Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Hành động tia chớp
Cố Niệm Chi chủ động cúp máy của Hoắc Thiệu Hằng, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Cô đứng lên duỗi lưng, đi đi lại lại trong phòng ngủ vài vòng, sau khi khởi động xong mới vào phòng gym của Hoắc Thiệu Hằng.
Nơi đó có đầy đủ các loại máy tập thể hình.
Cố Niệm Chi có thù truyền kiếp với máy chạy bộ, không ngờ hai năm sau trở lại quân khu, vẫn không thoát khỏi “cơn ác mộng” này.
Ánh mắt cô nhìn máy chạy bộ vô tội kia đầy nguy hiểm, trong tay cầm dao quân đội Thụy Sĩ, đi từng bước một tới nó.
Năm phút sau, Cố Niệm Chi đi ra khỏi phòng gym của Hoắc Thiệu Hằng với nụ cười thắng lợi.
Cáp dữ liệu trong máy chạy bộ kia đã bị cô lén đâm hỏng rồi...
Cố Niệm Chi vui vẻ đi vào phòng tắm.
Lúc đứng dưới vòi hoa sen, cô sờ lên cánh tay của mình mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Cánh tay của cô từng bị huấn luyện tới nỗi có cả cơ bắp, không đẹp chút nào, cô không cần huấn luyện ma quỷ.
Cố Niệm Chi vui vẻ hưởng thụ hai tuần nghỉ bất ngờ ở doanh trại.
Cô đến bệnh viện thăm anh Lý với Trần Liệt trước.
Tiểu Lý thấy cô còn đến thăm mình thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất tủi thân.
Anh ta đã bảo vệ nhiều người như vậy, nhưng Cố Niệm Chi là người đầu tiên đến thăm anh ta sau khi anh ta gặp nạn.
Đương nhiên, bảo vệ những người kia đều là việc nằm trong phạm vi chức trách của anh ta, nhưng con người luôn có tình cảm, không muốn bị người khác xem như máy móc dùng xong là vứt bỏ.
Cố Niệm Chi đến khiến Tiểu Lý vui vẻ vô cùng.
Cố Niệm Chi ở phòng bệnh của anh ta cả ngày, lấy đồ ăn, chọn phim, xem y tá thay thuốc, còn gửi mấy lá thư giúp anh ta.
Cố Niệm Chi cực kỳ khó hiểu.
“Anh Lý, vì sao anh không gửi email, hoặc liên lạc với người nhà bằng tin nhắn?”
Tiểu Lý đang nằm trên giường bệnh, vừa cầm iPad xem phim vừa nói với cô: “Bọn anh không có tài khoản mạng xã hội, cũng không thể dùng bất kỳ phần mềm mạng xã hội nào, dù là email cũng không được.”
Cố Niệm Chi trợn to mắt nhìn anh ta như không tin được.
“Trong bọn anh cũng có người có những tài khoản và phần mềm mạng xã hội kia, nhưng đều là công việc yêu cầu, tất cả đều bị giám sát.” Tiểu Lý cười khổ: “Đừng để Hoắc thiếu biết là anh kể cho em nhé, anh ấy lột da anh mất.”
Cố Niệm Chi nghe thấy người khác nhắc đến Hoắc Thiệu Hằng thì vui vô cùng, cô ngồi xuống mép giường bệnh của Tiểu Lý, hứng thú hỏi: “Vậy anh có tình nguyện làm việc này không?”
Đối với người nghiện mạng xã hội như Cố Niệm Chi, không có mạng, không có tài khoản và phần mềm xã hội là cuộc sống không thể tưởng tượng được.
Khuôn mặt bình thường của Tiểu Lý bỗng tỏa sáng, anh ta trịnh trọng gật đầu: “Anh yêu công việc của mình, dù vị trí này của anh sẽ phải trốn sau bức màn cả đời, không ai biết anh đã làm việc gì, anh cũng không hối hận.”
Cố Niệm Chi tôn sùng nhìn Tiểu Lý, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ oai phong của Hoắc Thiệu Hằng khi mặc quân phục bộ đội đặc chủng.
...
Phùng Nghi Sân cầm chai rượu trong tay, ngồi trên ghế sofa trong nhà mình, mắt say lờ đờ nhìn tin tức bắt cóc tống tiền ở khu resort trên núi Độc Phong trên tivi, thỉnh thoảng lại dốc rượu vào miệng mình.
“Ha ha ha ha... Con khốn này thật may mắn, thế này mà cũng không làm nó gặp bất trắc được!” Phùng Nghi Sân quẳng chai rượu xuống đất vỡ tan tành, nở nụ cười điên loạn.
Rượu bên trong chai văng tung tóe, khiến phòng khách của ả ngổn ngang, nhưng ả lại không để ý tới.
Anh Bưu đẩy cửa bước vào, cười nói với ả: “Sao lại uống rượu một mình thế này?”
“Em vui...” Phùng Nghi Sân say khướt đứng lên, nhào vào trong ngực anh Bưu: “Em vui, ha ha ha ha ha...”
“Anh cũng vui.” Anh Bưu rất vui: “Em quá thông minh, chỉ một kế nhỏ đã khiến mấy tên cướp kia tự đi chịu chết.”
Phùng Nghi Sân cười khanh khách, nấc rượu: “Hức, bọn chúng liên quan gì đến em? Anh Bưu khách sáo quá rồi, đây không phải là công lao của em, là bọn chúng xui xẻo thôi.”
“Khà khà, em tưởng anh không biết sao? Nếu không phải em lặng lẽ gọi điện cho người nhà của mấy người kia, để bọn họ thúc giục cảnh sát mau chóng đi bắt người, sao những tên cướp đó dễ bị bắt như vậy được? Thế nên vẫn là em tài giỏi!” Anh Bưu xoa lưng ả với ý sâu xa.
Phùng Nghi Sân không khỏi rùng mình.
Ả không ngờ anh Bưu lại biết mọi hành động của mình, ngay cả việc ả lén gọi cho nhà họ Mai, nhà họ Vương và nhà họ Tào để báo tin, hắn ta cũng biết...
Phùng Nghi Sân không dám làm gì, nhẫn nhịn đến lòng khó chịu, nũng nịu nói: “Không phải em vì anh Bưu sao? Anh Bưu không thích bọn chúng, em muốn xả cơn giận giúp anh Bưu mà.”
“Chỉ cần em một lòng vì anh, anh Bưu này nhất định sẽ không bạc đãi em!” Anh Bưu mừng rỡ, kéo phắt ả vào lòng hôn hít.
Phùng Nghi Sân thầm kêu khổ.
Mẹ nó ai muốn sống cả đời với anh...
Nhưng cô ta lại không phản kháng được.
Hai người vừa hôn vừa cởi quần áo, lảo đảo tiến vào phòng ngủ.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh Bưu vang lên.
Hắn ta hơi mất kiên nhẫn, không muốn bắt máy, nhưng lấy ra xem thì lại là điện thoại của đàn em mình tin tưởng, thuận tay nhấn nghe: “Tốt nhất là chú có việc gấp!”
“Anh Bưu! Bọn cớm tìm đến nhà kho của chúng ta rồi! Tịch thu hết những thứ bên trong!”
“Cái gì?! Chú trông chừng cho anh, anh đến ngay!” Huyết áp của anh Bưu tăng vọt, hắn ta đẩy Phùng Nghi Sâm ra, chạy ra ngoài như điên.
“Anh Bưu đừng đến! Bọn cớm đã đến bắt anh đấy...”
Tiếc là anh Bưu không nghe được câu nói sau cùng này.
Hắn ta vừa xuống lầu đến gara, mấy cảnh sát đặc nhiệm võ trang đầy đủ đã lao tới, giơ lệnh bắt giữ ra: “Trương Bưu! Anh dính líu tới buôn lậu và tàng trữ súng ống, đạn dược, bây giờ chính thức bị bắt giữ.”
Anh Bưu biết lần này mình tiêu đời rồi, điên cuồng hét lên: “Muốn bắt ông mày thì để mạng lại trước đã!”
Hắn ta rút súng từ bên hông ra, nhưng còn chưa kịp mở chốt an toàn của súng đã bị cảnh sát đặc nhiệm bắn chết.
“Đi bắt ả tình nhân Phùng Nghi Sân của hắn ta đi.” Một cảnh sát đặc nhiệm bịt mặt hất hàm về phía tầng trên.
Bốn năm người cấp tốc khống chế cửa thang máy và cửa thoát hiểm, hai người lên tầng bắt Phùng Nghi Sân.
Phùng Nghi Sân nhìn từ mắt mèo, thấy cảnh sát võ trang đầy đủ bên ngoài thì hoảng sợ tới mức răng va lập cập vào nhau.
Tay ả run rẩy một lúc lâu mà vẫn không mở được chốt cửa.
Cảnh sát đặc nhiệm phía bên ngoài không đợi được nữa, lớn giọng nói: “Mở cửa mau!” Dứt lời, anh ta đã đạp mạnh một cú bật cửa gỗ gụ ra.
Phùng Nghi Sân lập tức ngã xuống đất.
Cảnh sát đặc nhiệm cầm súng chĩa vào đầu ả, đi đến từng bước một.
Một nữ cảnh sát đeo còng lên tay ả, áp giải ả đi. Mấy cảnh sát còn lại lục soát một lần, tìm được một vài món đồ khó tưởng tượng được, vội vàng mang tới sở hành động đặc biệt.
Lần hành động này do Triệu Lương Trạch chỉ huy, do bộ đội đặc nhiệm của Cục tác chiến đặc biệt phối hợp.
“Trung tá Triệu, hành động Tia Chớp đã kết thúc. Tất cả súng đạn đều bị tịch thu, nghi phạm chính là Trương Bưu bị bắn chết, người tình hắn ta là Phùng Nghi Sân bị bắt giữ, các nhân viên hải quan có liên quan đều bị bắt về quy án.”
Cục tác chiến đặc biệt làm việc luôn chớp nhoáng và bất ngờ.
Có điều trong hai ngày này, Hoắc Thiệu Hằng còn đang họp ở thủ đô, tất cả những nhân viên lớn nhỏ có liên quan đều bị bắt về quy án, bao gồm cả một số nhân viên hải quan chính phủ.
Ngày đó, anh vừa bước vào phòng họp của Bộ Quốc phòng, đã thấy Phó Giám đốc Sở Mật vụ và Phó đại biểu Liên Hợp Quốc thường trú tại Bộ Ngoại giao nghiêm túc gọi anh lại: “Thiếu tướng Hoắc, mời anh giải thích lần hành động Tia Chớp lần này của quân mình tại thành phố C.”
Cô đứng lên duỗi lưng, đi đi lại lại trong phòng ngủ vài vòng, sau khi khởi động xong mới vào phòng gym của Hoắc Thiệu Hằng.
Nơi đó có đầy đủ các loại máy tập thể hình.
Cố Niệm Chi có thù truyền kiếp với máy chạy bộ, không ngờ hai năm sau trở lại quân khu, vẫn không thoát khỏi “cơn ác mộng” này.
Ánh mắt cô nhìn máy chạy bộ vô tội kia đầy nguy hiểm, trong tay cầm dao quân đội Thụy Sĩ, đi từng bước một tới nó.
Năm phút sau, Cố Niệm Chi đi ra khỏi phòng gym của Hoắc Thiệu Hằng với nụ cười thắng lợi.
Cáp dữ liệu trong máy chạy bộ kia đã bị cô lén đâm hỏng rồi...
Cố Niệm Chi vui vẻ đi vào phòng tắm.
Lúc đứng dưới vòi hoa sen, cô sờ lên cánh tay của mình mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Cánh tay của cô từng bị huấn luyện tới nỗi có cả cơ bắp, không đẹp chút nào, cô không cần huấn luyện ma quỷ.
Cố Niệm Chi vui vẻ hưởng thụ hai tuần nghỉ bất ngờ ở doanh trại.
Cô đến bệnh viện thăm anh Lý với Trần Liệt trước.
Tiểu Lý thấy cô còn đến thăm mình thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất tủi thân.
Anh ta đã bảo vệ nhiều người như vậy, nhưng Cố Niệm Chi là người đầu tiên đến thăm anh ta sau khi anh ta gặp nạn.
Đương nhiên, bảo vệ những người kia đều là việc nằm trong phạm vi chức trách của anh ta, nhưng con người luôn có tình cảm, không muốn bị người khác xem như máy móc dùng xong là vứt bỏ.
Cố Niệm Chi đến khiến Tiểu Lý vui vẻ vô cùng.
Cố Niệm Chi ở phòng bệnh của anh ta cả ngày, lấy đồ ăn, chọn phim, xem y tá thay thuốc, còn gửi mấy lá thư giúp anh ta.
Cố Niệm Chi cực kỳ khó hiểu.
“Anh Lý, vì sao anh không gửi email, hoặc liên lạc với người nhà bằng tin nhắn?”
Tiểu Lý đang nằm trên giường bệnh, vừa cầm iPad xem phim vừa nói với cô: “Bọn anh không có tài khoản mạng xã hội, cũng không thể dùng bất kỳ phần mềm mạng xã hội nào, dù là email cũng không được.”
Cố Niệm Chi trợn to mắt nhìn anh ta như không tin được.
“Trong bọn anh cũng có người có những tài khoản và phần mềm mạng xã hội kia, nhưng đều là công việc yêu cầu, tất cả đều bị giám sát.” Tiểu Lý cười khổ: “Đừng để Hoắc thiếu biết là anh kể cho em nhé, anh ấy lột da anh mất.”
Cố Niệm Chi nghe thấy người khác nhắc đến Hoắc Thiệu Hằng thì vui vô cùng, cô ngồi xuống mép giường bệnh của Tiểu Lý, hứng thú hỏi: “Vậy anh có tình nguyện làm việc này không?”
Đối với người nghiện mạng xã hội như Cố Niệm Chi, không có mạng, không có tài khoản và phần mềm xã hội là cuộc sống không thể tưởng tượng được.
Khuôn mặt bình thường của Tiểu Lý bỗng tỏa sáng, anh ta trịnh trọng gật đầu: “Anh yêu công việc của mình, dù vị trí này của anh sẽ phải trốn sau bức màn cả đời, không ai biết anh đã làm việc gì, anh cũng không hối hận.”
Cố Niệm Chi tôn sùng nhìn Tiểu Lý, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ oai phong của Hoắc Thiệu Hằng khi mặc quân phục bộ đội đặc chủng.
...
Phùng Nghi Sân cầm chai rượu trong tay, ngồi trên ghế sofa trong nhà mình, mắt say lờ đờ nhìn tin tức bắt cóc tống tiền ở khu resort trên núi Độc Phong trên tivi, thỉnh thoảng lại dốc rượu vào miệng mình.
“Ha ha ha ha... Con khốn này thật may mắn, thế này mà cũng không làm nó gặp bất trắc được!” Phùng Nghi Sân quẳng chai rượu xuống đất vỡ tan tành, nở nụ cười điên loạn.
Rượu bên trong chai văng tung tóe, khiến phòng khách của ả ngổn ngang, nhưng ả lại không để ý tới.
Anh Bưu đẩy cửa bước vào, cười nói với ả: “Sao lại uống rượu một mình thế này?”
“Em vui...” Phùng Nghi Sân say khướt đứng lên, nhào vào trong ngực anh Bưu: “Em vui, ha ha ha ha ha...”
“Anh cũng vui.” Anh Bưu rất vui: “Em quá thông minh, chỉ một kế nhỏ đã khiến mấy tên cướp kia tự đi chịu chết.”
Phùng Nghi Sân cười khanh khách, nấc rượu: “Hức, bọn chúng liên quan gì đến em? Anh Bưu khách sáo quá rồi, đây không phải là công lao của em, là bọn chúng xui xẻo thôi.”
“Khà khà, em tưởng anh không biết sao? Nếu không phải em lặng lẽ gọi điện cho người nhà của mấy người kia, để bọn họ thúc giục cảnh sát mau chóng đi bắt người, sao những tên cướp đó dễ bị bắt như vậy được? Thế nên vẫn là em tài giỏi!” Anh Bưu xoa lưng ả với ý sâu xa.
Phùng Nghi Sân không khỏi rùng mình.
Ả không ngờ anh Bưu lại biết mọi hành động của mình, ngay cả việc ả lén gọi cho nhà họ Mai, nhà họ Vương và nhà họ Tào để báo tin, hắn ta cũng biết...
Phùng Nghi Sân không dám làm gì, nhẫn nhịn đến lòng khó chịu, nũng nịu nói: “Không phải em vì anh Bưu sao? Anh Bưu không thích bọn chúng, em muốn xả cơn giận giúp anh Bưu mà.”
“Chỉ cần em một lòng vì anh, anh Bưu này nhất định sẽ không bạc đãi em!” Anh Bưu mừng rỡ, kéo phắt ả vào lòng hôn hít.
Phùng Nghi Sân thầm kêu khổ.
Mẹ nó ai muốn sống cả đời với anh...
Nhưng cô ta lại không phản kháng được.
Hai người vừa hôn vừa cởi quần áo, lảo đảo tiến vào phòng ngủ.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh Bưu vang lên.
Hắn ta hơi mất kiên nhẫn, không muốn bắt máy, nhưng lấy ra xem thì lại là điện thoại của đàn em mình tin tưởng, thuận tay nhấn nghe: “Tốt nhất là chú có việc gấp!”
“Anh Bưu! Bọn cớm tìm đến nhà kho của chúng ta rồi! Tịch thu hết những thứ bên trong!”
“Cái gì?! Chú trông chừng cho anh, anh đến ngay!” Huyết áp của anh Bưu tăng vọt, hắn ta đẩy Phùng Nghi Sâm ra, chạy ra ngoài như điên.
“Anh Bưu đừng đến! Bọn cớm đã đến bắt anh đấy...”
Tiếc là anh Bưu không nghe được câu nói sau cùng này.
Hắn ta vừa xuống lầu đến gara, mấy cảnh sát đặc nhiệm võ trang đầy đủ đã lao tới, giơ lệnh bắt giữ ra: “Trương Bưu! Anh dính líu tới buôn lậu và tàng trữ súng ống, đạn dược, bây giờ chính thức bị bắt giữ.”
Anh Bưu biết lần này mình tiêu đời rồi, điên cuồng hét lên: “Muốn bắt ông mày thì để mạng lại trước đã!”
Hắn ta rút súng từ bên hông ra, nhưng còn chưa kịp mở chốt an toàn của súng đã bị cảnh sát đặc nhiệm bắn chết.
“Đi bắt ả tình nhân Phùng Nghi Sân của hắn ta đi.” Một cảnh sát đặc nhiệm bịt mặt hất hàm về phía tầng trên.
Bốn năm người cấp tốc khống chế cửa thang máy và cửa thoát hiểm, hai người lên tầng bắt Phùng Nghi Sân.
Phùng Nghi Sân nhìn từ mắt mèo, thấy cảnh sát võ trang đầy đủ bên ngoài thì hoảng sợ tới mức răng va lập cập vào nhau.
Tay ả run rẩy một lúc lâu mà vẫn không mở được chốt cửa.
Cảnh sát đặc nhiệm phía bên ngoài không đợi được nữa, lớn giọng nói: “Mở cửa mau!” Dứt lời, anh ta đã đạp mạnh một cú bật cửa gỗ gụ ra.
Phùng Nghi Sân lập tức ngã xuống đất.
Cảnh sát đặc nhiệm cầm súng chĩa vào đầu ả, đi đến từng bước một.
Một nữ cảnh sát đeo còng lên tay ả, áp giải ả đi. Mấy cảnh sát còn lại lục soát một lần, tìm được một vài món đồ khó tưởng tượng được, vội vàng mang tới sở hành động đặc biệt.
Lần hành động này do Triệu Lương Trạch chỉ huy, do bộ đội đặc nhiệm của Cục tác chiến đặc biệt phối hợp.
“Trung tá Triệu, hành động Tia Chớp đã kết thúc. Tất cả súng đạn đều bị tịch thu, nghi phạm chính là Trương Bưu bị bắn chết, người tình hắn ta là Phùng Nghi Sân bị bắt giữ, các nhân viên hải quan có liên quan đều bị bắt về quy án.”
Cục tác chiến đặc biệt làm việc luôn chớp nhoáng và bất ngờ.
Có điều trong hai ngày này, Hoắc Thiệu Hằng còn đang họp ở thủ đô, tất cả những nhân viên lớn nhỏ có liên quan đều bị bắt về quy án, bao gồm cả một số nhân viên hải quan chính phủ.
Ngày đó, anh vừa bước vào phòng họp của Bộ Quốc phòng, đã thấy Phó Giám đốc Sở Mật vụ và Phó đại biểu Liên Hợp Quốc thường trú tại Bộ Ngoại giao nghiêm túc gọi anh lại: “Thiếu tướng Hoắc, mời anh giải thích lần hành động Tia Chớp lần này của quân mình tại thành phố C.”
Bình luận facebook