Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 734 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 734
CÓ LÒNG NHƯNG KHÔNG ĐỦ SỨC
Trong khoảnh khắc này, Cố Niệm Chi chợt nhớ Hoắc Thiệu Hằng từng nói cô không có sự chín chắn của người trưởng thành…
Ánh mắt Cố Niệm Chi hơi tối đi. Cô tự nhắc nhở bản thân mình, việc quan trọng nhất trước mắt chính xác là việc học, cô không được phép phân tâm.
Sau khi quyết định ổn thỏa rồi, Cố Niệm Chi lại chuyển sang nói với Hà Chi Sơ về luận văn tốt nghiệp của mình.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng ra đến siêu thị Thương Trữ lớn bên ngoài trường.
Cố Niệm Chi mua ở đây một bộ đồ dùng chăm sóc sức khỏe cho người trung niên, mua thêm một bộ mỹ phẩm dưỡng da Lancome, bảo người ta gói lại, dự định làm quà cho ba mẹ Mã Kỳ Kỳ.
Hà Chi Sơ xách giúp cô bộ sản phẩm chăm sóc sức khỏe, còn Cố Niệm Chi tự cầm hộp quà Lancome, cùng cười nói quay lại trường học.
Khi hai người trở lại ký túc xá của Cố Niệm Chi, Mã Kỳ Kỳ cười tươi chạy ra đón, nói: “Em đã gọi điện cho ba mẹ rồi, họ vô cùng hoan nghênh Giáo sư Hà đi cùng. Ba mẹ em còn nói hay là chúng ta đi sớm một chút, có thể đến nhà em chơi. Nhà em ở ngoại thành, nhà cửa rộng rãi lắm, còn có một cái vườn nữa.”
Cố Niệm Chi nhìn Hà Chi Sơ, cười nói: “Giáo sư Hà, thầy có rảnh không ạ? Nếu bây giờ thầy không rảnh thì em và Kỳ Kỳ đi trước nhé.”
Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, “Rảnh chứ, chúng ta đi cùng đi.”
“Thế thì tốt quá, Giáo sư Hà ơi, có phải thầy lái xe không ạ? Bọn em đi nhờ chút nhé!” Mã Kỳ Kỳ vội về phòng lấy balo của mình, rồi gửi địa chỉ nhà mình qua điện thoại của Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi cũng nhìn Hà Chi Sơ nói: “Làm phiền Giáo sư Hà ạ.”
“Khách sáo gì chứ.” Đôi mắt ướt hoa đào của Hà Chi Sơ thoáng lóe sáng, “Để tôi lái xe đến, hai em chờ một chút, khi nào đến tôi gọi điện thoại.”
…
Hà Chi Sơ nhanh chóng lái chiếc xe Bentley của mình đến dưới tòa ký túc xá của Cố Niệm Chi. Cô và Mã Kỳ Kỳ đã chờ ở cửa rồi.
Hai người cười cười nói nói lên xe của Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ ngồi một mình trên ghế lái đằng trước, Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ đều ngồi ở phía sau.
Mã Kỳ Kỳ hưng phấn nhìn xung quanh, hỏi Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà ơi, có phải thầy còn có một chiếc Maserati cực kì phong cách không ạ?”
Cố Niệm Chi chỉ muốn che mặt.
Hà Chi Sơ lại không để ý, chỉ thản nhiên nói: “Đúng vậy, nhưng đó là xe thể thao, chỉ hai người ngồi được thôi.”
Bây giờ họ có ba người, đương nhiên là chiếc Bentley rộng rãi này thích hợp hơn.
Cố Niệm Chi để ý chiếc xe Bentley này cũng là màu xám bạc, nhưng dĩ nhiên không phải là dòng SUV.
Hà Chi Sơ chuyển địa chỉ nhà Mã Kỳ Kỳ vào GPS của xe, bật hướng dẫn, lên đường rời khỏi trường học.
…
Lúc này ở cửa T3 của sân bay quốc tế Đế Đô của Đế quốc Hoa Hạ, một chuyến bay từ Pháp đến đang chầm chậm hạ cánh.
Trong khoang hạng nhất của máy bay, Hoắc Gia Lan mặc bộ đồ du lịch mùa thu kiểu mới nhất của Chanel đi tới bên cạnh Hoắc Học Nông, thấp giọng nói: “Ông nội ơi, đến rồi ạ.”
Hoắc Học Nông mở mắt ra, “Đến rồi ư? Nhanh vậy à? Ông mới ngủ được một giấc.”
“Vâng, vừa tới ạ, máy bay này không tệ, rất ổn định.” Nói xong, Hoắc Gia Lan khoác chiếc túi Chanel logo hai chữ C lên, tiện tay với lấy cái gậy ba toong của Hoắc Học Nông, “Ông dùng cái này đi ạ.”
Hoắc Học Nông khẽ gật đầu, nhìn cảnh sắc cuối thu quen thuộc của Đế Đô qua cửa sổ máy bay trong suốt, vẻ mặt có chút khó coi.
Mấy tháng trước, vì chuyện của y tá trưởng của mình, ông đã bị tước quân hàm Thượng tướng, đồng thời cũng bị tước quân tịch, trở thành người bình thường.
Ông nhất thời không chịu được nhục nhã, mới vội vàng ra nước ngoài tránh sóng gió.
Ở nước ngoài mấy tháng nay, ông sống cũng không vui vẻ gì.
Vì mối quan hệ với Tạ Tư Nghiên vợ ông, nên người nhà họ Tạ có chút oán giận ông. Tuy họ đều là người văn minh, sẽ không vì chuyện lục đục giữa ông và người vợ đã mất mà lạnh nhạt với ông, nhưng đương nhiên họ cũng không quá tốt với ông.
Hoắc Học Nông đã làm thủ trưởng hơn nửa đời người, bỗng chốc ngã từ vị trí cao nhất xuống, có thể hiểu được tâm trạng của ông buồn bực đến thế nào.
Trong mấy tháng này, mái tóc của ông từ hoa râm biến thành trắng toát, nhìn già đi đến hơn mười tuổi.
“Ông nội, chúng ta xuống máy bay thôi ạ.” Hoắc Gia Lan cẩn thận đỡ lấy cánh tay Hoắc Học Nông, cùng đi ra phía cửa máy bay.
Nghĩ đến lễ nhậm chức của tân Thủ tướng tối hôm nay, Hoắc Học Nông lại cảm thấy cứu vãn được một chút thể diện. Dù sao cũng là do phu nhân Thủ tướng đích thân mời, khiến ông cụ cho rằng mình có thể từ từ lấy lại thể diện đã mất của mình rồi.
Thái Tụng Ngâm, phu nhân tân Thủ tướng quả thật là một người rất khéo léo, tâm lý, bà ta làm cho cả Hoắc Quan Thần và Hoắc Học Nông đều rất hài lòng.
Khi Hoắc Học Nông nhận được điện thoại của Thái Tụng Ngâm gọi từ trong nước, còn có thiệp mời và vé máy bay được chuyển phát nhanh tới, ông cụ vốn phải hơi khom mình khép nép trong trang viên nhà họ Tạ ở Pháp lập tức đứng thẳng được hẳn lên.
Trong đáy lòng Hoắc Gia Lan cũng thầm vui mừng.
Ở trang viên của nhà họ Tạ ở nước Pháp mấy tháng, cô ta đã được mở mang thật sự về cái gọi là gia tộc danh giá quyền thế.
Trước mắt mà nói thì gốc gác của nhà họ Tạ là một dòng họ mà bất kì gia tộc nào trong nước cũng không sánh bằng, chỉ tiếc là gia tộc dạng này lại sớm di cư ra nước ngoài từ lâu rồi.
Có điều, dù nơi ấy có tốt đến mấy, nhưng cũng không phải nơi để ở lâu dài. Hoắc Gia Lan đã muốn về nước từ lâu, chỉ là, cô ta cũng giống như Hoắc Học Nông vậy, vì vụ án của mẹ mình mà danh tiếng của cô ta gần như mất hết, sắp không trụ nổi ở nhà họ Hoắc nữa, nên mới đi theo Hoắc Học Nông ra nước ngoài để tránh sóng gió.
Lần này cô ta có thể trở về theo chính là nhờ Thái Tụng Ngâm đã đồng ý tìm cho cô ta vị trí Tổng Giám đốc sáng tạo trong một công ty truyền thông mà bà ta quen biết. Bởi vậy, Hoắc Gia Lan cũng thường xuyên nói tốt về nhà họ Đàm trước mặt Hoắc Học Nông, để trợ giúp Thái Tụng Ngâm.
Hai ông cháu xuống khỏi máy bay, qua cửa kiểm tra an ninh, sau đó đi lấy hành lý.
Khi họ ra nước ngoài gần như không mang theo gì cả, nhưng khi trở về thì có đến bốn cái vali lớn đựng đầy đồ, đa số đều là những món đồ xa xỉ Hoắc Gia Lan mua ở Pháp, một ít là đồ dùng hằng ngày của Hoắc Học Nông.
Hai người đứng ở đại sảnh sân bay lấy hành lý, nhìn Đông nhìn Tây một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng đâu.
“Ông nội ơi, không phải anh họ Cả nói sẽ đến đón chúng ta sao?” Hoắc Gia Lan hơi hồi hộp, liên tục hỏi có phải Hoắc Thiệu Hằng đến đón họ không.
ngontinhhay.com
Hoắc Học Nông không kiên nhẫn được nữa, khẽ xua tay, nói: “Chú Hai của cháu bảo nó đến đón, nó dám không nghe sao?”
Hoắc Gia Lan cười ngượng ngùng, đỡ cánh tay của Hoắc Học Nông nhìn xung quanh, đợi mãi mà không đợi nổi Hoắc Thiệu Hằng.
Thấy người lấy hành lý càng ngày càng ít, còn không lấy nữa thì số hành lý này sẽ bị mang đi, Hoắc Gia Lan đành phải nói với Hoắc Học Nông: “Ông nội ơi, ông chờ ở đây nhé, cháu đi lấy hành lý đã ạ.”
Hoắc Học Nông khẽ gật đầu, “Mau đi đi, để ông gọi điện cho chú Hai cháu.”
Hoắc Học Nông bấm số của Hoắc Quan Thần, nghiêm nghị nói: “Quan Thần, con đã nói với Thiệu Hằng chưa?”
“Ba, ba đã về rồi à?!” Hoắc Quan Thần vô cùng vui mừng, “Đã đến sân bay rồi ạ?”
“Ừ, xuống máy bay một lúc lâu rồi.” Hoắc Học Nông nhìn đồng hồ đeo tay, “Bây giờ đã là hai giờ rồi, sao ba chưa thấy Hoắc Thiệu Hằng đâu?”
Trong lòng Hoắc Quan Thần đập thịch một tiếng, nhớ tới lời của Hoắc Thiệu Hằng, ông ta vội nói: “Ba đợi chút, con đi hỏi Thiệu Hằng xem ạ.”
Ông ta lại gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng giống lần trước, cuộc gọi của ông ta bị chuyển thẳng đến hộp thư thoại.
Hoắc Quan Thần đành phải để lại lời nhắn vào hộp thư thoại: “Thiệu Hằng, ông nội con đã xuống sân bay rồi, sao còn chưa đi đón ông?”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã cho trưởng nhóm lính công vụ của anh là Phạm Kiến đi đón ông cụ Hoắc.
Trước đây khi Phạm Kiến ra sân bay đón người ta thì đều đợi ở bên ngoài cửa T3. Nhưng Hoắc Học Nông thì lại quen với việc người khác vào hẳn trong sân bay để đón ông cụ rồi, vì vậy, anh ta đi đi lại lại mấy lượt cũng bị lỡ mất chút thời gian.
Khi Hoắc Học Nông và Hoắc Gia Lan đẩy bốn cái vali đi ra cửa nhà ga, Phạm Kiến đã đứng chờ một lúc lâu cuối cùng cũng nhìn thấy họ, vội vẫy tay gọi: “Bên này ạ! Bên này ạ!”
Hoắc Gia Lan tinh mắt, quay người nhìn thấy tài xế riêng của Hoắc Thiệu Hằng là Phạm Kiến, lập tức vui tươi như hoa, nói với Hoắc Học Nông: “Ông nội ơi, đó không phải là xe của anh họ Cả sao? Chúng ta qua đó đi ạ.”
“Ừ, đừng có chạy lung tung, đi theo ông.” Lúc này Hoắc Học Nông trở thành một vị phụ huynh vô cùng quan tâm đến con cháu, nói với Hoắc Gia Lan bằng giọng rất uy nghiêm.
Hoắc Gia Lan ngoan ngoãn lùi sang một bên, chờ Hoắc Học Nông lên xe trước, sau đó cô ta mới ngồi vào xe.
Kỹ thuật lái xe của Phạm Kiến cực kì tốt, mồm miệng cũng nhanh nhẹn.
Anh ta giải thích với ông cụ Hoắc: “Tối hôm qua Hoắc thiếu đột nhiên bị sốt, sáng hôm nay vẫn chưa đỡ, mà vẫn nôn nóng muốn đi đón hai người. Do bác sĩ nhất quyết yêu cầu anh ấy ở nhà nghỉ ngơi, anh ấy mới không đến, nhưng đã cố ý dặn dò cháu đến đón hai người ạ.”
“Bị ốm à? Bị ốm thế nào? Có nghiêm trọng không?” Hoắc Gia Lan lập tức sốt sắng, hận không thể đích thân gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng…
“Việc này tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là bị sốt thôi.” Phạm Kiến trả lời rất khéo léo, không hề làm họ nghi ngờ.
Hoắc Học Nông vẫn hừ một tiếng, nói: “Muộn không bệnh, sớm không bệnh, lại nhằm đúng lúc chúng ta trở về là bệnh, hừ!”
“Ông nội ơi, ông không thể nói như vậy được, có ai chọn được mình bị ốm lúc nào đâu ạ.” Nói xong, Hoắc Gia Lan nhìn lái xe Phạm Kiến ở phía trước, “Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi ư? Như vậy chẳng phải là không thể đi ra ngoài sao? Anh có biết tối nay anh họ Cả của tôi có đến dự lễ nhậm chức của Thủ tướng hay không không?”
Phạm Kiến cười nói: “Thủ trưởng bị ốm như thế, muốn tham dự cũng không được, có lòng mà không đủ sức.”