• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 559

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 559 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 559 CHỜ ÁNH MẶT TRỜI
Ánh mặt trời tám chín giờ sáng dần dâng lên nhưng lại không chiếu được vào đường phố Bronx này.


Những tòa cao ốc chọc trời xung quanh vây kín nơi này lại nên dù là ban ngày, tâm trạng của những người sống trong khu đó vẫn buồn bực âm u.


Trong tòa nhà nhỏ sáu tầng đổ nát màu xám trắng ở chính giữa đường Bronx, Đàm Quý Nhân vừa tỉnh dậy xong.


Cô khoanh tay thu mình trong góc tường, cánh tay vô thức che khuất trán mình.


Ánh mặt trời chói mắt len lỏi qua ván gỗ che cửa sổ, vừa khéo chiếu lên mặt cô, gọi cô thức dậy từ trong giấc mơ.


Cô dựa vào góc nhà, im lặng ngồi đó một lát, chờ ánh sáng nhức mắt kia di chuyển sang chỗ khác mới đặt cánh tay xuống.


Đàm Quý Nhân mở mắt ra, nhìn quanh một vòng căn phòng nhỏ khoảng bốn mét vuông này.


Trong phòng không có đèn, ô cửa sổ bị ván gỗ ghép lên che kín mít, dù là ban ngày cũng tối đen như mực, chỉ thi thoảng có một hai tia sáng le lói xuyên qua khe hở ván gỗ, chiếu vào trong phòng khiến cho người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.


Cô không biết mình đã bị giam trong căn phòng này bao lâu rồi nữa.


Lúc vừa bị giam giữ ở đây, cô còn có thể thử đếm tử tính, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, hy vọng càng ngày càng mong manh, cô đã từ bỏ đếm ngày rồi.


Đàm Quý Nhân cảm thấy có lẽ cả đời này mình không thể rời khỏi đây.


“Chị ơi… em đói quá…” Một giọng nói trẻ con đầy sợ sệt vang lên ở cách cô không xa.


Đàm Quý Nhân ngước mắt lên nhìn sang.


Căn phòng nhỏ diện tích bốn mét vuông này bị những chiếc lồng sắt chia ra thành từng không gian nhỏ hẹp.


Trong mỗi cái lồng sắt đó đều từng có một người, nhưng thời gian dần trôi qua, từng người từng người đó bắt đầu ngừng rên rỉ, bị đưa ra ngoài không một tiếng động.


Lúc ban đầu, cô còn nhớ trong phòng này có ba người trưởng thành, tám đứa trẻ tầm bảy tám tuổi.


Hiện giờ chỉ còn lại mình cô là người trưởng thành và hai đứa trẻ mà thôi.


Hai đứa trẻ này một nam một nữ, cùng cô sống nương tựa vào nhau ở đây.


Mỗi đứa bé bị giam trong cái lồng của chính mình giống như những con thú không có tự do, cũng không có tôn nghiêm.


Một đứa bé trai đã bắt đầu khóc òa thành tiếng.


Đàm Quý Nhân vội vàng dịch người sang, an ủi thằng bé qua lồng sắt: “Tiểu Toàn, em đừng khóc. Nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ không rơi lệ…”
“Em có phải nam tử hán đại trượng phu đâu. Em mới có tám tuổi! Em muốn ba mẹ em! Em muốn anh chị em cơ… Hu hu hu hu…” Tiểu Toàn càng khóc tức tưởi hơn nữa.


“Bảnh mắt ra khóc cái con m* mày ấy chứ khóc!” Một giọng nói thô lỗ cục mịch đột ngột vang lên ngoài cửa. Ngay sau đó, lồng sắt của Tiểu Toàn bị mở ra, một gã đàn ông cao to lẻn vào, cầm một sợi xích sắt, không nói hai lời, hung hãn quật mạnh vào người vào đầu Tiểu Toàn.


Tiểu Toàn bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tới tận mây xanh, sau đó ngã lăn ra đất không động đậy nữa.


Tuy Đàm Quý Nhân đã sợ đến mức hồn bay phách lạc rồi, nhưng cô không thể nhìn thấy một đứa trẻ còn bé như thế mà bị đánh chết tươi được. Cô cố lấy hết dũng khí, bám vào lồng sắt của mình, run rẩy nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?! Thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!”


Gã kia quay ngoắt đầu sang, trừng mắt nhìn cô đầy hung hãn. Thấy cô tuy đã gầy rộc cả người đi rồi nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp lịch sự tao nhã, đáy mắt đục ngầu của gã lộ ra tia sáng dâm tà, bàn tay lông lá vồ về phía cô.


Đàm Quý Nhân không tránh kịp, bị bàn tay nhớp nháp bẩn thỉu của gã chạm sượt qua gò má. Cô vội ngồi dịch về phía sau, né tránh bàn tay xấu xa dơ bẩn của gã kia.


“M* mày chứ! Còn dám tránh à?! Mày nghĩ mày là cái thứ gì hả?!” Vẻ mặt khinh bỉ của Đàm Quý Nhân kích thích gã đàn ông kia, khiến mắt gã đỏ hồng lên, bổ nhào sang, đưa tay vồ lấy ổ khóa trên lồng sắt của cô, ném xuống đất. Gã kéo cửa sắt ra, lao ập lên người cô.


Đàm Quý Nhân ra sức kháng cự, nhưng vẫn bị gã xé mất vạt áo trước ngực.


Chiếc áo lụa tơ tằm này, cô không biết mình đã mặc nó bao lâu, bắt đầu thấy hơi bốc mùi rồi. Thế nhưng, mấy kẻ ở đây hoàn toàn không cho cô tắm rửa, mà chính cô cũng chẳng dám tắm rửa ở đây.


Ấy vậy mà dáng vẻ hôi hám bẩn thỉu thế này vẫn khiến cho thú tính của gã kia bùng phát.


Đã rất lâu rồi Đàm Quý Nhân không được ăn cơm no, cơ thể yếu ớt đến mức không chịu nổi. Không chỉ có vậy, cô còn thường để dành mấy chiếc bánh mì lại cho mấy đứa trẻ kia ăn, còn mình thì gầy đến mức trơ xương, làm gì còn sức lực đâu để chống cự một gã đàn ông thô kệch vạm vỡ như vậy chứ?


Cô nhanh chóng bị gã đè không cựa quậy được, hai mắt nhìn chằm chằm lên trên trần nhà và trên trần của lồng sắt, nước mắt dần dần ứa ra, trong lòng thầm nghĩ, sự trong sạch của mình sắp bị mất tại đây rồi.


Từ nhỏ đến lớn, cô đều sống rất quy củ đàng hoàng. Nhà họ Đàm là dòng dõi thư hương, gia giáo vô cùng nghiêm ngặt, cô còn chưa có bạn trai. Thật không ngờ, ngày hôm nay cô lại bị hủy hoại bởi hạng thổ phỉ này…


Trong lòng Đàm Quý Nhân như tro tàn, đang muốn tự sát thì đột nhiên nghe thấy có người hô to: “Jack! Mày làm cái chó gì thế hả?!”


Sau đó, một cơn gió mạnh ập tới, trên người cô chợt nhẹ bẫng. Gã đàn ông cao lớn vừa đè lên người định hãm hiếp cô bị người ta kéo lên rồi ném ra ngoài cửa.


“Lão… lão đại, em… em… Thôi anh cho em xơi nó đi mà! Em thèm nó lâu lắm rồi!” Ở bên ngoài, gã thổ phỉ kia vẫn không chịu thôi, mặt nhăn mày nhó cầu xin người kia tha cho gã.


“Cút!”


Một tiếng bốp trầm đục vang lên, không còn nghe thấy giọng gã thổ phỉ kia nữa. Không biết là gã tự cút đi, hay là bị người khác đập hôn mê rồi.
Lại thêm một lúc nữa, cửa phòng bị người ta đẩy ra, một người trẻ tuổi cao gầy bước vào, tay cầm một bộ quần áo, đắp lên người Đàm Quý Nhân.


Đàm Quý Nhân mở mắt ra. Thấy một người đàn ông lạnh lùng tuấn tú ngồi xổm trước mặt mình, cô không nhịn được nữa, phát ra tiếng kêu chói tai rồi cuống cuồng lùi ra đằng sau, thu mình trong góc lồng, run như cầy sấy.


Khó khăn lắm mới giữ lại được trinh tiết của mình, dù có phải chết cô cũng không muốn mình bị nhuốm bẩn bởi loại người như thế này…


Người đàn ông kia không làm khó cô. Tay hắn cầm một điếu thuốc, hơi gẩy gẩy rơi tàn thuốc, nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Thay quần áo đi, sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”


Đàm Quý Nhân mím môi, quay đầu đi không nhìn sắc mặt lạnh lùng âm u của người đàn ông kia nữa. Cô túm chặt bộ quần áo đang đắp trên người mình, gân xanh trên mu bàn tay nổi hẳn lên.


Một lúc sau, người đàn ông kia đi ra ngoài, không bao lâu sau hắn lại quay trở về, tay cầm mấy chiếc đĩa giấy, trên đó có chiếc bánh pizza vừa nướng xong. Hắn đặt xuống trước mặt Đàm Quý Nhân và hai đứa bé kia, mỗi người một miếng, “Ăn đi.”


Đàm Quý Nhân vẫn chưa nhúc nhích gì, nhưng hai đứa bé đã đói héo ruột kia thì bất chấp tất cả, vội bổ nhào tới, cầm pizza lên ăn ngấu nghiến từng miếng to.


Người kia khóa chặt lồng sắt, bước ra khỏi phòng rồi thuận tay đóng cửa lại, sau đó mới lạnh lùng nói với mấy gã đàn ông vạm vỡ canh trước cửa: “Đứa nào dám quấy rầy người trong phòng nữa thì cứ nhìn kết cục của thằng Jack đi!”


Trước mặt bọn chúng là gã đàn ông vừa rồi còn diễu võ dương oai hống hách không ai bằng. Chỉ có điều lúc này gã nằm úp mặt xuống đất, sau gáy bị đập thủng một lỗ, não màu trắng nhầy phun ra ngoài, đã bị đánh chết ngay ở cửa rồi.


Mấy gã đàn ông vạm vỡ kia cũng đều là những kẻ hung hãn, trên tay dính máu biết bao nhiêu người rồi, thế nhưng ở trước mặt người đàn ông âm u lạnh lẽo này, bọn chúng vẫn phải ngoan ngoãn như những con chuột bạch bé nhỏ vậy.


“Kéo nó ra ngoài xử lý đi.” Người đàn ông tuấn ú kia lạnh nhạt nói rồi đi thẳng xuống dưới lầu, không thèm ngoảnh lại.


Âm thanh ở bên ngoài đã biến mất, không còn nghe thấy nữa. Ánh mắt của Đàm Quý Nhân di chuyển về phía ô cửa sổ. Cô vô cùng mong muốn được quay trở về dưới ánh mặt trời, quay trở về những năm tháng sống trong tòa tháp ngà của mình trước kia… Thế nhưng cô không thể… Cô không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì nữa. Hai mươi tư năm sống an yên đã hoàn toàn biến mất vào một ngày cô vừa tỉnh giấc…


Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể hiểu nổi, mình đang ngủ yên lành trong ký túc xá, vậy mà vừa tỉnh dậy lại bị người này giam vào trong một nơi không khác gì địa ngục!


Đàm Quý Nhân run run rẩy rẩy mặc chiếc áo đang đắp trên người lên, ôm chân ngồi co vào góc tường, lại một lần nữa bật khóc thút thít.





Lúc Hoắc Thiệu Hằng quay trở lại phòng làm việc của chi cục bên New York của Cục Tác chiến đặc biệt, bản báo cáo về lượng người lưu động trong vòng một tháng trở lại đây ở Bronx đã nằm sẵn trong hòm thư của anh rồi.
Anh bật máy tính, mở email, phân tích số liệu trong đó.


Đường Bronx vốn là khu có trật tự trị an kém nhất trong thành phố New York. Ở nơi đó có đủ các loại người hỗn tạp, tuyệt đại đa số đều đã có tiền án tiền sự.


Muốn tìm được một người chưa từng phạm tội gì ở đó thực sự không dễ dàng gì, còn muốn tìm một kẻ đã từng có tiền án tiền sự thì vơ đại cũng bắt được cả rổ.


Chính nơi như thế này mới là nơi giấu con tin tốt nhất, đúng không?


Ở đây, e rằng dù có đấu súng hay giết người, có khi cũng không có ai biết. Ngay cả cảnh sát cũng lười đi tuần ở khu này, để mặc cho đám người trong đó tự sinh tự diệt.


Chỉ cần không làm ầm ra ngoài khu đường này thì mọi người đều coi nơi đây như một bóng râm thực sự, nơi mà mặt trời không chiếu vào được, cũng coi như nó không tồn tại.


Có điều, ở ngay một nơi mà chỗ nào cũng đầy rẫy tội phạm như vậy, Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn ra được một điểm khác biệt.


Vốn là một nơi mà bất kì chỗ nào cũng có thể có án xảy ra đó, thế nhưng trong một tháng trở lại đây lại có một chỗ có tỉ lệ phạm tội rất thấp. Mấy tay lưu manh côn đồ có tiền án tiền sự đó dường như đều né tránh vị trí kia.


Có thứ gì có thể khiến những kẻ côn đồ không sợ trời không sợ đất, bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ra bắn người này phải tránh đi đường vòng?!


Chỉ có thế lực tàn bạo hơn chúng, độc ác hơn chúng mà thôi.


Hoắc Thiệu Hằng lại trích xuất bản đồ của khu Bronx ra, phối hợp với số liệu dòng người lưu chuyển kia, nhanh chóng khóa được nơi khiến cho tất cả đám côn đồ lưu manh phải đi đường vòng kia là nơi nào. Nguồn : ngontinh hay.com


Một tòa nhà nhỏ sáu tầng ở chính giữa khu Bronx.


“Tiểu Trạch, cậu lại đây xem, có thể lấy được hình ảnh thật từ vệ tinh của nơi này không?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào một vị trí định vị trên màn hình máy tính, chỉ cho Triệu Lương Trạch xem.


Triệu Lương Trạch ngó đầu vào nhìn một cái, “Không thành vấn đề. Tôi có thể lập tức trích xuất ảnh thực tế của nơi này ra ngay.”


Không bao lâu sau, Triệu Lương Trạch đã tìm được ảnh vệ tinh thực tế của nơi đó.


Đây là một tòa nhà nhỏ đổ nát xập xệ màu xám trắng, thế nhưng xung quanh tòa nhà đó lại yên tĩnh sạch sẽ đến lạ kỳ. Không chỉ không đầy rẫy rác rưởi như các khu khác nhìn đâu cũng thấy, mà ngay cả đám nghiện ngập và vô gia cư, côn đồ lưu manh hay lang thang lảng vảng khắp nơi cũng không hề có. Sạch sẽ vắng lặng đến mức quá bất bình thường.


Ngay cả Triệu Lương Trạch cũng hít ngược vào một hơi, chỉ vào bức ảnh thực tế của khu vực kia, nói: “… Liệu có khi nào là nơi này không?”


“Chính là nó đấy.” Một tay Hoắc Thiệu Hằng khẽ vân vê cằm, lẳng lặng nói: “Có điều, e rằng những kẻ ở nơi này rất khó đối phó. Chúng ta phải phân phối thêm hỏa lực lớn trợ giúp mới được.”


“Không phải chứ?!” Triệu Lương Trạch nháy mắt nói, “Tuy những kẻ ở đây đều có tiền án tiền sự nhưng cũng chỉ là mấy gã côn đồ vớ vẩn lèng phèng thôi mà, dùng hỏa lực lớn đối phó với bọn chúng, có khác nào dùng dao mổ trâu đi giết gà không? Hay là dùng pháo cao xạ để bắn muỗi?!”


“Đừng có ba hoa nữa.” Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc một cách hiếm có, “Nếu Đàm Quý Nhân ở ngay tại đây, chúng ta muốn cứu người ra mà vẫn phải đảm bảo người của mình không bị thương tổn, không bị phía cảnh sát, quân đội và FBI, CIA của Mỹ phát hiện… cậu cho rằng dễ thực hiện sao?! Đương nhiên phải dùng hỏa lực lớn trợ chiến mới tốc chiến tốc thắng được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom