Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 721 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 721
ANH NHƯ THẾ NÀY LÀ QUẤY RỐI EM ĐẤY
Tiền ở đâu ra ư?
Đúng thế, một đứa học sinh nghèo không ba không mẹ, lấy đâu ra tiền để mua đứt một căn nhà chứ?!
Cuối cùng cũng vẫn bị coi thường…
Mà còn là bị người mình từng yêu sâu đậm coi thường…
Mắt Cố Niệm Chi cay xè, nước mắt gần như rơi xuống, nhưng cô vẫn nén được, cười nhạt nói: “Tiền em làm việc kiếm được. Em sang Đức hỗ trợ vụ án của Lê Hải Thanh, thắng kiện nên được thưởng.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn rất nghi ngờ, “Kiện cáo gì mà thưởng nhiều thế?”
Tuy căn nhà Cố Niệm Chi muốn mua là nhà cũ bán sang tên, nhưng thuộc khu vực trường học, lại có trường tiểu học tốt nhất nhì Đế Đô.
Nếu không phải trường cấp hai cấp ba ở đây chỉ thuộc tầm trung thì ngay cả nhà cũ sang tên, Cố Niệm Chi cũng không mua được.
Một căn nhà hai phòng nhỏ xíu cũng gần hai triệu tệ.
Đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, hai triệu tệ không thấm vào đâu cả. Chiếc túi Armani ngày trước anh mua cho Cố Niệm Chi cũng không chỉ có cái giá ấy.
Nhưng đối với Cố Niệm Chi, đặc biệt là sau khi cô vạch rõ ranh giới, đồng thời trả lại toàn bộ thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cho Hoắc Thiệu Hằng thì đây thực sự là một món tiền khổng lồ.
Thấy mình đã giải thích mà Hoắc Thiệu Hằng vẫn không tin, lửa giận trong lòng Cố Niệm Chi cũng bốc lên.
Cô cười lạnh, hất tay Hoắc Thiệu Hằng ra, “Vậy anh Hoắc nghĩ em lấy tiền ở đâu ra? Thu nhập không chính đáng à?”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một thoáng, “Niệm Chi à, anh không có ý đó.”
“Em không cần biết anh có ý gì, tiền của em là thu nhập hợp pháp chính đáng, đã nộp thuế đã có bảng lương. Anh không tin thì em cũng hết cách. Giờ mời anh tránh ra, đừng cản trở em mua nhà.” Mắt Cố Niệm Chi ướt nhòe. Cô hất tay Hoắc Thiệu Hằng ra, sải bước về phía chủ nhà và nhân viên môi giới nhà đất đang đứng đợi.
Động tác của Hoắc Thiệu Hằng cực kì nhanh, Cố Niệm Chi vừa mới hất tay anh ra, anh liền bước lên một bước, lại nhanh chóng giữ cô lại.
Tay anh chỉ hơi dùng sức một chút đã giống như một chiếc vòng sắt kìm chặt khuỷu tay Cố Niệm Chi, chặt đến mức cô thấy hơi đau.
“Bỏ ra!” Cố Niệm Chi ngoái lại, tức giận nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nước mắt đong đầy trong đôi mắt to đen láy, nhưng cô vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, không cho nước mắt rơi xuống.
Nhìn bộ dạng của Cố Niệm Chi lúc này, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy hơi phiền não. Lời nói của anh lại làm cô tổn thương nữa rồi.
Cố Niệm Chi bây giờ nhạy cảm như chim sợ cành cong vậy, chỉ một ngọn gió lướt qua cũng khiến cô xù hết gai lên tự bảo vệ, đặc biệt là trước mặt anh.
Dường như cô bé sợ hãi của bảy năm trước đã lại quay lại đứng trước mặt anh rồi, hoặc là, cô bé ấy chưa bao giờ rời xa, cũng chưa bao giờ lớn lên cả.
