• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 656

Chương 656:





Triệu Lương Trạch nghe một lát, gật đầu nói, “Đã rõ, cậu chờ một chút. Chuyện này còn cần phải hỏi ý kiến Hoắc thiếu đã.”





Lính gác ở cổng tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức không chịu cho đi, chỉ nói vẫn đang kiểm tra thân phận.





Cố Niệm Chi trong phòng ăn cũng không biết phải nói gì nữa. Thật đúng là, ngay cả Tết cũng không để cho người ta đón cho vui vẻ!





Triệu Lương Trạch nói, “Điện thoại của Hoắc thiếu tôi không gọi được, không biết là không bật hay không mang theo người.”





“Vậy để em đi tìm Hoắc thiếu, hỏi anh ấy một chút xem nên làm thế nào.”





Cố Niệm Chi đứng dậy đi lên tầng ba tìm Hoắc Thiệu Hằng.





Bên này, ông cụ Hoắc đã đợi hồi lâu, vẫn không thấy lính gác cho đi, chỉ nói vẫn đang kiểm tra nghiệm chứng thì sầm mặt lại, biết chắc là Hoắc Thiệu Hằng không muốn cho bọn họ vào.





“Lúc nào có thể vào ạ? Cháu đói quá…”





Chương Văn Kiệt nói nhỏ.





Bởi vì tối sẽ ăn bữa cơm tất niên nên từ trưa anh ta đã không ăn uống tử tế rồi. Kết quả là đã sắp tám giờ tối mà vẫn chưa được ăn gì, anh ta thực sự là không chịu nổi nữa.





Chương Phong nhìn anh ta một cái rồi nói, “Chỗ bà có chút bánh quy này, cháu cầm lấy ăn đệm bụng đi.”





“Cháu không ăn.”





Chương Văn Kiệt vừa nhìn mấy cái bánh quy kia đã biết ngay là loại bánh quy dành cho người già như ông cụ Hoắc ăn, lập tức lắc đầu xua tay, chết cũng không chịu ăn.





“Lão Hoắc, đã hơn tám giờ rồi, hay là, chúng ta trở về đi…” chương Phong có chút không đành lòng, “Cả tối ông cũng không ăn gì rồi…”





Ông cụ Hoắc vừa rồi đi dạo bên ngoài hồi lâu, bị gió lạnh thổi cho lạnh cả người, giờ lại vào ngồi trong xe ấm áp, một lạnh một nóng khiến cho ông cụ sắp không chịu nổi, lau trán không nói nên lời.





Chương Phong vội vàng sờ trán ông cụ Hoắc, lập tức sợ hãi, “… Lão Hoắc phát sốt rồi! Phải mau chóng điều trị!” Nói xong, bà ta quay người nhìn lính gác, nghiêm nghị nói, “Thủ trưởng phát bệnh cấp tính đột ngột, cậu còn không cho đi vào, có phải cậu sẽ chịu mọi hậu quả không?!”





Mỗi một Trụ sở Quân đội hoàn chỉnh đều có biên chế quân y và bệnh viện, chắc chắn trong Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt cũng có. Đây là kiến thức trong phạm vi nghiệp vụ của chương Phong nên bà ta hiểu khá rõ.





Ông cụ Hoắc không phải là lãnh đạo bình thường. Mặc dù ông cụ đã về hưu, nhưng trước kia cũng đã là người đứng thứ hai của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.





Tình hình sức khỏe của ông ta dĩ nhiên không phải một tên lính gác có thể chịu trách nhiệm được.





Người lính gác này ngẩn người, một người lính gác khác ở bên cạnh lập tức nói, “Thủ trưởng phát bệnh cấp tính, chúng tôi có thể lập tức cho đi.”





Tình huống thế này thuộc về tình huống đặc biệt, dù không được Trung tá thường trực bên trong thông qua cũng có thể cho vào.





Hơn nữa, bọn họ đều đã trải qua quá trình kiểm tra, cứ cản bọn họ ở đây cũng là không đúng quy định.





Hai người lính gác này quyết định trong nháy mắt.





Bọn họ về tới cửa trạm gác, một người gọi vào trong biệt thự, nói rằng đã cho người vào, một người khác đi điều khiển thanh chắn.





Rất nhanh sau đó, thanh chắn thô to trước cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt từ từ được nâng lên.





Lái xe của ông cụ Hoắc lập tức nhấn chân ga vọt vào trong.





***





Khi Triệu Lương Trạch nhận điện thoại, nói cả nhà họ Hoắc đã tiến vào, Cố Niệm Chi mới tới cửa phòng Tống Cẩm Ninh ở tầng ba.





Cô không biết Hoắc Thiệu Hằng và Tống Cẩm Ninh nói chuyện gì bên trong, cũng không thể trực tiếp xông vào, chỉ có thể đứng ngoài gõ cửa, rồi nói vào trong bộ đàm ngoài cửa, “Bác Tống, Hoắc thiếu ở trong đó không ạ? Ngoài cửa Trụ sở có chút chuyện muốn báo cho anh ấy một chút.”





Hoắc Thiệu Hằng đang nghe Tống Cẩm Ninh nói về những tin nhắn số liệu thần bí trong điện thoại di động cá nhân của Hoắc Quan Nguyên kia. Nói tới chỗ kϊƈɦ động, Tống Cẩm Ninh còn bật máy tính lên để cho anh xem minh họa.





Hoắc Thiệu Hằng nhất thời cũng bị thu hút hết sự chú ý, cùng say sưa đàm luận với Tống Cẩm Ninh, bất tri bất giác không để ý thời gian trôi qua.





Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Cố Niệm Chi phát ra từ bộ đàm truyền đến, Hoắc Thiệu Hằng mới nhớ mình không đeo tai nghe, điện thoại cũng không mang theo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom