• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521: Không dám dùng

Tờ hồ sơ này ghi lại tên một tội phạm nữ, tên là Bắc Thiên Tầm.

Một cái tên rất cổ quái.

Nhưng thứ thứ thu hút Kim Phi không phải tên cô ấy, mà là thân phận của cô ấy.

Hồ sơ ghi lại, nữ tử tên Bắc Thiên Tầm này, vốn dĩ là tử sĩ của một gia tộc, phụ trách việc bảo vệ đại tiểu thư nhà này.

Thân phận chức trách giống A Mai, Thấm Nhi.

Trong hai năm hai đảng phái tranh đấu của triều trước, gia tộc này thành vật hy sinh.

Gia chủ bị bãi quan hỏi tội, đại tiểu thư ngày xưa cũng lưu lạc tới Giáo Phường Tư.

Càng bi thảm hơn là, vị đại tiểu thư này gặp Tiết Hành Lư về kinh đi dạo.

Ngày đó Tiết Hành Lư uống quá nhiều, lỡ tay giết chết vị đại tiểu thư này.

Vì Bắc Thiên Tầm có kĩ năng cao siêu, lúc xét nhà chạy thoát được, sau khi rời khỏi kinh thành thì giấu họ tên, vào núi làm thổ phỉ.

Với kĩ năng cao siêu, cô ấy sinh hoạt trong ổ thổ phỉ như cá gặp nước.

Ngày xưa đại tiểu thư thân với cô ấy như tỷ muội, cho nên mục tiêu lớn nhất của Bắc Thiên Tầm là làm thổ phỉ tích tiền, nghĩ cách chuộc thân cho đại tiểu thư.

Giáo Phường Tư khác với thanh lâu bình thường, chuộc thân không chỉ đòi tiền, còn phải có công văn phê chuẩn.

Kết quả không đợi cô ấy tích đủ tiền, cũng không tìm được quan hệ, tiểu thư nhà cô ấy đã bị Tiết Hành Lư giết chết.

Hơn nữa nghe nói bộ dạng lúc chết cực kì thê thảm khuất nhục.

Bắc Thiên Tầm lập tức cảm thấy mất đi mục tiêu tồn tại, không màng thứ gì chỉ muốn đi tìm Tiết Hành Lư báo thù cho tiểu thư.

Nhưng khi đó Tiết Hành Lư đã rời khỏi kinh thành.

Vì thế Bắc Thiên Tầm đi ngàn dặm xa xôi vào Tây Xuyên, ám sát Tiết Hành Lư ở thanh lâu.

Đáng tiếc bên người Tiết Hành Lư cũng có cao thủ, phát hiện ra cô ấy.

Bị một tử sĩ có kĩ năng cao siêu theo dõi, cũng không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.

Lúc ấy Tiết Hành Lư ra lệnh cho thủ hạ giết Bắc Thiên Tầm, lại gặp được tổng bổ đầu cũng ở thanh lâu Tây Xuyên.

Tổng bổ đầu là người thân tín của Khánh Hâm Nghiêu, ước gì có người giết chết Tiết Hành Lư, nên mạnh mẽ tìm kiếm đưa Bắc Thiên Tầm đi.

Đây vốn dĩ là chức trách của tổng bổ đầu, Tiết Hành Lư cũng không thể ngăn trở, chỉ đành nhìn tổng bổ đầu đưa Bắc Thiên Tầm đi.

Tổng bổ đầu vốn dĩ muốn tìm một cơ hội thả cho Bắc Thiên Tầm rời đi, để cô ấy tiếp tục ám sát, nhưng Tiết Hành Lư nhìn chằm chằm rất gắt, căn bản không cho tổng bổ đầu có cơ hội.

Không phải ngươi muốn làm việc theo luật à? Vậy thì làm việc theo luật đi!

Trong quá trình Bắc Thiên Tầm ám sát, giết chết mấy thân vệ của Tiết Hành Lư, theo luật thì phải chém, nên Tiết Hành Lư tạo áp lực cho tổng bổ đầu.

Tiết Hành Lư cũng không phải kẻ ăn chơi trác táng bình thường, tổng bổ đầu chỉ đành đẩy Bắc Thiên Tầm vào tử lao.

Sau đó Đan Châu đánh tới, tổng bổ đầu phải phụ trách chuyện trị an của toàn thành, trước sau chiến tranh đều bận đến mức muốn bay lên, quên mất Bắc Thiên Tầm.

Hồ sơ cũng tới tay Kim Phi như vậy.

Kim Phi vẫn luôn hâm mộ bên cạnh Cửu công chúa Khánh Mộ Lam có cao thủ như A Mai, Thấm Nhi, Châu Nhi bảo vệ.

Nhưng loại cao thủ này đều là các gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, bối cảnh của Kim Phi quá nông cạn, hoàn toàn không làm được.

Thật ra Cửu công chúa cũng từng đề cập, nói nghĩ cách tìm một cao thủ bảo vệ bên cạnh Kim Phi, nhưng Kim Phi từ chối.

Nói đùa, người Cửu công chúa tìm, y dám dùng à?

Nhỡ đâu ngày nào đó cãi cọ với Cửu công chúa, đối phương đâm sau lưng mình một nhát, chết thế nào cũng không biết.

Bản lĩnh của đám người Đại Lưu dù không bằng A Mai, nhưng chắc chắn trung thành.

Bắc Thiên Tầm xuất hiện, khiến Kim Phi thấy được cơ hội.

Đối phương không còn là hộ vệ của đại tiểu thư, nhưng vẫn chạy ngàn dặm truy sát Tiết Hành Lư, đủ để chứng minh sự trung thành.

Bây giờ lại là một người cô đơn, không phải là mục tiêu làm hộ vệ tốt nhất sao?

Nghĩ tới đây, Kim Phi lập tức gọi Đại Lưu tới, để anh ta chuẩn bị ngựa đi thành Tây Xuyên.

Tới nhà tù, sắc trời đã đen, lính coi ngục trực ban đã ăn cơm chiều.

Dựa theo quy củ, lúc này không cho phép dò hỏi nữa, nhưng lính coi ngục biết Kim Phi là người Khánh Hâm Nghiêu coi trọng, nên vẫn nhiệt tình đón Kim Phi vào.

“Tiên sinh, mùi trong ngục giam không tốt lắm, ngài muốn hỏi ai, đưa tên cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đưa đến dốc Đại Mãng!” Lính coi ngục lấy lòng hỏi.

“Chuyện này không vội, ta muốn gặp người trước.” Kim Phi nói: “Có một phạm nhân nữ tên Bắc Thiên Tầm, nhốt ở đâu?”

“Ngài muốn tìm Bắc Thiên Tầm?” Lính coi ngục sợ hãi vô cùng: “Cái này không được, đó là một nữ nhân điên, mới đến tháng đầu tiên mà đã chặt đứt cánh tay của hai huynh đệ, bây giờ không ai dám tới gần nhà tù kia, ngài là quý nhân, nhỡ ngài bị thương thì ta không thể bàn giao được đâu!”

“Bạo lực như vậy ư?” Kim Phi nghe vậy cũng hơi do dự.

Y từng thấy A Mai và Thấm Nhi ra tay rồi, đối với cao thủ như các cô ấy mà nói, chút kĩ thuật vật lộn của Kim Phi chẳng khác nào trẻ con chơi gậy.

Dưới tay bọn họ, chỉ sợ Kim Phi không chống đỡ được một phút.

Bản thân vất vả lắm mới có thân phận địa vị như bây giờ, nhỡ bị một tù nhân giết chết trong đại lao, chẳng phải quá đáng tiếc hay sao.

Nhưng cơ hội đã ở trước mặt rồi, cứ bỏ lỡ uổng phí như vậy, cũng không phải tính cách của Kim Phi.

Suy nghĩ một chút, Kim Phi quay lại nhìn lính coi ngục: “Ban đêm các ngươi có người trực ban không?”

“Có!” Lính coi ngục nhanh chóng gật đầu.

“Vậy thì được, các ngươi chờ ta một chút, trễ chút ta lại đến.”

Nói xong, dẫn đám người Đại Lưu tới thẳng Khánh phủ.

Từ Khánh phủ tới đại lao cũng không xa, cưỡi ngựa hơn mười phút là tới.

Khánh Hâm Nghiêu đang ăn cơm chiều, nghe quản gia báo Kim Phi xin gặp, rất bất ngờ.

Buổi chiều anh ta mới gặp Kim Phi, có chuyện gì gấp như vậy, buổi tối lại tự chạy tới một chuyến?

Khánh Hâm Nghiêu không dám chần chừ, phái người đón Kim Phi vào thư phòng trước.

Chào hỏi xong, Khánh Hâm Nghiêu lập tức hỏi: “Tiên sinh, tới đây muộn như vậy, có việc gì gấp à?”

“Ta tới tìm Mộ Lam, không đúng, tới tìm A Mai.” Kim Phi giải thích.

Nếu ở trong thôn, nửa đêm đi tìm Khánh Mộ Lam cũng không có gì.

Nhưng về tới thành Tây Xuyên, phải chú ý ảnh hưởng.

Nếu không chẳng mấy chốc sẽ có tin đồn nhảm nhí.

Khánh Hâm Nghiêu là châu mục Tây Xuyên, mình mang Bắc Thiên Tầm đi, chắc chắn không gạt anh ta được.

Kim Phi cũng không giấu giếm, nhanh chóng nói chuyện Bắc Thiên Tầm ra.

Ngày nào Khánh Hâm Nghiêu cũng có rất nhiều việc, cũng không biết khúc mắc giữa Bắc Thiên Tầm, Tiết Hành Lư và tổng bổ đầu.

Nghe Kim Phi nói xong, không khỏi cảm khái: “Thế mà thiên hạ còn có nữ nhân kì lạ như vậy.”

Nhưng cũng chỉ cảm thán một câu thôi.

Đại gia tộc như nhà họ Khánh, tử sĩ họ tự bồi dưỡng ra, cũng giống như cao thủ do Cửu công chúa giới thiệu mà y không dám dùng, cho dù y biết sự tồn tại của Bắc Thiên Tầm, cũng không dám dùng.

Nhỡ đâu đối phương dùng khổ nhục kế, sau khi tiếp cận y, mới cho y một đao thì làm sao?

Hai người đang trò chuyện, Khánh Mộ Lam đã dẫn A Mai vào thư phòng.

“Tiên sinh, trời tối rồi, ngài tìm A Mai làm gì?” Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

“Có chút việc,” Kim Phi thuận miệng trả lời Khánh Mộ Lam một tiếng, chắp tay về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Khánh đại nhân, quấy rầy rồi!”

“Giữa chúng ta, nói cái này thì xa lạ quá.”

Khánh Hâm Nghiêu cười đáp lễ: “Tiên sinh mau đi đi, chú ý an toàn!”

“Được!” Kim Phi vẫy tay với A Mai: “A Mai, đi!”

A Mai quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam cũng muốn đi theo, nhưng bị Khánh Hâm Nghiêu nắm cổ áo, đành bất đắc dĩ gật đầu với A Mai.

Trên đường, Kim Phi nói chuyện của Bắc Thiên Tầm với A Mai một lần.

A Mai nghe xong, lâu sau cũng không nói gì.
Chương 522: Bắc Thiên Tầm

Có lẽ vì cùng là một loại người nên cô ấy rất đồng cảm với những gì Bắc Thiên Tầm đã trải qua.

Lặng đi một lúc, cô ấy thấp giọng hỏi:

“Tiên sinh ngài muốn nhận cô nương này làm hộ vệ bên cạnh sao?”

"Đúng vậy.” Kim Phi cũng không phủ nhận.

“Ta hiểu rồi,” A Mai gật đầu: “Ta sẽ thuyết phục cô ấy giúp ngài.”

Dù bình thường cô ấy và Kim Phi không giao lưu với nhau nhiều lắm, nhưng cô ấy cũng có thể thấy Kim Phi đối xử với thủ hạ của mình thế nào.

Nhiều nhà quyền quý ở Đại Khang không coi hạ nhân của mình là con người, một số công tử ăn chơi trác táng cũng tốt với hộ vệ, nhưng cũng chỉ để họ nhớ tình nhớ nghĩa vì lỡ có gặp nguy hiểm, thì hộ vệ có thể chắn cho họ một đao.

Còn thực sự sự đối xử tử tế với hạ nhân từ tận đáy lòng, A Mai chỉ thấy có mỗi Kim Phi.

Không chỉ đối xử với những hộ vệ thân cận như Đại Lưu mà cả những cận vệ bình thường, Kim Phi cũng sẽ không coi thường mạng sống của họ mà còn trang bị cho họ tốt nhất để nâng cao tỷ lệ sống sót của họ.

Trong suy nghĩ của A Mai, Bắc Thiên Tầm vốn đã khốn khổ rồi, nên theo được một chủ nhân nhưng Kim Phi thì âu cũng là may mắn của cô ấy.

Cho nên cô ấy nghĩ chờ lúc sau sẽ giúp Kim Phi thuyết phục cô nương này.

“Vậy thì cảm ơn A Mai cô nương.” Kim Phi nhắc nhở: “Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là bảo vệ ta, đừng để cô ấy vừa tới đã vặn cổ ta đấy.”

“Tiên sinh, ngài nghĩ chúng ta đều là những kẻ cuồng bạo lực đó sao?"

A Mai vừa tức giận vừa buồn cười: "Nhưng mà sao ngài không sợ ta vặn cổ ngài?"

"Các cô còn không phải vậy sao? Ta đã bị con nhóc Thấm Nhi kia giẫm một cái, móng chân cũng không còn đây!"

Kim Phi liếc mắt nhìn A Mai một cái: "Nào, thành thật đi, khi cô mới đến làng Tây Hà, lúc ta chỉnh đốn Khánh Mộ Lam, có phải cô đã muốn vặn cổ ta không?"

"Ồ… Đúng là từng muốn như thế." A Mai cũng thật thà gật đầu.

"Không phải chứ? Thế mà cô đã nghĩ tới chuyện đó?" Kim Phi vô thức giữ khoảng cách với A Mai.

Hi hi!

A Mai bị Kim Phi chọc cười: "Xem đi ta dọa ngài rồi, nhưng bây giờ thì không đâu! Mà nếu ta thật sự muốn vặn ngài thì ngài cũng chạy không thoát."

"Cho dù như thế thì cô cũng đừng nói ra chứ, cho ta chút mặt mũi đi được không?"

Kim Phi mỉm cười đi tới bên cạnh A Mai: "A Mai này, thật ra cô mỉm cười trông cũng khá xinh đẹp đó, bình thường cũng đừng để một biểu cảm mãi."

Nói xong, y còn tiện tay chỉ vào A Mai nhướng chân mày: "Nào, cười cái nữa cho ta đi."

"Tiên sinh, Thẩm Nhi đã dẫm cái chân nào của ngài vậy?"

A Mai liếc con mắt ngó Kim Phi một cái.

"Khụ khụ! Trăng đêm nay lớn quá nhỉ!"

Kim Phi vội vàng hắng giọng, cưỡng ép chuyển chủ đề.

A Mai ngẩng đầu thoáng nhìn vầng trăng lưỡi liềm, không khỏi lại mỉm cười.

Đây cũng là lý do tại sao cô ấy thích ở bên Kim Phi.

Kim Phi khác với những học giả khác, y không ra vẻ vượt trội hơn người khác mà cũng không ra vẻ quá nghiêm túc.

Khi nói chuyện với y không cần phải để ý trên dưới, không cần phải nghĩ có phù hợp hay không và muốn nói cái gì cũng được.

Điều này khiến A Mai cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Hai người chỉ thản nhiên trò chuyện tầm phào như vậy rồi quay trở lại cửa đại lao.

"Tiên sinh, ngài thật sự muốn đi vào sao?" Cai ngục lại nhắc nhở lần nữa: "Nữ nhân kia thật sự rất nguy hiểm!"

"Ngươi cứ dẫn đường đi, xảy ra chuyện gì cũng không phải chuyện của ngươi."

Kim Phi quay qua nháy mắt ra hiệu với Đại Lưu, Đại Lưu lấy ra một thỏi bạc đưa cho cai ngục.

“Không dám không dám!” Nhưng cai ngục nhanh chóng đẩy thỏi bạc lại: “Tiểu nhân đây sẽ dẫn đường cho tiên sinh ngay.”

Hắn cũng không dám lấy bạc của Kim Phi, rồi vội càng cầm đèn lòng ra phía trước dẫn đường.

Đại lao âm u ẩm ướt, cho dù là ban ngày thì ánh sáng cũng rất mờ ảo.

Biết Kim Phi tới, cai ngục đã sai người thắp đuốc trước nên miễn cưỡng cũng có thể nhìn rõ đường đi.

Đi ngược hành lang cho đến khi tới một ngã ba đi xuống, cai ngục nói: “Trước mặt chính là nhà lao, nam bên trái, nữ bên phải, tử tù ở cuối cùng."

Nói xong, hắn giơ đèn lồng đi về phía bên phải.

Kim Phi quay đầu lại nhìn và nhìn thấy một dãy hàng rào gỗ bên phải giống như trong phim truyền hình.

Chỉ là nơi này bẩn hơn nhiều so với nhà lao trong phim truyền hình, mùi hôi đặc biệt nồng nặc, khiến Kim Phi không khỏi nghĩ đến cái nhà vệ sinh chung của các trường tiểu học ở nông thôn.

Bây giờ trời lạnh mà còn như thế này, Kim Phi không thể tưởng tượng được mùa hè thì nó sẽ hôi đến cỡ nào nữa?

Chuyện khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là có nhiều nữ tù hơn y nghĩ.

Trong mỗi nhà lao đều có người ở sau hàng rào gỗ, một số thậm chí còn có cả một đám.

"Sao lại có nhiều nữ tù như vậy?" Kim Phi hỏi.

"Khó sống quá nên trộm cắp." Cai ngục đáp: "Bắt được, đưa vào nhà lao rồi ít nhiều gì vẫn có cơm ăn."

Kim Phi nghe xong chỉ thở dài lắc lắc đầu.

Đi một mạch đến cuối hành lang, cai ngục chỉ vào cái nhà lao cuối cùng nói: “Phía trước là nhà lao của Bắc Thiên Tầm.”

"Ngươi về đi, đưa đèn lồng cho anh ta là được!”

Kim Phi nhìn thấy cai ngục sợ hãi, ra hiệu cho Đại Lưu cầm đèn lồng.

“Tiên sinh, ta đi với ngài.”

Cai ngục vẫn không yên tâm.

"Không cần."

Có A Mai ở bên cạnh, cũng đủ để Kim Phi tự tin rồi.

Y vỗ vỗ vai cai ngục, rồi sải bước đi.

A Mai nhanh chóng đuổi kịp.

Đại Lưu cũng dẫn cận vệ theo để chắn giữa Kim Phi với hàng rào, sợ người trong nhà lao sẽ ra tay làm Kim Phi bị thương.

Nhưng cho đến khi Kim Phi đi tới cửa, trong nhà lao vẫn không có động tĩnh gì.

Sau đó Kim Phi mới phát hiện ra hàng rào của nhà lao này được làm bằng sắt.

Đồ sắt ở Đại Khang rất có giá trị, còn sử dụng nhiều như vậy để làm hàng rào thì cũng hiểu được nhà lao này hẳn là cấp bậc cao nhất trong tất cả nhà lao.

Theo ánh đèn lồng, Kim Phi nhìn thấy trong nhà lao có một bóng người ngồi xếp bằng trên đống cỏ khô.

Có lẽ đã lâu không được tắm rửa nên người trong đó bù tóc rối, nhưng trông dáng người vẫn có thể nhận ra đó là một cô nương.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ấy chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cụp mi xuống, hoàn toàn không để ý tới Kim Phi.

A Mai tiến lên một bước nói: "Cô nương, vị này là Kim tiên sinh. Ngài ấy sẵn lòng cho ngươi một con đường sống, ngươi đứng lên đi!"

Kết quả là cô nương này không để ý đến cô ấy, giống như thật sự không nghe thấy được.

Kim Phi giơ tay ngăn A Mai đang muốn nói tiếp, y mở miệng nói: "Ta đã giết Tiết Hành Lư!"

Nghe vậy, cô nương kia đột nhiên ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Kim Phi: “Ngươi nói cái gì, nói lại đi!”

Kim Phi vui mừng khi thấy cô nương kia có phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lặp lại nói: "Ta nói, ta đã giết Tiết Hành Lư!"

"Ngươi đừng gạt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Cô nương đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Phi, giống như là một con mãng xà đang muốn ăn thịt người.

Lạnh lùng mà tàn nhẫn.

“Tại sao ta phải lừa ngươi?” Kim Phi chỉ chỉ vào đám người Đại Lưu: "Đúng vậy, Tiết Hành Lư bị tiên sinh nhà ta đánh ba mươi gậy, sống sờ sờ mà bị đánh chết rồi!

Đại Lưu vội vàng nói: “Nếu ngươi không tin thì đi ra ngoài với ta, ta sẽ đào xác lên cho ngươi xem!”

"Không cần!”

Cô nương lắc lắc đầu, nhìn Kim Phi một cái thật sâu, sau đó lại quay lại đống cỏ khô khoanh chân ngồi xuống.

Tiết Hành Lư không phải là nhân vật nhỏ, nếu đối phương nói chắc nịch đã giết hắn thì cô ấy tin chắc đã giết rồi.

“Này, con người ngươi sao lại thế này?”

Đại Lưu nhìn thái độ đối phương thì không vui lắm: “Tiên sinh nhà ta báo thù giúp ngươi, ít nhất ngươi cũng phải nói lời cảm tạ chứ?”

“Hắn vì ta mới giết Tiết Hành Lư sao?”

Cô nương ngước lên, bình tĩnh hỏi.
Chương 523: Không muốn gì nữa

“Hắn vì ta, mới giết Tiết Hành Lư à?”

Âm thanh của cô nương, quanh quẩn trong tù giam.

Kim Phi nghe vậy, biết việc hôm nay có khả năng khó làm.

Cô nương này còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của y.

Nhưng y cũng không vì thế mà gạt người ta, lắc đầu nói: “Không phải, ta giết Tiết Hành Lư, là vì hắn muốn đoạt ngựa chiến trong tay ta, ta lấy cớ hắn đột nhập vào doanh trại, nhân cơ hội đánh chết hắn!”

“Sau đó ngươi biết ân oán của Tiết Hành Lư với ta ở chỗ nào đó, cho nên tới đại lao, muốn đưa ta ra ngoài, bán mạng cho ngươi, đúng không?” Cô nương nói.

“Không đến mức bán mạng, nhưng ta thật sự cảm thấy ngươi là người tài, hơn nữa ta cũng cảm động vì lòng trung thành của ngươi.”

Kim Phi nói: “Nhà chủ sắp sụp đổ, nhưng ngươi vẫn bằng lòng liều thân nguy hiểm báo thù vì chủ cũ, nghĩa sĩ như vậy cũng không thấy nhiều.

Cô nương không nói tiếp, chỉ nhìn Kim Phi cười nhạt.

“Được rồi, ta thừa nhận, ta muốn cứu ngươi ra ngoài, sau đó mời ngươi làm hộ vệ cho ta.”

Kim Phi nói: “Ta làm như vậy, cũng không có gì xấu cho ngươi nhỉ?”

“Coi như ngươi cũng nói thật.”

Cô nương nói: “Nếu ngươi đã nói thật, ta đây cũng nói thật. Tiểu thư chết rồi, đời này ta sẽ không bảo vệ cho kẻ nào nữa, ngươi hãy bỏ suy nghĩ này, trở về đi!”

“Này, cái người này sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”

Đại Lưu sốt ruột: “Thêm mấy ngày nữa, ngươi sẽ bị chém đầu đấy!”

Cô nương dứt khoát nhắm mắt lại.

Rõ ràng không muốn phản ứng với đám người Kim Phi.

Kim Phi thấy thế, không khỏi thở dài.

A Mai cũng rất bất đắc dĩ.

Thái độ cô nương đã rất rõ ràng, bằng lòng tìm đến cái chết, cũng không muốn nhận lời mời chào của Kim Phi.

“Thôi, xem ra duyên phận của hai ta còn chưa tới.”

Kim Phi thở dài, nói: “Đại Lưu, đi tìm cai ngục lấy chìa khóa, thả cô ấy đi đi.”

“Tiên sinh, cô ấy không muốn đi với chúng ta, tại sao lại thả cô ấy?”

Đại Lưu khó chịu hỏi: “Cô ấy là phạm nhân tử hình, ngài vô cớ thả cô ấy đi như vậy, bên Khánh đại nhân mà hỏi tới, chúng ta khó nói lắm!”

“Ta nói thả thì thả, có chuyện ta gánh.”

Kim Phi tìm cai ngục muốn lấy chìa khóa: “Ta chào hỏi với tù giam rồi, nếu ngươi muốn đi, đêm nay có thể đi, nhưng đừng làm tổn thương lính coi ngục, nếu không ta không dễ bàn giao với người khác đâu.”

Nói xong, y ném chìa khóa với tù giam.

Sau đó dẫn đám người Đại Lưu, A Mai rời khỏi tù giam, không quay đầu lại.

Trong phòng giam, Bắc Thiên Tầm nhìn chìa khóa trên đất, lại nhìn cửa lao, vẻ mặt kinh ngạc.

Vừa rồi cô ấy ta cho rằng Kim Phi diễn kịch, không ngờ Kim Phi đi thật.

Sinh tồn là bản năng của động vật, một lúc lâu sau, Bắc Thiên Tầm tìm nhặt chìa khóa trên mặt đất, đi ra khỏi tù giam.

Dọc đường đi quả nhiên không có lính coi ngục ngăn cô ấy ta lại, Bắc Thiên Tầm thuận lợi đi ra khỏi tù giam.

Nhìn đường phố không một bóng người, Bắc Thiên Tầm không khỏi nheo mắt lại.

Mấy tháng rồi, cuối cùng cô ấy ta lại được hít thở trong bầu không khí mới mẻ.

Cuối cùng cũng đạt được tự do lần nữa.

“Đây là Kim tiên sinh bảo ta cho ngươi, nói là quen biết một hồi, quà chúc mừng ngươi đạt được tự do lần nữa, cũng coi như là cho ngươi ít phí đi đường.”

Cai ngục to gan tiến lên, ném một cái túi về phía Bắc Thiên Tầm.

Sau đó xoay người bỏ chạy.

Bắc Thiên Tầm duỗi tay nhận túi, mở ra nhìn, phát hiện bên trong có hai bộ đồ nữ, còn có mấy nén bạc lớn nhỏ.

Bắc Thiên Tầm nhìn xung quanh, cõng bao trên lưng đi vào bóng tối.

Dọc đường đi cô ấy ta đều chú ý phía sau, phòng ngừa có người theo dõi.

Kết quả phát hiện Kim Phi thật sự không phái người nhìn mình chằm chằm.

Lúc này cửa thành đã đóng, Bắc Thiên Tầm trèo tường vào một cái sân.

Tòa nhà của người nhà này rất lớn, sau đó chắc là xuống dốc, hậu viện có rất nhiều phòng trống, nhưng không ai quản lí.

Lúc trước cô ấy ta ẩn nấp ở đây, hơn mười ngày, chủ nhân cũng không phát hiện.

Bây giờ quay về lần nữa, phát hiện mọi thứ vẫn như lúc mình rời đi.

Đến giếng gánh hai xô nước, cũng không thổi, cứ tắm nước lạnh như vậy một lượt, sau đó mặc quần áo Kim Phi đưa cho.

Lấy mấy cái bánh bao đã nát ở lu nước vỡ góc tường ra, cũng kệ nó có phải hỏng rồi không, cứ uống nước lạnh nuốt vào bụng.

Mãi cho tới khi nằm trên giường, Bắc Thiên Tầm vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ trong tối nay như đang nằm mơ.

Nam nhân thần bí kia, vội vàng xuất hiện, chỉ nói với mình mấy câu, đã thả mình đi…

Trên đời này thật sự có người không muốn gì à?

Bắc Thiên Tầm không nghĩ rõ được.

Nhưng cô ấy ta thật sự quá mệt mỏi, nghĩ một lát, đã ngủ mất.



Cửa thành, Đại Lưu cảm ơn binh lính hỗ trợ mở cửa thành, sau đó cưỡi ngựa đuổi theo Kim Phi.

“Tiên sinh, ngài nợ Khánh đại nhân một ân lớn như vậy, thật sự cứ thả cô ấy đi thế à?”

Đại Lưu cũng nghi hoặc như Bắc Thiên Tầm.

Hơn nữa chạy đến trong thành, sau đó đi tới Khánh Phủ lại về ngục giam, bận rộn hơn nửa đêm, không nhận được gì, đã thả người đi?

“Quen biết một hồi cũng là duyên phận, để cô ấy đi đi.”

Kim Phi cũng có chút bất đắc dĩ: “Coi như làm chuyện tốt.”

Y thật sự cảm động vì hành vi của Bắc Thiên Tầm, cũng thật sự cảm thấy cô ấy ta là hạt giống làm hộ vệ tốt.

Nếu có nhiều thời gian, y chắc chắn sẽ nghĩ cách khuyên nhủ.

Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là cô ấy ta sẽ bị hỏi chém, biện pháp gì cũng không kịp nữa.

Chỉ đành thả cô ấy trước rồi nói.

Cho dù cô ấy không cảm kích mình, cho dù vì thế mà thiếu một ân của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi cũng nhận.

Đại Lưu thở dài một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Đoàn người cưỡi ngựa dưới ánh trăng đi về dốc Đại Mãng.



Sắc trời hơi sáng, Bắc Thiên Tầm nghe được một tiếng gà gáy, choàng tỉnh mở mắt.

Cô ấy ta đã ở trong tù giam quá lâu, nhìn xà nhà trên đỉnh đầu sửng sốt một lúc, mới phục hồi tinh thần.

Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần của Bắc Thiên Tầm cũng khôi phục rất nhiều.

Đứng dậy rửa mặt một lượt, đợi đến khi trời sáng thì trèo tường ra ngoài sân.

Vòng qua vài con hẻm ít người qua lại, tiến vào đường cái.

Cô ấy tìm một cửa hàng đồ ăn sáng nhiều người nhất, gọi một chén canh thịt và mấy cái bánh bao.

Nhà trọ, quán rượu là nơi tốt nhất để người giang hồ hỏi thăm tin tức.

Bắc Thiên Tầm vừa gặm bánh bao, vừa nghe người xung quanh nói chuyện.

Nhưng trong khoảng thời gian cô ấy ta bị nhốt, đã xảy ra quá nhiều chuyện, những chữ người xung quanh nói cô ấy ta đều có thể nghe hiểu, nhưng ghép thành một câu, cô ấy ta lại nghe không hiểu.

Cái gì mà người Thổ Phiên, cái gì mà dốc Đại Mãng, cái gì mà Cửu công chúa.

Bắc Thiên Tầm nghe không hiểu gì.

Nhưng mà người giang hồ cũng có biện pháp của người giang hồ.

Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ ăn sáng, Bắc Thiên Tầm tìm hiểu chạy tới một hiệu cầm đồ.

Trao đổi ám hiệu với tiểu nhị hiệu cầm đồ, được tiểu nhị mang vào hậu viện, đi vào một căn phòng không có cửa sổ.

Trong phòng có một ông già ngồi đó, đang thưởng trà.

Nhìn thấy Bắc Thiên Tầm, nước trà trong miệng ông già lập tức phun ra.

“Sao ngươi ra ngoài được?”

Ông già nhảy dựng lên, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Đúng rồi, Tiết Hành Lư đã chết!”

“Ta muốn biết sau khi ta vào đó, đã xảy ra chuyện gì!”

Bắc Thiên Tầm ném một nén bạc lên bàn: “Còn nữa, Kim Phi này rốt cuộc là ai!”
Chương 524: Cô ấy đi rồi

Sau khi Bắc Thiên Tầm rời khỏi tiệm cầm đồ, bề ngoài cô ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng đã không thể bình tĩnh được nữa.

Ấn tượng đầu tiên của cô ấy với Kim Phi không tốt.

Con cháu quý tộc khi mời chào nhân tài đều bày ra dáng vẻ hạ mình cầu xin.

Mà Kim Phi thì sao?

Đến phòng giam y nói muốn cô ấy làm việc cho y, khoa trương hơn bất cứ ai mà cô ấy từng cặp.

Nhìn tư thế đi bộ của A Mai, cô ấy đã biết đối phương cũng giống mình.

Không những mang theo một hộ vệ, còn dẫn theo một đám cận vệ mặc giáp.

Một chút thành ý cũng không có.

Trong thời gian ở kinh thành Bắc Thiên Tầm đã thấy quá nhiều chuyện xấu xa của đám công tử nhà giàu, chuyện của Tiết Hàn Lư càng khiến cho cô ấy không có chút thiện cảm nào với mấy vị công tử này.

Trước đây cô ấy nghĩ, Kim Phi dám giết Tiết Hàn Lư, còn dễ dàng vào nhà giam để thu phục lòng người, chắc chắn gia thế còn lớn hơn của Tiết Hàn Lư.

Bây giờ cô ấy đã biết, Kim Phi không phải con nhà giàu, mà là một người mới nổi lên gần đây.

Trong khoảng thời gian này, người này đã làm quá nhiều chuyện.

Nhiều đến mức khiến Bắc Thiên Tầm muốn tin cũng không dám tin.

Nhưng trước giờ tình báo của ông lão luôn chính xác, cô ấy không thể không tin.

Điều khiến cho Bắc Thiên Tầm không thể hiểu là, trong miêu tả của ông lão, Kim Phi là một người có khí thế, sao có thể nhát gan như vậy?

Vào tù gặp mình mà dẫn theo nhiều người như vậy?

Cô ấy đâu biết, Kim Phi đã bị cai ngục hù doạ.

Trên chiến trường, Kim Phi không phải là người tham sống sợ chết, chỉ là y không muốn mình chết mà không rõ lý do.

Tóm lại sau khi nghe ông lão giải thích, cái nhìn của Bắc Thiên Tầm đối với Kim Phi đã thay đổi, không cho rằng y là loại công tử bột nữa.

Nhưng Bắc Thiên Tầm cũng không có ý định đầu quân cho Kim Phi.

Cô ấy cũng không có dã tâm với công danh sự nghiệp, hôm nay mất đi ràng buộc duy nhất, cô ấy chỉ muốn lưu lạc chân trời hưởng thụ tự do như Kim Phi nói.

Sau khi ra khỏi thành, cô ấy đến trước mộ Tiết Hàn Lư.

Tây Xuyên và kinh thành cách xa ngàn dặm, thi thể mang về có lẽ đã không còn hình dạng, nhà họ Tiết chỉ có thể chôn Tiết Hàn Lư ở Tây Xuyên.

Bắc Thiên Tầm nhổ một bãi nước bọt lên bia mộ, sau đó chạy tới dốc Đại Mãng.

Khi đi ngang qua doanh trại Đan Châu, cô ấy nhìn thấy một cảnh tượng nhộn nhịp.

Cô ấy nghe ông lão nói, Kim Phi chiêu binh ở đây.

Sau đó cô ấy nhìn thấy chiến đội áo giáp đen và Kim Phi ở xa xa.

Nhưng cô ấy không có ý định đến chào hỏi, chỉ hướng quyền về phía Kim Phi từ xa, sau đó đeo bao trên lưng xoay người rời đi.

Trên dốc Đại Mãng, A Mai như cảm nhận được gì đó, cầm ống nhòm ở trên bàn đã lên.

“Tiên sinh, Bắc Thiên Tầm đi rồi!”

A Mai đưa ống nhòm cho Kim Phi, chỉ cho y vị trí của Bắc Thiên Tầm.

Bắc Thiên Tầm mặc một bộ quần áo đen, không nhanh không chậm bước đi, so với những người bận rộn xung quanh hoàn toàn khác biệt.

Thật ra không cần ống nhòm Kim Phi, liếc mắt một cái cũng nhận ra cô ấy.

“Muốn đi thì đi, hy vọng phần đời còn lại cô ấy có thể sống vui vẻ.”

Đây là một lần thử nghiệm, thành công thì tốt, thất bại thì cũng chẳng sao.

Kim Phi không quá thất vọng, chỉ cười một tiếng, tiếp tục nghe Hàn Phong báo cáo.

“Tiên sinh, trong buổi trưa hôm nay, qua vòng sàng lọc thứ nhất có tổng cộng bốn ngàn sáu trăm binh lính nam, bảy ngàn ba trăm binh lính nữ.”

Hàn Phong nói: “Ta và Đại Tráng định ngày mai bắt đầu vòng tuyển chọn thứ hai.”

Vòng kiểm tra thứ nhất là kiểm tra ngoại hình, để loại những người già và thấp bé.

Tiếp theo mới là vòng kiểm tra thể lực.

“Binh lính nữ hình như hơi nhiều phải không?” Kim Phi khẽ cau mày.

“Lần này Đan Châu đã làm nhục rất nhiều cô gái!”

Hàn Phong thở dài nói: “Các cô ấy rất khó lập gia đình, chỉ có thể đi con đường này.”

“Không phải ta đồng ý mở xưởng dệt, để cho các cô ấy đến làm sao?” Chân mày Kim Phi càng nhíu chặt hơn.

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ở bên cạnh đang cười đùa nghe vậy lập tức thu hồi nụ cười, thấp giọng thở dài.

“Tiên sinh… Nói hơi khó nghe một chút, nhưng các cô ấy đã bị làm nhục, cho dù có kiếm được tiền cũng không còn mặt mũi để sống.”

Hàn Phong do dự một chút nói: “Rất nhiều cô gái nghe nói sau khi binh lính chết chúng ta đều trợ cấp cho người nhà của họ, nên mới tới đầu quân, hy vọng sau khi mình chết người nhà sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp.”

Kim Phi nghe vậy, cúi đầu thở dài.

Y biết mình đã không hiểu được toàn diện của sự việc.

Y đã quên, đây không phải thế kỷ 21.

Kiếp trước xã hội cởi mở, có mấy ai trước khi kết hôn mà không trải qua mấy mối tình.

Rất ít người còn quan tâm đến chuyện trinh tiết.

Nhưng đây là Đại Khang.

Danh dự và trinh tiết của các cô gái còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Quan trọng là các cô gái đã bị đóng dấu trên mặt.

Các cô gái ở kỹ viện sau khi hoàn lương, chỉ cần đến một nơi không ai biết đến mình, là có thể sống một cuộc sống mới.

Nhưng trên mặt các cô ấy đã bị đóng dấu, tất cả mọi người đều biết các cô gái này đã trải qua những gì.

Cho dù đến nơi khác sống, người khác cũng sẽ tò mò.

Muốn che cũng không thể giấu được.

Đặt mình vào địa vị của các cô ấy, có lẽ y cũng sẽ mất đi động lực để sống tiếp.

“Hoàn cảnh của các cô ấy ta hiểu, nhưng suy nghĩ họ rất nguy hiểm!”

Kim Phi nói: “Họ không thể mang suy nghĩ này ra chiến trường được!”

Nếu các binh lính nữ nghĩ như vậy, khi lên chiến trường nhất định sẽ tìm cách chết.

Đến lúc đó thì vấn đề không chỉ là số tiền trợ cấp khổng lồ, Kim Phi không muốn các cô ấy phải chết.

“Tiên sinh, hay là lần này chúng ta không tuyển binh lính nữ?”

Hàn Phong hỏi dò.

“Không được, nếu như bây giờ chúng ta tuyên bố không tuyển, rất có thể họ sẽ tự sát tập thể!”

Kim Phi lắc đầu nói: “Chúng ta sẽ tuyển, tuyển tất cả các cô gái đủ yêu cầu!”

“Nhưng chúng ta chỉ cần năm ngàn người!” Đại Tráng hỏi.

“Quân Trấn Viễn đã tuyển đủ, thì dùng danh nghĩa của tiêu cục để tuyển!”

Kim Phi nói: “Đợi tuyển xong dẫn họ đến núi Thiết Quán.”

“Biện pháp này của tiên sinh rất hay” Hàn Phong nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.

Trên núi Thiết Quán có rất nhiều cô gái cơ thể còn thê thảm hơn những cô gái này, ở nơi đó, sẽ không ai kỳ thị các cô.

Hơn nữa thương hội ngày càng mở rộng, nhu cầu xà phòng thơm ngày càng tăng, núi Thiết Quán không còn đủ nhân viên.

Nhưng kĩ thuật chế tạo xà phòng thơm rất đơn giản, có thể dễ dàng bị sao chép, các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không được phép xuống núi, cho nên tuyển người rất cẩn thận, người mới đều là những nô lệ được mua từ bọn buôn người.

Kim Phi cần rất nhiều công nhân, nô lệ ở Quảng Nguyên gần như đã bị y mua hết.

Đưa mấy cô gái này tới núi Thiết Quán chắc chắn không dùng hết.

Cho dù không dùng hết, Kim Phi cũng sẽ nhận, để bọn họ xây một xưởng dệt, y luôn có cách để những cô gái này tự nuôi sống mình.

Thời gian sẽ xoa dịu tất cả, có lẽ được sống trong môi trường không bị kỳ thị mấy năm các cô gái này sẽ có tư tưởng cởi mở hơn.

Nghĩ tới đây Kim Phi nhìn về phía Đại Lưu: “Đi gọi Thanh Diên đến đây!”

Rất nhanh, Thanh Diên đã theo cận vệ đi tới đỉnh sườn núi.

“Tham kiến tiên sinh, tham kiến điện hạ, tham kiến Mộ Lam tiểu thư!”

Thanh Diên hành lễ với bọn họ.

Cô ấy vốn là một vũ công, dáng người cao ráo cân đối, ngoại hình ưa nhìn, hôm nay cô ấy mặc trang phục màu đen của nữ nhân viên hộ tống buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vô cùng mạnh mẽ.

Ngay cả Kim Phi mắt cũng sáng lên.

Thanh Diên phát hiện Kim Phi nhìn chằm chằm mình, mặt lập tức ửng đỏ.
Chương 525: Trong sạch

Vừa tới dốc Đại Mãng, trong lòng đám người Thanh Diên hơi sợ hãi, sợ Kim Phi tặng các cô ấy cho các binh sĩ để lấy lòng.

Ở Đại Khang chuyện như vậy rất phổ biến.

Sau khi đánh giặc xong, rất nhiều tướng lĩnh sẽ đến thanh lâu tìm một nhóm cô nương mang đến doanh trại.

Nhưng chuyện Thanh Diên lo lắng không xảy ra, Kim Phi không chỉ nghiêm cấm các binh sĩ quấy rối các cô ấy mà ngay cả y cũng không đụng chạm đến các vũ nương.

Chỉ sắp xếp các cô ấy huấn luyện nhảy múa.

Điều này khiến Thanh Diên lần đầu tiên cảm thấy được tôn trọng.

Trong lòng cũng hơi mất mát.

Trước đây vì để sống sót, cô ấy phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ giao phó bản thân cho Kim Phi. Nhưng hiện tại, cô ấy rất vừa ý vị tướng quân có phong độ này.

Đáng tiếc, Kim Phi hầu như không nhìn tới cô ấy.

Lúc này là lần đầu tiên y nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Tim cô ấy cũng bắt đầu loạn nhịp.

Kim Phi phát hiện khuôn mặt của Thanh Diên đỏ bừng, lúc này mới nhận ra y hơi đường đột.

Y lập tức đè xuống những suy nghĩ mờ ám trong lòng: “Thanh Diên cô nương, có chút việc cần cô giúp đỡ.”

“Xin tiên sinh cứ căn dặn!” Thanh Diên cũng ngẩng đầu lên.

“Là như này…”

Kim Phi nói qua với Thanh Diên về chuyện các cô nương đến gia nhập quân đội, sau đó nói: “Ta muốn tìm một vài thư sinh có thể viết truyện để giúp ta viết một vài đoạn chuyện xưa, các cô ở đây cũng có thể tập luyện, biết đâu trở về cần các cô biểu diễn.”

“Không thành vấn đề!” Thanh Diên đồng ý: “Thư sinh viết truyện thích nhất là đến thanh lâu, mặc dù ta không quen, nhưng các tỷ muội ở Lầu Hàm Hương chắc chắn có quen.”

“Vậy được, ta bảo Đại Lưu cử người đi cùng với cô đến lầu Hàm Hương một chuyến.” Kim Phi gật đầu.

Trong số những người Kim Phi biết, Tiểu Ngọc là người thích hợp nhất, cũng là người am hiểu nhất về việc an ủi các cô nương chạy nạn.

Đáng tiếc, bây giờ cô ta đang trấn giữ làng Tây Hà, Kim Phi không muốn vì chút chuyện này mà gọi cô ta đến.

Trừ Tiểu Ngọc, trong những người y quen chỉ có Thanh Diên là phù hợp nhất.

Cô ấy xuất thân từ thanh lâu, cũng là người số khổ nên dễ tiếp cận các cô nương chạy nạn hơn.

Ngoại trừ Giáo Phường Ti, lầu Hàm Hương là thanh lâu lớn nhất Tây Xuyên, cũng là nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất Tây Xuyên.

Giáo Phường Ti thuộc quốc doanh, mặc dù ở đó có không ít cô nương xuất thân từ nhà quan, chất lượng cao hơn, nhưng cũng nhiều khuôn phép.

Còn lầu Hàm Hương thuộc tư doanh, không có khuôn phép gì.

Chỉ cần có tiền, ở đây ngươi có thể hưởng thụ sự đối đãi như hoàng đế.

Cho nên hoạt động kinh doanh của lầu Hàm Hương luôn cao hơn Giáo Phường Ti.

Diện tích lầu Hàm Hương khá lớn, tổng cộng có bốn viện.

Trong đó, Đông viện và Nam viện là nơi buôn bán bình thường, khách tới lui phần lớn là thương nhân có tiền.

Tây viện là lối đi cho khách quý, chỉ có quan lớn vinh hiển mới có thể đi vào.

Mục tiêu của Thanh Diên là Bắc viện.

Tình hình của Bắc viện là kém nhất, cũng là nơi rộng nhất, khu vực đào tạo của lầu Hàm Hương chính là ở đây.

Các cô nương bị mua sẽ được đào tạo đồng nhất ở chỗ này, nhóm xuất sắc nhất sẽ được đưa đến Tây viện để phục vụ cho các quan lớn, nhóm bình thường bị đưa đến Đông viện và Nam viện để phục vụ các thương nhân.

Thể hiện kém cỏi nhất sẽ bị đưa đến Bắc viện.

Bắc viện ngoại trừ đào tạo cũng có tiếp khách.

Chẳng qua chi phí ở Bắc viện thấp hơn ở các viện khác, phần lớn nhan sắc của các cô nương ở đây đều bình thường, không so được với các cô nương ở ba viện kia.

Hoặc là các cô nương đã lỗi thời ở ba viện bị tú bà đưa đến Bắc viện để moi chút lợi nhuận cuối cùng.

Khách lui tới Bắc viện chủ yếu là dân chúng bình thường hoặc là thư sinh nghèo.

Dù sao cũng là lầu Hàm Hương, cho dù có ở Bắc viện thì trình độ của các cô nương ở bên trong cũng cao hơn so với các thanh lâu bình thường, cho nên ngược lại Bắc viện là nơi náo nhiệt nhất trong bốn viện của lầu Hàm Hương.

Lúc Thanh Diên cùng với nhân viên hộ tống tới lầu Hàm Hương, chỉ mới là buổi trưa mà khách lui tới đã nườm nượp.

Thanh Diên vẫn luôn tập luyện ở phía sau cho nên những tên tay sai trông cửa không biết cô ấy.

Vừa thấy có cô nương muốn vào, còn dẫn theo mấy người cao to, bọn tay sai tưởng tiểu thư nhà nào đến bắt nam nhân của mình, vội vàng giơ tay cản Thanh Diên lại: “Vị tiểu thư này, chỗ của bọn ta không tiếp đón khách nữ!”

“Ta đến tìm Phùng ma ma!” Thanh Diên nói.

Phùng ma ma là người chịu trách nhiệm đào tạo người cho lầu Hàm Hương, lúc trước ở lầu Hàm Hương là bà ta quản lý đám người Thanh Diên.

So với các tú bà khác, Phùng ma ma tương đối hiền lành nên ấn tượng của Thanh Diên về bà ta không tệ.

“Phùng ma ma?” Tên tay sai quan sát Thanh Diên một lát: “Tên của tiểu thư là gì? Để tiểu nhân đi thông báo.”

Thanh Diên vừa chuẩn bị nói, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm ra khỏi phòng, đi về phía cầu thang.

“Phùng ma ma!” Thanh Diên mở miệng gọi.

Người phụ nữ nghe có người gọi liền quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Lúc nhìn thấy Thanh Diên bà ta hơi sững sờ, sau đó lắc cơ thể mập mạp chạy nhanh tới.

“Ôi mẹ ơi, không phải là Thanh Diên đây sao?”

Phùng ma ma vòng quanh Thanh Diên một vòng: “Sao ngươi lại mặc như thế này? Vừa rồi ta không nhận ra ngươi, còn tưởng là công tử nhà ai đến đây đấy!”

“Ma ma có nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn không? Đây là trang phục nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.”

Thanh Diên cười giải thích.

“Tiêu cục Trấn Viễn?” Phùng ma ma giật mình: “Tiêu cục Trấn Viễn của Kim tiên sinh sao?”

“Đúng!” Thanh Diên cười gật đầu.

“Không phải ngươi và đám người Thải Y cùng đến Khánh phủ sao?” Phùng ma ma hỏi.

“Kim tiên sinh đến Khánh phủ làm khách, Khánh đại nhân tặng bọn ta cho Kim tiên sinh.”

“Kim tiên sinh thu nhận ngươi sao?” Phùng ma ma ngạc nhiên, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn rất nhiều.

Sỡ dĩ bà ta hiền hòa đối với các cô nương trong trại huấn luyện không chỉ vì tính cách mà vì những cô nương này có thể bị đưa đến những nhà giàu có bất cứ lúc nào.

Ngộ nhỡ có quý nhân nhà nào chọn chúng các cô ấy, nạp làm tiểu thiếp, cũng coi như Phùng ma ma kết được một duyên tốt.

Không phải là Thanh Diên có việc nên mới đến tìm bà ta sao?

Không chỉ Phùng ma ma, thái độ của mấy tên tay sai giữ cửa cũng lập tức trở nên cung kính.

Câu chuyện của tiêu cục Trấn Viễn và chiến đội áo giáp đen gần đây lan truyền khắp Tây Xuyên, mấy tên tay sai giữ cửa nghe không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là nhóm nhân viên hộ tống vẫn luôn đóng quân ngoài thành, chưa vào thành nên bọn bọ cũng chưa từng gặp.

Vừa rồi mấy tên tay sai cảm thấy những người đi theo Thanh Diên không giống như người thường, họ trông uy nghiêm hơn đám tay sai bình thường, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể ra tay giết người.

Bây giờ mới biết thì ra đối phương đến từ tiêu cục Trấn Viễn danh tiếng lẫy lừng!

“Phùng ma ma, bà nói cái gì vậy?” Thanh Diên bị câu nói của Phùng ma ma làm cho đỏ mặt: “Ta với tiên sinh trong sạch!”

“Trong sạch?” Phùng ma ma lén nhướng mày nhìn nhân viên hộ tống phía sau cô ấy.

“Nếu mà hai người các ngươi trong sạch, Kim tiên sinh sẽ phái nhiều nhân viên hộ tống để bảo vệ ngươi sao?”

“Ta và tiên sinh thật sự trong sạch.” Thanh Diên dở khóc dở cười nói: “Tiên sinh thu nhận ta… Không phải, sau khi tiên sinh đưa bọn ta về doanh trại cũng không đụng chạm bọn ta, còn cho phép chúng ta làm nhân viên hộ tống nên ta mới mặc y phục như thế này.”

“Hiện tại ngươi cũng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn sao?”

Phùng ma ma còn giật mình hơn khi nãy.

Từ khi bị bán vào lầu Hàm Hương, Thanh Diên vẫn luôn đi theo bà ta. Không ai hiểu Thanh Diên hơn Phùng ma ma.

Trình độ nhảy múa của cô nương này thuộc hạng nhất, vậy mà bảo cô ấy đi đánh giặc, đây không phải chuyện đùa sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom