Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658
Chương 658:
Anh xoay người đứng quay lưng về phía cửa, ra lệnh, “Vệ binh.”
Mấy binh lính súng ống đầy đủ chạy vào, đứng nghiêm chào anh, “Thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, duỗi tay ra, chỉ từ chương Phong tới hai chị em chương Văn Na và chương Văn Kiệt, “… Những người này, bắt tất cả lại cho tôi.”
“Rõ!”
Những binh lính đó đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức lấy sợi dây trêи thắt lưng xuống trói hết họ lại, không cho chương Phong, chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ kịp giải thích.
Khi sắp trói tới Hoắc Gia Lan, sắc mặt cô ta trắng nhợt, vội vàng nói, “Anh họ! Em tới để nhận tội với thím Hai! Anh để cho em gặp thím Hai một chút, cho em dập đầu với thím ấy! Dập đầu xong em sẽ đi ngay!”
“Ha ha…” Cố Niệm Chi không nhịn được. Cô cười lạnh, đi tới đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhíu mày với Hoắc Gia Lan, “Cô ngược đãi Bác Tống mười năm, dập đầu một cái là xong việc sao? — Cô tính cũng khéo quá đấy nhỉ?”
“Tôi không cố ý…” Hoắc Gia Lan òa khóc, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trêи mặt đất, “Tôi thật sự không cố ý! Là tôi bị Bạch Cẩn Nghi lừa…”
Cô ta khóc trông vô cùng đau lòng, nước mắt như chuỗi dây ngọc bị đứt rơi xuống. Sắc mặt cô ta nhìn vô cùng bi thương, có điều, dáng vẻ khóc lóc nhìn lại rất đẹp, không có vụ nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt gì cả.
Cố Niệm Chi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc rồi mới nói, “Thôi đủ rồi, kể cả có khóc lóc hay dập đầu cũng không để làm gì đâu. Hoắc Gia Lan, cô đừng tưởng rằng trêи tòa án hình sự không định tội cô thì mọi chuyện của cô đã yên ả cả rồi. Tôi nói cho cô biết, qua Tết, chắc chắn tôi sẽ đệ đơn lên tòa án dân sự, kiện cô vì tội ngược đãi tinh thần bác Tống.”
Hoắc Gia Lan không ngờ mình còn bị kiện nữa, toàn thân cô ta run rẩy, nhìn Hoắc Quan Thần như cầu viện, “Chú Hai, cháu thật sự không biết đã bị lừa… Chú Hai, bố cháu không còn ở đây…”
“Cô im đi.” Cố Niệm Chi tức giận, cất tiếng mắng Hoắc Gia Lan, “Cô nhắc tới bố cô ở đây để làm gì? Ý cô là Đại tá Hoắc Quan Nguyên không có ở đây thì cô có thể ngược đãi bác Tống sao? Cái logic này tôi thật sự không hiểu nổi. Tôi nói cô này, ngày Giao thừa cô lại tìm tới chỗ chúng tôi khóc sướt mướt là để ám quẻ chúng tôi sao. Mau về nhà đợi đi, ăn ngon uống ngon vào rồi chờ mà nhận trát hầu tòa dân sự.”
Chuyện Hoắc Gia Lan ngược đãi tinh thần Tống Cẩm Ninh, tội hình sự thì không có, nhưng hoàn toàn có thể kiện dân sự. Nếu thua kiện dân sự sẽ không đi tù, nhưng rất có thể sẽ phải đền bù tới táng gia bại sản.
Sắc mặt Hoắc Gia Lan xám ngoét như đáy nồi, ngồi dưới đất. Cô ta còn chưa lấy lại được sức lực, Hoắc Thiệu Hằng đã nói, “Cô đã không phải là con gái ruột của bác cả, dựa theo quy định của quỹ tín dụng ủy thác, phần lợi nhuận trong quỹ tín dụng ủy thác của bác cả sẽ không thể tiếp tục chuyển cho cô nữa. Tôi đã gọi điện cho người quản lý quỹ tín dụng ủy thác rồi.”
Mới vừa rồi ruột gan Hoắc Gia Lan đã đứt từng khúc rồi, giờ nghe xong lời này thì cô ta chỉ còn biết trợn trắng mắt.
Cô ta nghiêng về sau một cái, ngồi luôn lên đôi chân đang quỳ xuống của mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoắc Thiệu Hằng như không nghe rõ anh vừa nói gì vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không nhiều lời nữa, quay người đi tới đứng bên cạnh ông cụ Hoắc, lạnh nhạt nhìn lướt qua vệ binh của mình.
Đám vệ binh không cần Hoắc Thiệu Hằng phải nói lần thứ hai, cầm dây chuyên dùng để trói người ra, trói tay Hoắc Gia Lan lại.
Còn chương Văn Na và chương Văn Kiệt đứng ở cửa đã sợ đến nỗi giơ tay lên hét lớn, “Đừng trói chúng tôi! Chúng tôi lập tức sẽ đi ngay! Lập tức đi ngay!” Nói xong, hai chị em kia chợt xoay người chạy ra khỏi biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nhịn không được mà buồn cười.
Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt không phải là nơi ở của các lão thành Quân đội, bọn họ có thể tùy tiện chạy loạn sao?
Quả nhiên là không lâu sau, vệ binh ngoài cổng đã lôi hai người bị đánh ngất xỉu kia vào, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Thủ trưởng, hai người này không nghe khuyên can, chạy loạn ở bên ngoài.”
Tiền Thạch Huệ bị trói hai tay ngoặt ra sau lưng, vừa thấy con gái mình bất tỉnh nằm trêи mặt đất, lập tức hét ầm lên, “Na Na! Kiệt Kiệt! Các con sao thế?! Đừng dọa mẹ mà!”
Bà ta vô cùng hối hận. Bà ta vốn không muốn tới nơi này chút nào, nhưng bị chương Phong khuyến khích nên nhất thời động lòng cùng đi tới đây, kết quả là tự rước lấy nhục.
Thấy cháu trai cháu gái mình bị đánh ngất xỉu, ông cụ Hoắc hằm hằm nhìn Hoắc Thiệu Hằng nhưng lại không thể nói anh cái gì, bởi vì vừa rồi vệ binh cũng đã nhắc nhở ông ta.
Nơi này đúng là khác với khu chung cư Bộ Quốc phòng mà bọn họ đang ở. Mặc dù nơi đó canh gác cũng nghiêm ngặt, nhưng đó là đối ngoại mà thôi, người trong khu hành động vẫn rất tự do, chí ít sẽ không bị vệ binh đánh ngất xỉu vì chạy loạn giống thế này…
Nói tới nói lui, ông ta vẫn còn đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn, thủ đoạn của Hoắc Thiệu Hằng.
Anh xoay người đứng quay lưng về phía cửa, ra lệnh, “Vệ binh.”
Mấy binh lính súng ống đầy đủ chạy vào, đứng nghiêm chào anh, “Thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, duỗi tay ra, chỉ từ chương Phong tới hai chị em chương Văn Na và chương Văn Kiệt, “… Những người này, bắt tất cả lại cho tôi.”
“Rõ!”
Những binh lính đó đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức lấy sợi dây trêи thắt lưng xuống trói hết họ lại, không cho chương Phong, chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ kịp giải thích.
Khi sắp trói tới Hoắc Gia Lan, sắc mặt cô ta trắng nhợt, vội vàng nói, “Anh họ! Em tới để nhận tội với thím Hai! Anh để cho em gặp thím Hai một chút, cho em dập đầu với thím ấy! Dập đầu xong em sẽ đi ngay!”
“Ha ha…” Cố Niệm Chi không nhịn được. Cô cười lạnh, đi tới đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhíu mày với Hoắc Gia Lan, “Cô ngược đãi Bác Tống mười năm, dập đầu một cái là xong việc sao? — Cô tính cũng khéo quá đấy nhỉ?”
“Tôi không cố ý…” Hoắc Gia Lan òa khóc, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trêи mặt đất, “Tôi thật sự không cố ý! Là tôi bị Bạch Cẩn Nghi lừa…”
Cô ta khóc trông vô cùng đau lòng, nước mắt như chuỗi dây ngọc bị đứt rơi xuống. Sắc mặt cô ta nhìn vô cùng bi thương, có điều, dáng vẻ khóc lóc nhìn lại rất đẹp, không có vụ nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt gì cả.
Cố Niệm Chi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc rồi mới nói, “Thôi đủ rồi, kể cả có khóc lóc hay dập đầu cũng không để làm gì đâu. Hoắc Gia Lan, cô đừng tưởng rằng trêи tòa án hình sự không định tội cô thì mọi chuyện của cô đã yên ả cả rồi. Tôi nói cho cô biết, qua Tết, chắc chắn tôi sẽ đệ đơn lên tòa án dân sự, kiện cô vì tội ngược đãi tinh thần bác Tống.”
Hoắc Gia Lan không ngờ mình còn bị kiện nữa, toàn thân cô ta run rẩy, nhìn Hoắc Quan Thần như cầu viện, “Chú Hai, cháu thật sự không biết đã bị lừa… Chú Hai, bố cháu không còn ở đây…”
“Cô im đi.” Cố Niệm Chi tức giận, cất tiếng mắng Hoắc Gia Lan, “Cô nhắc tới bố cô ở đây để làm gì? Ý cô là Đại tá Hoắc Quan Nguyên không có ở đây thì cô có thể ngược đãi bác Tống sao? Cái logic này tôi thật sự không hiểu nổi. Tôi nói cô này, ngày Giao thừa cô lại tìm tới chỗ chúng tôi khóc sướt mướt là để ám quẻ chúng tôi sao. Mau về nhà đợi đi, ăn ngon uống ngon vào rồi chờ mà nhận trát hầu tòa dân sự.”
Chuyện Hoắc Gia Lan ngược đãi tinh thần Tống Cẩm Ninh, tội hình sự thì không có, nhưng hoàn toàn có thể kiện dân sự. Nếu thua kiện dân sự sẽ không đi tù, nhưng rất có thể sẽ phải đền bù tới táng gia bại sản.
Sắc mặt Hoắc Gia Lan xám ngoét như đáy nồi, ngồi dưới đất. Cô ta còn chưa lấy lại được sức lực, Hoắc Thiệu Hằng đã nói, “Cô đã không phải là con gái ruột của bác cả, dựa theo quy định của quỹ tín dụng ủy thác, phần lợi nhuận trong quỹ tín dụng ủy thác của bác cả sẽ không thể tiếp tục chuyển cho cô nữa. Tôi đã gọi điện cho người quản lý quỹ tín dụng ủy thác rồi.”
Mới vừa rồi ruột gan Hoắc Gia Lan đã đứt từng khúc rồi, giờ nghe xong lời này thì cô ta chỉ còn biết trợn trắng mắt.
Cô ta nghiêng về sau một cái, ngồi luôn lên đôi chân đang quỳ xuống của mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoắc Thiệu Hằng như không nghe rõ anh vừa nói gì vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không nhiều lời nữa, quay người đi tới đứng bên cạnh ông cụ Hoắc, lạnh nhạt nhìn lướt qua vệ binh của mình.
Đám vệ binh không cần Hoắc Thiệu Hằng phải nói lần thứ hai, cầm dây chuyên dùng để trói người ra, trói tay Hoắc Gia Lan lại.
Còn chương Văn Na và chương Văn Kiệt đứng ở cửa đã sợ đến nỗi giơ tay lên hét lớn, “Đừng trói chúng tôi! Chúng tôi lập tức sẽ đi ngay! Lập tức đi ngay!” Nói xong, hai chị em kia chợt xoay người chạy ra khỏi biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nhịn không được mà buồn cười.
Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt không phải là nơi ở của các lão thành Quân đội, bọn họ có thể tùy tiện chạy loạn sao?
Quả nhiên là không lâu sau, vệ binh ngoài cổng đã lôi hai người bị đánh ngất xỉu kia vào, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Thủ trưởng, hai người này không nghe khuyên can, chạy loạn ở bên ngoài.”
Tiền Thạch Huệ bị trói hai tay ngoặt ra sau lưng, vừa thấy con gái mình bất tỉnh nằm trêи mặt đất, lập tức hét ầm lên, “Na Na! Kiệt Kiệt! Các con sao thế?! Đừng dọa mẹ mà!”
Bà ta vô cùng hối hận. Bà ta vốn không muốn tới nơi này chút nào, nhưng bị chương Phong khuyến khích nên nhất thời động lòng cùng đi tới đây, kết quả là tự rước lấy nhục.
Thấy cháu trai cháu gái mình bị đánh ngất xỉu, ông cụ Hoắc hằm hằm nhìn Hoắc Thiệu Hằng nhưng lại không thể nói anh cái gì, bởi vì vừa rồi vệ binh cũng đã nhắc nhở ông ta.
Nơi này đúng là khác với khu chung cư Bộ Quốc phòng mà bọn họ đang ở. Mặc dù nơi đó canh gác cũng nghiêm ngặt, nhưng đó là đối ngoại mà thôi, người trong khu hành động vẫn rất tự do, chí ít sẽ không bị vệ binh đánh ngất xỉu vì chạy loạn giống thế này…
Nói tới nói lui, ông ta vẫn còn đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn, thủ đoạn của Hoắc Thiệu Hằng.
Bình luận facebook