-
Chương 646-650
Chương 646: Treo xác ngoài thành
“Chắc chắn không đến mức phải tạo phản, nhưng gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Kể từ mùa thu, Cửu công chúa đã rất gần gũi với kẻ điên Kim Phi kia rồi, ai biết được cô ấy sẽ làm ra việc gì chứ!”
Lão già râu dê nhắc nhở: “Tóm lại là sau khi đi vào, không ai được nói bậy, nhất là Từ đại nhân, giữ cái miệng oang oang của mình lại!”
Nếu là bình thường, Từ mập bị lão già râu dê mắng mỏ ở nơi đông người thế này nhất định sẽ không chịu nhượng bộ.
Nhưng lúc này gã cũng biết tình hình nghiêm trọng, gật đầu liên tục.
Một đám người quyền quý được dẫn vào trong sân, binh lính không thèm để ý đến họ, tự đứng sang một bên, để đám quyền quý đứng trong sân.
Việc này kéo dài hơn một nửa giờ.
Ngay khi sự kiên nhẫn của đám quyền quý sắp bị mài mòn, cuối cùng Cửu công chúa cũng dẫn đám người Kim Phi đến.
“Tiên sinh đã nói, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bổn cung cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, nếu chủ động nhận tội ngay lúc này, bổn cung có thể tha mạng cho các người!”
“Tha mạng cho bọn ta? Sao cơ, điện hạ muốn giết bọn ta sao?”
“Điện hạ, chủ động nhận tội sao? Bọn ta đã làm sai gì nào?”
“Đúng đó, điện hạ đừng nói đùa!”
Trong thâm tâm đám người Từ mập, Cửu công chúa đối xử với bọn họ như với thái giám, đánh bọn họ một trận để trút giận là kết quả nghiêm trọng nhất.
Hoàn toàn không cho rằng Cửu công chúa sẽ dám giết họ.
Dù cho có nhìn thấy sự thảm hại của thái giám, đám người quyền quý vẫn nghĩ như vậy.
Bởi vì giữa đám người quyền quý cũng có quy tắc, bọn họ là người đại diện cho gia tộc mình, Cửu công chúa đánh bọn họ một trận thì xem như đã trở mặt với gia tộc sau lưng họ rồi.
Còn chuyện giết người thì sẽ dẫn đến một thế cục không chết không dừng.
Có hơn chục tên quyền quý có mặt ở đây, nếu Cửu công chúa giết bọn họ sẽ gây ra chấn động lớn cho triều đường Đại Khang.
Cửu công chúa nổi tiếng vì sự điềm tĩnh và khôn ngoan trong giới quyền quý, hơn nữa, trong những năm này cô ấy còn cố gắng duy trì sự ổn định của Đại Khang.
Trừ khi mất trí mới đưa ra những lựa chọn thiếu sáng suốt như thế!
Do đó đám quyền quý đều nhất trí cho rằng Cửu công chúa chỉ đang hù dọa bọn họ.
Trái tim đang treo lơ lửng của lão già râu dê cũng hơi thả lỏng.
Theo ông ta thấy, Cửu công chúa làm như thế là dấu hiệu của chột dạ.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại không trân trọng nó.”
Cửu công chúa thở dài, lắc đầu nói: "Nếu các ngươi chưa thấy quan tài không rơi lệ, vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện! Dẫn người vào đây!”
Vừa dứt lời, binh lính đã dồn một đám người vào sân.
Nhìn thấy những người này, vẻ mặt đám người quyền quý lập tức cắt không còn giọt máu.
Gồm cả lão già râu dê tự tin ban nãy.
Đám người được dẫn đến này chính là đám tay sai chuyên làm chuyện xấu được các gia tộc đào tạo.
Đám quyền quý sẽ điều khiển đám thổ phỉ từ xa thông qua bọn họ.
Mặc dù còn có những người khác giữa những tên tay sai chuyên làm chuyện xấu này và thổ phỉ, nhưng nếu Cửu công chúa đã tìm được những người này ắt sẽ tìm được đám người còn lại.
Cuối cùng lão già râu dê cũng đã hiểu ra.
Trước kia, không phải là Cửu công chúa cố tình phớt lờ bọn họ, mà là đang đợi Khánh Hâm Nghiêu bắt những người này lại.
“Bây giờ còn gì để nói nữa không?”
Cửu công chúa nhìn đám quyền quý đang đổ mồ hôi hột, cười khẩy nói: “Nếu bây giờ nói ra, bổn cung sẽ cho các ngươi toàn thây!”
Vừa dứt lời, lão già râu dê đã gân cổ nói: “Bọn ta không biết điện hạ muốn bọn ta nói gì!”
Tới tận lúc này ông ta vẫn ôm hy vọng gặp may, cảm thấy Cửu công chúa sẽ không dám tự ý giết bọn họ.
Nhưng việc cấu kết với thổ phỉ là tội chết, ông ta thực sự lo lắng rằng sẽ có người bị Cửu công chúa hù dọa, lập tức khai hết.
Lúc đó là tiêu đời.
“Xem ra Chu đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định! Tốt lắm, bổn cung sẽ khiến các ngươi từ bỏ ý định!”
Cửu công chúa vừa nói vừa nháy mắt với Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam nhìn ra ngoài rồi hô lên, hai binh lính mang theo một cái sọt đi vào.
Soạt!
Một xấp thư từ dán kín rơi từ trong sọt ra, nằm tán loạn trên mặt đất.
Nhìn thấy thư, nhiều tên quyền quý sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Đây chính là thư mà họ trao đổi với mấy tên tay sai chuyên làm chuyện xấu, hoàn toàn có thể xem là chứng cứ chứng minh bọn họ âm thầm điều khiến bọn thổ phỉ từ xa.
Nghĩ đến đây, đám nhà quyền quý vội vàng quay đầu, căm giận nhìn vào mấy tên tay sai của mình.
Để tránh việc có người giả mạo, các bức thư đều có con dấu của gia tộc mình.
Dựa theo quy tắc, sau khi đọc xong, các bức thư này đều phải bị tiêu hủy.
Bây giờ chúng lại nằm trong tay Cửu công chúa, việc này cho thấy đám tay sai này không tuân theo quy tắc, tự ý giấu thư từ.
Còn về lý do tại sao lại giấu? Rõ ràng là vì để tránh bị các gia tộc qua cầu rút ván.
Đám tay sai này còn đưa hết thư ra, chắc chắn là đã đạt được thỏa thuận nào đó với Cửu công chúa rồi.
Vậy tiếp theo tất cả bọn chúng sẽ đứng ra làm chứng, vạch tội bọn họ.
Có cả thư, nhân chứng và vật chứng đủ cả!
“Bây giờ bổn cung sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội.
Cửu công chúa nói: “Người nào bằng lòng chủ động giao ra lương thực dự trữ, bổn cung sẽ cho người tới nhặt xác các ngươi, còn nếu không thì tất cả xác các ngươi sẽ bị treo ngoài thành, đời đời bị người dân phỉ nhổ!”
“Treo xác ngoài thành?”
Đám quyền quý hoảng sợ.
Hình phạt treo xác ngoài thành còn nghiêm khắc hơn cả chém đầu.
Người có tội ác tày trời, có giết cũng không khiến người dân nguôi giận mới bị tuyên án này.
Thời phong kiến, không chỉ có người dân mê tín mà đám quyền quý cũng vậy.
Treo xác ngoài thành, chắc chắn đời đời sẽ bị người dân chửi rủa, làm không tốt sẽ còn bị ghi tên vào sử sách, trở thành tiếng xấu ngàn năm.
Dựa theo lời giải thích dân gian Đại Khang, người như thế dù có chết đi cũng không thể luân hồi chuyển kiếp, vĩnh viễn ở tầng mười tám địa ngục chịu sự dày vò không ngừng.
“Có lẽ các ngươi đã biết thủ đoạn của bổn cung, cho dù các ngươi có chết bổn cung vẫn có thể tịch thu hết lương thực dự trữ của các ngươi!”
Cửu công chúa nói thêm lần nữa: “Vậy nên, đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi”.
Giọng nói Cửu công chúa vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng những lời nói được nói ra còn rét thấu xương hơn cả gió lạnh.
“Điện hạ, người không thể làm như vậy được!”
Lão già râu dê vẫn muốn ngoan cố chống đối: “Bọn ta đều có công danh, là mệnh quan trong triều đình, tổ tiên cũng có công xây dựng Đại Khang, người không thể giết bọn ta!”
“Ngươi còn có gan nói mình là mệnh quan triều đình sao? Còn không biết xấu hổ nói mình có công danh nữa chứ? Mệnh quan triều đình có ai làm hại dân như thế không? Các ngươi học sách thánh hiền thi công danh, là để đến đây áp bức nhân dân, vơ vét tiền của từ thảm họa thiên tai sao?”
Cơn giận của Cửu công chúa bị lão già râu dê khơi dậy, tức giận quát lên: “Tổ tiên các ngươi có công xây dựng Đại Khang, Đại Khang đã từng đối xử tệ bạc với các ngươi chưa? Cho các ngươi vinh hoa qua từng đấy thế hệ, kết quả các ngươi thì thế nào? Đây là cách các ngươi đền đáp Đại Khang, đền ơn hoàng gia sao?
Làm ra việc không có tình người, khiến người người oán trách, dân chúng đều sẽ đổ lên đầu triều đình, đổ lên đầu hoàng gia bọn ta! Các ngươi có xứng với sự tín nhiệm của phụ hoàng đã đặt vào các ngươi hay không?”
“Có thế thì cũng phải do đích thân bệ hạ xử phạt bọn ta chứ không đến lượt một công chúa ra tay!”
Lão già râu dê vẫn cãi chày cãi cối.
“Tình hình thiên tai ở Xuyên Thục rất nguy cấp, tình thế cấp bách, bổn cung có quyền tiền trảm hậu tấu, sau đó sẽ đến giải thích với phụ hoàng sau!”
Cửu công chúa nói: “Việc các ngươi cần phải làm ở hiện tại là nhanh chóng lựa chọn, treo xác ngoài thành hay giao lương thực ra?”
“Ta sẽ không giao lương thực ra, có gan thì cứ giết ta đi!”
Lão già râu dê vẫn đang đánh cược rằng Cửu công chúa không dám giết ông ta.
Đáng tiếc, công ta cược thua rồi.
“Nếu ngươi một lòng muốn chết, bổn cung sẽ cho ngươi được toại nguyện!”
Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Thấm Nhi, chém!”
Thẩm Nhi rút Hắc Đao ra, đi về phía lão già râu dê.
“Người dám...”
Lão già râu dê vừa nói được hai chữ, đã cảm thấy cổ đột nhiên lành lạnh, sau đó, cảnh vật xung quanh bắt đầu quay tròn.
Một giây tiếp theo, ý thức giống như bụi bặm trên mặt đất, bị gió lớn thổi bay, trở về im lặng.
Chương 647: Bị bệnh
Máu tươi bắn tung tóe, rải đầy đất.
Mặc dù Cửu công chúa đã trải qua trận chiến ở dốc Đại Mãng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến một vụ chém đầu ở cự ly gần như thế.
Trong lòng cũng hơi khó chịu, nhưng nhờ có tố chất tâm lý mạnh mẽ nên cũng không hề biểu hiện ra ngoài, cô ấy chỉ có hơi ghét bỏ mà lùi lại hai bước để tránh bị dính máu.
"Tần đội trưởng, bảo người treo thi thể ngoài cửa thành Bắc, rồi dán cáo thị, thông báo cho người dân biết vì sao ông ta bị giết!"
"Dạ!"
Tần Minh vẫy tay, mấy tên thị vệ lập tức nâng xác lão già râu dê lên.
Một tiểu đội trưởng lấy đầu lão già râu dê bước ra khỏi sân.
Ọe!
Nhóm người quyền quý ai cũng sống trong nhung lụa, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu?
Có không ít tên quyền quý nôn ói một hồi.
Lúc đó còn có hai người tâm lý yếu ớt, nên đã sợ tới mức tè ra quần!
Người nhà họ Tạ là một trong số đó.
"Điện hạ, ta nhận tội! Cầu xin điện hạ tha cho ta một mạng!"
Cuối cùng người nhà họ Tạ cũng không chịu nổi nữa, quỳ xuống đất xin tha.
"Điện Hạ, chúng ta cũng bằng lòng giao lương thực!"
Những tên quyền quý khác lúc này cũng không còn cảm thấy may mắn gì nữa, đều sôi nổi dập đầu xin tha theo.
"Trước đó bổn cung đã cho các ngươi một cơ hội sống, nhưng các ngươi lại không quý trọng nên bây giờ có hối hận cũng đã muộn."
Cửu công chúa lắc đầu: "Bây giờ chọn treo thi thể ngoài thành hay là giao lương thực ra."
"Điện hạ, tha mạng!"
Đối mặt với sự sống chết, nhóm quyền quý cũng không còn để ý đến tôn nghiêm của quý tộc nữa, tất cả đều quỳ lạy trên đất như con trùng nổi lên dập đầu.
Có mấy người còn dập đầu đến nỗi nứt da chảy máu.
"Chọn mau lên, bổn cung không có thời gian chờ các ngươi lâu đâu!"
Mặt Cửu công chúa vẫn lạnh nhạt như cũ: "Thấm Nhi, đếm ngược tới mười, ai không chọn thì đều là chống lại, treo xác ngoài thành!"
"Dạ!"
Thấm Nhi dạ một tiếng rồi bắt đầu đếm ngược: "Mười! Chín! Tám..."
Từng tiếng đếm cũng là sự sống của họ đang đếm ngược.
"Ta không chọn! Ta muốn về kinh thành..."
Có hai người quyền quý không chịu nổi áp lực, bò dậy chạy ra ngoài sân.
Nhưng vừa chạy được hai bước đã bị Châu Nhi đạp trở lại.
“Bốn!”
Lúc này, Thấm Nhi đếm ngược chỉ còn lại ba con số.
“Ta nhận tội!” Từ mập ngẩng đầu hét lớn: “Ta bằng lòng giao lương thực ra!”
"Ta cũng giao!”
Mà tâm lý phòng ngự của mấy tên quyền quý khác cũng đã sụp đổ, nhao nhao quỳ xuống xin tha.
"Các ngươi đã có lựa chọn sáng suốt! Bổn cung nói sẽ giữ lời, chỉ cần các ngươi phối hợp giao lương thực ra đây, bổn cung có thể tìm người đến nhặt xác cho các ngươi!"
Cuối cùng biểu cảm căng chặt của Cửu công chúa cũng thả lỏng ra một chút.
Cô ấy quá rõ những người quyền quý này, cả đám đều là kẻ mềm nắn rắn buông.
Nếu ngươi nhẹ tay ra, bọn họ sẽ càng lộng hành càng kiêu ngạo hơn.
Trái lại là nếu cứ quyết tâm ngọc nát đá tan, thì bọn họ sẽ sợ.
Chỉ có làm thật mới có thể trấn áp được bọn họ!
Dù sao cũng đã xé rách mặt nhau không chết thì không ngừng, Cửu công chúa chỉ đơn giản là tối đa hóa lợi ích thôi.
Xem ra, hiệu quả bây giờ cũng không tệ lắm.
Cô ấy cũng không chỉ chỉnh đốn đám người người quyền quý này theo thỏa thuận với Kim Phi, mà còn lấy luôn lương thực trong tay họ.
Đây mới là mục đích cuối cùng của Cửu công chúa!
"Khánh đại nhân, huyn ở đây sắp xếp nhận lương thực đi, nếu có người dám giở trò thì không cần tới hỏi ta. Cứ vác họ tới cổng thành bầu bạn với tên họ Chu!"
"Rõ!"
Khánh Hâm Nghiêm cúi người đáp một tiếng.
Vốn dĩ đám quyền quý muốn thừa dịp giao lương thực để tìm cơ hội phát tin cầu cứu, nhưng khi nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, tia cầu may nhỏ bé cuối cùng trong lòng bọn họ đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nhà họ Khánh làm ăn ở Xuyên Thục nhiều năm như vậy, nên khắp chốn đều có tai mắt của nhà họ Khánh, nếu không cũng không thể bắt hết đám tay sai của bọn họ nhanh như vậy.
Thật sự là quá khó để nhóm quyền quý này có thể giở trò dưới mắt Khánh Hâm Nghiêu.
Sau đó Cửu Công chúa quay người nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh có hài lòng với kết quả này không?"
Kim Phi không trả lời mà hỏi lại: "Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương thì sao?"
"Nếu không có gì bất ngờ, thì bây giờ đầu của bọn họ đã được treo ở cửa thành Quảng Nguyên và Kim Xuyên." Cửu công chúa đáp lại.
Lúc này, Kim Phi mới khẽ gật đầu.
Nhóm quyền quý cách đó không xa nghe được lời này, đều tỏ vẻ khó tin.
Từ cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa có thể thấy, Cửu công chúa đã làm to chuyện, thậm chí còn tới mức không chết không ngừng với nhiều gia tộc như vậy, thế mà đều là vì Kim Phi?
Bọn họ thật sự rất muốn hỏi rốt cuộc Cửu công chúa đang nghĩ gì vậy?
Điên rồi sao?
Đáng tiếc bọn họ không có dũng khí đi hỏi, mà cho dù có hỏi Cửu công chúa cũng sẽ không trả lời bọn họ.
"Tiên sinh hài lòng là được rồi!"
Cuối cùng khóe miệng Cửu công chúa cũng nở nụ cười: "Bổn cung hơi mệt, chuyện sau đó nhờ tiên sinh phối hợp với Hâm Nghiêu ca ca!"
"Điện hạ yên tâm, cho dù Kim Phi có dùng hết sức mình cũng sẽ cố gắng để làm!”
Kim Phi trịnh trọng gật đầu.
Cửu công chúa đã thực hiện lời hứa của mình, giờ đến lượt Kim Phi.
"Vũ Dương tin tưởng tiên sinh!"
Cửu công chúa mỉm cười với Kim Phi, rồi quay người rời đi.
Khi ra khỏi sân, đến nơi mà Kim Phi không thể nhìn thấy, bỗng sức lực trên người Cửu công chúa như rút hết đi, hai chân mềm nhũn, ngã về phía trước.
May là Thấm Nhi nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy cô ấy.
"Vũ Dương, muội sao vậy?"
Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
"Không sao, gần đây lên đường liên tục nên hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Cửu công chúa xua tay nói: "Mộ Lam tỷ tỷ đừng lo lắng, cũng đừng làm kinh động đến người khác!"
Lúc này, dù Khánh Mộ Lam có ngay thẳng đến đâu, thì cô ấy cũng đã nhận ra gì đó rồi.
Cô ấy quay đầu lại thoáng nhìn vào sân, cuối cùng vẫn kiềm chế sự xúc động muốn đi gọi Kim Phi, cùng Thấm Nhi đỡ Cửu công chúa đi nghỉ ngơi.
Kể từ khi nhận được thánh chỉ, Cửu công chúa vẫn luôn bôn ba trên đường.
Không phải là kiểu bôn ba bình thường, mà là kiểu liều mạng lên đường trong gió tuyết.
Áp lực trong lòng cũng vượt quá sức tưởng tượng.
Nếu là người bình thường có lẽ đã đổ bệnh từ lâu.
Thực ra, Cửu công chúa cũng sắp không kiên trì được nữa.
Nhưng lúc đó tình hình thiên tai ở Tây Xuyên càng ngày càng nghiêm trọng, còn Kim Phi lại giống như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào, nên Cửu công chúa cũng không dám nghỉ ngơi hay ốm đau.
Chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Lúc này cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, cô ấy cũng không thể chịu đựng được nữa.
Sau khi được Khánh Mộ Lam đưa về phòng, cô ấy vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi, sau đó bắt đầu phát sốt.
Cô ấy nóng sốt đến mức mơ màng, miệng lại liên tục kêu: "Tiên sinh, Văn Nhi cầu xin ngài, Văn Nhi không muốn trở thành kẻ thù của tiên sinh..."
"Rốt cuộc giữa Vũ Dương và tiên sinh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khánh Mộ Lam tò mò nhìn Thấm Nhi.
Sau đó, Thấm Nhi đã kể hết những chuyện xảy ra bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên khi Cửu công chúa đuổi theo Kim Phi.
“Vũ Dương thật sự ở một mình với tiên sinh trong rừng cây nhỏ hơn nửa canh giờ ư?” Khánh Mộ Lam hỏi: “Bên cạnh không có bất kỳ ai khác sao?”
“Đúng vậy.”
“Bọn họ làm gì trong rừng cây nhỏ?” Khánh Mộ Lam nhíu mày hỏi: "Ngươi có nghe thấy gì không?"
"Không", Thấm Nhi lắc đầu, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của Khánh Mộ Lam, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhìn bộ dạng của điện hạ, ta nghĩ điện hạ vẫn còn trong trắng”.
Nghe Thấm Nhi nói như vậy, Khánh Mộ Lam thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp thở phào xong, cô ấy thấy vẻ mặt của Thấm Nhi có gì đó không đúng, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
"Còn chuyện gì, ngươi nói nhanh đi!"
"Lúc điện hạ đi ra, quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng cũng không giống như trước đó..."
Chương 648: Sơn trang Lục Thủy
“Quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng cũng không giống như trước đó hả?”
Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt: “Sau đó thì sao, các ngươi trở về làng, Vũ Dương lại gần gũi riêng với tiên sinh sao?”
“Sau khi trở về làng, tiên sinh bắt đầu bận rộn, đến tận sáng ngày hôm sau mới gặp mặt…”
Thấm Nhi kể lại chuyện trong phòng ăn.
“Y thật quá đáng, sao có thể nói với Vũ Dương như vậy!”
Khánh Mộ Lam nghe xong tức đến mức muốn nổ tung.
Mặc dù là người thẳng thắn, nhưng dù sao cô ấy cũng sinh ra trong nhà quyền quý, Đường Tiểu Bắc có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Kim Phi tất nhiên cô ấy cũng hiểu.
Những lời Kim Phi nói ở phòng ăn là đang dằn mặt Cửu công chúa.
Khánh Mộ Lam đã sớm biết tâm tư của Cửu công chúa, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho việc Kim Phi và Cửu công chúa tiến tới với nhau.
Nhưng Cửu công chúa thân phận tôn quý, cho dù có cưới con trai cũng quốc công thì cũng sẽ được hầu hạ cẩn thận, kết quả tới chỗ Kim Phi, vừa mới thăm dò đã bị Kim Phi dằn mặt.
Mặc dù quan hệ giữa Khánh Mộ Lam và Kim Phi không tệ, cô ấy cũng rất cảm kích vì Kim Phi đã dạy cho mình nhiều thứ, nhưng cô ấy vẫn thấy bất bình thay Cửu công chúa.
“Thấm Nhi ngươi chăm sóc công chúa cho cẩn thận, nhớ sắc thuốc theo lời của đại phu, ta đi tìm Kim Phi hỏi cho rõ rốt cuộc y nghĩ như thế nào?”
“Dạ!”
Thấm Nhi liên tục gật đầu.
Khánh Mộ Lam thấy vậy, nhìn chằm chằm Thấm Nhi một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa.
Cô ấy là người vô tư làm việc hơi lỗ mãng nhưng cũng không ngốc.
Thấm Nhi đã được huấn luyện trong cung từ nhỏ, bất kể Cửu công chúa có quyết định như thế nào cô ấy cũng không có tư cách can thiệp, chắc chắn sẽ không làm lộ chuyện riêng của Cửu công chúa.
Nếu ngay cả việc này cũng không làm được sao Thấm Nhi có thể trở thành thị nữ thân cận của Cửu công chúa.
Nhưng trong lời nói vừa rồi Thấm Nhi rõ ràng là đang dụ cô ấy đi tìm Kim Phi gây rắc rối.
Điều này làm Khánh Mộ Lam không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cửu công chúa cố tình để Thấm Nhi làm vậy?
“Được rồi, giờ ta đi tìm tiên sinh để hỏi cho rõ! Chờ Vũ Dương tỉnh lại ta sẽ hỏi cô ấy sau!”
Khánh Mộ Lam lắc đầu rồi đi ra tiểu viện.
Nhưng vừa nãy tìm đại phu cho Cửu công chúa mất quá nhiều thời gian, khi cô ấy đến, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã rời đi.
Cô ấy hỏi bọn họ đã đi đâu, nhưng trợ tá của Khánh Hâm Nghiêu không nói, chỉ nói bọn họ đi làm việc lớn.
Khánh Mộ Lam bất đắc dĩ chỉ có thể trở về phòng của mình chăm sóc cho Cửu công chúa.
Bên ngoài thành Tây Xuyên, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu dẫn theo một đội nhân viên hộ tống chạy như bay trên đường, cuối cùng dừng lại bên ngoài sơn cốc.
Trước mặt bọn họ là một cổng vòm vô cùng lộng lẫy – sơn trang Lục Thuỷ.
Sơn trang Lục Thuỷ là nơi tiêu xài lớn nhất thành Tây Xuyên, cũng là nơi các nhân vật quyền quý thích đến vào mùa hè.
Trước đây khi Đan Châu đánh tới, nơi này từng bị kỵ binh cướp phá một lần, nhưng sơn trang Lục Thuỷ đã có thông tin từ trước, chưởng quầy đã dẫn người và những đồ vật quý giá chạy trốn.
Các kỵ binh đốt mấy căn phòng, phát hiện sơn trang Lục Thuỷ được xây bằng gạch đá không dễ cháy nên bỏ đi.
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa đánh bại Đan Châu, chưởng quầy dẫn người trở lại và cho xây sửa lại sơn trang Lục Thuỷ.
Gần đây mới khai trương lại.
Sau chuyện bị kỵ binh cướp bóc, vì an toàn của sơn trang, chưởng quầy không chỉ xây sửa lại nội bộ mà còn thiết lập bên ngoài sơn cốc không ít vọng gác.
Nếu như có kỵ binh đến, các khách trong sơn trang cũng có thời gian để chạy trốn.
Nhưng những vọng gác này đã bị theo dõi từ lâu, vì phòng ngừa mục tiêu chạy trốn, trước khi lên đường Khánh Hâm Nghiêu đã ra lệnh không chế tất cả các vọng gác bên ngoài.
Chỉ để lại mấy vọng gác gần sơn trang.
Lúc Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đến, chưởng quầy của sơn trang cũng vừa mới nhận được tin tức, ông ta chạy từ trong sơn trang ra, thở hồng hộc nói: “Khánh đại nhân, Kim đại nhân… Ngọn gió nào đã đưa hai ngài đến đây thế?”
Có thể làm ăn kinh doanh đều là hạng người khôn khéo.
Mặc dù Kim Phi chưa từng tới đây, nhưng chưởng quầy của sơn trang vừa nhìn đã nhận ra y.
“Trần Liên Kỳ, Chu An Phong, Lưu Lập Thiên có ở chỗ ngươi không?”
Khánh Hâm Nghiêu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Khánh đại nhân, ngài cũng biết, sơn trang Lục Thuỷ không tiết lộ thông tin của khách hàng, nếu không sau này làm sao chúng tôi làm ăn được nữa, mong đại nhân thông cảm.”
Chưởng quầy của sơn trang mặt đầy tươi cười trả lời.
“Nói mau!”
Khánh Hâm Nghiêu không kiên nhẫn dùng roi ngựa quất chưởng quầy một roi.
Ở Đại Khang đại vị của thương nhân rất thấp, trong lòng Kim Phi cũng đồng cảm với họ.
Nhưng y đồng cảm với những thương nhân phải dầm mưa dãi nắng, những tiểu thương bán hàng rong luôn có nguy cơ bị thổ phỉ cướp giết, chứ không phải loại thương nhân mập mạp giàu có như này.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân các thương nhân có địa vị không cao.
Rõ ràng đã kiếm rất nhiều tiền nhưng càng ngày càng tham lam.
Như vị chưởng quầy này, rõ ràng biết thân phận của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vẫn lấy lý do ảnh hưởng đến việc kinh doanh mà không cho anh ta vào.
Đây không phải là muốn đối đầu với quan phủ sao?
Đường đường là châu mục của một châu, tự mình dẫn người đến tra án bắt người, nhưng ngay cả một nơi giải trí cũng không vào được, Đại Khang chưa mục nát đến mức đó chứ?
Việc này làm cho Khánh Hâm Nghiêu thấy rất mất mặt với Kim Phi, cho nên đã dùng toàn lực để đánh roi này.
Áo tơ lụa của chưởng quầy bị xé toạc.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia lửa giận, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười:
“Khánh đại nhân, sao ngài lại làm khó tiểu nhân như vậy? Quy củ của sơn trang là do Chu đại nhân quyết định, không thể làm trái, nếu không sau này tiểu nhân biết ăn nói với Chu đại nhân thế nào!”
Hóa ra Chu đại nhân chính là kẻ đứng sau.
Số tiền mà sơn trang Lục Thuỷ kiếm được mỗi tháng nằm ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường.
Người đứng sau nhất định không đơn giản.
Có các thương nhân phụ trách cung cấp tiền bạc, cũng có những kẻ ác bá chịu trách nhiệm bảo vệ, dĩ nhiên cũng không thiếu tiền được đám quyền quý hỗ trợ.
Chưởng quầy biết những kẻ quyền quý khác sẽ không dọa được Khánh Hâm Nghiêu, nên lấy con bài cuối cùng ra luôn.
Nhà họ Chu ở kinh thành chính là người chống lưng cho sơn trang Lục Thuỷ.
Cũng là lý do này mà Khánh Hâm Nghiêu không động đến sơn trang Lục Thuỷ.
“Không cần bẩm báo cho Chu đại nhân đâu, ông ta cấu kết với thổ phỉ, cố ý tích trữ để nâng giá lương thực, gieo họa cho trăm họ, đầu đã bị Cửu công chúa treo lên cổng thành rồi!”
Khánh Hâm Nghiêu nghiêng đầu hô: “Ngươi không muốn nói cũng được, Mạnh Thiên Hải dẫn người lục soát cho ta!”
“Dạ!”
Mạnh Thiên Hải dẫn quân Uy Thắng xông thẳng vào sơn trang.
Đám tay sai giữ cửa bị dọa sợ hoàn toàn không dám tiến lên ngăn cản.
“Chu đại nhân bị Cửu công chúa giết rồi ư?”
Chưởng quầy của sơn trang chấn động.
Với thân phận của Khánh Hâm Nghiêu chuyện này nhất định sẽ không nói dối.
Anh ta nói lão già râu dê đã chết vậy chắc chắn là ông ta đã chết rồi.
Chưởng quầy lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống dập đầu với Khánh Hâm Nghiêu.
“Khánh đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, xin để tiểu nhân dẫn đường cho đại nhân!”
“Không cần, hôm nay ta muốn xem bên trong sơn trang Lục Thuỷ trông như thế nào mà lại thần bí như vậy!”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nếu ngươi muốn bẩm báo cho Chu đại nhân, ta có thể đưa ngươi đi gặp ông ta!”
Nói xong anh ta dẫn Kim Phi và các nhân viên hộ tống tiến vào sơn trang Lục Thuỷ.
Sau khi xây sửa lại, những cột nhà của sơn trang Lục Thuỷ được chạm khắc tỉ mỉ nguy nga lộng lẫy.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc loè loẹt đi qua đi lại.
Chương 649: Nơi thối nát
“Quả là một sơn trang khí thế, xa hoa!”
Kim Phi nhìn xung quanh, lòng thầm cảm thán.
Nhìn sơn trang khí thế xa hoa, trong đầu Kim Phi bỗng hiện lên hình ảnh đứa trẻ bị chết cóng ven đường.
Lúc đi qua khoảng sân nhỏ, có binh lính đạp tung cánh cửa phòng trong sân.
Trong phòng đang tổ chức yến tiệc, chiếc bàn siêu lớn, bày các loại sơn hào hải vị.
Bốn người trung niên ngồi trước bàn, mỗi người đều có một đám cô gái trẻ vây quanh.
Có cô thì gắp thức ăn đưa tới miệng, có cô lại bưng rượu thi thoảng đưa tới, có cô ôm vai sờ chân…
Đêm đông tháng chạp, trong phòng lại nóng bừng bừng.
Vì trong phòng có rất nhiều bếp lò, cửa phòng vừa mở, Kim Phi lập tức cảm thấy hơi nóng ập tới.
Cũng có thể vì nóng quá, người trong phòng gần như đều không còn mảnh vải, khung cảnh trông vô cùng thối nát.
Dưới mặt đất, khắp nơi đều là hoa quả bị cắn một nửa.
Còn có mấy chén rượu, từng giọt rượu cũng đang chảy ra ngoài.
Nhìn thấy bỗng nhiên có người xông vào, cho dù là người trung niên hay các cô gái đều hoang mang không biết làm sao, vội tìm đồ che thân.
“Kẻ nào láo xược như vậy, không biết ông đây đang ở bên trong sao?”
Một kẻ trong đám trung niên thẹn quá hóa giận, hét lên với binh lính đạp cửa vào: “Ngươi ở đội nào? Tướng quân của ngươi là ai?”
Khánh Hâm Nghiêu vốn muốn đi nhưng nghe thấy bên trong có người uy hiếp binh lính bèn cưỡi ngựa vào sân.
Nhìn vào trong, sắc mặt của Khánh Hâm Nghiêu bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Tần đại nhân, Trạch đại nhân, không ngờ các ngươi cao hứng quá nhỉ!”
Anh ta đều quen với bốn người trung niên ở bên trong.
Hai người là quan của châu phủ nha môn, chức vị không thấp.
Bình thường hai người nhìn có vẻ đạo mạo trang nghiêm, ai mà sau lưng lại phóng đãng như vậy.
Hai người còn lại là phú thương nổi tiếng ở Tây Xuyên, một trong số đó còn buôn bán lương thực.
“Tần đại nhân” và “Trạch đại nhân” nhìn thấy Khánh Hâm Nghiêu cũng bị dọa một phen.
Sau đó không quan tâm bản thân còn chưa mặc quần áo, vội vàng quỳ xuống.
Nhưng không biết ăn uống quá nhiều hay tư thế không đúng, bụng hai người chạm đất trước, như con lật đật, ngay cả dập đầu cũng không làm được.
Trong đầu Kim Phi không khỏi hiện lên những nhân vật ham ăn sau đó bị biến thành heo trong “Sen và Chihiro ở trong bộ phim thế giới thần bí.”
Trong lòng cũng dâng lên cảm giác buồn nôn.
“Mạnh Thiên Hải đâu, bắt mấy kẻ mất mặt này ra ngoài, đưa về tra hỏi kĩ càng, nếu liên quan đến chuyện lần này, chặt đầu không tha!”
Khánh Hâm Nghiêu cũng bị chọc cho tức giận không thôi.
“Vâng!” Mạnh Thiên Hải chạy từ đằng sau tới, chỉ huy binh lính trói hai người lại.
“Mạnh tướng quân, xin cho ta mặc quần áo đã.” Tần đại nhân cầu xin.
“Bây giờ biết xấu hổ rồi à?” Khánh Hâm Nghiêu tức giận hét: “Cứ để vậy bắt đi, chết lạnh thì ném xuống ven đường.”
“Khánh đại nhân, cứu mạng!”
Bốn người điều chỉnh tư thế, dập đầu xin tha trước mặt Khánh Hâm Nghiêu.
Bây giờ là mùa đông tháng chạp, sơn trang Lục Thủy và Tây Xuyên không gần, nếu như cứ trần truồng như vậy quay về, không chết cóng thì cũng bệnh nặng một phen.
Bọn họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Tây Xuyên, cho dù không chết cóng, trải qua chuyện này, sau này còn có mặt mũi nào đứng ở Tây Xuyên?
Không, sau này còn có mặt mũi nào sống trên đời?
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu hoàn toàn không nghe họ cầu xin, lập tức quay ngựa đi.
Mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng “tùng” vang lên phía sau.
“Bảo vệ tiên sinh!”
Đại Lưu phi ngựa chắn sau người Kim Phi trước tiên.
Hộ vệ của Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt sẵn sàng đón địch.
“Đại nhân, Tần đại nhân đập tường tự sát rồi!”
Mạnh Thiên Hải chạy qua bẩm báo.
Tần đại nhân là con nhà có học, gia tộc như vậy coi trọng nhất là nề nếp.
Bảo ông ta trần truồng đi từ sơn trang Lục Thủy về Tây Xuyên khác gì diễu hành, còn tàn nhẫn hơn việc giết ông ta.
Vậy nên thấy Khánh Hâm Nghiêu đã quyết, cầu xin Mạnh Thiên Hải cũng vô dụng nên ông ta đập đầu vào cột luôn.
“Coi như ông ta vẫn còn chút khí phách, thông báo cho nhà họ Tần tới lo liệu đi!”
Khánh Hâm Nghiêu nhìn ba người còn lại: “Các ngươi thì sao, tự sát hay về thành?”
Ba người cùng quỳ dưới đất, cúi đầu không đáp.
Thật ra họ cũng muốn tự sát nhưng không có dũng khí như Tần đại nhân.
Khánh Hâm Nghiêu hừ một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
“Khánh đại nhân, không thể lục soát thêm nữa!”
Chưởng quầy của sơn trang Lục Thủy lại chạy đến lần nữa, dập đầu hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: “Trần Liên Kỳ ở phòng Thiên Tự số 5, ta đưa đại nhân tới đó!”
“Ông đây nói không cần rồi mà!”
Nhìn thấy hai thuộc hạ của mình ở đây, Khánh Hâm Nghiêu cũng vô cùng tức giận hét lớn: “Vốn dĩ lười quan tâm đến ngươi, ngươi lại cứ muốn chạy ra tìm cái chết!
Mạnh Thiên Hải, bắt ông ta lại cho ta, đưa đi!”
Chưởng quầy nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Có thể làm chưởng quầy ở sơn trang Lục Thủy thì tin tức của ông ta cũng vô cùng nhanh nhạy.
Đám quyền quý vừa bắt đầu mưu kế đẩy giá lương thực, ông ta đã biết rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của ông ta, nhiều quyền quý bắt tay như vậy, chắc chắn là vụ buôn bán kiếm tiền lớn.
Vậy nên chưởng quầy đã lấy hết gia sản cũng góp theo vào đó.
Ban nãy nghe những lời Khánh Hâm Nghiêu nói ở cửa, ông ta biết kế hoạch của đám quyền quý thất bại rồi.
Nhưng ông ta vẫn thầm mong may mắn, cho rằng bản thân hành động cẩn thận, đóng góp ít, Khánh Hâm Nghiêu sẽ không phát hiện.
Bây giờ mới hiểu ra thì ra Khánh Hâm Nghiêu đã biết từ sớm rồi.
Chỉ là phần của ông ta đúng là không nhiều, Khánh Hâm Nghiêu lại vội bắt những người khác, lười quan tâm ông ta mà thôi.
Đợi bắt xong hổ rồi, đương nhiên sẽ có người tới diệt ruồi.
Kết quả chưởng quầy lại tự mình đâm đầu vào mũi thương, Khánh Hâm Nghiêu tiện tay xử lý ông ta luôn.
Công tác lùng bắt vẫn tiếp tục, từng chỗ đều bị quân Uy Thắng xông vào.
Càng ngày càng nhiều phòng bị đẩy ra, nhận thức của Kim Phi cũng không ngừng được làm mới.
Vốn dĩ y cho rằng căn phòng y nhìn thấy lúc đầu đã đủ thối nát rồi, sau đó mới phát hiện, sự hoang đường của người có tiền ở Đại Khang vượt xa tưởng tượng của y.
Cho dù là phim ảnh sau này, y cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Quan lại phú thương run rẩy không ngừng, bị quân Uy Thắng lôi ra từ những căn phòng đưa tới đường lớn.
Trong đó hơn tám phần là đang trần truồng.
Những kẻ mặc quần áo, bây giờ đang thấy may mắn không thôi.
May mắn vì bản thân không cởi quần áo.
Theo luật của Đại Khang, quan lại đến lầu xanh không phạm pháp, ngược lại còn là chuyện tao nhã.
Đương nhiên, tiền đề là lúc đi lúc về phải có quần áo trên người.
Phòng Thiên Tự là những phòng tốt nhất ở sơn trang Lục Thủy, cũng là nơi bí mật nhất, ở cuối sau sơn trang.
Khánh Hâm Nghiêu cũng không vội, cứ vậy cưỡi ngựa chậm rãi ngang qua, trong lòng thầm ghi nhớ từng gương mặt đã nhìn thấy.
Đợi đám người Kim Phi đến phòng Thiên Tự số 5, Trần Liên Kỳ đã bị đưa ra ngoài.
“Kim tiên sinh, mấy tên buôn lương thực vu oan cho ngài, ngoại trừ Trịnh Tự Diệu đang ở Giang Nam, còn lại đều ở đây.”
Kho lương thực của thương hội Kim Xuyên bị cấm là bởi có kẻ vu khống, nói Kim Phi mua lương thực không trả tiền.
Chỉ có bãi bỏ việc kiện tụng, mới có thể mở lại kho lương thực.
Đây cũng là mục đích Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu tới sơn trang Lục Thủy.
Chỉ là Khánh Hâm Nghiêu không ngờ, anh ta lại gặp nhiều người quen ở đây đến vậy.
Chương 650: Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường
Mức độ nghiêm trọng của thảm họa Xuyên Thục và mấy tên buôn lương thực không tránh khỏi liên quan tới nhau.
Nếu không phải bọn họ vu khống Kim Phi, dẫn tới kho lương thực của thương hội Kim Xuyên bị phong tỏa, Kim Phi đã sớm bắt đầu cứu trợ rồi.
Cũng sẽ không có nhiều người chết vì đói rét như vậy.
Trước khi tới Tây Xuyên, Kim Phi chỉ muốn băm vằm đám buôn lương thực đó ra làm trăm mảnh rồi cho chó ăn, nhưng bây giờ đã bắt được bọn họ, thấy trò hề bọn họ làm ra, đột nhiên y lại trở nên bình tĩnh.
Ngay cả đám quyền quý mà Cửu công chúa cũng dám chém thì kết cục của đám buôn bán lương thực này cũng không thể tốt được đến đâu.
Bôn ba qua lại lâu như vậy, Kim Phi thật sự rất mệt mỏi, cũng lười so đo với đám người nhất định sẽ chết.
Thế nên y không bảo Đại Lưu làm khó đám buôn lương thực, mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho quân Uy Thắng dẫn bọn họ theo, để đám buôn lương thực và những người khác trần trụi trở về thành Tây Xuyên.
“Đại nhân, tiên sinh, các ngài nhìn xem ta phát hiện cái gì phía sau bếp?”
Mạnh Thiên Hải mang theo vài chiếc chân gấu lớn chạy tới: “Chiếc chân gấu mập mạp như vậy rất hiếm gặp, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, không ngờ trong sơn trang Lục Thủy lại cất giấu nhiều hàng như vậy!”
Gấu đen và hổ đều là động vật được bảo vệ ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng ở Đại Khang lại là mối nguy hiểm rất lớn, đánh giết gấu đen và hổ không những không bị trách tội, mà còn được thưởng.
Món tiền đầu tiên mà Kim Phi có được ở Đại Khang chính là nhờ giết hổ.
Gấu đen di chuyển không nhanh như hổ, nên chúng đều hoạt động ở vùng núi sâu rừng già ít người lui tới, muốn săn giết gấu đen còn khó hơn so với hổ, bình thường trên thị trường cũng rất hiếm khi nhìn thấy chân gấu.
Hai đời làm người, Kim Phi vẫn chưa từng được ăn chân gấu, nếu gặp được thợ săn bán chân gấu, Kim Phi cũng muốn mua một con về nếm thử.
Nhưng bây giờ y không có tâm trạng ăn uống nữa.
Mạnh Thiên Hải treo chân gấu lên túi ngựa, cười nói: “Tiên sinh, đại nhân, ta nói cho các ngài biết, sau bếp không chỉ có chân gấu, mà còn có mấy chục con khỉ, não khỉ, môi khỉ, ức khỉ, đó đều là đồ tốt, chúng ta cũng coi như đã bắt kịp...”
“Đừng nói nữa!”
Kim Phi thật sự không thể nghe nổi nữa, quát Mạnh Thiên Hải ra hiệu cho anh ta ngưng lại: “Thả đám khỉ đó ra ngoài đi!”
Xuyên Thục có rất nhiều khỉ, não khỉ vẫn luôn là món ăn thường thấy trong những bữa tiệc của đám quyền quý Xuyên Thục.
Tuy Kim Phi chưa từng ăn bao giờ nhưng cũng đã được nghe nói tới.
Ăn não khỉ phải trói con khỉ lại, sau đó cạy hộp sọ sống, rưới dầu sôi lên rồi dùng thìa xúc ăn.
Chỉ cần nghĩ thôi Kim Phi cũng đã cảm thấy rất tàn nhẫn.
Trong đầu cũng không khỏi nhớ lại mấy chiếc rương gỗ trong căn phòng nơi những quý tộc đang tổ chức yến tiệc.
Lúc ấy y còn đang thắc mắc những chiếc rương đó dùng để làm gì, bây giờ đã biết rồi.
Rương đó chắc là dùng để cố định khỉ.
“Tiên sinh, sau bếp còn có bào thai báo, bướu lạc đà, bào ngư gì đó nữa, nếu ngài không thích ăn não khỉ, ta sẽ lấy cho ngài món khác.”
Mạnh Thiên Hải vẫn không ý thức được sự khác thường của Kim Phi, vẫn vui vẻ nói: “Những con bào ngư đó vẫn còn sống, cũng không biết bọn họ vận chuyển từ biển tới đây như thế nào.”
“Không cần, ăn đồ ăn ở nơi này, ta sợ bị trời phạt mất!”
Kim Phi lắc đầu, lại tiếp tục ngăn cản Mạnh Thiên Hải.
Bạc của quý tộc có thể nói là đều được đoạt lấy từ mồ hôi nước mắt của người dân, sơn trang Lục Thủy chỉ phục vụ riêng cho đám nhà giàu quý tộc, đồ ăn ở đây, Kim Phi thật sự nuốt không trôi.
Y thấy ghê tởm.
“Trả lại chân gấu đi!” Khánh Hâm Nghiêu hung hăng trừng Mạnh Thiên Hải: “Ngươi là tướng quân của quân Uy Thắng chứ không phải thổ phỉ.”
“Vâng!”
Dù Mạnh Thiên Hải có là tên đầu đá thì lúc này cũng đã nhận ra sự khác thường của Kim Phi, nhanh chóng gỡ chân gấu xuống.
“Còn nữa, truyền lệnh xuống dưới, quân Uy Thắng tới bắt người, không phải tới cướp bóc, nếu ai dám nhân cơ hội làm nhục phụ nữ, lấy đồ ở đây, đều bị xử lý theo quân pháp.”
Khánh Hâm Nghiêu lại nói thêm một câu.
Từ lâu binh lính mượn gió bẻ măng trong lúc xét nhà đã sớm trở thành quy luật bất thành văn.
Mạnh Thiên Hải lấy đồ ở sơn trang Lục Thủy cũng là điều đương nhiên, rất hợp tình hợp lý.
Tướng quân như vậy, binh lính đương nhiên sẽ học theo.
Vừa rồi, Kim Phi nhìn thấy mấy binh lính đá cửa xông vào, rồi lén nhét những món đồ quý giá trong phòng vào lồng ngực.
Nhưng quân Uy Thắng không phải của y, Kim Phi cũng không thể nào quản được.
“Tiên sinh, ta quản quân không nghiêm, để tiên sinh chê cười rồi.”
Mạnh Thiên Hải rời đi, Khánh Hâm Nghiêu nhìn về phía Kim Phi, hơi lúng túng.
Thật ra quân Uy thắng là quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, kỷ luật quân đội nghiêm khắc, bình thường không đến mức này.
Chẳng qua trong mắt Khánh Hâm Nghiêu, sơn trang Lục Thủy chính là nơi tiêu xài của đám quý tộc thích đốt tiền nên lúc này mới không tới quản giáo quân Uy Thắng.
Mạnh Thiên Hải cũng nhận ra điều này nên mới nghênh ngang cầm chân gấu tới khoe khoang.
“Sơn trang Lục Thủy không phải là người dân bình thường, thích cướp là cướp được.”
Kim Phi nghe hiểu ý của Khánh Hâm Nghiêu, lắc đầu nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ ra một câu thơ, trong lòng hơi xúc động mà thôi, không liên quan gì tới quân Uy Thắng hết.”
“Tiên sinh làm thơ rất hay, không biết tiên sinh lại nghĩ ra tác phẩm xuất sắc nào vậy?”
Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường”.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường...”
Khánh Hâm Nghiêu yên lặng nhẩm lại một lần, khẽ gật đầu.
Trên đường từ Tây Xuyên tới đây, quả thật anh ta đã nhìn thấy vài thi thể chết cống ở ven đường.
Khi tới sơn trang Lục Thủy lại thấy một cảnh tượng xa hoa lãng phí.
Vừa hay lại phù hợp với câu thơ hồi nãy của Kim Phi.
“Đây mới một câu, còn nữa không?”
“Hưng, bá tánh khổ! Vong, bá tánh khổ!”
“Hưng, bá tánh khổ! Vong, bá tánh khổ?”
Khánh Hâm Nghiêu nhíu mày.
Trên là một câu châm chọc quý tộc, tuy rằng sẽ đắc tội người ta nhưng vẫn chấp nhận được.
Nhưng câu này lại có phần cấm kỵ, nếu có người ác tâm diễn giải, có thể nói rằng Kim Phi đang nguyền rủa Đại Khang diệt vong.
Nhưng nhớ tới thơ từ trước kia Kim Phi từng viết, Khánh Hâm Nghiêu mới ngộ ra.
Đây không phải lần đầu tiên y viết thơ đồng cảm với người dân, châm chọc triều đình, cũng từng bị người trong triều đình buộc tội, nói y nguyền rủa Đại Khang, nhưng Trần Cát cũng không vì thế mà trách tội Kim Phi, ngược lại còn khen y viết rất hay.
Về điểm này, Trần Cát quả thật rất rộng lượng, bao dung so với hầu hết hoàng đế khác.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường. Hưng, bách tính khổ, Vong, bách tính khổ... Đây là cách viết thơ gì vậy nhỉ?”
Tuy rằng Khánh Hâm Nghiêu là tướng quân, nhưng cũng đọc rất nhiều sách thơ, cũng rất hiểu biết về những luật lệ cơ bản trong thơ.
“Không có cách viết thơ gì hết, chỉ đột nhiên nghĩ ra mà thôi.”
Lúc này, Kim Phi thật sự không có tâm trạng thảo luận thơ từ với Khánh Hâm Nghiêu, chỉ trả lời cho có lệ.
Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phi không có hứng thú, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đã bắt được người cần bắt, Khánh Hâm Nghiêu chờ Mạnh Thiên Hải trả lại chân gấu xong thì hạ lệnh trở về.
Nhân viên hộ tống bảo vệ Kim Phi ở phía trước, quân Uy Thắng áp giải đám quyền quý phú thương ở phía sau ra khỏi sơn trang Lục Thủy.
Người có thể tiêu xài hoang phí ở sơn trang Lục Thủy, không phú thì quý, lúc này cơ thể trần trụi phơi ngoài gió lạnh, mùi vị thế nào cũng có thể tượng tượng được.
Cũng may đám nhà giàu này đều mập mạp, tai to mặt lớn chịu lạnh tốt, suốt dọc đường chỉ có hai tên già khú không chịu đựng được, ngã xuống ven đường.
Khánh Hâm Nghiêu thật sự nói được làm được, bảo quân Uy Thắng vứt bọn họ ở ven đường, để bọn họ tự sinh tự diệt.
“Chắc chắn không đến mức phải tạo phản, nhưng gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Kể từ mùa thu, Cửu công chúa đã rất gần gũi với kẻ điên Kim Phi kia rồi, ai biết được cô ấy sẽ làm ra việc gì chứ!”
Lão già râu dê nhắc nhở: “Tóm lại là sau khi đi vào, không ai được nói bậy, nhất là Từ đại nhân, giữ cái miệng oang oang của mình lại!”
Nếu là bình thường, Từ mập bị lão già râu dê mắng mỏ ở nơi đông người thế này nhất định sẽ không chịu nhượng bộ.
Nhưng lúc này gã cũng biết tình hình nghiêm trọng, gật đầu liên tục.
Một đám người quyền quý được dẫn vào trong sân, binh lính không thèm để ý đến họ, tự đứng sang một bên, để đám quyền quý đứng trong sân.
Việc này kéo dài hơn một nửa giờ.
Ngay khi sự kiên nhẫn của đám quyền quý sắp bị mài mòn, cuối cùng Cửu công chúa cũng dẫn đám người Kim Phi đến.
“Tiên sinh đã nói, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bổn cung cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, nếu chủ động nhận tội ngay lúc này, bổn cung có thể tha mạng cho các người!”
“Tha mạng cho bọn ta? Sao cơ, điện hạ muốn giết bọn ta sao?”
“Điện hạ, chủ động nhận tội sao? Bọn ta đã làm sai gì nào?”
“Đúng đó, điện hạ đừng nói đùa!”
Trong thâm tâm đám người Từ mập, Cửu công chúa đối xử với bọn họ như với thái giám, đánh bọn họ một trận để trút giận là kết quả nghiêm trọng nhất.
Hoàn toàn không cho rằng Cửu công chúa sẽ dám giết họ.
Dù cho có nhìn thấy sự thảm hại của thái giám, đám người quyền quý vẫn nghĩ như vậy.
Bởi vì giữa đám người quyền quý cũng có quy tắc, bọn họ là người đại diện cho gia tộc mình, Cửu công chúa đánh bọn họ một trận thì xem như đã trở mặt với gia tộc sau lưng họ rồi.
Còn chuyện giết người thì sẽ dẫn đến một thế cục không chết không dừng.
Có hơn chục tên quyền quý có mặt ở đây, nếu Cửu công chúa giết bọn họ sẽ gây ra chấn động lớn cho triều đường Đại Khang.
Cửu công chúa nổi tiếng vì sự điềm tĩnh và khôn ngoan trong giới quyền quý, hơn nữa, trong những năm này cô ấy còn cố gắng duy trì sự ổn định của Đại Khang.
Trừ khi mất trí mới đưa ra những lựa chọn thiếu sáng suốt như thế!
Do đó đám quyền quý đều nhất trí cho rằng Cửu công chúa chỉ đang hù dọa bọn họ.
Trái tim đang treo lơ lửng của lão già râu dê cũng hơi thả lỏng.
Theo ông ta thấy, Cửu công chúa làm như thế là dấu hiệu của chột dạ.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại không trân trọng nó.”
Cửu công chúa thở dài, lắc đầu nói: "Nếu các ngươi chưa thấy quan tài không rơi lệ, vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện! Dẫn người vào đây!”
Vừa dứt lời, binh lính đã dồn một đám người vào sân.
Nhìn thấy những người này, vẻ mặt đám người quyền quý lập tức cắt không còn giọt máu.
Gồm cả lão già râu dê tự tin ban nãy.
Đám người được dẫn đến này chính là đám tay sai chuyên làm chuyện xấu được các gia tộc đào tạo.
Đám quyền quý sẽ điều khiển đám thổ phỉ từ xa thông qua bọn họ.
Mặc dù còn có những người khác giữa những tên tay sai chuyên làm chuyện xấu này và thổ phỉ, nhưng nếu Cửu công chúa đã tìm được những người này ắt sẽ tìm được đám người còn lại.
Cuối cùng lão già râu dê cũng đã hiểu ra.
Trước kia, không phải là Cửu công chúa cố tình phớt lờ bọn họ, mà là đang đợi Khánh Hâm Nghiêu bắt những người này lại.
“Bây giờ còn gì để nói nữa không?”
Cửu công chúa nhìn đám quyền quý đang đổ mồ hôi hột, cười khẩy nói: “Nếu bây giờ nói ra, bổn cung sẽ cho các ngươi toàn thây!”
Vừa dứt lời, lão già râu dê đã gân cổ nói: “Bọn ta không biết điện hạ muốn bọn ta nói gì!”
Tới tận lúc này ông ta vẫn ôm hy vọng gặp may, cảm thấy Cửu công chúa sẽ không dám tự ý giết bọn họ.
Nhưng việc cấu kết với thổ phỉ là tội chết, ông ta thực sự lo lắng rằng sẽ có người bị Cửu công chúa hù dọa, lập tức khai hết.
Lúc đó là tiêu đời.
“Xem ra Chu đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định! Tốt lắm, bổn cung sẽ khiến các ngươi từ bỏ ý định!”
Cửu công chúa vừa nói vừa nháy mắt với Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam nhìn ra ngoài rồi hô lên, hai binh lính mang theo một cái sọt đi vào.
Soạt!
Một xấp thư từ dán kín rơi từ trong sọt ra, nằm tán loạn trên mặt đất.
Nhìn thấy thư, nhiều tên quyền quý sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Đây chính là thư mà họ trao đổi với mấy tên tay sai chuyên làm chuyện xấu, hoàn toàn có thể xem là chứng cứ chứng minh bọn họ âm thầm điều khiến bọn thổ phỉ từ xa.
Nghĩ đến đây, đám nhà quyền quý vội vàng quay đầu, căm giận nhìn vào mấy tên tay sai của mình.
Để tránh việc có người giả mạo, các bức thư đều có con dấu của gia tộc mình.
Dựa theo quy tắc, sau khi đọc xong, các bức thư này đều phải bị tiêu hủy.
Bây giờ chúng lại nằm trong tay Cửu công chúa, việc này cho thấy đám tay sai này không tuân theo quy tắc, tự ý giấu thư từ.
Còn về lý do tại sao lại giấu? Rõ ràng là vì để tránh bị các gia tộc qua cầu rút ván.
Đám tay sai này còn đưa hết thư ra, chắc chắn là đã đạt được thỏa thuận nào đó với Cửu công chúa rồi.
Vậy tiếp theo tất cả bọn chúng sẽ đứng ra làm chứng, vạch tội bọn họ.
Có cả thư, nhân chứng và vật chứng đủ cả!
“Bây giờ bổn cung sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội.
Cửu công chúa nói: “Người nào bằng lòng chủ động giao ra lương thực dự trữ, bổn cung sẽ cho người tới nhặt xác các ngươi, còn nếu không thì tất cả xác các ngươi sẽ bị treo ngoài thành, đời đời bị người dân phỉ nhổ!”
“Treo xác ngoài thành?”
Đám quyền quý hoảng sợ.
Hình phạt treo xác ngoài thành còn nghiêm khắc hơn cả chém đầu.
Người có tội ác tày trời, có giết cũng không khiến người dân nguôi giận mới bị tuyên án này.
Thời phong kiến, không chỉ có người dân mê tín mà đám quyền quý cũng vậy.
Treo xác ngoài thành, chắc chắn đời đời sẽ bị người dân chửi rủa, làm không tốt sẽ còn bị ghi tên vào sử sách, trở thành tiếng xấu ngàn năm.
Dựa theo lời giải thích dân gian Đại Khang, người như thế dù có chết đi cũng không thể luân hồi chuyển kiếp, vĩnh viễn ở tầng mười tám địa ngục chịu sự dày vò không ngừng.
“Có lẽ các ngươi đã biết thủ đoạn của bổn cung, cho dù các ngươi có chết bổn cung vẫn có thể tịch thu hết lương thực dự trữ của các ngươi!”
Cửu công chúa nói thêm lần nữa: “Vậy nên, đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi”.
Giọng nói Cửu công chúa vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng những lời nói được nói ra còn rét thấu xương hơn cả gió lạnh.
“Điện hạ, người không thể làm như vậy được!”
Lão già râu dê vẫn muốn ngoan cố chống đối: “Bọn ta đều có công danh, là mệnh quan trong triều đình, tổ tiên cũng có công xây dựng Đại Khang, người không thể giết bọn ta!”
“Ngươi còn có gan nói mình là mệnh quan triều đình sao? Còn không biết xấu hổ nói mình có công danh nữa chứ? Mệnh quan triều đình có ai làm hại dân như thế không? Các ngươi học sách thánh hiền thi công danh, là để đến đây áp bức nhân dân, vơ vét tiền của từ thảm họa thiên tai sao?”
Cơn giận của Cửu công chúa bị lão già râu dê khơi dậy, tức giận quát lên: “Tổ tiên các ngươi có công xây dựng Đại Khang, Đại Khang đã từng đối xử tệ bạc với các ngươi chưa? Cho các ngươi vinh hoa qua từng đấy thế hệ, kết quả các ngươi thì thế nào? Đây là cách các ngươi đền đáp Đại Khang, đền ơn hoàng gia sao?
Làm ra việc không có tình người, khiến người người oán trách, dân chúng đều sẽ đổ lên đầu triều đình, đổ lên đầu hoàng gia bọn ta! Các ngươi có xứng với sự tín nhiệm của phụ hoàng đã đặt vào các ngươi hay không?”
“Có thế thì cũng phải do đích thân bệ hạ xử phạt bọn ta chứ không đến lượt một công chúa ra tay!”
Lão già râu dê vẫn cãi chày cãi cối.
“Tình hình thiên tai ở Xuyên Thục rất nguy cấp, tình thế cấp bách, bổn cung có quyền tiền trảm hậu tấu, sau đó sẽ đến giải thích với phụ hoàng sau!”
Cửu công chúa nói: “Việc các ngươi cần phải làm ở hiện tại là nhanh chóng lựa chọn, treo xác ngoài thành hay giao lương thực ra?”
“Ta sẽ không giao lương thực ra, có gan thì cứ giết ta đi!”
Lão già râu dê vẫn đang đánh cược rằng Cửu công chúa không dám giết ông ta.
Đáng tiếc, công ta cược thua rồi.
“Nếu ngươi một lòng muốn chết, bổn cung sẽ cho ngươi được toại nguyện!”
Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Thấm Nhi, chém!”
Thẩm Nhi rút Hắc Đao ra, đi về phía lão già râu dê.
“Người dám...”
Lão già râu dê vừa nói được hai chữ, đã cảm thấy cổ đột nhiên lành lạnh, sau đó, cảnh vật xung quanh bắt đầu quay tròn.
Một giây tiếp theo, ý thức giống như bụi bặm trên mặt đất, bị gió lớn thổi bay, trở về im lặng.
Chương 647: Bị bệnh
Máu tươi bắn tung tóe, rải đầy đất.
Mặc dù Cửu công chúa đã trải qua trận chiến ở dốc Đại Mãng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến một vụ chém đầu ở cự ly gần như thế.
Trong lòng cũng hơi khó chịu, nhưng nhờ có tố chất tâm lý mạnh mẽ nên cũng không hề biểu hiện ra ngoài, cô ấy chỉ có hơi ghét bỏ mà lùi lại hai bước để tránh bị dính máu.
"Tần đội trưởng, bảo người treo thi thể ngoài cửa thành Bắc, rồi dán cáo thị, thông báo cho người dân biết vì sao ông ta bị giết!"
"Dạ!"
Tần Minh vẫy tay, mấy tên thị vệ lập tức nâng xác lão già râu dê lên.
Một tiểu đội trưởng lấy đầu lão già râu dê bước ra khỏi sân.
Ọe!
Nhóm người quyền quý ai cũng sống trong nhung lụa, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu?
Có không ít tên quyền quý nôn ói một hồi.
Lúc đó còn có hai người tâm lý yếu ớt, nên đã sợ tới mức tè ra quần!
Người nhà họ Tạ là một trong số đó.
"Điện hạ, ta nhận tội! Cầu xin điện hạ tha cho ta một mạng!"
Cuối cùng người nhà họ Tạ cũng không chịu nổi nữa, quỳ xuống đất xin tha.
"Điện Hạ, chúng ta cũng bằng lòng giao lương thực!"
Những tên quyền quý khác lúc này cũng không còn cảm thấy may mắn gì nữa, đều sôi nổi dập đầu xin tha theo.
"Trước đó bổn cung đã cho các ngươi một cơ hội sống, nhưng các ngươi lại không quý trọng nên bây giờ có hối hận cũng đã muộn."
Cửu công chúa lắc đầu: "Bây giờ chọn treo thi thể ngoài thành hay là giao lương thực ra."
"Điện hạ, tha mạng!"
Đối mặt với sự sống chết, nhóm quyền quý cũng không còn để ý đến tôn nghiêm của quý tộc nữa, tất cả đều quỳ lạy trên đất như con trùng nổi lên dập đầu.
Có mấy người còn dập đầu đến nỗi nứt da chảy máu.
