-
Chương 511-515
Chương 511: Có ca múa cũng được
“Khánh Mộ Lam, cô nói chuyện có thể có chút lương tâm được không vậy?”
Kim Phi nói: “Là ta lừa cô vào sao? Ta cũng đã nói với cô, phòng tối nhỏ rất đáng sợ, cô không chịu nghe, vẫn muốn tự đi thử, ta muốn kéo cũng kéo không được, bây giờ ngược lại còn muốn trách ta sao?”
“Ai da, trời cũng sắp tối rồi, ca ca của ta chắc chắn vẫn còn đợi chúng ta ở nhà.”
Khánh Mộ Lam tự biết mình đuối lý, nên kiên quyết đổi chủ đề: “Đi nhanh lên nào!”
Nói xong, cô ấy đóng cửa sổ xe ngựa lại.
Cửu công chúa nhìn hai người cãi nhau, mặt đầy tươi cười.
Nếu như có thể cứ vui vẻ mãi như vậy thì tốt rồi…
Khánh Mộ Lam đoán không sai, nhóm Kim Phi vừa đến Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu sắp không đợi được nữa.
Nữ binh được Khánh Mộ Lam phái về báo tin đã về một lúc lâu, nhưng nhóm Kim Phi vẫn chưa về tới.
Đang chuẩn bị dẫn người đi xem chuyện gì thì quản gia nói bọn họ đã đến.
Khánh Hâm Nghiêu vội chạy ra cửa, thấy xe ngựa tới, thì nhanh chóng nghênh đón.
Anh ta ôm quyền chào Kim Phi trước: “Kim tiên sinh!”
“Khánh đại nhân!”
Lần này Kim Phi đến là có chuyện cần gặp Khánh Hâm Nghiêu để bàn bạc, nên y cũng vội vàng nhảy xuống ngựa chiến đáp lễ: “Lúc vừa lên đường, doanh trại đột nhiên xảy ra chút chuyện, nên bị chậm trễ một chút, đại nhân đợi có sốt ruột không?”
“Không, ta cũng vừa từ ngoài về đến.”
Khánh Hâm Nghiêu cười khoát tay.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ra khỏi xe ngựa, nhóm người cùng nhau đi vào Khánh phủ.
Nhà họ Khánh đã cắm rễ ở Tây Xuyên mấy chục năm, phủ đệ xây dựng cực kỳ to lớn, hơn nữa có lẽ là được danh gia thiết kế, núi giả đá lạ, vườn hoa ao nhỏ, không thiếu thứ gì, cũng không có cảm giác khoa trương như những nhà giàu mới nổi, tất cả đều rất tự nhiên.
Kim Phi và Cửu công chúa được Khánh Hâm Nghiêu dẫn đường, đi vào một phòng khách.
“Ban đầu huynh ấy nói muốn mời mọi người ăn uống ở phòng tiệc, nhưng ta cảm thấy phòng tiệc lớn quá, chúng ta chỉ có vài người, nói chuyện cũng không nghe rõ, chúng ta toàn người nhà ăn với nhau, cũng không cần múa hát giúp vui, nên đã đề nghị huynh ấy chiêu đãi hai vị ở đây.”
Khánh Mộ Lam giải thích: “Phòng hơi nhỏ, nhưng chúng ta đều là người nhà, như vậy sẽ thoải mái hơn. Đúng rồi, ta còn có một cái bàn tròn giống như nhà của tiên sinh nữa đó!”
“Thật ra thì có ca múa cũng được.” Kim Phi cười nói.
Y chỉ mới thấy ở trong sách viết rằng yến hội của đại gia tộc thời phong kiến cực kỳ xa hoa.
Nhưng vẫn chưa được nhìn thấy.
“Ha ha, tiên sinh muốn ca múa giúp vui hả, đợi một chút, ta đưa tiên sinh đi chọn mấy cô vũ công nhé.”
Khánh Hâm Nghiêu cười theo kiểu am hiểu chuyện của nam nhân: “Lầu Hàm Hương tháng trước mới đưa đến một nhóm, đều là người được dạy dỗ tốt.”
“Đa tạ ý tốt của Khánh đại nhân, không cần đâu.”
Kim Phi chẳng qua chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Khánh Hâm Nghiêu thật sự muốn đưa nữ vũ công cho y.
Y đỏ mặt khoát tay.
Nếu thật sự phải đưa vài cô vũ công về, y không biết phải sắp xếp họ thế nào.
Lập một đoàn ca múa cho đội nhân viên hộ tống sao?
“Tiên sinh đừng khách sáo.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh yên tâm, gần đây ta đang bận rộn chuyện công, vẫn chưa kịp đi xem, tiên sinh có thể giúp ta đánh giá một chút.”
“Huynh, huynh đừng thuyết phục nữa, ban đầu ở Quảng Nguyên không biết bao nhiêu thanh lâu sẵn sàng tiến cống mấy cô, nhưng ngài ấy không đi đâu hết.”
Khánh Mộ Lam nói: “Ngài ấy miệng thì ba hoa, nhưng đến lúc đụng chuyện thật thì không làm được.”
“Hừ, Khánh Mộ Lam, cô xem thường ai đó?” Kim Phi cảm thấy bất đắc dĩ.
Khánh Mộ Lam nói lời này thật dễ hiểu lầm, nếu không phải Khánh Hâm Nghiêu đang ở đây, chắc chắn Kim Phi sẽ phản bác cô ấy.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, bổn cung đói rồi.”
Cửu công chúa đi tới bàn trước tiên, tiện tay kéo một cái ghế ra.
“Điện hạ, người ngồi phía trên chứ?” Khánh Hâm Nghiêu chỉ chỗ ngồi đối diện cửa chính.
“Có mấy người chúng ta, còn phân trên dưới làm gì?”
Cửu công chúa khoát tay: “Mọi người nhanh vào bàn ngồi đi.”
“Vậy nghe theo điện hạ.” Khánh Hâm Nghiêu đưa tay ra ý mời Kim Phi: “Kim tiên sinh, mời!”
“Khánh đại nhân mời!” Kim Phi mời xong, ngồi vào bên trái Cửu công chúa.
Hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt ngồi xuống.
Quản gia vỗ tay, thị nữ nối đuôi đi nào, bày một bàn thức ăn lớn.
Trong đó hơn một nửa là món xào.
“Nghe điện hạ và Mộ Lam nói tiên sinh thích ăn món xào, ta đã cho người học làm một chút, tiên sinh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Khánh Hâm Nghiêu chỉ vào bàn, nói.
“Khánh đại nhân có lòng rồi.”
Kim Phi ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Khánh Hâm Nghiêu không chiêu đãi Cửu công chúa trước mà nói với mình trước, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Kim Phi đến nhà họ Khánh cũng có chuyện cần nhờ Khánh Hâm Nghiêu giúp đỡ.
Sau khi phát hiện điều này, Kim Phi quyết định khoan hãy lên tiếng, đợi Khánh Hâm Nghiêu nói trước chuyện gì, y mới căn theo tình hình mà xác định đối sách.
Sau khi uống rượu hát bài “Quốc tế ca” ở Quảng Nguyên, Kim Phi không uống rượu bên ngoài nữa.
Khánh Hâm Nghiêu thuyết phục một lúc, thấy thái độ Kim Phi kiên quyết nên cũng không ép nữa, mà sai người đổi rượu thành trà hoa quả.
“Cảm ơn tiên sinh lần này ra tay trượng nghĩa, cũng cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc Mộ Lam lâu như vậy, chắc chắn gây phiền phức không ít cho tiên sinh.”
Bốn người đều ăn được lưng bụng, Khánh Hâm Nghiêu nâng chén trà lên: “Sau khi trở về từ làng Tây Hà, muội ấy cũng đã ngoan ngoãn rất nhiều, xem ra tiên sinh đã phí không ít tâm sức. Ta lấy trà thay rượu, kính tiên sinh một chén!”
“Chuyện nên làm.” Kim Phi nâng chén trà, đứng dậy cụng chén với Khánh Hâm Nghiêu.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Thật ra hôm nay ngoại trừ cảm ơn tiên sinh, ta còn có chuyện muốn nhờ.”
“Cuối cùng đã chịu nói đến chuyện chính!”
Kim Phi oán thầm trong lòng một tiếng, mặt vẫn không biểu hiện khác thường: “Khánh đại nhân mời nói, chỉ cần ta có thể giúp, tuyệt đối không từ chối.”
“Vậy ta nói thẳng.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Thật không dám giấu, Gada và Đan Châu tâm đầu ý hợp, Đan Châu chết ở thành Tây Xuyên, Gada rất có thể sẽ phái binh tiến đánh lần nữa, hơn nữa lần sau chắc chắn sẽ không chỉ có hai chục ngàn người.
Lần này tiên sinh sử dụng thần quang bảy màu và lựu đạn đã khiến người Thổ Phiên khiếp sợ, ta muốn tìm tiên sinh mua một ít.”
Kim Phi đã hiểu, ra vẻ đắn đo, nói: “Khánh đại nhân, thật ra ta cũng không dối gạt đại nhân, Mộ Lam cũng biết, hiện giờ lựu đạn ta vẫn còn đang nghiên cứu, vẫn chưa tìm được công thức thích hợp, không thể chế tạo được nhiều. Thần quang bảy màu cũng vậy, chế tạo rất khó.”
Lời này xem như nửa thật nửa giả.
Lựu đạn đích thực là đang nghiên cứu, nhưng pháo hoa y đã sẵn sàng sản xuất số lượng lớn rồi.
Nhưng lúc đàm phán, vừa bắt đầu đã nói con bài tẩy cho đối thủ biết, vậy sao bàn tiếp được đây?
“Tiên sinh, nhờ ngài nghĩ cách giúp.” Khánh Mộ Lam cũng tiếp lời thuyết phục.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Bọn họ thật sự cũng lo lắng Gada sẽ tiến đánh lần nữa.
Hạn ngạch của quân Ất đẳng mà Kim Phi mong muốn đã có được, Cửu công chúa không biết lần sau phải dùng thứ gì mới có thể mời được y.
Không có Kim Phi bên cạnh, cô ấy thật sự không có dũng khí đối diện với Gada.
“Tiên sinh, không phải ngài đang rất lo lắng trong lúc điều chế thuốc nổ sẽ nổ khiến mình bị thương sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Ta có thể bảo huynh ấy tìm một số tội phạm tử hình trong tù đến đây, để họ làm thí nghiệm, nhất định sẽ nhanh hơn nhiều.”
Kim Phi nghe vậy, khẽ nhíu mày.
“Ngài yên tâm, ta sẽ bảo huynh ấy đặc biệt chọn ra những tên có tội cực ác, phải bị xử chết!”
Khánh Mộ Lam biết tính cách của Kim Phi không phải xem mạng người như cỏ rác, nên vội nói: “Nếu bọn họ có thể làm ra thứ tiên sinh mong muốn, thì tha cho bọn họ một con đường sống, cũng là chuyện tốt!”
Chương 512: Suy nghĩ nông cạn
Ở thời đại nào cũng có tội phạm bị tử hình.
Đặc biệt ở môi trường như Đại Khang, rất nhiều người không thể sống, bí quá hóa liều.
Có kẻ lên núi làm cướp, cũng có kẻ đi cướp bóc.
Thậm chí, có người còn nhìn thấy hàng xóm ban ngày mua vài cân gạo kê, ban đêm đã giết cả cả nhà người ta, chỉ vì để cướp mấy cân gạo kê.
Nghe có vẻ buồn cười nhưng nó xảy ra hàng ngày.
Mặc dù mỗi tháng châu phủ đều đưa một nhóm tội phạm tử hình đến chiến trường làm bia đỡ đạn, nhưng án tử ở mỗi châu phủ thậm chí cả huyện phủ, chưa bao giờ trống.
Mặc dù có người rất đáng thương, nhưng đúng là họ cố ý giết người, hầu hết những người mà họ giết cũng là người đáng thương, họ phải trả giá cho tội ác của mình.
“Tiên sinh, ta cảm thấy đề nghị của Mộ Lam tỷ tỷ cũng không tệ.”
Cửu công chúa cũng khuyên: “Ta hiểu tiên sinh là người rộng lượng, không muốn làm chuyện như vậy, nhưng tiên sinh nghĩ thử, cho dù tiên sinh không cần bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị chém, ngài đang cho bọn họ đường sống, là làm việc tốt!
Hơn nữa, một khi Gada đánh đến, bầu trời sẽ rực lửa, sinh linh lầm than, không biết sẽ có bao nhiêu người dân vô tội phải chịu khổ.
Nếu tiên sinh có thể chế tạo lựu đạn, dùng để bảo vệ biên cương, chống giặc ngoại xâm, đây là công đức cứu độ vô số người!”
Không thể không nói, Cửu công chúa rất giỏi thuyết phục người khác.
Biết Kim Phi quan tâm đến người dân, nên lấy đây là bước đột phá, lấy chuyện Gada xâm lược làm ví dụ.
Quả thật Kim Phi có hơi động lòng.
“Ta có thể dùng tội phạm tử hình đến giúp đỡ, nhưng ta phải tự mình chọn người, hơn nữa phải theo ta quay về làng Tây Hà.”
Kim Phi đưa ra điều kiện.
Thuốc nổ là chuyện quan trọng, y phải kiểm soát phương pháp chế tạo trong tay.
Nếu không được, y thà tự mình từ từ khám phá.
Hoặc chọn một số thổ phỉ làm nhiều việc ác để làm việc đó, tuyệt đối không thí nghiệm bên ngoài.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa vẫn gật đầu nói: “Được!”
“Vậy thì cứ làm như lời tiên sinh nói!”
Khánh Hâm Nghiêu nói tiếp: “Chờ ta cho người sắp xếp lại hồ sơ những người bị tử hình, rồi ngày mai sẽ giao cho tiên sinh, tiên sinh cứ thoải mái mà chọn người.”
“Được.” Kim Phi nói: “Kỳ thật ta cũng có mấy việc muốn nhờ Khánh đại nhân.”
“Mời tiên sinh nói!” Khánh Hâm Nghiêu đặt đũa xuống.
“Điện hạ giúp ta giành được quyền dùng quân Ất Đẳng, cho nên ta muốn chiêu mộ một ít binh lính ở Tây Xuyên.” Kim Phi nói.
Chiêu binh có điều lệ kỹ càng, không phải nói ngươi muốn chiêu binh ở đâu, là có thể chiêu binh ở đó.
Ví dụ như Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài, về cơ bản đến từ thái ấp quận Kim Xuyên.
Nhưng hầu như tất cả trai tráng ở phụ cận Kim Xuyên đều bị chiêu mộ vào đội nhân viên hộ tống, nên Kim Phi chỉ có thể chiêu binh ở nơi khác.
“Tiên sinh muốn tuyển bao nhiêu người?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Tuyển hết!” Kim Phi nói: “Năm ngàn người!”
“Cái này...” Khánh Hâm Nghiêu hơi do dự.
Mặc dù Tây Xuyên là thành lớn, nhưng nếu bị Kim Phi chiêu mộ năm ngàn người, sẽ ảnh hưởng đến việc chiêu binh sau này của anh ta.
“Ta có thể tuyển những người trên mặt có đóng dấu, không phân biệt giới tính!” Kim Phi bổ sung một câu.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bách tính trên mặt có đóng dấu, căn bản anh ta không dám tìm, nếu không vào quân đội, cũng sẽ bị loại trừ.
Hơn nữa, gần đây anh ta đang rất đau đầu khi bố trí ổn thoả cho những người này, nếu Kim Phi chịu chiêu mộ những người này, sẽ giúp anh ta giải quyết một vấn đề lớn.
Vì thế anh ta đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Còn một điều nữa, sau khi chiêu mộ binh lính xong, ta muốn toàn bộ quyền tiêu diệt thổ phỉ ở Xuyên Thục!”
Kim Phi tiếp tục đưa ra điều kiện.
Với Khánh Hâm Nghiêu mà nói, tiêu diệt thổ phỉ có thể xoa dịu bất bình của dân chúng, ổn định an ninh.
Chẳng qua phần lớn thổ phỉ đều thông đồng với gia đình giàu có địa phương, tiêu diệt thổ phỉ sẽ đắc tội với những người này.
Nhiều nhà giàu có căn cơ vững chắc, có quan hệ muôn hình vạn trạng với triều đình.
Khánh Hâm Nghiêu phái quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn, thậm chí còn phải mượn danh nghĩa của tiêu cục Trấn Viễn.
Bây giờ Kim Phi chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu sẽ không chút do dự mà đồng ý.
“Tiên sinh, ngài không phải nhờ ca ca ta giúp đỡ, mà là đang giúp ca ca.”
Khánh Mộ Lam cười trêu: “Nếu không hiểu rõ tiên sinh, ta còn tưởng tiên sinh đang nịnh bợ ca ca đấy.”
“Mộ Lam tỷ tỷ, không phải tiên sinh giúp Hâm Nghiêu ca ca, càng không phải nịnh bợ, mà là ngài ấy thương xót cho bách tính.”
Cửu công chúa đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Tiên sinh, ta thay mặt bách tính Thục Xuyên, cũng thay mặt phụ hoàng, cảm ơn ngài!”
Chỉ cần không phải người mù, đều biết sang năm Xuyên Thục rất có thể sẽ mất mùa, thậm chí không có gì để thu hoạch.
Đến lúc đó thổ phỉ cướp bóc hàng năm, dân chúng sẽ không sống nổi.
Không sống nổi, thì sẽ tạo phản.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, cũng đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Đại ân của tiên sinh, Khánh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!”
“Hai vị nói quá lời, chẳng qua ta muốn yên lòng mà thôi.”
Kim Phi đứng dậy đáp lễ: “Nếu hai vị có lòng, sau này có người đến kinh thành tố cáo, xin hai vị nói giúp ta vài câu tốt đẹp là được.”
“Nói gì vậy, tiên sinh là đang giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ!” Khánh Hâm Nghiêu vội cam đoan.
“Ta sẽ báo cáo chuyện này với phụ hoàng.” Lúc này trong đầu Cửu công chúa đã bắt đầu tính toán kế hoạch, nghĩ cách làm thế nào để khơi dậy hứng thú trong lòng hoàng đế.
Kim Phi cười, cạn chén trà với hai người.
Ngoài việc tiêu diệt thổ phỉ để yên tâm ra, tất nhiên trong lòng y cũng có mục đích khác.
Từ dân chúng bình thường đến cựu binh đạt tiêu chuẩn, cần phải trải qua một quá trình.
Bằng không, nhiều tân binh chưa từng thấy máu, vừa ra chiến trường chân đã mềm nhũn, còn đánh đấm gì nữa?
Như vậy là bảo bọn họ đi chịu chết.
Sẽ đả kích sĩ khí vô cùng nghiêm trọng.
Sĩ khí là thứ vô cùng huyền diệu.
Nếu một đội ngũ luôn đánh thắng trận, họ sẽ có niềm tin tất thắng, giống như chiến đội áo giáp đen vậy, dù phải đối mặt với quân Thổ Phiên tinh nhuệ gấp mười lần, thì bọn họ cũng dám đánh.
Ngược lại cũng giống như vậy, nếu một đội ngũ từ khi bắt đầu đã luôn thua trận, binh lính sẽ cảm thấy sợ hãi chiến trường.
Tự nhiên khi đánh sẽ bị bó tay bó chân, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Các nhân viên hộ tống đã chứng minh điều đó, tiêu diệt thổ phỉ là phương pháp tốt nhất để luyện binh.
Hơn nữa thổ phỉ còn tích trữ rất nhiều lương thực, tiêu diệt thổ phỉ có thể mang lương thực đi tiếp tế.
Số tiền bị tịch thu cũng có thể sung vào quân phí.
Những tên thổ phỉ bị bắt làm tù binh có thể đưa đến mỏ than và mỏ muối làm lao động không mất phí.
Một công đôi việc.
Tất cả đều vui.
Nhược điểm duy nhất chính là, tiêu diệt thổ phỉ sẽ mạo phạm đến thế gia hào tộc đang âm thầm ủng hộ bọn thổ phỉ.
Nhưng Kim Phi còn dám đánh chết Tiết Hàn Lư, còn phải sợ nhà giàu sao?
Hơn nữa y tin tưởng Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu sẽ giúp y gánh vác một phần hỏa lực.
Vì vậy đề nghị này, hai bên dễ dàng đạt được sự đồng thuận.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Tiên sinh còn có chuyện gì sao, cứ nói ra, nếu Khánh có thể làm được, thì sẽ không bao giờ từ chối!”
Vừa rồi Kim Phi nhắc đến hai việc, nói là cần anh ta giúp đỡ, kỳ thực là đang giúp anh ta giải quyết vấn đề.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu nghĩ rằng vẫn còn điều gì đó.
Anh ta chỉ mong Kim Phi nói thêm mấy yêu cầu nữa.
“Thực ra là còn một chuyện cuối cùng.” Kim Phi nói: “Ta muốn quyền bán muối trên toàn bộ Tây Xuyên!”
Phụt!
Khánh Hâm Nghiêu chỉ mới nhấp một ngụm trà, đã phun hết ra ngoài.
Kim Phi vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ nông cạn quá rồi!
Chương 513: Xin tiên sinh thu nhận
Ở thời phong kiến, thương nhân buôn muối chính là một danh từ toả ra mùi tiền.
Sau lưng mỗi một thương nhân buôn muối đều có gia tộc lớn chống lưng.
Hơn nữa còn là gia tộc siêu cấp có người đang nắm quyền hiện tại.
Bằng không sẽ không tranh nổi miếng mồi béo này.
Nếu nói rằng thổ phỉ chính là đại diện cho lợi ích của mấy lão nhà giàu ở nông thôn, thì thương nhân buôn muối lại là đại diện cho lợi ích của mấy gia tộc lớn ở kinh thành.
Cho dù Khánh Hâm Nghiêu có là người đứng đầu Tây Xuyên, cũng không dễ gì động đến được.
Lúc trước sản xuất muối ở Quảng Nguyên, quyền tiêu thụ muối được giao cho Kim Phi là vì quyền tiêu thụ muối vốn do Khánh Hâm Nghiêu nắm giữ.
Mặc dù vậy, sau khi biết được Kim Phi bán muối giá chỉ mười văn tiền, nhà họ Khánh bị không ít gia tộc ghi thù.
Trong đó bao gồm cả một vài đồng minh.
Nhà họ Khánh vì để bình ổn lại giá, đã phải bỏ ra một ít vốn liếng.
Cho nên, Khánh Hâm Nghiêu chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Tiên sinh, không phải ta muốn từ chối, mà là chuyện này quả thật ta không làm được!"
"Tiên sinh, nếu giao tất cả quyền tiêu thụ muối ở Tây Xuyên cho ngài, tức là đang chọc vào tổ ong vò vẽ của triều đình, đừng nói là Hâm Nghiêu ca ca, chỉ sợ là đến cả phụ hoàng cũng chưa chắc đã áp chế được."
Cửu công chúa cũng cười khổ, giải thích giúp Khánh Hâm Nghiêu.
"Ta đường đột quá rồi..."
Kim Phi cũng là bất đắc dĩ.
Cắt đứt đường làm ăn của người ta cũng tương đương với tội giết cha giết mẹ, Khánh Hâm Nghiêu không dám đồng ý cũng là hợp tình hợp lý.
"Tiên sinh, bổn cung tuy không có cách nào trực tiếp trao quyền tiêu thụ muối cho ngài, nhưng có thể giúp tiên sinh liên lạc với các thương nhân buôn muối quanh đây, bảo bọn họ đừng khai thác muối ở bờ biển nữa, trực tiếp đặt hàng ở chỗ tiên sinh, tiên sinh cảm thấy như vậy có được không?"
Cửu công chúa nói: "Như vậy tuy rằng không thể ép giá muối xuống mười văn, nhưng ít nhất cũng hạ được giá muối xuống một chút."
"Như vậy cũng được." Kim Phi gật đầu: "Đa tạ điện hạ."
"Tiên sinh nói vậy khiến Vũ Dương hổ thẹn rồi, Vũ Dương biết tiên sinh bán muối không phải để kiếm tiền, mà là vì dân chúng, theo lý mà nói, bổn cung có thế nào cũng phải giúp đỡ tiên sinh đến cùng, là Vũ Dương vô dụng."
Cửu công chúa nói: "Ta phải cảm ơn tiên sinh mới đúng! Tiên sinh còn có yêu cầu gì, xin cứ nói."
"Vậy ta không khách khí với điện hạ nữa, ta có thể đồng ý với cách của điện hạ, nhưng ta có hai yêu cầu."
Kim Phi nói: "Thứ nhất, trên tất cả các gói muối, phải ghi rõ được sản xuất tại xưởng làng Tây Hà. Thứ hai, ta phải có quyền định giá!"
"Quyền định giá?" Cửu công chúa nhíu mày: "Tiên sinh mời nói kĩ hơn chút."
"Chẳng hạn như thương nhân theo bờ biển khai khác được một thuyền muối, mỗi cân bán một trăm văn tiền, lãi ba mươi văn, ta có thể sai người vận chuyển giao muối ăn đến đúng địa điểm mà bọn họ chỉ định, mỗi cân giá bốn mươi văn!"
Kim Phi nói: "Nếu bọn họ tự ý tăng giá, lập tức chấm dứt hợp tác."
"Yêu cầu này của tiên sinh rất hợp lý, nhóm thương nhân buôn muối này quả thật lãi nhiều hơn trước nhiều, lại còn ít tốn sức hơn, nếu bọn họ không đồng ý, vậy thì khỏi cần hợp tác nữa!"
Cửu công chúa giơ chén trà trong tay lên: "Tiên sinh quả là cao tay, Vũ Dương kính tiên sinh một ly!"
Kim Phi nâng chén, nhẹ nhàng cạn chén với Cửu công chúa.
Y muốn quyền tiêu thụ muối, quả thực không phải vì kiếm tiền.
Ngoại trừ muốn cho dân chúng có muối để ăn, cũng muốn gây dựng chút tên tuổi cho làng Tây Hà.
Người sống ở thế kỷ 21 như y, hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của danh tiếng.
Nếu mỗi người dân ở Xuyên Thục đều biết đến làng Tây Hà, đều tin tưởng vào sản phẩm của làng Tây Hà, thì điều này còn còn giá trị hơn việc đưa cho y một núi vàng.
Đề nghị của Cửu công chúa tuy rằng chưa đạt được như mong muốn của Kim Phi, nhưng trước mắt cũng là cách tốt nhất rồi.
Sở dĩ muối đắt, nguyên nhân chủ yếu là do phí vận chuyển.
Nếu giảm được tối đa loại phí này xuống, có thể đảm bảo được tối đa lợi nhuận cho thương nhân buôn muối, cũng có thể giảm được giá muối xuống, khiến cho dân chúng có thể được ăn muối, cũng sẽ nâng tên tuổi của xưởng muối làng Tây Hà lên đến thương hội Kim Xuyên, hình thành hiệu ứng thương hiệu.
Sau này khi y tái mở rộng ra các mặt hàng khác, việc buôn bán sẽ rất thuận lợi.
Bàn xong việc chính, mọi người bắt đầu hàn huyên mấy chuyện vặt vãnh khác.
Một bữa cơm hai tiếng sau mới kết thúc.
Không thể không nhắc đến, đầu bếp ở Khánh phủ quả thật không tồi tí nào, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng, Kim Phi ở trong doanh trại ăn không no nhiều ngày như vậy, hôm nay hoàn toàn không khách sáo, ăn đến mức cái bụng tròn xoe.
Trời đã tối, Cửu công chúa ngủ lại Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu tự mình tiễn Kim Phi ra đến cửa.
"Khánh đại nhân xin dừng bước."
Ra tới cửa, Kim Phi xoay người hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: "Đại nhân quay về đi, ta trở về doanh trại đây!"
"Tiên sinh đợi đã!"
Khánh Hâm Nghiêu kéo tay áo Kim Phi
Kim Phi đang muốn hỏi là đợi cái gì, thì nhìn thấy một loạt các cô nương, từ trong Khánh phủ thành thật đi ra.
Những cô nương này vừa nhìn là biết đã được qua tuyển chọn rất nghiêm ngặt, người nào người nấy cũng dáng người cân đối, động tác nhẹ nhàng, dung mạo đều là cực phẩm.
Trong lúc nhất thời, cổng Khánh phủ tỏa ra một hương thơm nức mũi, Kim Phi hơi hoa mắt.
"Tiên sinh lần này có ơn lớn đối với ta, ta cảm kích vô cùng, những vũ nương này tới từ Lầu Hàm Hương, xem như là một chút tâm ý của ta, mong rằng tiên sinh sẽ không ghét bỏ."
Khánh Hâm Nghiêu nháy mắt với Kim Phi: "Tiên sinh, ta cam đoan chưa từng chạm qua dù chỉ một chút, tất cả đều vẫn là gái còn trinh”.
"Khánh đại nhân, vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi”.
Kim Phi dở khóc dở cười nói: "Hiện tại ta đang ở doanh trại, dẫn về một đám vũ nương còn ra thể thống gì?"
"Tiên sinh, ngài cũng không phải trong danh sách các tướng sĩ, bây giờ chiến sự đã xong, không cần phải chú ý nhiều như vậy."
Khánh Hâm Nghiêu chẳng hề kiêng kị nói.
Kỷ luật quân đội Đại Khang lỏng lẻo, rất nhiều tướng lĩnh ăn chơi, cho dù đang ở đầu tiền tuyến cũng dẫn theo phụ nữ đến thị tẩm, các tướng sĩ sớm đã quen với việc này.
Huống hồ Kim Phi không có ngoại viện chính thức, quy củ trong quân doanh đúng là không làm gì được y.
Nhưng mà Kim Phi biết rõ đạo lý “Trên không nghiêm dưới khắc loạn”.
Nếu như y dám đi đầu làm càn, đội nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ loạn hết lên.
Hơn nữa đây cũng là lý do y không thích ăn cơm tập thể trong quân ngũ, nhưng lại kiên trì như cũ không nấu ăn riêng.
Y lắc đầu từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Khánh đại nhân, ta thật sự không cần."
"Tiên sinh, ta nói thật với ngài vậy, phu nhân nhà ta đang mang thai, ta không muốn chọc giận cô ấy, tránh động thai, tiên sinh nếu không chịu thu nhận các cô ấy thì ta chỉ có thể đuổi các cô ấy về Lầu Hàm Hương."
Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phi vẫn từ chối, cười khổ nói: "Như vậy không được hay cho lắm... Ngài nhận ý tốt của ta nhé?"
Không phải nữ nhân Đại Khang nào cũng giống Quan Hạ Nhi, ngày nào cũng mong đàn ông nhà mình nạp thêm thiếp.
Có rất nhiều cô nương thân phận cao quý xem trọng danh phận của mình.
Thê tử của Khánh Hâm Nghiêu tuy rằng không phải công chúa, nhưng cũng là đích nữ của một vị quốc công.
Mẫu thân của cô ấy lại là biểu muội của hoàng đế đương triều, có thể nói là thân phận hiển hách.
Tất nhiên, Khánh Hâm Nghiêu không muốn dính vào những vũ nương này.
Bình thường trong nhà nuôi mấy kiểu vũ nương như này cũng là lẽ thường tình ở Đại Khang, nếu cô ấy làm loạn lên thì sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.
Chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng bây giờ cô ấy lại đang mang thai, chắc chắn sẽ bị chọc giận, Khánh Hâm Nghiêu cũng không rảnh rỗi mà chọc vào cô ấy.
Lầu Hàm Hương đã đưa vũ nương đến, nếu giờ trả lại, sẽ bị người đời cười nhạo.
Đang lúc do dự, các vũ nương đứng chụm lại một nhóm, đột nhiên cùng nhau quỳ về phía Kim Phi: "Nhóm nô tỳ không muốn quay lại Lầu Hàm Hương, xin tiên sinh thu nhận bọn ta!"
Nếu bây giờ các cô ấy quay về, chẳng khác gì bị khách hàng trả về.
Không những bị Lầu Hàm Hương trách phạt, còn có thể bị ép đi tiếp khách.
So với một cuộc sống bi thảm như vậy, các cô ấy tình nguyện đi theo Kim Phi.
Một tiểu tướng quân tuấn tú như này, hầu hạ y chắc chắn sẽ hơn hẳn mấy lão già ở Lầu Hàm Hương.
Chương 514: Đi theo ta
“Ơ kìa, các ngươi đang làm gì vậy?”
Kim Phi muốn đưa tay kéo mấy vũ nương lên, nhưng cảm thấy không thích hợp.
Trong lúc nhất thời tay chân y hơi luống cuống.
“Ta nói cho các ngươi biết, Kim tiên sinh không chỉ là quý tộc, mà còn là tài tử si tình, các ngươi đều là người biết chữ, hẳn là đã đọc Tây Xuyên Hoa, nghe đến tên Tiểu Bắc rồi nhỉ?”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Bài thơ đó do chính tiên sinh này làm, hơn nữa Kim tiên sinh còn cưới Tiểu Bắc cô nương về nhà, bây giờ Tiểu Bắc cô nương rất lợi hại, toàn bộ thương hội Kim Xuyên đều thuộc về cô ấy quản lý.”
Ban đầu các vũ nương muốn đi theo Kim Phi, nhưng sau khi nghe Khánh Hâm Nghiêu nói vậy, hai mắt vì kích động mà sáng lên.
Bách tính ở Tây Xuyên có thể không biết Kim Phi, nhưng bọn họ đều xuất thân thanh lâu, đã nghe về chuyện của Đường Tiểu Bắc và Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc là một cô nương truyền kỳ ở thanh lâu, là mục tiêu mơ ước của mọi cô nương ở thanh lâu.
Ngay cả những cô nương được Đường Tiểu Bắc mua về làm nữ chưởng quầy, cũng trở thành đối tượng hâm mộ của các cô gái thanh lâu.
Bây giờ xà phòng được sử dụng rộng rãi ở thanh lâu Tây Xuyên, trong mắt bọn họ tú bà cực kỳ đáng sợ, khi đến trước mặt nữ chưởng quầy, cũng biến thành chim cút, nói toàn lời hay, để mua chút xà phòng thơm.
Các cô ấy không mong ước xa vời có vận may như Đường Tiểu Bắc, cũng không đòi hỏi có thể trở thành nữ chưởng quầy, chỉ cần Kim Phi chịu thu nhận bọn họ, dù Kim Phi để bọn họ làm nha hoàn ấm giường, bọn họ cũng chấp nhận.
Dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là bị đuổi về Lầu Hàm Hương.
“Tiên sinh, xin ngài giữ bọn ta lại? Bọn ta nhất định sẽ hết lòng phục vụ ngài!”
“Tiên sinh, bọn ta biết rất nhiều thứ, nhất định sẽ làm ngài hài lòng!”
“Tiên sinh...”
Một đám người khấu đầu vái lạy, rối rít cầu xin Kim Phi thu nhận.
Kim Phi vốn mềm lòng, bây giờ lại có một đám nữ nhân yếu đuối cầu khẩn, không nỡ mở miệng từ chối.
Y không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý: “Được rồi, đừng dập đầu nữa, đứng lên hết đi, đi cùng ta!”
“Cảm ơn tiên sinh!”
Cả đám đều hưng phấn, lần lượt đứng dậy.
“Tiên sinh, ngày mai ta sẽ cho người sang tên khế ước của bọn họ, rồi đưa qua cho ngài.”
Khánh Hâm Nghiêu cười nói.
“Không cần sang tên ta, đổi thành dân tự do là được.” Kim Phi xua tay nói.
Ý định ban đầu của y là giải thoát cho những cô nương này, nhưng ai ngờ mấy cô nương này vừa nghe xong, đã bị dọa tái mặt, tiếp tục quỳ xuống.
“Tiên sinh, xin ngài đừng vứt bỏ bọn ta!”
Các cô nương van xin.
Có người lo lắng đến mức rơi cả nước mắt.
“Ai nói ta muốn vứt bỏ các ngươi...”
Kim Phi nói xong lời này, lập tức cảm thấy không đúng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, sao nói mình vứt bỏ các cô ấy chứ?
Người không hiểu nghe thấy, còn tưởng y là kẻ cặn bã bạc tình bội nghĩa.
“Ta không vứt bỏ các ngươi, mà ta muốn trả tự do cho các ngươi.”
Kim Phi đành phải giải thích: “Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là gái thanh lâu, cũng không phải nha hoàn nhà ai cả, các ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi đi!”
“Tiên sinh, bọn nô tỳ không muốn tự do, chỉ muốn đi theo tiên sinh, hầu hạ tiên sinh!”
Cô nương dẫn đầu nói: “Bọn ta không biết gì cả, chỉ biết múa, biết phục vụ người, nếu tiên sinh không muốn bọn ta, bọn ta... bọn ta không còn đường sống.
Đây là chỗ không biết làm sao của rất nhiều cô nương thanh lâu.
Công việc ở thời đại phong kiến quá ít, coi như trả tự do cho bọn họ, thì bọn họ cũng không có chỗ để đi.
Cuối cùng hoặc là trở thành đồ chơi cho người khác, hoặc là lần nữa quay về thanh lâu.
“Được rồi, trong chốc lát ta không thể nói rõ ràng cho các ngươi được, tất cả đứng lên đi, ta không đuổi các ngươi đi nữa.”
Kim Phi hơi nhức đầu xua tay, lười giải thích với bọn họ.
Chờ quay về làng Tây Hà, từ từ sẽ biết.
Thấy các cô nương đều đã đứng dậy, Kim Phi ôm quyền chào Khánh Hâm Nghiêu, xoay người lên ngựa.
Mấy cô gái lập tức biết điều tiến lên, một người giúp Kim Phi cầm cương ngựa, một người đỡ y.
Kim Phi khẽ thở dài, đá vào bụng ngựa.
Vì có thêm một nhóm cô nương đi bộ, nên đội ngũ không thể đi nhanh, phải mất gần nửa tiếng mới về đến dốc Đại Mãng.
Đây là lần đầu tiên các cô nương đến doanh trại, tò mò nhìn xung quanh, lo lắng về cuộc sống tương lai, nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
Các cô nương tò mò đánh giá doanh trại, binh sĩ trực ban cũng tò mò đánh giá bọn họ.
Mặc dù trong đội nhân viên hộ tống cũng có nhân viên hộ tống nữ, nhưng quần áo của nhân viên hộ tống nữ đều giống quần áo của nhân viên hộ tống nam, hơn nữa do phải huấn luyện lâu dài, nên da đã trở nên ngăm đen xù xì, trông cứng rắn hơn cả binh lính nam của quân Uy Thắng.
Trên thực tế, sức chiến đấu của nhân viên hộ tống nữ cũng không kém binh lính nam của quân Uy Thắng.
Đặc biệt là về nỏ, vượt xa binh lính nam của quân Uy Thắng cả mấy con phố.
Bây giờ chợt nhìn thấy một đám cô nương mặc váy, đi đường giống như liễu đung đưa trong gió, khiến các binh sĩ trực ban cũng phải choáng váng.
Nhưng thấy các cô nương này về cùng Kim Phi, tất cả binh sĩ đều nhanh chóng quay mặt đi.
Đợi đến khi Kim Phi dẫn các vũ nương đi xa, mấy binh sĩ trực ban nhanh chóng túm tụm vào một chỗ, nhỏ giọng thảo luận.
“Kim Tiên sinh cũng thật quá đáng?”
“Chuyện này có gì mà quá đáng vậy? Đây là ngày đầu tiên ngươi làm lính à?”
“Đúng thế, quan viên dẫn nữ quyến đến doanh trại là bình thường, trước kia khi ta ở quân Liên An, từ ngày đầu tiên vào doanh trại Hầu công tử đã không nhàn rỗi rồi.”
“Khi ta ở trong quân Bách Thăng cũng vậy, mỗi ngày Bạch công tử đều bảo thanh lâu đưa ba cô nương đến, một tháng không trùng nhau, Kim tiên sinh đợi đến khi kết thúc trận chiến, thu dọn chiến trường mới dẫn các cô nương về doanh trại, như vậy đã rất tốt rồi.”
“Đương nhiên ta hiểu những thứ này, ta nói quá đáng là nói Kim tiên sinh đưa nhiều người về cùng một lúc như vậy. Vừa rồi ta đếm sơ qua, chắc khoảng mười mấy người gì đấy?”
“Thấy là một đoàn, chắc vậy.”
“Nếu Kim tiên sinh không làm thì thôi, nhưng đã chơi thì chơi luôn một khoản lớn, một lần mang về hơn chục người, nhìn bọn họ không giống gái thanh lâu bình thường!”
“Đương nhiên không giống nữ tử thanh lâu bình thường rồi, chắc là vũ nương.”
“Sao ngươi biết?”
“Nhìn tư thế bước đi và khí thế, từ nhỏ các vũ nương đã được huấn luyện dáng vẻ, nên bước đi khác với người thường.”
“Sao ngươi biết rõ vậy?”
“Nhà ta ở ngoài Phong Nguyệt Phường, ta giao tiếp với bọn họ từ nhỏ, chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay.”
“Khó trách eo nhỏ như vậy, Kim tiên sinh một lần dẫn về nhiều như thế, tối nay phải cố gắng nhiều.”
“Ta bằng lòng góp sức, ngươi mời ta không?”
“Cút cút cút, ông đây không mời nổi!”
...
Trước ánh mắt hâm mộ của binh sĩ trực ban, Kim Phi dẫn các vũ nương dần dần đi xa.
Khi mới vào doanh trại, Đại Lưu đã bí mật cử người đi gọi một đội nhân viên hộ tống nữ đến.
Chờ khi Kim Phi quay lại lều, Đại Lưu hiểu chuyện dẫn cận vệ lui ra xa trăm mét, để binh lính nữ canh gác ngoài lều.
“Tiên sinh, đây là doanh trại của ngài ư?”
Một vũ nương tò mò hỏi.
Trên đường tới đây, Kim Phi đã hơi quen thuộc với nhóm vũ nương này.
Biết cô nương này là Thanh Diên là đại tỷ của nhóm vũ nương này, cũng là người lớn tuổi nhất, năm nay đã mười chín tuổi.
“Đúng, đây là lều của ta.” Kim Phi gật đầu nói: “Thanh Diên cô nương, các cô đi nghỉ một lát đi, lát nữa ta sẽ tìm người sắp xếp cho các cô!”
Nói xong, định cử người gọi A Bội đến.
Nhưng nghĩ đến bên trong còn một ít giấy tờ chưa cất, y lập tức xoay người quay về lều.
Các cô nương nhìn nhau, lấy hết can đảm bước vào.
Trong lúc nhất thời, trong lều tràn ngập mùi thơm.
Chương 515: Không giữ ai lại thật sao?
Kể từ khi rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi chưa chạm vào một cô nương nào.
Là một thanh niên có sinh lý bình thường, nhịp tim của Kim Phi hơi tăng nhanh.
Mặt y đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi.
“Tiên sinh, ngài nóng lắm à?”
Thanh Diên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đưa tay lau mồ hôi cho Kim Phi.
Kim Phi thật sự sợ mình không khống chế được, sao dám có động tác thân mật với cô ấy chứ?
Y rút lui theo bản năng.
Không ngờ đằng sau cũng là một cô nương, Kim Phi bỗng va vào ngực cô nương đó.
Cả hai người đều đỏ mặt.
Kim Phi vội chạy đến phía sau bàn, trong lòng hơi hối hận vì đã để những cô nương này vào trong lều.
Nhưng bây giờ các cô đều đã vào rồi, lại đuổi họ ra cũng không thích hợp.
Mà y cũng không thể rời đi, dù sao trong lều cũng có rất nhiều văn thư.
Mặc dù không tính là cơ mật, nhưng cũng không thể tùy tiện để người khác xem được.
Không còn cách nào, Kim Phi chỉ có thể nhìn về phía cửa hô to: “Đại Lưu!”
Nhưng Đại Lưu sớm đã trốn sang một bên, căn bản không nghe được.
Một nữ nhân viên hộ tống bước vào.
Thấy Kim Phi lúng túng, cô ấy cố nhịn cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không?”
“Đi gọi a Bội tới đây”.
Tiểu Ngọc không có ở đây, A Bội chính là đại tỷ của nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà.
Cũng là người phụ trách các nữ nhân viên hộ tống ở dốc Đại Mãng.
“Vâng!” nữ hộ tống quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, A Bội mở rèm bước vào.
Khi cô ấy thấy các cô nương trong lều, rõ ràng đã sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Có chuyện”, Kim Phi chỉ vào các cô nương nói: “Đây là những cô nương mà Khánh đại nhân nhờ ta sắp xếp giúp, cô sắp xếp cho họ đi”.
“Tiên sinh, bên chỗ ta đều là những người phụ nữ thô lỗ, ngài đột nhiên giao cho ta một nhóm cô nương yểu điệu,bảo ta sắp xếp kiểu gì đây?”
A Bội khó xử hỏi.
“Ta mặc kệ cô dùng cách gì, sắp xếp ở đâu, nhất định phải sắp xếp xong cho ta”, Kim Phi bá đạo nói.
“Vậy ta sắp xếp xong thì ngài không được phản đối nhé”. A Bội nói.
“Không phản đối”, Kim Phi nhanh chóng đồng ý.
Bây giờ y chỉ muốn đưa những cô nương này đi thật nhanh.
“Vậy được, ta cảm thấy cả doanh trại này, nơi thích hợp nhất để sắp xếp cho họ chính là ở chỗ của ngài đây”.
Vẻ mặt A Bội nghiêm túc nói: “Dù sao các cô ấy cũng là người mà Khánh đại nhân tặng Phi ca, hiện giờ trời đang trở lạnh, Phi ca vẫn chưa có con, tìm vài cô nương sưởi ấm là rất hợp lý. Chỉ là Phi ca phải kiềm chế ở mức độ vừa phải, tuy nói trận chiến đã đánh xong, nhưng ngày mai…”
Sắc mặt Kim Phi lập tức tối sầm, không đợi cô ấy nói xong, y cầm một cây trường đao ở bên cạnh lên rồi rút bỏ đao ra.
A Bội đã sớm đề phòng, vội vàng lùi về sau một bước để tránh vỏ đao.
“Ai ya Phi ca ngài nói không phản đối mà, sao lại nóng nảy như vậy?” A Bội cười nói.
Cô ấy và Kim Phi ở cùng một thôn, cũng coi là nhìn Kim Phi trưởng thành, ngoại trừ đánh giặc, bình thường nói chuyện đều rất tùy ý.
Hơn nữa cô ấy đã thành hôn, lời nói tục tĩu của cô ấy lợi hại hơn nhiều so với Kim Phi.
“A Bội, nếu cô còn lấy ta ra làm trò đùa thì đội của cô năm nay đừng nghĩ đến việc làm bất cứ nhiệm vụ nào nữa”.
Kim Phi cũng biết điểm yếu của A Bội ở đâu, lạnh lùng uy hiếp.
Không có nhiệm vụ thì không có phần thưởng, chỉ có tiền lương.
A Bội quả nhiên kinh sợ, cong môi nói: “Được rồi được rồi, ta nghe lời ngài là được chứ gì?”
Nói xong cô ấy vẫy tay về phía các cô nương: “Xem ra các cô không có cơ hội rồi, đi theo ta nào”.
Không ít cô nương tỏ ra thất vọng nhưng không ai dám càn rỡ, đều ngoan ngoãn theo sau A Bội.
Lúc A Bội đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Phi ca, ta là người từng trải, hiểu rõ tâm tư của đàn ông, những cô nương này thật đẹp và quyến rũ, ngài thật sự không giữ lại vài người sao? Ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ không nói cho Hạ Nhi và Tiểu Bắc đâu”.
“Cút”.
Sắc mặt Kim Phi tối sầm, quát lớn.
“Được được được, cút thì cút, dù sao người hối hận cũng không phải là ta”.
A Bội lẩm bẩm một tiếng, dẫn theo các cô nương rời đi.
Đợi người đi hết, Kim Phi mới cảm thấy dễ thở hơn.
Khánh Hâm Nghiêu này đúng là tìm cho mình một vấn đề lớn.
Nếu như ở trong thôn, mình còn có thể sắp xếp những người này đi tới xưởng dệt hoặc tới những nhà máy khác, nhưng đây lại là doanh trại, y thật không biết nên sắp xếp cho họ thế nào.
Chẳng lẽ làm một đoàn ca múa giải khuây?
Ơ, dường như cũng có thể mà.
Kim Phi suy nghĩ về vấn đề này, đi ra khỏi lều.
Đồng thời còn bảo nữ hộ tống vén rèm lều lớn.
Không còn cách nào, mùi phấn quá nồng, không thoát khí, y không thể ngủ nổi.
Lúc này trời đã lạnh, đứng ở cửa cũng không phải cách, Kim Phi phái người đi gọi Trương Lương và Hàn Phong, bàn bạc với họ chuyện chiêu binh.
Ba người bàn bạc đến nửa đêm, Kim Phi mới trở về lều.
Hàn Phong lại không về nghỉ ngơi mà dẫn người đến nhà họ Chu tìm Chu Du Đạt.
Mặc dù Kim Phi đã cho Chu Du Đạt mười nghìn lượng bạc để xây lò rèn và nhà máy dệt thu xếp ổn thỏa cho dân tị nạn, nhưng việc xây dựng cần có thời gian.
Cho dù có nhiều tiền hơn, nhiều dân tị nạn, cũng không thể xây dựng một dãy nhà trong một hai ngày.
Vì vậy những người dân tị nạn chỉ có thể tạm thời tụ tập ở nhà họ Chu.
Lúc đầu mọi người vẫn có thể chen chúc trong nhà, nhưng càng ngày càng nhiều người đến, tất cả các phòng của nhà họ Chu đều chật kín, bây giờ ngay cả sân cũng chật kín người.
Khi Hàn Phong bước vào gần như không tìm thấy chỗ đặt chân.
Lúc này nơi duy nhất trong nhà họ Chu không có ai ở chính là gian phòng thờ tổ tiên.
Chu Du Đạt đón tiếp Hàn Phong ở đây luôn.
“Hàn tráng sĩ, sao nửa đêm lại tới đây?”
Chu Du Đạt rót cho Hàn Phong một ly trà rồi hỏi: “Dốc Đại Mãng xảy ra chuyện gì sao?”
“Dốc Đại Mãng không sao, là tiên sinh nhà ta có chút chuyện muốn nhờ Chu tiên sinh giúp đỡ”.
Hàn Phong nhận lấy ly trà nói: “Nửa đêm mạo muội làm phiền, mong Chu tiên sinh không trách”.
“Hàn tráng sĩ nói gì vậy chứ? Không có Kim tiên sinh thì không có Chu Du Đạt hôm nay, Hàn tráng sĩ mau nói, Kim tiên sinh có chuyện gì vậy?”
Chu Du Đạt vừa nghe chuyện của Kim Phi, thì vội ngồi thẳng người.
Anh ta bị ảnh hưởng bởi tư tưởng truyền thống, trước đây anh ta luôn muốn làm quan, muốn thay đổi Đại Khang, làm rạng danh tổ tiên.
Vì vậy lần đầu tiên thấy Cửu công chúa, anh ta mới kích động như vậy.
Nhưng sau khi trải qua đại nạn sinh tử, sau đó nhiều lần cầu cứu khắp nơi đều bị coi thường, nhân sinh quan của Chu Du Đạt có thay đổi rất lớn.
Anh ta không còn nghĩ đến việc làm quan nữa mà bắt đầu trở nên thực dụng hơn.
Càng hiểu sâu sắc hơn, Chu Du Đạt phát hiện, Kim Phi là người càng đáng tin, đáng tôn trọng hơn so với Cửu công chúa.
Bởi vì Kim Phi quan tâm đến những người dân tị nạn từ tận đáy lòng, hơn nữa có những hành động thực tế.
Bây giờ Kim Phi có chuyện nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta lập tức lấy lại tin thần.
“Chuyện là như này, tiên sinh đã lấy được tư cách thành lập quân Ất Đẳng, muốn chiêu mộ một nhóm binh lính”.
Hàn Phong nói: “Tiên sinh nói chiêu binh không thể tìm những kẻ hèn nhát, các anh em trong trại tù binh của chúng ta đều rất tốt, dám chiếm đoạt trại ngựa trong tay Đan Châu. Vì vậy quyết định chiêu mộ từ trại tù của chúng ta trước, cần Chu tiên sinh phối hợp một chút”.
Đãi ngộ của tân binh đều giống như nhân viên hộ tống”.
“Đãi ngộ cũng giống nhân viên hộ tống ư?”
Chu Du Đạt đứng dậy: “Có bao gồm việc sắp xếp cho người nhà không?”
Anh ta và Hàn Phong đã là bạn bè sinh tử, nên anh ta hiểu rất rõ những đãi ngộ của đội nhân viên hộ tống.
Với điều kiện tốt như vậy, đi chiêu mộ binh sĩ ở đâu cũng luôn có người tranh nhau tham gia.
Kim Phi đâu phải tìm anh ta giúp đỡ chứ, đây là y đang giúp anh ta sắp xếp cho dân tị nạn mà!
“Khánh Mộ Lam, cô nói chuyện có thể có chút lương tâm được không vậy?”
Kim Phi nói: “Là ta lừa cô vào sao? Ta cũng đã nói với cô, phòng tối nhỏ rất đáng sợ, cô không chịu nghe, vẫn muốn tự đi thử, ta muốn kéo cũng kéo không được, bây giờ ngược lại còn muốn trách ta sao?”
“Ai da, trời cũng sắp tối rồi, ca ca của ta chắc chắn vẫn còn đợi chúng ta ở nhà.”
Khánh Mộ Lam tự biết mình đuối lý, nên kiên quyết đổi chủ đề: “Đi nhanh lên nào!”
Nói xong, cô ấy đóng cửa sổ xe ngựa lại.
Cửu công chúa nhìn hai người cãi nhau, mặt đầy tươi cười.
Nếu như có thể cứ vui vẻ mãi như vậy thì tốt rồi…
Khánh Mộ Lam đoán không sai, nhóm Kim Phi vừa đến Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu sắp không đợi được nữa.
Nữ binh được Khánh Mộ Lam phái về báo tin đã về một lúc lâu, nhưng nhóm Kim Phi vẫn chưa về tới.
Đang chuẩn bị dẫn người đi xem chuyện gì thì quản gia nói bọn họ đã đến.
Khánh Hâm Nghiêu vội chạy ra cửa, thấy xe ngựa tới, thì nhanh chóng nghênh đón.
Anh ta ôm quyền chào Kim Phi trước: “Kim tiên sinh!”
“Khánh đại nhân!”
Lần này Kim Phi đến là có chuyện cần gặp Khánh Hâm Nghiêu để bàn bạc, nên y cũng vội vàng nhảy xuống ngựa chiến đáp lễ: “Lúc vừa lên đường, doanh trại đột nhiên xảy ra chút chuyện, nên bị chậm trễ một chút, đại nhân đợi có sốt ruột không?”
“Không, ta cũng vừa từ ngoài về đến.”
Khánh Hâm Nghiêu cười khoát tay.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ra khỏi xe ngựa, nhóm người cùng nhau đi vào Khánh phủ.
Nhà họ Khánh đã cắm rễ ở Tây Xuyên mấy chục năm, phủ đệ xây dựng cực kỳ to lớn, hơn nữa có lẽ là được danh gia thiết kế, núi giả đá lạ, vườn hoa ao nhỏ, không thiếu thứ gì, cũng không có cảm giác khoa trương như những nhà giàu mới nổi, tất cả đều rất tự nhiên.
Kim Phi và Cửu công chúa được Khánh Hâm Nghiêu dẫn đường, đi vào một phòng khách.
“Ban đầu huynh ấy nói muốn mời mọi người ăn uống ở phòng tiệc, nhưng ta cảm thấy phòng tiệc lớn quá, chúng ta chỉ có vài người, nói chuyện cũng không nghe rõ, chúng ta toàn người nhà ăn với nhau, cũng không cần múa hát giúp vui, nên đã đề nghị huynh ấy chiêu đãi hai vị ở đây.”
Khánh Mộ Lam giải thích: “Phòng hơi nhỏ, nhưng chúng ta đều là người nhà, như vậy sẽ thoải mái hơn. Đúng rồi, ta còn có một cái bàn tròn giống như nhà của tiên sinh nữa đó!”
“Thật ra thì có ca múa cũng được.” Kim Phi cười nói.
Y chỉ mới thấy ở trong sách viết rằng yến hội của đại gia tộc thời phong kiến cực kỳ xa hoa.
Nhưng vẫn chưa được nhìn thấy.
“Ha ha, tiên sinh muốn ca múa giúp vui hả, đợi một chút, ta đưa tiên sinh đi chọn mấy cô vũ công nhé.”
Khánh Hâm Nghiêu cười theo kiểu am hiểu chuyện của nam nhân: “Lầu Hàm Hương tháng trước mới đưa đến một nhóm, đều là người được dạy dỗ tốt.”
“Đa tạ ý tốt của Khánh đại nhân, không cần đâu.”
Kim Phi chẳng qua chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Khánh Hâm Nghiêu thật sự muốn đưa nữ vũ công cho y.
Y đỏ mặt khoát tay.
Nếu thật sự phải đưa vài cô vũ công về, y không biết phải sắp xếp họ thế nào.
Lập một đoàn ca múa cho đội nhân viên hộ tống sao?
“Tiên sinh đừng khách sáo.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh yên tâm, gần đây ta đang bận rộn chuyện công, vẫn chưa kịp đi xem, tiên sinh có thể giúp ta đánh giá một chút.”
“Huynh, huynh đừng thuyết phục nữa, ban đầu ở Quảng Nguyên không biết bao nhiêu thanh lâu sẵn sàng tiến cống mấy cô, nhưng ngài ấy không đi đâu hết.”
Khánh Mộ Lam nói: “Ngài ấy miệng thì ba hoa, nhưng đến lúc đụng chuyện thật thì không làm được.”
“Hừ, Khánh Mộ Lam, cô xem thường ai đó?” Kim Phi cảm thấy bất đắc dĩ.
Khánh Mộ Lam nói lời này thật dễ hiểu lầm, nếu không phải Khánh Hâm Nghiêu đang ở đây, chắc chắn Kim Phi sẽ phản bác cô ấy.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, bổn cung đói rồi.”
Cửu công chúa đi tới bàn trước tiên, tiện tay kéo một cái ghế ra.
“Điện hạ, người ngồi phía trên chứ?” Khánh Hâm Nghiêu chỉ chỗ ngồi đối diện cửa chính.
“Có mấy người chúng ta, còn phân trên dưới làm gì?”
Cửu công chúa khoát tay: “Mọi người nhanh vào bàn ngồi đi.”
“Vậy nghe theo điện hạ.” Khánh Hâm Nghiêu đưa tay ra ý mời Kim Phi: “Kim tiên sinh, mời!”
“Khánh đại nhân mời!” Kim Phi mời xong, ngồi vào bên trái Cửu công chúa.
Hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt ngồi xuống.
Quản gia vỗ tay, thị nữ nối đuôi đi nào, bày một bàn thức ăn lớn.
Trong đó hơn một nửa là món xào.
“Nghe điện hạ và Mộ Lam nói tiên sinh thích ăn món xào, ta đã cho người học làm một chút, tiên sinh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Khánh Hâm Nghiêu chỉ vào bàn, nói.
“Khánh đại nhân có lòng rồi.”
Kim Phi ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Khánh Hâm Nghiêu không chiêu đãi Cửu công chúa trước mà nói với mình trước, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Kim Phi đến nhà họ Khánh cũng có chuyện cần nhờ Khánh Hâm Nghiêu giúp đỡ.
Sau khi phát hiện điều này, Kim Phi quyết định khoan hãy lên tiếng, đợi Khánh Hâm Nghiêu nói trước chuyện gì, y mới căn theo tình hình mà xác định đối sách.
Sau khi uống rượu hát bài “Quốc tế ca” ở Quảng Nguyên, Kim Phi không uống rượu bên ngoài nữa.
Khánh Hâm Nghiêu thuyết phục một lúc, thấy thái độ Kim Phi kiên quyết nên cũng không ép nữa, mà sai người đổi rượu thành trà hoa quả.
“Cảm ơn tiên sinh lần này ra tay trượng nghĩa, cũng cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc Mộ Lam lâu như vậy, chắc chắn gây phiền phức không ít cho tiên sinh.”
Bốn người đều ăn được lưng bụng, Khánh Hâm Nghiêu nâng chén trà lên: “Sau khi trở về từ làng Tây Hà, muội ấy cũng đã ngoan ngoãn rất nhiều, xem ra tiên sinh đã phí không ít tâm sức. Ta lấy trà thay rượu, kính tiên sinh một chén!”
“Chuyện nên làm.” Kim Phi nâng chén trà, đứng dậy cụng chén với Khánh Hâm Nghiêu.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Thật ra hôm nay ngoại trừ cảm ơn tiên sinh, ta còn có chuyện muốn nhờ.”
“Cuối cùng đã chịu nói đến chuyện chính!”
Kim Phi oán thầm trong lòng một tiếng, mặt vẫn không biểu hiện khác thường: “Khánh đại nhân mời nói, chỉ cần ta có thể giúp, tuyệt đối không từ chối.”
“Vậy ta nói thẳng.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Thật không dám giấu, Gada và Đan Châu tâm đầu ý hợp, Đan Châu chết ở thành Tây Xuyên, Gada rất có thể sẽ phái binh tiến đánh lần nữa, hơn nữa lần sau chắc chắn sẽ không chỉ có hai chục ngàn người.
Lần này tiên sinh sử dụng thần quang bảy màu và lựu đạn đã khiến người Thổ Phiên khiếp sợ, ta muốn tìm tiên sinh mua một ít.”
Kim Phi đã hiểu, ra vẻ đắn đo, nói: “Khánh đại nhân, thật ra ta cũng không dối gạt đại nhân, Mộ Lam cũng biết, hiện giờ lựu đạn ta vẫn còn đang nghiên cứu, vẫn chưa tìm được công thức thích hợp, không thể chế tạo được nhiều. Thần quang bảy màu cũng vậy, chế tạo rất khó.”
Lời này xem như nửa thật nửa giả.
Lựu đạn đích thực là đang nghiên cứu, nhưng pháo hoa y đã sẵn sàng sản xuất số lượng lớn rồi.
Nhưng lúc đàm phán, vừa bắt đầu đã nói con bài tẩy cho đối thủ biết, vậy sao bàn tiếp được đây?
“Tiên sinh, nhờ ngài nghĩ cách giúp.” Khánh Mộ Lam cũng tiếp lời thuyết phục.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Bọn họ thật sự cũng lo lắng Gada sẽ tiến đánh lần nữa.
Hạn ngạch của quân Ất đẳng mà Kim Phi mong muốn đã có được, Cửu công chúa không biết lần sau phải dùng thứ gì mới có thể mời được y.
Không có Kim Phi bên cạnh, cô ấy thật sự không có dũng khí đối diện với Gada.
“Tiên sinh, không phải ngài đang rất lo lắng trong lúc điều chế thuốc nổ sẽ nổ khiến mình bị thương sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Ta có thể bảo huynh ấy tìm một số tội phạm tử hình trong tù đến đây, để họ làm thí nghiệm, nhất định sẽ nhanh hơn nhiều.”
Kim Phi nghe vậy, khẽ nhíu mày.
“Ngài yên tâm, ta sẽ bảo huynh ấy đặc biệt chọn ra những tên có tội cực ác, phải bị xử chết!”
Khánh Mộ Lam biết tính cách của Kim Phi không phải xem mạng người như cỏ rác, nên vội nói: “Nếu bọn họ có thể làm ra thứ tiên sinh mong muốn, thì tha cho bọn họ một con đường sống, cũng là chuyện tốt!”
Chương 512: Suy nghĩ nông cạn
Ở thời đại nào cũng có tội phạm bị tử hình.
Đặc biệt ở môi trường như Đại Khang, rất nhiều người không thể sống, bí quá hóa liều.
Có kẻ lên núi làm cướp, cũng có kẻ đi cướp bóc.
Thậm chí, có người còn nhìn thấy hàng xóm ban ngày mua vài cân gạo kê, ban đêm đã giết cả cả nhà người ta, chỉ vì để cướp mấy cân gạo kê.
Nghe có vẻ buồn cười nhưng nó xảy ra hàng ngày.
Mặc dù mỗi tháng châu phủ đều đưa một nhóm tội phạm tử hình đến chiến trường làm bia đỡ đạn, nhưng án tử ở mỗi châu phủ thậm chí cả huyện phủ, chưa bao giờ trống.
Mặc dù có người rất đáng thương, nhưng đúng là họ cố ý giết người, hầu hết những người mà họ giết cũng là người đáng thương, họ phải trả giá cho tội ác của mình.
“Tiên sinh, ta cảm thấy đề nghị của Mộ Lam tỷ tỷ cũng không tệ.”
Cửu công chúa cũng khuyên: “Ta hiểu tiên sinh là người rộng lượng, không muốn làm chuyện như vậy, nhưng tiên sinh nghĩ thử, cho dù tiên sinh không cần bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị chém, ngài đang cho bọn họ đường sống, là làm việc tốt!
Hơn nữa, một khi Gada đánh đến, bầu trời sẽ rực lửa, sinh linh lầm than, không biết sẽ có bao nhiêu người dân vô tội phải chịu khổ.
Nếu tiên sinh có thể chế tạo lựu đạn, dùng để bảo vệ biên cương, chống giặc ngoại xâm, đây là công đức cứu độ vô số người!”
Không thể không nói, Cửu công chúa rất giỏi thuyết phục người khác.
Biết Kim Phi quan tâm đến người dân, nên lấy đây là bước đột phá, lấy chuyện Gada xâm lược làm ví dụ.
Quả thật Kim Phi có hơi động lòng.
“Ta có thể dùng tội phạm tử hình đến giúp đỡ, nhưng ta phải tự mình chọn người, hơn nữa phải theo ta quay về làng Tây Hà.”
Kim Phi đưa ra điều kiện.
Thuốc nổ là chuyện quan trọng, y phải kiểm soát phương pháp chế tạo trong tay.
Nếu không được, y thà tự mình từ từ khám phá.
Hoặc chọn một số thổ phỉ làm nhiều việc ác để làm việc đó, tuyệt đối không thí nghiệm bên ngoài.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa vẫn gật đầu nói: “Được!”
“Vậy thì cứ làm như lời tiên sinh nói!”
Khánh Hâm Nghiêu nói tiếp: “Chờ ta cho người sắp xếp lại hồ sơ những người bị tử hình, rồi ngày mai sẽ giao cho tiên sinh, tiên sinh cứ thoải mái mà chọn người.”
“Được.” Kim Phi nói: “Kỳ thật ta cũng có mấy việc muốn nhờ Khánh đại nhân.”
“Mời tiên sinh nói!” Khánh Hâm Nghiêu đặt đũa xuống.
“Điện hạ giúp ta giành được quyền dùng quân Ất Đẳng, cho nên ta muốn chiêu mộ một ít binh lính ở Tây Xuyên.” Kim Phi nói.
Chiêu binh có điều lệ kỹ càng, không phải nói ngươi muốn chiêu binh ở đâu, là có thể chiêu binh ở đó.
Ví dụ như Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài, về cơ bản đến từ thái ấp quận Kim Xuyên.
Nhưng hầu như tất cả trai tráng ở phụ cận Kim Xuyên đều bị chiêu mộ vào đội nhân viên hộ tống, nên Kim Phi chỉ có thể chiêu binh ở nơi khác.
“Tiên sinh muốn tuyển bao nhiêu người?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Tuyển hết!” Kim Phi nói: “Năm ngàn người!”
“Cái này...” Khánh Hâm Nghiêu hơi do dự.
Mặc dù Tây Xuyên là thành lớn, nhưng nếu bị Kim Phi chiêu mộ năm ngàn người, sẽ ảnh hưởng đến việc chiêu binh sau này của anh ta.
“Ta có thể tuyển những người trên mặt có đóng dấu, không phân biệt giới tính!” Kim Phi bổ sung một câu.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bách tính trên mặt có đóng dấu, căn bản anh ta không dám tìm, nếu không vào quân đội, cũng sẽ bị loại trừ.
Hơn nữa, gần đây anh ta đang rất đau đầu khi bố trí ổn thoả cho những người này, nếu Kim Phi chịu chiêu mộ những người này, sẽ giúp anh ta giải quyết một vấn đề lớn.
Vì thế anh ta đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Còn một điều nữa, sau khi chiêu mộ binh lính xong, ta muốn toàn bộ quyền tiêu diệt thổ phỉ ở Xuyên Thục!”
Kim Phi tiếp tục đưa ra điều kiện.
Với Khánh Hâm Nghiêu mà nói, tiêu diệt thổ phỉ có thể xoa dịu bất bình của dân chúng, ổn định an ninh.
Chẳng qua phần lớn thổ phỉ đều thông đồng với gia đình giàu có địa phương, tiêu diệt thổ phỉ sẽ đắc tội với những người này.
Nhiều nhà giàu có căn cơ vững chắc, có quan hệ muôn hình vạn trạng với triều đình.
Khánh Hâm Nghiêu phái quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn, thậm chí còn phải mượn danh nghĩa của tiêu cục Trấn Viễn.
Bây giờ Kim Phi chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu sẽ không chút do dự mà đồng ý.
“Tiên sinh, ngài không phải nhờ ca ca ta giúp đỡ, mà là đang giúp ca ca.”
Khánh Mộ Lam cười trêu: “Nếu không hiểu rõ tiên sinh, ta còn tưởng tiên sinh đang nịnh bợ ca ca đấy.”
“Mộ Lam tỷ tỷ, không phải tiên sinh giúp Hâm Nghiêu ca ca, càng không phải nịnh bợ, mà là ngài ấy thương xót cho bách tính.”
Cửu công chúa đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Tiên sinh, ta thay mặt bách tính Thục Xuyên, cũng thay mặt phụ hoàng, cảm ơn ngài!”
Chỉ cần không phải người mù, đều biết sang năm Xuyên Thục rất có thể sẽ mất mùa, thậm chí không có gì để thu hoạch.
Đến lúc đó thổ phỉ cướp bóc hàng năm, dân chúng sẽ không sống nổi.
Không sống nổi, thì sẽ tạo phản.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, cũng đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Đại ân của tiên sinh, Khánh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!”
“Hai vị nói quá lời, chẳng qua ta muốn yên lòng mà thôi.”
Kim Phi đứng dậy đáp lễ: “Nếu hai vị có lòng, sau này có người đến kinh thành tố cáo, xin hai vị nói giúp ta vài câu tốt đẹp là được.”
“Nói gì vậy, tiên sinh là đang giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ!” Khánh Hâm Nghiêu vội cam đoan.
“Ta sẽ báo cáo chuyện này với phụ hoàng.” Lúc này trong đầu Cửu công chúa đã bắt đầu tính toán kế hoạch, nghĩ cách làm thế nào để khơi dậy hứng thú trong lòng hoàng đế.
Kim Phi cười, cạn chén trà với hai người.
Ngoài việc tiêu diệt thổ phỉ để yên tâm ra, tất nhiên trong lòng y cũng có mục đích khác.
Từ dân chúng bình thường đến cựu binh đạt tiêu chuẩn, cần phải trải qua một quá trình.
Bằng không, nhiều tân binh chưa từng thấy máu, vừa ra chiến trường chân đã mềm nhũn, còn đánh đấm gì nữa?
Như vậy là bảo bọn họ đi chịu chết.
Sẽ đả kích sĩ khí vô cùng nghiêm trọng.
Sĩ khí là thứ vô cùng huyền diệu.
Nếu một đội ngũ luôn đánh thắng trận, họ sẽ có niềm tin tất thắng, giống như chiến đội áo giáp đen vậy, dù phải đối mặt với quân Thổ Phiên tinh nhuệ gấp mười lần, thì bọn họ cũng dám đánh.
Ngược lại cũng giống như vậy, nếu một đội ngũ từ khi bắt đầu đã luôn thua trận, binh lính sẽ cảm thấy sợ hãi chiến trường.
Tự nhiên khi đánh sẽ bị bó tay bó chân, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Các nhân viên hộ tống đã chứng minh điều đó, tiêu diệt thổ phỉ là phương pháp tốt nhất để luyện binh.
Hơn nữa thổ phỉ còn tích trữ rất nhiều lương thực, tiêu diệt thổ phỉ có thể mang lương thực đi tiếp tế.
Số tiền bị tịch thu cũng có thể sung vào quân phí.
Những tên thổ phỉ bị bắt làm tù binh có thể đưa đến mỏ than và mỏ muối làm lao động không mất phí.
Một công đôi việc.
Tất cả đều vui.
Nhược điểm duy nhất chính là, tiêu diệt thổ phỉ sẽ mạo phạm đến thế gia hào tộc đang âm thầm ủng hộ bọn thổ phỉ.
Nhưng Kim Phi còn dám đánh chết Tiết Hàn Lư, còn phải sợ nhà giàu sao?
Hơn nữa y tin tưởng Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu sẽ giúp y gánh vác một phần hỏa lực.
Vì vậy đề nghị này, hai bên dễ dàng đạt được sự đồng thuận.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Tiên sinh còn có chuyện gì sao, cứ nói ra, nếu Khánh có thể làm được, thì sẽ không bao giờ từ chối!”
Vừa rồi Kim Phi nhắc đến hai việc, nói là cần anh ta giúp đỡ, kỳ thực là đang giúp anh ta giải quyết vấn đề.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu nghĩ rằng vẫn còn điều gì đó.
Anh ta chỉ mong Kim Phi nói thêm mấy yêu cầu nữa.
“Thực ra là còn một chuyện cuối cùng.” Kim Phi nói: “Ta muốn quyền bán muối trên toàn bộ Tây Xuyên!”
Phụt!
Khánh Hâm Nghiêu chỉ mới nhấp một ngụm trà, đã phun hết ra ngoài.
Kim Phi vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ nông cạn quá rồi!
Chương 513: Xin tiên sinh thu nhận
Ở thời phong kiến, thương nhân buôn muối chính là một danh từ toả ra mùi tiền.
Sau lưng mỗi một thương nhân buôn muối đều có gia tộc lớn chống lưng.
Hơn nữa còn là gia tộc siêu cấp có người đang nắm quyền hiện tại.
Bằng không sẽ không tranh nổi miếng mồi béo này.
Nếu nói rằng thổ phỉ chính là đại diện cho lợi ích của mấy lão nhà giàu ở nông thôn, thì thương nhân buôn muối lại là đại diện cho lợi ích của mấy gia tộc lớn ở kinh thành.
Cho dù Khánh Hâm Nghiêu có là người đứng đầu Tây Xuyên, cũng không dễ gì động đến được.
Lúc trước sản xuất muối ở Quảng Nguyên, quyền tiêu thụ muối được giao cho Kim Phi là vì quyền tiêu thụ muối vốn do Khánh Hâm Nghiêu nắm giữ.
Mặc dù vậy, sau khi biết được Kim Phi bán muối giá chỉ mười văn tiền, nhà họ Khánh bị không ít gia tộc ghi thù.
Trong đó bao gồm cả một vài đồng minh.
Nhà họ Khánh vì để bình ổn lại giá, đã phải bỏ ra một ít vốn liếng.
Cho nên, Khánh Hâm Nghiêu chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Tiên sinh, không phải ta muốn từ chối, mà là chuyện này quả thật ta không làm được!"
"Tiên sinh, nếu giao tất cả quyền tiêu thụ muối ở Tây Xuyên cho ngài, tức là đang chọc vào tổ ong vò vẽ của triều đình, đừng nói là Hâm Nghiêu ca ca, chỉ sợ là đến cả phụ hoàng cũng chưa chắc đã áp chế được."
Cửu công chúa cũng cười khổ, giải thích giúp Khánh Hâm Nghiêu.
"Ta đường đột quá rồi..."
Kim Phi cũng là bất đắc dĩ.
Cắt đứt đường làm ăn của người ta cũng tương đương với tội giết cha giết mẹ, Khánh Hâm Nghiêu không dám đồng ý cũng là hợp tình hợp lý.
"Tiên sinh, bổn cung tuy không có cách nào trực tiếp trao quyền tiêu thụ muối cho ngài, nhưng có thể giúp tiên sinh liên lạc với các thương nhân buôn muối quanh đây, bảo bọn họ đừng khai thác muối ở bờ biển nữa, trực tiếp đặt hàng ở chỗ tiên sinh, tiên sinh cảm thấy như vậy có được không?"
Cửu công chúa nói: "Như vậy tuy rằng không thể ép giá muối xuống mười văn, nhưng ít nhất cũng hạ được giá muối xuống một chút."
"Như vậy cũng được." Kim Phi gật đầu: "Đa tạ điện hạ."
"Tiên sinh nói vậy khiến Vũ Dương hổ thẹn rồi, Vũ Dương biết tiên sinh bán muối không phải để kiếm tiền, mà là vì dân chúng, theo lý mà nói, bổn cung có thế nào cũng phải giúp đỡ tiên sinh đến cùng, là Vũ Dương vô dụng."
Cửu công chúa nói: "Ta phải cảm ơn tiên sinh mới đúng! Tiên sinh còn có yêu cầu gì, xin cứ nói."
"Vậy ta không khách khí với điện hạ nữa, ta có thể đồng ý với cách của điện hạ, nhưng ta có hai yêu cầu."
Kim Phi nói: "Thứ nhất, trên tất cả các gói muối, phải ghi rõ được sản xuất tại xưởng làng Tây Hà. Thứ hai, ta phải có quyền định giá!"
"Quyền định giá?" Cửu công chúa nhíu mày: "Tiên sinh mời nói kĩ hơn chút."
"Chẳng hạn như thương nhân theo bờ biển khai khác được một thuyền muối, mỗi cân bán một trăm văn tiền, lãi ba mươi văn, ta có thể sai người vận chuyển giao muối ăn đến đúng địa điểm mà bọn họ chỉ định, mỗi cân giá bốn mươi văn!"
Kim Phi nói: "Nếu bọn họ tự ý tăng giá, lập tức chấm dứt hợp tác."
"Yêu cầu này của tiên sinh rất hợp lý, nhóm thương nhân buôn muối này quả thật lãi nhiều hơn trước nhiều, lại còn ít tốn sức hơn, nếu bọn họ không đồng ý, vậy thì khỏi cần hợp tác nữa!"
Cửu công chúa giơ chén trà trong tay lên: "Tiên sinh quả là cao tay, Vũ Dương kính tiên sinh một ly!"
Kim Phi nâng chén, nhẹ nhàng cạn chén với Cửu công chúa.
Y muốn quyền tiêu thụ muối, quả thực không phải vì kiếm tiền.
Ngoại trừ muốn cho dân chúng có muối để ăn, cũng muốn gây dựng chút tên tuổi cho làng Tây Hà.
Người sống ở thế kỷ 21 như y, hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của danh tiếng.
Nếu mỗi người dân ở Xuyên Thục đều biết đến làng Tây Hà, đều tin tưởng vào sản phẩm của làng Tây Hà, thì điều này còn còn giá trị hơn việc đưa cho y một núi vàng.
Đề nghị của Cửu công chúa tuy rằng chưa đạt được như mong muốn của Kim Phi, nhưng trước mắt cũng là cách tốt nhất rồi.
Sở dĩ muối đắt, nguyên nhân chủ yếu là do phí vận chuyển.
Nếu giảm được tối đa loại phí này xuống, có thể đảm bảo được tối đa lợi nhuận cho thương nhân buôn muối, cũng có thể giảm được giá muối xuống, khiến cho dân chúng có thể được ăn muối, cũng sẽ nâng tên tuổi của xưởng muối làng Tây Hà lên đến thương hội Kim Xuyên, hình thành hiệu ứng thương hiệu.
Sau này khi y tái mở rộng ra các mặt hàng khác, việc buôn bán sẽ rất thuận lợi.
Bàn xong việc chính, mọi người bắt đầu hàn huyên mấy chuyện vặt vãnh khác.
Một bữa cơm hai tiếng sau mới kết thúc.
Không thể không nhắc đến, đầu bếp ở Khánh phủ quả thật không tồi tí nào, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng, Kim Phi ở trong doanh trại ăn không no nhiều ngày như vậy, hôm nay hoàn toàn không khách sáo, ăn đến mức cái bụng tròn xoe.
Trời đã tối, Cửu công chúa ngủ lại Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu tự mình tiễn Kim Phi ra đến cửa.
"Khánh đại nhân xin dừng bước."
Ra tới cửa, Kim Phi xoay người hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: "Đại nhân quay về đi, ta trở về doanh trại đây!"
"Tiên sinh đợi đã!"
Khánh Hâm Nghiêu kéo tay áo Kim Phi
Kim Phi đang muốn hỏi là đợi cái gì, thì nhìn thấy một loạt các cô nương, từ trong Khánh phủ thành thật đi ra.
Những cô nương này vừa nhìn là biết đã được qua tuyển chọn rất nghiêm ngặt, người nào người nấy cũng dáng người cân đối, động tác nhẹ nhàng, dung mạo đều là cực phẩm.
Trong lúc nhất thời, cổng Khánh phủ tỏa ra một hương thơm nức mũi, Kim Phi hơi hoa mắt.
"Tiên sinh lần này có ơn lớn đối với ta, ta cảm kích vô cùng, những vũ nương này tới từ Lầu Hàm Hương, xem như là một chút tâm ý của ta, mong rằng tiên sinh sẽ không ghét bỏ."
Khánh Hâm Nghiêu nháy mắt với Kim Phi: "Tiên sinh, ta cam đoan chưa từng chạm qua dù chỉ một chút, tất cả đều vẫn là gái còn trinh”.
"Khánh đại nhân, vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi”.
Kim Phi dở khóc dở cười nói: "Hiện tại ta đang ở doanh trại, dẫn về một đám vũ nương còn ra thể thống gì?"
"Tiên sinh, ngài cũng không phải trong danh sách các tướng sĩ, bây giờ chiến sự đã xong, không cần phải chú ý nhiều như vậy."
Khánh Hâm Nghiêu chẳng hề kiêng kị nói.
Kỷ luật quân đội Đại Khang lỏng lẻo, rất nhiều tướng lĩnh ăn chơi, cho dù đang ở đầu tiền tuyến cũng dẫn theo phụ nữ đến thị tẩm, các tướng sĩ sớm đã quen với việc này.
Huống hồ Kim Phi không có ngoại viện chính thức, quy củ trong quân doanh đúng là không làm gì được y.
Nhưng mà Kim Phi biết rõ đạo lý “Trên không nghiêm dưới khắc loạn”.
Nếu như y dám đi đầu làm càn, đội nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ loạn hết lên.
Hơn nữa đây cũng là lý do y không thích ăn cơm tập thể trong quân ngũ, nhưng lại kiên trì như cũ không nấu ăn riêng.
Y lắc đầu từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Khánh đại nhân, ta thật sự không cần."
"Tiên sinh, ta nói thật với ngài vậy, phu nhân nhà ta đang mang thai, ta không muốn chọc giận cô ấy, tránh động thai, tiên sinh nếu không chịu thu nhận các cô ấy thì ta chỉ có thể đuổi các cô ấy về Lầu Hàm Hương."
Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phi vẫn từ chối, cười khổ nói: "Như vậy không được hay cho lắm... Ngài nhận ý tốt của ta nhé?"
Không phải nữ nhân Đại Khang nào cũng giống Quan Hạ Nhi, ngày nào cũng mong đàn ông nhà mình nạp thêm thiếp.
Có rất nhiều cô nương thân phận cao quý xem trọng danh phận của mình.
Thê tử của Khánh Hâm Nghiêu tuy rằng không phải công chúa, nhưng cũng là đích nữ của một vị quốc công.
Mẫu thân của cô ấy lại là biểu muội của hoàng đế đương triều, có thể nói là thân phận hiển hách.
Tất nhiên, Khánh Hâm Nghiêu không muốn dính vào những vũ nương này.
Bình thường trong nhà nuôi mấy kiểu vũ nương như này cũng là lẽ thường tình ở Đại Khang, nếu cô ấy làm loạn lên thì sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.
Chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng bây giờ cô ấy lại đang mang thai, chắc chắn sẽ bị chọc giận, Khánh Hâm Nghiêu cũng không rảnh rỗi mà chọc vào cô ấy.
Lầu Hàm Hương đã đưa vũ nương đến, nếu giờ trả lại, sẽ bị người đời cười nhạo.
Đang lúc do dự, các vũ nương đứng chụm lại một nhóm, đột nhiên cùng nhau quỳ về phía Kim Phi: "Nhóm nô tỳ không muốn quay lại Lầu Hàm Hương, xin tiên sinh thu nhận bọn ta!"
Nếu bây giờ các cô ấy quay về, chẳng khác gì bị khách hàng trả về.
Không những bị Lầu Hàm Hương trách phạt, còn có thể bị ép đi tiếp khách.
So với một cuộc sống bi thảm như vậy, các cô ấy tình nguyện đi theo Kim Phi.
Một tiểu tướng quân tuấn tú như này, hầu hạ y chắc chắn sẽ hơn hẳn mấy lão già ở Lầu Hàm Hương.
Chương 514: Đi theo ta
“Ơ kìa, các ngươi đang làm gì vậy?”
Kim Phi muốn đưa tay kéo mấy vũ nương lên, nhưng cảm thấy không thích hợp.
Trong lúc nhất thời tay chân y hơi luống cuống.
“Ta nói cho các ngươi biết, Kim tiên sinh không chỉ là quý tộc, mà còn là tài tử si tình, các ngươi đều là người biết chữ, hẳn là đã đọc Tây Xuyên Hoa, nghe đến tên Tiểu Bắc rồi nhỉ?”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Bài thơ đó do chính tiên sinh này làm, hơn nữa Kim tiên sinh còn cưới Tiểu Bắc cô nương về nhà, bây giờ Tiểu Bắc cô nương rất lợi hại, toàn bộ thương hội Kim Xuyên đều thuộc về cô ấy quản lý.”
Ban đầu các vũ nương muốn đi theo Kim Phi, nhưng sau khi nghe Khánh Hâm Nghiêu nói vậy, hai mắt vì kích động mà sáng lên.
Bách tính ở Tây Xuyên có thể không biết Kim Phi, nhưng bọn họ đều xuất thân thanh lâu, đã nghe về chuyện của Đường Tiểu Bắc và Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc là một cô nương truyền kỳ ở thanh lâu, là mục tiêu mơ ước của mọi cô nương ở thanh lâu.
Ngay cả những cô nương được Đường Tiểu Bắc mua về làm nữ chưởng quầy, cũng trở thành đối tượng hâm mộ của các cô gái thanh lâu.
Bây giờ xà phòng được sử dụng rộng rãi ở thanh lâu Tây Xuyên, trong mắt bọn họ tú bà cực kỳ đáng sợ, khi đến trước mặt nữ chưởng quầy, cũng biến thành chim cút, nói toàn lời hay, để mua chút xà phòng thơm.
Các cô ấy không mong ước xa vời có vận may như Đường Tiểu Bắc, cũng không đòi hỏi có thể trở thành nữ chưởng quầy, chỉ cần Kim Phi chịu thu nhận bọn họ, dù Kim Phi để bọn họ làm nha hoàn ấm giường, bọn họ cũng chấp nhận.
Dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là bị đuổi về Lầu Hàm Hương.
“Tiên sinh, xin ngài giữ bọn ta lại? Bọn ta nhất định sẽ hết lòng phục vụ ngài!”
“Tiên sinh, bọn ta biết rất nhiều thứ, nhất định sẽ làm ngài hài lòng!”
“Tiên sinh...”
Một đám người khấu đầu vái lạy, rối rít cầu xin Kim Phi thu nhận.
Kim Phi vốn mềm lòng, bây giờ lại có một đám nữ nhân yếu đuối cầu khẩn, không nỡ mở miệng từ chối.
Y không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý: “Được rồi, đừng dập đầu nữa, đứng lên hết đi, đi cùng ta!”
“Cảm ơn tiên sinh!”
Cả đám đều hưng phấn, lần lượt đứng dậy.
“Tiên sinh, ngày mai ta sẽ cho người sang tên khế ước của bọn họ, rồi đưa qua cho ngài.”
Khánh Hâm Nghiêu cười nói.
“Không cần sang tên ta, đổi thành dân tự do là được.” Kim Phi xua tay nói.
Ý định ban đầu của y là giải thoát cho những cô nương này, nhưng ai ngờ mấy cô nương này vừa nghe xong, đã bị dọa tái mặt, tiếp tục quỳ xuống.
“Tiên sinh, xin ngài đừng vứt bỏ bọn ta!”
Các cô nương van xin.
Có người lo lắng đến mức rơi cả nước mắt.
“Ai nói ta muốn vứt bỏ các ngươi...”
Kim Phi nói xong lời này, lập tức cảm thấy không đúng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, sao nói mình vứt bỏ các cô ấy chứ?
Người không hiểu nghe thấy, còn tưởng y là kẻ cặn bã bạc tình bội nghĩa.
“Ta không vứt bỏ các ngươi, mà ta muốn trả tự do cho các ngươi.”
Kim Phi đành phải giải thích: “Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là gái thanh lâu, cũng không phải nha hoàn nhà ai cả, các ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi đi!”
“Tiên sinh, bọn nô tỳ không muốn tự do, chỉ muốn đi theo tiên sinh, hầu hạ tiên sinh!”
Cô nương dẫn đầu nói: “Bọn ta không biết gì cả, chỉ biết múa, biết phục vụ người, nếu tiên sinh không muốn bọn ta, bọn ta... bọn ta không còn đường sống.
Đây là chỗ không biết làm sao của rất nhiều cô nương thanh lâu.
Công việc ở thời đại phong kiến quá ít, coi như trả tự do cho bọn họ, thì bọn họ cũng không có chỗ để đi.
Cuối cùng hoặc là trở thành đồ chơi cho người khác, hoặc là lần nữa quay về thanh lâu.
“Được rồi, trong chốc lát ta không thể nói rõ ràng cho các ngươi được, tất cả đứng lên đi, ta không đuổi các ngươi đi nữa.”
Kim Phi hơi nhức đầu xua tay, lười giải thích với bọn họ.
Chờ quay về làng Tây Hà, từ từ sẽ biết.
Thấy các cô nương đều đã đứng dậy, Kim Phi ôm quyền chào Khánh Hâm Nghiêu, xoay người lên ngựa.
Mấy cô gái lập tức biết điều tiến lên, một người giúp Kim Phi cầm cương ngựa, một người đỡ y.
Kim Phi khẽ thở dài, đá vào bụng ngựa.
Vì có thêm một nhóm cô nương đi bộ, nên đội ngũ không thể đi nhanh, phải mất gần nửa tiếng mới về đến dốc Đại Mãng.
Đây là lần đầu tiên các cô nương đến doanh trại, tò mò nhìn xung quanh, lo lắng về cuộc sống tương lai, nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
Các cô nương tò mò đánh giá doanh trại, binh sĩ trực ban cũng tò mò đánh giá bọn họ.
Mặc dù trong đội nhân viên hộ tống cũng có nhân viên hộ tống nữ, nhưng quần áo của nhân viên hộ tống nữ đều giống quần áo của nhân viên hộ tống nam, hơn nữa do phải huấn luyện lâu dài, nên da đã trở nên ngăm đen xù xì, trông cứng rắn hơn cả binh lính nam của quân Uy Thắng.
Trên thực tế, sức chiến đấu của nhân viên hộ tống nữ cũng không kém binh lính nam của quân Uy Thắng.
Đặc biệt là về nỏ, vượt xa binh lính nam của quân Uy Thắng cả mấy con phố.
Bây giờ chợt nhìn thấy một đám cô nương mặc váy, đi đường giống như liễu đung đưa trong gió, khiến các binh sĩ trực ban cũng phải choáng váng.
Nhưng thấy các cô nương này về cùng Kim Phi, tất cả binh sĩ đều nhanh chóng quay mặt đi.
Đợi đến khi Kim Phi dẫn các vũ nương đi xa, mấy binh sĩ trực ban nhanh chóng túm tụm vào một chỗ, nhỏ giọng thảo luận.
“Kim Tiên sinh cũng thật quá đáng?”
“Chuyện này có gì mà quá đáng vậy? Đây là ngày đầu tiên ngươi làm lính à?”
“Đúng thế, quan viên dẫn nữ quyến đến doanh trại là bình thường, trước kia khi ta ở quân Liên An, từ ngày đầu tiên vào doanh trại Hầu công tử đã không nhàn rỗi rồi.”
“Khi ta ở trong quân Bách Thăng cũng vậy, mỗi ngày Bạch công tử đều bảo thanh lâu đưa ba cô nương đến, một tháng không trùng nhau, Kim tiên sinh đợi đến khi kết thúc trận chiến, thu dọn chiến trường mới dẫn các cô nương về doanh trại, như vậy đã rất tốt rồi.”
“Đương nhiên ta hiểu những thứ này, ta nói quá đáng là nói Kim tiên sinh đưa nhiều người về cùng một lúc như vậy. Vừa rồi ta đếm sơ qua, chắc khoảng mười mấy người gì đấy?”
“Thấy là một đoàn, chắc vậy.”
“Nếu Kim tiên sinh không làm thì thôi, nhưng đã chơi thì chơi luôn một khoản lớn, một lần mang về hơn chục người, nhìn bọn họ không giống gái thanh lâu bình thường!”
“Đương nhiên không giống nữ tử thanh lâu bình thường rồi, chắc là vũ nương.”
“Sao ngươi biết?”
“Nhìn tư thế bước đi và khí thế, từ nhỏ các vũ nương đã được huấn luyện dáng vẻ, nên bước đi khác với người thường.”
“Sao ngươi biết rõ vậy?”
“Nhà ta ở ngoài Phong Nguyệt Phường, ta giao tiếp với bọn họ từ nhỏ, chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay.”
“Khó trách eo nhỏ như vậy, Kim tiên sinh một lần dẫn về nhiều như thế, tối nay phải cố gắng nhiều.”
“Ta bằng lòng góp sức, ngươi mời ta không?”
“Cút cút cút, ông đây không mời nổi!”
...
Trước ánh mắt hâm mộ của binh sĩ trực ban, Kim Phi dẫn các vũ nương dần dần đi xa.
Khi mới vào doanh trại, Đại Lưu đã bí mật cử người đi gọi một đội nhân viên hộ tống nữ đến.
Chờ khi Kim Phi quay lại lều, Đại Lưu hiểu chuyện dẫn cận vệ lui ra xa trăm mét, để binh lính nữ canh gác ngoài lều.
“Tiên sinh, đây là doanh trại của ngài ư?”
Một vũ nương tò mò hỏi.
Trên đường tới đây, Kim Phi đã hơi quen thuộc với nhóm vũ nương này.
Biết cô nương này là Thanh Diên là đại tỷ của nhóm vũ nương này, cũng là người lớn tuổi nhất, năm nay đã mười chín tuổi.
“Đúng, đây là lều của ta.” Kim Phi gật đầu nói: “Thanh Diên cô nương, các cô đi nghỉ một lát đi, lát nữa ta sẽ tìm người sắp xếp cho các cô!”
Nói xong, định cử người gọi A Bội đến.
Nhưng nghĩ đến bên trong còn một ít giấy tờ chưa cất, y lập tức xoay người quay về lều.
Các cô nương nhìn nhau, lấy hết can đảm bước vào.
Trong lúc nhất thời, trong lều tràn ngập mùi thơm.
Chương 515: Không giữ ai lại thật sao?
Kể từ khi rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi chưa chạm vào một cô nương nào.
Là một thanh niên có sinh lý bình thường, nhịp tim của Kim Phi hơi tăng nhanh.
Mặt y đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi.
“Tiên sinh, ngài nóng lắm à?”
Thanh Diên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đưa tay lau mồ hôi cho Kim Phi.
Kim Phi thật sự sợ mình không khống chế được, sao dám có động tác thân mật với cô ấy chứ?
Y rút lui theo bản năng.
Không ngờ đằng sau cũng là một cô nương, Kim Phi bỗng va vào ngực cô nương đó.
Cả hai người đều đỏ mặt.
Kim Phi vội chạy đến phía sau bàn, trong lòng hơi hối hận vì đã để những cô nương này vào trong lều.
Nhưng bây giờ các cô đều đã vào rồi, lại đuổi họ ra cũng không thích hợp.
Mà y cũng không thể rời đi, dù sao trong lều cũng có rất nhiều văn thư.
Mặc dù không tính là cơ mật, nhưng cũng không thể tùy tiện để người khác xem được.
Không còn cách nào, Kim Phi chỉ có thể nhìn về phía cửa hô to: “Đại Lưu!”
Nhưng Đại Lưu sớm đã trốn sang một bên, căn bản không nghe được.
Một nữ nhân viên hộ tống bước vào.
Thấy Kim Phi lúng túng, cô ấy cố nhịn cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không?”
“Đi gọi a Bội tới đây”.
Tiểu Ngọc không có ở đây, A Bội chính là đại tỷ của nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà.
Cũng là người phụ trách các nữ nhân viên hộ tống ở dốc Đại Mãng.
“Vâng!” nữ hộ tống quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, A Bội mở rèm bước vào.
Khi cô ấy thấy các cô nương trong lều, rõ ràng đã sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Có chuyện”, Kim Phi chỉ vào các cô nương nói: “Đây là những cô nương mà Khánh đại nhân nhờ ta sắp xếp giúp, cô sắp xếp cho họ đi”.
“Tiên sinh, bên chỗ ta đều là những người phụ nữ thô lỗ, ngài đột nhiên giao cho ta một nhóm cô nương yểu điệu,bảo ta sắp xếp kiểu gì đây?”
A Bội khó xử hỏi.
“Ta mặc kệ cô dùng cách gì, sắp xếp ở đâu, nhất định phải sắp xếp xong cho ta”, Kim Phi bá đạo nói.
“Vậy ta sắp xếp xong thì ngài không được phản đối nhé”. A Bội nói.
“Không phản đối”, Kim Phi nhanh chóng đồng ý.
Bây giờ y chỉ muốn đưa những cô nương này đi thật nhanh.
“Vậy được, ta cảm thấy cả doanh trại này, nơi thích hợp nhất để sắp xếp cho họ chính là ở chỗ của ngài đây”.
Vẻ mặt A Bội nghiêm túc nói: “Dù sao các cô ấy cũng là người mà Khánh đại nhân tặng Phi ca, hiện giờ trời đang trở lạnh, Phi ca vẫn chưa có con, tìm vài cô nương sưởi ấm là rất hợp lý. Chỉ là Phi ca phải kiềm chế ở mức độ vừa phải, tuy nói trận chiến đã đánh xong, nhưng ngày mai…”
Sắc mặt Kim Phi lập tức tối sầm, không đợi cô ấy nói xong, y cầm một cây trường đao ở bên cạnh lên rồi rút bỏ đao ra.
A Bội đã sớm đề phòng, vội vàng lùi về sau một bước để tránh vỏ đao.
“Ai ya Phi ca ngài nói không phản đối mà, sao lại nóng nảy như vậy?” A Bội cười nói.
Cô ấy và Kim Phi ở cùng một thôn, cũng coi là nhìn Kim Phi trưởng thành, ngoại trừ đánh giặc, bình thường nói chuyện đều rất tùy ý.
Hơn nữa cô ấy đã thành hôn, lời nói tục tĩu của cô ấy lợi hại hơn nhiều so với Kim Phi.
“A Bội, nếu cô còn lấy ta ra làm trò đùa thì đội của cô năm nay đừng nghĩ đến việc làm bất cứ nhiệm vụ nào nữa”.
Kim Phi cũng biết điểm yếu của A Bội ở đâu, lạnh lùng uy hiếp.
Không có nhiệm vụ thì không có phần thưởng, chỉ có tiền lương.
A Bội quả nhiên kinh sợ, cong môi nói: “Được rồi được rồi, ta nghe lời ngài là được chứ gì?”
Nói xong cô ấy vẫy tay về phía các cô nương: “Xem ra các cô không có cơ hội rồi, đi theo ta nào”.
Không ít cô nương tỏ ra thất vọng nhưng không ai dám càn rỡ, đều ngoan ngoãn theo sau A Bội.
Lúc A Bội đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Phi ca, ta là người từng trải, hiểu rõ tâm tư của đàn ông, những cô nương này thật đẹp và quyến rũ, ngài thật sự không giữ lại vài người sao? Ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ không nói cho Hạ Nhi và Tiểu Bắc đâu”.
“Cút”.
Sắc mặt Kim Phi tối sầm, quát lớn.
“Được được được, cút thì cút, dù sao người hối hận cũng không phải là ta”.
A Bội lẩm bẩm một tiếng, dẫn theo các cô nương rời đi.
Đợi người đi hết, Kim Phi mới cảm thấy dễ thở hơn.
Khánh Hâm Nghiêu này đúng là tìm cho mình một vấn đề lớn.
Nếu như ở trong thôn, mình còn có thể sắp xếp những người này đi tới xưởng dệt hoặc tới những nhà máy khác, nhưng đây lại là doanh trại, y thật không biết nên sắp xếp cho họ thế nào.
Chẳng lẽ làm một đoàn ca múa giải khuây?
Ơ, dường như cũng có thể mà.
Kim Phi suy nghĩ về vấn đề này, đi ra khỏi lều.
Đồng thời còn bảo nữ hộ tống vén rèm lều lớn.
Không còn cách nào, mùi phấn quá nồng, không thoát khí, y không thể ngủ nổi.
Lúc này trời đã lạnh, đứng ở cửa cũng không phải cách, Kim Phi phái người đi gọi Trương Lương và Hàn Phong, bàn bạc với họ chuyện chiêu binh.
Ba người bàn bạc đến nửa đêm, Kim Phi mới trở về lều.
Hàn Phong lại không về nghỉ ngơi mà dẫn người đến nhà họ Chu tìm Chu Du Đạt.
Mặc dù Kim Phi đã cho Chu Du Đạt mười nghìn lượng bạc để xây lò rèn và nhà máy dệt thu xếp ổn thỏa cho dân tị nạn, nhưng việc xây dựng cần có thời gian.
Cho dù có nhiều tiền hơn, nhiều dân tị nạn, cũng không thể xây dựng một dãy nhà trong một hai ngày.
Vì vậy những người dân tị nạn chỉ có thể tạm thời tụ tập ở nhà họ Chu.
Lúc đầu mọi người vẫn có thể chen chúc trong nhà, nhưng càng ngày càng nhiều người đến, tất cả các phòng của nhà họ Chu đều chật kín, bây giờ ngay cả sân cũng chật kín người.
Khi Hàn Phong bước vào gần như không tìm thấy chỗ đặt chân.
Lúc này nơi duy nhất trong nhà họ Chu không có ai ở chính là gian phòng thờ tổ tiên.
Chu Du Đạt đón tiếp Hàn Phong ở đây luôn.
“Hàn tráng sĩ, sao nửa đêm lại tới đây?”
Chu Du Đạt rót cho Hàn Phong một ly trà rồi hỏi: “Dốc Đại Mãng xảy ra chuyện gì sao?”
“Dốc Đại Mãng không sao, là tiên sinh nhà ta có chút chuyện muốn nhờ Chu tiên sinh giúp đỡ”.
Hàn Phong nhận lấy ly trà nói: “Nửa đêm mạo muội làm phiền, mong Chu tiên sinh không trách”.
“Hàn tráng sĩ nói gì vậy chứ? Không có Kim tiên sinh thì không có Chu Du Đạt hôm nay, Hàn tráng sĩ mau nói, Kim tiên sinh có chuyện gì vậy?”
Chu Du Đạt vừa nghe chuyện của Kim Phi, thì vội ngồi thẳng người.
Anh ta bị ảnh hưởng bởi tư tưởng truyền thống, trước đây anh ta luôn muốn làm quan, muốn thay đổi Đại Khang, làm rạng danh tổ tiên.
Vì vậy lần đầu tiên thấy Cửu công chúa, anh ta mới kích động như vậy.
Nhưng sau khi trải qua đại nạn sinh tử, sau đó nhiều lần cầu cứu khắp nơi đều bị coi thường, nhân sinh quan của Chu Du Đạt có thay đổi rất lớn.
Anh ta không còn nghĩ đến việc làm quan nữa mà bắt đầu trở nên thực dụng hơn.
Càng hiểu sâu sắc hơn, Chu Du Đạt phát hiện, Kim Phi là người càng đáng tin, đáng tôn trọng hơn so với Cửu công chúa.
Bởi vì Kim Phi quan tâm đến những người dân tị nạn từ tận đáy lòng, hơn nữa có những hành động thực tế.
Bây giờ Kim Phi có chuyện nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta lập tức lấy lại tin thần.
“Chuyện là như này, tiên sinh đã lấy được tư cách thành lập quân Ất Đẳng, muốn chiêu mộ một nhóm binh lính”.
Hàn Phong nói: “Tiên sinh nói chiêu binh không thể tìm những kẻ hèn nhát, các anh em trong trại tù binh của chúng ta đều rất tốt, dám chiếm đoạt trại ngựa trong tay Đan Châu. Vì vậy quyết định chiêu mộ từ trại tù của chúng ta trước, cần Chu tiên sinh phối hợp một chút”.
Đãi ngộ của tân binh đều giống như nhân viên hộ tống”.
“Đãi ngộ cũng giống nhân viên hộ tống ư?”
Chu Du Đạt đứng dậy: “Có bao gồm việc sắp xếp cho người nhà không?”
Anh ta và Hàn Phong đã là bạn bè sinh tử, nên anh ta hiểu rất rõ những đãi ngộ của đội nhân viên hộ tống.
Với điều kiện tốt như vậy, đi chiêu mộ binh sĩ ở đâu cũng luôn có người tranh nhau tham gia.
Kim Phi đâu phải tìm anh ta giúp đỡ chứ, đây là y đang giúp anh ta sắp xếp cho dân tị nạn mà!
Bình luận facebook