Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 727 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 727 CHO ANH THÊM MỘT CƠ HỘI NỮA
Hà Chi Sơ đặt điện thoại xuống, cầm một ly rượu vang ngồi trước cửa sổ, nhìn màn đêm mênh mông bên ngoài, tâm trạng tốt một cách không ngờ.
Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Bao nhiêu sự chuẩn bị của anh, đều không cần dùng đến nữa.
Không đánh cũng thắng mới là thượng sách.
Anh khẽ nâng ly với bầu trời bên ngoài, “Chúc em sinh nhật vui vẻ, my princess.”
…
Cố Niệm Chi tắt điện thoại là ngủ luôn.
Cô ngủ không ngon lắm, không nằm mơ, nhưng cũng không cảm thấy yên ổn, tim cứ thấp thỏm giữa lưng chừng, có cảm giác chân không đến đất cật không đến trời.
Nửa đêm cô khát nước tỉnh dậy, bỗng nghĩ đến chuyện Hoắc Thiệu Hằng nói nếu cô đồng ý với điều kiện của anh thì anh sẽ chia tay với cô, cho nên vì sao cô lại phải đồng ý cơ chứ?
Chuyện chia tay do cô đề ra, Hoắc Thiệu Hằng có đồng ý hay không thật ra không quan trọng.
Cô đồng ý với yêu cầu của anh, chẳng qua là muốn chia tay trong hòa bình, đặt một dấu chấm cho bao nhiêu năm anh tận tâm nuôi dạy cô thôi.
Tình yêu không còn nữa, nhưng sự kính trọng vẫn còn.
Hoắc Thiệu Hằng là một người đàn ông tốt, đáng kính trọng. Đế quốc Hoa Hạ có anh là phúc của cả đất nước và nhân dân.
Cố Niệm Chi trở mình, ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh lại thì đã là hơn tám giờ sáng ngày chủ nhật.
Cố Niệm Chi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, mặc đồ ngủ đi tắm một cái mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cô mở tủ đồ bới một lúc lâu, chọn được một chiếc váy lông cừu cổ cao tay rộng thắt cổ tay màu đỏ, và đôi bốt Stuart Weitzman cô thích nhất.
Tóc dài chấm vai, khuôn mặt mộc không trang điểm nhưng làn da sáng láng, trắng ngần ánh hồng, đôi mắt long lanh thoải mái.
Như thế này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt nhất cho đối phương.
Cô vừa vội vàng thoa xong kem dưỡng da, điện thoại đã đổ chuông.
“Mưa giăng giăng, thấm ướt cỏ cây miền quê cũ. Ta nghe nói, người vẫn mãi một mình…”
Đây là nhạc chuông dành riêng cho Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi mở điện thoại, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vọng ra: “Niệm Chi, anh đến dưới tầng rồi.”
“Em xuống ngay đây.” Cô khoác chiếc túi Hermes Verrou mua ở Đức lên, đẩy cửa bước ra.
Mã Kỳ Kỳ đang ăn sáng trong phòng khách, thấy cô mặc một bộ váy đỏ đi ra, xinh đẹp đến hút hết mọi ánh nhìn thì vội che mắt khoa trương kêu lên: “My eyes! My eyes!”
Cố Niệm Chi cười, khẽ đá cho cô bạn một cái rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Đi xuống dưới lầu, cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng thẳng bên cạnh chiếc SUV Bentley màu bạc. Anh không mặc thường phục cấp Tướng mà mặc quân phục chính thức.
Sao lấp lánh trên vai anh làm chói mắt Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi khẽ chớp mắt, thầm nghĩ, không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại có cùng suy nghĩ với cô…
Hai người đều muốn đặt một dấu chấm hoàn hảo cho đoạn tình cảm này.
Quả nhiên là Hoắc thiếu mà cô biết, dứt khoát quyết đoán như thế mới giống anh chứ.
Cố Niệm Chi mỉm cười bước đến, nói: “Anh mặc quân phục đẹp lắm.”
Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày, không hề che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt anh, “Em mặc váy đỏ cũng rất đẹp.” Nói rồi anh lịch sự mở cửa xe cho Cố Niệm Chi ngồi vào.
Cố Niệm Chi ngồi ở ghế phụ lái.
Lần này, cô nhận ra ở đây không có ai khác nữa.
Xem ra đúng là anh muốn nói chuyện chia tay với cô rồi. Trần Liệt không ở đây, anh Đại Hùng anh Tiểu Trạch cũng không.
Sự bất an thấp thỏm trong lòng Cố Niệm Chi biến mất hoàn toàn.
Nếu hôm qua biết Trần Liệt còn ở trong xe, cô sẽ không nói những lời tuyệt tình như thế.
Có thế nào thì cũng phải giữ thể diện cho Hoắc thiếu trước mặt người khác chứ, đúng không?
Nhưng sau này cô nghĩ, dù sao cũng chia tay, có thể diện hay không như nhau cả.
Hoắc Thiệu Hằng lên xe, lái xe ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu đây ạ?” Cố Niệm Chi nhìn hướng xe chạy, hình như đang chạy về trụ sở Cục tác chiến đặc biệt mà.
Cô bắt đầu hơi bất an.
“Đến trụ sở.” Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn cô, “Có phải em chưa đến bao giờ đâu? Kể cả có chia tay với anh thì chắc không đến nỗi từ nay về sau không bao giờ gặp mặt mọi người chứ?”
Cố Niệm Chi á khẩu.
Thật ra, cô thực sự có ý định cắt đứt hết toàn bộ những quan hệ riêng tư, trừ những công việc bắt buộc tiếp xúc. Hôm nay chắc là lần cuối cùng cô đến trụ sở Cục tác chiến đặc biệt rồi.
Nói thật thì cô vẫn còn tình cảm với nơi này và những người làm việc ở đây. Mọi người đã bảo vệ cô bảy năm, bây giờ vẫn tiếp tục bảo vệ.
Nghĩ đến hai thành viên đã hy sinh vì cô tại nước Đức, cô lại cảm thấy khó chịu.
Cố Niệm Chi dời mắt đi, nhìn sang phía bên kia chiếc xe, không lên tiếng nữa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì, cả hai người im lặng về đến tận trước tòa nhà làm việc tại trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Thấy xe không dừng trước cửa dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi thầm thở phào một hơi.
Hoắc Thiệu Hằng mở cửa, bảo cô xuống xe.
Cố Niệm Chi ngẩng lên nhìn tòa nhà cao mười mấy tầng, hỏi: “Anh dẫn em đến đây làm gì?”
Hai người đang đứng trên quảng trường rộng lớn trước mặt tòa nhà làm việc của Cục tác chiến đặc biệt.
Bốn bề là cây phong đỏ rực, trên đầu là trời xanh điểm vài cụm mây trắng, thỉnh thoảng có mấy chú chim bay ngang, bên tai văng vẳng tiếng chim hót như có như không.
Hoắc Thiệu Hằng dẫn cô vào phòng hội nghị nhỏ bên cạnh phòng làm việc của anh. Anh nhìn cô, hỏi một lần cuối cùng: “Niệm Chi, em thực sự muốn chia tay với anh hay sao?”
Cố Niệm Chi ngẩng lên nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của anh, lặng lẽ gật đầu.
Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không muốn nói thêm nữa.
Hoắc Thiệu Hằng đứng trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, cuối cùng lại nói: “Hôm qua anh đã nói rồi, nếu em đồng ý với một điều kiện của anh thì anh đồng ý chia tay.”
Cố Niệm Chi lại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo đức thì em sẽ đồng ý.”
Hoắc Thiệu Hằng mím môi, cầm một túi tài liệu đang để trên bàn hội nghị lên, bên trên có đóng dấu đỏ “Tuyệt mật”.
“Được, chúng ta có thể chia tay, chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa.” Hoắc Thiệu Hằng đặt túi tài liệu xuống trước mặt Cố Niệm Chi.
“Anh nói cái gì cơ?!” Cố Niệm Chi không dám tin vào tai mình, cô hơi ngẩn ra, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong đầu loạn cả lên, cảm thấy rõ ràng là Hoắc Thiệu Hằng đang chơi ăn gian.
“Anh nói, chúng ta có thể chia tay, chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa.” Hoắc Thiệu Hằng từ tốn nói, tư thái nhàn nhã, nhưng ánh mắt đã có chút căng thẳng.
“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, vì sao lại phải cho anh thêm một cơ hội nữa?” Cố Niệm Chi nắm tay lại, “Hoắc Thiệu Hằng, không phải chỉ một mình anh biết chơi chữ đâu.”
“Anh không chơi chữ.” Hoắc Thiệu Hằng đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh khiến Cố Niệm Chi hơi ngộp thở. Anh cúi xuống nhìn cô, nói: “Chúng ta chia tay, tức là mọi thứ trước đây đều kết thúc, cũng đại diện cho một khởi đầu hoàn toàn mới. Chẳng lẽ chia tay rồi chúng ta không bao giờ quay lại được hay sao? Em sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh ư?”
Cố Niệm Chi vô thức lùi lại một bước, trợn tròn hai mắt: “Anh theo đuổi em á?!”
Cô như nghe thấy chuyện hoang đường nhất trên đời vậy. Thật không thể tin nổi.
Không biết vì sao mà khi thấy phản ứng này của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng lại hơi đau lòng.
Anh cố kiềm chế cảm xúc của bản thân, tiếp tục điềm tĩnh nói: “Đúng, anh theo đuổi em. Chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ đồng ý chia tay.”
Khó khăn lắm Cố Niệm Chi mới bình tĩnh lại được.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại nói muốn theo đuổi cô. Nếu cô nghe được lời này trước khi sang Đức thì cô sẽ vui mừng đến thế nào…
Cố Niệm Chi ôm ngực, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một lúc lâu mới lắc đầu: “Không.”
“Không công bằng. Em có thể tán anh, nhưng lại không cho anh theo đuổi em là sao?” Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, bước lên một bước, đến gần Cố Niệm Chi hơn, “Trên đời làm gì có chuyện như thế? Em không đồng ý với điều kiện của anh thì chúng ta không chia tay nữa.”
“Tất nhiên phải chia tay!” Cố Niệm Chi giậm chân, chỉ ngón tay vào Hoắc Thiệu Hằng, cảnh cáo: “Anh đừng lại gần đây nữa!”
Hoắc Thiệu Hằng không dừng lại, thậm chí còn tiến thêm một bước, “Vậy em nói đi, đồng ý hay không đồng ý?”
Cố Niệm Chi trân trân nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đôi môi củ ấu đầy đặn khẽ mấp máy, một lúc sau cô mới trấn tĩnh lại, giảng giải với Hoắc Thiệu Hằng: “Anh Hoắc, anh nói vậy em rất mừng, nhưng vấn đề giữa chúng ta không đơn giản như vậy. Không phải anh cứ theo đuổi em là có thể giải quyết được mọi chuyện.”
“Cho nên cách giải quyết của em là chia tay một lần và mãi mãi sao?” Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt, “Cách này hình như cũng không phải cách hay đâu.”
“Nhưng đó là cách duy nhất em nghĩ ra.” Cố Niệm Chi rất kiên quyết.
Cô không xứng với anh, cho nên cô tự biết đường mà rút lui trong danh dự.
ngontinhhay.com
“Nếu anh có cách tốt hơn thì sao?” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay phải ra với Cố Niệm Chi, “Nào, quay lại vấn đề ban đầu của chúng ta. Em đồng ý với điều kiện của anh, anh đồng ý chia tay, thế nào? Được chứ?”
Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Anh đang làm gì vậy?
“Không đồng ý à? Được, chúng ta không chia tay nữa.” Hoắc Thiệu Hằng tiến lên một bước, đã vây Cố Niệm Chi vào giữa bức tường và vòng tay của anh.
Cố Niệm Chi vội đẩy anh ra, “Anh Hoắc, đây là tòa nhà làm việc của anh! Anh không muốn em nói ra điều gì khó nghe chứ?”
“Em nói đi. Em nói gì anh cũng không quan tâm, trừ khi em đồng ý với điều kiện của anh.” Hoắc Thiệu Hằng đầy hứng thú nhìn cô băn khoăn, cân nhắc, nhìn cô ngần ngừ, do dự, nhìn cô dần bình tĩnh lại, dũng cảm hơn.
“Được, em đồng ý, anh có thể theo đuổi em, nhưng chưa chắc em đã chấp nhận sự theo đuổi của anh.” Cố Niệm Chi ngẩng cao đầu, không hề yếu thế, nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
“Nhưng em đồng ý sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa mà. Nếu em không chấp nhận sự theo đuổi của anh thì làm sao tính là cho anh một cơ hội nữa được?” Hoắc Thiệu Hằng nói năng rất kín kẽ, lập luận chắc chắn.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi nhận ra Hoắc Thiệu Hằng giỏi ăn nói thế nào.
Cô cứng họng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong đầu lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.
Cô muốn phản bác lời nói của Hoắc Thiệu Hằng thì bắt buộc phải tìm ra lỗ hổng trong lập luận của anh, nhưng lập luận của anh lại tròn trịa như đường tròn vẽ bằng compa, cô gần như không tìm được khe hở nào hết.
Nếu nhất định phản bác thì hình như chỉ còn đường rút lại lời nói.
Nhưng nếu cô rút lại thì Hoắc Thiệu Hằng lại cao giọng không chịu chia tay.
Rốt cuộc phải làm thế nào?!
Đúng lúc cô đang cực kì băn khoăn thì Hoắc Thiệu Hằng mở túi tài liệu có đóng dấu đỏ “Tuyệt mật” ra, lấy ra hai tờ giấy và hai quyển sổ màu đỏ, mở ra đặt trước mặt cô.
“Niệm Chi, em hãy cho anh một cơ hội nữa. Lần này chúng ta không hẹn hò nữa mà kết hôn luôn đi. Anh đã chuẩn bị sẵn giấy đăng ký kết hôn rồi. Đây là đề nghị kết hôn đã được phê duyệt, đây là giấy đăng ký kết hôn đã có chữ ký của anh, em chỉ cần ký tên lên đây là chúng ta chính thức trở thành vợ chồng.” Hoắc Thiệu Hằng lấy bút ra, ấn vào tay Cố Niệm Chi lúc này đã trắng bệch mặt mũi, tay chân luống cuống, “Em đừng sợ, đây vẫn còn một đơn đề nghị ly hôn, anh cũng ký rồi. Em cho anh ba năm, sau ba năm nếu em cảm thấy chúng ta vẫn không thể ở bên nhau thì em hãy ký tên lên đơn ly hôn, quan hệ hôn nhân của chúng ta lập tức chấm dứt.”
Cố Niệm Chi bị Hoắc Thiệu Hằng tấn công dồn dập, đầu óc thông minh của cô đã ngừng hoạt động.
Cô không hiểu lắm, rõ ràng cô đến đây chia tay với anh, sao lại từ chia tay thành ra kết hôn thế này?!