Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657
Chương 657:
Vốn đang định ăn bữa cơm tất niên, lại vừa thay quần áo, hơn nữa còn có Triệu Lương Trạch bên cạnh, cho nên Hoắc Thiệu Hằng cũng không mang theo những thứ này.
Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu lên từ trước máy vi tính, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Là tiếng Niệm Chi sao? Có chuyện gì à?”
“Chắc là có việc ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đi tới mở cửa ra để Cố Niệm Chi vào. Anh hỏi cô, “Sao thế? Ngoài cổng Trụ sở xảy ra chuyện gì à?”
Cố Niệm Chi thấy Tống Cẩm Ninh cũng đang ngẩng đầu lên nhìn mình, trong lòng phát hoảng cả lên, nhưng chuyện nên nói cũng phải nói. Nếu như để lát nữa Tống Cẩm Ninh bị đánh trở tay không kịp mới thật sự xấu hổ.
“… Là… Là ông cụ Hoắc dẫn cả nhà tới đây ăn bữa cơm tất niên.” Cố Niệm Chi nói một hơi ra, “Đã tới cổng chính rồi ạ. Lính gác ở đó hỏi có để cho bọn họ vào không?”
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng không thể không giật lên một cái. Anh rút tay trái ra khỏi quần, ngón tay cái sờ sờ miết miết ngón trỏ, rồi chắp tay sau lưng, thản nhiên nói, “Chỗ này của anh không phải chỗ người khác có thể tùy tiện vào.”
Tống Cẩm Ninh nghe Cố Niệm Chi nói vậy, lập tức nghĩ tới chuyện Hoắc Quan Thần cũng tới. Mặc dù trong lòng bà không vui, không muốn thấy ông ta, nhưng ông cụ Hoắc lại là ông nội Hoắc Thiệu Hằng, Hoắc Quan Thần là bố của Hoắc Thiệu Hằng, hai người đó muốn tới đây ăn Tết, hoàn toàn là chuyện dĩ nhiên. Hoắc Thiệu Hằng không có bất kỳ lý do gì mà ngăn cản bọn họ.
Vì thế nên bà ấy lập tức vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, nhắc nhở anh, “Thiệu Hằng, ba mươi Tết rồi, đừng làm rộn lên lại không thoải mái. Chỉ là ăn bữa cơm đoàn viên mà thôi, mẹ không yếu ớt đến nỗi ngay cả gặp mặt bọn họ cũng không chịu nổi.”
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn Tống Cẩm Ninh một cái, không thấy có bất kỳ cảm giác miễn cưỡng và lấy lệ nào trêи mặt bà, anh mới gật gật đầu, “Con tự biết chừng mực.”
Anh và Cố Niệm Chi cùng rời khỏi phòng Tống Cẩm Ninh, đi xuống tầng dưới.
Kết quả là mới vừa từ trêи cầu thang xoắn ốc xuống, họ đã thấy một đám người tràn từ cổng vào.
Dẫn đầu chính là Hoắc Quan Thần đang cõng ông cụ Hoắc, vội vàng đi vào phòng khách, đặt ông ta xuống ghế xô-pha.
Chương Phong cũng ở bên cạnh, cấp tốc lấy nhiệt kế trong hòm thuốc mang theo ra, đo nhiệt độ thân thể cho ông cụ Hoắc.
Hoắc Gia Lan đi theo bên cạnh Hoắc Quan Thần, ngẩng đầu thấy hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đứng trêи cầu thang.
Hai người mặc áo len cùng màu, quần cũng cùng màu cùng kiểu dáng, thoạt nhìn rất giống đồ tình nhân.
Khóe miệng Hoắc Gia Lan giật một cái rồi nhanh chóng đầu xuống, yên lặng đứng một bên.
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ một trái một phải vây quanh người chương Phong, cùng chăm sóc ông cụ Hoắc nằm trêи ghế xô-pha.
Chương Văn Na và chương Văn Kiệt thì đứng xa xa ngoài cửa phòng khách, căn bản không dám lại gần.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua những vị khách không mời trong phòng khách kia, cuối cùng nhìn về phía Âm Thế Hùng, lạnh nhạt hỏi, “Sao thế?”
Âm Thế Hùng vội nói, “Cụ ông đột nhiên phát bệnh, lính gác ngoài cổng phải thả cho bọn họ vào.” Sau đó anh ta lại nói tiếp, “Tôi tiếp bọn họ từ cổng, đã gọi điện cho bác sĩ Trần, anh ta đang chạy về đây.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, chậm rãi đi xuống dưới cầu thang, hai tay đút trong túi quần, không nhanh không chậm nói, “Ông nội và bố ở lại, những người khác lập tức rời đi.”
Hoắc Quan Thần không lên tiếng, ông cụ Hoắc lại không nhịn được, bật người ngồi dậy từ trêи ghế xô-pha, “Thiệu Hằng! Sắp sang năm mới rồi, cháu còn muốn làm gì hả?!”
“Bệnh của ông nội khỏi rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Ông đừng nóng giận, nhưng ông cũng đừng làm cháu khó xử.” Nói xong, anh nhìn về phía người nhà họ chương đi cùng, còn cả Hoắc Gia Lan, cất giọng bình tĩnh nói, “Xin mời các người rời khỏi đây. Nơi này không phải là nơi các người có thể tới.”
Chương Phong không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại tuyệt tình như vậy, tới cũng đã tới rồi, còn dốc sức đuổi bọn họ đi.
Bà ta không nói gì, chỉ đứng bên cạnh đỡ lấy cánh tay ông cụ Hoắc, nháy mắt với vợ chồng con mình, ra hiệu cho bọn họ tới đứng bên cạnh mình.
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ thật sự đã bị ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dọa cho hai chân mềm nhũn.
Bọn họ không thân thiết với Hoắc Thiệu Hằng, vốn đã rất sợ anh, giờ lại bị nói thẳng thừng chẳng khác gì vạch mặt nhau thế này, trong lòng càng lo lắng, bất an hơn.
“Sao bọn họ lại không thể tới?!” Gương mặt ông cụ Hoắc đen sạm lại. Hoắc Thiệu Hằng làm thế này, là hoàn toàn không nể mặt gì ông ta. Cả một đời ông ta chinh chiến trong Quân đội, cuối cùng bò lên tới vị trí thứ hai của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, làm gì có người nào dám không nhìn sắc mặt ông ta, “Nơi này là nhà của cháu, cũng là nhà của người nhà họ Hoắc, cháu muốn đuổi bọn họ đi sao?!”
“Nơi này là biệt thự của Phó Cục trưởng Cục tác chiến đặc biệt, không phải là nhà của người nhà họ Hoắc.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người với ông cụ Hoắc, “Tình huống đặc thù, mong ông thông cảm.”
Vốn đang định ăn bữa cơm tất niên, lại vừa thay quần áo, hơn nữa còn có Triệu Lương Trạch bên cạnh, cho nên Hoắc Thiệu Hằng cũng không mang theo những thứ này.
Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu lên từ trước máy vi tính, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Là tiếng Niệm Chi sao? Có chuyện gì à?”
“Chắc là có việc ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đi tới mở cửa ra để Cố Niệm Chi vào. Anh hỏi cô, “Sao thế? Ngoài cổng Trụ sở xảy ra chuyện gì à?”
Cố Niệm Chi thấy Tống Cẩm Ninh cũng đang ngẩng đầu lên nhìn mình, trong lòng phát hoảng cả lên, nhưng chuyện nên nói cũng phải nói. Nếu như để lát nữa Tống Cẩm Ninh bị đánh trở tay không kịp mới thật sự xấu hổ.
“… Là… Là ông cụ Hoắc dẫn cả nhà tới đây ăn bữa cơm tất niên.” Cố Niệm Chi nói một hơi ra, “Đã tới cổng chính rồi ạ. Lính gác ở đó hỏi có để cho bọn họ vào không?”
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng không thể không giật lên một cái. Anh rút tay trái ra khỏi quần, ngón tay cái sờ sờ miết miết ngón trỏ, rồi chắp tay sau lưng, thản nhiên nói, “Chỗ này của anh không phải chỗ người khác có thể tùy tiện vào.”
Tống Cẩm Ninh nghe Cố Niệm Chi nói vậy, lập tức nghĩ tới chuyện Hoắc Quan Thần cũng tới. Mặc dù trong lòng bà không vui, không muốn thấy ông ta, nhưng ông cụ Hoắc lại là ông nội Hoắc Thiệu Hằng, Hoắc Quan Thần là bố của Hoắc Thiệu Hằng, hai người đó muốn tới đây ăn Tết, hoàn toàn là chuyện dĩ nhiên. Hoắc Thiệu Hằng không có bất kỳ lý do gì mà ngăn cản bọn họ.
Vì thế nên bà ấy lập tức vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, nhắc nhở anh, “Thiệu Hằng, ba mươi Tết rồi, đừng làm rộn lên lại không thoải mái. Chỉ là ăn bữa cơm đoàn viên mà thôi, mẹ không yếu ớt đến nỗi ngay cả gặp mặt bọn họ cũng không chịu nổi.”
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn Tống Cẩm Ninh một cái, không thấy có bất kỳ cảm giác miễn cưỡng và lấy lệ nào trêи mặt bà, anh mới gật gật đầu, “Con tự biết chừng mực.”
Anh và Cố Niệm Chi cùng rời khỏi phòng Tống Cẩm Ninh, đi xuống tầng dưới.
Kết quả là mới vừa từ trêи cầu thang xoắn ốc xuống, họ đã thấy một đám người tràn từ cổng vào.
Dẫn đầu chính là Hoắc Quan Thần đang cõng ông cụ Hoắc, vội vàng đi vào phòng khách, đặt ông ta xuống ghế xô-pha.
Chương Phong cũng ở bên cạnh, cấp tốc lấy nhiệt kế trong hòm thuốc mang theo ra, đo nhiệt độ thân thể cho ông cụ Hoắc.
Hoắc Gia Lan đi theo bên cạnh Hoắc Quan Thần, ngẩng đầu thấy hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đứng trêи cầu thang.
Hai người mặc áo len cùng màu, quần cũng cùng màu cùng kiểu dáng, thoạt nhìn rất giống đồ tình nhân.
Khóe miệng Hoắc Gia Lan giật một cái rồi nhanh chóng đầu xuống, yên lặng đứng một bên.
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ một trái một phải vây quanh người chương Phong, cùng chăm sóc ông cụ Hoắc nằm trêи ghế xô-pha.
Chương Văn Na và chương Văn Kiệt thì đứng xa xa ngoài cửa phòng khách, căn bản không dám lại gần.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua những vị khách không mời trong phòng khách kia, cuối cùng nhìn về phía Âm Thế Hùng, lạnh nhạt hỏi, “Sao thế?”
Âm Thế Hùng vội nói, “Cụ ông đột nhiên phát bệnh, lính gác ngoài cổng phải thả cho bọn họ vào.” Sau đó anh ta lại nói tiếp, “Tôi tiếp bọn họ từ cổng, đã gọi điện cho bác sĩ Trần, anh ta đang chạy về đây.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, chậm rãi đi xuống dưới cầu thang, hai tay đút trong túi quần, không nhanh không chậm nói, “Ông nội và bố ở lại, những người khác lập tức rời đi.”
Hoắc Quan Thần không lên tiếng, ông cụ Hoắc lại không nhịn được, bật người ngồi dậy từ trêи ghế xô-pha, “Thiệu Hằng! Sắp sang năm mới rồi, cháu còn muốn làm gì hả?!”
“Bệnh của ông nội khỏi rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Ông đừng nóng giận, nhưng ông cũng đừng làm cháu khó xử.” Nói xong, anh nhìn về phía người nhà họ chương đi cùng, còn cả Hoắc Gia Lan, cất giọng bình tĩnh nói, “Xin mời các người rời khỏi đây. Nơi này không phải là nơi các người có thể tới.”
Chương Phong không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại tuyệt tình như vậy, tới cũng đã tới rồi, còn dốc sức đuổi bọn họ đi.
Bà ta không nói gì, chỉ đứng bên cạnh đỡ lấy cánh tay ông cụ Hoắc, nháy mắt với vợ chồng con mình, ra hiệu cho bọn họ tới đứng bên cạnh mình.
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ thật sự đã bị ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dọa cho hai chân mềm nhũn.
Bọn họ không thân thiết với Hoắc Thiệu Hằng, vốn đã rất sợ anh, giờ lại bị nói thẳng thừng chẳng khác gì vạch mặt nhau thế này, trong lòng càng lo lắng, bất an hơn.
“Sao bọn họ lại không thể tới?!” Gương mặt ông cụ Hoắc đen sạm lại. Hoắc Thiệu Hằng làm thế này, là hoàn toàn không nể mặt gì ông ta. Cả một đời ông ta chinh chiến trong Quân đội, cuối cùng bò lên tới vị trí thứ hai của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, làm gì có người nào dám không nhìn sắc mặt ông ta, “Nơi này là nhà của cháu, cũng là nhà của người nhà họ Hoắc, cháu muốn đuổi bọn họ đi sao?!”
“Nơi này là biệt thự của Phó Cục trưởng Cục tác chiến đặc biệt, không phải là nhà của người nhà họ Hoắc.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người với ông cụ Hoắc, “Tình huống đặc thù, mong ông thông cảm.”
Bình luận facebook