Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 718 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 718
SAO DÌ ẤY LẠI MANG THAI ĐƯỢC?
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi đến chuyện mua nhà…
Tâm trạng của Cố Niệm Chi hết sức phức tạp.
Đúng là cô rất muốn ký hợp đồng mua nhà ngay, như vậy thì cô có thể chuyển đồ từ chỗ Hoắc Thiệu Hằng đến đó luôn trong thời gian sớm nhất.
Nhưng chẳng lẽ phải cần Hoắc Thiệu Hằng đến xem nhà cùng cô sao?
Cô muốn chia tay với anh, vậy mà cứ cùng đi hết chỗ này đến chỗ kia như thế thì có ổn không?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi một cái, cảm thấy mọi băn khoăn của cô đều hiện rõ trên mặt.
“Chẳng phải em nói đó là nhà sang tên đổi chủ sao? Anh đến kiểm tra giúp em xem chỗ đó có an toàn không. Một cô bé chưa trải việc đời như em, nếu chẳng may gặp phải hàng xóm xấu thì…” Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc nói, mày hơi nhíu lại, tựa như rất quan tâm đến trật tự trị an của khu vực này.
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Có điều, nghĩ kĩ lại thì việc nhờ Hoắc Thiệu Hằng giúp cô kiểm tra xem xung quanh nhà có an toàn hay không cũng không hẳn là một ý kiến tồi.
Dù sao, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn là một chuyên gia trong mảng này, Cố Niệm Chi cũng không muốn phải ở gần mấy người hàng xóm không quá thân thiện.
Cô hơi do dự, cụp mắt chăm chú nhìn điện thoại di động của mình, nói: “Vậy có làm lỡ việc của anh không? Chẳng phải anh rất bận sao?”
“Anh không bận.” Hoắc Thiệu Hằng lái xe, vừa nhìn cảnh vật xung quanh trường, vừa hờ hững nói: “Bây giờ Đại Hùng và Tiểu Trạch đã được thăng chức, anh có thể giao cho họ làm rất nhiều việc.”
Nếu không anh sẽ chẳng thể yên tâm được…
Dù sao cũng phải giải quyết cho xong việc ở Cục tác chiến đặc biệt trước, anh mới có thời gian đi an ủi Cố Niệm Chi được.
Nói xong anh nhìn sang Cố Niệm Chi, nhưng cô lại quay đầu ra ngoài cửa sổ, nói: “Thôi được, ở ngay ngã rẽ phía trước có một khu chung cư Hòa Bình Lý trông rất ổn.”
Hoắc Thiệu Hằng đánh tay lái rẽ vào theo lời cô, “Em đã từng tới đây rồi à?”
“Chưa ạ.”
“Vậy làm sao em biết được chỗ này?”
Cố Niệm Chi nhìn anh, “Em lên mạng xem chứ sao. Bây giờ trên mạng đâu thiếu thứ gì? Những tin rao bán sang tên nhà cũ như thế này được người ta đăng tải rất nhiều.”
Hoắc Thiệu Hằng không hỏi thêm nữa. Anh lái xe tới con đường nhỏ gần khu chung cư rồi mới dừng lại.
Muốn xem nhà ở đây thì phải liên hệ với chủ nhà hoặc người môi giới trước, bây giờ Cố Niệm Chi mới gọi cho họ thì không biết họ có kịp tới không.
Cô và Hoắc Thiệu Hằng xuống xe cùng đi dạo một vòng quanh khu chung cư
Những căn chung cư ở đây có lẽ đã được khởi công từ khoảng mười năm trước, bên ngoài còn được xây một bức tường rào kín mít. Mỗi căn chung cư không có quá nhiều tầng, căn cao nhất cũng chỉ đến tầng mười hai là hết. Muốn lên nhà phải đi thang máy dùng chung, bên ngoài khu chung cư trông có vẻ như được giữ gìn tu sửa rất cẩn thận.
Ở cổng khu chung cư có một chốt chặn an ninh, xe muốn ra vào phải trình giấy thông hành. Nếu là người ngoài chung cư, muốn vào phải đăng ký, để lại bản photo căn cước công dân.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Trông cũng ổn đấy. Anh sẽ kiểm tra lại bối cảnh tư liệu của các hộ gia đình sống ở đây, nếu không có vấn đề gì thì mua luôn đi.”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng “toát mồ hôi, sôi nước mắt”.
Cô biết, nếu Hoắc Thiệu Hằng muốn kiểm tra bối cảnh gia đình của bất kì người nào thì ước chừng anh sẽ đào cả ba tấc đất nhà người ta lên, kiểm tra dòng họ thân thích ba đời nhà người ta từ trên xuống dưới một lượt mất…
“… Còn chưa xem được nhà mà, sao nói mua là mua ngay được?” Lần này Cố Niệm Chi lại là người phản đối.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô, “Em có số điện thoại của chủ nhà hay người môi giới không?”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Có.”
“Vậy em gọi hỏi họ xem hôm nay chúng ta có thể lên xem nhà luôn được không đi.” Hoắc Thiệu Hằng là một người theo chủ nghĩa hành động, dù sao cũng đã tới đây rồi thì anh muốn nhân tiện vào xem luôn.
Cố Niệm Chi cảm thấy như thế hơi vội vàng, hơn nữa lại gấp gáp quá, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không biết người ta có chuẩn bị kịp không nữa.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng cứ một mực nhìn cô khiến cô không thể làm gì khác đành lấy điện thoại ra gọi cho người môi giới.
Người môi giới nghe cô nói xong thì vội đáp: “Là cô Cố à? Để tôi hỏi chủ nhà thử xem, nếu họ không ngại thì bây giờ tôi dẫn cô lên nhà luôn.”
Cố Niệm Chi thở phào một hơi, cười nói: “Vậy phiền anh nhé.”
Người môi giới kia làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ năm phút sau đã gọi lại cho cô, cười nói: “May thật, đúng lúc chủ nhà đang ở đó dọn dẹp, cô có thể lên nhà xem luôn, tôi đã nói tên cô cho họ biết rồi.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh nhiều nhé.” Cố Niệm Chi tươi cười cúp máy rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Chủ nhà đang dọn dẹp ở trên, chúng ta lên xem thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, cùng cô bước vào cổng chung cư.
Chủ nhà đã gọi điện cho bảo vệ nói về việc Cố Niệm Chi đến xem nhà, sau khi anh ta photo thẻ căn cước của cô xong thì cho hai người đi vào.
Họ cùng nhau đi tới căn hộ số 602 ở tòa nhà A của khu chung cư, sau đó nhấn chuông cửa.
Người ra mở cửa là một phụ nữ ngoài ba mươi, cô ta nhìn hai người rồi cười hỏi: “Em là Cố Niệm Chi đúng không?”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Chào chị, chị có phải là chủ căn hộ này không ạ? Anh Triệu đã giới thiệu chúng em tới đây.”
Anh Triệu chính là người môi giới vừa nãy.
Người phụ nữ nhường đường cho cô vào, “Em vào đi. Chúng tôi đang dọn dẹp đồ để chuẩn bị chuyển đi đây.”
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng nhìn quanh căn nhà một lượt.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, cách bài trí rất thanh lịch tao nhã. Sàn nhà dưới chân được lát gỗ mài, tường sơn không thấm nước có màu sắc đơn giản, hai phòng tắm gọn gàng sạch sẽ, gian bếp thông với phòng ăn. Ngoài ra, ở phía đối diện bàn ăn còn được thiết kế một ổ cửa sổ thoáng khí rất lớn.
Cố Niệm Chi đi dạo một vòng cũng cảm thấy rất thích căn nhà này.
Tuy không rộng như căn nhà mà Hoắc Thiệu Hằng mua cho cô, nhưng đây chính là căn nhà đầu tiên mà cô tự mua cho bản thân, ý nghĩa của nó vô cùng đặc biệt.
Những thứ mua bằng chính đồng tiền của mình, khi dùng sẽ rất thoải mái, chẳng phải sợ ai dòm ngó soi mói.
Dù Cố Niệm Chi cảm thấy rất thích, nhưng cô cũng không để lộ ra ngoài.
Cô bình tĩnh hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Anh xem xong chưa?” ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Về thôi.”
Hai người tạm biệt chủ nhà rồi rời đi. Người chủ nhà kia lại vô cùng sốt sắng gọi điện cho người môi giới, hỏi rằng không biết căn nhà đã có thể bán đi được chưa.
Sau khi Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi thì cả hai gần như đã quyết định sẽ mua căn nhà này.
Hai người lên xe, Hoắc Thiệu Hằng lái xe đưa cô về trường.
Trên đường đi anh ghé vào một siêu thị gần đó mua cho cô chút đồ ăn và đồ dùng hằng ngày, sau đó mới lái thẳng về trường.
Lúc về đến ký túc xá của Cố Niệm Chi thì đã là hơn ba giờ chiều.
Cố Niệm Chi xách túi lớn túi nhỏ bước xuống xe, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hôm nay cảm ơn anh đã đi cùng em, cũng muộn rồi, anh về cẩn thận nhé.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn mấy túi đồ cô đang xách, sau đó bước xuống xe đón lấy chúng, “Để anh đưa em lên.”
Cố Niệm Chi muốn nói không cần, nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã nhanh chân đi tới thang máy nên cô đành phải đi theo sau anh.
Hai người lên phòng của Cố Niệm Chi, vừa vào đã thấy Mã Kỳ Kỳ tan học trở về từ lúc nào, đang cầm cốc giữ nhiệt ngồi xem tivi.
Vừa thấy Cố Niệm Chi về, cô vội vàng đứng lên nói: “Niệm Chi về rồi à? Cậu vừa đi đâu vậy?”
Cố Niệm Chi cười đặt túi đồ ăn vặt lên bàn phòng khách, nói, “Qua đây ăn này Kỳ Kỳ, tớ mời.”
Mã Kỳ Kỳ hoan hô một tiếng, lấy một gói snack tôm từ trong túi đồ ra ăn.
Hoắc Thiệu Hằng giúp cô sắp xếp số đồ còn lại vào phòng.
Mã Kỳ Kỳ nháy mắt với Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi cười đánh cô ấy một cái rồi cũng đi vào theo anh.
“Hoắc Thiệu Hằng, anh không cần giúp đâu, em có thể tự dọn dẹp được.” Cố Niệm Chi cố chấp giật lấy chiếc túi trong tay Hoắc Thiệu Hằng, lần này cô dùng nhiều sức hơn so với những lần trước.
Hoắc Thiệu Hằng buông tay, nhìn Cố Niệm Chi thành thạo sắp xếp những thứ vừa mua được vào đúng vị trí của nó.
Anh đứng đó nhìn một hồi, thấy Cố Niệm Chi vẫn không quan tâm tới mình liền đưa tay vào túi quần lấy ra một điếu thuốc, gõ nhẹ vào lòng bàn tay mấy cái, rồi nói với Cố Niệm Chi: “Vậy anh về trước đấy. Còn chuyện mua nhà, em cứ đợi anh kiểm tra tư liệu cư dân bên đó xong hẵng kí hợp đồng đặt cọc nhé.”
Cố Niệm Chi không quay đầu lại, nói, “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng tạm biệt của Mã Kỳ Kỳ, tiếp đó là tiếng đóng cửa phòng chính.
Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Cô chạy ra khỏi phòng ngoắc tay với Mã Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, qua đây, kể cho tớ nghe xem nào, dạo này trong trường có chuyện gì giật gân không!”
Mã Kỳ Kỳ ôm đồ ăn vặt chạy vào phòng cô, Cố Niệm Chi lấy hai cốc trà sữa vừa mua ra đưa cho Mã Kỳ Kỳ một cốc, hai người vừa ăn vừa uống tận hưởng nốt buổi chiều cuối tuần thảnh thơi này.
…
Lúc Hà Chi Sơ nhận được lời nhắn của Cố Niệm Chi thì đã là sáu bảy giờ tối.
Hai hôm nay anh ta bận điều tra những sự việc có liên quan đến vụ mất tích của Cố Niệm Chi ở Đức.
Rất nhiều manh mối đã bị cắt đứt, quá trình điều tra của anh ta không hề thuận lợi chút nào, nhưng chính sự không thuận lợi này đã gián tiếp chỉ đường cho anh ta.
Càng điều tra, mọi thứ lại càng dẫn đến một kết quả khó có thể xảy ra nhất.
Xế chiều, Hà Chi Sơ gom lại tất cả những chứng cứ đã điều tra được, sau đó gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Người bắt máy là Ôn Thủ Ức.
Giọng của Hà Chi Sơ rất lạnh nhạt: “Ôn Thủ Ức, cô không có việc gì làm sao? Cứ ở nhà tôi suốt từ sáng đến tối là thế nào?”
Giọng của Ôn Thủ Ức vô cùng hoảng hốt, cô ta run rẩy nói: “Anh Hà, dì Tần… dì Tần… sẩy thai rồi.”
Hà Chi Sơ ngẩn người.
Anh ta đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: “Cô nói cái gì?”
“Dì Tần… sẩy thai rồi.” Ôn Thủ Ức lặp lại lần nữa, lần này cô ta nói rất chậm, rõ ràng từng câu từng chữ như sợ rằng Hà Chi Sơ sẽ không nghe rõ.
“Dì Tần sẩy thai ư? Bà ấy có thai từ khi nào chứ?” Giọng của Hà Chi Sơ lạnh lẽo như nước đá, từng lời anh ta nói ra khiến người ta phải run rẩy.
“… Cũng chỉ mới được hai tháng thôi.” Ôn Thủ Ức ghé sát miệng vào điện thoại, đè thấp giọng nói, “Dì Tần rất đau lòng, mấy ngày nay bác Hà đều ở trong phòng an ủi dì ấy.”
Hà Chi Sơ gần như cười lạnh nói, “Cô chắc chứ? Ba tôi biết bà ấy có thai sao?!”
“… Đương nhiên là biết.” Ôn Thủ Ức hơi sửng sốt, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đưa máy cho ba tôi.” Hà Chi Sơ bực dọc đá bàn một cái, chiếc bàn trước mặt kêu két một tiếng xô lệch sang một bên, cốc cà phê trên mặt bàn sóng sánh bắn ra ngoài. Hà Chi Sơ vội lấy khăn tay ra lau.
Không lâu sau, ông cụ Hà đến nghe máy.
Hà Chi Sơ lập tức nói: “Ba, dì Tần sẩy thai sao? Sao dì ấy lại mang thai được?”
Hà Chi Sơ biết ba mình từng mắc phải một căn bệnh liên quan tới tuyến tiền liệt rất nghiêm trọng, đã không thể có con được nữa.
Nhưng anh ta cũng biết, dì Tần yêu ba anh ta sâu sắc, mấy chục năm vẫn như một, chắc chắn dì ấy sẽ không bao giờ phản bội ông!
Ông Hà bóp trán, thấp giọng nói: “… Con đừng hiểu lầm. Dì Tần của con chỉ thụ tinh trong ống nghiệm bằng tinh trùng đông lạnh trước kia của ba thôi.”
Hà Chi Sơ cạn lời.
Bình luận facebook