• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 523

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 523 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 523 QUYẾT ĐẤU (4)
Xe Jeep của nhóm Hoắc Thiệu Hằng gấp rút lên đường, lúc tới lối ra của đường cao tốc lại có mấy chiếc xe Jeep giống nhau như đúc tách ra, lái về một hướng khác, đánh lừa sự chú ý của đối phương.


Chiếc xe thật sự chở Cố Tường Văn và Cố Niệm Chi thì rẽ sang một con đường nhỏ, đi theo đường tắt tới sân bay.


Quả nhiên, kẻ địch đang truy sát họ đã bị đánh lừa, đuổi theo chiếc xe ngụy trang của Cục tác chiến đặc biệt rất lâu, mãi tới khi chiếc xe đó lao thẳng từ trên vách núi xuống, bọn chúng mới biết mình đã bị lừa.


Đã vậy trong xe hoàn toàn không có ai. Tất cả đều là xe không người lái được điều khiển lộ trình dài từ xa, người ngồi lái trong xe vốn là người giả.


Đương nhiên, sau khi rơi xuống vách núi, cả xe lẫn người giả đều chìm xuống biển lớn, đối phương hoàn toàn không thể nào biết được chân tướng sự việc.


“Bị lừa rồi!”


Đám người kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội xoay người quay lại bệnh viện.


Mà chiếc xe Cố Yên Nhiên đang ngồi, sau khi đuổi theo chiếc xe ngụy trang kia được một đoạn liền cảm thấy không ổn. Cô ta rất quyết đoán, kịp thời nói với thuộc hạ của mình: “Đừng đuổi theo nữa, đi thẳng ra sân bay đi.”


Trực giác của cô ta mách bảo ba cô ta đã bị nhóm Hoắc Thiệu Hằng bắt đi, còn về phần họ dùng thủ đoạn gì thì phải đợi thuộc hạ của cô ta tới bệnh viện rồi mới biết được.


Chiếc xe cổ Rolls Royce Phantom mà Cố Yên Nhiên lái là xe chống đạn đã được cải tạo lại. Khung xe cực lớn, thân xe dài hơn rất nhiều so với chiếc xe bình thường, lúc chạy trên đường cao tốc vô cùng thu hút sự chú ý.


Nhìn thấy chiếc xe này, tất cả mọi người đều tự giác nhường đường, bởi vậy Cố Yên Nhiên cứ thế đuổi thẳng tới sân bay mà không gặp trở ngại gì.


Lúc cô ta tới sân bay, thuộc hạ của cô ta cũng mới vừa tới bệnh viện, đang đi khắp nơi tìm kiếm viện trưởng và y tá của Cố Tường Văn cùng với các nhân viên có liên quan của khu nội trú để hỏi thăm tình hình.


Trong bệnh viện vẫn còn rất hỗn loạn, đường dây liên lạc với bên ngoài mới vừa được khôi phục. Sau khi báo cảnh sát xong còn phải đợi cảnh sát điều động lực lượng đến nữa.


Cả quốc gia Barbados, quân đội chính quy chỉ có sáu trăm người, cảnh sát chưa tới một trăm người, cho dù tất cả đều chạy tới đây cũng không đủ.


Xe cứu hỏa đã đến, đang dùng vòi nước để dập lửa.
Không có ai rảnh rỗi để trả lời câu hỏi của bọn họ.





Cố Yên Nhiên đi thẳng một mạch vào sân bay. Vừa xuống xe, cô ta liền lên thẳng Trung tâm điều khiển của sân bay.


Ở Barbados, cô ta gần như có thể được xem là một tay che trời, vả lại cô ta cũng là khách quý của sân bay này nên có thể tiến vào Trung tâm điều khiển của sân bay giống như chỗ không người vậy.


Người quản lý giám sát của Trung tâm điều khiển vội vàng bước ra chào hỏi cô ta, nhóm kiểm soát không lưu của sân bay cũng rối rít tới chào hỏi cô ta.


Cố Yên Nhiên khẽ gật đầu với bọn họ, nói: “Tôi có chút chuyện muốn làm phiền mọi người.”


“Mời cô Cố cứ nói, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm ngay.” Người quản lý giám sát Trung tâm điều khiển vội vàng xum xoe, “Cô muốn chúng tôi làm chuyện gì giúp cô?”


Cố Yên Nhiên nhìn toàn cảnh sân bay bên ngoài tháp điều hành, trầm giọng nói: “Tôi muốn các anh đình chỉ kế hoạch cất cánh và hạ cánh của tất cả các chuyến bay, dành chút thời gian cho tôi. Tôi muốn tìm một người, một người cực kì quan trọng với tôi.”


“Hả?! Dừng tất cả chuyến bay lại? Hơn nữa còn phải đình chỉ hạ cánh ư?!” Quản lý giám sát của Trung tâm điều khiển sợ ngây người, “Chuyện, chuyện, chuyện này…”


Yêu cầu này hơi quá mức rồi…


Cố Yên Nhiên tiến lên một bước, khẩn thiết nói với người quản lý giám sát nọ: “Ba tôi bị người ta đưa đi, có khả năng họ sắp leo lên những chiếc máy bay kia rồi. Tôi không thể để bọn họ mang ba tôi đi được! Cho nên anh nhất định phải ra lệnh cho tất cả chuyến bay dừng lại! Tất cả hậu quả của chuyện này, Cố Yên Nhiên tôi sẽ gánh hết thay anh!” Nói xong, cô ta nhét một phong bì dày cộp vào tay người nọ.


Lồng ngực người nọ như bốc lửa hừng hực.


Xấp tiền này rất dày…


Chỉ sờ qua cũng đã đủ biết đây chính là đô la…


“Chuyện này à… Để tôi thử xem thế nào nhé…” Tay quản lý giám sát làm bộ làm tịch gật đầu, “Hy vọng sẽ không tạo ra hỗn loạn quá lớn. Tuy nhiên, chuyện ba của cô Cố bị người ta bắt cóc thuộc vào trường hợp khẩn cấp nghiêm trọng, không thua gì một vụ tấn công khủng bố sân bay Barbados chúng ta rồi, bởi vậy tôi hạ lệnh, ngừng toàn bộ các chuyến bay! Tất cả chuyến bay tiến vào Barbados tạm thời chuyển hướng dừng ở Cuba, đợi thông báo tiếp theo.”


Mệnh lệnh của quản lý giám sát đã truyền tới từng nhân viên kiểm soát không lưu của Trung tâm điều khiển.


Mặc dù mọi người hơi kinh ngạc, nhưng đã là chuyện liên quan tới nhà họ Cố, bọn họ cũng mặc nhận tính nghiêm trọng của chuyện này.


Cố Yên Nhiên khoanh tay đứng trước cửa sổ sát đất của tháp điều khiển, nhìn bầu trời xanh mênh mông bao la trước mắt mà lòng nóng như lửa đốt, cả ngón tay cũng khẽ run lên.


Ngay khi thuộc hạ của Cố Yên Nhiên đang tìm kiếm tung tích của nhóm Hoắc Thiệu Hằng trước màn hình giám sát của Trung tâm điều khiển sân bay, thì bên ngoài sân bay đột nhiên vang lên một tràng tiếng nổ ầm ầm. Một chiếc máy bay hành khách cỡ lớn đang lướt nhanh, sắp đi vào đường băng cất cánh của sân bay.


Cố Yên Nhiên trợn to hai mắt, bất chợt buông cánh tay xuống, đi tới trước mặt quản lý giám sát của Trung tâm điều khiển, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã bảo anh dừng hết toàn bộ các chuyến bay sao? Chiếc máy bay kia là thế nào?!”
Quản lý giám sát nọ cũng rất kinh ngạc, vội kiểm tra thông tin của chiếc máy bay kia, sau đó nói với Cố Yên Nhiên: “Cô Cố, đây là máy bay của Đế quốc Hoa Hạ, bọn họ có giấy thông hành đặc biệt, được phép… được phép cất cánh.”


Ý của anh ta chính là quyền hạn của anh ta không quản được máy bay của Đế quốc Hoa Hạ.


Cố Yên Nhiên vô cùng giận dữ, siết tay lại, đôi mắt xếch vừa hẹp vừa dài càng trợn to hơn: “Anh nói cái gì thế hả?! Đây là lãnh thổ của Barbados, không phải đang ở Đế quốc Hoa Hạ! Anh can đảm lên một chút được không!”


“Cô Cố, đây không phải là vấn đề can đảm hay không, đây là vấn đề quyền hạn. Chúng tôi không có quyền hạn, mệnh lệnh chỉ có thể áp dụng với những chiếc máy bay chúng tôi có quyền quản lý, còn máy bay không thuộc quyền quản lý, chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Tuy là quản lý giám sát nọ đã cầm tiền của Cố Yên Nhiên nhưng đây là chuyện không thể làm cách nào khác. Việc không thuộc phạm vi quyền hạn của anh ta, anh ta muốn lạm quyền cũng không được…


Cố Yên Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng đè cơn giận của mình xuống. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, “Như vậy đi, anh mau chạy tới kéo còi báo động gió lốc lớn. Dựa theo quy định, nếu có báo hiệu gió lốc lớn, tất cả chuyến bay đều phải ngừng bay mà.”


Lúc này bên ngoài trời quả thật đang có mây đen giăng đầy, nói có gió lốc lớn thì phóng đại quá, chỉ gần đến mức mưa rào có sấm chớp thôi.


Nhưng rốt cuộc là gió lốc lớn hay là mưa rào có sấm chớp cũng đều thuộc về phạm vi có thể thao tác của Trung tâm điều khiển.


Bởi vì, cho dù đợi lát nữa chứng minh chỉ là mưa rào có sấm chớp thôi thì cũng chỉ thuộc về phạm vi sai số bình thường của dự báo thời tiết, không tính là Trung tâm điều khiển vượt quyền đình chỉ máy bay của Đế quốc Hoa Hạ.


“Được, được, được!” Tay quản lý giám sát nọ mừng ra mặt, chấp nhận đề nghị của Cố Yên Nhiên, lập tức kéo còi báo hiệu màu cam. Lần này là báo động gió lốc lớn, tất cả máy bay, kể cả máy bay Đế quốc Hoa Hạ có đặc quyền bay trên không cũng phải ngừng bay. Vietwriter.vn





Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Tường Văn ngồi vào ở khoang hạng nhất.


Trên thực tế, gần một nửa số người ngồi trên chiếc máy bay này là người của Cục tác chiến đặc biệt bọn họ.


Bởi vì Hoắc Thiệu Hằng đã sử dụng hầu hết lính tinh nhuệ của Cục tác chiến đặc biệt ở Nam Mỹ trong lần hành động này, đồng nghĩa với việc những người này đã bị lộ thân phận, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải lập tức rút về nước.


Cho nên, chiếc máy bay hiện tại có thể coi là máy bay thuê riêng của Cục tác chiến đặc biệt.


Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch và Trần Liệt, Diệp Tử Đàn đều đã ở trong khoang hạng nhất.


Trần Liệt và Diệp Tử Đàn đồng thời chăm sóc cho cả Cố Tường Văn và Triệu Lương Trạch. Tình trạng của Triệu Lương Trạch rất tốt, tốc độ khôi phục cực nhanh, không có bất kì di chứng nào.
Cố Tường Văn thì không như vậy. Ông là người thực vật, lúc đưa ông ra khỏi bệnh viện còn bị mấy tay xạ thủ cản trở, băng ca do Trần Liệt dày công chuẩn bị vẫn chưa dùng tới, thuốc cung cấp cho ông đã bị gián đoạn trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vậy tình trạng đã chuyển biến xấu hơn.


Trần Liệt vừa đo chỉ số sự sống cho Cố Tường Văn vừa lắc đầu nói: “Trình độ chữa bệnh của nước Barbados này đúng là kém quá, ngay cả dinh dưỡng cơ bản cũng không cung cấp đủ. Đừng nói là người thực vật, cho dù là thực vật thật cũng gần tới mức dầu hết đèn tắt rồi.”


Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở chỗ gần cửa sổ không nói một lời, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài qua cửa sổ máy bay.


Máy bay còn phút nào chưa cất cánh thì phút đó anh vẫn chưa thể thả lỏng được.


Chỗ ngồi của Cố Niệm Chi là ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cô không ngồi ở chỗ của mình mà đi theo Trần Liệt và Diệp Tử Đàn cùng chăm sóc Triệu Lương Trạch và Cố Tường Văn.


Động cơ của máy bay phát ra tiếng nổ ầm ầm, họ đều thấy máy bay đã bắt đầu tăng tốc, sắp đi vào đường băng của sân bay, nhưng chưa được bao lâu, máy bay đã dừng lại.


Hoắc Thiệu Hằng im lặng đứng lên, bước nhanh về phía buồng lái của phi công.


“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao máy bay lại ngừng bay?” Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng hỏi, “Máy bay của chúng ta có đặc quyền bay trên không, không cần để ý tới bọn họ.”


Trước đó Trung tâm điều khiển sân bay đột nhiên phát thông báo lệnh cho tất cả chuyến bay ngừng bay, Hoắc Thiệu Hằng liền biết là đã có người đuổi tới. Có điều, anh không để ý, bởi vì máy bay của bọn họ là máy bay của Công ty hàng không Hoa Hạ, có đặc quyền bay trên không, có thể cất cánh bất cứ lúc nào.


Nhưng tại sao máy bay lại dừng?


“Báo cáo thủ trưởng, sân bay Barbados phát báo động thời tiết màu cam, nói là có gió lốc lớn.” Phi công trong buồng lái vội vàng giải thích với Hoắc Thiệu Hằng, “Ngài xem…”


“Gió lốc lớn ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, nhìn bầu trời bao la trước mặt xuyên qua cửa sổ trong suốt của buồng lái, quả thật mây đen đang kéo đầy trời.


Nhưng vấn đề là Barbados là nước nhiệt đới, mưa rào có sấm chớp là chuyện thường thấy, đương nhiên, gió lốc lớn cũng là chuyện bình thường.


Anh nên cưỡng chế cất cánh, lập tức rời khỏi Barbados, hay là đợi thêm một lát, nhìn thử xem có phải là có gió lốc lớn thật hay không?


Hoắc Thiệu Hằng quay lại khoang hạng nhất, còn chưa nghĩ thông suốt vấn đề này, Cố Yên Nhiên đã dẫn người đi tới trước máy bay của Công ty hàng không Hoa Hạ.


“Tôi muốn gặp anh Hoắc.” Cố Yên Nhiên cầm bộ đàm liên lạc với buồng lái của máy bay hàng không Hoa Hạ, nói với cơ trưởng, “Tôi là Cố Yên Nhiên, xin cho tôi nói chuyện với anh Hoắc.”


Cơ trưởng trầm mặc một hồi, nói: “Anh Hoắc ư? Xin hỏi là anh Hoắc nào? Trên máy bay có rất nhiều người, cô chỉ nói ‘anh Hoắc’ thì e là hơi khó tìm.”


“Tôi khuyên anh đừng nên chơi chữ với tôi.” Cố Yên Nhiên nói từng câu từng chữ, “Tôi không nói thẳng tên của anh ta là vì không muốn làm to chuyện. Dù sao anh Hoắc cũng đưa ba tôi đi một cách trái phép, nếu như tôi gọi thẳng tên anh ta ra, người mất mặt chính là Đế quốc Hoa Hạ các người đấy.”
Cơ trưởng nọ vô cùng bình tĩnh lắng nghe lời uy hiếp của Cố Yên Nhiên, nhận ra rằng hiển nhiên cô ta đã biết rõ thân phận của Hoắc Thiệu Hằng, hơn nữa trên máy bay của bọn họ quả thật có một “người thực vật” được đón từ Barbados…


Cơ trưởng buông bộ đàm xuống, đích thân đi tới khoang hạng nhất gặp Hoắc Thiệu Hằng.


“Thủ trưởng, bên ngoài có một quý cô họ Cố, chỉ đích danh muốn gặp ngài, nói ngài đưa ba cô ta đi một cách ‘trái phép’…”


Tất nhiên là cơ trưởng không cho rằng chuyện Hoắc Thiệu Hằng làm là trái phép, anh ta chỉ thuật lại nguyên văn lời nói của Cố Yên Nhiên thôi.


“Trái phép ư? Cô ta nói trái phép thì là trái phép à? Cô ta chính là luật pháp của Barbados sao? Mặt mũi cũng lớn gớm nhỉ…” Cố Niệm Chi ở bên cạnh nghe thấy vậy bèn đứng lên nói: “Hoắc thiếu, em xuống đó gặp cô ta nhé?”


Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng lên, bình thản nói: “Chúng ta cùng đi.”


Nếu đã không đi được, vậy thì ngả bài thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom