• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 520

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 520 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 520 QUYẾT ĐẤU (1)
Lúc Hoắc Thiệu Hằng lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Cố Niệm Chi. Thấy cô lại cắn móng tay, tay phải của anh đưa qua kéo ngón tay cô ra khỏi miệng, không vui nói: “Lại cắn móng tay, không phải mấy hôm trước anh mới cắt cho em sao?”


Cố Niệm Chi cười xấu hổ, đẩy tay của Hoắc Thiệu Hằng ra đặt lên vô lăng, nghiêng đầu nói: “Hoắc thiếu, anh lái xe cho đàng hoàng đi, một tay không tiện điều khiển vô lăng đâu.”


“Anh không dùng tay cũng lái được.” Hoắc Thiệu Hằng thu tầm mắt về, nhìn về phía cánh cổng sắt của bệnh viện trước mặt, vẫn không yên tâm, dặn dò cô: “Đến rồi, em nhớ phải cẩn thận một chút nhé.”


Cố Niệm Chi “ừ” một tiếng, xốc lại tinh thần, cùng xuống xe với Hoắc Thiệu Hằng.


Trước cổng lớn có trạm gác kiểm tra giấy thông hành giống hệt như doanh trại quân đội.


Cố Niệm Chi thầm cảm thấy tò mò, theo sát bên người Hoắc Thiệu Hằng, đi về phía trạm gác.


Người gác trạm rõ ràng là một người lính đánh thuê da trắng.


Trong lòng anh ta là một khẩu súng hạng nặng, anh ta đeo một cặp kính Rayban, nhìn Cố Niệm Chi huýt sáo, cợt nhả trêu ghẹo: “Cô gái này đáng yêu thật, buổi tối có muốn cùng đi uống một ly không?”


Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh tiến lên trước một bước, chắn Cố Niệm Chi ra sau lưng, đồng thời đưa giấy thông hành trong tay ra, dùng tiếng Anh có khẩu âm của người da đen nói: “We’d like to visit Mr.Ku. Here is our authorized pass.” (Chúng tôi đến thăm ông Cố, đây là giấy thông hành của chúng tôi.)


Người lính đánh thuê da trắng đó vừa nghe thấy tiếng Anh khẩu âm người da đen thì đưa mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng lấy giấy thông hành vào trong kiểm tra xem là thật hay giả. Lúc đi ra, nụ cười của anh ta đã thân thiện hòa nhã hơn rất nhiều, “Cảm ơn anh, cảm ơn cô, hai người có thể vào rồi.”


Anh ta nhấn nút mở cổng, cánh cổng sắt lớn kêu cót két, tự động mở ra hai bên.


Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi trở về trong xe Jeep mui trần của mình, khởi động xe chạy vào.


Dựa vào địa chỉ Cố Yên Nhiên đưa cho họ, Hoắc Thiệu Hằng lái xe xuyên qua con đường nhỏ trong bệnh viện. Trên đường họ nhìn thấy một vài bệnh nhân mặc quần áo của bệnh viện đi dạo trong con đường nhỏ, còn có y tá người da đen mặc áo y tá trắng như tuyết đang đẩy xe lăn, để bệnh nhân không thể đi lại được cũng có thể ra ngoài hít thở khí trời.


Bỗng dưng Cố Niệm Chi cảm thấy rất căng thẳng. Cô khẽ vuốt tóc mình, lấy cái gương nhỏ ra soi khuôn mặt, rồi lại kéo kéo chỉnh chỉnh bộ đồ đi săn cách tân trên người, cuối cùng hận không thể lấy cây son ra tô lại môi một lần nữa.


Hoắc Thiệu Hằng không chịu nổi nữa, đưa tay qua lấy món đồ trang điểm của cô đi mất, nói: “Không cần căng thẳng, đó là ba em, em căng thẳng cái gì?”


“Em không biết nữa, chỉ là cảm thấy hồi hộp thôi…” Cố Niệm Chi vô thức làm nũng, “Hơn nữa, em thật sự không nhớ một chút gì về họ cả.”


“Không nhớ thì có gì mà căng thẳng. Chỉ cần pháp luật thừa nhận thân phận địa vị của em là được.” Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, “Còn nhớ phải làm thế nào không?”
“Ừm, em nhớ cả mà” Cố Niệm Chi gật đầu, trực tiếp đọc lại protocol cho Hoắc Thiệu Hằng nghe một lần.


Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.


Thôi được, đứa trẻ này thật sự quá căng thẳng rồi.


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, im lặng lái xe, đưa cô đến tòa nhà Cố Tường Văn đang ở.


Đây là một tòa nhà nhỏ nằm ở nơi sâu nhất của bệnh viện, toàn bộ bức tường bên ngoài là tường thủy tinh màu xanh ngọc bích đậm, chìm giữa bóng cây rậm rạp, không hề bắt mắt.


Từ trên xe Jeep bước xuống, Cố Niệm Chi hơi luống cuống tay chân đi đến bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.


Lúc nãy cô nói căng thẳng nhưng không nói hết toàn bộ nguyên nhân.


Một mặt quả thật là do ba con sắp trùng phùng nên căng thẳng, nhưng còn một mặt là do lần đầu tiên cô chính thức thực hiện nhiệm vụ với Hoắc Thiệu Hằng, cô vô cùng vô cùng lo lắng sẽ làm vướng chân họ…


Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng rất thong thả ung dung, dáng vẻ thoải mái như đang đi dạo. Anh đi đến chỗ đăng ký ở lối vào, đưa giấy thông hành của mình cho người ở chỗ đăng ký xem.


Người đó lấy giấy thông hành đi kiểm tra thật giả rồi mới quay lại mỉm cười nói với anh: “Mời anh đi theo tôi.”


Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày, quay đầu nắm tay Cố Niệm Chi, đi theo sau người đó, cùng bước vào trong tòa nhà nhỏ.


Họ đi xuyên qua một hành lang dài, đến trước cửa thang máy, người đó quay đầu nói: “Phòng bệnh của ông Cố có thang máy riêng đưa đến, thang máy khác không thể vào được. Mời hai người đi theo tôi qua bên này.”


Anh ta dẫn hai người họ đi đến một căn phòng nhỏ cạnh thang máy rồi đẩy cửa đi vào, trong đó lại có một cửa thang máy nữa.


Người đó đứng ngay chính giữa bên dưới cửa thang máy, ngẩng đầu mỉm cười với máy quay phía trên cửa.


Máy quay đó chớp lên một tia sáng xanh, sau đó một tiếng cạch vang lên, cửa thang máy mở ra.


Người đó đưa Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đi vào.


Hóa ra cửa thang máy đó dùng mống mắt để nhận diện…


Cố Niệm Chi nghĩ thầm: Hệ thống bảo an nghiêm ngặt như vậy, người ở đây thật sự không biết “ông Cố” là ai ư?


Thang máy nhanh chóng đưa họ đến trước cửa phòng bệnh của Cố Tường Văn.


Người đó khẽ gõ cửa phòng, nói với máy quay trước cửa: “Có người đến thăm ông Cố, có giấy thông hành do cô Cố ký.”


Người ở bên trong lại kiểm tra giấy thông hành của Hoắc Thiệu Hằng một lần nữa mới mở cửa phòng bệnh để Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi bước vào.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Thiệu Hằng đi trước, thân hình cao lớn hoàn toàn che mất Cố Niệm Chi nhỏ nhắn ở phía sau.


Cố Niệm Chi vẫn luôn thấp thỏm không yên, chăm chú nhìn bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, trái tim đập thình thịch cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.


“Ông Cố ở đây, hai người muốn đến thăm sao?” Người y tá chăm sóc Cố Tường Văn là một người phụ nữ da đen tuổi trung niên hơi mập, dáng vẻ mỉm cười trông rất đôn hậu dễ gần.


Cố Niệm Chi khá có cảm tình với bà nên gan cũng lớn hơn. Cô bước nhanh vài bước, đi vòng qua Hoắc Thiệu Hằng, giành đến giường bệnh của Cố Tường Văn trước.
Hiện ra trước mắt cô là một chiếc giường bệnh được chế tạo đặc biệt lắp đầy các máy móc thiết bị, mà ở giữa những thiết bị lớn nhỏ đó là một người đàn ông gầy trơ xương đang nằm.


Cố Niệm Chi chưa từng xem ảnh của Cố Tường Văn, nhưng trong tiềm thức cô cho rằng ông ấy trông cũng giống mình.


Nhưng không ngờ cuộc sống bảy năm của người thực vật đã giày vò Cố Tường Văn đến mức chỉ còn lại một bộ xương thôi.


Đây chính là ba của mình ư?


Cố Niệm Chi mở to mắt quan sát người đàn ông nằm trên giường, trong lòng vô cùng kinh ngạc.


Chính bởi vì Cố Tường Văn trở thành người thực vật cho nên bảy năm nay nhà họ Cố không có ai tìm Cố Niệm Chi ư?


Cố Niệm Chi ngẩn người nhìn, sống mũi cay cay, nhưng không hề muốn rơi nước mắt.


Cô quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, dùng ánh mắt hỏi anh bước tiếp theo phải làm gì.


Hoắc Thiệu Hằng bước đến, quan sát người thực vật trên giường bệnh như đang suy nghĩ gì đó, hỏi người y tá vài câu hỏi.


“Ông Cố đến bệnh viện của các người từ lúc nào?”


“Luôn là bà chăm sóc ông ấy sao?”


“Sức khỏe của ông ấy như thế nào? Bảy năm nay có thay đổi không?”


Những vấn đề này của Hoắc Thiệu Hằng đều là Trần Liệt liệt kê riêng cho anh để hỏi về người thực vật.


Người y tá da đen nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Ông ấy ở bệnh viện của chúng tôi ba năm rồi, nghe nói trước đây là ở nhà tự chăm sóc. Sau đó do bệnh tình có chuyển biến xấu nên mới đưa đến bệnh viện. Đúng rồi, ông ấy vừa đến là tôi đã chăm sóc ông ấy. Còn vấn đề sức khỏe thì anh phải hỏi bác sĩ, tôi chỉ trông nom chăm sóc thôi.”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, câu trả lời của người này cũng gần giống với tin tức lấy được ở Cố Yên Nhiên, chắc là không làm giả.


Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi một số chi tiết về trị liệu, sau đó anh chỉ vào Cố Niệm Chi nói với người gác cửa và người y tá: “Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người, ở đây tôi có một tờ chứng minh thân phận do Chính phủ Barbados ký, chứng minh cô ấy chính là Cố Niệm Chi, con gái út của Cố Tường Văn. Dựa vào quy định của bệnh viện các người, chỉ có người thân trực hệ của ông Cố mới có thể đón ông ấy xuất viện. Chúng tôi đến để đón ông ấy xuất viện.”


Hoắc Thiệu Hằng vừa dứt lời, giống như một kiểu tín hiệu, Triệu Lương Trạch ở tận Lãnh sự quán trong nội thành thủ phủ của Barbados xa xôi lập tức cắt đứt toàn bộ hệ thống liên lạc với bên ngoài của bệnh viện này, từ máy bàn cho đến mạng di động, bởi vì dữ liệu số tắc nghẽn mà toàn bộ đều sụp đổ.


Cục tác chiến đặc biệt có hệ thống liên lạc vệ tinh riêng, vì thế việc cắt liên lạc bên ngoài của bệnh viện này không hề ảnh hưởng gì đến họ. Bản thân họ vẫn có thể nhận được mọi tin tức từ trong tai nghe bluetooth. Đồng thời tất cả tinh anh của Cục tác chiến đặc biệt ở Nam Mỹ đều ra trận, giao thông với bên ngoài của bệnh viện này cũng bị khống chế.


Mà bên Cố Yên Nhiên đang giữ liên lạc, chờ tin tức của Hoắc Thiệu Hằng bỗng nhiên phát hiện liên kết mạng bị ngắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom