-
Chương 576-580
Chương 576: Hồng Đào Bình
"Xây dựng một xưởng đóng tàu cần rất nhiều tiền bạc, nhà họ Hồng bị cướp biển cướp sạch tiền của, của cải đều bị cướp sạch rồi, đâu có thể xây dựng lại được nữa?"
Người dẫn đường thở dài nói: "Nghe nói trước khi nhà họ Hồng bị cướp, còn có mấy chiếc tàu lớn vẫn chưa được giao, năm ngoái có người làm ầm mọi chuyện lên, cũng không biết bây giờ như thế nào nữa?"
"Xem ra cuộc sống nhà họ Hồng không được tốt lắm."
Kim Phi hơi cau mày.
Tình hình của nhà họ Hồng phức tạp hơn so với y tưởng tưởng.
Nhưng đã đến đây rồi, dù có thể thành công hay không thì cũng phải đi gặp mặt Hồng Đào Bình đã.
Người dẫn đường rất quen thuộc với thị trấn Ngư Khê, không cần hỏi thăm mà đưa nhóm người Kim Phi đến thẳng nhà họ Hồng luôn.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, nhà họ Hồng dù sao cũng đã từng là một gia tộc giàu có, tuy đã suy tàn nhưng trong ngôi nhà cũ to lớn vẫn có thể nhìn ra được sự huy hoàng trước đây của nhà họ Hồng.
Nhưng khi người dẫn đường dẫn nhóm người Kim Phi đến được cổng lớn, mới phát hiện ra tấm biển trên cửa viết "Triệu Phủ".
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều nghi ngờ nhìn về phía người dẫn đường
Bản thân người đường cũng bối rối: "Đây là nhà họ Hồng mà, tại sao lại treo tấm biển nhà họ Triệu chứ? Kim tiên sinh, ngài chờ một chút, ta đi hỏi xem."
Người gác cổng thấy Kim Phi đưa theo nhiều người đến thì sợ hãi, nhìn thấy người dẫn đường đi tới vội vàng tiến lên hành lễ hỏi: "Vị quân gia này, ngài có gì dặn dò ạ?"
Người dẫn đường là một tiểu đội trưởng thủy quân, khách khí với Kim Phi là vì hắn ta đã tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống.
Hàng trăm người hộ tống, đã ép số lượng kẻ thù gấp đôi xuống vách đá, cảnh tượng đó thực sự quá chấn động.
Cả đời này người dẫn đường cũng sẽ không thể quên được.
Hơn nữa, Kim Phi và thủy quân hiện đang rất thân thiết.
Những chiếc cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà Kim Phi đã hứa với Trịnh Trì Viễn trước trận chiến, bây giờ đã được dỡ bỏ khỏi thuyền chở hàng thương hội và lắp lên tàu chiến thủy quân.
Phần còn lại sẽ được giao trong thời gian tới.
Trịnh Trì Viễn cũng đặt rất nhiều bom chớp sáng và lựu đạn.
Cung nỏ hạng nặng do Kim Phi chế tạo tiên tiến hơn nhiều so với cung nỏ truyền thống do thủy quân trang bị trước đây, sau khi thủy quân trang bị, hiệu quả chiến đấu tổng thể đã được cải thiện rất nhiều.
Điều này khiến cho Trịnh Trì Viễn coi trọng Kim Phi hơn, cũng trở nên khách khí hơn.
Trịnh Trì Viễn đã như vậy, tiểu đội trưởng dưới trướng anh ta sao có thể dám ra vẻ trước mặt Kim Phi được?
Dọc đường đi hắn ta đều vâng vâng dạ dạ, cẩn thận trả lời các câu hỏi của Kim Phi.
Nhưng trước mặt dân chúng bình thường, người dẫn đường lập tức đứng thẳng lưng, chỉ vào tấm biển Triệu Phủ hỏi: "Nhà cũ của nhà họ Hồng tại sao lại biến thành Triệu Phủ rồi?"
"Quân gia, lão gia nhà ta đặt tàu ở nhà họ Hồng, nhà họ Hồng đã nhận tiền đặt cọc, nhưng không giao tàu cũng không trả lại bạc, nên đã thế chấp căn nhà cũ cho lão gia nhà chúng ta…."
Người gác cổng cho rằng người dẫn đường đưa theo nhiều người tới đây là để đứng ra bênh vực nhà họ Hồng, sợ hãi giải thích nói: "Lão gia nhà ta cũng không ép buộc Hồng thiếu gia, chính Hống thiếu gia tự tay giao nhà cho lão gia nhà chúng ta, nếu như quan gia không tin thì có thể đi hỏi xem."
"Hồng thiếu gia đi đâu rồi?" Người dẫn đường cau mày hỏi.
"Nghe nói là theo nô bộc về quê rồi…." Người gác cổng nhỏ giọng trả lời.
"Quê ở đâu?"
"Cách bến tàu đi về phía bắc hơn một kilomet có một thôn là thôn Lâm Hải, nghe nói Hồng thiếu gia đã tới đó rồi."
Người gác cổng nói: "Nếu quân gia không biết đường, ta có thể dẫn đường cho quân gia."
"Không cần, ta biết thôn Lâm Hải."
Người dẫn đường xua tay, ngẩng đầu nhìn về ngôi nhà cũ của nhà họ Hồng rồi quay đầu ngựa lại.
Sau khi nghe người dẫn đường giải thích, Kim Phi cũng thở dài.
"Tiên sinh, trời cũng sắp tối rồi, thôn Lâm Hải là một cái thôn nhỏ, ngay cả quán trọ cũng không có, chúng ta có cần ở lại trấn Ngư Khê một đêm rồi ngày mai lại đi không?" Người dẫn đường hỏi.
"Không cần, đi tìm Hồng Đào Bình trước đi." Kim Phi lắc đầu.
Hành trình từ Đông Hải về Tây Xuyên còn dài, không thể mỗi ngày đều có thể gặp được nhà trọ.
Những người hộ tống mang theo hành lý trên lưng ngựa và có thể dựng trại tại chỗ bất cứ lúc nào.
Hiện tại, không rõ tình tình phía Tây Xuyên như thế nào, Kim Phi nóng lòng muốn về nhanh, buổi tối đi gặp Hồng Đào Bình, thành công hay không thì ngày mai cũng phải tiếp tục xuất phát, ở lại một đêm đồng nghĩa với việc trì hoãn thêm một ngày nữa.
"Vậy được thôi, tiên sinh đi lối này."
Người dẫn đường thấy Kim Phi kiên định, vội vàng tiếp tục dẫn đường.
Khi trời dần tối, đội ngựa cuối cùng cũng đã đến được thôn nhỏ tên là thôn Lâm Hải.
Thôn Lâm Hải là một thôn làng chài chỉ có hơn chục hộ gia đình, cách phía đông vài trăm mét là biển lớn.
Bên bờ biển có một bến tàu nhỏ làm bằng khung gỗ, năm sáu chiếc tàu đánh cá nhỏ được buộc vào khung gỗ và phập phồng theo nước biển.
Một ông lão đánh cá xách lưới đi tới, nhìn thấy đội ngựa, vội vã tránh sang bên đường.
"Ông già, ông biết Hồng thiếu gia ở đâu không?"
Người dẫn đường ghìm ngựa chiến lại, cúi người hỏi.
"Các ngươi muốn tìm Hồng thiếu gia sao?"
Ông lão đánh cá nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lưới đánh cá quỳ xuống trước người dẫn đường: "Các vị quân gia, Hồng thiếu gia thực sự không còn tiền nữa rồi, ngay cả nhà cũ cũng đã thế chấp cho nhà họ Triệu rồi, các người tha cho cậu ấy được không?"
"Ông già, ông không cần phải sợ, chúng ta đến đây không phải là để đòi nợ Hồng thiếu gia đâu."
Kim Phi nói: "Ta muốn mời Hồng thiếu gia giúp ta đóng tàu, khi đến trấn Ngư Khê thì mới biết Hồng thiếu gia đã đến đây rồi."
"Mời thiếu gia đóng tàu?" Ông lão đánh cá nghi ngờ nhìn đội ngũ phía sau Kim Phi.
Những nhân viên hộ tống không mặc áo giáp đen, nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là binh lính rồi.
Ai đời mời người ta đóng tàu mà lại như đánh trận như vậy?
Khi nhìn thấy vẻ mặt của ông lão Kim Phi đoán được ông lão đánh cá đang nghĩ gì, cười nói: "Ông già, ta nghe nói gần đây có cướp biển hoành hành, ta muốn đến bờ biển tiêu diệt cướp biển, nên mới dẫn theo nhiều người, ông đừng sợ!"
"Thật sao?" Ông lão đánh cá vẫn không tin.
"Ông già, nói khó nghe chút, nếu như chúng ta thực sự đến làm phiền Hồng thiếu gia thì còn phải tìm ông hỏi đường sao?"
Kim Phi nói: "Thôn này chỉ có khoảng mười hộ gia đình, chúng ta lục soát từng nhà cũng không tốn nhiều công sức, ông nói xem có đúng không?"
Lời nói của Kim Phi tuy khó nghe nhưng là sự thật.
Ông lão đánh cá lúc này mới tin tưởng nhóm người Kim Phi thực sự đến tìm Hồng Đào Bình để đóng tàu.
"Hồng thiếu gia ở trong nhà của Trần Lão Ngũ, là căn nhà thứ ba trong thôn, có cối xay trước cửa nhà đó."
"Cám ơn ông lão!"
Kim Phi chắp tay về phía ông lão đánh cá, ra hiệu cho người dẫn đường đi vào trong thôn.
Trước cửa ngôi nhà thứ ba ở lối vào thôn thực sự có một cái cối xay.
Hai đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang chơi bên cạnh cối xay, thấy đội ngựa đến gần vội vàng quay người chạy vào nhà.
"Ông nội, ông nội, không xong rồi, lại có người đến đòi nợ thiếu gia rồi!"
Đứa bé vừa chạy vừa hét lên: "Họ có rất nhiều người đến, mỗi người cưỡi một ngựa, còn mang cả đao nữa!"
Trong sân, một ông lão đang sửa lại lưới đánh cá.
Trời sắp tối rồi, ông ta nhìn không rõ, lưới đánh cá gần như cao tới chóp mũi.
Nghe thấy tiếng đứa bé gọi, ông lão nhảy dựng lên, vứt lưới đánh cá rồi lao vào trong nhà sau: "Thiếu gia, chỉ sợ là quan binh đến bắt ngài, ngài nhanh chạy ra cửa sau đi!"
Trong nhà, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đặt mô hình tàu trong tay xuống, thở dài: "Trần bá, ta chạy rồi cả nhà mọi người phải làm thế nào?"
"Bọn họ đến tìm thiếu gia, nếu như thiếu gia không ở đây, bọn họ nhất định sẽ đi thôi."
Ông lão nói rồi kéo chàng trai trẻ.
"Trần bá, lời này bản thân bá có tin không?"
Hồng Đào Bình thoát khỏi sự lôi kéo của ông lão, cười khổ hỏi lại.
Ông lão nghe vậy, sắc mặt cũng xụ xuống.
"Khoảng thời gian gần đây, ta đã làm phiền Trần bá rồi."
Hồng Đào Bình cúi đầu hành lễ với ông lão, quay người đi ra khỏi nhà, đúng lúc nhìn thấy người dẫn đường dẫn theo nhóm người Kim Phi, Đường Bắc Tiểu đi vào.
"Là ngươi?"
Khi nhìn thấy người dẫn đường, Hồng Đào Bình sững sờ một lúc.
Chương 577: Thuyền mô hình
“Hồng thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Người dẫn đường mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Hồng Đào Bình.
Lúc trước triều đình có mua mấy chiếc thuyền chiến của nhà họ Hồng, người dẫn đường thường xuyên qua lại để kiểm tra tiến độ.
Đôi bên không tính là quen biết nhưng ít nhất cũng nhận ra nhau.
“Thủy quân các ngươi đặt mua thuyền chiến, nhà họ Hồng bọn ta đã giao hàng từ lâu rồi, sao ngươi còn tới đây tìm ta?”
Giọng điệu Hồng Đào Bình có vẻ hơi tức giận.
Của cải nhà họ Hồng hầu hết đều bị cướp biển cướp sạch, vì để trả nợ, Hồng Đào Bình phải bán hết nhà đất.
Hiện tại chỉ có thể ở nhờ chỗ người làm cũ trong nhà.
Mặc dù vậy, vẫn còn có mấy món nợ không thể trả.
Những người này tìm đến anh ta đòi nợ, Hồng Đào Bình cũng chỉ đành chịu bó tay.
Nhưng thuyền chiến mà thủy quân đặt đã giao hàng từ lâu, hơn nữa chính quận trưởng là người bỏ tiền ra, cho dù là hàng chưa giao đến thì cũng không đến lượt thủy quân đến tìm gặp.
“Hồng thiếu gia đừng hiểu lầm, là Kim tiên sinh muốn mời thiếu gia đóng thuyền.” Người dẫn đường vội vàng giải thích.
“Kim tiên sinh?”
Hồng Đào Bình theo bản năng nhìn về phía Kim Phi đang được nhân viên hộ tống bảo vệ xung quanh với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhà họ Hồng cũng từng là một gia tộc quyền thế nổi tiếng ở địa phương, cũng tính là có quen biết những gia tộc quyền thế ở xung quanh.
Nhưng Hồng Đào Bình chưa từng gặp Kim Phi.
Người dẫn đường thấy vậy thì vội vàng giới thiệu: “Đây là Kim tiên sinh đến từ Tây Xuyên, Hồng thiếu gia chưa từng nghe về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc và trận chiến ở thành Tây Xuyên sao?”
Nghe xong Hồng Đào Bình càng thấy khó hiểu.
Tin tức ở Đại Khang lạc hậu, Hồng Đào Bình chỉ là một gã đóng thuyền, quả thật là chưa nghe nói đến chiến sự ở Tây Bắc.
“Hồng thiếu gia, châu Thuỷ Ngọc chắc hẳn ngài phải nghe đến rồi chứ?” Người dẫn đường lại hỏi.
Hồng Đào Bình cuối cùng cũng gật đầu.
Các xưởng sản xuất muối đa số đều tập trung ở biển, các thương nhân buôn muối muốn đến biển phải đi qua Giang Nam.
Hồng Đào Bình đã nghe đến châu Thuỷ Ngọc từ mấy tên chủ nợ.
“Châu Thuỷ Ngọc là của thương hội Kim Xuyên, mà thương hội Kim Xuyên lại là của Kim tiên sinh.” Người dẫn đường nói.
“Thương hội Kim Xuyên là của ngài sao?”
Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi với đầy vẻ khiếp sợ.
Thời gian trước Cửu công chúa phát ra tin tức cho các thương nhân buôn muối là có thể nhập hàng ở xưởng sản xuất muối làng Tây Hà, làm nổi lên một cơn sóng lớn giữa các thương nhân buôn muối trung gian.
Xưởng sản xuất muối làng Tây Hà trở thành đề tài nóng bỏng trong hội thương nhân buôn muối.
Bàn luận về xưởng sản xuất muối làng Tây Hà thì không thể không nhắc đến thương hội Kim Xuyên đứng phía sau.
Nhưng dù có bị đánh chết thì Hồng Đào Bình cũng không ngờ, người khiến cho hội thương nhân buôn muối vô cùng cảnh giác lại là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.
Thật sự Kim Phi quá trẻ, nhìn còn trẻ hơn so với anh ta.
Nếu không phải là người dẫn đường giới thiệu trước, Hồng Đào Bình sẽ cho rằng đây là một kẻ lừa đảo.
“Hồng thiếu gia, ta gạt ngài làm gì, thương hội Kim Xuyên chính là của Kim tiên sinh!”
Người dẫn đường chỉ vào Đường Tiểu Bắc nói: “Vị này là Tiểu Bắc phu nhân, là đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên.”
“Xin chào Hồng công tử!”
Đường Tiểu Bắc thi lễ.
“Xin chào phu nhân, xin chào Kim tiên sinh!”
Hồng Đào Bình dù gì cũng được giáo dục trong một gia tộc lớn, anh ta kìm nén lại sự khiếp sợ trong lòng, khom người đáp lễ với Đường Tiểu Bắc.
Cũng thuận tiện thi lễ với Kim Phi.
Bây giờ anh ta đã tin lời của người dẫn đường rồi.
Bởi vì đã được nghe hội thương nhân buôn muối nói, đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Đường Tiểu Bắc trông rất phù hợp.
Quan trọng là, nhà họ Hồng bây giờ đã xuống dốc, nợ nần chất đống, ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng còn, những gia tộc qua lại ngày xưa tránh còn không kịp, giờ chẳng có gì đáng giá để người ta phải phí sức đi lừa gạt.
“Tiên sinh thật sự đến tìm ta để đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi.
“Đương nhiên rồi.” Kim Phi gật đầu: “Trịnh tướng quân của thuỷ quân nói tài đóng thuyền của công tử không thể thua kém lệnh tôn, khi biết ta muốn tìm người đóng thuyền anh ta đã đề cử công tử đầu tiên.”
“Bến thuyền nhà ta đã bị huỷ rồi…” Hồng Đào Bình nói với vẻ mặt khổ sở.
“Nếu như công tử đồng ý giúp ta đóng thuyền, ta có thể xây lại một bến thuyền khác.” Kim Phi nói.
Ở Đại Khang không có các công cụ thiết yếu, việc đóng thuyền ở các xưởng đóng thuyền, về cơ bản các bộ phận đều do các công nhân tự vận chuyển và lắp ráp.
Không chỉ cần một lượng lớn công nhân mà tốc độ đóng thuyền cũng rất chậm.
Xưởng đóng thuyền như vậy, quả thật Kim Phi cũng thấy chướng mắt.
Nếu như muốn xây lại bến thuyền, chắc chắn phải xây lại một xưởng đóng thuyền khác.
“Xây lại một xưởng đóng thuyền khác, sẽ tốn không ít tiền.” Hồng Đào Bình lên tiếng nhắc nhở.
“Về chuyện tiền nong công tử không cần phải lo lắng.” Kim Phi nói: “Ta chỉ muốn hỏi công tử, có bằng lòng giúp ta đóng thuyền hay không thôi?”
“Được tiên sinh nâng đỡ, ta vô cùng cảm kích, chỉ là…”
Đồng Đào Bình do dự một lát, nói: “Thật không dám giấu gì, Hồng Đào Bình ta ban đầu nhận không ít tiền cọc của các thương nhân, đồng ý đóng thuyền cho họ, nhưng sau khi cướp biển đến, xưởng thuyền không còn, nhà cũng bị cướp đi… Ta sợ liên luỵ đến tiên sinh.”
“Sao thế, chẳng lẽ ngươi giúp ta đóng được thuyền tốt, bọn chúng còn dám đến cướp sao?”
Kim Phi cau mày hỏi.
“Chuyện này, cũng khó mà nói được.” Hồng Đào Bình nói: “Chỗ dựa sau lưng bọn chúng rất ghê gớm…”
Kim Phi nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt.
Trước khi đến y lo lắng nhất là Hồng Đào Bình có đồng ý giúp y đóng thuyền hay không, cộng với khả năng đóng thuyền của Hồng Đào Bình, có phải lợi hại như Trình Trì Viễn nói hay không.
Bây giờ nghĩ lại, tình hình nhà họ Hồng còn phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Điều Hồng Đào Bình lo lắng không phải là vô lý.
Những phú thương lớn, sau lưng nhất định có người đứng sau.
Đây gọi là rồng lớn cũng không ép được rắn độc, Kim Phi chưa dám kiêu ngạo đến thế, nghĩ rằng mình có thể xưng vương xưng bá ở Đại Khang.
Y có thể được chào đón ở Xuyên Thục là bởi vì Xuyên Thục là địa bàn của nhà họ Khánh, y với nhà họ Khánh có mối quan hệ thân thiết.
Ở Đông Hải này, một chút nền móng y cũng không có, người ta muốn gây khó dễ với y, y cũng không có cách nào.
Nếu Kim Phi một mực sống ở đây thì ngược lại cũng không sợ.
Nhưng y không thể sống mãi ở chỗ này.
Có thể giải quyết được cục diện rối rắm này của nhà họ Hồng hay không cũng là vấn đề.
Ông già nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy thì sốt sắng đến mức vỗ đùi.
Ông ta có thể nhìn ra, Kim Phi không phải là người bình thường, nếu Hồng Đào Bình ôm cái bắp đùi này, nói không chừng nhà họ Hồng có thể chuyển mình.
Ai ngờ Hồng Đào Bình lại thành thật như vậy, nói ra hết mọi chuyện.
Đây chẳng phải là đẩy người ta ra sao?
Nghĩ vậy, ông già xoay người chạy vào trong phòng, lấy ra một cái mô hình đóng thuyền của Hồng Đào Bình.
“Vị tiên sinh này, thiếu gia nhà ta thật sự đóng thuyền rất lợi hại, lão gia khi còn sống cũng tự thấy không bằng.”
Ông già mang mô hình đóng thuyền đến trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh ngài nhìn xem, đây chính là do thiếu gia nhà ta làm.”
Kim Phi cúi đầu nhìn mô hình đóng thuyền, mắt khẽ híp lại.
Mô hình mà Hồng Đào Bình chế tạo khác với thuyền chở hàng đang lưu hành ở Đại Khang, ngược lại nhìn bề ngoài hơi giống tàu chiến Galleon.
Cái này khiến cho Kim Phi hơi hứng thú, hỏi: “Ta có thể xem một chút không?”
“Tiên sinh chê cười rồi.” Hồng Đào Bình gật đầu, hơi xấu hổ.
Biểu cảm này làm cho Kim Phi hơi buồn cười.
Thật thà, nhút nhát, không giỏi giao tiếp… đúng là trai kỹ thuật điển hình.
Kim Phi nhận lấy mô hình thuyền, xem cẩn thận.
Nhưng bây giờ trời cũng đã tối, căn bản không nhìn rõ.
“Bên ngoài trời lạnh, đêm cũng đã xuống rồi, mời các vị vào nhà xem.”
Ông già chạy về, lấy cái đèn dầu bình thường tiếc không dám dùng ra, châm đèn.
“Đại Lưu, bảo Đại Tráng sắp xếp cho các huynh đệ hạ trại.”
Kim Phi quay đầu dặn dò một tiếng, cầm theo mô hình thuyền đi vào phòng.
“Hồng công tử, chiếc thuyền này khác với những chiếc chúng ta thường thấy, ngươi làm sao nghĩ ra được vậy?” Kim Phi hỏi.
“Năm ngoái ở trên biển ta nhìn thấy một đám giặc tóc vàng, thuyền của bọn chúng khác hoàn toàn với thuyền của Đại Khang chúng ta, để nhà thuyền vào trong khoang thuyền, như vậy thuyền khi ở trên biển sẽ vững vàng hơn, ta cảm thấy cách này rất hay, bèn bắt chước làm một cái.”
Hồng Đào Bình nói: “Chỉ là ta chưa lên chiếc thuyền đó, không biết bên trong nó như thế nào, đây cũng chỉ là do ta tự suy đoán, không biết có đúng hay không?”
Chưng 578: Ngài cũng biết đóng thuyền sao?
Vừa nhìn thấy mô hình con thuyền, Kim Phi đoán chắc Hồng Đào Bình đã từng nhìn thấy thuyền lớn.
Câu trả lời của Hồng Đào Bình đã chứng minh suy đoán của y là đúng.
Nhận ra mô hình con thuyền đã được lắp ráp xong, y hỏi: “Ta có thể tháo ra xem chút không?”
“Để ta tháo cho.”
Hồng Đào Bình sợ Kim Phi tháo hư, nhanh chóng đưa tay lấy lại mô hình con thuyền.
“Khụ khụ!”
Trần Lão Ngũ lo hành động của Hồng Đào Bình làm mất lòng Kim Phi, vội ho khan nhắc nhở.
Nhưng dường như Hồng Đào Bình không nghe thấy, tiếp tục đưa tay ra.
“Tiên sinh đừng ngạc nhiên, công tử nhà ta đã bận rộn hơn hai tháng mới hoàn thành chiếc thuyền nhỏ này…”
Vẻ mặt Trần Lão Ngũ lúng túng giải thích giúp Hồng Đào Bình.
“Không sao, thật ra ta cũng không biết tháo như thế nào.”
Kim Phi cười, xua tay.
Đều làm công việc kỹ thuật nên y biết Hồng Đào Bình đang lo lắng.
Kiếp trước, có một kỳ nghỉ hè, y nhận công việc làm thêm là chế tạo mô hình biệt thự.
Làm hơn nửa tháng thì cuối cùng cũng xong, đúng lúc đứa con nghịch ngợm của chú họ đến nhà y chơi, nghĩ rằng y làm đồ chơi nên la ầm ĩ đòi chơi chung với y.
Đương nhiên Kim Phi không đồng ý. Vì chuyện này mà cãi nhau vô cùng không vui với gia đình chú họ, ngay cả ba mẹ y cũng cảm thấy y chuyện bé xé ra to.
Kim Phi rất bực bội, nhưng không biết giải thích thế nào.
Hồng Đào Bình cẩn thận tháo mô hình ra, đồng thời giải thích: “Chỗ này là khoang thuyền, chỗ này là kho để hàng hóa, chỗ này là…”
“Chờ một chút, nếu như thêm một cái cầu thang ở chỗ này có phải từ trên xuống dưới sẽ thuận lợi hơn nhiều không, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng ổn định.”
Kim Phi cắt ngang lời giải thích của Hồng Đào Bình, chỉ vào trong mô hình nói.
“Thêm một cầu thang…”
Hồng Đào Bình nhìn vào vị trí ngón tay của Kim Phi, suy nghĩ cẩn thận.
Một lát sau gật đầu nói: “Có lý… Tiên sinh cũng hiểu về đóng thuyền sao?”
“Nhà ta mấy đời đều là thợ rèn nên cũng biết sơ về thủ công.” Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh nói vậy là quá khiêm tốn rồi.” Người dẫn đường nghe vậy thì cười nói: “Hồng công tử không biết đấy thôi, Kim tiên sinh là chuyên gia về vũ khí, ngài ấy làm được cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá. Ở biên cương Tây Bắc và Tây Xuyên đánh cho quân Đảng Hạng và quân Thổ Phiên tan tác.
Nếu không nhờ ngài ấy, năm nay Đại Khang của chúng ta cũng không được thái bình!”
“Hả?”
Hồng Đào Bình nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Kim Phi.
Đây là lần thứ hai anh ta nghe người dẫn đường nói tới chiến tranh.
Trong mắt anh ta, Kim Phi rất nhã nhặn, nhìn như thư sinh, thực sự không có cách nào liên hệ y với chiến trường và vũ khí.
Kim Phi biết để đối phó với người làm kỹ thuật như Hồng Đào Bình thì cách tốt nhất là có được sự thừa nhận về kiến thức của anh ta.
Nghĩ tới đây, y lấy từ trong tay áo ra một bản vẽ, đưa cho Hồng Đào Bình: “Đây là bản vẽ ta vẽ lúc rảnh rỗi, mời Hồng công tử chỉ bảo.”
Mặc dù Trịnh Trì Viễn hết sức đề cử, nhưng Kim Phi không thể tùy tiện tin tưởng như vậy.
Đây coi như là bài kiểm tra y chuẩn bị cho Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình nhận lấy bản vẽ, lúc đầu không xem trọng lắm, nhưng vẻ mặt dần dần càng ngày càng nghiêm túc.
Bản vẽ của Kim Phi cố hết sức dựa theo quy tắc vẽ của Đại Khang, Hồng Đào Bình theo cha đóng tàu từ nhỏ nên tùy tiện xem một chút đã hiểu.
Trên bản vẽ cũng là một chiếc thuyền, nói đúng ra đây là bản vẽ mặt cắt của một chiếc thuyền lớn.
Mặc dù chỉ là một phần bản vẽ nhưng Hồng Đào Bình biết rõ, sắp xếp của Kim Phi rõ ràng hợp lý hơn anh ta.
“Tiên sinh, ngài cũng biết đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình đặt bản vẽ xuống, hăng hái hỏi.
Bản vẽ của Kim Phi khiến cho anh ta có cảm giác như gặp được tri kỷ.
“Hiểu một chút.” Kim Phi khẽ lắc đầu.
“Tiên sinh, ngài thật là quá khiêm tốn. Nếu ngài như thế này mà chỉ là hiểu một chút vậy thì ta là không hiểu cái gì rồi.” Hồng Đào Bình nói.
“Hồng công tử cảm thấy bản vẽ của ta như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Tổng thể tốt hơn nhiều so với ta làm, nhưng chỗ này hơi có vấn đề.”
Hồng Đào Bình chỉ vào một thanh xà ngang trong bản vẽ nói: “Nếu chỉ dùng một thanh xà ngang ở chỗ này thì không đủ bền và dễ bị biến dạng, tốt nhất nên thêm một thanh chéo qua, vậy là hoàn hảo.”
“Nhận chỉ dạy!” Kim Phi lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra.
Thật ra sơ hở này là do y cố ý để lộ ra, rất khó thấy nhưng có thể làm ảnh hưởng đến sự ổn định của toàn bộ con thuyền.
Hồng Đào Bình vừa nhìn sơ qua đã phát hiện ra, chứng tỏ anh ta thật sự có bản lĩnh.
“Tiên sinh có thể vẽ ra bản vẽ này nhất định cũng biết đóng thuyền, tại sao còn đến tìm ta?” Hồng Đào Bình hỏi.
“Ta có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở xưởng đóng thuyền mãi được.”
Kim Phi nói: “Hơn nữa ta chỉ là lý luận suông, tưởng tượng vẽ ra một bản vẽ thì còn được, nếu thật sự để ta dẫn người đi đóng thuyền thì cũng như ta tay không bắt nhím, không biết bắt đầu từ đâu, cho nên muốn tìm một người giúp ta quản lý xưởng đóng thuyền.”
Kim Phi không phải là khiêm tốn, mà mỗi nghề đều có kỹ thuật riêng, y thật sự không hiểu các bước cụ thể của đóng tàu.
Nếu dành đủ thời gian thì y cũng có thể làm được, nhưng thứ y thiếu nhất hiện tại chính là thời gian.
Hồng Đào Bình nghe vậy rõ ràng động lòng, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ánh mắt anh ta lại trở nên tối tăm.
Đang định từ chối thì nghe Kim Phi hỏi: “Không biết Hồng công tử còn thiếu người khác bao nhiêu tiền?”
“Mấy nhà cộng lại, vẫn còn mười ba nghìn lượng…” Vẻ mặt Hồng Đào Bình đau khổ trả lời.
“Nếu như ngươi trả hết số tiền này, những thương nhân giàu có kia sẽ không tới gây chuyện nữa đúng không?” Kim Phi hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Nói tới đây, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng có phản ứng: “Tiên sinh có ý gì?”
“Nếu ta cho công tử vay tiền trả nợ, công tử có đồng ý đóng thuyền cho ta không?” Kim Phi hỏi.
Thông qua mô hình thuyền và bản vẽ, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng thông qua kiểm tra của Kim Phi.
Tính cách cũng hợp ý của Kim Phi.
Người tài giỏi như vậy, đừng nói mười ba nghìn lượng, cho dù có tăng gấp đôi đi nữa Kim Phi cũng bằng lòng bỏ ra.
“Đương nhiên là ta đồng ý.” Mặt của Hồng Đào Bình đỏ rần vì xúc động khi nghe Kim Phi bằng lòng cho anh ta vay tiền.
Người ở thời phong kiến mặc dù có hơi bảo thủ nhưng vô cùng coi trọng danh tiếng.
Dù trong nhà bị hải tặc cướp bóc, nhưng Hồng Đào Bình cũng không có suy nghĩ quỵt nợ.
Nhưng xưởng đóng thuyền trong nhà đều bị đốt, ngoại trừ bán đất và bán nơi thờ cúng tổ tiên ra anh ta căn bản không còn cách nào khác để trả nợ.
Các gia tộc trước kia thân thiết với nhà họ Hồng, bây giờ thấy anh ta đều tránh xa.
Đừng nói cho anh ta vay tiền trả nợ, ngay cả cửa cũng không cho anh ta vào.
Kim Phi là người đầu tiên bằng lòng cho anh ta vay tiền.
Hơn nữa vừa mở miệng đã chi hơn mười nghìn lượng cho anh ta trả tất cả nợ nần.
Hồng Đào Bình không kích động mới lạ.
Nhưng nhớ tới điều gì đó, anh ta cúi đầu nói: “Nhiều tiền như vậy, ta…sợ rằng phải rất lâu mới trả hết cho tiên sinh, cũng có thể cả đời cũng không trả nổi…”
Trần Lão Ngũ nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, nóng lòng muốn bịt miệng anh ta lại.
Vất vả lắm mới có một người tiêu tiền như rác, bằng lòng cho nhà họ Hồng mượn tiền để trả nợ, ngươi nói chuyện này làm gì?
Ai biết Kim Phi nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười.
“Hồng công tử quả nhiên là người ngay thẳng nhân nghĩa, vì những lời này của ngươi, ta xác định ngươi là bạn rồi!”
Kim Phi cười nói: “Ta mời công tử đóng tàu đương nhiên cũng phải trả lương. Như vậy đi, ta cho công tử hai lựa chọn.
Thứ nhất, công tử làm việc cho ta 5 năm, khoản tiền này sẽ được xóa bỏ, coi như tiền lương của công tử.
Thứ hai, công tử đóng cho ta mười chiếc thuyền lớn dựa theo bản vẽ ta đưa, số nợ này cũng xóa bỏ.
Công tử thấy thế nào?’”
“Tiên sinh nói thật sao?” Hồng Đào Bình đột nhiên nói lớn.
Chương 579: Ròng rọc kéo tay
“Mặc dù Kim Phi ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng đã nói thì sẽ giữ lời”.
Kim Phi bảo Đường Tiểu Bắc lấy giấy bút, tự mình viết một từ giấy, sau đó đóng dấu lên.
Y đưa tờ giấy cho Hồng Đào Bình, chỉ về phía người dẫn đường: “Ngày mai ngươi đi theo anh ta đến doanh trại của thủy quân, tìm người tên Hàn Phong, anh ta sẽ sắp xếp mọi việc, ngươi cần tiền xây dựng lại bến tàu cũng có thể đi tìm anh ta.”
"Đa tạ Kim tiên sinh!"
Hồng Đào Bình dùng hai tay nhận lấy từ giấy, kích động đến mức môi run lên.
Trần Lão Ngũ ở bên cạnh nước mắt rơi đầy mặt.
Nhà họ Hồng cuối cùng cũng có hy vọng xoay chuyển tình thế rồi.
“Tiên sinh, Hồng Đào Bình ta ăn nói vụng về, không biết phải nói thế nào để thể hiện sự cảm kích đối với tiên sinh!”
Hồng Đào Bình đặt tờ giấy lên bàn, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh xin hãy nhận của ta một lạy!”
“Nếu công tử thấy cảm kích, thì hãy giúp ta đóng mấy chiếc thuyền tốt đi!”
Kim Phi cười nâng Hồng Đào Bình lên: "Công tử chọn xong chưa, năm năm hay là mười chiếc thuyền?"
“Ta không chọn cái nào hết!”
“Không chọn cái nào?”
“Tiên sinh đồng ý cho ta mượn tiền, Hồng Đào Bình vô cùng cảm kích, nhưng hơn mười ngàn lượng bạc là quá nhiều, đừng nói là năm năm, cho dù ta có đóng thuyền cho tiên sinh cả đời cũng không hết!”
Hồng Đào Bình nghiêm túc nói: "Cho nên cả hai cái ta đều không thể chọn."
Nhà họ Hồng là gia đình nổi tiếng về đóng thuyền, Hồng Đào Bình biết mình có giá trị.
Nếu như anh ta đến làm việc ở một xưởng đóng tàu khác thì cùng lắm cũng chỉ được làm thợ chính
Tiền công khoảng mấy chục lượng bạc một năm.
Còn phải để lộ kĩ thuật gia truyền của nhà họ Hồng.
Dựa theo cách tính này, Kim Phi đã cho anh ta mượn hơn mười ngàn lượng bạc thì đúng là anh ta có làm cả đời cũng không trả hết.
Kim Phi tán thưởng nhìn Hồng Đào bình, hỏi: “Vậy Hồng công tử nghĩ như thế nào?”
Dù y đã định bỏ ra hơn mười ngàn lượng để mời Hồng Đào Bình, nhưng nghe Hồng Đào Bình nói như vậy Kim Phi vẫn rất vui.
Hồng Đào Bình không ỷ vào tài năng mà kiêu ngạo, là người biết chừng mực.
“Cảm ơn tiên sinh đã coi trọng ta, ta nguyện làm đầy tớ cho tiên sinh để báo đáp ơn này.”
Nói xong, anh ta lấy thẻ ngà của mình từ trong ngực ra đặt lên bàn.
Kim Phi còn chưa lên tiếng, Trần Lão Ngũ ở bên cạnh đã sốt ruột.
Một khi bán mình làm nô, đời này của Hồng Đào Bình coi như xong.
Nhà họ Hồng cũng không còn hy vọng.
Trần Lão Ngũ định lấy lại thẻ ngà, nhưng bị Hồng Bình Đào ngăn lại.
“Công tử nói quá rồi.” Kim Phi không nhìn thẻ ngà lấy một cái, cười nói: “Từ trước tới giờ ta không thu nhận đầy tớ, trong nhà ta cũng không có đầy tớ.”
“Không nhận đầy tớ?” Hồng Đào Bình và Trần Lão Ngũ đều sửng sốt.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ta gặp Kim Phi, nhưng tên tuổi của thương hội Kim Xuyên đã nghe từ lâu.
Rất nhiều thương nhân buôn muối đều ghen tị với thực lực của thương hội Kim Xuyên.
Kim Phi là ông chủ phía sau của thương hội Kim Xuyên, sao trong nhà không có đầy tớ được chứ?
“Hồng công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Đường Tiểu Bắc cười nói: “Tướng công nhà ta mỗi tháng sẽ mua lại một nhóm nô lệ từ chỗ bọn buôn người, việc đầu tiên của mấy nô lệ đó là đến quan phủ xóa bỏ thân phận nô lệ.”
“Tại vì sao?” Hồng Đào Bình càng khó hiểu.
“Bởi vì tướng công nhà ta là người rất lương thiện mà.” Đường Tiểu Bắc cười nói.
“Tiên sinh đúng là người cao thượng!” Hồng Đào Bình kính nể chắp tay về phía Kim Phi.
Kim Phi thờ ơ xua tay.
Thật ra y làm như vậy không phải để đánh bóng tên tuổi hay lấy lòng người khác.
Y chỉ muốn mình được yên lòng.
Dù sao y cũng không thiếu tiền, không cần phải bóc lột, chèn ép những người nghèo khổ đáng thương đó.
“Hồng công tử, ta đồng ý cho ngươi mượn tiền là vì ngưỡng mộ tài năng của ngươi, người thà bán nhà của tổ tiên cũng không đánh mất phẩm giá của mình.”
Kim Phi cười nói: “Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, đừng nghĩ ta cho ngươi mượn tiền thì ngươi ở địa vị thấp hơn, chúng ta là quan hệ hợp tác, sau này xưởng đóng tàu còn phải dựa vào ngươi.”
Kim Phi thử Hồng Đào Bình, Hồng Đào Bình cũng đang thử Kim Phi.
Tự nguyện làm đầy tớ là cách Hồng Đào Bình dò xét Kim Phi.
Nếu là Kim Phi thật sự đồng ý, Hồng Đào Bình sẽ rất thất vọng.
Thật may, câu trả lời của Kim Phi đã làm anh ta rất hài lòng.
Y không chỉ không nhận anh ta làm đầy tớ, ngược lại còn nói mối quan hệ của hai người là mối quan hệ hợp tác.
Điều này làm cho Hồng Đào Bình vô cùng cảm động.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình để xây dựng xưởng đóng tàu!”
Hồng Đào Bình vỗ ngực nói: “Xưởng đóng tàu quan trọng nhất là bến tàu, mặc dù xưởng đóng tàu nhà ta đã bị đốt, nhưng bến tàu và lối vào bến tàu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ và xây lại nhà kho là có thể dùng được.”
Bến tàu là nơi để đóng và sửa chữa tàu.
Nói đơn giản, đó là một cái hố lớn.
Việc đóng thuyền diễn ra ở đây, sau khi đóng tàu xong, thừa dịp nước biển dâng, mở cửa đê cho nước biển tràn vào để hạ thuyền.
Xưởng đóng tàu của nhà họ Hồng có tổng cộng bốn bến tàu, nhưng bến tàu lớn đã bị cướp biển phá huỷ, thuyền đang xây trong đó cũng đã bị đốt.
Đừng nói đến việc xây dựng lại, chỉ riêng việc dọn dẹp sạch sẽ cũng đã tốn không ít bạc.
Trước đây Hồng Đào Bình không có tiền, đành mặc kệ.
Kim Phi tìm đến Hồng Đào Bình không chỉ vì khả năng đóng thuyền của anh ta mà còn vì biết chuyện xưởng đóng tàu nhà họ.
Xây xưởng đóng tàu mới cần không ít thời gian và chi phí.
Xưởng đóng tàu của nhà họ Hồng chỉ cần sửa lại là có thể tiếp tục sử dụng, có thể giúp y tiết kiệm không ít.
Nhưng nếu đã xây lại, Kim Phi cũng cần cải tiến một chút.
Y lấy từ trong ngực ra một bản vẽ: “Đây là thiết kế của ta cho xưởng đóng tàu mới, Hồng công tử thử nhìn xem có vấn đề gì không.”
Cái này không phải để thử thách Hồng Đào Bình mà Kim Phi thật sự không chắc chắn.
Đời trước y từng học về kết cấu của tàu, cũng từng đến xưởng đóng tàu, nhưng đời trước các xưởng đóng tàu đều đã được cơ giới hóa tự động hóa trình độ rất cao, ở Đại Khang chắc chắn không thực hiện được.
Cho nên y không biết bản vẽ xưởng đóng tàu này có khả thi không.
Nhớ đến bức vẽ con tàu trước đó Hồng Đào Bình không dám coi thường Kim Phi, nhận lấy bản vẽ xem cận thận.
Kết quả anh ta vừa nhìn, chân mày liền nhíu lại.
Chỉ vào cái giá trên bản vẽ hỏi: “Tiên sinh, đây là cái gì?”
“Cái này là ròng rọc, là thiết bị dùng để nâng hạ, có đế gắn trên đường sắt để di chuyển trước sau, phải trái.”
Kim Phi nói: “Có thứ này, chỉ cần mấy người phối hợp là có thể nhấc được vật nặng tới mấy chục ngàn cân.”
“Chỉ mấy người mà có thể nâng được mấy chục ngàn cân, có thể làm được thật sao?”
Hồng Đào Bình nhìn Kim Phi như một người điên.
“Tại sao không thể? Hiện tại thương hội của ta đều dùng ròng rọc để chuyển hàng lên tàu, tiết kiệm rất nhiều sức lực, chỉ cần một tay ta cũng có thể nâng mấy ngàn cân hàng hóa.”
Đại Lưu bất mãn với sự nghi ngờ của Hồng Đào Bình không nhin được phải lên tiếng.
Kim Phi nhìn vẻ mặt hoài nghi của Hồng Đào Bình, cười nói: “Ta nhớ chúng ta có mang nó theo, mang tới đây cho Hồng công tử xem.”
Thứ Kim Phi nói đến là hồ lô, không phải loại hồ lô dùng để ăn mà là ròng rọc kéo tay, cũng được gọi với cái tên hồ lô thần tiên, hồ lô dây dích, là một thiết bị dùng để kéo vật nặng đơn giản.
Mặc dù tốc độ chậm nhưng nhỏ gọn mang theo bên mình rất tiện.
Nhân viên hộ tống khi đi xa mang theo ròng rọc kéo tay, nếu chẳng may trên đường đi gặp đá lở chặn đường có thể dùng nó treo đá lên.
Chương 580: Thật khó tin
Đại Lưu chạy ra ngoài lấy một chiếc hộp từ cận vệ.
Nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy Trần Lão Ngũ đang đứng ngay cửa cối xay.
Dạo gần đây Trần Lão Ngũ đang chuẩn bị xây một căn nhà cho Hồng Đào Bình ở, trong sân có vài khúc gỗ dài dùng để làm xà nhà, một vài cận vệ đang dùng mấy khúc gỗ dài để đóng thành khung gỗ.
“Hồng công tử, cùng đi xem nào.”
Kim Phi mỉm cười đi ra khỏi phòng.
Hồng Đào Bình cũng rất tò mò nên nhanh chóng đuổi theo.
Lúc họ đi ra khỏi phòng, Đại Lưu vừa mới lấy một cái ròng rọc ra khỏi hộp.
Ròng rọc này không lớn, cấu tạo chủ yếu gồm có ba phần.
Bộ phận thứ nhất là ròng rọc nằm trong vỏ sắt, ở bên ngoài vỏ sắt có một cái móc.
Bộ phận thứ hai là một cái móc treo.
Bộ phận thứ ba là một chuỗi xích sắt.
Đại Lưu treo ròng rọc lên xà ngang, các cận vệ ở bên dưới dùng dây buộc chặt ròng rọc lại, sau đó đốt vài cây đuốc chiếu sáng xung quanh.
Một binh lính nữ bước tới, thuần phục kéo dây xích.
Lọc cọc lọc cọc! Cạch cạch cạch...
Ròng rọc di chuyển từng chút một theo từng cử động của binh lính nữ, cuối cùng cũng được nhấc lên khỏi mặt đất.
“Việc này... Sao có thể được chứ?”
Hai mắt Hồng Đào Bình tròn xoe đầy kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Vẻ mặt của Trần Lão Ngũ cũng trông như thể vừa gặp ma.
Không có bất kỳ người nào biết rõ chiếc cối xay này nặng thế nào ngoài ông ấy.
Lúc đầu, khi vận chuyển nó từ bên ngoài đến đây, ông ấy đã huy động toàn bộ trai gái trong thôn đến giúp đỡ mới có thể tháo cối xay xuống.
Chỉ cần một binh lính nữ là có thể treo ngược nó lên rồi sao?
Còn trông có vẻ không tốn chút sức lực nào cả.
“Khó trách tiên sinh gọi nó là chiếc hồ lô thần tiên, đúng là báu vật mà!”
Hồng Đào Bình chỉ vào chiếc ròng rọc, hào hứng hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm được báu vật này ở chỗ nào vậy?”
Rất nhiều bộ phận của thân tàu có thể tích khổng lồ, nếu không có dụng cụ nâng lên thì chỉ có thể tìm thật nhiều người di chuyển chúng từng chút một.
Tất nhiên là việc lắp ráp chúng lại vô cùng khó khăn.
Đây cũng là vấn đề nan giải nhất trong ngành đóng thuyền.
Nếu binh lính nữ có báu vật này ở trong tay, tiến độ đóng thuyền chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Hồng Đào Bình nhìn ròng rọc, ánh mắt cũng sáng ngời.
“Ròng rọc thần tiên này chỉ là một cái tên mọi người đùa giỡn với nhau, cũng không phải thực sự xin từ các vị thần, mà là do mấy đứa nhỏ nhà ta đã làm ra đó.”
Kim Phi cười nói: “Công tử thấy thích thì cứ giữ lại đi.”
Thật ra, từ lúc ở Hắc Thủy Câu, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng làm ra một chiếc cần trục.
Nhưng vì địa hình Hắc Thủy Câu rất phức tạp, xây dựng cần trục rất khó khăn, sau đó lại bận rộn nhiều việc, lại bắt được rất nhiều thổ phỉ, tạm thời không cần dùng đến cần trục nên Kim Phi mới buông bỏ việc này.
Sau đó Kim Phi phát hiện Vạn Vũ Hồng dùng bánh răng kéo vật nặng trong xưởng rèn sắt, y mới phát hiện thiên tài nhỏ - Vạn Hạc Minh.
Vạn Hạc Minh thực sự rất tài năng, nhưng lại là một chàng thiếu niên rất kiêu ngạo.
Kim Phi vì muốn mài giũa tính tình của cậu bé nên mới sắp xếp bài tập cho cậu bé.
Yêu cầu Vạn Hạc Minh chế tạo một thiết bị có thể dễ dàng nâng một vật nặng một ngàn ký và dễ mang theo.
Vạn Hạc Minh bận bịu làm việc nửa tháng, một tí manh mối cũng không có nên lúc nào cũng nói Kim Phi cố ý làm khó mình.
Sau đó Kim Phi dẫn theo Vạn Hạc Minh làm một chiếc ròng rọc xích kéo tay.
Lúc này Vạn Hạc Minh mới phục sát đất, cộng với sự thúc giục của Vạn Vũ Hồng, cuối cùng cậu bé cũng bỏ đi sự kiêu ngạo của mình đến trường học các kiến thức số học cơ bản.
Sau đó Đường Tiểu Bắc thấy ròng rọc xích kéo tay rất dễ dùng, nên đã nhờ Mãn Thương và nữ đồ đệ của mình làm một mớ để thương hội sử dụng dỡ hàng hóa.
“Cùng với đứa nhỏ ở trong nhà làm ra hả?”
Hồng Đào Bình nghe thấy những gì Kim Phi nói thì giật mình.
“Hồi nãy ta đã nói với ngươi, tiên sinh nhà ta là một bậc thầy thiết bị, ngươi còn không tin, giờ ngươi tin chưa?”
Đại Lưu đoán được sơ sơ rằng Kim Phi muốn thu phục Hồng Đào Bình, lập tức nói: “Tam đệ tử của tiên sinh nhà ta năm nay mới tám tuổi, đó là người có thể làm một chiếc cần trục có thể treo đồ nặng mấy chục ngàn ký.”
“Tin, tin!”
Hồng Đào Bình gật đầu liên tục, cúi đầu với Kim Phi một cái: “Thầy giỏi ắt có trò hay, là ta không có kiến thức, để tiên sinh cười chê rồi.”
“Không sao, không sao.”
Kim Phi xua tay, hỏi lại: “Ta muốn bổ sung thêm cần trục ở xưởng đóng thuyền để việc đóng thuyền trở nên dễ dàng hơn có được không?”
“Có thể, tất nhiên là được!” Hồng Đào Bình vội vàng nói: “Có cái này rồi, không chỉ có tốc độ đóng thuyền nhanh hơn, mà ta còn có thể đóng được con tàu lớn hơn!”
“Nói tới đóng thuyền, ta cũng có vài ý tưởng.”
Kim Phi bảo Đường Tiểu Bắc đến lấy một cái bọc trên lưng ngựa, sau khi mở ra, bên trong đầy ắp bản vẽ.
“Đây là các bản thiết kế ta đã vẽ trong lúc rảnh rỗi, Hồng công tử có thể chế tạo theo cái này.”
“Để ta xem!”
Lúc này, Hồng Đào Bình không dám nghi ngờ các bản vẽ thiết bị của Kim Phi nữa, anh ta cầm lấy các bản vẽ rồi đi vào trong nhà.
Nhưng lúc này, một bà lão đi đến lén kéo Trần Lão Ngũ qua một bên, nói nhỏ: “Tướng công, chúng ta chỉ còn một chén gạo, nấu cháo cũng không đủ ăn.”
Mặc dù Hầu Tử và Đại Tráng đã dẫn phần lớn người ra ngoài thôn đóng quân, nhưng các cận vệ đi theo Đại Lưu vẫn còn ở đây.
Nhiều người thế này, chỉ một chén gạo hoàn toàn không đủ ăn.
“Đi đến nhà Lão Tam mượn một ít đi.” Trần Lão Ngũ nói: “Thiếu gia đã trở mình, mượn bọn họ một chén, sau này sẽ trả lại họ hai chén!”
“Nhà Lão Tam có bốn đứa nhỏ, hôm qua vừa đến nhà chúng ta mượn lương thực đấy.”
“Vậy đến mấy nhà khác xem sao, không thể để quý nhân đói bụng được.”
“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Đường Tiểu Bắc đang cẩn thận chuẩn bị đi vào nhà thì thấy hai người họ hơi khó xử, không cần nghe lén cũng biết được họ đang khó khăn.
Cô ấy quay sang A Lan nháy mắt.
A Lan hiểu ý, đi lại gỡ hai chiếc túi trên lưng ngựa xuống.
Đường Tiểu Bắc dẫn A Lan đến trước mặt đôi vợ chồng già, cười nói: “Ông lão, bọn ta tùy tiện đến đây làm phiền, cũng không chuẩn bị quà cáp gì, chỉ đem theo một ít lương thực, mong ông lão không chê.”
“Phu nhân, người làm gì vậy chứ?” Bà lão vội vàng xua tay: “Các người là khách nơi xa đến, sao bọn ta có thể nhận lương thực từ các người chứ?”
“Ông lão, một chút lương thực này với bọn ta không là gì cả, ông đừng khách khí.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Nhận lấy rồi đi nấu cơm đi, tướng công của ta cưỡi ngựa cả ngày trời chắc là đã đói lã rồi.”
Bà lão còn định từ chối nhưng Trần Lão Ngũ lại đưa tay ra nhận lấy túi.
“Cảm ơn phu nhân, để phu nhân cười chê rồi.”
Ông ấy hiểu ý của Đường Tiểu Bắc.
Đúng là đối với Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, một túi lương thực nhỏ thế này cũng chẳng đáng là bao.
Cô ấy không để bọn họ đi mượn lương thực có lẽ là vì lo Kim Phi đói bụng.
Đường Tiểu Bắc mỉm cười, quay người đi vào trong nhà.
Ở trong phòng, Hồng Đào Bình ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn kiểm tra cẩn thận bản vẽ Kim Phi đưa.
Đây vẫn là bản vẽ của thuyền buồm.
Nhưng lại không giống với lần trước.
Lần trước Kim Phi vẽ rất đơn giản, giống hệt những bức vẽ giản lược.
Nhưng lần này lại vẽ rất chi tiết, tổng cộng có gần mười mấy bản vẽ.
Bản vẽ lớn nhất là mặt cắt tổng thể, còn lại là bản vẽ chi tiết từng bộ phận.
Chiều dài chiều rộng của xà ngang, khoang thuyền dày bao nhiêu, cao bao nhiêu... tất cả đều được ghi chú rõ ràng.
Hồng Đào Bình nhìn bản vẽ, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc, tim đập cũng ngày càng nhanh.
Anh ta biết, lần này anh ta đã gặp phải cao thủ rồi.
"Xây dựng một xưởng đóng tàu cần rất nhiều tiền bạc, nhà họ Hồng bị cướp biển cướp sạch tiền của, của cải đều bị cướp sạch rồi, đâu có thể xây dựng lại được nữa?"
Người dẫn đường thở dài nói: "Nghe nói trước khi nhà họ Hồng bị cướp, còn có mấy chiếc tàu lớn vẫn chưa được giao, năm ngoái có người làm ầm mọi chuyện lên, cũng không biết bây giờ như thế nào nữa?"
"Xem ra cuộc sống nhà họ Hồng không được tốt lắm."
Kim Phi hơi cau mày.
Tình hình của nhà họ Hồng phức tạp hơn so với y tưởng tưởng.
Nhưng đã đến đây rồi, dù có thể thành công hay không thì cũng phải đi gặp mặt Hồng Đào Bình đã.
Người dẫn đường rất quen thuộc với thị trấn Ngư Khê, không cần hỏi thăm mà đưa nhóm người Kim Phi đến thẳng nhà họ Hồng luôn.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, nhà họ Hồng dù sao cũng đã từng là một gia tộc giàu có, tuy đã suy tàn nhưng trong ngôi nhà cũ to lớn vẫn có thể nhìn ra được sự huy hoàng trước đây của nhà họ Hồng.
Nhưng khi người dẫn đường dẫn nhóm người Kim Phi đến được cổng lớn, mới phát hiện ra tấm biển trên cửa viết "Triệu Phủ".
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều nghi ngờ nhìn về phía người dẫn đường
Bản thân người đường cũng bối rối: "Đây là nhà họ Hồng mà, tại sao lại treo tấm biển nhà họ Triệu chứ? Kim tiên sinh, ngài chờ một chút, ta đi hỏi xem."
Người gác cổng thấy Kim Phi đưa theo nhiều người đến thì sợ hãi, nhìn thấy người dẫn đường đi tới vội vàng tiến lên hành lễ hỏi: "Vị quân gia này, ngài có gì dặn dò ạ?"
Người dẫn đường là một tiểu đội trưởng thủy quân, khách khí với Kim Phi là vì hắn ta đã tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống.
Hàng trăm người hộ tống, đã ép số lượng kẻ thù gấp đôi xuống vách đá, cảnh tượng đó thực sự quá chấn động.
Cả đời này người dẫn đường cũng sẽ không thể quên được.
Hơn nữa, Kim Phi và thủy quân hiện đang rất thân thiết.
Những chiếc cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà Kim Phi đã hứa với Trịnh Trì Viễn trước trận chiến, bây giờ đã được dỡ bỏ khỏi thuyền chở hàng thương hội và lắp lên tàu chiến thủy quân.
Phần còn lại sẽ được giao trong thời gian tới.
Trịnh Trì Viễn cũng đặt rất nhiều bom chớp sáng và lựu đạn.
Cung nỏ hạng nặng do Kim Phi chế tạo tiên tiến hơn nhiều so với cung nỏ truyền thống do thủy quân trang bị trước đây, sau khi thủy quân trang bị, hiệu quả chiến đấu tổng thể đã được cải thiện rất nhiều.
Điều này khiến cho Trịnh Trì Viễn coi trọng Kim Phi hơn, cũng trở nên khách khí hơn.
Trịnh Trì Viễn đã như vậy, tiểu đội trưởng dưới trướng anh ta sao có thể dám ra vẻ trước mặt Kim Phi được?
Dọc đường đi hắn ta đều vâng vâng dạ dạ, cẩn thận trả lời các câu hỏi của Kim Phi.
Nhưng trước mặt dân chúng bình thường, người dẫn đường lập tức đứng thẳng lưng, chỉ vào tấm biển Triệu Phủ hỏi: "Nhà cũ của nhà họ Hồng tại sao lại biến thành Triệu Phủ rồi?"
"Quân gia, lão gia nhà ta đặt tàu ở nhà họ Hồng, nhà họ Hồng đã nhận tiền đặt cọc, nhưng không giao tàu cũng không trả lại bạc, nên đã thế chấp căn nhà cũ cho lão gia nhà chúng ta…."
Người gác cổng cho rằng người dẫn đường đưa theo nhiều người tới đây là để đứng ra bênh vực nhà họ Hồng, sợ hãi giải thích nói: "Lão gia nhà ta cũng không ép buộc Hồng thiếu gia, chính Hống thiếu gia tự tay giao nhà cho lão gia nhà chúng ta, nếu như quan gia không tin thì có thể đi hỏi xem."
"Hồng thiếu gia đi đâu rồi?" Người dẫn đường cau mày hỏi.
"Nghe nói là theo nô bộc về quê rồi…." Người gác cổng nhỏ giọng trả lời.
"Quê ở đâu?"
"Cách bến tàu đi về phía bắc hơn một kilomet có một thôn là thôn Lâm Hải, nghe nói Hồng thiếu gia đã tới đó rồi."
Người gác cổng nói: "Nếu quân gia không biết đường, ta có thể dẫn đường cho quân gia."
"Không cần, ta biết thôn Lâm Hải."
Người dẫn đường xua tay, ngẩng đầu nhìn về ngôi nhà cũ của nhà họ Hồng rồi quay đầu ngựa lại.
Sau khi nghe người dẫn đường giải thích, Kim Phi cũng thở dài.
"Tiên sinh, trời cũng sắp tối rồi, thôn Lâm Hải là một cái thôn nhỏ, ngay cả quán trọ cũng không có, chúng ta có cần ở lại trấn Ngư Khê một đêm rồi ngày mai lại đi không?" Người dẫn đường hỏi.
"Không cần, đi tìm Hồng Đào Bình trước đi." Kim Phi lắc đầu.
Hành trình từ Đông Hải về Tây Xuyên còn dài, không thể mỗi ngày đều có thể gặp được nhà trọ.
Những người hộ tống mang theo hành lý trên lưng ngựa và có thể dựng trại tại chỗ bất cứ lúc nào.
Hiện tại, không rõ tình tình phía Tây Xuyên như thế nào, Kim Phi nóng lòng muốn về nhanh, buổi tối đi gặp Hồng Đào Bình, thành công hay không thì ngày mai cũng phải tiếp tục xuất phát, ở lại một đêm đồng nghĩa với việc trì hoãn thêm một ngày nữa.
"Vậy được thôi, tiên sinh đi lối này."
Người dẫn đường thấy Kim Phi kiên định, vội vàng tiếp tục dẫn đường.
Khi trời dần tối, đội ngựa cuối cùng cũng đã đến được thôn nhỏ tên là thôn Lâm Hải.
Thôn Lâm Hải là một thôn làng chài chỉ có hơn chục hộ gia đình, cách phía đông vài trăm mét là biển lớn.
Bên bờ biển có một bến tàu nhỏ làm bằng khung gỗ, năm sáu chiếc tàu đánh cá nhỏ được buộc vào khung gỗ và phập phồng theo nước biển.
Một ông lão đánh cá xách lưới đi tới, nhìn thấy đội ngựa, vội vã tránh sang bên đường.
"Ông già, ông biết Hồng thiếu gia ở đâu không?"
Người dẫn đường ghìm ngựa chiến lại, cúi người hỏi.
"Các ngươi muốn tìm Hồng thiếu gia sao?"
Ông lão đánh cá nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lưới đánh cá quỳ xuống trước người dẫn đường: "Các vị quân gia, Hồng thiếu gia thực sự không còn tiền nữa rồi, ngay cả nhà cũ cũng đã thế chấp cho nhà họ Triệu rồi, các người tha cho cậu ấy được không?"
"Ông già, ông không cần phải sợ, chúng ta đến đây không phải là để đòi nợ Hồng thiếu gia đâu."
Kim Phi nói: "Ta muốn mời Hồng thiếu gia giúp ta đóng tàu, khi đến trấn Ngư Khê thì mới biết Hồng thiếu gia đã đến đây rồi."
"Mời thiếu gia đóng tàu?" Ông lão đánh cá nghi ngờ nhìn đội ngũ phía sau Kim Phi.
Những nhân viên hộ tống không mặc áo giáp đen, nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là binh lính rồi.
Ai đời mời người ta đóng tàu mà lại như đánh trận như vậy?
Khi nhìn thấy vẻ mặt của ông lão Kim Phi đoán được ông lão đánh cá đang nghĩ gì, cười nói: "Ông già, ta nghe nói gần đây có cướp biển hoành hành, ta muốn đến bờ biển tiêu diệt cướp biển, nên mới dẫn theo nhiều người, ông đừng sợ!"
"Thật sao?" Ông lão đánh cá vẫn không tin.
"Ông già, nói khó nghe chút, nếu như chúng ta thực sự đến làm phiền Hồng thiếu gia thì còn phải tìm ông hỏi đường sao?"
Kim Phi nói: "Thôn này chỉ có khoảng mười hộ gia đình, chúng ta lục soát từng nhà cũng không tốn nhiều công sức, ông nói xem có đúng không?"
Lời nói của Kim Phi tuy khó nghe nhưng là sự thật.
Ông lão đánh cá lúc này mới tin tưởng nhóm người Kim Phi thực sự đến tìm Hồng Đào Bình để đóng tàu.
"Hồng thiếu gia ở trong nhà của Trần Lão Ngũ, là căn nhà thứ ba trong thôn, có cối xay trước cửa nhà đó."
"Cám ơn ông lão!"
Kim Phi chắp tay về phía ông lão đánh cá, ra hiệu cho người dẫn đường đi vào trong thôn.
Trước cửa ngôi nhà thứ ba ở lối vào thôn thực sự có một cái cối xay.
Hai đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang chơi bên cạnh cối xay, thấy đội ngựa đến gần vội vàng quay người chạy vào nhà.
"Ông nội, ông nội, không xong rồi, lại có người đến đòi nợ thiếu gia rồi!"
Đứa bé vừa chạy vừa hét lên: "Họ có rất nhiều người đến, mỗi người cưỡi một ngựa, còn mang cả đao nữa!"
Trong sân, một ông lão đang sửa lại lưới đánh cá.
Trời sắp tối rồi, ông ta nhìn không rõ, lưới đánh cá gần như cao tới chóp mũi.
Nghe thấy tiếng đứa bé gọi, ông lão nhảy dựng lên, vứt lưới đánh cá rồi lao vào trong nhà sau: "Thiếu gia, chỉ sợ là quan binh đến bắt ngài, ngài nhanh chạy ra cửa sau đi!"
Trong nhà, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đặt mô hình tàu trong tay xuống, thở dài: "Trần bá, ta chạy rồi cả nhà mọi người phải làm thế nào?"
"Bọn họ đến tìm thiếu gia, nếu như thiếu gia không ở đây, bọn họ nhất định sẽ đi thôi."
Ông lão nói rồi kéo chàng trai trẻ.
"Trần bá, lời này bản thân bá có tin không?"
Hồng Đào Bình thoát khỏi sự lôi kéo của ông lão, cười khổ hỏi lại.
Ông lão nghe vậy, sắc mặt cũng xụ xuống.
"Khoảng thời gian gần đây, ta đã làm phiền Trần bá rồi."
Hồng Đào Bình cúi đầu hành lễ với ông lão, quay người đi ra khỏi nhà, đúng lúc nhìn thấy người dẫn đường dẫn theo nhóm người Kim Phi, Đường Bắc Tiểu đi vào.
"Là ngươi?"
Khi nhìn thấy người dẫn đường, Hồng Đào Bình sững sờ một lúc.
Chương 577: Thuyền mô hình
“Hồng thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Người dẫn đường mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Hồng Đào Bình.
Lúc trước triều đình có mua mấy chiếc thuyền chiến của nhà họ Hồng, người dẫn đường thường xuyên qua lại để kiểm tra tiến độ.
Đôi bên không tính là quen biết nhưng ít nhất cũng nhận ra nhau.
“Thủy quân các ngươi đặt mua thuyền chiến, nhà họ Hồng bọn ta đã giao hàng từ lâu rồi, sao ngươi còn tới đây tìm ta?”
Giọng điệu Hồng Đào Bình có vẻ hơi tức giận.
Của cải nhà họ Hồng hầu hết đều bị cướp biển cướp sạch, vì để trả nợ, Hồng Đào Bình phải bán hết nhà đất.
Hiện tại chỉ có thể ở nhờ chỗ người làm cũ trong nhà.
Mặc dù vậy, vẫn còn có mấy món nợ không thể trả.
Những người này tìm đến anh ta đòi nợ, Hồng Đào Bình cũng chỉ đành chịu bó tay.
Nhưng thuyền chiến mà thủy quân đặt đã giao hàng từ lâu, hơn nữa chính quận trưởng là người bỏ tiền ra, cho dù là hàng chưa giao đến thì cũng không đến lượt thủy quân đến tìm gặp.
“Hồng thiếu gia đừng hiểu lầm, là Kim tiên sinh muốn mời thiếu gia đóng thuyền.” Người dẫn đường vội vàng giải thích.
“Kim tiên sinh?”
Hồng Đào Bình theo bản năng nhìn về phía Kim Phi đang được nhân viên hộ tống bảo vệ xung quanh với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhà họ Hồng cũng từng là một gia tộc quyền thế nổi tiếng ở địa phương, cũng tính là có quen biết những gia tộc quyền thế ở xung quanh.
Nhưng Hồng Đào Bình chưa từng gặp Kim Phi.
Người dẫn đường thấy vậy thì vội vàng giới thiệu: “Đây là Kim tiên sinh đến từ Tây Xuyên, Hồng thiếu gia chưa từng nghe về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc và trận chiến ở thành Tây Xuyên sao?”
Nghe xong Hồng Đào Bình càng thấy khó hiểu.
Tin tức ở Đại Khang lạc hậu, Hồng Đào Bình chỉ là một gã đóng thuyền, quả thật là chưa nghe nói đến chiến sự ở Tây Bắc.
“Hồng thiếu gia, châu Thuỷ Ngọc chắc hẳn ngài phải nghe đến rồi chứ?” Người dẫn đường lại hỏi.
Hồng Đào Bình cuối cùng cũng gật đầu.
Các xưởng sản xuất muối đa số đều tập trung ở biển, các thương nhân buôn muối muốn đến biển phải đi qua Giang Nam.
Hồng Đào Bình đã nghe đến châu Thuỷ Ngọc từ mấy tên chủ nợ.
“Châu Thuỷ Ngọc là của thương hội Kim Xuyên, mà thương hội Kim Xuyên lại là của Kim tiên sinh.” Người dẫn đường nói.
“Thương hội Kim Xuyên là của ngài sao?”
Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi với đầy vẻ khiếp sợ.
Thời gian trước Cửu công chúa phát ra tin tức cho các thương nhân buôn muối là có thể nhập hàng ở xưởng sản xuất muối làng Tây Hà, làm nổi lên một cơn sóng lớn giữa các thương nhân buôn muối trung gian.
Xưởng sản xuất muối làng Tây Hà trở thành đề tài nóng bỏng trong hội thương nhân buôn muối.
Bàn luận về xưởng sản xuất muối làng Tây Hà thì không thể không nhắc đến thương hội Kim Xuyên đứng phía sau.
Nhưng dù có bị đánh chết thì Hồng Đào Bình cũng không ngờ, người khiến cho hội thương nhân buôn muối vô cùng cảnh giác lại là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.
Thật sự Kim Phi quá trẻ, nhìn còn trẻ hơn so với anh ta.
Nếu không phải là người dẫn đường giới thiệu trước, Hồng Đào Bình sẽ cho rằng đây là một kẻ lừa đảo.
“Hồng thiếu gia, ta gạt ngài làm gì, thương hội Kim Xuyên chính là của Kim tiên sinh!”
Người dẫn đường chỉ vào Đường Tiểu Bắc nói: “Vị này là Tiểu Bắc phu nhân, là đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên.”
“Xin chào Hồng công tử!”
Đường Tiểu Bắc thi lễ.
“Xin chào phu nhân, xin chào Kim tiên sinh!”
Hồng Đào Bình dù gì cũng được giáo dục trong một gia tộc lớn, anh ta kìm nén lại sự khiếp sợ trong lòng, khom người đáp lễ với Đường Tiểu Bắc.
Cũng thuận tiện thi lễ với Kim Phi.
Bây giờ anh ta đã tin lời của người dẫn đường rồi.
Bởi vì đã được nghe hội thương nhân buôn muối nói, đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Đường Tiểu Bắc trông rất phù hợp.
Quan trọng là, nhà họ Hồng bây giờ đã xuống dốc, nợ nần chất đống, ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng còn, những gia tộc qua lại ngày xưa tránh còn không kịp, giờ chẳng có gì đáng giá để người ta phải phí sức đi lừa gạt.
“Tiên sinh thật sự đến tìm ta để đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi.
“Đương nhiên rồi.” Kim Phi gật đầu: “Trịnh tướng quân của thuỷ quân nói tài đóng thuyền của công tử không thể thua kém lệnh tôn, khi biết ta muốn tìm người đóng thuyền anh ta đã đề cử công tử đầu tiên.”
“Bến thuyền nhà ta đã bị huỷ rồi…” Hồng Đào Bình nói với vẻ mặt khổ sở.
“Nếu như công tử đồng ý giúp ta đóng thuyền, ta có thể xây lại một bến thuyền khác.” Kim Phi nói.
Ở Đại Khang không có các công cụ thiết yếu, việc đóng thuyền ở các xưởng đóng thuyền, về cơ bản các bộ phận đều do các công nhân tự vận chuyển và lắp ráp.
Không chỉ cần một lượng lớn công nhân mà tốc độ đóng thuyền cũng rất chậm.
Xưởng đóng thuyền như vậy, quả thật Kim Phi cũng thấy chướng mắt.
Nếu như muốn xây lại bến thuyền, chắc chắn phải xây lại một xưởng đóng thuyền khác.
“Xây lại một xưởng đóng thuyền khác, sẽ tốn không ít tiền.” Hồng Đào Bình lên tiếng nhắc nhở.
“Về chuyện tiền nong công tử không cần phải lo lắng.” Kim Phi nói: “Ta chỉ muốn hỏi công tử, có bằng lòng giúp ta đóng thuyền hay không thôi?”
“Được tiên sinh nâng đỡ, ta vô cùng cảm kích, chỉ là…”
Đồng Đào Bình do dự một lát, nói: “Thật không dám giấu gì, Hồng Đào Bình ta ban đầu nhận không ít tiền cọc của các thương nhân, đồng ý đóng thuyền cho họ, nhưng sau khi cướp biển đến, xưởng thuyền không còn, nhà cũng bị cướp đi… Ta sợ liên luỵ đến tiên sinh.”
“Sao thế, chẳng lẽ ngươi giúp ta đóng được thuyền tốt, bọn chúng còn dám đến cướp sao?”
Kim Phi cau mày hỏi.
“Chuyện này, cũng khó mà nói được.” Hồng Đào Bình nói: “Chỗ dựa sau lưng bọn chúng rất ghê gớm…”
Kim Phi nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt.
Trước khi đến y lo lắng nhất là Hồng Đào Bình có đồng ý giúp y đóng thuyền hay không, cộng với khả năng đóng thuyền của Hồng Đào Bình, có phải lợi hại như Trình Trì Viễn nói hay không.
Bây giờ nghĩ lại, tình hình nhà họ Hồng còn phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Điều Hồng Đào Bình lo lắng không phải là vô lý.
Những phú thương lớn, sau lưng nhất định có người đứng sau.
Đây gọi là rồng lớn cũng không ép được rắn độc, Kim Phi chưa dám kiêu ngạo đến thế, nghĩ rằng mình có thể xưng vương xưng bá ở Đại Khang.
Y có thể được chào đón ở Xuyên Thục là bởi vì Xuyên Thục là địa bàn của nhà họ Khánh, y với nhà họ Khánh có mối quan hệ thân thiết.
Ở Đông Hải này, một chút nền móng y cũng không có, người ta muốn gây khó dễ với y, y cũng không có cách nào.
Nếu Kim Phi một mực sống ở đây thì ngược lại cũng không sợ.
Nhưng y không thể sống mãi ở chỗ này.
Có thể giải quyết được cục diện rối rắm này của nhà họ Hồng hay không cũng là vấn đề.
Ông già nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy thì sốt sắng đến mức vỗ đùi.
Ông ta có thể nhìn ra, Kim Phi không phải là người bình thường, nếu Hồng Đào Bình ôm cái bắp đùi này, nói không chừng nhà họ Hồng có thể chuyển mình.
Ai ngờ Hồng Đào Bình lại thành thật như vậy, nói ra hết mọi chuyện.
Đây chẳng phải là đẩy người ta ra sao?
Nghĩ vậy, ông già xoay người chạy vào trong phòng, lấy ra một cái mô hình đóng thuyền của Hồng Đào Bình.
“Vị tiên sinh này, thiếu gia nhà ta thật sự đóng thuyền rất lợi hại, lão gia khi còn sống cũng tự thấy không bằng.”
Ông già mang mô hình đóng thuyền đến trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh ngài nhìn xem, đây chính là do thiếu gia nhà ta làm.”
Kim Phi cúi đầu nhìn mô hình đóng thuyền, mắt khẽ híp lại.
Mô hình mà Hồng Đào Bình chế tạo khác với thuyền chở hàng đang lưu hành ở Đại Khang, ngược lại nhìn bề ngoài hơi giống tàu chiến Galleon.
Cái này khiến cho Kim Phi hơi hứng thú, hỏi: “Ta có thể xem một chút không?”
“Tiên sinh chê cười rồi.” Hồng Đào Bình gật đầu, hơi xấu hổ.
Biểu cảm này làm cho Kim Phi hơi buồn cười.
Thật thà, nhút nhát, không giỏi giao tiếp… đúng là trai kỹ thuật điển hình.
Kim Phi nhận lấy mô hình thuyền, xem cẩn thận.
Nhưng bây giờ trời cũng đã tối, căn bản không nhìn rõ.
“Bên ngoài trời lạnh, đêm cũng đã xuống rồi, mời các vị vào nhà xem.”
Ông già chạy về, lấy cái đèn dầu bình thường tiếc không dám dùng ra, châm đèn.
“Đại Lưu, bảo Đại Tráng sắp xếp cho các huynh đệ hạ trại.”
Kim Phi quay đầu dặn dò một tiếng, cầm theo mô hình thuyền đi vào phòng.
“Hồng công tử, chiếc thuyền này khác với những chiếc chúng ta thường thấy, ngươi làm sao nghĩ ra được vậy?” Kim Phi hỏi.
“Năm ngoái ở trên biển ta nhìn thấy một đám giặc tóc vàng, thuyền của bọn chúng khác hoàn toàn với thuyền của Đại Khang chúng ta, để nhà thuyền vào trong khoang thuyền, như vậy thuyền khi ở trên biển sẽ vững vàng hơn, ta cảm thấy cách này rất hay, bèn bắt chước làm một cái.”
Hồng Đào Bình nói: “Chỉ là ta chưa lên chiếc thuyền đó, không biết bên trong nó như thế nào, đây cũng chỉ là do ta tự suy đoán, không biết có đúng hay không?”
Chưng 578: Ngài cũng biết đóng thuyền sao?
Vừa nhìn thấy mô hình con thuyền, Kim Phi đoán chắc Hồng Đào Bình đã từng nhìn thấy thuyền lớn.
Câu trả lời của Hồng Đào Bình đã chứng minh suy đoán của y là đúng.
Nhận ra mô hình con thuyền đã được lắp ráp xong, y hỏi: “Ta có thể tháo ra xem chút không?”
“Để ta tháo cho.”
Hồng Đào Bình sợ Kim Phi tháo hư, nhanh chóng đưa tay lấy lại mô hình con thuyền.
“Khụ khụ!”
Trần Lão Ngũ lo hành động của Hồng Đào Bình làm mất lòng Kim Phi, vội ho khan nhắc nhở.
Nhưng dường như Hồng Đào Bình không nghe thấy, tiếp tục đưa tay ra.
“Tiên sinh đừng ngạc nhiên, công tử nhà ta đã bận rộn hơn hai tháng mới hoàn thành chiếc thuyền nhỏ này…”
Vẻ mặt Trần Lão Ngũ lúng túng giải thích giúp Hồng Đào Bình.
“Không sao, thật ra ta cũng không biết tháo như thế nào.”
Kim Phi cười, xua tay.
Đều làm công việc kỹ thuật nên y biết Hồng Đào Bình đang lo lắng.
Kiếp trước, có một kỳ nghỉ hè, y nhận công việc làm thêm là chế tạo mô hình biệt thự.
Làm hơn nửa tháng thì cuối cùng cũng xong, đúng lúc đứa con nghịch ngợm của chú họ đến nhà y chơi, nghĩ rằng y làm đồ chơi nên la ầm ĩ đòi chơi chung với y.
Đương nhiên Kim Phi không đồng ý. Vì chuyện này mà cãi nhau vô cùng không vui với gia đình chú họ, ngay cả ba mẹ y cũng cảm thấy y chuyện bé xé ra to.
Kim Phi rất bực bội, nhưng không biết giải thích thế nào.
Hồng Đào Bình cẩn thận tháo mô hình ra, đồng thời giải thích: “Chỗ này là khoang thuyền, chỗ này là kho để hàng hóa, chỗ này là…”
“Chờ một chút, nếu như thêm một cái cầu thang ở chỗ này có phải từ trên xuống dưới sẽ thuận lợi hơn nhiều không, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng ổn định.”
Kim Phi cắt ngang lời giải thích của Hồng Đào Bình, chỉ vào trong mô hình nói.
“Thêm một cầu thang…”
Hồng Đào Bình nhìn vào vị trí ngón tay của Kim Phi, suy nghĩ cẩn thận.
Một lát sau gật đầu nói: “Có lý… Tiên sinh cũng hiểu về đóng thuyền sao?”
“Nhà ta mấy đời đều là thợ rèn nên cũng biết sơ về thủ công.” Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh nói vậy là quá khiêm tốn rồi.” Người dẫn đường nghe vậy thì cười nói: “Hồng công tử không biết đấy thôi, Kim tiên sinh là chuyên gia về vũ khí, ngài ấy làm được cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá. Ở biên cương Tây Bắc và Tây Xuyên đánh cho quân Đảng Hạng và quân Thổ Phiên tan tác.
Nếu không nhờ ngài ấy, năm nay Đại Khang của chúng ta cũng không được thái bình!”
“Hả?”
Hồng Đào Bình nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Kim Phi.
Đây là lần thứ hai anh ta nghe người dẫn đường nói tới chiến tranh.
Trong mắt anh ta, Kim Phi rất nhã nhặn, nhìn như thư sinh, thực sự không có cách nào liên hệ y với chiến trường và vũ khí.
Kim Phi biết để đối phó với người làm kỹ thuật như Hồng Đào Bình thì cách tốt nhất là có được sự thừa nhận về kiến thức của anh ta.
Nghĩ tới đây, y lấy từ trong tay áo ra một bản vẽ, đưa cho Hồng Đào Bình: “Đây là bản vẽ ta vẽ lúc rảnh rỗi, mời Hồng công tử chỉ bảo.”
Mặc dù Trịnh Trì Viễn hết sức đề cử, nhưng Kim Phi không thể tùy tiện tin tưởng như vậy.
Đây coi như là bài kiểm tra y chuẩn bị cho Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình nhận lấy bản vẽ, lúc đầu không xem trọng lắm, nhưng vẻ mặt dần dần càng ngày càng nghiêm túc.
Bản vẽ của Kim Phi cố hết sức dựa theo quy tắc vẽ của Đại Khang, Hồng Đào Bình theo cha đóng tàu từ nhỏ nên tùy tiện xem một chút đã hiểu.
Trên bản vẽ cũng là một chiếc thuyền, nói đúng ra đây là bản vẽ mặt cắt của một chiếc thuyền lớn.
Mặc dù chỉ là một phần bản vẽ nhưng Hồng Đào Bình biết rõ, sắp xếp của Kim Phi rõ ràng hợp lý hơn anh ta.
“Tiên sinh, ngài cũng biết đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình đặt bản vẽ xuống, hăng hái hỏi.
Bản vẽ của Kim Phi khiến cho anh ta có cảm giác như gặp được tri kỷ.
“Hiểu một chút.” Kim Phi khẽ lắc đầu.
“Tiên sinh, ngài thật là quá khiêm tốn. Nếu ngài như thế này mà chỉ là hiểu một chút vậy thì ta là không hiểu cái gì rồi.” Hồng Đào Bình nói.
“Hồng công tử cảm thấy bản vẽ của ta như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Tổng thể tốt hơn nhiều so với ta làm, nhưng chỗ này hơi có vấn đề.”
Hồng Đào Bình chỉ vào một thanh xà ngang trong bản vẽ nói: “Nếu chỉ dùng một thanh xà ngang ở chỗ này thì không đủ bền và dễ bị biến dạng, tốt nhất nên thêm một thanh chéo qua, vậy là hoàn hảo.”
“Nhận chỉ dạy!” Kim Phi lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra.
Thật ra sơ hở này là do y cố ý để lộ ra, rất khó thấy nhưng có thể làm ảnh hưởng đến sự ổn định của toàn bộ con thuyền.
Hồng Đào Bình vừa nhìn sơ qua đã phát hiện ra, chứng tỏ anh ta thật sự có bản lĩnh.
“Tiên sinh có thể vẽ ra bản vẽ này nhất định cũng biết đóng thuyền, tại sao còn đến tìm ta?” Hồng Đào Bình hỏi.
“Ta có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở xưởng đóng thuyền mãi được.”
Kim Phi nói: “Hơn nữa ta chỉ là lý luận suông, tưởng tượng vẽ ra một bản vẽ thì còn được, nếu thật sự để ta dẫn người đi đóng thuyền thì cũng như ta tay không bắt nhím, không biết bắt đầu từ đâu, cho nên muốn tìm một người giúp ta quản lý xưởng đóng thuyền.”
Kim Phi không phải là khiêm tốn, mà mỗi nghề đều có kỹ thuật riêng, y thật sự không hiểu các bước cụ thể của đóng tàu.
Nếu dành đủ thời gian thì y cũng có thể làm được, nhưng thứ y thiếu nhất hiện tại chính là thời gian.
Hồng Đào Bình nghe vậy rõ ràng động lòng, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ánh mắt anh ta lại trở nên tối tăm.
Đang định từ chối thì nghe Kim Phi hỏi: “Không biết Hồng công tử còn thiếu người khác bao nhiêu tiền?”
“Mấy nhà cộng lại, vẫn còn mười ba nghìn lượng…” Vẻ mặt Hồng Đào Bình đau khổ trả lời.
“Nếu như ngươi trả hết số tiền này, những thương nhân giàu có kia sẽ không tới gây chuyện nữa đúng không?” Kim Phi hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Nói tới đây, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng có phản ứng: “Tiên sinh có ý gì?”
“Nếu ta cho công tử vay tiền trả nợ, công tử có đồng ý đóng thuyền cho ta không?” Kim Phi hỏi.
Thông qua mô hình thuyền và bản vẽ, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng thông qua kiểm tra của Kim Phi.
Tính cách cũng hợp ý của Kim Phi.
Người tài giỏi như vậy, đừng nói mười ba nghìn lượng, cho dù có tăng gấp đôi đi nữa Kim Phi cũng bằng lòng bỏ ra.
“Đương nhiên là ta đồng ý.” Mặt của Hồng Đào Bình đỏ rần vì xúc động khi nghe Kim Phi bằng lòng cho anh ta vay tiền.
Người ở thời phong kiến mặc dù có hơi bảo thủ nhưng vô cùng coi trọng danh tiếng.
Dù trong nhà bị hải tặc cướp bóc, nhưng Hồng Đào Bình cũng không có suy nghĩ quỵt nợ.
Nhưng xưởng đóng thuyền trong nhà đều bị đốt, ngoại trừ bán đất và bán nơi thờ cúng tổ tiên ra anh ta căn bản không còn cách nào khác để trả nợ.
Các gia tộc trước kia thân thiết với nhà họ Hồng, bây giờ thấy anh ta đều tránh xa.
Đừng nói cho anh ta vay tiền trả nợ, ngay cả cửa cũng không cho anh ta vào.
Kim Phi là người đầu tiên bằng lòng cho anh ta vay tiền.
Hơn nữa vừa mở miệng đã chi hơn mười nghìn lượng cho anh ta trả tất cả nợ nần.
Hồng Đào Bình không kích động mới lạ.
Nhưng nhớ tới điều gì đó, anh ta cúi đầu nói: “Nhiều tiền như vậy, ta…sợ rằng phải rất lâu mới trả hết cho tiên sinh, cũng có thể cả đời cũng không trả nổi…”
Trần Lão Ngũ nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, nóng lòng muốn bịt miệng anh ta lại.
Vất vả lắm mới có một người tiêu tiền như rác, bằng lòng cho nhà họ Hồng mượn tiền để trả nợ, ngươi nói chuyện này làm gì?
Ai biết Kim Phi nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười.
“Hồng công tử quả nhiên là người ngay thẳng nhân nghĩa, vì những lời này của ngươi, ta xác định ngươi là bạn rồi!”
Kim Phi cười nói: “Ta mời công tử đóng tàu đương nhiên cũng phải trả lương. Như vậy đi, ta cho công tử hai lựa chọn.
Thứ nhất, công tử làm việc cho ta 5 năm, khoản tiền này sẽ được xóa bỏ, coi như tiền lương của công tử.
Thứ hai, công tử đóng cho ta mười chiếc thuyền lớn dựa theo bản vẽ ta đưa, số nợ này cũng xóa bỏ.
Công tử thấy thế nào?’”
“Tiên sinh nói thật sao?” Hồng Đào Bình đột nhiên nói lớn.
Chương 579: Ròng rọc kéo tay
“Mặc dù Kim Phi ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng đã nói thì sẽ giữ lời”.
Kim Phi bảo Đường Tiểu Bắc lấy giấy bút, tự mình viết một từ giấy, sau đó đóng dấu lên.
Y đưa tờ giấy cho Hồng Đào Bình, chỉ về phía người dẫn đường: “Ngày mai ngươi đi theo anh ta đến doanh trại của thủy quân, tìm người tên Hàn Phong, anh ta sẽ sắp xếp mọi việc, ngươi cần tiền xây dựng lại bến tàu cũng có thể đi tìm anh ta.”
"Đa tạ Kim tiên sinh!"
Hồng Đào Bình dùng hai tay nhận lấy từ giấy, kích động đến mức môi run lên.
Trần Lão Ngũ ở bên cạnh nước mắt rơi đầy mặt.
Nhà họ Hồng cuối cùng cũng có hy vọng xoay chuyển tình thế rồi.
“Tiên sinh, Hồng Đào Bình ta ăn nói vụng về, không biết phải nói thế nào để thể hiện sự cảm kích đối với tiên sinh!”
Hồng Đào Bình đặt tờ giấy lên bàn, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh xin hãy nhận của ta một lạy!”
“Nếu công tử thấy cảm kích, thì hãy giúp ta đóng mấy chiếc thuyền tốt đi!”
Kim Phi cười nâng Hồng Đào Bình lên: "Công tử chọn xong chưa, năm năm hay là mười chiếc thuyền?"
“Ta không chọn cái nào hết!”
“Không chọn cái nào?”
“Tiên sinh đồng ý cho ta mượn tiền, Hồng Đào Bình vô cùng cảm kích, nhưng hơn mười ngàn lượng bạc là quá nhiều, đừng nói là năm năm, cho dù ta có đóng thuyền cho tiên sinh cả đời cũng không hết!”
Hồng Đào Bình nghiêm túc nói: "Cho nên cả hai cái ta đều không thể chọn."
Nhà họ Hồng là gia đình nổi tiếng về đóng thuyền, Hồng Đào Bình biết mình có giá trị.
Nếu như anh ta đến làm việc ở một xưởng đóng tàu khác thì cùng lắm cũng chỉ được làm thợ chính
Tiền công khoảng mấy chục lượng bạc một năm.
Còn phải để lộ kĩ thuật gia truyền của nhà họ Hồng.
Dựa theo cách tính này, Kim Phi đã cho anh ta mượn hơn mười ngàn lượng bạc thì đúng là anh ta có làm cả đời cũng không trả hết.
Kim Phi tán thưởng nhìn Hồng Đào bình, hỏi: “Vậy Hồng công tử nghĩ như thế nào?”
Dù y đã định bỏ ra hơn mười ngàn lượng để mời Hồng Đào Bình, nhưng nghe Hồng Đào Bình nói như vậy Kim Phi vẫn rất vui.
Hồng Đào Bình không ỷ vào tài năng mà kiêu ngạo, là người biết chừng mực.
“Cảm ơn tiên sinh đã coi trọng ta, ta nguyện làm đầy tớ cho tiên sinh để báo đáp ơn này.”
Nói xong, anh ta lấy thẻ ngà của mình từ trong ngực ra đặt lên bàn.
Kim Phi còn chưa lên tiếng, Trần Lão Ngũ ở bên cạnh đã sốt ruột.
Một khi bán mình làm nô, đời này của Hồng Đào Bình coi như xong.
Nhà họ Hồng cũng không còn hy vọng.
Trần Lão Ngũ định lấy lại thẻ ngà, nhưng bị Hồng Bình Đào ngăn lại.
“Công tử nói quá rồi.” Kim Phi không nhìn thẻ ngà lấy một cái, cười nói: “Từ trước tới giờ ta không thu nhận đầy tớ, trong nhà ta cũng không có đầy tớ.”
“Không nhận đầy tớ?” Hồng Đào Bình và Trần Lão Ngũ đều sửng sốt.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ta gặp Kim Phi, nhưng tên tuổi của thương hội Kim Xuyên đã nghe từ lâu.
Rất nhiều thương nhân buôn muối đều ghen tị với thực lực của thương hội Kim Xuyên.
Kim Phi là ông chủ phía sau của thương hội Kim Xuyên, sao trong nhà không có đầy tớ được chứ?
“Hồng công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Đường Tiểu Bắc cười nói: “Tướng công nhà ta mỗi tháng sẽ mua lại một nhóm nô lệ từ chỗ bọn buôn người, việc đầu tiên của mấy nô lệ đó là đến quan phủ xóa bỏ thân phận nô lệ.”
“Tại vì sao?” Hồng Đào Bình càng khó hiểu.
“Bởi vì tướng công nhà ta là người rất lương thiện mà.” Đường Tiểu Bắc cười nói.
“Tiên sinh đúng là người cao thượng!” Hồng Đào Bình kính nể chắp tay về phía Kim Phi.
Kim Phi thờ ơ xua tay.
Thật ra y làm như vậy không phải để đánh bóng tên tuổi hay lấy lòng người khác.
Y chỉ muốn mình được yên lòng.
Dù sao y cũng không thiếu tiền, không cần phải bóc lột, chèn ép những người nghèo khổ đáng thương đó.
“Hồng công tử, ta đồng ý cho ngươi mượn tiền là vì ngưỡng mộ tài năng của ngươi, người thà bán nhà của tổ tiên cũng không đánh mất phẩm giá của mình.”
Kim Phi cười nói: “Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, đừng nghĩ ta cho ngươi mượn tiền thì ngươi ở địa vị thấp hơn, chúng ta là quan hệ hợp tác, sau này xưởng đóng tàu còn phải dựa vào ngươi.”
Kim Phi thử Hồng Đào Bình, Hồng Đào Bình cũng đang thử Kim Phi.
Tự nguyện làm đầy tớ là cách Hồng Đào Bình dò xét Kim Phi.
Nếu là Kim Phi thật sự đồng ý, Hồng Đào Bình sẽ rất thất vọng.
Thật may, câu trả lời của Kim Phi đã làm anh ta rất hài lòng.
Y không chỉ không nhận anh ta làm đầy tớ, ngược lại còn nói mối quan hệ của hai người là mối quan hệ hợp tác.
Điều này làm cho Hồng Đào Bình vô cùng cảm động.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình để xây dựng xưởng đóng tàu!”
Hồng Đào Bình vỗ ngực nói: “Xưởng đóng tàu quan trọng nhất là bến tàu, mặc dù xưởng đóng tàu nhà ta đã bị đốt, nhưng bến tàu và lối vào bến tàu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ và xây lại nhà kho là có thể dùng được.”
Bến tàu là nơi để đóng và sửa chữa tàu.
Nói đơn giản, đó là một cái hố lớn.
Việc đóng thuyền diễn ra ở đây, sau khi đóng tàu xong, thừa dịp nước biển dâng, mở cửa đê cho nước biển tràn vào để hạ thuyền.
Xưởng đóng tàu của nhà họ Hồng có tổng cộng bốn bến tàu, nhưng bến tàu lớn đã bị cướp biển phá huỷ, thuyền đang xây trong đó cũng đã bị đốt.
Đừng nói đến việc xây dựng lại, chỉ riêng việc dọn dẹp sạch sẽ cũng đã tốn không ít bạc.
Trước đây Hồng Đào Bình không có tiền, đành mặc kệ.
Kim Phi tìm đến Hồng Đào Bình không chỉ vì khả năng đóng thuyền của anh ta mà còn vì biết chuyện xưởng đóng tàu nhà họ.
Xây xưởng đóng tàu mới cần không ít thời gian và chi phí.
Xưởng đóng tàu của nhà họ Hồng chỉ cần sửa lại là có thể tiếp tục sử dụng, có thể giúp y tiết kiệm không ít.
Nhưng nếu đã xây lại, Kim Phi cũng cần cải tiến một chút.
Y lấy từ trong ngực ra một bản vẽ: “Đây là thiết kế của ta cho xưởng đóng tàu mới, Hồng công tử thử nhìn xem có vấn đề gì không.”
Cái này không phải để thử thách Hồng Đào Bình mà Kim Phi thật sự không chắc chắn.
Đời trước y từng học về kết cấu của tàu, cũng từng đến xưởng đóng tàu, nhưng đời trước các xưởng đóng tàu đều đã được cơ giới hóa tự động hóa trình độ rất cao, ở Đại Khang chắc chắn không thực hiện được.
Cho nên y không biết bản vẽ xưởng đóng tàu này có khả thi không.
Nhớ đến bức vẽ con tàu trước đó Hồng Đào Bình không dám coi thường Kim Phi, nhận lấy bản vẽ xem cận thận.
Kết quả anh ta vừa nhìn, chân mày liền nhíu lại.
Chỉ vào cái giá trên bản vẽ hỏi: “Tiên sinh, đây là cái gì?”
“Cái này là ròng rọc, là thiết bị dùng để nâng hạ, có đế gắn trên đường sắt để di chuyển trước sau, phải trái.”
Kim Phi nói: “Có thứ này, chỉ cần mấy người phối hợp là có thể nhấc được vật nặng tới mấy chục ngàn cân.”
“Chỉ mấy người mà có thể nâng được mấy chục ngàn cân, có thể làm được thật sao?”
Hồng Đào Bình nhìn Kim Phi như một người điên.
“Tại sao không thể? Hiện tại thương hội của ta đều dùng ròng rọc để chuyển hàng lên tàu, tiết kiệm rất nhiều sức lực, chỉ cần một tay ta cũng có thể nâng mấy ngàn cân hàng hóa.”
Đại Lưu bất mãn với sự nghi ngờ của Hồng Đào Bình không nhin được phải lên tiếng.
Kim Phi nhìn vẻ mặt hoài nghi của Hồng Đào Bình, cười nói: “Ta nhớ chúng ta có mang nó theo, mang tới đây cho Hồng công tử xem.”
Thứ Kim Phi nói đến là hồ lô, không phải loại hồ lô dùng để ăn mà là ròng rọc kéo tay, cũng được gọi với cái tên hồ lô thần tiên, hồ lô dây dích, là một thiết bị dùng để kéo vật nặng đơn giản.
Mặc dù tốc độ chậm nhưng nhỏ gọn mang theo bên mình rất tiện.
Nhân viên hộ tống khi đi xa mang theo ròng rọc kéo tay, nếu chẳng may trên đường đi gặp đá lở chặn đường có thể dùng nó treo đá lên.
Chương 580: Thật khó tin
Đại Lưu chạy ra ngoài lấy một chiếc hộp từ cận vệ.
Nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy Trần Lão Ngũ đang đứng ngay cửa cối xay.
Dạo gần đây Trần Lão Ngũ đang chuẩn bị xây một căn nhà cho Hồng Đào Bình ở, trong sân có vài khúc gỗ dài dùng để làm xà nhà, một vài cận vệ đang dùng mấy khúc gỗ dài để đóng thành khung gỗ.
“Hồng công tử, cùng đi xem nào.”
Kim Phi mỉm cười đi ra khỏi phòng.
Hồng Đào Bình cũng rất tò mò nên nhanh chóng đuổi theo.
Lúc họ đi ra khỏi phòng, Đại Lưu vừa mới lấy một cái ròng rọc ra khỏi hộp.
Ròng rọc này không lớn, cấu tạo chủ yếu gồm có ba phần.
Bộ phận thứ nhất là ròng rọc nằm trong vỏ sắt, ở bên ngoài vỏ sắt có một cái móc.
Bộ phận thứ hai là một cái móc treo.
Bộ phận thứ ba là một chuỗi xích sắt.
Đại Lưu treo ròng rọc lên xà ngang, các cận vệ ở bên dưới dùng dây buộc chặt ròng rọc lại, sau đó đốt vài cây đuốc chiếu sáng xung quanh.
Một binh lính nữ bước tới, thuần phục kéo dây xích.
Lọc cọc lọc cọc! Cạch cạch cạch...
Ròng rọc di chuyển từng chút một theo từng cử động của binh lính nữ, cuối cùng cũng được nhấc lên khỏi mặt đất.
“Việc này... Sao có thể được chứ?”
Hai mắt Hồng Đào Bình tròn xoe đầy kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Vẻ mặt của Trần Lão Ngũ cũng trông như thể vừa gặp ma.
Không có bất kỳ người nào biết rõ chiếc cối xay này nặng thế nào ngoài ông ấy.
Lúc đầu, khi vận chuyển nó từ bên ngoài đến đây, ông ấy đã huy động toàn bộ trai gái trong thôn đến giúp đỡ mới có thể tháo cối xay xuống.
Chỉ cần một binh lính nữ là có thể treo ngược nó lên rồi sao?
Còn trông có vẻ không tốn chút sức lực nào cả.
“Khó trách tiên sinh gọi nó là chiếc hồ lô thần tiên, đúng là báu vật mà!”
Hồng Đào Bình chỉ vào chiếc ròng rọc, hào hứng hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm được báu vật này ở chỗ nào vậy?”
Rất nhiều bộ phận của thân tàu có thể tích khổng lồ, nếu không có dụng cụ nâng lên thì chỉ có thể tìm thật nhiều người di chuyển chúng từng chút một.
Tất nhiên là việc lắp ráp chúng lại vô cùng khó khăn.
Đây cũng là vấn đề nan giải nhất trong ngành đóng thuyền.
Nếu binh lính nữ có báu vật này ở trong tay, tiến độ đóng thuyền chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Hồng Đào Bình nhìn ròng rọc, ánh mắt cũng sáng ngời.
“Ròng rọc thần tiên này chỉ là một cái tên mọi người đùa giỡn với nhau, cũng không phải thực sự xin từ các vị thần, mà là do mấy đứa nhỏ nhà ta đã làm ra đó.”
Kim Phi cười nói: “Công tử thấy thích thì cứ giữ lại đi.”
Thật ra, từ lúc ở Hắc Thủy Câu, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng làm ra một chiếc cần trục.
Nhưng vì địa hình Hắc Thủy Câu rất phức tạp, xây dựng cần trục rất khó khăn, sau đó lại bận rộn nhiều việc, lại bắt được rất nhiều thổ phỉ, tạm thời không cần dùng đến cần trục nên Kim Phi mới buông bỏ việc này.
Sau đó Kim Phi phát hiện Vạn Vũ Hồng dùng bánh răng kéo vật nặng trong xưởng rèn sắt, y mới phát hiện thiên tài nhỏ - Vạn Hạc Minh.
Vạn Hạc Minh thực sự rất tài năng, nhưng lại là một chàng thiếu niên rất kiêu ngạo.
Kim Phi vì muốn mài giũa tính tình của cậu bé nên mới sắp xếp bài tập cho cậu bé.
Yêu cầu Vạn Hạc Minh chế tạo một thiết bị có thể dễ dàng nâng một vật nặng một ngàn ký và dễ mang theo.
Vạn Hạc Minh bận bịu làm việc nửa tháng, một tí manh mối cũng không có nên lúc nào cũng nói Kim Phi cố ý làm khó mình.
Sau đó Kim Phi dẫn theo Vạn Hạc Minh làm một chiếc ròng rọc xích kéo tay.
Lúc này Vạn Hạc Minh mới phục sát đất, cộng với sự thúc giục của Vạn Vũ Hồng, cuối cùng cậu bé cũng bỏ đi sự kiêu ngạo của mình đến trường học các kiến thức số học cơ bản.
Sau đó Đường Tiểu Bắc thấy ròng rọc xích kéo tay rất dễ dùng, nên đã nhờ Mãn Thương và nữ đồ đệ của mình làm một mớ để thương hội sử dụng dỡ hàng hóa.
“Cùng với đứa nhỏ ở trong nhà làm ra hả?”
Hồng Đào Bình nghe thấy những gì Kim Phi nói thì giật mình.
“Hồi nãy ta đã nói với ngươi, tiên sinh nhà ta là một bậc thầy thiết bị, ngươi còn không tin, giờ ngươi tin chưa?”
Đại Lưu đoán được sơ sơ rằng Kim Phi muốn thu phục Hồng Đào Bình, lập tức nói: “Tam đệ tử của tiên sinh nhà ta năm nay mới tám tuổi, đó là người có thể làm một chiếc cần trục có thể treo đồ nặng mấy chục ngàn ký.”
“Tin, tin!”
Hồng Đào Bình gật đầu liên tục, cúi đầu với Kim Phi một cái: “Thầy giỏi ắt có trò hay, là ta không có kiến thức, để tiên sinh cười chê rồi.”
“Không sao, không sao.”
Kim Phi xua tay, hỏi lại: “Ta muốn bổ sung thêm cần trục ở xưởng đóng thuyền để việc đóng thuyền trở nên dễ dàng hơn có được không?”
“Có thể, tất nhiên là được!” Hồng Đào Bình vội vàng nói: “Có cái này rồi, không chỉ có tốc độ đóng thuyền nhanh hơn, mà ta còn có thể đóng được con tàu lớn hơn!”
“Nói tới đóng thuyền, ta cũng có vài ý tưởng.”
Kim Phi bảo Đường Tiểu Bắc đến lấy một cái bọc trên lưng ngựa, sau khi mở ra, bên trong đầy ắp bản vẽ.
“Đây là các bản thiết kế ta đã vẽ trong lúc rảnh rỗi, Hồng công tử có thể chế tạo theo cái này.”
“Để ta xem!”
Lúc này, Hồng Đào Bình không dám nghi ngờ các bản vẽ thiết bị của Kim Phi nữa, anh ta cầm lấy các bản vẽ rồi đi vào trong nhà.
Nhưng lúc này, một bà lão đi đến lén kéo Trần Lão Ngũ qua một bên, nói nhỏ: “Tướng công, chúng ta chỉ còn một chén gạo, nấu cháo cũng không đủ ăn.”
Mặc dù Hầu Tử và Đại Tráng đã dẫn phần lớn người ra ngoài thôn đóng quân, nhưng các cận vệ đi theo Đại Lưu vẫn còn ở đây.
Nhiều người thế này, chỉ một chén gạo hoàn toàn không đủ ăn.
“Đi đến nhà Lão Tam mượn một ít đi.” Trần Lão Ngũ nói: “Thiếu gia đã trở mình, mượn bọn họ một chén, sau này sẽ trả lại họ hai chén!”
“Nhà Lão Tam có bốn đứa nhỏ, hôm qua vừa đến nhà chúng ta mượn lương thực đấy.”
“Vậy đến mấy nhà khác xem sao, không thể để quý nhân đói bụng được.”
“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Đường Tiểu Bắc đang cẩn thận chuẩn bị đi vào nhà thì thấy hai người họ hơi khó xử, không cần nghe lén cũng biết được họ đang khó khăn.
Cô ấy quay sang A Lan nháy mắt.
A Lan hiểu ý, đi lại gỡ hai chiếc túi trên lưng ngựa xuống.
Đường Tiểu Bắc dẫn A Lan đến trước mặt đôi vợ chồng già, cười nói: “Ông lão, bọn ta tùy tiện đến đây làm phiền, cũng không chuẩn bị quà cáp gì, chỉ đem theo một ít lương thực, mong ông lão không chê.”
“Phu nhân, người làm gì vậy chứ?” Bà lão vội vàng xua tay: “Các người là khách nơi xa đến, sao bọn ta có thể nhận lương thực từ các người chứ?”
“Ông lão, một chút lương thực này với bọn ta không là gì cả, ông đừng khách khí.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Nhận lấy rồi đi nấu cơm đi, tướng công của ta cưỡi ngựa cả ngày trời chắc là đã đói lã rồi.”
Bà lão còn định từ chối nhưng Trần Lão Ngũ lại đưa tay ra nhận lấy túi.
“Cảm ơn phu nhân, để phu nhân cười chê rồi.”
Ông ấy hiểu ý của Đường Tiểu Bắc.
Đúng là đối với Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, một túi lương thực nhỏ thế này cũng chẳng đáng là bao.
Cô ấy không để bọn họ đi mượn lương thực có lẽ là vì lo Kim Phi đói bụng.
Đường Tiểu Bắc mỉm cười, quay người đi vào trong nhà.
Ở trong phòng, Hồng Đào Bình ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn kiểm tra cẩn thận bản vẽ Kim Phi đưa.
Đây vẫn là bản vẽ của thuyền buồm.
Nhưng lại không giống với lần trước.
Lần trước Kim Phi vẽ rất đơn giản, giống hệt những bức vẽ giản lược.
Nhưng lần này lại vẽ rất chi tiết, tổng cộng có gần mười mấy bản vẽ.
Bản vẽ lớn nhất là mặt cắt tổng thể, còn lại là bản vẽ chi tiết từng bộ phận.
Chiều dài chiều rộng của xà ngang, khoang thuyền dày bao nhiêu, cao bao nhiêu... tất cả đều được ghi chú rõ ràng.
Hồng Đào Bình nhìn bản vẽ, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc, tim đập cũng ngày càng nhanh.
Anh ta biết, lần này anh ta đã gặp phải cao thủ rồi.
Bình luận facebook