• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (5 Viewers)

  • Chương 524

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 524 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 524 QUYẾT ĐẤU (5)
Cánh cửa khoang hành khách của máy bay Công ty hàng không Hoa Hạ từ từ mở ra, một người đàn ông cao lớn phong thái hiên ngang bước ra từ bên trong. Anh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú không chê vào đâu được, giống hệt như ánh trăng chiếu sáng bầu trời hơi ảm đạm.


Người đứng dưới máy bay bất giác dời tầm mắt đi, không dám tiếp tục nhìn vào người đàn ông cao to đứng ở cửa khoang hành khách nữa.


Người đàn ông này chính là Hoắc Thiệu Hằng vừa bước ra từ trong khoang máy bay, Cố Niệm Chi cũng bước ra theo, đứng ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.


Con ngươi của Cố Yên Nhiên đen nhánh sâu không thấy đáy, ánh mắt của cô ta không đặt trên người Hoắc Thiệu Hằng mà rơi lên người Cố Niệm Chi đang đứng bên cạnh anh.


Tầm mắt giao nhau giữa không trung, hai người yên lặng nhìn đối phương.


Hoắc Thiệu Hằng dẫn Cố Niệm Chi bước xuống cầu thang tạm thời của máy bay, đi tới đứng cách trước mặt Cố Yên Nhiên không xa.


“Cô Cố, xin hỏi cô tìm chúng tôi có chuyện gì?” Cố Niệm Chi lên tiếng hỏi trước. Cô nở nụ cười ngọt ngào, chớp chớp đôi mắt to tròn. Cặp lông mi dài giống hệt như cánh bướm có sức mê hoặc lòng người.


Nhưng Cố Yên Nhiên lại không hề dao động, cô ta dời ánh mắt khỏi người Cố Niệm Chi, nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, trầm giọng nói: “Anh Hoắc, xin hỏi anh đưa ba tôi rời khỏi bệnh viện trái phép là có ý gì?”


Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, không nói một câu nào, chỉ hơi hất cằm lên, ném ánh mắt về nơi xa trống trải, không hề nhìn Cố Yên Nhiên.


“Trái phép á?” Người nói chuyện lại là Cố Niệm Chi, “Cô Cố, cô có chứng cứ gì chứng minh chúng tôi hành động trái phép không?”


“Vậy là cô thừa nhận cô đưa ba tôi đi rồi, đúng không?” Cố Yên Nhiên tự cảm thấy mình đã bắt được lỗ hổng trong lời nói của Cố Niệm Chi, lập tức phản kích, “Chẳng lẽ đây không phải là hành vi trái phép sao?”


“Cô Cố, việc chúng tôi đưa ông Cố đi, thứ nhất đây là sự ủy thác của cô, thứ hai, chúng tôi cũng đã dựa theo quy định của bệnh viện, thực hiện thủ tục hợp pháp để đón ông Cố xuất viện. Như vậy tại sao cô có thể vừa tới đã nói hành vi của chúng tôi là trái phép được chứ?” Cố Niệm Chi xòe tay nhún vai, bày ra dáng vẻ không biết nên khóc hay cười.


Con ngươi của Cố Yên Nhiên bỗng co lại, đôi mắt xếch hẹp dài nheo nheo, phản bác: “Đúng. Đúng là tôi đã ủy thác cho anh Hoắc đưa ba tôi về quốc gia của mấy vị, nhưng không phải là bây giờ. Chúng tôi hoàn toàn chưa quyết định thời gian. Anh Hoắc, anh nói xem có đúng vậy không? Thứ hai, không có tôi ra mặt, làm sao các vị có thể hoàn thành thủ tục hợp pháp để đón ba tôi xuất viện chứ? Hiện tại bên phía bệnh viện đang trong biển lửa giống như địa ngục nhân gian vậy, chẳng lẽ không phải là bằng chứng vững như núi cho việc các vị cưỡng ép đưa ba tôi đi hay sao?”
Hoắc Thiệu Hằng nở nụ cười, ho khan một tiếng từ chối cho ý kiến, hướng ánh mắt về phía Cố Niệm Chi, ý bảo cô nói tiếp.


Cố Niệm Chi nhận được cổ vũ, càng đưa ra lý lẽ trôi chảy hơn: “Thứ nhất, cô nói thời gian chưa định, nhưng mà tôi nói thời gian đã định rồi, ở điểm này coi như hai bên chúng ta ai cũng cho là mình đúng, tạm thời gác lại. Thứ hai, đương nhiên là chúng tôi thực hiện thủ tục hợp pháp theo quy định của bệnh viện, nếu không tin cô có thể tới bệnh viện thẩm tra.”


“Dựa theo quy định của bệnh viện, nhất định phải là người có quan hệ trực hệ với ba tôi ra mặt mới có thể đón ông xuất viện.” Cố Yên Nhiên khoanh tay mỉm cười, ôn hòa nhìn về phía Cố Niệm Chi, thần sắc trông như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không còn hùng hổ dọa người như lúc mới đầu nữa, “Ba tôi chỉ có mình tôi là trực hệ còn sống trên thế giới này, mà tôi tuyệt đối chưa từng ra mặt đón ba tôi xuất viện, cho nên thủ tục hợp pháp của mấy vị là từ đâu mà có? Cố Niệm Chi, tôi khuyên cô đừng ngoan cố chống cự, già mồm át lẽ phải nữa.”


“Tôi ngoan cố chống cự, già mồm át lẽ phải ư?” Cố Niệm Chi khẽ bật cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.


Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩng đầu lên, đang định lên tiếng. Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Yên Nhiên đột nhiên đổ chuông.


Cô ta lấy điện thoại ra nhìn thử, thấy người gọi chính là thuộc hạ mình phái tới bệnh viện, còn có một dòng tin ngắn, bảo cô ta nhất định phải nghe điện thoại, nói rằng có tin tức quan trọng cần báo cáo.


Cố Yên Nhiên do dự một lát, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Xin lỗi, tôi phải nhận điện thoại.”


Cô ta cầm điện thoại di động đi sang bên cạnh đứng quay lưng về phía Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng, đặt điện thoại bên cạnh tai và nói “speaking”.


Người ở bên kia điện thoại lập tức gấp gáp nói: “Viện trưởng nói bọn họ đã tìm được em gái của ngài rồi, là em gái của ngài đích thân ra mặt đón ông Cố xuất viện!”


“Anh nói bậy bạ cái gì đó?!” Cố Yên Nhiên giận tím mặt, gân xanh trên cổ cũng nổi lên. Cô ta nhỏ giọng, rít ra một câu từ trong kẽ răng: “Em gái của tôi cái gì chứ?! Mấy câu nói dối hạng ba kiểu này mà bọn họ cũng tin được sao?! Hằng năm, tập đoàn chúng ta đều chi nhiều tiền cho bệnh viện bọn họ như vậy lại chỉ nuôi được một đám ngu xuẩn như thế thôi à!”
C ô ta cầm điện thoại di động tức đến nỗi suýt ngất.


Nhưng mà người bên kia điện thoại vẫn kiên nhẫn giải thích với cô ta chuyện đã xảy ra vào hôm nay: “Bọn họ đã mang giấy tờ tùy thân do Chính phủ xác nhận ra, chứng minh cô Cố kia chính là em gái của ngài, cũng là người có quan hệ trực hệ của ông Cố. Cô ấy đã yêu cầu đón ông Cố xuất viện, dựa theo quy định, bệnh viện phải đồng ý.”


Tay Cố Yên Nhiên thoáng run lên, “Cái gì cơ?! Cô Cố, anh nói là… Cố Niệm Chi sao?”


Cô ta chuyển ánh mắt hoài nghi lên người Cố Niệm Chi đang đứng cạnh Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi mặc một bộ quần áo ngụy trang đi săn, trông trưởng thành hơn rất nhiều so với ngày thường, nhưng mà đôi mắt to tròn vẫn sáng rực, đúng là ánh mắt trong veo mà thiếu nữ mười tám tuổi nên có.


Cố Yên Nhiên xoay người, đưa lưng về phía Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, nắm điện thoại di động tỉnh táo lại, nói với người ở bên kia điện thoại: “Bọn họ có chứng cứ gì? Anh có biết không?”


Người bên kia lập tức nói: “Tôi đã scan lại tài liệu lưu trong hồ sơ rồi, cô Cố có muốn xem không?”


“Gửi cho tôi đi.” Cố Yên Nhiên cất điện thoại, xoay người nhìn Cố Niệm Chi, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy.


Cố Niệm Chi đã nghe thấy vài câu trò chuyện của Cố Yên Nhiên, nhận ra đó là điện thoại gọi tới từ phía bệnh viện. Nếu cô ta đã liên lạc lại được với bên kia, vậy thì chắc chắn chuyện trong bệnh viện không thể giấu cô ta được nữa.


Bản thân Cố Niệm Chi cũng không hề muốn giấu giếm.


Cô nhìn Cố Yên Nhiên, hơi nghiêng đầu, nhún vai nói: “Mặc dù tôi không có ấn tượng gì với cô, nhưng thật không khéo, tôi đúng là Cố Niệm Chi của nhà họ Cố. Cố Tường Văn là ba tôi, cho nên tôi có thể làm thủ tục hợp pháp đón ba tôi xuất viện… Có ngạc nhiên lắm không?”


“Chuyện này không thể nào!” Cố Yên Nhiên thốt lên, quan sát Cố Niệm Chi từ đầu tới chân lần nữa bằng ánh mắt đánh giá cẩn thận và không xác định, “Cô không có một điểm nào giống với ngoại hình của em gái tôi lúc bé…”


“Chỉ dựa vào ánh mắt mà phán xét được, vậy thì còn cần xét nghiệm DNA để làm gì?” Cố Niệm Chi khẽ cười phì một tiếng, lấy hai bản sao giấy tờ tùy thân đã chuẩn bị sẵn ra, “Đây, cô xem đi, những số liệu này chứng minh tôi chính là Cố Niệm Chi của nhà họ Cố, là Cố Niệm Chi con gái của Cố Tường Văn. Cô còn có nghi ngờ gì nữa không?”


Cố Yên Nhiên vẫn yên lặng nhìn Cố Niệm Chi, khó có thể tin vào mấy bản sao giấy tờ tùy thân mà cô ta mới nhận từ tay cô. Bên trong những giấy tờ đó có chữ ký của nha sĩ và bác sĩ gia đình, chứng minh Cố Niệm Chi trước mặt, và Cố Niệm Chi, người em gái bị mất tích ở biển Caribbe bảy năm trước của cô ta, là cùng một người.
Cố Yên Nhiên đọc hết một lượt những số liệu và giấy chứng nhận này nhanh như gió, chân hơi loạng choạng lui về sau mấy bước. Cô ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi, vẻ mặt như đau buồn lại như hân hoan, khó có thể nói rõ thành lời.


Cố Niệm Chi lẳng lặng đợi một lúc mới bình tĩnh nói: “Cho nên, cô Cố này, chúng tôi không đưa ba tôi đi trái phép. Con gái đón ba xuất viện, đây là đạo lý hiển nhiên.”


“Con gái đón ba xuất viện ư?” Cố Yên Nhiên lẩm bẩm lặp lại lời của Cố Niệm Chi, vẻ mặt cô ta căng thẳng đến mức hơi cứng đờ lại. Cô ta vẫn yên lặng nhìn Cố Niệm Chi, nếu ánh mắt có thực chất, chắc chắn khuôn mặt của Cố Niệm Chi đã bị cô ta nhìn thủng thành hai cái lỗ lớn rồi.


“Đúng vậy, con gái là quan hệ trực hệ, dựa theo quy định của bệnh viện, có thể đón ông ấy xuất viện.” Suy cho cùng, Cố Niệm Chi vẫn chưa quen gọi Cố Tường Văn là ba hoặc là papa, cho nên chỉ hàm hàm hồ hồ dùng một chữ “ông ấy” để thay thế.


Cơ thể của Cố Yên Nhiên vẫn đang phát run. Cô ta nhìn về phía Cố Niệm Chi, nơi sâu nhất trong đáy mắt lóe lên một tia sợ hãi nhưng nhanh chóng tan biến trong sắc trời càng lúc càng âm u này.


Tiếng sấm vang lên từng hồi trên bầu trời, chỉ lát nữa thôi là một cơn mưa rào có sấm chớp sẽ kéo đến ngay tức khắc.


“Cô Cố, trời sắp mưa rồi, nếu như cô vẫn không thể chấp nhận sự thật tôi chính là Cố Niệm Chi của nhà họ Cố, cô có thể trở về từ từ tiêu hóa chuyện này, đừng đứng ở đây dầm mưa. Được rồi, chúng tôi phải quay lại máy bay chuẩn bị đi đây.” Cố Niệm Chi gật đầu với Cố Yên Nhiên rồi xoay người đi theo Hoắc Thiệu Hằng lên máy bay.


Từ đầu tới cuối, Hoắc Thiệu Hằng không nói một lời, chỉ đứng ở bên cạnh như là một người ngoài cuộc, nhưng anh đã quan sát hết tất cả trong đáy mắt.


Cố Yên Nhiên cúi đầu nhìn lại những số liệu và giấy chứng nhận kia thêm một lần nữa, toàn thân không nhịn nổi khẽ run lên nhè nhẹ. Quả thật, cô ta không dám tin vào hai mắt của mình, cảm xúc trên nét mặt cũng khó diễn tả được.


Chẳng lẽ cô ấy thật sự là Cố Niệm Chi ư?


Chẳng lẽ em gái cô ta thật sự đã quay về ư?! Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom