• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 562

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 562 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 562 ĐÁNH LÉN
Đàm Quý Nhân sững sờ nhìn cánh tay đang chìa ra của Hoắc Thiệu Hằng, cả người gần như đờ đẫn.


Nỗi khiếp sợ khó có thể tin được và niềm vui khôn xiết trong cảnh tuyệt vọng đan xen vào nhau, trong cổ họng cô phát ra một tiếng kêu khẽ, gần như là vừa lăn vừa bò từ góc tường nhào về phía cánh cửa của lồng sắt.


Bùm!


Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới từ chỗ cửa sổ, đánh thức mọi người ở tầng năm và tầng sáu.


“Có người đánh lén! Mau xuống đây xử hắn ta đi!” Tấm ván gỗ đóng đinh cửa sổ bị người ta đạp vỡ tan tành, mảnh gỗ vụn văng tung tóe.


Hai đứa bé đang ngủ say cũng bị đánh thức.


Chúng dụi mắt bò dậy, liếc mắt nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng cao lớn uy vũ cầm súng, đội mũ sắt, đeo kính đen, giống hệt như Sát Thần đứng ở ngưỡng cửa, hai đứa trẻ sợ tới mức khóc òa lên thành tiếng.


Tiếng khóc của trẻ con giữa đêm khuya tĩnh mịch vang đến lạ thường, tấm ván gỗ đóng đinh cửa sổ lại càng bị người ta đạp mạnh hơn, âm thanh kia lan ra càng lúc càng nhanh.


Đàm Quý Nhân hét lên một tiếng rồi ngã sấp xuống mặt đất, bò rạp xuống ôm chân Hoắc Thiệu Hằng, luôn miệng nói: “Cứu tôi với! Cầu xin anh hãy cứu tôi với!”


Hoắc Thiệu Hằng kéo cô dậy khỏi mặt đất, một tay cầm súng, nã một phát súng vào kẻ vừa mới phá cửa sổ bước vào đang lớn tiếng gào thét kia, phát đạn trúng ngay giữa bả vai kẻ đó.


Người nọ lập tức ngã xuống đất, cũng chính là anh Hồng vừa trèo xuống từ tầng bốn.


“Đi thôi!” Hoắc Thiệu Hằng xốc nách Đàm Quý Nhân lên, xoay người định xông ra ngoài.


Nhưng Đàm Quý Nhân sống chết níu anh lại, vừa khóc vừa nói: “Xin anh, cứu, cứu hai đứa bé này nữa… Bọn chúng là người vô tội… Bị giam ở trong này rất lâu rồi…”


Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại nhìn thoáng qua, mượn ánh sáng từ chỗ cửa sổ bị phá vỡ, anh cũng nhìn rõ được hai đứa bé người Hoa kia. Anh mím môi, đè thấp giọng nói: “Cô đi xuống trước đã.” Vừa nói, anh vừa kéo cánh tay Đàm Quý Nhân xông ra ngoài.


Lúc này, trong hành lang phía ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ tầng trên.


Hoắc Thiệu Hằng biết rõ hẳn là bọn bắt cóc đã xuống tới nơi, Cục tác chiến đặc biệt bọn họ có người ở trên đó đối phó với chúng, sẽ không có vấn đề gì lớn.


Anh dùng sức lôi cánh tay Đàm Quý Nhân đi, nhanh chóng xông về phía cửa cầu thang.


Nhưng Đàm Quý Nhân lại liều mạng kéo anh về phía sau, trừng mắt nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, tức giận nói: “Cái anh này, sao anh có thể thấy chết mà không cứu như thế chứ! Hai đứa bé ấy là người vô tội! Anh không dẫn bọn chúng đi, bọn chúng chỉ có một con đường chết thôi!”


Bàn tay to lớn của Hoắc Thiệu Hằng rất mạnh mẽ, Đàm Quý Nhân cảm thấy cánh tay của mình sắp bị anh kéo gãy tới nơi rồi.
“Nhiệm vụ của tôi là cứu cô ra ngoài, không bao gồm hai đứa bé kia.” Hoắc Thiệu Hằng không mảy may dao động, trầm giọng đáp lại cô rồi xông tới cửa cầu thang.


Thế nhưng, lúc này Đàm Quý Nhân lại sống chết bấu chặt lấy tay vịn ở cửa cầu thang, không tỏ vẻ quật cường với Hoắc Thiệu Hằng nữa, nhưng vẫn cố chấp không chịu đi theo anh xuống dưới. Cô mềm giọng cầu xin: “Nếu là ba tôi phái anh tới, tôi biết anh là người tốt, tôi thật sự cầu xin anh đấy, cứu… cứu bọn chúng đi! Bọn chúng đều là con cái của người Hoa! Đều là đồng bào của chúng ta. Anh nhẫn tâm nhìn bọn chúng còn nhỏ mà đã chịu tra tấn tàn nhẫn sao? Những tên kia đều không còn tính người nữa rồi!”


Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô mà nhìn đồng hồ đeo tay, trong tai nghe bluetooth lại truyền tới tin tức thuộc hạ báo cáo kết quả chiến đấu.


“Tầng bốn, mục tiêu có mười hai tên, một tên đã trốn, còn lại đã tiêu diệt toàn bộ, báo cáo hết.”


“Tầng năm, mục tiêu có mười sáu tên, đã tiêu diệt toàn bộ, báo cáo hết.”


“Tầng sáu, mục tiêu có mười lăm tên, đã tiêu diệt toàn bộ, báo cáo hết.”


Xem ra đa số bọn bắt cóc ở trong tòa nhà này đều đã bị tiêu diệt rồi.


Hoắc Thiệu Hằng gật gật đầu, túm chặt cánh tay Đàm Quý Nhân, thông báo với bọn họ: “Đã gặp được mục tiêu. Rút lui toàn bộ. Rút lui toàn bộ.”


“Ha ha ha ha… Muốn chạy à? Không kịp nữa rồi!” Một giọng cười độc ác truyền tới từ trong căn phòng mà bọn họ vừa mới chạy ra.


Anh Hồng ôm bả vai, đi vòng ra từ phía sau cửa.


Hắn giơ tay về phía cửa cầu thang bắn một phát súng, suýt chút nữa là bắn trúng Đàm Quý Nhân.


Đàm Quý Nhân sợ tới mức vội vàng trốn vào sau lưng Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng thậm chí còn không thèm nhìn, xoay ngược khẩu súng lại nã một phát. Viên đạn lần này bắn trúng cổ tay của anh Hồng. Anh Hồng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất lăn mấy vòng, không còn cầm nổi khẩu súng trong tay.


Anh Hồng bị Hoắc Thiệu Hằng bắn trúng bả vai xong lại bị bắn trúng cổ tay, giờ đang nằm trên mặt đất, tiếng cười vừa tuyệt vọng vừa thê lương, “Đại ca! Em đã báo thù cho anh rồi! Em đã dụ được nhân vật lớn của bọn chúng tới đây! Anh không thoát thân được cũng không sao, người nước Mỹ sẽ đổi được anh về!”
Đàm Quý Nhân không thể làm gì khác, bị Hoắc Thiệu Hằng lôi đi, lảo đảo chạy xuống dưới lầu. Cô vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn lên tầng trên, mặt mũi giàn giụa nước mắt.


Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng trầm như nước. Xuống đến dưới cửa tầng một, anh vô cùng bình tĩnh chỉ huy người của mình rút lui.


Thành viên tổ B Cục tác chiến đặc biệt từ tầng bốn, tầng năm và tầng sáu nhanh chóng chạy xuống.


Hoắc Thiệu Hằng đếm số người, thấy không thiếu ai, đều đã tới đủ, mới phất tay, “Đi.” Đồng thời, anh đẩy Đàm Quý Nhân tới bên cạnh một thành viên trong đội, “Dẫn cô ta đi.”


Bọn họ vây xung quanh Đàm Quý Nhân, tức tốc rời khỏi tòa nhà này, chạy về phía nhà dân ở hướng đối diện, tập hợp với tổ A, dự định sẽ rút lui gọn gàng theo tuyến đường đã tính trước.


Ngay lúc này, trong tòa nhà sáu tầng mà bọn họ vừa mới rời đi đột nhiên vang lên một tiếng nổ rung trời từ phần dưới cùng của tầng một.


Từng ngọn lửa bùng lên từ cửa sổ lầu một, ánh lửa chập chờn tàn sát khắp nơi, leo lên phía trên, muốn nuốt hết thảy những gì nó có thể chạm tới.


“Bọn chúng muốn phá nổ tòa nhà!” Có thành viên trong Cục tác chiến đặc biệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, lẩm bẩm một câu.


Đàm Quý Nhân đột nhiên quay đầu, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Tiểu Toàn! Tuệ Tuệ!”


Cô bỗng dùng hết sức lực toàn thân vùng ra khỏi bàn tay đang túm chặt cánh tay mình của thành viên Cục tác chiến đặc biệt, như phát điên lên chạy về phía tòa nhà.


“Quay lại!” Hoắc Thiệu Hằng nổi giận gầm lên, nhưng đã không kịp nữa rồi.


Đàm Quý Nhân đã chạy tới tòa nhà với thế lửa đang dâng cao kia, xông vào từ cửa chính.


“Cô ta định làm gì vậy?” Có người không hiểu nổi, cất tiếng hỏi.


Triệu Lương Trạch liếc mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Khóe mắt Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được khẽ giật mấy cái, may là anh đang đeo kính đen, nếu không ánh mắt hiện tại của anh cũng có thể hù chết người ta rồi.


“Mấy cậu chờ một lát.” Hoắc Thiệu Hằng cắn răng, vẫn đành phải khom lưng xông lên.


Anh xông vào trong tòa nhà, phát hiện thế lửa ở bên trong không kinh khủng như lúc nhìn từ bên ngoài.


Hoắc Thiệu Hằng ba chân bốn cẳng bò lên lại tầng ba, trông thấy người kia vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, anh không nhịn được lại bắn thêm một phát súng nữa, xong mới đi tới căn phòng vừa rồi. Vừa tới nơi, anh liền trông thấy Đàm Quý Nhân đang liều mạng đập ổ khóa.


Anh lạnh lùng nói: “Tránh ra.”


Đàm Quý Nhân sửng sốt quay đầu lại, thấy người tới chính là người dẫn đầu vừa rồi liền vội vàng lau nước mắt, nói: “Cầu xin anh, hãy cứu bọn chúng đi!”
Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì nữa, cầm súng ngắm chính xác vào ổ khóa lồng sắt nhốt hai đứa bé kia. Hai phát súng “pằng pằng” vang lên, ổ khóa bị phá vỡ. Sau đó, anh kéo cửa sắt ra, mỗi tay ôm một đứa bé ra ngoài. Đọc truyện tại Vietwriter.vn


Lúc này hai đứa bé kia gần như đã khóc đến nỗi không thở nổi nữa, chỉ biết run lẩy bẩy trong tay Hoắc Thiệu Hằng.


Đàm Quý Nhân đi theo tới đó, vội vàng an ủi bọn chúng: “Đừng khóc, đừng khóc! Chị sẽ dẫn các em ra ngoài…”


Hai đứa bé kia nghe thấy giọng của Đàm Quý Nhân mới bình tĩnh lại, giương mắt nhìn Đàm Quý Nhân, vươn tay ra muốn kéo tay của cô.


Đàm Quý Nhân cũng muốn giơ tay ra ôm bọn chúng. Họ còn đang lôi lôi kéo kéo thì Hoắc Thiệu Hằng chợt nghe thấy một tràng tiếng ồn ầm ầm vang lên. Thứ tiếng ồn không nên xuất hiện vào lúc này đang từ trên trời giáng xuống… Đó chính là tiếng máy bay trực thăng được trang bị vũ khí quân sự!


Tại sao ở đây lại có thể có máy bay trực thăng được trang bị vũ khí quân sự chứ?!


“Nhanh lên! Nếu không sẽ không kịp nữa!” Đáy lòng Hoắc Thiệu Hằng trầm hẳn xuống, vừa cắp hai đứa bé ở dưới nách, vừa đẩy Đàm Quý Nhân chạy về phía cầu thang, đồng thời hạ lệnh cho tất cả các thành viên: “Rút lui! Tất cả rút lui!”


Lúc này, bên ngoài tòa nhà, tiếng động cơ của máy bay trực thăng càng lúc càng lớn. Không chỉ có máy bay trực thăng mà còn có cả tiếng xe cảnh sát đang hú còi, tiếng còi xe cảnh sát bén nhọn đủ để phá rách bầu trời đêm, cũng có cả tiếng bánh xích xe tăng lăn trên mặt đất, tập hợp lại từ bốn phướng tám hướng.


Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng càng nặng nề hơn, thầm nghĩ, hỏng bét rồi, hình như đã trúng kế…


Anh không kịp nghĩ nhiều, mỗi cánh tay cắp một đứa bé, đẩy Đàm Quý Nhân chạy xuống lầu.


Lúc đi tới cửa chính tầng một, anh mới phát hiện ngoài cửa đã bị bao vây chặt chẽ.


Họ không những phải đối mặt với cảnh sát vũ trang, mà còn có cả bộ đội đặc chủng thuộc đội xung kích Cá Mập của quân đội tính nhuệ nhất nước Mỹ nữa!


“Bọn bắt cóc ở bên trong nghe đây! Các người đã bị bao vây rồi! Mau bỏ vũ khí xuống! Khẩn trương đầu hàng!” Người ở bên ngoài bắt đầu cầm loa kêu gọi đầu hàng.


Bên ngoài, các loại đèn pha luân phiên rọi qua rọi lại, chiếu sáng khu đường Bronx vốn tối thui không nhìn thấy gì này trở nên sáng như ban ngày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom