-
Chương 566-570
Chương 566: Việc cứu người cứ để ta lo
Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.
Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ.
"Các ngươi chơi xấu!"
"Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!"
"Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!"
Toàn bộ thủy quân đều tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.
Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt.
"Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!"
Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bên.
Đùng!
Ngọn lửa bốc lên tận trời!
Tiếng nổ kịch liệt đinh tai nhức óc!
Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân.
"Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!"
Đại Tráng liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Thế nào, muốn thử một chút không?"
Các thủy quân đột nhiên không dám nói tiếp nữa.
Ngoan ngoãn đi, nếu vừa rồi bọn nhân viên hộ tống vừa ra trận đã dùng thứ này, bọn họ còn có đường sống sao?
Đừng nói binh lính bình thường, ngay cả tướng quân như Trịnh Trì Viễn, cũng bị uy lực của lựu đạn dọa cho trợn mắt há hốc mồm.
"Kim... Kim tướng quân, đây lại là thứ gì?"
Trịnh Trì Viễn kích động hỏi.
"Đây là vũ khí ta mới làm được, tên là lựu đạn."
Kim Phi cười nói: "Thứ có thể làm lóa mắt người khác lúc nãy tên là bom chớp sáng."
"Lựu đạn... Bom chớp sáng..."
Trịnh Trì Viễn hơi hối hận vì đã đề ra điều kiện quá sớm.
Nếu như biết Kim Phi còn có loại vũ khí này thì đã thêm vào trong điều kiện rồi.
Kim Phi nhìn vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Nếu như Trịnh tướng quân muốn, ta có thể đưa vài rương cho tướng quân."
Lựu đạn và bom chớp sáng đã được sử dụng nhiều lần trên chiến trường Tây Xuyên, không cần phải che giấu nữa.
Mấy thứ này cũng không đắt tiền, đưa mấy rương cũng chẳng thấm vào đâu.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Có thể cho nhiều hơn vài rương không? Ta bỏ tiền ra mua!"
"Không phải ta không muốn đưa, mà vì lựu đạn này có cách chế tạo vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không ổn định, làm không tốt thì sẽ phát nổ, chúng ta cũng không mang theo nhiều."
Kim Phi cười rồi lắc đầu.
Đồ hiếm thì sẽ đắt, mặc dù tiền vốn để chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng không cao, nhưng vì chỉ Kim Phi có, đương nhiên sẽ được bán với giá cao.
Kim Phi đã nói vậy rồi, Trịnh Trì Viễn cũng không tiện nói thêm gì nữa,
Anh ta chắp tay thi lễ với Kim Phi: "Đa tạ Kim tướng quân, ta sẽ không khách sáo nữa."
"Vậy chuyện tiêu diệt thủy tặc..."
"Kim tướng quân yên tâm, ta nói lời giữ lời, nếu đã thua rồi, cứ dựa theo những gì tiên sinh nói mà làm, nhất định sẽ cố hết sức giúp tiên sinh tiêu diệt thủy tặc sông Mang Đãng."
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực bảo đảm.
"Vậy thì rất cảm tạ Trịnh tướng quân!"
Hôm nay mục đích tới đây đã đạt được, gánh nặng trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng có thể trút xuống.
"Kim tướng quân, đã nói đến mức này, ta cũng không gạt ngài, ta biết đảo Giải Kiềm này, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đi vào bằng đường thủy."
Trịnh Trì Viễn nói: "Ta có thể xuất binh đi diệt trừ thủy tặc, nhưng không thể bảo đảm cứu được người của ngài, bởi vì..."
Nói tới đây, Trịnh Trì Viễn không nói nữa.
Nhưng Kim Phi nghe hiểu ý của anh ta, y tiếp lời: "Bởi vì lúc chúng ta tấn công thủy tặc, bọn chúng có đủ thời gian giết hết người của ta, đúng không?"
"Có khả năng này." Trịnh Trì Viễn gật đầu.
"Trịnh tướng quân yên tâm, các người chỉ cần bao vây thủy tặc, đừng để cho bọn chúng chạy thoát là được." Kim Phi tự tin nói: "Chuyện cứu người, chúng ta làm."
"Kim tướng quân có diệu kế?" Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.
Anh ta quả thực không nghĩ ra trong tình huống này, Kim Phi có biện pháp gì có thể cứu người.
Trừ khi nhân viên hộ tống biết bay, có thể bay đến đảo Giải Kiềm.
"Trịnh tướng quân đến lúc đó sẽ biết." Kim Phi bỏ ngoài tai.
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi không muốn nhiều lời thì cũng không hỏi tiếp nữa, mà hỏi: "Vậy Kim tướng quân định khi nào ra tay?"
"Càng nhanh càng tốt" Kim Phi quay đầu nhìn về hướng tây: "Thật không dám giấu, Tây Xuyên có chút việc gấp, ta phải mau chóng trở về."
"Chẳng lẽ người Thổ Phiên lại đánh đến rồi?" Trịnh Trì Viễn sửng sốt.
Thân là quân nhân, anh ta đương nhiên phải biết chú ý chiến sự nơi biên cương.
Sau khi trận chiến Tây Xuyên kết thúc, thật ra thì rất nhiều người cũng đang lo lắng người Thổ Phiên có đến trả thù không.
"Không phải người Thổ Phiên, là nạn rét!"
Kim Phi nói sơ qua về chuyện đất Xuyên Thục gặp nạn, cùng với việc Cửu công chúa bị chuyển về kinh thành.
Trịnh Trì Viễn là một quân nhân khá đơn thuần, mặc dù không quan tâm việc triều chính, nhưng nghe Kim Phi nói xong, cũng không kiềm được mà thở dài.
Đồng thời cũng hiểu Kim Phi vì sao lại vội đi diệt trừ thủy tặc như vậy.
"Kim tướng quân, lúc trước ta không biết ngài có việc quan trọng như vậy cần phải trở về, thật xin lỗi!"
Trịnh Trì Viễn thi lễ với Kim Phi, xấu hổ nói: "Tiên sinh nếu nói chuyện này sớm hơn, ta chắc chắn sẽ không đòi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá."
"Không sao, quân nhân ai cũng thích vũ khí, thật ra thì ta cũng muốn tìm tướng quân xin vài chiếc thuyền chiến đấy." Kim Phi cười nói.
Nếu như Trịnh Trì Viễn nhận châu Thủy Ngọc xong mới giúp giải quyết rắc rối, Kim Phi sẽ xem thường anh ta.
Nhưng Trịnh Trì Viễn đã không chút do dự mà từ chối, chỉ đòi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá để trang bị cho hạm đội.
Điều này khiến cho Kim Phi nhìn anh ta với cặp mắt khác.
"Thuyền chiến đều là do triều đình giao cho, bằng không ta đã lập tức lấy hai chiếc ra để đổi vũ khí với tiên sinh."
Trịnh Trì Viễn có chút ngượng ngùng nói.
"Ta chỉ đùa chút thôi, Trịnh tướng quân đừng coi là thật."
Kim Phi vỗ vai Trịnh Trì Viễn.
Sau việc này, quả nhiên Trịnh Trì Viễn không còn đề cập đến cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa, mà hỏi về chi tiết hành động của Kim Phi.
Kim Phi vẫn ở doanh trại thủy quân đợi đến nửa đêm mới rời đi.
Nhưng Hàn Phong và Đại Tráng thì ở lại.
Bọn họ phải phối hợp với thủy quân, tháo một số cung nỏ hạng nặng trên thuyền của thương đội ra, gắn lên chiến hạm của thủy quân.
Thật ra thì thủy quân cũng được trang bị cung nỏ hạng nặng, nhưng đều là loại khá cũ, cả về tốc độ và tầm bắn đều hoàn toàn không thể nào so được với cung nỏ hạng nặng của Kim Phi.
Trở lại doanh trại, Kim Phi vừa vào lều vải đã thấy Đường Tiểu Bắc ngồi trước bếp ngủ gà ngủ gật.
Trên bếp còn có một chiếc nồi đất.
Kim Phi vén rèm lều lên, gió lạnh theo đó ùa vào.
Đường Tiểu Bắc giật mình tỉnh lại:"A, tướng công, cuối cùng chàng cũng về rồi!"
Vừa nói vừa đứng dậy sờ tay Kim Phi, phát hiện lòng bàn tay y lạnh như băng, cô ấy vội vàng giúp Kim Phi cởi áo khoác xuống, sau đó lấy một chiếc áo khoác mới từ trên bếp khoác lên người Kim Phi.
Chiếc áo này được hơ trên bếp nửa đêm, rất ấm áp.
Kim Phi cưỡi ngựa chạy trong gió lạnh lâu như vậy, thân thể đã sớm đông cứng, mặc áo khoác ấm áp vào, thoải mái nheo mắt lại.
"Có vợ ở bên cạnh thật tốt!"
Kim Phi mở áo khoác ra, kéo Đường Tiểu Bắc vào rồi ôm lấy.
"Đừng nghịch nữa, ta đi xem thử cháo thịt còn nóng không."
Đường Tiểu Bắc nhéo Kim Phi một cái, chạy đến bên bếp xem nồi đất.
Ăn xong bữa khuya, đã là hơn nửa đêm.
Đường Tiểu Bắc chuẩn bị giúp Kim Phi thay quần áo nghỉ ngơi, lại bị Kim Phi ngăn cản.
"Ta còn có việc."
"Hơn nửa đêm còn có thể có chuyện gì?" Đường Tiểu Bắc bỉu môi nói: "Chàng có người khác rồi à? Ta có quen biết không?"
"Muội cả ngày toàn nghĩ cái gì vậy?" Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc: "Có việc chính!"
"Việc gì vậy?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Chương 567: Khinh khí cầu
"Muốn đi xem một chút không?" Kim Phi hỏi.
“Chàng lén đi gặp tiểu tình nhân mà, muội đi theo được sao?” Đường Tiểu Bắc cố ý nói đùa.
"Vậy thôi đi!" Kim Phi xoay thẳng người lại rời đi.
"Chờ muội!"
Đường Tiểu Bắc vội vàng khoác thêm cái áo choàng, chạy chậm đuổi theo Kim Phi.
Lúc này đang là đầu đông nhưng do hiệu ứng La Nina nên trời cực kỳ lạnh.
Đường Tiểu Bắc không khỏi siết chặt áo choàng.
"Đại Lưu, bọn người Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.
“Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiên sinh thôi.” Đại Lưu gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Kim Phi quay người lên ngựa, sau đó cũng kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Đội ngựa đi dọc theo con đường nhỏ hết nửa giờ, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hai đốm lửa trại xuất hiện trên vùng đất hoang.
Một đám nhân viên hộ tống đang làm việc qua lại trên bãi đất trống, bên cạnh là những chồng vải đen và còn có mấy cái rổ lớn.
"Tướng công, họ đang làm gì vậy?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Chút nữa muội sẽ biết, đảm bảo sẽ làm muội bất ngờ!" Kim Phi cười nói.
"Còn giấu giấu giếm giếm muội hả?"
Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: "Tỷ tỷ ta đây là đại chưởng quầy của tiền trang Kim Xuyên, có cái gì trên đời này mà ta chưa thấy đâu? Làm muội bất ngờ ư, tướng công chàng lại khoác lác rồi."
"Ồ, giọng điệu hay lắm!"
Kim Phi nhướng nhướng chân mày, không buồn tranh cãi với Đường Tiểu Bắc, vẫy tay với một nhân viên hộ tống tên là Lão Ưng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Đường Tiểu Bắc nhàn rỗi không có việc gì làm nên chạy đến một chồng vải đen, đưa tay sờ sờ.
Nhà họ Đường là một thế gia chuyên dệt may, từ khi còn nhỏ Đường Tiểu Bắc đã được làm quen với nhiều loại vải khác nhau.
Nhưng loại vải này lại chưa thấy bao giờ.
Cô ấy muốn hỏi đó là loại vải gì, nhưng Kim Phi đã đi xa.
Tuy tính cách Đường Tiểu Bắc gần gũi, nhưng cũng biết khi nào nên quấy phá và khi nào thì không thể làm phiền Kim Phi.
Nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với Lão Ưng, cô ấy kiềm chế nỗi tò mò của mình rồi đi tới chỗ cái rổ lớn phía trước.
Rổ được làm bằng mây, thể tích rất lớn, cái đáy và bốn phía cũng được bọc bằng vải đen.
Trong rổ còn có một cái bếp có hình thù kỳ lạ, không biết dùng để làm gì.
Trong lúc cô ấy đang bối rối, chợt nghe thấy tiếng Lão Ưng kêu lên: “Đến đây giúp một tay, mở ô ra, miệng hướng về phía Tây.”
Sau đó Đường Tiểu Bắc nhìn thấy một đám hộ tống chạy tới, kéo ra một khối vải đen.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới biết, hóa ra tấm vải đen đó là một cái túi vải lớn.
Chỉ là cái túi này quá lớn, trải trên mặt đất ước chừng rộng hơn mấy thước.
Hai nhân viên hộ tống mở miệng túi ra nhìn một chút tới hướng Tây Bắc.
Đó đúng là hướng gió lúc này.
Gió lạnh tràn vào dọc theo miệng túi, làm chiếc túi lớn căng ra từng chút một.
Lão Ưng và một nhân viên hộ tống nhấc một cái bếp lên, đặt ở miệng túi rồi đổ một muỗng dầu hỏa vào bếp.
Bùm!
Ngọn lửa hừng hực cháy rực, hơi nóng bị gió lạnh thổi vào túi.
Một muỗng dầu lửa không cháy được lâu, một lúc sau Lão Ưng lại tưới thêm một muỗng khác.
Chiếc túi lớn từ từ phồng lên và cũng càng ngày càng lớn hơn.
Điều khiến Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên nhất là khi không khí nóng tràn vào, chiếc túi vải khổng lồ dần dần bay lên.
Vì không có máy thổi gió nên toàn bộ quá trình bơm hơi kéo dài gần hai mươi phút mới xong.
Lúc này cái túi lớn đã hoàn toàn bay lên.
Nếu không phải có mấy sợi dây buộc lại, e rằng nó đã bay đi rồi.
Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn trời, cả người đều choáng váng.
Sau khi cái túi bị thổi phồng lên, đúng là quá lớn.
Giống như một ngọn đồi nhỏ.
Đường Tiểu Bắc đứng ở phía dưới, lại cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
"Thế nào, đại chưởng quầy? Đã từng thấy thứ này bao giờ chưa?"
Kim Phi bước đến bên cạnh Đường Tiểu Bắc, mỉm cười đụng vào vai cô ấy một cái.
"Chưa thấy bao giờ!"
Đường Tiểu Bắc lắc đầu ngạc nhiên: "Tướng công, đây là cái gì, dùng để làm gì?"
"Cái này gọi là khinh khí cầu, có thể đưa người bay lên trời!" Kim Phi giải thích.
Thực ra, nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản và quá trình chế tạo cũng không khó.
Rắc rối duy nhất là loại vải chống cháy để làm khinh khí cầu, thứ mà ở Đại Khang này không có.
Kim Phi đã tốn rất nhiều công sức cho việc này, nhưng công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng, cuối cùng y đã làm được tấm vải chống cháy.
Tuy không nhẹ và bền như loại vải dùng làm khinh khí cầu ở kiếp trước, nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Sau đó Kim Phi bí mật sản xuất một mẻ vải chống cháy, rồi may vài cái khinh khí cầu.
Nhưng khinh khí cầu cũng là một trong những con át chủ bài của y, Kim Phi không hề công bố ra bên ngoài, cho nên ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng không biết chuyện này.
Kim Phi tìm thấy một thung lũng hẻo lánh ít người, sắp xếp một nhóm Lão Ưng bí mật huấn luyện trong thung lũng với lý do đi làm nhiệm vụ.
Khi đến Tây Xuyên, Kim Phi không dám chắc thắng nên đã nhờ Lão Ưng mang theo khinh khí cầu.
Lúc trước Kim Phi dám ở lại sườn núi Đại Mãng là vì khinh khí cầu là tự tin lớn nhất của y.
Nếu cuối cùng thực sự không thể cầm cự được, y có thể dẫn theo Cửu công chúa rời đi bằng khinh khí cầu.
"Tướng công, thứ này thật sự có thể đưa người lên trời sao?" Đường Tiểu Bắc sốt sắng nắm lấy tay áo Kim Phi.
"Muội cứ nhìn đi rồi sẽ biết?" Kim Phi cười nói.
Chỉ thấy Lão Ưng với mấy nhân viên hộ tống nhảy vào cái rổ lớn, rồi kiểm tra dây thừng và bếp lò một phen.
Sau đó cho người cởi sợi dây cố định, cùng lúc đó lại đổ thêm một muỗng dầu hỏa vào bếp lò.
Không còn dây thừng trói buộc, khinh khí cầu lập tức chậm rãi bay lên.
Cờ của quân Trấn Viễn có màu đen, khinh khí cầu này chủ yếu cũng là màu đen.
Khi nó ở gần mặt đất, thì miễn cưỡng cũng có thể thấy được.
Nhưng khi khinh khí cầu bay lên bầu trời, nó hoàn toàn hòa vào màn đêm đen tối.
Chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa trong lò.
Lão Ưng đưa tay kéo chiếc rổ bên cạnh một cái, mấy tấm rèm thuận thế buông xuống, che kín chiếc rổ.
Khinh khí cầu thông thường không có tấm che này, nhưng Kim Phi sợ người khác nhìn thấy ngọn lửa trong khinh khí cầu nên đã cố ý lắp thêm.
Ở thời đại này, có khinh khí cầu thì chẳng khác nào có được lực lượng không quân.
Con át chủ bài hiệu quả nhất là khi người khác không biết đến nó.
Khinh khí cầu không chỉ là phương tiện chiến thắng của Kim Phi mà còn là vũ khí thần kỳ để trốn thoát.
Ở Tây Xuyên nguy hiểm như vậy nhưng Kim Phi lại không bị lộ.
Nếu không phải lần này để nhanh chóng giải cứu đám nhân viên hộ tống bị bắt, thì Kim Phi đã không đem nó ra ngoài.
Nhưng cứ như cứ như vậy mà lộ ra con át chủ bài của mình thì Kim Phi cũng không cam lòng.
Thế nên y đã nghĩ ra phương pháp này.
May mắn thay, hiệu quả cũng rất tốt, ngọn lửa gần như bị bao phủ hoàn toàn, chỉ có ở phía dưới mới nhìn thấy được.
"Ha ha ha, xong rồi!"
Kim Phi hưng phấn vỗ tay.
Người bình thường, ai mà không có việc gì nửa đêm lại ngửa đầu nhìn trời?
Nếu hoạt động suôn sẻ, khinh khí cầu có thể tiếp tục được ẩn giấu như một con át chủ bài.
Đám người Lão Ưng đã được huấn luyện trong một thời gian dài và đã thành thạo việc điều khiển khinh khí cầu.
Nhưng, có nhiều sự khác biệt về tốc độ gió và địa hình giữa bờ biển và vùng núi, nên sau đó Lão Ưng đã tiến hành nhiều lần thí nghiệm để xác nhận số người mà mỗi khinh khí cầu có thể chịu được ở bờ biển.
Gần như là bận rộn tới tận sáng, y đã thử nghiệm hết mấy cái khinh khí cầu, tới khi xác nhận không có vấn đề gì rồi mời dừng lại.
“Đại Lưu, ngày mai tất cả mọi người sẽ tập trung tại doanh trại thủy quân để huấn luyện với thủy quân.”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía đảo Giải Kiềm, chậm rãi nói: “Huấn luyện kết thúc, đến lúc chúng ta đi tiêu diệt bọn thủy tặc rồi!"
Chương 568: Chiến đội đặc chủng
Hai ngày sau, gần như tất cả các nhân viên hộ tống đều đã tập trung ở doanh trại thuỷ quân
Chiến đội áo giáp đen và 200 binh lính nữ chủ yếu diễn luyện trận giáp lá cà, các nhân viên hộ tống còn lại thì phân tán lên các thuyền chiến khác, trang bị điều chỉnh thử cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thuận tiện luyện tập phối hợp chiến thuật cơ bản nhất với lính thuỷ quân
“Kim tướng quân, ta nhớ rõ ngài có 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen, tại sao đến giờ lại chỉ còn hơn 200 người thế này?”
Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.
“Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi.” Kim Phi đáp.
Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi xem là nhiệm vụ gì, nhưng mà hỏi như vậy thì hơi quá giới hạn, chỉ đành nuốt nghẹn cơn tò mò vào trong đáy lòng.
Anh ta đang định nói tiếp thì chợt thấy một nhân viên hộ tống hớt ha hớt hải chạy lại, đưa cho Kim Phi một tờ giấy.
Tờ giấy rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Lão Ưng đã vào vị trí.
Kim Phi hơi nheo mắt lại, cất tờ giấy đi, nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, đêm nay hành động luôn được không?
“Có phải là hơi nóng vội không vậy?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày nói: “Các anh em hộ tống vừa mới đến được hai ngày, chỉ sợ đến cả tín hiệu cờ chuyên dụng của thủy quân cũng vẫn chưa thuộc nằm lòng, tùy tiện xuất chiến như thế này thì không được ổn thỏa cho lắm?”
“Quả thực là hơi hấp tấp, nhưng ta thật sự không có thời gian.”
Kim Phi nói: “Trịnh tướng quân yên tâm, lần này quân ta tiến công là chính, thủy quân chỉ cần giúp chúng ta phong tỏa mặt biển, không để cho đám thủy tặc chạy thoát là được.”
“Kim tướng quân, ngài biết ta không có ý này…”
Trịnh Trì Viễn muốn giải thích, lại bị Kim Phi cắt ngang.
“Ta biết nỗi lo của Trịnh tướng quân, thế nhưng ta thật sự không thể đợi thêm được nữa.”
Kim Phi nói: “Hôm nay lại có người truyền tin từ Tây Xuyên đến đây, Khánh đại nhân đã bị cách chức, ta cần phải mau chóng trở về.”
“Vậy được rồi, chốc nữa ra đi thông báo cho các thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng.”
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi quyết tâm như thế, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Thật ra cũng chỉ là hơn 1000 thủy tặc mà thôi, thuyền chiến của chúng lại toàn là thuyền đánh cá, thuyền hàng cướp được, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Thủy quân có 5000 người, cộng thêm thuyền chiến chuyên nghiệp, muốn dẹp yên đám giặc này là chuyện dễ như bỡn.
Vừa nãy anh ta nói vậy là vì lo lắng có nhân viên hộ tống gia nhập, lại trang bị vũ khí mới, sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ chiến đấu vốn có của thuỷ quân.
Nhưng rồi lại ngẫm những chiến tích trước kia của Kim Phi, cộng với biểu hiện của nhân viên hộ tống trong hai ngày này, Trịnh Trì Viễn lại thấy yên tâm.
Người ta cũng không phải loại binh lính ẻo lả không làm được gì, chắc sẽ không kéo chân sau, cùng lắm thì có thể sẽ phối hợp với thủy quân không được nhuần nhuyễn cho lắm thôi.
Vào đêm cùng ngày, từng chiếc thuyền chiến chở binh lính thủy quân cùng nhân viên hộ tống lặng lẽ hướng ra bến tàu.
Ông trời cũng nể tình, gió Tây Bắc thổi lồng lộng, cánh buồm no căng gió, tốc độ dần dần nhanh hơn.
Thế nhưng sắc trời cứ tối đen như mực, Trịnh Trì Viễn không để đội thuyền đi quá nhanh, mãi cho đến quá nửa đêm thì mới tới rìa đảo Giải Kiềm.
Sau đó đội thuyền đều dập tắt tất cả cây đuốc, nương bóng đêm, lặng lẽ hướng bánh lái về phía đảo Giải Kiềm.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều không chú ý tới, trong trời đêm có mấy quả khinh khí cầu lặng yên không một tiếng động bay tới vùng trời không của đảo Giải Kiềm.
Trong rổ của quả khinh khí cầu thứ nhất, Lão Ưng xốc mành lên he hé một khe hở, dùng kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới.
“Dựa theo tình báo, mấy người Lão Lương bị nhốt ở khu vực số 6, có thể đáp xuống được rồi, không cần bay cao quá.”
Lão Ưng lại túm chặt tấm mành, ý bảo nhân viên hộ tống điều chỉnh bếp lò hạ thấp độ cao của khinh khí cầu.
Nhân viên hộ tống ở phía sau cũng phát hiện Lão Ưng đang hạ thấp độ cao, cũng hạ thấp theo.
Lúc này đã là rạng sáng, đúng là lúc con người ta mệt mỏi nhất.
Phần lớn đám thủy tặc đều ngủ trương ra như heo.
Tên phụ trách gác đêm cũng ngáp liên tục, hoàn toàn không có ai phát hiện có thứ gì đó đang bay qua trên đầu bọn họ.
Hơn mười phút sau, khinh khí cầu thuận lợi đáp xuống khu vực giam giữ tù binh số 6.
Độ cao cũng giảm xuống cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.
Lão Ưng lại xốc mành he hé lần nữa, nhìn xuống phía phía dưới.
Bởi vì giam giữ tù binh nên thủy tặc gác đêm bên này đông hơn hẳn so với những chỗ khác, hơn nữa không có tên nào ngủ cả, cả đám đứng quây quanh một đống lửa trại nói chuyện phiếm.
“Một, hai… Mười bảy, mười tám!”
Lão Ưng đếm một lượt, quay ra nói với Đại Tráng trong rổ: “Tổng cộng có 18 người!”
“Đã rõ!”
Đại Tráng gật đầu, cũng để hé mành nhìn xuống phía dưới.
Một lát sau, anh ta giấu tấm mành đi, lấy một cái sáo trúc cho vào trong miệng.
Huýt huýt! Huýt!...
Sáo trúc phát ra thanh âm rất giống tiếng hót của loài chim nào đó, nghe rõ mồn một trong không gian buổi đêm yên tĩnh.
Một lát sau, phía sau cũng vang lên tiếng còi tương tự.
Dưới mặt đất, thủy tặc gác đêm hoàn toàn không biết nguy hiểm đã gần kề, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nửa đêm nửa hôm, chim chóc ở đâu ra kêu thế nhỉ?”
Một tên thủy tặc buồn bực nói.
“Bây giờ ít nhất cũng là giờ mão, chờ thêm chốc nữa là trời sáng rồi còn gì, đêm hôm gì nữa.”
Một tên khác thủy tặc xua tay nói: “Hắc Cẩu ngươi đừng nói chuyện, nghe Quyền Ca kể tiếp đi, ngươi chọn một cô nương ở thanh lâu, sau đó thì sao?”
“Sau đó cô nương kia lôi ra một thứ trơn trơn như sủi cảo, bảo với ta rằng đây là xà phòng thơm.”
Tên thủy tặc tên là Quyền Ca mặt mày hớn hở nói: “Các ngươi không biết đâu, cục xà phòng thơm kia thơm thực sự, vò sơ qua là ra cả đống bọt, không biết đến lúc dùng thì thoải mái cỡ nào..."
Đang kể hăng say, một mũi tên xé gió bắn tới, ghim ngay trên trán Quyền Ca.
Máu tươi vẩy ra, giọng nói của Quyền Ca đột nhiên im bặt, theo bản năng hắn giật mấy cái rồi cứng đờ đổ người xuống đất.
Mãi cho đến lúc chết, hắn cũng không biết mũi tên này từ đây bay tới.
Những tên thủy tặc khác cũng sợ hãi, rối rít nhặt vũ khí dưới đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía không trung theo bản năng.
Mũi tên ghim ở trên đầu thì chỉ có thể phóng tới từ phía trên cao!
Để giương cung bắn tên, các nhân viên hộ tống đều xốc mành lên.
Đám thủy tặc rốt cuộc cũng nhìn thấy khinh khí cầu.
“Ôi trời ơi, đây là thứ gì?”
Cả đám thủy tặc đều bị sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Từ góc độ của bọn họ mà xem, khinh khí cầu thật sự quá khổng lồ.
Giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Nhưng mà sao núi lại bay lửng lơ trên không trung được?
Đám thủy tặc đều cảm thấy đầu óc mình đặc quánh lại.
Ngay sau đó, theo bản năng bọn họ định kêu lên để báo động.
Đáng tiếc nhân viên hộ tống căn bản không cho bọn họ cơ hội này.
Với những nhân viên hộ tống thường xuyên huấn luyện xạ kích mà nói, khoảng cách hơn mười mét thì chẳng cần mất thời gian ngắm bắn thì cũng có thể bắn trúng.
Vèo vèo vèo!……
Các nhân viên hộ tống trong rổ bắn tên đồng loạt, tiếng xé gió lập tức vang vọng khắp không gian xung quanh.
Giây tiếp theo, tổng cộng mười mấy tên thủy tặc đều nằm thẳng cẳng mặt đất, không để sót một tên nào, tất cả đều bị bắn chết.
Lão Ưng túm lấy bó dây thừng ở bên cạnh rồi ném xuống, nói vọng sang: “Nhanh lên nhanh lên! Không là tí nữa khí cầu lại bay mất!”
Hầu Tử là người đầu tiên túm được dây thừng, linh hoạt trượt xuống mặt đất.
Ngay khi chạm đất bèn lập tức giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng vào lối ra, phòng ngừa khả năng xuất hiện kẻ địch.
Các rổ khác cũng làm tương tự, các nhân viên hộ tống túm lấy dây thừng, từng người nối đuôi nhau tụt xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, hai đội nhân viên hộ tống áo giáp đen đã hoàn tất công tác đổ bộ.
Lão Ưng lại dùng dây thừng thả mấy cái cái rương xuống, sau đó buông mành, điều khiển khinh khí cầu bay lên không, lướt về vị trí mục tiêu ở phía dưới.
Dưới mặt đất, Đại Tráng cũng nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
“Hầu Tử, ngươi dẫn đội 1 đi bảo vệ lối ra vào, đội 2, theo ta đi cứu người!”
“Các huynh đệ, đi, để đám thủy quân nhìn xem thế nào gọi là chiến đội đặc chủng, cho bọn họ thấy rõ chiến đội áo giáp đen chúng ta đánh giặc như thế nào!”
Hầu Tử đáp lại một tiếng, dẫn nhân viên hộ tống đội một nâng rương đi, chạy về phía lối ra vào.
Chương 569: Tiên sinh cũng đến rồi
Thật ra đảo Giải Kiềm là một ngọn núi hình vòng cung bị sứt một phía
Vì để đề phòng nhân viên hộ tống cứu người, bọn thủy tặc đã giam giữ nhân viên hộ tống ở một trong những đỉnh núi đó.
Đỉnh núi này chính là vị trí số sáu trong câu nói của Hầu Tử.
Dưới chân núi chỉ có hai con đường dẫn đến vị trí số sáu, Hầu Tử dẫn một nhóm nhân viên hộ tống đến ngã tư, nhanh chóng mở rương, thuần thục lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá loại nhỏ.
Ở bên kia, Đại Tráng cũng không nhàn rỗi.
Cách nơi bọn thủy tặc gác đêm bị giết không xa có hai gian nhà tranh.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, bị giam ở đây.
Ban ngày bọn chúng sẽ đưa họ lên nơi cao nhất trên đảo treo ở đó vài giờ, đến tối thì đưa về.
Đại Tráng mở cửa nhà tranh, thắp sáng bó đuốc.
Trong gian nhà tranh nhỏ, khắp nơi đều là người nằm la liệt trên mặt đất.
Không phải từng người một, mà là người này chồng lên người kia.
Bất kể là nhân viên hộ tống hay nhân viên thương hội đều không có quần áo.
Hai tay hai chân bị trói chặt bằng dây thừng.
Không ít người đã bị sợi dây cứa sâu vào da thịt.
Trên mặt đất khắp nơi toàn là phân, dù là đang trong mùa đông, thì nó vẫn bốc mùi.
“Thủy tắc đáng chết!”
Đại Tráng hận đến mức đấm một quyền vào tường.
Bị bọn thủy tắc tra tấn quá lâu, ngày ngày chịu lạnh và đói, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều rơi vào tình trạng vô cùng suy yếu, ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Mãi cho đến khi Đại Tráng cắm bó đuốc vào tường, mới có một nhân viên hộ tống dùng sức ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Đôi mắt vốn dĩ đục ngầu không có ánh sáng của nhân viên hộ tống, sau khi nhận ra Đại Tráng, đôi mắt bỗng lóe sáng.
“Đại... Đại Tráng?”
Nhân viên hộ tống ngập ngừng nói.
“Lão Lương, các ngươi chịu khổ rồi!”
Đại Tráng quỳ xuống, vỗ nhẹ vào vai Lão Lương.
“Đại tráng, thật... thật sự là ngươi sao?”
Lão Lương run run lè lưỡi, cắn mạnh.
Sau khi nhận thấy cơn đau, anh ta tự lẩm bẩm: “Ta không nằm mơ! Ta không nằm mơ!”
Sau đó anh ta đột nhiên như phát điên, hét lớn: “Các huynh đệ, mau tỉnh lại đi! Đại Tráng đến cứu chúng ta rồi này.”
Kỳ thật vừa rồi không phải Lão Lương là người duy nhất nghe thấy tiếng động, chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng là bọn thủy tặc đến mang họ lên đỉnh núi làm nhục, nên cũng lười nhìn.
Bây giờ nghe thấy Lão Lương nói vậy, họ cũng rối rít quay đầu nhìn.
Khi nhìn thấy Đại Tráng, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều sửng sốt trong giây lát.
Sau đó mọi người kích động giùng giằng muốn đứng dậy.
Nhưng tay chân họ đều bị trói, không đứng dậy được.
“Mọi người đừng gấp, ta đến cởi trói cho các ngươi!”
Đại Tráng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, rút dao găm bên hông.
Trung đội trưởng tiểu đội 1 đi theo Đại Tráng, cũng muốn rút dao ra để giúp đỡ.
Nhưng nhà tranh quá nhỏ, không còn chỗ đặt chân, nên đành thôi.
Đại Tráng đầu nói: “Đội trưởng tiểu đội 1, cởi quần áo của bọn thủy tặc ra!”
Trước khi đến, họ không nghĩ bọn thủy tặc sẽ điên khùng đến mức, cởi hết quần áo của nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, nên họ không chuẩn bị gì cả.
Hơn nữa họ đều mặc áo giáp đen, không thể cởi ra đưa cho đám người Lão Lương, đành phải lấy quần áo của bọn thủy tặc.
Trong phòng, Đại Tráng đã cắt dây trói của Lão Lương, đỡ người ra ngoài.
Lão Lương quá yếu, bị thương quá nặng, thậm chí đứng còn không vững.
Đại Tráng giao Lão Lương cho đội trưởng tiểu đội 1, xoay người lao vào nhà tranh.
Đến khi anh ta đỡ nhân viên hộ tống khác ra, trên người Lão Lương đã được khoác thêm chiếc áo bông.
Sau khi đưa hai người ra ngoài, cuối cùng trong nhà tranh cũng có chỗ trống, trung đội trưởng tiểu đội một lập tức phái người đến giúp Đại Tráng.
Càng về phía sau, tốc độ cứu càng nhanh.
Mười phút sau, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hộ đều được đưa ra ngoài.
Đại Tráng phát hiện số người đúng, trong lòng chợt thắt lại, chạy đến chỗ Lão Lương hỏi: “Những huynh đệ khác đang bị giam ở đâu?”
“Không có huynh đệ khác, những người còn sống đều ở đây!” Lão Lương yếu ớt nói.
“Những người khác chết hết rồi hả?” Hai tay Đại Tráng siết chặt, lửa giận trong mắt gần như sắp phun ra ngoài.
Theo thông tin tình báo, tổng số nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt vào thời điểm đó vượt quá 60 người.
Nhưng ở đây chưa đầy 30 người.
Nói cách khác, ba mươi người còn lại đều đã chết.
Thậm chí, trong số hơn 20 người còn sống, có nhiều người yếu đến mức không mở được mắt, sống được hay không còn chưa biết.
Lão Lương quấn áo bông ngồi một lúc lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo.
Dùng hết sức nắm lấy tay Đại Tráng: “Đại Tráng, không phải ngươi ở Tây Xuyên với tiên sinh sao? Sao lại ở đây?”
Nghe vậy, những nhân viên hộ tống khác cũng nhìn sang.
Lúc nãy họ xúc động quá, nên đã quên mất chuyện này.
“Tiên sinh nghe tin các ngươi bị bắt, lập tức dẫn chúng ta đến cứu các ngươi!” Đại Tráng nói.
“Tiên sinh cũng đến ư?” Hai mắt Lão Lương đỏ lên.
“Đến, đang ở trên thuyền.”
“Thuyền? Đâu?” Lão Lương quay người nhìn xung quanh.
Lúc này, anh ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nơi họ bị giam giữ là phía sau doanh trại thủy tặc, theo lý mà nói, muốn đến được đây, nhất định phải công phá doanh trại của bọn thủy tặc trước.
Nhưng bây giờ doanh trại của bọn thủy tặc cực kỳ yên tĩnh, giống như chưa trải qua trận chiến nào.
Lão Lương dò hỏi: “Đại Tráng, sao ngươi đến được đây? Leo vách đá à?”
Hỏi xong, anh ta lắc đầu: “Không đúng, nếu các ngươi leo lên vách đá, chắc chắn sẽ không mặc áo giáp...”
“Được rồi, đừng đoán nữa, có đánh vỡ đầu ngươi, thì ngươi cũng không nghĩ ra đâu.”
Đại Tráng vỗ vai Lão Lương, đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng còi tre vang lên trong không trung.
Tuýt! Tuýt! Tuýt!...
Đại Tráng nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy gì cả.
Nhưng anh ta biết, Lão Ưng đang ẩn nấp trong bầu trời đêm.
Đây là tín hiệu báo cho anh ta biết, khinh khí cầu đã vào vị trí.
Đại Tráng vội đứng dậy, nhặt bó đuốc lên.
Tìm một vùng đất cao, dùng đuốc vẽ vòng tròn trên không trung.
Một lúc sau, ở phía xa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một ngọn đuốc, cũng vẽ vòng tròn trên không trung.
“Tiên sinh cũng đã vào vị trí!”
Đại Tráng thấy vậy lập tức vui mừng khôn xiết, nhặt bó đuốc khác, vẫy bằng hai tay.
Đây là tín hiệu mà anh ta đã thảo luận với Kim Phi và Lão Ưng.
Biểu thị tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
“Haha, các huynh đệ, chúng ta nên ra tay rồi!”
Trong giỏ khinh khí cầu, Lão Ưng hào hứng nói: “Chúng ta sắp bay rồi, động tác nhanh chút!”
Nói xong, anh ta lấy ra một chiếc bình dầu ở trong rương dưới chân lên, châm lửa rồi đập vỡ qua khe hở trên tấm rèm.
Bên dưới, trên mặt biển, có vài chiếc thuyền lớn nhỏ đang neo đậu.
Trong đó phía ngoài cùng của thuyền chở hàng đang lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên boong.
Mấy chiếc thuyền chở hàng này là thuyền bị bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương.
Mà nhiệm vụ của Lão Ưng là thiêu hủy mấy chiếc thuyền chở hàng này, để tránh cho cuộc chiến sau này, thủy tặc dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá uy hiếp thủy quân.
Khinh khí cầu đang bay phía trên thuyền chở hàng, bình dầu cũng vừa vặn rơi trúng boong thuyền.
Đùng!
Bình dầu rơi vỡ nát, dầu lửa bên trong vương vãi khắp nơi.
Giây tiếp theo, ngọn lửa dữ dội bùng lên trên boong thuyền.
Bình dầu bùng cháy cũng là lúc chính thức mở ra cuộc chiến!
Chương 570: Không thể giải quyết
Rầm! Rầm! Rầm!…
Từng lọ dầu từ trên trời rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, lửa lại lan rộng thêm một mảng trên mặt nước.
Tất cả thuyền chở hàng mà bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương đều bị đốt cháy.
Cho đến lúc này, bọn thủy tặc mới phát hiện kẻ địch tới rồi!
Tại hang ổ của thủy tặc, ông cả đang ôm tình nhân ngủ ngon lành thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Bên ngoài cửa sổ là một vùng hỗn loạn.
Ông cả đạp cô gái bên cạnh mình xuống giường rồi xông ra khỏi phòng.
Vừa nhìn là thấy ở phía xa xa, nơi mà đang đậu thuyền có lửa bốc cháy ngùn ngụt.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông cả, không xong rồi, có người xông vào cửa hang rồi!”
Ông hai của thủy tặc vội vàng đáp: “Bọn chúng đã đốt hết thuyền của tiêu cục Trấn Viễn rồi.”
“Không phải đã dặn các ngươi đi gác đêm rồi sao. Sao lại để người ta lên đến đảo rồi cũng không phát hiện ra hả?”
Ông cả vừa mặc quần áo, vừa giận dữ hỏi: “Có phải tên khốn gác đêm lại lười biếng lén đi ngủ rồi đúng không?”
“Ta cũng không biết!” Ông hai vỗ đùi hỏi: “Ông cả, ngài mau nghĩ ra cách gì đi. Bây giờ phải làm thế nào đây?”
“Nhanh đi tìm Lưu tiên sinh đi!” Ông cả hét lớn.
“Hôm trước Lưu tiên sinh có việc nên đã lên bờ rồi, vẫn chưa về nữa!” Ông hai đáp.
“Còn chưa về sao?” Ông cả trừng mắt.
Thật ra thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây chỉ là một thủy tặc bình thường, chúng sống dựa vào việc dọa nạt những người ngư dân ở xung quanh và cướp bóc những thuyền bè đi qua đây.
Những đội thuyền dám đi lại ở trên sông bình thường đều mang theo rất nhiều hộ vệ nên bọn chúng không dám cướp.
Thuyền bè mà không có hộ vệ thường là thuyền có lộ trình ngắn, cũng không có gì đáng để cướp.
Vì vậy nên thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây đều hành động rất bình thường. Không có mấy chiếc thuyền tử tế nên chỉ đành núp dưới sự che chở của những tên cường hào ở bản địa mà kéo dài hơi tàn.
Những tên cường hào thậm chí còn không thèm nhìn bọn chúng. Họ chỉ coi chúng như là những tên côn đồ gọi đến là đến, đuổi là đi.
Nhưng cho đến hôm nay, bọn chúng đã gặp được Lưu tiên sinh. Tất cả đều đã thay đổi.
Lưu tiên sinh túc trí đa mưu. Dưới sự chỉ huy của hắn, thủy tặc của sông Mang Đãng đã thành công cướp được một đội thuyền lớn.
Không chỉ thu hoạch được mấy con thuyền lớn, còn trói tên thương nhân giàu có ở trên tàu. Sau đó còn hung dữ dọa dẫm thương nhân giàu có đó một phen.
Lần thu hoạch đó còn nhiều hơn tiền mà bọn thủy tặc sông Mang Đãng thường kiếm được trong vòng một năm.
Lưu tiên sinh cũng đã hoàn toàn lấy được sự công nhận từ bọn thủy tặc.
Tiếp theo đó, thủy tặc sông Mang Đãng có tiền có thuyền đã nhanh chóng phát triển.
Địa vị của Lưu tiên sinh trong thủy tặc cũng càng ngày càng cao.
Sau đó Lưu tiên sinh còn lập kế hoạch đánh úp Đường Tiểu Bắc.
Lúc đó tiêu cục Trấn Viễn ở Giang Nam đã khá nổi tiếng. Ông cả của thủy tặc lúc đầu còn không đồng ý với kế hoạch này, nhưng gần đây châu Thủy Ngọc thực sự rất hiếm ở Giang Nam, mỗi viên đều có giá trị lớn.
Mà Đường Tiểu Bắc lại là đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, trên người chắc chắn phải có hơn một viên.
Mặc dù cướp của Đường Tiểu Bắc sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn tới báo thù, nhưng làm xong chuyến này thì bọn họ cả đời này đều không cần lo lắng nữa.
Cuối cùng ông cả vẫn không thoát khỏi sự cám dỗ của Lưu tiên sinh, quyết định ra tay.
Nhưng tốc độ phản ứng của nhân viên hộ tống còn vượt xa hơn dự tính của bọn họ nhiều. Có một con thuyền đã kịp thời thoát khỏi khu vực đá lở.
Trên chiếc thuyền này có cung nỏ hạng nặng, còn có cả xe bắn đá. Bọn thủy tặc hoàn toàn không dám đi xuống để cướp châu Thủy Ngọc.
Để đề phòng tiêu cục Trấn Viễn quay lại báo thù, bọn thủy tặc chỉ đành nghe theo lời đề nghị của Lưu tiên sinh mà chọn cách chạy trốn.
Trước khi chạy trốn, ông cả còn dẫn người đi giết hết người trong một nhà của tên cường hào để trả thù cho sự sỉ nhục mà tên cường hào đó đã làm với ông ta.
Bọn chúng cho rằng chạy ra biển đã là an toàn rồi, nhưng ai ngờ người của tiêu cục Trấn Viễn cũng đuổi theo tới biển.
Thủy tặc cũng là những kẻ liều mạng với lưỡi đao dính máu, lại bị Lưu tiên sinh xúi giục nên ông cả đã trực tiếp dẫn người đi tập kích ban đêm vào đội thuyền của nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống có ít người, lại không quen chiến đấu ở trên biển, nên thủy tặc lại một lần nữa giành chiến thắng.
Liên tiếp hai lần thành công khiến cho ông cả không khỏi kiêu ngạo, cho rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng chỉ có như vậy.
Thế là ông ta bắt đầu khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Vốn dĩ ông ta còn cho rằng Lưu tiên sinh sẽ khuyên ngăn ông ta lại, ai ngờ Lưu tiên sinh không chỉ không ngăn cản mà còn rất ủng hộ.
Nói rằng ông ta làm như vậy có thể tạo dựng được danh tiếng, là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ông cả nhận được sự đồng ý của Lưu tiên sinh thì lại càng thêm đắc ý.
Cho dù là Kim Phi có đích thân đến đây thì ông ta cũng không thèm để ý.
Theo ông ta thấy, Kim Phi cũng giống như tiêu cục Trấn Viễn mà thôi, danh không đúng với thực.
Cho đến bây giờ, ông ta mới lờ mờ nhận ra rằng mình đã sai rồi.
Lúc này thuyền của thủy quân đã thắp sáng đuốc.
Ánh sáng của ngọn đuốc uốn lượn như con du long, trải dài hàng dặm, chặn hết lối ra.
Tiếng trống trận nặng nề xuyên qua màn đêm, giống như một cái búa gõ vào tim ông cả.
Đừng nói đến giao đấu, chỉ riêng khí thế này thôi đã hơn thủy tặc không biết bao nhiêu lần rồi.
Ông cả lúc trước còn đang vô cùng đắc ý, lúc này cuối cùng cũng hoảng sợ rồi, mồ hôi túa ra trên trán
Mà vào những lúc này thế này, Lưu tiên sinh thân là tâm phúc lại không có ở đây.
“Ông cả, ngài mau nghĩ cách gì đi, bọn chúng đã đến càng ngày càng gần rồi!”
Ông hai sốt ruột thúc giục.
“Làm thế nào đây, làm thế nào đây?”
Ông cả cũng sốt ruột đến mức đi vòng vòng. Sau đó ông ta bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, bắt lấy cánh tay của ông hai nói: “Mau, đi ra sau núi dẫn mấy tên nhân viên hộ tống đó tới đây!”
“Dẫn bọn chúng tới làm gì?” Ông hai bối rối hỏi.
“Kim Phi đánh tới đảo Giải Kiềm chính là để cứu bọn chúng. Chỉ cần những tên này còn ở trong tay chúng ta, bọn chúng sẽ không dám manh động đâu!” Ông cả nói nhanh.
“Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?”
Ánh mắt của ông hai sáng lên, xoay người chạy đi.
Vừa chạy còn vừa hét to: “Tam Cẩu Tử, dẫn người của ngươi theo ta đi về sau núi!”
Bọn thủy tặc còn đang bối rối, phát hiện thấy có người dẫn đầu, bèn lập tức đi theo.
Ông hai dẫn theo hơn hai trăm thủy tặc đi thẳng tới sau núi.
Kết quả đến con đèo nhỏ, trên đỉnh núi lại bất ngờ ném xuống hai vật đen xì.
Ầm! Ầm!
Cùng với hai tiếng nổ dữ dội, ngọn lửa bay thẳng lên trời!
Lựu đạn lần này sử dụng là lựu đạn đã được Kim Phi cải tạo lại ở trên thuyền, bên trong có trộn thêm hạt sắt.
Sau khi phát nổ, hạt sắt sẽ bay đi khắp nơi.
Bị trúng ở khoảng cách gần hậu quả còn đáng sợ hơn cả trúng tên.
Mặc dù không dễ mà chết ngay được, nhưng hạt sắt thực sự có quá nhiều, thể tích lại nhỏ, vì vậy có thể dễ dàng cắm sâu vào trong cơ thể.
Với điều kiện trị liệu của thủy tặc, muốn lấy ra được chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Thủy tặc không hề có chút phòng bị nào, bị hai quả lựu đạn nổ tung ra một mảng lớn.
Trên mặt đất là bọn thủy tặc đang kêu gào thống khổ.
Ông hai ở đằng sau áp trận nên tránh được một kiếp.
Mượn ánh sáng của ngọn đuốc trên đỉnh núi, ông ta lờ mờ thấy được mấy người đàn ông mặc áo giáp đen, đứng ở đầu bên kia đường núi.
“Sao ở đây lại có người của tiêu cục Trấn Viễn chứ?”
Ông hai vừa nhìn là nhận ra là áo giáp của nhân viên hộ tống.
Nhưng ông ta lại nghĩ không ra. Nhân viên hộ tống sao lại đi xuyên qua được sào huyệt của bên mình mà vòng tới phía sau chứ.
Người có nghi ngờ giống như ông hai còn có Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền.
Anh ta cũng nhìn thấy ngọn lửa bay lên trời từ đằng sau núi đó.
Không chỉ có như vậy, khi Lão Ưng ném lọ dầu, anh ta cũng dẫn hạm đội thủy quân tới phong tỏa lối ra của đảo Giải Kiềm.
Anh ta tận mắt nhìn thấy một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống chiếc thuyền gỗ ở phía dưới.
Nhưng khinh khí cầu được làm từ vải chống cháy dày màu đen, Lão Ưng mang theo khinh khí cầu bay quá cao nên lúc ném lọ dầu xuống, cũng chỉ rạch một đường ở mành che, hơn nữa khe hở còn đối diện với đảo Giải Kiềm, bên phía của hạm đội thủy quân căn bản không nhìn thấy.
Cho nên trong mắt binh sĩ thủy quân và Trịnh Trì Viễn, quả cầu lửa là xuất hiện từ giữa không trung.
Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.
Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ.
"Các ngươi chơi xấu!"
"Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!"
"Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!"
Toàn bộ thủy quân đều tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.
Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt.
"Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!"
Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bên.
Đùng!
Ngọn lửa bốc lên tận trời!
Tiếng nổ kịch liệt đinh tai nhức óc!
Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân.
"Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!"
Đại Tráng liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Thế nào, muốn thử một chút không?"
Các thủy quân đột nhiên không dám nói tiếp nữa.
Ngoan ngoãn đi, nếu vừa rồi bọn nhân viên hộ tống vừa ra trận đã dùng thứ này, bọn họ còn có đường sống sao?
Đừng nói binh lính bình thường, ngay cả tướng quân như Trịnh Trì Viễn, cũng bị uy lực của lựu đạn dọa cho trợn mắt há hốc mồm.
"Kim... Kim tướng quân, đây lại là thứ gì?"
Trịnh Trì Viễn kích động hỏi.
"Đây là vũ khí ta mới làm được, tên là lựu đạn."
Kim Phi cười nói: "Thứ có thể làm lóa mắt người khác lúc nãy tên là bom chớp sáng."
"Lựu đạn... Bom chớp sáng..."
Trịnh Trì Viễn hơi hối hận vì đã đề ra điều kiện quá sớm.
Nếu như biết Kim Phi còn có loại vũ khí này thì đã thêm vào trong điều kiện rồi.
Kim Phi nhìn vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Nếu như Trịnh tướng quân muốn, ta có thể đưa vài rương cho tướng quân."
Lựu đạn và bom chớp sáng đã được sử dụng nhiều lần trên chiến trường Tây Xuyên, không cần phải che giấu nữa.
Mấy thứ này cũng không đắt tiền, đưa mấy rương cũng chẳng thấm vào đâu.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Có thể cho nhiều hơn vài rương không? Ta bỏ tiền ra mua!"
"Không phải ta không muốn đưa, mà vì lựu đạn này có cách chế tạo vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không ổn định, làm không tốt thì sẽ phát nổ, chúng ta cũng không mang theo nhiều."
Kim Phi cười rồi lắc đầu.
Đồ hiếm thì sẽ đắt, mặc dù tiền vốn để chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng không cao, nhưng vì chỉ Kim Phi có, đương nhiên sẽ được bán với giá cao.
Kim Phi đã nói vậy rồi, Trịnh Trì Viễn cũng không tiện nói thêm gì nữa,
Anh ta chắp tay thi lễ với Kim Phi: "Đa tạ Kim tướng quân, ta sẽ không khách sáo nữa."
"Vậy chuyện tiêu diệt thủy tặc..."
"Kim tướng quân yên tâm, ta nói lời giữ lời, nếu đã thua rồi, cứ dựa theo những gì tiên sinh nói mà làm, nhất định sẽ cố hết sức giúp tiên sinh tiêu diệt thủy tặc sông Mang Đãng."
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực bảo đảm.
"Vậy thì rất cảm tạ Trịnh tướng quân!"
Hôm nay mục đích tới đây đã đạt được, gánh nặng trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng có thể trút xuống.
"Kim tướng quân, đã nói đến mức này, ta cũng không gạt ngài, ta biết đảo Giải Kiềm này, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đi vào bằng đường thủy."
Trịnh Trì Viễn nói: "Ta có thể xuất binh đi diệt trừ thủy tặc, nhưng không thể bảo đảm cứu được người của ngài, bởi vì..."
Nói tới đây, Trịnh Trì Viễn không nói nữa.
Nhưng Kim Phi nghe hiểu ý của anh ta, y tiếp lời: "Bởi vì lúc chúng ta tấn công thủy tặc, bọn chúng có đủ thời gian giết hết người của ta, đúng không?"
"Có khả năng này." Trịnh Trì Viễn gật đầu.
"Trịnh tướng quân yên tâm, các người chỉ cần bao vây thủy tặc, đừng để cho bọn chúng chạy thoát là được." Kim Phi tự tin nói: "Chuyện cứu người, chúng ta làm."
"Kim tướng quân có diệu kế?" Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.
Anh ta quả thực không nghĩ ra trong tình huống này, Kim Phi có biện pháp gì có thể cứu người.
Trừ khi nhân viên hộ tống biết bay, có thể bay đến đảo Giải Kiềm.
"Trịnh tướng quân đến lúc đó sẽ biết." Kim Phi bỏ ngoài tai.
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi không muốn nhiều lời thì cũng không hỏi tiếp nữa, mà hỏi: "Vậy Kim tướng quân định khi nào ra tay?"
"Càng nhanh càng tốt" Kim Phi quay đầu nhìn về hướng tây: "Thật không dám giấu, Tây Xuyên có chút việc gấp, ta phải mau chóng trở về."
"Chẳng lẽ người Thổ Phiên lại đánh đến rồi?" Trịnh Trì Viễn sửng sốt.
Thân là quân nhân, anh ta đương nhiên phải biết chú ý chiến sự nơi biên cương.
Sau khi trận chiến Tây Xuyên kết thúc, thật ra thì rất nhiều người cũng đang lo lắng người Thổ Phiên có đến trả thù không.
"Không phải người Thổ Phiên, là nạn rét!"
Kim Phi nói sơ qua về chuyện đất Xuyên Thục gặp nạn, cùng với việc Cửu công chúa bị chuyển về kinh thành.
Trịnh Trì Viễn là một quân nhân khá đơn thuần, mặc dù không quan tâm việc triều chính, nhưng nghe Kim Phi nói xong, cũng không kiềm được mà thở dài.
Đồng thời cũng hiểu Kim Phi vì sao lại vội đi diệt trừ thủy tặc như vậy.
"Kim tướng quân, lúc trước ta không biết ngài có việc quan trọng như vậy cần phải trở về, thật xin lỗi!"
Trịnh Trì Viễn thi lễ với Kim Phi, xấu hổ nói: "Tiên sinh nếu nói chuyện này sớm hơn, ta chắc chắn sẽ không đòi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá."
"Không sao, quân nhân ai cũng thích vũ khí, thật ra thì ta cũng muốn tìm tướng quân xin vài chiếc thuyền chiến đấy." Kim Phi cười nói.
Nếu như Trịnh Trì Viễn nhận châu Thủy Ngọc xong mới giúp giải quyết rắc rối, Kim Phi sẽ xem thường anh ta.
Nhưng Trịnh Trì Viễn đã không chút do dự mà từ chối, chỉ đòi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá để trang bị cho hạm đội.
Điều này khiến cho Kim Phi nhìn anh ta với cặp mắt khác.
"Thuyền chiến đều là do triều đình giao cho, bằng không ta đã lập tức lấy hai chiếc ra để đổi vũ khí với tiên sinh."
Trịnh Trì Viễn có chút ngượng ngùng nói.
"Ta chỉ đùa chút thôi, Trịnh tướng quân đừng coi là thật."
Kim Phi vỗ vai Trịnh Trì Viễn.
Sau việc này, quả nhiên Trịnh Trì Viễn không còn đề cập đến cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa, mà hỏi về chi tiết hành động của Kim Phi.
Kim Phi vẫn ở doanh trại thủy quân đợi đến nửa đêm mới rời đi.
Nhưng Hàn Phong và Đại Tráng thì ở lại.
Bọn họ phải phối hợp với thủy quân, tháo một số cung nỏ hạng nặng trên thuyền của thương đội ra, gắn lên chiến hạm của thủy quân.
Thật ra thì thủy quân cũng được trang bị cung nỏ hạng nặng, nhưng đều là loại khá cũ, cả về tốc độ và tầm bắn đều hoàn toàn không thể nào so được với cung nỏ hạng nặng của Kim Phi.
Trở lại doanh trại, Kim Phi vừa vào lều vải đã thấy Đường Tiểu Bắc ngồi trước bếp ngủ gà ngủ gật.
Trên bếp còn có một chiếc nồi đất.
Kim Phi vén rèm lều lên, gió lạnh theo đó ùa vào.
Đường Tiểu Bắc giật mình tỉnh lại:"A, tướng công, cuối cùng chàng cũng về rồi!"
Vừa nói vừa đứng dậy sờ tay Kim Phi, phát hiện lòng bàn tay y lạnh như băng, cô ấy vội vàng giúp Kim Phi cởi áo khoác xuống, sau đó lấy một chiếc áo khoác mới từ trên bếp khoác lên người Kim Phi.
Chiếc áo này được hơ trên bếp nửa đêm, rất ấm áp.
Kim Phi cưỡi ngựa chạy trong gió lạnh lâu như vậy, thân thể đã sớm đông cứng, mặc áo khoác ấm áp vào, thoải mái nheo mắt lại.
"Có vợ ở bên cạnh thật tốt!"
Kim Phi mở áo khoác ra, kéo Đường Tiểu Bắc vào rồi ôm lấy.
"Đừng nghịch nữa, ta đi xem thử cháo thịt còn nóng không."
Đường Tiểu Bắc nhéo Kim Phi một cái, chạy đến bên bếp xem nồi đất.
Ăn xong bữa khuya, đã là hơn nửa đêm.
Đường Tiểu Bắc chuẩn bị giúp Kim Phi thay quần áo nghỉ ngơi, lại bị Kim Phi ngăn cản.
"Ta còn có việc."
"Hơn nửa đêm còn có thể có chuyện gì?" Đường Tiểu Bắc bỉu môi nói: "Chàng có người khác rồi à? Ta có quen biết không?"
"Muội cả ngày toàn nghĩ cái gì vậy?" Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc: "Có việc chính!"
"Việc gì vậy?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Chương 567: Khinh khí cầu
"Muốn đi xem một chút không?" Kim Phi hỏi.
“Chàng lén đi gặp tiểu tình nhân mà, muội đi theo được sao?” Đường Tiểu Bắc cố ý nói đùa.
"Vậy thôi đi!" Kim Phi xoay thẳng người lại rời đi.
"Chờ muội!"
Đường Tiểu Bắc vội vàng khoác thêm cái áo choàng, chạy chậm đuổi theo Kim Phi.
Lúc này đang là đầu đông nhưng do hiệu ứng La Nina nên trời cực kỳ lạnh.
Đường Tiểu Bắc không khỏi siết chặt áo choàng.
"Đại Lưu, bọn người Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.
“Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiên sinh thôi.” Đại Lưu gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Kim Phi quay người lên ngựa, sau đó cũng kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Đội ngựa đi dọc theo con đường nhỏ hết nửa giờ, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hai đốm lửa trại xuất hiện trên vùng đất hoang.
Một đám nhân viên hộ tống đang làm việc qua lại trên bãi đất trống, bên cạnh là những chồng vải đen và còn có mấy cái rổ lớn.
"Tướng công, họ đang làm gì vậy?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Chút nữa muội sẽ biết, đảm bảo sẽ làm muội bất ngờ!" Kim Phi cười nói.
"Còn giấu giấu giếm giếm muội hả?"
Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: "Tỷ tỷ ta đây là đại chưởng quầy của tiền trang Kim Xuyên, có cái gì trên đời này mà ta chưa thấy đâu? Làm muội bất ngờ ư, tướng công chàng lại khoác lác rồi."
"Ồ, giọng điệu hay lắm!"
Kim Phi nhướng nhướng chân mày, không buồn tranh cãi với Đường Tiểu Bắc, vẫy tay với một nhân viên hộ tống tên là Lão Ưng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Đường Tiểu Bắc nhàn rỗi không có việc gì làm nên chạy đến một chồng vải đen, đưa tay sờ sờ.
Nhà họ Đường là một thế gia chuyên dệt may, từ khi còn nhỏ Đường Tiểu Bắc đã được làm quen với nhiều loại vải khác nhau.
Nhưng loại vải này lại chưa thấy bao giờ.
Cô ấy muốn hỏi đó là loại vải gì, nhưng Kim Phi đã đi xa.
Tuy tính cách Đường Tiểu Bắc gần gũi, nhưng cũng biết khi nào nên quấy phá và khi nào thì không thể làm phiền Kim Phi.
Nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với Lão Ưng, cô ấy kiềm chế nỗi tò mò của mình rồi đi tới chỗ cái rổ lớn phía trước.
Rổ được làm bằng mây, thể tích rất lớn, cái đáy và bốn phía cũng được bọc bằng vải đen.
Trong rổ còn có một cái bếp có hình thù kỳ lạ, không biết dùng để làm gì.
Trong lúc cô ấy đang bối rối, chợt nghe thấy tiếng Lão Ưng kêu lên: “Đến đây giúp một tay, mở ô ra, miệng hướng về phía Tây.”
Sau đó Đường Tiểu Bắc nhìn thấy một đám hộ tống chạy tới, kéo ra một khối vải đen.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới biết, hóa ra tấm vải đen đó là một cái túi vải lớn.
Chỉ là cái túi này quá lớn, trải trên mặt đất ước chừng rộng hơn mấy thước.
Hai nhân viên hộ tống mở miệng túi ra nhìn một chút tới hướng Tây Bắc.
Đó đúng là hướng gió lúc này.
Gió lạnh tràn vào dọc theo miệng túi, làm chiếc túi lớn căng ra từng chút một.
Lão Ưng và một nhân viên hộ tống nhấc một cái bếp lên, đặt ở miệng túi rồi đổ một muỗng dầu hỏa vào bếp.
Bùm!
Ngọn lửa hừng hực cháy rực, hơi nóng bị gió lạnh thổi vào túi.
Một muỗng dầu lửa không cháy được lâu, một lúc sau Lão Ưng lại tưới thêm một muỗng khác.
Chiếc túi lớn từ từ phồng lên và cũng càng ngày càng lớn hơn.
Điều khiến Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên nhất là khi không khí nóng tràn vào, chiếc túi vải khổng lồ dần dần bay lên.
Vì không có máy thổi gió nên toàn bộ quá trình bơm hơi kéo dài gần hai mươi phút mới xong.
Lúc này cái túi lớn đã hoàn toàn bay lên.
Nếu không phải có mấy sợi dây buộc lại, e rằng nó đã bay đi rồi.
Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn trời, cả người đều choáng váng.
Sau khi cái túi bị thổi phồng lên, đúng là quá lớn.
Giống như một ngọn đồi nhỏ.
Đường Tiểu Bắc đứng ở phía dưới, lại cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
"Thế nào, đại chưởng quầy? Đã từng thấy thứ này bao giờ chưa?"
Kim Phi bước đến bên cạnh Đường Tiểu Bắc, mỉm cười đụng vào vai cô ấy một cái.
"Chưa thấy bao giờ!"
Đường Tiểu Bắc lắc đầu ngạc nhiên: "Tướng công, đây là cái gì, dùng để làm gì?"
"Cái này gọi là khinh khí cầu, có thể đưa người bay lên trời!" Kim Phi giải thích.
Thực ra, nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản và quá trình chế tạo cũng không khó.
Rắc rối duy nhất là loại vải chống cháy để làm khinh khí cầu, thứ mà ở Đại Khang này không có.
Kim Phi đã tốn rất nhiều công sức cho việc này, nhưng công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng, cuối cùng y đã làm được tấm vải chống cháy.
Tuy không nhẹ và bền như loại vải dùng làm khinh khí cầu ở kiếp trước, nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Sau đó Kim Phi bí mật sản xuất một mẻ vải chống cháy, rồi may vài cái khinh khí cầu.
Nhưng khinh khí cầu cũng là một trong những con át chủ bài của y, Kim Phi không hề công bố ra bên ngoài, cho nên ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng không biết chuyện này.
Kim Phi tìm thấy một thung lũng hẻo lánh ít người, sắp xếp một nhóm Lão Ưng bí mật huấn luyện trong thung lũng với lý do đi làm nhiệm vụ.
Khi đến Tây Xuyên, Kim Phi không dám chắc thắng nên đã nhờ Lão Ưng mang theo khinh khí cầu.
Lúc trước Kim Phi dám ở lại sườn núi Đại Mãng là vì khinh khí cầu là tự tin lớn nhất của y.
Nếu cuối cùng thực sự không thể cầm cự được, y có thể dẫn theo Cửu công chúa rời đi bằng khinh khí cầu.
"Tướng công, thứ này thật sự có thể đưa người lên trời sao?" Đường Tiểu Bắc sốt sắng nắm lấy tay áo Kim Phi.
"Muội cứ nhìn đi rồi sẽ biết?" Kim Phi cười nói.
Chỉ thấy Lão Ưng với mấy nhân viên hộ tống nhảy vào cái rổ lớn, rồi kiểm tra dây thừng và bếp lò một phen.
Sau đó cho người cởi sợi dây cố định, cùng lúc đó lại đổ thêm một muỗng dầu hỏa vào bếp lò.
Không còn dây thừng trói buộc, khinh khí cầu lập tức chậm rãi bay lên.
Cờ của quân Trấn Viễn có màu đen, khinh khí cầu này chủ yếu cũng là màu đen.
Khi nó ở gần mặt đất, thì miễn cưỡng cũng có thể thấy được.
Nhưng khi khinh khí cầu bay lên bầu trời, nó hoàn toàn hòa vào màn đêm đen tối.
Chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa trong lò.
Lão Ưng đưa tay kéo chiếc rổ bên cạnh một cái, mấy tấm rèm thuận thế buông xuống, che kín chiếc rổ.
Khinh khí cầu thông thường không có tấm che này, nhưng Kim Phi sợ người khác nhìn thấy ngọn lửa trong khinh khí cầu nên đã cố ý lắp thêm.
Ở thời đại này, có khinh khí cầu thì chẳng khác nào có được lực lượng không quân.
Con át chủ bài hiệu quả nhất là khi người khác không biết đến nó.
Khinh khí cầu không chỉ là phương tiện chiến thắng của Kim Phi mà còn là vũ khí thần kỳ để trốn thoát.
Ở Tây Xuyên nguy hiểm như vậy nhưng Kim Phi lại không bị lộ.
Nếu không phải lần này để nhanh chóng giải cứu đám nhân viên hộ tống bị bắt, thì Kim Phi đã không đem nó ra ngoài.
Nhưng cứ như cứ như vậy mà lộ ra con át chủ bài của mình thì Kim Phi cũng không cam lòng.
Thế nên y đã nghĩ ra phương pháp này.
May mắn thay, hiệu quả cũng rất tốt, ngọn lửa gần như bị bao phủ hoàn toàn, chỉ có ở phía dưới mới nhìn thấy được.
"Ha ha ha, xong rồi!"
Kim Phi hưng phấn vỗ tay.
Người bình thường, ai mà không có việc gì nửa đêm lại ngửa đầu nhìn trời?
Nếu hoạt động suôn sẻ, khinh khí cầu có thể tiếp tục được ẩn giấu như một con át chủ bài.
Đám người Lão Ưng đã được huấn luyện trong một thời gian dài và đã thành thạo việc điều khiển khinh khí cầu.
Nhưng, có nhiều sự khác biệt về tốc độ gió và địa hình giữa bờ biển và vùng núi, nên sau đó Lão Ưng đã tiến hành nhiều lần thí nghiệm để xác nhận số người mà mỗi khinh khí cầu có thể chịu được ở bờ biển.
Gần như là bận rộn tới tận sáng, y đã thử nghiệm hết mấy cái khinh khí cầu, tới khi xác nhận không có vấn đề gì rồi mời dừng lại.
“Đại Lưu, ngày mai tất cả mọi người sẽ tập trung tại doanh trại thủy quân để huấn luyện với thủy quân.”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía đảo Giải Kiềm, chậm rãi nói: “Huấn luyện kết thúc, đến lúc chúng ta đi tiêu diệt bọn thủy tặc rồi!"
Chương 568: Chiến đội đặc chủng
Hai ngày sau, gần như tất cả các nhân viên hộ tống đều đã tập trung ở doanh trại thuỷ quân
Chiến đội áo giáp đen và 200 binh lính nữ chủ yếu diễn luyện trận giáp lá cà, các nhân viên hộ tống còn lại thì phân tán lên các thuyền chiến khác, trang bị điều chỉnh thử cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thuận tiện luyện tập phối hợp chiến thuật cơ bản nhất với lính thuỷ quân
“Kim tướng quân, ta nhớ rõ ngài có 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen, tại sao đến giờ lại chỉ còn hơn 200 người thế này?”
Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.
“Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi.” Kim Phi đáp.
Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi xem là nhiệm vụ gì, nhưng mà hỏi như vậy thì hơi quá giới hạn, chỉ đành nuốt nghẹn cơn tò mò vào trong đáy lòng.
Anh ta đang định nói tiếp thì chợt thấy một nhân viên hộ tống hớt ha hớt hải chạy lại, đưa cho Kim Phi một tờ giấy.
Tờ giấy rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Lão Ưng đã vào vị trí.
Kim Phi hơi nheo mắt lại, cất tờ giấy đi, nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, đêm nay hành động luôn được không?
“Có phải là hơi nóng vội không vậy?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày nói: “Các anh em hộ tống vừa mới đến được hai ngày, chỉ sợ đến cả tín hiệu cờ chuyên dụng của thủy quân cũng vẫn chưa thuộc nằm lòng, tùy tiện xuất chiến như thế này thì không được ổn thỏa cho lắm?”
“Quả thực là hơi hấp tấp, nhưng ta thật sự không có thời gian.”
Kim Phi nói: “Trịnh tướng quân yên tâm, lần này quân ta tiến công là chính, thủy quân chỉ cần giúp chúng ta phong tỏa mặt biển, không để cho đám thủy tặc chạy thoát là được.”
“Kim tướng quân, ngài biết ta không có ý này…”
Trịnh Trì Viễn muốn giải thích, lại bị Kim Phi cắt ngang.
“Ta biết nỗi lo của Trịnh tướng quân, thế nhưng ta thật sự không thể đợi thêm được nữa.”
Kim Phi nói: “Hôm nay lại có người truyền tin từ Tây Xuyên đến đây, Khánh đại nhân đã bị cách chức, ta cần phải mau chóng trở về.”
“Vậy được rồi, chốc nữa ra đi thông báo cho các thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng.”
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi quyết tâm như thế, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Thật ra cũng chỉ là hơn 1000 thủy tặc mà thôi, thuyền chiến của chúng lại toàn là thuyền đánh cá, thuyền hàng cướp được, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Thủy quân có 5000 người, cộng thêm thuyền chiến chuyên nghiệp, muốn dẹp yên đám giặc này là chuyện dễ như bỡn.
Vừa nãy anh ta nói vậy là vì lo lắng có nhân viên hộ tống gia nhập, lại trang bị vũ khí mới, sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ chiến đấu vốn có của thuỷ quân.
Nhưng rồi lại ngẫm những chiến tích trước kia của Kim Phi, cộng với biểu hiện của nhân viên hộ tống trong hai ngày này, Trịnh Trì Viễn lại thấy yên tâm.
Người ta cũng không phải loại binh lính ẻo lả không làm được gì, chắc sẽ không kéo chân sau, cùng lắm thì có thể sẽ phối hợp với thủy quân không được nhuần nhuyễn cho lắm thôi.
Vào đêm cùng ngày, từng chiếc thuyền chiến chở binh lính thủy quân cùng nhân viên hộ tống lặng lẽ hướng ra bến tàu.
Ông trời cũng nể tình, gió Tây Bắc thổi lồng lộng, cánh buồm no căng gió, tốc độ dần dần nhanh hơn.
Thế nhưng sắc trời cứ tối đen như mực, Trịnh Trì Viễn không để đội thuyền đi quá nhanh, mãi cho đến quá nửa đêm thì mới tới rìa đảo Giải Kiềm.
Sau đó đội thuyền đều dập tắt tất cả cây đuốc, nương bóng đêm, lặng lẽ hướng bánh lái về phía đảo Giải Kiềm.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều không chú ý tới, trong trời đêm có mấy quả khinh khí cầu lặng yên không một tiếng động bay tới vùng trời không của đảo Giải Kiềm.
Trong rổ của quả khinh khí cầu thứ nhất, Lão Ưng xốc mành lên he hé một khe hở, dùng kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới.
“Dựa theo tình báo, mấy người Lão Lương bị nhốt ở khu vực số 6, có thể đáp xuống được rồi, không cần bay cao quá.”
Lão Ưng lại túm chặt tấm mành, ý bảo nhân viên hộ tống điều chỉnh bếp lò hạ thấp độ cao của khinh khí cầu.
Nhân viên hộ tống ở phía sau cũng phát hiện Lão Ưng đang hạ thấp độ cao, cũng hạ thấp theo.
Lúc này đã là rạng sáng, đúng là lúc con người ta mệt mỏi nhất.
Phần lớn đám thủy tặc đều ngủ trương ra như heo.
Tên phụ trách gác đêm cũng ngáp liên tục, hoàn toàn không có ai phát hiện có thứ gì đó đang bay qua trên đầu bọn họ.
Hơn mười phút sau, khinh khí cầu thuận lợi đáp xuống khu vực giam giữ tù binh số 6.
Độ cao cũng giảm xuống cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.
Lão Ưng lại xốc mành he hé lần nữa, nhìn xuống phía phía dưới.
Bởi vì giam giữ tù binh nên thủy tặc gác đêm bên này đông hơn hẳn so với những chỗ khác, hơn nữa không có tên nào ngủ cả, cả đám đứng quây quanh một đống lửa trại nói chuyện phiếm.
“Một, hai… Mười bảy, mười tám!”
Lão Ưng đếm một lượt, quay ra nói với Đại Tráng trong rổ: “Tổng cộng có 18 người!”
“Đã rõ!”
Đại Tráng gật đầu, cũng để hé mành nhìn xuống phía dưới.
Một lát sau, anh ta giấu tấm mành đi, lấy một cái sáo trúc cho vào trong miệng.
Huýt huýt! Huýt!...
Sáo trúc phát ra thanh âm rất giống tiếng hót của loài chim nào đó, nghe rõ mồn một trong không gian buổi đêm yên tĩnh.
Một lát sau, phía sau cũng vang lên tiếng còi tương tự.
Dưới mặt đất, thủy tặc gác đêm hoàn toàn không biết nguy hiểm đã gần kề, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nửa đêm nửa hôm, chim chóc ở đâu ra kêu thế nhỉ?”
Một tên thủy tặc buồn bực nói.
“Bây giờ ít nhất cũng là giờ mão, chờ thêm chốc nữa là trời sáng rồi còn gì, đêm hôm gì nữa.”
Một tên khác thủy tặc xua tay nói: “Hắc Cẩu ngươi đừng nói chuyện, nghe Quyền Ca kể tiếp đi, ngươi chọn một cô nương ở thanh lâu, sau đó thì sao?”
“Sau đó cô nương kia lôi ra một thứ trơn trơn như sủi cảo, bảo với ta rằng đây là xà phòng thơm.”
Tên thủy tặc tên là Quyền Ca mặt mày hớn hở nói: “Các ngươi không biết đâu, cục xà phòng thơm kia thơm thực sự, vò sơ qua là ra cả đống bọt, không biết đến lúc dùng thì thoải mái cỡ nào..."
Đang kể hăng say, một mũi tên xé gió bắn tới, ghim ngay trên trán Quyền Ca.
Máu tươi vẩy ra, giọng nói của Quyền Ca đột nhiên im bặt, theo bản năng hắn giật mấy cái rồi cứng đờ đổ người xuống đất.
Mãi cho đến lúc chết, hắn cũng không biết mũi tên này từ đây bay tới.
Những tên thủy tặc khác cũng sợ hãi, rối rít nhặt vũ khí dưới đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía không trung theo bản năng.
Mũi tên ghim ở trên đầu thì chỉ có thể phóng tới từ phía trên cao!
Để giương cung bắn tên, các nhân viên hộ tống đều xốc mành lên.
Đám thủy tặc rốt cuộc cũng nhìn thấy khinh khí cầu.
“Ôi trời ơi, đây là thứ gì?”
Cả đám thủy tặc đều bị sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Từ góc độ của bọn họ mà xem, khinh khí cầu thật sự quá khổng lồ.
Giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Nhưng mà sao núi lại bay lửng lơ trên không trung được?
Đám thủy tặc đều cảm thấy đầu óc mình đặc quánh lại.
Ngay sau đó, theo bản năng bọn họ định kêu lên để báo động.
Đáng tiếc nhân viên hộ tống căn bản không cho bọn họ cơ hội này.
Với những nhân viên hộ tống thường xuyên huấn luyện xạ kích mà nói, khoảng cách hơn mười mét thì chẳng cần mất thời gian ngắm bắn thì cũng có thể bắn trúng.
Vèo vèo vèo!……
Các nhân viên hộ tống trong rổ bắn tên đồng loạt, tiếng xé gió lập tức vang vọng khắp không gian xung quanh.
Giây tiếp theo, tổng cộng mười mấy tên thủy tặc đều nằm thẳng cẳng mặt đất, không để sót một tên nào, tất cả đều bị bắn chết.
Lão Ưng túm lấy bó dây thừng ở bên cạnh rồi ném xuống, nói vọng sang: “Nhanh lên nhanh lên! Không là tí nữa khí cầu lại bay mất!”
Hầu Tử là người đầu tiên túm được dây thừng, linh hoạt trượt xuống mặt đất.
Ngay khi chạm đất bèn lập tức giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng vào lối ra, phòng ngừa khả năng xuất hiện kẻ địch.
Các rổ khác cũng làm tương tự, các nhân viên hộ tống túm lấy dây thừng, từng người nối đuôi nhau tụt xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, hai đội nhân viên hộ tống áo giáp đen đã hoàn tất công tác đổ bộ.
Lão Ưng lại dùng dây thừng thả mấy cái cái rương xuống, sau đó buông mành, điều khiển khinh khí cầu bay lên không, lướt về vị trí mục tiêu ở phía dưới.
Dưới mặt đất, Đại Tráng cũng nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
“Hầu Tử, ngươi dẫn đội 1 đi bảo vệ lối ra vào, đội 2, theo ta đi cứu người!”
“Các huynh đệ, đi, để đám thủy quân nhìn xem thế nào gọi là chiến đội đặc chủng, cho bọn họ thấy rõ chiến đội áo giáp đen chúng ta đánh giặc như thế nào!”
Hầu Tử đáp lại một tiếng, dẫn nhân viên hộ tống đội một nâng rương đi, chạy về phía lối ra vào.
Chương 569: Tiên sinh cũng đến rồi
Thật ra đảo Giải Kiềm là một ngọn núi hình vòng cung bị sứt một phía
Vì để đề phòng nhân viên hộ tống cứu người, bọn thủy tặc đã giam giữ nhân viên hộ tống ở một trong những đỉnh núi đó.
Đỉnh núi này chính là vị trí số sáu trong câu nói của Hầu Tử.
Dưới chân núi chỉ có hai con đường dẫn đến vị trí số sáu, Hầu Tử dẫn một nhóm nhân viên hộ tống đến ngã tư, nhanh chóng mở rương, thuần thục lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá loại nhỏ.
Ở bên kia, Đại Tráng cũng không nhàn rỗi.
Cách nơi bọn thủy tặc gác đêm bị giết không xa có hai gian nhà tranh.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, bị giam ở đây.
Ban ngày bọn chúng sẽ đưa họ lên nơi cao nhất trên đảo treo ở đó vài giờ, đến tối thì đưa về.
Đại Tráng mở cửa nhà tranh, thắp sáng bó đuốc.
Trong gian nhà tranh nhỏ, khắp nơi đều là người nằm la liệt trên mặt đất.
Không phải từng người một, mà là người này chồng lên người kia.
Bất kể là nhân viên hộ tống hay nhân viên thương hội đều không có quần áo.
Hai tay hai chân bị trói chặt bằng dây thừng.
Không ít người đã bị sợi dây cứa sâu vào da thịt.
Trên mặt đất khắp nơi toàn là phân, dù là đang trong mùa đông, thì nó vẫn bốc mùi.
“Thủy tắc đáng chết!”
Đại Tráng hận đến mức đấm một quyền vào tường.
Bị bọn thủy tắc tra tấn quá lâu, ngày ngày chịu lạnh và đói, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều rơi vào tình trạng vô cùng suy yếu, ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Mãi cho đến khi Đại Tráng cắm bó đuốc vào tường, mới có một nhân viên hộ tống dùng sức ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Đôi mắt vốn dĩ đục ngầu không có ánh sáng của nhân viên hộ tống, sau khi nhận ra Đại Tráng, đôi mắt bỗng lóe sáng.
“Đại... Đại Tráng?”
Nhân viên hộ tống ngập ngừng nói.
“Lão Lương, các ngươi chịu khổ rồi!”
Đại Tráng quỳ xuống, vỗ nhẹ vào vai Lão Lương.
“Đại tráng, thật... thật sự là ngươi sao?”
Lão Lương run run lè lưỡi, cắn mạnh.
Sau khi nhận thấy cơn đau, anh ta tự lẩm bẩm: “Ta không nằm mơ! Ta không nằm mơ!”
Sau đó anh ta đột nhiên như phát điên, hét lớn: “Các huynh đệ, mau tỉnh lại đi! Đại Tráng đến cứu chúng ta rồi này.”
Kỳ thật vừa rồi không phải Lão Lương là người duy nhất nghe thấy tiếng động, chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng là bọn thủy tặc đến mang họ lên đỉnh núi làm nhục, nên cũng lười nhìn.
Bây giờ nghe thấy Lão Lương nói vậy, họ cũng rối rít quay đầu nhìn.
Khi nhìn thấy Đại Tráng, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều sửng sốt trong giây lát.
Sau đó mọi người kích động giùng giằng muốn đứng dậy.
Nhưng tay chân họ đều bị trói, không đứng dậy được.
“Mọi người đừng gấp, ta đến cởi trói cho các ngươi!”
Đại Tráng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, rút dao găm bên hông.
Trung đội trưởng tiểu đội 1 đi theo Đại Tráng, cũng muốn rút dao ra để giúp đỡ.
Nhưng nhà tranh quá nhỏ, không còn chỗ đặt chân, nên đành thôi.
Đại Tráng đầu nói: “Đội trưởng tiểu đội 1, cởi quần áo của bọn thủy tặc ra!”
Trước khi đến, họ không nghĩ bọn thủy tặc sẽ điên khùng đến mức, cởi hết quần áo của nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, nên họ không chuẩn bị gì cả.
Hơn nữa họ đều mặc áo giáp đen, không thể cởi ra đưa cho đám người Lão Lương, đành phải lấy quần áo của bọn thủy tặc.
Trong phòng, Đại Tráng đã cắt dây trói của Lão Lương, đỡ người ra ngoài.
Lão Lương quá yếu, bị thương quá nặng, thậm chí đứng còn không vững.
Đại Tráng giao Lão Lương cho đội trưởng tiểu đội 1, xoay người lao vào nhà tranh.
Đến khi anh ta đỡ nhân viên hộ tống khác ra, trên người Lão Lương đã được khoác thêm chiếc áo bông.
Sau khi đưa hai người ra ngoài, cuối cùng trong nhà tranh cũng có chỗ trống, trung đội trưởng tiểu đội một lập tức phái người đến giúp Đại Tráng.
Càng về phía sau, tốc độ cứu càng nhanh.
Mười phút sau, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hộ đều được đưa ra ngoài.
Đại Tráng phát hiện số người đúng, trong lòng chợt thắt lại, chạy đến chỗ Lão Lương hỏi: “Những huynh đệ khác đang bị giam ở đâu?”
“Không có huynh đệ khác, những người còn sống đều ở đây!” Lão Lương yếu ớt nói.
“Những người khác chết hết rồi hả?” Hai tay Đại Tráng siết chặt, lửa giận trong mắt gần như sắp phun ra ngoài.
Theo thông tin tình báo, tổng số nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt vào thời điểm đó vượt quá 60 người.
Nhưng ở đây chưa đầy 30 người.
Nói cách khác, ba mươi người còn lại đều đã chết.
Thậm chí, trong số hơn 20 người còn sống, có nhiều người yếu đến mức không mở được mắt, sống được hay không còn chưa biết.
Lão Lương quấn áo bông ngồi một lúc lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo.
Dùng hết sức nắm lấy tay Đại Tráng: “Đại Tráng, không phải ngươi ở Tây Xuyên với tiên sinh sao? Sao lại ở đây?”
Nghe vậy, những nhân viên hộ tống khác cũng nhìn sang.
Lúc nãy họ xúc động quá, nên đã quên mất chuyện này.
“Tiên sinh nghe tin các ngươi bị bắt, lập tức dẫn chúng ta đến cứu các ngươi!” Đại Tráng nói.
“Tiên sinh cũng đến ư?” Hai mắt Lão Lương đỏ lên.
“Đến, đang ở trên thuyền.”
“Thuyền? Đâu?” Lão Lương quay người nhìn xung quanh.
Lúc này, anh ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nơi họ bị giam giữ là phía sau doanh trại thủy tặc, theo lý mà nói, muốn đến được đây, nhất định phải công phá doanh trại của bọn thủy tặc trước.
Nhưng bây giờ doanh trại của bọn thủy tặc cực kỳ yên tĩnh, giống như chưa trải qua trận chiến nào.
Lão Lương dò hỏi: “Đại Tráng, sao ngươi đến được đây? Leo vách đá à?”
Hỏi xong, anh ta lắc đầu: “Không đúng, nếu các ngươi leo lên vách đá, chắc chắn sẽ không mặc áo giáp...”
“Được rồi, đừng đoán nữa, có đánh vỡ đầu ngươi, thì ngươi cũng không nghĩ ra đâu.”
Đại Tráng vỗ vai Lão Lương, đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng còi tre vang lên trong không trung.
Tuýt! Tuýt! Tuýt!...
Đại Tráng nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy gì cả.
Nhưng anh ta biết, Lão Ưng đang ẩn nấp trong bầu trời đêm.
Đây là tín hiệu báo cho anh ta biết, khinh khí cầu đã vào vị trí.
Đại Tráng vội đứng dậy, nhặt bó đuốc lên.
Tìm một vùng đất cao, dùng đuốc vẽ vòng tròn trên không trung.
Một lúc sau, ở phía xa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một ngọn đuốc, cũng vẽ vòng tròn trên không trung.
“Tiên sinh cũng đã vào vị trí!”
Đại Tráng thấy vậy lập tức vui mừng khôn xiết, nhặt bó đuốc khác, vẫy bằng hai tay.
Đây là tín hiệu mà anh ta đã thảo luận với Kim Phi và Lão Ưng.
Biểu thị tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
“Haha, các huynh đệ, chúng ta nên ra tay rồi!”
Trong giỏ khinh khí cầu, Lão Ưng hào hứng nói: “Chúng ta sắp bay rồi, động tác nhanh chút!”
Nói xong, anh ta lấy ra một chiếc bình dầu ở trong rương dưới chân lên, châm lửa rồi đập vỡ qua khe hở trên tấm rèm.
Bên dưới, trên mặt biển, có vài chiếc thuyền lớn nhỏ đang neo đậu.
Trong đó phía ngoài cùng của thuyền chở hàng đang lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên boong.
Mấy chiếc thuyền chở hàng này là thuyền bị bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương.
Mà nhiệm vụ của Lão Ưng là thiêu hủy mấy chiếc thuyền chở hàng này, để tránh cho cuộc chiến sau này, thủy tặc dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá uy hiếp thủy quân.
Khinh khí cầu đang bay phía trên thuyền chở hàng, bình dầu cũng vừa vặn rơi trúng boong thuyền.
Đùng!
Bình dầu rơi vỡ nát, dầu lửa bên trong vương vãi khắp nơi.
Giây tiếp theo, ngọn lửa dữ dội bùng lên trên boong thuyền.
Bình dầu bùng cháy cũng là lúc chính thức mở ra cuộc chiến!
Chương 570: Không thể giải quyết
Rầm! Rầm! Rầm!…
Từng lọ dầu từ trên trời rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, lửa lại lan rộng thêm một mảng trên mặt nước.
Tất cả thuyền chở hàng mà bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương đều bị đốt cháy.
Cho đến lúc này, bọn thủy tặc mới phát hiện kẻ địch tới rồi!
Tại hang ổ của thủy tặc, ông cả đang ôm tình nhân ngủ ngon lành thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Bên ngoài cửa sổ là một vùng hỗn loạn.
Ông cả đạp cô gái bên cạnh mình xuống giường rồi xông ra khỏi phòng.
Vừa nhìn là thấy ở phía xa xa, nơi mà đang đậu thuyền có lửa bốc cháy ngùn ngụt.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông cả, không xong rồi, có người xông vào cửa hang rồi!”
Ông hai của thủy tặc vội vàng đáp: “Bọn chúng đã đốt hết thuyền của tiêu cục Trấn Viễn rồi.”
“Không phải đã dặn các ngươi đi gác đêm rồi sao. Sao lại để người ta lên đến đảo rồi cũng không phát hiện ra hả?”
Ông cả vừa mặc quần áo, vừa giận dữ hỏi: “Có phải tên khốn gác đêm lại lười biếng lén đi ngủ rồi đúng không?”
“Ta cũng không biết!” Ông hai vỗ đùi hỏi: “Ông cả, ngài mau nghĩ ra cách gì đi. Bây giờ phải làm thế nào đây?”
“Nhanh đi tìm Lưu tiên sinh đi!” Ông cả hét lớn.
“Hôm trước Lưu tiên sinh có việc nên đã lên bờ rồi, vẫn chưa về nữa!” Ông hai đáp.
“Còn chưa về sao?” Ông cả trừng mắt.
Thật ra thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây chỉ là một thủy tặc bình thường, chúng sống dựa vào việc dọa nạt những người ngư dân ở xung quanh và cướp bóc những thuyền bè đi qua đây.
Những đội thuyền dám đi lại ở trên sông bình thường đều mang theo rất nhiều hộ vệ nên bọn chúng không dám cướp.
Thuyền bè mà không có hộ vệ thường là thuyền có lộ trình ngắn, cũng không có gì đáng để cướp.
Vì vậy nên thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây đều hành động rất bình thường. Không có mấy chiếc thuyền tử tế nên chỉ đành núp dưới sự che chở của những tên cường hào ở bản địa mà kéo dài hơi tàn.
Những tên cường hào thậm chí còn không thèm nhìn bọn chúng. Họ chỉ coi chúng như là những tên côn đồ gọi đến là đến, đuổi là đi.
Nhưng cho đến hôm nay, bọn chúng đã gặp được Lưu tiên sinh. Tất cả đều đã thay đổi.
Lưu tiên sinh túc trí đa mưu. Dưới sự chỉ huy của hắn, thủy tặc của sông Mang Đãng đã thành công cướp được một đội thuyền lớn.
Không chỉ thu hoạch được mấy con thuyền lớn, còn trói tên thương nhân giàu có ở trên tàu. Sau đó còn hung dữ dọa dẫm thương nhân giàu có đó một phen.
Lần thu hoạch đó còn nhiều hơn tiền mà bọn thủy tặc sông Mang Đãng thường kiếm được trong vòng một năm.
Lưu tiên sinh cũng đã hoàn toàn lấy được sự công nhận từ bọn thủy tặc.
Tiếp theo đó, thủy tặc sông Mang Đãng có tiền có thuyền đã nhanh chóng phát triển.
Địa vị của Lưu tiên sinh trong thủy tặc cũng càng ngày càng cao.
Sau đó Lưu tiên sinh còn lập kế hoạch đánh úp Đường Tiểu Bắc.
Lúc đó tiêu cục Trấn Viễn ở Giang Nam đã khá nổi tiếng. Ông cả của thủy tặc lúc đầu còn không đồng ý với kế hoạch này, nhưng gần đây châu Thủy Ngọc thực sự rất hiếm ở Giang Nam, mỗi viên đều có giá trị lớn.
Mà Đường Tiểu Bắc lại là đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, trên người chắc chắn phải có hơn một viên.
Mặc dù cướp của Đường Tiểu Bắc sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn tới báo thù, nhưng làm xong chuyến này thì bọn họ cả đời này đều không cần lo lắng nữa.
Cuối cùng ông cả vẫn không thoát khỏi sự cám dỗ của Lưu tiên sinh, quyết định ra tay.
Nhưng tốc độ phản ứng của nhân viên hộ tống còn vượt xa hơn dự tính của bọn họ nhiều. Có một con thuyền đã kịp thời thoát khỏi khu vực đá lở.
Trên chiếc thuyền này có cung nỏ hạng nặng, còn có cả xe bắn đá. Bọn thủy tặc hoàn toàn không dám đi xuống để cướp châu Thủy Ngọc.
Để đề phòng tiêu cục Trấn Viễn quay lại báo thù, bọn thủy tặc chỉ đành nghe theo lời đề nghị của Lưu tiên sinh mà chọn cách chạy trốn.
Trước khi chạy trốn, ông cả còn dẫn người đi giết hết người trong một nhà của tên cường hào để trả thù cho sự sỉ nhục mà tên cường hào đó đã làm với ông ta.
Bọn chúng cho rằng chạy ra biển đã là an toàn rồi, nhưng ai ngờ người của tiêu cục Trấn Viễn cũng đuổi theo tới biển.
Thủy tặc cũng là những kẻ liều mạng với lưỡi đao dính máu, lại bị Lưu tiên sinh xúi giục nên ông cả đã trực tiếp dẫn người đi tập kích ban đêm vào đội thuyền của nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống có ít người, lại không quen chiến đấu ở trên biển, nên thủy tặc lại một lần nữa giành chiến thắng.
Liên tiếp hai lần thành công khiến cho ông cả không khỏi kiêu ngạo, cho rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng chỉ có như vậy.
Thế là ông ta bắt đầu khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Vốn dĩ ông ta còn cho rằng Lưu tiên sinh sẽ khuyên ngăn ông ta lại, ai ngờ Lưu tiên sinh không chỉ không ngăn cản mà còn rất ủng hộ.
Nói rằng ông ta làm như vậy có thể tạo dựng được danh tiếng, là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ông cả nhận được sự đồng ý của Lưu tiên sinh thì lại càng thêm đắc ý.
Cho dù là Kim Phi có đích thân đến đây thì ông ta cũng không thèm để ý.
Theo ông ta thấy, Kim Phi cũng giống như tiêu cục Trấn Viễn mà thôi, danh không đúng với thực.
Cho đến bây giờ, ông ta mới lờ mờ nhận ra rằng mình đã sai rồi.
Lúc này thuyền của thủy quân đã thắp sáng đuốc.
Ánh sáng của ngọn đuốc uốn lượn như con du long, trải dài hàng dặm, chặn hết lối ra.
Tiếng trống trận nặng nề xuyên qua màn đêm, giống như một cái búa gõ vào tim ông cả.
Đừng nói đến giao đấu, chỉ riêng khí thế này thôi đã hơn thủy tặc không biết bao nhiêu lần rồi.
Ông cả lúc trước còn đang vô cùng đắc ý, lúc này cuối cùng cũng hoảng sợ rồi, mồ hôi túa ra trên trán
Mà vào những lúc này thế này, Lưu tiên sinh thân là tâm phúc lại không có ở đây.
“Ông cả, ngài mau nghĩ cách gì đi, bọn chúng đã đến càng ngày càng gần rồi!”
Ông hai sốt ruột thúc giục.
“Làm thế nào đây, làm thế nào đây?”
Ông cả cũng sốt ruột đến mức đi vòng vòng. Sau đó ông ta bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, bắt lấy cánh tay của ông hai nói: “Mau, đi ra sau núi dẫn mấy tên nhân viên hộ tống đó tới đây!”
“Dẫn bọn chúng tới làm gì?” Ông hai bối rối hỏi.
“Kim Phi đánh tới đảo Giải Kiềm chính là để cứu bọn chúng. Chỉ cần những tên này còn ở trong tay chúng ta, bọn chúng sẽ không dám manh động đâu!” Ông cả nói nhanh.
“Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?”
Ánh mắt của ông hai sáng lên, xoay người chạy đi.
Vừa chạy còn vừa hét to: “Tam Cẩu Tử, dẫn người của ngươi theo ta đi về sau núi!”
Bọn thủy tặc còn đang bối rối, phát hiện thấy có người dẫn đầu, bèn lập tức đi theo.
Ông hai dẫn theo hơn hai trăm thủy tặc đi thẳng tới sau núi.
Kết quả đến con đèo nhỏ, trên đỉnh núi lại bất ngờ ném xuống hai vật đen xì.
Ầm! Ầm!
Cùng với hai tiếng nổ dữ dội, ngọn lửa bay thẳng lên trời!
Lựu đạn lần này sử dụng là lựu đạn đã được Kim Phi cải tạo lại ở trên thuyền, bên trong có trộn thêm hạt sắt.
Sau khi phát nổ, hạt sắt sẽ bay đi khắp nơi.
Bị trúng ở khoảng cách gần hậu quả còn đáng sợ hơn cả trúng tên.
Mặc dù không dễ mà chết ngay được, nhưng hạt sắt thực sự có quá nhiều, thể tích lại nhỏ, vì vậy có thể dễ dàng cắm sâu vào trong cơ thể.
Với điều kiện trị liệu của thủy tặc, muốn lấy ra được chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Thủy tặc không hề có chút phòng bị nào, bị hai quả lựu đạn nổ tung ra một mảng lớn.
Trên mặt đất là bọn thủy tặc đang kêu gào thống khổ.
Ông hai ở đằng sau áp trận nên tránh được một kiếp.
Mượn ánh sáng của ngọn đuốc trên đỉnh núi, ông ta lờ mờ thấy được mấy người đàn ông mặc áo giáp đen, đứng ở đầu bên kia đường núi.
“Sao ở đây lại có người của tiêu cục Trấn Viễn chứ?”
Ông hai vừa nhìn là nhận ra là áo giáp của nhân viên hộ tống.
Nhưng ông ta lại nghĩ không ra. Nhân viên hộ tống sao lại đi xuyên qua được sào huyệt của bên mình mà vòng tới phía sau chứ.
Người có nghi ngờ giống như ông hai còn có Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền.
Anh ta cũng nhìn thấy ngọn lửa bay lên trời từ đằng sau núi đó.
Không chỉ có như vậy, khi Lão Ưng ném lọ dầu, anh ta cũng dẫn hạm đội thủy quân tới phong tỏa lối ra của đảo Giải Kiềm.
Anh ta tận mắt nhìn thấy một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống chiếc thuyền gỗ ở phía dưới.
Nhưng khinh khí cầu được làm từ vải chống cháy dày màu đen, Lão Ưng mang theo khinh khí cầu bay quá cao nên lúc ném lọ dầu xuống, cũng chỉ rạch một đường ở mành che, hơn nữa khe hở còn đối diện với đảo Giải Kiềm, bên phía của hạm đội thủy quân căn bản không nhìn thấy.
Cho nên trong mắt binh sĩ thủy quân và Trịnh Trì Viễn, quả cầu lửa là xuất hiện từ giữa không trung.
Bình luận facebook