• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 583

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 583 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 583 TẶNG ANH MỘT MÓN QUÀ LỚN NHÉ
Trong đôi mắt đục ngầu màu lục nhạt của James lóe lên ánh sáng, chứng tỏ ông ta thật sự động lòng rồi.


Đúng thế, tới tuổi này rồi, ông ta kỳ vọng điều gì nhỉ?


Ngoài quyền thế ra, thì chính là tiền…


“Anh biết tên tôi?” James nghĩ một hồi lâu mới hạ giọng hỏi: “Vậy tôi nên gọi anh là gì? Thiếu tướng Hoắc? Hay là ngài bắt cóc? Hay là Người Nhện cứu người?”


Hoắc Thiệu Hằng bật cười sang sảng: “Ngài James thích nói đùa thật. Tôi hoàn toàn không hiểu những điều ngài vừa nói, cũng không quen những người kia. Ngài cứ cân nhắc thật kĩ những gì tôi vừa nói đi. Nếu nghĩ thông rồi thì đến số 38, vịnh Scallop, Long Island gửi lời nhắn cho tôi.”


James sửng sốt, nhìn Hoắc Thiệu Hằng đầy nghi ngờ: “Số 38 vịnh Scallop Long Island ư?”


Đây không phải chỗ ở của Đàm Quý Nhân, con gái ứng cử viên Thủ tướng Đế quốc Hoa Hạ Đàm Đông Bang đó sao?


Cô ta chính là người bị hại trong vụ án bắt cóc lần trước, vừa mới được cứu ra mấy ngày, đến nay vẫn ở trong biệt thự không chịu ra ngoài.


CIA bọn họ và FBI thay phiên nhau tới tìm, muốn thông qua Đàm Quý Nhân để lấy tin tức về những người cứu viện cô ta lúc trước, nhưng miệng của Đàm Quý Nhân còn kín hơn miệng trai ngọc, không nói một từ nào.


Giờ người này lại bảo ông ta truyền tin qua chỗ ở của Đàm Quý Nhân, điều này chẳng phải đã chứng minh rằng, người mà bọn họ vẫn luôn cực khổ tìm kiếm thực ra vẫn ở ngay bên cạnh Đàm Quý Nhân hay sao?


Nhìn ánh mắt của James, Hoắc Thiệu Hằng biết đối phương đã bắt đầu nghi ngờ.


Bắt đầu nghi ngờ là tốt. Không có mầm mống nghi ngờ thì sao có thể trưởng thành cây đại thụ phản bội được chứ?


“Còn nữa, anh có muốn biết tại sao tôi ra vào New York như vào nơi không người, không chỉ có thể toàn vẹn thoát ra sau khi cứu được người, hơn nữa còn hoàn toàn không cần phải lo sợ gì cả không?” Hoắc Thiệu Hằng lại châm thêm một ngọn lửa nghi ngờ vào lòng James, “Anh có muốn biết tại sao tôi lại biết quá nhiều về anh và sếp của anh như thế không?… Hãy nghĩ về người cung cấp tin tức cho anh, xem rốt cuộc hắn ta đứng về bên nào…”


James ngẩng phắt đầu lên, cánh môi mỏng không ngừng mấp máy nhưng lại chẳng nói được lời gì.


Tiếng sóng biển rì rào từ xa truyền đến, gió biển mang theo hơi mặn mòi quẩn quanh người họ, không những không khiến họ mát mẻ hơn mà càng thêm khô nóng.


James đứng ngồi không yên, trong lòng hoảng loạn vì những suy đoán của chính mình, chỉ muốn ngay lập tức quay trở lại văn phòng, tìm người cung cấp thông tin cho mình để hỏi cho rõ.


Nhưng dù sao ông ta cũng vẫn là nhân viên tình báo lâu năm của CIA, chỉ hỗn loạn một chút thôi rồi lập tức bình tĩnh trở lại, nói: “Anh đừng nói chuyện giật gân hòng ly gián chúng tôi như vậy. Dù thế nào thì việc anh bị giữ chân ở đây cũng chính là minh chứng tốt nhất rồi.”
“Tôi bị giữ chân ở đây ư?” Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy như mình đang nghe chuyện cười thế kỷ, anh lắc đầu nói, “Nếu tôi muốn đi thì đã đi từ lâu rồi. Nhưng tôi không những không muốn đi, mà còn muốn tìm cơ hội gặp anh, gặp… người bạn cũ của tôi thôi.”


Lúc Hoắc Thiệu Hằng nói lời này, anh đưa mắt nhìn ra mặt biển xanh ngắt một màu ở phía xa, dáng vẻ như rất coi thường James.


James bị thái độ của anh làm cho tức giận, nắm tay lại, đứng lên nói: “Anh đừng có đắc ý! Nếu giờ tôi gọi người tới, anh tuyệt đối không chạy được đâu!”


“Ồ? Thật sao? Anh có thể thử xem mà.” Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên ngả người về trước một chút, một tay cầm súng lục dí vào bên eo James: “Nếu tôi muốn giết anh thì giờ anh đã chết rồi.”


James cảm nhận được họng súng lạnh băng kề sát vào da mình, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, lắp bắp nói: “Bình tĩnh… bình tĩnh thương lượng nào… Anh yên tâm, tôi sẽ không tố cáo anh đâu…”


“Phải, tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng lại nhét súng vào trong túi quần, “Anh cứ nghĩ cho kĩ, cho dù anh có giao tôi ra thì người được lợi cuối cùng là ai chứ?”


James nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ đắn đo, trong đầu đang đấu tranh kịch liệt.


Sống kiếp nhân viên tình báo nhiều năm, còn cả trước kia từng sống trong quân ngũ đã tạo nên sự trung thành của James với quốc gia của mình.


Nhưng sự trung thành này rốt cuộc nặng tới đâu thì phải xem Hoắc Thiệu Hằng có thể thực sự thuyết phục được ông ta hay không.


“… Thực ra anh cũng không cần phải rối rắm thế đâu.” Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói, “Chúng ta chỉ hợp tác với nhau theo nhu cầu thôi mà, không tốt sao? Chẳng lẽ anh thực sự cho rằng hai nước Hoa Kỳ và Đế quốc Hoa Hạ có thể đánh nhau ngay được sao?”


James vô thức lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”


Đùa cái gì thế?!


Nếu hai nước lớn này mà đánh nhau thật thì đúng là tận thế đến nơi rồi…


“Thế nên, vì hòa bình thế giới, vì sự tồn tại tất yếu của hai cơ quan chúng ta, anh nên hợp tác với tôi. Anh phải biết rằng, Đế quốc Hoa Hạ chúng tôi có một câu cổ ngữ thế này, ‘Được chim quên ná, được cá quên nơm’. Anh mà đuổi cùng giết tận tôi thì anh được lợi gì nào? Nếu Đế quốc Hoa Hạ không còn thì Cục tình báo châu Á các anh cũng không còn tồn tại, anh nói đúng không?”


James gật đầu, tỏ vẻ anh nói rất đúng.


Trong các nước ở châu Á, ngoài Đế quốc Hoa Hạ ra, những quốc gia khác đều là đồng minh của Hoa Kỳ, như vậy thì cần tình báo làm quái gì chứ?


Ở nước nào cũng có quân đội Hoa Kỳ trú đóng, vậy thì các nước đó làm gì còn bí mật gì với Hoa Kỳ nữa đâu?


Chỉ có Đế quốc Hoa Hạ vẫn luôn không chịu khuất phục mà thôi.


Đối tượng duy nhất mà Cục tình báo châu Á bọn họ nhằm vào chính là Đế quốc Hoa Hạ, nhưng vì không muốn chỉ thẳng nên mới lấy cái tên là Cục tình báo châu Á, dùng cái lớp vỏ bọc ấy để che giấu mà thôi.
Nếu xét trên phương diện lợi ích cá nhân, James còn thấy hơi xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng nếu dùng chiêu “dưỡng khấu tự trọng”* làm mồi nhử, James sẽ dễ tiếp nhận hơn nhiều.


(*) Dưỡng khấu tự trọng: giữ lại kẻ địch mạnh để nâng cao vị thế và tầm quan trọng của bản thân, mượn cơ hội này để giành thêm quyền lực và lợi ích cho bản thân.


Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không lập tức đồng ý ngay, chỉ tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đây chỉ là lý lẽ một phía của anh thôi, tôi thì được ích lợi gì đâu chứ? Tôi phải suy nghĩ đã.”


“Được, anh cứ từ từ suy nghĩ. Trước khi anh suy nghĩ xong, tôi có thể tặng cho anh một món quà lớn.” Hoắc Thiệu Hằng cười dài rồi nói, tư thái vô cùng thản nhiên.


“Quà lớn gì?”


“Vị trí Cục trưởng Cục tình báo CIA tại châu Á, anh nói xem quà này có đủ lớn không?”


“Tôi ư?” James lắc đầu không tin nổi, “Không phải anh không biết, vị trí Cục trưởng này đã có người ngồi rồi. Người này trẻ hơn tôi gần hai mươi tuổi, hơn nữa cực kì khôn khéo và có năng lực, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Anh cảm thấy, tôi có bao nhiêu khả năng để ngồi lên được vị trí Cục trưởng Cục tình báo châu Á đấy chứ?”


“Đừng tự ti như thế.” Hoắc Thiệu Hằng cười giơ tay lên, “Tôi cũng đâu có thúc giục anh. Chờ đến khi anh có được vị trí này rồi, đương nhiên anh sẽ tin lời tôi nói thôi… Tạm biệt nhé.”


Hoắc Thiệu Hằng xoay người rời khỏi đó, đi về phía biệt thự số 38 vịnh Scallop.


James nhìn theo bóng dáng của anh, trong đầu vẫn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt…





Lần trước Đàm Quý Nhân từng nói với Hoắc Thiệu Hằng rằng nhà cô ta ở tại biệt thự số 38 vịnh Scallop Long Island. Nguồn : ngontinh hay.com


Anh cũng biết được qua truyền thông, sau khi Đàm Quý Nhân được cứu thì lập tức chuyển ra khỏi ký túc xá Học viện âm nhạc Julia, về ở tại nhà mình.


Đồng thời, cảnh sát New York, FBI và nhân viên tình báo CIA cũng thường xuyên tới thăm, muốn khai thác tin tức từ cô ta.


Hiện tại, để mê hoặc James, làm cho ông ta nghi ngờ “gián điệp” của bọn họ ở tại Đế quốc Hoa Hạ có thật sự là gián điệp không hay chỉ là gián điệp hai mang, Hoắc Thiệu Hằng quyết định vẫn phải lợi dụng Đàm Quý Nhân một lần.


Biệt thự số 38 nằm ở cuối khu biệt thự vịnh Scallop, được bao quanh bởi một bức tường bao trắng như tuyết. Hai cánh cổng sắt cao tới thắt lưng chỉ mang tính tượng trưng được gắn với hai đầu bờ tường.


Sân ở bên trong cũng không sâu, ở giữa có một đường xe chạy, nối thẳng vào gara liền kề nhà chính.


Hoắc Thiệu Hằng đứng trước cổng sắt, còn chưa kịp ấn chuông cửa thì đã thấy một cô gái xinh đẹp đầu đội mũ che nắng, mặc váy bằng cotton nhã nhặn, đứng thẳng người dậy từ bãi cỏ, nhìn về phía anh ở bên này.
Cô gái này đúng là Đàm Quý Nhân.


Cô ta đang cắt tỉa hoa trên bãi cỏ.


Nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước cổng sắt, dường như cô ta không tin nổi vào hai mắt mình, nhưng do được dạy dỗ và tu dưỡng tốt trong nhiều năm nên không lộ ra sắc mặt quá khác thường.


Một tay xách giỏ hoa, một tay cầm xẻng nhỏ trồng cây, Đàm Quý Nhân đi tới trước cổng sắt, kéo mở cổng ra, cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Cuối cùng anh cũng tới rồi.”


Cô ta vẫn luôn chờ anh tới tìm mình.


Từ các phương tiện thông tin đại chúng, cô ta có thể cảm nhận được người Mỹ đang bày thiên la địa võng, lùng bắt anh ở khắp mọi nơi.


Nhưng tình trạng của Hoắc Thiệu Hằng tốt hơn Đàm Quý Nhân nghĩ nhiều.


Cô ta tưởng anh sẽ mệt mỏi, nhất định sẽ vô cùng nhếch nhác, nhưng không ngờ anh lại sạch sẽ, thanh lịch, ung dung xuất hiện trước mặt cô ta, hoàn toàn không có vẻ mạnh mẽ, tàn nhẫn như tối ngày hôm ấy, mà chỉ vô cùng bình thản, giống như gió biển lúc ban đêm, gió êm sóng lặng đến mức làm cho người ta có cảm giác năm tháng yên bình tĩnh lặng.


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: “Chào cô Đàm, có thể nói với cô mấy câu được chứ?”


“Anh đừng gọi tôi là cô Đàm nữa, nghe xa cách quá.” Đàm Quý Nhân cười nghiêng đầu, tránh sang một bên, mời Hoắc Thiệu Hằng vào, “Đương nhiên có thể, tôi cầu còn chẳng được ấy chứ. Anh vào đi, chỗ này của tôi đã suốt mấy ngày nay không có ai tới rồi.”


Đàm Quý Nhân nói rất hàm súc, Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe liền hiểu ngay ý cô ta.


Ý của cô ta là ở đây không có FBI, không có nhân viên tình báo CIA, cũng không có cảnh sát…


Mấy ngày nay, Hoắc Thiệu Hằng liên tục lộ mặt ở những nơi khác nhau, một trong những tác dụng phụ anh tạo ra được đó là thu hút hết người vây quanh chỗ Đàm Quý Nhân đi.


Cuối cùng bọn họ cũng tin rằng Đàm Quý Nhân quả thật chẳng biết gì cả.


Đối phương tới cứu cô ta chắc hẳn cũng chỉ vì nhiệm vụ mà thôi.


Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, những người đó liền rút đi ngay.


Lại đợi thêm hai ngày, thấy ở đây vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng mấy tên thám tử cũng đi nốt.


Trên đường tới đây, đúng là Hoắc Thiệu Hằng không hề phát hiện ra dấu vết của thám tử, cho nên anh mới dám đi thẳng tới nhà Đàm Quý Nhân.


Về phần James, Hoắc Thiệu Hằng cực kì tin chắc rằng ông ta sẽ không nói với người khác về chuyện này.


Đương nhiên, cho dù ông ta có nói thì Hoắc Thiệu Hằng cũng có cách đối phó.


Đi theo Đàm Quý Nhân vào nhà, anh nhìn thấy biệt thự của nhà họ Đàm là một ngôi nhà bốn tầng đứng thấp thoáng trong rừng cây xanh mượt. Ba tầng trên mặt đất, một tầng chìm trong lòng đất một nửa, cũng chính là tầng hầm.


“Cô Đàm, tôi không vào đâu, hôm nay còn có việc, nói ngắn gọn thôi.” Hoắc Thiệu Hằng đứng chôn chân ở ngoài cửa ra vào của ngôi nhà, nhẹ nhàng chậm rãi nói chuyện với Đàm Quý Nhân. Giọng nói của anh khá trầm thấp, lúc cố ý hạ thấp giọng thì còn có phần mơ hồ không rõ. Nếu tiếng Hán không phải tiếng mẹ đẻ của người nghe thì rất khó nhận ra anh đang nói gì.


Hoắc Thiệu Hằng không chịu đi vào là vì biết chắc chắn bên trong có gắn thiết bị nghe trộm của CIA, nói không chừng còn có camera lỗ kim nữa. “Anh… thực sự không vào nhà ngồi sao?” Đàm Quý Nhân rất muốn cảm ơn Hoắc Thiệu Hằng, cảm ơn anh không chỉ cứu cô ta, cứu hai đứa trẻ kia, mà còn vì mấy ngày trước đó, anh từng cứu cô bé con kia trên đại lộ số 5 nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom