• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 581-585

Chương 581: Hoàn toàn bị khuất phục

“Quá kì diệu! Thật sự quá kì diệu!”

Hồng Đào Bình cầm bản vẽ, trong miệng vô thức lẩm bẩm.

Kim Phi vẽ bản vẽ quá tỉ mĩ kĩ càng.

Từ nhỏ Hồng Đào Bình đã học cách chế tạo thuyền, nhìn bản vẽ, trong đầu dần dần có mô hình của một con thuyền.

Dù nhìn con thuyền này từ phương diện nào đi nữa, cũng cực kì hoàn mĩ.

Hồng Đào Bình nhìn thấy mô hình thuyền đặt trên bàn mà trước kia mình làm ra, chỉ muốn đập vỡ nó.

Trên mặt anh ta cũng nóng rát, trong lòng hổ thẹn vô cùng.

Kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng, trên cả Đại Khang này có thể xếp hạng cao.

Sau khi gia tộc xuống dốc, có không ít bến tàu tới tìm hiểu ý của Hồng Đào Bình, hoặc lừa gạt, hoặc bức bách, muốn có được kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng từ Hồng Đào Bình.

Vừa rồi Hồng Đào Bình cũng cho rằng Kim Phi tính toán như vậy.

Trước cho ân huệ, sau khi đạt được sự tin tưởng của mình, lại chậm rãi lấy đi kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng…

Nhưng bây giờ nhìn thấy bản vẽ đóng thuyền do Kim Phi vẽ ra, khiến Hồng Đào Bình hiểu rõ anh ta nghĩ sai rồi.

Cho dù là ròng rọc của Kim Phi nói, hay con thuyền Kim Phi tự mình thiết kế ra, đều có thể bỏ xa nhà họ Hồng một khoảng lớn.

Thảo nào Kim Phi không muốn nhận anh ta làm nô lệ, cũng không định khống chế anh ta.

Căn bản là người ta chướng mắt kĩ năng của nhà họ Hồng.

Nghĩ đến đây, Hồng Đào Bình chỉ ước tìm một cái khe đất để chui vào.

Cũng may Đường Tiểu Bắc vào nhà, đánh vỡ sự xấu hổ của Hồng Đào Bình.

Anh ta thu hồi tâm tư, lại nhìn về phía bản vẽ lần nữa.

Một lát sau thì nhíu mày hỏi: “Tiên sinh, con thuyền này của ngài không phải thuyền hàng nhỉ?”

“Mắt quả Hồng công tử quả là sáng như đuốc, ta chuẩn bị chế tạo tàu chiến.” Kim Phi gật đầu.

“Tàu chiến.” Hồng Đào Bình hơi sửng sốt.

Anh ta biết Kim Phi là ông chủ của thương hội Kim Xuyên, Kim Phi đóng thuyền khách thuyền hàng, anh ta đều có thể hiểu.

Nhưng không hiểu Kim Phi đóng tàu chiến làm gì?

“Đúng, chính là tàu chiến.”

Kim Phi nói: “Tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta trên đất bằng không sợ bất kì kẻ địch nào, nhưng trên mặt nước lại không được, thời gian trước trên sông Trường Giang người của ta bị một đám thủy tặc đánh lén, thương vong nặng nề, lần này ta tới Đông Hải, là để đuổi giết thủy tặc.

Về sau thương hội Kim Xuyên chúng ta cũng thường xuyên phải đi dọc theo Trường Giang để làm buôn bán, không hiểu cách chiến đấu trên nước thì không được, cho nên ta muốn huấn luyện một đám thủy quân. Huấn luyện thủy quân, đường nhiên cần đóng tàu chiến rồi.”

“Nhưng theo kích cỡ của tiên sinh đánh dấu, con thuyền này thích hợp chạy trên biến, nếu dùng trên sông Trường Giang thì dùng không đúng chỗ lắm.” Hồng Đào Bình nhíu mày nói.

“Thuyền hàng bình thường dùng trên Trường Giang, chắc chắn công tử hiểu biết nhiều hơn ta, cho nên ta không vẽ, công tử cứ nhìn mà làm là được.”

Kim Phi nói: “Bản vẽ đóng thuyền này, là chuyên dùng để đánh cướp biển trên biển.”

Trường Giang là đất liền sông nước, sóng gió khá nhỏ, khả năng lật thuyền rất bé, dùng loại thuyền boong truyền thống của Đại Khang là được.

Người ở trên boong thuyền, trong khoang thì chuyên chở hàng hóa, năng lực vận tải còn mạnh hơn thuyền lớn, ở trong boong thuyền cũng thoải mái hơn trong khoang thuyền.

Thuyền lớn do Kim Phi thiết kế, hoàn toàn coi khả năng tác chiến làm yếu tố hàng đầu, ưu điểm lớn nhất là vững vàng, nhưng ở trên đó không thoải mái lắm.

Nhưng so sánh với an toàn, hy sinh chút thoải mái, cũng đáng giá.

Sau này khả năng thương hội Kim xuyên tiến hành buôn bán ngoài biển xa rất lớn, thủy tặc gần Đông Hải càng ngày càng hung hăng ngang ngược, Kim Phi không thể không phòng bị.

Loại thuyền lớn này, là bước đầu tiên Kim Phi chuẩn bị cho hành trình trên biển xa ngày sau.

Nếu Hồng Đào Bình có thể làm ra, sức chiến đấu chắc chắn sẽ vượt qua tàu chiến của Trịnh Trì Viễn rất nhiều.

“Tiên sinh muốn đánh cướp biển à?”

Hồng Đào Bình buông bản vẽ nói.

“Ta không có tài, nhưng cũng coi như là một quân nhân, đường bờ biển cũng là biên cương của Đại Khang, quan trọng như thành Vị Châu, thành Tây Xuyên, lại bị cướp biển tập kích quấy rối nhiều lần, tất nhiên ta không thể ngồi yên không quan tâm tới được.”

Kim Phi dõng dạc hùng hồn nói.

“Nếu quen tiên sinh sớm hơn một chút, đã tốt hơn nhiều!” Hồng Đào Bình không khỏi thở dài nói.

Cướp biển cướp sạch nhà họ Hồng không còn gì, đốt bến tàu thì đã đành, còn gần như diệt cả nhà họ Hồng.

Nếu không phải ngày đó Hồng Đào Bình đúng lúc đi tới quận thành vui chơi với bạn, chắc cũng đã chết rồi.

Nếu nói anh ta không hận thủy tặc, là giả.

Nếu gặp Kim Phi sớm hơn một chút, chế tạo ra tàu chiến mà y vẽ, có khi đã có thể đánh lùi bọn cướp biển.

“Người chết đã hết, người sống chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước!”

Kim Phi nói: “Đúng rồi, nói đến cái này, suýt chút nữa ta đã quên, bảo Lão Hàn điều một ít người tới đây, bảo vệ bến tàu.”

Nói xong y lấy giấy bút ra, viết một tờ khác đưa cho Hồng Đào Bình.

Lần trước cướp biển có thể đến bến tàu nhà họ Hồng cướp bóc, sau này cũng có khả năng sẽ tới bến tàu của y để cướp bóc.

Cho nên cần phải nhân viên hộ tống tới đây bảo vệ.

Đêm hôm đó, Kim Phi và Hồng Đào Bình trò chuyện suốt đêm.

Xây bến tàu lớn bao nhiêu, các chi tiết của thuyền lớn, vị trí và độ cao của ròng rọc...

Hai người nói mãi tới rạng sáng, mới miễn cưỡng nói xong.

Trước mặt Hồng Đào Bình đặt một chồng giấy lớn, trên đó là chữ nhỏ và số liệu chi chít.

Đây đều là bút kí Hồng Đào Bình viết trong đêm nay.

“Thiếu gia, tiên sinh, hai người không ngủ cả đêm à?”

Trần Lão Ngũ vào phòng, nhìn thấy Kim Phi và Hồng Đào Bình, kinh ngạc hỏi.

Đi sau vào nhà là Đường Tiểu Bắc với vẻ mặt cười khổ.

Lúc ở làng Tây Hà Kim Phi cũng thường làm việc suốt đêm.

Lần dài nhất là bận việc trong phòng thí nghiệm ba ngày hai đêm không ngủ.

Nhưng đây không phải là làng Tây Hà.

Ở trong thôn, sau khi Kim Phi thức suốt đêm, quay về đặt đầu là ngủ được.

Ở đây, Kim Phi không thể để hơn một trăm nhân viên hộ tống chờ y tỉnh lại mới lên đường được.

Quả nhiên, Kim Phi đứng dậy chắp tay với Hồng Đào Bình: “Lát nữa ta phải quay về Xuyên Thục rồi, sau này giao bến tàu cho công tử, cần dùng tiền thì cứ tìm Lão Hàn.”

“Lát nữa đã đi ư, như vậy sao được?”

Hồng Đào Bình nói: “Hôm qua tiên sinh cưỡi ngựa bôn ba cả ngày, đêm qua lại thức cả đêm, sao tiếp tục lên đường được? Ở lại một ngày hẵng đi.”

“Không sao, quen rồi.” Kim Phi xua tay: “Bây giờ ta nóng lòng muốn về, ở lại cũng không ngủ được.”

Khó lắm mới gặp được một người bạn hợp ý ở Đại Khang, nếu không phải còn bận tâm cho tình hình thiên tai ở Xuyên Thục, Kim Phi cũng muốn ở lại Đông Hải một thời gian, xây dựng bến tàu hẳn hoi với Hồng Đào Bình.

Nhưng hoàn cảnh không do người quyết, y cần nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt.

Hồng Đào Bình không biết khuyên người lắm, thấy Kim Phi kiên trì, cũng không nói nhiều nữa.

“Công tử, còn gì không rõ không?” Kim Phi hỏi.

“Ròng rọc, bến tàu và thuyền lớn đều không có vấn đề gì, nhưng các chỗ khác chưa hiểu thì nhiều lắm.”

Hồng Đào Bình nói: “Nếu không thì ở đây xây lại bến tàu đi, ta ước gì có thể đồng hành với tiên sinh, nghe tiên sinh dạy bảo nhiều một chút.”

Sau cuộc nói chuyện cả đêm, Hồng Đào Bình hoàn toàn bị học thức uyên bác của Kim Phi thuyết phục.

Cho dù anh ta hỏi cái gì, Kim Phi cũng đáp được.

“Công tử quá khen,” Kim Phi nói: “Chờ xử lí xong chuyện của Thục Xuyên, ta sẽ lại tới Đông Hải.”

“Vậy ta sẽ đợi tiên sinh!” Hồng Đào Bình nói.

“Thế thì được, ta đi rồi, có việc cứ để nhân viên hộ tống dùng bồ câu đưa thư cho ta.”

Kim Phi đứng dậy, dẫn Đường Tiểu Bắc chuẩn bị rời đi.

Nhưng Đường Tiểu Bắc lại mở miệng nói: “Tướng công, chờ chút, ta còn có ít việc muốn nhờ Hồng công tử giúp đỡ.”

“Chuyện gì?” Kim Phi tò mò hỏi.

Y không nghĩ ra Đường Tiểu Bắc có yêu cầu gì cần nhờ Hồng Đào Bình hỗ trợ.

Hồng Đào Bình hơi khom người nói:

“Phu nhân có chuyện gì, cứ việc căn dặn”.
Chương 582: Trong nhà xảy ra chuyện rồi

"Ta và tướng công lần này tới Đông Hải chủ yếu là để tiêu diệt thổ phỉ, không mang theo nhiều tiền, cho nên cần tổ chức một buổi đấu giá bán châu Thủy Ngọc để kiếm tiền."

Đường Tiểu Bắc nói: "Nhưng bọn ta vừa mới đến, cũng không quen biết ai, sau khi bọn ta rời đi, hy vọng công tử có thể giúp Lão Hàn liên lạc với các thương nhân giàu có ở địa phương."

Kim Phi nghe đến đây, hơi mất tự nhiên sờ mũi.

Từ sau khi Đường Tiểu Bắc tiếp quản thương hội Kim Xuyên, Kim Phi cũng chưa từng quản lý, mỗi lần cần tiền đều đến hỏi Đường Tiểu Bắc.

Lần nào Đường Tiểu Bắc cũng có thể đưa đủ cho y.

Thời gian dài trôi qua, sẽ khiến cho Kim Phi có ảo giác như thể trong tay Đường Tiểu Bắc có nhiều tiền tiêu hoài không hết.

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, mấy lần nói đến việc bảo Hồng Đào Bình đi tìm Hàn Phong ngay lập tức nếu không có tiền, nhưng chưa nghĩ đến trong tay Hàn Phong có tiền hay không.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc nói như vậy, y mới nhớ ra lần này tới Đông Hải là để đánh đuổi thủy tặc, cho nên về cơ bản những người lãnh đạo đều là nhân viên hộ tống chiến đấu, chứ không dẫn theo nhân viên thương hội.

Đại chưởng quầy Đường Tiểu Bắc cũng là bí mật chạy đến đây.

Lúc lên đường Hàn Phong có mang theo tiền, cũng đã lập sẵn danh sách thu chi.

Mặc dù có chuẩn bị trước một ít tiền dự phòng cho trường hợp khẩn cấp, nhưng chút tiền đó không đủ để Hồng Đào Bình xây dựng lại bến thuyền và đóng thuyền.

Chưa kể chi tiêu hàng ngày của những nhân viên hộ tống và chi phí cho chuyến trở về của họ cũng tốn nhiều tiền.

Nghĩ tới đây, Kim Phi hơi đỏ mặt nhìn Đường Tiểu Bắc.

Nếu không phải có cô ấy nhắc nhở, y thật sự không nhớ đến chuyện này.

Đến lúc đó Hồng Đào Bình cầm tờ giấy của mình, vội vã chạy đến doanh trại thủy binh tìm Hàn Phong đòi tiền, mà Hàn Phong không đưa được, thế thì sẽ rất ngượng ngùng.

Y cũng sẽ đứng ngồi không yên.

Cũng may Đường Tiểu Bắc cẩn thận, phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa còn nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Kim Phi không biết rằng, thật ra Đường Tiểu Bắc không chỉ nhận ra được vấn đề này, mà sau khi biết địa vị của nhà họ Hồng, trong lòng còn có ý muốn thành lập trạm dừng chân của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải.

Nhờ vào đề nghị ban đầu của Cửu công chúa, châu Thủy Ngọc được Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc loan tin trở nên rất nổi tiếng ở kinh thành và Giang Nam, chọn bừa một viên cũng có thể bán với giá cao ngất trời.

Bây giờ mỗi lần Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi ra ngoài, rất ít khi mang theo ngân phiếu, mà chỉ mang theo châu Thủy Ngọc.

Nếu như thiếu tiền, tùy ý bán đấu giá một viên, cũng có thể ứng phó được, dễ dùng hơn ngân phiếu.

Cho dù bị mất, Kim Phi cũng không đau lòng, kho hàng của làng Tây Hà còn đầy ắp.

Cánh đồng muối của Đại Khang chủ yếu tập trung ở cửa biển gần Trường Giang và Hoằng Hà, thế nên Đông Hải là một trong những nơi tụ tập của người buôn muối.

Những người buôn muối mặc dù địa vị không cao, nhưng là những người giàu nhất Đại Khang.

Hơn nữa người buôn muối đến Đông Hải đều phải đi qua Giang Nam, đều biết giá trị của châu Thủy Ngọc.

Không ít người buôn muối ở Giang Nam bí mật liên lạc với Đường Tiểu Bắc, muốn mua với giá cao.

Nhưng Đường Tiểu Bắc suy xét giá trị của châu Thủy Ngọc xong, không đồng ý, chỉ bán ở hội đấu giá.

Việc này không chỉ nâng cao chất lượng của buổi đấu giá mà còn giúp ổn định giá trị của châu Thủy Ngọc.

Có những người buôn muối kia ở đây, nếu như thương hội Kim Xuyên tổ chức một buổi đấu giá ở Đông Hải, châu Thủy Ngọc chắc chắn có thể bán với giá cao.

Chỉ là Đường Tiểu Bắc biết Kim Phi nóng lòng muốn trở về, dưới trướng cũng không có ai thích hợp để chọn, thế nên chưa từng nói ra, định khi nào chuẩn bị trở về mới phái người tới.

Kết quả là Kim Phi đồng ý giúp Hồng Đào Bình xây lại bến thuyền, nên Đường Tiểu Bắc mới nói ra ý kiến này.

Hàn Phong ở kinh thành đã đi theo Lạc Lan tổ chức không biết bao nhiêu buổi đấu giá, Đường Tiểu Bắc tin rằng để anh ta một mình đứng ra tổ chức ở Đông Hải cũng không phải vấn đề gì lớn.

Rắc rối duy nhất là địa điểm thì không quen thuộc, thời gian lại gấp rút, nếu như tùy ý tổ chức buổi đấu giá mà không có đầy đủ người buôn muối tới tham gia, vậy buổi đấu giá sẽ hoàn toàn thất bại.

Thậm chí có thể ảnh hưởng đến giá trị của châu Thủy Ngọc hiện tại đang nổi tiếng.

Thế nên nếu như muốn tổ chức, phải mời đầy đủ người buôn muối đến tham gia.

Lúc này cần phải có một người quen biết với những người buôn muối đến trợ giúp Hàn Phong.

Đường Tiểu Bắc cho rằng Hồng Đào Bình là người thích hợp nhất.

Nhà họ Hồng trước đây là gia tộc có tiếng ở Đông Hải, bây giờ tuy rằng đã sa sút, nhưng Hồng Đào Bình chắc chắn quen biết người buôn muối.

Quả nhiên, Hồng Đào Bình nghe thấy Đường Tiểu Bắc chỉ cần anh ta hỗ trợ liên lạc với người buôn muối thì đáp lời ngay:

"Phu nhân yên tâm, người buôn muối ở Đông Hải này, về cơ bản ta đều quen biết hết, tìm bọn họ mượn tiền thì có thể không được, nhưng nói chuyện thì vẫn được."

"Vậy thì làm phiền công tử rồi." Đường Tiểu Bắc mỉm cười thi lễ.

Có Hồng Đào Bình bảo đảm, buổi đấu giá coi như là đã thành công một nửa.

"Không phiền, không hề phiền!"

Hồng Đào Bình xua tay liên tục: "Phu nhân có điều không biết, ta nghe những người buôn muối nói chuyện phiếm có nhắc tới châu Thủy Ngọc, thật ra bọn họ vô cùng mong muốn mua được một viên, chỉ là bọn họ vận chuyển muối trở về nhất định phải đi qua Giang Nam, ở Giang Nam lại không dám tranh đoạt với gia tộc có tiếng ở địa phương, vẫn luôn trông chờ thương hội Kim Xuyên tổ chức buổi đấu giá ở Đông Hải."

Nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, Đường Tiểu Bắc cũng yên tâm hơn.

Mục đích khi tới trấn Ngư Khê đã đạt được, ăn sáng xong, Kim Phi để lại một nhóm nhân viên hộ tống bảo vệ Hồng Đào Bình, rồi dẫn những người còn lại chạy thẳng ra đường lớn.

Sau khi bọn họ đi, Hồng Đào Bình không hề nghỉ ngơi, lập tức lên đường chạy đến doanh trại thủy quân.

Lúc đi ngang qua trấn Ngư Khê, nhìn thấy bến thuyền đổ nát, Hồng Đào Bình đã sa sút tinh thần suốt một hai năm nay bỗng cảm thấy phấn chấn.

Trong lòng cũng càng biết ơn Kim Phi hơn.

Không chỉ bởi vì y cho anh ta mượn tiền để trả nợ, mà còn vì những kiến thức mà Kim Phi đã dạy cho anh ta.

Kiến thức mà anh ta học được trong một đêm này, có giá trị hơn nhiều so với mười ngàn lượng bạc.

Mặc dù các bộ phận của ròng rọc cần phải làm ở làng Tây Hà rồi mới đưa đến, nhưng như thế đã đủ khiến Hồng Đào Bình vô cùng hài lòng.

Có bản vẽ của ròng rọc và tàu chiến, anh ta tin rằng xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng chắc chắn sẽ vang danh khắp Đông Hải lần nữa.

Nghĩ tới đây, Hồng Đào Bình lại chạm vào bản vẽ trong tay mình.

Lúc này Hồng Đào Bình vẫn chưa ý thức được, sau này những bến thuyền đổ nát này không chỉ vang danh khắp Đông Hải, mà còn nổi tiếng toàn cầu.

Tiêu cục Trấn Viễn sẽ đi vòng quanh thế giới trên con tàu do Hồng Đào Bình đóng.

Dĩ nhiên, đó là chuyện của sau này.

Hồng Đào Bình quay đầu nhìn bến thuyền một chút, rồi cùng nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy như bay.

Đến được doanh trại thủy quân thì sắc trời đã tối, nhân viên hộ tống đang định dẫn Hồng Đào Bình đi tìm Hàn Phong, kết quả là Hàn Phong đã tìm thấy họ trước.

Vừa gặp mặt, anh ta đã tóm lấy đội trưởng đội hộ tống, lo lắng hỏi:"Tam Bảo, tiên sinh còn ở trấn Ngư Khê không?"

