• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 518

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 518 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 518 ANH ẤY PHẢI GÁNH VÁC TRỌNG TRÁCH
“Đương nhiên là lợi hại rồi… Được rồi, không giận anh nữa chứ?” Hoắc Thiệu Hằng lại hôn cô, ngữ khí thân mật như đang dỗ dành trẻ con vậy…


Ánh mắt của Cố Niệm Chi thoáng lóe sáng, cuối cùng cũng kịp hiểu ra là Hoắc Thiệu Hằng thật sự đang “dỗ dành” cô thôi.


Sự kích động lúc nãy thoáng chốc biến mất hẳn.


Cô ngượng ngùng lắc đầu, tựa vào lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, không nói gì nữa.


Lúc nãy đầu óc cô thật sự mê muội rồi, sao lại tin tưởng rằng Hoắc thiếu sẽ “đầu hàng” được chứ?


Chuyện đó còn khó hơn cả mặt trời mọc hướng Tây.


Nhưng Cố Niệm Chi cũng không còn giận dỗi Hoắc Thiệu Hằng nữa.


Lần này cô ý thức được rất rõ khoảng cách giữa hai người, không chỉ là địa vị và thân phận, mà còn là tuổi tác và kinh nghiệm.


Một cô sinh viên mười tám tuổi như cô ở trước mặt một Thiếu tướng hai mươi tám tuổi địa vị cao như Hoắc Thiệu Hằng giống như một tấm thủy tinh trong suốt vậy.


Cô của hiện giờ, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.


Hàng mi dài của Cố Niệm Chi rũ xuống, cô im lặng chìm vào suy nghĩ của mình.


Còn đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, chuyện như thế này nên cho qua thôi. Anh không có nhiều thời gian để tiêu tốn vào chuyện tình cảm riêng tư.


Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ lên lưng Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Ngày kia chúng ta sẽ đến bệnh viện thăm ba em, là hành động chính thức, không phải diễn tập. Anh thảo luận với em một chút nhé?”


Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, tụt từ trên chân của Hoắc Thiệu Hằng xuống, gật đầu nói, “Em đi thay quần áo đã, sau đó anh nói lại cả quá trình cho em nghe một lần. Em có một cái app, có thể phân chia hành động thành các điều kiện rồi nhập vào, xem thử xem có chỗ nào có thể chỉnh sửa không.”


“Ừ, cũng không vội, em đi thay quần áo đi.” Hoắc Thiệu Hằng đã bước vào trạng thái làm việc rồi. Anh đứng lên, nói: “Anh đi làm gà sao cho em trước.”


Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng ra khỏi phòng cô, trong lòng âm thầm thở dài, đi vào phòng tắm thay quần áo, cũng nhân tiện tắm luôn.


Lúc tâm trạng không tốt ngâm mình trong bồn tắm pha thêm tinh dầu hoa khô hương hoa hồng khiến tâm trạng rất thoải mái nhẹ nhàng, cảm xúc của cô lập tức được xoa dịu.


Suy cho cùng thì cô không thể đặt tất cả hỉ nộ ái ố của mình lên người người khác được.


Hơn nữa, vốn dĩ từ trước tới giờ cô rất biết cách tự tìm niềm vui, rất ít khi tự đi vào chỗ bế tắc.



Hoắc Thiệu Hằng bận rộn suốt một tiếng đồng hồ trong nhà bếp của Lãnh sự quán. Anh cho gà sao vào trong nồi hầm rồi gọi Âm Thế Hùng, “Đại Hùng, chúng ta đi thảo luận hành động của ngày kia với Niệm Chi.”


Khi hai người họ đến phòng của Cố Niệm Chi, cô vừa mới từ phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm, tóc còn nhỏ nước. Cô vừa cầm chiếc khăn lớn màu trắng lau tóc vừa nói với ra phía ngoài phòng ngủ: “Là Hoắc thiếu và anh Đại Hùng à? Em vừa tắm xong, mấy anh chờ em một chút…”


Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng ngồi xuống phòng khách bên ngoài phòng ngủ, hai người lấy iPad ra diễn tập trước hành động của ngày kia trên sơ đồ.


Cố Niệm Chi sấy tóc xong thì bước ra, ngồi đối diện với với Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng, chăm chú nghe họ nói về quá trình của hành động.


Sau khi nói xong, Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi: “Em còn có vấn đề gì không? Hiểu hết chưa?”


Cố Niệm Chi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Các anh có chắc chắn chỉ cần em nói ra thân phận thì sẽ đưa được Cố… ba em đi không?”


“Dựa vào chế độ quy định của bệnh viện đó thì chính là như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm, “Người của chúng ta thu thập được một số tư liệu của bệnh viện kia. Thời gian gấp gáp, có thể không phải toàn bộ nhưng vẫn điều tra rõ ràng về quy định đó.”


“Đúng vậy, nếu như họ vẫn không đồng ý thì hoặc là họ có điều gì khuất tất, hoặc là Cố Yên Nhiên có gì khuất tất. Cho dù là gì thì chắc chắn chúng ta cũng sẽ phải đưa Cố Tường Văn đi.” Âm Thế Hùng vỗ lên bàn cà phê trước mặt, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.


Cố Niệm Chi xem kĩ càng quá trình hành động một lần nữa rồi lấy laptop của mình ra, chia kế hoạch hành động của họ thành vài điều kiện chủ yếu nhập vào app mà mình tự viết, cho nó vận hành. Sau đó cô chỉ vào kết quả, nói: “Nhìn bề ngoài thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu như đối thủ có chiêu, có điều kiện tiềm tàng thì chúng ta có thể sẽ thất bại.”


“Cho nên chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.” Tay phải của Hoắc Thiệu Hằng nắm hờ lại chống dưới cằm mình, nhìn chăm chú vào màn hình laptop của Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, em gửi cho anh cái app này đi, buổi tối anh nghiên cứu một chút.”


Cố Niệm Chi mỉm cười gật đầu nói được, “Vốn dĩ là chuẩn bị cho các anh mà… Còn chưa kịp đưa cho anh Tiểu Trạch.”


Âm Thế Hùng vỗ tay, “Niệm Chi giỏi quá! Tiểu Trạch có người kế thừa rồi, thật đáng vui mừng!”


“Anh Đại Hùng, anh không biết nói chuyện thì đừng có nói, còn dùng sai thành ngữ nữa coi chừng Hoắc thiếu phạt anh bây giờ!” Cố Niệm Chi cười trêu chọc Âm Thế Hùng, cảm xúc có vẻ đã không như lúc trước nữa.


Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy chắc hẳn cô đã tự suy nghĩ thông suốt rồi. Anh thu dọn đồ đạc, dùng ổ cứng di động sao chép lại app và kết quả vận hành của Cố Niệm Chi, sau đó nhanh chóng cùng Âm Thế Hùng rời khỏi phòng của Cố Niệm Chi.


Một mình Cố Niệm Chi ngồi trong phòng khách một lúc lâu mới đứng lên vươn vai, ôm laptop quay về phòng ngủ tiếp tục nghiên cứu hành động của ngày kia.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đây là lần đầu tiên cô chính thức tham gia hành động của Hoắc Thiệu Hằng, cũng được xem như khách mời đặc biệt. Cho nên, cô muốn dốc hết toàn lực, tuyệt đối không làm cản trở họ.





Hễ bận rộn thì chắc chắn sẽ quên chút cảm xúc vẩn vơ của mình đi, cũng quên mất cả thời gian.


Chờ đến lúc điện thoại gọi cô xuống ăn cơm tối thì đã là sáu giờ tối rồi.


Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng được ăn lại món gà sao thơm mềm tươi ngon kia.


Loại gà rừng này có thể nuôi được, nhưng nếu nuôi thì không ngon bằng gà rừng tự nhiên nữa.


“Món canh này tươi ngon quá!” Cố Niệm Chi uống liên tục hai bát, cười cong cả mí mắt, “Hoắc thiếu, anh đã bỏ gia vị gì vậy?”


“Bỏ nhiều gia vị thì sao chất được?” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu tỏ ý không đồng tình, “Anh chỉ cho một chút muối mà thôi.”


“Vậy toàn là hương vị nguyên sơ của món ăn sao?” Cố Niệm Chi khen không ngớt lời, cô ăn một bữa no nê, sắp không đi nổi nữa.


