• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 519

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 519 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 519 VẬN MAY KHÁ TỐT
Bên ngoài phòng bệnh là một hành lang dài, nhìn rất vắng vẻ, chỉ có hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đứng trước cửa sổ nói chuyện.


“Hoắc thiếu, anh có muốn Tiểu Trạch sớm tỉnh lại, khôi phục như bình thường không?” Trần Liệt thấp giọng hỏi, biểu cảm trên gương mặt vô cùng thận trọng.


Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn người, “Sao thế? Chẳng lẽ tình trạng của Tiểu Trạch rất nguy cấp à? Chẳng phải cậu nói không sao ư?”


“Quả thật là không sao, nhưng cậu ta cứ mãi không tỉnh lại, tôi chỉ lo sẽ trở thành dấu hiệu của người thực vật thôi.” Trần Liệt đẩy gọng kính tròn trên sống mũi với vẻ lo lắng, “Hôn mê do thiếu dưỡng khí sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ. Mà nghiên cứu của chúng ta về não bộ của con người còn quá ít, không ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì. Có thể cậu ta sẽ lập tức tỉnh dậy, cũng có thể cả đời cũng không tỉnh lại nữa.”


Hoắc Thiệu Hằng bắt tréo hai tay sau lưng, im lặng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm nhiệt đới của Barbados, trầm mặc suy nghĩ rồi quay đầu nhìn Trần Liệt, “Cậu có ý gì thì cứ nói thẳng đi.”


“Haizz… tôi chỉ là… cái đó …” Dưới ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt toát cả mồ hôi. Anh ta rút khăn tay ra lau mồ hôi sắp đổ trên trán, ấp úng nói, “Dù gì Niệm Chi cũng ở đây, chi bằng để cô ấy…”


“Cậu im đi!” Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng phản bác đề nghị của Trần Liệt, “Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi rồi! Niệm Chi không phải thùng thuốc di động! Cô ấy là người! Là một người đang sống sờ sờ! Trần Liệt, cậu làm tôi thất vọng quá, ở trong mắt cậu, có phải Niệm Chi giống như con chuột bạch làm thí nghiệm không?!”


Hoắc Thiệu Hằng chưa từng nói nặng lời với Trần Liệt như vậy, sắc mặt của Trần Liệt thoáng chốc đỏ bừng.


Anh ta cũng biết mình không nên đưa ra đề nghị này. Anh ta cũng thương Niệm Chi lắm, chưa từng nghĩ đến chuyện để cô ấy làm chuột bạch. Nhưng chuyện là như vậy, hễ gặp phải chuyện khó giải quyết, đa số mọi người đều sẽ chọn đi đường tắt.


Có đường tắt mà không đi thì chính là đồ ngốc.


Trong tình huống cực đoan, Trần Liệt cũng không tránh khỏi muốn đi “đường tắt” một lần.


“Hoắc thiếu, tôi chưa từng nghĩ Niệm Chi là chuột bạch làm thí nghiệm, tôi chỉ nói với anh một phương án thôi. Có phương án này rồi, Tiểu Trạch sẽ lập tức bình phục!” Trần Liệt phản bác từng lời từng chữ, “Hơn nữa, anh đừng quên Bộ Quốc phòng giao cô ấy cho anh là vì cái gì. Đừng bởi vì anh có tình cảm với cô ấy mà không màng đến lợi ích quốc gia!”


“Trần Liệt, Niệm Chi và lợi ích quốc gia chưa từng xung đột với nhau. Cô ấy là một trong những người tôi cần phải bảo vệ. Lợi ích quốc gia là tập hợp những người dân của đất nước. Nếu như có một kiểu lợi ích phải hy sinh người dân của mình để đạt được, kiểu lợi ích này không cần cũng được.” Vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng nghiêm túc, anh đứng thẳng lưng, mạnh mẽ vững vàng như một ngọn núi, giống như dù trời có sập xuống cũng sẽ có anh chống đỡ vậy.


Trần Liệt sững sờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, bị anh phản bác đến nỗi không nói nên lời. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “… Vậy nếu Tiểu Trạch thật sự có mệnh hệ gì thì anh định sẽ làm như thế nào? Lúc nãy Niệm Chi đã rất áy náy rồi…”


“Cô ấy áy náy ư?” Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ hỏi, “Sao cậu nhìn ra được?”
“Rất rõ ràng mà… Vì chuyện của ba cô ấy các anh mới như vậy, cô ấy không áy náy mới lạ đó.” Trần Liệt khẽ lắc đầu, “Thôi được rồi, tôi nói đến đây thôi, sẽ không nói với Niệm Chi, chỉ thương lượng với anh một chút thôi. Nếu như anh không muốn Niệm Chi giúp đỡ thì chúng ta đành nghe theo ý trời vậy. Chịu khó cầu khẩn ông trời phù hợp, nói không chừng Tiểu Trạch sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, một mình anh đứng ở trước cửa sổ trên hành lang. Anh đẩy cửa ra, cảm nhận sự oi bức và ẩm ướt của Barbados vào buổi tối mùa hạ. Anh im lặng lấy gói thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu rồi rít một hơi, nhả ra một vòng khói hình tròn.


Trần Liệt quay về phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, nhìn thấy Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng đang nói chuyện. Anh ta đi thẳng đến bên giường của Triệu Lương Trạch, xem các loại số liệu của thiết bị, không lên không xuống, không có động tĩnh gì, cũng không nhìn ra lúc nào sẽ tỉnh lại.


Cố Niệm Chi thấy Trần Liệt đến, trong phòng bệnh có ba bốn người rồi thì nói với Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, vậy em về trước đây. Nếu anh Tiểu Trạch tỉnh dậy, anh phải báo cho em biết ngay nhé.”


“Ừ, nói không chừng ngày mai là tỉnh dậy thôi, em quay về ngủ đi.” Âm Thế Hùng vẫy tay, “Ngày kia phải ra ngoài, em thu dọn đồ đạc đi.”


Cố Niệm Chi gật đầu tỏ ý đã hiểu, chào Trần Liệt rồi mới rời đi.


Trần Liệt quay đầu nhìn cô, ngập ngừng một lúc nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, anh ta mỉm cười nói: “Niệm Chi về ngủ cho ngon giấc đi. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói sớm cho anh biết nhé.”


Cố Niệm Chi mỉm cười đồng ý, lúc đi ra ngoài cô vòng tay đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng cao lớn rắn rỏi của Hoắc Thiệu Hằng trên hành lang khiến cô thấy rất an toàn.


Cố Niệm Chi không kìm lòng được bước đến. Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh rồi khẽ phủi tay, “Khuya rồi, em quay về ngủ đi.”


“Hoắc thiếu, anh có tâm sự à?” Cố Niệm Chi nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng hơi khác thường.


“Không có, anh đang nghĩ chuyện ngày kia thôi.” Hoắc Thiệu Hằng lập tức phủ nhận, anh nói: “Nếu đến lúc đó Tiểu Trạch vẫn còn yếu thì chúng ta phải tìm một người khác thay cậu ấy.”


Vốn dĩ Cố Niệm Chi muốn tự đề cử, nhưng cô phải cùng Hoắc Thiệu Hằng vào bệnh viện, không thể ở đây điều khiển trung gian cho nên không mở lời nữa, chỉ nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Vậy em về ngủ đây, Hoắc thiếu, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, dõi mắt nhìn cô rời đi.


Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, Hoắc Thiệu Hằng mới quay về phòng bệnh của Triệu Lương Trạch.


Mà lúc anh vừa đi vào phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi cũng từ chỗ ngã rẽ của hành lang thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng vừa khéo ở trước phòng bệnh.


Hoắc thiếu lại vào phòng bệnh của Triệu Lương Trạch rồi.


Vết thương của anh Tiểu Trạch tái phát sao?


Cố Niệm Chi thấp thỏm bất an quay về phòng của mình, ngồi trước laptop vận hành lại app của mình một lần nữa. Cô vẫn cảm thấy có chút vấn đề nhưng không nghĩ ra là vấn đề gì.


Cô cũng không ngủ được, dứt khoát ôm laptop của mình đến phòng bệnh của Triệu Lương Trạch một lần nữa.


Âm Thế Hùng đã không còn trong đó rồi, chỉ có Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt ở trước giường bệnh.


Hai người họ có một người cầm iPad đang viết vẽ gì đó, một người đang ngẩn người nhìn số liệu mà thiết bị của mình xuất ra.
Cố Niệm Chi đẩy cửa bước vào, khẽ khàng hỏi: “Hoắc thiếu, anh Trần, các anh có đói không? Có muốn ăn khuya không?”


Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi, anh khẽ day trán, hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”


“Em lo lắng cho anh Tiểu Trạch, không ngủ được.” Cố Niệm Chi thành thật nói rồi ôm laptop của mình đến ngồi trên chiếc sofa đối diện Hoắc Thiệu Hằng, “Em muốn ở đây giúp các anh chăm sóc anh ấy.”


“Em có thể chăm sóc gì chứ? Em có phải y tá đâu.” Hoắc Thiệu Hằng cau mày, đứng dậy nói: “Đi nào, anh đưa em về ngủ.”


Thức đêm không phải thói quen tốt.


Trần Liệt đưa mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cũng nói: “Niệm Chi, em về ngủ đi, đến Đại Hùng còn về ngủ rồi. Hơn nữa ở đây có anh, em còn không yên tâm sao?”


Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em muốn sớm nhìn thấy anh Tiểu Trạch tỉnh lại.”


Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày lại, cao giọng nói: “Niệm Chi, anh bảo em quay về đi ngủ.”


“Em không muốn. Em phải ở đây đợi anh Tiểu Trạch tỉnh lại.” Cố Niệm Chi cũng bắt đầu lớn tiếng hơn.


Cô ôm laptop của mình, vẻ mặt hơi yếu đuối khiếp đảm nhưng lại không hề có ý rút lui.


“Anh nói lại một lần nữa, quay về.” Tốc độ nói chuyện của Hoắc Thiệu Hằng rất thong thả nhưng ngữ điệu càng lúc càng cao.


“Em không về, em phải ở đây đợi anh Tiểu Trạch tỉnh lại.” Giọng nói của Cố Niệm Chi cũng càng lúc càng cao. Cô ôm laptop trước ngực, giống như ôm một cái khiên có thể bảo vệ bản thân trước cơn giận dữ của Hoắc Thiệu Hằng vậy.


Tiếng tranh cãi của hai người không những khiến Trần Liệt mắt chữ A mồm chữ O, thậm chí đến Triệu Lương Trạch đang hôn mê nằm trên giường bệnh hình như cũng tỉnh giấc.


Anh ta phát ra tiếng rên rỉ, “… Ồn ào quá…”


Trần Liệt lập tức có phản ứng, ngạc nhiên vui mừng nhảy bổ qua đó: “Tiểu Trạch tỉnh rồi à?! Cậu tỉnh rồi sao?”


Anh ta chỉ lo lúc này Triệu Lương Trạch vẫn chỉ là hành vi vô thức như lúc trước.


Trong cổ họng của Triệu Lương Trạch phát ra tiếng ậm ừ, sau đó anh ta chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, vừa khéo nhìn thấy gương mặt tròn với mắt kính gọng đen tròn của Trần Liệt.


Anh ta bất lực nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Bác sĩ Trần à, anh đừng áp sát vào như vậy, làm tôi giật cả mình…”


Trần Liệt vui mừng cười lớn: “Ha ha ha! Thật sự tỉnh rồi! Quá tốt rồi! Ông trời phù hộ! Tiểu Trạch thật sự tỉnh lại rồi!”


Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đang giằng co cũng đồng loạt nhìn qua.


Trần Liệt quay đầu nói với họ: “Hoắc thiếu! Niệm Chi! Hai người mau lại đây! Tiểu Trạch thật sự tỉnh lại rồi!”


Cố Niệm Chi chạy đến đầu tiên, đến trước giường bệnh của Triệu Lương Trạch, gấp gáp nói: “Anh Tiểu Trạch? Anh tỉnh thật rồi sao? “


Khóe môi của Triệu Lương Trạch khẽ co giật, anh ta lại chầm chậm mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “Không tỉnh thật đâu, anh đang nói mơ đấy, em vừa lòng rồi chứ?”


Có thể nói đùa như vậy thì đúng là tỉnh thật rồi.


Hoắc Thiệu Hằng cũng đi theo sang, đứng sau lưng Cố Niệm Chi, nói với Triệu Lương Trạch: “Tỉnh rồi thì tốt, có đói không? Tôi bảo nhà bếp nấu chút gì cho cậu ăn khuya nhé.”


“Mọi người đều đói cả mà, đều muốn ăn khuya.” Trần Liệt tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Cố Niệm Chi nháy mắt, “Anh muốn ăn hoành thánh, em muốn ăn gì?”


“Em ăn chút trái cây thôi ạ.” Buổi tối Cố Niệm Chi đã ăn đủ nhiều rồi, cô không đói chút nào.
Hoắc Thiệu Hằng mở tai nghe bluetooth gọi Âm Thế Hùng đến.


Âm Thế Hùng vừa nghe nói Triệu Lương Trạch đã tỉnh lại thì vui tới nỗi điên cuồng chạy đến.





“Tiểu tử, cậu giỏi thật đấy! Làm mọi người lo lắng chết đi được!” Âm Thế Hùng vui vẻ đập tay lên giường bệnh của Triệu Lương Trạch, làm cho tấm nệm lò xo bị rung lên ầm ầm.


Triệu Lương Trạch trợn mắt, “Cậu còn đấm nữa là tôi tiếp tục ngất cho cậu xem đấy.”


“Ôi không dám, không dám nữa!” Âm Thế Hùng cúi lạy trêu chọc Triệu Lương Trạch. Anh ta lại lo trước lo sau, chuẩn bị bữa ăn khuya cho mọi người khiến không khí trong phòng bệnh trở nên náo nhiệt hẳn lên.


Trần Liệt gật đầu với Cố Niệm Chi, “Em về ngủ đi. Tiểu Trạch tỉnh rồi, còn phải đi tắm nữa, sau đó lại kiểm tra sức khỏe, em ở đây không tiện.”


Lúc này Cố Niệm Chi mới nghe lời đi về.


Nhìn bóng lưng của Cố Niệm Chi, lông mày Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhíu chặt nhưng anh không nói gì, ở lại tiếp tục làm việc.


Triệu Lương Trạch tỉnh lại, tiến độ công việc của họ có thể nhanh lên rồi.


Sáng sớm hôm sau, Triệu Lương Trạch đã có thể ngồi dậy.


Nhưng anh ta chỉ ngồi trên giường xem app của Cố Niệm Chi rồi tấm tắc khen ngợi: “Niệm Chi giỏi thật đấy, anh nhất định phải nhận em làm đệ tử cuối cùng! Cả đời này anh có một đệ tử thế này là đủ rồi!”


Dù gì thì anh ta cũng là cao thủ máy tính, giỏi hơn người chỉ học nghiệp dư vài ngày như Cố Niệm Chi. Anh ta sửa lại app của Cố Niệm Chi một chút để nó có thể tính toán được nhiều kết quả hơn.


“Chuẩn bị theo hướng này, khả năng thành công của hành động ngày mai sẽ cao hơn.” Triệu Lương Trạch giải thích sự chỉnh sửa của mình với Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi nghe xong, gật đầu liên tục nói, “Em cứ cảm thấy có chỗ chưa tốt, hóa ra là thế này. Anh Tiểu Trạch, cảm ơn anh!”


Triệu Lương Trạch mỉm cười nói: “App này của em cũng không tệ, có thể sung vào công quỹ không?”


“Anh Tiểu Trạch, anh khách sáo thế, app này vốn dĩ là viết cho các anh mà. Nếu anh xem trọng thì đó là vinh hạnh của em.” Cố Niệm Chi lập tức đồng ý.


Cả ngày nay cô đều ở trong phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, cùng anh ta thảo luận về app, bàn bạc vấn đề điều động kết nối của ngày mai.


Triệu Lương Trạch sẽ ở đây để điều khiển trung gian. Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng ở ngoài cả ngày để làm các công tác chuẩn bị. Họ ủy thác cho Triệu Lương Trạch nhồi nhét các loại quy tắc của Cục tác chiến đặc biệt cho Cố Niệm Chi.


“Mỗi một hành động của chúng ta đều có protocol của nó, trí nhớ của em tốt, trong thời gian nửa ngày phải nhớ hết, có được không?”


Về cơ bản thì Triệu Lương Trạch đang bắt Cố Niệm Chi trong một buổi chiều phải học thuộc nhớ kĩ nội dung tập huấn trong một tháng của Cục tác chiến đặc biệt.


Mặc dù trí nhớ của Cố Niệm Chi rất tốt, IQ cao, nhưng cả một ngày tập huấn dày đặc vẫn khiến cô vô cùng mệt mỏi.


Hơn chín giờ tối, sau khi Triệu Lương Trạch kiểm tra tiến độ học tập của cô, thỏa mãn nghiệm thu kết quả xong, Cố Niệm Chi đã mệt đến nỗi không mở mắt ra được.


Cô quay về phòng thì lập tức ngả xuống giường ngủ.


Cô thật sự không còn chút sức lực nào để suy nghĩ đến chuyện yêu đương tình ái nữa.


Hoắc Thiệu Hằng bận rộn suốt một ngày, cuối cùng cũng làm xong công tác chuẩn bị. Quay về nghe nói Cố Niệm Chi đã mệt đến mức đi ngủ ngay, khóe môi anh khẽ cong lên.
Anh vẫn thấy không yên tâm, nửa đêm đến phòng của Cố Niệm Chi xem thử, xác nhận cô không sao, chỉ là ngủ thiếp rồi mới rời đi.





Ngày hôm sau là ngày chính thức hành động rồi.


Cố Niệm Chi thức dậy rất sớm. Hôm qua cô nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ một giấc thật ngon nên hôm nay tinh thần vô cùng phấn chấn.


Cô ngồi trên giường đọc thầm lại protocol một lần mới dậy đánh răng rửa mặt.


Đúng bảy giờ sáng, Cố Niệm Chi mặc một bộ quần áo săn bắn kiểu cách tân, giữa eo thắt một sợi thắt lưng da bản rộng. Thật ra trong đó giấu một khẩu súng, dùng để đề phòng bất trắc.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô đi giày ống đạp gót kiểu dáng đơn giản, balo Hermès thời thượng nhưng trong balo lại là áo chống đạn và các loại thiết bị la bàn.


Cố Niệm Chi đeo một cặp kính đen Prada có hoa văn bản to che đi một nửa gương mặt. Cách ăn mặc của cô rất mới mẻ, rất hợp thời mà lại không thu hút sự chú ý của người khác.


Bởi vì ở Barbados toàn là khu nhà giàu, ăn mặc như vậy mới không gây chú ý.


Bệnh viện mà Cố Tường Văn ở nằm ngay trong một khu nhà giàu của Barbados.


Ở đó phong cảnh tươi đẹp, địa hình lưng tựa núi mặt hướng ra biển, chỉ có một đường núi quanh co đi vào, vừa yên tĩnh vừa an toàn.


Nếu như muốn đưa một người thực vật ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay thật sự là một việc rất khó. Cho nên họ chọn con đường hợp pháp quang minh chính đại đưa Cố Tường Văn ra ngoài.


Cố Niệm Chi ngồi trong chiếc xe Jeep mui trần do Hoắc Thiệu Hằng lái. Đối với màn ba con trùng phùng sắp tới, cô càng lúc càng thấy căng thẳng, không kìm được cắn móng tay, nhìn về cánh cổng sắt của bệnh viện càng lúc càng gần ở phía trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom