Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Chương 761:
Đây sẽ là một bài học sâu sắc cho Miêu Vân Tiêu.
Quế Tố Dao thở dài, nói với Miêu Vân Tiêu: “Tối nay em chuyển đi đi vậy, đừng kéo dài thêm nữa. Dù gì cũng phải chuyển, thà sớm chút còn hơn.”
“Nhưng gấp thế này thì em biết đổi phòng với ai được ạ?”
Sống mũi Miêu Vân Tiêu cay xè rồi thật sự bật khóc.
Ba người trong phòng không ai nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng khóc dấm dứt của Miêu Vân Tiêu.
Quế Tố Dao chờ một lát lại thử ướm lời: “Bạn học Cố này…”
“Không được, cô ta nhất định phải chuyển đi trong hôm nay.” Cố Niệm Chi kiên quyết nói, “Với những chuyện mà cô ta đã gây ra thì em thừa sức có thể kiện cô ta. Giờ em chỉ yêu cầu cô ta chuyển đi mà cô ta còn lần lữa không chịu thì tại sao em lại phải nhượng bộ chứ?”
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đến mức Quế Tố Dao không còn lời nào để nói lại nữa.
Miêu Vân Tiêu lau nước mắt, đang định nói tiếp thì có người gõ cửa.
Cô ta vừa ngoái lại nhìn thì Cố Niệm Chi đã lên tiếng: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, một cô gái Cố Niệm Chi từng gặp trong thang máy thò đầu vào hỏi: “Các cậu có muốn đi ăn tối không?”
Nhìn thấy Quế Tố Dao cũng ở đây, cô gái này liền tinh nghịch lè lưỡi: “Úi cha, em không để ý cô Quế cũng ở đây.”
“Kỳ Kỳ à, mau vào đi em.” Quế Tố Dao chợt nghĩ ra, gọi cô gái nọ vào, nói: “Vân Tiêu muốn đổi phòng ký túc xá, em có đồng ý đổi với bạn ấy không?”
“Dạ? Đang yên đang lành sao lại phải đổi phòng ký túc xá ạ?”
Mã Kỳ Kỳ nhìn Miêu Vân Tiêu, rồi lại nhìn sang Cố Niệm Chi, thấy hai người một người thì đang khóc, một người thì mặt mày nặng trịch liền hiểu ngay.
“À, nếu các cậu không ngại thì tớ cũng không ngại đâu.” Mã Kỳ Kỳ kéo tay Miêu Vân Tiêu rồi lại kéo tay Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, nếu các cậu không muốn ở với nhau thì đổi cho tớ cũng được mà. Phòng tớ ở ngay đối diện chếch chếch một tí thôi.”
Mã Kỳ Kỳ đồng ý đổi ký túc xá ngay lập tức khiến cả Miêu Vân Tiêu và Quế Tố Dao đều rất vui vẻ.
Cố Niệm Chi có ấn tượng tốt với Mã Kỳ Kỳ, vả lại tính cách sảng kɧօáϊ của cô bạn này khá hợp với cô nên cô cũng không hề phản đối, chỉ nhắc nhở một câu: “Trước giờ ngủ tối nay phải chuyển xong.” Sau đó cô lại đòi Miêu Vân Tiêu trả lại chìa khóa phòng mình.
Miêu Vân Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi phải trả chìa khóa cho khoa.”
“Nếu tôi không nhắc thì cô cũng đâu có nghĩ đến việc trả chìa khóa. Tôi không muốn sau này ngày nào cũng phải lo lắng xem có ai lẻn vào ký túc của mình hay không.” Cố Niệm Chi nhìn sang Quế Tố Dao, “Cô Quế, em yêu cầu thay khóa cửa ạ. Quản lý ký túc xá lỏng lẻo như vậy khiến em rất lo lắng cho sự an toàn của bản thân.”
Lần này trăm phần trăm là lỗi của Miêu Vân Tiêu, không ai có thể cứu vãn được.
Miêu Vân Tiêu không thể chịu đựng thêm được nữa, lại một lần mất mặt trước Mã Kỳ Kỳ khiến cô ta òa khóc, quay đầu chạy về phòng mình.
Cố Niệm Chi ở phía sau lưng cao giọng nói: “Có khóc thì cũng đừng quên chuyển phòng đấy.”
Mã Kỳ Kỳ nghe vậy cười hì hì, nói với Cố Niệm Chi: “Không ngờ cậu lại thú vị như vậy, tớ rất mong được ở cùng phòng với cậu.”
Cố Niệm Chi kéo tay cô, “Bạn cùng phòng mới, chúng ta vui vẻ sống cùng nhau nhé!”
Thấy hai người đã hòa hợp với nhau, Quế Tố Dao vừa buồn cười vừa bực mình, nói: “Việc đổi phòng còn phải đến khoa làm thủ tục hành chính nữa. Kỳ Kỳ, ngày mai em và Vân Tiêu đến phòng làm việc của cô lấy chứng nhận, sau đó đến văn phòng khoa khai báo lại nhé!”
“Vâng thưa cô, ngày mai em sẽ đi ạ!”
Mã Kỳ Kỳ nói xong liền về phòng dọn dẹp đồ đạc.
Quế Tố Dao cũng nói: “Không còn việc gì nữa, vậy cô đi đây.”
Cô ta và Mã Kỳ Kỳ cùng rời khỏi phòng.
Cố Niệm Chi nhìn cánh cửa phòng Miêu Vân Tiêu đang đóng chặt, cúi người xách thùng rác về phòng của mình.
Đây sẽ là một bài học sâu sắc cho Miêu Vân Tiêu.
Quế Tố Dao thở dài, nói với Miêu Vân Tiêu: “Tối nay em chuyển đi đi vậy, đừng kéo dài thêm nữa. Dù gì cũng phải chuyển, thà sớm chút còn hơn.”
“Nhưng gấp thế này thì em biết đổi phòng với ai được ạ?”
Sống mũi Miêu Vân Tiêu cay xè rồi thật sự bật khóc.
Ba người trong phòng không ai nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng khóc dấm dứt của Miêu Vân Tiêu.
Quế Tố Dao chờ một lát lại thử ướm lời: “Bạn học Cố này…”
“Không được, cô ta nhất định phải chuyển đi trong hôm nay.” Cố Niệm Chi kiên quyết nói, “Với những chuyện mà cô ta đã gây ra thì em thừa sức có thể kiện cô ta. Giờ em chỉ yêu cầu cô ta chuyển đi mà cô ta còn lần lữa không chịu thì tại sao em lại phải nhượng bộ chứ?”
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đến mức Quế Tố Dao không còn lời nào để nói lại nữa.
Miêu Vân Tiêu lau nước mắt, đang định nói tiếp thì có người gõ cửa.
Cô ta vừa ngoái lại nhìn thì Cố Niệm Chi đã lên tiếng: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, một cô gái Cố Niệm Chi từng gặp trong thang máy thò đầu vào hỏi: “Các cậu có muốn đi ăn tối không?”
Nhìn thấy Quế Tố Dao cũng ở đây, cô gái này liền tinh nghịch lè lưỡi: “Úi cha, em không để ý cô Quế cũng ở đây.”
“Kỳ Kỳ à, mau vào đi em.” Quế Tố Dao chợt nghĩ ra, gọi cô gái nọ vào, nói: “Vân Tiêu muốn đổi phòng ký túc xá, em có đồng ý đổi với bạn ấy không?”
“Dạ? Đang yên đang lành sao lại phải đổi phòng ký túc xá ạ?”
Mã Kỳ Kỳ nhìn Miêu Vân Tiêu, rồi lại nhìn sang Cố Niệm Chi, thấy hai người một người thì đang khóc, một người thì mặt mày nặng trịch liền hiểu ngay.
“À, nếu các cậu không ngại thì tớ cũng không ngại đâu.” Mã Kỳ Kỳ kéo tay Miêu Vân Tiêu rồi lại kéo tay Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, nếu các cậu không muốn ở với nhau thì đổi cho tớ cũng được mà. Phòng tớ ở ngay đối diện chếch chếch một tí thôi.”
Mã Kỳ Kỳ đồng ý đổi ký túc xá ngay lập tức khiến cả Miêu Vân Tiêu và Quế Tố Dao đều rất vui vẻ.
Cố Niệm Chi có ấn tượng tốt với Mã Kỳ Kỳ, vả lại tính cách sảng kɧօáϊ của cô bạn này khá hợp với cô nên cô cũng không hề phản đối, chỉ nhắc nhở một câu: “Trước giờ ngủ tối nay phải chuyển xong.” Sau đó cô lại đòi Miêu Vân Tiêu trả lại chìa khóa phòng mình.
Miêu Vân Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi phải trả chìa khóa cho khoa.”
“Nếu tôi không nhắc thì cô cũng đâu có nghĩ đến việc trả chìa khóa. Tôi không muốn sau này ngày nào cũng phải lo lắng xem có ai lẻn vào ký túc của mình hay không.” Cố Niệm Chi nhìn sang Quế Tố Dao, “Cô Quế, em yêu cầu thay khóa cửa ạ. Quản lý ký túc xá lỏng lẻo như vậy khiến em rất lo lắng cho sự an toàn của bản thân.”
Lần này trăm phần trăm là lỗi của Miêu Vân Tiêu, không ai có thể cứu vãn được.
Miêu Vân Tiêu không thể chịu đựng thêm được nữa, lại một lần mất mặt trước Mã Kỳ Kỳ khiến cô ta òa khóc, quay đầu chạy về phòng mình.
Cố Niệm Chi ở phía sau lưng cao giọng nói: “Có khóc thì cũng đừng quên chuyển phòng đấy.”
Mã Kỳ Kỳ nghe vậy cười hì hì, nói với Cố Niệm Chi: “Không ngờ cậu lại thú vị như vậy, tớ rất mong được ở cùng phòng với cậu.”
Cố Niệm Chi kéo tay cô, “Bạn cùng phòng mới, chúng ta vui vẻ sống cùng nhau nhé!”
Thấy hai người đã hòa hợp với nhau, Quế Tố Dao vừa buồn cười vừa bực mình, nói: “Việc đổi phòng còn phải đến khoa làm thủ tục hành chính nữa. Kỳ Kỳ, ngày mai em và Vân Tiêu đến phòng làm việc của cô lấy chứng nhận, sau đó đến văn phòng khoa khai báo lại nhé!”
“Vâng thưa cô, ngày mai em sẽ đi ạ!”
Mã Kỳ Kỳ nói xong liền về phòng dọn dẹp đồ đạc.
Quế Tố Dao cũng nói: “Không còn việc gì nữa, vậy cô đi đây.”
Cô ta và Mã Kỳ Kỳ cùng rời khỏi phòng.
Cố Niệm Chi nhìn cánh cửa phòng Miêu Vân Tiêu đang đóng chặt, cúi người xách thùng rác về phòng của mình.
Bình luận facebook