• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 585

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 585 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 585 ANH TRAI VÀ TÌNH NHÂN
Những lời này của Triệu Lương Trạch khiến Cố Niệm Chi yên tâm hơn nhiều.


Anh ta nói nhẹ nhàng, thản nhiên như thế, vậy chắc không phải nhiệm vụ gì nguy hiểm rồi.


Cố Niệm Chi vui vẻ đi theo Triệu Lương Trạch tới dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng. Dọc đường đi, Cố Niệm Chi nói rất nhiều, toàn là nói về những việc cô đã làm trong một, hai tháng qua.


Triệu Lương Trạch không biết ăn nói như Âm Thế Hùng, đại đa số thời gian đều là lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng phụ họa vào một hai câu, hoặc là hỏi câu gì đó để duy trì cuộc nói chuyện.


Đến dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi có cảm giác như đã qua một đời vậy, nhưng thực ra mới chỉ mới có một, hai tháng mà thôi.


Âm Thế Hùng đã cho phòng bếp làm cơm đâu vào đấy, chờ bọn họ về để cùng ăn.


Lúc ăn cơm, Cố Niệm Chi chợt nhận được điện thoại của Cố Yên Nhiên.


“Niệm Chi à, em đang ở đâu thế? Chị hầm canh hải sâm này, định mang cho em một ít, nhưng đến trường em thì lại không thấy em ở đấy.” Cố Yên Nhiên rất thích làm bếp, từ bánh ngọt đến các loại canh đều là thế mạnh của cô ta.


Cố Niệm Chi thì không biết nấu ăn, luôn giữ thái độ kính sợ tránh xa đối với các món nữ công gia chánh này.


“Không cần đâu ạ, cảm ơn chị! Em về nghỉ cuối tuần ở chỗ Hoắc thiếu.” Cố Niệm Chi mỉm cười, tâm trạng rất vui vẻ.


“Hoắc thiếu á? Anh ấy đã về rồi à?” Cố Yên Nhiên vừa mừng vừa giật mình, “Em cũng thật là, im hơi lặng tiếng chạy thẳng tới nhà bạn trai, như thế ba mẹ người ta sẽ nghĩ em như thế nào chứ?”


“… Hoắc thiếu không ở cùng ba mẹ anh ấy đâu ạ… Bao nhiêu tuổi rồi… còn ăn bám ba mẹ gì nữa…” Cố Niệm Chi lảng tránh câu nói của Cố Yên Nhiên, không nói tới hành tung của Hoắc Thiệu Hằng.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều cùng giơ ngón tay cái lên với cô.


Cố Niệm Chi làm mặt quỷ với hai người kia, “Thôi được rồi, chị ơi, em cúp máy đây, đang ăn cơm ạ, nghe điện thoại thế này không được hay lắm.”


Cố Yên Nhiên đành phải đồng ý nhưng vẫn không quên nhắc cô: “Ngày mai đi thăm ba, em đừng quên đấy nhé.”


“Em nhớ rồi mà.” Cố Niệm Chi gật đầu, cúp máy, đặt sang bên cạnh.


Âm Thế Hùng không hỏi Cố Yên Nhiên tìm Cố Niệm Chi làm gì, chỉ múc cho cô một bát canh: “Đây là canh cá diếc đấy, hầm rất kĩ, thịt bò cũng nhừ, em nhìn mà xem, thịt tan hết vào canh rồi.”


Cố Niệm Chi rất thích ăn canh. Cô cười nhận lấy bát, cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Họ ăn cơm hết khoảng hai tiếng. Đối với Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch mà nói thì đây đúng là thời gian nhàn nhã hiếm có.


Triệu Lương Trạch vừa ăn xong thì điện thoại đổ chuông. Anh ta cầm lên xem, hơi thất vọng nhưng vẫn nghe máy, “Bạch Sảng đấy à, chào buổi tối.”


Người ở đầu bên kia đúng là Bạch Sảng, cô ta cười nói: “Tiểu Trạch, anh về lúc nào thế? Chẳng chào hỏi người ta gì cả, có còn là bạn không đấy?”


“Ha ha, vừa về là tôi phải lao vào viết báo cáo luôn. Sau đó lại bàn giao công việc, còn bị phản ứng phụ do lệch múi giờ nữa, cũng mới nghỉ ngơi xong mà. Tôi cũng đang định ngày mai sẽ gọi cho mọi người đây.” Một tay Triệu Lương Trạch cầm tách trà xanh, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Bạch Sảng.


Cố Niệm Chi chỉ ước gì tai mình biến thành tai thỏ để hóng hớt điện thoại của Triệu Lương Trạch.


Đương nhiên, không phải cô muốn nghe chuyện riêng của Triệu Lương Trạch mà chỉ muốn nghe xem liệu Triệu Lương Trạch có tiết lộ được tí ti thông tin nào về Hoắc Thiệu Hằng hay không thôi.


Triệu Lương Trạch thoáng nhìn qua vẻ mặt vô cùng tập trung của Cố Niệm Chi, cười vỗ đầu cô, sau đó đứng lên đi về phòng của mình tiếp tục nói chuyện.


Cố Niệm Chi hơi tiếc nuối ngồi dựa lưng vào ghế, nói: “Anh Tiểu Trạch đúng là, gọi điện thoại thôi mà, sao cứ phải trốn làm gì?”


“Không trốn, chẳng lẽ để em nghe lén à?” Âm Thế Hùng nhìn cái là biết ngay tâm tư nho nhỏ của Cố Niệm Chi, “Được rồi, đừng lo lắng không đâu nữa, mau về phòng nghỉ đi, ngày mai còn phải qua chỗ Trần Liệt gặp ba em nữa đấy.”


Cố Niệm Chi vâng dạ rồi đi lên lầu hai, về phòng của mình.


Phòng cô ở ngay đối diện phòng Hoắc Thiệu Hằng, đáng tiếc giờ trong đó không có ai cả.


Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng Hoắc Thiệu Hằng ra, đi vào trong.


Trong phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, như thể chủ nhân của nó chưa hề rời đi, có thể quay trở về bất cứ lúc nào vậy.


Cố Niệm Chi khẽ thở dài một tiếng, tự hỏi cô có nên xin nghỉ hẳn mấy ngày để về đây, xem khi nào Hoắc Thiệu Hằng có thể trở về hay không.


Ra khỏi phòng của Hoắc Thiệu Hằng, quay về phòng mình, Cố Niệm Chi đi tắm trước.


Sau khi tắm xong, cô lấy khăn lụa ra rồi thử từng cái một, đôi tay khéo léo thắt được rất nhiều kiểu nơ đẹp quanh cái cổ xinh đẹp của cô.


Chất lượng khăn cực kì tuyệt hảo, mềm mại, trơn mịn, quàng lên cổ một lát là cảm nhận ngay được sự ấm áp, giống như đang được người yêu vuốt ve vậy. Trong sự dịu dàng lại mang theo run rẩy khiến cho lòng cô cũng dần trầm tĩnh lại.


Đêm nay, cô ôm đống khăn lụa chìm vào giấc mơ, giống như Hoắc Thiệu Hằng đang ở bên cạnh cô.


Hôm sau khi tỉnh lại, đống khăn lụa kia đều nhăn nhúm cả vì bị cô nằm đè lên, không còn được đẹp như đêm qua nữa, y như một giai nhân tuyệt sắc bị gã đàn ông thô lỗ giày vò điên cuồng cả đêm, tàn tạ nhạt phai…


Cố Niệm Chi xoa mặt, bật cười trước sự liên tưởng của bản thân mình.


Sau khi rửa mặt, ăn bánh xong, cô liền tới chỗ Trần Liệt chờ Cố Yên Nhiên tới, định cùng đi thăm Cố Tường Văn, ba cô.
Vì hôm nay cô đi từ dinh thự trong nơi đóng quân của Cục tác chiến đặc biệt nên có vẻ tới hơi sớm, Trần Liệt còn chưa đến phòng khám.


Cố Niệm Chi đẩy cửa văn phòng của Trần Liệt ra, chỉ thấy một mình Diệp Tử Đàn ở trong đó, đang vặn eo vươn người trước máy tính của Trần Liệt.


“Bác sĩ Diệp, chị làm sớm thế ạ?” Cố Niệm Chi cười chào Diệp Tử Đàn.


Diệp Tử Đàn cười dịu dàng, đi tới hỏi cô: “Em ăn sáng chưa? Hôm nay căng tin quân doanh có bánh bao thịt bò đấy, chẳng phải em rất thích ăn món này sao?”


Cố Niệm Chi cười xua tay đáp: “Người thích ăn bánh bao nhân thịt bò có phải là em đâu, bác sĩ Diệp nhớ nhầm rồi ạ.”


“Ồ? Không phải em ư? Vậy là ai nhỉ?” Diệp Tử Đàn cười theo, “Chẳng lẽ là Hoắc thiếu à?”


“Hoắc thiếu thích, mà còn có một người nữa cũng thích.” Cố Niệm Chi nháy mắt với Diệp Tử Đàn, “Có phải bác sĩ Diệp cố ý không nhắc tới không?”


“Ai cơ?” Diệp Tử Đàn hỏi.


“Đương nhiên là anh Trần rồi!” Cố Niệm Chi vỗ tay, “Anh Trần cũng rất thích ăn bánh bao nhân thịt bò…” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


Diệp Tử Đàn hơi đăm chiêu, “Bác sĩ Trần á? Anh ta không thể ăn thêm thịt được nữa đâu, ăn thêm nữa sẽ không tốt cho sức khỏe của anh ta.”


Nói thế này tức là chê Trần Liệt béo quá rồi.


Cố Niệm Chi phản bác: “Thực ra anh Trần cũng không tính là béo mà chị. Anh ấy chỉ mũm mĩm hơn người khác một chút thôi.”


Diệp Tử Đàn bật cười, đi tới bên cạnh Cố Niệm Chi nói: “Không ngờ em lại hài hước thế, thảo nào bác sĩ Trần lại thương em như vậy. Em có thể nói thế, ủng hộ anh ấy như thế, anh ấy không thương em mới là lạ ấy.”


Nghe Diệp Tử Đàn nói thế, Cố Niệm Chi không khỏi len lén quan sát cô ấy, hy vọng cô ấy đừng có hiểu lầm gì.


Cố Niệm Chi biết Trần Liệt thích Diệp Tử Đàn, nhưng hình như Diệp Tử Đàn lại chẳng có tình cảm gì với Trần Liệt cả.


Nhưng trong vấn đề tình cảm, tính cách hai người này đều rất chậm chạm. Mặc dù hai người họ có ý với nhau nhưng lại chẳng ai dám chọc thủng vách ngăn mỏng manh giữa hai người trước.


Cô có nên giúp hai người này không nhỉ?


Cố Niệm Chi nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua.


Tình cảm nam nữ không nên để người thứ ba nhúng tay vào được.


Cố Niệm Chi không muốn gây ảnh hưởng tới tình cảm giữa Trần Liệt và Diệp Tử Đàn, đành phải tự giải thích cho mình, “Bác sĩ Diệp, anh Trần giống như anh ruột của em vậy, đương nhiên em phải đứng về phe anh ấy chứ.”
“Biết rồi. Bác sĩ Trần là anh trai ruột của em, Hoắc thiếu mới là tình nhân của em…” Diệp Tử Đàn cười trêu cô.


Cố Niệm Chi không để ý tới điều đó, chỉ cần Diệp Tử Đàn không hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trần Liệt là tốt rồi, những cái khác cô có thể coi như không nghe thấy.


“Bác sĩ Diệp, Hoắc thiếu không phải tình nhân của em, là bạn trai em mà.” Cố Niệm Chi cười hì hì, “Bác sĩ Trần biết rõ chuyện này hơn ai hết…”


Diệp Tử Đàn cười, vừa cúi đầu thu dọn lịch khám bệnh của mình, vừa nói chuyện phiếm với Cố Niệm Chi: “Chắc Hoắc thiếu cũng sắp về rồi đúng không? Chị thấy đám Tiểu Trạch về rồi mà.”


“… Dạ? À…” Cố Niệm Chi cảm thấy hơi không quen, lần đầu có người ở đây chủ động nhắc tới Hoắc thiếu với cô mà không phải là cô đuổi theo người khác hỏi chuyện!


Thật kích động!


Tâm trạng của Cố Niệm Chi trở nên phấn chấn hẳn, liên tục gật đầu nói: “Em cũng nghĩ thế. Nhưng anh Tiểu Trạch bảo rằng các anh ấy hoàn thành nhiệm vụ xong là về luôn, còn Hoắc thiếu thì vẫn đang làm nhiệm vụ tiếp nữa.”


“Vẫn còn nhiệm vụ? Thế thì lần này lâu thật đấy.” Diệp Tử Đàn lắc đầu, “Trước đây chưa khi nào đi làm nhiệm vụ lâu như thế. Niệm Chi, em có nhớ Hoắc thiếu không?”


“Nhớ chứ ạ, sao lại không nhớ được? Ngày nào em cũng nhớ, nhưng đó là công việc của anh ấy, em có nhớ nữa thì anh ấy cũng không thể nào bỏ việc mà về với em được.” Cố Niệm Chi ôm hai má, ngồi xuống sofa thất thần.


“Em có thể nghĩ được rõ ràng như thế là được rồi.” Diệp Tử Đàn cũng thở dài, “Ngày tháng còn dài, sau này cuộc sống của em sẽ luôn phải như thế đấy.”


Cố Niệm Chi không hề cảm thấy khó chịu. Cô nghĩ một chút lại nói: “Chỉ cần trong lòng anh ấy có em, yêu một mình em, thì dù có phải xa cách thế nào em cũng không bận lòng đâu.”


“Ý em là, cho dù phải chia xa lâu dài, em cũng không bận tâm ư?” Diệp Tử Đàn rất kinh ngạc, “Thực ra hai người nếu không thường xuyên ở gần nhau thì sẽ rất dễ trở nên xa cách, nếu không sao lại nhiều người ngoại tình thế chứ?”


“Cũng có người nọ người kia mà chị.” Cố Niệm Chi không muốn bàn sâu vào vấn đề này. Cô không nhúng tay vào chuyện của Trần Liệt và Diệp Tử Đàn, cũng không muốn người khác xen vào chuyện giữa cô và Hoắc Thiệu Hằng, càng không cần phải chia sẻ với người ngoài.


Thấy Cố Niệm Chi không nghĩ thêm, cũng không tiếp tục nói nữa, thu dọn đồ xong, Diệp Tử Đàn lắc đầu thở dài, muốn nói lại thôi. Lúc ôm theo chồng tài liệu đi qua người Cố Niệm Chi, một túi tài liệu vỏ ngoài trong suốt rơi xuống đất.


Cố Niệm Chi thấy Diệp Tử Đàn đang phải ôm một đống đồ rất không tiện nên cúi xuống nhặt túi tài liệu kia lên. Ánh mắt cô vô thức lướt qua túi tài liệu, thấy bên trong có một bì thư, địa chỉ gửi là từ Đức, mà chữ viết rõ ràng là chữ của Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi ngẩn ra, đặt túi tài liệu đó lên chồng tài liệu mà Diệp Tử Đàn đang ôm trong tay, thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Diệp, những cái này là của chị à?”


Diệp Tử Đàn lắc đầu: “Của bác sĩ Trần đấy, chị dọn dẹp giúp anh ấy, phân loại để mang đi lưu trữ.”


Cố Niệm Chi nghĩ một chút, chẳng lẽ là Hoắc Thiệu Hằng viết thư cho Trần Liệt ư? Sao không gửi email hay tin nhắn nhanh chứ?


Chẳng lẽ là vì gửi thư truyền thống sẽ có tính bảo mật cao hơn sao?


Cố Niệm Chi còn đang tính thử hỏi Âm Thế Hùng hoặc Triệu Lương Trạch, hoặc Trần Liệt xem có phải Hoắc thiếu đang ở Đức không.


Hiện tại, thoáng nhìn thấy lá thư do Hoắc Thiệu Hằng gửi từ Đức về cho Trần Liệt, vậy thì chắc chắn anh đang ở Đức thật rồi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom