• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 560

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 560 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 560 NÀNG CÔNG CHÚA TRONG TÒA THÁP NGÀ
Nước Mỹ là một quốc gia không hạn chế dùng súng.


Trong tay kẻ xấu có súng, trong tay người tốt cũng có súng. Trong quốc gia có thị trường mua bán súng thông thường, đương nhiên, cũng có những khu chợ đen mua bán súng ống đạn dược.


Bởi vì không cấm sở hữu và sử dụng súng, thế nên khu chợ đen mua bán súng ống đạn dược còn hung hãn ngang ngược hơn cả các quốc gia cấm dùng súng. Từ những khẩu súng lục cầm tay nhỏ gọn, cho đến những khẩu AK47, tất cả đều có thể mua được trên chợ đen súng ống của Mỹ.


Thậm chí, ngay cả xe tăng thiết giáp sau khi được loại khỏi biên chế của quân đội cũng có thể mua được ngay trên đường phố.


Hỏa lực lớn mà Hoắc Thiệu Hằng nói đương nhiên không phải là súng lục, mà là các loại súng hạng nặng, súng tự động, bán tự động, súng tiểu liên hỏa lực lớn v.v… ít nhất cũng phải trang bị một khẩu.


Những thứ này đều có thể mua được từ chợ đen buôn súng ống đạn dược cả, Cục Tác chiến đặc biệt phân nhánh Bắc Mỹ cũng đã sớm có sự chuẩn bị sẵn sàng rồi.


Họ cần phải ứng phó với tất cả các tình huống đột phát bất ngờ, những việc này đều là công tác thường ngày cả.


Triệu Lương Trạch tiếp nhận mệnh lệnh, bắt đầu điều động nhân lực và vũ khí.


Hoắc Thiệu Hằng thức suốt cả đêm không ngủ, nghiên cứu sơ đồ kết cấu của tòa nhà nhỏ cao sáu tầng kia.


Hai hôm nay, người của Cục Tác chiến đặc biệt đã nhiều lần đi lại ở khu Bronx, dùng các loại máy ảnh đặc thù tiến hành quay chụp hồng ngoại căn nhà nhỏ này, thậm chí còn có thể xuyên qua tường nhìn thấu được tình hình bên trong nữa.


Đến buổi tối, Hoắc Thiệu Hằng xem những bức ảnh vừa được chụp về kia, nhanh chóng khóa mục tiêu vào một căn phòng trên tầng ba.


Triệu Lương Trạch nhìn những bức ảnh hồng ngoại xuyên tường, luôn miệng chậc lưỡi, khoanh tay đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, nói với vẻ xót xa: “Lũ chúng nó thật không còn tính người nữa rồi! Rốt cuộc chúng nó định làm gì mà giam người ta trong lồng như thế kia chứ?!”


“Còn có thể làm gì nữa? Chắc chắn chẳng phải chuyện tử tế gì.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, “Có điều, hình như Đàm Quý Nhân vẫn còn sống thật.”


Trong bức ảnh hồng ngoại xuyên tường thể hiện rõ trong căn phòng trên tầng ba có lồng sắt bao lại, trong đó có một người trưởng thành, hai đứa trẻ con. Ngoài ra có một số cái lồng trống không nữa, chứng tỏ chúng từng nhốt những người khác trong đó đúng không?


Căn cứ vào phân tích xương cốt của người trưởng thành kia ở trên bức ảnh hồng ngoại thì đó hẳn là Đàm Quý Nhân.


Mất tích hơn một tháng mà vẫn còn sống, mạng cũng lớn thật đấy.


“Gặp nạn lớn không chết, chắc chắn sẽ có phúc. Nếu lần này cô gái ấy có thể chạy thoát được thật, thì tôi dám chắc ba cô ấy sẽ trở thành Thủ tướng.” Triệu Lương Trạch nhướng mày, cười hì hì nói.
Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi máy tính, cầm khẩu súng lục của mình lên lau chùi, cắm cúi chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “… Cục Tác chiến đặc biệt của chúng ta không quản chuyện Nội chính, cậu đừng quên quy củ.”


