-
Chương 531-535
Chương 531: Dựng lại tuyến tâm lý
Khi cô nương mất khống chế bị đưa ra sau sân khấu, buổi biểu diễn tiếp tục.
Thật ra lúc trước thành phần chủ lực phá tan trại ngựa là nam nhân, nhưng vì an ủi các cô nương, Kim Phi sửa lại kịch bản của Trần Văn Viễn một chút, cố ý tăng mạnh suất diễn cho nữ chính.
Sự thật đã chứng minh, quyết định của Kim Phi là chính xác.
Khi nhìn thấy nữ chính dẫn phụ nữ phối hợp với Chu Du Đạt và Hàn Phong phá tan trại ngựa, giết chết đội trưởng kị binh lúc trước đã làm nhục mình, không ít cô nương đều lộ vẻ giải hận.
Còn các nam nhân lúc ấy nhiệt huyết vô cùng, chỉ thấy được chuyện bên cạnh mình, hoàn toàn không biết mấy cái này, sau khi xem xong còn tưởng cảnh vũ nương diễn là thật, cũng không ai so đo gì.
Ngược lại có không ít nam nhân hổ thẹn, cảm thấy một cô nương cũng dám ra tay báo thù, mình thân là đàn ông, lúc ấy chỉ biết vùi đầu chạy, chỉ biết dẫn ngựa, không có cô nương nào có biểu hiện tốt.
Khi câu chuyện tới đoạn nữ chính tự sát, không khí áp lực tới cực hạn.
Xung quanh sân khấu toàn là tiếng khóc, buổi biểu diễn đành tạm dừng lần nữa.
Kim Phi bảo nhóm vũ nương vội vàng diễn vở kịch này, tất nhiên không phải vì muốn kích thích các cô nương vốn đã yếu ớt.
Trọng tâm của vở diễn này là đoạn Hàn Phòng khuyên bảo nữ chính ở phần sau.
Đó cũng là Kim Phi và Trần Văn Viễn, thông qua miệng nhân vật, đang khuyên bảo các cô nương này, trợ giúp họ hoàn thành việc xây dựng tâm lí, lấy lại niềm tin vào cuộc sống.
Cho nên tiết tấu những cảnh bi thảm trước đó đều cực kì nhanh, sau khi Hàn Phong cứu nữ chính, tiết tấu của câu chuyện dần chậm lại.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu phát triển theo hướng tốt hơn.
Còn tâm trạng của các cô nương cũng dần bình tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình là nữ chính kia, tất cả đều mong chờ kết cục của nữ chính và Hàn Phong.
Cả thao trường lớn như vậy đều trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh Hàn Phong vào vai nhân viên hộ tống nam, cao giọng khuyên bảo nữ chính.
“Tiên sinh nhà ta từng nói, chỉ cần không phải loại trời sinh lẳng lơ, cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt, thì không phải là thất tiết!”
“Ngươi bị cưỡng hiếp, cũng không phải bản thân tự nguyện, tại sao phải làm khó bản thân mình?”
“Tiên sinh nhà ta còn từng nói, người đẹp chia làm hai loại, một loại là đẹp bên ngoài, một loại là đẹp trong lòng.”
“Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất!”
“Còn nữa, tiên sinh nói phụ nữ có thể đội nửa bầu trời, lần này nếu không có các ngươi, chúng ta hoàn toàn không đoạt được trại ngựa, càng không thắng được trận này, ngươi là anh hùng, công chúa điện hạ và tiên sinh còn phải lập bia vì chúng ta! Ai dám khinh thường chúng ta chứ?”
“Trên mặt có dấu ấn thì làm sao? Tiên sinh nói đây không phải sỉ nhục, đây là ấn kí của anh hùng!”
“Chết tử tế còn không bằng sống tiếp, cha mẹ sinh ngươi ra, còn phải vất vả chịu trăm cay ngàn đắng nuôi ngươi lớn, không phải để cho ngươi tự sát!”
“Huynh đệ của ngươi đều bị kị binh giết chết, nếu ngươi chết tiếp, ai dưỡng lão cho cha mẹ ngươi?”
“Nếu trong lòng ngươi thật sự luẩn quẩn, đi theo ta đi, chúng ta về làng Tây Hà, nơi đó có một chỗ, tất cả đều là cô nương có thân thế thê thảm, ngươi có thể ở đó, làm một công việc, kiếm chút tiền, gửi về cho cha mẹ, ít nhất cũng báo đáp công ơn dưỡng dục của họ, đỡ để bọn họ già cả mà không có chỗ dựa.”
…
Trên sân khấu, nhân viên hộ tống nam đóng vai Hàn Phong hét đến khàn cả giọng.
Dưới sân khấu, các cô nương nhanh chóng lộ vẻ mặt như suy tư gì đó, rõ ràng họ đang nghĩ về lời nhân viên hộ tống.
Ở nơi xa, Kim Phi không nhịn được giơ một ngón tay cái lên với Trần Văn Viễn.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất hiểu những cô nương này, biết trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khuyên bảo bọn họ, trực tiếp nói thẳng công ơn dưỡng dục của cha mẹ ra.
Cho dù là đời trước hay Đại Khang, đạo hiếu luôn là điều quan trọng nhất trong văn hóa.
Người đầu tiên phải xin lỗi khi đi tìm cái chết chính là cha mẹ.
Làm như vậy, tuy trong đó có chút ý tứ áp chế và ràng buộc đạo đức, nhưng Kim Phi thật sự không nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn.
Chỉ có thể tìm cho các cô nương một lí do sống sót trước, sau đó lại nghĩ cách từ từ khuyên bảo.
Bây giờ xem ra, biện pháp của Trần Văn Viễn bắt đầu có tác dụng rồi.
Không ít cô nương nghe diễn viên hô hét xong, khuôn mặt dần trở nên kiên nghị.
…
Mỗi lần diễn xuất, xung quanh sân khấu chỉ có hơn một ngàn người ngồi được.
Không phải sân khấu nhỏ không ngồi được, mà là Đại Khang không có mic, cũng chẳng có loa, nếu có quá nhiều người xem tụ tập, người ở xa sẽ không nghe thấy trên sân khấu đang nói gì.
Hơn một ngàn bá tánh này xem xong, hơn một ngàn bá tánh còn lại tiếp tục tới đây.
Thế này yêu cầu nhóm vũ nương và nhân viên hộ tống phải biểu diễn không ngừng.
Cùng ngày, bọn họ diễn tổng cộng ba lần.
Các diễn viên khác còn tốt, cho dù là nhân viên hộ tống hay vũ nương tập luyện vũ đạo từ nhỏ, thể chất vẫn theo kịp.
Vất vả nhất là người vào vai Hàn Phong.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giọng nói của nhân viên hộ tống này hoàn toàn khàn đặc, nói cũng chẳng rõ.
Không còn cách nào khác, Kim Phi đành để Hầu Tử tìm một nhân viên hộ tống lanh lợi lần nữa, học thuộc kịch bản suốt đêm.
Ngày hôm sau, tiếp tục biểu diễn.
Bá tánh ngày đầu tiên xem xong, sau khi về thì kể câu chuyện ra cho những chưa xem, cho nên vào buổi biểu diễn ngày hôm sau, các bá tánh khá bình tĩnh.
Ít nhất không phát sinh thêm tình huống cô nương muốn xông lên sân khấu cắn chết diễn viên.
“Lão Hàn, ngươi thật sự không tức giận chứ?”
Trần Văn Viễn có chút chột dạ hỏi.
Theo truyền thống quan niệm Đại Khang, cưới cô gái mất trinh tiết làm vợ, bị gọi là ‘đổ vỏ’.
Trong chuyện xưa này, Hàn Phong tương đương với kẻ ‘đổ vỏ’.
Dù trước đó từng bàn bạc với Hàn Phong, hơn nữa nhân vật này là do Kim Phi sửa chữa bổ sung, anh ta cầm bút viết ra.
“Không sao, chỉ cần có thể giúp các cô nương không tự sát, đừng nói để ta làm kẻ đổ vỏ trong truyện, cho dù thật, ta cũng nhận!”
Hàn Phong cười nói: “Không phải tiên sinh đã nói à, người đẹp chia làm nhiều loại, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất.”
“Nếu Hàn tráng sĩ nghĩ vậy, thế tốt nhất là cưới một cô nương trên mặt có dấu ấn đi.”
Thanh Diên cười nói: “Sáng nay, đã có mấy cô nương chạy đến hậu trường hỏi, nguyên mẫu của nam chính là Hàn tiên sinh, vậy nguyên mẫu của nữ chính là ai.”
“Thanh Diên cô nương, cô như vậy hơi quá mức rồi đấy?”
Hàn Phòng còn chưa tỏ thái độ, Đại Lưu đã không đồng ý trước.
Kim Phi cũng lắc đầu: “Chuyện thì có thể diễn như vậy, nhưng không phải diễn giả thành thật.”
“Không, tiên sinh, ta thật sự muốn bàn bạc chuyện này với ngài một chút.”
Nói tới đây, một nam nhân cao lớn như Hàn Phong, đột nhiên hơi ngại ngùng: “Ở trong trại tù binh, ta thật sự gặp được một cô nương, rất vừa ý.”
“Thật hay giả thế?” Kim Phi hoài nghi nói: “Lão Hàn, ngươi đừng vì chuyện này mà lấy chuyện hạnh phúc cả đời của mình và cô nương kia ra nói giỡn.”
“Đương nhiên là thật…” Hàn Phong ngại ngùng nói.
“Ai thế?” Kim Phi tò mò hỏi.
Chương 532: Bà dì
“Là ai?”
Thanh Diên và Đại Lưu tò mò nhìn về phía Hàn Phong.
“Một cô nương mà các ngươi không quen biết.” Hàn Phong đáp.
“Ngươi không nói tên, sao biết chúng ta không biết?”
Sự tò mò của Đại Lưu hoàn toàn bị khơi dậy, anh ta túm lấy Hàn Phong hỏi: “Nói nhanh, tên là gì?”
“Tên là… Thạch Lăng Vân…” Vẻ mặt Hàn Phong hơi ngượng ngùng.
“Thạch Lăng Vân, chưa từng nghe qua.”
Đại Lưu và Thanh Diên nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
Nhưng Kim Phi lại lộ ra vẻ mặt suy tư.
Đại Lưu vốn bát quái, lúc ở núi Thiết Quán, biết rõ sẽ bị Kim Phi đánh, nhưng vẫn thò đầu vào xem người trong phòng y là ai.
Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức chấn động như vậy, sao có thể bỏ qua dễ dàng chứ?
Anh ta kéo tay áo Hàn Phong, hỏi: “Cô nương đó là người ở đâu, sao hai người lại quen nhau?”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Trần công tử, có phải Lão Hàn từng nói với ngươi về cô nương này rồi không, vậy thì ngươi mới viết chuyện như vậy?”
“Không phải, là Kim tiên sinh để ta sửa và thêm nhân vật này.”
Trần Lăng Viễn lắc đầu.
Đại Lưu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ngài biết sao?”
“Ngươi thông tin nhanh nhạy như vậy còn không biết thì sao ta biết được?”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Hàn Phong, cười nói: “Lão Hàn, Thạch cô nương này có phải có quan hệ với người nào đó trong chúng ta không?”
“Tiên sinh, ngài có ý gì?”
“Nếu như chỉ là một cô gái bình thường, ngươi cảm thấy Lão Hàn sẽ ngượng nghịu như vậy sao?”
Kim Phi nhìn Đại Lưu: “Ngươi cứ cười đi, nếu Thạch cô nương này là bà dì của ngươi, xem ngươi còn cười được nữa không.”
“Không thể nào, cha mẹ tổ tiên ta mấy đời đều chưa từng tới Tây Xuyên, nhưng ngài nói cũng đúng, tiểu tử này chột dạ như vậy nhất định là có nguyên nhân.”
Đại Lưu càng kích động hơn, đẩy Hàn Phong: “Nói nhanh, Thạch cô nương mà ngươi đang lo lắng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Nói xong còn nhìn trộm Thanh Diên và Trần Văn Viễn.
Trong những người có mắt, chỉ có bọn họ là người Tây Xuyên.
Kim Phi cũng hơi lo lắng hỏi: “Vị Thạch cô nương này không phải có quan hệ với nhà họ Khánh đấy chứ?”
Xuất thân của Thanh Diên và Trần Văn Viễn đều không quá cao, cho nên dù Hàn Phong có thích họ hàng của mình thì cũng sẽ không giấu giếm.
Khả năng lớn nhất mà Kim Phi có thể nghĩ tới đó là liên quan đến nhà họ Khánh.
Nhà họ Khánh ở Tây Xuyên đã nhiều năm, có người thân ở ngoài thành, hoặc đi ra ngoài làm ăn bị kỵ binh bắt giữ cũng không có gì lạ.
Đại Lưu không khỏi thở dài: “Lão Hàn, không phải tiên sinh đoán đúng rồi chứ?”
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
“Không liên quan đến nhà họ Khánh!”
Hàn Phong vội vàng lắc đầu, do dự nói: “Lăng Vân là… Là bà dì của… Chu tiên sinh!”
Kim Phi, Đại Lưu khi nghe thấy không liên quan tới nhà họ Khánh thì thở phào nhẹ nhõm.
Bà dì của Chu Du Đạt thì được, nhưng nếu là bà dì của Khánh Mộ Lam và Khánh Hâm Nghiêu thì sẽ là chuyện lớn.
“Lão Hàn, ngươi có năng lực phết nhỉ, bà dì của người ta ngươi còn có thể lặng lẽ thu vào tay.”
Đại Lưu đấm một đấm vào ngực Hàn Phong.
“Thực ra có thể chấp nhận được, Chu tiên sinh muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi lại muốn là chú của anh ta!” Kim Phi cũng cười: “Là anh ta gọi chú chứ?”
“Gọi gì không quan trọng, dù sao cũng kém hai bậc.” Đại Lưu cười lớn: “Lão Hàn, Chu tiên sinh biết chuyện này không?”
“Ta… Ta và Lăng Vân chưa nói với anh ta…” Hàn Phong ngượng ngùng trả lời.
“Huynh đệ, bảo trọng!” Kim Phi vỗ vai Hàn Phong: “Lúc Chu tiên sinh cầm đao chém ngươi, nhớ chạy nhanh hơn chút!”
“Haha, huynh đệ trở thành chú… Ta hơi mong chờ phản ứng lúc Chu tiên sinh biết chuyện này.”
Đại Lưu ôm bụng cười đến đứng không vững: “Không được, không được, để ta cười một lúc đã.”
Thanh Diên cũng cười đến híp mắt lại.
Trần Văn Viễn cười mấy tiếng, hỏi: “Hàn tráng sĩ, vị Chu… Cô nương này bao nhiêu tuổi?”
Đại Lưu đang ôm bụng cười, không thể cười được nữa: “Đúng vậy, Lão Hàn, ánh mắt của ngươi khá đặc biệt…”
Hai mắt Thanh Diên đột nhiên mở to, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.
Giống như tránh xa biến thái vậy.
“Mắt Lão Hàn không đến nỗi nào đâu, vị Thạch cô nương này chắc chắn không quá lớn tuổi.” Kim Phi xua tay nói.
“Đại nhân, vẫn là ngài thông minh, Lăng Vân năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.”
Hàn Phong nói: “Cô ấy ấy và bà của Chu tiên sinh chỉ là cùng tổ tiên, không phải bà dì ruột của anh ta.”
“Không chỉ đơn giản là cùng tổ tiên chứ?”
Kim Phi nheo mắt hỏi: “Vị Thạch cô nương này và bà của Chu tiên sinh đã ngoài năm đời chưa?”
“Chưa… Chưa…” Hàn Phong lắc đầu.
“Này, còn chưa ngoài năm đời mà còn nói không phải bà dì ruột?” Đại Lưu trừng mắt hỏi.
Thành thân trong tộc cũng có sự khác biệt về khoảng cách giữa các thành viên.
Một số có cùng ông nội, một số có cùng tổ tiên.
Cái gọi là ngoài năm đời, chính là hai người có cùng một tổ tiên từ năm đời trở lên.
Ví dụ như Hàn Phong nói Thạch Lăng Vân và bà Chu Du Đạt là họ hàng ruột thịt ở đời thứ năm, điều đó có nghĩa ông nội Thạch Lăng Vân và ông nội bà Chu Du Đạt hẳn là anh em ruột.
Ít nhất cũng là anh em họ.
Điều này rất thường gặp ở thời phong kiến.
Nhiều đàn ông thuộc gia đình giàu có đều có chắt lấy những cô gái nhỏ tuổi làm vợ lẽ.
Vợ lẽ này sinh con dù tuổi còn trẻ nhưng bối phận vẫn rất cao.
Như Tấn vương và Cửu công chúa bằng tuổi nhau, nhưng Tấn vương lại là chú của Cửu công chúa.
Thạch Lăng Vân và bà của Chu Du Đạt chắc cũng là trường hợp này.
“Vậy cũng không thể làm gì được, Lăng Vân là một cô gái tốt, ban đầu tiên sinh thảo luận về việc thêm một nhân vật như vậy, ta nghĩ đến cô ấy ấy đầu tiên.”
Hàn Phong nói: “Lăng Vân được giáo dục rất tốt, biết lý lẽ, thật ra khi ở trại tù binh, giúp được rất nhiều việc, trong trận chiến tranh đoạt trại ngựa, cô ấy ấy còn giết được một kỵ binh.”
“Nói vậy, ta và Trần công tử tạo nhân vật này cũng coi như chó ngáp phải ruồi nhỉ?”
Kim Phi sửng sốt: “Khó trách lúc ta tìm ngươi thương lượng, thấy vẻ mặt ngươi không đúng lắm, thì ra là thật sự biết một nữ anh hùng như vậy!”
Thông tin vai chính trong kịch võ đài, đều do Hàn Phong cung cấp.
Lúc ấy Kim Phi còn cho rằng Hàn Phong cũng có tài viết chuyện, bây giờ mới biết, thì ra là anh ta biết nguyên mẫu.
“Coi là vậy đi, chỉ là tính tình Lăng Vân cứng cỏi, cô ấy ấy không muốn tự sát, mà từ sớm đã muốn làm nhân viên hộ tống nữ.”
Hàn Phong nói: “Ta… Ta muốn cưới cô ấy ấy! Nhân dịp hôm nay, muốn hỏi ý kiến của tiên sinh.”
“Chuyện của hai người các ngươi, hỏi ta làm gì?”
Kim Phi nói: “Chỉ cần ngươi sẵn lòng, cô nương nhà người ta cũng sẵn lòng, các ngươi có thể thành thân, không cần hỏi bất kỳ ai.”
“Không, ý ta là, bây giờ mọi người không phải tò mò nguyên mẫu vai chính là ai sao, có thể lợi dụng chuyện này không?” Hàn Phong hỏi.
“Ý kiến hay.” Kim Phi khẽ gật đầu, “Nhưng mà Lăng Vân cô nương có đồng ý không?”
Chương 533: Nói đi, các người muốn làm gì?
“Tối hôm qua ta đã trao đổi với cô ấy rồi. Phương án này là do Lăng Vân đề ra, bảo ta tới để bàn bạc lại với tiên sinh.”
Hàn Phong nói: “Cô ấy còn nói hy vọng có thể tổ chức hôn lễ ở trại tù binh.”
“Tại sao?” Kim Phi hỏi.
Có ai thành thân mà không muốn chọn một ngày lành, một địa điểm tốt cơ chứ.
Trại tù binh không chỉ là nơi đau buồn của tất cả người dân tị nạn, mà cũng là nơi có vô số người đã chết.
“Lăng Vân nói rằng, nếu sự việc đã xảy ra rồi thì cần phải dũng cảm đối mặt với quá khứ, mới có thể có được tương lai.” Hàn Phong đáp.
“Vị Lăng Vân cô nương này thật sự là một nữ trung hào kiệt! Lão Hàn, ngươi đã tìm được một cô gái tốt rồi đấy!”
Nghe Hàn Phong nói như vậy, Kim Phi lại càng có thiện cảm với cô gái mà y chưa từng gặp mặt này.
Dũng cảm đối mặt với quá khứ khủng khiếp đó, nói ra thì đơn giản lắm, nhưng khi thực hiện lại cực kỳ khó khăn.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều cô gái tự sát đến như vậy.
“Lăng Vân là người đọc sách, chủ kiến đoan chính, có vài câu cô ấy nói ta nghe cũng không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy cô ấy nói rất có lý.”
Hàn Phong gãi đầu cười, hỏi: “Tiên sinh, ngài đồng ý rồi sao?”
“Lăng Vân cô nương đã hy sinh lớn như vậy rồi, ta đương nhiên là đồng ý rồi!”
Kim Phi nói: “Hôn lễ này nhất định phải làm thật lớn, thật đặc biệt. Ta muốn cả Tây Xuyên này đều phải biết!”
…
Hai ngày sau, vở kịch vẫn còn đang biểu diễn.
Không cần Kim Phi sắp xếp, nhiều người dân như vậy sau khi nghe qua câu chuyện sẽ tự mình tuyên truyền ra bên ngoài.
Cộng thêm tiên sinh kể chuyện lại thêm mắm thêm muối vào, nên chỉ vỏn vẹn trong hai ngày, cả Tây Xuyên đều đã biết đến chuyện này.
Đa số người dân bình thường đều rất hiền lành, theo sự gợi mở của câu chuyện, cơ bản đều cảm thấy đồng cảm với những người dân tị nạn.
Gần đây có rất nhiều người dân tị nạn vào thành làm việc, người cười nhạo dấu ấn in trên mặt họ cũng càng ngày càng ít.
Ngược lại, ngày càng có nhiều người dân bày tỏ thiện chí với họ.
Điều này làm cho sự tự ti trong lòng của những người dân tị nạn cũng tan đi rất nhiều.
Tất nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều thích câu chuyện này.
Trong đó chủ yếu là những người đọc sách.
Trong văn hóa truyền thống của Đại Khang, sự trong sạch rất quan trọng. Câu chuyện được truyền ra từ dốc Đại Mãng này, có thể xem như là đã trái ngược với tập tục được lưu truyền hàng ngàn năm qua.
“Nực cười, người viết ra câu chuyện như thế này quả thực là rất nực cười!”
“Không phải nực cười mà là vô liêm sỉ! Đây là đang giẫm đạp lên những quy tắc của tổ tiên ta!”
“Chết đói là chuyện nhỏ, mất đi trinh tiết mới là chuyện lớn. Phụ nữ mất trinh tiết rồi lại được bọn họ viết thành thế này, thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Theo như những gì bọn họ viết ở đây, về sau còn ai để ý tới trong sạch nữa chứ. Tất cả phụ nữ đều không phải trở thành dâm phụ hết sao!”
“Trước kia ta cảm thấy Kim Phi là một người đọc sách rất tài giỏi. Bây giờ xem ra cũng chỉ được như vậy!”
“Ta nghe nói câu chuyện này không phải do Kim Phi viết ra, mà là do một tên thư sinh nghèo tên Trần Văn Viễn viết đó.”
“Là cái tên Trần Văn Viễn ở đầu cầu giúp người ta sao chép lại thơ văn sao?”
“Đúng, chính là hắn!”
“Vậy thì đúng rồi. Ta nghe nói mấy hôm trước hắn còn chuộc thân thay cho một cô gái tên là Tiểu Liên ở lầu Hàm Hương đấy.”
“Ta cũng nghe nói về chuyện này rồi, hình như tên Trần Văn Viễn đó vẫn luôn dây dưa mập mờ với cô gái lầu xanh này!”
“Chẳng trách lại viết ra được câu chuyện như thế này. Thì ra là nhặt được một dâm phụ!”
“Không đúng, câu chuyện này là do Kim Phi bảo viết đấy. Lúc đó y còn tới tìm ta nữa. Chỉ là ta nghe xong yêu cầu của Kim Phi, cảm thấy không ra thể thống gì nên đã không đồng ý!”
“Cũng tìm ta rồi, ta cũng viết rồi, nhưng về sau lại bị trả lại. Lúc đó ta nghĩ mãi không ra, ta đường đường là một tú tài, sao lại làm văn thua Trần Văn Viễn được. Bây giờ ta đã hiểu ra rồi, thì ra Kim Phi muốn một câu chuyện như thế này!”
“Không cần biết câu chuyện này là do ai viết, dù sao không thể để nó tiếp tục lưu truyền được nữa. Nếu không thiên hạ này còn có liêm sỉ gì nữa? Đi, đến dốc Đại Mãng tìm Kim Phi, tìm hắn hỏi cho rõ ràng!”
“Đúng, Kim Phi nhất định phải sửa lại câu chuyện này.”
…
Dốc Đại Mãng, Kim Phi đang cùng Cửu Công Chúa, Khánh Hâm Nghiêu thảo luận về chuyện bia tưởng niệm và hôn lễ của Hàn Phong, thì Đại Lưu vén rèm bước vào.
“Tiên sinh, bên ngoài có một đám thư sinh đến gây chuyện, làm ầm lên muốn nhất định phải gặp được ngài!”
“Gặp ta để làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Ta nghe bọn họ ồn ào về cái gì trong sạch, thể thống gì đó. Hình như còn muốn tiên sinh sửa lại câu chuyện.” Đại Lưu đáp.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cùng khẽ cau mày.
Khi bọn họ lần đầu nghe được câu chuyện này thì đã biết tình huống như này sẽ xảy ra rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ sự việc sẽ tới nhanh như vậy.
Điều này cũng chứng tỏ phản ứng của người đọc sách còn gay gắt hơn bọn họ dự tính nhiều.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây? Hay ta đuổi bọn họ đi nhé?” Đại Lưu hỏi.
“Không cần, phá bỏ ràng buộc, lập lên điều mới luôn luôn là việc hết sức khó khăn. Bởi vì như vậy sẽ làm tổn hại đến lợi ích của một số người, và sẽ gặp phải sự phản đối của bọn họ.”
Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Chuyện gì cần phải đối mặt thì phải đối mặt, trốn tránh mãi mãi không giải quyết được vấn đề gì. Hôm nay chúng ta đuổi bọn họ đi, ngày mai sẽ càng có đông người tới. Để ta đi xem thử đi.”
Y là một sinh viên khoa học, không giỏi phản bác, vì vậy bình thường rất ít khi tranh luận với người khác, chỉ biết ở lì trong phòng thí nghiệm, vùi đầu vào làm việc.
Y tin rằng sự thật sẽ chứng minh ai đúng ai sai, phản bác lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ để lãng phí thời gian mà thôi.
Nhưng lần này thì không được rồi, nếu y không ra ngoài, phản bác lại hết được lời của đám người này thì sự việc sẽ ngày càng ầm ĩ.
Đến lúc đó có khi còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước.
“Điện hạ, Khánh đại nhân, hai người ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi xem thử có chuyện gì.”
Kim Phi vẫy tay với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu rồi đi ra khỏi lều.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu khẽ thở dài, cũng đi theo ra ngoài.
Kim Phi phát hiện ra bọn họ nhưng cũng không có ngăn cản. Chỉ ra hiệu với Đại Lưu gia tăng thêm người hộ vệ, tránh lát nữa ầm ĩ lên làm tổn thương đến hai người họ.
Đại Lưu quay sang bên cạnh dùng tay ra hiệu. Một đội nhân viên hộ tống đang tập luyện ở một bên đó lập tức chạy qua.
Rất nhiều người vừa chạy còn vừa thay hộp mũi tên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
“Lần này đều là người dân bình thường, không phải kẻ địch. Bảo mọi người tháo ống tên xuống hết đi, kẻo vô tình trúng phải ai.”
Kim Phi thấy vậy bèn nhắc nhở: “Còn nữa, bảo tất cả mọi người đừng rút đao ra vội. Nếu phát hiện có nguy hiểm, thì bảo vệ Điện hạ và Khánh đại nhân rời đi trước.”
“Rõ!” Đại Lưu nhanh chóng gọi một cận vệ tới dặn dò.
Xung quanh dốc Đại Mãng đã tụ tập hơn trăm người đọc sách, đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào doanh trại.
Khi thấy Kim Phi dẫn người từ phía sau lều trại xuất hiện, các thư sinh vốn còn đang còn nghị luận sôi nổi, nước miếng bay tung tóe bèn lập tức im bặt lại.
Thực sự là khí thế của hơn một trăm nhân viên hộ tống mặc đồ đen cùng nhau bước ra thực sự quá đáng sợ rồi.
Cộng thêm sự truyền bá của người kể chuyện dạo gần đây, nên trong mắt của rất nhiều người, chiến đội áo giáp đen chính là cỗ máy chiến tranh giết người không chớp mắt.
Rất nhiều thư sinh đều vô thức lùi về phía sau, sợ đắc tội với đám sát thủ này, rồi bị chặt đầu ngay tại chỗ.
“Mọi người đừng sợ, trời đất soi xét, ta không tin Kim Phi lại dám giết dân thường.”
Một thư sinh trung niên ổn định lại tinh thần, hét lớn động viên các thư sinh.
“Đúng, Đại Khang trước nay chưa từng có tiền lệ bị kết án vì lời nói cả. Kim Phi cũng là người đọc sách, ta không tin hắn dám làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!”
Các thư sinh cũng lần lượt hồi phục lại tinh thần, không còn tiếp tục lùi về phía sau nữa.
Kim Phi nghe thấy tiếng bọn họ hò hét, không khỏi cười khinh bỉ.
Y ra hiệu cho nhân viên hộ tống nhấc một cái giá gỗ qua, đặt ở khu đất trống cạnh chiến hào.
Kim Phi leo lên giá gỗ ngăn cách chiến hào, lạnh lùng nhìn lướt qua đám thư sinh.
Sau đó giơ một chiếc loa sắt lên, hỏi: “Nói đi, các người muốn làm gì?”
Chương 534: Không thể nói bừa
"Kim Phi, ngươi bịa ra một câu chuyện không đứng đắn, khoe khoang không kiêng nể, còn không biết xấu hổ hỏi bọn ta muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì hả?”
"Kim Phi, ngươi phải sửa câu chuyện này lại!"
"Trần Văn Viễn đâu, gọi hắn ra đây!"
...
Mấy thư sinh miệng nói không ngừng, chỉ tay về Kim Phi rồi ngừng lại phun nước bọt.
May mắn là Kim Phi ở khoảng cách xa, nếu không thì chắc đã bị văng nước bọt khắp mặt.
Kim Phi cảm thấy đầu óc bị tiếng tranh cãi dội vào ù ù, giơ loa lên hét to: “Được rồi, từng người từng người nói!”
Nhưng mấy người thư sinh quá kích động, xung quanh cũng cực kỳ ồn ào, hoàn toàn không hề nghe Kim Phi nói.
Hoặc nghe thấy rồi cũng không dừng lại mà, tiếp tục nêu lên ý kiến của mình.
Kim Phi không còn cách nào đành chỉ tay về kệ gỗ ra hiệu, cùng lúc đó mấy nhân viên hộ tống tiến lên trước một bước.
Tiếng bước chân đều đặn, tiếng áo giáp đen cọ vào nhau tức khắc làm cho mấy thư sinh yên lặng trở lại.
"Các người la to như vậy, ai mà nghe rõ các người đang nói cái gì chứ?”
Kim Phi lại lần nữa giờ loa lên, nói: “Các người phái ra một người đại diện!"
Mấy thư sinh ta nhìn ngươi, người nhìn ta cuối cùng đẩy ra một người thư sinh trung niên.
"Kim tiên sinh, tại hạ bất tài, là cử nhân năm Vĩnh An thứ mười chín, được các vị coi trọng, chọn tại hạ ra làm đại diện.”
Thư sinh trung niên chắp tay bái Kim Phi, hành lễ thư sinh: “Tại hạ tên Hà Mệnh Khâm, Kim tiên sinh có thể gọi ta là Lão Hà”.
"Thì ra là Hà tiên sinh!”
Kim Phi cũng đáp lễ.
"Thực sự thì bọn ta đến tìm tiên sinh vì chuyện gì, chắc hẳn tiên sinh cũng biết rồi”.
Hà Mệnh Khâm nói: “Tiên sinh bảo Trần Văn Viễn bịa ra câu chuyện kia quả thật là làm tổn hại đến văn hóa, thực sự không thể tiếp tục truyền đi, nếu không thì sau này tất cả phu nhân đều không coi trọng danh tiết, bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, thành ra thể thống gì? Phu tử có dạy, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, vẫn mong tiên sinh cân nhắc, chớ để làm hỏng tập tục ngàn năm!”
"Thì ra Hà tiên sinh hiểu như vậy, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn".
Kim Phi chắp tay, trên mặt lại cười khẩy khinh thường.
"Ta hiểu như vậy chẳng lẽ không đúng sao?” Hà Mệnh Khâm hỏi.
"Tiểu sinh cho rằng, phụ tử nói chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, không phải chỉ trinh tiết của nữ tử mà là khí tiết của nam nhân”.
Kim Phi nói:”Nói đến cái gọi là trinh tiết, tiểu sinh nghĩ rằng cũng không phải chỉ đến thân thể phụ nữ mà là chỉ tiết hạnh! Cho dù là cô nương thanh lâu mang trong lòng đại nghĩa vì thiên hạ, cũng không coi là thất tiết."
Ngược lại một cô nương nếu như suốt ngày nghĩ đến việc lăng nhăng không chung thủy, dù là trinh nữ cũng là thất tiết!”
"Cái này...” Hà Mệnh Khâm không ngờ rằng Kim Phi sẽ nói như vậy, nhất thời không nghĩ được nên phản bác thế nào.
Mà Kim Phi cũng không để ông ta có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Các cô ấy là tự nguyện thất tiết sao? Là họ bị cưỡng bức mà!”
"Nói ra thì, họ bị kỵ binh bắt đi là do chúng ta làm nam nhân mà vô dụng, không bảo vệ tốt cho họ!”
"Nhưng dù là vậy, họ vẫn giúp đỡ chúng ta như cũ, đoạt được trại ngựa của quân địch!"
"Lúc đó các người đang làm gì?”
"Các người trốn trong tường thành cao lớn, núp trong chăn run lẩy bẩy, còn cầu nguyện người Thổ Phiền đừng phá vỡ cổng thành, đừng làm nhục thê thiếp con gái của các người có đúng không?”
"Các người có từng nghĩ tới, lúc các cô ấy bị làm nhục, trong tuyệt vọng nhường nào? Nếu như họ là thê thiếp con gái của các người, các người có đau lòng không?”
"Bây giờ các người muốn làm gì? Muốn ép chết các cô ấy mới được à?”
Kim Phi chỉ về hướng của doanh trại, càng nói càng kích động.
Cuối cùng y hét lên.
Không ít thư sinh cúi đầu xuống.
Giống như Kim Phi nói, khi đại quân Đan Châu vây thành, trong thành thực sự có không ít bách tính đều đang cầu nguyện kỵ binh bên ngoài sau khi cướp bóc giết hại thì rút đi, đừng tấn công thành trì.
Mặc dù không ai thừa nhận, nhưng chỉ cần vẫn còn biết xấu hổ, bọn họ cũng không có cách nào lừa gạt bản thân.
Lúc đó họ thật sự nghĩ như vậy.
"Kim tiên sinh, ngài nói như vậy là vơ đũa cả nắm”.
Hà Minh Khâm lúc đó đã phản ứng lại: “Người khác ta không dám nói, nếu là ta lúc đó ta đang ở ngoài thành, tất nhiên sẽ không chùn chân, huyết chiến với kẻ thù tới cùng.”
"Được đó!”
Kim Phi giơ ngón tay cái lên: “Nếu tiên sinh đã tận lực tận trung cho nước mạnh mẽ như vậy, vậy ta viết sẽ một phong thư, đưa tiên sinh đi biên cương phía Bắc tham gia vào quân Thiết Lâm, bọn họ gần đây thường hay xảy ra mâu thuẫn với người Đảng Hạng, tiên sinh thấy ngày mai lên đường luôn, thế nào?”
"Cái này... sao có thể?”
Hà Mệnh Khâm nghe vậy nhất thời sắc mặt tái nhợt.
Vừa rồi ông ta chỉ thuận miệng nói như vậy, đâu thực sự dám ra chiến trường.
Cơ thể nhỏ con như ông ta, thật sự bị đưa vào quân Thiết Lâm thì e là ngay cả một tháng cũng không sống nổi.
Nhà ông ta còn có mấy thê thiếp xinh đẹp nữa, cũng không muốn chết sớm như vậy.
"Sao không thể?” Kim Phi cười nhạt hỏi ngược lại.
"Phu tử nói con người nên mỗi người một việc, chức trách của người đọc sách là quản lý thiên hạ, đánh giặc là chuyện của quân sĩ!" Hà Mệnh Khâm cãi chày cãi cối.
"Ta khinh! Đánh giặc không phải việc của ông chẳng lẽ là chuyện của các cô nương à?”
Kim Phi phun ra một ngụm nước bọt: “Giao thiên hạ cho kẻ không phân biệt được thị phi như ông quản lý chính là tai họa của bách tính! Ta thật không biết sao ông có thể thi đậu được cử nhân cơ chứ?”
"Ngươi... sao ngươi có thể mắng người?”
Hà Mệnh Khâm giận Kim Phi đến nỗi râu dựng hết cả lên.
Mấy người tri thức khác cũng khẽ cau mày.
Theo quy cũ, người đọc sách khi tranh luận, bất luận thắng thua ra sao đều phải giữ phong thái quân tử, không được ra tay đánh người, cũng không mắng người.
"Đối xử với những người khác như cách ngươi muốn họ đối xử với ngươi,, trước khi làm bất cứ chuyện gì, trước hết thử đổi vị trí mà nghĩ xem, nếu như chuyện này đổi cho bản thân mình thì có thể chấp nhận được hay không!”
Kim Phi chỉ tay vào thư sinh phẫn nộ quát: “Ông đây mắng ông thì sao? Nếu không phải chiến hào cách trở, ông đây còn muốn đến đánh ông nữa kìa!”
"Mau cút hết đi cho ông, sau một nén nhang, nếu còn ai quanh quẩn gần đây, cứ xử lý theo tội danh bí mật dò xét mật vụ của doanh trại, đánh gãy chân, ném vào tử lao!''
Nói xong, Kim Phi ngoắc gọi đại Lưu lấy ra nén nhang, tự tay đốt rồi cắm lên giá gỗ.
Sau đó nhảy xuống, y đi không quay đầu lại.
Một đám thư sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều không chú ý.
Cuối cùng đều nhìn hướng về Hà Mệnh Khậm: “Hà tiên sinh, bây giờ phải làm sao?”
"Sao ta biết được?”
Hà Mệnh Khâm tự nhiên bị Kim Phi mắng cho một trận cũng hơi oán giận mấy thư sinh đẩy ông ta ra làm đại diện, phất tay áo xoay người rời đi.
Mặc dù Kim Phi đã đi rồi nhưng những đội nhân viên hộ tống vẫn còn ở lại, tất cả đều lạnh lùng nhìn chăm chăm mấy thư sinh này.
Đại đội trưởng dẫn đầu thỉnh thoảng liếc nhìn nén nhang, trong mắt toàn ý lạnh nhạt đùa giỡn.
Chỉ cần nén nhang cháy hết, anh ta sẽ ngay lập tức xông qua chiến hào bắt người.
Mấy thư sinh nhìn nhân viên hộ tống lạnh lùng nghiêm nghị lúc này mới nhớ ra, Kim Phi không chỉ là người có học mà còn là tướng quân giết người như rạ.
Tại chỗ này không lâu trước đó, chỗ dưới chân bọn họ đã từng máu chảy thành sông.
Hà Mệnh Khâm dẫn đầu đi rồi, thư sinh khác cũng kinh hãi, rối rít quay người rời đi.
Có vài người đi được mấy bước lại quay lại nhìn, sợ Kim Phi lại phái nhân viên hộ tống bắt họ lại.
Kim Phi trốn sau lều trại thấy vậy, thở phào một hơi.
Hôn quân Trần Cát cũng không làm ra chuyện vì một lời nói mà trị tội dân, Kim Phi đương nhiên cũng không làm thế.
Thật ra vừa nãy y chỉ hù dọa mấy thư sinh này, cho dù họ không rời đi, Kim Phi cũng không thể thực sự đánh gãy chân họ.
"Tiên sinh, lời không thể nói bừa được, người làm như vậy có phải quá độc đoán rồi không?”
Cửu công chúa đi ra từ bên cạnh, lo lắng nói: “Ngài cưỡng ép trấn áp họ như vậy, đợi sau khi họ trở về e là sẽ gây ra cuộc tạo phản lớn”.
Chương 535: Hôn lễ và tang lễ
“Nếu bọn họ thật sự có thể tạo nên sóng gió, ta sẽ coi trọng bọn họ hơn!”
Kim Phi nhìn bóng lưng đám thư sinh, khinh thường nói: “Điện hạ yên tâm, hương vừa cháy hết, đám người này đã chạy sạch, chỉ là một đám dân đen có tín nhiệm không vững, không làm được gì cả.”
“Nên tiên sinh nới cố ý tàn nhẫn để hù dọa bọn họ đúng không?”
Cửu công chúa lập tức hiểu ý của Kim Phi.
“Đúng vậy, ta muốn để bọn họ cảm thấy ta là người điên giết người không chớp mắt, tránh cho ngày nào cũng tới đây la hét, chọc tức người khác.”
Kim Phi cười nói.
Sự thật chứng minh quyết định này của Kim Phi là đúng.
Sau khi đám thư sinh kia trở về, không tránh khỏi lên án, chửi rủa, nhưng không ai dám đến dốc Đại Mãng gây chuyện.
Bọn họ thật sự sợ Kim Phi chặt đứt chân của bọn họ, hoặc bắt bọn họ đến trại lính.
Hơn nữa, Kim Phi còn bày mưu tính kế để mọi người khắp nơi tuyên dương hôn sự của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân, sự chú ý của dân chúng dần bị chuyển hướng.
Bây giờ, hôn sự của hai người họ đang được bàn tán khắp nơi trên đường phố, người bàn tán chuyện thất tiết càng ngày càng ít.
Nên màn kịch này như sấm to mưa nhỏ nhanh chóng lắng xuống.
Dưới sự cố ý sắp xếp của Hàn Phong, tranh cãi nhanh chóng khắp trại tuyển chọn.
Các cô nương nghe nói đám thư sinh gây chuyện, lòng bình tĩnh vất vả khôi phục lại, lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Hiện tại biết đám thư sinh gây chuyện bị Kim tiên sinh mắng, rất nhiều cô nương đã bình tĩnh lại.
Các màn biểu diễn chiếm cứ giáo trường, cuộc tuyển chọn tạm dừng lại.
Rất nhiều cô nương đoán rằng đây là Kim Phi cố ý sắp xếp, nhưng trải qua lần mắng mỏ sau lần võ đài kịch này, các cô nương cũng không sốt ruột nữa, không có ai đi giục hỏi kết quả.
Thay vào đó, nhiều cô nương tập trung vào hôn sự của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân.
Bây giờ nhắc đến người được yêu thích nhất trong trại tuyển chọn, không phải là Kim Phi mà là Thạch Lăng Vân.
Tất cả các cô nương đều coi cô ấy là thần tượng của mình, đều mong cô ấy có một kết thúc có hậu với Hàn Phong như trong truyện.
Kim Phi và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu thương lượng, lại nói chuyện với Hàn Phong và Thạch Lăng Vân, quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày tượng đài hoàn thành.
Bởi vì lực lượng lao động dồi dào nên tượng đài được xây dựng nhanh chóng và hôm nay đã được dựng lên.
Hàng trăm thợ đá được chiêu mộ từ khắp Tây Xuyên đang ngày đêm khắc bia đá.
Trại ngựa bị công phá, Đan Châu không có sức đi thu xác người dân Đại Khang, sau khi Kim Phi công hạ đại doanh, lệnh cho quân mã cẩn thận thu thập xác người lại, sau đó xác nhận thân phận.
Lúc này, bên trên tượng đá được khắc họ tên bọn họ lên đó.
Hàng trăm thợ đá làm việc cùng lúc, tốc độ rất nhanh.
Vài ngày sau, mấy chục tấm bia đá được dựng lên xung quanh tượng đài.
Hôn lễ của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân cũng tổ chức theo đúng kỳ hạn.
Vô số dân chúng nhận được tin, chạy ra khỏi thành hóng hớt.
Nhất thời, toàn bộ dốc Đại Mãng đông đúc người qua lại.
Tất cả mọi người đều háo hức chờ xem nữ anh hùng trong truyền thuyết trông như thế nào.
Có đẹp và hiên ngang giống trong truyện không?
Nhưng thứ mọi người chờ được không phải là đội rước dâu mà là đội đưa tang đi ra từ sườn đồi gần đó.
“Nhà ai không hiểu chuyện như vậy? Ở đây đang tổ chức hôn lễ, bọn họ lại tới đây chôn cất người, muốn mang lại xui xẻo cho người khác sao?”
“Đúng vậy, quá to gan rồi!”
“Người lập gia đình hôm nay chính là nhân vật lớn của tiêu cục Trấn Viễn, các ngươi cứ chờ đi, người nhà này sắp xong đời rồi!”
“Xong đời cũng đáng, thật không biết sống chết!”
“Không đúng, đội đưa tang này sao lại mặc quần áo của tiêu cục Trấn Viễn?”
“Hình như vậy.”
“Này, các ngươi nhìn kìa, còn có một người phụ nữ khiêng quan tài!”
“Đâu đâu?”
“Người ở bên trái quan tài đằng trước có phải là phụ nữ không?”
“Đúng vậy, đây là người nhà ai, sao lại không có quy củ như vậy, sao có thể để phụ nữ khiêng quan tài chứ?”
“Các ngươi đừng nói bừa nữa, đó là Cửu công chúa đương triều đấy!”
“Ta thấy ngươi mới đừng nên nói bừa, đường đường là Cửu công chúa sao có thể khiêng quan tài cho người khác chứ?”
“Ngươi không tin thì thôi, nhà ta ở cổng thành, Cửu công chúa hai lần ra vào thành đều không ngồi xe ngựa, mà là cưỡi ngựa, ta thấy rất rõ!”
“Nhà ta đưa thức ăn cho Khánh phủ, có lần đi vào Khánh phủ đã nhìn thấy Cửu công chúa, chính là cô ấy! Còn có phía sau Cửu công chúa, một người chính là châu mục đại nhân, một người là Mạnh tướng quân quân Uy Thắng, ta đều từng thấy ở Khánh phủ!”
“Một quan tài bốn người khiêng, trong đó ba người có một công chúa, một châu mục và một tướng quân, vậy một người khác là ai?”
“Còn cần phải hỏi sao? Nhất định là Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn rồi!”
“Trời ơi, người trong quan tài này là ai mà bốn người công chúa, châu mục, Kim tiên sinh và Mạnh tướng quân cùng nhau khiêng?”
“Ta cũng không biết, nhất định là một nhân vật lớn!”
“Nhưng ta chưa từng nghe nói có nhân vật lớn nào chết ở trong trận chiến này.”
Đi đằng trước đội đưa tang, chính là bốn người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải.
Bốn người bọn họ khiêng một quan tài màu đen.
Bởi vì lần này chết quá nhiều người, quan tài cũng cần quá nhiều, gỗ xung quanh không đủ dùng.
Nên mỗi quan tài đều nhỏ và mỏng hơn bình thường.
Bên trong cũng không phải thi thể, mà là mấy vò tro cốt mà thôi.
Đây cũng là không có cách nào khác, bởi vì quả thực không đủ quan tài.
Trong một quan tài đều có mấy hũ tro.
Dù vậy, bốn người nâng lên cũng không khó khăn mấy.
Nhưng bọn họ không đi nhanh.
Mà dân chúng thì tò mò không biết người bọn họ khiêng là ai.
“Đừng đoán, đám người Kim tiên sinh khiêng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là những binh sĩ bình thường và dân chúng, vì giúp chúng ta giành lại trại ngựa mà chết.”
Một binh sĩ quân Uy Thắng phụ trách duy trì trật tự nói: “Tất cả quan tài đều giống nhau, không phân biệt cao thấp giàu nghèo.”
“Đường đường công chúa lại khiêng quan tài cho binh sĩ và dân chúng bình thường ư?”
Nghe vậy mọi người đều sửng sốt.
“Tất cả quan tài đều giống nhau à?”
Sự chú ý của một số người bị một câu nói hấp dẫn: “Rốt cuộc có bao nhiêu quan tài?"
Lần này binh lính duy trì trật tự không trả lời bọn họ, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy.
Ở đằng sau bốn người Kim Phi, lại xuất hiện bốn nhân viên hộ tống.
Cũng khiêng một quan tài mỏng, bên trong quan tài cũng có mấy vò tro cốt.
Sau đó càng ngày càng nhiều quan tài từ chân núi đằng sau xuất hiện.
Thật ra có quá nhiều quan tài, nhân viên hộ tống cũng không đủ dùng.
Sau đó là binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ.
Kế tiếp là binh sĩ quân Uy Thắng.
Những chiếc quan tài lần lượt đi ra từ sườn đồi, đội đưa tang càng ngày càng dài, không thấy điểm cuối.
Mọi người lúc đầu còn bàn tán sôi nổi, nhưng quan tài được đưa vào càng ngày càng nhiều, bầu không khí dần trở nên trang nghiêm.
“Con trai, cha con cũng ở trong quan tài ở đây, quỳ xuống trước cha con đi, đưa tiễn cha con đoạn đường cuối cùng!”
Một người phụ nữ may mắn sống sót, đè bả vai con trai nói.
Người đàn ông của cô ấy đã chết ở trong trại ngựa, thi thể được nhân viên hộ tống thu về, hôm nay tro cốt cũng ở một trong số những quan tài kia.
Con trai tám chín tuổi đã hiểu ý nghĩa của cái chết, không nói câu nào, cắn môi quỳ xuống trước đội đưa tang.
Có người dẫn đầu thì có người theo sau.
Cuối cùng, trong không gian rộng lớn, chỉ có binh sĩ duy trì trật tự còn đứng, còn tất cả dân chúng đều quỳ.
Nhưng lần này bọn họ quỳ không phải trước Cửu công chúa, cũng không phải quan châu mục, mà quỳ trước những binh lính và dân chúng đã hy sinh chiến đấu chống lại kẻ thù.
Khi cô nương mất khống chế bị đưa ra sau sân khấu, buổi biểu diễn tiếp tục.
Thật ra lúc trước thành phần chủ lực phá tan trại ngựa là nam nhân, nhưng vì an ủi các cô nương, Kim Phi sửa lại kịch bản của Trần Văn Viễn một chút, cố ý tăng mạnh suất diễn cho nữ chính.
Sự thật đã chứng minh, quyết định của Kim Phi là chính xác.
Khi nhìn thấy nữ chính dẫn phụ nữ phối hợp với Chu Du Đạt và Hàn Phong phá tan trại ngựa, giết chết đội trưởng kị binh lúc trước đã làm nhục mình, không ít cô nương đều lộ vẻ giải hận.
Còn các nam nhân lúc ấy nhiệt huyết vô cùng, chỉ thấy được chuyện bên cạnh mình, hoàn toàn không biết mấy cái này, sau khi xem xong còn tưởng cảnh vũ nương diễn là thật, cũng không ai so đo gì.
Ngược lại có không ít nam nhân hổ thẹn, cảm thấy một cô nương cũng dám ra tay báo thù, mình thân là đàn ông, lúc ấy chỉ biết vùi đầu chạy, chỉ biết dẫn ngựa, không có cô nương nào có biểu hiện tốt.
Khi câu chuyện tới đoạn nữ chính tự sát, không khí áp lực tới cực hạn.
Xung quanh sân khấu toàn là tiếng khóc, buổi biểu diễn đành tạm dừng lần nữa.
Kim Phi bảo nhóm vũ nương vội vàng diễn vở kịch này, tất nhiên không phải vì muốn kích thích các cô nương vốn đã yếu ớt.
Trọng tâm của vở diễn này là đoạn Hàn Phòng khuyên bảo nữ chính ở phần sau.
Đó cũng là Kim Phi và Trần Văn Viễn, thông qua miệng nhân vật, đang khuyên bảo các cô nương này, trợ giúp họ hoàn thành việc xây dựng tâm lí, lấy lại niềm tin vào cuộc sống.
Cho nên tiết tấu những cảnh bi thảm trước đó đều cực kì nhanh, sau khi Hàn Phong cứu nữ chính, tiết tấu của câu chuyện dần chậm lại.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu phát triển theo hướng tốt hơn.
Còn tâm trạng của các cô nương cũng dần bình tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình là nữ chính kia, tất cả đều mong chờ kết cục của nữ chính và Hàn Phong.
Cả thao trường lớn như vậy đều trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh Hàn Phong vào vai nhân viên hộ tống nam, cao giọng khuyên bảo nữ chính.
“Tiên sinh nhà ta từng nói, chỉ cần không phải loại trời sinh lẳng lơ, cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt, thì không phải là thất tiết!”
“Ngươi bị cưỡng hiếp, cũng không phải bản thân tự nguyện, tại sao phải làm khó bản thân mình?”
“Tiên sinh nhà ta còn từng nói, người đẹp chia làm hai loại, một loại là đẹp bên ngoài, một loại là đẹp trong lòng.”
“Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất!”
“Còn nữa, tiên sinh nói phụ nữ có thể đội nửa bầu trời, lần này nếu không có các ngươi, chúng ta hoàn toàn không đoạt được trại ngựa, càng không thắng được trận này, ngươi là anh hùng, công chúa điện hạ và tiên sinh còn phải lập bia vì chúng ta! Ai dám khinh thường chúng ta chứ?”
“Trên mặt có dấu ấn thì làm sao? Tiên sinh nói đây không phải sỉ nhục, đây là ấn kí của anh hùng!”
“Chết tử tế còn không bằng sống tiếp, cha mẹ sinh ngươi ra, còn phải vất vả chịu trăm cay ngàn đắng nuôi ngươi lớn, không phải để cho ngươi tự sát!”
“Huynh đệ của ngươi đều bị kị binh giết chết, nếu ngươi chết tiếp, ai dưỡng lão cho cha mẹ ngươi?”
“Nếu trong lòng ngươi thật sự luẩn quẩn, đi theo ta đi, chúng ta về làng Tây Hà, nơi đó có một chỗ, tất cả đều là cô nương có thân thế thê thảm, ngươi có thể ở đó, làm một công việc, kiếm chút tiền, gửi về cho cha mẹ, ít nhất cũng báo đáp công ơn dưỡng dục của họ, đỡ để bọn họ già cả mà không có chỗ dựa.”
…
Trên sân khấu, nhân viên hộ tống nam đóng vai Hàn Phong hét đến khàn cả giọng.
Dưới sân khấu, các cô nương nhanh chóng lộ vẻ mặt như suy tư gì đó, rõ ràng họ đang nghĩ về lời nhân viên hộ tống.
Ở nơi xa, Kim Phi không nhịn được giơ một ngón tay cái lên với Trần Văn Viễn.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất hiểu những cô nương này, biết trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khuyên bảo bọn họ, trực tiếp nói thẳng công ơn dưỡng dục của cha mẹ ra.
Cho dù là đời trước hay Đại Khang, đạo hiếu luôn là điều quan trọng nhất trong văn hóa.
Người đầu tiên phải xin lỗi khi đi tìm cái chết chính là cha mẹ.
Làm như vậy, tuy trong đó có chút ý tứ áp chế và ràng buộc đạo đức, nhưng Kim Phi thật sự không nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn.
Chỉ có thể tìm cho các cô nương một lí do sống sót trước, sau đó lại nghĩ cách từ từ khuyên bảo.
Bây giờ xem ra, biện pháp của Trần Văn Viễn bắt đầu có tác dụng rồi.
Không ít cô nương nghe diễn viên hô hét xong, khuôn mặt dần trở nên kiên nghị.
…
Mỗi lần diễn xuất, xung quanh sân khấu chỉ có hơn một ngàn người ngồi được.
Không phải sân khấu nhỏ không ngồi được, mà là Đại Khang không có mic, cũng chẳng có loa, nếu có quá nhiều người xem tụ tập, người ở xa sẽ không nghe thấy trên sân khấu đang nói gì.
Hơn một ngàn bá tánh này xem xong, hơn một ngàn bá tánh còn lại tiếp tục tới đây.
Thế này yêu cầu nhóm vũ nương và nhân viên hộ tống phải biểu diễn không ngừng.
Cùng ngày, bọn họ diễn tổng cộng ba lần.
Các diễn viên khác còn tốt, cho dù là nhân viên hộ tống hay vũ nương tập luyện vũ đạo từ nhỏ, thể chất vẫn theo kịp.
Vất vả nhất là người vào vai Hàn Phong.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giọng nói của nhân viên hộ tống này hoàn toàn khàn đặc, nói cũng chẳng rõ.
Không còn cách nào khác, Kim Phi đành để Hầu Tử tìm một nhân viên hộ tống lanh lợi lần nữa, học thuộc kịch bản suốt đêm.
Ngày hôm sau, tiếp tục biểu diễn.
Bá tánh ngày đầu tiên xem xong, sau khi về thì kể câu chuyện ra cho những chưa xem, cho nên vào buổi biểu diễn ngày hôm sau, các bá tánh khá bình tĩnh.
Ít nhất không phát sinh thêm tình huống cô nương muốn xông lên sân khấu cắn chết diễn viên.
“Lão Hàn, ngươi thật sự không tức giận chứ?”
Trần Văn Viễn có chút chột dạ hỏi.
Theo truyền thống quan niệm Đại Khang, cưới cô gái mất trinh tiết làm vợ, bị gọi là ‘đổ vỏ’.
Trong chuyện xưa này, Hàn Phong tương đương với kẻ ‘đổ vỏ’.
Dù trước đó từng bàn bạc với Hàn Phong, hơn nữa nhân vật này là do Kim Phi sửa chữa bổ sung, anh ta cầm bút viết ra.
“Không sao, chỉ cần có thể giúp các cô nương không tự sát, đừng nói để ta làm kẻ đổ vỏ trong truyện, cho dù thật, ta cũng nhận!”
Hàn Phong cười nói: “Không phải tiên sinh đã nói à, người đẹp chia làm nhiều loại, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất.”
“Nếu Hàn tráng sĩ nghĩ vậy, thế tốt nhất là cưới một cô nương trên mặt có dấu ấn đi.”
Thanh Diên cười nói: “Sáng nay, đã có mấy cô nương chạy đến hậu trường hỏi, nguyên mẫu của nam chính là Hàn tiên sinh, vậy nguyên mẫu của nữ chính là ai.”
“Thanh Diên cô nương, cô như vậy hơi quá mức rồi đấy?”
Hàn Phòng còn chưa tỏ thái độ, Đại Lưu đã không đồng ý trước.
Kim Phi cũng lắc đầu: “Chuyện thì có thể diễn như vậy, nhưng không phải diễn giả thành thật.”
“Không, tiên sinh, ta thật sự muốn bàn bạc chuyện này với ngài một chút.”
Nói tới đây, một nam nhân cao lớn như Hàn Phong, đột nhiên hơi ngại ngùng: “Ở trong trại tù binh, ta thật sự gặp được một cô nương, rất vừa ý.”
“Thật hay giả thế?” Kim Phi hoài nghi nói: “Lão Hàn, ngươi đừng vì chuyện này mà lấy chuyện hạnh phúc cả đời của mình và cô nương kia ra nói giỡn.”
“Đương nhiên là thật…” Hàn Phong ngại ngùng nói.
“Ai thế?” Kim Phi tò mò hỏi.
Chương 532: Bà dì
“Là ai?”
Thanh Diên và Đại Lưu tò mò nhìn về phía Hàn Phong.
“Một cô nương mà các ngươi không quen biết.” Hàn Phong đáp.
“Ngươi không nói tên, sao biết chúng ta không biết?”
Sự tò mò của Đại Lưu hoàn toàn bị khơi dậy, anh ta túm lấy Hàn Phong hỏi: “Nói nhanh, tên là gì?”
“Tên là… Thạch Lăng Vân…” Vẻ mặt Hàn Phong hơi ngượng ngùng.
“Thạch Lăng Vân, chưa từng nghe qua.”
Đại Lưu và Thanh Diên nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
Nhưng Kim Phi lại lộ ra vẻ mặt suy tư.
Đại Lưu vốn bát quái, lúc ở núi Thiết Quán, biết rõ sẽ bị Kim Phi đánh, nhưng vẫn thò đầu vào xem người trong phòng y là ai.
Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức chấn động như vậy, sao có thể bỏ qua dễ dàng chứ?
Anh ta kéo tay áo Hàn Phong, hỏi: “Cô nương đó là người ở đâu, sao hai người lại quen nhau?”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Trần công tử, có phải Lão Hàn từng nói với ngươi về cô nương này rồi không, vậy thì ngươi mới viết chuyện như vậy?”
“Không phải, là Kim tiên sinh để ta sửa và thêm nhân vật này.”
Trần Lăng Viễn lắc đầu.
Đại Lưu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ngài biết sao?”
“Ngươi thông tin nhanh nhạy như vậy còn không biết thì sao ta biết được?”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Hàn Phong, cười nói: “Lão Hàn, Thạch cô nương này có phải có quan hệ với người nào đó trong chúng ta không?”
“Tiên sinh, ngài có ý gì?”
“Nếu như chỉ là một cô gái bình thường, ngươi cảm thấy Lão Hàn sẽ ngượng nghịu như vậy sao?”
Kim Phi nhìn Đại Lưu: “Ngươi cứ cười đi, nếu Thạch cô nương này là bà dì của ngươi, xem ngươi còn cười được nữa không.”
“Không thể nào, cha mẹ tổ tiên ta mấy đời đều chưa từng tới Tây Xuyên, nhưng ngài nói cũng đúng, tiểu tử này chột dạ như vậy nhất định là có nguyên nhân.”
Đại Lưu càng kích động hơn, đẩy Hàn Phong: “Nói nhanh, Thạch cô nương mà ngươi đang lo lắng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Nói xong còn nhìn trộm Thanh Diên và Trần Văn Viễn.
Trong những người có mắt, chỉ có bọn họ là người Tây Xuyên.
Kim Phi cũng hơi lo lắng hỏi: “Vị Thạch cô nương này không phải có quan hệ với nhà họ Khánh đấy chứ?”
Xuất thân của Thanh Diên và Trần Văn Viễn đều không quá cao, cho nên dù Hàn Phong có thích họ hàng của mình thì cũng sẽ không giấu giếm.
Khả năng lớn nhất mà Kim Phi có thể nghĩ tới đó là liên quan đến nhà họ Khánh.
Nhà họ Khánh ở Tây Xuyên đã nhiều năm, có người thân ở ngoài thành, hoặc đi ra ngoài làm ăn bị kỵ binh bắt giữ cũng không có gì lạ.
Đại Lưu không khỏi thở dài: “Lão Hàn, không phải tiên sinh đoán đúng rồi chứ?”
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
“Không liên quan đến nhà họ Khánh!”
Hàn Phong vội vàng lắc đầu, do dự nói: “Lăng Vân là… Là bà dì của… Chu tiên sinh!”
Kim Phi, Đại Lưu khi nghe thấy không liên quan tới nhà họ Khánh thì thở phào nhẹ nhõm.
Bà dì của Chu Du Đạt thì được, nhưng nếu là bà dì của Khánh Mộ Lam và Khánh Hâm Nghiêu thì sẽ là chuyện lớn.
“Lão Hàn, ngươi có năng lực phết nhỉ, bà dì của người ta ngươi còn có thể lặng lẽ thu vào tay.”
Đại Lưu đấm một đấm vào ngực Hàn Phong.
“Thực ra có thể chấp nhận được, Chu tiên sinh muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi lại muốn là chú của anh ta!” Kim Phi cũng cười: “Là anh ta gọi chú chứ?”
“Gọi gì không quan trọng, dù sao cũng kém hai bậc.” Đại Lưu cười lớn: “Lão Hàn, Chu tiên sinh biết chuyện này không?”
“Ta… Ta và Lăng Vân chưa nói với anh ta…” Hàn Phong ngượng ngùng trả lời.
“Huynh đệ, bảo trọng!” Kim Phi vỗ vai Hàn Phong: “Lúc Chu tiên sinh cầm đao chém ngươi, nhớ chạy nhanh hơn chút!”
“Haha, huynh đệ trở thành chú… Ta hơi mong chờ phản ứng lúc Chu tiên sinh biết chuyện này.”
Đại Lưu ôm bụng cười đến đứng không vững: “Không được, không được, để ta cười một lúc đã.”
Thanh Diên cũng cười đến híp mắt lại.
Trần Văn Viễn cười mấy tiếng, hỏi: “Hàn tráng sĩ, vị Chu… Cô nương này bao nhiêu tuổi?”
Đại Lưu đang ôm bụng cười, không thể cười được nữa: “Đúng vậy, Lão Hàn, ánh mắt của ngươi khá đặc biệt…”
Hai mắt Thanh Diên đột nhiên mở to, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.
Giống như tránh xa biến thái vậy.
“Mắt Lão Hàn không đến nỗi nào đâu, vị Thạch cô nương này chắc chắn không quá lớn tuổi.” Kim Phi xua tay nói.
“Đại nhân, vẫn là ngài thông minh, Lăng Vân năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.”
Hàn Phong nói: “Cô ấy ấy và bà của Chu tiên sinh chỉ là cùng tổ tiên, không phải bà dì ruột của anh ta.”
“Không chỉ đơn giản là cùng tổ tiên chứ?”
Kim Phi nheo mắt hỏi: “Vị Thạch cô nương này và bà của Chu tiên sinh đã ngoài năm đời chưa?”
“Chưa… Chưa…” Hàn Phong lắc đầu.
“Này, còn chưa ngoài năm đời mà còn nói không phải bà dì ruột?” Đại Lưu trừng mắt hỏi.
Thành thân trong tộc cũng có sự khác biệt về khoảng cách giữa các thành viên.
Một số có cùng ông nội, một số có cùng tổ tiên.
Cái gọi là ngoài năm đời, chính là hai người có cùng một tổ tiên từ năm đời trở lên.
Ví dụ như Hàn Phong nói Thạch Lăng Vân và bà Chu Du Đạt là họ hàng ruột thịt ở đời thứ năm, điều đó có nghĩa ông nội Thạch Lăng Vân và ông nội bà Chu Du Đạt hẳn là anh em ruột.
Ít nhất cũng là anh em họ.
Điều này rất thường gặp ở thời phong kiến.
Nhiều đàn ông thuộc gia đình giàu có đều có chắt lấy những cô gái nhỏ tuổi làm vợ lẽ.
Vợ lẽ này sinh con dù tuổi còn trẻ nhưng bối phận vẫn rất cao.
Như Tấn vương và Cửu công chúa bằng tuổi nhau, nhưng Tấn vương lại là chú của Cửu công chúa.
Thạch Lăng Vân và bà của Chu Du Đạt chắc cũng là trường hợp này.
“Vậy cũng không thể làm gì được, Lăng Vân là một cô gái tốt, ban đầu tiên sinh thảo luận về việc thêm một nhân vật như vậy, ta nghĩ đến cô ấy ấy đầu tiên.”
Hàn Phong nói: “Lăng Vân được giáo dục rất tốt, biết lý lẽ, thật ra khi ở trại tù binh, giúp được rất nhiều việc, trong trận chiến tranh đoạt trại ngựa, cô ấy ấy còn giết được một kỵ binh.”
“Nói vậy, ta và Trần công tử tạo nhân vật này cũng coi như chó ngáp phải ruồi nhỉ?”
Kim Phi sửng sốt: “Khó trách lúc ta tìm ngươi thương lượng, thấy vẻ mặt ngươi không đúng lắm, thì ra là thật sự biết một nữ anh hùng như vậy!”
Thông tin vai chính trong kịch võ đài, đều do Hàn Phong cung cấp.
Lúc ấy Kim Phi còn cho rằng Hàn Phong cũng có tài viết chuyện, bây giờ mới biết, thì ra là anh ta biết nguyên mẫu.
“Coi là vậy đi, chỉ là tính tình Lăng Vân cứng cỏi, cô ấy ấy không muốn tự sát, mà từ sớm đã muốn làm nhân viên hộ tống nữ.”
Hàn Phong nói: “Ta… Ta muốn cưới cô ấy ấy! Nhân dịp hôm nay, muốn hỏi ý kiến của tiên sinh.”
“Chuyện của hai người các ngươi, hỏi ta làm gì?”
Kim Phi nói: “Chỉ cần ngươi sẵn lòng, cô nương nhà người ta cũng sẵn lòng, các ngươi có thể thành thân, không cần hỏi bất kỳ ai.”
“Không, ý ta là, bây giờ mọi người không phải tò mò nguyên mẫu vai chính là ai sao, có thể lợi dụng chuyện này không?” Hàn Phong hỏi.
“Ý kiến hay.” Kim Phi khẽ gật đầu, “Nhưng mà Lăng Vân cô nương có đồng ý không?”
Chương 533: Nói đi, các người muốn làm gì?
“Tối hôm qua ta đã trao đổi với cô ấy rồi. Phương án này là do Lăng Vân đề ra, bảo ta tới để bàn bạc lại với tiên sinh.”
Hàn Phong nói: “Cô ấy còn nói hy vọng có thể tổ chức hôn lễ ở trại tù binh.”
“Tại sao?” Kim Phi hỏi.
Có ai thành thân mà không muốn chọn một ngày lành, một địa điểm tốt cơ chứ.
Trại tù binh không chỉ là nơi đau buồn của tất cả người dân tị nạn, mà cũng là nơi có vô số người đã chết.
“Lăng Vân nói rằng, nếu sự việc đã xảy ra rồi thì cần phải dũng cảm đối mặt với quá khứ, mới có thể có được tương lai.” Hàn Phong đáp.
“Vị Lăng Vân cô nương này thật sự là một nữ trung hào kiệt! Lão Hàn, ngươi đã tìm được một cô gái tốt rồi đấy!”
Nghe Hàn Phong nói như vậy, Kim Phi lại càng có thiện cảm với cô gái mà y chưa từng gặp mặt này.
Dũng cảm đối mặt với quá khứ khủng khiếp đó, nói ra thì đơn giản lắm, nhưng khi thực hiện lại cực kỳ khó khăn.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều cô gái tự sát đến như vậy.
“Lăng Vân là người đọc sách, chủ kiến đoan chính, có vài câu cô ấy nói ta nghe cũng không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy cô ấy nói rất có lý.”
Hàn Phong gãi đầu cười, hỏi: “Tiên sinh, ngài đồng ý rồi sao?”
“Lăng Vân cô nương đã hy sinh lớn như vậy rồi, ta đương nhiên là đồng ý rồi!”
Kim Phi nói: “Hôn lễ này nhất định phải làm thật lớn, thật đặc biệt. Ta muốn cả Tây Xuyên này đều phải biết!”
…
Hai ngày sau, vở kịch vẫn còn đang biểu diễn.
Không cần Kim Phi sắp xếp, nhiều người dân như vậy sau khi nghe qua câu chuyện sẽ tự mình tuyên truyền ra bên ngoài.
Cộng thêm tiên sinh kể chuyện lại thêm mắm thêm muối vào, nên chỉ vỏn vẹn trong hai ngày, cả Tây Xuyên đều đã biết đến chuyện này.
Đa số người dân bình thường đều rất hiền lành, theo sự gợi mở của câu chuyện, cơ bản đều cảm thấy đồng cảm với những người dân tị nạn.
Gần đây có rất nhiều người dân tị nạn vào thành làm việc, người cười nhạo dấu ấn in trên mặt họ cũng càng ngày càng ít.
Ngược lại, ngày càng có nhiều người dân bày tỏ thiện chí với họ.
Điều này làm cho sự tự ti trong lòng của những người dân tị nạn cũng tan đi rất nhiều.
Tất nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều thích câu chuyện này.
Trong đó chủ yếu là những người đọc sách.
Trong văn hóa truyền thống của Đại Khang, sự trong sạch rất quan trọng. Câu chuyện được truyền ra từ dốc Đại Mãng này, có thể xem như là đã trái ngược với tập tục được lưu truyền hàng ngàn năm qua.
“Nực cười, người viết ra câu chuyện như thế này quả thực là rất nực cười!”
“Không phải nực cười mà là vô liêm sỉ! Đây là đang giẫm đạp lên những quy tắc của tổ tiên ta!”
“Chết đói là chuyện nhỏ, mất đi trinh tiết mới là chuyện lớn. Phụ nữ mất trinh tiết rồi lại được bọn họ viết thành thế này, thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Theo như những gì bọn họ viết ở đây, về sau còn ai để ý tới trong sạch nữa chứ. Tất cả phụ nữ đều không phải trở thành dâm phụ hết sao!”
“Trước kia ta cảm thấy Kim Phi là một người đọc sách rất tài giỏi. Bây giờ xem ra cũng chỉ được như vậy!”
“Ta nghe nói câu chuyện này không phải do Kim Phi viết ra, mà là do một tên thư sinh nghèo tên Trần Văn Viễn viết đó.”
“Là cái tên Trần Văn Viễn ở đầu cầu giúp người ta sao chép lại thơ văn sao?”
“Đúng, chính là hắn!”
“Vậy thì đúng rồi. Ta nghe nói mấy hôm trước hắn còn chuộc thân thay cho một cô gái tên là Tiểu Liên ở lầu Hàm Hương đấy.”
“Ta cũng nghe nói về chuyện này rồi, hình như tên Trần Văn Viễn đó vẫn luôn dây dưa mập mờ với cô gái lầu xanh này!”
“Chẳng trách lại viết ra được câu chuyện như thế này. Thì ra là nhặt được một dâm phụ!”
“Không đúng, câu chuyện này là do Kim Phi bảo viết đấy. Lúc đó y còn tới tìm ta nữa. Chỉ là ta nghe xong yêu cầu của Kim Phi, cảm thấy không ra thể thống gì nên đã không đồng ý!”
“Cũng tìm ta rồi, ta cũng viết rồi, nhưng về sau lại bị trả lại. Lúc đó ta nghĩ mãi không ra, ta đường đường là một tú tài, sao lại làm văn thua Trần Văn Viễn được. Bây giờ ta đã hiểu ra rồi, thì ra Kim Phi muốn một câu chuyện như thế này!”
“Không cần biết câu chuyện này là do ai viết, dù sao không thể để nó tiếp tục lưu truyền được nữa. Nếu không thiên hạ này còn có liêm sỉ gì nữa? Đi, đến dốc Đại Mãng tìm Kim Phi, tìm hắn hỏi cho rõ ràng!”
“Đúng, Kim Phi nhất định phải sửa lại câu chuyện này.”
…
Dốc Đại Mãng, Kim Phi đang cùng Cửu Công Chúa, Khánh Hâm Nghiêu thảo luận về chuyện bia tưởng niệm và hôn lễ của Hàn Phong, thì Đại Lưu vén rèm bước vào.
“Tiên sinh, bên ngoài có một đám thư sinh đến gây chuyện, làm ầm lên muốn nhất định phải gặp được ngài!”
“Gặp ta để làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Ta nghe bọn họ ồn ào về cái gì trong sạch, thể thống gì đó. Hình như còn muốn tiên sinh sửa lại câu chuyện.” Đại Lưu đáp.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cùng khẽ cau mày.
Khi bọn họ lần đầu nghe được câu chuyện này thì đã biết tình huống như này sẽ xảy ra rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ sự việc sẽ tới nhanh như vậy.
Điều này cũng chứng tỏ phản ứng của người đọc sách còn gay gắt hơn bọn họ dự tính nhiều.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây? Hay ta đuổi bọn họ đi nhé?” Đại Lưu hỏi.
“Không cần, phá bỏ ràng buộc, lập lên điều mới luôn luôn là việc hết sức khó khăn. Bởi vì như vậy sẽ làm tổn hại đến lợi ích của một số người, và sẽ gặp phải sự phản đối của bọn họ.”
Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Chuyện gì cần phải đối mặt thì phải đối mặt, trốn tránh mãi mãi không giải quyết được vấn đề gì. Hôm nay chúng ta đuổi bọn họ đi, ngày mai sẽ càng có đông người tới. Để ta đi xem thử đi.”
Y là một sinh viên khoa học, không giỏi phản bác, vì vậy bình thường rất ít khi tranh luận với người khác, chỉ biết ở lì trong phòng thí nghiệm, vùi đầu vào làm việc.
Y tin rằng sự thật sẽ chứng minh ai đúng ai sai, phản bác lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ để lãng phí thời gian mà thôi.
Nhưng lần này thì không được rồi, nếu y không ra ngoài, phản bác lại hết được lời của đám người này thì sự việc sẽ ngày càng ầm ĩ.
Đến lúc đó có khi còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước.
“Điện hạ, Khánh đại nhân, hai người ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi xem thử có chuyện gì.”
Kim Phi vẫy tay với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu rồi đi ra khỏi lều.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu khẽ thở dài, cũng đi theo ra ngoài.
Kim Phi phát hiện ra bọn họ nhưng cũng không có ngăn cản. Chỉ ra hiệu với Đại Lưu gia tăng thêm người hộ vệ, tránh lát nữa ầm ĩ lên làm tổn thương đến hai người họ.
Đại Lưu quay sang bên cạnh dùng tay ra hiệu. Một đội nhân viên hộ tống đang tập luyện ở một bên đó lập tức chạy qua.
Rất nhiều người vừa chạy còn vừa thay hộp mũi tên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
“Lần này đều là người dân bình thường, không phải kẻ địch. Bảo mọi người tháo ống tên xuống hết đi, kẻo vô tình trúng phải ai.”
Kim Phi thấy vậy bèn nhắc nhở: “Còn nữa, bảo tất cả mọi người đừng rút đao ra vội. Nếu phát hiện có nguy hiểm, thì bảo vệ Điện hạ và Khánh đại nhân rời đi trước.”
“Rõ!” Đại Lưu nhanh chóng gọi một cận vệ tới dặn dò.
Xung quanh dốc Đại Mãng đã tụ tập hơn trăm người đọc sách, đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào doanh trại.
Khi thấy Kim Phi dẫn người từ phía sau lều trại xuất hiện, các thư sinh vốn còn đang còn nghị luận sôi nổi, nước miếng bay tung tóe bèn lập tức im bặt lại.
Thực sự là khí thế của hơn một trăm nhân viên hộ tống mặc đồ đen cùng nhau bước ra thực sự quá đáng sợ rồi.
Cộng thêm sự truyền bá của người kể chuyện dạo gần đây, nên trong mắt của rất nhiều người, chiến đội áo giáp đen chính là cỗ máy chiến tranh giết người không chớp mắt.
Rất nhiều thư sinh đều vô thức lùi về phía sau, sợ đắc tội với đám sát thủ này, rồi bị chặt đầu ngay tại chỗ.
“Mọi người đừng sợ, trời đất soi xét, ta không tin Kim Phi lại dám giết dân thường.”
Một thư sinh trung niên ổn định lại tinh thần, hét lớn động viên các thư sinh.
“Đúng, Đại Khang trước nay chưa từng có tiền lệ bị kết án vì lời nói cả. Kim Phi cũng là người đọc sách, ta không tin hắn dám làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!”
Các thư sinh cũng lần lượt hồi phục lại tinh thần, không còn tiếp tục lùi về phía sau nữa.
Kim Phi nghe thấy tiếng bọn họ hò hét, không khỏi cười khinh bỉ.
Y ra hiệu cho nhân viên hộ tống nhấc một cái giá gỗ qua, đặt ở khu đất trống cạnh chiến hào.
Kim Phi leo lên giá gỗ ngăn cách chiến hào, lạnh lùng nhìn lướt qua đám thư sinh.
Sau đó giơ một chiếc loa sắt lên, hỏi: “Nói đi, các người muốn làm gì?”
Chương 534: Không thể nói bừa
"Kim Phi, ngươi bịa ra một câu chuyện không đứng đắn, khoe khoang không kiêng nể, còn không biết xấu hổ hỏi bọn ta muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì hả?”
"Kim Phi, ngươi phải sửa câu chuyện này lại!"
"Trần Văn Viễn đâu, gọi hắn ra đây!"
...
Mấy thư sinh miệng nói không ngừng, chỉ tay về Kim Phi rồi ngừng lại phun nước bọt.
May mắn là Kim Phi ở khoảng cách xa, nếu không thì chắc đã bị văng nước bọt khắp mặt.
Kim Phi cảm thấy đầu óc bị tiếng tranh cãi dội vào ù ù, giơ loa lên hét to: “Được rồi, từng người từng người nói!”
Nhưng mấy người thư sinh quá kích động, xung quanh cũng cực kỳ ồn ào, hoàn toàn không hề nghe Kim Phi nói.
Hoặc nghe thấy rồi cũng không dừng lại mà, tiếp tục nêu lên ý kiến của mình.
Kim Phi không còn cách nào đành chỉ tay về kệ gỗ ra hiệu, cùng lúc đó mấy nhân viên hộ tống tiến lên trước một bước.
Tiếng bước chân đều đặn, tiếng áo giáp đen cọ vào nhau tức khắc làm cho mấy thư sinh yên lặng trở lại.
"Các người la to như vậy, ai mà nghe rõ các người đang nói cái gì chứ?”
Kim Phi lại lần nữa giờ loa lên, nói: “Các người phái ra một người đại diện!"
Mấy thư sinh ta nhìn ngươi, người nhìn ta cuối cùng đẩy ra một người thư sinh trung niên.
"Kim tiên sinh, tại hạ bất tài, là cử nhân năm Vĩnh An thứ mười chín, được các vị coi trọng, chọn tại hạ ra làm đại diện.”
Thư sinh trung niên chắp tay bái Kim Phi, hành lễ thư sinh: “Tại hạ tên Hà Mệnh Khâm, Kim tiên sinh có thể gọi ta là Lão Hà”.
"Thì ra là Hà tiên sinh!”
Kim Phi cũng đáp lễ.
"Thực sự thì bọn ta đến tìm tiên sinh vì chuyện gì, chắc hẳn tiên sinh cũng biết rồi”.
Hà Mệnh Khâm nói: “Tiên sinh bảo Trần Văn Viễn bịa ra câu chuyện kia quả thật là làm tổn hại đến văn hóa, thực sự không thể tiếp tục truyền đi, nếu không thì sau này tất cả phu nhân đều không coi trọng danh tiết, bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, thành ra thể thống gì? Phu tử có dạy, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, vẫn mong tiên sinh cân nhắc, chớ để làm hỏng tập tục ngàn năm!”
"Thì ra Hà tiên sinh hiểu như vậy, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn".
Kim Phi chắp tay, trên mặt lại cười khẩy khinh thường.
"Ta hiểu như vậy chẳng lẽ không đúng sao?” Hà Mệnh Khâm hỏi.
"Tiểu sinh cho rằng, phụ tử nói chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, không phải chỉ trinh tiết của nữ tử mà là khí tiết của nam nhân”.
Kim Phi nói:”Nói đến cái gọi là trinh tiết, tiểu sinh nghĩ rằng cũng không phải chỉ đến thân thể phụ nữ mà là chỉ tiết hạnh! Cho dù là cô nương thanh lâu mang trong lòng đại nghĩa vì thiên hạ, cũng không coi là thất tiết."
Ngược lại một cô nương nếu như suốt ngày nghĩ đến việc lăng nhăng không chung thủy, dù là trinh nữ cũng là thất tiết!”
"Cái này...” Hà Mệnh Khâm không ngờ rằng Kim Phi sẽ nói như vậy, nhất thời không nghĩ được nên phản bác thế nào.
Mà Kim Phi cũng không để ông ta có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Các cô ấy là tự nguyện thất tiết sao? Là họ bị cưỡng bức mà!”
"Nói ra thì, họ bị kỵ binh bắt đi là do chúng ta làm nam nhân mà vô dụng, không bảo vệ tốt cho họ!”
"Nhưng dù là vậy, họ vẫn giúp đỡ chúng ta như cũ, đoạt được trại ngựa của quân địch!"
"Lúc đó các người đang làm gì?”
"Các người trốn trong tường thành cao lớn, núp trong chăn run lẩy bẩy, còn cầu nguyện người Thổ Phiền đừng phá vỡ cổng thành, đừng làm nhục thê thiếp con gái của các người có đúng không?”
"Các người có từng nghĩ tới, lúc các cô ấy bị làm nhục, trong tuyệt vọng nhường nào? Nếu như họ là thê thiếp con gái của các người, các người có đau lòng không?”
"Bây giờ các người muốn làm gì? Muốn ép chết các cô ấy mới được à?”
Kim Phi chỉ về hướng của doanh trại, càng nói càng kích động.
Cuối cùng y hét lên.
Không ít thư sinh cúi đầu xuống.
Giống như Kim Phi nói, khi đại quân Đan Châu vây thành, trong thành thực sự có không ít bách tính đều đang cầu nguyện kỵ binh bên ngoài sau khi cướp bóc giết hại thì rút đi, đừng tấn công thành trì.
Mặc dù không ai thừa nhận, nhưng chỉ cần vẫn còn biết xấu hổ, bọn họ cũng không có cách nào lừa gạt bản thân.
Lúc đó họ thật sự nghĩ như vậy.
"Kim tiên sinh, ngài nói như vậy là vơ đũa cả nắm”.
Hà Minh Khâm lúc đó đã phản ứng lại: “Người khác ta không dám nói, nếu là ta lúc đó ta đang ở ngoài thành, tất nhiên sẽ không chùn chân, huyết chiến với kẻ thù tới cùng.”
"Được đó!”
Kim Phi giơ ngón tay cái lên: “Nếu tiên sinh đã tận lực tận trung cho nước mạnh mẽ như vậy, vậy ta viết sẽ một phong thư, đưa tiên sinh đi biên cương phía Bắc tham gia vào quân Thiết Lâm, bọn họ gần đây thường hay xảy ra mâu thuẫn với người Đảng Hạng, tiên sinh thấy ngày mai lên đường luôn, thế nào?”
"Cái này... sao có thể?”
Hà Mệnh Khâm nghe vậy nhất thời sắc mặt tái nhợt.
Vừa rồi ông ta chỉ thuận miệng nói như vậy, đâu thực sự dám ra chiến trường.
Cơ thể nhỏ con như ông ta, thật sự bị đưa vào quân Thiết Lâm thì e là ngay cả một tháng cũng không sống nổi.
Nhà ông ta còn có mấy thê thiếp xinh đẹp nữa, cũng không muốn chết sớm như vậy.
"Sao không thể?” Kim Phi cười nhạt hỏi ngược lại.
"Phu tử nói con người nên mỗi người một việc, chức trách của người đọc sách là quản lý thiên hạ, đánh giặc là chuyện của quân sĩ!" Hà Mệnh Khâm cãi chày cãi cối.
"Ta khinh! Đánh giặc không phải việc của ông chẳng lẽ là chuyện của các cô nương à?”
Kim Phi phun ra một ngụm nước bọt: “Giao thiên hạ cho kẻ không phân biệt được thị phi như ông quản lý chính là tai họa của bách tính! Ta thật không biết sao ông có thể thi đậu được cử nhân cơ chứ?”
"Ngươi... sao ngươi có thể mắng người?”
Hà Mệnh Khâm giận Kim Phi đến nỗi râu dựng hết cả lên.
Mấy người tri thức khác cũng khẽ cau mày.
Theo quy cũ, người đọc sách khi tranh luận, bất luận thắng thua ra sao đều phải giữ phong thái quân tử, không được ra tay đánh người, cũng không mắng người.
"Đối xử với những người khác như cách ngươi muốn họ đối xử với ngươi,, trước khi làm bất cứ chuyện gì, trước hết thử đổi vị trí mà nghĩ xem, nếu như chuyện này đổi cho bản thân mình thì có thể chấp nhận được hay không!”
Kim Phi chỉ tay vào thư sinh phẫn nộ quát: “Ông đây mắng ông thì sao? Nếu không phải chiến hào cách trở, ông đây còn muốn đến đánh ông nữa kìa!”
"Mau cút hết đi cho ông, sau một nén nhang, nếu còn ai quanh quẩn gần đây, cứ xử lý theo tội danh bí mật dò xét mật vụ của doanh trại, đánh gãy chân, ném vào tử lao!''
Nói xong, Kim Phi ngoắc gọi đại Lưu lấy ra nén nhang, tự tay đốt rồi cắm lên giá gỗ.
Sau đó nhảy xuống, y đi không quay đầu lại.
Một đám thư sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều không chú ý.
Cuối cùng đều nhìn hướng về Hà Mệnh Khậm: “Hà tiên sinh, bây giờ phải làm sao?”
"Sao ta biết được?”
Hà Mệnh Khâm tự nhiên bị Kim Phi mắng cho một trận cũng hơi oán giận mấy thư sinh đẩy ông ta ra làm đại diện, phất tay áo xoay người rời đi.
Mặc dù Kim Phi đã đi rồi nhưng những đội nhân viên hộ tống vẫn còn ở lại, tất cả đều lạnh lùng nhìn chăm chăm mấy thư sinh này.
Đại đội trưởng dẫn đầu thỉnh thoảng liếc nhìn nén nhang, trong mắt toàn ý lạnh nhạt đùa giỡn.
Chỉ cần nén nhang cháy hết, anh ta sẽ ngay lập tức xông qua chiến hào bắt người.
Mấy thư sinh nhìn nhân viên hộ tống lạnh lùng nghiêm nghị lúc này mới nhớ ra, Kim Phi không chỉ là người có học mà còn là tướng quân giết người như rạ.
Tại chỗ này không lâu trước đó, chỗ dưới chân bọn họ đã từng máu chảy thành sông.
Hà Mệnh Khâm dẫn đầu đi rồi, thư sinh khác cũng kinh hãi, rối rít quay người rời đi.
Có vài người đi được mấy bước lại quay lại nhìn, sợ Kim Phi lại phái nhân viên hộ tống bắt họ lại.
Kim Phi trốn sau lều trại thấy vậy, thở phào một hơi.
Hôn quân Trần Cát cũng không làm ra chuyện vì một lời nói mà trị tội dân, Kim Phi đương nhiên cũng không làm thế.
Thật ra vừa nãy y chỉ hù dọa mấy thư sinh này, cho dù họ không rời đi, Kim Phi cũng không thể thực sự đánh gãy chân họ.
"Tiên sinh, lời không thể nói bừa được, người làm như vậy có phải quá độc đoán rồi không?”
Cửu công chúa đi ra từ bên cạnh, lo lắng nói: “Ngài cưỡng ép trấn áp họ như vậy, đợi sau khi họ trở về e là sẽ gây ra cuộc tạo phản lớn”.
Chương 535: Hôn lễ và tang lễ
“Nếu bọn họ thật sự có thể tạo nên sóng gió, ta sẽ coi trọng bọn họ hơn!”
Kim Phi nhìn bóng lưng đám thư sinh, khinh thường nói: “Điện hạ yên tâm, hương vừa cháy hết, đám người này đã chạy sạch, chỉ là một đám dân đen có tín nhiệm không vững, không làm được gì cả.”
“Nên tiên sinh nới cố ý tàn nhẫn để hù dọa bọn họ đúng không?”
Cửu công chúa lập tức hiểu ý của Kim Phi.
“Đúng vậy, ta muốn để bọn họ cảm thấy ta là người điên giết người không chớp mắt, tránh cho ngày nào cũng tới đây la hét, chọc tức người khác.”
Kim Phi cười nói.
Sự thật chứng minh quyết định này của Kim Phi là đúng.
Sau khi đám thư sinh kia trở về, không tránh khỏi lên án, chửi rủa, nhưng không ai dám đến dốc Đại Mãng gây chuyện.
Bọn họ thật sự sợ Kim Phi chặt đứt chân của bọn họ, hoặc bắt bọn họ đến trại lính.
Hơn nữa, Kim Phi còn bày mưu tính kế để mọi người khắp nơi tuyên dương hôn sự của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân, sự chú ý của dân chúng dần bị chuyển hướng.
Bây giờ, hôn sự của hai người họ đang được bàn tán khắp nơi trên đường phố, người bàn tán chuyện thất tiết càng ngày càng ít.
Nên màn kịch này như sấm to mưa nhỏ nhanh chóng lắng xuống.
Dưới sự cố ý sắp xếp của Hàn Phong, tranh cãi nhanh chóng khắp trại tuyển chọn.
Các cô nương nghe nói đám thư sinh gây chuyện, lòng bình tĩnh vất vả khôi phục lại, lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Hiện tại biết đám thư sinh gây chuyện bị Kim tiên sinh mắng, rất nhiều cô nương đã bình tĩnh lại.
Các màn biểu diễn chiếm cứ giáo trường, cuộc tuyển chọn tạm dừng lại.
Rất nhiều cô nương đoán rằng đây là Kim Phi cố ý sắp xếp, nhưng trải qua lần mắng mỏ sau lần võ đài kịch này, các cô nương cũng không sốt ruột nữa, không có ai đi giục hỏi kết quả.
Thay vào đó, nhiều cô nương tập trung vào hôn sự của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân.
Bây giờ nhắc đến người được yêu thích nhất trong trại tuyển chọn, không phải là Kim Phi mà là Thạch Lăng Vân.
Tất cả các cô nương đều coi cô ấy là thần tượng của mình, đều mong cô ấy có một kết thúc có hậu với Hàn Phong như trong truyện.
Kim Phi và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu thương lượng, lại nói chuyện với Hàn Phong và Thạch Lăng Vân, quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày tượng đài hoàn thành.
Bởi vì lực lượng lao động dồi dào nên tượng đài được xây dựng nhanh chóng và hôm nay đã được dựng lên.
Hàng trăm thợ đá được chiêu mộ từ khắp Tây Xuyên đang ngày đêm khắc bia đá.
Trại ngựa bị công phá, Đan Châu không có sức đi thu xác người dân Đại Khang, sau khi Kim Phi công hạ đại doanh, lệnh cho quân mã cẩn thận thu thập xác người lại, sau đó xác nhận thân phận.
Lúc này, bên trên tượng đá được khắc họ tên bọn họ lên đó.
Hàng trăm thợ đá làm việc cùng lúc, tốc độ rất nhanh.
Vài ngày sau, mấy chục tấm bia đá được dựng lên xung quanh tượng đài.
Hôn lễ của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân cũng tổ chức theo đúng kỳ hạn.
Vô số dân chúng nhận được tin, chạy ra khỏi thành hóng hớt.
Nhất thời, toàn bộ dốc Đại Mãng đông đúc người qua lại.
Tất cả mọi người đều háo hức chờ xem nữ anh hùng trong truyền thuyết trông như thế nào.
Có đẹp và hiên ngang giống trong truyện không?
Nhưng thứ mọi người chờ được không phải là đội rước dâu mà là đội đưa tang đi ra từ sườn đồi gần đó.
“Nhà ai không hiểu chuyện như vậy? Ở đây đang tổ chức hôn lễ, bọn họ lại tới đây chôn cất người, muốn mang lại xui xẻo cho người khác sao?”
“Đúng vậy, quá to gan rồi!”
“Người lập gia đình hôm nay chính là nhân vật lớn của tiêu cục Trấn Viễn, các ngươi cứ chờ đi, người nhà này sắp xong đời rồi!”
“Xong đời cũng đáng, thật không biết sống chết!”
“Không đúng, đội đưa tang này sao lại mặc quần áo của tiêu cục Trấn Viễn?”
“Hình như vậy.”
“Này, các ngươi nhìn kìa, còn có một người phụ nữ khiêng quan tài!”
“Đâu đâu?”
“Người ở bên trái quan tài đằng trước có phải là phụ nữ không?”
“Đúng vậy, đây là người nhà ai, sao lại không có quy củ như vậy, sao có thể để phụ nữ khiêng quan tài chứ?”
“Các ngươi đừng nói bừa nữa, đó là Cửu công chúa đương triều đấy!”
“Ta thấy ngươi mới đừng nên nói bừa, đường đường là Cửu công chúa sao có thể khiêng quan tài cho người khác chứ?”
“Ngươi không tin thì thôi, nhà ta ở cổng thành, Cửu công chúa hai lần ra vào thành đều không ngồi xe ngựa, mà là cưỡi ngựa, ta thấy rất rõ!”
“Nhà ta đưa thức ăn cho Khánh phủ, có lần đi vào Khánh phủ đã nhìn thấy Cửu công chúa, chính là cô ấy! Còn có phía sau Cửu công chúa, một người chính là châu mục đại nhân, một người là Mạnh tướng quân quân Uy Thắng, ta đều từng thấy ở Khánh phủ!”
“Một quan tài bốn người khiêng, trong đó ba người có một công chúa, một châu mục và một tướng quân, vậy một người khác là ai?”
“Còn cần phải hỏi sao? Nhất định là Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn rồi!”
“Trời ơi, người trong quan tài này là ai mà bốn người công chúa, châu mục, Kim tiên sinh và Mạnh tướng quân cùng nhau khiêng?”
“Ta cũng không biết, nhất định là một nhân vật lớn!”
“Nhưng ta chưa từng nghe nói có nhân vật lớn nào chết ở trong trận chiến này.”
Đi đằng trước đội đưa tang, chính là bốn người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải.
Bốn người bọn họ khiêng một quan tài màu đen.
Bởi vì lần này chết quá nhiều người, quan tài cũng cần quá nhiều, gỗ xung quanh không đủ dùng.
Nên mỗi quan tài đều nhỏ và mỏng hơn bình thường.
Bên trong cũng không phải thi thể, mà là mấy vò tro cốt mà thôi.
Đây cũng là không có cách nào khác, bởi vì quả thực không đủ quan tài.
Trong một quan tài đều có mấy hũ tro.
Dù vậy, bốn người nâng lên cũng không khó khăn mấy.
Nhưng bọn họ không đi nhanh.
Mà dân chúng thì tò mò không biết người bọn họ khiêng là ai.
“Đừng đoán, đám người Kim tiên sinh khiêng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là những binh sĩ bình thường và dân chúng, vì giúp chúng ta giành lại trại ngựa mà chết.”
Một binh sĩ quân Uy Thắng phụ trách duy trì trật tự nói: “Tất cả quan tài đều giống nhau, không phân biệt cao thấp giàu nghèo.”
“Đường đường công chúa lại khiêng quan tài cho binh sĩ và dân chúng bình thường ư?”
Nghe vậy mọi người đều sửng sốt.
“Tất cả quan tài đều giống nhau à?”
Sự chú ý của một số người bị một câu nói hấp dẫn: “Rốt cuộc có bao nhiêu quan tài?"
Lần này binh lính duy trì trật tự không trả lời bọn họ, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy.
Ở đằng sau bốn người Kim Phi, lại xuất hiện bốn nhân viên hộ tống.
Cũng khiêng một quan tài mỏng, bên trong quan tài cũng có mấy vò tro cốt.
Sau đó càng ngày càng nhiều quan tài từ chân núi đằng sau xuất hiện.
Thật ra có quá nhiều quan tài, nhân viên hộ tống cũng không đủ dùng.
Sau đó là binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ.
Kế tiếp là binh sĩ quân Uy Thắng.
Những chiếc quan tài lần lượt đi ra từ sườn đồi, đội đưa tang càng ngày càng dài, không thấy điểm cuối.
Mọi người lúc đầu còn bàn tán sôi nổi, nhưng quan tài được đưa vào càng ngày càng nhiều, bầu không khí dần trở nên trang nghiêm.
“Con trai, cha con cũng ở trong quan tài ở đây, quỳ xuống trước cha con đi, đưa tiễn cha con đoạn đường cuối cùng!”
Một người phụ nữ may mắn sống sót, đè bả vai con trai nói.
Người đàn ông của cô ấy đã chết ở trong trại ngựa, thi thể được nhân viên hộ tống thu về, hôm nay tro cốt cũng ở một trong số những quan tài kia.
Con trai tám chín tuổi đã hiểu ý nghĩa của cái chết, không nói câu nào, cắn môi quỳ xuống trước đội đưa tang.
Có người dẫn đầu thì có người theo sau.
Cuối cùng, trong không gian rộng lớn, chỉ có binh sĩ duy trì trật tự còn đứng, còn tất cả dân chúng đều quỳ.
Nhưng lần này bọn họ quỳ không phải trước Cửu công chúa, cũng không phải quan châu mục, mà quỳ trước những binh lính và dân chúng đã hy sinh chiến đấu chống lại kẻ thù.