Ngày trước anh mang lại cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, cho nên cô bé ấy ẩn nấp rất kĩ, không ai phát hiện ra được.
Cho đến khi chốn an toàn bị phá vỡ, không còn nơi nào để trốn tránh, cô bé ấy đành xuất hiện, cảnh giác quan sát cái thế giới khiến cô ấy cảm thấy bất an.
Đột nhiên anh hiểu ra rằng, ở bên cạnh anh, cô yêu anh nhiều như thế nào thì sẽ bị tổn thương nặng như thế ấy.
Người khác có thể không hiểu nổi sự sợ hãi và tuyệt vọng của cô, nhưng anh là người cô… từng yêu sâu đậm, làm sao lại không biết được chứ?
Hoắc Thiệu Hằng cố nén sự chua xót và đau đớn trong lòng, trầm giọng nói với cô: “Niệm Chi, không phải anh không tin em.”
Cố Niệm Chi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy nảy nở của cô nhô hẳn lên. Thấy xung quanh có người đã xem đến há hốc cả miệng ra, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng rất không vui. Anh giơ tay kéo Cố Niệm Chi vào lòng, ôm gọn lấy cô, dùng tấm lưng rộng của mình để ngăn cản ánh nhìn của mấy người đó, rồi lại quay đầu lườm bọn họ một cái.
Ánh mắt của anh mang sát khí ác liệt, đầy áp lực, chỉ một cái liếc mắt thôi đã đủ khiến mấy người đó vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Cố Niệm Chi nữa.
Nhưng Cố Niệm Chi lại không chịu thỏa hiệp. Cô thấp giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc Thiệu Hằng, em đã nói rồi, anh không thể cứ muốn là ôm em được nữa. Anh như thế là quấy rối em!”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Anh cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi trong lòng mình, từ từ buông tay ra, “Anh xin lỗi.”
Cố Niệm Chi lùi lại một bước, ra khỏi vòng tay ấm áp của anh, “Hoắc Thiệu Hằng, bây giờ em phải đi mua nhà. Em hy vọng anh đừng đi theo em nữa.”
Ánh mắt đề phòng và cảnh giác của cô bây giờ như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, không dịch chuyển, cứ thế nhìn theo cô đi xa dần, đến bên cạnh chủ nhà và nhân viên môi giới nhà đất, mấy người họ cùng đi tìm người của phòng Giao dịch bất động sản để làm giấy tờ.
Trong đại sảnh, người qua người lại tấp nập, ai cũng bận việc của mình, chỉ có một mình Hoắc Thiệu Hằng đứng đó.
Mặc dù anh đang đứng giữa thành phố phồn hoa đô hội nhưng lại chẳng khác gì đứng ở nơi khe núi không người. Những người đi qua đi lại trước mặt anh chẳng khác gì cây cỏ. Anh chỉ nhìn thấy một mình Cố Niệm Chi, dù cách xa thế nào nhưng từng ánh mắt, từng nụ cười, từng hành động cử chỉ của cô vẫn như ở ngay bên cạnh anh, chỉ cần đứng nhìn cô từ xa là anh đã vui và mãn nguyện rồi.
Âm Thế Hùng và Mã Kỳ Kỳ đứng ngoài chuyện phiếm một hồi rồi mới vào đại sảnh làm việc của phòng Giao dịch bất động sản.
Hai người bước vào, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng một mình ở mé tường bên phải đại sảnh. Anh đứng thẳng tắp, tư thế của người lính không lẫn đi đâu được.
“Hoắc thiếu, Niệm Chi đâu ạ?” Mã Kỳ Kỳ tò mò hỏi, cô ngoái đầu nhìn khắp nơi trong đại sảnh.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ, “Kia kìa, đang làm thủ tục.”
“Vâng.” Mã Kỳ Kỳ vội chạy sang.
…
“Niệm Chi! Sao cậu lại làm thủ tục một mình thế? Hoắc thiếu không đi cùng cậu à?” Mã Kỳ Kỳ đến bên cạnh Cố Niệm Chi, vỗ nhẹ lên vai chào cô.
Cố Niệm Chi ngoảnh lại, thấy Mã Kỳ Kỳ đã đến thì cười kéo tay cô, “Nào, đọc giúp tớ mấy tài liệu này đi, tớ đọc sắp toét cả mắt ra rồi.”
Không ngờ chuyển đổi quyền sở hữu nhà đất phải ký nhiều giấy tờ như thế, Cố Niệm Chi cảm thán không dứt miệng.
Mã Kỳ Kỳ vội đón những giấy tờ Cố Niệm Chi đưa cho, cùng cô đọc.
…
Âm Thế Hùng đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, gãi đầu gãi tai, nhìn theo hướng Mã Kỳ Kỳ chạy đi rồi thận trọng hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, tình hình thế nào rồi?”
Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, vẫn chắp tay sau lưng, đánh giá mọi người trong đại sảnh theo thói quen, từ nhân viên đến những người dân đến làm thủ tục mua bán hay chuyển nhượng nhà đất, tất cả đều thu vào đáy mắt của anh.
Âm Thế Hùng thấy thế, đoán chắc là Cố Niệm Chi vẫn còn giận dỗi rồi, bèn nói: “Hay để tôi đi xem hai cô ấy thế nào rồi nhé? Chưa mua nhà mua đất bao giờ có khi lại bị người ta lừa ấy.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói không rằng, nhưng không phản đối.
Âm Thế Hùng biết như thế có nghĩa là đồng ý.
…
Âm Thế Hùng đi vào trong căn phòng nhỏ mà Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ đang ở đó, mỉm cười gật đầu với nhân viên môi giới và chủ nhà, đưa tay ra: “Tôi là Đại Hùng, Niệm Chi là em gái tôi, tôi đến xem xem tình hình thế nào rồi.”
Chủ nhà và nhân viên môi giới tưởng Âm Thế Hùng là anh họ của Cố Niệm Chi, thấy anh ta mắt to mày rậm, ra dáng đàng hoàng thì rất có thiện cảm, bắt tay chào hỏi rồi bắt đầu nói chuyện.
Âm Thế Hùng vừa nói chuyện vừa ngầm đánh giá, thấy mấy người này đều là người đứng đắn cả mới yên tâm.
WebTru yenOn linez . com
Sau khi Âm Thế Hùng bước vào, tốc độ của Cố Niệm Chi nhanh hẳn lên.
Chẳng bao lâu sau, những giấy tờ cần ký đã ký xong, thủ tục bên phòng Giao dịch cũng xong, chờ Cố Niệm Chi trả hết tiền nhà là giao dịch kết thúc.
Tất nhiên toàn bộ thủ tục thì phải mất ít nhất một tháng, nhưng những việc chính đều đã xong, chủ nhà nhận được số tiền còn lại, lập tức đưa chìa khóa cho Cố Niệm Chi.
Cô nhận bàn giao nhà xong xuôi, hoàn toàn có thể xách đồ vào ở luôn được rồi.
“Cảm ơn cô Cố, nếu sau này cần gì cô cứ liên hệ với tôi nhé.” Trước khi đi, nhân viên môi giới nhà đất đưa cho Cố Niệm Chi một tấm danh thiếp.
Cố Niệm Chi gật đầu, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Cô cầm chìa khóa quay lại đại sảnh, lập tức nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng vô cùng nổi bật vẫn đang đứng đó.
Anh vốn có diện mạo đẹp đẽ khác thường, lại mặc một bộ quân phục thường dùng của sĩ quan cấp Tướng, đẹp trai đến mức khiến cả người cả thần phải phẫn nộ.
Rất nhiều cô gái đi qua đi lại trong đại sảnh đều vô tình hữu ý nhìn anh, lấy cớ mượn bút hỏi đường để bắt chuyện.
Hoắc Thiệu Hằng không nói nhiều, nhưng cũng không lạnh nhạt, chính sự xa cách nhàn nhạt lễ độ này lại càng khiến người khác ham muốn hơn.
Nhìn thấy Cố Niệm Chi cùng Âm Thế Hùng và Mã Kỳ Kỳ đi ra, Hoắc Thiệu Hằng liền bước lên đón.
“Làm xong hết rồi à?” Anh nhìn Cố Niệm Chi hỏi, giọng dịu dàng hiếm thấy, dễ nghe đến mức cực kì có tác dụng dỗ yên lòng người.
Cố Niệm Chi vừa trở thành giai cấp “có tài sản”, đang rất vui vẻ.
Tâm trạng tốt nên cô cũng thoải mái hơn nhiều, không để ý đến việc Hoắc Thiệu Hằng vừa không tin tưởng cô nữa.
Cô cười gật đầu, tay cầm một túi hồ sơ đầy ắp các loại giấy tờ, nói: “Làm xong rồi. Bây giờ em sẽ qua đó xem một chút, nếu mọi người bận thì cứ về trước đi.”
Nhìn ra bên ngoài phòng Giao dịch, lúc này sắc trời đã không còn sớm nữa.
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Hôm nay anh không có việc gì. Em đã mua xong rồi, thì chúng ta cùng đi xem đi.”
Cố Niệm Chi không phản đối, cùng Mã Kỳ Kỳ bước lên chiếc xe mới của Hoắc Thiệu Hằng, đi về khu Hòa Bình Lý.
Đến cổng khu nhà, Cố Niệm Chi lấy thẻ ra vào ra, quẹt thẻ cho xe của Âm Thế Hùng.
Thanh chắn trước mặt từ từ nâng lên, họ lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, rồi đi thang máy lên tầng sáu.
Căn nhà số 602 Cố Niệm Chi vừa mua là một trong hai căn quay về hướng Nam, và là căn có diện tích lớn hơn.
Cô mở cửa nhà, thấy đồ đạc bên trong đã được dọn đi hết, nhà cửa quét dọn rất sạch sẽ, nhìn rộng rãi hơn hẳn lần trước.
Mã Kỳ Kỳ đi một lượt khắp nhà, cảm thán: “Nhà đẹp thế, quan trọng là xây đẹp, thoáng đãng, hơn nữa, vật liệu cũng toàn dùng đồ tốt, hàng thật đấy. Tuy là nhà đã qua sử dụng nhưng giữ gìn tốt quá.”
Cố Niệm Chi gật đầu tán đồng: “Đúng thế, tớ xem trên mạng, nhìn trúng ngay cái nhà này, sau đó đến tận nơi xem cũng cảm thấy rất ổn.”
Hoắc Thiệu Hằng cũng nhìn một lượt, góc độ quan sát của anh và Âm Thế Hùng khác với Mã Kỳ Kỳ.
Hai người đi một vòng quanh nhà xong, Hoắc Thiệu Hằng nói với Cố Niệm Chi: “Thay khóa đi. Anh sẽ lắp đặt một số thiết bị an ninh trong nhà cho em.”
Những thứ Hoắc Thiệu Hằng lắp đặt đều là những thứ bảo vệ tính mạng, Cố Niệm Chi cũng không làm mình làm mẩy từ chối. Cô thành thật nói: “Vâng ạ, em cảm ơn. Em vốn định nhờ công ty bảo vệ lắp cho hệ thống chống trộm, nhưng các anh làm thì em yên tâm hơn.”
Âm Thế Hùng cười xoa đầu cô, “Tinh đời đấy, bọn anh làm tất nhiên là hơn hẳn công ty bảo vệ rồi!”
Cố Niệm Chi mím môi cười, bỗng nghĩ ra điều gì đó, cô liền không cười nữa, nghiêm túc nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Không được lắp máy nghe lén và camera trong nhà em đâu đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng cứng họng.
Bình luận facebook