-
Chương 636-640
Chương 636: Tưởng niệm
Kim Phi và Cửu công chúa ở trong rừng hơn nửa giờ mới đi ra.
Sau khi ra ngoài, hai người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thấy hai người có cử chỉ thân mật hơn lúc trước, Thấm Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian ở làng Tây Hà, cô ấy đã yêu nơi này, thật lòng cô ấy không muốn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đối đầu.
“Hầu Tử, phái mấy người lanh lợi để mắt tới Thái Lưu Dương, ta sẽ bảo Tiểu Ngọc phái người đến hỗ trợ ngươi!”
Kim Phi sắp xếp: “Nếu hắn muốn ra khỏi thành, thì tìm một nơi hoang vắng bên ngoài thành trói hắn lại!”
“Trói lại?” Hầu Tử sửng sốt: “Tiên sinh không giết hắn sao?”
“Nếu bây giờ ta giết Thái Lưu Dương, Tạ Hỉ Quang và đám khốn khiếp ở Tây Xuyên nhất định sẽ bỏ chạy, cứ để hắn sống thêm mấy ngày.”
Kim Phi nói: “Chờ ta và điện hạ đến Tây Xuyên bắt hết đám khốn kiếp kia, giết hết một lượt!”
“Ngài nói có lý!” Hầu Tử gật đầu: “Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cho người trông chừng Thái Lưu Dương.”
“Còn Tạ Hỉ Quang đang ở quận Quảng Nguyên cũng không được để chạy thoát!” Kim Phi nhắc nhở.
“Tiên sinh yên tâm, nếu ông ta dám chạy, Hầu Tử ta sẽ tự mình đưa đầu ông ta đến cho ngài!” Hầu Tử tự tin nói.
“Đại Tráng thông báo cho các anh em, ai có nhà ở trong làng thì cùng nhau trở về, nhà ai ở nơi khác thì chờ một lát là có thể về thẳng nhà!”
Kim Phi nhìn Đại Tráng nói.
“Về thẳng nhà?” Đại Tráng trừng mắt: “Tiên sinh ngài muốn giải tán tiêu cục sao?”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa đầy căm tức.
Người xưa nói hồng nhan họa thuỷ quả không sai!
Lúc trước tiên sinh muốn dẫn bọn họ đi giết huyện lệnh, sau khi vào rừng với Cửu công chúa thì lại cho các nhân viên hộ tống về nhà, nhất định là đã bị Cửu công chúa mê hoặc!
“Trừng mắt cái gì?”
Kim Phi tức giận đạp Đại Tráng một cước: “Các anh em đã theo ta chạy đông chạy tây, giờ được trở về tất nhiên muốn được gặp lại người nhà!”
“À, thì ra là vậy!”
Đại Tráng nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, cười ngây ngô: “Vậy ta đi thông báo cho các anh em.”
“Đừng quên nhắc bọn họ ngày mai trước giờ Thìn phải trở về doanh trại!” Kim Phi lại nhắc nhở.
“Biết rồi ạ!” Đại Tráng trả lời rồi xoay người định chạy đi thì bị Cửu công chúa gọi lại.
“Nói với bọn họ, chuyện ngày hôm nay không được phép để lộ dù chỉ nửa chữ, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Ai dám khua môi múa mép, không cần điện hạ ra tay, Đại Tráng ta sẽ cắt lưỡi hắn trước!”
Đại Tráng mặc dù thật thà nhưng không ngu lập tức hiểu ý Cửu công chúa.
Mặc dù Kim Phi chưa hành động, nhưng có ý đồ mưu phản vẫn là tội chém đầu.
Nếu như có người tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Những nhân viên hộ tống được chọn đi theo Kim Phi đều đã được Tiểu Ngọc và Trương Lương lựa chọn cẩn thận, bình thường sẽ không ai dám ăn nói linh tinh.
Tuy nhiên để đề phòng, Đại Tráng đã nghiêm túc nhắc nhở tất cả mọi người nhiều lần, đến khi xác nhận tất cả mọi người đều hiểu mới cho giải tán đội ngũ.
Phần lớn nhân viên hộ tống đã đưa gia đình đến nhà dành cho nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà, nhưng vẫn có một số người sống ở nơi khác.
Đã một thời gian dài không được về nhà, sau khi biết tin được nghỉ, các nhân viên hộ tống rất phấn khích, vội vã cưỡi ngựa chiến rời đi.
Chỉ có nhân viên hộ tống trước đó muốn rời đi mặt đầy bối rối.
Mẹ kiếp, ta đã dập đầu xong rồi, giờ lại không đi giết huyện lệnh nữa hả?
Vậy việc ta dập đầu không phải vô ích sao?
Nước mắt không phải đã rơi vô ích sao?
“Lão Lý ngươi còn đứng đó làm gì?”
Một nhân viên hộ tống cùng làng kéo tay anh ta hỏi: “Không phải ngươi còn muốn rời khỏi tiêu cục đấy chứ?”
“Ai nói ta muốn rời khỏi tiêu cục?”
“Vậy vừa rồi ngươi chạy đi dập đầu với tiên sinh làm gì?”
“Ta cảm kích tiên sinh, muốn dập đầu với ngài ấy một cái không được sao?”
“Được được được, ngươi muốn là được!” Người bạn nín cười gật đầu.
“Muốn cười thì cứ cười đi, đừng để chết vì nhịn cười!” Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói.
Đợi đến khi người bạn của cười xong, anh ta mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi và Hầu Tử có quan hệ tốt, vừa nãy ngươi có hỏi anh ta tại sao tiên sinh lại không giết huyện lệnh nữa không?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Người bạn nhìn quanh xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Cửu công chúa đã tới, tiên sinh không cần tạo phản cũng có thể giết huyện lệnh, còn cần tạo phản làm gì?”
“Có lý…” Nhân viên hộ tống họ Lý hiểu ra gật đầu.
“Lão Lý, ngươi cũng đừng trách tiên sinh, ta thấy vừa rồi ngài ấy thực sự muốn giết huyện lệnh, chẳng qua bây giờ có cách tốt hơn…”
“Chuyện này con cần ngươi nói sao? Giết huyện lệnh là tội chém đầu, tiên sinh không ép chúng ta đi theo mà cho chúng ta cơ hội rời đi, người chủ như vậy cho dù có đốt đèn lồng cũng không tìm được, sao ta có thể trách ngài ấy được chứ?”
Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói: “Ta tức giận vì tiên sinh là người tốt như vậy mà bị ép đến mức muốn tạo phản, thế gian này thật quá bất công!”
“Được rồi, đừng oán trách nữa, không phải Cửu công chúa đã đến đây rồi sao?”
Người bạn nhắc nhở: “Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ mang đến họa lớn cho tiên sinh!”
“Ta đâu có ngu, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta còn không biết sao?”
Nhân viên hộ tống họ Lý khoát tay nói: “Yên tâm đi.”
Kim Phi và Cửu công chúa cùng leo lên ngựa, không dẫn theo các nhân viên hộ tống cùng nhau trở về.
Mới đi đến nửa đường thì phát hiện một đội kỵ binh.
Thấy đội kỵ binh có cờ đen của tiêu cục, Kim Phi tưởng đó là đội tiêu diệt thổ phỉ của làng.
Khi đến gần mới phát hiện dẫn đầu đội kỵ binh là Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi người mặc giáp đen, sống lưng ưỡn thẳng, tư thế anh dũng hiên ngang.
“Tiên sinh xem ra Hạ Nhi phu nhân rất nhớ ngài, đến tận đây để đón.”
Đại Lưu cười trêu ghẹo.
“Ngươi chơi với Hầu Tử một thời gian đã nhiễm thói thích tìm đường chết của anh ta đúng không?”
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: “Nếu ngứa đòn thì tìm một gốc cây mà cọ, đừng chọc vào ông đây!”
“Khụ khụ, ta sai rồi!”
Đại Lưu nhớ đến bộ dạng thê thảm của Hầu Tử sau khi bị Đường Tiểu Bắc chỉnh đốn, không lạnh mà run, liên tục nhận sai!
“Trở về sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Kim Phi hừ một tiếng, thúc ngựa chạy lên phía trước.
Ở đối diện, Quan Hạ Nhi đã nhảy xuống ngựa chiến, chờ ở ven đường.
Kim Phi càng lại gần, mắt Quan Hạ Nhi càng ửng đỏ.
Từ khi Kim Xuyên xuất hiện thổ phỉ, Quan Hạ Nhi ăn ngủ không ngon, rất sợ nếu xảy ra sai sót sẽ phá hỏng những gì Kim Phi vất vả lắm mới có được.
Cuối cùng cô cũng thành công chống đỡ.
Chờ được Kim Phi trở lại.
Nhìn thấy Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, Quan Hạ Nhi cố nhịn để không nhào vào lòng Kim Phi khóc thật lớn: “Đương gia, chàng về rồi!”
“Ừ, ta về rồi!”
Kim Phi không phải người giỏi biểu đạt, y trả lời khô khan một câu, sau đó đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào lòng.
Quan Hạ Nhi vốn đã gầy, lần này gặp lại còn gầy hơn.
Sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Không cần phải hỏi Kim Phi cũng biết gần đây cô phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Nếu là trước đây, với tính cách của Quan Hạ Nhi nhất định sẽ không chịu làm mấy hành động như thế này trước mặt mọi người.
Nhưng lần này cô không né tránh, để yên cho Kim Phi ôm mình.
Dựa vào lòng Kim Phi, tâm trạng Quan Hạ Nhi lập tức ổn định lại.
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi…”
Chương 637: Người của đương gia
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi…”!”
Quan Hạ Nhi tiếp đón Kim Phi từ đằng xa, ngoài nhớ nhung, còn có một mục đích khác là dẫn Kim Phi đi tới núi Thiết Quán một chuyến.
Nghĩ tới trận chiến trên núi Dương Khuyên mà mình nhìn thấy trong tình báo, lòng Kim Phi cũng cảm thấy kì lạ.
Y gật đầu nói: “Được, đi núi Thiết Quán xem thử.”
“Đương gia à, các tỷ muội hy sinh đều đã nhận giấy hôn thư với chàng, cũng coi như người nhà họ Kim.”
Quan Hạ Nhi tiếp tục nói: “Lúc đương gia không ở đây, ta đã tự làm chủ, đồng ý xây từ đường cho bọn họ, viết vào gia phả của nhà họ Kim, mong đương gia đồng ý.”
Nói xong cô căng thẳng nhìn Kim Phi, sợ Kim Phi bác bỏ đề nghị của mình.
“Nàng sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
Kim Phi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quan Hạ Nhị, vừa vui mừng vừa đau lòng.
Vui mừng là Quan Hạ Nhi trưởng thành rồi, đau lòng cũng là vì cô đã trưởng thành.
Nếu có thể, Kim Phi hy vọng Quan Hạ Nhi mãi mãi không phải trải qua những chuyện phiền lòng này, cả đời đều không lo không nghĩ như trước kia.
Nhưng trời không chiều lòng người, lúc trong làng gặp khó khăn, Quan Hạ Nhi vẫn phải đứng lên ra mặt.
Vốn dĩ Kim Phi không giỏi biểu đạt, nên dù trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Quan Hạ Nhi: “Đi thôi, chúng ta cùng đi lên núi Thiết Quán!”
Dưới núi Thiết Quán, Tả Phi Phi đã sớm nhận được tin, nửa tiếng trước đã đợi dưới chân núi.
Có rất nhiều nữ công nhân cũng ở dưới chân núi, hồi hộp chờ đợi.
Bọn họ đã nhìn thấy Kim Phi lâu rồi, nhưng tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác với trước kia.
Lúc trước bọn họ là nô tì được Kim Phi mua về, nhưng bây giờ trong tay bọn họ đã có hôn thư với Kim Phi.
Hơn nữa trải qua trận đấu ở núi Dương Khuyên, các nữ công nhân đều có một cảm giác tự hào của nữ chủ nhân khi bảo vệ được gia đình.
Nhìn Kim Phi từ xa đi tới, họ ưỡn thẳng lưng lên.
“Có vẻ mọi người không giống với lúc trước lắm…”
Vẫn còn cách xa, Kim Phi đã phát hiện trạng thái của các nữ công nhân không giống với lúc trước.
Nhưng cụ thể là không giống ở đâu, thì y không nói ra được.
“Sau trận chiến ở núi Dương Khuyên, các tỷ muội ở núi Thiết Quán đã tập luyện mỗi ngày, mặc dù có khả năng vẫn chưa bằng nữ nhân viên họ tống thật sự, nhưng cũng mạnh hơn nhiều rồi.” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói.
Cô nói như vậy, Kim Phi mới lộ vẻ bừng tỉnh.
Nữ công nhân vẫn là những nữ công nhân trước đó, nhưng eo lưng đã ưỡn thẳng lên, đội hình cũng ngày càng chỉnh tề, trật tự.
Mặc dù còn chưa tới gần, nhưng Kim Phi có thể nhận ra, tinh thần của các nữ công nhân đã khác trước rất nhiều.
Đây có lẽ là sự lột xác do chiến tranh mang lại.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
“Hạ Nhi tỷ tỷ!”
Kim Phi và Quan Hạ Nhi vừa tới gần miệng núi, các nữ công nhân đã mở miệng chào hỏi dồn dập.
Sau khi lên núi, đầu tiên Kim Phi đi đến từ đường để cúng tế nữ công nhân đã hy sinh, sau đó đóng con dấu của mình lên gia phả mà Tả Phi Phi đã biên soạn.
Biết được Kim Phi đồng ý xây dựng từ đường, còn đồng ý viết tên nữ công nhân đã hy sinh trong trận chiến vào gia phả, các nữ công nhân đều phấn chấn vô cùng.
Lúc Kim Phi ra khỏi từ đường, có rất nhiều nữ công nhân không gọi y là tiên sinh nữa, mà đổi xưng hô, cũng gọi ‘đương gia’ như Quan Hạ Nhi.
Khác với sự trêu ghẹo lúc trước, lần này các nữ công nhân có sự tin tưởng và dựa dẫm vào Kim Phi phát ra từ tận đáy lòng.
Điều này khiến Kim Phi vô cùng bất đắc dĩ.
Lần này y về Kim Xuyên, ngoài phải giải quyết vấn đề lương thực và nhóm quyền quý, chuyện quan trọng thứ hai chính là giải quyết vấn đề tiểu thiếp.
Nhưng y còn chưa kịp hành động, các nữ công nhân đã đổi cách xưng hô luôn rồi.
Kim Phi thấy hơi hối hận vì đã đến núi Thiết Quán.
Mượn cớ hôm sau còn có việc, y vội vã dẫn Quan Hạ Nhi xuống núi.
Sau đó gặp được Đường Tiểu Bắc đang lắc lư dưới chân núi.
Nhìn thấy Kim Phi, cô ấy cười trêu đùa: “Mấy nghìn tiểu thiếp đấy, sao tướng công nhìn nhanh thế?”
“Sao muội mới đi tới đây?”
Kim Phi kinh ngạc hỏi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đón mình, y còn cho rằng Đường Tiểu Bắc đã sớm quay về làng Tây Hà rồi.
“Tiểu Bắc đưa bồ câu cho ta rồi.” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Nếu không thì sao ta tới nhanh vậy được?”
Kim Phi nghe xong mới bừng tỉnh.
Đồng thời cũng hiểu Đường Tiểu Bắc tin chắc rằng Cửu công chúa có thể khuyên được mình, cho nên mới không hoảng không vội như vậy, bây giờ còn có tâm trạng trêu chọc đùa giỡn.
“Tướng công, núi Thiết Quán có hổ à? Vội vàng xuống núi thế làm gì?”
Đường Tiểu Bắc cười nháy mắt với Kim Phi: “Hay là đêm nay ở lại đây nhé?”
Kim Phi lười đáp lại cô ấy, quay đầu ngựa bỏ đi.
“Mấy nữ lưu manh này càng ngày càng kiêu ngạo rồi, lần sau quay lại, nhất định phải chỉnh đốn bầu không khí trên núi cho hẳn hoi mới được!”
Kim Phi quay đầu nhìn một cái, trong lòng thầm ra quyết định.
Rõ ràng là y đã chinh phục được ngọn núi này, kết quả là mỗi lần tới đây đều có cảm giác hoảng loạn bỏ chạy.
Điều này khiến trong lòng Kim Phi vô cùng bực dọc.
Về làng, Kim Phi chứng kiến hình thức chào đón cấp cao nhất của hai thế hệ.
Ngoài những người bảo vệ cần thiết, tất cả dân làng đều dừng việc trong tay lại, ra ngoài chào đón.
Đội ngũ xếp hàng dài từ cổng làng tới tận năm dặm.
Đi hết năm dặm này quay về làng, trời cũng tối rồi.
Còn chưa ăn miếng cơm nào, mỗi người Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc đã ôm một đống tài liệu tìm tới.
Kim Phi rời đi quá lâu, có rất nhiều việc cần y quyết định mới có thể tiến hành, nên cứ dồn lại tới tận bây giờ.
Giải quyết xong những công việc này, đã là nửa đêm.
Vốn cho rằng, Quan Hạ Nhi đã ngủ, nhưng Kim Phi quay về phòng phát hiện, Quan Hạ Nhi vẫn đang đợi y.
Lúc đó trong phòng không có người ngoài, sự dồn nén bấy lâu nay của Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng được cởi bỏ.
Cô ây lao mình vào trong ngực Kim Phi, ôm lấy eo y không chịu buông tay.
…
Cùng lúc đó, Đại Thái giám ở Tây Xuyên xa xa, cũng triệu tập đám người Từ mập lại với nhau.
“Công công, nửa đêm gọi chúng ta tới là có việc gì quan trọng à?”
Từ mập ngáp ngắn ngáp dài nói.
Trần sư gia bị bắt, gần đây gã vô cùng phiền muộn, mất ngủ rất lâu rồi.
Hôm nay vừa ngủ mới đi ngủ, đã bị Đại thái giám cho người gọi ra khỏi ngực tiểu thiếp, trong lòng cực kì khó chịu.
Giọng điệu gã cũng hơi nặng nề.
Đại thái giám lườm gã một cái, không thèm để ý, đợi tất cả mọi người đều đủ cả, mới mở miệng nói: “Các vị, Kim Phi và Vũ Dương đã đến Kim Xuyên rồi.”
“Công công gọi chúng ta tới chỉ vì chuyện này à?”
Từ mập cau mày nói: “Chúng ta không phải đã sớm biết rồi sao?”
Từ lúc Kim Phi bước vào ranh giới Xuyên Thục, nhóm quyền quý đã nhìn chằm chằm y suốt chặng đường.
Cửu công chúa thì càng khoa trương hơn, vừa rời khỏi kinh thành đã bị trinh sát dán mắt vào.
Thấm Nhi cũng phát hiện trinh sát, chì là Cửu công chúa vội phải lên đường, không thèm để ý thôi.
“Từ mập, có phải ngươi ngủ đến ngu luôn rồi không?”
Lão già râu dê nói: “Đương nhiên là công công biết chúng ta biết rõ hành tung của Kim Phi và Cửu công chúa, nửa đêm đột nhiên tập hợp chúng ta lại, chắc chắn là có phát hiện khác.”
“Vẫn là Chu đại nhân thông minh.”
Đại thái giám lườm Từ mập một cái, tiếp tục nói: “Ta nhận được tin, Kim Phi đã qua sông Gia Lăng, thậm chí còn không lên đỉnh Song Đã, mà đưa người lao thẳng tới huyện phủ Kim Xuyên.”
“Kim Phi về Kim Xuyên rồi, không về làng Tây Hà trước, đến huyện phủ Kim Xuyên để làm gì?”
“Tạm thời ta chưa thăm dò ra được, nhưng trong tin ta nhận được có nói, khí thế Kim Phi rất hung hăng.”
“Khí thế hung hăng, chẳng lẽ hắn còn muốn giết Thái Lưu Dương?”
Từ mập xem thường nói.
Nói xong mới phát hiện, tất cả đám quyền quý đều quay đều nhìn gã.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Chương 638: Buông thả bản thân
“Sao các ngươi lại nhìn ta?”
Từ mập nói: “Chẳng lẽ Kim Phi dám giết mệnh quan triều đình sao? Đây chính là tội chặt đầu, đừng nói y chỉ là một Nam tước nho nhỏ, những người ở đây, ai dám giết Thái Lưu Dương chứ?”
“Các ngươi không dám, không có nghĩa là Kim Phi không dám.”
Lão già râu dê nói: “Y chính là một tên điên, ngay cả Tiết Hàn Lư cũng dám giết, huống chi chỉ là Thái Lưu Dương?”
“Tên Thái Lưu Dương kia bây giờ thế nào? Bị Kim Phi giết rồi sao?”
Từ mập nhất thời phấn chấn.
Những tên quyền quý khác cũng nhìn Đại thái giám với ánh mắt mong đợi.
Nếu Kim Phi giết Thái Lưu Dương, bọn họ không cần xin phép triều đình, lập tức có thể ra tay bắt người.
Có lẽ còn có thể nhân cơ hội ném đá giấu tay, sau này chỉ cần nói rằng bị Kim Phi bắt giữ rồi bị giết nhầm là được.
Dù sao bọn họ chiếm lý, không sợ Cửu công chúa điều tra.
Còn về Thái Lưu Dương, hắn chỉ là một quân cờ có cũng được không có cũng được mà thôi, có thể đổi được mối tai họa lớn là Kim Phi thì quá lời.
“Nếu Kim Phi đã giết chết Thái Lưu Dương, công công nhất định sẽ bảo chúng ta xuất quân, bây giờ nói vậy tức là đã xảy ra biến cố.”
Lão già râu dê vuốt chòm râu, nhìn Từ mập ngu ngốc.
“Chu đại nhân nói đúng.” Công công thở dài nói: “Trước khi Kim Phi vào huyện phủ Kim Xuyên thì Vũ Dương công chúa đã ngăn y lại.”
“Lại là Vũ Dương, cô ta không ở kinh thành chạy tới Xuyên Thục làm gì?”
Từ mập mắng: “Còn chạy nhanh như vậy, sao cô ta không ngã chết trên đường đi chứ!”
“Từ đại nhân, nói năng cẩn thận!” Đại thái giám quát: “Ngài muốn chết thì đừng kéo theo chúng ta!”
Thời phong kiến, hoàng thất chính là tối cao.
Đừng nói là con gái ruột hoàng đế đương triều, ngay cả bêu xấu thành viên bình thường trong hoàng thất cũng là điều cấm kỵ.
Từ mập biết mình lỡ lời, vẻ mặt ngượng ngùng dựa lưng vào ghế, không nói gì.
“Ta tới đây để nhắc mọi người, Vũ Dương và Kim Phi đều đã trở về, nhất định sẽ ngăn cản các ngươi.”
Đại thái giám nói: “Chậm thì có thể sẽ xảy ra biến cố, bây giờ các vị có thể ra tay luôn được rồi.”
Bây giờ chưa phải lúc thiên tai nghiêm trọng nhất, nên bọn quyền quý vẫn đang ngồi chờ.
Chờ đến lúc thời tiết lạnh hơn, chờ Trương Lương trở về Kim Xuyên.
Nghĩ đến Trương Lương, bọn quyền quý đều tức giận.
Từ khi biết Quan Hạ Nhi ổn định tình hình ở Kim Xuyên, Trương Lương không còn lo lắng nữa, vì trả thù bọn quyền quý, anh ta trấn áp thổ phỉ càng thêm hung tàn.
Quân Trấn Viễn thành lập không lâu, dùng thổ phỉ làm đá mài là quá hoàn hảo.
Kim Phi biết được tin này, viết thư động viên Trương Lương.
Trương Lương vốn có kinh nghiệm trấn áp thổ phỉ, lại được Kim Phi truyền thụ rất nhiều kiến thức quân sự, hiện giờ lại được Kim Phi khích lệ, nên hoàn toàn buông thả, hoàn toàn coi chuyến hành trình đi về phía bắc này thành nơi luyện binh, thử nghiệm ý nghĩ sân huấn luyện của mình.
Giương đông kích tây, tấn công bất ngờ, giết người giết luôn hi vọng, đánh úp bất ngờ, dùng nước và lửa tấn công...
Trương Lương dùng binh pháp mà Kim Phi dạy tùy theo tình huống khác nhau của thổ phỉ.
Có hai lần phái người ngồi thuyền giết xuôi về gần Tây Xuyên.
Đám quyền quý và thổ phỉ sao có thể nghĩ rằng Trương Lương sẽ quay lại, mấy chiếc thuyền lương thực vất vả vận chuyển từ Giang Nam về, mới đưa lên núi còn chưa kịp cân đã bị Trương Lương diệt sạch.
Sau đó Trương Lương phân phát lương thực cho dân chúng ở đó, và đi về phía bắc trong đêm.
Những đám thổ phỉ trên đường về phía Bắc đã ẩn náu nhiều nơi để tránh đội quân diệt trừ thổ phỉ, vất vả chờ Trương Lương rời đi, mới vừa trở lại sào huyệt, nhưng Trương Lương lại đánh tới…
Toàn bộ khu vực Bắc Xuyên đều bị Trương Lương quậy tung.
Diệt trừ thổ phỉ là quốc sách cơ bản của Đại Khang, dù kiện lên điện Kim Loan cũng không thể làm gì Trương Lương.
Bọn quyền quý hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì.
Một quyền quý bị tổn thất nghiêm trọng không cam tâm, tự phái tử sĩ đi ám sát Trương Lương.
Đáng tiếc Trương Lương cùng ăn cùng ở với đại quân, tử sĩ rất khó tìm cơ hội tiếp cận.
Trong một lần phát lương thực cho dân chúng, tên tử sĩ tìm được cơ hội tới gần Trương Lương, nhưng vừa ra tay lập tức bị đội thân vệ của Trương Lương phát hiện.
Đối phó với cao thủ là một khóa học bắt buộc đối với đội thân vệ, tử sĩ chỉ kịp hạ gục một thân vệ đã bị đánh thành cái sàng.
Đào tạo tử sĩ mặc dù dễ hơn mưu sĩ, nhưng cũng hao phí rất nhiều tài nguyên.
Từ đó trở đi, đám quyền quý thậm chí còn từ bỏ việc ám sát.
Kim Phi vẫn chưa về, Trương Lương đã như vậy, bây giờ Kim Phi trở về, Trương Lương càng không cần phải lo lắng tới Kim Xuyên, chẳng phải anh ta sẽ biến toàn bộ Xuyên Thục thành một nồi cháo sao?
Hơn nữa bên cạnh Kim Phi còn có Cửu công chúa?
Đám quyền quý nhất thời cảm thấy đau đầu.
Tuy nhiên, bọn họ đã khổ tâm nửa năm mới bày được tình thế này, thấy thời điểm thu lợi lớn nhất sắp đến, Đại thái giám lại muốn bọn họ kết thúc sớm, đám quyền quý thật sự rất đau lòng.
“Ta biết các vị không cam tâm, nhưng tình thế đã vô cùng nghiêm trọng.”
Đại thái giám nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở các vị, nếu Cửu công chúa nhận được thánh chỉ, chúng ta sẽ phải rời khỏi Tây Xuyên, các ngươi tự xem đó mà làm.”
Nghe được những lời này của Đại thái giám, sắc mặt đám quyền quý đều thay đổi.
Bọn họ biết tính cách của Trần Cát.
“Tai” của Trần Cát quá mềm.
Bọn họ có thể thuyết phục Trần Cát hạ chỉ điều Cửu công chúa đi, Cửu công chúa cũng có thể khuyên Trần Cát hạ chỉ trả lại chức vị châu mục cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhà họ Khánh từ trước tới giờ đều chung một phe với Cửu công chúa và Kim Phi, đến lúc đó bọn họ muốn bán lương thực ở Xuyên Thục sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
“Công công, Cửu công chúa đã đến Kim Xuyên, ngựa chiến đi nhanh, mấy ngày nữa là sẽ tới Tây Xuyên, ngài phải nghĩ cách giúp ta!”
Từ mập nghe vậy lập tức sốt sắng.
Vì kế hoạch này, nhà họ Từ đã bỏ ra hơn nửa số tiền tiết kiệm và tích trữ lượng lớn lương thực ở Xuyên Thục.
Bây giờ muốn rút lui thì đã quá muộn rồi.
Trong kế hoạch này, Đại thái giám chiếm vị trí chủ đạo, không những không cần bỏ tiền trữ lương thực mà còn kiếm được nhiều lợi nhất trong đám quyền quý.
Mỗi gia đình đều phải chia cho ông ta một phần số tiền thu được.
Một tên thái giám tất nhiên không có bản lĩnh này, đám quyền quý coi trọng chính là người đứng sau ông ta.
Theo thỏa thuận, người đứng sau thái giám nhận tiền thì phải giúp đám quyền quý ngăn chặn áp lực từ hoàng thất.
“Vậy phải xem Cửu công chúa có lấy được thánh chỉ hay không, nếu không có, chúng ta có thể chống cự một thời gian, nếu lấy được, thì chúng ta cũng không thể kháng chỉ đúng không?”
Đại thái giám bất đắc dĩ nói: “Mọi người nhất định biết thủ đoạn của Cửu công chúa, hiện tại giá lương thực ở Xuyên Thục tăng hơn gấp đôi năm ngoái, ta khuyên các vị tốt nhất hãy thu tay đi, nhân dịp Cửu công chúa chưa tới thì nhanh chóng xử lý lương thực trong tay, tránh mất cả chì lẫn chài.”
“Công công, ngài chỉ thấy giá lương thực ở Xuyên Thục tăng nhưng không biết giá lương thực ở Giang Nam cũng bị Đường Tiểu Bắc đẩy cao tới mức nào!”
Từ mập nói: “Không chỉ giá lương thực tăng, chủ thuyền vận chuyển lương thực cũng nhân cơ hội tăng giá, còn đám thổ phỉ kia cũng phải cho chút ngon ngọt thì mới nghe lời, tính đi tính lại nếu giá lương thực không cao hơn ba lần năm ngoái thì chúng ta sẽ phải bù tiền thêm nữa đấy!”
Những tên quyền quý khác nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.
“Chúng ta chỉ nhắc nhở thôi, các vị có nghe không là chuyện của các vị.”
Đại thái giám nói xong thì nhắm mắt lại.
Có vẻ như ông ta đã chuẩn bị từ bỏ.
Đám quyền quý tức giận đến muốn đánh người, nhưng nghĩ tới người đứng sau Đại thái giám thì không còn cách nào khác đành phải kìm nén cơn giận.
“Thật ra, ta nghĩ mọi chuyện có lẽ có thể thay đổi được.”
Chương 639: Lòng không ác thì đứng không vững
“Chu đại nhân có diệu kế gì sao?”
Đám quyền quý đang phát sầu, sôi nổi quay đầu nhìn lão già râu dê vừa lên tiếng.
Chu đại nhân vuốt râu, rung đùi đắc ý nói: “Có một cách nhưng cần mọi người phải đồng tâm hiệp lực, không thể âm thầm làm.”
Nói xong, ông ta còn cố ý nhìn sang Từ mập.
Lúc trước, Từ mập bởi vì Trần sư gia bị bắt nên gã đã phái người gây sự khắp nơi, cướp đoạt nơi bán hàng của các quyền quý khác, gây sự đến nổi các quyền quý khác đều có ý kiến.
“Chu đại nhân ngài nói đi, ta bảo đảm sẽ phối hợp với ngài.”
Từ mập nhanh chóng bảo đảm.
Trong lòng đám quyền quý thì lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Vì lợi ích bọn họ có thể đánh đến nổi đầu rơi máu chảy, cũng có thể bắt tay giảng hòa, nâng ly chúc mừng.
Lúc trước Từ mập gây sự khắp nơi, cướp đoạt nơi bán hàng của các quyền quý khác, chuyện đó không đơn giản chỉ vì xả giận.
Gã chỉ mượn cớ Trần sư gia bị bắt, cố ý giả khùng giả điên mà thôi.
Những quyền quý khác đều hiểu nhưng quả thật nhà họ Từ đã vì kế hoạch này mà tổn thất một quân sư, bọn họ cũng xem như không thấy những hành vi ‘làm bậy làm bạ’ này của Từ mập.
Đây coi như sự ăn ý của nhóm quyền quý.
Trước lúc Cửu công chúa đến, bọn họ sẽ tranh đấu với nhau, nhưng khi có kẻ thù chung là Cửu công chúa, bọn họ sẽ lập tức đoàn kết lại, cùng nhau đối địch.
“Khi biết chuyện Cửu công chúa rời khỏi kinh thành, ta đã truyền tin để bên phía kinh thành điều tra tung tích của Cửu công chúa, cô ta về kinh chỉ gặp mặt bệ hạ một lần, hơn nữa nghe nói còn không mấy vui vẻ, bệ hạ vô cùng tức giận.”
Lão già râu dê nói: “Lúc rời khỏi hoàng cung, Cửu công chúa tay không đi ra, ta cảm thấy khả năng cô ta lấy được thánh chỉ rất thấp.”
“Chu đại nhân, chúng ta là người trên cũng một thuyền, rốt cuộc ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa.”
Từ mập nhíu mày, nói: “Ta không muốn đoán ẩn ý trong lời nói của ngài.”
“Vậy ta sẽ nói thẳng.” Ánh mắt lão già râu dê khinh bỉ liếc Từ mập, nói tiếp: “Bổ nhiệm Châu Mục cần bệ hạ đích thân phê chuẩn, còn phải có con dấu của sáu bộ, Cửu công chúa không có thánh chỉ, càng không có thời gian đánh tiếng với sáu bộ, cho nên cô ta không có khả năng giúp Khánh Hâm Nghiêu khôi phục chức quan.”
“Không có sự trợ giúp của Khánh Hâm Nghiêu, Cửu công chúa vừa đến đây, ở Xuyên Thục này còn có thể nhờ vả ai được đây?”
“Có thể nhờ vả Kim Phi.”
“Kim Phi chỉ là một Nam tước nhỏ bé mà thôi, chỉ cần chúng ta không ngu ngốc đánh vào doanh trại của y như tên Tiết Hàn Lư kia, đừng để cho y nắm được nhược điểm thì có gì phải sợ?”
“Bây giờ Kim Phi không còn là một Nam tước bé nhỏ nữa, y còn nắm trong tay quân Trấn Viễn!”
Từ mập cắn răng nói: “Cái tên Trương Lương kia cũng giống như Kim Phi vốn là một con chó điên, gặp ai là cắn người đó.”
“Quân Trấn Viễn quả thật là một phiền phức lớn, nhưng không phải không có cách nào.”
“Chu đại nhân có cách sao?”
Tất cả quyền quý đều nhìn sang lão già râu dê.
Bọn họ quả thật đã bị Trương Lương đánh cho sợ rồi.
“Nguyên nhân quân Trấn Viễn hung hăng ngang ngược như thế là vì chúng ta không chịu xây dựng kho lương thực, mà đưa lương thực đến hang ổ của thổ phỉ.”
Lão già râu dê đắc ý, nói: “Chỉ cần chúng ta chuyển lương thực ra khỏi hang ổ thổ phỉ, như vậy không phải được rồi sao?”
“Ta còn tưởng ngài có cách hay gì nữa chứ, nếu mà chuyển ra được chẳng phải chúng ta đã chuyển ra từ lâu rồi sao?”
Từ mập bĩu môi nói: “Ngài nói xem chuyển đi đâu đây?”
Số lượng lương thực bọn họ vận chuyển về từ Giang Nam như núi, xây dựng kho lương thực cần rất nhiều vốn, ở thổ phỉ có sẵn kho lương thực, hơn nữa còn trải rộng khắp Xuyên Thục, lúc bán lương thực thổ phỉ có thể làm tay sai và người làm miễn phí.
Có thể nói là hoàn hảo mọi bề.
Cho nên nhóm quyền quý đều làm như vậy, chỉ là năm nay nửa đường lại xuất hiện quân Trấn Viễn, mượn cớ tiêu diệt thổ phỉ đánh cho đám quyền quý trở tay không kịp.
Lúc này xây dựng lại kho lương thực đã không còn kịp nữa.
“Không chỉ ở chỗ thổ phỉ mới có kho lương thực, địa chủ cũng có đấy.” Lão già râu dê nói: “Chúng ta có thể chuyển lương thực đến chỗ bọn họ, cùng lắm thì chuyển thêm mấy lần mà thôi.”
Nghe thấy lão già râu dê nói như thế, ánh mắt đám quyền quý lập tức phát sáng.
Lúc trước bọn họ không muốn có liên quan với địa chủ cường hào là vì địa chủ cường hào không đơn thuần như thổ phỉ, không chỉ đơn giản phủi tay cho chút lương thực tiền bạc là có thể đuổi bọn họ đi.
Địa chủ cường hào không thiếu tiền, hơn nữa còn tham lam giống như đám quyền quý.
Thuê kho lương của bọn họ, chắc chắn sẽ tham lam đòi hỏi nhiều.
Đương nhiên nếu như đám quyền quý chịu để lộ thân phận, địa chủ cường hào chắc chắn sẽ nể mặt bọn họ, thậm chỉ không lấy một xu nào.
Nhưng nói ra thì cũng thật buồn cười, tròng lòng đám quyền quý toàn là ý xấu nhưng ngoài mặt lại rất xem trọng thanh danh của gia tộc.
Cho dù địa chủ cường hào có mở rộng kho lương thực, đám quyền quý cũng không dám lấy tên gia tộc để chuyển lương thực vào.
Một khi tin đồn tiền tài truyền ra ngoài sẽ làm ô nhục thanh danh gia tộc.
Cho dù để ở hang ổ thổ phỉ, cũng chỉ dám đứng sau truyền lời qua mấy người trung gian.
Nhưng bây giờ bọn họ đã bị Trương Lương ép đến đường cùng rồi, chỉ có thể kiên trì chuyển lương thực đến kho lương của địa chủ.
Tuy biết rõ sẽ bị chặt chém nhưng còn tốt hơn là bị Trương Lương cướp đi mà nhỉ?
Cho nên ý kiến của lão già râu dê nhận được sự công nhận của toàn thể quyền quý.
“Tiếp theo sẽ đến điểm mấu chốt nhất của kế hoạch.”
Lão già râu dê nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Đám quyền quý cũng thẳng lưng, ngay cả Đại thái giám đang nhắm mắt cũng vểnh tai lên nghe.
“Ta tin nhà các vị vì kế hoạch lần này đã vận dụng không ít tài nguyên, chúng ta không thể vì việc Cửu công chúa đến mà tự loạn đầu trận tuyến, cho nên tiếp đến chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, tiếp tục cùng nhau nâng cao giá cả lương thực lên!”
Lão già râu dê nhìn một vòng, hỏi: “Mọi người nghĩ sao?”
“Quả thật cần phải tăng giá lên cao nữa.”
Đám quyền quý khác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy phải tăng lên bao nhiêu đây?” Từ mập hỏi.
“Tối qua ta đã tính toán rồi, nếu chúng ta thuê kho lương thực của địa chủ, giá lương thực ít nhất phải tăng gấp đôi mới không uổng công chuyến này của chúng ta.”
“Tăng gấp đôi...”
Đám quyền quý hít một hơi khí lạnh.
“Làm vậy sẽ gây ra bạo loạn không đấy.”
Từ mập lo lắng, hỏi.
Kinh tế học nếu nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản.
Từ xưa đến này, kinh tế học tuần hoàn theo một đạo lý đơn giản nhất chính là quan hệ cung cầu.
Năm nay Xuyên Thục gặp thiên tai, trong nhà dân chúng không có lương thực tích trữ, kho lương thực của Kim Phi lại bị bọn họ phong tỏa.
Có thể nói hiện tại ở cả Xuyên Thục, phần lớn lương thực đều nằm trong tay bọn họ.
Chỉ cần bọn họ giữ chặt lương thực, giá lương thực ắt sẽ tăng lên.
Tất cả quyền quý đều có niềm tin vào việc này.
Bởi vì lương thực là nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.
Con người có thể không đọc sách, có thể không giải trí, nhưng không thể không ăn cơm.
Nếu không có lương thực, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là kim loại mà thôi.
Đừng nói tăng gấp đôi, cho dù tăng thêm hai lần nữa, đám quyền quý vẫn có thể làm được.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau giữ chặt kho lương thực, đừng ai đứng ra phát lương thực là được.
Nhưng giá lương thực hiện nay đã tăng gấp hai lần so với mùa này năm ngoái, nếu lại tăng gấp đôi thì sẽ cao hơn sáu lần so với năm trước.
Gấp năm sáu lần nói thì rất đơn giản, nhưng ảnh hưởng mà nó mang đến lại vô cùng to lớn.
Đến lúc đó không chỉ dân chúng bình thường chết đói, mà những quan lại nhỏ ở quan phủ có thu nhập thấp cũng sẽ chịu không nổi.
Có lẽ sẽ hình thành thảm họa thiên tai siêu cấp “Tương tàn lẫn nhau, người chết đói khắp nơi, đi mười dặm không một bóng người”.
Cả Xuyên Thục liệu có bao nhiêu người có thể chịu đựng nổi, không ai nói trước được.
“Các vị, lòng không ác thì đứng không vững, Cửu công chúa đã đến rồi, hiện tại các ngươi còn do dự nữa, đợi đến khi cô ta tỉnh táo lại lấy được thánh chỉ thì người chết sẽ là chúng ta.”
Ánh mắt lão già râu dê tàn nhẫn: “Hơn nữa Xuyên Thục là địa bàn của nhà họ Khánh, nếu có nhiều người chết phải cứu trợ thiên tai, bao nhiêu đó đủ cho Khánh Hâm Nghiêu bận rộn mấy năm, tránh việc nhà họ Khánh cứ gây phiền phức cho chúng ta.”
Chương 640: Nhất định sẽ khiến tiên sinh hài lòng
“Chu đại nhân nói phải, lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn!”
Người nhà họ Tạ cắn răng nói: "Cửu công chúa có Kim Phi và nhà họ Khánh ủng hộ, nếu chiến đấu riêng lẻ, không ai trong chúng ta là đối thủ của Cửu công chúa. Phải đoàn kết lại mới thắng được. Nhà họ Tạ ta ủng hộ Chu đại nhân!"
“Nhất trí!”
“Nhất trí!”
Những tên quyền quý khác cũng nhao nhao gật đầu.
Tuy rằng bên ngoài bọn họ đều không coi Kim Phi ra gì, nhưng thật ra bên trong ai cũng kiêng dè y.
Trong vòng nửa năm, Kim Phi đánh thắng hai trận liên tục, được phái chủ chiến công nhận. Hơn nữa y còn tiêu diệt được thổ phỉ khắp Quảng Nguyên, cộng thêm chuyện Tiểu Ngọc âm thầm tuyên truyền có hiệu quả, Kim Phi có được thành danh tốt ở Kim Xuyên, thậm chí là cả Quảng Nguyên, không ít người dân trong nhà lập bài vị trường sinh cho y.
Cả thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn cũng phát triển nhanh chóng, rất có sức ảnh hưởng trong dân gian.
Cửu công chúa là người ngoài, bọn họ cũng vậy.
Nhưng Cửu công chúa không chỉ khoác cái vỏ ngoài của hoàng thất, mà còn có được sự hỗ trợ của Kim Phi và nhà họ Khánh, cô ấy chiến đấu một mình, các quyền quý ở đây không ai là đối thủ của cô ấy.
Cách duy nhất là hợp lại để chiến đấu.
“Nếu các vị đồng ý với ta, mong hãy tuân thủ lời hứa, chớ tham lợi nhất thời, tự mình bán lương thực ra ngoài!”
Lão già râu dê đứng dậy: "Nếu như phát hiện có kẻ bán riêng lương thực thì sẽ bị xung hết vào công quỹ”.
Đây mới là mục đích cuối cùng của việc ông ta nói nhiều như vậy.
Chỉ khi những tên quyền quý cùng ra tay thì chúng mới có thể dễ dàng tăng giá lương thực.
"Cùng tiến cùng lùi, dám bán riêng lương thực một mình, xung vào công quỹ!"
Cả bọn quyền quý đều đứng dậy hô to.
Sau đó, đám quyền quý lại bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, xác định lại địa bàn và nhiệm vụ công thủ của mỗi nhà.
Khi bắt đầu, vì cả đám quyền quý đều có chung mục đích, nên rất dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi lên kế hoạch chi tiết, vì liên quan tới lợi ích riêng của mỗi người, nên đám quyền quý bắt đầu tính toán chi li, ầm ĩ từ nửa đêm tới tận sáng vẫn chưa xong.
Bọn chúng sai người mang bữa sáng tới, ăn xong lại tiếp tục cò kè mặc cả.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng đã thức dậy, nhưng chưa rời khỏi giường.
Nếu là ngày thường thì Quan Hạ Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhưng gần đây cô lại quá mệt mỏi, ăn ngủ không ngon, bây giờ Kim Phi đã trở về, cuối cùng cô cũng được ngủ ngon giấc, vì vậy mà ngủ quên.
Cả người cô quân lấy y như bạch tuộc, nằm ngủ ngon lành.
Kim Phi cũng biết Quan Hạ Nhi gần đây vất vả, vì sợ đánh thức cô mà y không rời giường, chỉ nằm đấy suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Kiếp trước cạnh tranh khốc liệt như thế, y vẫn có thể học lên tới tiến sĩ từ một ngôi làng nhỏ, học trong một trường đại học hàng đầu cả nước, tới thầy hướng dẫn cũng là người có tầm trong ngành. Y không phải kẻ lỗ mãng, lại càng không phải kẻ ngốc.
Chỉ là sau khi tới Xuyên Thục, Kim Phi đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch làm ảnh hưởng tới nhận thức của y, trong lòng thì kìm nén quá nhiều cơn giận, mới bộc phát ở đỉnh Song Đà, rồi đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Ở ngoài huyện phủ Kim Xuyên, bị Cửu công chúa tạt cho một chậu nước lạnh, lúc đấy y mới như bừng tỉnh lại.
Kim Phi là người biết tự kiểm điểm, nhận ra được sai lầm của bản thân, không hề cố chấp, mà vô cùng khiêm tốn chấp nhận.
Kim Phi nhân lúc vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ rõ ràng nhất mà nhớ lại kế hoạch của Cửu công chúa nói trong rừng cây, nghĩ tới những sơ hở có thể có.
Quan Hạ Nhi ngủ rất say, mãi cho tới khi các nữ công nhân xưởng dệt bắt đầu huấn luyện ở sân bên cạnh, cô mới tỉnh dậy.
Thấy Kim Phi vẫn còn ở đây, cô như một con mèo nhỏ rúc vào lòng y, một hồi sau mới thỏa mãn mở mắt.
Nhìn thấy nắng sớm mai ngoài cửa sổ, Quan Hạ Nhi tỉnh luôn cả ngủ.
"Thôi xong, thôi xong, ngủ quên mất rồi!"
Cô quay sang tức giận nhéo Kim Phi một cái: "Đương gia, chàng dậy rồi, sao không gọi ta?"
“Hiếm khi nàng được ngủ nướng, gọi làm gì?”
Kim Phi hôn nhẹ lên trán cô một cái: "Trời còn sớm mà, nếu ngủ không ngon thì ngủ thêm lát nữa."
Lúc này trời vừa sáng, các nữ công nhân cũng mới bắt đầu huấn luyện.
"Trời sáng rồi, còn sớm gì nữa?"
Quan Hạ Nhi vừa nói vừa định đứng dậy thì bị Kim Phi kéo lại.
"Dù sao cũng ngủ quên rồi, ngủ thêm lát nữa cũng được."
"Ngủ thêm thì lát nữa dậy không phải bị người ta cười cho à?"
"Hai vợ chồng đứng đắn nghiêm túc mà, sợ họ cười cái gì?"
Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: "Coi như ngủ cũng ta một lúc nữa đi."
"Không biết xấu hổ…"
"Được rồi, là ta không biết xấu hổ, là ta mặt dày được chưa?"
Kim Phi nở nụ cười vô lại: “Ôm thêm một lúc nữa, lâu lắm rồi chưa ôm nàng như vậy”.
Sự nghiệp phát triển, cả hai người cũng bận rộn hơn, Quan Hạ Nhi cũng rất tận hưởng khoảng thời gian họ ở riêng bên nhau.
Cô nghe thấy vậy thì cũng không cố chấp nữa, mà vòng tay ôm lấy cổ Kim Phi.
Đến khi hai người rời khỏi phòng, trời đã sáng rực.
Tới nhà ăn, họ phát hiện không chỉ Đường Tiểu Bắc đang ở đấy, mà cả Cửu công chúa và Tiểu Ngọc cũng tới, mặt Quan Hạ Nhi đột nhiên đỏ bừng, cô nấp sau lưng Kim Phi theo bản năng, như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
“Biết rằng gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, nhưng hai người cũng quá cuồng nhiệt rồi nhỉ?”
Đường Tiểu Bắc vừa bóc trứng vừa nói đùa: "Nếu hai người mà không ra nữa thì điện hạ đã bảo Thấm Nhi đi gõ cửa rồi."
Da mặt Quan Hạ Nhi vốn dĩ đã mỏng, bây giờ lại càng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Muội im lặng cho ta!"
Kim Phi tức giận nhét một cái bánh bao vào miệng Đường Tiểu Bắc.
Nếu để Đường Tiểu Bắc nói thêm vài câu nữa, có khi mặt của Quan Hạ Nhi sẽ nóng tới mức đun sôi được cả nước.
"Điện hạ, ăn sáng chưa?"
Trừng trị Đường Tiểu Bắc xong, Kim Phi quay sang hỏi Cửu công chúa, đồng thời cũng chuyển luôn đề tài: "Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng luôn đi."
"Không cần, bổn cung ăn rồi."
Cửu công chúa đã quen với cách hỏi thăm ân cần của Kim Phi, mỉm cười khoát tay từ chối.
Giọng điệu và sắc mặt cô ấy vẫn bình thường, nhưng Kim Phi lại cảm nhận được mùi vị ghen tuông loáng thoáng mơ hồ…
Y sờ mũi, đành phải chuyển chủ đề một lần nữa, hỏi Đại Lưu: "Các huynh đệ đã trở về doanh trại chưa?"
Ngày hôm qua, khi giải tán bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên, Đại Lưu đã dặn dò các nhân viên hộ tống về doanh trại báo danh vào giờ Thìn.
Kim Phi dù có đùa giỡn với Quan Hạ Nhi cũng không quên chuyện quân sự, lúc này còn chưa tới giờ Thìn.
"Các huynh đệ đều đã đến đông đủ, đang chỉnh hàng ở ngoài sân."
"Ngựa chiến và đồ dùng đâu?"
"Các huynh đệ bên hậu cần đêm qua đã tăng ca, chuẩn bị xong cả rồi ạ."
"Vậy được, chờ mọi người sắp xếp xong, chúng ta xuất phát."
Kim Phi nhét một cái bánh bao vào miệng, lại cầm thêm hai cái nữa, định bước ra cửa.
Lúc này y phát hiện Cửu công chúa mặc một bộ váy dài vô cùng hoa lệ, y khẽ cau mày.
Hôm qua đã thỏa thuận trước ở trong rừng, rằng Cửu công chúa sẽ tới Tây Xuyên cùng y.
Nhưng nhìn cô ấy bây giờ hoàn toàn không giống đang chuẩn bị đi xa.
"Điện hạ, người định tới Tây Xuyên bằng xe ngựa ạ?"
Kim Phi cho rằng Cửu công chúa muốn trì hoãn nên giọng điệu không thân thiện lắm.
"Đương nhiên là không, nhưng bổn cung đã sắp xếp xong cả rồi, không cần gấp gáp đâu."
Cửu công chúa khẽ mỉm cười nói: "Tiên sinh cứ yên tâm, dùng cơm nước xong rồi hẵng đi, sẽ không làm lỡ việc."
"Đã sắp xếp xong ư?" Kim Phi hỏi: "Sắp xếp thế nào?"
"Sắp xếp thế nào thì tiên sinh không cần lo, chắc chắn sẽ khiến ngài sẽ hài lòng."
Cửu công chúa mỉm cười đáp lại.
Kim Phi và Cửu công chúa ở trong rừng hơn nửa giờ mới đi ra.
Sau khi ra ngoài, hai người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thấy hai người có cử chỉ thân mật hơn lúc trước, Thấm Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian ở làng Tây Hà, cô ấy đã yêu nơi này, thật lòng cô ấy không muốn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đối đầu.
“Hầu Tử, phái mấy người lanh lợi để mắt tới Thái Lưu Dương, ta sẽ bảo Tiểu Ngọc phái người đến hỗ trợ ngươi!”
Kim Phi sắp xếp: “Nếu hắn muốn ra khỏi thành, thì tìm một nơi hoang vắng bên ngoài thành trói hắn lại!”
“Trói lại?” Hầu Tử sửng sốt: “Tiên sinh không giết hắn sao?”
“Nếu bây giờ ta giết Thái Lưu Dương, Tạ Hỉ Quang và đám khốn khiếp ở Tây Xuyên nhất định sẽ bỏ chạy, cứ để hắn sống thêm mấy ngày.”
Kim Phi nói: “Chờ ta và điện hạ đến Tây Xuyên bắt hết đám khốn kiếp kia, giết hết một lượt!”
“Ngài nói có lý!” Hầu Tử gật đầu: “Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cho người trông chừng Thái Lưu Dương.”
“Còn Tạ Hỉ Quang đang ở quận Quảng Nguyên cũng không được để chạy thoát!” Kim Phi nhắc nhở.
“Tiên sinh yên tâm, nếu ông ta dám chạy, Hầu Tử ta sẽ tự mình đưa đầu ông ta đến cho ngài!” Hầu Tử tự tin nói.
“Đại Tráng thông báo cho các anh em, ai có nhà ở trong làng thì cùng nhau trở về, nhà ai ở nơi khác thì chờ một lát là có thể về thẳng nhà!”
Kim Phi nhìn Đại Tráng nói.
“Về thẳng nhà?” Đại Tráng trừng mắt: “Tiên sinh ngài muốn giải tán tiêu cục sao?”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa đầy căm tức.
Người xưa nói hồng nhan họa thuỷ quả không sai!
Lúc trước tiên sinh muốn dẫn bọn họ đi giết huyện lệnh, sau khi vào rừng với Cửu công chúa thì lại cho các nhân viên hộ tống về nhà, nhất định là đã bị Cửu công chúa mê hoặc!
“Trừng mắt cái gì?”
Kim Phi tức giận đạp Đại Tráng một cước: “Các anh em đã theo ta chạy đông chạy tây, giờ được trở về tất nhiên muốn được gặp lại người nhà!”
“À, thì ra là vậy!”
Đại Tráng nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, cười ngây ngô: “Vậy ta đi thông báo cho các anh em.”
“Đừng quên nhắc bọn họ ngày mai trước giờ Thìn phải trở về doanh trại!” Kim Phi lại nhắc nhở.
“Biết rồi ạ!” Đại Tráng trả lời rồi xoay người định chạy đi thì bị Cửu công chúa gọi lại.
“Nói với bọn họ, chuyện ngày hôm nay không được phép để lộ dù chỉ nửa chữ, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Ai dám khua môi múa mép, không cần điện hạ ra tay, Đại Tráng ta sẽ cắt lưỡi hắn trước!”
Đại Tráng mặc dù thật thà nhưng không ngu lập tức hiểu ý Cửu công chúa.
Mặc dù Kim Phi chưa hành động, nhưng có ý đồ mưu phản vẫn là tội chém đầu.
Nếu như có người tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Những nhân viên hộ tống được chọn đi theo Kim Phi đều đã được Tiểu Ngọc và Trương Lương lựa chọn cẩn thận, bình thường sẽ không ai dám ăn nói linh tinh.
Tuy nhiên để đề phòng, Đại Tráng đã nghiêm túc nhắc nhở tất cả mọi người nhiều lần, đến khi xác nhận tất cả mọi người đều hiểu mới cho giải tán đội ngũ.
Phần lớn nhân viên hộ tống đã đưa gia đình đến nhà dành cho nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà, nhưng vẫn có một số người sống ở nơi khác.
Đã một thời gian dài không được về nhà, sau khi biết tin được nghỉ, các nhân viên hộ tống rất phấn khích, vội vã cưỡi ngựa chiến rời đi.
Chỉ có nhân viên hộ tống trước đó muốn rời đi mặt đầy bối rối.
Mẹ kiếp, ta đã dập đầu xong rồi, giờ lại không đi giết huyện lệnh nữa hả?
Vậy việc ta dập đầu không phải vô ích sao?
Nước mắt không phải đã rơi vô ích sao?
“Lão Lý ngươi còn đứng đó làm gì?”
Một nhân viên hộ tống cùng làng kéo tay anh ta hỏi: “Không phải ngươi còn muốn rời khỏi tiêu cục đấy chứ?”
“Ai nói ta muốn rời khỏi tiêu cục?”
“Vậy vừa rồi ngươi chạy đi dập đầu với tiên sinh làm gì?”
“Ta cảm kích tiên sinh, muốn dập đầu với ngài ấy một cái không được sao?”
“Được được được, ngươi muốn là được!” Người bạn nín cười gật đầu.
“Muốn cười thì cứ cười đi, đừng để chết vì nhịn cười!” Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói.
Đợi đến khi người bạn của cười xong, anh ta mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi và Hầu Tử có quan hệ tốt, vừa nãy ngươi có hỏi anh ta tại sao tiên sinh lại không giết huyện lệnh nữa không?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Người bạn nhìn quanh xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Cửu công chúa đã tới, tiên sinh không cần tạo phản cũng có thể giết huyện lệnh, còn cần tạo phản làm gì?”
“Có lý…” Nhân viên hộ tống họ Lý hiểu ra gật đầu.
“Lão Lý, ngươi cũng đừng trách tiên sinh, ta thấy vừa rồi ngài ấy thực sự muốn giết huyện lệnh, chẳng qua bây giờ có cách tốt hơn…”
“Chuyện này con cần ngươi nói sao? Giết huyện lệnh là tội chém đầu, tiên sinh không ép chúng ta đi theo mà cho chúng ta cơ hội rời đi, người chủ như vậy cho dù có đốt đèn lồng cũng không tìm được, sao ta có thể trách ngài ấy được chứ?”
Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói: “Ta tức giận vì tiên sinh là người tốt như vậy mà bị ép đến mức muốn tạo phản, thế gian này thật quá bất công!”
“Được rồi, đừng oán trách nữa, không phải Cửu công chúa đã đến đây rồi sao?”
Người bạn nhắc nhở: “Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ mang đến họa lớn cho tiên sinh!”
“Ta đâu có ngu, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta còn không biết sao?”
Nhân viên hộ tống họ Lý khoát tay nói: “Yên tâm đi.”
Kim Phi và Cửu công chúa cùng leo lên ngựa, không dẫn theo các nhân viên hộ tống cùng nhau trở về.
Mới đi đến nửa đường thì phát hiện một đội kỵ binh.
Thấy đội kỵ binh có cờ đen của tiêu cục, Kim Phi tưởng đó là đội tiêu diệt thổ phỉ của làng.
Khi đến gần mới phát hiện dẫn đầu đội kỵ binh là Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi người mặc giáp đen, sống lưng ưỡn thẳng, tư thế anh dũng hiên ngang.
“Tiên sinh xem ra Hạ Nhi phu nhân rất nhớ ngài, đến tận đây để đón.”
Đại Lưu cười trêu ghẹo.
“Ngươi chơi với Hầu Tử một thời gian đã nhiễm thói thích tìm đường chết của anh ta đúng không?”
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: “Nếu ngứa đòn thì tìm một gốc cây mà cọ, đừng chọc vào ông đây!”
“Khụ khụ, ta sai rồi!”
Đại Lưu nhớ đến bộ dạng thê thảm của Hầu Tử sau khi bị Đường Tiểu Bắc chỉnh đốn, không lạnh mà run, liên tục nhận sai!
“Trở về sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Kim Phi hừ một tiếng, thúc ngựa chạy lên phía trước.
Ở đối diện, Quan Hạ Nhi đã nhảy xuống ngựa chiến, chờ ở ven đường.
Kim Phi càng lại gần, mắt Quan Hạ Nhi càng ửng đỏ.
Từ khi Kim Xuyên xuất hiện thổ phỉ, Quan Hạ Nhi ăn ngủ không ngon, rất sợ nếu xảy ra sai sót sẽ phá hỏng những gì Kim Phi vất vả lắm mới có được.
Cuối cùng cô cũng thành công chống đỡ.
Chờ được Kim Phi trở lại.
Nhìn thấy Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, Quan Hạ Nhi cố nhịn để không nhào vào lòng Kim Phi khóc thật lớn: “Đương gia, chàng về rồi!”
“Ừ, ta về rồi!”
Kim Phi không phải người giỏi biểu đạt, y trả lời khô khan một câu, sau đó đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào lòng.
Quan Hạ Nhi vốn đã gầy, lần này gặp lại còn gầy hơn.
Sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Không cần phải hỏi Kim Phi cũng biết gần đây cô phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Nếu là trước đây, với tính cách của Quan Hạ Nhi nhất định sẽ không chịu làm mấy hành động như thế này trước mặt mọi người.
Nhưng lần này cô không né tránh, để yên cho Kim Phi ôm mình.
Dựa vào lòng Kim Phi, tâm trạng Quan Hạ Nhi lập tức ổn định lại.
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi…”
Chương 637: Người của đương gia
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi…”!”
Quan Hạ Nhi tiếp đón Kim Phi từ đằng xa, ngoài nhớ nhung, còn có một mục đích khác là dẫn Kim Phi đi tới núi Thiết Quán một chuyến.
Nghĩ tới trận chiến trên núi Dương Khuyên mà mình nhìn thấy trong tình báo, lòng Kim Phi cũng cảm thấy kì lạ.
Y gật đầu nói: “Được, đi núi Thiết Quán xem thử.”
“Đương gia à, các tỷ muội hy sinh đều đã nhận giấy hôn thư với chàng, cũng coi như người nhà họ Kim.”
Quan Hạ Nhi tiếp tục nói: “Lúc đương gia không ở đây, ta đã tự làm chủ, đồng ý xây từ đường cho bọn họ, viết vào gia phả của nhà họ Kim, mong đương gia đồng ý.”
Nói xong cô căng thẳng nhìn Kim Phi, sợ Kim Phi bác bỏ đề nghị của mình.
“Nàng sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
Kim Phi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quan Hạ Nhị, vừa vui mừng vừa đau lòng.
Vui mừng là Quan Hạ Nhi trưởng thành rồi, đau lòng cũng là vì cô đã trưởng thành.
Nếu có thể, Kim Phi hy vọng Quan Hạ Nhi mãi mãi không phải trải qua những chuyện phiền lòng này, cả đời đều không lo không nghĩ như trước kia.
Nhưng trời không chiều lòng người, lúc trong làng gặp khó khăn, Quan Hạ Nhi vẫn phải đứng lên ra mặt.
Vốn dĩ Kim Phi không giỏi biểu đạt, nên dù trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Quan Hạ Nhi: “Đi thôi, chúng ta cùng đi lên núi Thiết Quán!”
Dưới núi Thiết Quán, Tả Phi Phi đã sớm nhận được tin, nửa tiếng trước đã đợi dưới chân núi.
Có rất nhiều nữ công nhân cũng ở dưới chân núi, hồi hộp chờ đợi.
Bọn họ đã nhìn thấy Kim Phi lâu rồi, nhưng tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác với trước kia.
Lúc trước bọn họ là nô tì được Kim Phi mua về, nhưng bây giờ trong tay bọn họ đã có hôn thư với Kim Phi.
Hơn nữa trải qua trận đấu ở núi Dương Khuyên, các nữ công nhân đều có một cảm giác tự hào của nữ chủ nhân khi bảo vệ được gia đình.
Nhìn Kim Phi từ xa đi tới, họ ưỡn thẳng lưng lên.
“Có vẻ mọi người không giống với lúc trước lắm…”
Vẫn còn cách xa, Kim Phi đã phát hiện trạng thái của các nữ công nhân không giống với lúc trước.
Nhưng cụ thể là không giống ở đâu, thì y không nói ra được.
“Sau trận chiến ở núi Dương Khuyên, các tỷ muội ở núi Thiết Quán đã tập luyện mỗi ngày, mặc dù có khả năng vẫn chưa bằng nữ nhân viên họ tống thật sự, nhưng cũng mạnh hơn nhiều rồi.” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói.
Cô nói như vậy, Kim Phi mới lộ vẻ bừng tỉnh.
Nữ công nhân vẫn là những nữ công nhân trước đó, nhưng eo lưng đã ưỡn thẳng lên, đội hình cũng ngày càng chỉnh tề, trật tự.
Mặc dù còn chưa tới gần, nhưng Kim Phi có thể nhận ra, tinh thần của các nữ công nhân đã khác trước rất nhiều.
Đây có lẽ là sự lột xác do chiến tranh mang lại.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
“Hạ Nhi tỷ tỷ!”
Kim Phi và Quan Hạ Nhi vừa tới gần miệng núi, các nữ công nhân đã mở miệng chào hỏi dồn dập.
Sau khi lên núi, đầu tiên Kim Phi đi đến từ đường để cúng tế nữ công nhân đã hy sinh, sau đó đóng con dấu của mình lên gia phả mà Tả Phi Phi đã biên soạn.
Biết được Kim Phi đồng ý xây dựng từ đường, còn đồng ý viết tên nữ công nhân đã hy sinh trong trận chiến vào gia phả, các nữ công nhân đều phấn chấn vô cùng.
Lúc Kim Phi ra khỏi từ đường, có rất nhiều nữ công nhân không gọi y là tiên sinh nữa, mà đổi xưng hô, cũng gọi ‘đương gia’ như Quan Hạ Nhi.
Khác với sự trêu ghẹo lúc trước, lần này các nữ công nhân có sự tin tưởng và dựa dẫm vào Kim Phi phát ra từ tận đáy lòng.
Điều này khiến Kim Phi vô cùng bất đắc dĩ.
Lần này y về Kim Xuyên, ngoài phải giải quyết vấn đề lương thực và nhóm quyền quý, chuyện quan trọng thứ hai chính là giải quyết vấn đề tiểu thiếp.
Nhưng y còn chưa kịp hành động, các nữ công nhân đã đổi cách xưng hô luôn rồi.
Kim Phi thấy hơi hối hận vì đã đến núi Thiết Quán.
Mượn cớ hôm sau còn có việc, y vội vã dẫn Quan Hạ Nhi xuống núi.
Sau đó gặp được Đường Tiểu Bắc đang lắc lư dưới chân núi.
Nhìn thấy Kim Phi, cô ấy cười trêu đùa: “Mấy nghìn tiểu thiếp đấy, sao tướng công nhìn nhanh thế?”
“Sao muội mới đi tới đây?”
Kim Phi kinh ngạc hỏi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đón mình, y còn cho rằng Đường Tiểu Bắc đã sớm quay về làng Tây Hà rồi.
“Tiểu Bắc đưa bồ câu cho ta rồi.” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Nếu không thì sao ta tới nhanh vậy được?”
Kim Phi nghe xong mới bừng tỉnh.
Đồng thời cũng hiểu Đường Tiểu Bắc tin chắc rằng Cửu công chúa có thể khuyên được mình, cho nên mới không hoảng không vội như vậy, bây giờ còn có tâm trạng trêu chọc đùa giỡn.
“Tướng công, núi Thiết Quán có hổ à? Vội vàng xuống núi thế làm gì?”
Đường Tiểu Bắc cười nháy mắt với Kim Phi: “Hay là đêm nay ở lại đây nhé?”
Kim Phi lười đáp lại cô ấy, quay đầu ngựa bỏ đi.
“Mấy nữ lưu manh này càng ngày càng kiêu ngạo rồi, lần sau quay lại, nhất định phải chỉnh đốn bầu không khí trên núi cho hẳn hoi mới được!”
Kim Phi quay đầu nhìn một cái, trong lòng thầm ra quyết định.
Rõ ràng là y đã chinh phục được ngọn núi này, kết quả là mỗi lần tới đây đều có cảm giác hoảng loạn bỏ chạy.
Điều này khiến trong lòng Kim Phi vô cùng bực dọc.
Về làng, Kim Phi chứng kiến hình thức chào đón cấp cao nhất của hai thế hệ.
Ngoài những người bảo vệ cần thiết, tất cả dân làng đều dừng việc trong tay lại, ra ngoài chào đón.
Đội ngũ xếp hàng dài từ cổng làng tới tận năm dặm.
Đi hết năm dặm này quay về làng, trời cũng tối rồi.
Còn chưa ăn miếng cơm nào, mỗi người Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc đã ôm một đống tài liệu tìm tới.
Kim Phi rời đi quá lâu, có rất nhiều việc cần y quyết định mới có thể tiến hành, nên cứ dồn lại tới tận bây giờ.
Giải quyết xong những công việc này, đã là nửa đêm.
Vốn cho rằng, Quan Hạ Nhi đã ngủ, nhưng Kim Phi quay về phòng phát hiện, Quan Hạ Nhi vẫn đang đợi y.
Lúc đó trong phòng không có người ngoài, sự dồn nén bấy lâu nay của Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng được cởi bỏ.
Cô ây lao mình vào trong ngực Kim Phi, ôm lấy eo y không chịu buông tay.
…
Cùng lúc đó, Đại Thái giám ở Tây Xuyên xa xa, cũng triệu tập đám người Từ mập lại với nhau.
“Công công, nửa đêm gọi chúng ta tới là có việc gì quan trọng à?”
Từ mập ngáp ngắn ngáp dài nói.
Trần sư gia bị bắt, gần đây gã vô cùng phiền muộn, mất ngủ rất lâu rồi.
Hôm nay vừa ngủ mới đi ngủ, đã bị Đại thái giám cho người gọi ra khỏi ngực tiểu thiếp, trong lòng cực kì khó chịu.
Giọng điệu gã cũng hơi nặng nề.
Đại thái giám lườm gã một cái, không thèm để ý, đợi tất cả mọi người đều đủ cả, mới mở miệng nói: “Các vị, Kim Phi và Vũ Dương đã đến Kim Xuyên rồi.”
“Công công gọi chúng ta tới chỉ vì chuyện này à?”
Từ mập cau mày nói: “Chúng ta không phải đã sớm biết rồi sao?”
Từ lúc Kim Phi bước vào ranh giới Xuyên Thục, nhóm quyền quý đã nhìn chằm chằm y suốt chặng đường.
Cửu công chúa thì càng khoa trương hơn, vừa rời khỏi kinh thành đã bị trinh sát dán mắt vào.
Thấm Nhi cũng phát hiện trinh sát, chì là Cửu công chúa vội phải lên đường, không thèm để ý thôi.
“Từ mập, có phải ngươi ngủ đến ngu luôn rồi không?”
Lão già râu dê nói: “Đương nhiên là công công biết chúng ta biết rõ hành tung của Kim Phi và Cửu công chúa, nửa đêm đột nhiên tập hợp chúng ta lại, chắc chắn là có phát hiện khác.”
“Vẫn là Chu đại nhân thông minh.”
Đại thái giám lườm Từ mập một cái, tiếp tục nói: “Ta nhận được tin, Kim Phi đã qua sông Gia Lăng, thậm chí còn không lên đỉnh Song Đã, mà đưa người lao thẳng tới huyện phủ Kim Xuyên.”
“Kim Phi về Kim Xuyên rồi, không về làng Tây Hà trước, đến huyện phủ Kim Xuyên để làm gì?”
“Tạm thời ta chưa thăm dò ra được, nhưng trong tin ta nhận được có nói, khí thế Kim Phi rất hung hăng.”
“Khí thế hung hăng, chẳng lẽ hắn còn muốn giết Thái Lưu Dương?”
Từ mập xem thường nói.
Nói xong mới phát hiện, tất cả đám quyền quý đều quay đều nhìn gã.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Chương 638: Buông thả bản thân
“Sao các ngươi lại nhìn ta?”
Từ mập nói: “Chẳng lẽ Kim Phi dám giết mệnh quan triều đình sao? Đây chính là tội chặt đầu, đừng nói y chỉ là một Nam tước nho nhỏ, những người ở đây, ai dám giết Thái Lưu Dương chứ?”
“Các ngươi không dám, không có nghĩa là Kim Phi không dám.”
Lão già râu dê nói: “Y chính là một tên điên, ngay cả Tiết Hàn Lư cũng dám giết, huống chi chỉ là Thái Lưu Dương?”
“Tên Thái Lưu Dương kia bây giờ thế nào? Bị Kim Phi giết rồi sao?”
Từ mập nhất thời phấn chấn.
Những tên quyền quý khác cũng nhìn Đại thái giám với ánh mắt mong đợi.
Nếu Kim Phi giết Thái Lưu Dương, bọn họ không cần xin phép triều đình, lập tức có thể ra tay bắt người.
Có lẽ còn có thể nhân cơ hội ném đá giấu tay, sau này chỉ cần nói rằng bị Kim Phi bắt giữ rồi bị giết nhầm là được.
Dù sao bọn họ chiếm lý, không sợ Cửu công chúa điều tra.
Còn về Thái Lưu Dương, hắn chỉ là một quân cờ có cũng được không có cũng được mà thôi, có thể đổi được mối tai họa lớn là Kim Phi thì quá lời.
“Nếu Kim Phi đã giết chết Thái Lưu Dương, công công nhất định sẽ bảo chúng ta xuất quân, bây giờ nói vậy tức là đã xảy ra biến cố.”
Lão già râu dê vuốt chòm râu, nhìn Từ mập ngu ngốc.
“Chu đại nhân nói đúng.” Công công thở dài nói: “Trước khi Kim Phi vào huyện phủ Kim Xuyên thì Vũ Dương công chúa đã ngăn y lại.”
“Lại là Vũ Dương, cô ta không ở kinh thành chạy tới Xuyên Thục làm gì?”
Từ mập mắng: “Còn chạy nhanh như vậy, sao cô ta không ngã chết trên đường đi chứ!”
“Từ đại nhân, nói năng cẩn thận!” Đại thái giám quát: “Ngài muốn chết thì đừng kéo theo chúng ta!”
Thời phong kiến, hoàng thất chính là tối cao.
Đừng nói là con gái ruột hoàng đế đương triều, ngay cả bêu xấu thành viên bình thường trong hoàng thất cũng là điều cấm kỵ.
Từ mập biết mình lỡ lời, vẻ mặt ngượng ngùng dựa lưng vào ghế, không nói gì.
“Ta tới đây để nhắc mọi người, Vũ Dương và Kim Phi đều đã trở về, nhất định sẽ ngăn cản các ngươi.”
Đại thái giám nói: “Chậm thì có thể sẽ xảy ra biến cố, bây giờ các vị có thể ra tay luôn được rồi.”
Bây giờ chưa phải lúc thiên tai nghiêm trọng nhất, nên bọn quyền quý vẫn đang ngồi chờ.
Chờ đến lúc thời tiết lạnh hơn, chờ Trương Lương trở về Kim Xuyên.
Nghĩ đến Trương Lương, bọn quyền quý đều tức giận.
Từ khi biết Quan Hạ Nhi ổn định tình hình ở Kim Xuyên, Trương Lương không còn lo lắng nữa, vì trả thù bọn quyền quý, anh ta trấn áp thổ phỉ càng thêm hung tàn.
Quân Trấn Viễn thành lập không lâu, dùng thổ phỉ làm đá mài là quá hoàn hảo.
Kim Phi biết được tin này, viết thư động viên Trương Lương.
Trương Lương vốn có kinh nghiệm trấn áp thổ phỉ, lại được Kim Phi truyền thụ rất nhiều kiến thức quân sự, hiện giờ lại được Kim Phi khích lệ, nên hoàn toàn buông thả, hoàn toàn coi chuyến hành trình đi về phía bắc này thành nơi luyện binh, thử nghiệm ý nghĩ sân huấn luyện của mình.
Giương đông kích tây, tấn công bất ngờ, giết người giết luôn hi vọng, đánh úp bất ngờ, dùng nước và lửa tấn công...
Trương Lương dùng binh pháp mà Kim Phi dạy tùy theo tình huống khác nhau của thổ phỉ.
Có hai lần phái người ngồi thuyền giết xuôi về gần Tây Xuyên.
Đám quyền quý và thổ phỉ sao có thể nghĩ rằng Trương Lương sẽ quay lại, mấy chiếc thuyền lương thực vất vả vận chuyển từ Giang Nam về, mới đưa lên núi còn chưa kịp cân đã bị Trương Lương diệt sạch.
Sau đó Trương Lương phân phát lương thực cho dân chúng ở đó, và đi về phía bắc trong đêm.
Những đám thổ phỉ trên đường về phía Bắc đã ẩn náu nhiều nơi để tránh đội quân diệt trừ thổ phỉ, vất vả chờ Trương Lương rời đi, mới vừa trở lại sào huyệt, nhưng Trương Lương lại đánh tới…
Toàn bộ khu vực Bắc Xuyên đều bị Trương Lương quậy tung.
Diệt trừ thổ phỉ là quốc sách cơ bản của Đại Khang, dù kiện lên điện Kim Loan cũng không thể làm gì Trương Lương.
Bọn quyền quý hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì.
Một quyền quý bị tổn thất nghiêm trọng không cam tâm, tự phái tử sĩ đi ám sát Trương Lương.
Đáng tiếc Trương Lương cùng ăn cùng ở với đại quân, tử sĩ rất khó tìm cơ hội tiếp cận.
Trong một lần phát lương thực cho dân chúng, tên tử sĩ tìm được cơ hội tới gần Trương Lương, nhưng vừa ra tay lập tức bị đội thân vệ của Trương Lương phát hiện.
Đối phó với cao thủ là một khóa học bắt buộc đối với đội thân vệ, tử sĩ chỉ kịp hạ gục một thân vệ đã bị đánh thành cái sàng.
Đào tạo tử sĩ mặc dù dễ hơn mưu sĩ, nhưng cũng hao phí rất nhiều tài nguyên.
Từ đó trở đi, đám quyền quý thậm chí còn từ bỏ việc ám sát.
Kim Phi vẫn chưa về, Trương Lương đã như vậy, bây giờ Kim Phi trở về, Trương Lương càng không cần phải lo lắng tới Kim Xuyên, chẳng phải anh ta sẽ biến toàn bộ Xuyên Thục thành một nồi cháo sao?
Hơn nữa bên cạnh Kim Phi còn có Cửu công chúa?
Đám quyền quý nhất thời cảm thấy đau đầu.
Tuy nhiên, bọn họ đã khổ tâm nửa năm mới bày được tình thế này, thấy thời điểm thu lợi lớn nhất sắp đến, Đại thái giám lại muốn bọn họ kết thúc sớm, đám quyền quý thật sự rất đau lòng.
“Ta biết các vị không cam tâm, nhưng tình thế đã vô cùng nghiêm trọng.”
Đại thái giám nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở các vị, nếu Cửu công chúa nhận được thánh chỉ, chúng ta sẽ phải rời khỏi Tây Xuyên, các ngươi tự xem đó mà làm.”
Nghe được những lời này của Đại thái giám, sắc mặt đám quyền quý đều thay đổi.
Bọn họ biết tính cách của Trần Cát.
“Tai” của Trần Cát quá mềm.
Bọn họ có thể thuyết phục Trần Cát hạ chỉ điều Cửu công chúa đi, Cửu công chúa cũng có thể khuyên Trần Cát hạ chỉ trả lại chức vị châu mục cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhà họ Khánh từ trước tới giờ đều chung một phe với Cửu công chúa và Kim Phi, đến lúc đó bọn họ muốn bán lương thực ở Xuyên Thục sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
“Công công, Cửu công chúa đã đến Kim Xuyên, ngựa chiến đi nhanh, mấy ngày nữa là sẽ tới Tây Xuyên, ngài phải nghĩ cách giúp ta!”
Từ mập nghe vậy lập tức sốt sắng.
Vì kế hoạch này, nhà họ Từ đã bỏ ra hơn nửa số tiền tiết kiệm và tích trữ lượng lớn lương thực ở Xuyên Thục.
Bây giờ muốn rút lui thì đã quá muộn rồi.
Trong kế hoạch này, Đại thái giám chiếm vị trí chủ đạo, không những không cần bỏ tiền trữ lương thực mà còn kiếm được nhiều lợi nhất trong đám quyền quý.
Mỗi gia đình đều phải chia cho ông ta một phần số tiền thu được.
Một tên thái giám tất nhiên không có bản lĩnh này, đám quyền quý coi trọng chính là người đứng sau ông ta.
Theo thỏa thuận, người đứng sau thái giám nhận tiền thì phải giúp đám quyền quý ngăn chặn áp lực từ hoàng thất.
“Vậy phải xem Cửu công chúa có lấy được thánh chỉ hay không, nếu không có, chúng ta có thể chống cự một thời gian, nếu lấy được, thì chúng ta cũng không thể kháng chỉ đúng không?”
Đại thái giám bất đắc dĩ nói: “Mọi người nhất định biết thủ đoạn của Cửu công chúa, hiện tại giá lương thực ở Xuyên Thục tăng hơn gấp đôi năm ngoái, ta khuyên các vị tốt nhất hãy thu tay đi, nhân dịp Cửu công chúa chưa tới thì nhanh chóng xử lý lương thực trong tay, tránh mất cả chì lẫn chài.”
“Công công, ngài chỉ thấy giá lương thực ở Xuyên Thục tăng nhưng không biết giá lương thực ở Giang Nam cũng bị Đường Tiểu Bắc đẩy cao tới mức nào!”
Từ mập nói: “Không chỉ giá lương thực tăng, chủ thuyền vận chuyển lương thực cũng nhân cơ hội tăng giá, còn đám thổ phỉ kia cũng phải cho chút ngon ngọt thì mới nghe lời, tính đi tính lại nếu giá lương thực không cao hơn ba lần năm ngoái thì chúng ta sẽ phải bù tiền thêm nữa đấy!”
Những tên quyền quý khác nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.
“Chúng ta chỉ nhắc nhở thôi, các vị có nghe không là chuyện của các vị.”
Đại thái giám nói xong thì nhắm mắt lại.
Có vẻ như ông ta đã chuẩn bị từ bỏ.
Đám quyền quý tức giận đến muốn đánh người, nhưng nghĩ tới người đứng sau Đại thái giám thì không còn cách nào khác đành phải kìm nén cơn giận.
“Thật ra, ta nghĩ mọi chuyện có lẽ có thể thay đổi được.”
Chương 639: Lòng không ác thì đứng không vững
“Chu đại nhân có diệu kế gì sao?”
Đám quyền quý đang phát sầu, sôi nổi quay đầu nhìn lão già râu dê vừa lên tiếng.
Chu đại nhân vuốt râu, rung đùi đắc ý nói: “Có một cách nhưng cần mọi người phải đồng tâm hiệp lực, không thể âm thầm làm.”
Nói xong, ông ta còn cố ý nhìn sang Từ mập.
Lúc trước, Từ mập bởi vì Trần sư gia bị bắt nên gã đã phái người gây sự khắp nơi, cướp đoạt nơi bán hàng của các quyền quý khác, gây sự đến nổi các quyền quý khác đều có ý kiến.
“Chu đại nhân ngài nói đi, ta bảo đảm sẽ phối hợp với ngài.”
Từ mập nhanh chóng bảo đảm.
Trong lòng đám quyền quý thì lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Vì lợi ích bọn họ có thể đánh đến nổi đầu rơi máu chảy, cũng có thể bắt tay giảng hòa, nâng ly chúc mừng.
Lúc trước Từ mập gây sự khắp nơi, cướp đoạt nơi bán hàng của các quyền quý khác, chuyện đó không đơn giản chỉ vì xả giận.
Gã chỉ mượn cớ Trần sư gia bị bắt, cố ý giả khùng giả điên mà thôi.
Những quyền quý khác đều hiểu nhưng quả thật nhà họ Từ đã vì kế hoạch này mà tổn thất một quân sư, bọn họ cũng xem như không thấy những hành vi ‘làm bậy làm bạ’ này của Từ mập.
Đây coi như sự ăn ý của nhóm quyền quý.
Trước lúc Cửu công chúa đến, bọn họ sẽ tranh đấu với nhau, nhưng khi có kẻ thù chung là Cửu công chúa, bọn họ sẽ lập tức đoàn kết lại, cùng nhau đối địch.
“Khi biết chuyện Cửu công chúa rời khỏi kinh thành, ta đã truyền tin để bên phía kinh thành điều tra tung tích của Cửu công chúa, cô ta về kinh chỉ gặp mặt bệ hạ một lần, hơn nữa nghe nói còn không mấy vui vẻ, bệ hạ vô cùng tức giận.”
Lão già râu dê nói: “Lúc rời khỏi hoàng cung, Cửu công chúa tay không đi ra, ta cảm thấy khả năng cô ta lấy được thánh chỉ rất thấp.”
“Chu đại nhân, chúng ta là người trên cũng một thuyền, rốt cuộc ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa.”
Từ mập nhíu mày, nói: “Ta không muốn đoán ẩn ý trong lời nói của ngài.”
“Vậy ta sẽ nói thẳng.” Ánh mắt lão già râu dê khinh bỉ liếc Từ mập, nói tiếp: “Bổ nhiệm Châu Mục cần bệ hạ đích thân phê chuẩn, còn phải có con dấu của sáu bộ, Cửu công chúa không có thánh chỉ, càng không có thời gian đánh tiếng với sáu bộ, cho nên cô ta không có khả năng giúp Khánh Hâm Nghiêu khôi phục chức quan.”
“Không có sự trợ giúp của Khánh Hâm Nghiêu, Cửu công chúa vừa đến đây, ở Xuyên Thục này còn có thể nhờ vả ai được đây?”
“Có thể nhờ vả Kim Phi.”
“Kim Phi chỉ là một Nam tước nhỏ bé mà thôi, chỉ cần chúng ta không ngu ngốc đánh vào doanh trại của y như tên Tiết Hàn Lư kia, đừng để cho y nắm được nhược điểm thì có gì phải sợ?”
“Bây giờ Kim Phi không còn là một Nam tước bé nhỏ nữa, y còn nắm trong tay quân Trấn Viễn!”
Từ mập cắn răng nói: “Cái tên Trương Lương kia cũng giống như Kim Phi vốn là một con chó điên, gặp ai là cắn người đó.”
“Quân Trấn Viễn quả thật là một phiền phức lớn, nhưng không phải không có cách nào.”
“Chu đại nhân có cách sao?”
Tất cả quyền quý đều nhìn sang lão già râu dê.
Bọn họ quả thật đã bị Trương Lương đánh cho sợ rồi.
“Nguyên nhân quân Trấn Viễn hung hăng ngang ngược như thế là vì chúng ta không chịu xây dựng kho lương thực, mà đưa lương thực đến hang ổ của thổ phỉ.”
Lão già râu dê đắc ý, nói: “Chỉ cần chúng ta chuyển lương thực ra khỏi hang ổ thổ phỉ, như vậy không phải được rồi sao?”
“Ta còn tưởng ngài có cách hay gì nữa chứ, nếu mà chuyển ra được chẳng phải chúng ta đã chuyển ra từ lâu rồi sao?”
Từ mập bĩu môi nói: “Ngài nói xem chuyển đi đâu đây?”
Số lượng lương thực bọn họ vận chuyển về từ Giang Nam như núi, xây dựng kho lương thực cần rất nhiều vốn, ở thổ phỉ có sẵn kho lương thực, hơn nữa còn trải rộng khắp Xuyên Thục, lúc bán lương thực thổ phỉ có thể làm tay sai và người làm miễn phí.
Có thể nói là hoàn hảo mọi bề.
Cho nên nhóm quyền quý đều làm như vậy, chỉ là năm nay nửa đường lại xuất hiện quân Trấn Viễn, mượn cớ tiêu diệt thổ phỉ đánh cho đám quyền quý trở tay không kịp.
Lúc này xây dựng lại kho lương thực đã không còn kịp nữa.
“Không chỉ ở chỗ thổ phỉ mới có kho lương thực, địa chủ cũng có đấy.” Lão già râu dê nói: “Chúng ta có thể chuyển lương thực đến chỗ bọn họ, cùng lắm thì chuyển thêm mấy lần mà thôi.”
Nghe thấy lão già râu dê nói như thế, ánh mắt đám quyền quý lập tức phát sáng.
Lúc trước bọn họ không muốn có liên quan với địa chủ cường hào là vì địa chủ cường hào không đơn thuần như thổ phỉ, không chỉ đơn giản phủi tay cho chút lương thực tiền bạc là có thể đuổi bọn họ đi.
Địa chủ cường hào không thiếu tiền, hơn nữa còn tham lam giống như đám quyền quý.
Thuê kho lương của bọn họ, chắc chắn sẽ tham lam đòi hỏi nhiều.
Đương nhiên nếu như đám quyền quý chịu để lộ thân phận, địa chủ cường hào chắc chắn sẽ nể mặt bọn họ, thậm chỉ không lấy một xu nào.
Nhưng nói ra thì cũng thật buồn cười, tròng lòng đám quyền quý toàn là ý xấu nhưng ngoài mặt lại rất xem trọng thanh danh của gia tộc.
Cho dù địa chủ cường hào có mở rộng kho lương thực, đám quyền quý cũng không dám lấy tên gia tộc để chuyển lương thực vào.
Một khi tin đồn tiền tài truyền ra ngoài sẽ làm ô nhục thanh danh gia tộc.
Cho dù để ở hang ổ thổ phỉ, cũng chỉ dám đứng sau truyền lời qua mấy người trung gian.
Nhưng bây giờ bọn họ đã bị Trương Lương ép đến đường cùng rồi, chỉ có thể kiên trì chuyển lương thực đến kho lương của địa chủ.
Tuy biết rõ sẽ bị chặt chém nhưng còn tốt hơn là bị Trương Lương cướp đi mà nhỉ?
Cho nên ý kiến của lão già râu dê nhận được sự công nhận của toàn thể quyền quý.
“Tiếp theo sẽ đến điểm mấu chốt nhất của kế hoạch.”
Lão già râu dê nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Đám quyền quý cũng thẳng lưng, ngay cả Đại thái giám đang nhắm mắt cũng vểnh tai lên nghe.
“Ta tin nhà các vị vì kế hoạch lần này đã vận dụng không ít tài nguyên, chúng ta không thể vì việc Cửu công chúa đến mà tự loạn đầu trận tuyến, cho nên tiếp đến chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, tiếp tục cùng nhau nâng cao giá cả lương thực lên!”
Lão già râu dê nhìn một vòng, hỏi: “Mọi người nghĩ sao?”
“Quả thật cần phải tăng giá lên cao nữa.”
Đám quyền quý khác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy phải tăng lên bao nhiêu đây?” Từ mập hỏi.
“Tối qua ta đã tính toán rồi, nếu chúng ta thuê kho lương thực của địa chủ, giá lương thực ít nhất phải tăng gấp đôi mới không uổng công chuyến này của chúng ta.”
“Tăng gấp đôi...”
Đám quyền quý hít một hơi khí lạnh.
“Làm vậy sẽ gây ra bạo loạn không đấy.”
Từ mập lo lắng, hỏi.
Kinh tế học nếu nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản.
Từ xưa đến này, kinh tế học tuần hoàn theo một đạo lý đơn giản nhất chính là quan hệ cung cầu.
Năm nay Xuyên Thục gặp thiên tai, trong nhà dân chúng không có lương thực tích trữ, kho lương thực của Kim Phi lại bị bọn họ phong tỏa.
Có thể nói hiện tại ở cả Xuyên Thục, phần lớn lương thực đều nằm trong tay bọn họ.
Chỉ cần bọn họ giữ chặt lương thực, giá lương thực ắt sẽ tăng lên.
Tất cả quyền quý đều có niềm tin vào việc này.
Bởi vì lương thực là nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.
Con người có thể không đọc sách, có thể không giải trí, nhưng không thể không ăn cơm.
Nếu không có lương thực, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là kim loại mà thôi.
Đừng nói tăng gấp đôi, cho dù tăng thêm hai lần nữa, đám quyền quý vẫn có thể làm được.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau giữ chặt kho lương thực, đừng ai đứng ra phát lương thực là được.
Nhưng giá lương thực hiện nay đã tăng gấp hai lần so với mùa này năm ngoái, nếu lại tăng gấp đôi thì sẽ cao hơn sáu lần so với năm trước.
Gấp năm sáu lần nói thì rất đơn giản, nhưng ảnh hưởng mà nó mang đến lại vô cùng to lớn.
Đến lúc đó không chỉ dân chúng bình thường chết đói, mà những quan lại nhỏ ở quan phủ có thu nhập thấp cũng sẽ chịu không nổi.
Có lẽ sẽ hình thành thảm họa thiên tai siêu cấp “Tương tàn lẫn nhau, người chết đói khắp nơi, đi mười dặm không một bóng người”.
Cả Xuyên Thục liệu có bao nhiêu người có thể chịu đựng nổi, không ai nói trước được.
“Các vị, lòng không ác thì đứng không vững, Cửu công chúa đã đến rồi, hiện tại các ngươi còn do dự nữa, đợi đến khi cô ta tỉnh táo lại lấy được thánh chỉ thì người chết sẽ là chúng ta.”
Ánh mắt lão già râu dê tàn nhẫn: “Hơn nữa Xuyên Thục là địa bàn của nhà họ Khánh, nếu có nhiều người chết phải cứu trợ thiên tai, bao nhiêu đó đủ cho Khánh Hâm Nghiêu bận rộn mấy năm, tránh việc nhà họ Khánh cứ gây phiền phức cho chúng ta.”
Chương 640: Nhất định sẽ khiến tiên sinh hài lòng
“Chu đại nhân nói phải, lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn!”
Người nhà họ Tạ cắn răng nói: "Cửu công chúa có Kim Phi và nhà họ Khánh ủng hộ, nếu chiến đấu riêng lẻ, không ai trong chúng ta là đối thủ của Cửu công chúa. Phải đoàn kết lại mới thắng được. Nhà họ Tạ ta ủng hộ Chu đại nhân!"
“Nhất trí!”
“Nhất trí!”
Những tên quyền quý khác cũng nhao nhao gật đầu.
Tuy rằng bên ngoài bọn họ đều không coi Kim Phi ra gì, nhưng thật ra bên trong ai cũng kiêng dè y.
Trong vòng nửa năm, Kim Phi đánh thắng hai trận liên tục, được phái chủ chiến công nhận. Hơn nữa y còn tiêu diệt được thổ phỉ khắp Quảng Nguyên, cộng thêm chuyện Tiểu Ngọc âm thầm tuyên truyền có hiệu quả, Kim Phi có được thành danh tốt ở Kim Xuyên, thậm chí là cả Quảng Nguyên, không ít người dân trong nhà lập bài vị trường sinh cho y.
Cả thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn cũng phát triển nhanh chóng, rất có sức ảnh hưởng trong dân gian.
Cửu công chúa là người ngoài, bọn họ cũng vậy.
Nhưng Cửu công chúa không chỉ khoác cái vỏ ngoài của hoàng thất, mà còn có được sự hỗ trợ của Kim Phi và nhà họ Khánh, cô ấy chiến đấu một mình, các quyền quý ở đây không ai là đối thủ của cô ấy.
Cách duy nhất là hợp lại để chiến đấu.
“Nếu các vị đồng ý với ta, mong hãy tuân thủ lời hứa, chớ tham lợi nhất thời, tự mình bán lương thực ra ngoài!”
Lão già râu dê đứng dậy: "Nếu như phát hiện có kẻ bán riêng lương thực thì sẽ bị xung hết vào công quỹ”.
Đây mới là mục đích cuối cùng của việc ông ta nói nhiều như vậy.
Chỉ khi những tên quyền quý cùng ra tay thì chúng mới có thể dễ dàng tăng giá lương thực.
"Cùng tiến cùng lùi, dám bán riêng lương thực một mình, xung vào công quỹ!"
Cả bọn quyền quý đều đứng dậy hô to.
Sau đó, đám quyền quý lại bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, xác định lại địa bàn và nhiệm vụ công thủ của mỗi nhà.
Khi bắt đầu, vì cả đám quyền quý đều có chung mục đích, nên rất dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi lên kế hoạch chi tiết, vì liên quan tới lợi ích riêng của mỗi người, nên đám quyền quý bắt đầu tính toán chi li, ầm ĩ từ nửa đêm tới tận sáng vẫn chưa xong.
Bọn chúng sai người mang bữa sáng tới, ăn xong lại tiếp tục cò kè mặc cả.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng đã thức dậy, nhưng chưa rời khỏi giường.
Nếu là ngày thường thì Quan Hạ Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhưng gần đây cô lại quá mệt mỏi, ăn ngủ không ngon, bây giờ Kim Phi đã trở về, cuối cùng cô cũng được ngủ ngon giấc, vì vậy mà ngủ quên.
Cả người cô quân lấy y như bạch tuộc, nằm ngủ ngon lành.
Kim Phi cũng biết Quan Hạ Nhi gần đây vất vả, vì sợ đánh thức cô mà y không rời giường, chỉ nằm đấy suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Kiếp trước cạnh tranh khốc liệt như thế, y vẫn có thể học lên tới tiến sĩ từ một ngôi làng nhỏ, học trong một trường đại học hàng đầu cả nước, tới thầy hướng dẫn cũng là người có tầm trong ngành. Y không phải kẻ lỗ mãng, lại càng không phải kẻ ngốc.
Chỉ là sau khi tới Xuyên Thục, Kim Phi đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch làm ảnh hưởng tới nhận thức của y, trong lòng thì kìm nén quá nhiều cơn giận, mới bộc phát ở đỉnh Song Đà, rồi đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Ở ngoài huyện phủ Kim Xuyên, bị Cửu công chúa tạt cho một chậu nước lạnh, lúc đấy y mới như bừng tỉnh lại.
Kim Phi là người biết tự kiểm điểm, nhận ra được sai lầm của bản thân, không hề cố chấp, mà vô cùng khiêm tốn chấp nhận.
Kim Phi nhân lúc vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ rõ ràng nhất mà nhớ lại kế hoạch của Cửu công chúa nói trong rừng cây, nghĩ tới những sơ hở có thể có.
Quan Hạ Nhi ngủ rất say, mãi cho tới khi các nữ công nhân xưởng dệt bắt đầu huấn luyện ở sân bên cạnh, cô mới tỉnh dậy.
Thấy Kim Phi vẫn còn ở đây, cô như một con mèo nhỏ rúc vào lòng y, một hồi sau mới thỏa mãn mở mắt.
Nhìn thấy nắng sớm mai ngoài cửa sổ, Quan Hạ Nhi tỉnh luôn cả ngủ.
"Thôi xong, thôi xong, ngủ quên mất rồi!"
Cô quay sang tức giận nhéo Kim Phi một cái: "Đương gia, chàng dậy rồi, sao không gọi ta?"
“Hiếm khi nàng được ngủ nướng, gọi làm gì?”
Kim Phi hôn nhẹ lên trán cô một cái: "Trời còn sớm mà, nếu ngủ không ngon thì ngủ thêm lát nữa."
Lúc này trời vừa sáng, các nữ công nhân cũng mới bắt đầu huấn luyện.
"Trời sáng rồi, còn sớm gì nữa?"
Quan Hạ Nhi vừa nói vừa định đứng dậy thì bị Kim Phi kéo lại.
"Dù sao cũng ngủ quên rồi, ngủ thêm lát nữa cũng được."
"Ngủ thêm thì lát nữa dậy không phải bị người ta cười cho à?"
"Hai vợ chồng đứng đắn nghiêm túc mà, sợ họ cười cái gì?"
Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: "Coi như ngủ cũng ta một lúc nữa đi."
"Không biết xấu hổ…"
"Được rồi, là ta không biết xấu hổ, là ta mặt dày được chưa?"
Kim Phi nở nụ cười vô lại: “Ôm thêm một lúc nữa, lâu lắm rồi chưa ôm nàng như vậy”.
Sự nghiệp phát triển, cả hai người cũng bận rộn hơn, Quan Hạ Nhi cũng rất tận hưởng khoảng thời gian họ ở riêng bên nhau.
Cô nghe thấy vậy thì cũng không cố chấp nữa, mà vòng tay ôm lấy cổ Kim Phi.
Đến khi hai người rời khỏi phòng, trời đã sáng rực.
Tới nhà ăn, họ phát hiện không chỉ Đường Tiểu Bắc đang ở đấy, mà cả Cửu công chúa và Tiểu Ngọc cũng tới, mặt Quan Hạ Nhi đột nhiên đỏ bừng, cô nấp sau lưng Kim Phi theo bản năng, như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
“Biết rằng gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, nhưng hai người cũng quá cuồng nhiệt rồi nhỉ?”
Đường Tiểu Bắc vừa bóc trứng vừa nói đùa: "Nếu hai người mà không ra nữa thì điện hạ đã bảo Thấm Nhi đi gõ cửa rồi."
Da mặt Quan Hạ Nhi vốn dĩ đã mỏng, bây giờ lại càng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Muội im lặng cho ta!"
Kim Phi tức giận nhét một cái bánh bao vào miệng Đường Tiểu Bắc.
Nếu để Đường Tiểu Bắc nói thêm vài câu nữa, có khi mặt của Quan Hạ Nhi sẽ nóng tới mức đun sôi được cả nước.
"Điện hạ, ăn sáng chưa?"
Trừng trị Đường Tiểu Bắc xong, Kim Phi quay sang hỏi Cửu công chúa, đồng thời cũng chuyển luôn đề tài: "Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng luôn đi."
"Không cần, bổn cung ăn rồi."
Cửu công chúa đã quen với cách hỏi thăm ân cần của Kim Phi, mỉm cười khoát tay từ chối.
Giọng điệu và sắc mặt cô ấy vẫn bình thường, nhưng Kim Phi lại cảm nhận được mùi vị ghen tuông loáng thoáng mơ hồ…
Y sờ mũi, đành phải chuyển chủ đề một lần nữa, hỏi Đại Lưu: "Các huynh đệ đã trở về doanh trại chưa?"
Ngày hôm qua, khi giải tán bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên, Đại Lưu đã dặn dò các nhân viên hộ tống về doanh trại báo danh vào giờ Thìn.
Kim Phi dù có đùa giỡn với Quan Hạ Nhi cũng không quên chuyện quân sự, lúc này còn chưa tới giờ Thìn.
"Các huynh đệ đều đã đến đông đủ, đang chỉnh hàng ở ngoài sân."
"Ngựa chiến và đồ dùng đâu?"
"Các huynh đệ bên hậu cần đêm qua đã tăng ca, chuẩn bị xong cả rồi ạ."
"Vậy được, chờ mọi người sắp xếp xong, chúng ta xuất phát."
Kim Phi nhét một cái bánh bao vào miệng, lại cầm thêm hai cái nữa, định bước ra cửa.
Lúc này y phát hiện Cửu công chúa mặc một bộ váy dài vô cùng hoa lệ, y khẽ cau mày.
Hôm qua đã thỏa thuận trước ở trong rừng, rằng Cửu công chúa sẽ tới Tây Xuyên cùng y.
Nhưng nhìn cô ấy bây giờ hoàn toàn không giống đang chuẩn bị đi xa.
"Điện hạ, người định tới Tây Xuyên bằng xe ngựa ạ?"
Kim Phi cho rằng Cửu công chúa muốn trì hoãn nên giọng điệu không thân thiện lắm.
"Đương nhiên là không, nhưng bổn cung đã sắp xếp xong cả rồi, không cần gấp gáp đâu."
Cửu công chúa khẽ mỉm cười nói: "Tiên sinh cứ yên tâm, dùng cơm nước xong rồi hẵng đi, sẽ không làm lỡ việc."
"Đã sắp xếp xong ư?" Kim Phi hỏi: "Sắp xếp thế nào?"
"Sắp xếp thế nào thì tiên sinh không cần lo, chắc chắn sẽ khiến ngài sẽ hài lòng."
Cửu công chúa mỉm cười đáp lại.
Bình luận facebook