"Chọn mau lên, bổn cung không có thời gian chờ các ngươi lâu đâu!"
Mặt Cửu công chúa vẫn lạnh nhạt như cũ: "Thấm Nhi, đếm ngược tới mười, ai không chọn thì đều là chống lại, treo xác ngoài thành!"
"Dạ!"
Thấm Nhi dạ một tiếng rồi bắt đầu đếm ngược: "Mười! Chín! Tám..."
Từng tiếng đếm cũng là sự sống của họ đang đếm ngược.
"Ta không chọn! Ta muốn về kinh thành..."
Có hai người quyền quý không chịu nổi áp lực, bò dậy chạy ra ngoài sân.
Nhưng vừa chạy được hai bước đã bị Châu Nhi đạp trở lại.
“Bốn!”
Lúc này, Thấm Nhi đếm ngược chỉ còn lại ba con số.
“Ta nhận tội!” Từ mập ngẩng đầu hét lớn: “Ta bằng lòng giao lương thực ra!”
"Ta cũng giao!”
Mà tâm lý phòng ngự của mấy tên quyền quý khác cũng đã sụp đổ, nhao nhao quỳ xuống xin tha.
"Các ngươi đã có lựa chọn sáng suốt! Bổn cung nói sẽ giữ lời, chỉ cần các ngươi phối hợp giao lương thực ra đây, bổn cung có thể tìm người đến nhặt xác cho các ngươi!"
Cuối cùng biểu cảm căng chặt của Cửu công chúa cũng thả lỏng ra một chút.
Cô ấy quá rõ những người quyền quý này, cả đám đều là kẻ mềm nắn rắn buông.
Nếu ngươi nhẹ tay ra, bọn họ sẽ càng lộng hành càng kiêu ngạo hơn.
Trái lại là nếu cứ quyết tâm ngọc nát đá tan, thì bọn họ sẽ sợ.
Chỉ có làm thật mới có thể trấn áp được bọn họ!
Dù sao cũng đã xé rách mặt nhau không chết thì không ngừng, Cửu công chúa chỉ đơn giản là tối đa hóa lợi ích thôi.
Xem ra, hiệu quả bây giờ cũng không tệ lắm.
Cô ấy cũng không chỉ chỉnh đốn đám người người quyền quý này theo thỏa thuận với Kim Phi, mà còn lấy luôn lương thực trong tay họ.
Đây mới là mục đích cuối cùng của Cửu công chúa!
"Khánh đại nhân, huyn ở đây sắp xếp nhận lương thực đi, nếu có người dám giở trò thì không cần tới hỏi ta. Cứ vác họ tới cổng thành bầu bạn với tên họ Chu!"
"Rõ!"
Khánh Hâm Nghiêm cúi người đáp một tiếng.
Vốn dĩ đám quyền quý muốn thừa dịp giao lương thực để tìm cơ hội phát tin cầu cứu, nhưng khi nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, tia cầu may nhỏ bé cuối cùng trong lòng bọn họ đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nhà họ Khánh làm ăn ở Xuyên Thục nhiều năm như vậy, nên khắp chốn đều có tai mắt của nhà họ Khánh, nếu không cũng không thể bắt hết đám tay sai của bọn họ nhanh như vậy.
Thật sự là quá khó để nhóm quyền quý này có thể giở trò dưới mắt Khánh Hâm Nghiêu.
Sau đó Cửu Công chúa quay người nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh có hài lòng với kết quả này không?"
Kim Phi không trả lời mà hỏi lại: "Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương thì sao?"
"Nếu không có gì bất ngờ, thì bây giờ đầu của bọn họ đã được treo ở cửa thành Quảng Nguyên và Kim Xuyên." Cửu công chúa đáp lại.
Lúc này, Kim Phi mới khẽ gật đầu.
Nhóm quyền quý cách đó không xa nghe được lời này, đều tỏ vẻ khó tin.
Từ cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa có thể thấy, Cửu công chúa đã làm to chuyện, thậm chí còn tới mức không chết không ngừng với nhiều gia tộc như vậy, thế mà đều là vì Kim Phi?
Bọn họ thật sự rất muốn hỏi rốt cuộc Cửu công chúa đang nghĩ gì vậy?
Điên rồi sao?
Đáng tiếc bọn họ không có dũng khí đi hỏi, mà cho dù có hỏi Cửu công chúa cũng sẽ không trả lời bọn họ.
"Tiên sinh hài lòng là được rồi!"
Cuối cùng khóe miệng Cửu công chúa cũng nở nụ cười: "Bổn cung hơi mệt, chuyện sau đó nhờ tiên sinh phối hợp với Hâm Nghiêu ca ca!"
"Điện hạ yên tâm, cho dù Kim Phi có dùng hết sức mình cũng sẽ cố gắng để làm!”
Kim Phi trịnh trọng gật đầu.
Cửu công chúa đã thực hiện lời hứa của mình, giờ đến lượt Kim Phi.
"Vũ Dương tin tưởng tiên sinh!"
Cửu công chúa mỉm cười với Kim Phi, rồi quay người rời đi.
Khi ra khỏi sân, đến nơi mà Kim Phi không thể nhìn thấy, bỗng sức lực trên người Cửu công chúa như rút hết đi, hai chân mềm nhũn, ngã về phía trước.
May là Thấm Nhi nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy cô ấy.
"Vũ Dương, muội sao vậy?"
Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
"Không sao, gần đây lên đường liên tục nên hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Cửu công chúa xua tay nói: "Mộ Lam tỷ tỷ đừng lo lắng, cũng đừng làm kinh động đến người khác!"
Lúc này, dù Khánh Mộ Lam có ngay thẳng đến đâu, thì cô ấy cũng đã nhận ra gì đó rồi.
Cô ấy quay đầu lại thoáng nhìn vào sân, cuối cùng vẫn kiềm chế sự xúc động muốn đi gọi Kim Phi, cùng Thấm Nhi đỡ Cửu công chúa đi nghỉ ngơi.
Kể từ khi nhận được thánh chỉ, Cửu công chúa vẫn luôn bôn ba trên đường.
Không phải là kiểu bôn ba bình thường, mà là kiểu liều mạng lên đường trong gió tuyết.
Áp lực trong lòng cũng vượt quá sức tưởng tượng.
Nếu là người bình thường có lẽ đã đổ bệnh từ lâu.
Thực ra, Cửu công chúa cũng sắp không kiên trì được nữa.
Nhưng lúc đó tình hình thiên tai ở Tây Xuyên càng ngày càng nghiêm trọng, còn Kim Phi lại giống như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào, nên Cửu công chúa cũng không dám nghỉ ngơi hay ốm đau.
Chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Lúc này cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, cô ấy cũng không thể chịu đựng được nữa.
Sau khi được Khánh Mộ Lam đưa về phòng, cô ấy vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi, sau đó bắt đầu phát sốt.
Cô ấy nóng sốt đến mức mơ màng, miệng lại liên tục kêu: "Tiên sinh, Văn Nhi cầu xin ngài, Văn Nhi không muốn trở thành kẻ thù của tiên sinh..."
"Rốt cuộc giữa Vũ Dương và tiên sinh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khánh Mộ Lam tò mò nhìn Thấm Nhi.
Sau đó, Thấm Nhi đã kể hết những chuyện xảy ra bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên khi Cửu công chúa đuổi theo Kim Phi.
“Vũ Dương thật sự ở một mình với tiên sinh trong rừng cây nhỏ hơn nửa canh giờ ư?” Khánh Mộ Lam hỏi: “Bên cạnh không có bất kỳ ai khác sao?”
“Đúng vậy.”
“Bọn họ làm gì trong rừng cây nhỏ?” Khánh Mộ Lam nhíu mày hỏi: "Ngươi có nghe thấy gì không?"
"Không", Thấm Nhi lắc đầu, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của Khánh Mộ Lam, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhìn bộ dạng của điện hạ, ta nghĩ điện hạ vẫn còn trong trắng”.
Nghe Thấm Nhi nói như vậy, Khánh Mộ Lam thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp thở phào xong, cô ấy thấy vẻ mặt của Thấm Nhi có gì đó không đúng, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
"Còn chuyện gì, ngươi nói nhanh đi!"
"Lúc điện hạ đi ra, quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng cũng không giống như trước đó..."
Chương 648: Sơn trang Lục Thủy
“Quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng cũng không giống như trước đó hả?”
Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt: “Sau đó thì sao, các ngươi trở về làng, Vũ Dương lại gần gũi riêng với tiên sinh sao?”
“Sau khi trở về làng, tiên sinh bắt đầu bận rộn, đến tận sáng ngày hôm sau mới gặp mặt…”
Thấm Nhi kể lại chuyện trong phòng ăn.
“Y thật quá đáng, sao có thể nói với Vũ Dương như vậy!”
Khánh Mộ Lam nghe xong tức đến mức muốn nổ tung.
Mặc dù là người thẳng thắn, nhưng dù sao cô ấy cũng sinh ra trong nhà quyền quý, Đường Tiểu Bắc có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Kim Phi tất nhiên cô ấy cũng hiểu.
Những lời Kim Phi nói ở phòng ăn là đang dằn mặt Cửu công chúa.
Khánh Mộ Lam đã sớm biết tâm tư của Cửu công chúa, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho việc Kim Phi và Cửu công chúa tiến tới với nhau.
Nhưng Cửu công chúa thân phận tôn quý, cho dù có cưới con trai cũng quốc công thì cũng sẽ được hầu hạ cẩn thận, kết quả tới chỗ Kim Phi, vừa mới thăm dò đã bị Kim Phi dằn mặt.
Mặc dù quan hệ giữa Khánh Mộ Lam và Kim Phi không tệ, cô ấy cũng rất cảm kích vì Kim Phi đã dạy cho mình nhiều thứ, nhưng cô ấy vẫn thấy bất bình thay Cửu công chúa.
“Thấm Nhi ngươi chăm sóc công chúa cho cẩn thận, nhớ sắc thuốc theo lời của đại phu, ta đi tìm Kim Phi hỏi cho rõ rốt cuộc y nghĩ như thế nào?”
“Dạ!”
Thấm Nhi liên tục gật đầu.
Khánh Mộ Lam thấy vậy, nhìn chằm chằm Thấm Nhi một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa.
Cô ấy là người vô tư làm việc hơi lỗ mãng nhưng cũng không ngốc.
Thấm Nhi đã được huấn luyện trong cung từ nhỏ, bất kể Cửu công chúa có quyết định như thế nào cô ấy cũng không có tư cách can thiệp, chắc chắn sẽ không làm lộ chuyện riêng của Cửu công chúa.
Nếu ngay cả việc này cũng không làm được sao Thấm Nhi có thể trở thành thị nữ thân cận của Cửu công chúa.
Nhưng trong lời nói vừa rồi Thấm Nhi rõ ràng là đang dụ cô ấy đi tìm Kim Phi gây rắc rối.
Điều này làm Khánh Mộ Lam không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cửu công chúa cố tình để Thấm Nhi làm vậy?
“Được rồi, giờ ta đi tìm tiên sinh để hỏi cho rõ! Chờ Vũ Dương tỉnh lại ta sẽ hỏi cô ấy sau!”
Khánh Mộ Lam lắc đầu rồi đi ra tiểu viện.
Nhưng vừa nãy tìm đại phu cho Cửu công chúa mất quá nhiều thời gian, khi cô ấy đến, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã rời đi.
Cô ấy hỏi bọn họ đã đi đâu, nhưng trợ tá của Khánh Hâm Nghiêu không nói, chỉ nói bọn họ đi làm việc lớn.
Khánh Mộ Lam bất đắc dĩ chỉ có thể trở về phòng của mình chăm sóc cho Cửu công chúa.
Bên ngoài thành Tây Xuyên, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu dẫn theo một đội nhân viên hộ tống chạy như bay trên đường, cuối cùng dừng lại bên ngoài sơn cốc.
Trước mặt bọn họ là một cổng vòm vô cùng lộng lẫy – sơn trang Lục Thuỷ.
Sơn trang Lục Thuỷ là nơi tiêu xài lớn nhất thành Tây Xuyên, cũng là nơi các nhân vật quyền quý thích đến vào mùa hè.
Trước đây khi Đan Châu đánh tới, nơi này từng bị kỵ binh cướp phá một lần, nhưng sơn trang Lục Thuỷ đã có thông tin từ trước, chưởng quầy đã dẫn người và những đồ vật quý giá chạy trốn.
Các kỵ binh đốt mấy căn phòng, phát hiện sơn trang Lục Thuỷ được xây bằng gạch đá không dễ cháy nên bỏ đi.
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa đánh bại Đan Châu, chưởng quầy dẫn người trở lại và cho xây sửa lại sơn trang Lục Thuỷ.
Gần đây mới khai trương lại.
Sau chuyện bị kỵ binh cướp bóc, vì an toàn của sơn trang, chưởng quầy không chỉ xây sửa lại nội bộ mà còn thiết lập bên ngoài sơn cốc không ít vọng gác.
Nếu như có kỵ binh đến, các khách trong sơn trang cũng có thời gian để chạy trốn.
Nhưng những vọng gác này đã bị theo dõi từ lâu, vì phòng ngừa mục tiêu chạy trốn, trước khi lên đường Khánh Hâm Nghiêu đã ra lệnh không chế tất cả các vọng gác bên ngoài.
Chỉ để lại mấy vọng gác gần sơn trang.
Lúc Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đến, chưởng quầy của sơn trang cũng vừa mới nhận được tin tức, ông ta chạy từ trong sơn trang ra, thở hồng hộc nói: “Khánh đại nhân, Kim đại nhân… Ngọn gió nào đã đưa hai ngài đến đây thế?”
Có thể làm ăn kinh doanh đều là hạng người khôn khéo.
Mặc dù Kim Phi chưa từng tới đây, nhưng chưởng quầy của sơn trang vừa nhìn đã nhận ra y.
“Trần Liên Kỳ, Chu An Phong, Lưu Lập Thiên có ở chỗ ngươi không?”
Khánh Hâm Nghiêu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Khánh đại nhân, ngài cũng biết, sơn trang Lục Thuỷ không tiết lộ thông tin của khách hàng, nếu không sau này làm sao chúng tôi làm ăn được nữa, mong đại nhân thông cảm.”
Chưởng quầy của sơn trang mặt đầy tươi cười trả lời.
“Nói mau!”
Khánh Hâm Nghiêu không kiên nhẫn dùng roi ngựa quất chưởng quầy một roi.
Ở Đại Khang đại vị của thương nhân rất thấp, trong lòng Kim Phi cũng đồng cảm với họ.
Nhưng y đồng cảm với những thương nhân phải dầm mưa dãi nắng, những tiểu thương bán hàng rong luôn có nguy cơ bị thổ phỉ cướp giết, chứ không phải loại thương nhân mập mạp giàu có như này.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân các thương nhân có địa vị không cao.
Rõ ràng đã kiếm rất nhiều tiền nhưng càng ngày càng tham lam.
Như vị chưởng quầy này, rõ ràng biết thân phận của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vẫn lấy lý do ảnh hưởng đến việc kinh doanh mà không cho anh ta vào.
Đây không phải là muốn đối đầu với quan phủ sao?
Đường đường là châu mục của một châu, tự mình dẫn người đến tra án bắt người, nhưng ngay cả một nơi giải trí cũng không vào được, Đại Khang chưa mục nát đến mức đó chứ?
Việc này làm cho Khánh Hâm Nghiêu thấy rất mất mặt với Kim Phi, cho nên đã dùng toàn lực để đánh roi này.
Áo tơ lụa của chưởng quầy bị xé toạc.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia lửa giận, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười:
“Khánh đại nhân, sao ngài lại làm khó tiểu nhân như vậy? Quy củ của sơn trang là do Chu đại nhân quyết định, không thể làm trái, nếu không sau này tiểu nhân biết ăn nói với Chu đại nhân thế nào!”
Hóa ra Chu đại nhân chính là kẻ đứng sau.
Số tiền mà sơn trang Lục Thuỷ kiếm được mỗi tháng nằm ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường.
Người đứng sau nhất định không đơn giản.
Có các thương nhân phụ trách cung cấp tiền bạc, cũng có những kẻ ác bá chịu trách nhiệm bảo vệ, dĩ nhiên cũng không thiếu tiền được đám quyền quý hỗ trợ.
Chưởng quầy biết những kẻ quyền quý khác sẽ không dọa được Khánh Hâm Nghiêu, nên lấy con bài cuối cùng ra luôn.
Nhà họ Chu ở kinh thành chính là người chống lưng cho sơn trang Lục Thuỷ.
Cũng là lý do này mà Khánh Hâm Nghiêu không động đến sơn trang Lục Thuỷ.
“Không cần bẩm báo cho Chu đại nhân đâu, ông ta cấu kết với thổ phỉ, cố ý tích trữ để nâng giá lương thực, gieo họa cho trăm họ, đầu đã bị Cửu công chúa treo lên cổng thành rồi!”
Khánh Hâm Nghiêu nghiêng đầu hô: “Ngươi không muốn nói cũng được, Mạnh Thiên Hải dẫn người lục soát cho ta!”
“Dạ!”
Mạnh Thiên Hải dẫn quân Uy Thắng xông thẳng vào sơn trang.
Đám tay sai giữ cửa bị dọa sợ hoàn toàn không dám tiến lên ngăn cản.
“Chu đại nhân bị Cửu công chúa giết rồi ư?”
Chưởng quầy của sơn trang chấn động.
Với thân phận của Khánh Hâm Nghiêu chuyện này nhất định sẽ không nói dối.
Anh ta nói lão già râu dê đã chết vậy chắc chắn là ông ta đã chết rồi.
Chưởng quầy lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống dập đầu với Khánh Hâm Nghiêu.
“Khánh đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, xin để tiểu nhân dẫn đường cho đại nhân!”
“Không cần, hôm nay ta muốn xem bên trong sơn trang Lục Thuỷ trông như thế nào mà lại thần bí như vậy!”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nếu ngươi muốn bẩm báo cho Chu đại nhân, ta có thể đưa ngươi đi gặp ông ta!”
Nói xong anh ta dẫn Kim Phi và các nhân viên hộ tống tiến vào sơn trang Lục Thuỷ.
Sau khi xây sửa lại, những cột nhà của sơn trang Lục Thuỷ được chạm khắc tỉ mỉ nguy nga lộng lẫy.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc loè loẹt đi qua đi lại.
Chương 649: Nơi thối nát
“Quả là một sơn trang khí thế, xa hoa!”
Kim Phi nhìn xung quanh, lòng thầm cảm thán.
Nhìn sơn trang khí thế xa hoa, trong đầu Kim Phi bỗng hiện lên hình ảnh đứa trẻ bị chết cóng ven đường.
Lúc đi qua khoảng sân nhỏ, có binh lính đạp tung cánh cửa phòng trong sân.
Trong phòng đang tổ chức yến tiệc, chiếc bàn siêu lớn, bày các loại sơn hào hải vị.
Bốn người trung niên ngồi trước bàn, mỗi người đều có một đám cô gái trẻ vây quanh.
Có cô thì gắp thức ăn đưa tới miệng, có cô lại bưng rượu thi thoảng đưa tới, có cô ôm vai sờ chân…
Đêm đông tháng chạp, trong phòng lại nóng bừng bừng.
Vì trong phòng có rất nhiều bếp lò, cửa phòng vừa mở, Kim Phi lập tức cảm thấy hơi nóng ập tới.
Cũng có thể vì nóng quá, người trong phòng gần như đều không còn mảnh vải, khung cảnh trông vô cùng thối nát.
Dưới mặt đất, khắp nơi đều là hoa quả bị cắn một nửa.
Còn có mấy chén rượu, từng giọt rượu cũng đang chảy ra ngoài.
Nhìn thấy bỗng nhiên có người xông vào, cho dù là người trung niên hay các cô gái đều hoang mang không biết làm sao, vội tìm đồ che thân.
“Kẻ nào láo xược như vậy, không biết ông đây đang ở bên trong sao?”
Một kẻ trong đám trung niên thẹn quá hóa giận, hét lên với binh lính đạp cửa vào: “Ngươi ở đội nào? Tướng quân của ngươi là ai?”
Khánh Hâm Nghiêu vốn muốn đi nhưng nghe thấy bên trong có người uy hiếp binh lính bèn cưỡi ngựa vào sân.
Nhìn vào trong, sắc mặt của Khánh Hâm Nghiêu bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Tần đại nhân, Trạch đại nhân, không ngờ các ngươi cao hứng quá nhỉ!”
Anh ta đều quen với bốn người trung niên ở bên trong.
Hai người là quan của châu phủ nha môn, chức vị không thấp.
Bình thường hai người nhìn có vẻ đạo mạo trang nghiêm, ai mà sau lưng lại phóng đãng như vậy.
Hai người còn lại là phú thương nổi tiếng ở Tây Xuyên, một trong số đó còn buôn bán lương thực.
“Tần đại nhân” và “Trạch đại nhân” nhìn thấy Khánh Hâm Nghiêu cũng bị dọa một phen.
Sau đó không quan tâm bản thân còn chưa mặc quần áo, vội vàng quỳ xuống.
Nhưng không biết ăn uống quá nhiều hay tư thế không đúng, bụng hai người chạm đất trước, như con lật đật, ngay cả dập đầu cũng không làm được.
Trong đầu Kim Phi không khỏi hiện lên những nhân vật ham ăn sau đó bị biến thành heo trong “Sen và Chihiro ở trong bộ phim thế giới thần bí.”
Trong lòng cũng dâng lên cảm giác buồn nôn.
“Mạnh Thiên Hải đâu, bắt mấy kẻ mất mặt này ra ngoài, đưa về tra hỏi kĩ càng, nếu liên quan đến chuyện lần này, chặt đầu không tha!”
Khánh Hâm Nghiêu cũng bị chọc cho tức giận không thôi.
“Vâng!” Mạnh Thiên Hải chạy từ đằng sau tới, chỉ huy binh lính trói hai người lại.
“Mạnh tướng quân, xin cho ta mặc quần áo đã.” Tần đại nhân cầu xin.
“Bây giờ biết xấu hổ rồi à?” Khánh Hâm Nghiêu tức giận hét: “Cứ để vậy bắt đi, chết lạnh thì ném xuống ven đường.”
“Khánh đại nhân, cứu mạng!”
Bốn người điều chỉnh tư thế, dập đầu xin tha trước mặt Khánh Hâm Nghiêu.
Bây giờ là mùa đông tháng chạp, sơn trang Lục Thủy và Tây Xuyên không gần, nếu như cứ trần truồng như vậy quay về, không chết cóng thì cũng bệnh nặng một phen.
Bọn họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Tây Xuyên, cho dù không chết cóng, trải qua chuyện này, sau này còn có mặt mũi nào đứng ở Tây Xuyên?
Không, sau này còn có mặt mũi nào sống trên đời?
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu hoàn toàn không nghe họ cầu xin, lập tức quay ngựa đi.
Mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng “tùng” vang lên phía sau.
“Bảo vệ tiên sinh!”
Đại Lưu phi ngựa chắn sau người Kim Phi trước tiên.
Hộ vệ của Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt sẵn sàng đón địch.
“Đại nhân, Tần đại nhân đập tường tự sát rồi!”
Mạnh Thiên Hải chạy qua bẩm báo.
Tần đại nhân là con nhà có học, gia tộc như vậy coi trọng nhất là nề nếp.
Bảo ông ta trần truồng đi từ sơn trang Lục Thủy về Tây Xuyên khác gì diễu hành, còn tàn nhẫn hơn việc giết ông ta.
Vậy nên thấy Khánh Hâm Nghiêu đã quyết, cầu xin Mạnh Thiên Hải cũng vô dụng nên ông ta đập đầu vào cột luôn.
“Coi như ông ta vẫn còn chút khí phách, thông báo cho nhà họ Tần tới lo liệu đi!”
Khánh Hâm Nghiêu nhìn ba người còn lại: “Các ngươi thì sao, tự sát hay về thành?”
Ba người cùng quỳ dưới đất, cúi đầu không đáp.
Thật ra họ cũng muốn tự sát nhưng không có dũng khí như Tần đại nhân.
Khánh Hâm Nghiêu hừ một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
“Khánh đại nhân, không thể lục soát thêm nữa!”
Chưởng quầy của sơn trang Lục Thủy lại chạy đến lần nữa, dập đầu hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: “Trần Liên Kỳ ở phòng Thiên Tự số 5, ta đưa đại nhân tới đó!”
“Ông đây nói không cần rồi mà!”
Nhìn thấy hai thuộc hạ của mình ở đây, Khánh Hâm Nghiêu cũng vô cùng tức giận hét lớn: “Vốn dĩ lười quan tâm đến ngươi, ngươi lại cứ muốn chạy ra tìm cái chết!
Mạnh Thiên Hải, bắt ông ta lại cho ta, đưa đi!”
Chưởng quầy nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Có thể làm chưởng quầy ở sơn trang Lục Thủy thì tin tức của ông ta cũng vô cùng nhanh nhạy.
Đám quyền quý vừa bắt đầu mưu kế đẩy giá lương thực, ông ta đã biết rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của ông ta, nhiều quyền quý bắt tay như vậy, chắc chắn là vụ buôn bán kiếm tiền lớn.
Vậy nên chưởng quầy đã lấy hết gia sản cũng góp theo vào đó.
Ban nãy nghe những lời Khánh Hâm Nghiêu nói ở cửa, ông ta biết kế hoạch của đám quyền quý thất bại rồi.
Nhưng ông ta vẫn thầm mong may mắn, cho rằng bản thân hành động cẩn thận, đóng góp ít, Khánh Hâm Nghiêu sẽ không phát hiện.
Bây giờ mới hiểu ra thì ra Khánh Hâm Nghiêu đã biết từ sớm rồi.
Chỉ là phần của ông ta đúng là không nhiều, Khánh Hâm Nghiêu lại vội bắt những người khác, lười quan tâm ông ta mà thôi.
Đợi bắt xong hổ rồi, đương nhiên sẽ có người tới diệt ruồi.
Kết quả chưởng quầy lại tự mình đâm đầu vào mũi thương, Khánh Hâm Nghiêu tiện tay xử lý ông ta luôn.
Công tác lùng bắt vẫn tiếp tục, từng chỗ đều bị quân Uy Thắng xông vào.
Càng ngày càng nhiều phòng bị đẩy ra, nhận thức của Kim Phi cũng không ngừng được làm mới.
Vốn dĩ y cho rằng căn phòng y nhìn thấy lúc đầu đã đủ thối nát rồi, sau đó mới phát hiện, sự hoang đường của người có tiền ở Đại Khang vượt xa tưởng tượng của y.
Cho dù là phim ảnh sau này, y cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Quan lại phú thương run rẩy không ngừng, bị quân Uy Thắng lôi ra từ những căn phòng đưa tới đường lớn.
Trong đó hơn tám phần là đang trần truồng.
Những kẻ mặc quần áo, bây giờ đang thấy may mắn không thôi.
May mắn vì bản thân không cởi quần áo.
Theo luật của Đại Khang, quan lại đến lầu xanh không phạm pháp, ngược lại còn là chuyện tao nhã.
Đương nhiên, tiền đề là lúc đi lúc về phải có quần áo trên người.
Phòng Thiên Tự là những phòng tốt nhất ở sơn trang Lục Thủy, cũng là nơi bí mật nhất, ở cuối sau sơn trang.
Khánh Hâm Nghiêu cũng không vội, cứ vậy cưỡi ngựa chậm rãi ngang qua, trong lòng thầm ghi nhớ từng gương mặt đã nhìn thấy.
Đợi đám người Kim Phi đến phòng Thiên Tự số 5, Trần Liên Kỳ đã bị đưa ra ngoài.
“Kim tiên sinh, mấy tên buôn lương thực vu oan cho ngài, ngoại trừ Trịnh Tự Diệu đang ở Giang Nam, còn lại đều ở đây.”
Kho lương thực của thương hội Kim Xuyên bị cấm là bởi có kẻ vu khống, nói Kim Phi mua lương thực không trả tiền.
Chỉ có bãi bỏ việc kiện tụng, mới có thể mở lại kho lương thực.
Đây cũng là mục đích Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu tới sơn trang Lục Thủy.
Chỉ là Khánh Hâm Nghiêu không ngờ, anh ta lại gặp nhiều người quen ở đây đến vậy.
Chương 650: Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường
Mức độ nghiêm trọng của thảm họa Xuyên Thục và mấy tên buôn lương thực không tránh khỏi liên quan tới nhau.
Nếu không phải bọn họ vu khống Kim Phi, dẫn tới kho lương thực của thương hội Kim Xuyên bị phong tỏa, Kim Phi đã sớm bắt đầu cứu trợ rồi.
Cũng sẽ không có nhiều người chết vì đói rét như vậy.
Trước khi tới Tây Xuyên, Kim Phi chỉ muốn băm vằm đám buôn lương thực đó ra làm trăm mảnh rồi cho chó ăn, nhưng bây giờ đã bắt được bọn họ, thấy trò hề bọn họ làm ra, đột nhiên y lại trở nên bình tĩnh.
Ngay cả đám quyền quý mà Cửu công chúa cũng dám chém thì kết cục của đám buôn bán lương thực này cũng không thể tốt được đến đâu.
Bôn ba qua lại lâu như vậy, Kim Phi thật sự rất mệt mỏi, cũng lười so đo với đám người nhất định sẽ chết.
Thế nên y không bảo Đại Lưu làm khó đám buôn lương thực, mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho quân Uy Thắng dẫn bọn họ theo, để đám buôn lương thực và những người khác trần trụi trở về thành Tây Xuyên.
“Đại nhân, tiên sinh, các ngài nhìn xem ta phát hiện cái gì phía sau bếp?”
Mạnh Thiên Hải mang theo vài chiếc chân gấu lớn chạy tới: “Chiếc chân gấu mập mạp như vậy rất hiếm gặp, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, không ngờ trong sơn trang Lục Thủy lại cất giấu nhiều hàng như vậy!”
Gấu đen và hổ đều là động vật được bảo vệ ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng ở Đại Khang lại là mối nguy hiểm rất lớn, đánh giết gấu đen và hổ không những không bị trách tội, mà còn được thưởng.
Món tiền đầu tiên mà Kim Phi có được ở Đại Khang chính là nhờ giết hổ.
Gấu đen di chuyển không nhanh như hổ, nên chúng đều hoạt động ở vùng núi sâu rừng già ít người lui tới, muốn săn giết gấu đen còn khó hơn so với hổ, bình thường trên thị trường cũng rất hiếm khi nhìn thấy chân gấu.
Hai đời làm người, Kim Phi vẫn chưa từng được ăn chân gấu, nếu gặp được thợ săn bán chân gấu, Kim Phi cũng muốn mua một con về nếm thử.
Nhưng bây giờ y không có tâm trạng ăn uống nữa.
Mạnh Thiên Hải treo chân gấu lên túi ngựa, cười nói: “Tiên sinh, đại nhân, ta nói cho các ngài biết, sau bếp không chỉ có chân gấu, mà còn có mấy chục con khỉ, não khỉ, môi khỉ, ức khỉ, đó đều là đồ tốt, chúng ta cũng coi như đã bắt kịp...”
“Đừng nói nữa!”
Kim Phi thật sự không thể nghe nổi nữa, quát Mạnh Thiên Hải ra hiệu cho anh ta ngưng lại: “Thả đám khỉ đó ra ngoài đi!”
Xuyên Thục có rất nhiều khỉ, não khỉ vẫn luôn là món ăn thường thấy trong những bữa tiệc của đám quyền quý Xuyên Thục.
Tuy Kim Phi chưa từng ăn bao giờ nhưng cũng đã được nghe nói tới.
Ăn não khỉ phải trói con khỉ lại, sau đó cạy hộp sọ sống, rưới dầu sôi lên rồi dùng thìa xúc ăn.
Chỉ cần nghĩ thôi Kim Phi cũng đã cảm thấy rất tàn nhẫn.
Trong đầu cũng không khỏi nhớ lại mấy chiếc rương gỗ trong căn phòng nơi những quý tộc đang tổ chức yến tiệc.
Lúc ấy y còn đang thắc mắc những chiếc rương đó dùng để làm gì, bây giờ đã biết rồi.
Rương đó chắc là dùng để cố định khỉ.
“Tiên sinh, sau bếp còn có bào thai báo, bướu lạc đà, bào ngư gì đó nữa, nếu ngài không thích ăn não khỉ, ta sẽ lấy cho ngài món khác.”
Mạnh Thiên Hải vẫn không ý thức được sự khác thường của Kim Phi, vẫn vui vẻ nói: “Những con bào ngư đó vẫn còn sống, cũng không biết bọn họ vận chuyển từ biển tới đây như thế nào.”
“Không cần, ăn đồ ăn ở nơi này, ta sợ bị trời phạt mất!”
Kim Phi lắc đầu, lại tiếp tục ngăn cản Mạnh Thiên Hải.
Bạc của quý tộc có thể nói là đều được đoạt lấy từ mồ hôi nước mắt của người dân, sơn trang Lục Thủy chỉ phục vụ riêng cho đám nhà giàu quý tộc, đồ ăn ở đây, Kim Phi thật sự nuốt không trôi.
Y thấy ghê tởm.
“Trả lại chân gấu đi!” Khánh Hâm Nghiêu hung hăng trừng Mạnh Thiên Hải: “Ngươi là tướng quân của quân Uy Thắng chứ không phải thổ phỉ.”
“Vâng!”
Dù Mạnh Thiên Hải có là tên đầu đá thì lúc này cũng đã nhận ra sự khác thường của Kim Phi, nhanh chóng gỡ chân gấu xuống.
“Còn nữa, truyền lệnh xuống dưới, quân Uy Thắng tới bắt người, không phải tới cướp bóc, nếu ai dám nhân cơ hội làm nhục phụ nữ, lấy đồ ở đây, đều bị xử lý theo quân pháp.”
Khánh Hâm Nghiêu lại nói thêm một câu.
Từ lâu binh lính mượn gió bẻ măng trong lúc xét nhà đã sớm trở thành quy luật bất thành văn.
Mạnh Thiên Hải lấy đồ ở sơn trang Lục Thủy cũng là điều đương nhiên, rất hợp tình hợp lý.
Tướng quân như vậy, binh lính đương nhiên sẽ học theo.
Vừa rồi, Kim Phi nhìn thấy mấy binh lính đá cửa xông vào, rồi lén nhét những món đồ quý giá trong phòng vào lồng ngực.
Nhưng quân Uy Thắng không phải của y, Kim Phi cũng không thể nào quản được.
“Tiên sinh, ta quản quân không nghiêm, để tiên sinh chê cười rồi.”
Mạnh Thiên Hải rời đi, Khánh Hâm Nghiêu nhìn về phía Kim Phi, hơi lúng túng.
Thật ra quân Uy thắng là quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, kỷ luật quân đội nghiêm khắc, bình thường không đến mức này.
Chẳng qua trong mắt Khánh Hâm Nghiêu, sơn trang Lục Thủy chính là nơi tiêu xài của đám quý tộc thích đốt tiền nên lúc này mới không tới quản giáo quân Uy Thắng.
Mạnh Thiên Hải cũng nhận ra điều này nên mới nghênh ngang cầm chân gấu tới khoe khoang.
“Sơn trang Lục Thủy không phải là người dân bình thường, thích cướp là cướp được.”
Kim Phi nghe hiểu ý của Khánh Hâm Nghiêu, lắc đầu nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ ra một câu thơ, trong lòng hơi xúc động mà thôi, không liên quan gì tới quân Uy Thắng hết.”
“Tiên sinh làm thơ rất hay, không biết tiên sinh lại nghĩ ra tác phẩm xuất sắc nào vậy?”
Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường”.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường...”
Khánh Hâm Nghiêu yên lặng nhẩm lại một lần, khẽ gật đầu.
Trên đường từ Tây Xuyên tới đây, quả thật anh ta đã nhìn thấy vài thi thể chết cống ở ven đường.
Khi tới sơn trang Lục Thủy lại thấy một cảnh tượng xa hoa lãng phí.
Vừa hay lại phù hợp với câu thơ hồi nãy của Kim Phi.
“Đây mới một câu, còn nữa không?”
“Hưng, bá tánh khổ! Vong, bá tánh khổ!”
“Hưng, bá tánh khổ! Vong, bá tánh khổ?”
Khánh Hâm Nghiêu nhíu mày.
Trên là một câu châm chọc quý tộc, tuy rằng sẽ đắc tội người ta nhưng vẫn chấp nhận được.
Nhưng câu này lại có phần cấm kỵ, nếu có người ác tâm diễn giải, có thể nói rằng Kim Phi đang nguyền rủa Đại Khang diệt vong.
Nhưng nhớ tới thơ từ trước kia Kim Phi từng viết, Khánh Hâm Nghiêu mới ngộ ra.
Đây không phải lần đầu tiên y viết thơ đồng cảm với người dân, châm chọc triều đình, cũng từng bị người trong triều đình buộc tội, nói y nguyền rủa Đại Khang, nhưng Trần Cát cũng không vì thế mà trách tội Kim Phi, ngược lại còn khen y viết rất hay.
Về điểm này, Trần Cát quả thật rất rộng lượng, bao dung so với hầu hết hoàng đế khác.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường. Hưng, bách tính khổ, Vong, bách tính khổ... Đây là cách viết thơ gì vậy nhỉ?”
Tuy rằng Khánh Hâm Nghiêu là tướng quân, nhưng cũng đọc rất nhiều sách thơ, cũng rất hiểu biết về những luật lệ cơ bản trong thơ.
“Không có cách viết thơ gì hết, chỉ đột nhiên nghĩ ra mà thôi.”
Lúc này, Kim Phi thật sự không có tâm trạng thảo luận thơ từ với Khánh Hâm Nghiêu, chỉ trả lời cho có lệ.
Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phi không có hứng thú, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đã bắt được người cần bắt, Khánh Hâm Nghiêu chờ Mạnh Thiên Hải trả lại chân gấu xong thì hạ lệnh trở về.
Nhân viên hộ tống bảo vệ Kim Phi ở phía trước, quân Uy Thắng áp giải đám quyền quý phú thương ở phía sau ra khỏi sơn trang Lục Thủy.
Người có thể tiêu xài hoang phí ở sơn trang Lục Thủy, không phú thì quý, lúc này cơ thể trần trụi phơi ngoài gió lạnh, mùi vị thế nào cũng có thể tượng tượng được.
Cũng may đám nhà giàu này đều mập mạp, tai to mặt lớn chịu lạnh tốt, suốt dọc đường chỉ có hai tên già khú không chịu đựng được, ngã xuống ven đường.
Khánh Hâm Nghiêu thật sự nói được làm được, bảo quân Uy Thắng vứt bọn họ ở ven đường, để bọn họ tự sinh tự diệt.
Bình luận facebook