-
Chương 591-595
Chương 591: Đợi Phi ca về rồi tính
Không cần Quan Hạ Nhi thúc giục, bản thân Đường Đông Đông cũng đã rất sốt ruột.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ Quan Hạ Nhi, ý bảo cô đừng cuống quá, đầu óc cũng nhanh chóng nghĩ đối sách.
Một lát sau mới mở miệng nói: “Chuyện đến nước này, chỉ có thể báo tiêu cục và thương hội rút về từ Quảng Nguyên về thôi!”
“Không còn cách nào khác sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Tạ Hỉ Quang chịu đựng lâu như vậy, nay lại đột nhiên làm khó dễ, ắt hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù chúng ta nghĩ ra cách ứng phó qua được được kiếp nạn này thì vẫn sẽ bị nhằm vào như cũ thôi.”
Đường Đông Đông nói: “Hiện tại Phi ca không ở Kim Xuyên, chúng ta không thể đối nghịch với quận trưởng, nếu không người thiệt chỉ có thể là chúng ta, chi bằng trước hết cứ rút người về, chờ Phi ca trở về rồi bàn tiếp.”
“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước trong thư tiên sinh cũng nói, bảo chúng ta cứ đặt an toàn là trên hết.” Tiểu Ngọc tiếp lời: “Ta cảm thấy Đường xưởng trưởng nói thế, là biện pháp tốt nhất lúc này.”
“Vậy được rồi, cứ làm theo lời Đông Đông đi.”
Quan Hạ Nhi thoáng do dự, hỏi: “Vậy chúng ta có thể để thương hội mở cửa hàng ở ngoài thành không? Như vậy thì nếu người dân trong thành muốn mua muối ăn, thanh lâu muốn mua xà phòng thơm, đều có thể ra ngoài thành mua.”
“Đúng vậy, sao muội không nghĩ ra nhỉ?”
Đường Đông Đông sáng cả mắt: “Hiện giờ thương hội và tiêu cục đã có tiếng tăm, quận trưởng không cho chúng ta vào thành thì chúng ta không vào nữa, mở cửa hàng ở ngoài thành cũng không khác mấy!”
Mấy nhà buôn khác không dám ở mở cửa hàng ở ngoài thành Quảng Nguyên, bởi vì thổ phỉ Đại Khang hung hăng ngang ngược, buôn bán ở ngoài thành rất dễ bị thổ phỉ theo dõi.
Ngoài thành không có lớp tường thành cao lớn ngăn trở, đám thổ phỉ cướp bóc xong xuôi là có thể ngang nhiên chạy trốn.
Tiền, hàng bị cướp đều là việc nhỏ, không khéo còn mất cả mạng.
Nhưng thương hội Kim Xuyên có nhân viên hộ tống bảo vệ, hoàn toàn không phải lo nghĩ đến chuyện này.
Hiện giờ những nhóm lớn thổ phỉ ở Quảng Nguyên gần như đã bị Trương Lương tiêu diệt sạch sẽ vào mùa thu, những nhóm nhỏ dám mò tới đánh thương hội Kim Xuyên chỉ có đường chết.
Đường Đông Đông suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy cách này đúng là rất đáng tin cậy, bèn quay đầu nói:
“Tiểu Ngọc, báo cho Chung Linh Nhi, để cô ấy ra khỏi thành tìm kiếm vị trí thích hợp, chuyển cả thương hội lẫn tiêu cục qua luôn.”
“Dạ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đường xưởng trưởng, thế phía Chu Trường Lâm làm sao bây giờ?”
Cuộc chiến giữa Đường Đông Đông và nhà họ Chu, đã giằng co một khoảng thời gian.
Chu Trường Lâm có thể trở thành nhà buôn vải lớn nhất ở Quảng Nguyên thì quả thật cũng có chút ít bản lĩnh, vẫn có thể kiên trì đến thời điểm hiện tại trước thế công kích mãnh liệt của Đường Đông Đông.
Nhưng cũng như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần Đường Đông Đông tiếp tục truy kích, Chu Trường Lâm tuyệt đối không thể kiên trì nổi một tháng.
Đến lúc đó chẳng cần Đường Đông Đông phải ra tay, chủ nợ sẽ đày chết ông ta.
Ai ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện thế này.
Nếu rút thương hội và tiêu cục ra khỏi thành Quảng Nguyên thì chẳng khác nào cho Chu Trường Lâm một cơ hội hồi sức.
“Chu Trường Lâm… Tạm thời cứ tha cho ông ta đã, giờ đang là lúc quan trọng, không nên rước thêm chuyện phiền phức, tránh việc quận trưởng bắt được thóp.”
Đường Đông Đông suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời tha cho Chu Trường Lâm.
“Vậy được rồi, ta lập tức cho người đi truyền tin báo Linh nhi .”
Tiểu Ngọc lại quay ra gật đầu chào Quan Hạ Nhi rồi xoay người rời đi.
“Hạ Nhi, Tiểu Nga còn trẻ con, tỷ đừng chấp nhặt với nó.”
Đường Đông Đông vừa rửa tay, vừa nói: “Thương hội rút khỏi Quảng Nguyên, các công tác sắp xếp hàng hóa đều cần phải điều chỉnh lại một lượt, ta sẽ không nhóm lò cho tỷ nữa, tự tỷ làm đi nhé.”
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Quan Hạ Nhi làm gì còn có tâm trạng nấu cơm?
Tất nhiên cũng chẳng có tâm trạng để ý đến Tiểu Nga.
Không thể giúp đỡ gì cho Đường Đông Đông, cô đã cảm thấy áy náy lắm rồi, sao còn dám làm phiền đến Đường Đông Đông nữa chứ?
Cô vội vàng xua tay nói: “Tỷ mau đi bận việc đi, nhưng cũng nhớ chú ý sức khỏe. Tướng công với Tiểu Bắc đều không có ở đây, ta lại vô dụng, nếu muội mệt mỏi đâm ra đau ốm thì ta thật không biết làm sao bây giờ.”
“Hạ Nhi, đừng nói bản thân như vậy, ai nói tỷ vô dụng chứ?”
Đường Đông Đông duỗi tay ôm vai Quan Hạ Nhi: “Phi ca nói, mỗi người đều có sở trường của riêng mình, đôi khi chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thể hiện mà thôi, với cả, xà phòng thơm và nước hoa tỷ làm ở kinh thành có không biết bao nhiêu là quý phu nhân tranh nhau mua đấy, sau này không được nói như thế đâu…”
Trước đây Quan Hạ Nhi quá tự ti, bị người ta mắng vài câu cũng chẳng sao, một mình khóc một hồi thì cũng qua hết.
Vậy nhưng hiện tại bị Đường Đông Đông khen như thế thì lập tức thẹn thùng đỏ mặt, đẩy Đường Đông Đông ra ngoài sân: “Ta được đến đâu thì đều tự mình hiểu rõ, muội mau đi bận việc đi.”
Đường Đông Đông bị Quan Hạ Nhi chọc cười.
Căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Cô ấy duỗi tay khẽ vỗ về, cười bảo: “Chà, còn xấu hổ nữa!”
“Sao lại học theo thói mặt dày của Tiểu Bắc thế hả?”
Quan Hạ Nhi bị trêu đùa, tức giận đến mức giậm chân.
Đường Đông Đông cười phất tay, xoay người rời đi.
Trưa hôm đó, Chung Linh Nhi đang ở Quảng Nguyên nhận được lệnh của Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi, bắt đầu chuẩn bị công tác di dời.
Vị trí khác nhau thì những việc phải chú ý cũng khác nhau.
Chung Linh Nhi là người phụ trách ở Quảng Nguyên, bình thường mối quan tâm lớn nhất chính là cửa hàng ở Quảng Nguyên này.
Cô ấy đã cực kỳ quen thuộc với thành Quảng Nguyên và các khu vực chung quanh.
Thấy Đường Đông Đông yêu cầu cô ấy tìm một vị trí ở ngoài thành để chuyển thương hội cùng tiêu cục qua đó, Chung Linh Nhi lập tức nghĩ đến một tòa nhà ở ngoài cổng thành Tây.
Tòa nhà này là của một nhà địa chủ, cách cổng thành Tây rất gần, diện tích cũng rất rộng, cực kỳ phù hợp yêu cầu của tiêu cục và thương hội.
Địa chủ già đã bệnh chết vào mùa thu, đứa con trai duy nhất hiện giờ đang làm quan nhỏ ở Trung Nguyên, không muốn trở về, còn đưa mẫu thân lẫn người hầu về hết Trung Nguyên.
Hiện giờ tòa nhà cũ chỉ có một lão quản gia cùng một người gác cổng già ở lại trông tòa nhà.
Con trai của địa chủ đang chuẩn bị nhập hộ tịch ở Trung Nguyên, dặn dò lão quản gia bán tòa nhà đi.
Nhưng vì chào giá quá cao, lão quản gia lại không dám tự mình giảm giá, đến giờ vẫn chưa có ai mua.
Khoảng thời gian trước Đường Đông Đông nhập vải với số lượng lớn, Chung Linh Nhi tìm kiếm kho hàng khắp nơi thì phát hiện tòa nhà này, lúc ấy đã nhắm sẵn rồi.
Chỉ là vì giá cả đúng là cao hơn hẳn giá thị trường nên chưa ra tay, chuẩn bị chờ đường Tiểu Bắc trở về thì xin chỉ thị rồi quyết định.
Hiện giờ Đường Đông Đông bảo cô ấy chuyển nhà, Chung Linh Nhi quyết định không đợi thêm nữa, lập tức dẫn người ra khỏi thành.
Trước khi con trai của địa chủ rời đi thì đã định sẵn một mức giá, sau đó giao khế ước nhà cho lão quản gia, để lão quản gia toàn quyền xử lý.
Chung Linh Nhi rất dứt khoát về mặt giá cả, lão quản gia đương nhiên sẽ không gây khó dễ với cô ấy, sáng sớm hôm sau ông ta đi cùng với Chung Linh Nhi đến quận thành, sang tên tòa nhà cho thương hội Kim Xuyên.
Sau đó cùng ngày, thương hội và tiêu cục bắt đầu chuyển nhà.
Thành Quảng Nguyên là một trong những trú điểm quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, tập trung đông đảo số lượng nhân viên hộ tống.
Thương hội cũng không thiếu xe đẩy, cho nên tốc độ chuyển nhà rất nhanh chóng, chỉ mất hai ngày là đã chuyển toàn bộ đến tòa nhà ngọai thành.
Trong hai ngày này, Chung Linh Nhi không chỉ phái người thông báo các thanh lâu địa chỉ cửa hàng mới, mà còn phái người tuyên truyền khắp nơi trong thành, báo cho người dân sau này mua muối thì hãy đến ngoài cổng thành Tây.
Có không ít người đan sợ hãi thương hội Kim Xuyên không buôn bán nữa, về sau sẽ không mua được muối ăn vừa ngon vừa rẻ, bèn nhao nhao chạy đến cổng thành Tây tranh nhau mua muối ăn.
Thanh lâu phát hiện ra chuyện này cũng lập tức tranh mua xà phòng thơm.
Việc buôn bán của thương hội Kim Xuyên không những không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn xảy ra tình trạng khách tranh nhau mua.
Tin tức này cũng mau chóng truyền tới tai quận trưởng Tạ Hỉ Quang.
Chương 592: Còn có chiêu khác
Đại Khang lập quốc cũng trăm năm, quan trường rối ren phức tạp, giai cấp cũng gần như hoàn toàn vững chắc.
Quan chức thực quyền hầu như bị các gia tộc lớn chiếm đến hơn chín phần.
Học trò nghèo có thể làm đến chức huyện lệnh cũng coi như có phúc phần lắm rồi.
Tạ Hỉ Quang có thể làm quận trưởng Quảng Nguyên, đương nhiên sau lưng cũng có người.
Người sau lưng ủng hộ ông ta đến Quảng Nguyên với cái giá là giúp người đó đối phó Kim Phi.
Chỉ là trước kia mãi không có cơ hội thích hợp nên Tạ Hỉ Quang không ra tay.
Bây giờ Trương Lương diệt trừ bọn phỉ trắng trợn ở Tây Xuyên, uy hiếp đến lợi ích của gia tộc sau lưng Tạ Hỉ Quang, thế là đám quyền quý đã ra hiệu cho Tạ Hỉ Quang ra tay.
Trước khi Tạ Hỉ Quang đến Quảng Nguyên biết sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị từ sớm, một khi ra tay là chơi chiêu độc, đuổi thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn ra khỏi Quảng Nguyên.
Nhưng ông ta quả thực không ngờ rằng nhanh như vậy mà thương hội và tiêu cục đã mở trụ sở mới ở ngoài cổng thành.
Hơn nữa, chuyện làm ăn còn tốt hơn trong thành.
Cứ như vậy, kế hoạch của Tạ Hỉ Quang hoàn toàn tan vỡ.
“Quận trưởng, hay là ta dẫn người ra ngoài thành một chuyến, tìm cớ dẹp cửa hàng mới của thương hội Kim Xuyên?”
Đô úy phủ binh mới nhậm chức nịnh nọt hỏi.
Lúc Tiêu đô úy còn tại vị, hắn chỉ là tiểu đội trưởng, do bình thường tác phong lười nhác nên khi Tiêu đô úy hộ tống Cửu công chúa đi Tây Xuyên không dẫn theo hắn.
Điều đó cũng giúp hắn tránh được một kiếp.
Sau này Tạ Hỉ Quang nhậm chức quận trưởng, tiểu đội trưởng lập tức xum xoe nịnh hót.
Tạ Hỉ Quang mới đến, vừa hay đang cần thân tín, thấy tiểu đội trưởng này biết ăn nói nên cho hắn làm đô úy tạm thời.
Điều này khiến tiểu đội trưởng kích động không thôi. Khi ấy còn dập đầu thề thốt với Tạ Hỉ Quang.
Tạ Hỉ Quang cũng hoàn toàn nắm phủ binh trong tay.
Từ đây, tiểu đội trưởng coi Tạ Hỉ Quang như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Lần này làm khó dễ nhân viên hộ tống và thương hội chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Tạ Hỉ Quang giao cho hắn, vậy nên tiểu đội trưởng vô cùng nghiêm túc.
Hắn yêu cầu phủ binh mở toàn bộ hàng hóa của thương hội Kim Xuyên ra kiểm tra.
Vì để bày tỏ lòng trung thành, bây giờ hắn lại chủ động hiến kế, gây rắc rối cho thương hội Kim Xuyên.
Nhưng Tạ Hỉ Quang lại từ chối đề nghị của đô úy: “Kim Phi là một kẻ thô bỉ, chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm, không cần phải sống chết với một tên điên, báo tin cho Tây Xuyên rằng chuyện này dừng ở đây đi”.
Quận trưởng Quảng Nguyên là quan lớn một vùng, Tạ Hỉ Quang có thể ngồi lên vị trí này, ngoại trừ sự hỗ trợ của gia tộc sau lưng, bản thân ông ta cũng là một người có năng lực.
Tuy thế lực của nhà họ Tạ ở kinh thành không lớn bằng gia tộc quốc công như nhà họ Khánh nhưng cũng xem là lớn mạnh.
Tạ Hỉ Quang giúp đám quyền quý ở Tây Xuyên đuổi tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên ra khỏi Quảng Nguyên đã coi như là hoàn thành trao đổi lợi ích với họ.
Nhà họ Tạ và Kim Phi không thù hằn gì, không cần phải đắc tội Kim Phi.
Đó là người tàn nhẫn ngay cả Tiết Hàn Lư mà cũng dám giết. Nhỡ y dẫn một đám nhân viên hộ tống đến phủ quận trưởng chém chết ông ta thì sao?
Lần này các nhà quyền quý Tây Xuyên chia miếng bánh, tuy nhà họ Tạ cũng có phần nhưng không nhiều, vậy nên Tạ Hỉ Quang suy đi tính lại, quyết định không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Tuy đô úy không hài lòng với quyết định của Tạ Hỉ Quang lắm nhưng vẫn nịnh nọt cúi người đồng ý, cầm lấy tờ giấy viết tay của Tạ Hỉ Quang rồi rời đi.
Hôm sau, đám quyền quý ở Tây Xuyên xa xôi nhận được thư của Tạ Hỉ Quang.
“Tạ Hỉ Quang này đúng là đồ vong ân bội nghĩa, không có chúng ta, ông ta có thể làm quận trưởng Quảng Nguyên được chắc?”
Từ mập biết Tạ Hỉ Quang không muốn làm nữa, tức giận nói: “Bây giờ học được cách ra oai với chúng ta rồi!”
“Từ đại nhân, anh ba của ta có thể làm quận trưởng là do anh ấy có bản lĩnh, nhà họ Từ giúp gì được cho anh ấy vậy?”
Người nhà họ Tạ ở đó nghe thấy vậy cũng khó chịu, cười nhạt hỏi: “Xin Từ đại nhân nói rõ.”
“Nhà họ Từ không gây phiền phức cho nhà họ Tạ chính là giúp các ngươi, giúp Tạ Hỉ Quang rồi!”
Từ mập phản bác nói: “Sao nào, tưởng Tạ Hỉ Quang ngồi được lên chức quận trưởng Quảng Nguyên là tốt đẹp rồi sao? Các vị ở đây có thể đưa ông ta lên, cũng có thể kéo ông ta xuống!”
“Từ đại nhân, lẽ nào nhà họ Từ không có quận trưởng, huyện lệnh sao?”
Người nhà họ Tạ cười nhạt nói: “Hôm nay ta nói thế này, nếu ngươi kéo anh ba khỏi chức quận trưởng Quảng Nguyên thì ta cũng sẽ xử lý hai quận trưởng nhà họ Từ!”
“Tạ Lão Thất, ngươi đang uy hiếp nhà họ Từ sao?” Từ mập nghe vậy cũng tức giận.
“Là Từ mập ngươi uy hiếp nhà họ Tạ trước!” Người nhà họ Tạ cũng không nhường nửa bước.
“Không phải do người nhà họ Tạ làm việc không ra gì sao?”
Từ mập bĩu môi: “Nói Tạ Hỉ Quang có tài nhưng ta thật sự không nhìn ra ông ta có tài chỗ nào, không có Kim Phi ở đó mà ông ta còn không xử lý được một cái tiêu cục và thương hội, nếu là ta thì đã xấu hổ nhảy sông lâu rồi.”
“Tốt xấu gì thì anh ba cũng đuổi thương hội Kim Xuyên và tiêu cục ra khỏi Quảng Nguyên rồi, ngươi ngoài việc đến kỹ viện làm những chuyện dơ bẩn suốt ngày ra thì còn biết làm gì? Đã làm cái gì rồi hả?”
Người nhà họ Tạ cười nhạt: “Từ mập ngươi mà muốn so với anh ba của ta, đi tiểu rồi soi lại mình đi đã”.
“Tạ Lão Thất, ngươi muốn chết hả?” Từ mập lập tức xắn tay áo lên.
Người nhà họ Tạ cũng tiện tay lật ghế lên.
“Được rồi, im miệng hết cho ta!”
Thái giám ngồi đầu nhìn hai người sắp sửa đánh nhau, vỗ bàn quát: “Ta tìm các ngươi để bàn bạc đối sách, không phải để xem các ngươi làm loạn, muốn làm loạn thì chờ xong chuyện!”
Thái giám không chỉ là sứ giả mà hoàng thượng phái tới truyền thánh chỉ, mà còn có thân phận khác, coi như là kẻ nắm đầu hành động bí mật lần này của đám quyền quý.
Từ mập và người nhà họ Tạ nhìn thấy thái giám tức giận, cùng im miệng rút tay lại.
“Lần này Tạ Hỉ Quang làm việc đúng là hơi qua loa, nhưng mới đến Quảng Nguyên, quả thật không nên phô trương.”
Chu đại nhân vuốt râu, chậm rãi ung dung nói: “Bây giờ Tạ Hỉ Quang đã nói không muốn can dự vào chuyện này, chúng ta chỉ đành nghĩ cách khác.”
“Chu đại nhân có mưu kế gì ư?” Một tên quyền quý chắp tay hỏi.
“Thật ra không phải mưu kế gì, chỉ là hình như các vị đều quên tay chân chúng ta sắp xếp ở Quảng Nguyên không chỉ có Tạ Hỉ Quang, còn có một vị nữa.”
Chu đại nhân vừa cười vừa nhắc nhở nói: “Chẳng lẽ mọi người quên Thái Lưu Dương rồi sao?”
“Đúng vậy, Thái Lưu Dương làm huyện lệnh Kim Xuyên rồi.”
Đám quyền quý nghe vậy, mắt sáng lên.
Tạ Hỉ Quang có nhà họ Tạ làm chỗ dựa, dù làm việc qua loa, họ cũng không thể làm gì Tạ Hỉ Quang.
Nhưng Thái Lưu Dương thì khác.
Ở Giang Nam, tuy nhà họ Thái cũng coi là giàu có nhưng không có căn cơ gì, người có tiền đồ nhất trong họ là ông nội của Thái Lưu Dương, nhưng cũng chỉ là một huyện thừa mà thôi.
Trong mắt đám quyền quý này, nhà họ Thái không đáng nhắc đến, bọn họ có thể dễ dàng nắm thóp.
Nếu Thái Lưu Dương dám không nghe lời, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi người.
Mà làng Tây Hà do Kim Xuyên cai quản, huyện lệnh Thái Lưu Dương này muốn làm khó làng Tây Hà thì dễ như trở bàn tay.
“Người đâu, lập tức viết thư cho Thái Lưu Dương.”
Thái giám ngồi đầu vẫy tay hạ lệnh.
Chương 593: Huyện lệnh gây khó dễ
Trong nha huyện Kim Xuyên, huyện lệnh nhìn bồ câu đưa thư trong tay, im lặng hồi lâu.
Thái Lưu Dương và Chu Du Đạt đều giống nhau, họ đều là những tài tử nổi tiếng ở địa phương và trẻ tuổi đã đậu Tiến sĩ.
Tổ tiên của họ đều từng làm quan, hơn những đều không phải quan lớn.
Thật ra, Thái Lưu Dương còn thảm hơn Chu Du Đạt.
Hắn lớn hơn Chu Du Đạt hơn mười tuổi, sau khi trúng Cử nhân, lại thi đậu Tiến sĩ.
Ở thời phong kiến này, tú tài là nguồn tài nguyên khan hiếm.
Tú tài có thể coi như một nhân vật số một ở địa phương.
Cử nhân đã ít lại càng ít.
Thi đậu Cử nhân, chính là tương đương với việc có “vé” làm quan.
Còn Tiến sĩ, còn đáng chú ý hơn.
Mặc dù Cử nhân và Tiến sĩ chỉ kém một bậc, nhưng mức độ khó và chênh lệch lại cách nhau một trời một vực.
Triều đình tổ chức thi cử mỗi năm một lần, mỗi lần toàn bộ Đại Khang chỉ nhận hai trăm Tiến sĩ.
Độ cạnh tranh ít nhất cũng ngang bằng với kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước của Kim Phi.
Mỗi người đều là con cưng của trời.
Những ngày đầu Đại Khang thành lập, thi đậu Tiến sĩ, người kém nhất năm đó cũng có thể làm huyện lệnh.
Một số người xuất sắc thậm chí còn có thể làm quận trưởng.
Hơn nữa không gian phát triển cực lớn.
Đáng tiếc bây giờ việc hợp nhất giai cấp ở Đại Khang vô cùng nghiêm trọng, Thái Lưu Dương đã thi đỗ Tiến sĩ gần năm năm nhưng cũng không chờ được một chỗ trống nào.
Cho đến khi hắn quen một con em gia tộc lớn ở kinh thành.
Vì để bám được vào gia tộc này, Thái Lưu Dương bán gần hết đất đai tổ tiên để lại ở quê mua mỹ nữ và các loại đồ quý giá làm quà.
Tiền của hắn cũng không tiêu vô ích, đối phương thật sự đã giúp hắn có được một chức huyện lệnh.
Nhưng cái giá phải trả là phục vụ cho gia tộc này mười năm.
Thái Lưu Dương biết, nếu đồng ý yêu cầu này, bản thân sẽ trở thành con rối làm những việc bẩn thỉu cho đối phương.
Nhưng hắn biết rõ việc hợp nhất cấp bậc ở Đại Khang ngày càng nghiêm trọng, học sinh nhà nghèo sẽ càng ngày càng khó khăn để vượt lên.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất đời này của hắn.
Trừ điều này, trong lòng hắn vẫn ôm một tia hi vọng.
Trên đời không có gì tuyệt đối.
Nhà nghèo dù rất khó có quý tử, nhưng không phải không có cơ hội.
Con trai tể tướng trở thành huyện trưởng không khó, nhưng muốn tiếp tục làm tể tướng thì gần như không thể.
Giữa những kẻ mạnh cũng sẽ có tranh đấu, người thua sẽ bị đào thải.
Điều này cũng mang lại cho những người như Thái Lưu Dương một tia hy vọng.
Ông nội hắn từng là huyện thừa nên hắn có cơ hội được học tập những thầy nổi tiếng, có cơ hội đậu Tiến sĩ làm huyện lệnh.
Nếu hắn làm huyện lệnh, con trai hắn không chừng có thể làm quận trưởng.
Nếu cháu trai hắn không chịu thua kém, có lẽ có thể tiến thêm một bước.
Với ý tưởng này trong đầu, Thái Lưu Dương cuối cùng cũng đồng ý dù biết đối phương lợi dụng mình.
Sau đó hắn đã được đối phương sắp xếp vào huyện Kim Xuyên.
Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, là nơi sinh sống của con cá sấu lớn Kim Phi, Thái Lưu Dương muốn nắm huyện Kim Xuyên trong tay còn khó hơn nhiều so với việc Tạ Hỉ Quang muốn tiếp quản thành Quảng Nguyên.
Tuy nhiên, Thái Lưu Dương không hề tức giận hay buồn bã, mà ngược lại hơi vui mừng.
Kim Xuyên có thể nói là địa bàn nhà họ Khánh, đối phương chắc chắn tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa hắn tới Kim Xuyên làm huyện lệnh.
Tốn tài nguyên, tất nhiên sẽ không dễ buông tha.
Nên Thái Lưu Dương nhất định sẽ để hắn đứng vững ở Kim Xuyên, sau đó mới để hắn làm việc.
Nhưng ai ngờ đối phương lại ra lệnh nhanh như vậy.
Hơn nữa vừa ra lệnh đã là ra tay với đại bản doanh của Kim Phi.
Trong lòng Thái Lưu Dương hỏi thăm tổ tông mười tám đời của đối phương vô số lần.
Nhưng hắn không thể quay đầu.
Đối phương có thể đưa hắn lên chức huyện lệnh thì cũng có thể loại bỏ hắn.
Thậm chí không cần thủ đoạn nào khác, chỉ cần không ủng hộ hắn, nhà họ Khánh sẽ đuổi hắn đi.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Thái Lưu Dương đã gọi những tâm phúc tới từ Giang Nam đến.
Sau khi bí mật lên kế hoạch một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, tâm phúc dẫn một đám nha dịch đi tới làng Tây Hà.
Kim Xuyên cũng coi như là nhà của Kim Phi, vì vậy Tiểu Ngọc và đội Chung Minh đương nhiên luôn chú ý đến.
Từ ngày đầu Thái Lưu Dương đến Kim Xuyên, Tiểu Ngọc đã đề phòng hắn.
Dù sau khi Thái Lưu Dương nhậm chức vẫn luôn có biểu hiện rất bình thường, Tiểu Ngọc vẫn không buông lỏng, liệt hắn vào mục tiêu giám sát chính.
Chưa đầy một canh giờ sau khi tâm phúc của Thái Lưu Dương và đám nha dịch đi ra khỏi thành, Tiểu Ngọc ở làng Tây Hà phía xa đã nhận được tin tức.
Tin tức không chỉ báo cáo nha dịch ra khỏi thành mà ngay cả ra làm gì cũng tra được rõ ràng.
Tâm phúc của Thái Lưu Dương tất nhiên không tiết lộ, nhưng tâm phúc chỉ có một người, không biết đường đến làng Tây Hà, tất nhiên cần người giúp.
Tai mắt của Tiểu Ngọc ở khắp nơi trong huyện Kim Xuyên, tâm phúc nói câu gì, không đầy nửa canh giờ, từng chữ đều truyền đến tai đội Chung Minh.
Tiểu Ngọc không dám chậm trễ, đi tìm Quan Hạ Nhi trước, đồng thời đến xưởng dệt tìm Đường Đông Đông.
Phòng làm việc của Đường Đông Đông cách nhà Kim Phi chỉ có một bức tường, lúc Tiểu Ngọc chạy đến nhà Kim Phi, Đường Đông Đông đã đến.
“Tiểu Ngọc, lại xảy ra chuyện gì?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta vừa nhận được tin tức, huyện lệnh Thái Lưu Dương phái người tới làng Tây Hà.” Tiểu Ngọc đáp.
“Thái Lưu Dương quả nhiên cũng là người của bọn họ!” Trong mắt Đường Đông Đông lóe lên một tia tức giận, hỏi: “Thái Lưu Dương muốn làm gì?”
“Theo tin tức, Thái Lưu Dương nói xưởng dệt, xưởng xà phòng và xưởng luyện sắt của chúng ta đều thuê công nhân bất hợp pháp, bọn họ muốn tới tra xét.”
Tiểu Ngọc đưa cho Đường Đông Đông tờ giấy mà đội Chung Minh gửi về từ trên huyện.
“Bọn họ không phải đang nói bậy sao? Tất cả công nhân trong xưởng đều được trả lương, sao lại phi pháp được?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi: “Toàn bộ Đại Khang có ai đổi xử với công nhân tốt hơn tướng công chứ?”
“Bây giờ nói vậy cũng vô dụng, Thái Lưu Dương đã dám phái người đến tra, nhất định là có chỗ dựa.”
Đường Đông Đông hỏi: “Biết lý do của hắn là gì không?”
Hơn một trăm năm trước, một vị hoàng đế vĩ đại đã nói rằng, thương nhân không lao động chỉ vì lợi ích, vì vậy các thương nhân không bao giờ được phép thuê quá ba mươi công nhân.”
Tiểu Ngọc nói: “Trước khi tới, ta đã đến bộ phận pháp lý hỏi, đúng là đã tìm được ghi chép.
“Lại là cựu hoàng đế!”
Đường Đông Đông bực bội xoa mày.
Đại Khang lập quốc đã mấy trăm năm, tổng cộng có mấy chục hoàng đế.
Mỗi đời hoàng đế không biết nói bao nhiêu câu.
Thời phong kiến rất trọng hiếu, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Đương kim hoàng đế không thể phủ nhận lời nói của cựu hoàng đế, nếu không sẽ bất hiếu.
Thái Lưu Dương dùng lời này để tra, đúng là không có gì sai cả.
“Tẩu tẩu, Đường xưởng trưởng, tâm phúc của Thái Lưu Dương đang trên đường tới, chúng ta phải nhanh nghĩ biện pháp, nếu không bọn họ sẽ thật sự tới phong tỏa các xưởng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
Tiểu Ngọc thúc giục.
Rút thương hội và nhân viên hộ tống ra khỏi Quảng Nguyên, tổn thất còn trong khả năng chịu đựng được.
Nhưng nếu tất cả xưởng đều đóng cửa thì thiệt hại sẽ rất lớn.
“Tuyệt đối không thể để bọn họ phong tỏa xưởng, trước khi đi Phi ca đã bảo ta chăm sóc tốt cho làng, nếu xưởng bị đóng cửa, khi Phi ca về ta sẽ không có cách nào giải thích với y!”
Đường Đông Đông không chút do dự gật đầu: “Nhưng chúng ta phải làm gì đây?”
“Đông Đông, ta có một cách, nhưng không biết có được không…”
Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói.
Chương 594: Hoang đường
“Cách gì? Nói ta nghe xem!”
Đường Đông Đông quay đầu nhìn về phía Quan Hạ Nhi.
Quan tâm ắt loạn, xưởng dệt chính là mạng sống của Đường Đông Đông, nghe nói Thái Lưu Dương muốn niêm phong xưởng, hiện giờ lòng cô ấy rối như tơ vò, không thể nghĩ được ra đối sách.
Lắng nghe biện pháp của Quan Hạ Nhi một chút cũng không tồi.
Mặc dù Quan Hạ Nhi không đi học, cũng chưa từng trải qua nhiều mặt của xã hội nhưng cô không ngu.
Thời điểm bị Tạ Hỉ Quang làm khó dễ, chính Quan Hạ Nhi là người nghĩ ra cách phá vỡ cục diện.
Chỉ là cô quá tự ti, khi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc ở trong làng, cô căn bản sẽ không phát biểu ý kiến, một lòng chỉ muốn Kim Phi vui vẻ.
Bây giờ cũng là thấy Đường Đông Đông quả thật không có cách nào, mới không thể không mở miệng.
Mặc dù vậy, lúc nói chuyện cô vẫn hơi ngượng nghịu: “Ta cũng không biết cách này có được hay không…”
“Không sao, nếu không được thì chúng ta nghĩ cách khác.” Đường Đông Đông vội vàng khích lệ: “Tỷ nói ta nghe đi.”
“Thái hoàng bảo chúng ta không được phép thuê công nhân đúng không, vậy chúng ta không thuê công nhân nữa không phải là được rồi à?” Quan Hạ Nhi nói.
Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc nghe vậy thì đều lộ ra vẻ thất vọng.
Bọn họ cho rằng Quan Hạ Nhi có thể nói ra một biện pháp tốt cơ.
“Hạ Nhi, không thuê công nhân, vậy ai kéo sợi, ai làm xà phòng, ai tới rèn sắt chứ?”
Đường Đông Đông thở dài: “Đây chẳng phải là đóng xưởng sao?”
“Không, ý ta không phải như vậy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Ngoại trừ công xưởng xây dựng, xưởng dệt, xưởng làm xà phòng, xưởng muối của chúng ta, bao gồm cả xưởng rèn sắt, đa số đều là công nhân nữ, hơn nữa hơn 90% đều là cô nương chưa lập gia đình, nếu làm hôn thư cho bọn họ và tướng công, thì bọn họ sẽ là vợ bé của tướng công mà không phải là công nhân!”
Khụ khụ!
Đường Đông Đông bị lời nói của Quan Hạ Nhi làm cho ho khan.
Tiểu Ngọc cũng trợn to hai mắt.
Bọn họ thật không ngờ, Quan Hạ Nhi sẽ lại nghĩ ra biện pháp như vậy.
“Hạ Nhi, ta biết tỷ luôn muốn cưới vợ bé cho Phi ca, nhưng cũng không thể như vậy chứ?”
Đường Đông Đông dở khóc dở cười nói: “Tỷ biết bây giờ tất cả các xưởng cộng lại có bao nhiêu cô nương chưa lập gia đình không? Chẳng lẽ tỷ muốn tất cả bọn họ đều gả cho Phi ca hả?”
“Chẳng lẽ không được sao?” Quan Hạ Nhi nghiêng đầu hỏi: “Ta nhớ trước kia nghe người ta nói, bắt từ thời thái thượng hoàng, muốn cưới bao nhiêu vợ bé cũng được.”
“Vậy tỷ như thế cũng… quá làm bừa rồi nhỉ?”
Đường Đông Đông cười khổ nói: “Tất cả các cô nương ở xưởng của chúng ta cộng lại, chắc chắn vượt qua mười nghìn người, thoáng cái cưới hơn mười nghìn vợ bé… Việc này…”
Đường Đông Đông cũng không biết nói thế nào.
Ý tưởng của Quan Hạ Nhi thật sự quá không bình thường.
Cô ấy cũng từng đọc sách sử, từ cổ chí kim, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người muốn cưới một lúc nhiều vợ bé như vậy.
Nếu thật sự làm như vậy, Kim Phi chắc chắn sẽ làm nên sử sách.
“Nhưng trừ cách này ra, Đông Đông muội có nghĩ ra được cách khác không?” Quan Hạ Nhi hỏi ngược lại.
“Ta…” Đường Đông Đông bị nghẹn họng.
Tiểu Ngọc đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ suy tư.
Thấy hai người không nói gì thêm nữa, lúc này Tiểu Ngọc mới chậm rãi mở miệng: “Đông Đông tỷ, ta thấy cách của tẩu tẩu nói cũng không tệ.”
Đường Đông Đông nghe vậy, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.
Mới vừa rồi cô ấy còn cảm thấy ý tưởng của Quan Hạ Nhi quá vô lý, nên theo bản năng muốn phản đối.
Nhưng khi bị Quan Hạ Nhi hỏi ngược lại, bây giờ Tiểu Ngọc lại nói như vậy, Đường Đông Đông cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại thì cách của Quan Hạ Nhi mặc dù nghe rất vô lý nhưng có vẻ như hoàn toàn có thể làm được.
Quan trọng là đây là cách duy nhất mà ba người có thể nghĩ đến trước mắt.
Kể từ khi khai chiến với man tộc ở phương Bắc, dân số của Đại Khang đã sụt giảm nhanh chóng.
Hơn nữa người chết trận toàn là đàn ông.
Đại Khang vẫn còn là thời đại nông nghiệp, đàn ông là sức lao động làm ruộng chủ yếu.
Đàn ông đã bị giết hết ở trên chiến trường, cũng không có quân lương.
Chỉ dựa vào phụ nữ làm ruộng, cố lắm cũng chỉ nuôi được bản thân chứ đừng nói đến nộp thuế.
Kinh tế cũng bắt đầu thụt lùi.
Để khôi phục dân số, cần giải quyết vấn đề dư thừa phụ nữ, cũng là để khôi phục thuế thu, nên ai muốn cưới nhiều vợ, muốn nuôi nhiều gia nô đều được.
Chỉ cần ngươi có thể nuôi được, cũng đóng được thuế thì muốn cưới bao nhiêu vợ bé, muốn nuôi bao nhiêu gia nô đều có thể.
Hơn nữa hoàng đế còn đưa điều lệ này vào bộ luật.
Lời nói của các cựu hoàng đế mặc dù có thể dùng làm luật lệ, nhưng khi xung đột với các luật lệ chính chức thì vẫn lấy luật lệ chính thức làm gốc.
Đáng tiếc là, ở thời kỳ phong kiến, địa vị của thương nhân quá thấp, Tiểu Ngọc trước khi đến đã bảo pháp vụ tìm tất cả các tài liệu nhưng cũng không tìm được tài liệu có thể phản bác lại lời nói của cựu hoàng đế về việc thuê công nhân.
Đường Đông Đông cau mày suy nghĩ hồi lâu, mở miệng hỏi: “Hạ Nhi, nữ công nhân có thể làm vợ bé của Phi ca, vậy nam công nhân thì sao?”
Dưới trướng làng Tây Hà ngoại trừ xưởng dệt, xưởng xà phòng, xưởng muối có nhiều công nhân nữ ra thì còn có xưởng gạch và các công trường cần dùng đến một lượng lớn công nhân nam.
Những nam công nhân này cũng nằm trong phạm vi tấn công của Thái Lưu Dương.
“Công nhân nam thì để cho bọn họ ký khế ước bán thân với tướng công, coi như là gia nô.” Quan Hạ Nhi đáp.
“Đúng rồi, còn có thể bán thân làm gia nô.” Đường Đông Đông gật đầu: “Vậy cũng để cho công nhân nữ làm gia nô luôn đi, chớp mắt cưới vợ bé hơn mười nghìn người, quả thật… quá đáng sợ!”
“Đông Đông, muội cũng không phải là không biết tính của tướng công, chàng rất ghét nuôi gia nô nếu làm vậy chờ chàng quay về, chắc chắn sẽ giải trừ khế ước, đến lúc đó Thái Lưu Dương sẽ lại dùng chuyện này đến uy hiếp tướng công.”
Quan Hạ Nhi nói: “Việc cưới vợ bé, một khi ký kết hôn ước thì khi giải trừ cũng cần hai bên đồng ý, thủ tục lại rất phiền toái, tướng công có lẽ sẽ chấp nhận thôi.”
“Nhưng cưới vợ bé xong, những cô nương này sau này muốn lập gia đình cũng khó khăn.” Đường Đông Đông cau mày nói.
“Bán thân làm gia nô cũng có khác gả đi đâu.” Quan Hạ Nhi nói: “Như vậy không bằng cấp cho bọn họ một danh phận.”
Làm nô tỳ, chẳng khác gì súc sinh.
Làm nô tỳ ở Đại Khang địa vị quá thấp, địa vị còn ngang bằng với gia súc, chỉ như đồ chơi của nam chủ nhân.
Miễn là nô tỳ không quá xấu, đa số đều bị nam chủ nhân độc chiếm.
Hơn nữa ngay cả một danh phận cũng không có.
Ở Đại Khang bây giờ thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, khuê nữ như hoa cũng không ai thèm lấy, cô nương đã từng bị bán làm nô tỳ, càng không có ai lấy.
Vậy nên làm vợ bé hay bán thân làm nô, thì trong vấn đề lập gia đình cũng không có gì khác nhau.
“Nhưng một lúc cưới hơn mười nghìn vợ bé cũng quá đáng sợ, Phi ca mỗi đêm gọi một người, cả đời cũng không hết.”
Đường Đông Đông nói: “Vả lại, Phi ca ghét thu nô, cũng không thích cưới vợ bé, tỷ làm vậy, sau này huynh ấy quay về chắc chắn sẽ nổi giận.”
“Tẩu tẩu, Đông Đông tỷ, Thái Lưu Dương vẫn đang trên đường đến, có được hay không các tỷ phải quyết định nhanh lên.”
Tiểu Ngọc nhìn hai người đang không ngừng tranh chấp, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hay là như thế này đi, Đông Đông chúng ta đừng cãi nhau nữa, đến xưởng nói lại tình hình với các nữ công nhân một chút, sau đó để cho bọn họ lựa chọn.”
Quan Hạ Nhi nói: “Nếu đồng ý làm vợ bé của tướng quân thì sẽ làm hôn thư.”
Đồng ý làm nô tỳ thì sẽ làm nô tịch.
Cái nào cũng không muốn thì cầm tiền lương rời đi, muội thấy thế nào?”
“Ta thấy được đó!” Tiểu Ngọc ngay lập tức đồng ý.
Sau đó hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía Đường Đông Đông, chờ câu trả lời của cô ấy.
Chương 595: Lựa chọn
Dù Đường Đông Đông vẫn cảm thấy ý tưởng này rất hoang đường, nhưng không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn được, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy thì thử như thế xem.”
Nạp thiếp cho Kim Phi luôn là chấp niệm nhất của Quan Hạ Nhi, nghe thấy Đường Đông Đông đồng ý, ngược lại với vẻ tự ti nhút nhát của ngày thường, lần đầu tiên cô trở nên quyết đoán hơn.
“Nếu đã quyết định, vậy Đông Đông nhanh quay về xưởng dệt sắp xếp, Tiểu Ngọc đi thông báo cho trưởng làng, Tam gia gia và Triệu đại gia, nói thẳng chuyện này với bọn họ luôn.”
Quan Hạ Nhi nói: “Ngoài ra cũng để người ta nghĩ biện pháp, trì hoãn người của huyện lệnh lão gia một chút.”
“Đã hiểu!” Tiểu Ngọc gật đầu, xoay người chạy chậm rời đi.
Đường Đông Đông cũng quay về xưởng dệt.
Bây giờ làng Tây Hà không có người nào rảnh rỗi, người lớn không trồng trọt thì cũng làm việc, trẻ con đều đọc sách ở học đường.
Trong làng có vẻ khí thế ngất trời, vừa ngay ngắn trật từ.
Nhưng khi tin tức truyền ra, lập tức trở nên rối loạn nhốn nháo.
Công nhân nữ trực đêm bị người ta đánh thức, xông về phía xưởng dệt.
Công nhân ở công trường, lò gạch, xưởng xi măng, đều ngừng việc trong tay lại, chạy về sân đập lúa.
Xưởng dệt có Đường Đông Đông, Quan Hạ Nhi không cần quan tâm, cô dẫn ba vị trưởng làng, chạy tới sân đập lúa.
“Nghe nói chưa, huyện lệnh lão gia sắp tới làng Tây Hà, đóng cửa nhà xưởng của chúng ta!”
“Chúng ta không trộm cắp cướp đoạt gì, hắn dựa vào đâu mà đóng cửa nhà xưởng của chúng ta?”
“Nghe nói tiên sinh đánh giặc ở Tây Xuyên lập công lớn, chắc chắn là huyện lệnh lão gia ghen ghét với tiên sinh, cố ý tới soi mói!”
“Lập công thì đó là bản lĩnh của tiên sinh, bọn họ dựa vào đâu mà ghen ghét?”
“Có phải ngươi chưa từng làm lính đâu, những chuyện xấu trong quân ngũ, ngươi không biết à?”
“Những tên lão gia đáng chết đó, người này sợ đánh giặc hơn người kia, nhưng đoạt công còn tàn nhẫn hơn ai!”
“Mấy hôm trước có anh em nhân viên hộ tống trở về từ Tây Xuyên, ta nghe hắn nói, lúc ấy bên Tây Xuyên cực kì nguy hiểm, nhưng tiên sinh và Cửu công chúa không lùi một bước nào, Cửu công chúa đánh trống trước trận, tiên sinh tự ra trận chỉ huy, đội thân vệ mà Đại Lưu dẫn dắt cũng chết một nửa!”
“Tiên sinh và các huynh đệ nhân viên hộ tống phải liều mạng mới có công lao, bọn họ dựa vào đâu mà tới đây cướp đoạt?”
“Không sao, bây giờ tiên sinh không chỉ có Khánh hầu gia, còn có Cửu công chúa chống lưng cho, công lao đáng ra của tiên sinh, bọn họ không đoạt được, nên mới phái huyện lệnh tới soi mói!”
“Tên quan chó đáng chết, đợi hắn tới làng, ta phải phi một đao thọc chết hắn!”
“Ngươi đừng xằng bậy, giết huyện lệnh, cả làng chúng ta đều xong đời, tiên sinh cũng bị liên lụy!”
“Lão Triệu nói có lý, Lão Tào đừng xằng bậy!”
“Các ngươi đừng lo lắng quá, hồi nãy ta gặp Tiểu Ngọc, cô ấy nói không phải huyện lệnh tới, mà là tay sai của huyện lệnh. Lão Tào muốn giết huyện lệnh, phải tới phủ huyện.”
“Tay sai của huyện lệnh thì cũng không thể giết, nếu không sẽ thành đưa đao cho mấy tên lão gia đó, để bọn họ đâm tiên sinh!”
“Đúng, chắc chắn những tên lão gia đó đang sợ không tìm thấy nhược điểm của tiên sinh đấy, người của huyện lệnh chết ở làng ta, đảm bảo bọn họ sẽ cắn mãi không chịu buông”.
“Yên tâm đi, ta cũng phải không kẻ ngốc, chỉ tức quá mắng vài câu, sẽ không giết người thật đâu.”
“Lão Trương, hồi nãy ông gặp Tiểu Ngọc, cô ấy nói sao? Huyện lệnh muốn soi mói thế nào?”
“Huyện lệnh đã tìm ra một câu trong lời nói của thái hoàng gia từ hơn một trăm năm trước…”
Người đàn ông kể lại tin tức nghe từ bên Tiểu Ngọc ra cho mọi người xung quanh.
“Nếu nói như vậy, đúng là huyện lệnh có thể đóng cửa nhà xưởng của chúng ta!”
“Không có nhà xưởng, nhiều người như chúng ta ăn cái gì?”
“Nhưng đây không phải là muốn ép người vào chỗ chết à?”
“Lão Trương, Tiểu Ngọc có nói phải làm sao không?”
“Tiểu Ngọc nói, Hạ Nhi phu nhân nghĩ ra một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Hạ Nhi phu nhân nói…”
Người bị hỏi lặp lại biện pháp của Quan Hạ Nhi lần nữa.
Tiểu Ngọc đã nắm quyền tiểu đội Chung Minh một thời gian, làm việc cũng ngày càng kín đáo.
Vì để báo trước cho các dân làng, cũng cho thời gian để bọn họ xuy xét, sau khi nhà Quan Hạ Nhi ra ngoài, Tiểu Ngọc không những không giữ bí mật, ngược lại còn phái người đi tuyên truyền câu chuyện trong thôn.
Cho nên không chỉ ở đây, sân đập lúa hay các nơi khác cũng có người đang thảo luận.
“Thế này không phải là Hạ Nhi phu nhân muốn ép chúng ta làm gia nô cho tiên sinh sao?”
“Ai nói Hạ Nhi phu nhân ép ngươi? Không phải cô ấy đã nói à, không muốn thì hôm nay có thể kết toán tiền công, muốn làm gì thì làm!”
“Họa vô đơn chí, ta không làm trong lò gạch, đi ra ngoài sẽ chết đói!”
“Vậy ngươi còn nói gì nữa, không phải ngươi thành thật giao thẻ ngà lên là được rồi à?”
“Nhưng làm như vậy, là thành gia nô rồi…”
Sĩ nông công thương, bốn cấp bậc chính ở thời đại phong kiến.
Thật ra dưới sĩ nông công thương, có có một tầng lớp khác.
Đó là gia nô, nữ tử thanh lâu, gái hát diễn trong thanh lâu...
Bọn họ đều thuộc tiện tịch, địa vị cực kì thấp hèn.
Dù nông dân vất vả, nhưng lại là người tự do.
Gia nô là tài sản của chủ nhân, không có tự do thì đã đành, ngay cả con bọn họ sinh ra cũng không phải của mình.
Cho nên nếu không tới mức bất đắc dĩ, không ai bằng lòng trở thành nô bộc.
“Làm gia nô cho tiên sinh thì sao? Nếu không phải do tình thế ép buộc, ngươi cho rằng tiên sinh sẽ nhận ngươi à?”
“Đúng, làm như tiên sinh thích nhận ngươi ấy.”
“Lão Viên ngươi cứ yên tâm đi, tiên sinh mua gia nô từ bọn buôn người, đều tiêu tiền bỏ nô tịch, không giống với những chủ nhân lòng dạ hiểm độc khác, ngài ấy sẽ không làm gì ngươi đâu.”
“Mặc kệ các ngươi nghĩ gì, dù sao ta cũng không rời khỏi nhà xưởng.”
“Vất vả lắm nhà ta mới có cuộc sống tốt, ta cũng không đi!”
“Hỏng rồi, thẻ ngà trong nhà ta, bây giờ ta sẽ về lấy! Lão Chu ngươi nói với Hạ Nhi phu nhân giúp ta một tiếng, ta bằng lòng làm gia nô cho tiên sinh!”
…
Trước khi Quan Hạ Nhi tới, vốn dĩ trong lòng đã có sẵn bản thảo, chuẩn bị khuyên nhủ dân làng thật tốt.
Kết quả ai biết cô còn chưa kịp mở miệng, dân làng dưới đài đã sôi nổi giơ thẻ ngà, chủ động yêu cầu làm gia nô của Kim Phi.
Keng keng keng!
Quan Hạ Nhi ra hiệu cho trưởng làng gõ cổng, chờ sau khi dưới đài đã yên tĩnh, mới lặng lẽ lau tay trên quần áo.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện trước nhiều người như vậy, căng thẳng tới mức lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Nhưng nghĩ đến hậu quả khi đóng cửa nhà xưởng, Quan Hạ Nhi vẫn lấy hết can đảm, giơ loa lá sắt lên.
“Các thúc bá huynh đệ mợ thím tỷ muội, ta nghĩ các người đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ta cũng không nói nhiều nữa.”
Quan Hạ Nhi lớn tiếng nói: “Ta chỉ đảm bảo một điều, cho dù tỷ muội gả cho tướng công làm thiếp, hay làm gia nô của tướng công, ta và tướng công sẽ không khiến mọi người khó xử, mọi người vẫn làm việc như trước đây là được.
Chờ chuyện này qua đi, mọi người không muốn làm gia nô nữa, hoặc muốn xóa bỏ hôn thư, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ xử lí cho mọi người.”
Dân làng ở đây nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, càng yên tâm hơn.
“Các huynh đệ bằng lòng làm gia nô cho tướng công, nộp thẻ ngà lên, cho vào cái sọt ở giữa, không muốn thì có thể đi tìm tài vụ nhận tiền công.
Tỷ muội chưa thành hôn, bằng lòng gả cho tướng công làm thiếp, đặt thẻ ngà vào cái sọt bên trái.
Bằng lòng làm gia nô, đặt thẻ ngà vào sọt phải.
Không muốn làm gia nô, cũng không muốn gả cho tướng công, có thể đi tìm tài vụ".
Không cần Quan Hạ Nhi thúc giục, bản thân Đường Đông Đông cũng đã rất sốt ruột.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ Quan Hạ Nhi, ý bảo cô đừng cuống quá, đầu óc cũng nhanh chóng nghĩ đối sách.
Một lát sau mới mở miệng nói: “Chuyện đến nước này, chỉ có thể báo tiêu cục và thương hội rút về từ Quảng Nguyên về thôi!”
“Không còn cách nào khác sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Tạ Hỉ Quang chịu đựng lâu như vậy, nay lại đột nhiên làm khó dễ, ắt hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù chúng ta nghĩ ra cách ứng phó qua được được kiếp nạn này thì vẫn sẽ bị nhằm vào như cũ thôi.”
Đường Đông Đông nói: “Hiện tại Phi ca không ở Kim Xuyên, chúng ta không thể đối nghịch với quận trưởng, nếu không người thiệt chỉ có thể là chúng ta, chi bằng trước hết cứ rút người về, chờ Phi ca trở về rồi bàn tiếp.”
“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước trong thư tiên sinh cũng nói, bảo chúng ta cứ đặt an toàn là trên hết.” Tiểu Ngọc tiếp lời: “Ta cảm thấy Đường xưởng trưởng nói thế, là biện pháp tốt nhất lúc này.”
“Vậy được rồi, cứ làm theo lời Đông Đông đi.”
Quan Hạ Nhi thoáng do dự, hỏi: “Vậy chúng ta có thể để thương hội mở cửa hàng ở ngoài thành không? Như vậy thì nếu người dân trong thành muốn mua muối ăn, thanh lâu muốn mua xà phòng thơm, đều có thể ra ngoài thành mua.”
“Đúng vậy, sao muội không nghĩ ra nhỉ?”
Đường Đông Đông sáng cả mắt: “Hiện giờ thương hội và tiêu cục đã có tiếng tăm, quận trưởng không cho chúng ta vào thành thì chúng ta không vào nữa, mở cửa hàng ở ngoài thành cũng không khác mấy!”
Mấy nhà buôn khác không dám ở mở cửa hàng ở ngoài thành Quảng Nguyên, bởi vì thổ phỉ Đại Khang hung hăng ngang ngược, buôn bán ở ngoài thành rất dễ bị thổ phỉ theo dõi.
Ngoài thành không có lớp tường thành cao lớn ngăn trở, đám thổ phỉ cướp bóc xong xuôi là có thể ngang nhiên chạy trốn.
Tiền, hàng bị cướp đều là việc nhỏ, không khéo còn mất cả mạng.
Nhưng thương hội Kim Xuyên có nhân viên hộ tống bảo vệ, hoàn toàn không phải lo nghĩ đến chuyện này.
Hiện giờ những nhóm lớn thổ phỉ ở Quảng Nguyên gần như đã bị Trương Lương tiêu diệt sạch sẽ vào mùa thu, những nhóm nhỏ dám mò tới đánh thương hội Kim Xuyên chỉ có đường chết.
Đường Đông Đông suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy cách này đúng là rất đáng tin cậy, bèn quay đầu nói:
“Tiểu Ngọc, báo cho Chung Linh Nhi, để cô ấy ra khỏi thành tìm kiếm vị trí thích hợp, chuyển cả thương hội lẫn tiêu cục qua luôn.”
“Dạ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đường xưởng trưởng, thế phía Chu Trường Lâm làm sao bây giờ?”
Cuộc chiến giữa Đường Đông Đông và nhà họ Chu, đã giằng co một khoảng thời gian.
Chu Trường Lâm có thể trở thành nhà buôn vải lớn nhất ở Quảng Nguyên thì quả thật cũng có chút ít bản lĩnh, vẫn có thể kiên trì đến thời điểm hiện tại trước thế công kích mãnh liệt của Đường Đông Đông.
Nhưng cũng như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần Đường Đông Đông tiếp tục truy kích, Chu Trường Lâm tuyệt đối không thể kiên trì nổi một tháng.
Đến lúc đó chẳng cần Đường Đông Đông phải ra tay, chủ nợ sẽ đày chết ông ta.
Ai ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện thế này.
Nếu rút thương hội và tiêu cục ra khỏi thành Quảng Nguyên thì chẳng khác nào cho Chu Trường Lâm một cơ hội hồi sức.
“Chu Trường Lâm… Tạm thời cứ tha cho ông ta đã, giờ đang là lúc quan trọng, không nên rước thêm chuyện phiền phức, tránh việc quận trưởng bắt được thóp.”
Đường Đông Đông suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời tha cho Chu Trường Lâm.
“Vậy được rồi, ta lập tức cho người đi truyền tin báo Linh nhi .”
Tiểu Ngọc lại quay ra gật đầu chào Quan Hạ Nhi rồi xoay người rời đi.
“Hạ Nhi, Tiểu Nga còn trẻ con, tỷ đừng chấp nhặt với nó.”
Đường Đông Đông vừa rửa tay, vừa nói: “Thương hội rút khỏi Quảng Nguyên, các công tác sắp xếp hàng hóa đều cần phải điều chỉnh lại một lượt, ta sẽ không nhóm lò cho tỷ nữa, tự tỷ làm đi nhé.”
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Quan Hạ Nhi làm gì còn có tâm trạng nấu cơm?
Tất nhiên cũng chẳng có tâm trạng để ý đến Tiểu Nga.
Không thể giúp đỡ gì cho Đường Đông Đông, cô đã cảm thấy áy náy lắm rồi, sao còn dám làm phiền đến Đường Đông Đông nữa chứ?
Cô vội vàng xua tay nói: “Tỷ mau đi bận việc đi, nhưng cũng nhớ chú ý sức khỏe. Tướng công với Tiểu Bắc đều không có ở đây, ta lại vô dụng, nếu muội mệt mỏi đâm ra đau ốm thì ta thật không biết làm sao bây giờ.”
“Hạ Nhi, đừng nói bản thân như vậy, ai nói tỷ vô dụng chứ?”
Đường Đông Đông duỗi tay ôm vai Quan Hạ Nhi: “Phi ca nói, mỗi người đều có sở trường của riêng mình, đôi khi chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thể hiện mà thôi, với cả, xà phòng thơm và nước hoa tỷ làm ở kinh thành có không biết bao nhiêu là quý phu nhân tranh nhau mua đấy, sau này không được nói như thế đâu…”
Trước đây Quan Hạ Nhi quá tự ti, bị người ta mắng vài câu cũng chẳng sao, một mình khóc một hồi thì cũng qua hết.
Vậy nhưng hiện tại bị Đường Đông Đông khen như thế thì lập tức thẹn thùng đỏ mặt, đẩy Đường Đông Đông ra ngoài sân: “Ta được đến đâu thì đều tự mình hiểu rõ, muội mau đi bận việc đi.”
Đường Đông Đông bị Quan Hạ Nhi chọc cười.
Căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Cô ấy duỗi tay khẽ vỗ về, cười bảo: “Chà, còn xấu hổ nữa!”
“Sao lại học theo thói mặt dày của Tiểu Bắc thế hả?”
Quan Hạ Nhi bị trêu đùa, tức giận đến mức giậm chân.
Đường Đông Đông cười phất tay, xoay người rời đi.
Trưa hôm đó, Chung Linh Nhi đang ở Quảng Nguyên nhận được lệnh của Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi, bắt đầu chuẩn bị công tác di dời.
Vị trí khác nhau thì những việc phải chú ý cũng khác nhau.
Chung Linh Nhi là người phụ trách ở Quảng Nguyên, bình thường mối quan tâm lớn nhất chính là cửa hàng ở Quảng Nguyên này.
Cô ấy đã cực kỳ quen thuộc với thành Quảng Nguyên và các khu vực chung quanh.
Thấy Đường Đông Đông yêu cầu cô ấy tìm một vị trí ở ngoài thành để chuyển thương hội cùng tiêu cục qua đó, Chung Linh Nhi lập tức nghĩ đến một tòa nhà ở ngoài cổng thành Tây.
Tòa nhà này là của một nhà địa chủ, cách cổng thành Tây rất gần, diện tích cũng rất rộng, cực kỳ phù hợp yêu cầu của tiêu cục và thương hội.
Địa chủ già đã bệnh chết vào mùa thu, đứa con trai duy nhất hiện giờ đang làm quan nhỏ ở Trung Nguyên, không muốn trở về, còn đưa mẫu thân lẫn người hầu về hết Trung Nguyên.
Hiện giờ tòa nhà cũ chỉ có một lão quản gia cùng một người gác cổng già ở lại trông tòa nhà.
Con trai của địa chủ đang chuẩn bị nhập hộ tịch ở Trung Nguyên, dặn dò lão quản gia bán tòa nhà đi.
Nhưng vì chào giá quá cao, lão quản gia lại không dám tự mình giảm giá, đến giờ vẫn chưa có ai mua.
Khoảng thời gian trước Đường Đông Đông nhập vải với số lượng lớn, Chung Linh Nhi tìm kiếm kho hàng khắp nơi thì phát hiện tòa nhà này, lúc ấy đã nhắm sẵn rồi.
Chỉ là vì giá cả đúng là cao hơn hẳn giá thị trường nên chưa ra tay, chuẩn bị chờ đường Tiểu Bắc trở về thì xin chỉ thị rồi quyết định.
Hiện giờ Đường Đông Đông bảo cô ấy chuyển nhà, Chung Linh Nhi quyết định không đợi thêm nữa, lập tức dẫn người ra khỏi thành.
Trước khi con trai của địa chủ rời đi thì đã định sẵn một mức giá, sau đó giao khế ước nhà cho lão quản gia, để lão quản gia toàn quyền xử lý.
Chung Linh Nhi rất dứt khoát về mặt giá cả, lão quản gia đương nhiên sẽ không gây khó dễ với cô ấy, sáng sớm hôm sau ông ta đi cùng với Chung Linh Nhi đến quận thành, sang tên tòa nhà cho thương hội Kim Xuyên.
Sau đó cùng ngày, thương hội và tiêu cục bắt đầu chuyển nhà.
Thành Quảng Nguyên là một trong những trú điểm quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, tập trung đông đảo số lượng nhân viên hộ tống.
Thương hội cũng không thiếu xe đẩy, cho nên tốc độ chuyển nhà rất nhanh chóng, chỉ mất hai ngày là đã chuyển toàn bộ đến tòa nhà ngọai thành.
Trong hai ngày này, Chung Linh Nhi không chỉ phái người thông báo các thanh lâu địa chỉ cửa hàng mới, mà còn phái người tuyên truyền khắp nơi trong thành, báo cho người dân sau này mua muối thì hãy đến ngoài cổng thành Tây.
Có không ít người đan sợ hãi thương hội Kim Xuyên không buôn bán nữa, về sau sẽ không mua được muối ăn vừa ngon vừa rẻ, bèn nhao nhao chạy đến cổng thành Tây tranh nhau mua muối ăn.
Thanh lâu phát hiện ra chuyện này cũng lập tức tranh mua xà phòng thơm.
Việc buôn bán của thương hội Kim Xuyên không những không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn xảy ra tình trạng khách tranh nhau mua.
Tin tức này cũng mau chóng truyền tới tai quận trưởng Tạ Hỉ Quang.
Chương 592: Còn có chiêu khác
Đại Khang lập quốc cũng trăm năm, quan trường rối ren phức tạp, giai cấp cũng gần như hoàn toàn vững chắc.
Quan chức thực quyền hầu như bị các gia tộc lớn chiếm đến hơn chín phần.
Học trò nghèo có thể làm đến chức huyện lệnh cũng coi như có phúc phần lắm rồi.
Tạ Hỉ Quang có thể làm quận trưởng Quảng Nguyên, đương nhiên sau lưng cũng có người.
Người sau lưng ủng hộ ông ta đến Quảng Nguyên với cái giá là giúp người đó đối phó Kim Phi.
Chỉ là trước kia mãi không có cơ hội thích hợp nên Tạ Hỉ Quang không ra tay.
Bây giờ Trương Lương diệt trừ bọn phỉ trắng trợn ở Tây Xuyên, uy hiếp đến lợi ích của gia tộc sau lưng Tạ Hỉ Quang, thế là đám quyền quý đã ra hiệu cho Tạ Hỉ Quang ra tay.
Trước khi Tạ Hỉ Quang đến Quảng Nguyên biết sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị từ sớm, một khi ra tay là chơi chiêu độc, đuổi thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn ra khỏi Quảng Nguyên.
Nhưng ông ta quả thực không ngờ rằng nhanh như vậy mà thương hội và tiêu cục đã mở trụ sở mới ở ngoài cổng thành.
Hơn nữa, chuyện làm ăn còn tốt hơn trong thành.
Cứ như vậy, kế hoạch của Tạ Hỉ Quang hoàn toàn tan vỡ.
“Quận trưởng, hay là ta dẫn người ra ngoài thành một chuyến, tìm cớ dẹp cửa hàng mới của thương hội Kim Xuyên?”
Đô úy phủ binh mới nhậm chức nịnh nọt hỏi.
Lúc Tiêu đô úy còn tại vị, hắn chỉ là tiểu đội trưởng, do bình thường tác phong lười nhác nên khi Tiêu đô úy hộ tống Cửu công chúa đi Tây Xuyên không dẫn theo hắn.
Điều đó cũng giúp hắn tránh được một kiếp.
Sau này Tạ Hỉ Quang nhậm chức quận trưởng, tiểu đội trưởng lập tức xum xoe nịnh hót.
Tạ Hỉ Quang mới đến, vừa hay đang cần thân tín, thấy tiểu đội trưởng này biết ăn nói nên cho hắn làm đô úy tạm thời.
Điều này khiến tiểu đội trưởng kích động không thôi. Khi ấy còn dập đầu thề thốt với Tạ Hỉ Quang.
Tạ Hỉ Quang cũng hoàn toàn nắm phủ binh trong tay.
Từ đây, tiểu đội trưởng coi Tạ Hỉ Quang như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Lần này làm khó dễ nhân viên hộ tống và thương hội chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Tạ Hỉ Quang giao cho hắn, vậy nên tiểu đội trưởng vô cùng nghiêm túc.
Hắn yêu cầu phủ binh mở toàn bộ hàng hóa của thương hội Kim Xuyên ra kiểm tra.
Vì để bày tỏ lòng trung thành, bây giờ hắn lại chủ động hiến kế, gây rắc rối cho thương hội Kim Xuyên.
Nhưng Tạ Hỉ Quang lại từ chối đề nghị của đô úy: “Kim Phi là một kẻ thô bỉ, chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm, không cần phải sống chết với một tên điên, báo tin cho Tây Xuyên rằng chuyện này dừng ở đây đi”.
Quận trưởng Quảng Nguyên là quan lớn một vùng, Tạ Hỉ Quang có thể ngồi lên vị trí này, ngoại trừ sự hỗ trợ của gia tộc sau lưng, bản thân ông ta cũng là một người có năng lực.
Tuy thế lực của nhà họ Tạ ở kinh thành không lớn bằng gia tộc quốc công như nhà họ Khánh nhưng cũng xem là lớn mạnh.
Tạ Hỉ Quang giúp đám quyền quý ở Tây Xuyên đuổi tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên ra khỏi Quảng Nguyên đã coi như là hoàn thành trao đổi lợi ích với họ.
Nhà họ Tạ và Kim Phi không thù hằn gì, không cần phải đắc tội Kim Phi.
Đó là người tàn nhẫn ngay cả Tiết Hàn Lư mà cũng dám giết. Nhỡ y dẫn một đám nhân viên hộ tống đến phủ quận trưởng chém chết ông ta thì sao?
Lần này các nhà quyền quý Tây Xuyên chia miếng bánh, tuy nhà họ Tạ cũng có phần nhưng không nhiều, vậy nên Tạ Hỉ Quang suy đi tính lại, quyết định không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Tuy đô úy không hài lòng với quyết định của Tạ Hỉ Quang lắm nhưng vẫn nịnh nọt cúi người đồng ý, cầm lấy tờ giấy viết tay của Tạ Hỉ Quang rồi rời đi.
Hôm sau, đám quyền quý ở Tây Xuyên xa xôi nhận được thư của Tạ Hỉ Quang.
“Tạ Hỉ Quang này đúng là đồ vong ân bội nghĩa, không có chúng ta, ông ta có thể làm quận trưởng Quảng Nguyên được chắc?”
Từ mập biết Tạ Hỉ Quang không muốn làm nữa, tức giận nói: “Bây giờ học được cách ra oai với chúng ta rồi!”
“Từ đại nhân, anh ba của ta có thể làm quận trưởng là do anh ấy có bản lĩnh, nhà họ Từ giúp gì được cho anh ấy vậy?”
Người nhà họ Tạ ở đó nghe thấy vậy cũng khó chịu, cười nhạt hỏi: “Xin Từ đại nhân nói rõ.”
“Nhà họ Từ không gây phiền phức cho nhà họ Tạ chính là giúp các ngươi, giúp Tạ Hỉ Quang rồi!”
Từ mập phản bác nói: “Sao nào, tưởng Tạ Hỉ Quang ngồi được lên chức quận trưởng Quảng Nguyên là tốt đẹp rồi sao? Các vị ở đây có thể đưa ông ta lên, cũng có thể kéo ông ta xuống!”
“Từ đại nhân, lẽ nào nhà họ Từ không có quận trưởng, huyện lệnh sao?”
Người nhà họ Tạ cười nhạt nói: “Hôm nay ta nói thế này, nếu ngươi kéo anh ba khỏi chức quận trưởng Quảng Nguyên thì ta cũng sẽ xử lý hai quận trưởng nhà họ Từ!”
“Tạ Lão Thất, ngươi đang uy hiếp nhà họ Từ sao?” Từ mập nghe vậy cũng tức giận.
“Là Từ mập ngươi uy hiếp nhà họ Tạ trước!” Người nhà họ Tạ cũng không nhường nửa bước.
“Không phải do người nhà họ Tạ làm việc không ra gì sao?”
Từ mập bĩu môi: “Nói Tạ Hỉ Quang có tài nhưng ta thật sự không nhìn ra ông ta có tài chỗ nào, không có Kim Phi ở đó mà ông ta còn không xử lý được một cái tiêu cục và thương hội, nếu là ta thì đã xấu hổ nhảy sông lâu rồi.”
“Tốt xấu gì thì anh ba cũng đuổi thương hội Kim Xuyên và tiêu cục ra khỏi Quảng Nguyên rồi, ngươi ngoài việc đến kỹ viện làm những chuyện dơ bẩn suốt ngày ra thì còn biết làm gì? Đã làm cái gì rồi hả?”
Người nhà họ Tạ cười nhạt: “Từ mập ngươi mà muốn so với anh ba của ta, đi tiểu rồi soi lại mình đi đã”.
“Tạ Lão Thất, ngươi muốn chết hả?” Từ mập lập tức xắn tay áo lên.
Người nhà họ Tạ cũng tiện tay lật ghế lên.
“Được rồi, im miệng hết cho ta!”
Thái giám ngồi đầu nhìn hai người sắp sửa đánh nhau, vỗ bàn quát: “Ta tìm các ngươi để bàn bạc đối sách, không phải để xem các ngươi làm loạn, muốn làm loạn thì chờ xong chuyện!”
Thái giám không chỉ là sứ giả mà hoàng thượng phái tới truyền thánh chỉ, mà còn có thân phận khác, coi như là kẻ nắm đầu hành động bí mật lần này của đám quyền quý.
Từ mập và người nhà họ Tạ nhìn thấy thái giám tức giận, cùng im miệng rút tay lại.
“Lần này Tạ Hỉ Quang làm việc đúng là hơi qua loa, nhưng mới đến Quảng Nguyên, quả thật không nên phô trương.”
Chu đại nhân vuốt râu, chậm rãi ung dung nói: “Bây giờ Tạ Hỉ Quang đã nói không muốn can dự vào chuyện này, chúng ta chỉ đành nghĩ cách khác.”
“Chu đại nhân có mưu kế gì ư?” Một tên quyền quý chắp tay hỏi.
“Thật ra không phải mưu kế gì, chỉ là hình như các vị đều quên tay chân chúng ta sắp xếp ở Quảng Nguyên không chỉ có Tạ Hỉ Quang, còn có một vị nữa.”
Chu đại nhân vừa cười vừa nhắc nhở nói: “Chẳng lẽ mọi người quên Thái Lưu Dương rồi sao?”
“Đúng vậy, Thái Lưu Dương làm huyện lệnh Kim Xuyên rồi.”
Đám quyền quý nghe vậy, mắt sáng lên.
Tạ Hỉ Quang có nhà họ Tạ làm chỗ dựa, dù làm việc qua loa, họ cũng không thể làm gì Tạ Hỉ Quang.
Nhưng Thái Lưu Dương thì khác.
Ở Giang Nam, tuy nhà họ Thái cũng coi là giàu có nhưng không có căn cơ gì, người có tiền đồ nhất trong họ là ông nội của Thái Lưu Dương, nhưng cũng chỉ là một huyện thừa mà thôi.
Trong mắt đám quyền quý này, nhà họ Thái không đáng nhắc đến, bọn họ có thể dễ dàng nắm thóp.
Nếu Thái Lưu Dương dám không nghe lời, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi người.
Mà làng Tây Hà do Kim Xuyên cai quản, huyện lệnh Thái Lưu Dương này muốn làm khó làng Tây Hà thì dễ như trở bàn tay.
“Người đâu, lập tức viết thư cho Thái Lưu Dương.”
Thái giám ngồi đầu vẫy tay hạ lệnh.
Chương 593: Huyện lệnh gây khó dễ
Trong nha huyện Kim Xuyên, huyện lệnh nhìn bồ câu đưa thư trong tay, im lặng hồi lâu.
Thái Lưu Dương và Chu Du Đạt đều giống nhau, họ đều là những tài tử nổi tiếng ở địa phương và trẻ tuổi đã đậu Tiến sĩ.
Tổ tiên của họ đều từng làm quan, hơn những đều không phải quan lớn.
Thật ra, Thái Lưu Dương còn thảm hơn Chu Du Đạt.
Hắn lớn hơn Chu Du Đạt hơn mười tuổi, sau khi trúng Cử nhân, lại thi đậu Tiến sĩ.
Ở thời phong kiến này, tú tài là nguồn tài nguyên khan hiếm.
Tú tài có thể coi như một nhân vật số một ở địa phương.
Cử nhân đã ít lại càng ít.
Thi đậu Cử nhân, chính là tương đương với việc có “vé” làm quan.
Còn Tiến sĩ, còn đáng chú ý hơn.
Mặc dù Cử nhân và Tiến sĩ chỉ kém một bậc, nhưng mức độ khó và chênh lệch lại cách nhau một trời một vực.
Triều đình tổ chức thi cử mỗi năm một lần, mỗi lần toàn bộ Đại Khang chỉ nhận hai trăm Tiến sĩ.
Độ cạnh tranh ít nhất cũng ngang bằng với kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước của Kim Phi.
Mỗi người đều là con cưng của trời.
Những ngày đầu Đại Khang thành lập, thi đậu Tiến sĩ, người kém nhất năm đó cũng có thể làm huyện lệnh.
Một số người xuất sắc thậm chí còn có thể làm quận trưởng.
Hơn nữa không gian phát triển cực lớn.
Đáng tiếc bây giờ việc hợp nhất giai cấp ở Đại Khang vô cùng nghiêm trọng, Thái Lưu Dương đã thi đỗ Tiến sĩ gần năm năm nhưng cũng không chờ được một chỗ trống nào.
Cho đến khi hắn quen một con em gia tộc lớn ở kinh thành.
Vì để bám được vào gia tộc này, Thái Lưu Dương bán gần hết đất đai tổ tiên để lại ở quê mua mỹ nữ và các loại đồ quý giá làm quà.
Tiền của hắn cũng không tiêu vô ích, đối phương thật sự đã giúp hắn có được một chức huyện lệnh.
Nhưng cái giá phải trả là phục vụ cho gia tộc này mười năm.
Thái Lưu Dương biết, nếu đồng ý yêu cầu này, bản thân sẽ trở thành con rối làm những việc bẩn thỉu cho đối phương.
Nhưng hắn biết rõ việc hợp nhất cấp bậc ở Đại Khang ngày càng nghiêm trọng, học sinh nhà nghèo sẽ càng ngày càng khó khăn để vượt lên.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất đời này của hắn.
Trừ điều này, trong lòng hắn vẫn ôm một tia hi vọng.
Trên đời không có gì tuyệt đối.
Nhà nghèo dù rất khó có quý tử, nhưng không phải không có cơ hội.
Con trai tể tướng trở thành huyện trưởng không khó, nhưng muốn tiếp tục làm tể tướng thì gần như không thể.
Giữa những kẻ mạnh cũng sẽ có tranh đấu, người thua sẽ bị đào thải.
Điều này cũng mang lại cho những người như Thái Lưu Dương một tia hy vọng.
Ông nội hắn từng là huyện thừa nên hắn có cơ hội được học tập những thầy nổi tiếng, có cơ hội đậu Tiến sĩ làm huyện lệnh.
Nếu hắn làm huyện lệnh, con trai hắn không chừng có thể làm quận trưởng.
Nếu cháu trai hắn không chịu thua kém, có lẽ có thể tiến thêm một bước.
Với ý tưởng này trong đầu, Thái Lưu Dương cuối cùng cũng đồng ý dù biết đối phương lợi dụng mình.
Sau đó hắn đã được đối phương sắp xếp vào huyện Kim Xuyên.
Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, là nơi sinh sống của con cá sấu lớn Kim Phi, Thái Lưu Dương muốn nắm huyện Kim Xuyên trong tay còn khó hơn nhiều so với việc Tạ Hỉ Quang muốn tiếp quản thành Quảng Nguyên.
Tuy nhiên, Thái Lưu Dương không hề tức giận hay buồn bã, mà ngược lại hơi vui mừng.
Kim Xuyên có thể nói là địa bàn nhà họ Khánh, đối phương chắc chắn tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa hắn tới Kim Xuyên làm huyện lệnh.
Tốn tài nguyên, tất nhiên sẽ không dễ buông tha.
Nên Thái Lưu Dương nhất định sẽ để hắn đứng vững ở Kim Xuyên, sau đó mới để hắn làm việc.
Nhưng ai ngờ đối phương lại ra lệnh nhanh như vậy.
Hơn nữa vừa ra lệnh đã là ra tay với đại bản doanh của Kim Phi.
Trong lòng Thái Lưu Dương hỏi thăm tổ tông mười tám đời của đối phương vô số lần.
Nhưng hắn không thể quay đầu.
Đối phương có thể đưa hắn lên chức huyện lệnh thì cũng có thể loại bỏ hắn.
Thậm chí không cần thủ đoạn nào khác, chỉ cần không ủng hộ hắn, nhà họ Khánh sẽ đuổi hắn đi.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Thái Lưu Dương đã gọi những tâm phúc tới từ Giang Nam đến.
Sau khi bí mật lên kế hoạch một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, tâm phúc dẫn một đám nha dịch đi tới làng Tây Hà.
Kim Xuyên cũng coi như là nhà của Kim Phi, vì vậy Tiểu Ngọc và đội Chung Minh đương nhiên luôn chú ý đến.
Từ ngày đầu Thái Lưu Dương đến Kim Xuyên, Tiểu Ngọc đã đề phòng hắn.
Dù sau khi Thái Lưu Dương nhậm chức vẫn luôn có biểu hiện rất bình thường, Tiểu Ngọc vẫn không buông lỏng, liệt hắn vào mục tiêu giám sát chính.
Chưa đầy một canh giờ sau khi tâm phúc của Thái Lưu Dương và đám nha dịch đi ra khỏi thành, Tiểu Ngọc ở làng Tây Hà phía xa đã nhận được tin tức.
Tin tức không chỉ báo cáo nha dịch ra khỏi thành mà ngay cả ra làm gì cũng tra được rõ ràng.
Tâm phúc của Thái Lưu Dương tất nhiên không tiết lộ, nhưng tâm phúc chỉ có một người, không biết đường đến làng Tây Hà, tất nhiên cần người giúp.
Tai mắt của Tiểu Ngọc ở khắp nơi trong huyện Kim Xuyên, tâm phúc nói câu gì, không đầy nửa canh giờ, từng chữ đều truyền đến tai đội Chung Minh.
Tiểu Ngọc không dám chậm trễ, đi tìm Quan Hạ Nhi trước, đồng thời đến xưởng dệt tìm Đường Đông Đông.
Phòng làm việc của Đường Đông Đông cách nhà Kim Phi chỉ có một bức tường, lúc Tiểu Ngọc chạy đến nhà Kim Phi, Đường Đông Đông đã đến.
“Tiểu Ngọc, lại xảy ra chuyện gì?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta vừa nhận được tin tức, huyện lệnh Thái Lưu Dương phái người tới làng Tây Hà.” Tiểu Ngọc đáp.
“Thái Lưu Dương quả nhiên cũng là người của bọn họ!” Trong mắt Đường Đông Đông lóe lên một tia tức giận, hỏi: “Thái Lưu Dương muốn làm gì?”
“Theo tin tức, Thái Lưu Dương nói xưởng dệt, xưởng xà phòng và xưởng luyện sắt của chúng ta đều thuê công nhân bất hợp pháp, bọn họ muốn tới tra xét.”
Tiểu Ngọc đưa cho Đường Đông Đông tờ giấy mà đội Chung Minh gửi về từ trên huyện.
“Bọn họ không phải đang nói bậy sao? Tất cả công nhân trong xưởng đều được trả lương, sao lại phi pháp được?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi: “Toàn bộ Đại Khang có ai đổi xử với công nhân tốt hơn tướng công chứ?”
“Bây giờ nói vậy cũng vô dụng, Thái Lưu Dương đã dám phái người đến tra, nhất định là có chỗ dựa.”
Đường Đông Đông hỏi: “Biết lý do của hắn là gì không?”
Hơn một trăm năm trước, một vị hoàng đế vĩ đại đã nói rằng, thương nhân không lao động chỉ vì lợi ích, vì vậy các thương nhân không bao giờ được phép thuê quá ba mươi công nhân.”
Tiểu Ngọc nói: “Trước khi tới, ta đã đến bộ phận pháp lý hỏi, đúng là đã tìm được ghi chép.
“Lại là cựu hoàng đế!”
Đường Đông Đông bực bội xoa mày.
Đại Khang lập quốc đã mấy trăm năm, tổng cộng có mấy chục hoàng đế.
Mỗi đời hoàng đế không biết nói bao nhiêu câu.
Thời phong kiến rất trọng hiếu, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Đương kim hoàng đế không thể phủ nhận lời nói của cựu hoàng đế, nếu không sẽ bất hiếu.
Thái Lưu Dương dùng lời này để tra, đúng là không có gì sai cả.
“Tẩu tẩu, Đường xưởng trưởng, tâm phúc của Thái Lưu Dương đang trên đường tới, chúng ta phải nhanh nghĩ biện pháp, nếu không bọn họ sẽ thật sự tới phong tỏa các xưởng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
Tiểu Ngọc thúc giục.
Rút thương hội và nhân viên hộ tống ra khỏi Quảng Nguyên, tổn thất còn trong khả năng chịu đựng được.
Nhưng nếu tất cả xưởng đều đóng cửa thì thiệt hại sẽ rất lớn.
“Tuyệt đối không thể để bọn họ phong tỏa xưởng, trước khi đi Phi ca đã bảo ta chăm sóc tốt cho làng, nếu xưởng bị đóng cửa, khi Phi ca về ta sẽ không có cách nào giải thích với y!”
Đường Đông Đông không chút do dự gật đầu: “Nhưng chúng ta phải làm gì đây?”
“Đông Đông, ta có một cách, nhưng không biết có được không…”
Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói.
Chương 594: Hoang đường
“Cách gì? Nói ta nghe xem!”
Đường Đông Đông quay đầu nhìn về phía Quan Hạ Nhi.
Quan tâm ắt loạn, xưởng dệt chính là mạng sống của Đường Đông Đông, nghe nói Thái Lưu Dương muốn niêm phong xưởng, hiện giờ lòng cô ấy rối như tơ vò, không thể nghĩ được ra đối sách.
Lắng nghe biện pháp của Quan Hạ Nhi một chút cũng không tồi.
Mặc dù Quan Hạ Nhi không đi học, cũng chưa từng trải qua nhiều mặt của xã hội nhưng cô không ngu.
Thời điểm bị Tạ Hỉ Quang làm khó dễ, chính Quan Hạ Nhi là người nghĩ ra cách phá vỡ cục diện.
Chỉ là cô quá tự ti, khi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc ở trong làng, cô căn bản sẽ không phát biểu ý kiến, một lòng chỉ muốn Kim Phi vui vẻ.
Bây giờ cũng là thấy Đường Đông Đông quả thật không có cách nào, mới không thể không mở miệng.
Mặc dù vậy, lúc nói chuyện cô vẫn hơi ngượng nghịu: “Ta cũng không biết cách này có được hay không…”
“Không sao, nếu không được thì chúng ta nghĩ cách khác.” Đường Đông Đông vội vàng khích lệ: “Tỷ nói ta nghe đi.”
“Thái hoàng bảo chúng ta không được phép thuê công nhân đúng không, vậy chúng ta không thuê công nhân nữa không phải là được rồi à?” Quan Hạ Nhi nói.
Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc nghe vậy thì đều lộ ra vẻ thất vọng.
Bọn họ cho rằng Quan Hạ Nhi có thể nói ra một biện pháp tốt cơ.
“Hạ Nhi, không thuê công nhân, vậy ai kéo sợi, ai làm xà phòng, ai tới rèn sắt chứ?”
Đường Đông Đông thở dài: “Đây chẳng phải là đóng xưởng sao?”
“Không, ý ta không phải như vậy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Ngoại trừ công xưởng xây dựng, xưởng dệt, xưởng làm xà phòng, xưởng muối của chúng ta, bao gồm cả xưởng rèn sắt, đa số đều là công nhân nữ, hơn nữa hơn 90% đều là cô nương chưa lập gia đình, nếu làm hôn thư cho bọn họ và tướng công, thì bọn họ sẽ là vợ bé của tướng công mà không phải là công nhân!”
Khụ khụ!
Đường Đông Đông bị lời nói của Quan Hạ Nhi làm cho ho khan.
Tiểu Ngọc cũng trợn to hai mắt.
Bọn họ thật không ngờ, Quan Hạ Nhi sẽ lại nghĩ ra biện pháp như vậy.
“Hạ Nhi, ta biết tỷ luôn muốn cưới vợ bé cho Phi ca, nhưng cũng không thể như vậy chứ?”
Đường Đông Đông dở khóc dở cười nói: “Tỷ biết bây giờ tất cả các xưởng cộng lại có bao nhiêu cô nương chưa lập gia đình không? Chẳng lẽ tỷ muốn tất cả bọn họ đều gả cho Phi ca hả?”
“Chẳng lẽ không được sao?” Quan Hạ Nhi nghiêng đầu hỏi: “Ta nhớ trước kia nghe người ta nói, bắt từ thời thái thượng hoàng, muốn cưới bao nhiêu vợ bé cũng được.”
“Vậy tỷ như thế cũng… quá làm bừa rồi nhỉ?”
Đường Đông Đông cười khổ nói: “Tất cả các cô nương ở xưởng của chúng ta cộng lại, chắc chắn vượt qua mười nghìn người, thoáng cái cưới hơn mười nghìn vợ bé… Việc này…”
Đường Đông Đông cũng không biết nói thế nào.
Ý tưởng của Quan Hạ Nhi thật sự quá không bình thường.
Cô ấy cũng từng đọc sách sử, từ cổ chí kim, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người muốn cưới một lúc nhiều vợ bé như vậy.
Nếu thật sự làm như vậy, Kim Phi chắc chắn sẽ làm nên sử sách.
“Nhưng trừ cách này ra, Đông Đông muội có nghĩ ra được cách khác không?” Quan Hạ Nhi hỏi ngược lại.
“Ta…” Đường Đông Đông bị nghẹn họng.
Tiểu Ngọc đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ suy tư.
Thấy hai người không nói gì thêm nữa, lúc này Tiểu Ngọc mới chậm rãi mở miệng: “Đông Đông tỷ, ta thấy cách của tẩu tẩu nói cũng không tệ.”
Đường Đông Đông nghe vậy, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.
Mới vừa rồi cô ấy còn cảm thấy ý tưởng của Quan Hạ Nhi quá vô lý, nên theo bản năng muốn phản đối.
Nhưng khi bị Quan Hạ Nhi hỏi ngược lại, bây giờ Tiểu Ngọc lại nói như vậy, Đường Đông Đông cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại thì cách của Quan Hạ Nhi mặc dù nghe rất vô lý nhưng có vẻ như hoàn toàn có thể làm được.
Quan trọng là đây là cách duy nhất mà ba người có thể nghĩ đến trước mắt.
Kể từ khi khai chiến với man tộc ở phương Bắc, dân số của Đại Khang đã sụt giảm nhanh chóng.
Hơn nữa người chết trận toàn là đàn ông.
Đại Khang vẫn còn là thời đại nông nghiệp, đàn ông là sức lao động làm ruộng chủ yếu.
Đàn ông đã bị giết hết ở trên chiến trường, cũng không có quân lương.
Chỉ dựa vào phụ nữ làm ruộng, cố lắm cũng chỉ nuôi được bản thân chứ đừng nói đến nộp thuế.
Kinh tế cũng bắt đầu thụt lùi.
Để khôi phục dân số, cần giải quyết vấn đề dư thừa phụ nữ, cũng là để khôi phục thuế thu, nên ai muốn cưới nhiều vợ, muốn nuôi nhiều gia nô đều được.
Chỉ cần ngươi có thể nuôi được, cũng đóng được thuế thì muốn cưới bao nhiêu vợ bé, muốn nuôi bao nhiêu gia nô đều có thể.
Hơn nữa hoàng đế còn đưa điều lệ này vào bộ luật.
Lời nói của các cựu hoàng đế mặc dù có thể dùng làm luật lệ, nhưng khi xung đột với các luật lệ chính chức thì vẫn lấy luật lệ chính thức làm gốc.
Đáng tiếc là, ở thời kỳ phong kiến, địa vị của thương nhân quá thấp, Tiểu Ngọc trước khi đến đã bảo pháp vụ tìm tất cả các tài liệu nhưng cũng không tìm được tài liệu có thể phản bác lại lời nói của cựu hoàng đế về việc thuê công nhân.
Đường Đông Đông cau mày suy nghĩ hồi lâu, mở miệng hỏi: “Hạ Nhi, nữ công nhân có thể làm vợ bé của Phi ca, vậy nam công nhân thì sao?”
Dưới trướng làng Tây Hà ngoại trừ xưởng dệt, xưởng xà phòng, xưởng muối có nhiều công nhân nữ ra thì còn có xưởng gạch và các công trường cần dùng đến một lượng lớn công nhân nam.
Những nam công nhân này cũng nằm trong phạm vi tấn công của Thái Lưu Dương.
“Công nhân nam thì để cho bọn họ ký khế ước bán thân với tướng công, coi như là gia nô.” Quan Hạ Nhi đáp.
“Đúng rồi, còn có thể bán thân làm gia nô.” Đường Đông Đông gật đầu: “Vậy cũng để cho công nhân nữ làm gia nô luôn đi, chớp mắt cưới vợ bé hơn mười nghìn người, quả thật… quá đáng sợ!”
“Đông Đông, muội cũng không phải là không biết tính của tướng công, chàng rất ghét nuôi gia nô nếu làm vậy chờ chàng quay về, chắc chắn sẽ giải trừ khế ước, đến lúc đó Thái Lưu Dương sẽ lại dùng chuyện này đến uy hiếp tướng công.”
Quan Hạ Nhi nói: “Việc cưới vợ bé, một khi ký kết hôn ước thì khi giải trừ cũng cần hai bên đồng ý, thủ tục lại rất phiền toái, tướng công có lẽ sẽ chấp nhận thôi.”
“Nhưng cưới vợ bé xong, những cô nương này sau này muốn lập gia đình cũng khó khăn.” Đường Đông Đông cau mày nói.
“Bán thân làm gia nô cũng có khác gả đi đâu.” Quan Hạ Nhi nói: “Như vậy không bằng cấp cho bọn họ một danh phận.”
Làm nô tỳ, chẳng khác gì súc sinh.
Làm nô tỳ ở Đại Khang địa vị quá thấp, địa vị còn ngang bằng với gia súc, chỉ như đồ chơi của nam chủ nhân.
Miễn là nô tỳ không quá xấu, đa số đều bị nam chủ nhân độc chiếm.
Hơn nữa ngay cả một danh phận cũng không có.
Ở Đại Khang bây giờ thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, khuê nữ như hoa cũng không ai thèm lấy, cô nương đã từng bị bán làm nô tỳ, càng không có ai lấy.
Vậy nên làm vợ bé hay bán thân làm nô, thì trong vấn đề lập gia đình cũng không có gì khác nhau.
“Nhưng một lúc cưới hơn mười nghìn vợ bé cũng quá đáng sợ, Phi ca mỗi đêm gọi một người, cả đời cũng không hết.”
Đường Đông Đông nói: “Vả lại, Phi ca ghét thu nô, cũng không thích cưới vợ bé, tỷ làm vậy, sau này huynh ấy quay về chắc chắn sẽ nổi giận.”
“Tẩu tẩu, Đông Đông tỷ, Thái Lưu Dương vẫn đang trên đường đến, có được hay không các tỷ phải quyết định nhanh lên.”
Tiểu Ngọc nhìn hai người đang không ngừng tranh chấp, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hay là như thế này đi, Đông Đông chúng ta đừng cãi nhau nữa, đến xưởng nói lại tình hình với các nữ công nhân một chút, sau đó để cho bọn họ lựa chọn.”
Quan Hạ Nhi nói: “Nếu đồng ý làm vợ bé của tướng quân thì sẽ làm hôn thư.”
Đồng ý làm nô tỳ thì sẽ làm nô tịch.
Cái nào cũng không muốn thì cầm tiền lương rời đi, muội thấy thế nào?”
“Ta thấy được đó!” Tiểu Ngọc ngay lập tức đồng ý.
Sau đó hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía Đường Đông Đông, chờ câu trả lời của cô ấy.
Chương 595: Lựa chọn
Dù Đường Đông Đông vẫn cảm thấy ý tưởng này rất hoang đường, nhưng không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn được, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy thì thử như thế xem.”
Nạp thiếp cho Kim Phi luôn là chấp niệm nhất của Quan Hạ Nhi, nghe thấy Đường Đông Đông đồng ý, ngược lại với vẻ tự ti nhút nhát của ngày thường, lần đầu tiên cô trở nên quyết đoán hơn.
“Nếu đã quyết định, vậy Đông Đông nhanh quay về xưởng dệt sắp xếp, Tiểu Ngọc đi thông báo cho trưởng làng, Tam gia gia và Triệu đại gia, nói thẳng chuyện này với bọn họ luôn.”
Quan Hạ Nhi nói: “Ngoài ra cũng để người ta nghĩ biện pháp, trì hoãn người của huyện lệnh lão gia một chút.”
“Đã hiểu!” Tiểu Ngọc gật đầu, xoay người chạy chậm rời đi.
Đường Đông Đông cũng quay về xưởng dệt.
Bây giờ làng Tây Hà không có người nào rảnh rỗi, người lớn không trồng trọt thì cũng làm việc, trẻ con đều đọc sách ở học đường.
Trong làng có vẻ khí thế ngất trời, vừa ngay ngắn trật từ.
Nhưng khi tin tức truyền ra, lập tức trở nên rối loạn nhốn nháo.
Công nhân nữ trực đêm bị người ta đánh thức, xông về phía xưởng dệt.
Công nhân ở công trường, lò gạch, xưởng xi măng, đều ngừng việc trong tay lại, chạy về sân đập lúa.
Xưởng dệt có Đường Đông Đông, Quan Hạ Nhi không cần quan tâm, cô dẫn ba vị trưởng làng, chạy tới sân đập lúa.
“Nghe nói chưa, huyện lệnh lão gia sắp tới làng Tây Hà, đóng cửa nhà xưởng của chúng ta!”
“Chúng ta không trộm cắp cướp đoạt gì, hắn dựa vào đâu mà đóng cửa nhà xưởng của chúng ta?”
“Nghe nói tiên sinh đánh giặc ở Tây Xuyên lập công lớn, chắc chắn là huyện lệnh lão gia ghen ghét với tiên sinh, cố ý tới soi mói!”
“Lập công thì đó là bản lĩnh của tiên sinh, bọn họ dựa vào đâu mà ghen ghét?”
“Có phải ngươi chưa từng làm lính đâu, những chuyện xấu trong quân ngũ, ngươi không biết à?”
“Những tên lão gia đáng chết đó, người này sợ đánh giặc hơn người kia, nhưng đoạt công còn tàn nhẫn hơn ai!”
“Mấy hôm trước có anh em nhân viên hộ tống trở về từ Tây Xuyên, ta nghe hắn nói, lúc ấy bên Tây Xuyên cực kì nguy hiểm, nhưng tiên sinh và Cửu công chúa không lùi một bước nào, Cửu công chúa đánh trống trước trận, tiên sinh tự ra trận chỉ huy, đội thân vệ mà Đại Lưu dẫn dắt cũng chết một nửa!”
“Tiên sinh và các huynh đệ nhân viên hộ tống phải liều mạng mới có công lao, bọn họ dựa vào đâu mà tới đây cướp đoạt?”
“Không sao, bây giờ tiên sinh không chỉ có Khánh hầu gia, còn có Cửu công chúa chống lưng cho, công lao đáng ra của tiên sinh, bọn họ không đoạt được, nên mới phái huyện lệnh tới soi mói!”
“Tên quan chó đáng chết, đợi hắn tới làng, ta phải phi một đao thọc chết hắn!”
“Ngươi đừng xằng bậy, giết huyện lệnh, cả làng chúng ta đều xong đời, tiên sinh cũng bị liên lụy!”
“Lão Triệu nói có lý, Lão Tào đừng xằng bậy!”
“Các ngươi đừng lo lắng quá, hồi nãy ta gặp Tiểu Ngọc, cô ấy nói không phải huyện lệnh tới, mà là tay sai của huyện lệnh. Lão Tào muốn giết huyện lệnh, phải tới phủ huyện.”
“Tay sai của huyện lệnh thì cũng không thể giết, nếu không sẽ thành đưa đao cho mấy tên lão gia đó, để bọn họ đâm tiên sinh!”
“Đúng, chắc chắn những tên lão gia đó đang sợ không tìm thấy nhược điểm của tiên sinh đấy, người của huyện lệnh chết ở làng ta, đảm bảo bọn họ sẽ cắn mãi không chịu buông”.
“Yên tâm đi, ta cũng phải không kẻ ngốc, chỉ tức quá mắng vài câu, sẽ không giết người thật đâu.”
“Lão Trương, hồi nãy ông gặp Tiểu Ngọc, cô ấy nói sao? Huyện lệnh muốn soi mói thế nào?”
“Huyện lệnh đã tìm ra một câu trong lời nói của thái hoàng gia từ hơn một trăm năm trước…”
Người đàn ông kể lại tin tức nghe từ bên Tiểu Ngọc ra cho mọi người xung quanh.
“Nếu nói như vậy, đúng là huyện lệnh có thể đóng cửa nhà xưởng của chúng ta!”
“Không có nhà xưởng, nhiều người như chúng ta ăn cái gì?”
“Nhưng đây không phải là muốn ép người vào chỗ chết à?”
“Lão Trương, Tiểu Ngọc có nói phải làm sao không?”
“Tiểu Ngọc nói, Hạ Nhi phu nhân nghĩ ra một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Hạ Nhi phu nhân nói…”
Người bị hỏi lặp lại biện pháp của Quan Hạ Nhi lần nữa.
Tiểu Ngọc đã nắm quyền tiểu đội Chung Minh một thời gian, làm việc cũng ngày càng kín đáo.
Vì để báo trước cho các dân làng, cũng cho thời gian để bọn họ xuy xét, sau khi nhà Quan Hạ Nhi ra ngoài, Tiểu Ngọc không những không giữ bí mật, ngược lại còn phái người đi tuyên truyền câu chuyện trong thôn.
Cho nên không chỉ ở đây, sân đập lúa hay các nơi khác cũng có người đang thảo luận.
“Thế này không phải là Hạ Nhi phu nhân muốn ép chúng ta làm gia nô cho tiên sinh sao?”
“Ai nói Hạ Nhi phu nhân ép ngươi? Không phải cô ấy đã nói à, không muốn thì hôm nay có thể kết toán tiền công, muốn làm gì thì làm!”
“Họa vô đơn chí, ta không làm trong lò gạch, đi ra ngoài sẽ chết đói!”
“Vậy ngươi còn nói gì nữa, không phải ngươi thành thật giao thẻ ngà lên là được rồi à?”
“Nhưng làm như vậy, là thành gia nô rồi…”
Sĩ nông công thương, bốn cấp bậc chính ở thời đại phong kiến.
Thật ra dưới sĩ nông công thương, có có một tầng lớp khác.
Đó là gia nô, nữ tử thanh lâu, gái hát diễn trong thanh lâu...
Bọn họ đều thuộc tiện tịch, địa vị cực kì thấp hèn.
Dù nông dân vất vả, nhưng lại là người tự do.
Gia nô là tài sản của chủ nhân, không có tự do thì đã đành, ngay cả con bọn họ sinh ra cũng không phải của mình.
Cho nên nếu không tới mức bất đắc dĩ, không ai bằng lòng trở thành nô bộc.
“Làm gia nô cho tiên sinh thì sao? Nếu không phải do tình thế ép buộc, ngươi cho rằng tiên sinh sẽ nhận ngươi à?”
“Đúng, làm như tiên sinh thích nhận ngươi ấy.”
“Lão Viên ngươi cứ yên tâm đi, tiên sinh mua gia nô từ bọn buôn người, đều tiêu tiền bỏ nô tịch, không giống với những chủ nhân lòng dạ hiểm độc khác, ngài ấy sẽ không làm gì ngươi đâu.”
“Mặc kệ các ngươi nghĩ gì, dù sao ta cũng không rời khỏi nhà xưởng.”
“Vất vả lắm nhà ta mới có cuộc sống tốt, ta cũng không đi!”
“Hỏng rồi, thẻ ngà trong nhà ta, bây giờ ta sẽ về lấy! Lão Chu ngươi nói với Hạ Nhi phu nhân giúp ta một tiếng, ta bằng lòng làm gia nô cho tiên sinh!”
…
Trước khi Quan Hạ Nhi tới, vốn dĩ trong lòng đã có sẵn bản thảo, chuẩn bị khuyên nhủ dân làng thật tốt.
Kết quả ai biết cô còn chưa kịp mở miệng, dân làng dưới đài đã sôi nổi giơ thẻ ngà, chủ động yêu cầu làm gia nô của Kim Phi.
Keng keng keng!
Quan Hạ Nhi ra hiệu cho trưởng làng gõ cổng, chờ sau khi dưới đài đã yên tĩnh, mới lặng lẽ lau tay trên quần áo.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện trước nhiều người như vậy, căng thẳng tới mức lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Nhưng nghĩ đến hậu quả khi đóng cửa nhà xưởng, Quan Hạ Nhi vẫn lấy hết can đảm, giơ loa lá sắt lên.
“Các thúc bá huynh đệ mợ thím tỷ muội, ta nghĩ các người đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ta cũng không nói nhiều nữa.”
Quan Hạ Nhi lớn tiếng nói: “Ta chỉ đảm bảo một điều, cho dù tỷ muội gả cho tướng công làm thiếp, hay làm gia nô của tướng công, ta và tướng công sẽ không khiến mọi người khó xử, mọi người vẫn làm việc như trước đây là được.
Chờ chuyện này qua đi, mọi người không muốn làm gia nô nữa, hoặc muốn xóa bỏ hôn thư, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ xử lí cho mọi người.”
Dân làng ở đây nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, càng yên tâm hơn.
“Các huynh đệ bằng lòng làm gia nô cho tướng công, nộp thẻ ngà lên, cho vào cái sọt ở giữa, không muốn thì có thể đi tìm tài vụ nhận tiền công.
Tỷ muội chưa thành hôn, bằng lòng gả cho tướng công làm thiếp, đặt thẻ ngà vào cái sọt bên trái.
Bằng lòng làm gia nô, đặt thẻ ngà vào sọt phải.
Không muốn làm gia nô, cũng không muốn gả cho tướng công, có thể đi tìm tài vụ".
Bình luận facebook