-
Chương 601-605
Chương 601: Không được nói với ai
"Ta… Ta…"
Quan Hạ Nhi mở miệng, không biết nên nói gì.
Chuyện của thương hội, cô còn có thể nghĩ ra cách ứng phó.
Nhưng cô không biết về đánh trận, sao biết làm thế nào được?
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương muốn gây rắc rối, nhiều nhất cũng chỉ là đóng cửa tiêu cục, thương hội và nhà xưởng trước, đợi Kim Phi trở về thì mở lại sau.
Nhưng cuộc tấn công của thổ phỉ vào đỉnh Song Đà quá nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt sẽ gây chết người.
Hơn nữa không phải chỉ là một hai người chết, nếu có đánh nhau thì người chết không chỉ là một trăm người mà thậm chí sẽ còn nhiều hơn nữa.
Quan Hạ Nhi làm sao dám tùy tiện quyết định được?
Cô không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn về phía Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi không hiểu hành quân đánh giặc, Đường Đông Đông cũng vậy.
Hai người đều nhìn về phía Trịnh Phương.
"Trịnh đại ca, ta không hiểu gì về chuyện đánh giặc, lúc tướng công đi đã giao tiêu cục cho huynh, huynh đưa ra quyết định đi."
Quan Hạ Nhi chân thành nói.
Hai người Thiết Ngưu và Thiết Chùy cũng nhìn về phía Trịnh Phương.
"Được!" Trịnh Phương cũng không khách sáo, chắp tay về phía Quan Hạ Nhi: "Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Đánh giặc là chuyện sinh tử ngươi chết ta sống, vừa rồi anh ta rất lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ tiếp lời của Thiết Chùy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi đã giao quyền chỉ huy cho anh ta, Trịnh Phương đương nhiên không dám khách sáo.
Nếu Quan Hạ Nhi thực sự tùy tiện hạ lệnh chỉ huy, người chết vẫn là những nhân viên hộ tống.
"Bọn thổ phỉ dám đến gây rối thì chắc chắn đã có chỗ dựa, hơn nữa rất có khả năng là không chỉ có những người mà chúng ta đã nhìn thấy, cho nên ta nghĩ cách làm của Thiết Ngưu sẽ tốt hơn."
Trịnh Phương nói: "Bây giờ chúng ta không đủ nhân lực, nên phải ra tay thật tàn nhẫn, đánh cho bọn chúng sợ, đánh cho bọn chúng chết khiếp, như vậy mới có thể uy hiếp được kẻ xấu!"
"Hiện tại chúng ta cộng cả tân binh và nữ binh mới có mấy trăm người, nếu để Thiết Ngưu đưa đến đỉnh Song Đà hết, nhỡ có người tấn công đến làng thì làm thế nào?”
Thiết Chùy phản bác nói.
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc tranh luận đang diễn ra này.
Nhân viên hộ tống không phải là thần binh thiên tướng, nếu như không có lợi thế về địa hình, cũng không có áo giáp bảo vệ, chỉ dùng lưỡi lê chiến đấu trực tiếp với bọn thổ phỉ thì số lượng nhân viên hộ tống không thể quá ít, nếu không sẽ là đi nộp mạng.
Có hàng trăm tên thổ phỉ đang bao vây đỉnh Song Đà, để đạt được hiệu quả uy hiếp như Thiết Ngưu nói, ít nhất phải điều động mấy trăm nhân viên hộ tống mới có thể được.
Mà tổng số nhân viên hộ tống trong làng Tây Hà hiện tại cộng lại cũng mới chỉ có vài trăm người.
Nếu tất cả đều đi đến đỉnh Song Đà, có người tấn công đại bản doanh thì làm thế nào?
Trịnh Phương liếc nhìn Thiết Chùy, lắc đầu nói: "Thật ra không cần dùng nhiều người như vậy, một trăm năm mươi người là đủ rồi."
"Lão Trịnh, ngươi đang đùa cái gì thế?" Thiết Chùy trừng mắt: "Bọn thổ phỉ có hàng trăm người, một trăm năm mươi người thì đi chịu chết sao?"
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng nghi ngờ nhìn về phía Trịnh Phương.
Ngay cả Thiết Ngưu - người đề xuất ra ý kiến này cũng không hiểu được Trịnh Phương muốn làm gì, anh ta cau mày nói: "Lão Trịnh, một trăm năm mươi người thực sự không đủ…."
"Nếu như ta cho ngươi năm mươi bộ áo giáo đen, hai chiếc nỏ và ba thùng lựu đạn, có đủ không?" Trịnh Phương hỏi ngược lại.
"Nếu như vậy, ta đảm bảo giết chết hết những tên thổ phỉ này!"
Thiết Ngưu lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng gật đầu.
Khi các cựu binh bị thương quay trở về, thông tin chi tiết về trận chiến ở Tây Xuyên cũng lan truyền khắp làng Tây Hà.
Trương Lương dẫn đầu đội áo giáp đen xông ra khỏi vòng vây, còn Kim Phi sử dụng nỏ và lựu đạn liên tục đảo ngược tình thế, đây là hai câu chuyện mà các cựu binh thích kể nhất.
Thiết Ngưu từ lâu đã thèm muốn có được áo giáp đen và lựu đạn.
"Trong làng vẫn còn áo giáp đen và lựu đạn sao?" Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy đều kinh ngạc.
"Còn một ít!" Trịnh Phương gật đầu.
"Hạ Nhi, muội có biết không?" Đường Đông Đông chú ý tới sắc mặt bình tĩnh của Quan Hạ Nhi, thăm dò hỏi.
"Khi đi tướng công có để lại một ít lựu đạn, nhưng tướng công nói lựu đạn quá nguy hiểm, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng, cũng không cho phép muội nói ra ngoài."
Quan Hạ Nhi gật đầu: "Áo giáp đen là tướng công bảo nhóm người Mãn Thương chế tạo, vốn định chuẩn bị đưa đến Tây Xuyên tiếp viện cho tiền tuyến, nhưng sau khi đánh thắng rồi thì lại không đưa qua đó nữa."
"Có bao nhiêu áo giáp đen và lựu đạn?" Đường Đông Đông hỏi.
"Tướng công nói đây là những đồ vật có giá trị nhất trong làng chúng ta, không thể nói cho ai biết là có bao nhiêu."
Quan Hạ Nhi luôn luôn nói với Đường Đông Đông tất cả mọi thứ, lúc này cũng lắc đầu.
Đường Đông Đông biết rõ vị trí của Kim Phi trong lòng Quan Hạ Nhi nên cũng không tức giận mà ngược lại lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cũng may Kim Phi có để lại phương án dự phòng, nếu không lần này thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Sau đó Quan Hạ Nhi mở nhà kho ở phía sau núi, không cho người ngoài vào, mà một mình đi vào trong, dùng một chiếc xe đẩy nhỏ để kéo lựu đạn vào áo giáp đen ra ngoài.
Đỉnh Song Đà cách làng Tây Hà không gần, mặc dù áo giáp không nặng lắm, nhưng nếu mặc áo giáp đen chạy hết tốc lực thì nhân viên hộ tống cũng không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, trước mắt thổ phỉ còn chưa biết làng Tây Hà có áo giáp đen, Thiết Ngưu muốn đánh phủ đầu trước nên không cho người mặc áo vào ngay mà tìm xe ngựa kéo đi trên đường.
Thổ phỉ tập kích đỉnh Song Đà chính là mưu đồ của Trần sư gia.
Những tên thổ phỉ ở xung quanh Quảng Nguyên thực sự giống như lời nói của Trần sư gia, vô cùng căm hận tiêu cục Trấn Viễn.
Chỉ là sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn quá mạnh, bọn họ không ai dám nhảy ra khiêu khích, chỉ có thể luôn chú ý đến những thay đổi nhỏ ở Kim Xuyên.
Một khi phát hiện ra Trương Lương bắt đầu diệt thổ phỉ lần nữa, bọn họ sẽ lập tức mang theo lương thực trong hang ổ của mình chạy trốn.
Sống một cuộc sống sợ hãi như vậy thật sự không dễ dàng.
Trần sư gia vốn là người biết ăn nói, giỏi mưu lược, mê hoặc một nhóm thổ phỉ vốn đã có ác cảm với tiêu cục Trấn Viễn còn không phải là đơn giản sao?
Huống chi Trần sư gia không chỉ là mê hoặc đơn thuần, vì lần hành động này, các nhà quyền quý cũng đã tiêu không ít tâm sức, mỗi nhà cũng đã bỏ ra không ít bạc.
Với sự oán giận của thổ phỉ, bạc của đám quyền quý, cộng thêm cái lưỡi sắc bén của mình, Trần sư gia đã nhanh chóng tập hợp một nhóm thổ phỉ lớn và phát động công kích.
Trần sư gia làm việc rất cẩn thận chu đáo, trước khi tấn công đỉnh Song Đà, ông ta đã biết làng Tây Hà sẽ phái người đến chi viện.
Không lâu sau khi Thiết Ngưu dẫn đội nhân viên hộ tống ra khỏi thôn, Trần sư gia đã nhận được tin tức.
Biết Thiết Ngưu chỉ mang theo hơn một trăm người, Trần sư gia lập tức nhận ra trong đó chắc chắn có bẫy.
Nhưng không biết vì lý do gì, Trần sư gia lại không nhắc nhở đám thổ phỉ đang vây hãm đỉnh Song Đà, chỉ thông báo cho bọn họ là làng Tây Hà đã phái người đến chi viện rồi thôi.
Bọn thổ phỉ vừa nghe nói chỉ có hơn một trăm người, căn bản không coi ra gì, thậm chí mấy ông lớn còn tập hợp lại đề bàn biện pháp đối phó và lên kế hoạch phục kích giữa đường nữa.
Đáng tiếc là đám ô hợp vẫn là đám ô hợp, mấy ông lớn không ai muốn chịu thiệt, chỉ muốn đợi người khác đánh xong rồi mình đi theo sau để hưởng lợi.
Mấy người bọn chúng tan rã không vui vẻ gì, còn việc phục kích gì đó thì càng không cần phải nhắc đến nữa, nó đã sớm bị các ông lớn lãng quên trên chín tầng mây rồi.
Thiết Ngưu cứ như vậy quang minh chính đại dẫn một trăm năm mươi nhân viên hộ tống đến bên ngoài núi Thiết Quán.
Cho đến khi cách đỉnh Song Đà chưa đến một kilomet, cũng chưa gặp một trạm gác nào.
"Đám ô hợp này cũng dám đến Kim Xuyên đánh đỉnh Song Đà của chúng ta sao, bọn họ không muốn sống nữa hả?"
Một đội trưởng đại đội dưới quyền Thiết Ngưu khinh thường nói: "Thiết tiểu đoàn trưởng, ngài cũng đừng bận bịu quá, ta dẫn theo một đại đội là có thể đánh bại bọn họ rồi!"
"Tiên sinh nói sư tử chiến đấu với thỏ cũng phải dùng hết sức, vĩnh viễn không nên coi thường bất kỳ kẻ thù nào, thỏ tức giận sẽ cắn người, huống hồ là mấy tên thổ phỉ liều mạng như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn."
Thiết Ngưu nhìn xung quanh: "Hơn nữa, hành trình chúng ta đến đây quá thuận lợi, trong lòng ta hơi bất an."
Chương 602: không thích hợp lắm nhỉ?
Thực chiến có thể rèn luyện đội ngũ và tướng lĩnh tốt nhất.
Mấy tháng gần đây, Thiết Ngưu vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, giết chết tất cả những tên thổ phỉ dám khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Trước khi Giang Nam bị tập kích, tiểu đoàn 2 là một trong những tiểu đoàn có tỷ lệ thương vong cao nhất, đồng thời cũng là tiểu đoàn phát triển nhanh nhất.
Những nhân viên hộ tống mà Kim Phi đưa đến Tây Xuyên lần này, tiểu đoàn 2 chiến một phần lớn.
Trương Lương thành lập một đội áo giáp đen, hơn một nửa số thành viên của đội này đều đến từ tiểu đoàn 2.
Thiết Ngưu cũng không còn là gã ngốc nghếch như trước nữa, mà đã được rèn luyện thành một tướng lĩnh đầy đủ tư cách.
Ngoài chiến thuật tàn nhẫn, Thiết Ngưu cũng trở nên cẩn thận hơn.
Lần thổ phỉ tập kích này hiển nhiên là có người bày mưu ở phía sau.
Trên đường đến đây, Thiết Ngưu vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, phái tất cả lính trinh sát ra trước dò đường, rất sợ bị địch mai phục.
Nhưng đến khi tới bên ngoài đỉnh Song Đà, ngay cả bóng một tên địch cũng không nhìn thấy đâu.
Điều này khiến cho Thiết Ngưu cảm thấy hơi bất an, đồng thời anh ta cũng nghi ngờ liệu trước đây mình có nghĩ sai hay không.
Chẳng lẽ không có người lên kế hoạch, chỉ là do bọn thổ phỉ tới báo thù thôi?
Suy cho cùng, từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, đã đắc tội với rất nhiều thổ phỉ.
Bây giờ mấy nghìn người đào than ở Hắc Thủy Câu đều là thổ phỉ bị bắt về.
Nhưng đã đến đây rồi, cho dù như thế nào, cũng phải đánh một trận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thiết Ngưu trở nên hung tợn, quay người hét lên: "Hàng số hai, hàng số ba mặc áo giáp, những người khác cảnh giác!"
"Vâng!"
Những nhân viên hộ tống đáp lời, lập tức hành đồng.
Những người tinh nhuệ đã được chọn trước bắt đầu mặc áo giáp, trong khi những người còn lại giơ nỏ lên và nhắm vào xung quanh.
Nhân lúc này, Thiết Ngưu gọi đại đội trưởng và trung đội trưởng dưới quyền mình lại và mở một cuộc họp nhỏ trước khi chiến đấu.
"Ta cảm thấy có gì đó không đúng, đợi lát nữa khi bắt đầu chiến đấu, nếu tất cả bình thường thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu, cố gắng giết sạch, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!"
Thiết Ngưu nhắc nhở: "Nếu kẻ thù có bẫy, không muốn tham chiến thì chúng ta lập tức dẫn người tập hợp ở đỉnh Song Đà, hiểu chưa?"
Anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên lại nhắc lại thêm một lần nữa.
Nếu không lát nữa khi đánh nhau, hiện trường sẽ vô cùng hỗn loạn, anh ta sợ xảy ra sai sót, không thể kịp rút lui được.
"Đã hiểu!" đại đội trưởng và trung đội trưởng gật đầu.
Có hơn một trăm người mà bọn họ cũng dám tới, đỉnh Song Đà chính là niềm tin của bọn họ.
Đánh được thì đánh, không đánh được thì bọn họ cũng có thể rút lui về đỉnh Song Đà.
Sau khi hàng thứ 2 và hàng thứ 3 mặc xong áo giáp, họ xếp thành đội hình chiến đấu và bước ra khỏi đường núi.
Trong khoảng không gian rộng lớn dưới đỉnh Song Đà, bọn thổ phỉ không những không chạy trốn, ngược lại còn tụ tập lại dựa vào đỉnh núi, cũng tạo thành nhiều phương trận lỏng lẻo chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lần này đám quyền quý thực sự đã tiêu rất nhiều tiền, Trần sư gia đến mê hoặc đám thổ phỉ luôn mang theo một rương bạc đi.
Nhóm thổ phỉ này không phải là người đến từ Quảng Nguyên, nhưng hang ổ của bọn chúng nằm trên đường Trương Lương trở về, nghe nói Trương Lương đang trấn áp bọn thổ phỉ suốt cả đường đi. Vốn dĩ chúng đã sợ hãi, cộng thêm sự kích thích của tiền bạc, dễ dàng bị Trần sư gia nắm trong lòng bàn tay.
Khi chúng đi đến đỉnh Song Đà, Trần sư gia cũng không bảo bọn chúng tấn công bằng vũ lực ngay, mà bảo bọn chúng cướp của những thương nhân buôn muối trước.
Từ khi Kim Phi trấn áp thổ phỉ, tình hình an ninh ở Kim Xuyên đã được cải thiện rất nhiều, về cơ bản không còn nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc trên đường nữa, các lái buôn cũng sẽ không còn thuê quá nhiều hộ vệ.
Ngay cả thương hội Kim Xuyên cũng giảm bớt số lượng nhân viên hộ tống.
Bây giờ một nhóm thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, các lái buôn lập tức bị đánh trở tay không kịp.
Không chỉ bị cướp mất tài sản, mà người cũng bị bọn thổ phỉ giết chết không ít.
Đội buôn của thương hội Kim Xuyên cũng bị cướp, đội phụ trách bảo vệ đội buôn là một tiểu đội, vì ít người không thể đánh lại được đám đông nên đã bị chết hết.
Thành công trong trận chiến đầu tiên khiến bọn thổ phỉ cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn không xứng đáng với tên gọi của nó, đồng thời tin rằng danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đều là thổi phồng lên, trên thực tế không hề lợi hại như vậy.
Cho nên sau khi được Trần sư gia thông báo, nói chỉ có hơn một trăm nhân viên hộ tống đến tiếp viện đỉnh Song Đà, bọn thổ phỉ không những không sợ hãi mà còn trở nên phấn khích hơn.
"Các huynh đệ, giết chết một nhân viên hộ tống thì được thưởng một lượng bạc, một tiểu đội trưởng được thưởng ba lượng, một trung đội trưởng được thưởng năm lượng, một đại đội sẽ được thưởng mười lượng!"
Ông cả nhóm thổ phỉ lần lượt động viên thuộc hạ của mình: "Chúng ta có hơn sáu trăm người, bọn họ chỉ có hơn một trăm người, nếu ra tay chậm thì sẽ không có cơ hội!"
Trần sư gia mang theo quá nhiều bạc, ai giết chết bất kỳ nhân viên hộ tống hoặc người nào của thương hội Kim Xuyên, đều có thể dùng răng của bọn họ để đổi lấy bạc.
Sau trận chiến thứ nhất kết thúc, người được Trần sư gia phái tới đã thực hiện lời hứa ngay tại chỗ.
Điều này khiến cho ánh mắt bọn thổ phỉ nhìn nhân viên hộ tống giống như là nhìn thấy bạc.
Không đợi nhân viên hộ tống đến gần, chúng đã chen lấn lao về phía những nhân viên hộ tống.
Chỉ sợ chạy chậm, nhân viên hộ tống sẽ bị người khác giết chết hết lấy phần thưởng.
Sau đó, bọn chúng mới nhìn thấy sức chiến đấu thực sự của tiêu cục Trấn Viễn.
Những nhân viên hộ tống trước đây bọn họ giết chết chỉ là một tiểu đội, còn chưa kịp thành lập đội hình chiến đấu thì đã bị bọn thổ phỉ chia cắt và đánh bại từng người một.
Bây giờ là một đội hình chiến đấu có tổ chức, lại có thêm áo giáp đen không thể bị phá hủy, sự phối hợp mà những nhân viên hộ tống đã phát triển trong một thời gian dài được phát huy hết tác dụng.
Hành động của bọn thổ phỉ hoàn toàn giống như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, tên nào lao lên tên đó chết.
Chẳng mấy chốc trước mặt đội nhân viên hộ tống đã có rất nhiều xác chết nằm trên mặt đất.
Mặc dù vậy, bọn thổ phỉ dưới sự kích thích của tiền bạc, vẫn càng lúc càng đông hơn.
Đúng lúc này, những nhân viên hộ tống lấy lựu đạn ra.
Ngay cả kỵ binh cao nguyên dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh của lựu đạn, huống hồ là một nhóm ô hợp?
Bọn thổ phỉ vừa rồi còn hung hăng lúc này đã bị dọa sợ suýt tè ra quần, lần lượt bỏ chạy.
Nhưng lúc này đã quá muộn để chạy trốn, trung đội trưởng phụ trách canh giữ đỉnh Song Đà nhận được tin tức từ chim bồ câu đưa tin nên đã tập hợp tất cả những nhân viên hộ tống đang nghỉ ngơi lại.
Thấy bọn thổ phỉ định bỏ chạy, họ lập tức dẫn người giết từ trên núi xuống, dùng nỏ hạng nặng chặn đường rút lui của bọn thổ phỉ.
Dưới chân núi không có địa hình ưu thế, lúc này số người của bọn thổ phỉ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu đoàn kết lại nhất định có thể đột phá vòng vây.
Nhưng lòng dũng cảm của bọn chúng đã bị phá vỡ, chúng cũng không phải là người cùng một nhóm thổ phỉ nên hoàn toàn không thể đoàn kết được.
Hàng trăm tên thổ phỉ đã bị chặn lại bởi hàng chục nhân viên hộ tống.
Tin tức tiêu cục Trấn Viễn không giết tù nhân cũng đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khi bọn thổ phỉ nhìn thấy không thể chạy thoát được, cũng không biết là do ai dẫn đầu, bọn chúng lần lượt ném vũ khí xuống đất, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho các nhân viên hộ tống trói bọn chúng lại.
Đương nhiên, chuyện nhỏ nhặt này không cần Thiết Ngưu phải tự làm, anh ta cầm lấy ống nhòm, cẩn thận quan sát xung quanh.
"Tiểu đoàn trưởng, ta nói bọn chúng là đám người ô hợp, ngươi còn mắng ta, bây giờ nhìn xem kìa, ngươi chỉ đang tự mình dọa mình thôi!"
Sau khi thắng trận, một đại đội trưởng có quan hệ tốt với Thiết Ngưu vui vẻ chạy tới đụng vào bả vai Thiết Ngưu.
Thật ra trong lòng Thiết Ngưu vẫn hơi nghi hoặc, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, thổ phỉ thực sự không gài bẫy gì.
Thiết Ngưu cất ống nhòm lại, nói: "Cẩn thận vẫn không sai!"
"Đúng vậy, tiểu đoàn trưởng nói có lý!" đại đội trưởng gật đầu, sau đó nói: "Những người này xử lý như thế nào, đưa về Hắc Thủy Câu sao?"
"Đưa về Hắc Thủy Câu làm gì?"
Ánh mắt Thiết Ngưu lạnh tanh, lời nói càng lạnh lùng hơn: "Thẩm vấn trước, sau khi thẩm vấn xong thì mang đi treo cổ hết đi!"
"Treo cổ hết sao?" đại đội trưởng giật mình: "Tiên sinh nói không thể giết tù bình, làm vậy không thích hợp lắm nhỉ?”
Chương 603: Quân cờ mà thôi
"Tiên sinh cũng nói rồi, trước khác nay khác!"
Thiết Ngưu nói: "Thổ phỉ đều mềm nắn rắn buông, nếu cứ bắt được mà không giết như trước đây thì bọn chúng sẽ không biết sợ! Bây giờ phần lớn huynh đệ trong đội hộ tống đã bị tiên sinh đưa đi phân nửa, nhân lực chúng ta không đủ, không thể cứ giống như trước đây được."
"Nhưng mà..." Đại đội trưởng vẫn còn chút do dự.
"Cứ làm như ta nói, nếu tiên sinh trở lại trách phạt thì một mình ta gánh chịu!"
Thiết Ngưu nói đầy sát khí: "Không phải bọn chúng lên đây từ sông sao? Vậy cứ treo cổ bọn chúng ở bờ sông, cho các thương nhân đi qua nhìn thấy để chúng tạm thời đừng tới Kim Xuyên gây rối!”
"Rõ!"
Đại đội trưởng đã thấy tâm quyết của Thiết Ngưu nên cũng không khuyên can nữa, mà chắp tay xoay người rời đi.
Trưa hôm đó, dọc sông Gia Lăng có thêm một hàng cột.
Cứ cách hai thước, là buộc một sợi dây thừng.
Khi bọn thổ phỉ bị đưa xuống sông, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết đang đến gần.
"Không phải tiêu cục Trấn Viễn không giết tù nhân sao?"
"Ta muốn gặp Kim tiên sinh của các ngươi!"
"Đại gia, ta biết sai rồi, tha cho ta đi!"
"Các huynh đệ, xin tha cũng vô ích thôi, chúng ta cùng nhau liều mạng đi!"
"Biết vậy chúng ta đã không ném đao mà liều mạng với bọn chúng luôn rồi!"
...
Bọn thổ phỉ biết nhân viên hộ tống sắp treo cổ mình thì có người xin tha, có người hối hận vì lẽ ra không nên đầu hàng, cũng có một số đang cố gắng dùng đầu công kích nhân viên hộ tống ở bên cạnh.
Thậm chí còn có một số tên thổ phỉ nhảy thẳng xuống sông.
Nhưng tất cả đều nhanh chóng bị đàn áp, sau đó từng người một bị treo lên cột.
Vào buổi chiều, các thương nhân đi ngang qua sông Gia Lăng, đã nhìn thấy một hàng cột ở phía nam của bến tàu đỉnh Song Đà.
Cứ cách hai mét là có một thi thể treo trên cột, đung đưa trong gió lạnh.
"Trời ạ, sao lại có nhiều thi thể như vậy? Nhìn cũng không thấy được đuôi, ít nhất phải có mấy trăm thi thể nhỉ!"
"Nghe nói hôm qua có thổ phỉ công kích đỉnh Song Đà, mấy thi thể này là của đám thổ phỉ kia sao?"
"Chắc không phải đâu, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh mà."
"Trước đây không giết, không có nghĩa là bây giờ sẽ không giết. Kim Phi không ở Kim Xuyên, chắc là đổi người lên nắm quyền rồi."
"Bọn thổ phỉ này đều đáng chết, thà giết hết còn hơn!"
"Kim tiên sinh mềm lòng quá, nếu làm ngay từ sớm, thì có tên thổ phỉ nào dám đến gây rối khi y vắng mặt chứ?"
…
Các thương nhân hận nhất là bọn thổ phỉ, họ đều vô cùng phấn khích khi nhìn thấy những thi thể bên bờ sông.
Tin tức bọn thổ phỉ bao vây đỉnh Song Đà đều bị treo cổ hết, cũng nhanh chóng lan truyền trong giới thương nhân.
Trong một ngôi làng nhỏ miền núi cách bờ đông sông Gia Lăng hơn mười mấy dặm, có một sân nhỏ kề núi cạnh sông.
Trần sư gia với mấy người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng, cái miệng nhỏ nhấp trà xanh, chuyện trò vui vẻ.
Khi Trần sư gia mê hoặc bọn thổ phỉ, ông ta vẫn lấy tên giả là Lưu tiên sinh giống như ở Giang Nam.
Mấy người đàn ông trung niên còn lại được các gia tộc quyền quý phái đến để hỗ trợ ông ta làm việc.
Lúc mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì một người đàn ông ăn mặc như thợ săn vội vàng chạy tới: "Lưu tiên sinh, không ổn rồi, mấy nhóm thổ phỉ ở núi Hắc Thạch và núi Đại Khanh đã bị tiêu cục Trấn Viễn bắt treo cổ rồi!"
"Cái gì, treo cổ hả?"
Mấy người trung niên đồng loạt đứng dậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Trong mắt Trần sư gia cũng hiện lên một chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, ông ta bình tĩnh hỏi: "Nói cho ta biết chuyện này là thế nào?”
Người thợ săn này là tai mắt mà ông ta đã tìm đến. Trước đó hắn đã trốn trong chỗ tối và tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu.
Sau khi nghe thợ săn thuật lại, Trần sư gia không những không tức giận mà còn mỉm cười.
"Lưu tiên sinh, ngươi vẫn còn cười được, lần này tiêu cục Trấn Viễn làm thật đó!"
Thợ săn giậm chân lo lắng: "Ngài chưa thấy đâu, lần này họ có thêm một vũ khí còn vang hơn cả sấm sét, chỉ một cái là có thể giết chết số lượng lớn thổ phỉ!"
"Đó là thần lôi, Kim Phi đã sử dụng nó ở Tây Xuyên!"
Một người đàn ông trung niên hói đầu nói: "Sao Kim Xuyên lại có thứ đồ này?"
"Kim Xuyên là hang ổ của Kim Phi, có thần lôi không phải rất bình thường sao?”
Trần sư gia xua tay đuổi thợ săn đi, rót một tách trà: "Hà tiên sinh đừng hoảng sợ, nào, tiếp tục uống trà đi."
"Lưu tiên sinh, lúc nào rồi mà ngươi vẫn có tâm trạng uống trà vậy?"
Người đàn ông trung niên đầu hói lo lắng nói: "Vốn dĩ tiêu cục Trấn Viễn đã khó đối phó, bây giờ lại có áo giáp đen và thần lôi, chúng ta phải làm gì bây giờ? Mấy trăm tên thổ phỉ đấy, nói treo cổ là treo cổ rồi, thậm chí nhóm thổ phỉ còn không có chút tác dụng gì!”
"Ai nói không có tác dụng gì chứ?"
Trần sư gia cười nói: "Không phải họ đã giúp chúng ta tìm ra con át chủ bài của tiêu cục Trấn Viễn sao?"
Thực ra bọn thổ phỉ bao vây đỉnh Song Đà, chính là những kẻ mà Trần sư gia dùng để thăm dò con át chủ bài của tiêu cục Trấn Viễn.
Mà ông ta cũng rất hài lòng với kết quả thực nghiệm này.
Mấy người trung niên nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có chút sợ hãi.
Lúc này, bọn họ đều hiểu ngay từ đầu Trần sư gia đã biết bọn thổ phỉ này nhất định sẽ chết, nhưng ông ta lại không hề cảnh báo bọn chúng.
Lòng dạ lạnh lùng độc ác này khiến họ không rét mà run.
"Những nhân viên hộ tống càng hành động như vậy, càng chứng tỏ chúng chột dạ!"
Trần sư gia không quan tâm đến phản ứng của mấy người trung niên, thong thả ung dung nói: "Người nên hoảng loạn bây giờ là bọn chúng chứ không phải chúng ta!"
"Vậy tiếp theo Lưu tiên sinh định làm gì? Vẫn tiếp tục kế hoạch sao?" Người đàn ông trung niên hói đầu hỏi.
“Kim Phi đã để lại áo giáp đen và thần lôi thì đương nhiên là không thể dùng phương pháp trước đó.”
Trần sư gia nâng chén trà lên, chơi đùa trong tay một lúc rồi nói: “Tiếp theo, chúng ta nên sử dụng phương án thứ hai!”
…
Làng Tây Hà.
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc, Thiết Chùy và mấy người Trịnh Phương lại tụ tập trong thư phòng của Kim Phi.
“Thiết Ngưu đại ca ra tay hơi độc ác rồi nhỉ? Tiên sinh đã nói rõ là không thể giết tù binh, huynh ấy lại giết hàng trăm người một lúc, sợ tiên sinh trở về sẽ khó mà giải thích đây.”
Tiểu Ngọc để tờ giấy xuống, lo lắng nói.
Mày của Trịnh Phương cũng hơi nhíu lại.
Anh ta ủng hộ Thiết Ngưu nhưng anh ta cho rằng ra tay tàn nhẫn mà Thiết Ngưu từng nói là giết thêm nhiều tên thổ phỉ trong trận chiến, hoàn toàn không ngờ Thiết Ngưu sẽ giết tù binh.
Mặc dù kết quả của cả hai đều giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn, giết địch trong trận chiến sẽ được khen ngợi, nhưng sau trận chiến giết tù binh sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thực ra Thiết Ngưu cũng có ý định giết địch trong trận chiến, nhưng ai ngờ bọn thổ phỉ lại vô dụng như vậy, vừa mới lấy lựu đạn ra, thì đối phương đã chạy tán loạn…
“Tình hình lúc này đã khác trước, khi tiên sinh quay lại ta sẽ giải thích với ngài ấy."
Trịnh Phương nói: "Quyết định của Thiết Ngưu là do ta phê chuẩn, nếu tiên sinh trách phạt, ta và Thiết Ngưu sẽ cùng nhau gánh chịu."
"Tiên sinh bảo ba người chúng ta cùng nhau bảo vệ làng, xảy ra chuyện thì ba người chúng ta cùng nhau gánh chịu." Thiết Chùy cũng nói theo.
Dù sao bọn họ cũng là chiến hữu cùng nhau vượt qua ranh giới sống chết ở Tây Bắc, mặc dù lúc đó anh ta và Thiết Ngưu có cãi vã suýt chửi nhau nhưng thực ra trong lòng lại có quan hệ rất tốt.
"Khi Phi ca về ắt sẽ có sắp xếp, bây giờ các ngươi tranh nhau làm gì?"
Đường Đông Đông nói: "Bây giờ chúng ta nhanh chóng bàn bạc, xem nên rút Thiết Ngưu về hay để anh ta ở lại canh giữ đỉnh Song Đà."
"Mấy nhà xưởng khác đều dễ nói, nhưng đỉnh Song Đà quá gần sông Gia Lăng, bọn thổ phỉ có thể dùng thuyền đến đó bất cứ lúc nào, khó mà đề phòng được nên cứ để Thiết Ngưu ở bên đó đi."
Trịnh Phương mở lời đầu tiên.
Ngay khi Đường Đông Đông định nói thì A Cúc đã mở cửa bước vào.
"Mọi người, xảy ra chuyện rồi, vừa nhận được tin tức, thổ phỉ cũng đã xuất hiện gần đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu, chúng đang đi về phía Kim Xuyên!"
Chương 604: Không đủ người
"Đỉnh Thiên Khuê, mương Long Tu ở đâu?"
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông mặt mày mờ mịt.
Nhưng Trịnh Phương, Thiết Chùy và Tiểu Ngọc lại bỗng nhiên đứng dậy cùng lúc.
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông không biết đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu đang ở đâu, nhưng ba người họ lại rất rõ.
Đỉnh Thiên Khuê tiếp giáp Hắc Thủy Câu, mương Long Tu tiếp giáp Hắc Phong Lĩnh, đều là vùng đất trọng yếu không thể để thất thủ.
"Có bao nhiêu người?" Trịnh Phương hỏi.
"Xem trong tình báo đưa đến, hai bên đều có một trăm người!" A Cúc đáp.
"Rốt cuộc từ đâu ra nhiều thổ phỉ vậy chứ?", Đường Đông Đông nghiến răng nói: "Đợi Phi ca dẫn binh quay lại, ta nhất định sẽ nói với huynh ấy, bảo huynh ấy phái Trương ca quét sạch hết đám thổ phỉ ở Tây Xuyên."
"Triều đình thu thuế càng ngày càng nặng, năm nay Tây Xuyên lại gặp phải thiên tai, bách tính sống không nổi nữa, người vào rừng làm cướp nên cứ thế nhiều lên."
Thiết Chùy nói: "Trên đường ta từ kinh thành về đây, càng đi về phía Tây Xuyên, số người trong tay bọn buôn người quận thành càng nhiều hơn, giá tiền càng lúc càng rẻ, có khi năm sáu cân gạo kê đã có thể đổi được hai cô nương."
Đường Đông Đông nghe vậy thở dài, hỏi: "Đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu ở bên đó phải làm sao?"
"Bây giờ Thiết Ngưu chắc chắn không trở về kịp, ta và Lão Trịnh chỉ đành đi đến đó."
Thiết Chùy bất lực nói.
Mặc dù Kim Phi đang cố hết sức bồi dưỡng nhân tài chỉ huy, nhưng thời gian thành lập tiêu cục Trấn Viễn quá ngắn, lỗ hổng nhân tài lớn.
Đặc biệt là chỉ huy cấp cao.
Người chỉ huy tiêu cục và nữ chưởng quầy thương hội lại không giống nhau.
Nữ chưởng quầy đưa ra quyết định sai, nhiều nhất là bồi thường chút tiền.
Còn chỉ huy tiêu cục nếu đưa ra quyết định sai, cái giá phải trả là mạng người.
Cho nên lúc Kim Phi bổ nhiệm nữ chưởng quầy rất mạnh dạn, còn lúc bổ nhiệm chỉ huy tiêu cục lại rất cẩn thận.
Vì nghĩ trong làng có ba người Trịnh Phương trấn giữ, không cần quá nhiều người chỉ huy, nên lần này xuất chinh đến Tây Xuyên, Kim Phi dẫn theo hơn phân nửa chỉ huy trung cấp.
Thiết Ngưu lại dẫn theo một nhóm đi đến đỉnh Song Đà.
Bây giờ trong làng Tây Hà, ngoại trừ hai tiểu đoàn trưởng là Trịnh Phương và Thiết Chùy, chỉ còn lại hai đại đội trưởng và hai trung đội trưởng.
Mà hai đại đội trưởng đều bị thương nặng trong trận tiêu diệt thổ phỉ lần trước, một người cụt cẳng chân bên trái, một người không còn chân bên phải, chỉ ở thể ở lại trông coi làng xóm, không thích hợp ở ngoài chiến trường nữa.
Cho nên tính tới tính lui, bây giờ người có thể phái đi nghênh chiến địch chỉ còn lại hai người Trịnh Phương và Thiết Chùy
"Hai người không được đi hết ra ngoài, nếu không thì ai trông coi làng?"
Đường Đông Đông tỏ ý phản đối.
"Vậy cô nói đi bây giờ phải làm sao?" Thiết Chùy hỏi ngược: "Cũng không thể bảo Lão Đồng và Lão Phàn đi được mà? Họ không có cách nào cưỡi ngựa, chẳng lẽ ngồi xe ngựa đi đánh giặc à?”
"Cái này... " Đường Đông Đông bị nghẹn họng.
"Đông Đông, đây là biện pháp duy nhất trước mắt rồi."
Quan Hạ Nhi luôn không nói gì, lúc này mới lên tiếng: "Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người cứ yên tâm đi đi, trong làng có Đồng đại ca và Phàn đại ca, còn có ba vị trưởng làng và bọn ta, sẽ không sao đâu!"
Người không trải qua nhiều chuyện sẽ không trưởng thành.
Tính cách Quan Hạ Nhi hướng nội, lúc ở nhà mẹ, chuyện gì cũng đều do cha và ca ca làm chủ.
Sau khi gả cho Kim Phi, cô lại không cần bận tâm điều gì, chỉ cần nghĩ đến việc làm gì cho Kim Phi vui vẻ là được.
Điều này làm cho Quan Hạ Nhi cực kỳ ỷ lại vào Kim Phi, gặp phải chuyện, ý nghĩ đầu tiên của cô là đi hỏi Kim Phi.
Kim Phi bảo cô làm gì thì cô làm đó.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có ở đây, mấy ngày này lại liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, Quan Hạ Nhi dường như đột nhiên trưởng thành rất nhiều.
Gặp phải chuyện không bất lực giống như trước, mà học cách tự động não suy nghĩ cách giải quyết.
Cô cũng đã trưởng thành hơn so với trước rất nhiều, dần dần có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.
"Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi."
Trịnh Phương gật đầu: "Thiết Chùy, ngươi cũng chuẩn bị đi, chúng ta nhanh chóng khởi hành!"
"Chúng ta dẫn theo bao nhiêu người?" Thiết Chùy hỏi.
"Dẫn theo... "
Trịnh Phương dừng bước lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Anh ta định nói mỗi người dẫn theo một đội, nhưng cuối cùng lại nghĩ đến cả làng Tây Hà chỉ còn lại ba đội nhân viên hộ tống.
Nếu anh ta và Thiết Chùy dẫn đi hai đội, người còn lại phòng thủ pháo đài xung quanh làng nhất định không đủ.
"Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người mỗi người dẫn theo một đội đi."
Quan Hạ Nhi nói: "Đợi ta vào kho lấy cho hai người mỗi người năm mươi bộ áo giáp đen và ba rương lựu đạn”.
"Bọn ta mỗi người dẫn đi một đội, vậy trong làng phải làm sao?" Trịnh Phương hỏi: "Một đại đội canh pháo đài còn không đủ, chưa kể là còn phải luân phiên trực, nghỉ ngơi."
"Hay là chúng ta đi đến Hắc Thủy Câu chiêu mộ một nhóm thổ phỉ?" Thiết Chùy hỏi: "Như vậy có thể dùng thổ phỉ đối phó với thổ phỉ."
Đường Đông Đông nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Số lượng thổ phỉ Hắc Thủy Câu bị giam nhiều đến ngàn người, tất cả đều cường tráng.
Nếu có thể dùng bọn họ, thì không cần lo lắng không đủ nhân lực nữa.
"Không được, không được dùng thổ phỉ!"
Trịnh Phương xua tay, bãi bỏ đề nghị của Thiết Chùy không chút do dự: "Thổ phỉ bị giam có rất nhiều người có người thân và bạn bè bị chúng ta giết, không thể tin tưởng."
"Chúng ta có thể chọn lựa một chút mà". Thiết Chùy nói: "Chọn mấy người có điểm tích lũy cao, bình thường có biểu hiện tốt."
"Điểm tích lũy cao, biểu hiện tốt không có nghĩa là không hận chúng ta."
Trịnh Phương nói: "Hơn nữa, thổ phỉ làm việc không hề có điểm dừng, lỡ như phản bội lúc đang tham gia chiến đấu, hậu quả sẽ thảm khốc, chúng ta không ai gánh nỗi trách nhiệm!"
Nếu như muốn chiêu mộ người ở Hắc Thủy Câu, cũng phải đợi tiên sinh dẫn binh lính trở lại, chúng ta mới có khả năng trấn áp bạo động của Hắc Thủy Câu bất cứ lúc nào”.
"Trịnh đại ca nói có lý", Tiểu Ngọc gật đầu nói: "Chưa đến mức bất đắc dĩ thì không thể dùng thổ phỉ."
"Vậy bây giờ nhân lực chúng ta không đủ phải làm sao?" Thiết Chùy hỏi.
"Ta có một cách, mọi người nghe xem có được không."
Quan Hạ Nhi nói: "Tỷ muội xưởng dệt mấy ngày nay đều ở đây huấn luyện, chiến đấu trực diện có thể không được, nhưng điều khiển nỏ và xe bắn đá thì không vấn đề gì.
Chúng ta có thể chiêu mộ một nhóm tỷ muội ở xưởng dệt, phối hợp với đội trưởng Đông và đội trưởng Phàn, mọi người thấy sao?"
"Đúng đó, sao chúng ta lại quên mất xưởng dệt nhỉ?" Thiết Chùy chợt vỗ đùi: "Tiên sinh, tổ chức đại hội thể thao, không phải là đề phòng tình huống như hôm nay sao?"
Phần thưởng cho nữ công nhân bình thường mà Kim Phi đề ra trong đại hội thể thao, quả thật rất phong phú và hấp dẫn.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, không cần Đường Đông Đông nhắc nhở, mấy công nhân nữ đều tích cực tập luyện, chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa xuân trong mùa xuân năm sau.
Mỗi sáng sớm có thể thấy phía sau đội ngũ nhân viên hộ tống là đội công nhân nữ hàng dài nối đuôi theo cùng.
Ở bên cung nỏ hạng nặng của nhân viên hộ tống, sân huấn luyện máy ném đá, cũng luôn có thể thấy bóng dáng của nữ công nhân.
Đặc biệt là trong đại hội thể thao mấy tiểu đội biểu hiện xuất sắc, trình độ điều khiển cung nỏ và máy bắn đá thuần thục, phối hợp ăn ý hơn đa số nữ nhân viên hộ tống.
Nếu không phải các cô ấy đã có gia đình, không muốn đi làm nhân viên hộ tống thì A Bội đã sớm đưa họ đi luôn rồi.
Mặc dù các cô ấy chưa từng tiếp thu hệ thống huấn luyện quân sự, chiến đấu trực diện không được, nhưng giúp nhân viên hộ tống đứng canh gác, hoặc điều khiển cung nỏ hạng nặng và máy ném đá ở pháo đài đều không thành vấn đề.
Chương 605: Kịch hay sắp bắt đầu rồi
Bất kể là Hắc Thủy Câu hay Hắc Phong Lĩnh, chắc chắn không có vấn đề gì.
Bọn thổ phỉ đang tới gần, Quan Hạ Nhi và Trịnh Phương không dám chậm trễ, sau khi đưa ra quyết định, mọi người lập tức hành động.
Quan Hạ Nhi dẫn người đến nhà kho ở sau núi để lấy áo giáp và lựu đạn, trong khi Đường Đông Đông quay lại xưởng dệt để tập hợp các nữ công nhân đi họp động viên.
Hai người Trịnh Phương, Thiết Chùy đi tìm hai trung đội trưởng để sắp xếp việc phòng thủ.
Tiểu Ngọc nhanh chóng tổ chức nhân lực để thu thập thông tin tình báo về hướng di chuyển và thông tin chi tiết của kẻ thù. Đồng thời cử người đến quận thành và huyện phủ để báo cáo với quan viên, yêu cầu quận trưởng và huyện lệnh cử quân đi trấn áp bọn thổ phỉ.
Quận trưởng và huyện lệnh vừa thất thủ ở làng Tây Hà nên khó có khả năng cử phủ binh đến.
Nhưng có đến hay không là chuyện của bọn họ, có báo cáo với quan viên hay không là chuyện của làng Tây Hà.
Nếu họ không đến, khi Kim Phi trở lại thì sẽ có lý do để đi hỏi tội.
Dưới ảnh hưởng của Kim Phi, hiệu suất làm việc của làng Tây Hà rất cao.
Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đứng trên bục cao, cầm sừng sắt kể lại câu chuyện.
Còn chưa nói xong, các nữ công nhân dưới sân khấu bắt đầu mắng.
"Bọn thổ phỉ đúng là không biết sống chết, thế mà bọn chúng dám tìm đến chúng ta gây sự, nếu tiên sinh ở đây thì đã giết sạch bọn chúng rồi!"
"Nhưng tiên sinh không có ở đây, nếu không bọn họ cho dù có dũng khí gấp mười lần cũng không dám tới!"
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tại sao Đường trưởng xưởng lại nói với chúng ta chuyện này?"
“Có vẻ như cô ấy không muốn chúng ta tham chiến phải không?”
“Có lẽ sẽ không đến mức đó đâu. Vẫn còn rất nhiều đàn ông ở công trường mà?”
"Đàn ông có ích gì? Ngoài thể lực ra, họ còn có thể làm được gì nữa? Chúng ta đều đã tập bắn nỏ, thậm chí còn học cách sử dụng máy bắn đá. Tháng trước, ta cùng tướng công nhà ta đi săn trên núi. Ta bắn được hai con gà núi, hắn bắn hơn mười mũi tên nhưng không bắt trúng được một chiếc lông vũ kia kìa!”
"Đúng vậy, đánh thì đánh, A Bội có thể giết thổ phỉ, ta cũng có thể!"
"Một tháng tiền lương của A Bội bằng một năm tiền lương của ngươi đó, nếu chết còn có tiền bồi thường, chết cũng không sao, nhưng nếu ngươi bị thổ phỉ giết chết thì ai sẽ nuôi mẹ ngươi đây?"
"Nếu ta thật sự bị thổ phỉ giết chết, tiên sinh và phu nhân Hạ Nhi nhất định sẽ chăm sóc mẹ ta!"
"Chưa chắc, trợ cấp tai nạn lao động của tiêu cục khác với nhân công xưởng chúng ta."
Trong khi các nữ công nhân đang thảo luận thì nghe thấy Đường Đông Đông ra lệnh cho người đánh chiêng. Họ ngay lập tức im lặng.
"Ta vừa giải thích tình hình hiện tại. Tiêu cục đang thiếu nhân viên nghiêm trọng, vì vậy sau khi thảo luận với Hạ Nhi tỷ, Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca của tiêu cục, quyết định điều chuyển một số nhân viên hộ tống bảo vệ pháo đài, sau đó tuyển dụng một nhóm tỷ muội từ công xưởng để giúp nhân viên hộ tống bảo vệ pháo đài!"
Đường Đông Đông nói: "Nếu có tỷ muội nào sẵn lòng tham gia, bây giờ có thể giơ tay đăng ký, yêu cầu là có thể điều khiển nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Nội dung công việc là giúp nhân viên hộ tống canh giữ pháo đài, trong quá trình bảo vệ pháo đài, tiền lương và tiền bồi thường đều được trả theo tiêu chuẩn của nữ nhân viên hộ tống, ngoài ra người trong xưởng sẽ được trợ cấp 15 văn tiền/người một ngày!"
Lợi ích luôn là động lực tốt nhất.
Nghe Đường Đông Đông nói như vậy, tất cả nữ công nhân trong dưới đài đều trở nên hưng phấn.
"Trời ạ, mỗi ngày trợ cấp mười lăm văn tiền! Nếu chúng ta giúp trấn giữ pháo đài trong một tháng, cộng thêm tiền lương của nữ nhân viên hộ tống, tiền lương hàng tháng sẽ hơn năm lạng bạc phải không?"
"Bộ ngươi nghĩ số tiền này thật sự dễ kiếm như vậy sao? Đánh giặc nhất định sẽ có thương vong!"
"Không phải Đường trưởng xưởng đã nói rồi sao, không phải bảo chúng ta trực tiếp chiến đấu với bọn thổ phỉ, mà chỉ giúp nhân viên hộ tống canh giữ pháo đài thôi."
"Vậy nếu bọn thổ phỉ tới, ngươi có xông lên không?"
"Các pháo đài đều ở gần làng, nếu bọn thổ phỉ đến được pháo đài thì ngươi tránh trong làng sẽ an toàn chắc?"
"A Trân nói như vậy là chuẩn bị đăng ký à?”
"Đương nhiên phải đăng ký, nếu không có tiên sinh mở xưởng dệt, ta và mẹ ta sớm đã chết đói, bây giờ bọn thổ phỉ đánh đến Hắc Phong Lĩnh, nếu không ai đứng ra thì bọn thổ phỉ nhất định sẽ tràn vào làng, đến lúc đó mọi người đều phải chết!"
"Nói thì hay lắm, còn không phải tại vì Đường trưởng xưởng đưa ra mức trợ cấp cao sao? Các người chỉ muốn kiếm được lương cao thôi!"
"Muốn kiếm lương cao thì có gì sai? Một không trộm hai không cướp. Ngươi không muốn kiếm thì đừng cản người khác kiếm chứ?"
"Đường trưởng xưởng đừng để cô ấy đi! A Trân, ngươi quên rồi sao. Lần trước ở sân tập, ngươi điều chỉnh sai máy bắn đá, đập vỡ một lỗ lớn trên chiếc nồi sắt trong bếp của nhân viên hộ tống đấy!"
"Ồ, ta quên mất. Ngươi không biết cách điều chỉnh máy bắn đá!"
Một số nữ công nhân lo lắng, một số phấn khởi, và một số sợ hãi.
Nhưng ngày càng có nhiều phụ nữ giơ tay đăng ký.
Các nữ công nhân sau đó được Đường Đông Đông dẫn đi.
Vì các nữ công nhân chưa qua đào tạo chuyên môn nên Đội trưởng cụt chân Lão Phàn không dám để họ đứng canh gác. Anh ta sợ họ có thể ngủ gật khi đang làm nhiệm vụ. Thay vào đó, những nhân viên hộ tống còn lại được chia thành ba ca để thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của những nữ công nhân là ngủ trong pháo đài, và nếu nhân viên hộ tống làm nhiệm vụ nhận thấy kẻ thù đang đến gần, họ phải ngay lập tức kiểm soát nỏ và máy bắn đá hạng nặng.
Khi nghe nói rằng có thể nhận được mức lương cao như vậy chỉ bằng cách ngủ trong pháo đài, những nữ công nhân không dám đăng ký tham gia đã hối hận muốn chết.
Nhưng hối tiếc cũng chẳng ích gì. Thời gian quá gấp rút, các nữ công nhân đã được điều động đến các pháo đài khác nhau để thay thế lực lượng nhân viên hộ tống đóng quân.
Những nhân viên hộ tống được thay thế ngay lập tức quay trở lại làng và tập hợp rời đi cùng với Trịnh Phương và Thiết Chùy.
Hắc Phong Lĩnh thuộc ngã ba Kim Xuyên và Lâm Huyện, trước đó cần phải đi vòng qua Kim Xuyên mới đến, nhưng sau đó Kim Phi đã xây dựng một cây cầu bắc qua Hắc Phong Lĩnh để rút ngắn khoảng cách đến Quảng Nguyên, việc này đã rút ngắn khoảng cách rất nhiều.
Thương hội Kim Xuyên đã thành lập nhà kho và quán trọ ở Hắc Phong Lĩnh, thường cũng có các nhân viên hộ tống bảo vệ, chẳng qua số lượng không nhiều.
Khi Thiết Chùy dẫn mọi người đi qua cầu treo, anh ta dặn dò nhân viên hộ tống bảo vệ cầu treo: "Nếu nhìn thấy ba mũi tên lệnh màu đỏ trong Hắc Phong Lĩnh hay ngay lập tức chém đứt cầu treo, biết chưa?"
Cầu treo quá gần làng, một khi cầu treo thất thủ, bọn thổ phỉ sẽ có thể tiến quân thần tốc thẳng vào làng.
Nhân viên hộ tống canh gác cầu treo chờ Thiết Chùy rời đi, lập tức phong toả cầu treo.
Sau khi Thiết Chùy đến Hắc Phong Lĩnh cũng không dừng lại mà dẫn quân đi tiếp.
Hắc Phong Lĩnh cách làng Tây Hà quá gần, chiến trường phải được bố trí đủ xa để cho dù thua trận thì dân làng vẫn còn đường sống.
Ở hướng ngược lại, Trịnh Phương cũng đang hành quân hết tốc lực.
Tuy nhiên, khi họ đi suốt đêm để đến được Hắc Thủy Câu, bọn thổ phỉ đã sợ hãi bỏ chạy.
Trịnh Phương dẫn nhân viên hộ tống đến nghỉ ngơi ở Hắc Thủy Câu một đêm, sau khi bình minh chuẩn bị dẫn người rút lui về làng Tây Hà thì trinh sát đến báo cáo rằng bọn thổ phỉ lại tập trung cách đó mấy chục dặm.
Với sự phát triển của làng Tây Hà, xưởng luyện sắt ngày càng trở nên quan trọng.
Các công xưởng đã bắt đầu áp dụng dây chuyền sản xuất lắp ráp, đòi hỏi nhiều sản phẩm sắt hơn. Áo giáp và vũ khí cho binh lính cũng như các công cụ và đồ dùng được dân làng sử dụng đều cần đến sắt.
Sở dĩ các xưởng luyện sắt có thể liên tục cung cấp đủ lượng sắt thép là do mỏ than ở Hắc Thủy Câu.
Hắc Thủy Câu có thể nói là nguồn năng lượng phát triển của làng Tây Hà, nhưng cũng là một nơi vô cùng bất ổn.
Trịnh Phương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đưa người đến ở lại Hắc Thủy Câu.
Ở một diễn biến khác, tình hình bên Thiết Chùy cũng giống như Trịnh Phương.
Hôm qua sau khi chạy cả ngày cho đến khi trời tối, cuối cùng cũng đến được khu vực mục tiêu.
Đường núi ở khu vực đó dễ phòng thủ và khó tấn công. Hơn một trăm nhân viên hộ tống đã đóng quân ở đó với cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, khiến bọn thổ phỉ gần như không thể vượt qua.
Nhưng ngay khi Thiết Chùy sắp xếp xong mọi việc và đợi bọn thổ phỉ đến thì một trinh sát quay lại với tin tức rằng bọn thổ phỉ đã dừng cách đó chục dặm.
"Bọn họ muốn nhốt chúng ta ở chỗ này!"
Thiết Chùy hiểu rõ ý đồ của kẻ thù nhưng không có giải pháp.
Bọn thổ phỉ cách đây hơn chục dặm, ngay khi họ di chuyển thì thổ phỉ sẽ chạy, bọn họ vừa rút lui thì thổ phỉ lại quay trở lại.
Bất lực, Thiết Chùy giống như Trịnh Phương, không còn cách nào khác là phải đứng yên tại chỗ.
Cách đó mấy chục dặm, Trần sư gia nhận được tin tức không nhịn được vỗ tay cười nói:
"Thưa quý vị, kịch hay sắp bắt đầu rồi!”
"Ta… Ta…"
Quan Hạ Nhi mở miệng, không biết nên nói gì.
Chuyện của thương hội, cô còn có thể nghĩ ra cách ứng phó.
Nhưng cô không biết về đánh trận, sao biết làm thế nào được?
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương muốn gây rắc rối, nhiều nhất cũng chỉ là đóng cửa tiêu cục, thương hội và nhà xưởng trước, đợi Kim Phi trở về thì mở lại sau.
Nhưng cuộc tấn công của thổ phỉ vào đỉnh Song Đà quá nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt sẽ gây chết người.
Hơn nữa không phải chỉ là một hai người chết, nếu có đánh nhau thì người chết không chỉ là một trăm người mà thậm chí sẽ còn nhiều hơn nữa.
Quan Hạ Nhi làm sao dám tùy tiện quyết định được?
Cô không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn về phía Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi không hiểu hành quân đánh giặc, Đường Đông Đông cũng vậy.
Hai người đều nhìn về phía Trịnh Phương.
"Trịnh đại ca, ta không hiểu gì về chuyện đánh giặc, lúc tướng công đi đã giao tiêu cục cho huynh, huynh đưa ra quyết định đi."
Quan Hạ Nhi chân thành nói.
Hai người Thiết Ngưu và Thiết Chùy cũng nhìn về phía Trịnh Phương.
"Được!" Trịnh Phương cũng không khách sáo, chắp tay về phía Quan Hạ Nhi: "Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Đánh giặc là chuyện sinh tử ngươi chết ta sống, vừa rồi anh ta rất lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ tiếp lời của Thiết Chùy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi đã giao quyền chỉ huy cho anh ta, Trịnh Phương đương nhiên không dám khách sáo.
Nếu Quan Hạ Nhi thực sự tùy tiện hạ lệnh chỉ huy, người chết vẫn là những nhân viên hộ tống.
"Bọn thổ phỉ dám đến gây rối thì chắc chắn đã có chỗ dựa, hơn nữa rất có khả năng là không chỉ có những người mà chúng ta đã nhìn thấy, cho nên ta nghĩ cách làm của Thiết Ngưu sẽ tốt hơn."
Trịnh Phương nói: "Bây giờ chúng ta không đủ nhân lực, nên phải ra tay thật tàn nhẫn, đánh cho bọn chúng sợ, đánh cho bọn chúng chết khiếp, như vậy mới có thể uy hiếp được kẻ xấu!"
"Hiện tại chúng ta cộng cả tân binh và nữ binh mới có mấy trăm người, nếu để Thiết Ngưu đưa đến đỉnh Song Đà hết, nhỡ có người tấn công đến làng thì làm thế nào?”
Thiết Chùy phản bác nói.
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc tranh luận đang diễn ra này.
Nhân viên hộ tống không phải là thần binh thiên tướng, nếu như không có lợi thế về địa hình, cũng không có áo giáp bảo vệ, chỉ dùng lưỡi lê chiến đấu trực tiếp với bọn thổ phỉ thì số lượng nhân viên hộ tống không thể quá ít, nếu không sẽ là đi nộp mạng.
Có hàng trăm tên thổ phỉ đang bao vây đỉnh Song Đà, để đạt được hiệu quả uy hiếp như Thiết Ngưu nói, ít nhất phải điều động mấy trăm nhân viên hộ tống mới có thể được.
Mà tổng số nhân viên hộ tống trong làng Tây Hà hiện tại cộng lại cũng mới chỉ có vài trăm người.
Nếu tất cả đều đi đến đỉnh Song Đà, có người tấn công đại bản doanh thì làm thế nào?
Trịnh Phương liếc nhìn Thiết Chùy, lắc đầu nói: "Thật ra không cần dùng nhiều người như vậy, một trăm năm mươi người là đủ rồi."
"Lão Trịnh, ngươi đang đùa cái gì thế?" Thiết Chùy trừng mắt: "Bọn thổ phỉ có hàng trăm người, một trăm năm mươi người thì đi chịu chết sao?"
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng nghi ngờ nhìn về phía Trịnh Phương.
Ngay cả Thiết Ngưu - người đề xuất ra ý kiến này cũng không hiểu được Trịnh Phương muốn làm gì, anh ta cau mày nói: "Lão Trịnh, một trăm năm mươi người thực sự không đủ…."
"Nếu như ta cho ngươi năm mươi bộ áo giáo đen, hai chiếc nỏ và ba thùng lựu đạn, có đủ không?" Trịnh Phương hỏi ngược lại.
"Nếu như vậy, ta đảm bảo giết chết hết những tên thổ phỉ này!"
Thiết Ngưu lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng gật đầu.
Khi các cựu binh bị thương quay trở về, thông tin chi tiết về trận chiến ở Tây Xuyên cũng lan truyền khắp làng Tây Hà.
Trương Lương dẫn đầu đội áo giáp đen xông ra khỏi vòng vây, còn Kim Phi sử dụng nỏ và lựu đạn liên tục đảo ngược tình thế, đây là hai câu chuyện mà các cựu binh thích kể nhất.
Thiết Ngưu từ lâu đã thèm muốn có được áo giáp đen và lựu đạn.
"Trong làng vẫn còn áo giáp đen và lựu đạn sao?" Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy đều kinh ngạc.
"Còn một ít!" Trịnh Phương gật đầu.
"Hạ Nhi, muội có biết không?" Đường Đông Đông chú ý tới sắc mặt bình tĩnh của Quan Hạ Nhi, thăm dò hỏi.
"Khi đi tướng công có để lại một ít lựu đạn, nhưng tướng công nói lựu đạn quá nguy hiểm, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng, cũng không cho phép muội nói ra ngoài."
Quan Hạ Nhi gật đầu: "Áo giáp đen là tướng công bảo nhóm người Mãn Thương chế tạo, vốn định chuẩn bị đưa đến Tây Xuyên tiếp viện cho tiền tuyến, nhưng sau khi đánh thắng rồi thì lại không đưa qua đó nữa."
"Có bao nhiêu áo giáp đen và lựu đạn?" Đường Đông Đông hỏi.
"Tướng công nói đây là những đồ vật có giá trị nhất trong làng chúng ta, không thể nói cho ai biết là có bao nhiêu."
Quan Hạ Nhi luôn luôn nói với Đường Đông Đông tất cả mọi thứ, lúc này cũng lắc đầu.
Đường Đông Đông biết rõ vị trí của Kim Phi trong lòng Quan Hạ Nhi nên cũng không tức giận mà ngược lại lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cũng may Kim Phi có để lại phương án dự phòng, nếu không lần này thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Sau đó Quan Hạ Nhi mở nhà kho ở phía sau núi, không cho người ngoài vào, mà một mình đi vào trong, dùng một chiếc xe đẩy nhỏ để kéo lựu đạn vào áo giáp đen ra ngoài.
Đỉnh Song Đà cách làng Tây Hà không gần, mặc dù áo giáp không nặng lắm, nhưng nếu mặc áo giáp đen chạy hết tốc lực thì nhân viên hộ tống cũng không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, trước mắt thổ phỉ còn chưa biết làng Tây Hà có áo giáp đen, Thiết Ngưu muốn đánh phủ đầu trước nên không cho người mặc áo vào ngay mà tìm xe ngựa kéo đi trên đường.
Thổ phỉ tập kích đỉnh Song Đà chính là mưu đồ của Trần sư gia.
Những tên thổ phỉ ở xung quanh Quảng Nguyên thực sự giống như lời nói của Trần sư gia, vô cùng căm hận tiêu cục Trấn Viễn.
Chỉ là sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn quá mạnh, bọn họ không ai dám nhảy ra khiêu khích, chỉ có thể luôn chú ý đến những thay đổi nhỏ ở Kim Xuyên.
Một khi phát hiện ra Trương Lương bắt đầu diệt thổ phỉ lần nữa, bọn họ sẽ lập tức mang theo lương thực trong hang ổ của mình chạy trốn.
Sống một cuộc sống sợ hãi như vậy thật sự không dễ dàng.
Trần sư gia vốn là người biết ăn nói, giỏi mưu lược, mê hoặc một nhóm thổ phỉ vốn đã có ác cảm với tiêu cục Trấn Viễn còn không phải là đơn giản sao?
Huống chi Trần sư gia không chỉ là mê hoặc đơn thuần, vì lần hành động này, các nhà quyền quý cũng đã tiêu không ít tâm sức, mỗi nhà cũng đã bỏ ra không ít bạc.
Với sự oán giận của thổ phỉ, bạc của đám quyền quý, cộng thêm cái lưỡi sắc bén của mình, Trần sư gia đã nhanh chóng tập hợp một nhóm thổ phỉ lớn và phát động công kích.
Trần sư gia làm việc rất cẩn thận chu đáo, trước khi tấn công đỉnh Song Đà, ông ta đã biết làng Tây Hà sẽ phái người đến chi viện.
Không lâu sau khi Thiết Ngưu dẫn đội nhân viên hộ tống ra khỏi thôn, Trần sư gia đã nhận được tin tức.
Biết Thiết Ngưu chỉ mang theo hơn một trăm người, Trần sư gia lập tức nhận ra trong đó chắc chắn có bẫy.
Nhưng không biết vì lý do gì, Trần sư gia lại không nhắc nhở đám thổ phỉ đang vây hãm đỉnh Song Đà, chỉ thông báo cho bọn họ là làng Tây Hà đã phái người đến chi viện rồi thôi.
Bọn thổ phỉ vừa nghe nói chỉ có hơn một trăm người, căn bản không coi ra gì, thậm chí mấy ông lớn còn tập hợp lại đề bàn biện pháp đối phó và lên kế hoạch phục kích giữa đường nữa.
Đáng tiếc là đám ô hợp vẫn là đám ô hợp, mấy ông lớn không ai muốn chịu thiệt, chỉ muốn đợi người khác đánh xong rồi mình đi theo sau để hưởng lợi.
Mấy người bọn chúng tan rã không vui vẻ gì, còn việc phục kích gì đó thì càng không cần phải nhắc đến nữa, nó đã sớm bị các ông lớn lãng quên trên chín tầng mây rồi.
Thiết Ngưu cứ như vậy quang minh chính đại dẫn một trăm năm mươi nhân viên hộ tống đến bên ngoài núi Thiết Quán.
Cho đến khi cách đỉnh Song Đà chưa đến một kilomet, cũng chưa gặp một trạm gác nào.
"Đám ô hợp này cũng dám đến Kim Xuyên đánh đỉnh Song Đà của chúng ta sao, bọn họ không muốn sống nữa hả?"
Một đội trưởng đại đội dưới quyền Thiết Ngưu khinh thường nói: "Thiết tiểu đoàn trưởng, ngài cũng đừng bận bịu quá, ta dẫn theo một đại đội là có thể đánh bại bọn họ rồi!"
"Tiên sinh nói sư tử chiến đấu với thỏ cũng phải dùng hết sức, vĩnh viễn không nên coi thường bất kỳ kẻ thù nào, thỏ tức giận sẽ cắn người, huống hồ là mấy tên thổ phỉ liều mạng như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn."
Thiết Ngưu nhìn xung quanh: "Hơn nữa, hành trình chúng ta đến đây quá thuận lợi, trong lòng ta hơi bất an."
Chương 602: không thích hợp lắm nhỉ?
Thực chiến có thể rèn luyện đội ngũ và tướng lĩnh tốt nhất.
Mấy tháng gần đây, Thiết Ngưu vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, giết chết tất cả những tên thổ phỉ dám khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Trước khi Giang Nam bị tập kích, tiểu đoàn 2 là một trong những tiểu đoàn có tỷ lệ thương vong cao nhất, đồng thời cũng là tiểu đoàn phát triển nhanh nhất.
Những nhân viên hộ tống mà Kim Phi đưa đến Tây Xuyên lần này, tiểu đoàn 2 chiến một phần lớn.
Trương Lương thành lập một đội áo giáp đen, hơn một nửa số thành viên của đội này đều đến từ tiểu đoàn 2.
Thiết Ngưu cũng không còn là gã ngốc nghếch như trước nữa, mà đã được rèn luyện thành một tướng lĩnh đầy đủ tư cách.
Ngoài chiến thuật tàn nhẫn, Thiết Ngưu cũng trở nên cẩn thận hơn.
Lần thổ phỉ tập kích này hiển nhiên là có người bày mưu ở phía sau.
Trên đường đến đây, Thiết Ngưu vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, phái tất cả lính trinh sát ra trước dò đường, rất sợ bị địch mai phục.
Nhưng đến khi tới bên ngoài đỉnh Song Đà, ngay cả bóng một tên địch cũng không nhìn thấy đâu.
Điều này khiến cho Thiết Ngưu cảm thấy hơi bất an, đồng thời anh ta cũng nghi ngờ liệu trước đây mình có nghĩ sai hay không.
Chẳng lẽ không có người lên kế hoạch, chỉ là do bọn thổ phỉ tới báo thù thôi?
Suy cho cùng, từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, đã đắc tội với rất nhiều thổ phỉ.
Bây giờ mấy nghìn người đào than ở Hắc Thủy Câu đều là thổ phỉ bị bắt về.
Nhưng đã đến đây rồi, cho dù như thế nào, cũng phải đánh một trận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thiết Ngưu trở nên hung tợn, quay người hét lên: "Hàng số hai, hàng số ba mặc áo giáp, những người khác cảnh giác!"
"Vâng!"
Những nhân viên hộ tống đáp lời, lập tức hành đồng.
Những người tinh nhuệ đã được chọn trước bắt đầu mặc áo giáp, trong khi những người còn lại giơ nỏ lên và nhắm vào xung quanh.
Nhân lúc này, Thiết Ngưu gọi đại đội trưởng và trung đội trưởng dưới quyền mình lại và mở một cuộc họp nhỏ trước khi chiến đấu.
"Ta cảm thấy có gì đó không đúng, đợi lát nữa khi bắt đầu chiến đấu, nếu tất cả bình thường thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu, cố gắng giết sạch, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!"
Thiết Ngưu nhắc nhở: "Nếu kẻ thù có bẫy, không muốn tham chiến thì chúng ta lập tức dẫn người tập hợp ở đỉnh Song Đà, hiểu chưa?"
Anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên lại nhắc lại thêm một lần nữa.
Nếu không lát nữa khi đánh nhau, hiện trường sẽ vô cùng hỗn loạn, anh ta sợ xảy ra sai sót, không thể kịp rút lui được.
"Đã hiểu!" đại đội trưởng và trung đội trưởng gật đầu.
Có hơn một trăm người mà bọn họ cũng dám tới, đỉnh Song Đà chính là niềm tin của bọn họ.
Đánh được thì đánh, không đánh được thì bọn họ cũng có thể rút lui về đỉnh Song Đà.
Sau khi hàng thứ 2 và hàng thứ 3 mặc xong áo giáp, họ xếp thành đội hình chiến đấu và bước ra khỏi đường núi.
Trong khoảng không gian rộng lớn dưới đỉnh Song Đà, bọn thổ phỉ không những không chạy trốn, ngược lại còn tụ tập lại dựa vào đỉnh núi, cũng tạo thành nhiều phương trận lỏng lẻo chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lần này đám quyền quý thực sự đã tiêu rất nhiều tiền, Trần sư gia đến mê hoặc đám thổ phỉ luôn mang theo một rương bạc đi.
Nhóm thổ phỉ này không phải là người đến từ Quảng Nguyên, nhưng hang ổ của bọn chúng nằm trên đường Trương Lương trở về, nghe nói Trương Lương đang trấn áp bọn thổ phỉ suốt cả đường đi. Vốn dĩ chúng đã sợ hãi, cộng thêm sự kích thích của tiền bạc, dễ dàng bị Trần sư gia nắm trong lòng bàn tay.
Khi chúng đi đến đỉnh Song Đà, Trần sư gia cũng không bảo bọn chúng tấn công bằng vũ lực ngay, mà bảo bọn chúng cướp của những thương nhân buôn muối trước.
Từ khi Kim Phi trấn áp thổ phỉ, tình hình an ninh ở Kim Xuyên đã được cải thiện rất nhiều, về cơ bản không còn nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc trên đường nữa, các lái buôn cũng sẽ không còn thuê quá nhiều hộ vệ.
Ngay cả thương hội Kim Xuyên cũng giảm bớt số lượng nhân viên hộ tống.
Bây giờ một nhóm thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, các lái buôn lập tức bị đánh trở tay không kịp.
Không chỉ bị cướp mất tài sản, mà người cũng bị bọn thổ phỉ giết chết không ít.
Đội buôn của thương hội Kim Xuyên cũng bị cướp, đội phụ trách bảo vệ đội buôn là một tiểu đội, vì ít người không thể đánh lại được đám đông nên đã bị chết hết.
Thành công trong trận chiến đầu tiên khiến bọn thổ phỉ cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn không xứng đáng với tên gọi của nó, đồng thời tin rằng danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đều là thổi phồng lên, trên thực tế không hề lợi hại như vậy.
Cho nên sau khi được Trần sư gia thông báo, nói chỉ có hơn một trăm nhân viên hộ tống đến tiếp viện đỉnh Song Đà, bọn thổ phỉ không những không sợ hãi mà còn trở nên phấn khích hơn.
"Các huynh đệ, giết chết một nhân viên hộ tống thì được thưởng một lượng bạc, một tiểu đội trưởng được thưởng ba lượng, một trung đội trưởng được thưởng năm lượng, một đại đội sẽ được thưởng mười lượng!"
Ông cả nhóm thổ phỉ lần lượt động viên thuộc hạ của mình: "Chúng ta có hơn sáu trăm người, bọn họ chỉ có hơn một trăm người, nếu ra tay chậm thì sẽ không có cơ hội!"
Trần sư gia mang theo quá nhiều bạc, ai giết chết bất kỳ nhân viên hộ tống hoặc người nào của thương hội Kim Xuyên, đều có thể dùng răng của bọn họ để đổi lấy bạc.
Sau trận chiến thứ nhất kết thúc, người được Trần sư gia phái tới đã thực hiện lời hứa ngay tại chỗ.
Điều này khiến cho ánh mắt bọn thổ phỉ nhìn nhân viên hộ tống giống như là nhìn thấy bạc.
Không đợi nhân viên hộ tống đến gần, chúng đã chen lấn lao về phía những nhân viên hộ tống.
Chỉ sợ chạy chậm, nhân viên hộ tống sẽ bị người khác giết chết hết lấy phần thưởng.
Sau đó, bọn chúng mới nhìn thấy sức chiến đấu thực sự của tiêu cục Trấn Viễn.
Những nhân viên hộ tống trước đây bọn họ giết chết chỉ là một tiểu đội, còn chưa kịp thành lập đội hình chiến đấu thì đã bị bọn thổ phỉ chia cắt và đánh bại từng người một.
Bây giờ là một đội hình chiến đấu có tổ chức, lại có thêm áo giáp đen không thể bị phá hủy, sự phối hợp mà những nhân viên hộ tống đã phát triển trong một thời gian dài được phát huy hết tác dụng.
Hành động của bọn thổ phỉ hoàn toàn giống như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, tên nào lao lên tên đó chết.
Chẳng mấy chốc trước mặt đội nhân viên hộ tống đã có rất nhiều xác chết nằm trên mặt đất.
Mặc dù vậy, bọn thổ phỉ dưới sự kích thích của tiền bạc, vẫn càng lúc càng đông hơn.
Đúng lúc này, những nhân viên hộ tống lấy lựu đạn ra.
Ngay cả kỵ binh cao nguyên dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh của lựu đạn, huống hồ là một nhóm ô hợp?
Bọn thổ phỉ vừa rồi còn hung hăng lúc này đã bị dọa sợ suýt tè ra quần, lần lượt bỏ chạy.
Nhưng lúc này đã quá muộn để chạy trốn, trung đội trưởng phụ trách canh giữ đỉnh Song Đà nhận được tin tức từ chim bồ câu đưa tin nên đã tập hợp tất cả những nhân viên hộ tống đang nghỉ ngơi lại.
Thấy bọn thổ phỉ định bỏ chạy, họ lập tức dẫn người giết từ trên núi xuống, dùng nỏ hạng nặng chặn đường rút lui của bọn thổ phỉ.
Dưới chân núi không có địa hình ưu thế, lúc này số người của bọn thổ phỉ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu đoàn kết lại nhất định có thể đột phá vòng vây.
Nhưng lòng dũng cảm của bọn chúng đã bị phá vỡ, chúng cũng không phải là người cùng một nhóm thổ phỉ nên hoàn toàn không thể đoàn kết được.
Hàng trăm tên thổ phỉ đã bị chặn lại bởi hàng chục nhân viên hộ tống.
Tin tức tiêu cục Trấn Viễn không giết tù nhân cũng đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khi bọn thổ phỉ nhìn thấy không thể chạy thoát được, cũng không biết là do ai dẫn đầu, bọn chúng lần lượt ném vũ khí xuống đất, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho các nhân viên hộ tống trói bọn chúng lại.
Đương nhiên, chuyện nhỏ nhặt này không cần Thiết Ngưu phải tự làm, anh ta cầm lấy ống nhòm, cẩn thận quan sát xung quanh.
"Tiểu đoàn trưởng, ta nói bọn chúng là đám người ô hợp, ngươi còn mắng ta, bây giờ nhìn xem kìa, ngươi chỉ đang tự mình dọa mình thôi!"
Sau khi thắng trận, một đại đội trưởng có quan hệ tốt với Thiết Ngưu vui vẻ chạy tới đụng vào bả vai Thiết Ngưu.
Thật ra trong lòng Thiết Ngưu vẫn hơi nghi hoặc, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, thổ phỉ thực sự không gài bẫy gì.
Thiết Ngưu cất ống nhòm lại, nói: "Cẩn thận vẫn không sai!"
"Đúng vậy, tiểu đoàn trưởng nói có lý!" đại đội trưởng gật đầu, sau đó nói: "Những người này xử lý như thế nào, đưa về Hắc Thủy Câu sao?"
"Đưa về Hắc Thủy Câu làm gì?"
Ánh mắt Thiết Ngưu lạnh tanh, lời nói càng lạnh lùng hơn: "Thẩm vấn trước, sau khi thẩm vấn xong thì mang đi treo cổ hết đi!"
"Treo cổ hết sao?" đại đội trưởng giật mình: "Tiên sinh nói không thể giết tù bình, làm vậy không thích hợp lắm nhỉ?”
Chương 603: Quân cờ mà thôi
"Tiên sinh cũng nói rồi, trước khác nay khác!"
Thiết Ngưu nói: "Thổ phỉ đều mềm nắn rắn buông, nếu cứ bắt được mà không giết như trước đây thì bọn chúng sẽ không biết sợ! Bây giờ phần lớn huynh đệ trong đội hộ tống đã bị tiên sinh đưa đi phân nửa, nhân lực chúng ta không đủ, không thể cứ giống như trước đây được."
"Nhưng mà..." Đại đội trưởng vẫn còn chút do dự.
"Cứ làm như ta nói, nếu tiên sinh trở lại trách phạt thì một mình ta gánh chịu!"
Thiết Ngưu nói đầy sát khí: "Không phải bọn chúng lên đây từ sông sao? Vậy cứ treo cổ bọn chúng ở bờ sông, cho các thương nhân đi qua nhìn thấy để chúng tạm thời đừng tới Kim Xuyên gây rối!”
"Rõ!"
Đại đội trưởng đã thấy tâm quyết của Thiết Ngưu nên cũng không khuyên can nữa, mà chắp tay xoay người rời đi.
Trưa hôm đó, dọc sông Gia Lăng có thêm một hàng cột.
Cứ cách hai thước, là buộc một sợi dây thừng.
Khi bọn thổ phỉ bị đưa xuống sông, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết đang đến gần.
"Không phải tiêu cục Trấn Viễn không giết tù nhân sao?"
"Ta muốn gặp Kim tiên sinh của các ngươi!"
"Đại gia, ta biết sai rồi, tha cho ta đi!"
"Các huynh đệ, xin tha cũng vô ích thôi, chúng ta cùng nhau liều mạng đi!"
"Biết vậy chúng ta đã không ném đao mà liều mạng với bọn chúng luôn rồi!"
...
Bọn thổ phỉ biết nhân viên hộ tống sắp treo cổ mình thì có người xin tha, có người hối hận vì lẽ ra không nên đầu hàng, cũng có một số đang cố gắng dùng đầu công kích nhân viên hộ tống ở bên cạnh.
Thậm chí còn có một số tên thổ phỉ nhảy thẳng xuống sông.
Nhưng tất cả đều nhanh chóng bị đàn áp, sau đó từng người một bị treo lên cột.
Vào buổi chiều, các thương nhân đi ngang qua sông Gia Lăng, đã nhìn thấy một hàng cột ở phía nam của bến tàu đỉnh Song Đà.
Cứ cách hai mét là có một thi thể treo trên cột, đung đưa trong gió lạnh.
"Trời ạ, sao lại có nhiều thi thể như vậy? Nhìn cũng không thấy được đuôi, ít nhất phải có mấy trăm thi thể nhỉ!"
"Nghe nói hôm qua có thổ phỉ công kích đỉnh Song Đà, mấy thi thể này là của đám thổ phỉ kia sao?"
"Chắc không phải đâu, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh mà."
"Trước đây không giết, không có nghĩa là bây giờ sẽ không giết. Kim Phi không ở Kim Xuyên, chắc là đổi người lên nắm quyền rồi."
"Bọn thổ phỉ này đều đáng chết, thà giết hết còn hơn!"
"Kim tiên sinh mềm lòng quá, nếu làm ngay từ sớm, thì có tên thổ phỉ nào dám đến gây rối khi y vắng mặt chứ?"
…
Các thương nhân hận nhất là bọn thổ phỉ, họ đều vô cùng phấn khích khi nhìn thấy những thi thể bên bờ sông.
Tin tức bọn thổ phỉ bao vây đỉnh Song Đà đều bị treo cổ hết, cũng nhanh chóng lan truyền trong giới thương nhân.
Trong một ngôi làng nhỏ miền núi cách bờ đông sông Gia Lăng hơn mười mấy dặm, có một sân nhỏ kề núi cạnh sông.
Trần sư gia với mấy người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng, cái miệng nhỏ nhấp trà xanh, chuyện trò vui vẻ.
Khi Trần sư gia mê hoặc bọn thổ phỉ, ông ta vẫn lấy tên giả là Lưu tiên sinh giống như ở Giang Nam.
Mấy người đàn ông trung niên còn lại được các gia tộc quyền quý phái đến để hỗ trợ ông ta làm việc.
Lúc mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì một người đàn ông ăn mặc như thợ săn vội vàng chạy tới: "Lưu tiên sinh, không ổn rồi, mấy nhóm thổ phỉ ở núi Hắc Thạch và núi Đại Khanh đã bị tiêu cục Trấn Viễn bắt treo cổ rồi!"
"Cái gì, treo cổ hả?"
Mấy người trung niên đồng loạt đứng dậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Trong mắt Trần sư gia cũng hiện lên một chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, ông ta bình tĩnh hỏi: "Nói cho ta biết chuyện này là thế nào?”
Người thợ săn này là tai mắt mà ông ta đã tìm đến. Trước đó hắn đã trốn trong chỗ tối và tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu.
Sau khi nghe thợ săn thuật lại, Trần sư gia không những không tức giận mà còn mỉm cười.
"Lưu tiên sinh, ngươi vẫn còn cười được, lần này tiêu cục Trấn Viễn làm thật đó!"
Thợ săn giậm chân lo lắng: "Ngài chưa thấy đâu, lần này họ có thêm một vũ khí còn vang hơn cả sấm sét, chỉ một cái là có thể giết chết số lượng lớn thổ phỉ!"
"Đó là thần lôi, Kim Phi đã sử dụng nó ở Tây Xuyên!"
Một người đàn ông trung niên hói đầu nói: "Sao Kim Xuyên lại có thứ đồ này?"
"Kim Xuyên là hang ổ của Kim Phi, có thần lôi không phải rất bình thường sao?”
Trần sư gia xua tay đuổi thợ săn đi, rót một tách trà: "Hà tiên sinh đừng hoảng sợ, nào, tiếp tục uống trà đi."
"Lưu tiên sinh, lúc nào rồi mà ngươi vẫn có tâm trạng uống trà vậy?"
Người đàn ông trung niên đầu hói lo lắng nói: "Vốn dĩ tiêu cục Trấn Viễn đã khó đối phó, bây giờ lại có áo giáp đen và thần lôi, chúng ta phải làm gì bây giờ? Mấy trăm tên thổ phỉ đấy, nói treo cổ là treo cổ rồi, thậm chí nhóm thổ phỉ còn không có chút tác dụng gì!”
"Ai nói không có tác dụng gì chứ?"
Trần sư gia cười nói: "Không phải họ đã giúp chúng ta tìm ra con át chủ bài của tiêu cục Trấn Viễn sao?"
Thực ra bọn thổ phỉ bao vây đỉnh Song Đà, chính là những kẻ mà Trần sư gia dùng để thăm dò con át chủ bài của tiêu cục Trấn Viễn.
Mà ông ta cũng rất hài lòng với kết quả thực nghiệm này.
Mấy người trung niên nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có chút sợ hãi.
Lúc này, bọn họ đều hiểu ngay từ đầu Trần sư gia đã biết bọn thổ phỉ này nhất định sẽ chết, nhưng ông ta lại không hề cảnh báo bọn chúng.
Lòng dạ lạnh lùng độc ác này khiến họ không rét mà run.
"Những nhân viên hộ tống càng hành động như vậy, càng chứng tỏ chúng chột dạ!"
Trần sư gia không quan tâm đến phản ứng của mấy người trung niên, thong thả ung dung nói: "Người nên hoảng loạn bây giờ là bọn chúng chứ không phải chúng ta!"
"Vậy tiếp theo Lưu tiên sinh định làm gì? Vẫn tiếp tục kế hoạch sao?" Người đàn ông trung niên hói đầu hỏi.
“Kim Phi đã để lại áo giáp đen và thần lôi thì đương nhiên là không thể dùng phương pháp trước đó.”
Trần sư gia nâng chén trà lên, chơi đùa trong tay một lúc rồi nói: “Tiếp theo, chúng ta nên sử dụng phương án thứ hai!”
…
Làng Tây Hà.
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc, Thiết Chùy và mấy người Trịnh Phương lại tụ tập trong thư phòng của Kim Phi.
“Thiết Ngưu đại ca ra tay hơi độc ác rồi nhỉ? Tiên sinh đã nói rõ là không thể giết tù binh, huynh ấy lại giết hàng trăm người một lúc, sợ tiên sinh trở về sẽ khó mà giải thích đây.”
Tiểu Ngọc để tờ giấy xuống, lo lắng nói.
Mày của Trịnh Phương cũng hơi nhíu lại.
Anh ta ủng hộ Thiết Ngưu nhưng anh ta cho rằng ra tay tàn nhẫn mà Thiết Ngưu từng nói là giết thêm nhiều tên thổ phỉ trong trận chiến, hoàn toàn không ngờ Thiết Ngưu sẽ giết tù binh.
Mặc dù kết quả của cả hai đều giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn, giết địch trong trận chiến sẽ được khen ngợi, nhưng sau trận chiến giết tù binh sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thực ra Thiết Ngưu cũng có ý định giết địch trong trận chiến, nhưng ai ngờ bọn thổ phỉ lại vô dụng như vậy, vừa mới lấy lựu đạn ra, thì đối phương đã chạy tán loạn…
“Tình hình lúc này đã khác trước, khi tiên sinh quay lại ta sẽ giải thích với ngài ấy."
Trịnh Phương nói: "Quyết định của Thiết Ngưu là do ta phê chuẩn, nếu tiên sinh trách phạt, ta và Thiết Ngưu sẽ cùng nhau gánh chịu."
"Tiên sinh bảo ba người chúng ta cùng nhau bảo vệ làng, xảy ra chuyện thì ba người chúng ta cùng nhau gánh chịu." Thiết Chùy cũng nói theo.
Dù sao bọn họ cũng là chiến hữu cùng nhau vượt qua ranh giới sống chết ở Tây Bắc, mặc dù lúc đó anh ta và Thiết Ngưu có cãi vã suýt chửi nhau nhưng thực ra trong lòng lại có quan hệ rất tốt.
"Khi Phi ca về ắt sẽ có sắp xếp, bây giờ các ngươi tranh nhau làm gì?"
Đường Đông Đông nói: "Bây giờ chúng ta nhanh chóng bàn bạc, xem nên rút Thiết Ngưu về hay để anh ta ở lại canh giữ đỉnh Song Đà."
"Mấy nhà xưởng khác đều dễ nói, nhưng đỉnh Song Đà quá gần sông Gia Lăng, bọn thổ phỉ có thể dùng thuyền đến đó bất cứ lúc nào, khó mà đề phòng được nên cứ để Thiết Ngưu ở bên đó đi."
Trịnh Phương mở lời đầu tiên.
Ngay khi Đường Đông Đông định nói thì A Cúc đã mở cửa bước vào.
"Mọi người, xảy ra chuyện rồi, vừa nhận được tin tức, thổ phỉ cũng đã xuất hiện gần đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu, chúng đang đi về phía Kim Xuyên!"
Chương 604: Không đủ người
"Đỉnh Thiên Khuê, mương Long Tu ở đâu?"
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông mặt mày mờ mịt.
Nhưng Trịnh Phương, Thiết Chùy và Tiểu Ngọc lại bỗng nhiên đứng dậy cùng lúc.
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông không biết đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu đang ở đâu, nhưng ba người họ lại rất rõ.
Đỉnh Thiên Khuê tiếp giáp Hắc Thủy Câu, mương Long Tu tiếp giáp Hắc Phong Lĩnh, đều là vùng đất trọng yếu không thể để thất thủ.
"Có bao nhiêu người?" Trịnh Phương hỏi.
"Xem trong tình báo đưa đến, hai bên đều có một trăm người!" A Cúc đáp.
"Rốt cuộc từ đâu ra nhiều thổ phỉ vậy chứ?", Đường Đông Đông nghiến răng nói: "Đợi Phi ca dẫn binh quay lại, ta nhất định sẽ nói với huynh ấy, bảo huynh ấy phái Trương ca quét sạch hết đám thổ phỉ ở Tây Xuyên."
"Triều đình thu thuế càng ngày càng nặng, năm nay Tây Xuyên lại gặp phải thiên tai, bách tính sống không nổi nữa, người vào rừng làm cướp nên cứ thế nhiều lên."
Thiết Chùy nói: "Trên đường ta từ kinh thành về đây, càng đi về phía Tây Xuyên, số người trong tay bọn buôn người quận thành càng nhiều hơn, giá tiền càng lúc càng rẻ, có khi năm sáu cân gạo kê đã có thể đổi được hai cô nương."
Đường Đông Đông nghe vậy thở dài, hỏi: "Đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu ở bên đó phải làm sao?"
"Bây giờ Thiết Ngưu chắc chắn không trở về kịp, ta và Lão Trịnh chỉ đành đi đến đó."
Thiết Chùy bất lực nói.
Mặc dù Kim Phi đang cố hết sức bồi dưỡng nhân tài chỉ huy, nhưng thời gian thành lập tiêu cục Trấn Viễn quá ngắn, lỗ hổng nhân tài lớn.
Đặc biệt là chỉ huy cấp cao.
Người chỉ huy tiêu cục và nữ chưởng quầy thương hội lại không giống nhau.
Nữ chưởng quầy đưa ra quyết định sai, nhiều nhất là bồi thường chút tiền.
Còn chỉ huy tiêu cục nếu đưa ra quyết định sai, cái giá phải trả là mạng người.
Cho nên lúc Kim Phi bổ nhiệm nữ chưởng quầy rất mạnh dạn, còn lúc bổ nhiệm chỉ huy tiêu cục lại rất cẩn thận.
Vì nghĩ trong làng có ba người Trịnh Phương trấn giữ, không cần quá nhiều người chỉ huy, nên lần này xuất chinh đến Tây Xuyên, Kim Phi dẫn theo hơn phân nửa chỉ huy trung cấp.
Thiết Ngưu lại dẫn theo một nhóm đi đến đỉnh Song Đà.
Bây giờ trong làng Tây Hà, ngoại trừ hai tiểu đoàn trưởng là Trịnh Phương và Thiết Chùy, chỉ còn lại hai đại đội trưởng và hai trung đội trưởng.
Mà hai đại đội trưởng đều bị thương nặng trong trận tiêu diệt thổ phỉ lần trước, một người cụt cẳng chân bên trái, một người không còn chân bên phải, chỉ ở thể ở lại trông coi làng xóm, không thích hợp ở ngoài chiến trường nữa.
Cho nên tính tới tính lui, bây giờ người có thể phái đi nghênh chiến địch chỉ còn lại hai người Trịnh Phương và Thiết Chùy
"Hai người không được đi hết ra ngoài, nếu không thì ai trông coi làng?"
Đường Đông Đông tỏ ý phản đối.
"Vậy cô nói đi bây giờ phải làm sao?" Thiết Chùy hỏi ngược: "Cũng không thể bảo Lão Đồng và Lão Phàn đi được mà? Họ không có cách nào cưỡi ngựa, chẳng lẽ ngồi xe ngựa đi đánh giặc à?”
"Cái này... " Đường Đông Đông bị nghẹn họng.
"Đông Đông, đây là biện pháp duy nhất trước mắt rồi."
Quan Hạ Nhi luôn không nói gì, lúc này mới lên tiếng: "Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người cứ yên tâm đi đi, trong làng có Đồng đại ca và Phàn đại ca, còn có ba vị trưởng làng và bọn ta, sẽ không sao đâu!"
Người không trải qua nhiều chuyện sẽ không trưởng thành.
Tính cách Quan Hạ Nhi hướng nội, lúc ở nhà mẹ, chuyện gì cũng đều do cha và ca ca làm chủ.
Sau khi gả cho Kim Phi, cô lại không cần bận tâm điều gì, chỉ cần nghĩ đến việc làm gì cho Kim Phi vui vẻ là được.
Điều này làm cho Quan Hạ Nhi cực kỳ ỷ lại vào Kim Phi, gặp phải chuyện, ý nghĩ đầu tiên của cô là đi hỏi Kim Phi.
Kim Phi bảo cô làm gì thì cô làm đó.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có ở đây, mấy ngày này lại liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, Quan Hạ Nhi dường như đột nhiên trưởng thành rất nhiều.
Gặp phải chuyện không bất lực giống như trước, mà học cách tự động não suy nghĩ cách giải quyết.
Cô cũng đã trưởng thành hơn so với trước rất nhiều, dần dần có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.
"Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi."
Trịnh Phương gật đầu: "Thiết Chùy, ngươi cũng chuẩn bị đi, chúng ta nhanh chóng khởi hành!"
"Chúng ta dẫn theo bao nhiêu người?" Thiết Chùy hỏi.
"Dẫn theo... "
Trịnh Phương dừng bước lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Anh ta định nói mỗi người dẫn theo một đội, nhưng cuối cùng lại nghĩ đến cả làng Tây Hà chỉ còn lại ba đội nhân viên hộ tống.
Nếu anh ta và Thiết Chùy dẫn đi hai đội, người còn lại phòng thủ pháo đài xung quanh làng nhất định không đủ.
"Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người mỗi người dẫn theo một đội đi."
Quan Hạ Nhi nói: "Đợi ta vào kho lấy cho hai người mỗi người năm mươi bộ áo giáp đen và ba rương lựu đạn”.
"Bọn ta mỗi người dẫn đi một đội, vậy trong làng phải làm sao?" Trịnh Phương hỏi: "Một đại đội canh pháo đài còn không đủ, chưa kể là còn phải luân phiên trực, nghỉ ngơi."
"Hay là chúng ta đi đến Hắc Thủy Câu chiêu mộ một nhóm thổ phỉ?" Thiết Chùy hỏi: "Như vậy có thể dùng thổ phỉ đối phó với thổ phỉ."
Đường Đông Đông nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Số lượng thổ phỉ Hắc Thủy Câu bị giam nhiều đến ngàn người, tất cả đều cường tráng.
Nếu có thể dùng bọn họ, thì không cần lo lắng không đủ nhân lực nữa.
"Không được, không được dùng thổ phỉ!"
Trịnh Phương xua tay, bãi bỏ đề nghị của Thiết Chùy không chút do dự: "Thổ phỉ bị giam có rất nhiều người có người thân và bạn bè bị chúng ta giết, không thể tin tưởng."
"Chúng ta có thể chọn lựa một chút mà". Thiết Chùy nói: "Chọn mấy người có điểm tích lũy cao, bình thường có biểu hiện tốt."
"Điểm tích lũy cao, biểu hiện tốt không có nghĩa là không hận chúng ta."
Trịnh Phương nói: "Hơn nữa, thổ phỉ làm việc không hề có điểm dừng, lỡ như phản bội lúc đang tham gia chiến đấu, hậu quả sẽ thảm khốc, chúng ta không ai gánh nỗi trách nhiệm!"
Nếu như muốn chiêu mộ người ở Hắc Thủy Câu, cũng phải đợi tiên sinh dẫn binh lính trở lại, chúng ta mới có khả năng trấn áp bạo động của Hắc Thủy Câu bất cứ lúc nào”.
"Trịnh đại ca nói có lý", Tiểu Ngọc gật đầu nói: "Chưa đến mức bất đắc dĩ thì không thể dùng thổ phỉ."
"Vậy bây giờ nhân lực chúng ta không đủ phải làm sao?" Thiết Chùy hỏi.
"Ta có một cách, mọi người nghe xem có được không."
Quan Hạ Nhi nói: "Tỷ muội xưởng dệt mấy ngày nay đều ở đây huấn luyện, chiến đấu trực diện có thể không được, nhưng điều khiển nỏ và xe bắn đá thì không vấn đề gì.
Chúng ta có thể chiêu mộ một nhóm tỷ muội ở xưởng dệt, phối hợp với đội trưởng Đông và đội trưởng Phàn, mọi người thấy sao?"
"Đúng đó, sao chúng ta lại quên mất xưởng dệt nhỉ?" Thiết Chùy chợt vỗ đùi: "Tiên sinh, tổ chức đại hội thể thao, không phải là đề phòng tình huống như hôm nay sao?"
Phần thưởng cho nữ công nhân bình thường mà Kim Phi đề ra trong đại hội thể thao, quả thật rất phong phú và hấp dẫn.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, không cần Đường Đông Đông nhắc nhở, mấy công nhân nữ đều tích cực tập luyện, chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa xuân trong mùa xuân năm sau.
Mỗi sáng sớm có thể thấy phía sau đội ngũ nhân viên hộ tống là đội công nhân nữ hàng dài nối đuôi theo cùng.
Ở bên cung nỏ hạng nặng của nhân viên hộ tống, sân huấn luyện máy ném đá, cũng luôn có thể thấy bóng dáng của nữ công nhân.
Đặc biệt là trong đại hội thể thao mấy tiểu đội biểu hiện xuất sắc, trình độ điều khiển cung nỏ và máy bắn đá thuần thục, phối hợp ăn ý hơn đa số nữ nhân viên hộ tống.
Nếu không phải các cô ấy đã có gia đình, không muốn đi làm nhân viên hộ tống thì A Bội đã sớm đưa họ đi luôn rồi.
Mặc dù các cô ấy chưa từng tiếp thu hệ thống huấn luyện quân sự, chiến đấu trực diện không được, nhưng giúp nhân viên hộ tống đứng canh gác, hoặc điều khiển cung nỏ hạng nặng và máy ném đá ở pháo đài đều không thành vấn đề.
Chương 605: Kịch hay sắp bắt đầu rồi
Bất kể là Hắc Thủy Câu hay Hắc Phong Lĩnh, chắc chắn không có vấn đề gì.
Bọn thổ phỉ đang tới gần, Quan Hạ Nhi và Trịnh Phương không dám chậm trễ, sau khi đưa ra quyết định, mọi người lập tức hành động.
Quan Hạ Nhi dẫn người đến nhà kho ở sau núi để lấy áo giáp và lựu đạn, trong khi Đường Đông Đông quay lại xưởng dệt để tập hợp các nữ công nhân đi họp động viên.
Hai người Trịnh Phương, Thiết Chùy đi tìm hai trung đội trưởng để sắp xếp việc phòng thủ.
Tiểu Ngọc nhanh chóng tổ chức nhân lực để thu thập thông tin tình báo về hướng di chuyển và thông tin chi tiết của kẻ thù. Đồng thời cử người đến quận thành và huyện phủ để báo cáo với quan viên, yêu cầu quận trưởng và huyện lệnh cử quân đi trấn áp bọn thổ phỉ.
Quận trưởng và huyện lệnh vừa thất thủ ở làng Tây Hà nên khó có khả năng cử phủ binh đến.
Nhưng có đến hay không là chuyện của bọn họ, có báo cáo với quan viên hay không là chuyện của làng Tây Hà.
Nếu họ không đến, khi Kim Phi trở lại thì sẽ có lý do để đi hỏi tội.
Dưới ảnh hưởng của Kim Phi, hiệu suất làm việc của làng Tây Hà rất cao.
Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đứng trên bục cao, cầm sừng sắt kể lại câu chuyện.
Còn chưa nói xong, các nữ công nhân dưới sân khấu bắt đầu mắng.
"Bọn thổ phỉ đúng là không biết sống chết, thế mà bọn chúng dám tìm đến chúng ta gây sự, nếu tiên sinh ở đây thì đã giết sạch bọn chúng rồi!"
"Nhưng tiên sinh không có ở đây, nếu không bọn họ cho dù có dũng khí gấp mười lần cũng không dám tới!"
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tại sao Đường trưởng xưởng lại nói với chúng ta chuyện này?"
“Có vẻ như cô ấy không muốn chúng ta tham chiến phải không?”
“Có lẽ sẽ không đến mức đó đâu. Vẫn còn rất nhiều đàn ông ở công trường mà?”
"Đàn ông có ích gì? Ngoài thể lực ra, họ còn có thể làm được gì nữa? Chúng ta đều đã tập bắn nỏ, thậm chí còn học cách sử dụng máy bắn đá. Tháng trước, ta cùng tướng công nhà ta đi săn trên núi. Ta bắn được hai con gà núi, hắn bắn hơn mười mũi tên nhưng không bắt trúng được một chiếc lông vũ kia kìa!”
"Đúng vậy, đánh thì đánh, A Bội có thể giết thổ phỉ, ta cũng có thể!"
"Một tháng tiền lương của A Bội bằng một năm tiền lương của ngươi đó, nếu chết còn có tiền bồi thường, chết cũng không sao, nhưng nếu ngươi bị thổ phỉ giết chết thì ai sẽ nuôi mẹ ngươi đây?"
"Nếu ta thật sự bị thổ phỉ giết chết, tiên sinh và phu nhân Hạ Nhi nhất định sẽ chăm sóc mẹ ta!"
"Chưa chắc, trợ cấp tai nạn lao động của tiêu cục khác với nhân công xưởng chúng ta."
Trong khi các nữ công nhân đang thảo luận thì nghe thấy Đường Đông Đông ra lệnh cho người đánh chiêng. Họ ngay lập tức im lặng.
"Ta vừa giải thích tình hình hiện tại. Tiêu cục đang thiếu nhân viên nghiêm trọng, vì vậy sau khi thảo luận với Hạ Nhi tỷ, Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca của tiêu cục, quyết định điều chuyển một số nhân viên hộ tống bảo vệ pháo đài, sau đó tuyển dụng một nhóm tỷ muội từ công xưởng để giúp nhân viên hộ tống bảo vệ pháo đài!"
Đường Đông Đông nói: "Nếu có tỷ muội nào sẵn lòng tham gia, bây giờ có thể giơ tay đăng ký, yêu cầu là có thể điều khiển nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Nội dung công việc là giúp nhân viên hộ tống canh giữ pháo đài, trong quá trình bảo vệ pháo đài, tiền lương và tiền bồi thường đều được trả theo tiêu chuẩn của nữ nhân viên hộ tống, ngoài ra người trong xưởng sẽ được trợ cấp 15 văn tiền/người một ngày!"
Lợi ích luôn là động lực tốt nhất.
Nghe Đường Đông Đông nói như vậy, tất cả nữ công nhân trong dưới đài đều trở nên hưng phấn.
"Trời ạ, mỗi ngày trợ cấp mười lăm văn tiền! Nếu chúng ta giúp trấn giữ pháo đài trong một tháng, cộng thêm tiền lương của nữ nhân viên hộ tống, tiền lương hàng tháng sẽ hơn năm lạng bạc phải không?"
"Bộ ngươi nghĩ số tiền này thật sự dễ kiếm như vậy sao? Đánh giặc nhất định sẽ có thương vong!"
"Không phải Đường trưởng xưởng đã nói rồi sao, không phải bảo chúng ta trực tiếp chiến đấu với bọn thổ phỉ, mà chỉ giúp nhân viên hộ tống canh giữ pháo đài thôi."
"Vậy nếu bọn thổ phỉ tới, ngươi có xông lên không?"
"Các pháo đài đều ở gần làng, nếu bọn thổ phỉ đến được pháo đài thì ngươi tránh trong làng sẽ an toàn chắc?"
"A Trân nói như vậy là chuẩn bị đăng ký à?”
"Đương nhiên phải đăng ký, nếu không có tiên sinh mở xưởng dệt, ta và mẹ ta sớm đã chết đói, bây giờ bọn thổ phỉ đánh đến Hắc Phong Lĩnh, nếu không ai đứng ra thì bọn thổ phỉ nhất định sẽ tràn vào làng, đến lúc đó mọi người đều phải chết!"
"Nói thì hay lắm, còn không phải tại vì Đường trưởng xưởng đưa ra mức trợ cấp cao sao? Các người chỉ muốn kiếm được lương cao thôi!"
"Muốn kiếm lương cao thì có gì sai? Một không trộm hai không cướp. Ngươi không muốn kiếm thì đừng cản người khác kiếm chứ?"
"Đường trưởng xưởng đừng để cô ấy đi! A Trân, ngươi quên rồi sao. Lần trước ở sân tập, ngươi điều chỉnh sai máy bắn đá, đập vỡ một lỗ lớn trên chiếc nồi sắt trong bếp của nhân viên hộ tống đấy!"
"Ồ, ta quên mất. Ngươi không biết cách điều chỉnh máy bắn đá!"
Một số nữ công nhân lo lắng, một số phấn khởi, và một số sợ hãi.
Nhưng ngày càng có nhiều phụ nữ giơ tay đăng ký.
Các nữ công nhân sau đó được Đường Đông Đông dẫn đi.
Vì các nữ công nhân chưa qua đào tạo chuyên môn nên Đội trưởng cụt chân Lão Phàn không dám để họ đứng canh gác. Anh ta sợ họ có thể ngủ gật khi đang làm nhiệm vụ. Thay vào đó, những nhân viên hộ tống còn lại được chia thành ba ca để thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của những nữ công nhân là ngủ trong pháo đài, và nếu nhân viên hộ tống làm nhiệm vụ nhận thấy kẻ thù đang đến gần, họ phải ngay lập tức kiểm soát nỏ và máy bắn đá hạng nặng.
Khi nghe nói rằng có thể nhận được mức lương cao như vậy chỉ bằng cách ngủ trong pháo đài, những nữ công nhân không dám đăng ký tham gia đã hối hận muốn chết.
Nhưng hối tiếc cũng chẳng ích gì. Thời gian quá gấp rút, các nữ công nhân đã được điều động đến các pháo đài khác nhau để thay thế lực lượng nhân viên hộ tống đóng quân.
Những nhân viên hộ tống được thay thế ngay lập tức quay trở lại làng và tập hợp rời đi cùng với Trịnh Phương và Thiết Chùy.
Hắc Phong Lĩnh thuộc ngã ba Kim Xuyên và Lâm Huyện, trước đó cần phải đi vòng qua Kim Xuyên mới đến, nhưng sau đó Kim Phi đã xây dựng một cây cầu bắc qua Hắc Phong Lĩnh để rút ngắn khoảng cách đến Quảng Nguyên, việc này đã rút ngắn khoảng cách rất nhiều.
Thương hội Kim Xuyên đã thành lập nhà kho và quán trọ ở Hắc Phong Lĩnh, thường cũng có các nhân viên hộ tống bảo vệ, chẳng qua số lượng không nhiều.
Khi Thiết Chùy dẫn mọi người đi qua cầu treo, anh ta dặn dò nhân viên hộ tống bảo vệ cầu treo: "Nếu nhìn thấy ba mũi tên lệnh màu đỏ trong Hắc Phong Lĩnh hay ngay lập tức chém đứt cầu treo, biết chưa?"
Cầu treo quá gần làng, một khi cầu treo thất thủ, bọn thổ phỉ sẽ có thể tiến quân thần tốc thẳng vào làng.
Nhân viên hộ tống canh gác cầu treo chờ Thiết Chùy rời đi, lập tức phong toả cầu treo.
Sau khi Thiết Chùy đến Hắc Phong Lĩnh cũng không dừng lại mà dẫn quân đi tiếp.
Hắc Phong Lĩnh cách làng Tây Hà quá gần, chiến trường phải được bố trí đủ xa để cho dù thua trận thì dân làng vẫn còn đường sống.
Ở hướng ngược lại, Trịnh Phương cũng đang hành quân hết tốc lực.
Tuy nhiên, khi họ đi suốt đêm để đến được Hắc Thủy Câu, bọn thổ phỉ đã sợ hãi bỏ chạy.
Trịnh Phương dẫn nhân viên hộ tống đến nghỉ ngơi ở Hắc Thủy Câu một đêm, sau khi bình minh chuẩn bị dẫn người rút lui về làng Tây Hà thì trinh sát đến báo cáo rằng bọn thổ phỉ lại tập trung cách đó mấy chục dặm.
Với sự phát triển của làng Tây Hà, xưởng luyện sắt ngày càng trở nên quan trọng.
Các công xưởng đã bắt đầu áp dụng dây chuyền sản xuất lắp ráp, đòi hỏi nhiều sản phẩm sắt hơn. Áo giáp và vũ khí cho binh lính cũng như các công cụ và đồ dùng được dân làng sử dụng đều cần đến sắt.
Sở dĩ các xưởng luyện sắt có thể liên tục cung cấp đủ lượng sắt thép là do mỏ than ở Hắc Thủy Câu.
Hắc Thủy Câu có thể nói là nguồn năng lượng phát triển của làng Tây Hà, nhưng cũng là một nơi vô cùng bất ổn.
Trịnh Phương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đưa người đến ở lại Hắc Thủy Câu.
Ở một diễn biến khác, tình hình bên Thiết Chùy cũng giống như Trịnh Phương.
Hôm qua sau khi chạy cả ngày cho đến khi trời tối, cuối cùng cũng đến được khu vực mục tiêu.
Đường núi ở khu vực đó dễ phòng thủ và khó tấn công. Hơn một trăm nhân viên hộ tống đã đóng quân ở đó với cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, khiến bọn thổ phỉ gần như không thể vượt qua.
Nhưng ngay khi Thiết Chùy sắp xếp xong mọi việc và đợi bọn thổ phỉ đến thì một trinh sát quay lại với tin tức rằng bọn thổ phỉ đã dừng cách đó chục dặm.
"Bọn họ muốn nhốt chúng ta ở chỗ này!"
Thiết Chùy hiểu rõ ý đồ của kẻ thù nhưng không có giải pháp.
Bọn thổ phỉ cách đây hơn chục dặm, ngay khi họ di chuyển thì thổ phỉ sẽ chạy, bọn họ vừa rút lui thì thổ phỉ lại quay trở lại.
Bất lực, Thiết Chùy giống như Trịnh Phương, không còn cách nào khác là phải đứng yên tại chỗ.
Cách đó mấy chục dặm, Trần sư gia nhận được tin tức không nhịn được vỗ tay cười nói:
"Thưa quý vị, kịch hay sắp bắt đầu rồi!”
Bình luận facebook