“Rõ ạ!” Triệu Lương Trạch giật mình, vội tự kiểm điểm lại xem hành vi lời nói của mình có gì vượt quá giới hạn hay không.


Hoắc Thiệu Hằng vừa lau súng vừa hoạch định ra một kế hoạch tác chiến ở trong đầu.


Trong căn nhà nhỏ sáu tầng kia, trừ căn phòng có bao lồng sắt trên tầng ba ra, những phòng khác đều có người, có vũ khí, chắc hẳn đều là đồng đảng canh chừng căn phòng đó.


Thật không ngờ đối phương lại huy động nhiều người như vậy.


Sáu tầng lầu, tổng cộng có đến hơn hai mươi phòng, mỗi phòng có ít nhất hai người. Thế nên, địch thủ mà họ phải đối phó, tối thiểu cũng phải tầm bốn mươi người.


Bốn mươi người này đều là những tay súng to cao vạm vỡ cả.


Có điều, dù bọn chúng có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ chẳng vượt nổi quân chính quy.


Về điểm này, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn tin tưởng.


Trên tivi vẫn đang phát tin tức buổi tối.


Hôm nay, đồn cảnh sát khu Thượng Tây Manhattan lại nhận được một cuộc điện thoại biến âm để lại lời nhắn thần bí nữa. Lần này, lời nhắn là “Nơi mà ánh mặt trời chiếu vào, là nơi mà tượng Nữ thần Tự do vùng lên”.


So với những câu từ mơ hồ của hai lần trước thì lời nhắn lần này rõ ràng hơn nhiều rồi.


Mọi người lập tức nghĩ ngay tới tượng Nữ thần Tự do.


Gần như chỉ trong một đêm, công viên Nữ thần Tự do ở New Jersey kín đặc người. Có vô số người yêu thích giải mật mã đều chen chúc chạy tới công viên này, đi tìm manh mối về người mất tích.


Mà lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đã hoàn thành việc bày bố binh lực, xác định được kế hoạch tiến công hiệp đồng của tổ A và tổ B.


“Mười người tổ A, ba người quan sát và bắn tỉa, còn lại chia đôi làm đột kích, xông thẳng vào trong nhà. Tổ B hai mươi người, tất cả đánh đột kích vào trong tòa nhà. Vũ khí đều phải lắp thiết bị giảm thanh, hai giờ sáng tập kích. Hết!”


Triệu Lương Trạch truyền đạt lại kế hoạch của Hoắc Thiệu Hằng xuống cho cấp dưới.


Lần trước người bên chi cục Bắc Mỹ của Cục Tác chiến đặc biệt đã bị triệu tập về hết rồi, hiện giờ là chi cục và thành viên mới hoàn toàn. Đây là nhiệm vụ quy mô lớn đầu tiên của họ.


Đám quân nhân này bẻ tay bẻ chân, giãn gân giãn cốt, họ chờ ngày này lâu lắm rồi đấy.


Đêm tháng bảy ở Manhattan đã mang theo cảm giác khô nóng của mùa hè.
Những người nhà ở khu Bronx mà không có điều hòa, tối tối thường ngồi ngoài cửa hóng gió, ánh mắt âm u nhìn người qua đường đi qua đi lại, dáng vẻ như thể có thể rút súng xả đạn bất cứ lúc nào thấy khó chịu vậy.


Hoắc Thiệu Hằng cầm kính viễn vọng bội số lớn, đứng bên ô cửa sổ trong một khách sạn cách Bronx không xa, nhìn tòa nhà sáu tầng kia.


“Tên tòa nhà này có chút thú vị nhỉ?” Triệu Lương Trạch đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng cười nói: “Tên là Ivory Tower cơ đấy.”


Hoắc Thiệu Hằng cũng cười, “Tòa tháp ngà ư? Ha ha, đám người này cũng biết cách tự dát vàng lên mặt mình thật đấy.”


Tòa tháp ngà hẳn phải là một nơi thuần khiết sạch sẽ không vướng chút bụi trần. Thế nhưng hiện giờ, rõ ràng là nó là một nơi bẩn thỉu xấu xa nhất trần đời. Không thể không nói, cái tên này thực sự có vẻ châm chọc.





Lúc này, trong căn phòng trên tầng ba của “tòa tháp ngà”, ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, hai đứa trẻ đã ngủ say rồi. Đàm Quý Nhân ôm gối ngồi thu mình trong góc tường, trên khuôn mặt nhỏ có vết bàn tay, càng làm tôn lên đôi mắt vừa to vừa đen của cô.


Cửa phòng kêu cạch một tiếng rồi mở ra, người đàn ông trẻ tuấn tú âm u đó lại bước vào.


Hắn mặc áo đen quần đen, đứng trước lồng sắt của Đàm Quý Nhân, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chăm chú đến gần như tham lam.


Càng nhìn gần thì lại càng cảm thấy dung mạo của Đàm Quý Nhân xinh đẹp động lòng người, trong veo không nhiễm bụi, giống như một nàng công chúa trong tòa tháp ngà vậy. Sự xinh đẹp vô cùng tao nhã lịch lãm đó là thứ khí chất mà chỉ có gia đình có truyền thống thư hương mới có thể nuôi ra được, không phải cứ có tiền có quyền là có thể toát ra.


Để bắt được Đàm Quý Nhân, hắn đã bám theo cô suốt nửa năm trời.


Cũng trong nửa năm đó, hắn hiểu được cô, thậm chí còn hiểu cô hơn cả cô hiểu chính mình.


Thế nhưng, Đàm Quý Nhân lại quay đầu đi, hoàn toàn không nhìn hắn. Cái kiểu khinh bỉ không lời như thế này mới làm con người ta thấy tổn thương nhất.


Ánh mắt người đàn ông âm u tuấn tú kia sa sầm xuống.


“Anh Hồng, anh đến rồi ạ…” Một gã côn đồ canh cửa vội vội vàng vàng chạy từ phòng bên cạnh ra, đứng ở cửa cúi đầu khom người cung kính với bóng lưng của người đàn ông kia.


Anh Hồng nhấc tay lên, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Mày ra ngoài đi, tao có chuyện cần hỏi cô ấy.”


“Vâng, anh Hồng.” Tay côn đồ kia thấy anh Hồng không tức giận thì vội đóng cửa lại, giống như chỉ sợ hắn thay đổi ý định vậy.


Tay anh Hồng xách một cái túi nilon, bước từng bước đến trước lồng sắt của Đàm Quý Nhân, khom người xuống, cầm chìa khóa mở cửa lồng rồi cúi người đi vào trong.
Lồng sắt rất thấp, người bình thường ở bên trong chỉ có thể khom xuống hoặc ngồi xuống, không thể đứng thẳng được.


“Bên kia có phòng tắm, em vào trong đó chỉnh trang lại chút đi.” Anh Hồng trầm mặc nhìn Đàm Quý Nhân một lúc, giơ tay đưa chiếc túi nilon cho cô.


Đàm Quý Nhân hơi động đậy, cơ thể bất giác dịch dịch một chút. Ở nửa người dưới lại có cảm giác ấm nóng trào ra, kinh nguyệt của cô chậm mất bốn năm ngày, cuối cùng đã tới.


Thật không ngờ tên bắt cóc này cũng chú ý tới…


Đàm Quý Nhân vừa phẫn nộ, vừa xấu hổ… Suốt một tháng nay, cả thể xác và tinh thần đều rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, hiện giờ cơ thể không khỏe lại càng làm cô không biết phải làm thế nào nữa, cuối cùng không nhịn được bật khóc òa thành tiếng.


Nhìn thấy dáng vẻ thấp giọng thút thít của cô, trong lòng anh Hồng trước giờ vốn chưa từng mềm lòng đó đột nhiên lại cảm thấy tim đập lỡ mất một nhịp.


Hắn đặt chiếc túi nilon xuống đất, quay đi, khom người ra khỏi lồng sắt. Hắn không khóa lồng lại, để yên như thế chờ Đàm Quý Nhân đi ra vào phòng tắm rửa ráy cho sạch sẽ.


Đàm Quý Nhân khóc một lúc, quay đầu nhìn thấy chiếc túi nilon trên sàn nhà. Cô cắn răng mãi hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa tay với lấy nó, mở ra nhìn.


Trong túi có một túi băng vệ sinh, còn là hãng mà cô quen dùng nữa.


Đàm Quý Nhân xách chiếc túi nilon lên, ngẩng đầu nhìn thấy người thanh niên được gọi là “Anh Hồng” kia vẫn chưa rời khỏi căn phòng này, mà đứng im lặng ngoài cửa nhìn cô. Cô không nhịn được, vịn vào lồng sắt, khom người bước ra ngoài, đi tới bên cạnh hắn, ngửa đầu khổ sở cầu xin: “Tôi van anh, thả tôi về đi được không? Anh muốn gì? Tiền ư? Người nhà tôi sẽ cho anh. Tuy nhà tôi không giàu có gì lắm, nhưng có rất nhiều thứ tốt gia truyền từ lâu đời có thể đem ra đổi lấy tiền, có rất nhiều bút tích thực của các họa sĩ cổ đại đều được nhà tôi sưu tầm lại…”


Anh Hồng đưa tay ra, vuốt lại mái tóc đen hơi rối bời của cô, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “… Xin lỗi em…”


“Xin lỗi ư?! Bây giờ anh còn nói xin lỗi ư?!” Đàm Quý Nhân vừa chua xót vừa thất vọng, “Rốt cuộc các anh muốn làm gì?! Rốt cuộc tôi chọc gì vào các anh chứ?!”


Anh Hồng thu tay lại, si mê nhìn Đàm Quý Nhân một lúc mới nói thấp giọng hơn nữa: “Tôi đã nói rồi. Nếu người nhà em muốn cứu em, hẳn họ sẽ biết phải làm thế nào.”


“Anh nói đi! Chỉ cần anh nói, tôi nhất định sẽ cầu xin người nhà tôi giúp anh!” Vừa nghe thấy còn có hy vọng sống sót ra ngoài, Đàm Quý Nhân lập tức khẩn trương hẳn lên, “Rốt cuộc anh muốn gì?!”


Anh Hồng mê mẩn nhìn khuôn mặt của Đàm Quý Nhân, ánh mắt di chuyển trên cơ thể cô.


Đàm Quý Nhân hiểu rõ ý của hắn, lập tức biến sắc. Cô lùi lại sau vài bước, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”
WebTru yenOn linez . com
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đàm Quý Nhân, sắc mặt anh Hồng âm trầm hẳn xuống. Hắn khôi phục lại vẻ tàn ác hung bạo nham hiểm của mình, phì cười nói: “Muốn làm gì à? Đương nhiên là muốn ‘làm’ em rồi!… Em có cho không?!”


“Anh! Vô liêm sỉ! Hạ lưu! Cặn bã!” Đàm Quý Nhân tức đến nỗi run rẩy cả người, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài từ chửi người như vậy thôi.


Ánh mắt anh Hồng lại tối đi. Hắn bước tới một bước, dùng tay nâng cằm Đàm Quý Nhân lên, chép miệng thành tiếng: “Ngày mai tôi sẽ thông báo điều kiện với người nhà em, đổi một tù nhân chính trị đang bị giam trong nhà tù của Đế quốc Hoa Hạ. Nếu người nhà em không đồng ý, thì cả đời này em chỉ có thể ở cùng với tôi mà thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom