• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 561

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 561 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 561 TRỜI XUI ĐẤT KHIẾN
Đàm Quý Nhân bị lời nói của anh Hồng làm cho tức đến nỗi suýt ngất. Cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy tay của anh Hồng ra, lạnh mặt nói: “Anh đừng có mơ! Dùng tôi để trao đổi tội phạm chính trị sao? Mặt mũi anh lớn hay là mặt mũi tôi lớn? Không có ai thèm để ý anh đâu!”


“Ha ha! Không có ai ư? Ba cô sắp trở thành Thủ tướng của Đế quốc Hoa Hạ rồi, cô nghĩ liệu bọn họ có đồng ý trao đổi với tôi không?”


“Đồ vô liêm sỉ! Ba tôi sẽ không đồng ý đâu!” Đàm Quý Nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị hiện ra trên khuôn mặt thanh nhã, “Anh dám uy hiếp bọn họ như vậy, thì tôi thà chết cho rồi!”


“Chết ư? Đâu có dễ như vậy… Cô Đàm, tôi cho cô biết, chuyện khốn khổ nhất không phải là chết, mà là còn sống!” Nét mặt anh Hồng lộ vẻ dữ tợn, sau đó đẩy cô một cái, “Mau vào phòng tắm đi! Máu của cô sắp chảy xuống cả sàn nhà rồi kìa.”


Đàm Quý Nhân hoảng hốt cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện “dì cả” của mình đã nhuộm đỏ hết cả ống quần…


Chiếc quần ngủ màu lam nhạt cô mặc hơn tháng trời nay đã biến thành màu xanh đỏ xen kẽ, tựa như màu của lá cờ nước Mỹ vậy.


Đàm Quý Nhân ôm gói băng vệ sinh, loạng choạng chạy về phía phòng tắm.


Đóng sầm cửa lại, cô dựa lưng vào cửa phòng tắm, che mặt, òa khóc một lần nữa. Nhưng cô không dám khóc to, chỉ thút tha thút thít, từ từ trượt xuống theo ván cửa, ngồi trên mặt đất. Cô lại khóc một lúc lâu nữa mới đứng dậy chỉnh trang lại.





Chập tối ngày hôm sau, trong lúc đa số mọi người còn đang tìm kiếm manh mối về người mất tích trong công viên Nữ thần Tự do, đồn cảnh sát của khu vực Thượng Tây Manhattan lại nhận được một tin nhắn thoại. Lần này, người kia thẳng thừng nhắc tên Đàm Đông Bang, ba của Đàm Quý Nhân: “Con gái của ông đang ở trong tay chúng tôi. Chỉ cần ông đồng ý phóng thích Doãn Hữu Cần, một tù nhân chính trị đang bị giam giữ ở nhà tù Thanh Thành, con gái của ông nhất định sẽ được trả về nguyên vẹn.”


Đoạn tin nhắn thoại này vừa được công bố, dư luận toàn cầu lập tức xôn xao ồn ào.


Tất cả mọi người đều đang đoán “Doãn Hữu Cần” này là ai, kể cả một số nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu của Đế quốc Hoa Hạ cũng đều đang xầm xì.


Theo bọn họ biết, trong nhà tù Thanh Thành chuyên giam giữ tù nhân chính trị cao cấp, không có một người nào tên là “Doãn Hữu Cần” cả.


Chỉ có rất ít người biết rõ, “Doãn Hữu Cần” không phải là tù nhân chính trị, cũng không bị giam giữ ở nhà tù Thanh Thành.


Gã ta là gián điệp ẩn giấu kĩ nhất, có địa vị cao nhất tại Đế quốc Hoa Hạ của nước Mỹ. Mấy năm trước, gã ta bị Hoắc Thiệu Hằng, người sáng lập Cục tác chiến đặc biệt bắt được, giam giữ trong nhà tù chuyên biệt của Cục tác chiến đặc biệt.





Thượng tướng Quý nhận được tin tức vội vàng triệu tập Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng mở cuộc họp khẩn cấp.


Trên cuộc họp, sắc mặt của ông cực kì xấu.
Rốt cuộc là ai đã truyền tin tức Doãn Hữu Cần nằm trong tay bọn họ ra ngoài?!


“Thượng tướng Quý, chuyện này có khả năng lớn là do tên phản bội Bạch Dư Sinh năm đó đã truyền ra ngoài.” Hoắc Quan Thần, ba của Hoắc Thiệu Hằng khom người, nghiêng người về phía trước bàn hội nghị, “Nhưng cũng may là cấp bậc của hắn ta không cao. Ngoài việc biết người này đã bị chúng ta bắt được, còn lại không hề biết rốt cuộc gã đã bị giam giữ ở đâu, cũng không biết thân phận thật sự của người này.”


“Hắn ta không biết, nhưng CIA của Mỹ biết rõ, kẻ đó chính là quân cờ do CIA cài vào, bọn họ có thể không biết sao?” Nói tới đây, nét mặt của Thượng tướng Quý bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc. Tim ông chợt đập dồn dập, một tay không ngừng run rẩy, “Nguy rồi! Thiệu Hằng đang ở Mỹ, có nên thông báo chuyện này cho cậu ấy biết không?”


Hoắc Quan Thần lập tức nói: “Đương nhiên rồi, chuyện này có liên quan tới nó, nên lập tức thông báo cho nó biết.”


“Không vội, bây giờ ở nước Mỹ đang là nửa đêm, đợi tới chiều rồi thông báo cho cậu ấy, sáng mai lúc cậu ấy rời giường sẽ biết thôi.” Thượng tướng Quý nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài một hơi.


Nhưng bọn họ không biết rằng, lúc bọn họ xử lý xong nội dung nghị quyết, trao quyền cho Cục tác chiến đặc biệt có thể thông báo với Hoắc Thiệu Hằng, thì nhóm của Hoắc Thiệu Hằng đã bắt đầu hành động giải cứu rồi.


Lúc Âm Thế Hùng nhận được cuộc điện thoại do Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng gọi tới đã là hai giờ chiều.


“Thông báo cho Hoắc thiếu ngay bây giờ á?!” Âm Thế Hùng cũng phải trợn mắt há hốc miệng khi nhận cuộc điện thoại này, “Vâng! Vâng! Vâng! Tôi sẽ lập tức liên lạc với họ ngay!”


Ngay sau đó, Âm Thế Hùng bắt đầu gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch bằng đường dây nóng mã hóa đặc biệt.


Nhưng cho dù anh ta gọi thế nào, từ đầu đến cuối bên kia vẫn là lời nói cài đặt sẵn máy móc lạnh lẽo: “Chào ngài, số điện thoại ngài gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng.”


Âm Thế Hùng đang ngồi trên ghế sofa mềm trong phòng làm việc, sắc mặt xám xịt như nhà có tang làm cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng anh ta đột ngột phát bệnh cấp tính.


Bởi vì anh ta biết rõ, đây là ám hiệu hành động của Cục tác chiến đặc biệt bọn họ.


Nếu lúc gọi điện thoại xuất hiện lời nhắn như vậy, có nghĩa là bọn họ đã bước vào giai đoạn thực hiện nhiệm vụ, trong khoảng thời gian này sẽ không có ai nghe điện thoại.


Đây là luật thép!


Âm Thế Hùng gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, cứ đi vòng vòng trong phòng làm việc.


Anh ta vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch, thậm chí còn không ngại gọi vào số điện thoại trụ sở chi nhánh mới bên Bắc Mỹ của Cục tác chiến đặc biệt, nhưng mà vẫn là tin nhắn lạnh lẽo dự báo một kết quả đáng sợ.


Chính lúc này, chi nhánh bên Bắc Mỹ của Cục tác chiến đặc biệt gần như đã huy động toàn bộ lực lượng ra trận, thực hiện một nhiệm vụ lớn.


Cho nên trên cơ bản, toàn bộ điện thoại đều không có người nhận.


Trong lòng Âm Thế Hùng nóng như lửa đốt, nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ, không ngừng cầu nguyện nhiệm vụ của nhóm Hoắc Thiệu Hằng không liên quan gì tới vụ án bắt cóc kia.


Nhưng anh ta cũng biết là chỉ phí công thôi.


Anh ta hiểu rõ mục đích chuyến đi đặc biệt tới Mỹ lần này của Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch hơn ai hết.


Nếu như không phải vì Đàm Quý Nhân, con gái của Đàm Đông Bang, sao bọn họ có thể lâm vào hoàn cảnh khó khăn thế này chứ?!
Sốt ruột suốt cả buổi, cuối cùng Âm Thế Hùng bấm số điện thoại của Thượng tướng Quý, nói sự thật: “Thượng tướng Quý, e là không kịp rồi. Tôi vừa gọi điện thoại suốt gần một tiếng, bên kia vẫn không có ai nghe máy, chỉ để lại lời nhắn số điện thoại này hiện không nằm trong vùng phủ sóng…”


Thượng tướng Quý lập tức ngã ngồi trên ghế, cũng trợn mắt sững sờ.


Đương nhiên ông biết rõ lời nhắn “số điện thoại này hiện không nằm trong vùng phủ sóng” trong điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt có ý nghĩa gì…


“Hành động đã bắt đầu rồi sao?” Thượng tướng Quý lẩm bẩm, khuôn mặt quắc thước thoáng lộ vẻ già nua, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn, đôi mắt trước giờ luôn tràn đầy sức sống hiện tại cũng trở nên thất thần.


“Cậu cứ gọi liên tục cho tôi! Gọi tới khi nào có người nghe máy mới thôi!” Thượng tướng Quý lấy lại tinh thần, lớn tiếng ra lệnh cho Âm Thế Hùng.


“Vâng, thưa thủ trưởng!”





Trong khi Âm Thế Hùng đang điên cuồng gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch thì hai người này đang dẫn thành viên tổ A và tổ B thuộc chi nhánh Bắc Mỹ của Cục tác chiến đặc biệt, lợi dụng bóng đêm tối mịt mù để đi vào khu phố Bronx.


Hai giờ đêm chính là lúc con người mệt mỏi nhất, cho dù là người trực đêm hay là người có thói quen thức đêm, khung giờ này cũng là lúc khó chịu đựng nhất.


Mặc dù vẫn mở to mắt lên nhìn, nhưng mà mắt đã không còn tiêu cự.


Dù ngồi ngay cửa ra vào như đang giữ cửa nhưng thật ra đầu óc đã ngừng làm việc và đang mơ màng từ lâu rồi.


Trong màn đêm, lính bắn tỉa thuộc tổ A của Cục tác chiến đặc biệt trèo lên tòa nhà nhỏ xung quanh “tòa tháp ngà”, mai phục ở nóc nhà. Dựng súng bắn tỉa xong, người quan sát ở một nơi cách lính bắn tỉa không xa, cầm dụng cụ đo tốc độ gió, nhiệt độ và độ ẩm, cung cấp tài nguyên công nghệ tốt nhất cho súng bắn tỉa.


Tổ A do Triệu Lương Trạch lãnh đạo, tổ B do Hoắc Thiệu Hằng đích thân chỉ huy. Đọc truyện tại Vietwriter.vn


Bọn họ mặc quần áo thể thao màu đen, trên người khoác áo chống đạn, trên đầu đội mũ sắt trùm đầu có thể che kín nửa dưới khuôn mặt, còn nửa trên khuôn mặt được che lấp bởi chiếc kính nhìn đêm to bản.


Họ đeo bao tay da để lộ ngón tay, trên cổ tay còn đeo cả bao cổ tay có tác dụng chống đạn. Mỗi một người đều vác một khẩu súng tiểu liên bán tự động với một xâu đạn dài đeo chéo trên vai, giống hệt chiến sĩ xông pha nơi tiền tuyến, di chuyển trong bóng đêm nhanh như mèo vậy. Mọi người nhanh chóng đi tới tầng dưới của tòa nhà sáu tầng.


Phía sau cửa chính có hai người giữ cửa, chỉ có điều, chúng đã ôm súng ngủ thiếp đi rồi.


Có lẽ bởi vì canh giữ ở đây hơn một tháng rồi mà không thấy có chuyện gì, nên dù bọn chúng có cảnh giác đến mấy thì lúc này cũng có chút lơ là sơ suất.


Hoắc Thiệu Hằng đi đầu cả đội. Anh lách mình đi tới cửa, rút một cọng dây kẽm nhỏ xíu ra, luồn vào trong khóa sắt bên ngoài cửa chính, vặn mở ổ khóa.
Tiếng cửa sắt bật mở lách cách kinh động tới người canh giữ ở sau cửa, nhưng bọn chúng đang trong cơn buồn ngủ, đầu óc mơ màng, còn chưa kịp mở mắt ra thì hai con dao găm sắc bén đã nhanh chóng lướt qua cổ bọn chúng.


Máu trong cổ họng bắn ra ngoài như mũi tên lao khỏi cung!


Hoắc Thiệu Hằng lách người tránh sang một bên, thu hai cánh tay lại, ném hai con dao găm dính máu xuống đất, lao lên cầu thang.


Bên trong tòa nhà rất tối, không có đèn, hoặc là đã từng có đèn nhưng mà đường dẫn điện bị hỏng nên chưa được sửa chữa kịp thời.


Song, thành viên tổ B Cục tác chiến đặc biệt đang đeo kính mắt nhìn ban đêm, không có đèn lại càng tốt, như vậy nhìn sẽ càng rõ hơn.


Cả đám bọn họ đều đi theo sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, bám theo anh lên lầu.


Bắt đầu từ tầng hai, những người này dựa theo kế hoạch hành động đã bàn trước, lần lượt khóa trái bốn căn phòng ở tầng hai, đồng thời rút ống khói đặc chế ra, thổi hơi vào trong những căn phòng đó.


Làn khói có chứa thuốc mê bay vào bên trong rồi dần dần khuếch tán, người ở trong phòng không kịp rên một tiếng đã bị khói mê làm cho bất tỉnh nhân sự.


Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo bốn thành viên nòng cốt của tổ B Cục tác chiến đặc biệt tiếp tục lên thẳng tầng ba.


Tầng ba chỉ có ba căn phòng, trong đó có một căn cực kì lớn, bên trong toàn là lồng sắt, cũng chính là căn phòng giam giữ Đàm Quý Nhân. Hai căn phòng còn lại là nơi ở của những kẻ tinh nhuệ trong đám bắt cóc này.


Thành viên Cục tác chiến đặc biệt không khách sáo gì với bọn bắt cóc tinh nhuệ ở tầng ba.


Bọn họ cạy cửa phòng ra, sau đó đạp cửa xông vào, nâng súng tiểu liên bán tự động lên bắn phá một hồi. Đừng nói là người, cho dù là chuột cũng bị bắn thủng vô số lỗ trên cơ thể.


Súng tiểu liên bán tự động gắn ống giảm thanh nên lúc đạn bắn ra ngoài chỉ phát ra tiếng vang lạch tạch, tan vào trong bóng đêm yên tĩnh.


Anh Hồng ngủ ở tầng bốn giật mình tỉnh giấc, tuy rằng thời điểm mấy tiếng lộp bộp kia vang lên tới tầng bốn đã trở nên cực kì nhỏ, nhưng mà kinh nghiệm vào sinh ra tử suốt nhiều năm nói cho hắn biết, trong tòa nhà đã xảy ra chuyện rồi!


Hắn rút khẩu súng lục dưới gối ra, còn đeo thêm một khẩu súng trường ở sau lưng, kéo cửa ra cực nhanh. Lúc vừa đi tới hành lang, hắn cảm nhận được có người đang đến từ hành lang bên kia.


Hắn không thèm nghĩ ngợi đã giơ súng lên bắn, nhưng không ngờ đối phương lại nhanh hơn mình, hỏa lực cũng mạnh hơn!


Một loạt đạn bay tới, đốm lửa nhỏ bắn tung tóe khắp hành lang, anh Hồng chỉ kịp bổ nhào xuống mặt đất rồi lăn về trong phòng của mình.


Hắn lật chân lại đá cánh cửa đóng sập vào, đồng thời nhào về phía cửa sổ.


Hắn nhảy xuống từ cửa sổ bên này, có thể đi thẳng tới căn phòng đặt lồng sắt ở tầng ba, chính là căn phòng giam giữ Đàm Quý Nhân và hai đứa bé kia.


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng cũng vừa mở xong khóa của căn phòng này.


Cửa phòng kêu “két” một tiếng, Đàm Quý Nhân tới kỳ kinh nguyệt đang lăn qua lăn lại lật tới lật lui vẫn không ngủ được bị dọa sợ giật nẩy mình. Cô quay đầu nhìn sang đó, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như thiên thần đang đứng ở ngưỡng cửa, trên đầu đội mũ sắt và khăn trùm đầu, một nửa mặt bị che kín bởi chiếc kính mắt to đùng, không nhìn thấy được tướng mạo của anh.


Trái tim của Đàm Quý Nhân bỗng nhiên đập mạnh, gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng.


Hoắc Thiệu Hằng đi thẳng về phía lồng sắt nhốt Đàm Quý Nhân, cầm khẩu súng trong tay, nã một phát đạn vào khóa sắt, ổ khóa lập tức bị bắn vỡ rơi xuống mặt đất.


Anh nhanh chóng kéo cửa lồng sắt ra, chìa tay về phía Đàm Quý Nhân: “Cô là cô Đàm phải không? Mau đi theo tôi, tôi được ba cô phái tới cứu cô.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom