• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 654

Chương 654:





Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt ở Đế đô được đặt tại một nơi không đáng chú ý ở phía Nam. Trước kia, nơi đây là một nhà máy, sau khi nhà máy đóng cửa, mảnh đất này liền bị Chính phủ thu về, cuối cùng phân cho Cục tác chiến đặc biệt làm trụ sở.





Vì ở đây đã có thời gian bị hoang phế rất lâu, cho nên cây cối và cỏ dại rậm rạp um tùm. Được Chính phủ trưng dụng làm Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt, một phần nguyên nhân cũng là vì đúng lúc muốn dùng cảnh vật như thế để ngụy trang cho các kiến trúc bên trong. Cho nên, toàn bộ thiết kế của Trụ sở đều tùy thuộc vào hoàn cảnh sẵn có, dưới điều kiện không thay đổi tình trạng bên ngoài, xây dựng các công trình kiến trúc bên trong.





Nhìn từ ngoài vào, nơi này giống như một cánh rừng hoang phế vậy, nhưng bên trong lại khác hoàn toàn. Cho dù là vệ tinh trinh sát tối tân cũng không thăm dò được toàn cảnh nơi này.





So sánh khu của các bậc lão thành Quân đội mà nhà họ Hoắc đang ở thì bề ngoài nơi này không hề cao lớn bề thế gì, nhưng điều kiện an ninh và tính bí mật thì nơi này chỉ hơn chứ không kém bên kia.





Chương Phong chỉ là y tá trưởng của ông cụ Hoắc, mặc dù có kiến thức nhất định với giai cấp lãnh đạo cấp cao của Bộ Quốc phòng, nhưng chỉ giới hạn trong chuyện nhà của những vị lão thành Quân đội mà thôi. Đối với những chuyện khác, bà ta không biết gì nhiều.





Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt này lại vừa mới khánh thành, bà ta càng không biết gì cả. Cho nên, khi nhìn thấy nơi này như là một cánh rừng hoang phế, trong lòng bà ta rất thất vọng.





“Lão Hoắc, chúng ta lên xe đi thôi. Nơi này là rừng cây, gió thổi càng lạnh hơn đấy.”





Chương Phong không muốn nhìn nữa, đỡ cánh tay ông cụ Hoắc muốn đi về xe.





“Bà quay về xe đi. Tôi xem thêm chút nữa.”





Ông cụ Hoắc là người trong ngành. Quan sát cách bố trí ở nơi này, ông ta nhận ra còn có tầng thiết kế ẩn khác khác, bởi vậy ngắm nhìn say sưa, ngon lành, cũng không kiên nhẫn với chương Phong nữa. Ông ta chỉ phất phất tay, sải bước đi tới đi lui xung quanh, đầu còn không thèm ngoảnh lại.





Chương Phong đành phải quấn chặt áo khoác đi sát theo sau lưng ông cụ Hoắc từng bước.





Lính gác đã kiểm tra xong giấy thông hành, xác nhận không có gì sai sót, đặc biệt là giấy thông hành của ông cụ Hoắc.





Ông ta đã là cấp độ an ninh cao nhất rồi, có thể dẫn theo năm người vào.





Giấy thông hành của Hoắc Quan Thần thì có cấp bậc an ninh kém hơn một cấp, có thể dẫn theo hai người, vừa đủ để dẫn toàn bộ người trong xe vào.





Người lính gác kia tới trước xe, nói với Hoắc Quan Thần, “Báo cáo Thủ trưởng, xin hỏi có phải tất cả mọi người đều muốn vào không?”





“Đúng, tất cả mọi người. Giấy thông hành của tôi và cụ ông đây hẳn là đủ để dẫn vào.”





Số người mà giấy thông hành của bọn họ có thể dẫn theo, vốn chính là dành cho thư ký công vụ và lính công vụ của bọn họ.





Nhưng hôm nay là Giao thừa nên nhất định phải dẫn người nhà mình vào, nếu không thì ông ta cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu đột ngột này của ông cụ Hoắc.





“Vâng, thưa Thủ trưởng!” Người lính gác kia đáp một câu xong nói tiếp, “Xin mời những người không có giấy thông hành mà muốn dẫn vào đi lấy vân tay, đồng thời kiểm tra máu và mống mắt ạ.”





Hoắc Quan Thần hơi sửng sốt, “Cái gì?”





“Những ai không có giấy thông hành mà muốn dẫn vào, nếu như là lần đầu tiên tới, theo quy định đều cần phải lấy vân tay, kiểm tra máu và mống mắt.”





Lính gác lặp lại một lần nữa.





Chương Văn Kiệt trong xe nghe thế thì kinh ngạc hỏi, “Còn phải lấy máu sao?! Không phải chứ! Có cần phải nghiêm ngặt đến thế không vậy?!”





Chương Văn Na cắn môi khẽ nói, “Hoắc thiếu là anh họ của chúng ta, chi bằng để em gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, hỏi anh ấy thử xem, chúng ta có cần phải lấy máu hay không?”





Người lính gác kia gãi đầu một cái, “Đây là quy định rồi, kể cả có gọi điện cho Thủ trưởng cũng không thể phá vỡ quy định được.”





“Anh cứ gọi điện đi rồi nói sau. Nếu như anh họ tôi nói cần phải lấy vân tay và máu thì chúng tôi đành chấp nhận.” chương Văn Na khăng khăng nói.





Hoắc Quan Thần trừng mắt lên, sắc mặt sa sầm xuống, “Không muốn lấy vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt, vậy thì cháu đừng có vào.” Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua năm người trong xe một lượt, “Ai không đồng ý, bây giờ nói ra luôn đi, rồi lập tức quay về còn kịp.”





Đây là lần đầu tiên Hoắc Quan Thần nói chuyện nghiêm túc như vậy trước mặt người nhà họ chương, lại còn thẳng thừng bác bỏ chương Văn Na nữa.





Gương mặt chương Văn Na nhanh chóng đỏ bừng, xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom