• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (5 Viewers)

  • Chương 762

Chương 762:





Sau khi về phòng, Miêu Vân Tiêu bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cũng may hai phòng ký túc xá gần nhau, cô ta và Mã Kỳ Kỳ cùng đổi nên đến sáu giờ tối, tất cả đồ đạc đều đã được chuyển xong.





Bây giờ Mã Kỳ Kỳ ở phòng của Miêu Vân Tiêu, Miêu Vân Tiêu thì ở căn phòng trước đó của Mã Kỳ Kỳ.





Cố Niệm Chi đi ăn tối xong quay về thấy bạn cùng phòng đã được đổi từ một Miêu Vân Tiêu trầm lặng thành một Mã Kỳ Kỳ hừng hực khí thế rồi.





Mã Kỳ Kỳ cao khoảng chừng một mét bảy, xấp xỉ với Cố Niệm Chi, dung mạo rất thanh tú, xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, có một kiểu khí khái không diễn đạt được thành lời.





“Ơ? Chuyển đồ nhanh thế à?” Cố Niệm Chi mỉm cười chào cô ấy rồi hỏi: “Tớ có ít đồ ăn vặt, cậu có muốn ăn không?”





“Tớ đi ăn tối bây giờ nên không ăn vặt nữa đâu. Nhưng cậu có thể để lại một ít, tối về chúng ta cùng ăn.”





Mã Kỳ Kỳ nhón một miếng bánh đậu vàng trêи tay Cố Niệm Chi bỏ vào miệng nhấm nháp, miếng bánh vừa vào miệng đã tan ngay, ngon không cưỡng nổi.





Cô “a” lên một tiếng, nhắm mắt cảm nhận hương vị của thức ăn ngon.





Chỉ là một miếng bánh đậu vàng nho nhỏ thôi mà nhìn cô ấy ăn như muốn nuốt cả lưỡi vậy.





Cố Niệm Chi buồn cười, hỏi cô: “Cậu cũng thích ăn bánh đậu vàng à?”





“Tớ thích ăn tất cả các loại đồ nếp.” Mã Kỳ Kỳ nói mình không chỉ thích ăn bánh đậu, mà còn thích ăn bánh nếp cuộn, còn có một loại bánh đậu đặc sản của vùng Đông Bắc, rồi thì cả bánh đậu nếp nữa, cô đều thích ăn.





Cố Niệm Chi nghe rất chăm chú, “Bánh đậu nếp á? Nghe tên là đã thấy ngon ấy nhỉ.”





“Cậu cũng thích ăn đồ nếp à?”





Cố Niệm Chi gật đầu, “Thích chứ, nhưng mình không thể ăn nhiều được, ăn nhiều sẽ bị đau dạ dày.”





“Hứ, chỉ cần có đồ ăn ngon, ai thèm quan tâm xem có đau dạ dày hay không chứ, dù sao thì ăn rồi mới biết cơ mà!” Mã Kỳ Kỳ hăng hái nói. Cô ấy ngồi đối diện Cố Niệm Chi, ăn thêm một miếng bánh nếp cuộn nữa mới chịu đứng lên: “Mấy loại bánh ngọt này cậu mua ở đâu thế? Tớ chưa từng ăn món bánh đậu và bánh nếp cuộn nào ngon thế này, sống hoài sống phí hai mươi mấy năm nay rồi!”





Cố Niệm Chi bị cô bạn chọc cho cười ha ha, nói: “Đây là… bạn tớ mua giúp đấy, khi nào rảnh tớ sẽ hỏi anh ấy xem mua ở đâu.”





“Ừ, cậu nhớ phải nói cho tớ biết đấy.” Mã Kỳ Kỳ nghiêm túc nói, “Cuộc đời tớ chỉ có thức ăn ngon và người đẹp là không thể phụ bạc. Người đẹp à, cậu nhất định phải nhớ nói cho tớ biết mua đồ ăn ngon ở đâu đấy nhé!”





“Khϊế͙p͙, cậu nói khoa trương thế.” Cố Niệm Chi cười đến mức hai mắt cong cong, đôi mắt to tròn biến thành hai vầng trăng lưỡi liềm. Cô đưa tay che miệng, mu bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt vốn thuần khiết vì cười rộ lên mà hơi khép lại, lấp lánh bóng nước, mang theo vẻ quyến rũ câu hồn đến khó tả.





Tuy Mã Kỳ Kỳ là con gái, lại còn là gái thẳng, nhưng tim cô cũng lỡ mất một nhịp. Cô lắc đầu quầy quậy, dùng tay che mắt của Cố Niệm Chi lại, cười nói: “Yêu nghiệt! Yêu nghiệt quá! Niệm Chi, sau này cậu đừng có mà nhìn tớ bằng ánh mắt này đấy nhé, cẩn thận tớ bị bẻ cong mất!”





Cố Niệm Chi càng không nhịn được, cười đau cả bụng.





Hai người trêu chọc cười đùa trong phòng khách, tiếng cười vọng ra tận hành lang.





Một cô bạn phòng bên cạnh thò đầu vào cười nói: “Ý? Đổi bạn cùng phòng cái là khác ngay, hồi trước phòng này u uất trầm lặng lắm, mọi người đi qua đều phải nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ đụng phải dây thần kinh yếu ớt của công túa điện hạ thôi!”





Cố Niệm Chi cạn lời.





Đang nói ai đấy?





Mã Kỳ Kỳ bước ra đẩy đầu cô gái kia cười nói: “Cậu nhiều chuyện quá, làm gì đến mức như cậu nói đâu. Đúng rồi, tối nay họp lớp, hình như cậu phải phát biểu đấy, đã chuẩn bị xong chưa?”





“Á, tớ quên mất! Cảm ơn Kỳ Kỳ đã nhắc nhé!” Cô bạn nọ chạy biến ngay về phòng của mình.





Cố Niệm Chi liếc nhìn Mã Kỳ Kỳ, cảm thấy cô ấy không chỉ có tính cách rất thoải mái mà còn không thích nói xấu sau lưng người khác nữa, quả là một cô gái tốt.





Mã Kỳ Kỳ quay đầu lại thì Cố Niệm Chi đã dời mắt nhìn đi chỗ khác, nói: “Nhà ăn sắp đóng cửa rồi đấy, cậu không đi ăn nữa à?”





“A, quên mất! Tại lúc nãy ăn bánh đậu ngon quá đấy!” Mã Kỳ Kỳ gần như nhảy dựng lên, lao vào phòng lấy ví tiền, rồi lại xông ra khỏi cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom