Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 655
Chương 655:
Chương Văn Kiệt ngập ngừng vài tiếng, cuối cùng không dám cãi lại người bác hai Hoắc Quan Thần này, đành phải cúi đầu, ngồi bên cạnh chương Văn Na không nói lời nào.
Lúc này Hoắc Gia Lan đứng lên, “Để cháu đi.”
Cô ta quấn chặt áo khoác vào, đội mũ chụp, xuống xe, đi theo người lính gác vào bên trong trạm gác. Rất nhanh sau đó cô ta đã lấy vân tay, người lính gác cầm một ống tiêm nhỏ đâm một cái vào đầu ngón tay Hoắc Gia Lan, hút mấy giọt máu ra, sau đó nhỏ lên trêи một que thử, đặt vào trong máy kiểm tra cầm tay, tiến hành phân tích nhanh, xong xuôi thì dán tên cô ta lên rồi cất vào trong tủ đông.
Cuối cùng là kiểm tra mống mắt. Sau khi lưu lại định dạng, họ sẽ bảo quản cùng một nơi với vân tay, truyền dữ liệu lên kho dữ liệu đám mây của hệ thống điều khiển trung tâm.
“Xong rồi, phiền cô chờ một chút, chúng tôi xin chỉ thị của Trung tá trực ban sau đó sẽ có thể để mọi người đi vào.” Người lính gác kia vô cùng lịch sự đưa Hoắc Gia Lan ra ngoài.
Hoắc Gia Lan ra khỏi trạm gác, đã thấy chương Văn Na, chương Văn Kiệt, Tiền Thạch Huệ và chương Bảo Thần đi tới.
Cô ta mỉm cười, một mình đi vào ngồi trong xe.
Ông cụ Hoắc đi một vòng bên ngoài, vừa quay về xe, đúng lúc này thấy mấy người chương Văn Na, chương Văn Kiệt, Tiền Thạch Huệ và chương Bảo Thần trở về, không khỏi hỏi, “Mấy đứa đi đâu thế?”
“Chúng cháu vừa đi ấn vân tay.” chương Bảo Thần vội nói, “Theo như người ta nói, những ai không có giấy thông hành mà muốn được dẫn vào đều phải đi ấn vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt.”
Chương Phong không để ý, đỡ ông cụ Hoắc rồi hỏi, “Đều kiểm tra xong rồi chứ, chúng ta đi vào thôi? Bên ngoài này lạnh quá!”
Ông cụ Hoắc gật đầu, nói: “Cũng được rồi, lên xe đi!”
Bọn họ trở lại trong xe, chờ lính gác cho vào.
Không ngờ lính gác lại chậm chạp không chịu nâng thanh chắn lên, mà chỉ vào chương Phong trong xe, “… Còn bà ấy chưa kiểm tra. Xin hỏi bà ấy có giấy thông hành không ạ?”
Chương Phong chỉ vào mình đầy ngạc nhiên, “Tôi cũng phải kiểm tra sao?”
“Nếu như bà có giấy thông hành, vậy thì không cần kiểm tra.”
Lính gác rất lịch sự và vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Bởi vì khi làm giấy thông hành, những người kia đều đã ấn vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt hết rồi.
Mà những người đi theo cùng người có giấy thông hành đặc biệt này cũng cần phải trải qua các bước tương tự. Thật ra, đó là một quá trình kiểm tra rất đơn giản và nhanh chóng.
Sau khi lính gác lấy vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt xong cho mấy người Hoắc Gia Lan, những số liệu này đều đã được truyền tới kho dữ liệu đám mây của hệ thống điều khiển trung tâm. Những nhân viên trực ban sẽ bắt đầu kiểm tra tính chân thực của thân phận bọn họ.
“Lão Hoắc…”
Chương Phong do dự nhìn ông cụ Hoắc một chút, trêи mặt đầy vẻ thấp thỏm bất an.
Cũng không phải bà ta sợ phải kiểm tra thân phận, bà ta chỉ không ngờ rằng, với thân phận y tá trưởng của lãnh đạo tối cao Bộ Quốc phòng của mình mà vẫn còn phải trải qua những bước kiểm tra an ninh như thế mới được vào…
Mặc dù Hoắc Học Nông đã về hưu, nhưng ông ta cũng vẫn là quân hàm Thượng tướng mà.
Ông cụ Hoắc gật đầu nói, “Bà đi kiểm tra một chút đi.”
Ông cụ Hoắc đã lên tiếng, chương Phong cũng không còn cách nào, đành hậm hực theo người lính gác đi kiểm tra.
Bởi vì chương Phong là người cuối cùng kiểm tra nên một người lính gác khác đã bắt đầu gọi điện thoại vào biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng, hỏi xem có để những người này vào hay không?
Người nhận điện thoại không dám tự mình quyết định, vội vàng đi tới phòng ăn tìm Hoắc Thiệu Hằng, kết quả lại chỉ thấy ba người Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi đang cười đùa với nhau.
“Hoắc thiếu đâu ạ?” Người kia sốt ruột hỏi, “Lính canh ngoài cổng gọi vào, nói ông cụ Hoắc dẫn theo người nhà tới bên này ăn Tết.”
“Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa! Ai dẫn ai tới cơ?!” Âm Thế Hùng lập tức nhảy dựng lên, “Sao lại thế? Có còn để người ta ăn Tết vui vẻ hay không nữa đây!”
Triệu Lương Trạch cũng khẽ nheo mắt, chậm rãi đứng dậy, bật tai nghe Bluetooth, nói với người trực điện thoại, “Nối máy với lính gác.”
Người trực điện thoại nhanh chóng nối máy với lính gác ở trạm gác.
Chương Văn Kiệt ngập ngừng vài tiếng, cuối cùng không dám cãi lại người bác hai Hoắc Quan Thần này, đành phải cúi đầu, ngồi bên cạnh chương Văn Na không nói lời nào.
Lúc này Hoắc Gia Lan đứng lên, “Để cháu đi.”
Cô ta quấn chặt áo khoác vào, đội mũ chụp, xuống xe, đi theo người lính gác vào bên trong trạm gác. Rất nhanh sau đó cô ta đã lấy vân tay, người lính gác cầm một ống tiêm nhỏ đâm một cái vào đầu ngón tay Hoắc Gia Lan, hút mấy giọt máu ra, sau đó nhỏ lên trêи một que thử, đặt vào trong máy kiểm tra cầm tay, tiến hành phân tích nhanh, xong xuôi thì dán tên cô ta lên rồi cất vào trong tủ đông.
Cuối cùng là kiểm tra mống mắt. Sau khi lưu lại định dạng, họ sẽ bảo quản cùng một nơi với vân tay, truyền dữ liệu lên kho dữ liệu đám mây của hệ thống điều khiển trung tâm.
“Xong rồi, phiền cô chờ một chút, chúng tôi xin chỉ thị của Trung tá trực ban sau đó sẽ có thể để mọi người đi vào.” Người lính gác kia vô cùng lịch sự đưa Hoắc Gia Lan ra ngoài.
Hoắc Gia Lan ra khỏi trạm gác, đã thấy chương Văn Na, chương Văn Kiệt, Tiền Thạch Huệ và chương Bảo Thần đi tới.
Cô ta mỉm cười, một mình đi vào ngồi trong xe.
Ông cụ Hoắc đi một vòng bên ngoài, vừa quay về xe, đúng lúc này thấy mấy người chương Văn Na, chương Văn Kiệt, Tiền Thạch Huệ và chương Bảo Thần trở về, không khỏi hỏi, “Mấy đứa đi đâu thế?”
“Chúng cháu vừa đi ấn vân tay.” chương Bảo Thần vội nói, “Theo như người ta nói, những ai không có giấy thông hành mà muốn được dẫn vào đều phải đi ấn vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt.”
Chương Phong không để ý, đỡ ông cụ Hoắc rồi hỏi, “Đều kiểm tra xong rồi chứ, chúng ta đi vào thôi? Bên ngoài này lạnh quá!”
Ông cụ Hoắc gật đầu, nói: “Cũng được rồi, lên xe đi!”
Bọn họ trở lại trong xe, chờ lính gác cho vào.
Không ngờ lính gác lại chậm chạp không chịu nâng thanh chắn lên, mà chỉ vào chương Phong trong xe, “… Còn bà ấy chưa kiểm tra. Xin hỏi bà ấy có giấy thông hành không ạ?”
Chương Phong chỉ vào mình đầy ngạc nhiên, “Tôi cũng phải kiểm tra sao?”
“Nếu như bà có giấy thông hành, vậy thì không cần kiểm tra.”
Lính gác rất lịch sự và vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Bởi vì khi làm giấy thông hành, những người kia đều đã ấn vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt hết rồi.
Mà những người đi theo cùng người có giấy thông hành đặc biệt này cũng cần phải trải qua các bước tương tự. Thật ra, đó là một quá trình kiểm tra rất đơn giản và nhanh chóng.
Sau khi lính gác lấy vân tay, lấy máu và kiểm tra mống mắt xong cho mấy người Hoắc Gia Lan, những số liệu này đều đã được truyền tới kho dữ liệu đám mây của hệ thống điều khiển trung tâm. Những nhân viên trực ban sẽ bắt đầu kiểm tra tính chân thực của thân phận bọn họ.
“Lão Hoắc…”
Chương Phong do dự nhìn ông cụ Hoắc một chút, trêи mặt đầy vẻ thấp thỏm bất an.
Cũng không phải bà ta sợ phải kiểm tra thân phận, bà ta chỉ không ngờ rằng, với thân phận y tá trưởng của lãnh đạo tối cao Bộ Quốc phòng của mình mà vẫn còn phải trải qua những bước kiểm tra an ninh như thế mới được vào…
Mặc dù Hoắc Học Nông đã về hưu, nhưng ông ta cũng vẫn là quân hàm Thượng tướng mà.
Ông cụ Hoắc gật đầu nói, “Bà đi kiểm tra một chút đi.”
Ông cụ Hoắc đã lên tiếng, chương Phong cũng không còn cách nào, đành hậm hực theo người lính gác đi kiểm tra.
Bởi vì chương Phong là người cuối cùng kiểm tra nên một người lính gác khác đã bắt đầu gọi điện thoại vào biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng, hỏi xem có để những người này vào hay không?
Người nhận điện thoại không dám tự mình quyết định, vội vàng đi tới phòng ăn tìm Hoắc Thiệu Hằng, kết quả lại chỉ thấy ba người Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi đang cười đùa với nhau.
“Hoắc thiếu đâu ạ?” Người kia sốt ruột hỏi, “Lính canh ngoài cổng gọi vào, nói ông cụ Hoắc dẫn theo người nhà tới bên này ăn Tết.”
“Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa! Ai dẫn ai tới cơ?!” Âm Thế Hùng lập tức nhảy dựng lên, “Sao lại thế? Có còn để người ta ăn Tết vui vẻ hay không nữa đây!”
Triệu Lương Trạch cũng khẽ nheo mắt, chậm rãi đứng dậy, bật tai nghe Bluetooth, nói với người trực điện thoại, “Nối máy với lính gác.”
Người trực điện thoại nhanh chóng nối máy với lính gác ở trạm gác.
Bình luận facebook