Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 759
Chương 759:
Miêu Vân Tiêu giới thiệu cho hai người, “Cô Quế, đây là Cố Niệm Chi.”
“Cố Niệm Chi, đây là cô Quế, giáo viên quản lý của chúng ta.”
Quế Tố Dao chú ý dò xét Cố Niệm Chi, thấy cô chỉ mặc áo len với quần dài vô cùng đơn giản, trêи mặt không trang điểm, nhưng da thịt trắng nõn non mềm như là sắp chảy ra nước.
Một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, hốc mắt hơi lõm một chút, lộ ra mắt hai mí vừa to vừa sâu, làm nổi bật lên đôi mắt như hồ sâu phẳng lặng, thăm thẳm khó dò…
Cô gái này thật sự không đơn giản…
Cũng giống như Miêu Vân Tiêu, trong lòng Quế Tố Dao cũng gắn cùng một cái mác cho Cố Niệm Chi.
“Xin chào cô Quế, em là Cố Niệm Chi ạ.”
Cố Niệm Chi tự nhiên phóng khoáng vươn tay về phía Quế Tố Dao.
Quế Tố Dao nắm lấy tay Cố Niệm Chi, cười nói, “Thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Bạn học Cố còn xinh đẹp hơn so với ảnh trong hồ sơ nhiều.”
Trong lòng Cố Niệm Chi có chút khó chịu.
Chính người giáo viên quản lý trẻ tuổi này đưa hồ sơ của mình cho mọi người xem.
Cố Niệm Chi có cảm giác bị xâm phạm đời tư một cách nghiêm trọng, khó chịu giống như giữa ban ngày ban mặt bị người ta lột sạch quần áo vậy.
“… Cô Quế ạ, hôm nay chúng em mời cô tới là để thương lượng chuyện chuyển chỗ ở của bạn học Miêu.”
Cố Niệm Chi dằn xuống cảm giác không vui trong lòng, cố gắng tỏ vẻ lễ phép và khách quan kể lại chuyện vừa xảy ra.
Miêu Vân Tiêu lẳng lặng lắng nghe không nói tiếng nào, mặt mũi đỏ bừng.
Quế Tố Dao nghe Cố Niệm Chi tự thuật xong, kinh ngạc nhìn Miêu Vân Tiêu một chút, “Vân Tiêu, là như thế phải không? Em không nói câu nào sao?”
“Cô ấy đã nói cả rồi, em còn có gì để nói nữa đâu ạ?” Miêu Vân Tiêu quay đầu sang chỗ khác, vành mắt cũng đỏ cả lên.
“Nếu như tôi nói có chỗ nào không đúng, cô có thể bổ sung hoặc sửa lại.”
Cố Niệm Chi cảm thấy Miêu Vân Tiêu này diễn trò thật nực cười. Vừa rồi còn so gia thế với cô, thế mà giờ đã giả vờ làm một cô bé đáng thương rồi…
Quế Tố Dao vỗ nhẹ vào sau lưng Miêu Vân Tiêu, “Được rồi, được rồi, đều là bạn cùng lớp cả, nhiều khi phải có duyên mới chung được phòng ký túc xá ấy, đúng không? Nghe lời cô nhé, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, các em đều lùi một bước đi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cứ như vậy có được không?”
Miêu Vân Tiêu cúi thấp xuống, khẽ gật đầu, “Em nghe lời cô Quế ạ.”
“Thế là xong còn gì.” Thái độ của Quế Tố Dao vô cùng hài lòng với Miêu Vân Tiêu, quay đầu nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, em cũng lùi một bước đi. Vân Tiêu cũng đã xin lỗi em rồi, dù sao thì em cũng không tổn thất gì mà, cứ như vậy nhé.”
Cố Niệm Chi nhíu mày, chỉ tay về phía thùng rác cạnh ghế xô-pha, “Không có tổn thất gì sao? Cô Quế này, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, em đã tổn thất nhiều mỹ phẩm và đồ trang điểm như thế rồi, vậy mà cô nói em không tổn thất gì sao?”
Quế Tố Dao nhìn cô cười, “Vừa nãy em cũng đã nói là chính em ném vào thùng rác, cũng không thể tính chuyện này lên đầu Vân Tiêu được đúng không?”
Thấy cô giáo viên này nghiêng hẳn về một phía, Cố Niệm Chi cũng không có ý lịch sự với cô ta nữa, “Cô Quế, em e là cô đang cố tình đảo lộn nguyên nhân hệ quả rồi ạ.”
“Tôi đảo lộn nguyên nhân hệ quả sao? Em nói tôi vô lý à?” Quế Tố Dao càng buồn cười hơn, “Bạn học Cố này, em thật đúng là điếc không sợ súng, cái gì cũng dám nói ra, cái gì cũng dám làm tới nhỉ.”
“Không, em chỉ nói mọi thứ theo lý lẽ thôi.” Cố Niệm Chi đứng lên, “Nếu cô Quế đã nói thế, em chỉ có thể gọi cảnh sát kiểm tra vân tay.”
“Kiểm tra vân tay ư?” Quế Tố Dao nghiêm túc hẳn lên, “Niệm Chi, Vân Tiêu thừa dịp em không có ở đây vào phòng em là không đúng, nhưng cũng đâu đến nỗi phải báo cảnh sát chứ? Những thứ này là do chính em vứt đi, chính miệng em nói thế còn gì.”
“Đúng là em tự vứt đi, nhưng tại sao em lại vứt đi nhỉ? Đó là bởi vì những thứ này đều bị cô ta đụng vào rồi. Cô ta nhân lúc em không có mặt đã lẻn vào phòng em, ai mà biết được cô ta đã làm gì với những thứ này? Làm sao em dám dùng nữa.”
Miêu Vân Tiêu giới thiệu cho hai người, “Cô Quế, đây là Cố Niệm Chi.”
“Cố Niệm Chi, đây là cô Quế, giáo viên quản lý của chúng ta.”
Quế Tố Dao chú ý dò xét Cố Niệm Chi, thấy cô chỉ mặc áo len với quần dài vô cùng đơn giản, trêи mặt không trang điểm, nhưng da thịt trắng nõn non mềm như là sắp chảy ra nước.
Một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, hốc mắt hơi lõm một chút, lộ ra mắt hai mí vừa to vừa sâu, làm nổi bật lên đôi mắt như hồ sâu phẳng lặng, thăm thẳm khó dò…
Cô gái này thật sự không đơn giản…
Cũng giống như Miêu Vân Tiêu, trong lòng Quế Tố Dao cũng gắn cùng một cái mác cho Cố Niệm Chi.
“Xin chào cô Quế, em là Cố Niệm Chi ạ.”
Cố Niệm Chi tự nhiên phóng khoáng vươn tay về phía Quế Tố Dao.
Quế Tố Dao nắm lấy tay Cố Niệm Chi, cười nói, “Thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Bạn học Cố còn xinh đẹp hơn so với ảnh trong hồ sơ nhiều.”
Trong lòng Cố Niệm Chi có chút khó chịu.
Chính người giáo viên quản lý trẻ tuổi này đưa hồ sơ của mình cho mọi người xem.
Cố Niệm Chi có cảm giác bị xâm phạm đời tư một cách nghiêm trọng, khó chịu giống như giữa ban ngày ban mặt bị người ta lột sạch quần áo vậy.
“… Cô Quế ạ, hôm nay chúng em mời cô tới là để thương lượng chuyện chuyển chỗ ở của bạn học Miêu.”
Cố Niệm Chi dằn xuống cảm giác không vui trong lòng, cố gắng tỏ vẻ lễ phép và khách quan kể lại chuyện vừa xảy ra.
Miêu Vân Tiêu lẳng lặng lắng nghe không nói tiếng nào, mặt mũi đỏ bừng.
Quế Tố Dao nghe Cố Niệm Chi tự thuật xong, kinh ngạc nhìn Miêu Vân Tiêu một chút, “Vân Tiêu, là như thế phải không? Em không nói câu nào sao?”
“Cô ấy đã nói cả rồi, em còn có gì để nói nữa đâu ạ?” Miêu Vân Tiêu quay đầu sang chỗ khác, vành mắt cũng đỏ cả lên.
“Nếu như tôi nói có chỗ nào không đúng, cô có thể bổ sung hoặc sửa lại.”
Cố Niệm Chi cảm thấy Miêu Vân Tiêu này diễn trò thật nực cười. Vừa rồi còn so gia thế với cô, thế mà giờ đã giả vờ làm một cô bé đáng thương rồi…
Quế Tố Dao vỗ nhẹ vào sau lưng Miêu Vân Tiêu, “Được rồi, được rồi, đều là bạn cùng lớp cả, nhiều khi phải có duyên mới chung được phòng ký túc xá ấy, đúng không? Nghe lời cô nhé, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, các em đều lùi một bước đi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cứ như vậy có được không?”
Miêu Vân Tiêu cúi thấp xuống, khẽ gật đầu, “Em nghe lời cô Quế ạ.”
“Thế là xong còn gì.” Thái độ của Quế Tố Dao vô cùng hài lòng với Miêu Vân Tiêu, quay đầu nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, em cũng lùi một bước đi. Vân Tiêu cũng đã xin lỗi em rồi, dù sao thì em cũng không tổn thất gì mà, cứ như vậy nhé.”
Cố Niệm Chi nhíu mày, chỉ tay về phía thùng rác cạnh ghế xô-pha, “Không có tổn thất gì sao? Cô Quế này, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, em đã tổn thất nhiều mỹ phẩm và đồ trang điểm như thế rồi, vậy mà cô nói em không tổn thất gì sao?”
Quế Tố Dao nhìn cô cười, “Vừa nãy em cũng đã nói là chính em ném vào thùng rác, cũng không thể tính chuyện này lên đầu Vân Tiêu được đúng không?”
Thấy cô giáo viên này nghiêng hẳn về một phía, Cố Niệm Chi cũng không có ý lịch sự với cô ta nữa, “Cô Quế, em e là cô đang cố tình đảo lộn nguyên nhân hệ quả rồi ạ.”
“Tôi đảo lộn nguyên nhân hệ quả sao? Em nói tôi vô lý à?” Quế Tố Dao càng buồn cười hơn, “Bạn học Cố này, em thật đúng là điếc không sợ súng, cái gì cũng dám nói ra, cái gì cũng dám làm tới nhỉ.”
“Không, em chỉ nói mọi thứ theo lý lẽ thôi.” Cố Niệm Chi đứng lên, “Nếu cô Quế đã nói thế, em chỉ có thể gọi cảnh sát kiểm tra vân tay.”
“Kiểm tra vân tay ư?” Quế Tố Dao nghiêm túc hẳn lên, “Niệm Chi, Vân Tiêu thừa dịp em không có ở đây vào phòng em là không đúng, nhưng cũng đâu đến nỗi phải báo cảnh sát chứ? Những thứ này là do chính em vứt đi, chính miệng em nói thế còn gì.”
“Đúng là em tự vứt đi, nhưng tại sao em lại vứt đi nhỉ? Đó là bởi vì những thứ này đều bị cô ta đụng vào rồi. Cô ta nhân lúc em không có mặt đã lẻn vào phòng em, ai mà biết được cô ta đã làm gì với những thứ này? Làm sao em dám dùng nữa.”
Bình luận facebook