Ăn no quá nên không thể đi ngủ ngay, cô đi dạo loanh quanh trong Lãnh sự quán, cuối cùng đi đến phòng của Triệu Lương Trạch đang dưỡng bệnh.


Cố Niệm Chi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên sofa trước giường bệnh của Triệu Lương Trạch, cúi đầu viết gì đó trên iPad.


Mắt Cố Niệm Chi hơi tối lại, cô đặt một cánh tay lên tay nắm cửa của phòng bệnh, tiến thoái lưỡng nan.


Cô nên đi vào hay không đây?


Trong lúc đang do dự, Âm Thế Hùng từ sau lưng cô đi đến, khẽ vỗ vai cô, cười nói: “Niệm Chi, em đến thăm Tiểu Trạch à? Sao không vào đi?”


Cố Niệm Chi muốn trốn cũng không trốn được, mới bị Âm Thế Hùng đưa vào phòng bệnh của Triệu Lương Trạch.


Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hóa ra là Âm Thế Hùng dẫn Niệm Chi bước vào.
“Có chuyện gì à?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi, ánh mắt nhìn vào gương mặt Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi chỉ đành bước đến, nhìn Triệu Lương Trạch trên giường bệnh, hỏi: “Anh Tiểu Trạch đã đỡ hơn chưa? Đã tỉnh lại chưa ạ?”


“Đỡ nhiều rồi, tất cả chỉ số sức khỏe đều bình thường cả.” Hoắc Thiệu Hằng nói rất chậm rãi, cân nhắc từng câu từng chữ.


Cố Niệm Chi khẽ chau mày, “Vậy sao vẫn chưa tỉnh lại? Đáng lý ra không nên lâu như vậy chứ?”


“Không sao đâu, hai hôm nay cậu ấy tỉnh lại một lần, nhưng Trần Liệt nói chỉ là hành vi vô thức, phải chờ ý thức của cậu ấy tỉnh lại. Cậu ấy vẫn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa.”


Lúc này Trần Liệt cũng đẩy cửa bước vào, nói: “Niệm Chi à? Em đã khỏe hơn chưa? Đến thăm Tiểu Trạch à?”


“… Em không sao rồi, chỉ là đến xem thử xem anh Tiểu Trạch đã tỉnh chưa thôi.” Cố Niệm Chi hơi ngượng ngùng, tầm mắt không biết nên nhìn vào đâu.


“Ừ, cậu ta đã không còn thiếu dưỡng khí nữa rồi, sẽ khỏe lên nhanh thôi.” Trần Liệt an ủi Cố Niệm Chi rồi vỗ vỗ vai cô.


Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, khoanh tay đi đến trước cửa sổ, chờ báo cáo kiểm tra của Triệu Lương Trạch.


Đây là điều kiện cực kì quan trọng để tiến hành kế hoạch sớm.


Triệu Lương Trạch là nhân tố quan trọng quyết định sự thành công trong đợt hành động này của họ.


Trần Liệt ra hiệu bằng mắt với Hoắc Thiệu Hằng, hai người cùng ra khỏi phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, đi đến hành lang vắng vẻ bên ngoài nói chuyện.


Âm Thế Hùng đến dém lại tấm chăn mỏng cho Triệu Lương Trạch. Anh ta quay đầu nhìn dáng vẻ bối rối của Cố Niệm Chi, hỏi với vẻ khó hiểu: “Niệm Chi, em làm sao thế? Chuyện của Tiểu Trạch không phải lỗi của em, sao em lại như vậy?”


Cứ như thể cô rất có lỗi với Triệu Lương Trạch ấy.


Cố Niệm Chi cúi đầu, ấp a ấp úng nói: “… Vì chuyện của em mà anh Tiểu trạch mới bị thương nặng như vậy. Anh Đại Hùng, ông Cố Tường Văn đó chỉ là ba em thôi, có đáng để các anh phải bỏ nhiều công sức như vậy không?”


“Niệm Chi à, cho dù ba em không có bản lĩnh như thế, vì em, hành động của bọn anh cũng rất đáng giá.” Âm Thế Hùng nói như đinh đóng cột.


Khóe mắt Cố Niệm Chi ươn ướt, cô khẽ gật đầu, “Vâng, em biết rồi, ngày kia chúng ta chắc chắn sẽ thành công.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom