• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 558

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 558 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 558 CHÍNH LÀ Ở ĐÂY
“Tiểu Trạch, cậu có bản đồ New York không?” Hoắc Thiệu Hằng quay sang hỏi Triệu Lương Trạch, “Cậu có thể cho thêm bản đồ New York vào trong phần mềm phân tích số liệu và hình học của cậu không?”


“Được chứ ạ. Việc này dễ ợt mà.” Triệu Lương Trạch tập trung tinh thần nhìn vào màn hình laptop của mình, “Hiện giờ bản đồ đều là digital, thêm vào dễ lắm.”


Ngón tay thoăn thoắt như bay, gõ trên bàn phím những chỉ lệnh để nhập số liệu bản đồ thành phố New York vào.


Sau khi vận hành vài lần, Triệu Lương Trạch chuyển màn hình laptop sang trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, anh xem này, đây là toàn bộ bản đồ của New York đấy.”


Nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình laptop, Hoắc Thiệu Hằng rơi vào sự trầm tư.


Trên Học viện âm nhạc Jullia cổ kính leo đầy những dải dây thường xuân xanh biếc, um tùm tươi tốt, một ô cửa sổ nửa khép nửa mở, ánh chiều tà xuyên qua rèm lụa mỏng, hắt xuống sàn nhà màu đỏ sẫm.


Dây mây xanh lục đậm lan tràn trên sàn nhà đỏ thẫm, ánh chiều tà màu vàng ấm áp làm cho đầu dây mây như lóe sáng rực rỡ.


Từ nơi này, kéo dài một đường thẳng theo hướng bảy giờ dẫn ra bên ngoài, lướt qua công viên Trung tâm Manhattan, qua tòa nhà Empire State, đi thẳng về hướng Nam, cho đến khi đến trước chỗ bị một tòa cao ốc chọc trời cản lại.


“Đây là đâu?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào tòa cao ốc chọc trời kia, hỏi.


“Đó là Trung tâm Thương mại Thế giới.” Triệu Lương Trạch hơi do dự một chút, di chuột chỉ vào vị trí bên cạnh tòa cao ốc kia, “Lúc trước ở đây còn có một tòa nhà gồm hai cao ốc nữa, gọi là Tòa Tháp Đôi, giờ đã không còn nữa rồi…”


Còn về việc vì sao không còn nữa thì có lẽ người dân nước Mỹ và cả người dân trên toàn thế giới này đều không thể nào quên được.


Nhìn vào nơi mà chùm ánh sáng kia ngừng lại, Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc đếm nhẩm, “… Tầng tám mươi à?”


“Hẳn là vậy.”


“Đi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, đeo kính đen lên, “Chúng ta tới Trung tâm Thương mại Thế giới.”


Hai người ra khỏi tòa nhà văn phòng, gọi một chiếc taxi đi về phía tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới ở hướng Nam Manhattan của New York.


Tòa cao ốc này có hơn một trăm tầng, tầng tám mươi đã là tầng cao lắm rồi.


Họ đi thang máy lên đến tầng tám mươi, Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng tìm thấy nơi mà chùm ánh sáng chỉ lên bản đồ trên phần mềm phân tích số liệu kia.


Đó là một tiệm sách nằm thu mình trong một góc nhỏ.


Hoắc Thiệu Hằng không bước vào. Anh và Triệu Lương Trạch cùng vào trong một quán bar ở đối diện tiệm sách kia, gọi hai ly Bloody Mary, ngồi ở cạnh quầy bar, thi thoảng ngước mắt lên nhìn tiệm sách ở đối diện.
Không ngờ người trong tiệm sách đó không hề ít chút nào. Người New York thích đọc sách à?


Cặp kính đen mà Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng đeo đều là hàng chế tạo đặc biệt, có chức năng chụp ảnh, quay phim.


Tất cả hình ảnh thực tế của tiệm sách kia đều được họ quay chụp lại từ trong ra ngoài.


Uống hết hai ly Bloody Mary, hai người thanh toán tiền rồi rời khỏi đó.


Quay trở về phòng làm việc ở chi cục tại New York của Cục Tác chiến đặc biệt, Triệu Lương Trạch lại nhập toàn bộ hình ảnh vào phần mềm phân tích số liệu và hình ảnh của anh ta một lần nữa.


Bức ảnh toàn cảnh tiệm sách trên tầng tám mươi của tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới lập tức xuất hiện trên màn hình laptop của anh ta.


“Trên này có điểm nào đáng chú ý sao?” Triệu Lương Trạch buồn bực hỏi. Anh ta hí hoáy dẫn hai tia sáng từ bức ảnh dây mây trên sàn nhà ký túc xá của Đàm Quý Nhân, dần dần rọi vào trong tiệm sách ở tầng tám mươi của tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới.


Trên màn hình máy tính, ánh sáng xuyên qua bức tường ngăn của tòa nhà, chiếu vào giá sách trong tiệm sách.


Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người, với tay lấy con chuột từ trong tay Triệu Lương Trạch, ấn liên tiếp mấy cái, phóng to sách trên giá sách của cửa tiệm đó lên.


Họ thấy nơi mà ánh sáng dẫn tới là một tập sách tranh đặt trên giá sách.


Trên tập sách tranh đó vẽ tượng Nữ thần Tự do.


Một tay Hoắc Thiệu Hằng sờ cằm, khẽ gật đầu, lại mở bản đồ thành phố New York ra, đồng thời bao quát cả địa hình xung quanh vào, nói với Triệu Lương Trạch: “Cậu nhìn này, ánh mặt trời tám giờ sáng chỉ về hướng mặt trời lặn. Phương hướng đó, chính là ở đây.”


Con chuột từ từ di chuyển, dừng lại trên tượng Nữ thần Tự do ở phía Tây Nam thành phố New York.


Triệu Lương Trạch như chợt hiểu ra, xoa đầu cười nói: “Lòng và lòng vòng, hóa ra lại là tượng Nữ thần Tự do à?”


Họ tốn mất một tiếng đồng hồ để phá giải lời nhắn của đối phương.


“Tượng Nữ thần Tự do nằm trong công viên Nữ thần Tự do, hiện giờ đã đóng cửa rồi, phải đến tám giờ sáng mai mới mở cửa tiếp.” Triệu Lương Trạch tra xét về tình hình của công viên Nữ thần Tự do, “Hoắc thiếu, ngày mai chúng ta tới xem thử nhé?”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Đương nhiên phải đi rồi.”
Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau, đồn cảnh sát khu Thượng Tây Manhattan lại nhận được một cuộc điện thoại dùng máy biến âm nữa. Lần này, chúng lại đưa cho họ thêm một đầu mối.


“Hướng mặt trời lặn, Tòa Tháp Đôi biến mất, hy vọng mới nổi lên.”


Đồn cảnh sát như nhặt được báu vật, lại lập tức mở cuộc họp báo, công bố tin tức này cho đám thông tấn báo chí.


Người nhân nước Mỹ vừa phỏng đoán lần mò suốt cả ngày hôm qua lại một lần nữa hừng hực kích động, gần như toàn dân đều tham gia vào trò chơi giải đố này.


Nhiệt độ giải mật mã thậm chí còn truyền sang cả Đế quốc Hoa Hạ ở bên kia đại dương.


Gần như tất cả các nhà truyền thông, các đài truyền hình, báo giấy và tạp chí đều tràn ngập những thông tin về hai đầu mối mới xuất hiện này.


Vụ án du học sinh nữ đáng thương bị sát hại lúc trước đã biến mất trong lặng lẽ.


Vì thế, vụ án Đàm Quý Nhân mất tích lại quay về tâm điểm sự chú ý của mọi người một lần nữa. Tiếng tăm của Đàm Đông Bang cũng dâng cao theo trong dân chúng, tiếp tục phản kích lại Bạch Kiến Thành. Lần này, ông ta vượt qua Bạch Kiến Thành hẳn tám phần trăm, nhiều hơn ba phần trăm so với lần vượt mặt trước.


Ngay khi mọi người còn đang nghiền ngẫm quanh Tòa Tháp Đôi, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đã đi trước tới một địa điểm: Tượng Nữ thần Tự do.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sáng sớm tinh mơ hai người đã hòa vào dòng du khách từ khắp mọi nơi trên thế giới đi tới công viên Nữ thần Tự do, định lên đỉnh tượng Nữ thần Tự do để tham quan.


Tượng Nữ thần Tự do rất cao, khoảng 46 mét, nhưng riêng phần đế nền đã 47 mét rồi, vì thế, cả pho tượng này cao tới 93 mét, tay giơ cao ngọn đuốc, đời đời bất diệt.


Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn lên trên pho tượng này, im lặng trầm ngâm.


Nơi này, có liên quan tới nơi Đàm Quý Nhân bị giam giữ sao?


Hay là cô ta bị giam ở đây?


Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đi theo dòng người vào bên trong của tượng Nữ thần Tự do, đi thang máy đến nơi cao nhất, cũng chính là vương miện của Tượng Nữ thần Tự do.


Đứng trên vương viện, nhìn xuống cả một vùng rộng lớn, dòng sông Hudson chạy quanh New York thoạt nhìn giống một dòng nước be bé, mà những chiếc thuyền chạy trên sông thì như những món đồ chơi nho nhỏ vậy.


Họ đi một vòng trên vương miện, không thu hoạch được gì, cũng chẳng tìm được đầu mối nào hết.


Tay Hoắc Thiệu Hằng vịn vào lan can, nhìn ra bầu trời đầy mây mù ở xa xa, trong lòng thầm nghĩ, phương hướng mà họ tìm được là đúng rồi chứ?


Đối phương ném ra hết lời nhắn này đến lời nhắn khác, thực sự là muốn chỉ hướng cho họ, hay là muốn gậy ông đập lưng ông?
Nếu họ cứ dựa vào đầu mối mà đối phương cung cấp để lần tìm tới nơi, sợ rằng dù có tìm ra được, chắc chắn cũng sẽ rơi vào bẫy của đối phương thôi.


Hoắc Thiệu Hằng vừa suy nghĩ, ánh mắt vừa đảo quanh bốn phía của tượng Nữ thần Tự do, nhìn xuống phía dưới.


Đứng trên này rất cao, tầm nhìn cũng được xa hơn.


Từ nơi này có thể nhìn được rõ ràng toàn cảnh cả thành phố New York.


Anh xoay người, đối diện với hướng của thành phố New York. Đúng lúc này, ánh mặt trời chiếu qua lưng anh, bao phủ cả thành phố New York trong một lớp ánh sáng tinh sương.


Thành phố yên tĩnh giống như bừng bừng sóng trong chớp mắt. Xe cộ ào ào chạy qua chạy lại, trên sông có tiếng còi hơi vang lên, tiếng máy bay ù ù vang lên từ xa đến gần trên không trung, bay về phía phi trường.


Ngay trong những tiếng ồn ào náo nhiệt này, Hoắc Thiệu Hằng phát hiện ra rằng từ góc này nhìn sang, hướng mà ánh nắng sớm chỉ vào là một vùng tăm tối.


Vùng tăm tối kia không tối thật, mà là vì xung quanh nó có quá nhiều tòa cao ốc chọc trời, ngăn chặn hết ánh sáng, chỉ để lại cả một bóng râm u ám.


Hoắc Thiệu Hằng hơi nheo mắt, ngón tay chỉ về hướng ánh mặt trời dẫn tới, hơi nghiêng người hỏi Triệu Lương Trạch, “Đó là nơi nào? Khu nào của New York?”


Triệu Lương Trạch lấy điện thoại ra, mở bản đồ tra soát định vị rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Là khu Bronx ạ, nơi mà an ninh kém nhất của cả New York.”


Khu bên ấy cũng cực kì gần với khu Thượng Tây, nơi mà Học viện Âm nhạc Jullia đang đóng đô, có thể nói là khu vực láng giềng.


Thì ra là nơi này à…


Tảng đá lớn trong lòng Hoắc Thiệu Hằng đã rơi xuống đất. Anh vỗ vào lan can, trong lòng đã có quyết định, nói với Triệu Lương Trạch: “Thôi được rồi, quay về thôi. Không nên để người khác dắt mũi đi lòng vòng nữa.”


“Ơ? Đi về ấy ạ? Nhưng chúng ta còn chưa tìm được chút đầu mối nào mà?!” Triệu Lương Trạch hơi ngây người trả lời. Anh ta vẫn chưa hết hy vọng, vẫn đang chụp tất cả các góc độ bên trong vương miện của tượng Nữ thần Tự do, định quay về sẽ tổ hợp lại để phân tích.


Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Không cần đâu. Cùng một kế sách, đối phương sẽ không dùng hai lần. Chúng ta đã dùng phương pháp này ở tiệm sách một lần để tìm đến tượng Nữ thần Tự do rồi.”


“Thế nhưng mà…” Triệu Lương Trạch nhíu mày, “Hoắc thiếu biết bước tiếp theo chúng sẽ làm gì rồi sao?”


“Tôi không biết bước tiếp theo đám thần kinh đó sẽ làm gì.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói, “Nhưng tôi biết bước tiếp theo tôi sẽ làm gì.”


“Hả?! Hoắc thiếu, anh đã có đầu mối rồi à?! Thế thì tốt quá rồi!” Triệu Lương Trạch mừng rỡ cất hết camera đi, “Vậy chúng ta mau đi sắp xếp thôi!”


Họ cần có manh mối mà đối phương cung cấp, nhưng tuyệt đối không thể để manh mối của đối phương dắt mũi mình đi.


Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch vừa sải bước nhanh chân đi tới thang máy của Tượng Nữ thần Tự do, vừa bắt đầu bố trí.


Anh gọi điện thoại cho cấp dưới của mình trú tại New York: “Tôi cần số liệu người lưu động ở khu Bronx trong vòng một tháng trở lại đây, trong phòng năm phút gửi đến hòm thư của tổ công tác A.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom