-
Chương 596-600
Chương 596: Đường Đông Đông chọn gì?
Đã có Tiểu Ngọc báo trước, đa số dân lòng đều nghĩ kĩ xem nên lựa chọn như thế nào.
Thật ra đường sống mà bọn họ có thể lựa chọn cũng không nhiều lắm.
Mùa thu Xuyên Thục gặp thiên tai, bọn họ không làm công cho Kim Phi, sẽ bị đói chết.
Hơn nữa với hiểu biết của dân làng về Kim Phi, cũng hiểu làm nô gia cho Kim Phi sẽ không bị ngược đãi, cho nên gần như các công nhân nam đều không do dự ném thẻ ngà vào cái sọt ở giữa.
Đây cũng là điều trong lòng Quan Hạ Nhi đoán trước được, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lựa chọn của công nhân nữ.
Cô cho rằng đa số công nhân nữ chưa lập gia đình sẽ chọn làm nô tì, kết quả gần như các công nhân nữ chưa lập gia đình đều ném thẻ ngà vào cái sọt làm thiếp.
Ngay khi nhìn thấy một cô nương cầm thẻ ngà chuẩn bị ném vào sọt, Quan Hạ Nhi nhỏ giọng gọi cô ta lại.
Cô nương này là hàng xóm của mẹ đẻ nhà y, bây giờ đi theo đệ tử nữ của Mãn Thương làm việc ở phân xưởng luyện sắt.
Cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, Quan Hạ Nhi sợ cô ta không hiểu chuyện gì, nên nhắc nhở nói:
“Tiểu Linh Nhi, ngươi phải nghĩ kỹ, ném thẻ ngà vào cái sọt này, ngươi chính là tiểu thiếp của tướng công, sau này không dễ tái giá đâu.”
“Làm tiểu thiếp cho tiên sinh, không phải là gả cho tiên sinh sao?” Cô nương đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Đây chỉ là vì ứng phó với người của huyện lệnh, không coi là thật được.” Quan Hạ Nhi giải thích nói: “Tướng công vẫn chưa biết việc này, cho nên… Cho nên chàng sẽ không sống với ngươi, ngươi hiểu ý ta không?”
“Hiểu,” Cô nương gật đầu nói: “Nhưng thân thể của mẹ ta không tốt, không thể làm việc, ta còn phải làm việc để nuôi sống mẹ và đệ đệ… Thật ra làm nô tỳ và tiểu thiếp, về sau đều là người không thể tái giá, nhưng chung quy tiểu thiếp vẫn dễ nghe hơn nô tỳ một chút, hơn nữa gả cho đại anh hùng như tiên sinh, là phúc phận của ta.”
Quan Hạ Nhi thấy cô ta nói vậy, chỉ đành gật đầu bảo: “Vậy được, sau này ngươi muốn gả cho người khác, lại tới tìm ta, ta xóa bỏ hôn thư cho ngươi.”
“Hai làng ta đã không còn đàn ông độc thân nữa, tái giá cho người khác cũng là làm thiếp, còn không bằng gả cho tiên sinh.”
Cô nương lắc đầu: “Tiên sinh không sống với ta, thì ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho mẹ và đệ đệ, dù sao ta cũng có thể làm việc kiếm tiền nuôi bọn họ.”
…
Chuyện như vậy cũng diễn ra ở xưởng dệt.
Cho dù là xuất phát từ sự tự nguyện hay bất đắc dĩ bị ép, tóm lại tất cả công nhân nữ đều đưa ra lựa chọn.
Hơn nữa sập đập lúa cũng giống vậy, đa số cô nương đều chọn làm thiếp.
Các cô ấy có ý nghĩ giống cô nương kia, dù sao đều ảnh hưởng đến thanh danh, làm thiếp cũng đỡ hơn nô tỳ.
Thậm chí một số cô nương còn mừng thầm trong lòng.
Kim Phi gần như là vị hôn phu hoàn mĩ trong lòng mọi cô nương ở làng Tây Hà, nhưng Kim Phi còn chẳng biết bọn họ là ai, càng đừng nói tới chuyện cưới bọn họ.
Bây giờ trời xui đất khiến, thế mà lại thật sự gả cho Kim Phi rồi.
Không nói cái khác, ít nhất sau này có đùa giỡn Kim Phi, cũng là hợp tình hợp lí.
Sờ soạng nam nhân nhà mình, ai có thể nói gì được đây?
Nếu thật sự “bắt” được Kim Phi, vậy là một bước lên trời rồi.
Đương nhiên, cũng có không ít cô nương lựa chọn kết toán rời đi.
Chung quy thì bây giờ làng Tây Hà có rất nhiều nhà xưởng, Kim Phi cũng trả công cao.
Trong nhà rất nhiều cô nương không chỉ có một người làm công, tạm thời các cô ấy không đi làm, người nhà cũng vẫn nuôi sống bọn họ được.
Quan Hạ Nhi cũng không ngăn cản, tính tiền cho các cô nương này ngay lập tức.
Không tới giữa trưa, Tiểu Ngọc đã cầm kết quả thống kê được tới tìm Quan Hạ Nhi.
“Tẩu tẩu, tính ra rồi, công nhân nam có năm người chọn tính tiền rời đi, những người khác đều đồng ý làm gia nô.”
Tiểu Ngọc nói: “Công nhân nữ có 320 người tính tiền, còn lại 30% đã thành thân, đều lựa chọn làm gia nô, 70% cô nương chưa thành hôn, gần như đều chọn gả cho tiên sinh làm thiếp.”
“Thu hết thẻ ngà lên đây chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Thu rồi, đã đưa lên ngựa chiến, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Ta cũng phái người truyền tin cho huyện phủ, bọn họ đã chuẩn bị hôn thư sẵn sàng, chỉ cần tẩu tẩu gật đầu, đưa thẻ ngà qua là được.”
Quan Hạ Nhi là chính thất của Kim Phi, chuyện nạp thiếp này không cần Kim Phi ra mặt, Quan Hạ Nhi có thể xử lí được.
Bây giờ gần như cả nha huyện Kim Xuyên đều bị Tiểu Ngọc xâm nhập hoàn toàn, ngay cả Quan Hạ Nhi cũng không cần ra mặt.
“Nếu huyện lệnh lão gia đã biết, phải làm sao để ngăn cản đây?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.
“Tẩu tẩu yên tâm, xử lí loại chuyện nhỏ như hôn thư, huyện lệnh chưa bao giờ hỏi đến, hơn nữa chúng ta không tới huyện nha xử lí, người ta tìm là bà mối và đội nha dịch, trừ phi Thái Lưu Dương biết kế hoạch của chúng ta, nếu không sẽ không phát hiện được.”
Tiểu Ngọc tự tin nói: “Cho dù hắn phát hiện cũng không sao, ta phái người canh chừng hắn rồi, chỉ cần hắn có thay đổi, người của ta sẽ phát hiện ngay.”
Để khuyến khích sinh sản, Đại Khang quản lí cực kì lơi lỏng trên phương diện nạp thiếp.
Tất cả các bà mối và đội nha dịch đưa thân đều có thể xử lí hôn thư.
Quan Hạ Nhi nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: “Người huyện lệnh lão gia phái tới, mất bao lâu thì tới làng được?”
“Tẩu tẩu yên tâm, trong vòng ba ngày, bọn họ không tới được đâu.” Tiểu Ngọc cười nói.
Giọng điệu cực kì tự tin.
“Đã thông báo hết cho các nơi như núi Thiết Quán, xưởng muối chưa?”
“Thông báo rồi, nếu không có gì bất ngờ, chắc là lúc này bọn họ cũng bắt đầu đưa thẻ ngà cho huyện phủ rồi.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta đã nói với bên huyện phủ, nếu bọn họ đưa đến trước, thì xử lí cho bọn họ trước.”
“Vẫn là Tiểu Ngọc nghĩ chu đáo.” Quan Hạ Nhi khen nói: “Thảo nào tướng công thích cô như vậy.”
Sau khi Tiểu Ngọc tiếp nhận tiểu đội Chung Minh, đúng là thay đổi rất lớn.
Cô ấy không còn dáng vẻ bất cẩn trong quá khứ, trở nên càng chín chắn hơn.
Nói tới đây, Quan Hạ Nhi đột nhiên nhớ ra gì đó, kéo tay Tiểu Ngọc hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Ngọc, cô chọn cái gì?”
“Ta… Ta… Ta còn có việc đi trước đây!”
Vừa rồi Tiểu Ngọc còn đối đáp trôi chảy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, xoay người muốn chạy.
“Cô chạy cái gì, ta còn chưa hỏi xong mà.” Quan Hạ Nhi ở phía sau gắng hỏi thêm: “Đông Đông chọn cái gì?”
Nhưng chân Tiểu Ngọc không dừng lại, cứ chảy thẳng đi.
Một lát sau, mấy con ngựa chiến lao ra khỏi làng Tây Hà, mang theo mấy ngàn cái thẻ ngà, đến thẳng huyện phủ Kim Xuyên.
Cùng lúc đó, gã thân tín của Thái Lưu Dương và đám nha dịch mới đi chưa được lộ trình.
“Đi cả buổi sáng mệt chết mất, trước mặt có một nhà trọ, chúng ta đi ăn gì đó rồi hãy đi tiếp.”
Gã thân tín thở hổn hển, dẫn bọn nha dịch chui vào quán trọ: “Tiểu nhị, bưng hết rượu ngon thịt thơm lên đây!”
Sau khi cơm no rượu đủ, đoàn người tiếp tục lên đường.
Nhưng đi chưa được năm dặm, bụng của tên thân tín đột nhiên kêu ùng ục.
Sắc mặt hắn biến đổi, nhanh chóng ôm bụng chui vào rừng cây nhỏ bên đường.
Phóng thích xong, vừa kéo quần đi ra, bụng hắn lại bắt đầu quặn thắt điên cuồng.
Gã thân tín lại nhanh chóng chạy vào rừng cây nhỏ lần nữa.
Cứ năm sáu lần như vậy, mãi cho đến khi tất cả mọi thứ trong bụng đều ra ngoài, cuối cùng bụng mới ngừng nghỉ.
Nhưng lúc này gã thân tín đã sắp không đứng được nữa rồi.
Tình trạng này thì tất nhiên không thể lên đường được, bọn nha dịch đành đưa gã thân tín quay về nhà trọ.
Chương 597: Người đầu tiên trong lịch sử
“Chủ quán, buổi trưa ông đã cho ta cái ăn gì thế hả?”
Vừa bước vào quán, gã thân tín đã chỉ vào chưởng quầy mắng to: “ Ông đây sau khi ăn cơm ở chỗ ông, vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu đau bụng, suýt chút nữa đã đau chết rồi đấy.”
“Đại nhân, oan uổng quá! Ngài cho ta mười lá gan nữa ta cũng không dám hại ngài!”
Chưởng quầy bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất nói: “Rượu và thịt giữa trưa đưa cho ngài đều là loại tốt nhất!”
“Vậy tại sao ông đây lại bị đau bụng?” Gã thân tín tức giận hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết!” Chưởng quầy oan ức nói: “Rượu và thịt lúc trưa những đại nhân khác cũng ăn, họ cũng đều không có việc gì...”
“Cái này...” Gã thân tín bị câu hỏi này chặn miệng.
Chưởng quầy nói không sai, buổi trưa gã thân tín và các nha dịch khác cùng nhau ăn cơm.
Màn thầu cùng trong một xửng hấp, rượu cũng là dùng vá múc từ một hũ.
Chồng bát đựng rượu tiểu nhị đem lên cũng là gã tự chọn.
Từ đầu đến cuối, chưởng quầy và tiểu nhị đều không có cơ hội hại gã.
“Thái sư gia, trên đường ngài còn ăn thứ gì khác nữa không?” Đội trưởng nha dịch hỏi.
“Dọc theo đường đi chúng ta đều là đi cùng nhau, ta còn có thể ăn lén ở nơi khác sao?” Gã thân tín bất mãn nói.
“Thái sư gia, ý của ta không phải như vậy.” Đội trưởng nha dịch nhanh chóng xua tay giải thích: “Ý của ta là trên đường ngài có ăn quả dại, băng tuyết gì không?”
“Ta thấy Thái sư gia hình như đã ăn mấy cục băng, còn ăn cả tuyết...”
Một người nha dịch khác nhỏ giọng nói.
“Sao vậy, những cái này không thể ắn sao?”
Thái sư gia đi cùng Thái Lưu Dương từ Giang Nam đến đây.
Nhiệt độ ở Giang Nam khá cao, bình thường không nhìn thấy băng tuyết.
Lúc đi đường thấy tuyết và băng đọng ở trên cây, gã cảm thấy khá hiếm lạ nên ăn một chút.
"Thái sư gia, ngài là người miền Nam, bình thường chưa bao giờ ăn những thứ này, đột nhiên ăn có khả năng sẽ không chịu nổi.”
Đội trưởng nha dịch nói: “Cho dù muốn thử cũng không nên một lần ăn quá nhiều.”
"Đúng đúng!"
Những nha dịch khác đều lần lượt gật đầu theo.
“Hừ, vậy sao không nhắc ta sớm một chút!”
Thái sư gia tức giận trợn mắt nhìn tên nha dịch đã thấy gã ăn băng kia.
“Thật xin lỗi, bình thường ở bên ngoài chúng tôi lúc khát cũng sẽ thường ăn tuyết, quên mất ngài mới đến Xuyên Thục, thật không ngờ ngài sẽ bị đau bụng.”
Nha dịch đó nhanh chóng khom người xin lỗi.
“Được rồi, được rồi, tìm cho ta một căn phòng, ta phải nằm nghỉ một lát.”
Thái sư gia cũng biết chuyện này không thể trách người khác được, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Chưởng quầy nhanh chóng sai tiểu nhị dọn dẹp căn phòng tốt nhất.
Đội trưởng nha dịch nhìn Thái sư gia đang được tiểu nhị đỡ lên lầu, trên môi nhếch mép cười khẩy.
Ăn băng đau bụng gì chứ, thực ra là do hắn bỏ thuốc vào bát rượu của Thái sư gia.
Thái sư gia mông trần ngồi xổm trong gió lạnh gần nửa giờ, không chỉ đi đại tiện đến mức gần như kiệt sức, còn bị đông lạnh không nhẹ, chiều hôm đó đã bị sốt cao.
Mà lúc này, trong một căn nhà ở huyện Kim Xuyên, năm đến sáu nha dịch và bà mối, cùng với mười mấy thành viên của tiểu đội Chung Minh, đang nhanh chóng điền tên vào hôn thư rồi đóng dấu.
Hơn hai mươi người làm đến nửa đêm, cuối cùng cũng giải quyết hết.
Hôn thư của Đại Khang chính là một tờ giấy mỏng, nhưng vẫn chất thành mấy chồng.
Sau khi xác nhận không bỏ sót ai, nha dịch và bà mối vui mừng cầm tiền thưởng rời đi.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xong! Nhà người ta một lần nạp thiếp cũng chỉ hai đến ba người, phu nhân của chúng ta quá lợi hại, cưới cho tiên sinh hơn mười nghìn thiếp!”
Tổ trưởng của đội Chung Minh cười nói: “Từ xưa tới nay, tiên sinh nhà chúng ta chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử nạp thiếp nhiều vậy!”
“Phu nhân cũng không còn cách nào khác, nếu không huyện lệnh sẽ phong tỏa tất cả xưởng của chúng ta.”
Một thành viên của tổ vừa dọn hôn thư vừa nói: “Bây giờ gần như bách tính của cả huyện đều dựa vào xưởng của tiên sinh để kiếm sống, xưởng bị phong tỏa mọi người sống kiểu gì được?”
“Năm nay vốn dĩ đã gặp thiên tai, nếu không phải tiên sinh nhân từ, toàn bộ Kim Xuyên không biết sẽ chết bao nhiêu người, thật sự không biết tên cẩu quan Thái Lưu Dương này nghĩ như thế nào mà vào lúc này lại làm khó tiên sinh.”
Một người khác cũng mắng.
“Ta đoán Thái Lưu Dương cũng bị người khác ép buộc, nếu không hắn là người mới tới đây, chắc chắn không dám trêu chọc tiên sinh.”
Tiểu đội trưởng nói: "Không biết người đứng sau Thái Lưu Dương là ai!”
“Cho dù là ai, sau khi tiên sinh trở về nhất định sẽ cho hắn một bài học.”
“Tuy tiên sinh có tước vị, lại không có chức quan, Thái Lưu Dương sau lưng vừa có người giật dây, đối phó hắn chỉ sợ không dễ dàng.” Tiểu đội trưởng gật đầu.
“Ta thấy rất dễ dàng! Tiên sinh có nhà xưởng, những người làm quan kia, ai mà không có người đứng sau chứ? Bọn họ có thể làm khó tiên sinh, tiên sinh cũng có thể làm khó bọn họ.”
Tổ viên tức giận bất bình nói: “Đợi tiên sinh trở về, cũng dùng chiêu này đối phó bọn họ có được không?”
“Tiểu Lưu, ngươi còn quá trẻ tuổi!”
Tổ trưởng nói: “Thực ra thuê người làm việc cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần tiên sinh chịu thông đồng với bọn họ, bọn họ không những không làm khó tiên sinh mà tiên sinh còn có thể kiếm một khoản tiền.
Chỉ là tiên sinh hiền lành, thương bách tính, không muốn dựa vào thiên tai để làm giàu.
Khoảng thời gian trước ta trở về thôn họp, nghe nói tiên sinh muốn cứu trợ thiên tai đã cản trở con đường làm giàu của nhiều người có quyền lực.
Chuyện lần này, rõ ràng là những kẻ có quyền sau lưng Thái Lưu Dương chỉ thị hắn cố tình làm khó tiên sinh, cảnh cáo tiên sinh.
Thái Lưu Dương có thể phong tỏa xưởng của chúng ta bởi vì hắn là huyện lệnh, tiên sinh lại không có chức quan, muốn dùng chiêu này đối phó bọn họ chỉ có thể đi báo quan.
Nhưng từ xưa đến nay, người làm quan sẽ che dấu cho nhau, ngươi có tin tiên sinh báo quan thì sẽ không có ai xử lý không?”
“Tổ trưởng ngài nói như vậy chẳng phải là chúng ta chỉ có thể nhận thua ư?”
Người trong tổ tức giận bất bình nói.
“Chưa chắc, chúng ta không nghĩ ra cách không có nghĩa tiên sinh cũng không nghĩ ra. Ví dụ lần này, ai có thể ngờ phu nhân sẽ có một chiêu như vậy?”
Tổ trưởng nói: “Hơn nữa tiên sinh không phải chiến đấu một mình, còn có Khánh Hầu gia và Cửu công chúa, thật sự đánh nhau thì người cuối cùng tổn thất chưa chắc là tiên sinh”.
Mấy người nói chuyện, sắp xếp lại hôn thư và khế ước bán thân, sáng sớm ngày hôm sau sai người đưa đến núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, làng Tây Hà...
Thái Lưu Dương vẫn đang đợi thư hồi báo của gã thân tín, kết quả gã thân tín lại bị khiêng về.
Gã thân tín dù sao cũng lớn tuổi, một đêm sốt cao không ngừng, buổi sáng tỉnh lại đã bắt đầu mơ hồ.
Bọn nha dịch sợ gã chết ở nhà trọ, không biết báo cáo như thế nào nên nhanh chóng tìm chưởng quầy tháo ra một cánh cửa và khiêng gã về.
Thái Lưu Dương tức giận đến mức giậm chân, lại không có cách nào, chỉ có thể phái người một lần nữa đi đến làng Tây Hà.
Lúc này hôn thư và khế ước bán thân đã phát đến trong tay mỗi công nhân, ngược lại Tiểu Ngọc không phái người đến gây rối nữa.
Người của Thái Lưu Dương thuận lợi đến làng Tây Hà.
Hôm sau người đó quay về báo cáo tin tức liên quan đến tiểu thiếp và gia nô.
Thái Lưu Dương lập tức biết trong nha huyện có nội gián, lại không có cách làm gì được.
Gã thân tín duy nhất của hắn ở Kim Xuyên bây giờ đã bị bệnh, ngay cả một thuộc hạ có thể dùng cũng không có.
Thậm chí hắn luôn có cảm giác sợ hãi khi bị người khác nhìn chằm chằm.
Ngồi trước ngọn đèn dầu đến nửa đêm, Thái Lưu Dương cũng không nghĩ ra cách đối phó Kim Phi, chỉ có thể bất lực truyền tin cho đám quyền quý.
Đám quyền quý sau khi nhận được tin lại tụ họp cùng nhau.
Chương 598: Ra đòn hiểm
“Thái Lưu Dương cũng quá bất tài, Kim Phi không có ở Kim Xuyên, đường đường huyện lệnh mà ngay cả một thôn cũng không quản nổi”.
Người đầu tiên mắng chửi vẫn là Từ mập.
“Thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Thái Lưu Dương được.”
Lão già râu dê bất đắc dĩ nói: “Suy cho cùng Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, lại là hang ổ của Kim Phi, thời gian Thái Lưu Dương đến Kim Xuyên còn quá ngắn, e rằng ngay cả nha huyện còn chưa kiểm soát được, làm việc tất nhiên cũng lực bất tòng tâm.”
Thật ra lão già râu dê rất bất mãn với hành động của Thái Lưu Dương, nhưng gia tộc sau lưng chống đỡ cho Thái Lưu Dương cũng là người chống đỡ cho ông ta.
Không so sánh thì sẽ không đau thương.
Trước đây đám quyền quý đều cảm thấy Tạ Hỉ Quang bất tài, bây giờ có Thái Lưu Dương làm nền, lại thấy Tạ Hỉ Quang rất có năng lực.
Người nhà họ Tạ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
“Nói vòng đi vòng lại cũng là Thái Lưu Dương vô dụng, nếu tam ca của ta đi cùng ông ta, chỉ quản lý một huyện ư? Nói không chừng đã đuổi được tiêu cục của Kim Phi ra khỏi Quảng Nguyên rồi?”
“Chuyện đã đến nước này, bây giờ nói những lời này có tác dụng gì, mấy người nhanh chóng nghĩ cách đi!”
Thái giám ngồi đầu vỗ bàn nói: “Tin tức ta nhận được, năm nhánh quân Trấn Viễn đột nhiên đổi hướng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay một lần nữa, mấy người cãi nhau vài ngày nữa, lương thực bị cướp đừng trách ta không nhắc nhở!”
Sau lần đầu tiên quân Trấn Viễn ra tay tiêu diệt thổ phỉ, đám quyền quý lập tức ra lệnh cho thổ phỉ trên tuyến đường tiến quân của quân Trấn Viễn mang theo lương thực chuyển đi chỗ khác.
Thời gian gấp gáp, không có khả năng tìm được kho lương thực tạm thời, chỉ có thể bắt mỗi tên thổ phỉ mang theo nhiều hơn một chút.
Có xe thì dùng xe kéo, không có xe chỉ có thể vác trên vai.
Sợ nếu xếp thành một đống thì sẽ bị quân Trấn viễn bao vây và tiêu diệt như cũ, các thủ lĩnh đã ra lệnh cho bọn thổ phỉ chia thành tốp nhỏ mang theo lương thực phân tán chạy vào trong núi trốn quân Trấn Viễn.
Nhưng kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ của Trương Lương quả thực quá phong phú, sớm đã đoán được bọn chúng sẽ làm như vậy.
Sau khi hành quân hai ngày, họ bất thình lình chuyển hướng, sau đó dùng hết tốc độ lên đường, tập kích bất ngờ sào huyệt của một số nhóm thổ phỉ không nằm trên tuyến đường trở về.
Những nhóm thổ phỉ này bị đánh trở tay không kịp, bị quân Trấn Viễn diệt trừ tận gốc.
Đám quyền quý vừa tức giận mắng Trương Lương, vừa ra lệnh cho bọn thổ phỉ bỏ chạy lúc trước mang lương thực quay về hang ổ cũ.
Gần đây giá lương thực ở toàn Xuyên Thục đều tăng vọt, bọn chúng lo lắng thổ phỉ sẽ mang lương thực chạy trốn.
Việc bọn chúng lo lắng đã xảy ra.
Có không ít thổ phỉ sau khi đưa lương thực rời đi đã không còn quay lại nữa.
Nhóm thổ phỉ ít nhất cũng mất gần một phần lương thực, còn nhóm thổ phỉ nhiều nhất tổn thất đến hơn ba phần.
Sau khi đám quyền quý biết tin lại tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng điều càng làm bọn chúng tức giận hơn là Trương Lương vậy mà quay lại đánh bất ngờ.
Bọn thổ phỉ vừa mới chạy về kia còn chưa kịp thở đã bị quân Trấn Viễn tiêu diệt.
Đám quyền quý từng thử phái người đi tìm Trương Lương thương lượng, nhưng Trương Lương căn bản không để ý đến bọn chúng.
Kim Phi từng nói với anh ta, thiên chức của quân nhân là chiến đấu, không thể lùi bước, cũng không cần cân nhắc lợi hại, điều quan trọng nhất là hoàn thành mục tiêu chiến lược.
Càng không thể thỏa hiệp.
Bởi vì nếu thỏa hiệp một lần thì sẽ thỏa hiệp lần thứ hai.
Cuộc trò chuyện đó, Trương Lương vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Anh ta cũng biết, nếu Kim Phi ở đây, chắc chắn cũng sẽ không để anh ta thỏa hiệp.
Hơn nữa anh ta cũng tin tưởng Đường Đông Đông, tin tưởng Trịnh Phương, tin tưởng bọn họ có thể giữ được làng Tây Hà.
Vì vậy, Trương Lương phớt lờ lời cảnh cáo của đám quyền quý, tiếp tục tiêu diệt bọn thổ phỉ theo kế hoạch của mình.
Đám quyền quý không còn cách nào nên mới sai Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương đi kiếm chuyện.
Nhưng kế hoạch của hai bọn họ đều thất bại.
Đám quyền quý ở đây tổng cộng có mấy nhà, dù cho có thể hô mưa gọi gió ở kinh thành nhưng lúc này đối phó với một Nam tước, một thôn làng nhỏ nhoi mà lại có cảm giác bất lực hết cách đối phó.
“Các vị lúc nãy không phải còn cãi nhau rất náo nhiệt, sao lại không nói chuyện nữa?”
Thái giám ngồi đầu hừ một tiếng, quay đầu nhìn lão già râu dê: “Chu đại nhân, ngươi có kế gì hay không?”
“Công công, Kim Phi làm ăn đều rất minh bạch, mọi thủ tục đều đầy đủ, thật sự không phát hiện ra sai sót lớn nào.”
Lão già râu dê bất lực nói: “Dù sao cũng không thể phái người đi đánh Kim Xuyên đúng không?”
Đây là lợi ích của việc Kim Phi thành lập bộ pháp vụ, có thể trước tiên có thể tránh né được hầu hết các sơ hở.
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương kiếm chuyện, cũng chỉ là bới lông tìm vết mà thôi, Quan Hạ Nhi dễ dàng đối phó được.
Tất cả mấy tên quyền quý nghe lão già râu dê nói như vậy, lần lượt im lặng.
Chỉ có duy nhất một người đàn ông trung niên gầy gò đứng sau Từ mập có vẻ suy tư.
Một lúc sau, ông ta cúi người nói nhỏ vào tai của Từ mập.
Lúc đầu vẻ mặt Từ mập vẫn bình thường, nhưng càng nghe ánh mắt càng sáng lên.
Cuối cùng gã vỗ bàn lớn tiếng nói: “Trần sư gia, cách này của ông rất tuyệt vời!”
Những quyền quý khác bị động tác của Từ mập làm giật mình, lần lượt quay đầu lại.
“Từ đại nhân, ngài có biện pháp đối phó à?” Đại thái giám hỏi.
Từ mập rất hưởng thụ cảm giác được chú ý này, đắc ý nói: “Ta thấy lúc nãy Chu đại nhân nói không đúng, tại sao chúng ta không dám phái người đi đánh Kim Xuyên?”
“Từ mập, ngươi điên à?” người nhà họ Tạ bĩu môi nói : “Vô duyên vô cớ đi đánh Kim Xuyên, không cần Cửu công chúa trở về, quân Trấn Viễn thẳng thừng tiêu diệt ngươi luôn thì bệ hạ cũng sẽ không nói được gì.”
“Họ Tạ ngươi nghe người khác nói rõ ràng đã không được sao?”
Từ mập nói: “Ta chỉ nói phái người đi đánh Kim Xuyên, chứ đâu nói phái binh đi đánh!”
“Không phái binh ngươi còn có thể phái ai, chẳng lẽ ngươi còn có thể phái thổ phỉ đi đánh?”
Người nhà họ Tạ khinh thường liếc Từ mập.
“Tại sao không thể chứ?” Từ mập nói: “Mùa thu, Kim Phi đã phái Trương Lương dẫn người tiêu diệt thổ phỉ ở khắp Quảng Nguyên, ngươi nói xem thổ phỉ ở quanh Quảng Nguyên có hận Kim Phi không?
Quân Trấn Viễn hiện tại đang điên cuồng trấn áp thổ phỉ, ngươi nói xem thổ phỉ trên đường từ Tây Xuyên đến Quảng Nguyên có sợ không?
Chúng ta hứa hẹn một ít lợi ích, ngươi nghĩ bọn họ có sẵn lòng đi đánh làng Tây Hà không?”
Nghe Từ mập nói như vậy, sắc mặt của đám quyền quý dần dần trở nên nghiêm túc.
Đúng vậy, bọn họ không thể trực tiếp phái quân đi đánh làng Tây Hà nhưng bọn thổ phỉ có thể.
Dù sao bọn thổ phỉ cũng đang chạy trốn, chỉ cần có lợi ích ngay cả tạo phản cũng không thành vấn đề.
Sau khi đánh xong thì rời đi, Cửu công chúa cũng hết cách.
Nghĩ đến đây, mắt đám quyền quý càng lúc càng phát sáng.
“Ta thấy cách này của Từ đại nhân rất tuyệt!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
Đám quyền quý lần lượt tán thành.
“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tạm thời quyết định như vậy.”
Đại thái giám mỉm cười gật đầu: “Tuy nhiên, việc này rất quan trọng, nhất định phải tính toán cẩn thận, phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo trước khi hành động, không thể thất bại trở về như Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương, làm tăng thêm trò cười!”
“Đúng, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải nhổ tận gốc tên Kim Phi kia!” Từ mập nhanh chóng gật đầu.
“Từ đại nhân, ta thấy sư gia đứng sau lưng ngươi rất nhanh trí, sao trước đây chưa từng gặp nhỉ?”
Đại thái giám lúc nãy đã chú ý đến người cao gầy đứng sau Từ mập, tò mò hỏi.
Chương 599: Đỉnh Song Đà bị tập kích
Lợi dụng bọn thổ phỉ để đối phó với Kim Xuyên quả thực là một ý kiến hay.
Một tên giàu có ngu ngốc như tên Từ mập này tuyệt đối không thể nghĩ ra cách như vậy.
Tất cả bọn quyền quý cũng cùng nhau quay đầu lại nhìn vị sư gia ở đằng sau lưng gã.
“Vị này là Trần sư gia, lúc trước ở Giang Nam, mới quay lại đây mấy ngày trước.”
Từ mập giới thiệu.
“Chính là vị tiên sinh ở Giang Nam đã thuyết phục bọn thủy tặc phục kích tiểu thiếp của Kim Phi, dụ Kim Phi ra ngoài sao?” Đại thái giám hỏi.
“Đó là ca ca của ngài ấy - Đại Trần sư gia. Vị này là đệ đệ Tiểu Trần sư gia.”
Từ mập đáp: “Đại Trần sư gia phụ trách thâm nhập vào hang ổ của thủy tặc còn Tiểu Trần sư gia phụ trách hỗ trợ ở bên ngoài.
Sau đó, khi phục kích xong, Đại Trần sư gia lo lắng thủy tặc sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn tiêu diệt, nên đã đi cùng thủy tặc đến tận Đông Hải, bây giờ vẫn đang trên đường về.”
“Hai vị Trần sư gia quả thật trí dũng song toàn!” Đại thái giám khen ngợi.
Từ mập cũng có phần đắc ý.
Đại gia tộc nuôi tử sĩ, cũng sẽ nuôi mưu sĩ.
Tử sĩ có thể được đào tạo thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng mưu sĩ lại rất khó để đào tạo ra.
Luận về văn rất khó để công nhận ai giỏi nhất, luận về võ lại rất dễ định thắng thua.
Tử sĩ có thực lực hay không, sắp xếp một vài trận tỷ võ là có thể nhìn ra được ngay.
Dù sao cũng không thể giả vờ là bản thân có võ được, bị đánh bại chính là bị đánh bại.
Mười một mười hai tuổi mà vẫn còn không ổn thì sẽ bị loại bỏ.
Nhưng đào tạo mưu sĩ lại phức tạp hơn nhiều.
Đầu tiên phải cho bọn họ đọc sách, đọc đến khi mười mấy tuổi mới từ từ để bọn họ xử lí một vài chuyện đơn giản.
Kiểm tra một mưu sĩ có đạt chuẩn hay không, cần phải trải qua một thời gian dài.
Quá trình này cũng phức tạp hơn nhiều so với kiểm tra tử sĩ.
Nhưng nếu mưu sĩ mà ra tay, thì hậu quả mang lại sẽ luôn luôn lớn hơn so với tử sĩ.
Ví dụ như lần này, hai huynh đệ Trần sư gia không cần sử dụng một binh một tốt nào của nhà họ Từ, chỉ cần mê hoặc bọn thủy tặc đã có thể giết chết được hơn trăm nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội. Hai huynh đệ bọn họ vẫn còn có thể toàn vẹn mà rút lui.
Sau chuyện này, ngay cả một chút tin tức của bọn họ, Kim Phi cũng không tìm được, muốn báo thù cũng không biết là ai đã làm.
Nhìn lại vụ việc ban đầu tử sĩ hộ vệ của Chu Văn Viên giết vài tên phủ binh ở thành Quảng Nguyên đã bị Kim Phi đuổi giết giống như chó nhà có tang.
Sau chuyện này, nhà họ Chu cũng phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Nếu lúc ấy Chu Văn Viên dẫn theo một mưu sĩ thì sự việc chắc chắn sẽ không đến bước đường đó.
Nhưng mưu sĩ lại quý giá hơn tử sĩ nhiều. Cấp bậc của Chu Văn Viên vẫn chưa đủ để gia tộc sắp xếp cho hắn một mưu sĩ.
Mà một mình Từ mập lại có hai mưu sĩ, đủ khiến cho các tên công tử khác phải ghen tị.
“Nếu kế này là do Trần sư gia nghĩ ra, vậy ta muốn mời Trần sư gia cùng bàn kế tiếp theo, Từ đại nhân có đồng ý không?” Đại thái giám hỏi.
“Ta dẫn Tiểu Trần sư gia tới đây là để bày mưu tính kế, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.”
Cho dù trong lòng Từ mập cảm thấy không vui, nhưng lúc này cũng chỉ đành cắn răng đồng ý.
“Mọi người thấy thế nào?” thái giám lại nhìn về những tên quyền quý khác.
“Được!” Tất cả đều lần lượt gật đầu đồng ý.
Bây giờ Trương Lương vẫn đang tiếp tục diệt trừ thổ phỉ, bọn quyền quý cũng không dám lãng phí thời gian.
Hôm đó, tất cả đều ở lại, thảo luận đến tận khi trời sáng mới lập ra được một kế hoạch hay.
Đại thái giám sắp xếp lại kế hoạch thêm một lần, xác nhận không còn chỗ nào sơ suất mới nhìn Trần sư gia: “Trần sư gia, tiếp theo phải dựa vào ngài rồi!”
Nghề nào cũng có đặc thù riêng, trách nhiệm của mưu sĩ chính là bày mưu tính kế.
Kế hoạch lần này do Trần sư gia đề ra đầu tiên, cũng là ông ta chủ đạo hoàn thành.
Cộng thêm việc huynh đệ họ Trần đã từng có kinh nghiệm mê hoặc thủy tặc ở Giang Nam nên bọn quyền quý cùng nhất trí quyết định để Trần sư gia dẫn đội đi thực hiện kế hoạch này.
“Đa tạ sự yêu mến của công công và các vị đại nhân, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác này!”
Trần sư gia chắp tay bảo đảm.
Ăn xong bữa sáng, Trần sư gia cũng không nghỉ ngơi, trước tiên ông ta ra lệnh cho người thả bồ câu đưa thư đi, sau đó dẫn một đội kỵ binh chạy về hướng Bắc.
…
Làng Tây Hà.
Cùng với thời gian dần trôi, các công nhân cũng dần dần làm quen với ảnh hưởng của việc trở thành nô lệ và tiểu thiếp mang lại.
Ngôi làng lại trở về trạng thái lúc trước.
Từng công trường và công xưởng lần lượt làm việc trở lại.
Trong nhà của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đặc biệt gọi Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông tới nhà ăn cơm.
“Quận trưởng và huyện lệnh không còn làm loạn gì nữa chứ?”
Quan Hạ Nhi múc cho Tiểu Ngọc một muỗng canh thịt, hỏi.
“Tạm thời không có xảy ra chuyện gì bất thường.” Tiểu Ngọc đáp: “Ta cũng làm theo cách đặt mình vào người khác mà tiên sinh đã dạy cho, bảo bộ pháp vụ đặt bản thân vào địa vị kẻ địch, sắp xếp lại từng công xưởng một phen, xem xem còn có sơ hở gì không.”
“Có chỗ sơ hở sao?” Đường Đông Đông hỏi.
“Có lẽ không phát hiện ra gì, nếu không pháp vụ đã tới tìm ta rồi.” Tiểu Ngọc đáp.
“Vậy thì tốt.” Quan Hạ Nhi nói: “Nếu pháp vụ không bận thì bảo bọn họ vất vả một chút, sắp xếp lại thêm hai lần, đừng bỏ qua cái gì.”
“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó gắp cho Tiểu Nga một cái đùi gà: “Tiểu Nga, sao hôm nay lại biết điều thế?”
“Bị nhốt vào trong phòng tối rồi.” Đường Đông Đông không nhịn được bật cười.
Thời gian trước Tiểu Nga giận dỗi Quan Hạ Nhi, lúc đó ở Quảng Nguyên lại xảy ra chuyện. trong lòng Quan Hạ Nhi buồn bực, ném thẳng Tiểu Nga vào phòng tối nhỏ nhốt lại một ngày một đêm.
Phòng tối nhỏ là nơi mà ngay cả nhân viên hộ tống cũng phải sợ hãi, một cô bé như Tiểu Nga sao có thể chịu đựng được nổi chứ?
Sau khi được thả ra, cô bé đã hoàn toàn trở lên ngoan ngoãn.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Nga, Tiểu Ngọc cũng bật cười.
“Các tỷ chờ đó, đợi anh rể của muội quay về, muội sẽ tố cáo để nhốt các tỷ vào phòng tối nhỏ!”
Tiểu Nga nhìn ba người Quan Hạ Nhi, thầm lẩm bẩm.
Lúc trước Tiểu Nga gây chuyện ở trong làng, Quan Hạ Nhi không chỉ một lần đề nghị nhốt cô bé vào trong phòng tối nhỏ nhưng đều bị Kim Phi ngăn cản lại.
Sau đó còn đặc biệt nhắc nhở Quan Hạ Nhi, phòng tối nhỏ rất dễ để lại bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ.
Bình thường Quan Hạ Nhi luôn nghe theo lời của Kim Phi, nhưng trong việc giáo dục Tiểu Nga, cô lại cảm thấy Kim Phi hơi cưng chiều Tiểu Nga rồi.
Đứa con có hiếu bước ra từ gậy gộc, có đứa trẻ nào ở trong làng lớn lên mà không bị đánh mắng chứ?
Chỉ có Kim Phi là khác. Mỗi lần Tiểu Nga phạm lỗi, Kim Phi chỉ nói đạo lý với cô bé.
Theo Quan Hạ Nhi thấy, đều này là hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.
Một đứa trẻ, có thể nghe hiểu được cái gì chứ?
Nhưng Kim Phi đã sẵn lòng giảng giải vậy, cô cũng không ngăn cản Kim Phi.
Lúc ba người đang ăn cơm, A Cúc đẩy cửa xông vào với vẻ mặt lo lắng.
Mai, Lan, Trúc, Cúc là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam
A Mai ở Tây Xuyên bảo vệ Khánh Mộ Lam, A Lan đi cùng Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam. A Trúc và A Cúc ở lại để chia nhau bảo vệ cho Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi.
Đội cận vệ của Kim Phi không có ở đây, hiện tại dẫn dắt đội phụ trách bảo vệ gia đình Kim Phi chính là A Cúc.
“A Cúc, sao vậy?”
Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng buông đũa xuống.
A Cúc từ nhỏ đã được Khánh phủ đào tạo, rất để ý các loại lễ nghi. Nếu không phải là việc gấp, chắc chắn sẽ không đẩy cửa xông vào.
“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, Tiểu Ngọc tổ trưởng, bọn thổ phỉ vừa tấn công vào xưởng muối ở đỉnh Song Đà!” A Cúc nhanh chóng nói.
“Không phải toàn bộ thổ phỉ ở Quảng Nguyên đều đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ rồi sao? Thổ phỉ ở đâu tới vậy?” Tiểu Ngọc cau mày hỏi.
“Trong thư nói bọn chúng đi thuyền từ sông lên đây. Nhưng lại không nói là thổ phỉ ở đâu, có thể bên phía đỉnh Song Đà cũng không biết.”
A Cúc vừa nói, vừa lấy một tờ giấy nhỏ từ trong tay áo đưa cho Tiểu Ngọc.
Chương 600: Tẩu tẩu cho ý kiến đi
Tờ giấy nhỏ là nhờ bồ câu đưa thư gửi tới đây thông qua đỉnh Song Đà.
Chờ Tiểu Ngọc xem xong, Quan Hạ Nhi sốt ruột hỏi: “Trên thư nói sao? Đỉnh Song Đà không sao chứ?”
“Tạm thời đỉnh Song Đà không có việc gì, nơi đội nhân viên hộ tống đóng giữ chiếm lợi thế địa hình, còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, bảo vệ cho tất cả các miệng núi.”
Tiểu Ngọc nói: “Nhưng kẻ địch quá đông, đỉnh Song Đà đã bị bao vây, còn có không ít thương nhân vận chuyển muối và nhân viên thương hội bị thổ phỉ giết chết.”
Địa hình đỉnh Song Đà dễ thủ khó công, nhưng cũng dễ bị người ta bao vây.
Đường xuống núi cũng chỉ có mấy đường, một khi bị kẻ địch lấp kín, người trên núi sẽ không đi xuống được.
Nếu số nhân viên hộ tống đóng giữ nhiều, ngược lại còn có thể mở ra một con đường máu để phá vòng vây.
Nhưng Kim Phi đi Tây Xuyên đã dẫn đi không ít nhân viên hộ tống, Đường Tiểu Bắc ở Giang Nam cũng thành lập các điểm dừng cho thương hội và tiêu cục liên tục, những điểm dừng này cũng cần nhân viên hộ tống trấn thủ.
Mặc dù Trịnh Phương vẫn tuyển binh mới không ngừng, truyền máu cho mọi nơi, nhưng những thanh niên trai tráng quanh Kim Xuyên phù hợp với yêu cầu của nhân viên hộ tống, cơ bản đều bị chiêu mộ gần hết rồi, nên công tác tuyển binh mới cũng không thuận lợi lắm.
Hơn nữa cho dù tuyển được binh mới, cũng cần có thời gian để huấn luyện.
Điều này dẫn tới cảnh trước mắt lực lượng phòng vệ trong các nhà xưởng của Kim Phi đều không mạnh lắm.
Lúc trước khi Kim Phi chưa rời đi, có hai đại đội đóng quân ở đỉnh Song Đà, nhưng bây giờ chỉ còn trung đội, số người đã bị rút đi hơn phân nửa.
Ba trung đội mượn địa hình và thành lũy để phòng ngự, vấn đế cũng không lớn, nhưng để phá vòng vây thì rất nguy hiểm.
Quan trọng là một khi bọn họ phá vòng vây, kẻ địch lại tấn công, thì ngay cả người phòng ngự cũng không có.
Nhỡ đâu bị thổ phỉ vọt lên núi là toang.
“Quá nhiều thổ phỉ ư?” Đường Đông Đông hỏi: “Có bao nhiêu?”
“Trên thư nói, ít nhất năm sáu trăm, có người trốn ở chỗ tối hay không thì vẫn không xác định được!” Tiểu Ngọc đáp.
“Ít nhất là năm sáu trăm hả?” Đường Đông Đông ớn lạnh: “Bọn họ nhảy ra từ đâu vậy?”
Thổ phỉ ở Quảng Nguyên đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ, cô ấy cho rằng nhiều nhất có khoảng một trăm người đi đánh đỉnh Song Đà là quá đủ rồi, ai ngờ giờ lại nhiều như vậy.
“Sông Gia Lăng chảy lên Quan Trung, rồi xuống Đông Hải, không biết bọn họ tới từ đâu.”
“Trạm gác không phát hiện à?” Đường Đông Đông nhíu mày hỏi.
Đỉnh Song Đà gần sông Gia Lăng, vận tải đường thủy cực kì nhanh chóng tiện lợi.
Cũng vì suy xét đến nguyên nhân này, Kim Phi mới xây xưởng muối ở ở đỉnh Song Đà.
Bên ta nhanh chóng tiện lợi, kẻ địch cũng được nhanh chóng tiện lợi.
Lúc bắt đầu xây xưởng, Kim Phi đã nghĩ đến khả năng có người ngồi thuyền đánh bất ngờ vào đỉnh Song Đà, cho nên có lập mấy trạm gác quan sát khác nhau ở thượng hạ du, theo dõi các con thuyền trên mặt sông.
Một khi phát hiện con thuyền khả nghi, sẽ nhanh chóng báo cho đỉnh Song Đà.
“Có lẽ thổ phỉ đã ngụy trang rồi, nên trạm gác không phát hiện ra.” Tiểu Ngọc nói: “Còn có một khả năng nữa là người của trạm gác cũng bị thổ phỉ tập kích, tóm lại là đỉnh Song Đà không nhận được báo động trước.”
Chung quy thì tiêu cục Trấn Viễn không phải là tổ chức của quan phủ, Kim Phi có thể phái người nhìn chằm chằm vào mặt sông, nhưng lại không có quyền dừng tàu của người khác để kiểm tra.
Thổ phỉ chỉ cần trốn trong khoang thuyền, là có thể tránh được trạm gác quan sát.
Kim Phi cũng không có cách nào, chỉ đành cố gắng bồi dưỡng khả năng quan sát của nhân viên hộ tống ở trạm gác.
“Điều tra!” Đường Đông Đông nói: “Tiêu Ngọc, không cần biết cô dùng cách gì, buộc phải tra ra xem bọn họ tới từ đâu!”
“Ta lập tức sắp xếp người đi điều tra, tin là chẳng mấy chốc sẽ có tin tức!”
Tiểu Ngọc lập tức đứng dậy: “Có lẽ tạm thời không tra ra được bọn họ tới từ đâu, nhưng ít cũng biết bọn họ tới từ hướng nào.”
“Đúng vậy!” Đường Đông Đông gật đầu: “Ngoài ra gọi Trịnh đại ca đến đây một chút.”
“Được!” Tiểu Ngọc ra ngoài sân, đang chuẩn bị cho người đi gọi Trịnh Phương, kết quả là tự Trịnh Phương đã chạy tới.
Phía sau còn có hai người Thiết Chùy, Thiết Ngưu đi theo.
Bây giờ Kim Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam đều không ở trong làng, công tác phòng thủ trong làng do Trịnh Phương phụ trách, hai người Thiết Ngưu, Thiết Chùy hỗ trợ.
Thiết Chùy từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng thân vệ của Kim Phi, sau khi bị thương ở thành Vị Châu, Đại Lưu trở thành đội trưởng thân vệ.
Sau khi vết thương khỏi anh ta đi theo Lạc Lan và Hàn Phong tới kinh thành xây dựng thị trường.
Khi Kim Phi rời Tây Xuyên, đã cố ý gọi anh ta và Hàn Phong từ kinh thành trở về.
Hàn Phong dẫn người đi Tây Xuyên hội hợp cùng Kim Phi, phụ trách việc tình báo, Thiết Chùy ở lại giúp đỡ Trịnh Phương, trấn giữ doanh trại.
Thiết Ngưu là chiến hữu của Trương Lương, xem như là nhân viên hộ tống số hai của tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ là tiểu đoàn trưởng của đoàn nhân viên hộ tống thứ hai, được Kim Phi tin cậy.
Những người từng chịu khổ cực kì quý trọng ngày lành khó có được, cho nên Thiết Ngưu làm việc vô cùng chăm chỉ, thường xuyên tự mình dẫn dắt nhân viên hộ tống, tiêu diệt những tên thổ phỉ dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn.
Uy danh hiển hách của tiêu cục Trấn Viễn trên giang hồ, gần như là do Thiết Ngưu dẫn người đánh ra.
Có lẽ vì giết nhiều người quá, nên bây giờ Thiết Ngưu càng im lặng hơn trước kia, khí thế càng dũng mãnh.
Vì sự an toàn trong làng, Trương Lương nuôi mấy con chó, buổi tối đi tuần tra cùng đội tuần tra.
Những con chó này bình thường rất hung dữ mạnh mẽ, nhưng vừa thấy Thiết Ngưu là tất cả đều sợ tới mức cụp đuôi vào, rụt cổ không dám lên tiếng.
Đa phần thời gian Thiết Ngưu đều bôn ba bên ngoài, lần này cũng là bị Kim Phi gọi về.
“Tiểu Ngọc, cô đi đâu vậy?” Trịnh Phương ngăn Tiểu ngọc lại hỏi.
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, nghe nói chuyện của đỉnh Song Đà, Trịnh Phương đi tìm Tiểu Ngọc trước, muốn hỏi thăm tình hình tỉ mỉ kĩ càng.
Kết quả là Tiểu Ngọc không ở đây, nên anh ta lại tìm tới chỗ này.
“Trịnh đại ca, tẩu tẩu sắp xếp cho ta đi xử lí tí việc, mọi người vào trước đi, ta sắp xếp xong sẽ tới ngay.”
Tiểu Ngọc nhanh chóng nói: “Vừa rồi Đường xưởng trưởng bảo ta đi tìm các người đấy.”
“Được!” Trịnh Phương gật đầu, dẫn Thiết Ngưu, Thiết Chùy vào sân.
Một lát sau, Tiểu Ngọc đã trở lại.
Khi về, đúng lúc nghe thấy Thiết Chùy nói: “Thiết Ngưu, huynh nói chuyện có đầu óc tí được không, rõ ràng là có người thừa dịp tiên sinh không ở đây, phòng thủ ở làng Tây Hà chúng ta trống rỗng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nếu huynh dẫn mấy trăm người đi đến đỉnh Song Đà, trong làng trống không, nhỡ có người đánh vào làng thì làm sao?”
“Đúng là vì bọn chúng muốn cháy nhà đi hôi của, chúng ta mới phải ra tay tàn nhẫn, khiến bọn chúng không dám tới nữa.”
Thiết Ngưu nói: “Nếu nói giống như đệ, chỉ dẫn hơn một trăm người qua đó, hợp lực với huynh đệ đỉnh Song Đà đánh cho bọn chúng bỏ chạy, nhỡ chúng ta vừa đi khỏi, bọn chúng lại tới nữa, phải làm sao?”
“Vậy để hơn một trăm người đóng giữ ở đỉnh Song Đà.” Thiết Chùy nói: “Xưởng muối ở đỉnh Song Đà quá quan trọng, không thể xảy ra bất kì sơ xuất nào, nếu không muối ăn của cả Quảng Nguyên sẽ thành vấn đề, cần phải có người ở lại lâu, không chỉ bảo đảm cho xưởng muối sản xuất bình thường, mà còn phải đảm bảo đưa được muốn ăn ra ngoài.”
“Xưởng muối quan trọng, núi Thiết Quán không quan trọng à? Hắc Thủy Câu không quan trọng sao? Núi Miêu Miêu không quan trọng chắc?”
Thiết Ngưu đầy sát khí nói: “Người của chúng ta bây giờ căn bản không đủ dùng, chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, tới một đứa giết một đứa, như vậy mới có thể khiến đám thổ phỉ biết rằng, tới Kim Xuyên gây chuyện sẽ chết thì bọn chúng mới là kẻ phải sợ hãi!”
“Đúng là cha huynh đặt cho huynh cái tên không sai tí nào, huynh chính là một cái đầu trâu sắt, chỉ biết giết giết giết, chẳng biết động não gì hết!”
“Đệ biết động não, vậy đệ nói xem bây giờ nên làm sao?”
“Ta…” Thiết Chùy bị hỏi cho câm nín.
Nếu anh ta có biện pháp, thì vừa nãy đã nói luôn rồi.
“Đệ cũng không biết phải làm sao, còn dông dài gì nữa? Một thằng đàn ông cao lớn trở nên càm ràm như đàn bà, có phải là ngâm trong thành lâu ở kinh thành nhiều quá, đến mức tâm huyết với tiêu cục Trấn Viễn cũng rớt hết rồi không?” Thiết Ngưu cười nhạo.
“Ta không muốn nói chuyện với con trâu ngang ngược, tẩu tẩu, tẩu cho ý kiến đi!”
Thiết Chùy không để ý Thiết Ngưu nữa, quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi.
Đã có Tiểu Ngọc báo trước, đa số dân lòng đều nghĩ kĩ xem nên lựa chọn như thế nào.
Thật ra đường sống mà bọn họ có thể lựa chọn cũng không nhiều lắm.
Mùa thu Xuyên Thục gặp thiên tai, bọn họ không làm công cho Kim Phi, sẽ bị đói chết.
Hơn nữa với hiểu biết của dân làng về Kim Phi, cũng hiểu làm nô gia cho Kim Phi sẽ không bị ngược đãi, cho nên gần như các công nhân nam đều không do dự ném thẻ ngà vào cái sọt ở giữa.
Đây cũng là điều trong lòng Quan Hạ Nhi đoán trước được, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lựa chọn của công nhân nữ.
Cô cho rằng đa số công nhân nữ chưa lập gia đình sẽ chọn làm nô tì, kết quả gần như các công nhân nữ chưa lập gia đình đều ném thẻ ngà vào cái sọt làm thiếp.
Ngay khi nhìn thấy một cô nương cầm thẻ ngà chuẩn bị ném vào sọt, Quan Hạ Nhi nhỏ giọng gọi cô ta lại.
Cô nương này là hàng xóm của mẹ đẻ nhà y, bây giờ đi theo đệ tử nữ của Mãn Thương làm việc ở phân xưởng luyện sắt.
Cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, Quan Hạ Nhi sợ cô ta không hiểu chuyện gì, nên nhắc nhở nói:
“Tiểu Linh Nhi, ngươi phải nghĩ kỹ, ném thẻ ngà vào cái sọt này, ngươi chính là tiểu thiếp của tướng công, sau này không dễ tái giá đâu.”
“Làm tiểu thiếp cho tiên sinh, không phải là gả cho tiên sinh sao?” Cô nương đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Đây chỉ là vì ứng phó với người của huyện lệnh, không coi là thật được.” Quan Hạ Nhi giải thích nói: “Tướng công vẫn chưa biết việc này, cho nên… Cho nên chàng sẽ không sống với ngươi, ngươi hiểu ý ta không?”
“Hiểu,” Cô nương gật đầu nói: “Nhưng thân thể của mẹ ta không tốt, không thể làm việc, ta còn phải làm việc để nuôi sống mẹ và đệ đệ… Thật ra làm nô tỳ và tiểu thiếp, về sau đều là người không thể tái giá, nhưng chung quy tiểu thiếp vẫn dễ nghe hơn nô tỳ một chút, hơn nữa gả cho đại anh hùng như tiên sinh, là phúc phận của ta.”
Quan Hạ Nhi thấy cô ta nói vậy, chỉ đành gật đầu bảo: “Vậy được, sau này ngươi muốn gả cho người khác, lại tới tìm ta, ta xóa bỏ hôn thư cho ngươi.”
“Hai làng ta đã không còn đàn ông độc thân nữa, tái giá cho người khác cũng là làm thiếp, còn không bằng gả cho tiên sinh.”
Cô nương lắc đầu: “Tiên sinh không sống với ta, thì ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho mẹ và đệ đệ, dù sao ta cũng có thể làm việc kiếm tiền nuôi bọn họ.”
…
Chuyện như vậy cũng diễn ra ở xưởng dệt.
Cho dù là xuất phát từ sự tự nguyện hay bất đắc dĩ bị ép, tóm lại tất cả công nhân nữ đều đưa ra lựa chọn.
Hơn nữa sập đập lúa cũng giống vậy, đa số cô nương đều chọn làm thiếp.
Các cô ấy có ý nghĩ giống cô nương kia, dù sao đều ảnh hưởng đến thanh danh, làm thiếp cũng đỡ hơn nô tỳ.
Thậm chí một số cô nương còn mừng thầm trong lòng.
Kim Phi gần như là vị hôn phu hoàn mĩ trong lòng mọi cô nương ở làng Tây Hà, nhưng Kim Phi còn chẳng biết bọn họ là ai, càng đừng nói tới chuyện cưới bọn họ.
Bây giờ trời xui đất khiến, thế mà lại thật sự gả cho Kim Phi rồi.
Không nói cái khác, ít nhất sau này có đùa giỡn Kim Phi, cũng là hợp tình hợp lí.
Sờ soạng nam nhân nhà mình, ai có thể nói gì được đây?
Nếu thật sự “bắt” được Kim Phi, vậy là một bước lên trời rồi.
Đương nhiên, cũng có không ít cô nương lựa chọn kết toán rời đi.
Chung quy thì bây giờ làng Tây Hà có rất nhiều nhà xưởng, Kim Phi cũng trả công cao.
Trong nhà rất nhiều cô nương không chỉ có một người làm công, tạm thời các cô ấy không đi làm, người nhà cũng vẫn nuôi sống bọn họ được.
Quan Hạ Nhi cũng không ngăn cản, tính tiền cho các cô nương này ngay lập tức.
Không tới giữa trưa, Tiểu Ngọc đã cầm kết quả thống kê được tới tìm Quan Hạ Nhi.
“Tẩu tẩu, tính ra rồi, công nhân nam có năm người chọn tính tiền rời đi, những người khác đều đồng ý làm gia nô.”
Tiểu Ngọc nói: “Công nhân nữ có 320 người tính tiền, còn lại 30% đã thành thân, đều lựa chọn làm gia nô, 70% cô nương chưa thành hôn, gần như đều chọn gả cho tiên sinh làm thiếp.”
“Thu hết thẻ ngà lên đây chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Thu rồi, đã đưa lên ngựa chiến, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Ta cũng phái người truyền tin cho huyện phủ, bọn họ đã chuẩn bị hôn thư sẵn sàng, chỉ cần tẩu tẩu gật đầu, đưa thẻ ngà qua là được.”
Quan Hạ Nhi là chính thất của Kim Phi, chuyện nạp thiếp này không cần Kim Phi ra mặt, Quan Hạ Nhi có thể xử lí được.
Bây giờ gần như cả nha huyện Kim Xuyên đều bị Tiểu Ngọc xâm nhập hoàn toàn, ngay cả Quan Hạ Nhi cũng không cần ra mặt.
“Nếu huyện lệnh lão gia đã biết, phải làm sao để ngăn cản đây?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.
“Tẩu tẩu yên tâm, xử lí loại chuyện nhỏ như hôn thư, huyện lệnh chưa bao giờ hỏi đến, hơn nữa chúng ta không tới huyện nha xử lí, người ta tìm là bà mối và đội nha dịch, trừ phi Thái Lưu Dương biết kế hoạch của chúng ta, nếu không sẽ không phát hiện được.”
Tiểu Ngọc tự tin nói: “Cho dù hắn phát hiện cũng không sao, ta phái người canh chừng hắn rồi, chỉ cần hắn có thay đổi, người của ta sẽ phát hiện ngay.”
Để khuyến khích sinh sản, Đại Khang quản lí cực kì lơi lỏng trên phương diện nạp thiếp.
Tất cả các bà mối và đội nha dịch đưa thân đều có thể xử lí hôn thư.
Quan Hạ Nhi nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: “Người huyện lệnh lão gia phái tới, mất bao lâu thì tới làng được?”
“Tẩu tẩu yên tâm, trong vòng ba ngày, bọn họ không tới được đâu.” Tiểu Ngọc cười nói.
Giọng điệu cực kì tự tin.
“Đã thông báo hết cho các nơi như núi Thiết Quán, xưởng muối chưa?”
“Thông báo rồi, nếu không có gì bất ngờ, chắc là lúc này bọn họ cũng bắt đầu đưa thẻ ngà cho huyện phủ rồi.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta đã nói với bên huyện phủ, nếu bọn họ đưa đến trước, thì xử lí cho bọn họ trước.”
“Vẫn là Tiểu Ngọc nghĩ chu đáo.” Quan Hạ Nhi khen nói: “Thảo nào tướng công thích cô như vậy.”
Sau khi Tiểu Ngọc tiếp nhận tiểu đội Chung Minh, đúng là thay đổi rất lớn.
Cô ấy không còn dáng vẻ bất cẩn trong quá khứ, trở nên càng chín chắn hơn.
Nói tới đây, Quan Hạ Nhi đột nhiên nhớ ra gì đó, kéo tay Tiểu Ngọc hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Ngọc, cô chọn cái gì?”
“Ta… Ta… Ta còn có việc đi trước đây!”
Vừa rồi Tiểu Ngọc còn đối đáp trôi chảy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, xoay người muốn chạy.
“Cô chạy cái gì, ta còn chưa hỏi xong mà.” Quan Hạ Nhi ở phía sau gắng hỏi thêm: “Đông Đông chọn cái gì?”
Nhưng chân Tiểu Ngọc không dừng lại, cứ chảy thẳng đi.
Một lát sau, mấy con ngựa chiến lao ra khỏi làng Tây Hà, mang theo mấy ngàn cái thẻ ngà, đến thẳng huyện phủ Kim Xuyên.
Cùng lúc đó, gã thân tín của Thái Lưu Dương và đám nha dịch mới đi chưa được lộ trình.
“Đi cả buổi sáng mệt chết mất, trước mặt có một nhà trọ, chúng ta đi ăn gì đó rồi hãy đi tiếp.”
Gã thân tín thở hổn hển, dẫn bọn nha dịch chui vào quán trọ: “Tiểu nhị, bưng hết rượu ngon thịt thơm lên đây!”
Sau khi cơm no rượu đủ, đoàn người tiếp tục lên đường.
Nhưng đi chưa được năm dặm, bụng của tên thân tín đột nhiên kêu ùng ục.
Sắc mặt hắn biến đổi, nhanh chóng ôm bụng chui vào rừng cây nhỏ bên đường.
Phóng thích xong, vừa kéo quần đi ra, bụng hắn lại bắt đầu quặn thắt điên cuồng.
Gã thân tín lại nhanh chóng chạy vào rừng cây nhỏ lần nữa.
Cứ năm sáu lần như vậy, mãi cho đến khi tất cả mọi thứ trong bụng đều ra ngoài, cuối cùng bụng mới ngừng nghỉ.
Nhưng lúc này gã thân tín đã sắp không đứng được nữa rồi.
Tình trạng này thì tất nhiên không thể lên đường được, bọn nha dịch đành đưa gã thân tín quay về nhà trọ.
Chương 597: Người đầu tiên trong lịch sử
“Chủ quán, buổi trưa ông đã cho ta cái ăn gì thế hả?”
Vừa bước vào quán, gã thân tín đã chỉ vào chưởng quầy mắng to: “ Ông đây sau khi ăn cơm ở chỗ ông, vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu đau bụng, suýt chút nữa đã đau chết rồi đấy.”
“Đại nhân, oan uổng quá! Ngài cho ta mười lá gan nữa ta cũng không dám hại ngài!”
Chưởng quầy bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất nói: “Rượu và thịt giữa trưa đưa cho ngài đều là loại tốt nhất!”
“Vậy tại sao ông đây lại bị đau bụng?” Gã thân tín tức giận hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết!” Chưởng quầy oan ức nói: “Rượu và thịt lúc trưa những đại nhân khác cũng ăn, họ cũng đều không có việc gì...”
“Cái này...” Gã thân tín bị câu hỏi này chặn miệng.
Chưởng quầy nói không sai, buổi trưa gã thân tín và các nha dịch khác cùng nhau ăn cơm.
Màn thầu cùng trong một xửng hấp, rượu cũng là dùng vá múc từ một hũ.
Chồng bát đựng rượu tiểu nhị đem lên cũng là gã tự chọn.
Từ đầu đến cuối, chưởng quầy và tiểu nhị đều không có cơ hội hại gã.
“Thái sư gia, trên đường ngài còn ăn thứ gì khác nữa không?” Đội trưởng nha dịch hỏi.
“Dọc theo đường đi chúng ta đều là đi cùng nhau, ta còn có thể ăn lén ở nơi khác sao?” Gã thân tín bất mãn nói.
“Thái sư gia, ý của ta không phải như vậy.” Đội trưởng nha dịch nhanh chóng xua tay giải thích: “Ý của ta là trên đường ngài có ăn quả dại, băng tuyết gì không?”
“Ta thấy Thái sư gia hình như đã ăn mấy cục băng, còn ăn cả tuyết...”
Một người nha dịch khác nhỏ giọng nói.
“Sao vậy, những cái này không thể ắn sao?”
Thái sư gia đi cùng Thái Lưu Dương từ Giang Nam đến đây.
Nhiệt độ ở Giang Nam khá cao, bình thường không nhìn thấy băng tuyết.
Lúc đi đường thấy tuyết và băng đọng ở trên cây, gã cảm thấy khá hiếm lạ nên ăn một chút.
"Thái sư gia, ngài là người miền Nam, bình thường chưa bao giờ ăn những thứ này, đột nhiên ăn có khả năng sẽ không chịu nổi.”
Đội trưởng nha dịch nói: “Cho dù muốn thử cũng không nên một lần ăn quá nhiều.”
"Đúng đúng!"
Những nha dịch khác đều lần lượt gật đầu theo.
“Hừ, vậy sao không nhắc ta sớm một chút!”
Thái sư gia tức giận trợn mắt nhìn tên nha dịch đã thấy gã ăn băng kia.
“Thật xin lỗi, bình thường ở bên ngoài chúng tôi lúc khát cũng sẽ thường ăn tuyết, quên mất ngài mới đến Xuyên Thục, thật không ngờ ngài sẽ bị đau bụng.”
Nha dịch đó nhanh chóng khom người xin lỗi.
“Được rồi, được rồi, tìm cho ta một căn phòng, ta phải nằm nghỉ một lát.”
Thái sư gia cũng biết chuyện này không thể trách người khác được, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Chưởng quầy nhanh chóng sai tiểu nhị dọn dẹp căn phòng tốt nhất.
Đội trưởng nha dịch nhìn Thái sư gia đang được tiểu nhị đỡ lên lầu, trên môi nhếch mép cười khẩy.
Ăn băng đau bụng gì chứ, thực ra là do hắn bỏ thuốc vào bát rượu của Thái sư gia.
Thái sư gia mông trần ngồi xổm trong gió lạnh gần nửa giờ, không chỉ đi đại tiện đến mức gần như kiệt sức, còn bị đông lạnh không nhẹ, chiều hôm đó đã bị sốt cao.
Mà lúc này, trong một căn nhà ở huyện Kim Xuyên, năm đến sáu nha dịch và bà mối, cùng với mười mấy thành viên của tiểu đội Chung Minh, đang nhanh chóng điền tên vào hôn thư rồi đóng dấu.
Hơn hai mươi người làm đến nửa đêm, cuối cùng cũng giải quyết hết.
Hôn thư của Đại Khang chính là một tờ giấy mỏng, nhưng vẫn chất thành mấy chồng.
Sau khi xác nhận không bỏ sót ai, nha dịch và bà mối vui mừng cầm tiền thưởng rời đi.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xong! Nhà người ta một lần nạp thiếp cũng chỉ hai đến ba người, phu nhân của chúng ta quá lợi hại, cưới cho tiên sinh hơn mười nghìn thiếp!”
Tổ trưởng của đội Chung Minh cười nói: “Từ xưa tới nay, tiên sinh nhà chúng ta chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử nạp thiếp nhiều vậy!”
“Phu nhân cũng không còn cách nào khác, nếu không huyện lệnh sẽ phong tỏa tất cả xưởng của chúng ta.”
Một thành viên của tổ vừa dọn hôn thư vừa nói: “Bây giờ gần như bách tính của cả huyện đều dựa vào xưởng của tiên sinh để kiếm sống, xưởng bị phong tỏa mọi người sống kiểu gì được?”
“Năm nay vốn dĩ đã gặp thiên tai, nếu không phải tiên sinh nhân từ, toàn bộ Kim Xuyên không biết sẽ chết bao nhiêu người, thật sự không biết tên cẩu quan Thái Lưu Dương này nghĩ như thế nào mà vào lúc này lại làm khó tiên sinh.”
Một người khác cũng mắng.
“Ta đoán Thái Lưu Dương cũng bị người khác ép buộc, nếu không hắn là người mới tới đây, chắc chắn không dám trêu chọc tiên sinh.”
Tiểu đội trưởng nói: "Không biết người đứng sau Thái Lưu Dương là ai!”
“Cho dù là ai, sau khi tiên sinh trở về nhất định sẽ cho hắn một bài học.”
“Tuy tiên sinh có tước vị, lại không có chức quan, Thái Lưu Dương sau lưng vừa có người giật dây, đối phó hắn chỉ sợ không dễ dàng.” Tiểu đội trưởng gật đầu.
“Ta thấy rất dễ dàng! Tiên sinh có nhà xưởng, những người làm quan kia, ai mà không có người đứng sau chứ? Bọn họ có thể làm khó tiên sinh, tiên sinh cũng có thể làm khó bọn họ.”
Tổ viên tức giận bất bình nói: “Đợi tiên sinh trở về, cũng dùng chiêu này đối phó bọn họ có được không?”
“Tiểu Lưu, ngươi còn quá trẻ tuổi!”
Tổ trưởng nói: “Thực ra thuê người làm việc cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần tiên sinh chịu thông đồng với bọn họ, bọn họ không những không làm khó tiên sinh mà tiên sinh còn có thể kiếm một khoản tiền.
Chỉ là tiên sinh hiền lành, thương bách tính, không muốn dựa vào thiên tai để làm giàu.
Khoảng thời gian trước ta trở về thôn họp, nghe nói tiên sinh muốn cứu trợ thiên tai đã cản trở con đường làm giàu của nhiều người có quyền lực.
Chuyện lần này, rõ ràng là những kẻ có quyền sau lưng Thái Lưu Dương chỉ thị hắn cố tình làm khó tiên sinh, cảnh cáo tiên sinh.
Thái Lưu Dương có thể phong tỏa xưởng của chúng ta bởi vì hắn là huyện lệnh, tiên sinh lại không có chức quan, muốn dùng chiêu này đối phó bọn họ chỉ có thể đi báo quan.
Nhưng từ xưa đến nay, người làm quan sẽ che dấu cho nhau, ngươi có tin tiên sinh báo quan thì sẽ không có ai xử lý không?”
“Tổ trưởng ngài nói như vậy chẳng phải là chúng ta chỉ có thể nhận thua ư?”
Người trong tổ tức giận bất bình nói.
“Chưa chắc, chúng ta không nghĩ ra cách không có nghĩa tiên sinh cũng không nghĩ ra. Ví dụ lần này, ai có thể ngờ phu nhân sẽ có một chiêu như vậy?”
Tổ trưởng nói: “Hơn nữa tiên sinh không phải chiến đấu một mình, còn có Khánh Hầu gia và Cửu công chúa, thật sự đánh nhau thì người cuối cùng tổn thất chưa chắc là tiên sinh”.
Mấy người nói chuyện, sắp xếp lại hôn thư và khế ước bán thân, sáng sớm ngày hôm sau sai người đưa đến núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, làng Tây Hà...
Thái Lưu Dương vẫn đang đợi thư hồi báo của gã thân tín, kết quả gã thân tín lại bị khiêng về.
Gã thân tín dù sao cũng lớn tuổi, một đêm sốt cao không ngừng, buổi sáng tỉnh lại đã bắt đầu mơ hồ.
Bọn nha dịch sợ gã chết ở nhà trọ, không biết báo cáo như thế nào nên nhanh chóng tìm chưởng quầy tháo ra một cánh cửa và khiêng gã về.
Thái Lưu Dương tức giận đến mức giậm chân, lại không có cách nào, chỉ có thể phái người một lần nữa đi đến làng Tây Hà.
Lúc này hôn thư và khế ước bán thân đã phát đến trong tay mỗi công nhân, ngược lại Tiểu Ngọc không phái người đến gây rối nữa.
Người của Thái Lưu Dương thuận lợi đến làng Tây Hà.
Hôm sau người đó quay về báo cáo tin tức liên quan đến tiểu thiếp và gia nô.
Thái Lưu Dương lập tức biết trong nha huyện có nội gián, lại không có cách làm gì được.
Gã thân tín duy nhất của hắn ở Kim Xuyên bây giờ đã bị bệnh, ngay cả một thuộc hạ có thể dùng cũng không có.
Thậm chí hắn luôn có cảm giác sợ hãi khi bị người khác nhìn chằm chằm.
Ngồi trước ngọn đèn dầu đến nửa đêm, Thái Lưu Dương cũng không nghĩ ra cách đối phó Kim Phi, chỉ có thể bất lực truyền tin cho đám quyền quý.
Đám quyền quý sau khi nhận được tin lại tụ họp cùng nhau.
Chương 598: Ra đòn hiểm
“Thái Lưu Dương cũng quá bất tài, Kim Phi không có ở Kim Xuyên, đường đường huyện lệnh mà ngay cả một thôn cũng không quản nổi”.
Người đầu tiên mắng chửi vẫn là Từ mập.
“Thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Thái Lưu Dương được.”
Lão già râu dê bất đắc dĩ nói: “Suy cho cùng Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, lại là hang ổ của Kim Phi, thời gian Thái Lưu Dương đến Kim Xuyên còn quá ngắn, e rằng ngay cả nha huyện còn chưa kiểm soát được, làm việc tất nhiên cũng lực bất tòng tâm.”
Thật ra lão già râu dê rất bất mãn với hành động của Thái Lưu Dương, nhưng gia tộc sau lưng chống đỡ cho Thái Lưu Dương cũng là người chống đỡ cho ông ta.
Không so sánh thì sẽ không đau thương.
Trước đây đám quyền quý đều cảm thấy Tạ Hỉ Quang bất tài, bây giờ có Thái Lưu Dương làm nền, lại thấy Tạ Hỉ Quang rất có năng lực.
Người nhà họ Tạ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
“Nói vòng đi vòng lại cũng là Thái Lưu Dương vô dụng, nếu tam ca của ta đi cùng ông ta, chỉ quản lý một huyện ư? Nói không chừng đã đuổi được tiêu cục của Kim Phi ra khỏi Quảng Nguyên rồi?”
“Chuyện đã đến nước này, bây giờ nói những lời này có tác dụng gì, mấy người nhanh chóng nghĩ cách đi!”
Thái giám ngồi đầu vỗ bàn nói: “Tin tức ta nhận được, năm nhánh quân Trấn Viễn đột nhiên đổi hướng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay một lần nữa, mấy người cãi nhau vài ngày nữa, lương thực bị cướp đừng trách ta không nhắc nhở!”
Sau lần đầu tiên quân Trấn Viễn ra tay tiêu diệt thổ phỉ, đám quyền quý lập tức ra lệnh cho thổ phỉ trên tuyến đường tiến quân của quân Trấn Viễn mang theo lương thực chuyển đi chỗ khác.
Thời gian gấp gáp, không có khả năng tìm được kho lương thực tạm thời, chỉ có thể bắt mỗi tên thổ phỉ mang theo nhiều hơn một chút.
Có xe thì dùng xe kéo, không có xe chỉ có thể vác trên vai.
Sợ nếu xếp thành một đống thì sẽ bị quân Trấn viễn bao vây và tiêu diệt như cũ, các thủ lĩnh đã ra lệnh cho bọn thổ phỉ chia thành tốp nhỏ mang theo lương thực phân tán chạy vào trong núi trốn quân Trấn Viễn.
Nhưng kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ của Trương Lương quả thực quá phong phú, sớm đã đoán được bọn chúng sẽ làm như vậy.
Sau khi hành quân hai ngày, họ bất thình lình chuyển hướng, sau đó dùng hết tốc độ lên đường, tập kích bất ngờ sào huyệt của một số nhóm thổ phỉ không nằm trên tuyến đường trở về.
Những nhóm thổ phỉ này bị đánh trở tay không kịp, bị quân Trấn Viễn diệt trừ tận gốc.
Đám quyền quý vừa tức giận mắng Trương Lương, vừa ra lệnh cho bọn thổ phỉ bỏ chạy lúc trước mang lương thực quay về hang ổ cũ.
Gần đây giá lương thực ở toàn Xuyên Thục đều tăng vọt, bọn chúng lo lắng thổ phỉ sẽ mang lương thực chạy trốn.
Việc bọn chúng lo lắng đã xảy ra.
Có không ít thổ phỉ sau khi đưa lương thực rời đi đã không còn quay lại nữa.
Nhóm thổ phỉ ít nhất cũng mất gần một phần lương thực, còn nhóm thổ phỉ nhiều nhất tổn thất đến hơn ba phần.
Sau khi đám quyền quý biết tin lại tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng điều càng làm bọn chúng tức giận hơn là Trương Lương vậy mà quay lại đánh bất ngờ.
Bọn thổ phỉ vừa mới chạy về kia còn chưa kịp thở đã bị quân Trấn Viễn tiêu diệt.
Đám quyền quý từng thử phái người đi tìm Trương Lương thương lượng, nhưng Trương Lương căn bản không để ý đến bọn chúng.
Kim Phi từng nói với anh ta, thiên chức của quân nhân là chiến đấu, không thể lùi bước, cũng không cần cân nhắc lợi hại, điều quan trọng nhất là hoàn thành mục tiêu chiến lược.
Càng không thể thỏa hiệp.
Bởi vì nếu thỏa hiệp một lần thì sẽ thỏa hiệp lần thứ hai.
Cuộc trò chuyện đó, Trương Lương vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Anh ta cũng biết, nếu Kim Phi ở đây, chắc chắn cũng sẽ không để anh ta thỏa hiệp.
Hơn nữa anh ta cũng tin tưởng Đường Đông Đông, tin tưởng Trịnh Phương, tin tưởng bọn họ có thể giữ được làng Tây Hà.
Vì vậy, Trương Lương phớt lờ lời cảnh cáo của đám quyền quý, tiếp tục tiêu diệt bọn thổ phỉ theo kế hoạch của mình.
Đám quyền quý không còn cách nào nên mới sai Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương đi kiếm chuyện.
Nhưng kế hoạch của hai bọn họ đều thất bại.
Đám quyền quý ở đây tổng cộng có mấy nhà, dù cho có thể hô mưa gọi gió ở kinh thành nhưng lúc này đối phó với một Nam tước, một thôn làng nhỏ nhoi mà lại có cảm giác bất lực hết cách đối phó.
“Các vị lúc nãy không phải còn cãi nhau rất náo nhiệt, sao lại không nói chuyện nữa?”
Thái giám ngồi đầu hừ một tiếng, quay đầu nhìn lão già râu dê: “Chu đại nhân, ngươi có kế gì hay không?”
“Công công, Kim Phi làm ăn đều rất minh bạch, mọi thủ tục đều đầy đủ, thật sự không phát hiện ra sai sót lớn nào.”
Lão già râu dê bất lực nói: “Dù sao cũng không thể phái người đi đánh Kim Xuyên đúng không?”
Đây là lợi ích của việc Kim Phi thành lập bộ pháp vụ, có thể trước tiên có thể tránh né được hầu hết các sơ hở.
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương kiếm chuyện, cũng chỉ là bới lông tìm vết mà thôi, Quan Hạ Nhi dễ dàng đối phó được.
Tất cả mấy tên quyền quý nghe lão già râu dê nói như vậy, lần lượt im lặng.
Chỉ có duy nhất một người đàn ông trung niên gầy gò đứng sau Từ mập có vẻ suy tư.
Một lúc sau, ông ta cúi người nói nhỏ vào tai của Từ mập.
Lúc đầu vẻ mặt Từ mập vẫn bình thường, nhưng càng nghe ánh mắt càng sáng lên.
Cuối cùng gã vỗ bàn lớn tiếng nói: “Trần sư gia, cách này của ông rất tuyệt vời!”
Những quyền quý khác bị động tác của Từ mập làm giật mình, lần lượt quay đầu lại.
“Từ đại nhân, ngài có biện pháp đối phó à?” Đại thái giám hỏi.
Từ mập rất hưởng thụ cảm giác được chú ý này, đắc ý nói: “Ta thấy lúc nãy Chu đại nhân nói không đúng, tại sao chúng ta không dám phái người đi đánh Kim Xuyên?”
“Từ mập, ngươi điên à?” người nhà họ Tạ bĩu môi nói : “Vô duyên vô cớ đi đánh Kim Xuyên, không cần Cửu công chúa trở về, quân Trấn Viễn thẳng thừng tiêu diệt ngươi luôn thì bệ hạ cũng sẽ không nói được gì.”
“Họ Tạ ngươi nghe người khác nói rõ ràng đã không được sao?”
Từ mập nói: “Ta chỉ nói phái người đi đánh Kim Xuyên, chứ đâu nói phái binh đi đánh!”
“Không phái binh ngươi còn có thể phái ai, chẳng lẽ ngươi còn có thể phái thổ phỉ đi đánh?”
Người nhà họ Tạ khinh thường liếc Từ mập.
“Tại sao không thể chứ?” Từ mập nói: “Mùa thu, Kim Phi đã phái Trương Lương dẫn người tiêu diệt thổ phỉ ở khắp Quảng Nguyên, ngươi nói xem thổ phỉ ở quanh Quảng Nguyên có hận Kim Phi không?
Quân Trấn Viễn hiện tại đang điên cuồng trấn áp thổ phỉ, ngươi nói xem thổ phỉ trên đường từ Tây Xuyên đến Quảng Nguyên có sợ không?
Chúng ta hứa hẹn một ít lợi ích, ngươi nghĩ bọn họ có sẵn lòng đi đánh làng Tây Hà không?”
Nghe Từ mập nói như vậy, sắc mặt của đám quyền quý dần dần trở nên nghiêm túc.
Đúng vậy, bọn họ không thể trực tiếp phái quân đi đánh làng Tây Hà nhưng bọn thổ phỉ có thể.
Dù sao bọn thổ phỉ cũng đang chạy trốn, chỉ cần có lợi ích ngay cả tạo phản cũng không thành vấn đề.
Sau khi đánh xong thì rời đi, Cửu công chúa cũng hết cách.
Nghĩ đến đây, mắt đám quyền quý càng lúc càng phát sáng.
“Ta thấy cách này của Từ đại nhân rất tuyệt!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
Đám quyền quý lần lượt tán thành.
“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tạm thời quyết định như vậy.”
Đại thái giám mỉm cười gật đầu: “Tuy nhiên, việc này rất quan trọng, nhất định phải tính toán cẩn thận, phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo trước khi hành động, không thể thất bại trở về như Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương, làm tăng thêm trò cười!”
“Đúng, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải nhổ tận gốc tên Kim Phi kia!” Từ mập nhanh chóng gật đầu.
“Từ đại nhân, ta thấy sư gia đứng sau lưng ngươi rất nhanh trí, sao trước đây chưa từng gặp nhỉ?”
Đại thái giám lúc nãy đã chú ý đến người cao gầy đứng sau Từ mập, tò mò hỏi.
Chương 599: Đỉnh Song Đà bị tập kích
Lợi dụng bọn thổ phỉ để đối phó với Kim Xuyên quả thực là một ý kiến hay.
Một tên giàu có ngu ngốc như tên Từ mập này tuyệt đối không thể nghĩ ra cách như vậy.
Tất cả bọn quyền quý cũng cùng nhau quay đầu lại nhìn vị sư gia ở đằng sau lưng gã.
“Vị này là Trần sư gia, lúc trước ở Giang Nam, mới quay lại đây mấy ngày trước.”
Từ mập giới thiệu.
“Chính là vị tiên sinh ở Giang Nam đã thuyết phục bọn thủy tặc phục kích tiểu thiếp của Kim Phi, dụ Kim Phi ra ngoài sao?” Đại thái giám hỏi.
“Đó là ca ca của ngài ấy - Đại Trần sư gia. Vị này là đệ đệ Tiểu Trần sư gia.”
Từ mập đáp: “Đại Trần sư gia phụ trách thâm nhập vào hang ổ của thủy tặc còn Tiểu Trần sư gia phụ trách hỗ trợ ở bên ngoài.
Sau đó, khi phục kích xong, Đại Trần sư gia lo lắng thủy tặc sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn tiêu diệt, nên đã đi cùng thủy tặc đến tận Đông Hải, bây giờ vẫn đang trên đường về.”
“Hai vị Trần sư gia quả thật trí dũng song toàn!” Đại thái giám khen ngợi.
Từ mập cũng có phần đắc ý.
Đại gia tộc nuôi tử sĩ, cũng sẽ nuôi mưu sĩ.
Tử sĩ có thể được đào tạo thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng mưu sĩ lại rất khó để đào tạo ra.
Luận về văn rất khó để công nhận ai giỏi nhất, luận về võ lại rất dễ định thắng thua.
Tử sĩ có thực lực hay không, sắp xếp một vài trận tỷ võ là có thể nhìn ra được ngay.
Dù sao cũng không thể giả vờ là bản thân có võ được, bị đánh bại chính là bị đánh bại.
Mười một mười hai tuổi mà vẫn còn không ổn thì sẽ bị loại bỏ.
Nhưng đào tạo mưu sĩ lại phức tạp hơn nhiều.
Đầu tiên phải cho bọn họ đọc sách, đọc đến khi mười mấy tuổi mới từ từ để bọn họ xử lí một vài chuyện đơn giản.
Kiểm tra một mưu sĩ có đạt chuẩn hay không, cần phải trải qua một thời gian dài.
Quá trình này cũng phức tạp hơn nhiều so với kiểm tra tử sĩ.
Nhưng nếu mưu sĩ mà ra tay, thì hậu quả mang lại sẽ luôn luôn lớn hơn so với tử sĩ.
Ví dụ như lần này, hai huynh đệ Trần sư gia không cần sử dụng một binh một tốt nào của nhà họ Từ, chỉ cần mê hoặc bọn thủy tặc đã có thể giết chết được hơn trăm nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội. Hai huynh đệ bọn họ vẫn còn có thể toàn vẹn mà rút lui.
Sau chuyện này, ngay cả một chút tin tức của bọn họ, Kim Phi cũng không tìm được, muốn báo thù cũng không biết là ai đã làm.
Nhìn lại vụ việc ban đầu tử sĩ hộ vệ của Chu Văn Viên giết vài tên phủ binh ở thành Quảng Nguyên đã bị Kim Phi đuổi giết giống như chó nhà có tang.
Sau chuyện này, nhà họ Chu cũng phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Nếu lúc ấy Chu Văn Viên dẫn theo một mưu sĩ thì sự việc chắc chắn sẽ không đến bước đường đó.
Nhưng mưu sĩ lại quý giá hơn tử sĩ nhiều. Cấp bậc của Chu Văn Viên vẫn chưa đủ để gia tộc sắp xếp cho hắn một mưu sĩ.
Mà một mình Từ mập lại có hai mưu sĩ, đủ khiến cho các tên công tử khác phải ghen tị.
“Nếu kế này là do Trần sư gia nghĩ ra, vậy ta muốn mời Trần sư gia cùng bàn kế tiếp theo, Từ đại nhân có đồng ý không?” Đại thái giám hỏi.
“Ta dẫn Tiểu Trần sư gia tới đây là để bày mưu tính kế, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.”
Cho dù trong lòng Từ mập cảm thấy không vui, nhưng lúc này cũng chỉ đành cắn răng đồng ý.
“Mọi người thấy thế nào?” thái giám lại nhìn về những tên quyền quý khác.
“Được!” Tất cả đều lần lượt gật đầu đồng ý.
Bây giờ Trương Lương vẫn đang tiếp tục diệt trừ thổ phỉ, bọn quyền quý cũng không dám lãng phí thời gian.
Hôm đó, tất cả đều ở lại, thảo luận đến tận khi trời sáng mới lập ra được một kế hoạch hay.
Đại thái giám sắp xếp lại kế hoạch thêm một lần, xác nhận không còn chỗ nào sơ suất mới nhìn Trần sư gia: “Trần sư gia, tiếp theo phải dựa vào ngài rồi!”
Nghề nào cũng có đặc thù riêng, trách nhiệm của mưu sĩ chính là bày mưu tính kế.
Kế hoạch lần này do Trần sư gia đề ra đầu tiên, cũng là ông ta chủ đạo hoàn thành.
Cộng thêm việc huynh đệ họ Trần đã từng có kinh nghiệm mê hoặc thủy tặc ở Giang Nam nên bọn quyền quý cùng nhất trí quyết định để Trần sư gia dẫn đội đi thực hiện kế hoạch này.
“Đa tạ sự yêu mến của công công và các vị đại nhân, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác này!”
Trần sư gia chắp tay bảo đảm.
Ăn xong bữa sáng, Trần sư gia cũng không nghỉ ngơi, trước tiên ông ta ra lệnh cho người thả bồ câu đưa thư đi, sau đó dẫn một đội kỵ binh chạy về hướng Bắc.
…
Làng Tây Hà.
Cùng với thời gian dần trôi, các công nhân cũng dần dần làm quen với ảnh hưởng của việc trở thành nô lệ và tiểu thiếp mang lại.
Ngôi làng lại trở về trạng thái lúc trước.
Từng công trường và công xưởng lần lượt làm việc trở lại.
Trong nhà của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đặc biệt gọi Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông tới nhà ăn cơm.
“Quận trưởng và huyện lệnh không còn làm loạn gì nữa chứ?”
Quan Hạ Nhi múc cho Tiểu Ngọc một muỗng canh thịt, hỏi.
“Tạm thời không có xảy ra chuyện gì bất thường.” Tiểu Ngọc đáp: “Ta cũng làm theo cách đặt mình vào người khác mà tiên sinh đã dạy cho, bảo bộ pháp vụ đặt bản thân vào địa vị kẻ địch, sắp xếp lại từng công xưởng một phen, xem xem còn có sơ hở gì không.”
“Có chỗ sơ hở sao?” Đường Đông Đông hỏi.
“Có lẽ không phát hiện ra gì, nếu không pháp vụ đã tới tìm ta rồi.” Tiểu Ngọc đáp.
“Vậy thì tốt.” Quan Hạ Nhi nói: “Nếu pháp vụ không bận thì bảo bọn họ vất vả một chút, sắp xếp lại thêm hai lần, đừng bỏ qua cái gì.”
“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó gắp cho Tiểu Nga một cái đùi gà: “Tiểu Nga, sao hôm nay lại biết điều thế?”
“Bị nhốt vào trong phòng tối rồi.” Đường Đông Đông không nhịn được bật cười.
Thời gian trước Tiểu Nga giận dỗi Quan Hạ Nhi, lúc đó ở Quảng Nguyên lại xảy ra chuyện. trong lòng Quan Hạ Nhi buồn bực, ném thẳng Tiểu Nga vào phòng tối nhỏ nhốt lại một ngày một đêm.
Phòng tối nhỏ là nơi mà ngay cả nhân viên hộ tống cũng phải sợ hãi, một cô bé như Tiểu Nga sao có thể chịu đựng được nổi chứ?
Sau khi được thả ra, cô bé đã hoàn toàn trở lên ngoan ngoãn.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Nga, Tiểu Ngọc cũng bật cười.
“Các tỷ chờ đó, đợi anh rể của muội quay về, muội sẽ tố cáo để nhốt các tỷ vào phòng tối nhỏ!”
Tiểu Nga nhìn ba người Quan Hạ Nhi, thầm lẩm bẩm.
Lúc trước Tiểu Nga gây chuyện ở trong làng, Quan Hạ Nhi không chỉ một lần đề nghị nhốt cô bé vào trong phòng tối nhỏ nhưng đều bị Kim Phi ngăn cản lại.
Sau đó còn đặc biệt nhắc nhở Quan Hạ Nhi, phòng tối nhỏ rất dễ để lại bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ.
Bình thường Quan Hạ Nhi luôn nghe theo lời của Kim Phi, nhưng trong việc giáo dục Tiểu Nga, cô lại cảm thấy Kim Phi hơi cưng chiều Tiểu Nga rồi.
Đứa con có hiếu bước ra từ gậy gộc, có đứa trẻ nào ở trong làng lớn lên mà không bị đánh mắng chứ?
Chỉ có Kim Phi là khác. Mỗi lần Tiểu Nga phạm lỗi, Kim Phi chỉ nói đạo lý với cô bé.
Theo Quan Hạ Nhi thấy, đều này là hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.
Một đứa trẻ, có thể nghe hiểu được cái gì chứ?
Nhưng Kim Phi đã sẵn lòng giảng giải vậy, cô cũng không ngăn cản Kim Phi.
Lúc ba người đang ăn cơm, A Cúc đẩy cửa xông vào với vẻ mặt lo lắng.
Mai, Lan, Trúc, Cúc là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam
A Mai ở Tây Xuyên bảo vệ Khánh Mộ Lam, A Lan đi cùng Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam. A Trúc và A Cúc ở lại để chia nhau bảo vệ cho Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi.
Đội cận vệ của Kim Phi không có ở đây, hiện tại dẫn dắt đội phụ trách bảo vệ gia đình Kim Phi chính là A Cúc.
“A Cúc, sao vậy?”
Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng buông đũa xuống.
A Cúc từ nhỏ đã được Khánh phủ đào tạo, rất để ý các loại lễ nghi. Nếu không phải là việc gấp, chắc chắn sẽ không đẩy cửa xông vào.
“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, Tiểu Ngọc tổ trưởng, bọn thổ phỉ vừa tấn công vào xưởng muối ở đỉnh Song Đà!” A Cúc nhanh chóng nói.
“Không phải toàn bộ thổ phỉ ở Quảng Nguyên đều đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ rồi sao? Thổ phỉ ở đâu tới vậy?” Tiểu Ngọc cau mày hỏi.
“Trong thư nói bọn chúng đi thuyền từ sông lên đây. Nhưng lại không nói là thổ phỉ ở đâu, có thể bên phía đỉnh Song Đà cũng không biết.”
A Cúc vừa nói, vừa lấy một tờ giấy nhỏ từ trong tay áo đưa cho Tiểu Ngọc.
Chương 600: Tẩu tẩu cho ý kiến đi
Tờ giấy nhỏ là nhờ bồ câu đưa thư gửi tới đây thông qua đỉnh Song Đà.
Chờ Tiểu Ngọc xem xong, Quan Hạ Nhi sốt ruột hỏi: “Trên thư nói sao? Đỉnh Song Đà không sao chứ?”
“Tạm thời đỉnh Song Đà không có việc gì, nơi đội nhân viên hộ tống đóng giữ chiếm lợi thế địa hình, còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, bảo vệ cho tất cả các miệng núi.”
Tiểu Ngọc nói: “Nhưng kẻ địch quá đông, đỉnh Song Đà đã bị bao vây, còn có không ít thương nhân vận chuyển muối và nhân viên thương hội bị thổ phỉ giết chết.”
Địa hình đỉnh Song Đà dễ thủ khó công, nhưng cũng dễ bị người ta bao vây.
Đường xuống núi cũng chỉ có mấy đường, một khi bị kẻ địch lấp kín, người trên núi sẽ không đi xuống được.
Nếu số nhân viên hộ tống đóng giữ nhiều, ngược lại còn có thể mở ra một con đường máu để phá vòng vây.
Nhưng Kim Phi đi Tây Xuyên đã dẫn đi không ít nhân viên hộ tống, Đường Tiểu Bắc ở Giang Nam cũng thành lập các điểm dừng cho thương hội và tiêu cục liên tục, những điểm dừng này cũng cần nhân viên hộ tống trấn thủ.
Mặc dù Trịnh Phương vẫn tuyển binh mới không ngừng, truyền máu cho mọi nơi, nhưng những thanh niên trai tráng quanh Kim Xuyên phù hợp với yêu cầu của nhân viên hộ tống, cơ bản đều bị chiêu mộ gần hết rồi, nên công tác tuyển binh mới cũng không thuận lợi lắm.
Hơn nữa cho dù tuyển được binh mới, cũng cần có thời gian để huấn luyện.
Điều này dẫn tới cảnh trước mắt lực lượng phòng vệ trong các nhà xưởng của Kim Phi đều không mạnh lắm.
Lúc trước khi Kim Phi chưa rời đi, có hai đại đội đóng quân ở đỉnh Song Đà, nhưng bây giờ chỉ còn trung đội, số người đã bị rút đi hơn phân nửa.
Ba trung đội mượn địa hình và thành lũy để phòng ngự, vấn đế cũng không lớn, nhưng để phá vòng vây thì rất nguy hiểm.
Quan trọng là một khi bọn họ phá vòng vây, kẻ địch lại tấn công, thì ngay cả người phòng ngự cũng không có.
Nhỡ đâu bị thổ phỉ vọt lên núi là toang.
“Quá nhiều thổ phỉ ư?” Đường Đông Đông hỏi: “Có bao nhiêu?”
“Trên thư nói, ít nhất năm sáu trăm, có người trốn ở chỗ tối hay không thì vẫn không xác định được!” Tiểu Ngọc đáp.
“Ít nhất là năm sáu trăm hả?” Đường Đông Đông ớn lạnh: “Bọn họ nhảy ra từ đâu vậy?”
Thổ phỉ ở Quảng Nguyên đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ, cô ấy cho rằng nhiều nhất có khoảng một trăm người đi đánh đỉnh Song Đà là quá đủ rồi, ai ngờ giờ lại nhiều như vậy.
“Sông Gia Lăng chảy lên Quan Trung, rồi xuống Đông Hải, không biết bọn họ tới từ đâu.”
“Trạm gác không phát hiện à?” Đường Đông Đông nhíu mày hỏi.
Đỉnh Song Đà gần sông Gia Lăng, vận tải đường thủy cực kì nhanh chóng tiện lợi.
Cũng vì suy xét đến nguyên nhân này, Kim Phi mới xây xưởng muối ở ở đỉnh Song Đà.
Bên ta nhanh chóng tiện lợi, kẻ địch cũng được nhanh chóng tiện lợi.
Lúc bắt đầu xây xưởng, Kim Phi đã nghĩ đến khả năng có người ngồi thuyền đánh bất ngờ vào đỉnh Song Đà, cho nên có lập mấy trạm gác quan sát khác nhau ở thượng hạ du, theo dõi các con thuyền trên mặt sông.
Một khi phát hiện con thuyền khả nghi, sẽ nhanh chóng báo cho đỉnh Song Đà.
“Có lẽ thổ phỉ đã ngụy trang rồi, nên trạm gác không phát hiện ra.” Tiểu Ngọc nói: “Còn có một khả năng nữa là người của trạm gác cũng bị thổ phỉ tập kích, tóm lại là đỉnh Song Đà không nhận được báo động trước.”
Chung quy thì tiêu cục Trấn Viễn không phải là tổ chức của quan phủ, Kim Phi có thể phái người nhìn chằm chằm vào mặt sông, nhưng lại không có quyền dừng tàu của người khác để kiểm tra.
Thổ phỉ chỉ cần trốn trong khoang thuyền, là có thể tránh được trạm gác quan sát.
Kim Phi cũng không có cách nào, chỉ đành cố gắng bồi dưỡng khả năng quan sát của nhân viên hộ tống ở trạm gác.
“Điều tra!” Đường Đông Đông nói: “Tiêu Ngọc, không cần biết cô dùng cách gì, buộc phải tra ra xem bọn họ tới từ đâu!”
“Ta lập tức sắp xếp người đi điều tra, tin là chẳng mấy chốc sẽ có tin tức!”
Tiểu Ngọc lập tức đứng dậy: “Có lẽ tạm thời không tra ra được bọn họ tới từ đâu, nhưng ít cũng biết bọn họ tới từ hướng nào.”
“Đúng vậy!” Đường Đông Đông gật đầu: “Ngoài ra gọi Trịnh đại ca đến đây một chút.”
“Được!” Tiểu Ngọc ra ngoài sân, đang chuẩn bị cho người đi gọi Trịnh Phương, kết quả là tự Trịnh Phương đã chạy tới.
Phía sau còn có hai người Thiết Chùy, Thiết Ngưu đi theo.
Bây giờ Kim Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam đều không ở trong làng, công tác phòng thủ trong làng do Trịnh Phương phụ trách, hai người Thiết Ngưu, Thiết Chùy hỗ trợ.
Thiết Chùy từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng thân vệ của Kim Phi, sau khi bị thương ở thành Vị Châu, Đại Lưu trở thành đội trưởng thân vệ.
Sau khi vết thương khỏi anh ta đi theo Lạc Lan và Hàn Phong tới kinh thành xây dựng thị trường.
Khi Kim Phi rời Tây Xuyên, đã cố ý gọi anh ta và Hàn Phong từ kinh thành trở về.
Hàn Phong dẫn người đi Tây Xuyên hội hợp cùng Kim Phi, phụ trách việc tình báo, Thiết Chùy ở lại giúp đỡ Trịnh Phương, trấn giữ doanh trại.
Thiết Ngưu là chiến hữu của Trương Lương, xem như là nhân viên hộ tống số hai của tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ là tiểu đoàn trưởng của đoàn nhân viên hộ tống thứ hai, được Kim Phi tin cậy.
Những người từng chịu khổ cực kì quý trọng ngày lành khó có được, cho nên Thiết Ngưu làm việc vô cùng chăm chỉ, thường xuyên tự mình dẫn dắt nhân viên hộ tống, tiêu diệt những tên thổ phỉ dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn.
Uy danh hiển hách của tiêu cục Trấn Viễn trên giang hồ, gần như là do Thiết Ngưu dẫn người đánh ra.
Có lẽ vì giết nhiều người quá, nên bây giờ Thiết Ngưu càng im lặng hơn trước kia, khí thế càng dũng mãnh.
Vì sự an toàn trong làng, Trương Lương nuôi mấy con chó, buổi tối đi tuần tra cùng đội tuần tra.
Những con chó này bình thường rất hung dữ mạnh mẽ, nhưng vừa thấy Thiết Ngưu là tất cả đều sợ tới mức cụp đuôi vào, rụt cổ không dám lên tiếng.
Đa phần thời gian Thiết Ngưu đều bôn ba bên ngoài, lần này cũng là bị Kim Phi gọi về.
“Tiểu Ngọc, cô đi đâu vậy?” Trịnh Phương ngăn Tiểu ngọc lại hỏi.
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, nghe nói chuyện của đỉnh Song Đà, Trịnh Phương đi tìm Tiểu Ngọc trước, muốn hỏi thăm tình hình tỉ mỉ kĩ càng.
Kết quả là Tiểu Ngọc không ở đây, nên anh ta lại tìm tới chỗ này.
“Trịnh đại ca, tẩu tẩu sắp xếp cho ta đi xử lí tí việc, mọi người vào trước đi, ta sắp xếp xong sẽ tới ngay.”
Tiểu Ngọc nhanh chóng nói: “Vừa rồi Đường xưởng trưởng bảo ta đi tìm các người đấy.”
“Được!” Trịnh Phương gật đầu, dẫn Thiết Ngưu, Thiết Chùy vào sân.
Một lát sau, Tiểu Ngọc đã trở lại.
Khi về, đúng lúc nghe thấy Thiết Chùy nói: “Thiết Ngưu, huynh nói chuyện có đầu óc tí được không, rõ ràng là có người thừa dịp tiên sinh không ở đây, phòng thủ ở làng Tây Hà chúng ta trống rỗng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nếu huynh dẫn mấy trăm người đi đến đỉnh Song Đà, trong làng trống không, nhỡ có người đánh vào làng thì làm sao?”
“Đúng là vì bọn chúng muốn cháy nhà đi hôi của, chúng ta mới phải ra tay tàn nhẫn, khiến bọn chúng không dám tới nữa.”
Thiết Ngưu nói: “Nếu nói giống như đệ, chỉ dẫn hơn một trăm người qua đó, hợp lực với huynh đệ đỉnh Song Đà đánh cho bọn chúng bỏ chạy, nhỡ chúng ta vừa đi khỏi, bọn chúng lại tới nữa, phải làm sao?”
“Vậy để hơn một trăm người đóng giữ ở đỉnh Song Đà.” Thiết Chùy nói: “Xưởng muối ở đỉnh Song Đà quá quan trọng, không thể xảy ra bất kì sơ xuất nào, nếu không muối ăn của cả Quảng Nguyên sẽ thành vấn đề, cần phải có người ở lại lâu, không chỉ bảo đảm cho xưởng muối sản xuất bình thường, mà còn phải đảm bảo đưa được muốn ăn ra ngoài.”
“Xưởng muối quan trọng, núi Thiết Quán không quan trọng à? Hắc Thủy Câu không quan trọng sao? Núi Miêu Miêu không quan trọng chắc?”
Thiết Ngưu đầy sát khí nói: “Người của chúng ta bây giờ căn bản không đủ dùng, chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, tới một đứa giết một đứa, như vậy mới có thể khiến đám thổ phỉ biết rằng, tới Kim Xuyên gây chuyện sẽ chết thì bọn chúng mới là kẻ phải sợ hãi!”
“Đúng là cha huynh đặt cho huynh cái tên không sai tí nào, huynh chính là một cái đầu trâu sắt, chỉ biết giết giết giết, chẳng biết động não gì hết!”
“Đệ biết động não, vậy đệ nói xem bây giờ nên làm sao?”
“Ta…” Thiết Chùy bị hỏi cho câm nín.
Nếu anh ta có biện pháp, thì vừa nãy đã nói luôn rồi.
“Đệ cũng không biết phải làm sao, còn dông dài gì nữa? Một thằng đàn ông cao lớn trở nên càm ràm như đàn bà, có phải là ngâm trong thành lâu ở kinh thành nhiều quá, đến mức tâm huyết với tiêu cục Trấn Viễn cũng rớt hết rồi không?” Thiết Ngưu cười nhạo.
“Ta không muốn nói chuyện với con trâu ngang ngược, tẩu tẩu, tẩu cho ý kiến đi!”
Thiết Chùy không để ý Thiết Ngưu nữa, quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi.
Bình luận facebook