Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 708 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 708
NGƯỜI TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH
Hoắc Thiệu Hằng nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng nói không lớn, nhưng mỗi một từ đều mạnh mẽ khí phách, chấn động lòng người.
Thượng tướng Quý nhắm mắt lại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, đẩy tập tài liệu về phía Hoắc Thiệu Hằng. Ông tháo kính lão xuống, thở dài một tiếng, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Thôi được rồi, chuyện này quả thật là bọn họ vu khống, tôi cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như tôi thật sự có ý kiến với cậu về chuyện đó thì đã không đưa cho cậu xem những tài liệu kia.”
Thực ra, tội danh tự ý điều động máy bay chiến đấu vì việc tư ấy, có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Nếu như lớn, cao nhất thì Hoắc Thiệu Hằng có thể bị kết tội “Không làm tròn trách nhiệm”, bị phán tù chung thân.
Nếu như nhỏ, Hoắc Thiệu Hằng cũng không tránh khỏi bị kỷ luật.
Mang theo kỷ luật trên lưng, rất có khả năng quân hàm của anh sẽ bị hạ xuống một bậc.
Từ cấp Tá tới cấp Tướng là một bước tiến cực lớn, rất nhiều quân nhân cả đời không thể bước qua được.
Một người còn trẻ tuổi đã dễ dàng vượt qua nó như Hoắc Thiệu Hằng nhất định là cái gai trong mắt, cài dằm trong thịt của nhiều người.
Một khi đã hạ cấp của anh, cả đời này anh cũng đừng mong bước qua cái bậc thềm ấy thêm lần nào nữa.
Cho nên, bất luận tình huống thế nào, Thượng tướng Quý cũng đều sẽ bảo vệ Hoắc Thiệu Hằng, tuyệt đối sẽ không để cho người ta tố cáo thành công.
Có điều, ông cũng không thể không cảnh cáo Hoắc Thiệu Hằng mấy câu được, cho nên ông mới gọi anh tới nhà, định mắng cho anh tỉnh, kết quả lại bị Hoắc Thiệu Hằng xoay ngược tình thế.
Ai gặp phải chuyện này đều sẽ không vui vẻ gì, nhưng khi nhìn thấy những tin tình báo mà Cố Niệm Chi mang về, dù Thượng tướng Quý có bất mãn đến đâu cũng tan thành mây khói hết.
“… Lần này quả thật Niệm Chi đã có cống hiến rất lớn. Cậu yên tâm, về điểm này tôi nhất định sẽ không bạc đãi con bé đâu. Ai góp sức cho quốc gia chúng ta, quân đội chúng ta, tôi đều sẽ ghi nhớ, cũng sẽ làm cho nhân dân quốc gia chúng ta nhớ rõ.” Thượng tướng Quý là người thưởng phạt rõ ràng, “Nhưng cậu cũng phải chú ý tới phương pháp làm việc của mình.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn chắp tay sau lưng, đứng trước bàn làm việc của Thượng tướng Quý, không xem tập tài liệu kia, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói: “Có người có ý kiến với cháu, cháu có thể hiểu được. Đứng ở vị trí này, rất nhiều người nhìn cháu không vừa mắt. Nhưng cháu tin tưởng tổ chức, tin tưởng lãnh đạo cấp trên, cũng tin tưởng binh sĩ của chúng ta. Ánh mắt bọn họ sáng như tuyết, nhất định sẽ không để kẻ xấu lòng dạ khó lường thực hiện được âm mưu.”
Lời này Thượng tướng Quý nghe rất vào tai.
Một nguyên nhân quan trọng mà ông thích Hoắc Thiệu Hằng, chính là vì Hoắc Thiệu Hằng không giống những quân nhân không để thứ gì vào trong mắt, ỷ mình có chút bản lĩnh thì tự coi mình là số một thiên hạ, ngay cả lãnh đạo cấp trên và đồng nghiệp cùng đơn vị cũng không chút nể nang kia.
Hoắc Thiệu Hằng thì khác. Anh vừa có sự cứng rắn và kiên định của quân nhân, nhưng cũng có sự khôn khéo và thỏa hiệp của chính khách.
Người có thể ngồi trên vị trí cao nhất của Bộ Quốc phòng, nhất định phải là người có thể làm tốt nhất ở cả hai phương diện này.
Cho nên ông luôn luôn một lòng suy nghĩ muốn bồi dưỡng Hoắc Thiệu Hằng thành người nối nghiệp cho ông.
Có điều, Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn quá trẻ, cây lớn chưa trưởng thành, sẽ vẫn còn những nhánh cây mọc lệch, phải có người làm vườn cắt sửa mới có thể thành tài được.
Lần này Thượng tướng Quý không hài lòng với Hoắc Thiệu Hằng, chính là việc vì một người phụ nữ mà anh đã đi ngược lại quá nhiều nguyên tắc của quân nhân.
Điều này khiến cho Thượng tướng Quý không hài lòng, cũng rất lo lắng.
Ông đã chọn nhiều năm như vậy mới chọn được một người nối nghiệp mà các phương diện đều hợp ý ông, không thể để một người phụ nữ không quan trọng hủy hoại tiền đồ của Hoắc Thiệu Hằng được, cho nên, yêu cầu của ông với Hoắc Thiệu Hằng cũng càng nghiêm khắc hơn.
Sắc mặt Thượng tướng Quý trầm xuống, cau mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “Niệm Chi đã cống hiến rất lớn, nhưng cậu không thể dùng cống hiến của con bé ra để làm cái cớ bao biện cho sai lầm của mình. Cậu nói thử xem, chẳng lẽ cậu không sai chút nào sao?”
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngửa đầu, nói không hề do dự: “Thượng tướng Quý, tôi, Hoắc Thiệu Hằng, chưa từng làm việc gì có lỗi với quốc gia, có lỗi với quân đội, có lỗi với nhân dân.”
“Thực sự không sai sao? Thiệu Hằng, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.” Thượng tướng Quý chống bàn, híp mắt, chậm rãi đứng dậy, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Vào giây phút này, khí thế của vị tướng quân già đã trải qua bao cuộc chinh chiến mới chính thức lộ ra.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không hề sợ hãi, anh kiên định lắc đầu: “Báo cáo thủ trưởng, không ạ!”
Thượng tướng Quý đã cho Hoắc Thiệu Hằng cơ hội, nhưng thấy anh không biết hối cải, không chịu chủ động thừa nhận sai lầm, ông lại nổi cơn tam bành: “Hoắc Thiệu Hằng! Là một quân nhân, cậu lại vì một người phụ nữ mà lừa gạt lãnh đạo cấp trên, bằng mặt mà không bằng lòng! Cậu còn dám nói cậu không sai sao?! Cậu còn dám nói không giấu giếm tôi vấn đề thân thế của Cố Niệm Chi à?!”
Đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến Thượng tướng Quý không vừa lòng với Hoắc Thiệu Hằng nhất.
Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Trong mắt Thượng tướng, lần này Hoắc Thiệu Hằng đã mắc phải lỗi sai quá lớn rồi.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn lớn tiếng nói: “Báo cáo thủ trưởng, không ạ!”
“Còn cứng miệng!” Thượng tướng Quý tức giận rút báo cáo xét nghiệm DNA của Cố Niệm Chi và Cố Văn Tường, ném lên trên mặt bàn một cách phẫn nộ, “Cậu tự xem đi! Cố Niệm Chi không phải là con gái ruột của Cố Văn Tường! Cố Yên Nhiên mới là con gái ruột ông ấy! Chúng ta vẫn luôn đi sai phương hướng! Cậu lại vì lợi ích của bản thân, vì mấy chuyện tình cảm cá nhân mà lừa dối thủ trưởng! Cậu lừa gạt tôi! Lừa gạt tổ chức! Đừng ỷ vào việc tôi quý cậu, đánh giá cao cậu, là cậu có thể phung phí sự tin tưởng của tôi dành cho cậu!”
“Cậu đặt tay lên ngực mình tự hỏi đi, nếu cậu nói thật với tôi, tôi sẽ làm khó cậu sao?! Nhưng chỉ vì cậu nói dối tôi trong vấn đề mấu chốt này, tôi mới thực sự cảm thấy không thể để cho cậu và Cố Niệm Chi ở bên nhau!”
“Ai biết được sau này cậu sẽ vì con bé mà làm ra những chuyện sai trái thế nào nữa! Thiệu Hằng, tôi giao cơ quan quan trọng như thế vào tay cậu, cậu lại làm tổ chức yên tâm kiểu vậy sao?!”
Thượng tướng Quý nói liền một hơi, gân xanh trên trán đều nổi cả lên.
Đối với quân nhân mà nói, trái với mệnh lệnh, bằng mặt không bằng lòng, đây mới chính là đòn đánh trí mạng.
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng hiểu được nguyên nhân thực sự khiến Thượng tướng Quý thay đổi thái độ.
Thì ra lại là vì thân thế của Cố Niệm Chi.
Cũng may anh đã sớm có chuẩn bị trước, chẳng qua vì để sớm lấy được giấy cho phép kết hôn, để Cố Niệm Chi thông qua thẩm tra lý lịch chính trị phức tạp rườm rà, anh mới tạm thời không để lộ ra thôi.
Nếu như bây giờ Thượng tướng Quý đã biết, lấy được giấy cho phép bọn họ kết hôn rồi, Cố Niệm Chi cũng đã thông qua thẩm tra lý lịch chính trị, anh còn có gì phải lo lắng nữa.
“Cháu không nói dối, cũng không bằng mặt không bằng lòng lừa gạt chú, lừa gạt tổ chức ạ.” Ngữ điệu của Hoắc Thiệu Hằng vẫn thong thả, thái độ rất bình thường, hoàn toàn không có vẻ chột dạ gì cả.
Thượng tướng Quý nghi ngờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng thầm cân nhắc xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì, hai hàng lông mày càng cau chặt lại: “Cậu nghĩ tôi ngu như vậy hả? Cậu nói không nói dối thì là không nói dối sao? Trước mặt chứng cứ, cậu còn muốn cứng miệng nữa à? Thiệu Hằng, cậu không phải là người như thế…”
“Thượng tướng Quý, chú đừng tức giận, cháu thực sự không lừa dối chú ạ. Cháu tin tưởng bản xét nghiệm DNA mà chú nhận được là thật, hơn nữa bản báo cáo DNA này quả thật thể hiện Cố Niệm Chi và người thực vật Cố Tường Văn kia không có quan hệ huyết thống. Thế nhưng, ai có thể chứng thực được rằng, người thực vật Cố Tường Văn kia chính là Cố Tường Văn thực sự?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh quăng ra đòn trí mạng của mình.
Điểm này, anh đã bắt đầu nghi ngờ khi biết được rằng DNA của Cố Niệm Chi và người tên “Cố Tường Văn” kia không tương đồng từ chỗ Trần Liệt.
Nhưng đúng là anh cũng có tâm tư của riêng mình, bởi vì anh phải cho Cố Niệm Chi một thân phận tạm thời thì mới có thể thông qua thẩm tra lý lịch chính trị, mới có thể kết hôn cùng anh.
Chỉ tiếc rằng, cuối cùng người tính không bằng trời tính. Anh đã lên kế hoạch hoàn hảo hết mọi chuyện, ngay cả Thượng tướng Quý cũng không hay biết gì, vậy mà không ngờ người không phối hợp nhất, lại là Cố Niệm Chi…
Còn kết hôn gì nữa chứ?
Cô ấy đang muốn chia tay với anh kia kìa.
Sâu trong đôi mắt Hoắc Thiệu Hằng chợt lóe lên vẻ ảm đạm.
Thượng tướng Quý lại bị câu nói này của Hoắc Thiệu Hằng chọc cho nghẹn họng không nói được gì, còn ngạc nhiên hơn cả hôm nghe được tin Cố Niệm Chi không phải là con ruột của Cố Tường Văn.
Ông gần như rống lên: “Cậu có ý gì hả?! Ông ấy là do chính tay cậu cứu về! Nếu như ông ấy là giả, vậy thì lần ấy chúng ta huy động nhiều nhân lực như thế để làm gì?!”
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhìn về phía Thượng tướng Quý, gật đầu nói: “Đúng, ông ấy là do đích thân cháu tự đưa về nước, nhưng cháu cũng chỉ xuất phát từ thân thế của Niệm Chi nên mới đưa ông ấy về nước thôi. Khi đó tình huống vô cùng khẩn cấp, chúng cháu vừa mới tới Barbados đã có người không ngừng đuổi giết người thực vật Cố Tường Văn kia. Lúc ấy chúng cháu hoàn toàn không có thời gian kiểm chứng sự thật, chỉ có thể đưa ông ấy về nước trước. Còn về sự thật thế nào, cháu vẫn còn đang điều tra. Từ đầu tới cuối cháu đều cho rằng Cố Niệm Chi thực sự là con gái ruột của Cố Tường Văn, nhưng tại sao DNA lại không khớp, hoặc là Cố Tường Văn này là giả, hoặc là còn có chuyện bí ẩn khác nữa mà chúng ta chưa biết.”
“Thế nhưng DNA của Cố Yên Nhiên và ông ấy lại tương đồng, cậu giải thích chuyện này thế nào?” Trái tim của Thượng tướng Quý dần dần sống lại.
Tuy rằng lý do của Hoắc Thiệu Hằng làm cho người ta khiếp sợ, nhưng cũng không phải là không sát thực tế.
Nếu như điểm đáng ngờ mà anh nói đều được thành lập, như vậy thực sự không phải anh bằng mặt không bằng lòng với ông, càng không lừa gạt ông.
Ông vẫn có thể yên tâm với cách làm việc của anh.
Thượng tướng Quý thở dài một hơi, cả người đều thả lỏng.
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục gật đầu: “Vâng, hẳn là người thực vật Cố Tường Văn và Cố Yên Nhiên có quan hệ cha con ruột. Vậy nên, cháu cho rằng, ở phương diện này còn có ẩn tình gì đó mà chúng ta không biết. Cháu muốn tổng kết lại các điểm mâu thuẫn và đáng ngờ lại, rồi mới báo cáo tỉ mỉ lại với chú. Nhưng khi vừa mới từ Barbados về nước, chú đã bắt cháu đi Mỹ cứu con gái của Thủ tướng Đàm, cháu căn bản không có thời gian làm chuyện này.”
Anh xòe hai tay ra, nhân cơ hội Thượng tướng Quý bị anh thuyết phục, thừa thắng xông lên: “Thượng tướng Quý, cháu rất muốn biết, là ai đưa cho chú bản báo cáo DNA này?”
“Cậu muốn biết chuyện này làm gì?” Thượng tướng Quý híp mắt lại, vẻ mặt rất giống một con cáo già.
ngontinhhay.com
“Không để làm gì cả ạ. Cho dù người này là ai, chú cũng đều phải cảnh giác. Chú nghĩ thử xem, có phải có quá nhiều điểm trùng hợp để chia rẽ quan hệ của hai chúng ta không? Dù sao mọi người đều biết chú là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu, cũng chính là chỗ dựa duy nhất.”
Những lời này Hoắc Thiệu Hằng khiến cho Thượng tướng Quý cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng cũng xoa dịu sự khúc mắc và bất an trong ông.
Hoắc Thiệu Hằng biết rất rõ, nếu như tiếp tục để cho vướng mắc này tồn tại trong lòng Thượng tướng Quý, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày mưng mủ, trở thành khối u ác tính uy hiếp bọn họ.
Bây giờ phải phá vỡ, cắt đứt, loại trừ hoàn toàn, như thế mới không cần lo lắng tác dụng phụ sau này.
Thượng tướng Quý coi Hoắc Thiệu Hằng là tâm phúc, chân thành nói với anh: “Chuyện này, ba cậu biết được từ Cố Yên Nhiên. Tôi bèn sai người tìm báo cáo DNA mang tới.”