Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 763
Chương 763:
Cố Niệm Chi thấy vậy liền cười đến nỗi không thể đứng thẳng lên được, nghiêng người nằm xuống ghế sofa. Một lúc lâu mới thấy hai má hơi tê cứng, thì ra cô vẫn mỉm cười suốt nãy giờ.
Sắc trời bên ngoài dần tối đi, Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối rồi.
Nghe nói vì sắp xếp theo lịch của một nghiên cứu sinh tiến sĩ nên cuộc họp lớp bên chỗ Hà Chi Sơ phải lùi xuống tám rưỡi tối, còn buổi họp lớp của lớp 1 lại bắt đầu lúc bảy rưỡi.
Mã Kỳ Kỳ ăn tối xong sẽ đi thẳng tới phòng họp của lớp 1, có nghĩa là Cố Niệm Chi phải ở một mình trong phòng một tiếng nữa.
Cô đứng dậy, về phòng tiếp tục sắp xếp sách vở, quần áo và đồ dùng của mình.
Chưa thu dọn được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại cài đặt riêng cho Hoắc Thiệu Hằng vang lên.
Cô đang đứng sau bàn đọc sách liền đứng bật dậy, nhào đến bên giường lấy điện thoại, kết quả là va phải chiếc ghế đẩu ở giữa phòng, ngã bổ nhào.
Cô lăn trêи mặt đất một vòng, gần như lăn tít đến bên giường. Cô với tay lên cạnh giường lấy điện thoại, vội vàng mở máy “a lô” một tiếng, thở hổn hển nói: “Hoắc thiếu ạ?”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, anh đang ngồi ngẩn ngơ trêи ngoài ban công của căn phòng phức hợp trêи tầng hai. Trêи bàn uống nước bên cạnh đặt một bình trà xanh và một chiếc đĩa sứ màu xanh hình bầu ɖu͙ƈ. Hai món điểm tâm nhỏ trêи đó là hai món mà Cố Niệm Chi thích ăn nhất.
Hoắc Thiệu Hằng không hề thích ăn mấy đồ ngọt làm từ gạo nếp này, nhưng không có cô bên cạnh thì nhìn mấy thứ cô thích ăn cũng có thể khiến tâm trạng anh tốt hơn một chút.
Ăn một miếng bánh uống một ngụm trà, giống như mùi vị của cô đang ở trong miệng anh vậy, làm cho anh muốn đắm chìm.
“Niệm Chi…” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vọng ra từ trong điện thoại, trầm thấp đầy gợi cảm, như tiếng đàn cello êm ả giữa đêm khuya, xen lẫn với hơi nước ập đến khiến cho người ta phải say mê.
Cố Niệm Chi thở hổn hển “vâng” một tiếng: “Hoắc thiếu? Anh đã ăn tối chưa ạ?”
“Anh ăn rồi, em ăn chưa?” Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng chạy quanh viền chiếc đĩa sứ màu xanh. Anh cẩn thận lắng nghe giọng nói của Cố Niệm Chi, phát hiện cô thở hơi gấp bèn hỏi: “Em sao thế? Vừa tập thể ɖu͙ƈ xong à?”
“Không ạ, lúc nãy vội quá, vấp ngã một cái, em đang ngồi trêи mặt đất gọi điện cho anh đấy.” Cố Niệm Chi bật cười, ngồi dựa vào chân giường.
“Vội á? Có chuyện gì à?” Tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn: “Nếu em có việc gấp thì anh cúp máy đây.”
“Đừng!” Cố Niệm Chi cuống lên, “Em vì vội nghe điện thoại của anh nên mới ngã đấy. Anh mà cúp máy thì chẳng phải em đã ngã vô ích rồi sao?”
“Vậy mà cũng trách anh à?” Tiếng cười trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên trong điện thoại, giống như có một bàn tay nhỏ đang nghịch tai cô vậy.
Cố Niệm Chi ghì chặt tay lên trái tim đang nhảy thình thịch, trộm nghĩ, Hoắc thiếu à, anh có thể quyến rũ hơn được nữa không? Còn thả thính, còn dụ dỗ nữa, cẩn thận em sẽ ăn sạch anh đấy…
“Đương nhiên là trách anh rồi!” Cố Niệm Chi trách, “Nếu anh thường xuyên gọi cho em thì em cũng không đến mức bối rối khi nghe thấy chuông điên thoại của anh như vậy đâu.”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, anh cố tình trêu chọc cô: “Hiếm thì mới quý, vì vậy sau này càng phải gọi ít đi.”
“… Không được!” Cố Niệm Chi lại cuống lên đứng phắt dậy, đập thêm một lần nữa vào đúng chỗ tím trêи chân vừa bị đập vào chân giường ban nãy. Cô không nén được, khẽ rêи lên một tiếng.
Nụ cười của Hoắc Thiệu Hằng vụt biến mất, anh cũng đứng bật dậy: “Niệm Chi? Em sao thế?”
Cố Niệm Chi đau đến nỗi mãi không nói được nên lời. Cô cầm chặt chiếc điện thoại, xoa xoa chân, ngồi nghiêng trêи giường, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “… Em lại vừa đập đúng vào chỗ tím ban nãy.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời mất một lúc rồi thấp giọng răn dạy cô: “Xem ra lại phải khôi phục việc tập luyện của em rồi. Ở trong phòng của mình mà còn ngã đông ngã tây, đã bao lâu em không tập luyện rồi? Bao lâu không chạy bộ rồi hả?”
Cố Niệm Chi cắn môi, vừa muốn dập máy vừa không nỡ, biểu cảm trêи khuôn mặt rất phức tạp.
Cô ôm chỗ chân thâm tím rêи rỉ: “Đau quá… Chân em đau quá… Ôi ôi ôi ôi… vừa tím vừa sưng…”
Hoắc Thiệu Hằng hiểu quá rõ mấy trò của cô rồi. Chẳng qua cô đang cố tình chuyển chủ đề, khuếch đại vết thương để anh đau lòng thôi.
Cố Niệm Chi thấy vậy liền cười đến nỗi không thể đứng thẳng lên được, nghiêng người nằm xuống ghế sofa. Một lúc lâu mới thấy hai má hơi tê cứng, thì ra cô vẫn mỉm cười suốt nãy giờ.
Sắc trời bên ngoài dần tối đi, Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối rồi.
Nghe nói vì sắp xếp theo lịch của một nghiên cứu sinh tiến sĩ nên cuộc họp lớp bên chỗ Hà Chi Sơ phải lùi xuống tám rưỡi tối, còn buổi họp lớp của lớp 1 lại bắt đầu lúc bảy rưỡi.
Mã Kỳ Kỳ ăn tối xong sẽ đi thẳng tới phòng họp của lớp 1, có nghĩa là Cố Niệm Chi phải ở một mình trong phòng một tiếng nữa.
Cô đứng dậy, về phòng tiếp tục sắp xếp sách vở, quần áo và đồ dùng của mình.
Chưa thu dọn được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại cài đặt riêng cho Hoắc Thiệu Hằng vang lên.
Cô đang đứng sau bàn đọc sách liền đứng bật dậy, nhào đến bên giường lấy điện thoại, kết quả là va phải chiếc ghế đẩu ở giữa phòng, ngã bổ nhào.
Cô lăn trêи mặt đất một vòng, gần như lăn tít đến bên giường. Cô với tay lên cạnh giường lấy điện thoại, vội vàng mở máy “a lô” một tiếng, thở hổn hển nói: “Hoắc thiếu ạ?”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, anh đang ngồi ngẩn ngơ trêи ngoài ban công của căn phòng phức hợp trêи tầng hai. Trêи bàn uống nước bên cạnh đặt một bình trà xanh và một chiếc đĩa sứ màu xanh hình bầu ɖu͙ƈ. Hai món điểm tâm nhỏ trêи đó là hai món mà Cố Niệm Chi thích ăn nhất.
Hoắc Thiệu Hằng không hề thích ăn mấy đồ ngọt làm từ gạo nếp này, nhưng không có cô bên cạnh thì nhìn mấy thứ cô thích ăn cũng có thể khiến tâm trạng anh tốt hơn một chút.
Ăn một miếng bánh uống một ngụm trà, giống như mùi vị của cô đang ở trong miệng anh vậy, làm cho anh muốn đắm chìm.
“Niệm Chi…” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vọng ra từ trong điện thoại, trầm thấp đầy gợi cảm, như tiếng đàn cello êm ả giữa đêm khuya, xen lẫn với hơi nước ập đến khiến cho người ta phải say mê.
Cố Niệm Chi thở hổn hển “vâng” một tiếng: “Hoắc thiếu? Anh đã ăn tối chưa ạ?”
“Anh ăn rồi, em ăn chưa?” Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng chạy quanh viền chiếc đĩa sứ màu xanh. Anh cẩn thận lắng nghe giọng nói của Cố Niệm Chi, phát hiện cô thở hơi gấp bèn hỏi: “Em sao thế? Vừa tập thể ɖu͙ƈ xong à?”
“Không ạ, lúc nãy vội quá, vấp ngã một cái, em đang ngồi trêи mặt đất gọi điện cho anh đấy.” Cố Niệm Chi bật cười, ngồi dựa vào chân giường.
“Vội á? Có chuyện gì à?” Tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn: “Nếu em có việc gấp thì anh cúp máy đây.”
“Đừng!” Cố Niệm Chi cuống lên, “Em vì vội nghe điện thoại của anh nên mới ngã đấy. Anh mà cúp máy thì chẳng phải em đã ngã vô ích rồi sao?”
“Vậy mà cũng trách anh à?” Tiếng cười trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên trong điện thoại, giống như có một bàn tay nhỏ đang nghịch tai cô vậy.
Cố Niệm Chi ghì chặt tay lên trái tim đang nhảy thình thịch, trộm nghĩ, Hoắc thiếu à, anh có thể quyến rũ hơn được nữa không? Còn thả thính, còn dụ dỗ nữa, cẩn thận em sẽ ăn sạch anh đấy…
“Đương nhiên là trách anh rồi!” Cố Niệm Chi trách, “Nếu anh thường xuyên gọi cho em thì em cũng không đến mức bối rối khi nghe thấy chuông điên thoại của anh như vậy đâu.”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, anh cố tình trêu chọc cô: “Hiếm thì mới quý, vì vậy sau này càng phải gọi ít đi.”
“… Không được!” Cố Niệm Chi lại cuống lên đứng phắt dậy, đập thêm một lần nữa vào đúng chỗ tím trêи chân vừa bị đập vào chân giường ban nãy. Cô không nén được, khẽ rêи lên một tiếng.
Nụ cười của Hoắc Thiệu Hằng vụt biến mất, anh cũng đứng bật dậy: “Niệm Chi? Em sao thế?”
Cố Niệm Chi đau đến nỗi mãi không nói được nên lời. Cô cầm chặt chiếc điện thoại, xoa xoa chân, ngồi nghiêng trêи giường, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “… Em lại vừa đập đúng vào chỗ tím ban nãy.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời mất một lúc rồi thấp giọng răn dạy cô: “Xem ra lại phải khôi phục việc tập luyện của em rồi. Ở trong phòng của mình mà còn ngã đông ngã tây, đã bao lâu em không tập luyện rồi? Bao lâu không chạy bộ rồi hả?”
Cố Niệm Chi cắn môi, vừa muốn dập máy vừa không nỡ, biểu cảm trêи khuôn mặt rất phức tạp.
Cô ôm chỗ chân thâm tím rêи rỉ: “Đau quá… Chân em đau quá… Ôi ôi ôi ôi… vừa tím vừa sưng…”
Hoắc Thiệu Hằng hiểu quá rõ mấy trò của cô rồi. Chẳng qua cô đang cố tình chuyển chủ đề, khuếch đại vết thương để anh đau lòng thôi.
Bình luận facebook