"Tiên sinh ăn sáng xong, sau đó dẫn người rời trấn Ngư Khê lên đường trở về Xuyên Thục rồi ạ!"

Đội trưởng đội hộ tống hỏi:"Hàn đội trưởng, ngài tìm tiên sinh có chuyện gì sao?"

"Có chuyện, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!"

Hàn Phong lấy từ trong lòng ngực ra một phong thư, nhét vào tay đội trưởng đội hộ tống:"Tam Bảo, ngươi đã đi qua trấn Ngư Khê một lần, đợi lát hãy đi thêm một chuyến nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp tiên sinh, giao phong thư này cho ngài ấy!"

"Vâng!"

Đội trưởng đội hộ tống vừa nghe xảy ra chuyện, vội vàng làm theo.

Những nhân viên hộ tống có thể không nghỉ ngơi, đi suốt đêm để đuổi kịp Kim Phi, nhưng ngựa không nghỉ ngơi không được.

Tranh thủ lúc đổi ngựa, đội trưởng đội hộ tống đã giới thiệu Hồng Đào Bình với Hàn Phong.

Hồng Đào Bình cũng vội vàng đưa tờ giấy của Kim Phi cho Hàn Phong.

Đọc xong tờ giấy, Hàn Phong đã hiểu ý định của Kim Phi.

Địa vị của Hàn Phong ở làng Tây Hà có thể tăng nhanh như thế cũng do anh ta biết cách ăn nói, làm việc cũng chu đáo.

Đợi nhân viên hộ tống dắt ngựa đến, anh ta đã xưng huynh gọi đệ với Hồng Đào Bình.
Chương 583: Quá vô liêm sỉ

Tam Bảo dẫn theo một đội nhân viên hộ tống, đi men theo đường cũ về trấn Ngư Khê.

Thế nhưng ban đêm phải giơ đuốc soi đường cũng không thể chạy nhanh bằng ban ngày được.

Tam Bảo chỉ có thể cầu trời rằng đêm qua Kim Phi ngủ không ngon nên sẽ đi chậm một chút.

Bằng không sợ là bọn họ phải chạy liền mấy ngày mới đuổi theo kịp Kim Phi.

Đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của anh ta.

Kim Phi đang cách họ hơn một trăm dặm, trong lòng lo lắng cho Tây Xuyên nên ngoại trừ lúc đi có dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm một lần ra thì y chạy suốt cả một ngày một đêm.

Lúc này cũng chỉ là vừa mới dừng ngựa hạ trại mà thôi.

“Tướng công, ăn cơm thôi.”

Đường Tiểu Bắc bưng khay đồ ăn vào trong lều, vẻ mặt yêu thương.

Hôm nay lúc đi đường, Kim Phi vẫn luôn ngáp ngủ.

Đường Tiểu Bắc khuyên nhủ vài lần, bảo y đi nghỉ ngơi nhưng Kim Phi vẫn không đồng ý.

Y chạy mãi tới khi bầu trời tối đen mới để cho Hầu Tử tìm một chỗ để hạ trại.

“Đã sắp xếp người trực ca đêm chưa?”

Kim Phi vừa cầm đũa lên vừa hỏi.

“Chàng yên tâm đi, việc này Hầu Tử còn có sở trường hơn chàng nữa, sắp xếp năm đội, mỗi đội túc trực một canh giờ, sẽ không làm lỡ việc lên đường ngày mai của chàng.”

Đường Tiểu Bắc múc cho Kim Phi một bát canh: “Nhưng còn chàng đấy, đã một ngày một đêm không ngủ rồi, hôm nay còn cưỡi ngựa chạy từ sáng tới đêm, mau cơm nước xong rồi đi ngủ đi!”

“Biết rồi!”

Kim Phi cầm bát canh lên, uống một ngụm.

Lông mày y hơi nhíu lại.

“Sao thế, không hợp khẩu vị à?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Tối hôm qua không ngủ nên bây giờ trong miệng không có vị gì hết.” Kim Phi lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa.

“Chàng cũng thật là, không phải Hạ Nhi tỷ đã đưa Nhuận Nương đến Tây Xuyên rồi sao, sao lúc chàng tới Đông Hải lại không dẫn họ theo luôn?”

Đường Tiểu Bắc vừa lấy cho Kim Phi một đĩa rau vừa hỏi.

“Quảng đường đến Đông Hải rất xóc nảy, còn phải đánh nhau với đám thủy phỉ, đưa Nhuận Nương theo chịu tội làm gì?”

“Chàng thương xót cho Nhuận Nương thì có.” Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Lúc ta tới Đông Hải, sao chàng không thương tiếc cho ta như thế? Còn nhéo lỗ tai người ta!”

“Là ta bảo muội tới sao?” Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Muội cũng thật là, ngồi thuyền về thoải mái hơn bao nhiêu, lại cứ phải cưỡi ngựa cùng ta.”

“Coi như chàng có lương tâm.” Đường Tiểu Bắc chớp mắt mấy cái với Kim Phi: “Thành công không?”

“Cái gì thành công?”

“Chàng bớt giả ngu đi!” Đường Tiểu Bắc bĩu môi: “Đừng nói là chàng không biết Hạ Nhi tỷ tỷ bảo Nhuận Nương đến Tây Xuyên làm gì nhé?”

“Chuyện của người lớn, trẻ con bớt hỏi lại!” Kim Phi gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng Đường Tiểu Bắc: “Ăn gì đó đi.”

“Thực sự là không biết cố gắng, đã đưa người tới tận Tây Xuyên cho chàng rồi mà cũng không thành!”

Đường Tiểu Bắc chọc Kim Phi một cái: “Chỉ biết bắt nạt ta!”

Mấy ngày nay vừa mới gặp lại nhau, đúng là Kim Phi đã nhiều lần mây mưa với Đường Tiểu Bắc, lúc này y hơi chột dạ nên không tiếp lời.

Hai ngày một đêm không ngủ, nên đêm hôm nay Kim Phi đi ngủ sớm.

Thế nhưng lúc y ngủ lại vô cùng bất ổn, luôn mơ thấy ở bên Tây Xuyên người chết đói xuất hiện khắp nơi, mơ đến những đoạn video ngắn trong phim điện ảnh và truyền hình.

Trời đã sáng, đội nhân viên hộ tống bắt đầu xuất phát.

Vẫn giống như ngày đầu tiên, ngoại trừ cách một canh giờ dừng lại nghỉ ngơi một nén nhang, để cho ngựa được nghỉ ngơi chốc lát thì đa phần thời gian còn lại đều là cưỡi ngựa chạy như bay.

Ngay cả việc ăn uống cũng là để Hầu Tử phái người đến quán trọ bình dân cách hơn mười dặm đặt cơm trước, đội ngũ tới chỉ việc ăn sau đó lại lên ngựa đi tiếp.

Cũng may bọn họ đã quen với việc đi đường dài, có thể chịu đựng được.

Chỉ khổ mỗi Đường Tiểu Bắc.

Lúc cô ấy ra ngoài không ngồi xe ngựa thì cũng là đi thuyền, đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới giờ cô ấy cưỡi ngựa đi đường dài.

Ngày đầu tiên còn đỡ, dựa vào cảm giác mới mẻ, cô ấy còn cảm thấy chơi như thế này cũng vui.

Có cảm giác như ngồi trên lưng ngựa phóng khắp thiên hạ.

Ngày thứ hai đã hơi không chịu nổi, chạy suốt một ngày một đêm, xương cốt sắp vỡ cả ra.

Da đùi dán trên yên ngựa cũng sắp bị mài tới rách.

Nhưng biết Kim Phi sốt ruột nên Đường Tiểu Bắc chỉ chịu đựng chứ không hề oán giận.

“Hay là ta bảo Đại Tráng sắp xếp một đội người đưa muội về lại thuyền nhé?”

Đêm hôm đó, Kim Phi bôi thuốc cho Đường Tiểu Bắc, đau lòng thương xót.

“Không cần, ngày mai ta đặt thêm một cái đệm lên yên ngựa là được.”

Đường Tiểu Bắc lại cố chấp lắc đầu.

“Muội bướng bỉnh quá.” Kim Phi cất thuốc mỡ đi: “Nằm úp sấp xuống, ta xoa bóp cho muội.”

“Không ổn lắm đâu? Tiểu thiếp phải hầu hạ tướng công, làm gì có chuyện tướng công hầu hạ tiểu thiếp chứ?”

Ngoài miệng Đường Tiểu Bắc nói như vậy như trong mắt lại hiện lên vẻ mong đợi.

“Sao lại nói nhảm nhiều thế?”

Kim Phi tức giận lật người Đường Tiểu Bắc lại: “Lúc muội bắt nạt Hạ Nhi sao chưa từng nghĩ đến cái này?”

“Hạ Nhi tỷ tỷ rộng lượng, không so đo với ta mà.”

Đường Tiểu Bắc cười nheo cả mắt lại.

Kim Phi chà xát hai tay cho nóng lên rồi đặt lên đùi của Đường Tiểu Bắc.

Tuy rằng Kim Phi làm không chuyên nghiệp nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn hạnh phúc đến mức nheo cả mắt.

Cô ấy thầm nghĩ lần này chịu khổ cũng đáng.

Thực ra không chỉ có một mình Đường Tiểu Bắc phải chịu khổ, mà còn có đám người Tam Bảo chạy theo đằng sau cố đuổi kịp Kim Phi.

Bọn họ vốn cho rằng cùng lắm cũng chỉ cần hai ngày là có thể đuổi kịp Kim Phi, lại không ngờ rằng Kim Phi đã dùng tốc độ cao nhất để đi.

Đám người Tam Bảo chạy liền năm ngày cũng không đuổi theo kịp.

Không còn cách nào khác, Tam Bảo đành sắp xếp cho hai nhân viên hộ tống đi bộ, nhường ra hai con ngựa, còn anh ta ngồi xe ngựa ba con kéo, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.

Đám người Kim Phi đều là một người một ngựa, dù có dùng hết sức để chạy thì cũng không có khả năng luôn luôn giục ngựa phi như bay.

Cứ như vậy, tốc độ của Tam Bảo nhanh hơn rất nhiều so với đám người Kim Phi.

Chạng vạng ba ngày sau, cuối cùng Tam Bảo cũng đuổi kịp được đội ngũ đang dựng lều tạm thời.

“Tam Bảo, sao ngươi lại tới đây?”

Mấy ngày nay Kim Phi ngủ không ngon, thấy Tam Bảo đầu tiên, trong lòng lập tức xuất hiện dự cảm chẳng lành.

“Tiên sinh, đội trưởng Hàn bảo ta đưa phong thư này đến cho ngài!”

Tam Bảo lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Ta đuổi theo mọi người mấy ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp!”

Kim Phi không kịp đón tiếp Tam Bảo, lập tức nhận lấy phong thư để kiểm tra xi trên đó.

Xác nhận phong thư không có vấn đề xong, y lập tức xé mở ra.

Mặc dù trước khi đọc thư, Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy nội dung trong thư, y vẫn tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

“Đám chó ăn này sao lại có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ?”

Kim Phi đấm một phát lên cây cột dựng lều, đánh gãy cả cây cột.

Nắm đấm của Kim Phi cũng đánh ra một lỗ thủng lớn.

Trùng hợp bị Đường Tiểu Bắc nhìn thấy, cô ấy vội vàng chạy tới cầm tay Kim Phi để kiểm tra vết thương.

“Tướng công, dù tức giận cũng không thể dày xéo bản thân mình như vậy chứ?”

Đường Tiểu Bắc vừa lấy khăn tay băng bó vết thương cho Kim Phi, vừa đau lòng trách cứ.

“Đó là vì muội không biết họ đã làm gì thôi?”

Kim Phi run rẩy cầm lá thư lên.

Dù sao y cũng đã làm người hai kiếp rồi, kiếp trước còn sống hơn ba mươi năm, còn học hết bậc cao đẳng.

Cho tới giờ, Kim Phi đã trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa.

Khi biết thủy tặc ở Đông Hải đã treo ngược các nhân viên hộ tống lên để sỉ nhục, Kim Phi tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh để suy nghĩ đối sách, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ra quyết định.

Nhưng bây giờ, Kim Phi đứng ở đây, cả người run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc hơn, dáng vẻ như sắp liều mạng với ai.

Đường Tiểu Bắc đã từng thấy Kim Phi tức giận, nhưng rất ít khi thấy y tức đến mức này.

Điều này khiến cho Đường Tiểu Bắc hiểu được, chắc chắn là có chuyện gì rất nghiêm trọng, cô ấy vội vàng nhận lấy bức thư.

Một lát sau, đôi mắt Đường Tiểu Bắc cũng trợn tròn, bàn tay cầm thư cũng không nhịn được mà run rẩy.

Cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao Kim Phi lại tức giận đến thế.

“Vô liêm sỉ! Bọn chúng thực sự quá vô liêm sỉ!”
Chương 584: Biến cố ở Tây Xuyên

Đây là bức thư Trương Lương gửi đến từ Giang Nam, sau đó Nguyên Thái Vi phái người nhanh chóng ngồi thuyền đưa đến Đông Hải.

Ý trong thư đại khái là ở Giang Nam có cáo trạng về kinh doanh lương thực, tố cáo thương hội Kim Xuyên dùng bạo lực cướp đoạt, mua lương thực mà không trả tiền.

Dựa theo luật lệ của Đại Khang, dính dáng đến kiện tụng tài sản, quan phủ sẽ có quyền niêm phong.

Vì vậy, kho lương của Kim Phi ở Tây Xuyên hầu hết đều bị niêm phong.

Nói cách khác công sức làm việc mấy tháng của Kim Phi, hoàn toàn là uổng công vô ích.

Mà đối phương làm như vậy mục đích chủ yếu là ngăn cản Kim Phi mở kho xuất lương thực.

Như vậy, lương thực bọn họ tích trữ từ trước sẽ bán được với giá cao.

Trong thư Trương Lương nói, vì nhiệt độ đang càng ngày càng thấp, nên đợt rét lạnh ở Xuyên Thục ngày càng nghiêm trọng.

Mỗi ngày ở dốc Đại Mãng, dân chúng đi xin ăn nối liền không dứt, hơn nữa số lượng ngày càng tăng.

Lương thực ở dốc Đại Mãng cũng không ít, nhưng hiện giờ năm nghìn quân Trấn Tây cùng mấy chục nghìn dân tị nạn đang đi theo Trương Lương kiếm cơm, kho lương đã bị đóng, Trương Lương cũng không dám tuỳ tiện phát lương thực của quân Trấn Tây cho dân chúng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói.

“Bọn chúng kiếm tiền bằng cách bẩn thỉu như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”

Đường Tiểu Bắc đọc những gì Trương Lương kể lại trong thư, hai hàng nước mắt lăn xuống.

“Chỉ cần đạt được lợi ích, bọn chúng sẽ không thèm quan tâm trên bánh bao có dính máu người hay không đâu!”

Kim Phi lo lắng nói: “Không biết Tây Xuyên bây giờ thành cái dạng gì rồi.”

Bức thư này của Trương Lương gửi đến Giang Nam, lại từ Giang Nam gửi đến Đông Hải, cuối cùng mới truyền được đến tay y, tốn quá nhiều thời gian.

Thời tiết hiện giờ càng ngày càng lạnh, Kim Phi quả thật không dám tưởng tượng tình hình ở dốc Đại Mãng như thế nào.

“Ta lo lắng cho làng Tây Hà hơn.” Đường Tiểu Bắc nói: “Không biết bọn chúng có động tay với người trong làng không!”

“Bọn chúng dám!” Kim Phi nghiến răng nói: “Ai dám động đến làng Tây Hà, ông đây dù có phải tạo phản cũng phải diệt cả nhà hắn!”

Bây giờ y, Đường Tiểu Bắc và Trương Lương đều không ở trong làng, những người có thể làm chủ chỉ còn Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.

Quan Hạ Nhi là một người nhu nhược, bị một tiểu thiếp như Đường Tiểu Bắc ngồi lên đầu cũng im lặng chịu đựng, Kim Phi căn bản không mong chờ cô có thể đứng lên chỉ huy.

Ngược lại Đường Đông Đông là người có chủ kiến, nhưng lại bận công việc ở xưởng dệt, nên không nắm được toàn bộ tình hình.

Khác nghề như cách núi, Đường Đông Đông bình thường không nhúng tay vào việc của tiêu cục và thương hội, hình thức vận chuyển của tiêu cục và thương hội như nào chắc cũng không biết.

Theo tình hình hiện tại, chỉ có thể để cô ấy tạm thời tiếp quản, quả thật là bị làm khó.

“Tướng công, chàng đừng lo lắng, có thể là chúng ta nghĩ nhiều rồi.”

Đường Tiểu Bắc thấy lông mày Kim Phi nhíu chặt, vội vàng an ủi: “Kim Xuyên dù gì cũng là quê nhà của Khánh hầu gia, đối phương dù có phách lối đến mấy thì cũng phải nể mặt nhà họ Khánh chứ.”

“Chỉ mong là vậy, bằng không chúng ta thật sự có khả năng sẽ tạo phản!”

Kim Phi hít thở sâu vài cái, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại.

“Tiên sinh, ngài đừng trách ta nhiều chuyện, triều đình Đại Khang như vậy, chi bằng ngài tạo phản đi.”

Đại Lưu nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai khác gần đấy, nhỏ giọng nói: “Nếu ngài lên làm hoàng đế, đảm bảo sẽ tốt hơn so với hoàng đế hiện tại một vạn lần!”

“Chuyện này nói ở trong lều là được rồi, ra ngoài đừng nói bậy!”

Kim Phi nhíu mày nhắc nhở.

“Tiên sinh, đây không phải là nói bậy, hiện giờ chúng ta có quân Trấn Viễn, huấn luyện thêm một thời gian, mấy lão tướng ở triều đình kia căn bản không thể ngăn được chúng ta, chúng ta có thể một đường đánh đến kinh thành!”

Đại Lưu nói: “Ngài thống trị thiên hạ, đó là tạo phúc cho thiên hạ!”

Đường Tiểu Bắc nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên.

Nếu Kim Phi lên làm hoàng đế thì cô ấy chính là quý phi rồi.

“Đại Lưu, đoạt thiên hạ thì dễ nhưng trị vì thiên hạ thì khó, hơn nữa Đại Khang cũng không tệ đến mức như ngươi nói.”

Kim Phi nói: “Ngươi có tin không, nếu chúng ta đánh đến kinh thành, trong thiên hạ sẽ xuất hiện vô số quân Cần Vương, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, bị toàn thiên hạ cùng trăm quan chư hầu vây đánh!

Ngươi nghĩ rằng năm nghìn quân Trấn Viễn, còn đều là tân binh, có thể đối đầu lại với toàn bộ thiên hạ sao?

Hơn nữa nhạ họ Trần mấy trăm năm cai trị, thành viên trong hoàng thất trải rộng khắp thiên hạ, nếu như chúng ta giết hoàng đế, những người này nhất định sẽ tự mình xưng đế, hoặc những kẻ có dã tâm ủng hộ xưng đế.

Đến lúc đó bốn bề sẽ bất ổn, thiên hạ đại loạn, dân chúng có thể sẽ lầm than hơn so với cả bây giờ!”

Đại Lưu nghe vậy, bừng tỉnh gật đầu nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Vậy mà ngài vừa rồi còn nói tạo phản, làm cho ta bị kích thích một trận.”

“Cái ta nói đúng tạo phản, nhưng không phải giết hoàng đế.”

Kim Phi nói: “Ví dụ như ta trở về, phát hiện ra một đại quan triều đình ở sau lưng quấy phá, có thể ta sẽ giết hắn.”

Đó cũng là tạo phản, nhưng sẽ không trở thành mục tiêu bị công kích, cùng lắm là hoàng đế sẽ phái người đến Kim Xuyên vây quét chúng ta.”

“Như vậy cũng được, cũng tốt hơn nhiều so với việc bây giờ đi đâu cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, chịu bị chèn ép chứ?” Đại Lưu hỏi.

“Ngươi nói rất đúng, làm vậy chắc chắn rất hả giận, hơn nữa ta tin là hiện tại chúng ta hoàn toàn có thể thủ được Kim Xuyên, nhưng ngươi đã nghĩ đến sau này phải làm thế nào chưa?”

Kim Phi nói: “Hiện giờ thương hội Kim Xuyên của chúng ta có thể làm ăn ở khắp thiên hạ, mỗi ngày có thể kiếm được một xe tiền cùng các loại vật tư.

Một khi tạo phản, chúng ta chắc chắn sẽ bị hoàng đế bao vây ở Kim Xuyên, lúc đó chúng ta sẽ thành cá chết trong mương.

Toàn bộ Kim Xuyên có bao nhiêu người, nơi này lớn đến mức nào chứ? Cứ coi như toàn bộ nhân lực đều đến giúp chúng ta đánh giặc thì được bao nhiêu người?”

Ngoại trừ việc làm hoàng đế quá bận rộn, đây cũng là một trong những lý do Kim Phi vẫn không tạo phản.

Bối cảnh của y vẫn còn quá nông.

Không bột đố gột nên hồ, địa bàn ở Kim Xuyên quá nhỏ, một khi đã bị bao vây ở Kim Xuyên, dù cho Kim Phi có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có đủ tài nguyên, không thể làm gì được.

Ví dụ như bây giờ, quặng sắt ở làng Tây Hà, đa số là từ các nơi cách xa đến vài trăm dặm vận chuyển tới.

Chế tạo lựu đạn từ kali nitrat, chế tạo bom chớp sáng từ magie đều được sản xuất ở những nơi xa hơn.

Đánh giặc là đốt tiền tranh cướp tài nguyên, nếu như bị kẹt ở Kim Xuyên, những nguyên vật liệu góp nhặt ở làng Tây Hà sẽ tiêu tốn rất nhanh.

Đến lúc đó ngay cả sắt thép để chế tạo cung nỏ hạng nặng cũng không có, vậy đánh kiểu gì đây?

Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Đường Tiểu Bắc và Đại Lưu mới bừng tỉnh gật đầu.

“Chỉ mong là sẽ không cần đi đến bước này.”

Đường Tiểu Bắc bất đắc dĩ thở dài.

“Còn phải xem những lão già đó sẽ làm gì.” Đại Lưu cũng theo đó mà than thở.

“Bọn chúng làm gì là chuyện của bọn chúng, chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất.”

Kim Phi lấy giấy bút ra, để trên bàn nhỏ viết liên tục.

“Chuyển bức thư này cho Lương ca, còn cái này chuyển về làng Tây Hà.”

Kim Phi để lại ấn tín trên bức thư, giao lại cho Đại Lưu: “Hiện giờ ngoài trời đang lạnh, không chừng ở Xuyên Thục sẽ có bão tuyết, ngươi sắp xếp để người sao chép thư ra nhiều bản, chuẩn bị nhiều bồ câu đưa thư hơn.”

Bồ câu y mang từ Tây Xuyên và làng Tây Hà đi cũng không nhiều, nhưng chuyện lần này quá quan trọng, Kim Phi phải đảm bảo rằng thư có thể thuận lợi đưa đến làng Tây Hà và dốc Đại Mãng.

“Vâng, ta lập tức đi sắp xếp ngay đây.”

Đại Lưu nhận lấy bức thư, xoay người chạy thẳng.

Nhưng đến lúc sao chép xong thư sắc trời đã tối hẳn.

Nếu lúc này thả chim bồ câu ra, chúng nó cũng sẽ không bay, chỉ có thể đợi đến buổi sáng ngày hôm sau mới xuất phát.

Kim Phi cũng không còn cách nào, chỉ có thể than thở ở trong lòng: “Xem ra phải nghiên cứu cẩn thận điện báo rồi.”
Chương 585: Ức hiếp người quá đáng

Ở thời phong kiến, thông tin liên lạc thực sự rất khó khăn.

Lúc này Kim Phi cứ như là một kẻ điếc, y không biết Tây Xuyên đã xảy ra chuyện gì.

Đặc biệt là trong tình huống này, y luôn trong trạng thái dốc toàn lực lên đường, cho dù Nguyên Thái Vi có nhận được tin tức bên Tây Xuyên, thì cô ta cũng không có cách nào đưa tới cho y.

Bởi vì ngay cả bản thân Kim Phi cũng không biết ngày mai mình sẽ ở đâu.

Chuyện này khiến Kim Phi nhớ nhung sự liên lạc nhanh chóng thuận tiện ở kiếp trước.

Cũng đừng mong nghĩ đến chuyện làm một cái điện thoại, thời gian có hạn và có quá nhiều thứ cần thiết.

Nhưng nguyên lý của điện báo cũng không hề phức tạp, nếu Kim Phi thật sự dốc lòng nghiên cứu thì vẫn có hy vọng có thể làm ra được.

Nói cho cùng, vẫn thiếu thời gian.

Kim Phi cũng không thể làm gì được, y đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng thành La Mã đâu phải xây một ngày là xong, muốn mập mạp cũng đâu có thể ăn một cái là mập được.

Điều duy nhất Kim Phi có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay trở lại.

Sáng sớm hôm sau, Đại Lưu thả chim bồ câu ra ngoài và cả đoàn bắt đầu lên đường.

Vào giữa buổi sáng, trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi xuống.

Gió lạnh cũng dữ dội hơn.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cảm thấy vô cùng nặng nề.

Mặc dù lúc này họ đang ở bắc sông Trường Giang nhưng cũng thuộc về phương nam.

Ở đây tuyết đang rơi, chắc Xuyên Thục bên kia còn lạnh hơn.

Kim Phi đoán không sai, quả thực lúc này ở Xuyên Thục rất lạnh.

Dù nước không tới nỗi đóng thành băng nhưng trong năm nay đã rơi hai trận tuyết.

Chuyện này khiến hoàn cảnh của dân tình vốn đã đói khổ, rét lạnh lại càng khó khăn hơn.

Dưới dốc Đại Mãng, hàng chục nạn nhân đứng chen chúc trong giá lạnh, dựa vào thân nhiệt của nhau để sưởi ấm.

Trương Lương đứng trên đỉnh núi Đại Mãng, lông mày nhăn lại thành ba đường thẳng.

Anh ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó nên thấu hiểu nỗi lòng của các nạn nhân và cũng rất thông cảm với họ.

Nhưng lương thực ở dốc Đại Mãng là quân lương, Trương Lãng cũng không dám tự tiện lấy ra cứu tế.

Mấy ngày tới, mỗi ngày Trương Lương đều sẽ lên núi xem tình hình dưới chân núi như thế nào.

Nạn nhân chết đói, chết cóng dưới chân núi ngày càng nhiều, có một số nạn nhân đói rét đến không chịu nổi nên nghĩ đến việc lẻn vào dốc Đại Mãng để trộm chút đồ ăn thức uống.

Mấy đêm nay, cận vệ hộ tống trực ban đêm nào cũng có thể bắt được mấy người như vậy.

Họ đều là những người đáng thương nên Trương Lãng cũng không làm khó mà chỉ cho cận vệ hộ tống đuổi họ đi.

Nhưng cứ như vậy thì cũng không phải là cách, khi thảm họa ngày càng trầm trọng, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều người như thế này.

Thậm chí có thể xảy ra bạo loạn.

Một cận vệ hộ tống chạy lên núi trong gió tuyết, thấp giọng báo cáo: "Đại đội trưởng, Khánh đại nhân tới, đang ở trong lều lớn chờ ngài."

"Không phải Khánh đại nhân bị giam lỏng sao?" Trương Lương sửng sốt: “Làm sao mà anh ta thoát ra được?”

“Ta cũng không biết.” Cận vệ hộ tống lắc đầu.

Trương Lương gật gật đầu, bước nhanh xuống núi.

Trong lều lớn, Khánh Hâm Nghiêu và đoàn tùy tùng đều là một thân áo đen, đầu cũng đội mũ.

"Khánh đại nhân, sao ngài lại gầy tới như vậy?" Trương Lương cau mày hỏi.

Lúc này, Khánh Hâm Nghiêu đã hoàn toàn mất đi vẻ đầy đặn trước đây, cả người gầy đi rất nhiều, gần như tóc cũng bạc trắng đi phân nửa.

Vừa rồi suýt chút nữa Trương Lương đã không nhận ra được.

Khánh Hâm Nghiêu không trả lời mà chỉ lắc đầu cười khổ.

Trương Lương cũng nhận ra rằng mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

Tây Xuyên là đại bản doanh của mấy thế hệ nhà họ Khánh, bây giờ bị thái giám gieo họa khiến dân chúng lầm than, khốn cùng, mà Khánh Hâm Nghiêu bị giam lỏng, sống được thoải mái thì mới là lạ.

Vì thế Trương Lương đổi câu hỏi: "Nói vậy, Khánh đại nhân cũng không dễ dàng gì mà tới được đây nhỉ?"

"Quả thực không dễ dàng, nếu năm đó ông nội ta không để lại một cái đường hầm bí mật, thì đúng là ta không ra ngoài được." Khánh Hâm Nghiêu trả lời.

Năm đó, ông nội của Khánh Mộ Lam đã xây dựng một đường hầm bí mật trong Khánh phủ, khi cha của Khánh Mộ Lam còn nắm quyền, thỉnh thoảng còn tiến hành bảo trì một chút.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, nên kể từ khi cha anh ta qua đời, đã quên mất đường hầm bí mật và càng không phái người đi bảo trì.

Cho đến ngày bị giam lỏng, anh ta mới nhớ tới chuyện này.

Nhưng do nhiều năm không sửa sang lại, nên đường hầm bí mật đã bị hư hỏng từ lâu và phần giữa đã sụp đổ.

Nếu là lúc bình thường, Khánh Hâm Nghiêu có thể ngẫu nhiên phái vài trăm binh sĩ đến dọn dẹp đóng sụp lún, chỉ cần một hai ngày là đã sạch sẽ.

Nhưng lúc này anh ta đang bị giam lỏng, trong phủ không có mấy người, lại còn bị thái giám sai người theo dõi, căn bản không dám gây ra nhiều ồn ào, chỉ có thể lén lút phái người dọn dẹp đống đổ nát.

Vẫn cứ bận bịu cho đến ngày hôm qua, cuối cùng đống đổ nát cũng đã được dọn sạch.

Cuối cùng Khánh Hâm Nghiêu đã liên lạc được với thế giới bên ngoài.

Dù sao thì đó cũng là đại bản doanh của mấy thế hệ người, cho dù Khánh Hâm Nghiêu có bị phế truất thì ở Tây Xuyên vẫn còn rất nhiều mối liên hệ ẩn giấu.

Sau khi liên hệ được, Khánh Hâm Nghiêu nhanh chóng biết được tình hình xung quanh Tây Xuyên.

Sáng sớm hôm nay, đã nghĩ ra cách lẻn ra khỏi thành rồi tìm Trương Lương.

"Trương Lương huynh đệ, huynh đã liên lạc với Kim tiên sinh chưa?" Khánh Hâm Nghiêu hỏi.

“Khi tiên sinh đến Giang Nam và Đông Hải, đã gửi tới mấy lá thư bồ câu, nhưng sau đó thì không có tin tức gì cả.”

Trương Lương nói: “Trong bức thư cuối cùng, tiên sinh nói ta đừng đối đầu cứng rắn với thái giám. Y tiêu diệt cướp biển xong sẽ nhanh chóng trở lại, cũng không biết bây giờ tình hình chiến sự bên đó ra sao."

"Ở trên biển diệt cướp biển cũng không dễ dàng, e là tạm thời Kim tiên sinh không thể quay lại được."

Khánh Hâm Nghiêu thở dài: "Bây giờ chúng ta đang gặp rắc rối."

"Khánh đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trương Lương hỏi.

"Không phải hoạn quan đã ra lệnh niêm phong kho lương thực của thương hội Kim Xuyên các ngươi sao? Hôm qua ta nhận được tin bọn họ đang trộm lương thực trong kho lương thực đem ra bán." Khánh Hâm Nghiêu nói.

"Cái gì?" Trương Lương đấm một cú lên bàn: "Khinh người quá đáng, sao bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy?"

Bởi vì lá thư của Kim Phi nhắc nhở anh ta đừng đối đầu trực diện với quan phủ, nên khi có bọn buôn lương thực vu cáo thương hội Kim Xuyên, rồi thái giám ra lệnh phong tỏa kho lương thực, Trương Lương cũng không chống cự, lại ngoan ngoãn bảo cận vệ và người trong thương hội rời đi.

Thật ra, tin tức nạn đói năm nay sẽ xảy ra ở Xuyên Thục, đã lan truyền ở Giang Nam từ lâu.

Thế nên, thương hội Kim Xuyên không phải là nơi duy nhất dự trữ lương thực ở Giang Nam để vận chuyển đến Xuyên Thục.

Nhiều dân buôn lương thực cũng vận chuyển số lượng lớn lương thực vào Xuyên Thục.

Chỉ là họ tới không phải để cứu tế, mà muốn nhân lúc tình hình khốn khổ để kiếm bộn tiền xấu xa.

Thực ra Kim Phi đã nhận được tin tức này từ lâu, nhưng y cũng không ngăn cản.

Đầu tiên, là không có lý do chính đáng nào để ngăn cản, mà y còn ước gì có càng nhiều nhóm buôn lương thực vận chuyển thêm một ít lương thực vào đây.

Những người buôn lương thực đã đi hàng ngàn dặm xa xôi để vận chuyển lương thực đến đây, thì sẽ không thể nào lại vận chuyển về được và chỉ có thể bán ra ở Xuyên Thục.

Càng vận chuyển nhiều thì càng có nhiều bá tánh sống sót.

Kịch bản xấu nhất là xảy ra cuộc chiến giá cả với các thương buôn lương thực, nhưng ổn định lại giá lương thực là được.

Kết quả là Kim Phi đã bị người dụ đi trước khi cuộc chiến giá cả bắt đầu.

Theo quan điểm của Trương Lương, việc các thái giám phong tỏa kho lương thực của thương hội chẳng qua là để cấu kết với thương buôn lương thực bằng cách đóng cửa kho lương thực của họ, lúc đó những bọn buôn lương thực có thể nhân cơ hội để bán lương thực của mình với giá cao.

Nhưng anh ta không ngờ mấy tên thái giám này lại vô liêm sỉ và táo tợn như vậy.

Niêm phong kho lương thực thì đã đành, lại còn âm thầm lấy lương thực trong kho lương thực ra để bán với giá cao.

Đường Tiểu Bắc bận rộn ở Giang Nam mấy tháng, tương đương với làm không công cho thương buôn lương thực.

Nếu biết chuyện này, Kim Phi quay lại không nổi điên mới là lạ.

"Khánh đại nhân, bây giờ ta nên làm gì đây?" Trương Lương cau mày hỏi.

Đánh giặc thì Trương Lương có thể ra trận được, nhưng đối mặt với âm mưu chốn quan trường này, anh ta lại không làm được và cũng không còn cách nào khác ngoài việc xin lời chỉ bảo của Khánh Hâm Nghiêu.

"Ta cũng không biết." Khánh Hâm Nghiêu bất lực lắc đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom