• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (5 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 735 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 735
CƠN GIẬN NÀY, KHÔNG TRÚT THÌ KHÔNG CHỊU ĐƯỢC (1)

“Ôi, hôm nay anh họ Cả không đi sao?” Nói xong, Hoắc Gia Lan liếc nhìn ông cụ Hoắc, “Ông nội ơi, chúng ta có cần đi thăm anh họ Cả không ạ?”


Phạm Kiến nghe vậy liền giật mình, thầm nghĩ có phải mình đã nói hơi quá, dẫn đến phản tác dụng rồi hay không?


Anh ta vội đằng hắng một tiếng, nói: “Thủ trưởng đã dặn tôi đưa hai người về khu tập thể Bộ Quốc phòng rồi. Mong cô Hoắc thông cảm, tôi không thể làm trái lệnh được.”


Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của mỗi quân nhân.


Ông cụ Hoắc nghĩ một lát, gật đầu nói: “Vậy thì đưa chúng tôi về trước đi. Về nhà tôi sẽ gọi điện hỏi thăm Thiệu Hằng sau.”


Đến ông cụ Hoắc cũng nói như vậy rồi, Hoắc Gia Lan không thể làm thế nào khác. Hai người họ được đưa thẳng về dinh thự nhà họ Hoắc ở khu tập thể Bộ Quốc phòng.


Hoắc Quan Thần đón họ từ ở cổng.


Thấy ông cụ Hoắc xuống khỏi xe, Hoắc Quan Thần vô cùng vui mừng bước tới đón, “Ba, hai người về rồi.”


“Ừ.” Ông cụ Hoắc kiêu ngạo chống gậy ba toong nhìn xung quanh.


Đang là ba, bốn giờ chiều, khu tập thể Bộ Quốc phòng tĩnh lặng như tờ, không có người đi lại. Hai bên đường trồng một dãy cây thường thanh rậm rạp, gió vừa thổi nhẹ qua, lá cây liền vang lên những tiếng xào xạc.


Mặc dù quang cảnh này không thể so được với trang viên của nhà họ Tạ ở Pháp, nhưng đây là cảnh tượng mà ông cụ Hoắc và Hoắc Gia Lan quen thuộc nhất.


Ở đây bao nhiêu năm, cảnh vật ở nơi này đã mang theo tình cảm của ông rồi, không chỉ mang ý nghĩa là cảnh đẹp thông thường nữa.


Hoắc Quan Thần đỡ lấy cánh tay ông cụ Hoắc, cùng đi vào dinh thự của nhà họ Hoắc.


Phạm Kiến vội lái xe rời đi, về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt báo cáo công tác với Hoắc Thiệu Hằng.





Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ trên bàn làm việc, liếc nhìn Phạm Kiến, “Ừ, tôi biết rồi, cậu làm rất tốt. Hôm nay không còn việc gì nữa, cậu có thể về nghỉ được rồi.”


Hôm nay vốn là chủ nhật, là lịch nghỉ của Phạm Kiến.


Anh ta thở phào nhẹ nhõm, nói thêm về một số tình hình bên ngoài, rồi mới đứng nghiêm chào Hoắc Thiệu Hằng, rời khỏi văn phòng của anh.


Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục làm việc trên máy tính một lúc, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã sắp đến bốn rưỡi. Anh đang định gọi điện cho mẹ mình là Tống Cẩm Ninh thì lại nghe chuông điện thoại bàn reo.
Anh cầm ống nghe điện thoại lên hỏi, “Chuyện gì thế?”


Ở đầu dây bên kia là tổng đài viên.


“Hoắc thiếu, ông nội anh gọi đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh ạ.”


Hoắc Thiệu Hằng không muốn nghe điện thoại của ông cụ Hoắc, khẽ nói: “Tôi vẫn đang sốt. Đợi tôi khỏe sẽ gọi lại.”


“Vâng, thưa thủ trưởng.”


Trong lòng tổng đài viên thầm hiểu ý anh, khéo léo nói với ông cụ Hoắc ở đầu dây bên kia đang đợi để nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng: “Thưa cụ Hoắc, thủ trưởng vẫn đang ốm, tạm thời không tiện nghe điện thoại. Chờ thủ trưởng khỏe lại sẽ gọi điện hỏi thăm cụ sau ạ.”


Sự hách dịch quan cách này của Hoắc Thiệu Hằng khiến ông cụ Hoắc tức đến mức suýt chút nữa là quăng điện thoại đi.


Nhưng ông cũng không thể trút lửa giận vào tổng đài viên được, đành phải kiềm chế cơn thịnh nộ, giọng ồm ồm: “Được rồi, vậy cô nhắn với nó, bảo nó nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào khỏi hẳn thì bảo nó về nhà tụ họp gia đình.”


“Vâng, thưa cụ Hoắc.”


Sau khi ông cụ Hoắc cúp điện thoại, tổng đài viên lập tức chuyển lời của ông đến hộp thư thoại của Hoắc Thiệu Hằng.


Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng không nghe luôn, vì anh đang gọi điện thoại cho Tống Cẩm Ninh, mẹ của mình.


“Hôm nay mẹ sẽ đến lễ nhậm chức của Thủ tướng ạ?”


Tống Cẩm Ninh đeo tai nghe bluetooth lên nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, tay vừa gõ bàn phím, nhìn phân tích số liệu thí nghiệm mô phỏng được thực hiện trên máy tính, vừa nói: “Mẹ có đi chứ, mẹ là một trong những người đứng đầu ngành khoa học, Bộ trưởng Bộ Giáo dục sẽ đi cùng bọn mẹ.”


Hoắc Thiệu Hằng biết Tống Cẩm Ninh, mẹ của anh cũng không phải là người thích xuất đầu lộ diện nhiều. Trong những trường hợp thế này nếu bà có thể tránh được là bà sẽ tránh hết, không ngờ hôm nay bà cũng tham dự.


Anh trầm ngâm nói: “Nếu mẹ bận thì có thể không cần đi, chắc là không có vấn đề gì đâu đúng không?”


“Sao lại không có vấn đề gì chứ? Vấn đề lớn đấy.” Tống Cẩm Ninh không kìm được bèn day day huyệt thái dương.


Bà giống như đánh mất thời gian mười sáu năm vậy. Mười sáu năm sau tỉnh táo lại, bà phát hiện ra tất cả mọi thứ ở hiện tại đều rất khác so với trước kia.


Không nói những chuyện khác, mười sáu năm trước, khi ba của bà làm Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao, kinh phí trong Sở đều là do quốc gia trực tiếp cấp phát, bọn họ chỉ cần tập trung nghiên cứu là được, không cần tự mình lo.


Bây giờ thì kinh phí của Sở Vật lý bọn họ đều bị Bộ Giáo dục và Bộ Tài chính kiểm soát, cũng chính là nằm trong tay Nội các. Nếu cần kinh phí thì phải bà sẽ phải tự mình làm báo cáo xin phép, có thể xin được hay không thì còn phải xem xét đủ các mối quan hệ nữa.


Ban đầu Tống Cẩm Ninh có chút không thích ứng được, nhưng bà vẫn luôn là một học giả siêu phàm, học cái gì cũng rất nhanh, bao gồm cả việc xử lý các mối quan hệ giữa người với người.


Trước đây bà không quá am hiểu về việc đối nhân xử thế, lôi kéo quan hệ, vì không cần thiết, thế nên bà không lãng phí tinh thần và sức lực vào phương diện đó.


Bây giờ nó đã trở thành một yêu cầu thiết thực mất rồi. Sau khi chịu thiệt thòi hai lần, bà đã học được rõ mười mươi. Bây giờ, hễ bà cứ làm báo cáo xin kinh phí là chắc chắn sẽ được duyệt.
Nhưng Thủ tướng Đậu mà bà vừa mới thân quen mấy tháng trước đã bị hạ bệ, bây giờ là Thủ tướng mới Đàm Đông Bang lên nắm quyền, nên bà nhất định phải xuất hiện để tạo sự chú ý mới được.


Có quan hệ tốt với Nội các của tân Thủ tướng sẽ có rất nhiều điểm tốt đối với Sở Vật lý của họ.


Hoắc Thiệu Hằng im lặng nghe Tống Cẩm Ninh kể về những khó khăn bà phải đối mặt suốt mấy tháng nay, cả việc bà vượt qua những khó khăn này như thế nào.


Từ một Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao từ trên trời rơi xuống bị mọi người liếc xéo, đến một Giám đốc có thực quyền được các nghiên cứu viên từ nhỏ đến lớn trong Sở phục tùng trung thành như hôm nay, mấy tháng qua, đúng là bà đã làm vô cùng hiển hách, lại vô cùng bận rộn.


Hoắc Thiệu Hằng cũng nghe ngóng được chỗ khó xử của Tống Cẩm Ninh, đồng thời còn nhờ vả những bạn bè ở trong đó quan sát giúp anh, lo sẽ xuất hiện tình huống mà Tống Cẩm Ninh không giải quyết được.


Nhưng Tống Cẩm Ninh vô cùng lợi hại, mấy tháng nay không hề có tình huống nào bà không giải quyết được, đến bây giờ cũng chưa một lần cần nhờ tới mối quan hệ của Hoắc Thiệu Hằng.


Vì vậy Hoắc Thiệu Hằng chỉ mỉm cười nghe Tống Cẩm Ninh “kể khổ” trong sự vui vẻ, hào hứng, không cắt lời bà.


“Cho nên tối nay mẹ không đi không được. Mẹ con đây không phải là quái nhân khoa học sống trong chân không đâu.” Tống Cẩm Ninh rạng rỡ nhìn số liệu thí nghiệm mô phỏng hiện ra trên máy tính, tâm trạng vô cùng kích động, “Thiệu Hằng à, mẹ nói con nghe này, mấy tháng nay mẹ đã dùng máy tính làm thí nghiệm mô phỏng, cực kì thành công, đợi chạy thêm chương trình mô phỏng mấy lần nữa là mẹ có thể xin phép tiến hành thí nghiệm chính thức được rồi.”


Hoắc Thiệu Hằng giật mình, lập tức ngồi thẳng người lên, “Thật ạ? Vậy chúc mừng mẹ. Có điều nếu mẹ thật sự muốn khởi động lại thí nghiệm chính thức, mẹ hãy báo cáo cho Bộ Quốc phòng, đừng báo cáo cho Nội các.”


“À, mẹ biết rồi.” Tống Cẩm Ninh nghe nhạc hiệu đoán chương trình, lập tức hiểu ra ý của Hoắc Thiệu Hằng, “Mẹ sẽ chú ý giữ bí mật.”


“Nhất định mẹ phải nhớ, tuyệt đối không nói chuyện này với bất kì ai đấy nhé.” Hoắc Thiệu Hằng vừa nhắc nhở Tống Cẩm Ninh, vừa bật máy tính của mình lên, kiểm tra phần mềm giám sát bên phía khu vực Sở Vật lý năng lượng cao.


Cuộc nói chuyện vừa rồi bị anh âm thầm xóa đi toàn bộ, ngay cả thiết bị giám sát bên đó cũng không để lại một chút dấu tích nào.


Tống Cẩm Ninh không nói chuyện này nữa, mà hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng, tối nay con có đi không?”


Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, nói qua loa: “Con bị sốt, không thể đi được.”


Tống Cẩm Ninh ngây người.


“Bị sốt ư? Thế mà còn nói chuyện với mẹ nhiều vậy à? Còn không mau đi nghỉ ngơi đi! Con nhớ uống nhiều nước ấm nhé, đừng có thức đêm nữa.” Nghe vậy, Tống Cẩm Ninh vô cùng đau lòng, không mảy may nghi ngờ xem lời nói của Hoắc Thiệu Hằng là thật hay giả.
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên mỉm cười. Nụ cười dần tràn ra trên khuôn mặt anh, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vâng, con sẽ chú ý nghỉ ngơi.” Anh suy nghĩ một chút, lại hỏi tiếp: “Mẹ đã chuẩn bị xong lễ phục để đến dự lễ nhậm chức của tân Thủ tướng hôm nay chưa ạ?”


“Lễ phục ư?” Tống Cẩm Ninh khẽ nhíu mày, “Mặc bộ váy màu đen là được rồi, mẹ có mấy bộ cơ.”


Sau đó bà sẽ đeo một cái kính to không độ gọng đen để che đi khuôn mặt của mình, búi tóc kiểu bà già, cuối cùng cài một cái cài áo hoa ngọc lan trắng ở phía trước vạt áo, ít nhất có thể làm bà già hơn mười tuổi. Bà làm như vậy là vì dung mạo của bà bây giờ, so với tuổi thật thì như là một cái bug game vậy.


Mặc dù bà đã gần 50 tuổi, nhưng vì bị thương từ sự cố trong buổi thí nghiệm kia, bà đã bị bệnh suốt mười sáu năm. Quãng thời gian mười sáu năm đó dường như đã bỏ qua cơ thể bà vậy.


Nhìn bà bây giờ không khác gì mười sáu năm trước, vẫn là nước da trắng bóc mịn màng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, chỉ có điều vẻ mặt hồn nhiên và e lệ đã biến mất, thay vào đó là vẻ thông minh và điềm tĩnh.


Vẻ đẹp của bà hiện tại, lộng lẫy chói mắt giống một đóa hoa mẫu đơn đang nở rực rỡ.


Thế nhưng, Tống Cẩm Ninh lại luôn thích ăn mặc trang điểm kiểu già nua, bởi vì với thân phận của bà, nhìn tuổi càng cao thì càng dễ nhận được sự kính trọng và đồng tình của người khác, hơn nữa, cũng có thể tránh được rất nhiều những sự phiền phức và quấy rầy không cần thiết.


Nếu Tống Cẩm Ninh không muốn đi thì không nói, Hoắc Thiệu Hằng sẽ không miễn cưỡng mẹ mình làm bất kì chuyện gì.


Nhưng Tống Cẩm Ninh lại hào hứng muốn đi như vậy, đồng thời không muốn bị tách rời với xã hội hiện tại bên ngoài, nên Hoắc Thiệu Hằng cũng thay đổi ý định, muốn để mẹ xuất hiện thật nổi bật một lần.


Anh thật lòng cảm thấy, hổ không bộc lộ uy thế, mọi người đều coi nhà họ Hoắc bọn họ thành con mèo ốm mất rồi, mấy cái thứ chó mèo ất ơ nào cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, chơi xỏ họ.


Anh đã kìm nén cơn giận này từ sau khi ý thức được mình bị trúng kế đến tận bây giờ, không xả giận được thì không chịu nổi.


“Mẹ ơi, mẹ đừng mặc bộ váy đen đó.” Tiếng gọi “mẹ ơi” bất chợt vang lên của Hoắc Thiệu Hằng khiến cho nước mắt Tống Cẩm Ninh lập tức trào ra.


Con trai đã gọi mẹ như vậy, đương nhiên con trai nói gì bà cũng sẽ đồng ý.


Bởi vậy khi Hoắc Thiệu Hằng nhắc đến việc muốn mang lễ phục đến cho bà, Tống Cẩm Ninh lập tức nói: “Ừ ừ, mẹ đang ở phòng thí nghiệm đây, con mang đến đây đi.”


Hoắc Thiệu Hằng đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, vào phòng lấy lễ phục, đồ trang sức, giày và túi xách mà anh đã chuẩn bị cho Tống Cẩm Ninh đợt trước, cho vào một cái vali nhỏ, xách đi ra cổng dinh thự.


Số lễ phục, đồ trang sức, giày và túi xách này vốn là do Hoắc Thiệu Hằng chuẩn bị cho Tống Cẩm Ninh để dành cho lễ cưới của anh và Cố Niệm Chi. Anh chuẩn bị sẵn hẳn mấy bộ, trong đó có một bộ rất thích hợp với tình huống ngày hôm nay.





Hoắc Thiệu Hằng tự mình lái một chiếc xe Bentley Mulsanne màu xanh lam ngọc, trong xe đưa theo một trinh sát viên lão luyện chuyên làm công việc hóa trang cho lính đặc công khi làm nhiệm vụ ở bên ngoài.


Phạm Kiến thì lái chiếc Bentley Bentayga SUV màu xám bạc của Hoắc Thiệu Hằng đi theo sau.


Hai chiếc xe sang trọng một trước một sau lái tới Sở Vật lý năng lượng cao, đỗ lại ở trước tòa nhà văn phòng của Tống Cẩm Ninh.


Hoắc Thiệu Hằng xách theo cái vali nhỏ, đi cùng trinh sát viên lão luyện kia lên tầng trên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom