• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 563

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 563 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 563 HỘI CHỨNG STOCKHOLM
“Bọn họ tới cứu chúng ta rồi!” Đàm Quý Nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kéo tay hai đứa bé, nói: “May quá! Chúng ta được cứu rồi!”


Cô muốn chạy ra ngoài nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại lùi về sau ẩn thân, đồng thời nhanh chóng hạ lệnh qua tai nghe bluetooth: “Tất cả mau rút lui! Tất cả mau rút lui! Lập tức chấp hành!”


“Thủ trưởng! Vậy anh phải làm thế nào?” Trong tai nghe bluetooth truyền tới giọng nói run rẩy của Triệu Lương Trạch.


“Không cần lo cho tôi, các cậu mau chóng rút lui đi, đây là mệnh lệnh! Hãy rời khỏi khu đường này, rút lui theo tuyến đường đã bàn trước đó! Đây là mệnh lệnh!” Vào thời điểm này, giọng điệu của Hoắc Thiệu Hằng vẫn trầm ổn bình tĩnh lạ thường.


Lồng ngực của Triệu Lương Trạch đau đến quặn thắt, chỉ hận bản thân sao lúc ấy không trói chặt Đàm Quý Nhân lại!


Cô ta chạy loạn như vậy làm gì cơ chứ!


Hiện tại xảy ra chuyện rồi, Hoắc thiếu đã bị bao vây trong tòa nhà bởi đám cảnh sát và quân đội nghe tin mà đến. M* nó, coi Hoắc thiếu là kẻ bắt cóc à!


Cho dù có Đàm Quý Nhân đứng ra làm chứng nói anh không phải kẻ bắt cóc mà là người tới cứu cô ta, nhưng trong tòa nhà này có nhiều thi thể bọn bắt cóc như vậy cũng là một chuyện khó nói rõ được.


Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, mặc kệ có thể nói rõ hay không, Hoắc Thiệu Hằng đều không thể lộ mặt được!


Nghe giọng điệu của Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch biết anh định tìm cơ hội chạy trốn.


Chỉ cần thành viên tổ A và tổ B của Cục tác chiến đặc biệt rút lui thành công, một mình Hoắc Thiệu Hằng hẳn là sẽ dễ trốn thoát hơn.


“Đi thôi, chúng ta rút về trước.” Triệu Lương Trạch ngầm ra lệnh, dẫn người của mình biến mất trong bóng đêm.


Trước mặt của bọn họ, những cảnh sát quân sự kia đã bao vây quanh tòa nhà sáu tầng đang bốc cháy hừng hực.


Xe cứu hỏa cũng đã tới, vòi nước khổng lồ được dựng lên, không bao lâu sau đã dập tắt ngọn lửa lớn ở tầng một.


Hoắc Thiệu Hằng ở trong tòa nhà lạnh lùng quan sát đám cảnh sát quân sự đang sẵn sàng chiến đấu ở bên ngoài, nhìn xe bọc thép, xe cảnh sát, và cả máy bay trực thăng trên bầu trời của bọn họ, nhanh chóng vạch ra ý tưởng trong đầu.


“Cô Đàm, bây giờ cô dẫn hai đứa bé này ra ngoài tìm cảnh sát đi, bọn họ đang tìm cô đấy.” Hoắc Thiệu Hằng đẩy cô ra, “Cô tự do rồi. Sau khi ra ngoài hãy lập tức về nước, đừng nán lại đây, người của chúng tôi sẽ hộ tống cô quay về.”


“Vậy còn anh thì sao?” Đàm Quý Nhân bỗng quay đầu lại, sững sờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Anh đi cùng chúng tôi ra ngoài đi, tôi sẽ giải thích với bọn họ, nói anh không phải kẻ bắt cóc, anh là người tới cứu chúng tôi!”


Đàm Quý Nhân không rõ thân phận của Hoắc Thiệu Hằng là gì, nhưng mà cô biết người mà ba mình phái tới nhất định không phải là người xấu!
“Không, tôi còn có việc.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng đẩy Đàm Quý Nhân đi.


Hiện tại anh đã tin chắc rằng toàn bộ vụ án đều là một ván cờ, mục đích chính là muốn dụ anh tới nước Mỹ, rơi vào trong thiên la địa võng này.


Có người muốn mạng của anh.


Anh đã trúng kế.


Đàm Quý Nhân bị anh đẩy lảo đảo xông ra khỏi tòa nhà, mỗi tay dắt theo một đứa bé, cứ như vậy hoang mang đứng dưới ánh đèn pha sáng như ban ngày.


Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy may là hôm nay lúc ban ngày, tên bắt cóc kia vẫn còn rất nhân từ khi để cho cô vào phòng tắm chỉnh trang lại bản thân, gội đầu, thay quần áo, còn chuẩn bị cả băng vệ sinh. Chứ nếu cô vẫn còn trong dáng vẻ cực kì bẩn thỉu hôm qua, bị nhiều người nhìn thấy như vậy thì cô sẽ xấu hổ chết đi được.


Cảnh sát quân sự ở đối diện trông thấy có người lao tới, lập tức vác súng lên ngắm bắn. Đợi tới khi nhìn thấy đối phương chỉ là một cô gái đầu tóc bù xù dẫn theo hai đứa bé bẩn thỉu gầy như que củi, lập tức hiểu ra, đây chính là con tin của bọn bắt cóc!


Hình dáng của Đàm Quý Nhân giống y đúc với bức ảnh bọn họ có trong tay.


Cảnh sát A của khu Thượng Tây Manhattan vội vàng chạy tới, lớn tiếng vẫy bọn họ: “Tới đây! Mau tới đây! Các vị an toàn rồi!”


Vành mắt Đàm Quý Nhân nóng lên, dắt hai đứa bé chạy nhanh về phía trước.


Hai nữ cảnh sát nhanh chóng xông lên, đứng hai bên đỡ cô, lục soát cơ thể cô một lượt trước, sau khi chắc chắn rằng trên người cô không có vũ khí, không có bom hẹn giờ, mới dùng một tấm chăn lớn quấn quanh người cô.


Hai đứa bé cũng được cảnh sát đón vào trong xe cảnh sát ở phía sau, lấy vân tay, hỏi thăm tên họ và thân phận của bọn chúng.


Rất lâu sau, Đàm Quý Nhân mới lấy lại tinh thần, cảm nhận sâu sắc rằng mình thật sự đã được cứu rồi.


Những chuyện đã trải qua trong hơn một tháng nay giống hệt như một cơn ác mộng vậy.


Tạ ơn trời đất, cuối cùng cơn ác mộng này cũng đã kết thúc…


Cô xoay người nhìn về hướng tòa nhà kia, mở miệng định gọi người vừa mới cứu cô ra đây. Đúng lúc này, nữ cảnh sát đứng cạnh cô đột nhiên lôi cô lùi về phía sau, trốn sau chiếc xe bọc thép bên cạnh. Sau đó, mấy chiếc xe cảnh sát trang bị vũ khí hạng nặng, nhắm thẳng vào tòa nhà kia, bắt đầu bắn đạn vèo vèo vèo vèo!


Vô số viên đạn bắn thẳng vào cửa chính tòa nhà, bụi bay tung tóe, múa lượn trong chùm ánh sáng của đèn pha. Khói bụi bay khắp nơi, tòa nhà lung lay sắp đổ.


Máy bay trực thăng trên bầu trời cũng được trang bị súng tiểu liên, đang dốc sức xả súng bắn vào tòa nhà kia, cuối cùng còn phóng thêm hàng loạt lựu đạn loại nhỏ nữa!
Tòa nhà kia vốn đã bị bom oanh tạc qua một lần rồi nên hiện giờ liền sụp đổ ầm ầm, bụi bặm văng tung tóe khắp nơi càng lúc càng nhiều.


Đàm Quý Nhân lo lắng tới biến sắc. Cô quay đầu nhìn nữ cảnh sát kia, lạnh lùng hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy? Nếu bên trong vẫn còn con tin thì sao?!”


“Bên trong có con tin sao? Không phải tất cả đều chạy tới đây rồi à?” Nữ cảnh sát kia nhìn cô một cái rồi tránh sang bên cạnh một bước. Hai người đàn ông da trắng mặc đồng phục màu đen bước tới từ phía sau, cầm ảnh chụp đối chiếu ngoại hình của cô, lễ phép nói: “Quý cô là Đàm Quý Nhân phải không?”


“Đúng, là tôi. Mấy người là ai?” Tiếng súng nổ ở bên cạnh quá vang dội, Đàm Quý Nhân suýt nữa đã hét lên.


Hai người kia liếc nhìn nhau, tiếp đó lớn tiếng nói: “Chúng tôi là FBI, phụ trách vụ án của cô, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.”


“Tôi là người bị hại! Lúc tôi bị bắt cóc, mấy người không đi bắt kẻ xấu, bây giờ tôi chạy được ra đây rồi lại muốn tra hỏi tôi ư? Mấy người vô lý vừa vừa thôi chứ?!” Đàm Quý Nhân tức tới đỏ cả mắt, đang định tiếp tục nói rõ phải trái với hai người kia, đột nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn vang lên ngay bên cạnh, tiếng súng bỗng im bặt, sau đó lại tiếp tục vang lên càng lúc càng dồn dập.


Cô và hai người đàn ông mặc đồng phục đều cùng nhìn sang bên đó.


Trong tòa nhà mới sập vẫn còn bụi bay mù mịt, một bóng người cao lớn đứng dậy, có thể nhìn thấy rõ khẩu súng tiểu liên bán tự động trên tay anh, đầu đội mũ sắt và khăn trùm đầu che kín mặt, ngay cả mắt cũng bị che khuất.


Đàm Quý Nhân hơi ngẩn người, đây không phải chính là người đàn ông đã cứu cô sao?


Anh ấy vẫn chưa chạy à?!


Cặp kính râm to đùng của anh ấy đâu rồi?


Đàm Quý Nhân đang định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy đám cảnh sát quân sự kia hét ầm lên: “Bắt lấy gã ta! Gã ta chính là kẻ bắt cóc!” Vừa nói xong, bọn họ lập tức vây lại từ bốn phương tám hướng.


Đàm Quý Nhân khẩn trương, dùng sức đẩy hai viên cảnh sát ở phía trước ra, hét ầm lên: “Dừng tay! Dừng tay! Đừng nổ súng! Anh ấy không phải là kẻ bắt cóc!”


Nhưng mà không có ai để ý tới cô hết. Những tên cảnh sát quân sự nước Mỹ ở bên cạnh cô đều trốn sau xe bọc thép và xe cảnh sát giống như đang đối mặt với kẻ địch cực kì hùng mạnh, điên cuồng xả súng về phía tòa nhà đổ nát vừa mới sập xuống kia.


Máy bay trực thăng trên bầu trời phát ra những âm thanh ầm ầm cực lớn, ánh sáng đèn pha ngày càng sáng hơn.


Bên cạnh cô có một viên cảnh sát kích động nói: “Tuyệt quá! Lần này đài truyền hình sẽ kiếm được một khoản lợi nhuận vượt trội rồi!”


“Đó là chuyện dĩ nhiên! Anh đã từng thấy buổi trực tiếp toàn cầu lớn như thế này bao giờ chưa? Nhìn chiếc máy bay trực thăng đằng sau kia kìa, đó chính là máy bay trực thăng của NBC đấy!”


Đàm Quý Nhân tức đến nỗi nói không ra lời.
Mấy kẻ này thật là đáng hận!


Không bắt được kẻ xấu, lại muốn “giết người tốt làm giả thành tích”!


Tiếng nói của cô không có ai nghe, cô có hét lên cũng không ai để ý.


Tiếng súng tiếng pháo ngày càng dồn dập hơn, hỏa lực cũng càng lúc càng mạnh. Bóng người mới đứng dậy từ trong đống đổ nát đang chạy trốn dưới sự truy đuổi của đèn pha tựa như dũng sĩ của đấu trường thời La Mã cổ đại, xung quanh đều là thú dữ hung mãnh đang rượt đuổi anh. Mà mấy tên cảnh sát quân đội đang quơ súng quơ pháo kia đều là những khán giả tàn nhẫn!


Đàm Quý Nhân lại khóc nấc lên lần nữa. Tất cả đều tại cô, đều tại cô …


Nếu như không phải do cô nhất định đòi chạy vòng lại cứu hai đứa bé này, người đàn ông đó cũng sẽ không phải chịu số phận như vậy!


Vừa nghĩ tới khả năng anh có thể chết vì sự ngu xuẩn của mình, Đàm Quý Nhân liền không chịu nổi.


Cô cắn răng, nhìn lên máy bay trực thăng đang lượn vòng vòng trên bầu trời, xong lại nhìn mấy viên cảnh sát và quân đội chính quy đang nấp sau xe bọc thép và xe cảnh sát nóng lòng muốn xông ra thử sức, cánh tay run lên, quấn tấm chăn lông lớn xông ra ngoài.


Người xung quanh đều bị cảnh tượng đuổi giết “kẻ bắt cóc” thu hút, không có ai chú ý, hoặc là không có ai ngờ rằng, Đàm Quý Nhân vừa mới được bọn họ “giải cứu”, lại một mình mạo hiểm xông ra ngoài giữa mưa bom bão đạn!


Đạn bay vèo vèo qua người cô. Đàm Quý Nhân nhắm mắt lại chạy về phía trước, dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía bóng người cao lớn bên kia.


Tới lúc này, mấy tên cảnh sát quân sự đang xả súng kia mới phát hiện ra, không ngờ “con tin” định chạy tới cứu “kẻ bắt cóc”.


“Dừng lại! Dừng lại!” Một viên sĩ quan FBI cao cấp chỉ huy hiện trường vội vàng chạy tới hô tạm dừng, “Không được bắn nữa!”


“Chỉ huy, tại sao phải dừng lại?!” Thuộc hạ của ông ta bất mãn, “Sắp bắt được người đó tới nơi rồi!”


“Cút! Cậu không thấy là đang trực tiếp sao? Điện thoại của đài truyền hình đều đã bị gọi tới nổ tung rồi! Khán giả đều đã nhìn thấy cô gái kia chạy đi như vậy, cậu muốn bắn chết cô ta sao? Cậu không biết lần này chúng ta là mượn danh nghĩa cứu cô ta nên mới có thể điều nhiều súng ống đạn dược và đội xung kích Cá Mập đến đây à?” Người này hạ giọng khiển trách tên thuộc hạ không có đầu óc của mình.


Truyền hình trực tiếp chính là con dao hai lưỡi đối với hành động của bọn họ.


Một mặt, bọn họ có thể dùng cách phát sóng trực tiếp để chứng minh hành động của mình chính xác, không có chỗ nào vượt phép, nhận được sự chú ý lớn nhất. Nhưng mặt khác, bởi vì đang phát sóng trực tiếp, chỉ cần bọn họ hơi bất cẩn sẽ tạo thành hiệu quả ngược “lạm dụng lực lượng cảnh sát”.


Tiếng súng tiếng pháo đinh tai nhức óc ở khu phố Bronx đã ngừng lại. Sau khi người đứng đầu FBI và người của quân đội thương lượng xong, bọn họ không chọn cách dùng bom đạn oanh tạc nữa, mà chuyển sang phái súng bắn tỉa nấp trong góc tối, chờ thời cơ hành động.


Đèn pha bỗng tắt ngóm, chương trình phát sóng trực tiếp cũng ngừng lại.


Người phụ nữ đưa tin trong chương trình trực tiếp của đài truyền hình bắt đầu thảo luận với người xem đài, tại sao con tin bị bắt cóc lại phải mạo hiểm lao vào mưa bom bão đạn cứu kẻ bắt cóc?


Mọi người đều nhất trí đưa ra kết luận.


Chắc chắn cô gái này đã bị mắc phải “hội chứng Stockholm”, tức là hội chứng đem lòng yêu kẻ bắt cóc hoặc còn gọi là hội chứng con tin. Theo hội chứng đó, người bị hại nảy sinh tình cảm với kẻ phạm tội, thậm chí còn sinh lòng quý mến giúp đỡ kẻ phạm tội
Vietwriter.vn

Hoắc Thiệu Hằng ôm súng, trước khi những tên cảnh sát quân sự ở phía sau kịp bắn viên đạn cuối cùng tới chỗ anh, anh đã bay qua một bức tường thấp và trốn ở sau bức tường.


Anh ngồi bệt xuống đất, cuối cùng cũng có thể thở lấy hơi rồi.


Cánh tay anh nóng bừng lên, không bị bắn trúng, nhưng mà bị đạn sượt qua da.


Một cô gái quấn chăn quanh người quỳ ở bên cạnh anh, cũng chính là Đàm Quý Nhân. Cô ta thận trọng hỏi anh: “Anh không sao chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom