Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 725 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 725
ĐỒNG Ý VỚI ANH MỘT ĐIỀU KIỆN
“Em đã nói qua điện thoại với anh rồi, em phải học rất muộn.” Cố Niệm Chi cân nhắc lời nói và giọng điệu của mình, rất mất kiên nhẫn.
Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho cô lúc hơn năm giờ chiều, nói muốn đến đón cô đi ăn tối và mừng sinh nhật tại dinh thự của anh, nhưng Cố Niệm Chi đã khéo léo từ chối.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng vẫn đến, còn đứng đây chờ cô.
Cô không khỏi nghĩ, là anh không yên tâm nên đến thăm cô, hay anh nghĩ cô nói dối nên đến chặn đường cô đây?
Bất luận là lý do gì thì Cố Niệm Chi cũng thấy khó mà chấp nhận được.
Cô cũng buồn bực, không biết vì sao ngày trước mình lại quyết tâm một lòng một dạ, cả trái tim chỉ biết hướng về Hoắc Thiệu Hằng như thế…
Bây giờ, cô giống như vừa tỉnh lại sau giấc mộng dài vậy. Cô vẫn thân thiết quen thuộc với anh như trước, nhưng không còn tình yêu thiếu anh thì không sống nổi nữa.
Nụ cười trên gương mặt Hoắc Thiệu Hằng không nhạt đi vì sự xa cách của Cố Niệm Chi, anh tiến lên một bước, giơ tay ra với cô: “Niệm Chi, em đừng cố sức quá. Ngày mai…”
Cố Niệm Chi ngắt lời anh. Cô ngẩng đầu, nét mặt vô cùng bình thản, “Hoắc Thiệu Hằng, anh không phải thế này đâu. Anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian với em nữa.”
Bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng sượng cứng giữa không trung, không hạ được xuống người Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhìn những ngón tay thon dài tinh tế đầy mị lực của anh. Cô vẫn còn nhớ bàn tay anh vừa khô vừa ấm, nhưng cô đã không lưu luyến nữa.
“Hoắc Thiệu Hằng, em biết anh không nỡ từ bỏ ngay, nhưng hãy tin em đi, đây chỉ là do thói quen thôi, anh đã quen chăm sóc em suốt bao nhiêu năm qua rồi. Em là nhiệm vụ do Bộ Quốc phòng giao cho anh, anh đã hoàn thành rất tốt, em nói thật đấy, anh có thể công thành danh toại lùi xuống rồi. Con đường sau này sẽ do em tự đi. Anh nên có cuộc sống của anh, đừng quẩn quanh bên cạnh em nữa.”
Có lẽ do tuổi nhỏ nên giọng của Cố Niệm Chi vẫn mang nét non nớt, những lời xé lòng thốt ra từ miệng cô có sự thẳng thắn và tàn nhẫn của một đứa trẻ không màng thế sự.
Hoắc Thiệu Hằng từ từ hạ tay xuống, nhìn cô thật sâu.
Cố Niệm Chi cũng nhìn lại Hoắc Thiệu Hằng. Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn rõ hình dáng của anh như vậy, chứ không phải cái kiểu vừa thấy anh là tim loạn mắt hoa không nhìn đi đâu khác được nữa.
Cô phát hiện ra rằng hình dáng đôi mắt anh rất đẹp, đồng tử đen láy, sâu không nhìn thấy đáy, đuôi mắt thẳng băng không hề chếch lên trên, nhưng kéo ra rất dài, khiến cho đôi mắt anh càng thêm sâu.
Khi đôi mắt ấy yên lặng nhìn bạn, sẽ có cảm giác mê hoặc đến khác thường. Có thể đối với anh, tư thái này chỉ xuất phát từ phép lịch sự, nhưng trong mắt con gái thì chỉ muốn độc chiếm đôi mắt này, không cho anh nhìn bất cứ ai khác…
Nghĩ vậy, khóe miệng Cố Niệm Chi hơi nhếch lên, nở một nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa bướng bỉnh.
Hoắc Thiệu Hằng mím môi, cứ như không nghe thấy lời của Cố Niệm Chi, chỉ tiếp tục lời nói vừa bị Cố Niệm Chi làm gián đoạn: “Mai là sinh nhật em rồi, em muốn đón sinh nhật như thế nào?”
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em chưa nghĩ ra. Nhưng em muốn đón sinh nhật một mình.”
“Em muốn tuyệt tình thế này thật sao?” Hoắc Thiệu Hằng thấy Cố Niệm Chi cách anh càng lúc càng xa, rất có khả năng sau này dù anh có muốn nhìn cô gần hơn một chút, cũng chỉ có thể nhìn cô qua vệ tinh thôi vậy…
Đôi mắt anh càng lúc càng sâu, bao nhiêu tình cảm cuộn xoáy đều được giấu trong đôi mắt đen thẳm, giống như chất chứa tất cả những tâm sự không thể nói cùng ai.
Cố Niệm Chi cúi đầu, “Anh buông tay đi. Em biết buông tay đau đớn thế nào, vì em cũng từng trải qua như thế. Nhưng đau lâu không bằng đau chóng, đau rồi anh sẽ biết chẳng có chuyện gì quá quan trọng cả. Trên đời này không có chuyện ai thiếu ai thì không sống được đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng nhìn Cố Niệm Chi, từ đỉnh đầu tóc đen nhánh, xuống đến cái cổ trắng ngần thanh tú như thiên nga, đến đôi vai xuôi được gọi là vai mỹ nhân. Thân hình cao ráo thon thả, eo nhỏ chân dài. Chỉ một ngày nữa cô sẽ tròn 19 tuổi, chính là độ tuổi xinh đẹp như đóa hoa nở rộ ấy.
“Em muốn chia tay thật hay sao?” Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt lại, tròng mắt đã chuyển màu tối đen như mực, “Em chắc chắn chứ?”
“Vâng.” Cố Niệm Chi trịnh trọng gật đầu, “Em cực kì chắc chắn, em muốn chia tay.”
Hoắc Thiệu Hằng thở dài, nhìn cô chằm chằm, “Được, nếu em đồng ý với anh một điều kiện thì anh sẽ chia tay với em. Còn không, cả đời này em đừng hòng rời xa khỏi anh.”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng, ở đó, cô chỉ thấy một màu u tối như màn đêm giơ tay không nhìn thấy ngón, không nhìn được suy nghĩ của anh.
“Đồng ý với anh một điều kiện ư?”
“Ừ, chỉ cần em đồng ý với anh một điều kiện, anh sẽ chia tay với em, anh nói được làm được.” Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa gõ gõ lên kính xe, tư thái rất thanh lãnh điềm đạm: “Trần Liệt, cậu làm chứng nhé.”
Trần Liệt nấp trong xe nãy giờ, nghe lời nói và giọng điệu của Hoắc Thiệu Hằng, không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Hoắc thiếu muốn dùng tuyệt chiêu siêu cao thủ, đào hố để Niệm Chi nhảy xuống đây mà…
Anh ta nên an phận thủ thường, hay là mạo hiểm tính mạng để nhắc nhở Niệm Chi?
Trần Liệt chầm chậm thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nở một nụ cười còn xấu hơn khóc với Cố Niệm Chi: “Chào em nhé…”
Dáng vẻ lúc này của Trần Liệt thực sự không nỡ nhìn thẳng, cô chỉ liếc anh ta một cái rồi nhìn đi chỗ khác, nói: “Anh Trần cũng đến đấy ạ?”
Trong lòng cô lại thầm tự làu bàu với mình, mặt hơi đỏ bừng lên, rất ngại ngùng.
Hoắc Thiệu Hằng đến tìm cô, còn dẫn Trần Liệt theo, chẳng lẽ không phải anh đến để quấn lấy cô như cô nghĩ sao?
Ai lại dẫn bạn theo trong những trường hợp như thế này chứ?
Đàn ông bình thường còn không làm thế, nữa là người như Hoắc Thiệu Hằng…
Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi à?
Những lời lẽ ban nãy là do cô tự đa tình cả sao?
Cố Niệm Chi lúng búng không nói thành tiếng, hơi gật đầu, “Em chào anh Trần.”
Hoắc Thiệu Hằng lùi lại một bước, nói tiếp: “Niệm Chi, chỉ cần em đồng ý với điều kiện của anh, chúng ta sẽ chia tay. Trần Liệt làm chứng, nếu anh làm trái lời…”
Cố Niệm Chi vội giơ tay ngăn Hoắc Thiệu Hằng lại: “Hoắc Thiệu Hằng, em tin lời anh, không cần phải thề.”
Trong lòng cô, xưa nay Hoắc Thiệu Hằng luôn là người đàn ông tốt đầu đội trời chân đạp đất, nói lời giữ lời, tất nhiên, người đàn ông tốt không có nghĩa là bạn trai tốt, hai chuyện này khác hẳn nhau.
Mặc dù cô không yêu anh nữa, nhưng cô cũng không muốn anh thề những câu khiến người ta không thoải mái.
“Được, vậy em nghĩ sao? Em có đồng ý không? Nếu em đồng ý điều kiện của anh thì chúng ta chia tay.” Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói, bình thản đứng dựa vào cửa xe.
Cái đầu tròn vo của Trần Liệt lại thò ra, lo lắng nhìn Cố Niệm Chi.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đứng ngay bên cạnh, đánh chết anh ta cũng không dám to nhỏ thì thào với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi hơi do dự. Cô không ngốc, khi Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên đề nghị như vậy là cô đã thấy bất thường rồi, vì trong ấn tượng của cô, Hoắc Thiệu Hằng không phải kiểu người như vậy.
Cố Niệm Chi im lặng không trả lời ngay.
“Em không đồng ý à? Vậy chứng tỏ em vẫn còn tình cảm với anh.” Hoắc Thiệu Hằng tiến lên một bước, đến bên cạnh Cố Niệm Chi, đưa tay gạt lọn tóc mái rũ xuống trước trán cô ra. Ngón tay anh ấm áp sượt qua má cô như gió nhẹ lướt trên mặt hồ, làm nổi lên một gợn sóng, “Chúng ta đừng chia tay nữa nhé. Mai là sinh nhật em, lúc trước anh gửi khăn lụa làm quà sinh nhật tặng em, về mấy ngày rồi cũng chưa hỏi em đã nhận được chưa.”
Không nhắc đến khăn lụa còn được, nhắc đến khăn lụa, Cố Niệm Chi liền nghĩ ngay đến khoảng thời gian gọi trời trời không thưa gọi đất đất không đáp của mình ở Đức, nghĩ đến cảnh tượng khiến cô hụt hẫng suy sụp trên video, càng quyết tâm một dao chặt đứt tất cả mớ tơ lòng rối rắm này.
“Anh nói là điều kiện gì đã.” Cố Niệm Chi nghiến răng. Đúng là cô đã bị Hoắc Thiệu Hằng chọc tức, nhưng vẫn còn một tia lý trí.
Cô không thể đồng ý với điều kiện của đối phương khi mà trong tay không có manh mối gì cả.
Hơn nữa cô nhất định muốn chia tay thì Hoắc Thiệu Hằng làm được gì chứ?
Chẳng qua là đến cuối hai người trở mặt với nhau rất khó coi thôi.
Hoắc Thiệu Hằng đưa điều kiện, cũng là đệm một bậc thang để giữ thể diện cho mình.
Cố Niệm Chi không muốn trở mặt quá khó coi, từ đầu đến cuối cô vẫn rất biết ơn Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu không đứng từ góc độ bạn trai, chỉ đứng từ góc độ người bảo hộ hoặc bạn bè bình thường thì Hoắc Thiệu Hằng tốt với cô đến mức không có gì chê trách, cô không tìm thấy bất cứ điểm nào không tốt cả.
“Anh chưa nghĩ ra.” Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói, như suối chảy giữa thung lũng có khả năng thấm ướt lòng người, “Về nhà anh sẽ nghĩ, sáng mai nói cho em có được không?”
Anh nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt đầy khẩn khoản. Cố Niệm Chi bất giác gật đầu, “Được. Nhưng em cần nhắc anh, không được đưa ra bất cứ điều kiện nào trái pháp luật trái đạo lý, kể cả em có đồng ý những điều kiện đó thì tòa án cũng coi là vô hiệu thôi.”
Trần Liệt ngồi trong xe nhắm mắt lại.
Anh ta biết ngay mà, Hoắc Thiệu Hằng là người như thế nào chứ?
Ngay cả những tay gián điệp lão luyện trên thế giới còn bại trận trong tay anh, nữa là trẻ người non dạ như Cố Niệm Chi. Anh ấy muốn đạt được mục đích, thật sự quá đơn giản.
Anh ta chỉ không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại dùng cách này với Cố Niệm Chi…
Anh ta tưởng Hoắc Thiệu Hằng yêu cô đến mức không thể dứt ra được, bây giờ phát hiện ra, anh ấy yêu cô đến không từ thủ đoạn mất rồi.
Chẳng biết kiểu nào dễ chấp nhận hơn nhỉ…
Nhưng theo Trần Liệt thấy thì có là kiểu nào thì Cố Niệm Chi cũng chẳng còn quan tâm nữa.
Hoắc Thiệu Hằng làm như thế, sẽ chỉ càng đẩy Cố Niệm Chi ra xa hơn thôi.
Có điều, chuyện tình cảm như uống nước ấy, nóng lạnh thế nào chỉ người trong cuộc rõ thôi.
Nói đi nói lại, anh ta vẫn là người ngoài, không thể tiếp tục can dự vào chuyện tình cảm của người khác được. Bản thân anh ta lại không dày dạn kinh nghiệm tình trường, tốt nhất là không nên góp ý kiến linh tinh.
Nghĩ đến Diệp Tử Đàn, trong đôi mắt Trần Liệt thoáng ánh lên vẻ mất mát.
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, ánh mắt có vẻ bị tổn thương, “Thật sự có thế nào thì em cũng muốn chia tay với anh phải không? Không còn cơ hội nào khác hay sao?”
Cố Niệm Chi mím môi, lùi lại nới rộng khoảng cách giữa hai người thêm một chút: “Anh Hoắc, mặc dù em không yêu anh nữa, nhưng em vẫn kính trọng anh. Anh sẽ không hủy hoại chút cảm tình cuối cùng của em đối với anh chứ?” ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng thu nụ cười lại, khẽ gật đầu, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng như thường: “Được rồi, chín giờ sáng mai anh sẽ đến đón em, và báo cho em điều kiện của anh.”
Cố Niệm Chi nhìn anh một cái rồi quay người bước đi.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng dõi mắt theo bóng lưng cô mất hút trong đại sảnh tòa nhà ký túc xá rồi mới bước lên xe.
Anh đạp mạnh chân ga, chiếc Bentley SUV gầm lên, lao vọt về phía trước như tên bắn.
“Quá tốc độ rồi! Quá tốc độ rồi!” Trần Liệt sợ đến mức vội thắt dây an toàn, nắm chặt tay vịn, suýt nữa thì bị hất văng ra ngoài.
Bình luận facebook