• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 590

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 590 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 590 GIỌNG ĐIỆU PHÁCH LỐI THẬT
Gọi về nước để xin phương pháp liên lạc với Hoắc Thiệu Hằng tuy là bỏ gần tìm xa, nhưng cô ta cũng chẳng còn cách nào khác cả.


Cô ta thầm nghĩ, ba mẹ ở trong nước ủy thác Hoắc Thiệu Hằng sang đây cứu mình, vậy chắc hẳn bọn họ sẽ có phương pháp để liên hệ với Hoắc Thiệu Hằng thôi nhỉ?


Nhưng cô ta lại thấy hơi ngại, không biết phải giải thích thế nào với ba mẹ mình.


Hoắc Thiệu Hằng nhờ cô ta chuyện quan trọng thế này, cô ta không muốn làm hỏng.


Nghĩ ngợi suốt một đêm, hốc mắt Đàm Quý Nhân đã thâm sì lại.


Cuối cùng, cô ta vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho ba mẹ ở nhà.


“Mẹ ơi, con đây ạ!” Đàm Quý Nhân đã được cứu gần một tháng rưỡi rồi nhưng cô ta không muốn về nước. Tuy rằng ba mẹ có sốt ruột nhưng cũng không ép cô ta, chỉ bố trí thêm nhiều người hơn nữa bảo vệ cô ta mà thôi. Vả lại, hiện tại thân phận của cô ta cũng coi như có tiếng đối với Cục cảnh sát nước Mỹ, bọn họ đã đẩy mạnh tuần tra ở khu vực cô ta ở, an toàn được đảm bảo nhiều hơn so với trước kia.


Thái Tụng Ngâm, mẹ của Đàm Quý Nhân vừa nghe thấy con gái gọi về liền lập tức lo lắng hỏi: “Quý Nhân đấy à, con không sao chứ? Nghe mẹ nói này, mau về đi, đừng để ba mẹ phải lo lắng nữa.”


“Mẹ, con không sao đâu ạ.” Đàm Quý Nhân nhẹ nhàng an ủi Thái Tụng Ngâm một lúc lâu rồi mới nói, “Mẹ ơi, mẹ có cách nào liên hệ với vị Thiếu tướng Hoắc kia không ạ?”


“Thiếu tướng Hoắc ư?” Thái Tụng Ngâm sửng sốt một chút mới nhớ ra đó là vị thiếu tướng quân đội mà bọn họ ủy thác, liền nói: “Sao thế? Con cần tìm anh ta à?”


“Vâng ạ, con có chút việc cần tìm anh ta, nhưng con lại không có cách nào liên lạc với anh ta cả.” Đàm Quý Nhân hơi do dự một chút, lại nói thêm, “Mẹ có thể hỏi giúp con bạn bè thân thích trong nước của anh ta, hoặc là đồng nghiệp, lãnh đạo của anh ta, xem có cách nào liên hệ được với anh ta không ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng xảy ra chuyện, số người biết được nội tình ở Đế quốc Hoa Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Đàm Quý Nhân cũng nghĩ là anh không sao, chỉ đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi.


“Ồ? Thế ư? Gấp lắm à?” Thái Tụng Ngâm rất lo lắng sợ con gái gặp chuyện không may. “Hay là con cứ về đi, mẹ cứ lo ngày lo đêm suốt thôi. Ông bà nội ngoại của con cũng rất lo lắng cho con đấy.”


“Mẹ, mẹ chờ con thêm ít ngày nữa thôi ạ.” Đàm Quý Nhân khéo léo nói, “Hiện nay ở đây vẫn an toàn hơn, trong nước rất hỗn loạn. Con không muốn suốt ngày bị truyền thông săn đuổi đâu.”


Thực ra thì cho dù cô ta có tránh ở nước Mỹ đi chăng nữa, các cơ quan truyền thông trong nước vẫn gọi điện phỏng vấn cô ta, hòng muốn có được tin tức trực tiếp nhất.


Mãi cho đến khi ở trong nước ban ra lệnh nghiêm cấm đưa tin về Đàm Quý Nhân thì cô ta mới được dễ thở hơn.


Nhưng giờ nếu về nước thì lệnh cấm kia sẽ mất hiệu lực.
“Con yên tâm đi, giờ ba con đang tham gia tranh cử nên trong nhà có rất nhiều vệ sĩ, không truyền thông nào dám tới đâu.” Thái Tụng Ngâm khuyên Đàm Quý Nhân hết nước hết cái, cô ta cũng chỉ nói là sẽ suy nghĩ chứ không hoàn toàn từ chối như trước nữa.


“Mẹ ơi, mẹ hãy giúp con tìm cách liên hệ với Thiếu tướng Hoắc trước đi ạ.” Đàm Quý Nhân đổi tay cầm điện thoại, “Lúc trước ba mẹ làm thế nào để tìm Thiếu tướng Hoắc cứu con thì giờ lại đi tìm người đó là được mà?”


“Lúc trước là có một người bạn đề cử anh ta với ba mẹ, nói là chỉ có anh ta đi thì mới có thể thành công tuyệt đối. Con thấy không, người ta có nói sai đâu, nguy hiểm như thế, chỉ có anh ta mới cứu được con.”


Nghe mẹ nói thế, Đàm Quý Nhân đỏ mặt, xoa nhẹ vành tai của mình, khẽ nói: “Vậy mẹ có thể hỏi người bạn kia của mẹ xem làm cách nào để liên hệ được với Thiếu tướng Hoắc không ạ?”


Thấy con gái năm lần bảy lượt đòi lấy cách liên lạc với Hoắc Thiệu Hằng, Thái Tụng Ngâm như nghĩ tới điều gì đó, gật đầu mỉm cười nói: “Được rồi được rồi, không thành vấn đề. Người bạn kia của mẹ cũng không biết cách liên lạc với Thiếu tướng Hoắc đâu, anh ấy chỉ biết là cậu ta rất giỏi thôi. Muốn lấy được cách liên hệ với Thiếu tướng Hoắc thì phải đi tìm người trong Bộ Quốc phòng mới được.”


Ngắt cuộc gọi xong, Thái Tụng Ngâm suy nghĩ trong chốc lát rồi gọi thẳng cho Thượng tướng Quý.


Thư ký sinh hoạt của Thượng tướng Quý nghe máy của bà ta, biết là vợ của Đàm Đông Bang gọi tới nên vội hỏi Thượng tướng Quý là có tiếp không.


Thượng tướng Quý vừa mới họp xong, đang xem tài liệu, liền nói: “Chuyển máy cho tôi.”


Thư ký sinh hoạt liền chuyển cuộc gọi của Thái Tụng Ngâm qua.


“Thượng tướng Quý phải không ạ? Làm phiền ngài quá, tôi muốn hỏi ngài một chút là ngài có cách nào để liên hệ với Thiếu tướng Hoắc không nhỉ?” Thái Tụng Ngâm lịch sự hỏi, “Con gái của tôi có một số việc cần tìm cậu ta.”


Nghe bà ta hỏi như vậy, quả thật Thượng tướng Quý nghẹn một lúc lâu không nói được câu nào.


Mẹ con nhà này vừa ăn tỏi đấy à? Giọng điệu phách lối như bốc mùi lên thế?!


“Thượng tướng Quý à? Ngài có đang nghe không thế?” Đợi một lúc lâu không thấy Thượng tướng Quý đáp lời, Thái Tụng Ngâm còn tưởng điện thoại bị trục trặc, lấy tay vỗ vỗ ống nghe.


Lúc này Thượng tướng Quý mới “ừm” một tiếng, lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, Thiệu Hằng không có ở đây, có chuyện gì, chờ cậu ấy về rồi nói sau.”


“Nhưng con gái tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy. Ngài cũng biết đấy, con gái tôi một thân một mình ở nước ngoài, lỡ có gì không tốt xảy ra…”


Thái Tụng Ngâm còn chưa nói xong, Thượng tướng Quý đã cao giọng nói: “Một mình con gái chị ở nước ngoài là lỗi của chúng tôi à? Tại sao anh chị không đón nó về chứ hả?”


Thái Tụng Ngâm bị ông nói cho đỏ bừng mặt lên, vội nói: “Con gái tôi sẽ sớm về thôi, nhưng hiện giờ quả thật nó đang cần giúp đỡ, cần tìm được Thiếu tướng Hoắc.”


Thượng tướng Quý không muốn dây dưa với bà ta nữa, thản nhiên đáp: “Có vấn đề gì thì tới Đại sứ quán. Thiệu Hằng có nhiệm vụ, không thể thích gọi tới lúc nào thì tới lúc đó được.” Nói xong, ông lập tức cúp máy.


Thái Tụng Ngâm trợn tròn mắt nhìn điện thoại trong tay, không tin nổi vào tai mình nữa.


Không ngờ Thượng tướng Quý lại vô lễ như thế!


Bà ta tức giận đi tìm Đàm Đông Bang chồng mình, sỉ vả chửi bới Thượng tướng Quý một hồi trước mặt ông ta, còn nói cho ông ta nghe yêu cầu của Đàm Quý Nhân, sau đó khẽ nói: “Con gái của chúng ta luôn rất cao ngạo, chẳng vừa mắt với ai, lần này thì khác, hình như nó động lòng rồi…”


Cũng may Đàm Đông Bang vẫn còn sáng suốt. Ông ta rất tức giận, nói: “Bà đừng có gây rắc rối nữa, bây giờ là lúc nào rồi mà bà còn nói chuyện như thế với Thượng tướng Quý hả? Thiếu tướng Hoắc có thân phận đặc biệt, bà còn đòi lấy cách liên hệ với cậu ấy, có phải bà muốn cắt đứt con đường thăng tiến của tôi không?”
Thái Tụng Ngâm bị mắng đến đỏ cả mặt, không cam lòng nói: “Tôi đã làm gì chứ? Chẳng phải chỉ là muốn xin cách liên lạc với cậu ta thôi sao? Không được thì thôi, sao phải nói khó nghe thế chứ?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


“Không phải tôi nói khó nghe, mà chính bà nói khó nghe đấy.” Đàm Đông Bang lắc đầu, “Bà cẩn thận ngẫm lại ngữ khí bà nói chuyện với Thượng tướng Quý đi, có phải rất vô lễ không? Nói thật nhé, tôi còn chưa lên làm Thủ tướng đâu mà bà đã dám nói năng kiểu phách lối như thế với Thượng tướng Quý rồi. Nếu tôi trúng cử thật, vậy chẳng phải bà sẽ lên trời luôn hay sao?”


“Tôi…” Thái Tụng Ngâm nghĩ lại thái độ vừa rồi của mình, dường như có phần đương nhiên như thế thật. Bà ta không khỏi cảm thấy chột dạ, lẩm bẩm: “Tôi như vậy cũng là vì con gái của chúng ta thôi mà. Nó chịu khổ, là chúng ta có lỗi với nó. Giờ nó có tình ý với Thiếu tướng Hoắc, chúng ta làm ba mẹ, chẳng lẽ không giúp nó sao? Tôi nhớ là Thiếu tướng Hoắc còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, đúng không?”


Đàm Đông Bang nhíu mày, “Sao nó lại có tình ý với Thiếu tướng Hoắc được? Mới quen biết có mấy ngày, lại chẳng phải ngày nào cũng gặp, không phải bà nghĩ nhiều rồi đấy chứ?”


“Tôi là mẹ nó! Nó vừa nói là tôi biết nó nghĩ gì ngay rồi! Sao có thể nghĩ nhiều được chứ?” Thái Tụng Ngâm là kiểu người có thể thử mọi cách khi tuyệt vọng, “Thôi bỏ đi, để tôi nói với con, tạm thời không tìm được cách nào liên hệ với Thiếu tướng Hoắc, để hỏi nó xem rốt cuộc là có chuyện gì, xem chúng ta có thể giúp nó được không.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom