• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 522

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 522 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 522 QUYẾT ĐẤU (3)
Lúc Cố Niệm Chi vẫn còn ở Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của thành phố C Đế quốc Hoa Hạ, cô đã từng luyện tập dùng súng tiểu liên bán tự động. Tuy đã nhiều năm chưa đụng tới nhưng lúc súng vào tay, cảm giác của cô đã quay trở lại.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng lên, nhận súng tiểu liên bán tự động từ tay Âm Thế Hùng, gảy chốt an toàn của băng đạn vài lần, sau khi đã quen tay liền theo chân Âm Thế Hùng chạy về phía cầu thang của hành lang bên kia.


“Follow me!” Cố Niệm Chi khua tay vẫy gọi, viện trưởng bệnh viện, các y tá và nhân viên bảo vệ vội vàng nối gót, chạy về phía cửa cầu thang.


Âm Thế Hùng cõng Cố Tường Văn khom lưng chạy băng băng ở phía trước, Cố Niệm Chi ôm súng tiểu liên bán tự động đi theo sau lưng anh ta, không ngừng đề cao cảnh giác với mọi động tĩnh sau lưng.


Một mình Hoắc Thiệu Hằng vác súng bắn tỉa hạng nặng liên tục thay đổi vị trí qua lại giữa các ô cửa sổ trên tầng ba. Mỗi một viên đạn bắn ra, ở dưới lầu lại có một ngọn lửa đỏ thẫm bốc lên.


Bóng dáng cao lớn nấp trong góc tối cạnh cửa sổ, mỗi một phát súng đều cướp đi tính mạng của một kẻ mặc đồ đen bịt mặt ở dưới lầu giống như phán quan bắt hồn nắm giữ sinh tử ở địa ngục vậy.


Cuối cùng mấy tên mặc đồ đen bịt mặt ở dưới lầu cũng bắt đầu thấy hơi sợ hãi, không dám tiếp tục đi về phía trước nữa. Bọn chúng rút lui, tản ra khắp nơi, muốn tìm chỗ để ẩn nấp.


Hoắc Thiệu Hằng đã phát hiện ra hướng di chuyển của bọn chúng, lập tức hạ lệnh chỉ huy thông qua hệ thống liên lạc của mình.


“Tổ A, hướng bảy giờ, ba mục tiêu tiến về phía trước. Hết.”


“Tổ B, hướng ba giờ, hai mục tiêu tiến về phía trước. Hết.”


“Tổ C, hướng sáu giờ, bốn mục tiêu tiến về phía trước. Hết.”





Hoắc Thiệu Hằng đứng ở tầng ba, quan sát động tĩnh dưới lầu từ trên cao, bình tĩnh báo vị trí và hướng đi của từng tay xạ thủ mặc đồ đen bịt mặt.


Cố Niệm Chi theo Âm Thế Hùng đi xuống từ cầu thang của cửa sau. Bởi vì Hoắc Thiệu Hằng đang ở tầng ba dẫn dụ hỏa lực của đối phương nên bọn họ không bị ai cản đường, nhanh chóng xuống tới tầng một.


Nhưng viện trưởng bệnh viện vừa thấy không còn nguy hiểm gì liền không muốn tiếp tục đi cùng với nhóm người Âm Thế Hùng và Cố Niệm Chi nữa, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho người của mình.


Bọn họ cứ lần chần lề mề ở phía sau, thấy Âm Thế Hùng và Cố Niệm Chi ra ngoài rồi, mới nhanh chóng lao từ trong tòa nhà ra.
“Mấy người đi đâu thế?” Cố Niệm Chi thấy mấy người này không chạy ra sau núi trốnmà còn chạy về phía trước, không thể không gọi bọn họ lại.


Viện trưởng chỉ kịp quay về phía sau xua tay, còn chưa kịp nói gì thì đã bị một đội bắn tỉa trong rừng cây bắn ngã xuống đất.


“Giết người rồi!”


“Bọn họ giết người rồi!”


“Đây là bệnh viện! Các người không thể làm thế được!”


Nữ y tá da đen kia đột nhiên trở nên bùng phát dũng khí, phẫn nộ gào lên đầy giận dữ với tay xạ thủ vừa mới nổ súng.


Nhưng rõ ràng những tay xạ thủ này đều là sát thủ chuyên nghiệp, là kẻ tàn nhẫn máu lạnh, không hề mảy may xúc động trước lời nói của y tá da đen kia.


Pằng!


Một tràng súng nữa vang lên, nữ y tá da đen này cũng ngã xuống giữa vũng máu.


Cố Niệm Chi ôm chặt khẩu súng tiểu liên bán tự động của mình, nấp ở phía sau núi đá cùng với Âm Thế Hùng, lắng tai nghe cách xử quyết giống hệt như đang hành hình ở khoảng sân phía trước. Cố Niệm Chi thật sự không nhịn được nữa, cô ló đầu ra từ phía sau tảng đá lớn, nâng khẩu súng tiểu liên bán tự động lên, lia nhanh về phía tay xạ thủ đang cầm súng ngắn hành hình ở bên kia.


Tạch tạch tạch tạch tạch!


Súng tiểu liên bán tự động bắn ra tia lửa kêu tanh tách, lao ầm ầm về phía tay xạ thủ đang tàn sát bừa bãi.


Tay xạ thủ kia lúc cầm súng ngắn bắn người khác thì rất vui vẻ, đến khi tới lượt mình bị súng tiểu liên bán tự động bắn trúng lại kêu lên quang quác.


Thế nhưng gã không kêu được bao lâu đã ngã xuống đất co giật, chết giữa vũng máu.


Âm Thế Hùng vốn muốn bảo Cố Niệm Chi dừng lại, nhưng thấy tay xạ thủ bên kia hung hăng ngang ngược như thế, gã đã giết sạch người của bệnh viện, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới chỗ bọn họ, bởi vậy anh ta không ngăn cản Cố Niệm Chi mà chỉ khom lưng cảnh giới ở bên cạnh cho cô.


Cố Niệm Chi bắn hết sạch đạn trong băng đạn xong, dường như đối phương đã bị dọa sợ, không tiến lên nữa mà rút lui vào trong rừng.


Âm Thế Hùng vội vã kéo Cố Niệm Chi chạy về một phía khác, đồng thời nhỏ giọng nói: “Đi mau! Bọn họ sắp dùng súng phun lửa!”


Vừa dứt lời, một ngọn lửa liền bò tới phía sau tảng đá lớn mà bọn họ vừa mới nấp, nếu như bọn họ vẫn còn nấp ở chỗ đó, chắc chắn đã bị đốt thành than đen rồi.


Cố Niệm Chi nghĩ mà sợ, vội nắm chặt súng trong tay, tốc độ chạy trốn theo Âm Thế Hùng càng nhanh hơn.


Lúc này, các thành viên khác của Cục tác chiến đặc biệt đã tới chi viện cho bọn họ. Sau khi trao đổi phương hướng vị trí qua tai nghe bluetooth với Âm Thế Hùng, họ nhanh chóng quét sạch đám xạ thủ dọc đường và tập hợp cùng với nhóm Âm Thế Hùng.


“Sao lại có nhiều xạ thủ như vậy? Trước đây không phải đã từng điều tra rồi sao?” Âm Thế Hùng hỏi người tới chi viện cho bọn họ, mặt đầy vẻ chán nản.
“Đúng là đã điều tra rồi, nhưng mà đây là Barbados, không phải quốc gia của chúng ta. Ở đây có rất nhiều chuyện mà ngay cả Chính phủ cũng chưa chắc đã rõ.” Người đó cũng che kín mặt, chắc là vì không muốn để lộ thân phận ở Barbados. Anh ta nhìn Cố Niệm Chi và Cố Tường Văn đang được Âm Thế Hùng cõng sau lưng, “Đi theo tôi, xe của chúng tôi đã đỗ ở bên kia rồi, đi theo lối này ra ngoài là tới.”


“Nhưng mà Hoắc thiếu vẫn chưa tới.” Cố Niệm Chi thì thầm, đưa mắt nhìn về phía tòa nhà, không chịu rời khỏi đây để theo bọn họ.


Âm Thế Hùng cũng vô cùng lo lắng liếc nhìn về phía bên đó, nói: “Bên phía Hoắc thiếu thế nào rồi?”


“Hoắc thiếu đang xác định vị trí quét sạch mục tiêu.” Người nọ nói một cách đơn giản, sau đó vẫy tay, “Đi mau đi, mấy người ở lại đây cũng không giúp đỡ được gì cả.”


“Nhưng anh ấy chỉ có một mình…” Cố Niệm Chi lẩm bẩm một câu, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm về phía tòa nhà.


“Đi thôi.” Âm Thế Hùng không nói thêm nữa, dùng một tay kéo cánh tay Cố Niệm Chi chạy về phía cửa chính.


Cố Niệm Chi muốn ở lại cùng với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng nhìn thấy tình hình đó, nếu bản thân không rời đi nhất định sẽ liên lụy tới Hoắc Thiệu Hằng, nên cô đành phải cắn răng rời đi theo Âm Thế Hùng.
Vừa mới chạy không được bao xa, cô đã nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ sau lưng càng lúc càng dồn dập, quả thật là y hệt hiện trường vụ nổ trong phim chiến tranh của Hollywood.


Cô không nhịn được dừng bước quay đầu lại trông ngóng, chỉ nhìn thấy trong tòa nhà kia bỗng có ánh lửa bùng lên tới tận trời, khói đặc cuồn cuộn, gần như biến cả bầu trời xanh thẳm thành màu đen.


Cố Niệm Chi cực kì căng thẳng, lôi kéo Âm Thế Hùng luôn miệng hỏi: “Anh Đại Hùng! Bên kia thế nào rồi? Anh ấy không sao chứ?!”


Âm Thế Hùng dừng chân chờ xem thế nào, lồng ngực đập thình thịch thình thịch. Anh ta chia sẻ tin tức mình nghe được trong tai nghe bluetooth với Cố Niệm Chi.


“Sẽ không có chuyện gì đâu. Để giúp chúng ta có thể xông ra ngoài, Hoắc thiếu đã dẫn dụ phần lớn xạ thủ vào trong tòa nhà…”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Hả?!” Cố Niệm Chi hoảng sợ rùng mình một cái, giọng nói run rẩy như sắp khóc đến nơi: “Tại sao lại như vậy?!”


Một mình anh chiến đấu với nhiều người như vậy, dù anh có lợi hại đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ có lúc không quan sát được hết…


Vành mắt Cố Niệm Chi đã đỏ hết lên rồi, cố nén lắm mới không rơi nước mắt. Cô nhìn thẳng vào Âm Thế Hùng, nói từng câu từng chữ: “Em phải quay lại tìm anh ấy!”


“Em không thể đi được. Nhiệm vụ của anh là phải đưa em và ba em rời khỏi đây.” Lúc này, ngay cả Âm Thế Hùng bình thường luôn dễ nói chuyện cũng trở nên quy củ, không chịu châm chước, thậm chí còn muốn cầm dây thừng trói Cố Niệm Chi lại để tránh việc cô chạy loạn khắp nơi.


Đồng nghiệp của anh ta ôm súng canh gác ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn thấy tình hình bên phía tòa nhà kia cũng hết sức lo lắng.


Có điều, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, dù bên phía Hoắc Thiệu Hằng là núi đao biển lửa, bọn họ cũng không thể qua đó cứu anh, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ là đưa Cố Tường Văn lên máy bay.


“Đi thôi!” Người đứng bên cạnh Âm Thế Hùng đẩy Cố Niệm Chi đi, “Không còn thời gian nữa rồi!”


Cố Niệm Chi bị bọn họ đẩy đến nỗi lảo đảo chạy về phía trước nhưng vẫn không ngừng quay đầu nhìn về phía tòa nhà.





Trước đó, Hoắc Thiệu Hằng ở trong tòa nhà phát hiện những tay xạ thủ kia đột nhiên bao vây đằng sau tòa nhà, liền biết chắc hẳn tung tích của nhóm Âm Thế Hùng đã bị phát hiện.


Anh lập tức hạ quyết định, chạy băng băng qua lại giữa tất cả các ô cửa sổ của tòa nhà để bọn chúng trông thấy bóng của anh.
Quả nhiên tay xạ thủ dưới lầu phát hiện ra anh, lập tức đổi hướng, chỉ phái vài người đi ra đằng sau tòa nhà tìm kiếm, còn hầu hết bọn chúng lại chạy vào trong tòa nhà.


Ngay tức khắc, Hoắc Thiệu Hằng tiến hành đấu súng với bọn họ ở trong tòa nhà giống hệt như cuộc chiến trên đường phố sau chiến tranh thế giới thứ hai, lúc này chính là thiên hạ của súng bắn tỉa.


Một phát súng bắn trúng một kẻ địch, một phát súng đổi sang hướng khác.


Hoắc Thiệu Hằng vừa đánh vừa rút khỏi tầng ba. Anh vừa dùng hết khả năng tiêu diệt càng nhiều tay xạ thủ càng tốt vừa rút lui xuống dưới lầu, đồng thời để lại lượng lớn kíp mìn và thuốc nổ ở góc rẽ cầu thang.


Chờ tới khi xuống đến cửa ra vào ở tầng một, Hoắc Thiệu Hằng xoay tay lại lia súng càn quét, đánh sập xà ngang của cửa ra vào, ngay tức khắc có một tiếng nổ vang lên, gạch vỡ rơi xuống bịt kín một nửa cửa ra vào.


Mấy tay xạ thủ ở phía sau vừa đuổi tới đã thấy lối ra phía trước bị lấp kín, lập tức xoay người chạy tới lối ra ở cửa sau.


Hoắc Thiệu Hằng đã tính toán xong thời gian từ trước, anh vừa chạy ra khỏi cửa trước của tòa nhà liền kích hoạt thuốc nổ bằng điều khiển từ xa trên tay.


Đùng! Đùng! Đùng!


Vụ nổ càng lúc càng lớn, sóng âm vang tới tận mấy xanh, chỗ cao nhất còn bốc khói thành hình cây nấm màu đen, giống như một con quỷ dữ tợn đang nhìn xuống khắp mặt đất.


Nhóm người Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng cùng nhau quay đầu lại, trông thấy vụ nổ khổng lồ ở chỗ tòa nhà kia dẫn tới hiệu ứng đổ nát, cả một tòa nhà ba tầng đẹp đẽ tĩnh mịch cứ như vậy hóa thành tro tàn ngay trước mặt bọn họ.


Cố Niệm Chi nắm chặt tay bịt kín miệng mình lại, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi. Cô bất chấp tất cả, chạy về đó tìm kiếm Hoắc Thiệu Hằng, dù chỉ là di hài cũng được…


Âm Thế Hùng và hai người đàn ông đều không kéo được Cố Niệm Chi, lo lắng đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi. Đột nhiên, họ trông thấy từ trong khói bụi cuồn cuộn lửa lớn bao trùm cả tòa nhà cách đó không xa có một bóng người cao lớn đứng dậy, một tay ôm khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, một tay cầm khẩu súng tiểu liên bán tự động, đang bước ra từ trong lửa khói.


Lửa lớn ngập trời trở thành bối cảnh cho bóng dáng kiên cường của anh. Anh giống như chiến thần bước ra từ trong biển lửa và vụ nổ, đứng sừng sững giữa trời đất.


Cố Niệm Chi khó có thể tin nổi, dùng mu bàn tay lau dòng nước mắt khiến đôi mắt nhạt nhòa, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ được người phía trước rốt cuộc là ai…


Tầm mắt vô cùng mơ hồ, nước mắt thi nhau rơi xuống tí tách. Cô không ngừng lấy tay lau nước mắt, trên mặt đã lem luốc giống hệt như con mèo hoa, chỗ đen chỗ trắng.


Nhưng mà cô vẫn mặc kệ, trơ mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng đi tới bên cạnh mình, rồi lại đi vượt qua cô, trầm giọng hạ lệnh cho mọi người: “Còn ngây người ra đấy làm gì? Mau chóng rút lui đi!”


“Đi thôi!” Âm Thế Hùng dẫn đầu chạy ra ngoài trước, theo sau là đồng nghiệp của Cục tác chiến đặc biệt tới chi viện.


“Đi nào!” Hoắc Thiệu Hằng đẩy Cố Niệm Chi một cái. Cố Niệm Chi vội vàng chạy về phía trước, Hoắc Thiệu Hằng cầm súng bắn tỉa chặn hậu cho bọn họ.


Lao ra khỏi chỗ tòa nhà đó, bọn họ phát hiện cả bệnh viện đều đã loạn hết lên rồi.
Khắp nơi đều là bệnh nhân, bác sĩ, y tá đang chạy trốn. Không có ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả đều hô “cứu mạng”. Có người trốn vào phòng bệnh, có người trốn ở trong rừng, có người chạy ra bên ngoài bệnh viện.


Bảo vệ của bệnh viện cũng không biết đã đi đâu, nhóm Hoắc Thiệu Hằng thừa lúc hỗn loạn tranh thủ rời khỏi bệnh viện, leo lên mấy chiếc xe Jeep của mình đã đậu sẵn ở gần đây, chạy thẳng về phía sân bay nhanh như chớp.


Trên đường đi, đoàn xe của Cố Yên Nhiên suýt nữa đã lướt qua xe của bọn họ.


“Không đúng!” Cố Yên Nhiên chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mấy chiếc xe vừa mới lái vụt qua, lại nhìn về phía khói đặc cuồn cuộn ở hướng bệnh viện, “E là chúng ta đã chậm một bước rồi.”


“Anh tới bệnh viện xem thử đã xảy ra chuyện gì, còn anh và anh ta đi theo tôi tới sân bay! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!” Cố Yên Nhiên quyết định rồi ra lệnh thật nhanh. Cô ta dẫn theo hai chiếc xe khác vòng ngược lại một trăm tám mươi độ, quay đầu đuổi theo mấy chiếc xe Jeep vừa mới lái lướt qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom