-
Chương 516-520
Chương 516: Trấn thủ Kiếm Môn Quan
Sáng sớm hôm sau, Chu Du Đạt gọi các trưởng lão gia tộc, trưởng làng và các nhân vật khác trong số những người tị nạn đến gian phòng thờ tổ tiên.
“Chu tiên sinh!”
“Hàn tráng sĩ!”
Các trưởng lão gia tộc lần lượt chào hỏi Chu Du Đạt và Hàn Phong.
Hai người cũng đáp lại lời chào hết người này đến người khác.
"Chu tiên sinh, ngài từng bảo Kim tiên sinh đã đồng ý sẽ giúp bọn ta tìm kế sinh nhai, chuyện đó thế nào rồi?"
Một trưởng lão gia tộc hỏi.
"Xưởng nung gạch ở phía tây không phải đã bắt đầu xây dựng rồi sao?"
Chu Du Đạt nói: “Tuy nhiên, xưởng nung gạch sẽ không cần nhiều công nhân như vậy. Khi xưởng nung gạch hoàn thành, chúng ta sẽ có gạch, đến lúc đó có thể xây dựng thêm những xưởng khác.
Kim tiên sinh muốn ta xây một xưởng dệt lớn có thể chứa mười ngàn phụ nữ làm việc cùng một lúc ở nhà họ Chu, ngoài ra còn phải xây một xưởng luyện sắt ở phía tây sông Kim Mã, khi xây xong thì tất cả chúng ta có thể đi làm việc trong xưởng, không còn cần phải làm ruộng cho địa chủ nữa!
Thuế của mọi người, Kim tiên sinh sẽ giúp mọi người đóng, con cái của mọi người cũng sẽ được đi học miễn phí tại ngôi trường Kim tiên sinh thành lập! Không còn lo lạnh lo đói nữa!”
"Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy sao?" Một trưởng lão gia tộc nghi ngờ hỏi.
"Tại sao lại không? Ở làng Tây Hà của bọn ta chính là như thế!"
Hàn Phong nói: “Ở làng bọn ta, công nhân xưởng được ăn ba bữa một ngày, toàn là cháo, ba ngày một lần sẽ có một bữa ăn có thịt. Chỉ cần là công nhân của xưởng thì có thể ăn thỏa thích!
Đối với những công nhân không có chỗ ở, Kim tiên sinh cũng đã xây dựng ký túc xá bằng gạch cho họ, và tất cả con cái của công nhân có thể học miễn phí trong trường của làng, con trai ta giờ đã có thể nhận biết được ba trăm chữ rồi!”
Dân chúng biết rằng nếu quan phủ cử người trưng dụng ngựa chiến thì họ sẽ phải ngoan ngoãn giao nộp.
Tuy nhiên, Hàn Phong đã hứa sẽ mua chúng với giá năm lạng bạc mỗi con và anh ta đã thực hiện lời hứa đó.
Cho nên bây giờ Hàn Phong cũng rất có ảnh hưởng trong đám người tị nạn, nghe anh ta nói như vậy cũng không ai trong số các trưởng lão gia tộc nghi ngờ.
Bọn họ đã mất tất cả, Kim Phi hoàn toàn không cần phải nói dối bọn họ.
“Kim tiên sinh quả đúng là bồ tát sống!”
Rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều tỏ ra khao khát: "Bọn ta thực sự hy vọng rằng chúng ta có thể sớm được sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy."
"Đó là lý do ta tập hợp mọi người ở đây để thảo luận chuyện này."
Chu Du Đạt nói: "Kim tiên sinh muốn chiêu mộ một nhóm binh lính, vì quan tâm đến những anh em trong trại tù binh, trước tiên ngài ấy sẽ chiêu mộ người của chúng ta."
"Nhưng trên mặt của tất cả bọn ta đều bị đóng dấu..." Một trong những trưởng lão gia tộc ngập ngừng nói.
"Kim tiên sinh không quan tâm đến mấy con dấu đó, ngài ấy còn ca ngợi những người anh em trong trại tù binh chúng ta như những anh hùng."
Chu Du Đạt nói: "Kim tiên sinh nhờ công chúa điện hạ tâu chuyện của chúng ta lên triều đình, dựng tượng đài cho chúng ta, để mọi người trong thiên hạ đều biết mặc dù trên mặt chúng ta bị đóng dấu, nhưng chúng ta không phải là bọn hèn nhát!"
Để Kim Phi có ấn tượng tốt, Chu Du Đạt quy kết những gì Cửu công chúa đã làm sang Kim Phi.
"Thật sao?" Các trưởng lão đều hưng phấn.
"Đúng vậy, hơn nữa ta nghe ngài nói triều đình đã phê duyệt, chắc có lẽ mấy ngày tới sẽ bắt đầu xây dựng tượng đài!"
Hàn Phong phối hợp với Chu Du Đạt nói: "Tiên sinh cũng nói rằng chúng ta nên khắc tên của tất cả những người đã tham gia quân đoạt ngựa lên tượng đài, để các thế hệ tương lai luôn ghi nhớ công lao của chúng ta."
"Quá tốt rồi! Bây giờ dù có chết cũng có thể đi gặp tổ tiên!"
"Ơn nghĩa của Kim tiên sinh, nhà họ Thái ta sẽ không bao giờ dám quên, chờ bọn ta xây lại đền thờ tổ tiên, bọn ta nhất định cũng sẽ lập cho Kim tiên sinh một cái bia trường sinh!"
"Nhà họ Chung của bọn ta cũng không dám quên!"
Không ít trưởng lão gia tộc đã cảm động đến mức bật khóc.
Cũng có một số người quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy về hướng dốc Đại Mãng.
Sau một lúc, các trưởng lão trong gia tộc từ từ lấy lại bình tĩnh và lần lượt lên tiếng.
"Chu tiên sinh, Hàn tráng sĩ, các ngài đừng lo lắng, Kim tiên sinh chiêu mộ binh lính, bọn ta nhất định sẽ hỗ trợ hết mình, khi trở về ta sẽ để con trai trưởng của ta đến dốc Đại Mãng báo cáo với ngài."
"Ta còn ba đứa con trai, xin dâng cho tiên sinh hai đứa!"
“Đáng tiếc con trai của ta đã chết trong trại tù binh, ta hiện tại chỉ còn lại hai cô con gái, bằng không cũng có thể phục vụ tiên sinh!”
"Hàn tráng sĩ, bây giờ ta chỉ còn một đứa con trai, lão có thể hỏi thằng bé đi làm lính cho tiên sinh thì phải đi mấy năm, đi nơi nào không?"
…
Hầu hết các trưởng lão trong gia tộc đều nói ngay tại chỗ rằng họ muốn gửi con trai của họ đến gia nhập quân đội.
Cũng có một số người chỉ còn một đứa con trai, thận trọng hơn một chút, hỏi thêm một chút về tình hình.
“Mọi người, trước tiên hãy im lặng nghe ta nói hết đã."
Hàn Phong giơ tay lên, đợi đến khi các trưởng lão trong gia tộc yên tĩnh, trước hết trả lời câu hỏi đầu tiên: "Quân Trấn Viễn của tiên sinh chịu trách nhiệm bảo vệ Kiếm Môn Quan, hiện đang ở quận Quảng Nguyên, nếu cưỡi ngựa thì đi hai ba ngày là có thể đến đó."
Cửu công chúa làm việc vẫn tương đối đáng tin cậy.
Không chỉ giành được cho Kim Phi hạn ngạch quân Ất Đẳng, mà còn giúp y giành được Kiếm Môn Quan gần nhất.
Đương nhiên, chuyện này diễn ra tốt đẹp như vậy ngoài nhờ Cửu công chúa đấu tranh, một nguyên nhân khác chính là vì Kiếm Môn Quan ban đầu do quân đội nhà họ Khánh trấn thủ.
Ngày nay, mặc dù Đại Khang đang mục nát, nhưng nội loạn không nghiêm trọng lắm, Kiếm Môn Quan chỉ là một quan ải ở biên giới, tầm quan trọng không cao.
Cửu công chúa đích thân lên tiếng, lại là cho Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu tất nhiên sẽ nể mặt bọn họ.
Khi Kim Phi biết Cửu công chúa giao cho mình Kiếm Môn Quan, y cũng không dám tin.
Kiếm Môn Quan là chìa khóa để vào Xuyên Thục, hai bên ba mươi dặm đường núi hiểm trở. Với những chiếc nỏ và máy bắn đá hạng nặng của Kim Phi, nếu để y trấn giữ thì một ngàn người không thể phá vỡ.
Hơn nữa, Kiếm Môn Quan chỉ cách làng Tây Hà hơn trăm dặm, cho nên để Kim Phi đóng quân ở Kiếm Môn Quan chẳng khác nào cho y bảo vệ thành trì của chính mình.
Thành thật mà nói, Kim Phi đã cảm động vì chuyện này trong hai ngày.
Nếu y tạo phản, triều đình sẽ không thể chiếm được Kiếm Môn Quan từ tay y nếu binh lực của họ không lớn hơn y hai mươi lần.
Sau đó, y nhận ra rằng Cửu công chúa đang tỏ thiện chí và sự tin tưởng, cũng như chiếm được cảm tình của mọi người.
Cho dù y có tạo phản, có Kiếm Môn Quan hay không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng cho dù hiểu được điều này, Kim Phi vẫn biết ơn Cửu công chúa.
Với Kiếm Môn Quan trong tay, làng Tây Hà giống như một pháo đài.
Kim Xuyên cách Tây Xuyên không xa, các trưởng lão trong gia tộc thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin sẽ phục vụ ở Kiếm Môn Quan.
Sau đó nghe Hàn Phong nói tiếp: "Còn một chuyện, ta muốn nói rõ trước, sau khi con cái mọi người được chiêu mộ, bọn họ sẽ không lập tức đi làm lính, mà trước tiên phải làm nhân viên hộ tống trong một khoảng thời gian, đi giao hàng đến kinh thành, Giang Nam, và các nơi trong Xuyên Thục của bọn ta, sau khi rèn luyện một thời gian mới đi trấn thủ Kiếm Môn Quan!"
"Làm nhân viên hộ tống trước?" Một trưởng lão buột miệng hỏi: "Có được trả công không?"
"Lão Thái, ông sao vậy?"
Một trưởng lão trong gia tộc khác lập tức khinh thường nói: "Nếu không nhờ Kim tiên sinh, cái bộ xương già này của ông không biết đã mục nát ở đâu rồi, thằng nhóc giúp Kim tiên sinh làm việc mà ông còn đòi tiền công ư?"
"Ai da, cái miệng này của ta đúng là..." Ông lão họ Thái vội vàng tát vào miệng mình hai lần.
"Kim tiên sinh của bọn ta thường nói người ta đã làm việc thì phải trả công cho người ta, Lão Thái hỏi chuyện này cũng không sao cả."
Hàn Phong nói: "Cho dù làm nhân viên hộ tống hay làm binh lính cho tiên sinh đều sẽ được trả công!"
Sau đó anh ta nói một lượt về các đãi ngộ của đội nhân viên hộ tống.
Chương 517: Người đông như thủy triều
Bình thường sẽ có tiền lương, bị bắt có tiền thưởng, bị thương thì tiêu cục chịu trách nhiệm điều trị, tàn tật sẽ được tiêu cục phụ trách nuôi cả đời, tử trận sẽ có tiền an ủi...
Hết chuyện này đến chuyện khác, mắt các tộc trưởng nghe thấy đều đỏ hoe.
Nếu không phải vì tuổi tác đã quá lớn thì họ đều muốn tham gia triệu tập.
“Hàn tráng sĩ, ta biết đây là sự thật, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu.” Một ông lão run run tay hỏi: “Đây có phải là sự thật không? Có thực là trả lương cao như thế không?”
"Ha ha ha!"
Nghe thấy câu hỏi của ông lão, mọi người đều bật cười.
“Để giúp chúng ta xây dựng nhà máy, Kim tiên sinh đã đưa ta một ngàn lượng bạc, còn nói là không đủ sẽ bổ sung thêm, y sẽ lừa mấy ông già như ông chỉ vì mấy trăm văn tiền à?”
Chu Du Đạt cười nói: “Phùng lão, ông yên tâm đi, nếu tiên sinh không thực hiện cam kết, ông tới phá nhà cũ nhà họ Chu ta cũng chịu!”
“Ha ha ha! Mấy ngày trước Kim tiên sinh đã chở đến đây mấy chục xe tiền đồng, ta nhìn thấy rồi!”
Ông lão nhà họ Phùng cười nói: “Không phải là lão già này không tin tưởng Kim tiên sinh, chỉ là lão không dám tin vào lỗ tai mình, lão không tin rằng trên đời này còn có công việc tốt như vậy!”
Hàn Phong nhìn nơi này, chợt nhớ đến những gì Kim Phi đã từng nói, tất cả đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ của người cùng ngành.
Thật ra chỉ khi trở thành nhân viên hộ tống mới biết rằng tiền lương là thứ cơ bản nhất.
Cách kiếm tiền nhanh chóng chỉ có ra ngoài làm nhân viên hộ tống, đi một chuyến đến kinh thành và trở lại, trợ cấp đi lại có thể đến vài tháng lương.
Nếu như may mắn hơn một chút, gặp được vài băng nhóm thổ phỉ lại càng tốt hơn.
Trang thiết bị và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống là đè bẹp bọn thổ phỉ, khi thổ phỉ tới cướp bọn họ, về cơ bản thì chẳng khác nào đưa tiền ra.
Nếu phương pháp đó đúng, giết được một đợt thổ phỉ, toàn đội nhân viên hộ tống đều có thể kiếm được một khoản nho nhỏ.
Ngày nay, một vài nhân viên hộ tống can đảm đã cố ý cất lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi, thay quần áo thành quần áo bình thường chỉ để thu hút bọn thổ phỉ đến cướp bọn họ.
“Đúng rồi, còn một điều nữa, chúng ta cũng có chiêu mộ binh lính nữ, nhà ai có con gái cũng có thể đến đây ghi danh.”
Hàn Phong bổ sung thêm một câu.
“Cái gì? Con gái cũng có thể làm binh lính à?” Ông lão nhà họ Phùng sửng sốt.
“Lão Phùng, đầu óc ông hỏng rồi sao, ở mương Lão Quát, ông không nhìn thấy nữ nhân viên hộ tống hay sao?”
Ông lão nhà họ Thái nói: “Cô gái đó bắn cung rất chính xác, có thể bắn chết một con quạ ở trên cây mặc dù nó cách xa đến trăm thước!”
“Hàn tráng sĩ, con gái nhà ta bị đóng dấu lên mặt, còn có, còn...”
Một ông lão nói đến đây rồi không nói được nữa...
Không chỉ có mỗi mình ông ta, tất cả ông lão ở nơi này đều cúi đầu.
Bọn họ đều có con gái, tất cả cô gái ở trong trại tù binh đều bị làm nhục.
Hiện tại trên mặt họ còn bị đóng dấu đến xuất giá cũng không thể xuất giá được, tất cả đã trở thành một vấn đề lớn.
Quan niệm về trinh tiết thời phong kiến còn rất nặng nề, mặc dù ai cũng biết người con gái đó không làm sai, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái sau khi gả ra ngoài, lại vì chuyện này mà bị ruồng bỏ, bị trả lại nhà mẹ ruột.
Nếu lại bị nhà mẹ ruột ruồng bỏ, cô gái đó sẽ hoàn toàn không còn đường nào để sống nữa.
Đối với những cô gái chưa chồng thì lại càng khó khăn hơn.
Vốn dĩ ở Đại Khang con gái nhiều con trai ít, các cô gái đã khó lấy chồng rồi, giờ trên mặt họ lại bị đóng dấu khiến ai ai cũng biết họ đã từng bị làm nhục, còn có nhà ai sẽ tới cưới họ đây?
Cũng bởi vì vậy mà dạo gần đây, các cô gái ở xung quanh Tây Xuyên thường xuyên tự tử.
Kim Phi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Chu Du Đạt cố gắng hết sức cử người khuyên bảo.
Hàn Phong nhìn thấy bầu không khí hôi ngột ngạt, vội vàng nói: “Bị đóng dấu cũng không sao, tiên sinh nhà ta đi chiêu binh chứ không đi tuyển người đẹp. Tiên sinh nói rằng, đãi ngộ của binh lính nữ cũng giống như với binh lính nam, không muốn làm binh lính nữ cũng không sao, đợi đến khi nhà máy dệt xây xong sẽ ưu tiên tuyển các cô gái bị đóng dấu lên mặt. Tiên sinh nhà ta còn nói, các cô gái có thể gánh vác một góc trời, ngay cả khi cả đời này không kết hôn, y cũng có thể cho họ một con đường để sống, các ông hãy về nhà khuyên nhủ họ, đừng nghĩ quẩn nữa.”
“Biết rồi!”
Các ông lão rối rít lau nước mắt gật đầu.
Nếu có thể, ai lại muốn đứa con gái mà mình đã vất vả nuôi lớn tự tử chứ?
Sau đó, Hàn Phong dặn dò thêm một vài vấn đề khác rồi để cho các ông lão quay về.
Các ông lão cũng không hề qua loa, họ xem vấn đề này là chuyện hệ trọng hàng đầu cần xử lý, vừa trở về đã vội vàng triệu tập người trong tộc của mình họp.
Trước đây, tất cả người dân ở xung quanh Tây Xuyên đều không biết Kim Phi là ai, lúc ở mương Lão Quát, Kim Phi không thể lấy ra nhiều tiền như thế trong một lúc được, ngỏ lời có thể dùng lương thực và vải vóc để trả trước một phần tiền không, rất nhiều người dân vẫn chưa tin tưởng y.
Sau đó Chu Du Đạt đã dùng nhà tổ và ruộng vườn để đảm bảo, người dân mới đồng ý giao ngựa chiến cho Kim Phi.
Mấy ngày sau đó, Kim Phi đã điều động tiền bạc từ thương hội Kim Xuyên gần đó và làng Tây Hà, cho Chu Du Đạt thông báo người dân đến nhận bạc.
Kết quả là khi người dân nhìn thấy Kim Phi có bạc thì không còn lo lắng nữa, vội vàng cho Kim Phi thiếu nợ.
Nhưng năm lượng bạc ở Đại Khang không phải là số tiền nhỏ, cho dù là đổi bằng lương thực hay vải vóc, cũng có thể đổi được một đống.
Ngay cả nhà họ cũng đã mất rồi, họ không thể ngày nào cũng gánh bao lương thực và vải vóc đi ra ngoài.
Đổi thành bạc cũng không được, đem theo trên người ngộ nhỡ mất luôn thì sao?
Việc này đã làm cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng mà họ cũng đã đồng ý với yêu cầu của người dân, đưa cho họ giấy ghi nợ viết rõ từng mục giống như sổ tiết kiệm.
Có được giấy ghi nợ, họ có thể cầm nó đến thương hội Kim Xuyên nhận tiền lúc nào cũng được, hoặc cũng có thể lấy lương thực và vải vóc.
Một vài người dân nghe thấy tin này thì còn gửi lại lương thực và vải vóc mình nhận được vào thương hội Kim Xuyên, yêu cầu đổi thành giấy ghi nợ.
Đến cuối cùng, hầu hết lương thực và vải vóc Kim Phi dùng để đổi lấy ngựa chiến đều trở lại vào trong tay y.
Kim Phi phát hiện tình huống này, lập tức nảy ra ý tưởng mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm.
Nhưng muốn mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm, thương hội Kim Xuyên phải có tính chất là một tiền trang, cần phải có sự phê duyệt.
Kim Phi tìm Cửu công chúa hỗ trợ, Cửu công chúa cũng đã đồng ý, chẳng qua là tới tận bây giờ cũng chưa đưa ra câu trả lời, Kim Phi cũng biết ngại nên không đến thúc giục cô ấy.
Thông qua việc này, thương hội Kim Xuyên đã được người dân trại tù binh công nhận.
Cộng thêm với việc dạo gần đây, danh tiếng của chiến đội áo giáp đen dần dần lan rộng, có khá nhiều người nhanh chóng nhường đường khi nhìn thấy nhân viên hộ tống.
Khi các ông lão nói cho người dân tỵ nạn việc Kim Phi muốn chiêu mộ binh lính, đãi ngộ giống như nhân viên hộ tống, toàn bộ nhà họ Chu đều sôi trào.
Không chờ tộc trưởng nói hết đã có khá nhiều người dân tỵ nạn xoay người chạy đến dốc Đại Mãng.
Ông lão nói, Kim Phi chỉ chiêu mộ năm ngàn người, tuyển cả trai lẫn gái.
Mà lại có mấy chục ngàn người dân tỵ nạn, nói không chừng, nếu đi trễ là đã tuyển đủ rồi.
Hiện tại, mặc dù xưởng nung gạch đã được xây dựng, nhưng cũng chỉ cần dùng một ít người dân, đại đa số người dân ở nơi đây đều rảnh rỗi ở nhà.
Bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến mấy tháng sau mới có việc làm.
Bọn họ không biết được mình có thể chống chọi được tới mấy tháng sau không nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo sau.
Trên dốc Đại Mãng, các binh lính đang trực trên tháp canh nhìn thấy đám đông đang chạy như điên đến đây, tưởng là kẻ thù nên lập tức gõ vang chiêng đồng.
Ở trên tháp canh gần đó, nhân viên hộ tống cũng bắn hai mũi tên lệnh.
Kim Phi đang bàn bạc với các đại tướng và Cửu công chúa, nghe thấy cảnh báo, lập tức bảo Đại Lưu hộ tống Cửu công chúa ra xe ngựa, còn y lao tới tháp quan sát cùng với Trương Lương.
Chương 518: Quá nhiệt tình
Kim Phi xông lên tháp quan sát, nhìn đám người vọt tới như nước chảy, cũng bị hoảng sợ.
Khi nhận ra người trong kính viễn vọng là người dân, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời y cũng hơi tò mò, người dân chạy như điên tới dốc Đại Mãng làm gì?
Phía sau cũng đâu có ai đuổi theo bọn họ?
Dưới tháp quan sát, nhóm nhân viên hộ tống tạo thành hình trận chiến đấu trước, vây tháp quan sát ở trong.
Quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ phản ứng hơi chậm, cũng nhanh chóng chạy về tiền tuyến.
Mạnh Thiên Hải cũng vọt lên tháp quan sát, sốt ruột hỏi: “Tiên sinh, tình huống thế nào? Kẻ địch tới từ đâu?”
“Không phải kẻ địch, là người dân.”
Kim Phi đưa kính viễn vọng cho Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải thuần thục điều chỉnh tiêu cự, sau đó thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: “Thì ra là người dân, bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Ta cũng không biết.” Kim Phi lắc đầu.
“Nếu là người dân, vậy ta sẽ rút các huynh đệ về.”
Mạnh Thiên Hải nói xong muốn đi xuống, lại bị Kim Phi kéo về.
“Người dân tới không ít, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ làm theo diễn tập đi.”
Kim Phi nói: “Nhưng dặn dò bên dưới, để người của ngươi văn minh một tí, đừng có ra tay với người dân như binh lính càn quấy, nếu không ta quyết không tha nhẹ đâu.”
“Đã hiểu!” Mạnh Thiên Hải nhanh chóng gật đầu: “Ai dám động vào một đầu ngón tay của người dân, ông đây sẽ nhốt hắn vào phòng tối!”
Giữa trưa hôm nay, thân vệ báo cáo với anh ta, hai binh lính trong quân Uy Thắng bị nhốt vào phòng tối, đã sụp đổ rồi, cứ khóc la đánh vào cái nắp hầm không ngừng.
Tỏ vẻ bằng lòng tiếp thu trừng phạt gấp đôi, cũng không muốn đợi trong phòng tối.
Nhưng sao Mạnh Thiên Hải có thể đồng ý được?
Anh ta cho người đè một cái trục lăn lúa lên mặt nắp hầm, sau đó trời tối thì đưa cơm tới.
Anh ta quyết định, sau này nếu trong quân Uy Thắng có người làm sai, cũng không đánh gậy, cứ nhốt thẳng vào phòng tối.
Dưới sự sắp xếp của Mạnh Thiên Hải, binh lính quân Uy Thắng xếp một hàng sau chiến hào.
Kim Phi nhìn thấy Đại Lưu dẫn đội thân vệ quay về, đi xuống đài quan sát: “Điện hạ sắp xếp xong chưa?”
“Sắp xếp xong rồi, có đám người Thấm Nhi, Châu Nhi và Lão Tần che chở rồi, ngựa chiến cũng chuẩn bị ổn thỏa, có việc thì đi lúc nào cũng được.”
Đại Lưu nói: “Chỉ là hình như điện hạ không vui lắm, cứ luôn nói muốn tới đây xem, Lão Tần không đồng ý.”
“Vậy để Lão Tần đau đầu đi, bọn ta tới cửa doanh trại.”
Trong lòng Kim Phi bi ai hộ Tần Minh một giây, dẫn chiến đội áo giáp đen đi vào cửa doanh trại.
Nhìn thấy các người dân càng ngày càng gần, nhưng hoàn toàn không có ý giảm tốc độ xuống, Kim Phi quay đầu nói với Đại Lưu: “Tìm người đi tới mặt trận số 3 ném lựu đạn, cẩn thận một chút đừng làm người ta bị thương.”
“Vâng ạ!” Đại Lưu xoay người chạy đi.
Mắt thấy người dân sắp vọt tới cạnh chiến hào, mặt trận số 3 đột nhiên truyền ra tiếng vang lớn.
Ngay sau đó, một ngọn lửa phóng lên cao.
Tất cả người dân đều bị hoảng sợ, cuối cùng cũng dừng lại.
Kim Phi nhân cơ hội nhảy lên một cục đá lớn, lấy cái loa lá sắt ra, hô về phía người dân: “Đằng trước là doanh trại quân đội, mọi người chạy tới phía trước sẽ thành kẻ đột nhập trại đấy!”
“Kim tiên sinh, bọn ta không phải là kẻ đột nhập trại, bọn ta tới để tham gia tuyển quân ngũ!”
Một người chạy tới đằng trước hô.
“Đời trước Lão Hàn làm bán hàng đa cấp, cũng không lợi hại như thế đâu nhỉ?”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi trợn mắt.
Đại Khang chiêu binh cơ bản là dựa vào ép buộc, trong nhà chỉ cần có thành viên nam, thì phải đi tòng quân.
Kim Phi không thể ép buộc được, cho nên y cảm thấy muốn chiêu đủ 5000 người là chuyện rất khó, ai ngờ bây giờ mới ngày đầu, đã có nhiều người dân hưởng ứng lệnh triệu tập như vậy.
Y thật sự không biết Hàn Phong nói gì với người dân, mà có thể thúc đẩy nhiều người dân như vậy.
Đang nghĩ tới Hàn Phong, đã thấy Hàn Phong cưỡi ngựa chiến, chạy tới sau đám người.
Phát hiện cửa lớn bên này đã bị phá hỏng, nhanh chóng quay đầu ngựa lại, vào doanh trại từ một cửa khác.
Sau đó tìm Kim Phi trước.
“Lão Hàn, ngươi nói gì với người dân vậy? Tại sao mới một lát đã có nhiều người như thế?”
Kim Phi nhíu mày hỏi.
Lần trước Hàn Phòng tự quyết định để người dân dẫn ngựa ra, Kim Phi cực kì vui mừng khen ngợi anh ta.
Thứ này không gây nghiện nữa, thì đồng ý cái gì với người dân?
Kim Phi thật sự hơi lo lắng.
“Ta chưa nói gì cả, chỉ bảo tiên sinh muốn chiêu binh, đãi ngộ như nhân viên hộ tống, các người dân đã tới rồi.”
Hàn Phong nói: “Chắc là sợ tới chậm, không đến lượt bọn họ nữa.”
“Thế này cũng quá nhiệt tình rồi.”
Kim Phi dở khóc dở cười: “Toàn dựa vào sự hỗ trợ của bạn đồng hành!”
Thật ra đãi ngộ của nhân viên hộ tống, không thể so với quân nhân đời trước, nhưng ở Đại Khang, đã là đãi ngộ cao nhất rồi.
Thảo nào người dân nhiệt tình như thế.
“Lão Hàn, bọn họ nghe ngươi, lần chiêu binh này, giao cho ngươi phụ trách, ta bảo Đại Tráng phối hợp với ngươi.”
Kim Phi dặn dò nói: “Ngươi đi sắp xếp một chút, đừng gây ra náo loạn.”
“Vâng!” Hàn Phong nhanh chóng nhảy xuống khỏi cục đá, đi trấn an người dân.
Chu Du Đạt dẫn theo các trưởng lão trong tộc đuổi theo sau tới nơi, rốt cuộc cũng khống chế được tình hình.
Cuối cùng, người dân bị đưa hết tới trước doanh trại của Đan Châu, tiến hành thống nhất tuyển chọn trên thao trường.
Tuyển chọn cụ thể như thế nào, là chuyện của Lão Hàn và Đại Tráng.
Trong lúc tuyển chọn binh lính, cũng bắt đầu khởi công làm bia kỉ niệm.
Lần này không cần Chu Du Đạt động viên, người dân tự giác chạy tới hỗ trợ.
Thông thường những nơi từng trải qua chiến tranh, sau cuộc chiến sẽ tiêu điều một thời gian.
Nhưng toàn bộ ngoại ô phía tây thành Tây Xuyên, đều ngập tràn không khí náo nhiệt.
Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa cùng bước lên đỉnh của dốc Đại Mãng, nhìn chỗ nào dưới chân núi cũng là đám người bận rộn tới lui, Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói: “Bây giờ dốc Đại Mãng còn náo nhiệt hơn cả thành Tây Xuyên nữa!”
“Đúng vậy, làm ta nhớ tới lần đầu tiên đi làng Tây Hà, cũng nhìn thấy cảnh tượng này.”
Cửu công chúa cũng cảm khái theo: “Tiên sinh như có ma lực, y đến đâu, chỗ đó sẽ trở nên phồn vinh.”
“Đúng vậy, tiên sinh quả là thần, không có y, Tây Xuyên không biết sẽ thế nào.” Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.”
“Hai người đủ rồi đó, nếu muốn khen ta thật, thì trốn xa một tí, đừng có nói như vậy trước mặt ta, cố ý châm chọc ta à?”
Kim Phi đen mặt nói.
Y cũng ở đỉnh dốc Đại Mãng, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu còn nói như vậy, rõ ràng là trêu đùa y.
“Ha ha ha, bọn ta thật tình thật lòng khen tiên sinh mà, sao có thể châm chọc được chứ?”
Cửu công chúa che miệng cười nói.
“Thiếu chút nữa là ta tin rồi!” Kim Phi bĩu môi, hỏi: “Được rồi, hai người cùng tới đây, có chuyện gì à?”
“Có,” Cửu công chúa gật đầu: “Tiền trang mà tiên sinh muốn, đã được phê duyệt, hôm nay vừa đưa tới.”
“Nhanh như vậy?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
“Nhóm người đưa tin khẩn Hồng Linh quay về, cũng mang tới.”
Cửu công chúa nói, lấy một tập tài liệu trong ngực ra đưa cho Kim Phi.
“Cảm ơn điện hạ, lần này phiền người rồi!” Kim Phi cảm kích nói.
“Cái này có gì phiền đâu, chuyện thuận tay làm thôi.” Cửu công chúa xoa tay không thèm để ý nói.
“Chuyện thuận tay làm?” Kim Phi sửng sốt.
Trong cái nhìn của y, tiền trang chính là ngân hàng.
Phê duyệt tiền trang hẳn là còn khó hơn phê duyệt quân Ất Đẳng.
Tại sao nhìn dáng vẻ Cửu công chúa, lại giống như cực kì đơn giản vậy?
Chương 519: Phòng tối nhỏ là gì?
“Mở tiền trang vốn dĩ không phải là chuyện khó khăn gì, nếu không phải tiên sinh nhất quyết muốn mở, bổn cung cũng sẽ không đề nghị tiên sinh làm”.
Cửu công chúa nói: “Đây là một chuyện tốn sức, trách nhiệm lớn”.
“Ta muốn nghe chi tiết”, Kim Phi chắp tay lại nói.
“Ta biết cũng không nhiều lắm”.
Nói rồi Cửu công chúa nói về tình hình tiền trang mà mình biết.
Lúc này Kim Phi mới hiểu tại sao phê duyệt tiền trang lại không khó rồi.
Tiền trang ở thời đại phong kiến không giống với những gì y nghĩ.
Tiền tệ của Đại Khang chủ yếu là tiền đồng, chỉ có lúc đại tông giao dịch mới dùng vàng bạc.
Nhất là vàng miếng, rất nhiều người kinh doanh nhỏ cũng ít khi nhìn thấy chứ đừng nói gì người dân.
Nhiều cửa hàng sau khi tích lũy đủ bạc vỡ trong một thời gian thì sẽ tự mình nấu thành những thỏi bạc lớn hoặc các miếng bạc, cũng có thể lưu thông.
Về cơ bản mỗi cửa hàng cũng sẽ được trang bị một chiếc cân nhỏ chính xác, chuyên dùng để cân bạc.
Chẳng qua có vài cửa hàng sẽ trộn lẫn kim loại khác trong thỏi bạc, nên mọi người lại càng muốn thu thỏi bạc nhà nước cung cấp.
Đây cũng là nguyên nhân hệ thống tiền tệ Đại Khang vẫn không suy yếu.
Cho dù vàng bạc hay tiền đồng thì đều là kim loại thật, có thể khai thác được khá nhiều.
Với trình độ mục nát hiện giờ của Đại Khang, nếu sử dụng tiền giấy làm tiền tệ, e là tiền giấy sẽ lạm phát.
Điểm lợi nhuận của tiền trang cũng khác với ngân hàng kiếp trước, không nằm ở việc tài trợ, đầu tư hay sử dụng tiền của người gửi để kiếm lợi nhuận mà ở việc kiếm phí của vài thủ tục.
Đúng thế, tiết kiệm tiền ở tiền trang Đại Khang không chỉ không có tiền lãi mà còn thu phí thủ tục.
Hơn nữa phí thủ tục cực kỳ cao.
Nếu bị người ta làm giả phiếu bạc, hoặc thuê trộm vào kho làm thất lạc vàng bạc thì người gửi sẽ phải chịu tổn thất.
Thế nên ở Đại Khang, tiền trang không phải là ngành có thể kiếm được nhiều tiền.
Triều đình phê duyệt cũng đơn giản, trước kia Cửu công chúa không nhắc đến là vì nghĩ chuyện này không quan trọng.
Kim Phi nghe Cửu công chúa giải thích xong, không chỉ không chán chường mà ngược lại càng có lòng tin vào quyết định của mình.
“Tiên sinh, thật ra mở tiền trang quan trọng nhất là quan hệ, bổn cung nói thẳng, với danh tiếng và trình độ của tiên sinh, các thương nhân lớn sẽ không bao giờ gửi tiền cho ngài”.
Cửu công chúa nói: “Không phải nói ngài mở tiền trang thì lập tức có người đến gửi bạc đâu”.
“Ta hiểu”, Kim Phi gật đầu: “Dù sao thương hội cũng tiện, thử xem rồi tính”.
Các thương nhân cũng sẽ suy xét đến năng lực của tiền trang trước khi gửi tiền.
Nếu không chọn một tiền trang nhỏ, lấy tiền của mình chạy mất thì phải làm sao?
Cửu công chúa thấy Kim Phi kiên quyết như vậy cũng không khuyên bảo gì thêm.
Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi: “Tiên sinh, ngài lại nghĩ đến diệu kế gì sao?”
Nghe thế, Cửu công chúa cũng nhận ra đúng thật là rất ít khi Kim Phi làm việc gì mà không nắm chắc.
“Không có kế gì cả, sau này các ngươi sẽ biết”.
Kim Phi cũng không chắc suy nghĩ của mình có thể được hay không.
“Tiên sinh, xung quanh đây không có gì đâu, ngài cứ nói”.
Cửu công chúa nói: “Ta và Hâm Nghiêu ca không chừng còn có thể giúp ngài tìm ra chỗ còn sót”.
“Cái này…”, Kim Phi hơi động lòng.
Đúng là suy nghĩ của y đến từ kiếp trước, không chắc thích hợp với Đại Khang.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều có tầm nhìn rộng, nhờ họ giúp đỡ, tham mưu cũng ổn.
“Về nguồn khách hàng thì ta nghĩ như thế này”, Kim Phi nói: “Đến tiền trang của ta để gửi bạc, lúc đổi tiền sẽ không thu phí xử lý”.
“Tiền trang của tiên sinh kiếm tiền bằng cách nào?”, Cửu công chúa hỏi.
“Phụ thuộc vào số tiền người khác gửi vào”, Kim Phi nói: “Đầu tiên, ta có thể cho vay tiền và tính lãi. Thứ hai, ta cũng có thể sử dụng tiền người khác gửi vào để bắt đầu kinh doanh, như thế ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn”.
“Đây cũng là một cách khá hay”, Khánh Hâm Nghiêu hỏi: “Nhưng ngộ nhỡ thua lỗ thì sao?”
“Hâm Nghiêu ca, huynh từng thấy tiên sinh làm việc gì thua lỗ chưa?”, Cửu công chúa bĩu môi hỏi.
“Đúng thế thật, ta quên mất tiên sinh có biệt danh là tiểu thần tài, làm gì cũng đều có thể kiếm tiền”, Khánh Hâm Nghiêu cười đáp.
“Hai vị thấy ý này của ta thế nào?”, Kim Phi hỏi.
“Ta không thể nói chắc được, thương nhân rất cẩn thận, ngài càng như vậy, họ sẽ càng cảm thấy không đáng tin cậy”, Cửu công chúa nói: “Trong thời gian ngắn, việc kinh doanh có thể không được tốt lắm, tiên sinh đừng nản lòng”.
“Yên tâm đi, sẽ không đâu”.
Nói đến đây, Kim Phi bỗng hỏi: “Điện hạ, hay là người gửi tiền vào và trở thành khách hàng đầu tiên của ta, coi như ủng hộ tiền trang của ta nhé?”
“Người khác không biết thì thôi, tiên sinh còn không biết sao?”, Cửu công chúa cười khổ nói: “Bổn cung đâu còn tiền”.
“Không sao, ta có thể mở tài khoản cho điện hạ, sau đó sẽ nói cho thiên hạ biết, điện hạ đã gửi ba vạn lạng bạc cho ta, chỉ cần đừng vạch trần là được”, Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh đúng là thông minh”.
Cửu công chúa lập tức hiểu được mục đích của Kim Phi.
Y muốn mượn danh tiếng của mình để thu hút khách hàng.
Thân phận của hoàng nữ vẫn rất hữu dụng, ngay cả công chúa cũng gửi tiết kiệm ở thương hội Kim Xuyên, có thể lập tức tăng độ uy tín của ở thương hội Kim Xuyên lên nhiều lần.
Cửu công chúa gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Kim Phi.
“Khánh đại nhân, hay là ngài cũng gửi vào đi?”, Kim Phi lại cười nhìn Khánh Hâm Nghiêu.
“Tiền trang của tiên sinh không thu tiền phí xử lý thật sao?”
So với sự bất lực của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu lại dao động.
Mỗi năm nhà họ Khánh đều sẽ gửi vào tài khoản rất nhiều bạc, cũng có rất nhiều bạc được chi ra.
Khi đổi tiền giấy để lấy bạc, phí xử lý hàng năm không phải là một khoản nhỏ.
“Tất nhiên, tuyệt đối không thu bất kỳ tiền xử lý thủ tục nào cả”, Kim Phi đảm bảo.
“Vậy được, tổng số vàng bạc trong nhà ta hẳn là năm đến sáu vạn lượng, lúc nào ngài chuẩn bị xong thì phái người đến chuyển đi, đều gửi vào thương hội của ngài”, Khánh Hâm Nghiêu nói.
“Khánh đại nhân tin tưởng ta thế sao?”, Kim Phi sửng sốt.
Y tưởng Khánh Hâm Nghiêu sẽ gửi vài ngàn lượng thôi, ai ngờ lại bảo người đến nhà anh ta chuyển kho bạc.
“Ta có gì mà không yên tâm với tiên sinh chứ”, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Bạc ở trong tay tôi chỉ có thể chất đống trong kho rồi bị rỉ sét, chi bằng giao cho tiên sinh. Ta tin với số tiền này, tiên sinh nhất định có thể kiếm được nhiều hơn”.
“Cảm ơn Khánh đại nhân đã tin tưởng”, Kim Phi chắp tay với Khánh Hâm Nghiêu.
Phải nói là người có thể làm châu mục quả nhiên không đơn giản.
Khánh Hâm Nghiêu nói chuyện hay làm gì cũng đều hào phóng.
Ba người lại nói thêm một lát nữa, một nhân viên hộ tống vội chạy đến.
“Tiên sinh, không ổn rồi, hai binh tính của quân Uy Thắng ra khỏi phòng tối nhỏ đều bị chứng hoang tưởng, Mạnh tướng quân bảo ta đến gọi ngài xuống xem thử”.
“Hoang tưởng?”, Kim Phi nhíu mày.
Y biết người không chuẩn bị trước sẽ rất khó khăn nếu là lần đầu tiên bị nhốt trong căn phòng tối, nên y không dám nhốt hai người họ quá lâu, chỉ nhốt hai ngày, sợ họ không thể chịu được.
Không ngờ kết quả vẫn xảy ra chuyện.
Nhưng hoang tưởng là sao?
Kim Phi nhanh chân xuống núi.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cũng đi theo.
Khánh Hâm Nghiêu vừa đi vừa hỏi: “Vũ Dương, phòng tối nhỏ là gì?”
Chương 520: Uy lực của phòng tối nhỏ
“Căn phòng tối nhỏ là một loại hình phạt độc nhất chỉ có ở đội nhân viên hộ tống, một khi có nhân viên hộ tống phạm sai lầm, tiên sinh sẽ nhốt bọn họ vào căn phòng tối đó một tiếng đồng hồ, để bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi của mình và tự kiểm điểm”.
Cửu công chúa mỉm cười nhẹ nhàng giải thích về căn phòng tối đó.
“Vậy biện pháp đó có hiệu quả không?”
Khánh Hâm Nghiêu nghi ngờ nói: “Một số binh lính càn quấy đều đã trở thành những tên lính lão làng, gậy quân cũng không có sức uy hiếp với bọn họ, bảo bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ chính là cho bọn họ có cơ hội trốn vào đó ngủ một giấc mà”.
“Ban đầu ta cũng nghĩ như huynh, nhưng sau đó lại phát hiện ra dường như không phải vậy”.
Cửu công chúa lắc đầu: “Ta nghĩ rằng so với gậy quân thì dường như các nhân viên hộ tống sợ căn phòng tối nhỏ kia hơn”.
“Lợi hại vậy thật sao?” Khánh Hâm Nghiêu càng tò mò hơn.
“Đi xem thì chẳng phải sẽ biết ngay sao?”, Cửu công chúa mỉm cười.
Căn phòng tối nhỏ của dốc Đại Mãng nằm ở một góc ít người lui tới. Lúc mấy người Kim Phi đến, mấy nhân viên hộ tống và binh lính bị phạt đều đã đi ra ngoài.
Nhân viên hộ tống còn ổn, trước khi đi vào đã chuẩn bị tâm lý, cho nên không sụp đổ, sắc mặt tái nhợt chỉ ngồi một bên, nói chuyện với đồng bạn.
Hai binh lính của quân Uy Thắng thì thảm hơn nhiều, sau khi bị người kéo ra sau, cứ nằm liệt trên đất.
Người khác nói chuyện với bọn họ, dường như không thể nghe thấy được, chỉ tự lẩm bẩm một mình.
Miệng nói những lời lung tung lộn xộn, không ai nghe hiểu đang nói cái gì.
Rất nhiều nhân viên hộ tống đứng một bên xem kịch, đặc biệt là Hầu Tử, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Anh ta có trách nhiệm liên đới, bị nhốt một ngày, hôm qua đã được thả ra.
Mạnh Thiên Hải thấy đám người Kim Phi tới đây, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Sau đó mặt anh ta sầu lo nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, bọn họ sẽ không điên chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ bị giam trong không phòng tối nhỏ hai ngày, nhất thời lòng không chịu nổi thôi,” Kim Phi giải thích nói: “Hai ngày này tìm người tới nói chuyện với bọn họ, mấy ngày nữa là sẽ ổn.”
“Nhưng bộ dạng bây giờ của họ, người khác nói với bọn họ, dường như bọn họ không nghe thấy…”
Mạnh Thiên Hải khó xử chỉ vào hai người: “Tiên sinh có cách nào không?”
“Dễ xử lí!”
Kim Phi đưa mắt ra hiệu với Hầu Tử, Hầu Tử cười tiến lên, tát cho mỗi người một phát.
“Này! Nhanh đứng lên cho ông, nếu không sẽ nhốt các ngươi thêm ba ngày!”
Hai người vốn dĩ như đang lang thang ở cõi thần tiên, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nhìn quanh một vòng, lúc thấy Kim Phi, hai người đều run rẩy bò dậy, dập đầu với Kim Phi: “Tiên sinh, bọn ta sai rồi, sau này không dám nữa, cầu ngài đừng nhốt bọn ta vào phòng tối nhỏ nữa!”
Trước khi vào phòng tối nhỏ, bọn họ thật sự cảm thấy chỉ là đi ngủ.
Sau khi đi vào, đúng là bọn họ có ngủ một đêm ngon lành.
Nhưng hôm sau tỉnh lại, bọn họ đã cảm nhận được uy lực của phòng tối nhỏ.
Trương Lương vốn đã trị quân nghiêm khắc, điều kiện trong hầm còn khốn khổ hơn phòng tạm giam đời trước của Kim Phi.
Nhỏ hẹp chật chội, ẩm ướt u ám thì thôi, trên đỉnh đầu còn có một cái nắp bịt kín mít.
Không chỉ có ánh sáng tối tăm, còn không nghe được tí âm thanh nào.
Thật sự là một phần mộ.
Để một người sống sờ sờ đợi trong đó, có thể biết nội tâm dày vò thế nào.
Hình dung sống một ngày bằng một năm cũng không đủ, mỗi phút mỗi giây đều cực kì dài.
Sau đó bọn họ bắt đầu tự nói chuyện với mình.
Nếu không phải Hầu Tử tát bọn họ một phát, bây giờ hồn vẫn chưa về đâu.
“Không phải các ngươi cảm thấy vào phòng tối là đi ngủ nướng à?”
Hầu Tử cười lạnh nói: “Muốn vào đó ngủ thêm hai ngày nữa không?”
“Không muốn! Không muốn!”
Hai người xua tay liên tục: “Tiểu nhân thật sự biết sai rồi.”
“Được rồi Hầu Tử, đừng trêu bọn họ nữa!”
Kim Phi đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Thiên Hải.
“Người đâu, mang hai tên làm trò mất mặt này đi!”
Mạnh Thiên Hải lạnh mặt quát lớn.
Mấy người cùng bị nhốt lại, nhân viên hộ tống vẫn duy trì lí trí được, còn binh lính của anh ta thì khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến kẻ đứng đầu quân Uy Thắng là anh ta cảm thấy rất mất mặt.
“Phòng tối nhỏ này khá thú vị đấy!”
Khánh Hâm Nghiêu liếc mắt nhìn hầm một cái, trong lòng tự hỏi có nên học tập tí không.
Binh lính đã bị đưa đi, ba người Kim Phi kết bạn cùng đi đến lều lớn trong quân.
Trên đường, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh, rất nhanh sẽ tới lúc hành hình phạm nhân rồi, bên ngài phải chọn người nhanh lên, nếu không sẽ bị chém đầu hoặc tiễn đi đấy.”
Bình thường phạm nhân tử hình sẽ có hai con đường, một là tới lúc thì chém đầu, hai là đưa tới tiền tuyến làm bia đỡ đạn.
Chỉ có mấy ngày nữa là đến thời gian này.
Hôm qua người quản công việc trong đại lao thành Tây Xuyên đã đưa danh sách phạm nhân tử hình tới.
Kim Phi chỉ cần tùy tiện vạch tên ra, là có thể đưa người đi.
Nhưng Kim Phi bị ảnh hưởng từ đời trước, khá tôn trọng sinh mệnh, không qua loa như vậy được, y bảo người quản lí công việc đưa hồ sơ tới, tự mình xem.
Thí nghiệm thuốc nổ cực kì nguy hiểm, y cần xác nhận mỗi người mình chọn đều thật sự đáng chết.
Hơn nữa không thể là phần tử nguy hiểm có khuynh hướng bạo lực.
Nếu không khi làm ra thuốc nổ rồi, lại cho nổ làng Tây Hà trước, mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, lượng công việc đã lớn hơn, hơn nữa hai ngày nay còn phải chú tới chuyện chiêu binh, Kim Phi chưa kịp đi nhà giam.
“Khánh đại nhân, còn mấy ngày?”
Kim Phi bất đắc dĩ hỏi.
Bây giờ thời gian ngủ của y cũng giảm xuống còn một canh giờ, kết quả là càng ngày càng nhiều việc.
Khiến y có cảm giác muốn phân thân ra.
Nhưng y giao chuyện chiêu binh cho Hàn Phong và Đại Tráng rồi, nếu tự mình phụ trách, chắc mệt chết cũng không xong.
“Còn ba ngày.” Khánh Hâm Nghiêu đáp.
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu, quyết định đêm nay tăng ca thêm, mau chóng xem xong hồ sơ.
Ba người đi qua doanh trại của nhân viên hộ tống nữa, Khánh Hâm Nghiêu lại dừng chân lần nữa.
Trên một chỗ đất trống của doanh trại, một đám nữ tử có dáng người quyến rũ, đang luyện tập vũ đạo mới.
“Tiên sinh, đây là đám vũ nương đó ư?” Khánh Hâm Nghiêu không chắc lắm hỏi.
Lúc trước phải tiếp cận quân Đan Châu, sau đó thì vội vàng thu xếp các chuyện sau chiến tranh, Khánh Hâm Nghiêu thật sự chưa từng đi xem vũ nương.
Hơn nữa bây giờ nhóm vũ nương đã cởi bỏ váy lụa rực rỡ tươi đẹp, đổi hết thành trang phục nhân viên hộ tống, kiểu tóc cũng là đuôi ngựa dài, lộ vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng, so với vũ nương nhu nhược xinh tươi lúc trước thì như hai người khác nhau.
“Đúng thế,” Kim Phi cười nói: “Các cô ấy thật sự không hợp làm nhân viên hộ tống, thế nên ta chuẩn bị cho các cô ấy tập luyện một số vũ đạo thích hợp cho quân đội quan sát, có thể khuyến khích cổ vũ các tướng sĩ.”
“Dạng vũ đạo gì thì hợp cho quân đội quan sát?” Cửu công chúa tò mò hỏi.
“Không phải Thanh Diên đang biên đạo đó sao?” Kim Phi cười nói.
Trên đất trống, trong tay vũ nương tên Thanh Diên kia cầm một thanh kiếm dài chưa rút vỏ, múa ra hình ra dáng.
“Thú vị!” Khánh Hâm Nghiêu vuốt cằm cười nói: “Luyện xong, tiên sinh nhất định phải gọi ta tới xem cùng đấy.”
“Chuyện gì tới chỗ này, hình như đều có thể trở nên không giống người thường.”
Cửu công chúa thấy Kim Phi sắp xếp cho vũ nương như vậy, cũng cực kì bất ngờ.
Kim Phi thật sự quá bận, thật sự không rảnh để nói chuyện với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nói chuyện chính xong, để Trương Lương đi xem chiêu binh với hai người, bản thân thì trở về lều trại trước, lại cầm hồ sơ lên, chọn phạm nhân tử hình.
Hồ sơ của Đại Khang cực kì đơn giản, thậm chí hơi qua loa, Kim Phi biết chắc chắn trong này có người oan án sai, nhưng y thật sự không có sức lực đi xác mình từng án một, chỉ đành xem là thật.
Mở ra một tờ mới, lúc bắt đầu Kim Phi không để ý lắm, nhưng nhìn nhìn, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Sáng sớm hôm sau, Chu Du Đạt gọi các trưởng lão gia tộc, trưởng làng và các nhân vật khác trong số những người tị nạn đến gian phòng thờ tổ tiên.
“Chu tiên sinh!”
“Hàn tráng sĩ!”
Các trưởng lão gia tộc lần lượt chào hỏi Chu Du Đạt và Hàn Phong.
Hai người cũng đáp lại lời chào hết người này đến người khác.
"Chu tiên sinh, ngài từng bảo Kim tiên sinh đã đồng ý sẽ giúp bọn ta tìm kế sinh nhai, chuyện đó thế nào rồi?"
Một trưởng lão gia tộc hỏi.
"Xưởng nung gạch ở phía tây không phải đã bắt đầu xây dựng rồi sao?"
Chu Du Đạt nói: “Tuy nhiên, xưởng nung gạch sẽ không cần nhiều công nhân như vậy. Khi xưởng nung gạch hoàn thành, chúng ta sẽ có gạch, đến lúc đó có thể xây dựng thêm những xưởng khác.
Kim tiên sinh muốn ta xây một xưởng dệt lớn có thể chứa mười ngàn phụ nữ làm việc cùng một lúc ở nhà họ Chu, ngoài ra còn phải xây một xưởng luyện sắt ở phía tây sông Kim Mã, khi xây xong thì tất cả chúng ta có thể đi làm việc trong xưởng, không còn cần phải làm ruộng cho địa chủ nữa!
Thuế của mọi người, Kim tiên sinh sẽ giúp mọi người đóng, con cái của mọi người cũng sẽ được đi học miễn phí tại ngôi trường Kim tiên sinh thành lập! Không còn lo lạnh lo đói nữa!”
"Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy sao?" Một trưởng lão gia tộc nghi ngờ hỏi.
"Tại sao lại không? Ở làng Tây Hà của bọn ta chính là như thế!"
Hàn Phong nói: “Ở làng bọn ta, công nhân xưởng được ăn ba bữa một ngày, toàn là cháo, ba ngày một lần sẽ có một bữa ăn có thịt. Chỉ cần là công nhân của xưởng thì có thể ăn thỏa thích!
Đối với những công nhân không có chỗ ở, Kim tiên sinh cũng đã xây dựng ký túc xá bằng gạch cho họ, và tất cả con cái của công nhân có thể học miễn phí trong trường của làng, con trai ta giờ đã có thể nhận biết được ba trăm chữ rồi!”
Dân chúng biết rằng nếu quan phủ cử người trưng dụng ngựa chiến thì họ sẽ phải ngoan ngoãn giao nộp.
Tuy nhiên, Hàn Phong đã hứa sẽ mua chúng với giá năm lạng bạc mỗi con và anh ta đã thực hiện lời hứa đó.
Cho nên bây giờ Hàn Phong cũng rất có ảnh hưởng trong đám người tị nạn, nghe anh ta nói như vậy cũng không ai trong số các trưởng lão gia tộc nghi ngờ.
Bọn họ đã mất tất cả, Kim Phi hoàn toàn không cần phải nói dối bọn họ.
“Kim tiên sinh quả đúng là bồ tát sống!”
Rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều tỏ ra khao khát: "Bọn ta thực sự hy vọng rằng chúng ta có thể sớm được sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy."
"Đó là lý do ta tập hợp mọi người ở đây để thảo luận chuyện này."
Chu Du Đạt nói: "Kim tiên sinh muốn chiêu mộ một nhóm binh lính, vì quan tâm đến những anh em trong trại tù binh, trước tiên ngài ấy sẽ chiêu mộ người của chúng ta."
"Nhưng trên mặt của tất cả bọn ta đều bị đóng dấu..." Một trong những trưởng lão gia tộc ngập ngừng nói.
"Kim tiên sinh không quan tâm đến mấy con dấu đó, ngài ấy còn ca ngợi những người anh em trong trại tù binh chúng ta như những anh hùng."
Chu Du Đạt nói: "Kim tiên sinh nhờ công chúa điện hạ tâu chuyện của chúng ta lên triều đình, dựng tượng đài cho chúng ta, để mọi người trong thiên hạ đều biết mặc dù trên mặt chúng ta bị đóng dấu, nhưng chúng ta không phải là bọn hèn nhát!"
Để Kim Phi có ấn tượng tốt, Chu Du Đạt quy kết những gì Cửu công chúa đã làm sang Kim Phi.
"Thật sao?" Các trưởng lão đều hưng phấn.
"Đúng vậy, hơn nữa ta nghe ngài nói triều đình đã phê duyệt, chắc có lẽ mấy ngày tới sẽ bắt đầu xây dựng tượng đài!"
Hàn Phong phối hợp với Chu Du Đạt nói: "Tiên sinh cũng nói rằng chúng ta nên khắc tên của tất cả những người đã tham gia quân đoạt ngựa lên tượng đài, để các thế hệ tương lai luôn ghi nhớ công lao của chúng ta."
"Quá tốt rồi! Bây giờ dù có chết cũng có thể đi gặp tổ tiên!"
"Ơn nghĩa của Kim tiên sinh, nhà họ Thái ta sẽ không bao giờ dám quên, chờ bọn ta xây lại đền thờ tổ tiên, bọn ta nhất định cũng sẽ lập cho Kim tiên sinh một cái bia trường sinh!"
"Nhà họ Chung của bọn ta cũng không dám quên!"
Không ít trưởng lão gia tộc đã cảm động đến mức bật khóc.
Cũng có một số người quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy về hướng dốc Đại Mãng.
Sau một lúc, các trưởng lão trong gia tộc từ từ lấy lại bình tĩnh và lần lượt lên tiếng.
"Chu tiên sinh, Hàn tráng sĩ, các ngài đừng lo lắng, Kim tiên sinh chiêu mộ binh lính, bọn ta nhất định sẽ hỗ trợ hết mình, khi trở về ta sẽ để con trai trưởng của ta đến dốc Đại Mãng báo cáo với ngài."
"Ta còn ba đứa con trai, xin dâng cho tiên sinh hai đứa!"
“Đáng tiếc con trai của ta đã chết trong trại tù binh, ta hiện tại chỉ còn lại hai cô con gái, bằng không cũng có thể phục vụ tiên sinh!”
"Hàn tráng sĩ, bây giờ ta chỉ còn một đứa con trai, lão có thể hỏi thằng bé đi làm lính cho tiên sinh thì phải đi mấy năm, đi nơi nào không?"
…
Hầu hết các trưởng lão trong gia tộc đều nói ngay tại chỗ rằng họ muốn gửi con trai của họ đến gia nhập quân đội.
Cũng có một số người chỉ còn một đứa con trai, thận trọng hơn một chút, hỏi thêm một chút về tình hình.
“Mọi người, trước tiên hãy im lặng nghe ta nói hết đã."
Hàn Phong giơ tay lên, đợi đến khi các trưởng lão trong gia tộc yên tĩnh, trước hết trả lời câu hỏi đầu tiên: "Quân Trấn Viễn của tiên sinh chịu trách nhiệm bảo vệ Kiếm Môn Quan, hiện đang ở quận Quảng Nguyên, nếu cưỡi ngựa thì đi hai ba ngày là có thể đến đó."
Cửu công chúa làm việc vẫn tương đối đáng tin cậy.
Không chỉ giành được cho Kim Phi hạn ngạch quân Ất Đẳng, mà còn giúp y giành được Kiếm Môn Quan gần nhất.
Đương nhiên, chuyện này diễn ra tốt đẹp như vậy ngoài nhờ Cửu công chúa đấu tranh, một nguyên nhân khác chính là vì Kiếm Môn Quan ban đầu do quân đội nhà họ Khánh trấn thủ.
Ngày nay, mặc dù Đại Khang đang mục nát, nhưng nội loạn không nghiêm trọng lắm, Kiếm Môn Quan chỉ là một quan ải ở biên giới, tầm quan trọng không cao.
Cửu công chúa đích thân lên tiếng, lại là cho Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu tất nhiên sẽ nể mặt bọn họ.
Khi Kim Phi biết Cửu công chúa giao cho mình Kiếm Môn Quan, y cũng không dám tin.
Kiếm Môn Quan là chìa khóa để vào Xuyên Thục, hai bên ba mươi dặm đường núi hiểm trở. Với những chiếc nỏ và máy bắn đá hạng nặng của Kim Phi, nếu để y trấn giữ thì một ngàn người không thể phá vỡ.
Hơn nữa, Kiếm Môn Quan chỉ cách làng Tây Hà hơn trăm dặm, cho nên để Kim Phi đóng quân ở Kiếm Môn Quan chẳng khác nào cho y bảo vệ thành trì của chính mình.
Thành thật mà nói, Kim Phi đã cảm động vì chuyện này trong hai ngày.
Nếu y tạo phản, triều đình sẽ không thể chiếm được Kiếm Môn Quan từ tay y nếu binh lực của họ không lớn hơn y hai mươi lần.
Sau đó, y nhận ra rằng Cửu công chúa đang tỏ thiện chí và sự tin tưởng, cũng như chiếm được cảm tình của mọi người.
Cho dù y có tạo phản, có Kiếm Môn Quan hay không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng cho dù hiểu được điều này, Kim Phi vẫn biết ơn Cửu công chúa.
Với Kiếm Môn Quan trong tay, làng Tây Hà giống như một pháo đài.
Kim Xuyên cách Tây Xuyên không xa, các trưởng lão trong gia tộc thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin sẽ phục vụ ở Kiếm Môn Quan.
Sau đó nghe Hàn Phong nói tiếp: "Còn một chuyện, ta muốn nói rõ trước, sau khi con cái mọi người được chiêu mộ, bọn họ sẽ không lập tức đi làm lính, mà trước tiên phải làm nhân viên hộ tống trong một khoảng thời gian, đi giao hàng đến kinh thành, Giang Nam, và các nơi trong Xuyên Thục của bọn ta, sau khi rèn luyện một thời gian mới đi trấn thủ Kiếm Môn Quan!"
"Làm nhân viên hộ tống trước?" Một trưởng lão buột miệng hỏi: "Có được trả công không?"
"Lão Thái, ông sao vậy?"
Một trưởng lão trong gia tộc khác lập tức khinh thường nói: "Nếu không nhờ Kim tiên sinh, cái bộ xương già này của ông không biết đã mục nát ở đâu rồi, thằng nhóc giúp Kim tiên sinh làm việc mà ông còn đòi tiền công ư?"
"Ai da, cái miệng này của ta đúng là..." Ông lão họ Thái vội vàng tát vào miệng mình hai lần.
"Kim tiên sinh của bọn ta thường nói người ta đã làm việc thì phải trả công cho người ta, Lão Thái hỏi chuyện này cũng không sao cả."
Hàn Phong nói: "Cho dù làm nhân viên hộ tống hay làm binh lính cho tiên sinh đều sẽ được trả công!"
Sau đó anh ta nói một lượt về các đãi ngộ của đội nhân viên hộ tống.
Chương 517: Người đông như thủy triều
Bình thường sẽ có tiền lương, bị bắt có tiền thưởng, bị thương thì tiêu cục chịu trách nhiệm điều trị, tàn tật sẽ được tiêu cục phụ trách nuôi cả đời, tử trận sẽ có tiền an ủi...
Hết chuyện này đến chuyện khác, mắt các tộc trưởng nghe thấy đều đỏ hoe.
Nếu không phải vì tuổi tác đã quá lớn thì họ đều muốn tham gia triệu tập.
“Hàn tráng sĩ, ta biết đây là sự thật, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu.” Một ông lão run run tay hỏi: “Đây có phải là sự thật không? Có thực là trả lương cao như thế không?”
"Ha ha ha!"
Nghe thấy câu hỏi của ông lão, mọi người đều bật cười.
“Để giúp chúng ta xây dựng nhà máy, Kim tiên sinh đã đưa ta một ngàn lượng bạc, còn nói là không đủ sẽ bổ sung thêm, y sẽ lừa mấy ông già như ông chỉ vì mấy trăm văn tiền à?”
Chu Du Đạt cười nói: “Phùng lão, ông yên tâm đi, nếu tiên sinh không thực hiện cam kết, ông tới phá nhà cũ nhà họ Chu ta cũng chịu!”
“Ha ha ha! Mấy ngày trước Kim tiên sinh đã chở đến đây mấy chục xe tiền đồng, ta nhìn thấy rồi!”
Ông lão nhà họ Phùng cười nói: “Không phải là lão già này không tin tưởng Kim tiên sinh, chỉ là lão không dám tin vào lỗ tai mình, lão không tin rằng trên đời này còn có công việc tốt như vậy!”
Hàn Phong nhìn nơi này, chợt nhớ đến những gì Kim Phi đã từng nói, tất cả đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ của người cùng ngành.
Thật ra chỉ khi trở thành nhân viên hộ tống mới biết rằng tiền lương là thứ cơ bản nhất.
Cách kiếm tiền nhanh chóng chỉ có ra ngoài làm nhân viên hộ tống, đi một chuyến đến kinh thành và trở lại, trợ cấp đi lại có thể đến vài tháng lương.
Nếu như may mắn hơn một chút, gặp được vài băng nhóm thổ phỉ lại càng tốt hơn.
Trang thiết bị và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống là đè bẹp bọn thổ phỉ, khi thổ phỉ tới cướp bọn họ, về cơ bản thì chẳng khác nào đưa tiền ra.
Nếu phương pháp đó đúng, giết được một đợt thổ phỉ, toàn đội nhân viên hộ tống đều có thể kiếm được một khoản nho nhỏ.
Ngày nay, một vài nhân viên hộ tống can đảm đã cố ý cất lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi, thay quần áo thành quần áo bình thường chỉ để thu hút bọn thổ phỉ đến cướp bọn họ.
“Đúng rồi, còn một điều nữa, chúng ta cũng có chiêu mộ binh lính nữ, nhà ai có con gái cũng có thể đến đây ghi danh.”
Hàn Phong bổ sung thêm một câu.
“Cái gì? Con gái cũng có thể làm binh lính à?” Ông lão nhà họ Phùng sửng sốt.
“Lão Phùng, đầu óc ông hỏng rồi sao, ở mương Lão Quát, ông không nhìn thấy nữ nhân viên hộ tống hay sao?”
Ông lão nhà họ Thái nói: “Cô gái đó bắn cung rất chính xác, có thể bắn chết một con quạ ở trên cây mặc dù nó cách xa đến trăm thước!”
“Hàn tráng sĩ, con gái nhà ta bị đóng dấu lên mặt, còn có, còn...”
Một ông lão nói đến đây rồi không nói được nữa...
Không chỉ có mỗi mình ông ta, tất cả ông lão ở nơi này đều cúi đầu.
Bọn họ đều có con gái, tất cả cô gái ở trong trại tù binh đều bị làm nhục.
Hiện tại trên mặt họ còn bị đóng dấu đến xuất giá cũng không thể xuất giá được, tất cả đã trở thành một vấn đề lớn.
Quan niệm về trinh tiết thời phong kiến còn rất nặng nề, mặc dù ai cũng biết người con gái đó không làm sai, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái sau khi gả ra ngoài, lại vì chuyện này mà bị ruồng bỏ, bị trả lại nhà mẹ ruột.
Nếu lại bị nhà mẹ ruột ruồng bỏ, cô gái đó sẽ hoàn toàn không còn đường nào để sống nữa.
Đối với những cô gái chưa chồng thì lại càng khó khăn hơn.
Vốn dĩ ở Đại Khang con gái nhiều con trai ít, các cô gái đã khó lấy chồng rồi, giờ trên mặt họ lại bị đóng dấu khiến ai ai cũng biết họ đã từng bị làm nhục, còn có nhà ai sẽ tới cưới họ đây?
Cũng bởi vì vậy mà dạo gần đây, các cô gái ở xung quanh Tây Xuyên thường xuyên tự tử.
Kim Phi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Chu Du Đạt cố gắng hết sức cử người khuyên bảo.
Hàn Phong nhìn thấy bầu không khí hôi ngột ngạt, vội vàng nói: “Bị đóng dấu cũng không sao, tiên sinh nhà ta đi chiêu binh chứ không đi tuyển người đẹp. Tiên sinh nói rằng, đãi ngộ của binh lính nữ cũng giống như với binh lính nam, không muốn làm binh lính nữ cũng không sao, đợi đến khi nhà máy dệt xây xong sẽ ưu tiên tuyển các cô gái bị đóng dấu lên mặt. Tiên sinh nhà ta còn nói, các cô gái có thể gánh vác một góc trời, ngay cả khi cả đời này không kết hôn, y cũng có thể cho họ một con đường để sống, các ông hãy về nhà khuyên nhủ họ, đừng nghĩ quẩn nữa.”
“Biết rồi!”
Các ông lão rối rít lau nước mắt gật đầu.
Nếu có thể, ai lại muốn đứa con gái mà mình đã vất vả nuôi lớn tự tử chứ?
Sau đó, Hàn Phong dặn dò thêm một vài vấn đề khác rồi để cho các ông lão quay về.
Các ông lão cũng không hề qua loa, họ xem vấn đề này là chuyện hệ trọng hàng đầu cần xử lý, vừa trở về đã vội vàng triệu tập người trong tộc của mình họp.
Trước đây, tất cả người dân ở xung quanh Tây Xuyên đều không biết Kim Phi là ai, lúc ở mương Lão Quát, Kim Phi không thể lấy ra nhiều tiền như thế trong một lúc được, ngỏ lời có thể dùng lương thực và vải vóc để trả trước một phần tiền không, rất nhiều người dân vẫn chưa tin tưởng y.
Sau đó Chu Du Đạt đã dùng nhà tổ và ruộng vườn để đảm bảo, người dân mới đồng ý giao ngựa chiến cho Kim Phi.
Mấy ngày sau đó, Kim Phi đã điều động tiền bạc từ thương hội Kim Xuyên gần đó và làng Tây Hà, cho Chu Du Đạt thông báo người dân đến nhận bạc.
Kết quả là khi người dân nhìn thấy Kim Phi có bạc thì không còn lo lắng nữa, vội vàng cho Kim Phi thiếu nợ.
Nhưng năm lượng bạc ở Đại Khang không phải là số tiền nhỏ, cho dù là đổi bằng lương thực hay vải vóc, cũng có thể đổi được một đống.
Ngay cả nhà họ cũng đã mất rồi, họ không thể ngày nào cũng gánh bao lương thực và vải vóc đi ra ngoài.
Đổi thành bạc cũng không được, đem theo trên người ngộ nhỡ mất luôn thì sao?
Việc này đã làm cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng mà họ cũng đã đồng ý với yêu cầu của người dân, đưa cho họ giấy ghi nợ viết rõ từng mục giống như sổ tiết kiệm.
Có được giấy ghi nợ, họ có thể cầm nó đến thương hội Kim Xuyên nhận tiền lúc nào cũng được, hoặc cũng có thể lấy lương thực và vải vóc.
Một vài người dân nghe thấy tin này thì còn gửi lại lương thực và vải vóc mình nhận được vào thương hội Kim Xuyên, yêu cầu đổi thành giấy ghi nợ.
Đến cuối cùng, hầu hết lương thực và vải vóc Kim Phi dùng để đổi lấy ngựa chiến đều trở lại vào trong tay y.
Kim Phi phát hiện tình huống này, lập tức nảy ra ý tưởng mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm.
Nhưng muốn mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm, thương hội Kim Xuyên phải có tính chất là một tiền trang, cần phải có sự phê duyệt.
Kim Phi tìm Cửu công chúa hỗ trợ, Cửu công chúa cũng đã đồng ý, chẳng qua là tới tận bây giờ cũng chưa đưa ra câu trả lời, Kim Phi cũng biết ngại nên không đến thúc giục cô ấy.
Thông qua việc này, thương hội Kim Xuyên đã được người dân trại tù binh công nhận.
Cộng thêm với việc dạo gần đây, danh tiếng của chiến đội áo giáp đen dần dần lan rộng, có khá nhiều người nhanh chóng nhường đường khi nhìn thấy nhân viên hộ tống.
Khi các ông lão nói cho người dân tỵ nạn việc Kim Phi muốn chiêu mộ binh lính, đãi ngộ giống như nhân viên hộ tống, toàn bộ nhà họ Chu đều sôi trào.
Không chờ tộc trưởng nói hết đã có khá nhiều người dân tỵ nạn xoay người chạy đến dốc Đại Mãng.
Ông lão nói, Kim Phi chỉ chiêu mộ năm ngàn người, tuyển cả trai lẫn gái.
Mà lại có mấy chục ngàn người dân tỵ nạn, nói không chừng, nếu đi trễ là đã tuyển đủ rồi.
Hiện tại, mặc dù xưởng nung gạch đã được xây dựng, nhưng cũng chỉ cần dùng một ít người dân, đại đa số người dân ở nơi đây đều rảnh rỗi ở nhà.
Bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến mấy tháng sau mới có việc làm.
Bọn họ không biết được mình có thể chống chọi được tới mấy tháng sau không nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo sau.
Trên dốc Đại Mãng, các binh lính đang trực trên tháp canh nhìn thấy đám đông đang chạy như điên đến đây, tưởng là kẻ thù nên lập tức gõ vang chiêng đồng.
Ở trên tháp canh gần đó, nhân viên hộ tống cũng bắn hai mũi tên lệnh.
Kim Phi đang bàn bạc với các đại tướng và Cửu công chúa, nghe thấy cảnh báo, lập tức bảo Đại Lưu hộ tống Cửu công chúa ra xe ngựa, còn y lao tới tháp quan sát cùng với Trương Lương.
Chương 518: Quá nhiệt tình
Kim Phi xông lên tháp quan sát, nhìn đám người vọt tới như nước chảy, cũng bị hoảng sợ.
Khi nhận ra người trong kính viễn vọng là người dân, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời y cũng hơi tò mò, người dân chạy như điên tới dốc Đại Mãng làm gì?
Phía sau cũng đâu có ai đuổi theo bọn họ?
Dưới tháp quan sát, nhóm nhân viên hộ tống tạo thành hình trận chiến đấu trước, vây tháp quan sát ở trong.
Quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ phản ứng hơi chậm, cũng nhanh chóng chạy về tiền tuyến.
Mạnh Thiên Hải cũng vọt lên tháp quan sát, sốt ruột hỏi: “Tiên sinh, tình huống thế nào? Kẻ địch tới từ đâu?”
“Không phải kẻ địch, là người dân.”
Kim Phi đưa kính viễn vọng cho Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải thuần thục điều chỉnh tiêu cự, sau đó thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: “Thì ra là người dân, bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Ta cũng không biết.” Kim Phi lắc đầu.
“Nếu là người dân, vậy ta sẽ rút các huynh đệ về.”
Mạnh Thiên Hải nói xong muốn đi xuống, lại bị Kim Phi kéo về.
“Người dân tới không ít, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ làm theo diễn tập đi.”
Kim Phi nói: “Nhưng dặn dò bên dưới, để người của ngươi văn minh một tí, đừng có ra tay với người dân như binh lính càn quấy, nếu không ta quyết không tha nhẹ đâu.”
“Đã hiểu!” Mạnh Thiên Hải nhanh chóng gật đầu: “Ai dám động vào một đầu ngón tay của người dân, ông đây sẽ nhốt hắn vào phòng tối!”
Giữa trưa hôm nay, thân vệ báo cáo với anh ta, hai binh lính trong quân Uy Thắng bị nhốt vào phòng tối, đã sụp đổ rồi, cứ khóc la đánh vào cái nắp hầm không ngừng.
Tỏ vẻ bằng lòng tiếp thu trừng phạt gấp đôi, cũng không muốn đợi trong phòng tối.
Nhưng sao Mạnh Thiên Hải có thể đồng ý được?
Anh ta cho người đè một cái trục lăn lúa lên mặt nắp hầm, sau đó trời tối thì đưa cơm tới.
Anh ta quyết định, sau này nếu trong quân Uy Thắng có người làm sai, cũng không đánh gậy, cứ nhốt thẳng vào phòng tối.
Dưới sự sắp xếp của Mạnh Thiên Hải, binh lính quân Uy Thắng xếp một hàng sau chiến hào.
Kim Phi nhìn thấy Đại Lưu dẫn đội thân vệ quay về, đi xuống đài quan sát: “Điện hạ sắp xếp xong chưa?”
“Sắp xếp xong rồi, có đám người Thấm Nhi, Châu Nhi và Lão Tần che chở rồi, ngựa chiến cũng chuẩn bị ổn thỏa, có việc thì đi lúc nào cũng được.”
Đại Lưu nói: “Chỉ là hình như điện hạ không vui lắm, cứ luôn nói muốn tới đây xem, Lão Tần không đồng ý.”
“Vậy để Lão Tần đau đầu đi, bọn ta tới cửa doanh trại.”
Trong lòng Kim Phi bi ai hộ Tần Minh một giây, dẫn chiến đội áo giáp đen đi vào cửa doanh trại.
Nhìn thấy các người dân càng ngày càng gần, nhưng hoàn toàn không có ý giảm tốc độ xuống, Kim Phi quay đầu nói với Đại Lưu: “Tìm người đi tới mặt trận số 3 ném lựu đạn, cẩn thận một chút đừng làm người ta bị thương.”
“Vâng ạ!” Đại Lưu xoay người chạy đi.
Mắt thấy người dân sắp vọt tới cạnh chiến hào, mặt trận số 3 đột nhiên truyền ra tiếng vang lớn.
Ngay sau đó, một ngọn lửa phóng lên cao.
Tất cả người dân đều bị hoảng sợ, cuối cùng cũng dừng lại.
Kim Phi nhân cơ hội nhảy lên một cục đá lớn, lấy cái loa lá sắt ra, hô về phía người dân: “Đằng trước là doanh trại quân đội, mọi người chạy tới phía trước sẽ thành kẻ đột nhập trại đấy!”
“Kim tiên sinh, bọn ta không phải là kẻ đột nhập trại, bọn ta tới để tham gia tuyển quân ngũ!”
Một người chạy tới đằng trước hô.
“Đời trước Lão Hàn làm bán hàng đa cấp, cũng không lợi hại như thế đâu nhỉ?”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi trợn mắt.
Đại Khang chiêu binh cơ bản là dựa vào ép buộc, trong nhà chỉ cần có thành viên nam, thì phải đi tòng quân.
Kim Phi không thể ép buộc được, cho nên y cảm thấy muốn chiêu đủ 5000 người là chuyện rất khó, ai ngờ bây giờ mới ngày đầu, đã có nhiều người dân hưởng ứng lệnh triệu tập như vậy.
Y thật sự không biết Hàn Phong nói gì với người dân, mà có thể thúc đẩy nhiều người dân như vậy.
Đang nghĩ tới Hàn Phong, đã thấy Hàn Phong cưỡi ngựa chiến, chạy tới sau đám người.
Phát hiện cửa lớn bên này đã bị phá hỏng, nhanh chóng quay đầu ngựa lại, vào doanh trại từ một cửa khác.
Sau đó tìm Kim Phi trước.
“Lão Hàn, ngươi nói gì với người dân vậy? Tại sao mới một lát đã có nhiều người như thế?”
Kim Phi nhíu mày hỏi.
Lần trước Hàn Phòng tự quyết định để người dân dẫn ngựa ra, Kim Phi cực kì vui mừng khen ngợi anh ta.
Thứ này không gây nghiện nữa, thì đồng ý cái gì với người dân?
Kim Phi thật sự hơi lo lắng.
“Ta chưa nói gì cả, chỉ bảo tiên sinh muốn chiêu binh, đãi ngộ như nhân viên hộ tống, các người dân đã tới rồi.”
Hàn Phong nói: “Chắc là sợ tới chậm, không đến lượt bọn họ nữa.”
“Thế này cũng quá nhiệt tình rồi.”
Kim Phi dở khóc dở cười: “Toàn dựa vào sự hỗ trợ của bạn đồng hành!”
Thật ra đãi ngộ của nhân viên hộ tống, không thể so với quân nhân đời trước, nhưng ở Đại Khang, đã là đãi ngộ cao nhất rồi.
Thảo nào người dân nhiệt tình như thế.
“Lão Hàn, bọn họ nghe ngươi, lần chiêu binh này, giao cho ngươi phụ trách, ta bảo Đại Tráng phối hợp với ngươi.”
Kim Phi dặn dò nói: “Ngươi đi sắp xếp một chút, đừng gây ra náo loạn.”
“Vâng!” Hàn Phong nhanh chóng nhảy xuống khỏi cục đá, đi trấn an người dân.
Chu Du Đạt dẫn theo các trưởng lão trong tộc đuổi theo sau tới nơi, rốt cuộc cũng khống chế được tình hình.
Cuối cùng, người dân bị đưa hết tới trước doanh trại của Đan Châu, tiến hành thống nhất tuyển chọn trên thao trường.
Tuyển chọn cụ thể như thế nào, là chuyện của Lão Hàn và Đại Tráng.
Trong lúc tuyển chọn binh lính, cũng bắt đầu khởi công làm bia kỉ niệm.
Lần này không cần Chu Du Đạt động viên, người dân tự giác chạy tới hỗ trợ.
Thông thường những nơi từng trải qua chiến tranh, sau cuộc chiến sẽ tiêu điều một thời gian.
Nhưng toàn bộ ngoại ô phía tây thành Tây Xuyên, đều ngập tràn không khí náo nhiệt.
Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa cùng bước lên đỉnh của dốc Đại Mãng, nhìn chỗ nào dưới chân núi cũng là đám người bận rộn tới lui, Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói: “Bây giờ dốc Đại Mãng còn náo nhiệt hơn cả thành Tây Xuyên nữa!”
“Đúng vậy, làm ta nhớ tới lần đầu tiên đi làng Tây Hà, cũng nhìn thấy cảnh tượng này.”
Cửu công chúa cũng cảm khái theo: “Tiên sinh như có ma lực, y đến đâu, chỗ đó sẽ trở nên phồn vinh.”
“Đúng vậy, tiên sinh quả là thần, không có y, Tây Xuyên không biết sẽ thế nào.” Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.”
“Hai người đủ rồi đó, nếu muốn khen ta thật, thì trốn xa một tí, đừng có nói như vậy trước mặt ta, cố ý châm chọc ta à?”
Kim Phi đen mặt nói.
Y cũng ở đỉnh dốc Đại Mãng, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu còn nói như vậy, rõ ràng là trêu đùa y.
“Ha ha ha, bọn ta thật tình thật lòng khen tiên sinh mà, sao có thể châm chọc được chứ?”
Cửu công chúa che miệng cười nói.
“Thiếu chút nữa là ta tin rồi!” Kim Phi bĩu môi, hỏi: “Được rồi, hai người cùng tới đây, có chuyện gì à?”
“Có,” Cửu công chúa gật đầu: “Tiền trang mà tiên sinh muốn, đã được phê duyệt, hôm nay vừa đưa tới.”
“Nhanh như vậy?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
“Nhóm người đưa tin khẩn Hồng Linh quay về, cũng mang tới.”
Cửu công chúa nói, lấy một tập tài liệu trong ngực ra đưa cho Kim Phi.
“Cảm ơn điện hạ, lần này phiền người rồi!” Kim Phi cảm kích nói.
“Cái này có gì phiền đâu, chuyện thuận tay làm thôi.” Cửu công chúa xoa tay không thèm để ý nói.
“Chuyện thuận tay làm?” Kim Phi sửng sốt.
Trong cái nhìn của y, tiền trang chính là ngân hàng.
Phê duyệt tiền trang hẳn là còn khó hơn phê duyệt quân Ất Đẳng.
Tại sao nhìn dáng vẻ Cửu công chúa, lại giống như cực kì đơn giản vậy?
Chương 519: Phòng tối nhỏ là gì?
“Mở tiền trang vốn dĩ không phải là chuyện khó khăn gì, nếu không phải tiên sinh nhất quyết muốn mở, bổn cung cũng sẽ không đề nghị tiên sinh làm”.
Cửu công chúa nói: “Đây là một chuyện tốn sức, trách nhiệm lớn”.
“Ta muốn nghe chi tiết”, Kim Phi chắp tay lại nói.
“Ta biết cũng không nhiều lắm”.
Nói rồi Cửu công chúa nói về tình hình tiền trang mà mình biết.
Lúc này Kim Phi mới hiểu tại sao phê duyệt tiền trang lại không khó rồi.
Tiền trang ở thời đại phong kiến không giống với những gì y nghĩ.
Tiền tệ của Đại Khang chủ yếu là tiền đồng, chỉ có lúc đại tông giao dịch mới dùng vàng bạc.
Nhất là vàng miếng, rất nhiều người kinh doanh nhỏ cũng ít khi nhìn thấy chứ đừng nói gì người dân.
Nhiều cửa hàng sau khi tích lũy đủ bạc vỡ trong một thời gian thì sẽ tự mình nấu thành những thỏi bạc lớn hoặc các miếng bạc, cũng có thể lưu thông.
Về cơ bản mỗi cửa hàng cũng sẽ được trang bị một chiếc cân nhỏ chính xác, chuyên dùng để cân bạc.
Chẳng qua có vài cửa hàng sẽ trộn lẫn kim loại khác trong thỏi bạc, nên mọi người lại càng muốn thu thỏi bạc nhà nước cung cấp.
Đây cũng là nguyên nhân hệ thống tiền tệ Đại Khang vẫn không suy yếu.
Cho dù vàng bạc hay tiền đồng thì đều là kim loại thật, có thể khai thác được khá nhiều.
Với trình độ mục nát hiện giờ của Đại Khang, nếu sử dụng tiền giấy làm tiền tệ, e là tiền giấy sẽ lạm phát.
Điểm lợi nhuận của tiền trang cũng khác với ngân hàng kiếp trước, không nằm ở việc tài trợ, đầu tư hay sử dụng tiền của người gửi để kiếm lợi nhuận mà ở việc kiếm phí của vài thủ tục.
Đúng thế, tiết kiệm tiền ở tiền trang Đại Khang không chỉ không có tiền lãi mà còn thu phí thủ tục.
Hơn nữa phí thủ tục cực kỳ cao.
Nếu bị người ta làm giả phiếu bạc, hoặc thuê trộm vào kho làm thất lạc vàng bạc thì người gửi sẽ phải chịu tổn thất.
Thế nên ở Đại Khang, tiền trang không phải là ngành có thể kiếm được nhiều tiền.
Triều đình phê duyệt cũng đơn giản, trước kia Cửu công chúa không nhắc đến là vì nghĩ chuyện này không quan trọng.
Kim Phi nghe Cửu công chúa giải thích xong, không chỉ không chán chường mà ngược lại càng có lòng tin vào quyết định của mình.
“Tiên sinh, thật ra mở tiền trang quan trọng nhất là quan hệ, bổn cung nói thẳng, với danh tiếng và trình độ của tiên sinh, các thương nhân lớn sẽ không bao giờ gửi tiền cho ngài”.
Cửu công chúa nói: “Không phải nói ngài mở tiền trang thì lập tức có người đến gửi bạc đâu”.
“Ta hiểu”, Kim Phi gật đầu: “Dù sao thương hội cũng tiện, thử xem rồi tính”.
Các thương nhân cũng sẽ suy xét đến năng lực của tiền trang trước khi gửi tiền.
Nếu không chọn một tiền trang nhỏ, lấy tiền của mình chạy mất thì phải làm sao?
Cửu công chúa thấy Kim Phi kiên quyết như vậy cũng không khuyên bảo gì thêm.
Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi: “Tiên sinh, ngài lại nghĩ đến diệu kế gì sao?”
Nghe thế, Cửu công chúa cũng nhận ra đúng thật là rất ít khi Kim Phi làm việc gì mà không nắm chắc.
“Không có kế gì cả, sau này các ngươi sẽ biết”.
Kim Phi cũng không chắc suy nghĩ của mình có thể được hay không.
“Tiên sinh, xung quanh đây không có gì đâu, ngài cứ nói”.
Cửu công chúa nói: “Ta và Hâm Nghiêu ca không chừng còn có thể giúp ngài tìm ra chỗ còn sót”.
“Cái này…”, Kim Phi hơi động lòng.
Đúng là suy nghĩ của y đến từ kiếp trước, không chắc thích hợp với Đại Khang.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều có tầm nhìn rộng, nhờ họ giúp đỡ, tham mưu cũng ổn.
“Về nguồn khách hàng thì ta nghĩ như thế này”, Kim Phi nói: “Đến tiền trang của ta để gửi bạc, lúc đổi tiền sẽ không thu phí xử lý”.
“Tiền trang của tiên sinh kiếm tiền bằng cách nào?”, Cửu công chúa hỏi.
“Phụ thuộc vào số tiền người khác gửi vào”, Kim Phi nói: “Đầu tiên, ta có thể cho vay tiền và tính lãi. Thứ hai, ta cũng có thể sử dụng tiền người khác gửi vào để bắt đầu kinh doanh, như thế ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn”.
“Đây cũng là một cách khá hay”, Khánh Hâm Nghiêu hỏi: “Nhưng ngộ nhỡ thua lỗ thì sao?”
“Hâm Nghiêu ca, huynh từng thấy tiên sinh làm việc gì thua lỗ chưa?”, Cửu công chúa bĩu môi hỏi.
“Đúng thế thật, ta quên mất tiên sinh có biệt danh là tiểu thần tài, làm gì cũng đều có thể kiếm tiền”, Khánh Hâm Nghiêu cười đáp.
“Hai vị thấy ý này của ta thế nào?”, Kim Phi hỏi.
“Ta không thể nói chắc được, thương nhân rất cẩn thận, ngài càng như vậy, họ sẽ càng cảm thấy không đáng tin cậy”, Cửu công chúa nói: “Trong thời gian ngắn, việc kinh doanh có thể không được tốt lắm, tiên sinh đừng nản lòng”.
“Yên tâm đi, sẽ không đâu”.
Nói đến đây, Kim Phi bỗng hỏi: “Điện hạ, hay là người gửi tiền vào và trở thành khách hàng đầu tiên của ta, coi như ủng hộ tiền trang của ta nhé?”
“Người khác không biết thì thôi, tiên sinh còn không biết sao?”, Cửu công chúa cười khổ nói: “Bổn cung đâu còn tiền”.
“Không sao, ta có thể mở tài khoản cho điện hạ, sau đó sẽ nói cho thiên hạ biết, điện hạ đã gửi ba vạn lạng bạc cho ta, chỉ cần đừng vạch trần là được”, Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh đúng là thông minh”.
Cửu công chúa lập tức hiểu được mục đích của Kim Phi.
Y muốn mượn danh tiếng của mình để thu hút khách hàng.
Thân phận của hoàng nữ vẫn rất hữu dụng, ngay cả công chúa cũng gửi tiết kiệm ở thương hội Kim Xuyên, có thể lập tức tăng độ uy tín của ở thương hội Kim Xuyên lên nhiều lần.
Cửu công chúa gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Kim Phi.
“Khánh đại nhân, hay là ngài cũng gửi vào đi?”, Kim Phi lại cười nhìn Khánh Hâm Nghiêu.
“Tiền trang của tiên sinh không thu tiền phí xử lý thật sao?”
So với sự bất lực của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu lại dao động.
Mỗi năm nhà họ Khánh đều sẽ gửi vào tài khoản rất nhiều bạc, cũng có rất nhiều bạc được chi ra.
Khi đổi tiền giấy để lấy bạc, phí xử lý hàng năm không phải là một khoản nhỏ.
“Tất nhiên, tuyệt đối không thu bất kỳ tiền xử lý thủ tục nào cả”, Kim Phi đảm bảo.
“Vậy được, tổng số vàng bạc trong nhà ta hẳn là năm đến sáu vạn lượng, lúc nào ngài chuẩn bị xong thì phái người đến chuyển đi, đều gửi vào thương hội của ngài”, Khánh Hâm Nghiêu nói.
“Khánh đại nhân tin tưởng ta thế sao?”, Kim Phi sửng sốt.
Y tưởng Khánh Hâm Nghiêu sẽ gửi vài ngàn lượng thôi, ai ngờ lại bảo người đến nhà anh ta chuyển kho bạc.
“Ta có gì mà không yên tâm với tiên sinh chứ”, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Bạc ở trong tay tôi chỉ có thể chất đống trong kho rồi bị rỉ sét, chi bằng giao cho tiên sinh. Ta tin với số tiền này, tiên sinh nhất định có thể kiếm được nhiều hơn”.
“Cảm ơn Khánh đại nhân đã tin tưởng”, Kim Phi chắp tay với Khánh Hâm Nghiêu.
Phải nói là người có thể làm châu mục quả nhiên không đơn giản.
Khánh Hâm Nghiêu nói chuyện hay làm gì cũng đều hào phóng.
Ba người lại nói thêm một lát nữa, một nhân viên hộ tống vội chạy đến.
“Tiên sinh, không ổn rồi, hai binh tính của quân Uy Thắng ra khỏi phòng tối nhỏ đều bị chứng hoang tưởng, Mạnh tướng quân bảo ta đến gọi ngài xuống xem thử”.
“Hoang tưởng?”, Kim Phi nhíu mày.
Y biết người không chuẩn bị trước sẽ rất khó khăn nếu là lần đầu tiên bị nhốt trong căn phòng tối, nên y không dám nhốt hai người họ quá lâu, chỉ nhốt hai ngày, sợ họ không thể chịu được.
Không ngờ kết quả vẫn xảy ra chuyện.
Nhưng hoang tưởng là sao?
Kim Phi nhanh chân xuống núi.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cũng đi theo.
Khánh Hâm Nghiêu vừa đi vừa hỏi: “Vũ Dương, phòng tối nhỏ là gì?”
Chương 520: Uy lực của phòng tối nhỏ
“Căn phòng tối nhỏ là một loại hình phạt độc nhất chỉ có ở đội nhân viên hộ tống, một khi có nhân viên hộ tống phạm sai lầm, tiên sinh sẽ nhốt bọn họ vào căn phòng tối đó một tiếng đồng hồ, để bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi của mình và tự kiểm điểm”.
Cửu công chúa mỉm cười nhẹ nhàng giải thích về căn phòng tối đó.
“Vậy biện pháp đó có hiệu quả không?”
Khánh Hâm Nghiêu nghi ngờ nói: “Một số binh lính càn quấy đều đã trở thành những tên lính lão làng, gậy quân cũng không có sức uy hiếp với bọn họ, bảo bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ chính là cho bọn họ có cơ hội trốn vào đó ngủ một giấc mà”.
“Ban đầu ta cũng nghĩ như huynh, nhưng sau đó lại phát hiện ra dường như không phải vậy”.
Cửu công chúa lắc đầu: “Ta nghĩ rằng so với gậy quân thì dường như các nhân viên hộ tống sợ căn phòng tối nhỏ kia hơn”.
“Lợi hại vậy thật sao?” Khánh Hâm Nghiêu càng tò mò hơn.
“Đi xem thì chẳng phải sẽ biết ngay sao?”, Cửu công chúa mỉm cười.
Căn phòng tối nhỏ của dốc Đại Mãng nằm ở một góc ít người lui tới. Lúc mấy người Kim Phi đến, mấy nhân viên hộ tống và binh lính bị phạt đều đã đi ra ngoài.
Nhân viên hộ tống còn ổn, trước khi đi vào đã chuẩn bị tâm lý, cho nên không sụp đổ, sắc mặt tái nhợt chỉ ngồi một bên, nói chuyện với đồng bạn.
Hai binh lính của quân Uy Thắng thì thảm hơn nhiều, sau khi bị người kéo ra sau, cứ nằm liệt trên đất.
Người khác nói chuyện với bọn họ, dường như không thể nghe thấy được, chỉ tự lẩm bẩm một mình.
Miệng nói những lời lung tung lộn xộn, không ai nghe hiểu đang nói cái gì.
Rất nhiều nhân viên hộ tống đứng một bên xem kịch, đặc biệt là Hầu Tử, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Anh ta có trách nhiệm liên đới, bị nhốt một ngày, hôm qua đã được thả ra.
Mạnh Thiên Hải thấy đám người Kim Phi tới đây, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Sau đó mặt anh ta sầu lo nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, bọn họ sẽ không điên chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ bị giam trong không phòng tối nhỏ hai ngày, nhất thời lòng không chịu nổi thôi,” Kim Phi giải thích nói: “Hai ngày này tìm người tới nói chuyện với bọn họ, mấy ngày nữa là sẽ ổn.”
“Nhưng bộ dạng bây giờ của họ, người khác nói với bọn họ, dường như bọn họ không nghe thấy…”
Mạnh Thiên Hải khó xử chỉ vào hai người: “Tiên sinh có cách nào không?”
“Dễ xử lí!”
Kim Phi đưa mắt ra hiệu với Hầu Tử, Hầu Tử cười tiến lên, tát cho mỗi người một phát.
“Này! Nhanh đứng lên cho ông, nếu không sẽ nhốt các ngươi thêm ba ngày!”
Hai người vốn dĩ như đang lang thang ở cõi thần tiên, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nhìn quanh một vòng, lúc thấy Kim Phi, hai người đều run rẩy bò dậy, dập đầu với Kim Phi: “Tiên sinh, bọn ta sai rồi, sau này không dám nữa, cầu ngài đừng nhốt bọn ta vào phòng tối nhỏ nữa!”
Trước khi vào phòng tối nhỏ, bọn họ thật sự cảm thấy chỉ là đi ngủ.
Sau khi đi vào, đúng là bọn họ có ngủ một đêm ngon lành.
Nhưng hôm sau tỉnh lại, bọn họ đã cảm nhận được uy lực của phòng tối nhỏ.
Trương Lương vốn đã trị quân nghiêm khắc, điều kiện trong hầm còn khốn khổ hơn phòng tạm giam đời trước của Kim Phi.
Nhỏ hẹp chật chội, ẩm ướt u ám thì thôi, trên đỉnh đầu còn có một cái nắp bịt kín mít.
Không chỉ có ánh sáng tối tăm, còn không nghe được tí âm thanh nào.
Thật sự là một phần mộ.
Để một người sống sờ sờ đợi trong đó, có thể biết nội tâm dày vò thế nào.
Hình dung sống một ngày bằng một năm cũng không đủ, mỗi phút mỗi giây đều cực kì dài.
Sau đó bọn họ bắt đầu tự nói chuyện với mình.
Nếu không phải Hầu Tử tát bọn họ một phát, bây giờ hồn vẫn chưa về đâu.
“Không phải các ngươi cảm thấy vào phòng tối là đi ngủ nướng à?”
Hầu Tử cười lạnh nói: “Muốn vào đó ngủ thêm hai ngày nữa không?”
“Không muốn! Không muốn!”
Hai người xua tay liên tục: “Tiểu nhân thật sự biết sai rồi.”
“Được rồi Hầu Tử, đừng trêu bọn họ nữa!”
Kim Phi đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Thiên Hải.
“Người đâu, mang hai tên làm trò mất mặt này đi!”
Mạnh Thiên Hải lạnh mặt quát lớn.
Mấy người cùng bị nhốt lại, nhân viên hộ tống vẫn duy trì lí trí được, còn binh lính của anh ta thì khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến kẻ đứng đầu quân Uy Thắng là anh ta cảm thấy rất mất mặt.
“Phòng tối nhỏ này khá thú vị đấy!”
Khánh Hâm Nghiêu liếc mắt nhìn hầm một cái, trong lòng tự hỏi có nên học tập tí không.
Binh lính đã bị đưa đi, ba người Kim Phi kết bạn cùng đi đến lều lớn trong quân.
Trên đường, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh, rất nhanh sẽ tới lúc hành hình phạm nhân rồi, bên ngài phải chọn người nhanh lên, nếu không sẽ bị chém đầu hoặc tiễn đi đấy.”
Bình thường phạm nhân tử hình sẽ có hai con đường, một là tới lúc thì chém đầu, hai là đưa tới tiền tuyến làm bia đỡ đạn.
Chỉ có mấy ngày nữa là đến thời gian này.
Hôm qua người quản công việc trong đại lao thành Tây Xuyên đã đưa danh sách phạm nhân tử hình tới.
Kim Phi chỉ cần tùy tiện vạch tên ra, là có thể đưa người đi.
Nhưng Kim Phi bị ảnh hưởng từ đời trước, khá tôn trọng sinh mệnh, không qua loa như vậy được, y bảo người quản lí công việc đưa hồ sơ tới, tự mình xem.
Thí nghiệm thuốc nổ cực kì nguy hiểm, y cần xác nhận mỗi người mình chọn đều thật sự đáng chết.
Hơn nữa không thể là phần tử nguy hiểm có khuynh hướng bạo lực.
Nếu không khi làm ra thuốc nổ rồi, lại cho nổ làng Tây Hà trước, mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, lượng công việc đã lớn hơn, hơn nữa hai ngày nay còn phải chú tới chuyện chiêu binh, Kim Phi chưa kịp đi nhà giam.
“Khánh đại nhân, còn mấy ngày?”
Kim Phi bất đắc dĩ hỏi.
Bây giờ thời gian ngủ của y cũng giảm xuống còn một canh giờ, kết quả là càng ngày càng nhiều việc.
Khiến y có cảm giác muốn phân thân ra.
Nhưng y giao chuyện chiêu binh cho Hàn Phong và Đại Tráng rồi, nếu tự mình phụ trách, chắc mệt chết cũng không xong.
“Còn ba ngày.” Khánh Hâm Nghiêu đáp.
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu, quyết định đêm nay tăng ca thêm, mau chóng xem xong hồ sơ.
Ba người đi qua doanh trại của nhân viên hộ tống nữa, Khánh Hâm Nghiêu lại dừng chân lần nữa.
Trên một chỗ đất trống của doanh trại, một đám nữ tử có dáng người quyến rũ, đang luyện tập vũ đạo mới.
“Tiên sinh, đây là đám vũ nương đó ư?” Khánh Hâm Nghiêu không chắc lắm hỏi.
Lúc trước phải tiếp cận quân Đan Châu, sau đó thì vội vàng thu xếp các chuyện sau chiến tranh, Khánh Hâm Nghiêu thật sự chưa từng đi xem vũ nương.
Hơn nữa bây giờ nhóm vũ nương đã cởi bỏ váy lụa rực rỡ tươi đẹp, đổi hết thành trang phục nhân viên hộ tống, kiểu tóc cũng là đuôi ngựa dài, lộ vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng, so với vũ nương nhu nhược xinh tươi lúc trước thì như hai người khác nhau.
“Đúng thế,” Kim Phi cười nói: “Các cô ấy thật sự không hợp làm nhân viên hộ tống, thế nên ta chuẩn bị cho các cô ấy tập luyện một số vũ đạo thích hợp cho quân đội quan sát, có thể khuyến khích cổ vũ các tướng sĩ.”
“Dạng vũ đạo gì thì hợp cho quân đội quan sát?” Cửu công chúa tò mò hỏi.
“Không phải Thanh Diên đang biên đạo đó sao?” Kim Phi cười nói.
Trên đất trống, trong tay vũ nương tên Thanh Diên kia cầm một thanh kiếm dài chưa rút vỏ, múa ra hình ra dáng.
“Thú vị!” Khánh Hâm Nghiêu vuốt cằm cười nói: “Luyện xong, tiên sinh nhất định phải gọi ta tới xem cùng đấy.”
“Chuyện gì tới chỗ này, hình như đều có thể trở nên không giống người thường.”
Cửu công chúa thấy Kim Phi sắp xếp cho vũ nương như vậy, cũng cực kì bất ngờ.
Kim Phi thật sự quá bận, thật sự không rảnh để nói chuyện với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nói chuyện chính xong, để Trương Lương đi xem chiêu binh với hai người, bản thân thì trở về lều trại trước, lại cầm hồ sơ lên, chọn phạm nhân tử hình.
Hồ sơ của Đại Khang cực kì đơn giản, thậm chí hơi qua loa, Kim Phi biết chắc chắn trong này có người oan án sai, nhưng y thật sự không có sức lực đi xác mình từng án một, chỉ đành xem là thật.
Mở ra một tờ mới, lúc bắt đầu Kim Phi không để ý lắm, nhưng nhìn nhìn, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Bình luận facebook