• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 589

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 589 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 589 MÓN QUÀ LỚN ĐƯỢC ĐƯA TỚI
Mặc dù Sean có người chống lưng nhưng tố chất cá nhân cũng cực kì mạnh mẽ, bằng không, hắn cũng sẽ không thăng chức nhanh như vậy.


Lần này, nếu hắn bắt được con cá lớn này thì chắc chắn sẽ khiến cho đám người trong Cục tình báo CIA phải tâm phục khẩu phục.


Hôm sau, vào lúc chạng vạng, Sean đã tới nằm phục trên mái nhà của tòa nhà đối diện khu chung cư mà Hoắc Thiệu Hằng thường tới suốt một ngày trời.


Suốt cả ngày hôm nay, hắn thấy Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài ba lần. Sáng một lần, trưa một lần, giờ là hoàng hôn, hẳn là chuẩn bị ra ngoài ăn tối.


Hắn giữ tư thế chân sau quỳ trên sân thượng tòa nhà ba tầng không nhúc nhích, tốc độ gió và luồng không khí được đo rất nhiều lần. Ống ngắm đen là ống kính ngắm kỹ thuật số thông minh đời mới nhất của quân đội Mỹ, nghe nói độ chính xác có thể so sánh được với rada của tên lửa đạn đạo, chỉ cần bị nó chĩa vào thì không ai sống nổi.


Trời chiều ngả về Tây, ánh mặt trời bị các cao ốc ở New York cắt thành đủ mọi đường sáng, y như nét vẽ của một họa sĩ trường phái tranh trừu tượng vậy.


Hoắc Thiệu Hằng đi từ trên tầng xuống, theo thường lệ đứng ở trước cửa kính của cửa hàng một lúc.


Sean mai phục trên sân thượng tòa nhà đối diện theo dõi anh cả ngày, anh cũng quan sát Sean cả ngày.


Người này không nhẫn nại cho lắm. Hoắc Thiệu Hằng thấy mỗi tiếng hắn sẽ xoay cổ tay ba lần, ba tiếng sẽ đứng lên đá chân một lần. Tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng đối với tay súng bắn tỉa mà nói thì đó đều là những sai lầm trí mạng.


Điều đó chứng tỏ người này không chuyên tâm lắm trong việc ẩn náu.


Đợi đến chạng vạng, Hoắc Thiệu Hằng biết chắc chắn là Sean không chờ nổi nữa, hắn nhất định sẽ ra tay vào lần này.


Lúc Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi nơi ẩn nấp tạm thời của mình thì đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi.


Trong ống tay áo của anh đang giấu một thanh súng bắn tỉa loại tay cầm dài, có độ chính xác cao đã qua cải tiến. Đương nhiên, nó không có tầm bắn dài, uy lực lớn như súng bắn tỉa hạng nặng, nhưng để đối phó với kẻ đang nằm trên sân thượng tòa nhà đối diện thì tầm bắn và độ chính xác này đã đủ rồi.


Hoắc Thiệu Hằng đứng trước cửa kính, cảm nhận được ánh nắng chiều tà nóng rực chiếu thẳng tới đây, đồng thời còn có một điểm đỏ nhỏ xíu không dễ nhận ra, chậm rãi dịch chuyển từ trên cửa kính sang lưng anh, cuối cùng nhắm ngay vào vị trí trái tim ở sau lưng anh rồi mới dừng lại.


Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại, khi điểm đỏ nhỏ trên cửa kính biến mất không thấy đâu thì anh biết mình đã bị khóa mục tiêu rồi.


Khi điểm đỏ nhỏ ấy biến mất, Hoắc Thiệu Hằng biết chắc đối phương muốn ra tay bắn mình, đôi mắt hơi lóe lên, gần như cùng lúc với thời gian điểm đỏ nhỏ ấy biến mất, anh nhanh chóng nghiêng người, tay trái thò vào trong túi áo nhanh như chớp, lòng bàn tay mở ra, quơ cái lăng kính thủy tinh nhỏ trong tay về phía sân thượng tòa nhà đối diện.


Lăng kính thủy tinh này không chỉ trơn bóng, trong suốt còn có hiệu quả như một thấu kính lồi. Nó có thể hội tụ ánh sáng rồi phản xạ ngược lại, hơn nữa còn có thể tăng cường độ ánh sáng lên gấp trăm lần.


Trong nháy mắt, lăng kính thủy tinh hội tụ ánh nắng chiều, phản xạ ngược thẳng về phía kính nhắm của Sean.
Sean đang nhắm vào sau lưng Hoắc Thiệu Hằng qua ống ngắm, ngón tay gần như chuẩn bị bóp cò súng. Đột nhiên, lưng của Hoắc Thiệu Hằng biến mất trong tầm nhìn hình chữ thập của ống ngắm, thay vào đó là một luồng ánh sáng cực mạch xuất hiện.


Giống y như một mặt trời nhỏ vậy.


Sean hét “á” lên một tiếng, mắt phải đang tập trung tinh thần nhìn vào ống ngắm như bị tia laser làm tổn thương, đau đến mức làm tay hắn ta run lên, bóp vào cò súng.


Không cần nghĩ cũng biết, loại bắn tỉa theo phản xạ có điều kiện này hoàn toàn không có chút hiệu quả có ích nào. Không biết viên đạn sẽ bay tới đâu, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ và tiếng viên đạt rít trong không khí mà thôi.


Tranh thủ cơ hội lúc lăng kính thủy tinh trong tay trái của mình làm nhiễu loạn tầm mắt đối thủ, Hoắc Thiệu Hằng liền rút cây súng bắn tỉa có tay cầm dài giấu trong ống tay áo tay phải ra, nhắm về phía mục tiêu vừa mới cử động một chút ở trên tầng ba tòa nhà đối diện kia, bóp cò súng.


Pằng!


Cũng là một tiếng súng vang, sau đó trên trán Sean, người đang bận đưa tay lên dụi mắt phải, xuất hiện ngay một dấu đạn tròn.


Mắt Sean trợn trừng, dường như còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì đã chết không nhắm mắt, ngã gục xuống sân thượng tòa nhà ba tầng.


Trong sự hỗn độn, tuy rằng hai người cùng đồng thời nổ súng nhưng dường như người ở khu Harlem chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó có người hét lên một tiếng, “Cảnh sát đang ở đây đấy!”


Trên ngã tư đường vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, vô số người bắt đầu tháo chạy, có người nhanh chân trèo lên chiếc xe đỗ ở ven đường, chạy ra khỏi khu Harlem nhanh như chớp.


Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngoại lệ, anh bắn súng gần như cùng lúc với Sean cho nên không có ai chú ý tới việc anh cũng nổ súng.


Anh kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, theo đám người ùa ra khỏi khu Harlem, tới trạm xe điện ngầm. Trước khi cảnh sát kịp phong tỏa hoàn toàn khu vực này thì anh đã tới được nhà ga trung tâm New York, bắt tàu từ đây, cuối cùng về đến căn hộ mà mình rời khỏi đã lâu.


Từ khu dân cư nghèo nàn vừa bẩn vừa loạn ở New York về tới khu đô thị cao cấp xa hoa, tràn ngập hơi thở hiện đại, không nhiễm một hạt bụi, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy hơi không quen.


Anh về phòng mình, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ rồi mới gọi đặt một chiếc pizza, sau đó ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển, mở tivi lên xem.


Quả nhiên, các kênh truyền hình lúc này đều đang phát tin Cục trưởng trẻ tuổi với tương lai đầy hứa hẹn của Cục tình báo châu Á trực thuộc CIA bị người ta dùng súng bắn một phát vỡ sọ ở khu Harlem.


Trên tivi chiếu trực tiếp hiện trường, thậm chí Hoắc Thiệu Hằng còn có thể thấy khuôn mặt chết không nhắm mắt của Sean, còn có lỗ đạn rất rõ ràng trên trán hắn.


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười làm dấu chữ thập trước ngực, “Rest in peace (Yên nghỉ nhé)…”


Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, là người giao bánh pizza.


Hoắc Thiệu Hằng mở cửa phòng, nhận bánh pizza nóng hổi vừa mới ra khỏi lò do cậu nhân viên giao hàng đưa tới, lại boa thêm cho cậu ta mười đô.
Một cái bánh pizza có mười sáu đô mà boa cho hẳn mười đô! Đây quả thật là một lần nhận được tiền tip cực kì hào phóng của chàng trai giao bánh. Cậu ta liên tục cúi đầu cảm ơn Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng cười khoát tay, đóng cửa phòng lại, mang bánh về đặt lên bàn trà, sau đó tự mở một chai bia, vừa uống bia ăn pizza, vừa thưởng thức kiệt tác của mình.


Trong tivi, trên hiện trường còn có cây súng bắn tỉa của Sean đặt trên tường chắn sân thượng, cô độc giữa trời.


Điều đó làm cho MC lại hào hứng đưa ra phân tích xem rốt cuộc ai là người bắn chết Sean, và Sean ở đây là muốn đối phó với ai?


Nhưng sự hào hứng của mọi người không kéo dài bao lâu thì CIA đã nhanh chóng xin được lệnh cấm của tòa án, nghiêm cấm các đài không được đưa tin về vụ án này nữa.


Mặc dù trên Internet vẫn lan truyền tin nhưng hình ảnh đều bị cắt xóa hết, mọi người chỉ có thể dùng câu chữ để bàn luận về tình hình lúc đó, không ai được đăng ảnh hay video lên.


Hoắc Thiệu Hằng thở phào một hơi, tắt tivi đi ngủ.


Mấy ngày rồi anh không ngủ, phải ngủ bù mới được.





James không ngờ được rằng Hoắc Thiệu Hằng lại nói được làm được, tặng cho ông ta một món quà to lớn như thế.


Sean chết chưa được hai ngày, Cục tình báo trung ương CIA đã bổ nhiệm ông ta làm Cục trưởng Cục tình báo châu Á.


James rất biết cách đối nhân xử thế, lập tức đề bạt một cấp dưới trung thành nhất với mình làm Phó cục trưởng, không khí căng thẳng ở Cục tình báo châu Á cũng hoàn toàn thay đổi.


Trong văn phòng Cục trưởng mà Sean từng ngồi, cảm xúc của James vô cùng phức tạp.


Nét mặt ông ta vẫn thản nhiên nhưng trong đầu thì đang nghĩ, Hoắc Thiệu Hằng quả thật rất có khả năng, mà khả năng này lại còn quá lớn.


James tự nhủ với lòng rằng, với người như thế thì làm bạn vẫn tốt hơn.


Muốn làm kẻ thù với người này ư? Mày thử cân đo đong đếm mình xem bản thân có tư cách làm đối thủ của người ta không?


Ngay cả Sean cũng đã bị Hoắc Thiệu Hằng bắn vỡ sọ chỉ bằng một phát súng mà thần không biết quỷ không hay như thế, thì người như ông ta có thể mạnh mẽ được như Sean còn trẻ tuổi kia không? Có thể so sánh được với tài bắn súng của Sean xuất thân là xạ thủ ám sát được không?


Đương nhiên là không rồi, thế nên ông ta dùng cái gì để đấu với Hoắc Thiệu Hằng chứ?


Rõ ràng là hợp tác với Hoắc Thiệu Hằng sẽ càng có nhiều lợi ích hơn.
Hơn nữa, dù sao ông ta cũng đã nhúng chân vào vũng lầy này rồi, bởi trong cái chết của Sean, ông ta cũng góp một chút sức…


James hít sâu một hơi, quyết định tan làm sẽ tới số 38 vịnh Scallop, Long Island gửi lời nhắn, chờ vụ Sean chìm xuồng thì sẽ gặp mặt Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện.





Sáu giờ chiều, thời tiết ở khu vực ven biển Long Island vô cùng oi nồng, vừa nóng vừa ẩm ướt.


James đi dọc bờ biển, sau lưng áo vest đã ướt đầm đìa mồ hôi.


Dừng chân trước cánh cổng sắt nhỏ của số nhà 38 vịnh Scallop, ông ta thoáng nghe thấy bên trong có tiếng violin truyền ra. Lá cây xao động, mát mẻ hơn những nơi khác nhiều, y như một chốn thế ngoại đào viên vậy.


James nhìn xung quanh một vòng rồi mới nhấn chuông cửa.


Một lát sau, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi người Hoa đi ra hỏi: “Xin hỏi, ngài tìm ai thế ạ?”


Nếu James đã tới truyền tin cho Hoắc Thiệu Hằng thì đương nhiên là phải bày tỏ thành ý của mình. Ông ta đưa cho người phụ nữ kia một lá thư: “Xin hãy giao lá thư này cho ngài Cố.”


Đây là mật hiệu ước định giữa ông ta và Hoắc Thiệu Hằng.


Người phụ nữ trung niên kia lắc đầu: “Có phải ngài tìm sai địa chỉ rồi không? Chủ nhân ngôi nhà này không phải họ Cố, mà là họ Đàm.”


James hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn kiên trì nói: “Xin hỏi cô Đàm có nhà không? Cô ấy biết đấy.”


Nghe người đàn ông này nhắc tới cô chủ nhà mình, người phụ nữ trung niên mới nhận lá thư: “Vậy để tôi đi hỏi.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cầm thư đi vào nhà, bà ta đi vào phòng khách của Đàm Quý Nhân: “Cô chủ, bên ngoài có một người đàn ông nói muốn nhờ đưa cái này cho ngài Cố.”


Đàm Quý Nhân đang kéo violin, nghe thấy thế liền buông cây vĩ ra, hơi nhíu mày, hỏi: “Ngài Cố ư? Bác không nói với ông ta là người ở đây họ Đàm, không phải họ Cố sao?”


“Tôi đã nói rồi, nhưng ông ấy bảo cô biết…” Người phụ nữ trung niên vội vàng giải thích, bày tỏ rằng không phải tự nhiên mà bà ta nhận lá thư này.


Đàm Quý Nhân giật mình, lập tức nhớ tới lời dặn dò của Hoắc Thiệu Hằng lần trước. Cô ta vội vàng đứng lên, đặt đàn violin vào hộp rồi nói: “Tôi nhớ ra rồi, đúng là có người nhờ tôi chuyển một lá thư thật.”


Cô ta nhận lấy lá thư từ trong tay người phụ nữ trung niên kia, đi xuống lầu, chạy ra cổng thì thấy một người đàn ông da trắng ăn mặc lịch sự đứng đó mỉm cười.


“Xin hỏi ngài là…?” Đàm Quý Nhân tò mò hỏi một câu, “Tôi sẽ giao lá thư này cho ngài Cố, xin hỏi ngài còn có gì muốn nói nữa không?”


“Anh ta thấy thư này sẽ hiểu thôi.” Nhìn thấy cô ta, James cũng yên tâm, gật đầu chào Đàm Quý Nhân rồi xoay người rời đi.


Sau khi ông ta đi rồi, Đàm Quý Nhân mới chợt nhớ ra là Hoắc Thiệu Hằng không hề để lại cho cô ta phương thức liên lạc với anh. Giờ cô ta chẳng biết phải làm thế nào để báo cho Hoắc Thiệu Hằng biết cả.


Cầm lá thư đắn đo đi vào phòng, Đàm Quý Nhân muốn thử gọi cho ba mẹ ở trong nước, hỏi xem bọn họ có cách nào liên hệ với Hoắc Thiệu Hằng hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom