• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 651-655

Chương 651: Chuẩn bị cứu trợ thiên tai

Bên ngoài cửa thành Bắc, thi thể của lão già râu dê bị treo trên cửa thành.

Treo xác ngoài thành là hình phạt nặng hơn cả chặt đầu, đã nhiều năm không xuất hiện ở thành Tây Xuyên.

Dưới bảng thông báo bên ngoài, dân chúng tụ tập xung quanh chỉ vào thi thể của lão già râu dê.

Nha dịch giơ loa sắt, đọc đi đọc lại tội ác của lão già râu dê trên bảng thông báo.

“Khó trách công chúa điện hạ muốn treo xác người này, quá xấu xa, lại độc ác tăng cao giá lương thực!”

“Bản thân tích trữ lương thực bán đã đành, còn ngăn cản kho lương của Kim tiên sinh, ngăn cản Kim tiên sinh bán lương thực giá hợp lý!”

“Không để tiên sinh bán lương thực đã đành, còn bày mưu tính kế đuổi Kim tiên sinh và công chúa điện hạ ra khỏi Tây Xuyên, đúng là quá đáng!”

“Người như vậy nên chém làm trăm mảnh, đoạn tử tuyệt tôn!”

“Phi!”

“Cửu công chúa làm tốt lắm!”

“Nha dịch nói, Kim tiên sinh mang từ Giang Nam về rất nhiều lương thực, rất nhanh sẽ mở kho bán lương thực, giá lương thực rất nhanh sẽ hạ xuống, mọi người đừng sợ!”

“Công chúa điện hạ và Kim tiên sinh giết nhiều nhân vật lớn như vậy, không biết có bị trả thù không!”

“Công chúa và Kim tiên sinh làm đúng, ai dám trả thù bọn họ?”

“Chuyện triều đình, không phải cứ ngươi làm đúng là được, nhiều nhân vật lớn như vậy, dễ giết lắm sao?”

“Nếu công chúa điện hạ và Kim tiên sinh dám giết, nhất định là đã nắm chắc rồi!”

“Hy vọng là thế!”

...

Nội dung trên thông báo là điều mà Cửu công chúa đã sớm suy nghĩ kỹ, nội dung về cơ bản là thật.

Dân chúng căm ghét những quyền quý tích trữ lương thực, lại vô cùng biết ơn Cửu công chúa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu.

Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu dẫn một đám quyền quý ‘khoả thân’ diễu hành, dân chúng từ xa đã phát hiện ra.

Sau khi nhận ra người dẫn đầu là Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu, dân chúng rồn rập vây quanh bọn họ.

“Kim tiên sinh, những người này là ai vậy?”

“Ta biết một người, là ông chủ cửa hàng lương thực Hưng Long ở phố Tây, ta từng dỡ hàng cho nhà họ, từng gặp một lần!”

“Kia chính là Triệu quản sự ở nha phủ, sao ông ta lại trần truồng như vậy?”

“Nhất định là cấu kết với đám buôn lương thực bị Khánh đại nhân phát hiện, nên bị diễu hành trên đường phố!”

“Đúng!”

“Đưa ta tảng đá, đập chết ông ta!”

Dân chúng cho rằng những người trần truồng này chính là những quyền quý buôn lương thực trên thông báo, nhanh chóng nhặt bùn đá trên đất, ném tới.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Mạnh Thiên Hải lập tức chỉ huy quân Uy Thắng đi duy trì trật tự.

Kim Phi dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống nhanh chóng đi qua cổng thành trở lại thương hội Kim Xuyên ở thành Tây Xuyên.

Dân chúng kích động đến mức dù có quân Uy Thắng duy trì trật tự thì đám phú thương cũng bị đánh bầm dập.

Đến đại lao Tây Xuyên, quân Uy Thắng chia bọn họ thành nhiều loại.

Những người buôn lương thực bị nhốt trong một phòng giam.

“Các ngươi ở lại đây một đêm trước, ngày mai sẽ có người đưa các ngươi đến nha phủ rút đơn tố cáo thương hội Kim Xuyên.”

Một tiểu đội trưởng quân Uy Thắng vừa khoá cửa vừa nói.

“Rút đơn tố cáo xong có phải bọn ta sẽ được về không?”

Một tên buôn lương thực trong đó hỏi.

“Nghĩ gì vậy? Ngươi vu oan Kim tiên sinh, hại chết nhiều người như vậy còn muốn ra ngoài hả?”

Tiểu đội trưởng giễu cợt nói: “Ông đây nói cho các ngươi biết, các ngươi chết chắc rồi, đừng ai nghĩ đến việc sống sót rời khỏi Xuyên Thục!”

“Nếu chắc chắn phải chết sao ông đây phải rút đơn tố cáo chứ?”

Người buôn lương thực cứng rắn nói: “Ông đây không rút đơn tố cáo, tên họ Kim đừng hòng mở kho lương thực!”

“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn uy hiếp Kim tiên sinh sao? Thật ghê gớm!”

Tiểu đội trưởng bị chọc giận tới bật cười.

“Chẳng lẽ ông đây nói sai à, dù sao cũng phải chết, sao ông đây phải để tên họ Kim kia như ý chứ?”

“Chết cũng có khác biệt.” Tiểu đội trưởng nói: “Ngày mai đi rút đơn tố cáo, các ngươi chết là xong, nếu các ngươi định sẵn phải chết mà vẫn mạnh miệng, không chỉ các ngươi chết mà còn vợ con già trẻ, tông môn cửu tộc của ngươi, một người cũng đừng mong sống!”

“Ngươi dám!”

Tên buôn lương thực khiếp sợ trước lời nói của tiểu đội trưởng.

“Ta chỉ là một lính nhỏ, dĩ nhiên không dám, không có năng lực diệt cửu tộc của các vị.”

Tiểu đội trưởng híp mắt lại: “Nhưng ngươi nói xem công chúa điện hạ có dám không? Ngươi nói xem Kim tiên sinh có dám không? Còn nữa, nếu ngươi còn kêu la thêm câu nữa, ông đây sẽ để ngươi nếm một ít thủ đoạn trong đại lao trước khi chết!”

Tên buôn lương thực bị doạ đến không dám lên tiếng.

Với sự khôn khéo của ông ta, tất nhiên biết tiểu đội trưởng nói vậy là có ý gì, hiển nhiên là được cấp trên căn dặn.

Còn việc người sai gã là Kim Phi hay là Cửu công chúa hay là Khánh Hâm Nghiêu, cũng không quan trọng.

Cho dù là Cửu công chúa hay là Khánh Hâm Nghiêu cũng có thể tuỳ tiện bóp chết bọn họ.

Kim Phi mặc dù thân phận không cao, nhưng lại rất thân cận với Cửu công chúa.

Tên buôn lương thực thậm chí còn nghi ngờ Kim Phi đứng đằng sau chỉ đạo chuyện lần này.

Nếu không với tính cách cẩn thận của Cửu công chúa nhất định sẽ không làm ra chuyện treo xác lão già râu dê.

“Được rồi, tối nay các ngươi nên suy nghĩ xem nên chống cự hay sảng khoái bị chém một đao.”

Tiểu đội trưởng nói xong, khoá cửa phòng giam lại rồi rời đi.

Trong đại lao, mấy tên buôn lương thực nhìn nhau, trên mặt đều là tuyệt vọng.

Còn có lựa chọn nào khác sao?

Ngay cả quyền quý lớn ở kinh thành như lão già râu dê mà Cửu công chúa cũng dám treo xác ngoài thành, còn có chuyện gì không làm được chứ?

Tuỳ tiện tìm lý do cũng có thể diệt cả nhà bọn họ như chơi.

Thương hội Kim Xuyên.

Kim Phi cũng không lo lắng đám buôn lương thực sẽ chống cự, trong lòng đã bắt đầu tính toán việc cứu nạn thiên tai.

“Đại Lưu, đi gọi Nguyễn chưởng quầy, Linh Lung cô nương đến, ta có chuyện muốn thương lượng với bọn họ!”

“Dạ!”

Đại Lưu trả lời một tiếng, đi ra ngoài gọi người.

Chưa đến hai ba phút sau, Đại Lưu dẫn hai người họ vào.

“Nhanh vậy.” Kim Phi cười hỏi: “Linh Lung cô nương vẫn chưa về sao?”

Nguyễn Đổng Khiết là chưởng quầy thương hội, sống ở viện bên cạnh, tới nhanh cũng là bình thường.

Nhưng Chu Linh Lung thuê một căn nhà sống cùng người nhà bên ngoài, trời đã tối, Kim Phi tưởng rằng cô ấy đã tan làm về nhà.

“Mẹ ta luôn mong ngóng tiên sinh, biết tiên sinh trở về Tây Xuyên nên dẫn ta tới thương hội chờ.” Chu Linh Lung đáp.

“Nương nương cũng tới à?” Kim Phi nhìn về phía Đại Lưu, nhanh mời nương nương vào!”

Chu Trần Thị điều hành một quán trọ hơn nửa đời, có thể nói là người hiểu biết rộng rãi.

Dù sao Kim Phi mới đến Đại Khang không lâu, đúng là rất cần một người như vậy tới hỗ trợ cùng lập kế hoạch cứu trợ thiên tai.

“Tiên sinh, ta mỗi ngày đều mong đợi, mỗi đêm đều suy nghĩ, ngày ngày đều cầu nguyện trước Bồ Tát, cuối cùng ngài đã trở lại rồi!”

Chu Trần Thị vừa nhìn thấy Kim Phi, hai mắt đỏ ửng, đi vòng quanh Kim Phi, xác nhận Kim Phi thực sự không sao. Bà ấy chắp tay vái xung quanh: “Bồ Tát phù hộ! Bồ Tát phù hộ!”

Biểu hiện của Chu Trần Thị, một nửa là nịnh hót, một nửa là vui mừng từ tận đáy lòng.

Không phải vì bà ấy có cảm tình sâu sắc với Kim Phi mà là bà ấy hiểu rằng gia đình bà ấy có thể thoát cảnh khổ ải, có được cuộc sống hiện tại là nhờ Kim Phi.

Nếu Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Đông Hải, gia đình bà ấy sẽ xong đời.

“Đa tạ nương nương quan tâm.”

Kim Phi mỉm cười với Chu Trần Thị, đi thẳng vào vấn đề: “Gọi ba vị tới là vì chúng ta sắp bắt đầu cứu trợ thiên tai, cần sự phối hợp của ba vị.”
Chương 652: Cứu giúp khắp thiên hạ

Nói đến việc chính, ba người Chu Trần Thị cũng trở nên nghiêm túc.

“Tiên sinh, ta cũng đang định nói với ngài về chuyện cứu trợ thiên tai đây.”

Chu Trần Thị do dự một chút rồi nói: “Ta biết ngài có tấm lòng lương thiện, không đành lòng nhìn người dân chịu cực khổ, nhưng việc cứu trợ thiên tai không phải là chuyện đơn giản như vậy. Lúc trước cũng có gia đình giàu có, có lòng tốt phát cháo để cứu trợ người dân vào năm bị thiên tai, nhưng công sức bỏ ra nhiều khi không được đền đáp, tiền bạc thì bỏ ra, nhưng kết quả cuối cùng lại không được như ý.”

“Tại sao lại vậy?” Kim Phi hỏi.

“Nguyên nhân rất phức tạp. Đầu tiên, phát cháo sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của những kẻ buôn bán lương thực, mà những kẻ buôn bán lương thực này, sau lưng đều có cường hào làm chỗ dựa. Phát cháo đồng nghĩa với việc đắc tội với bọn họ.”

Chu Trần Thị đáp: “Thứ hai, cái hố này quá lớn, thực sự không thể nào lấp được!

Hôm nay tiên sinh phát cháo, ngày mai người dân từ mấy chục dặm xung quanh cũng sẽ chạy tới, lúc đó số người sẽ lên tới tận hàng chục nghìn người, họ có thể ăn hết lương thực trong cả một căn phòng.

Hơn nữa còn có rất nhiều người xếp hàng lấy cháo xong, sẽ lại tiếp tục xếp hàng để lấy thêm một lần nữa, nếu phái người đi kiểm tra từng thẻ ngà một, thì cũng cần phải có rất nhiều nhân lực, rất khó để làm được.

Ta biết tiên sinh đã mang rất nhiều lương thực từ Giang Nam về. Nhưng dù có nhiều hơn nữa cũng không đủ để cho tất cả mọi người ở khắp Xuyên Thục này ăn no được đúng chứ?

Mà chuyện này bắt đầu thì dễ, nhưng kết thúc lại khó!

Trong trận thiên tai hơn mười năm trước, có một nhà giàu họ Lưu ở ngoại ô Tây Xuyên vì phát cháo mà đã táng gia bại sản. Về sau thực sự không còn tiền nữa, mới tuyên bố ngừng phát cháo, kết quả lại xảy ra chuyện.

Rất nhiều người dân nghe nói chỗ này phát cháo, đã đưa tất cả người thân từ những nơi rất xa xôi mà đuổi tới. Kết quả khi bọn họ tới nơi, nhà họ Lưu lại đột nhiên ngừng phát cháo, những người dân bị đói tới phát điên bèn xông vào trong nhà họ Lưu, cướp sạch hết nhà bọn họ, cả nhà họ Lưu cũng phải chịu tai họa.”

“Tiên sinh không phải là nhà họ Lưu, ai dám tấn công vào thương hội Kim Xuyên, nhân viên hộ tống sẽ dạy cho bọn họ cách làm người!” Nguyễn Đồng Khiết nói.

“Nguyễn chưởng quầy, vậy cô không biết khi người ta cực kỳ đói sẽ đáng sợ như thế nào rồi!” Chu Trần Thị tiếp lời: “Khi đó trong đầu bọn họ chỉ biết có ăn, ngay cả chết cũng không sợ đâu!”

“Đồng Khiết, cô đừng nói nữa, để nương nương nói hết đã.”

Kim Phi giơ tay ngăn Nguyễn Đồng Khiết còn đang muốn nói tiếp, ra hiệu cho Chu Trần Thị tiếp tục nói.

“Ta biết trong tay tiên sinh có tiêu cục Trấn Viễn, còn có cả quân Trấn Viễn. Nhưng ta cho rằng, tiên sinh cũng không mong muốn nhìn thấy quân Trấn Viễn đi đàn áp nạn dân đúng chứ?”

“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.

Cho dù tiêu cục Trấn Viễn hay quân Trấn Viễn, một khi xung đột với nạn dân, đều hoàn toàn đi ngược lại với ý định ban đầu của Kim Phi.

Đa số nạn dân đều có thể chất yếu ớt, nếu nhân viên hộ tống lỡ tay đánh chết nạn dân vậy thì bản chất của họ sẽ thay đổi.

“Vì vậy, cứu trợ thiên tai là việc làm ơn mắc oán, nếu tiên sinh thực sự có lòng thì ngài cứ giao lương thực lại cho quan phủ đi, để bọn họ làm là được.”

Chu Trần Thị thành khẩn nói: “Ngài thực sự không cần phải nhúng tay vào đâu.”

“Nếu có thể, sao ta lại không muốn trực tiếp đưa lương thực cho quan phủ cơ chứ?”

Kim Phi thở dài đáp: “Nhưng quan lại Đại Khang như thế nào, nương nương bà cũng biết đấy. Ta đưa lương thực cho bọn họ, cuối cùng rơi được vào tay người dân ba phần, ta cũng đã thắp hương cảm tạ rồi!”

Thật ra lúc trước Kim Phi cũng đã từng cân nhắc việc này.

Nhưng sau khi rời khỏi sơn trang Lục Thủy, y đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Bầu không khí chốn quan trường của Đại Khang quá đen tối, đến Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể thay đổi được điều này.

Hầu như tất cả các quan viên bị bắt ở sơn trang Lục Thủy, đều là thuộc hạ của anh ta.

Tây Xuyên có Khánh Hâm Nghiêu trấn giữ mà còn như vậy. Vậy những quận huyện, làng quê và trấn nhỏ ở xa xôi thì không cần nghĩ cũng biết.

Rất nhiều trưởng làng đều một tay che trời.

Kim Phi không dễ dàng gì mới lấy lại lương thực từ Giang Nam, nhưng y không muốn lũ sâu mọt đó được lợi, để bọn chúng đút vào túi riêng của mình.

“Cứu trợ thiên tai là một vũng lầy, xuống thì dễ mà lên thì khó, tiên sinh ngài phải suy nghĩ thật kỹ đấy!”

Chu Trần Thị thấy Kim Phi vẫn còn muốn cứu trợ thiên tại, bà ấy gần như bật khóc.

“Nương nương, cảm ơn bà!”

Kim Phi hành lễ của thư sinh với Chu Trần Thị.

Cho dù Chu Trần Thị xuất phát từ suy nghĩ gì, nhưng Kim Phi có thể nhìn ra được, bà ấy thực sự đang suy nghĩ cho y.

“Tiên sinh vẫn kiên trì muốn cứu trợ thiên tai đúng không?”

Chu Trần Thị đưa tay ra đỡ Kim Phi, bất lực hỏi.

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng ta không định trực tiếp phát cháo đâu.”

“Không phát cháo sao?” Chu Trần Thị sửng sốt: “Vậy cứu trợ thiên tai kiểu gì?”

Từ xưa đến nay, cho dù là phía quan phủ cứu trợ thiên tai hay dân gian cứu trợ thiên tai, đa số đều dùng cách phát cháo.

“Cho người con cá không bằng dạy người ta cách bắt cá. Ta đang chuẩn bị cho các nạn dân một công việc.” Kim Phi đáp

“Tiên sinh, ngài cần phải cẩn thận!”

Nghe Kim Phi nói vậy, trong lòng Nguyễn Đồng Khiết cũng trở nên lo lắng.

Đời trước Kim Phi có xem một vài tin tức. Ở một vài nơi còn lạc hậu, người dân địa phương đã quen với sự giúp đỡ của người khác, hình thành lên ý nghĩ không làm việc cũng sẽ không chết đói, ngày ngày đều không làm gì cả, chỉ đợi chính phủ phân phát lương thực cứu trợ.

Kim Phi không muốn lại nhìn thấy cảnh này ở Xuyên Thục.

Vì vậy Kim Phi vẫn luôn không chủ động làm từ thiện, mà mở công xưởng để người dân có việc làm để nuôi sống bản thân cũng như nuôi sống gia đình.

Nhưng phạm vi của đợt thiên tai này quá rộng, không phải là một quận một huyện, mà là cả đất Xuyên Thục này.

Số người cộng lại không thể nào đếm xuể được.

Dù có mở nhiều công xưởng hơn nữa cũng không thể nuôi sống được nhiều người như thế!

“Tiên sinh, Nguyễn chưởng quầy nói đúng đấy. Đây không phải là chuyện nhỏ, ngài phải cân nhắc thật kĩ!”

Chu Trần Thị vội vàng tán thành nói: “Những người bị nạn lần này không phải là ít, ngài lấy đâu ra nhiều công việc cho bọn họ làm như vậy chứ?”

“Không có việc làm, vậy thì ta sẽ tạo ra việc làm.”

Kim Phi đáp: “Tiếp theo ta sẽ mở công xưởng và mỏ ở khắp Xuyên Thục này…”

“Vậy cũng không dùng hết được nhiều người như vậy!” Nguyễn Đồng Khiết lo lắng nói.

“Cô nghe ta nói hết đã.” Kim Phi tiếp tục nói: “Ngoại trừ mở công xưởng, ta cũng đã bàn bạc xong với điện hạ và Khánh đại nhân rồi, sẽ thuê nạn dân xây dựng cầu, trùng tu công trình thủy lợi. Như vậy sẽ cần nhiều người dân hơn rồi!”

“Tiên sinh, sửa đường xây cầu, trùng tu công trình thủy lợi đều là việc của quan phủ, ngài đang có ý đồ gì vậy?”

Chu Trần Thị hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Kim Phi.

“Không có ý đồ gì cả, chỉ là muốn giúp những nạn dân sẵn lòng dốc sức lực, tìm ra con đường sống mà thôi.”

Kim Phi đáp.

Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp khắp thiên hạ.

Bây giờ Kim Phi đã hoàn toàn có chỗ đứng ở Đại Khang này, không cần phải tiếp tục buồn phiền về an nguy, kế sinh nhai của mình nữa. Nếu y muốn, bây giờ y có thể sống một cuộc sống xa hoa với vợ và thê thiếp xinh đẹp.

Nhưng y không cam lòng.

Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của những tên phú hào, phú thương giàu có đó ở sơn trang Lục Thủy.

Y không muốn giống như những tên phú hào đó, trở lên béo ị và làm nô lệ cho dục vọng.

Buồn nôn!

Vì vậy y mới càng thêm kiên định với suy nghĩ lúc trước.

“Tiên sinh, thứ cho ta ngu muội, không biết tại sao ngài nhất định phải làm như vậy, ta muốn hỏi tiên sinh một câu.”

Chu Trần Thị thấy Kim Phi đã hạ quyết tâm, đành bất lực hỏi: “Sửa đường xây cầu, trùng tu công trình thủy lợi đều là những công trình lớn, tiền của ngài liệu có đủ không?”

“Đây chính là lý do mà ta tìm Linh Lung cô nương tới đây.”

Kim Phi quay đầu về phía Chu Linh Lung: “Bên phía tiền trang đã chuẩn bị như thế nào rồi, có thể huy động được bao nhiêu người?”

Trước khi y rời khỏi Tây Xuyên, đã cố ý đào tạo Chu Linh Lung, chuẩn bị đưa cô ấy lên kinh thành để lập tiền trang.

Sau đó, Kim Phi đi Giang Nam rồi lại đi Đông Hải, cộng thêm tình hình còn nhiều điều còn chưa rõ nên chuyện này cũng đành bỏ ngỏ.

Nhưng Chu Linh Lung vẫn luôn dựa theo những yêu cầu của Kim Phi, đào tạo những nhân tài có liên quan.
Chương 653: Cho vay có lãi

Tiền trang Kim Xuyên thành lập không được bao lâu, Kim Phi và Cửu công chúa đã bị quyền quý tính kế đuổi đi, Khánh Hâm Nghiêu cũng bị cắt chức.

Nhóm thương nhân vừa thấy tình thế không ổn, chẳng những không dám tích trữ tiền riêng nữa mà còn phải xử lý hết toàn bộ số tiền đã gửi trước đây.

Cho dù như thế Kim Phi vẫn viết thư bảo Chu Linh Lung mở thêm nhiều chi nhánh nữa, và bảo Chu Du Đạt tổ chức cho dân chúng gửi tiền.

Lúc đầu Chu Du Đạt còn cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trong tay dân chúng có thể có được mấy đồng chứ?

Tiền gửi còn không bằng tiền thuê mặt bằng và tiền công nhân viên của thương hội Kim Xuyên nữa.

Nhưng Kim Phi đã yêu cầu như thế, Chu Linh Lung lại thúc giục mãi, Chu Du Đạt chỉ có thể làm theo.

Hiện tại tiền trang Kim Xuyên ở Tây Xuyên, cả lớn cả nhỏ cộng lại có bảy cơ sở.

Chu Du Đạt không hiểu dụng ý của Kim Phi, nhưng Chu Linh Lung lại biết. Kim Phi muốn cô ấy xây dựng tiền trang là vì muốn rèn luyện năng lực nghiệp vụ của nhân viên công tác.

Cho nên trong khoảng thời gian Kim Phi không ở đây, Chu Linh Lung giống như Đường Tiểu Bắc lúc trước, đến chỗ bọn buôn người mua rất nhiều nô bộc thông minh và biết chữ, mang về huấn luyện.

Điểm khác nhau của Chu Linh Lung và Đường Tiểu Bắc chính là khi trước ở Quảng Nguyên, Đường Tiểu Bắc chỉ mua nô bộc nữ.

Bởi vì lúc đó Kim Phi vẫn chưa có tiền, nô bộc nữ lại rẻ, chỉ cần tốn chút tiền là đã mua được một đám.

Lúc xây dựng tiền trang, Kim Phi đã không còn thiếu tiền nữa, cho nên phạm vi lựa chọn của Chu Linh Lung đã lớn hơn nhiều.

Biết Kim Phi sẽ nhanh chóng cần dùng đến những người này, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần biết chữ biết số, cô ấy sẽ mua hết.

Dân chúng được Chu Du Đạt tổ chức đi gửi tiền chính là công cụ để chưởng quầy tiền trang tương lai rèn luyện tay nghề.

Hiện tại, đã đến lúc kiểm nghiệm kết quả huấn luyện rồi.

“Thời gian hơi ngắn, kết quả huấn luyện không lý tưởng lắm, miễn cưỡng có thể ra ngoài làm chưởng quầy, nắm giữ tuyến đầu chỉ có ba mươi lăm người, hơn hai trăm người còn lại vẫn cần huấn luyện.” Chu Linh Lung nói.

“Nhiều vậy sao?” Kim Phi hơi bất ngờ.

Tiền trang mới mở, nghiệp vụ rất đơn giản, cơ bản chỉ có nghiệp vụ nạp và rút tiền.

Cho nên yêu cầu của Kim Phi đối với chưởng quầy không cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán cơ bản là được, nhưng Chu Linh Lung có thể bồi dưỡng được nhiều người trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, điều này khiến Kim Phi rất bất ngờ.

Người đọc sách ở Đại Khang phần lớn đều nhằm mục tiêu thi đỗ công danh, phụ nữ học chữ cũng là vì văn hay chữ tốt, người quan tâm đến tính toán không nhiều lắm.

“Nếu chỉ mua người biết chữ thôi thì hơi khó, cho nên mẹ ta đã giúp đỡ nghĩ cách khác.”

Chu Linh Lung nói: “Có rất nhiều đứa bé xuất thân từ nhà thương nhân, hàng quán, tuy rằng không biết chữ nhưng biết tính toán, lại thông minh lanh lợi, mẹ ta bảo ta mua hết bọn chúng về rồi dạy bọn chúng đọc chữ là được.”

Năm nay là năm thiên tai, rất nhiều tiểu thương sống không nổi, bán con rất nhiều, mua bọn trẻ không những giá rẻ mà lại dạy bảo rất nhanh.

Sau này có một vài tiểu thương nghe được chuyện này còn đặc biệt đưa con cái đến chỗ ta, chỉ mong con cái có một con đường sống.”

“Vẫn là nương nương có nhiều cách.”

Kim Phi xúc động nói.

Thật ra dạy người ta tính toán có nhiều lúc còn khó hơn dạy chữ.

Hơn nữa người lúc trước đã từng đọc sách, phần lớn đều là nhà có điều kiện, không bằng những đứa bé xuất thân từ nhà kinh doanh nhỏ có thể chịu khổ, cũng không thông minh bằng những đứa trẻ gia đình kinh doanh.

“Tiêu chuẩn đánh giá của cô là gì?” Kim Phi tiếp tục hỏi.

“Tiêu chuẩn đánh giá là để bọn họ tự mình quản lý một tiền trang, nếu mười ngày không có vấn đề gì coi như ưu tú, bảy ngày không xảy ra vấn đề gì thì xem như đủ tư cách.”

“Tiêu chuẩn cao thật.” Kim Phi hơi gật đầu, hỏi: “Nếu hạ thấp tiêu chuẩn một chút thì sao? Ví như năm ngày không xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu người?”

“Nếu tính theo năm ngày không có chuyện gì thì có một trăm bốn mươi hai người.”

Chu Linh Lung không xem sổ sách, lên tiếng đáp ngay: “Số còn lại đều là ba ngày không xảy ra chuyện gì, nếu chỉ ba ngày mà cũng không kiên trì nổi thì đều bị loại bỏ.”

“Bình thường bọn họ cần xử lý những việc gì?”

“Chuyển, gửi tiền hằng ngày, quản lý tiền trang đều là những việc thường ngày ở tiền trang.”

“Tiếp theo cần phải giao việc cho bọn họ làm, đơn giản hơn việc quản lý tiền trang nhiều, có thể ba ngày không gặp vấn đề gì là được rồi.”

Kim Phi ngẩng đầu nhìn Chu Linh Lung, ánh mắt tràn ngập vui mừng và khen ngợi: “Cực khổ rồi, gần đây bận lắm đúng không? Đợi bận xong giai đoạn này, ta cho cô một kỳ nghỉ dài, nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”

Lúc nãy Kim Phi không để ý, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện Chu Linh Lung gầy hơn lúc trước một chút.

Khi đó cô ấy vừa được cứu ra từ chỗ bọn buôn người, giờ còn gầy hơn lúc đó...

Kim Phi không hỏi cũng biết vì bồi dưỡng những người này Chu Linh Lung khẳng định đã tốn rất nhiều tâm lực.

“Không cực khổ, đều là chuyện thuộc bổn phận.”

Chu Linh Lung vuốt tóc, mỉm cười lắc đầu.

“Tiên sinh, ngài đừng trách bà già này nhiều chuyện, ta có thể hỏi rốt cuộc ngài có dự định gì không?”

Chu Trần Thị thấy Kim Phi và Chu Linh Lung dứt lời, gấp gáp hỏi lại.

“Dự định của ta rất đơn giản, chính là lập khoản cho vay có lãi!” Kim Phi nói.

“Cho vay có lãi?” Chu Trần Thị lần đầu tiên nghe thấy từ này, do dự một lát, hỏi: “Cho vay có lãi là gì?”

“Chính là ta sẽ bảo tiền trang cho dân chúng vay tiền mua lương thực trước, đợi bọn họ qua được cửa ải khó trong năm nay, sau đó sẽ trả cả vốn lẫn tiền lãi cho tiền trang.” Kim Phi giải thích.

“Vậy tiên sinh định thu lãi bao nhiêu?”

“Thời gian cho vay không giống nhau, lãi sẽ không giống nhau.”

Kim Phi lấy một tờ giấy trắng trên bàn: “Ta căn cứ vào thời gian dài ngắn đặt ra lãi suất, các ngươi xem thử xem có hợp lý không?”

Chu Trần Thị, Nguyễn Đồng Khiết nhanh chóng nghiêng đầu qua xem.

Chu Linh Lung cũng nhìn lướt qua, sau đó không nhìn nữa.

Lãi suất này là lúc trước cô ấy và Kim Phi đặt ra, cô ấy hiểu rất rõ về nó.

“Tiên sinh, ngài...lãi suất này cũng thấp quá rồi.”

Chu Trần Thị trợn mắt nhìn.

Thời kỳ phong kiến, địa chủ cướp lương thực của tá điền, mặc kệ đấu lớn hay đấu nhỏ, lãi suất đều cao đáng sợ.

Ở thời kỳ gieo hạt mượn lương thực của địa chỉ, đợi đến mùa thu hoạch số đó tăng gấp bao nhiêu còn phải xem lương tâm của địa chủ.

Có một số rất độc ác, lãi đội thêm lãi, lương thực một quý của tá điền trả cho địa chủ còn chưa đủ.

Còn lãi suất Kim Phi đặt ra, thật sự quá thấp so với địa chủ.

“Nếu đã cho dân vay lấy lãi, lãi suất đương nhiên không thể cao quá, nếu không chẳng phải sẽ thành cho vay nặng lãi à?” Kim Phi cười đáp.

“Nhưng thế này thì thấp quá, có bảo đảm chi trả của tiền trang không?”Chu Trần Thị hỏi: “Trên thương trường, làm việc không có lợi ích không thể tồn tại lâu dài.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lãi suất này con và tiên sinh đã tính toán rồi, sẽ không phải lỗ đâu.”

Chu Linh Lung nói: “Hơn nữa lúc trước tiên sinh từng nói với con, lãi suất không phải cố định, nơi khác nhau, thời gian khác nhau, lãi suất có thể thay đổi.”

Tiền trang đều là do Kim Phi tham khảo theo mô hình ngân hàng kiếp trước, hơn nữa lãi suất y đưa ra cao hơn ngân hàng kiếp trước, còn không cần tiền lãi chuyển, gửi tiền, khả năng lỗ vốn rất nhỏ.

Nếu thật sự ngay cả cân bằng thu chi cũng không làm được thì y sẽ lại đặt ra mức lãi suất khác là được.
Chương 654: Tiền ở đâu ra?

“Tiên sinh và Linh Lung đã tính toán ổn thỏa thì ta không hỏi nhiều nữa, ta vẫn còn một vấn đề, cứu trợ thiên tai là công trình lớn, tiên sinh đủ tiền không?”

Chu Trần Thị nói: “Cho vay có lãi như một cánh cửa, một khi cánh cửa mở ra, tiền sẽ chảy ra như nước, đến lúc đó muốn đóng cũng không đóng được!”

“Ta sẽ không mở các khoản vay ở Xuyên Thục cùng một lúc, mà sẽ lấy những khu bị ảnh hưởng nặng nề nhất quanh Tây Xuyên làm thí điểm, nếu khả thi thì sẽ quảng bá rộng rãi, còn nếu không thì tạm thời dừng lại.”

Kim Phi nói: “Hơn nữa, hôm nay Công chúa điện hạ bắt được một nhóm quyền quý, bọn họ có căn cơ thâm sâu, lương thực lấy được cộng lại còn nhiều hơn so với chúng ta, hẳn là có thể duy trì được.”

Đây cũng là lý do Kim Phi dám mở dịch vụ cho vay có lãi”.

“Điện hạ bắt bọn quyền quý tích trữ lương thực ư? Bắt được bao nhiêu?”

Hai mẹ con Chu Trần Thị và Nguyễn Đồng Khiết đều kinh hoảng.

Ba người bọn họ cũng được xem là nhân vật cấp cao của thương hội Kim Xuyên ở Tây Xuyên, nên từ lâu bọn họ đã biết chuyện bọn quyền quý tích trữ lương thực.

Nhưng việc Cửu công chúa bắt bọn quyền quý ở Khánh phủ, chưa được truyền ra ngoài.

Ba người biết Kim Phi đến Tây Xuyên, nên vẫn chờ ở thượng hội, vì thế còn chưa biết tin này.

“Bắt hết từ trên xuống dưới rồi, bao gồm cả những kẻ tay sai giúp bọn họ khống chế bọn thổ phỉ.” Kim Phi nói.

“Tốt quá, cuối cùng cũng có người trừng trị đám khốn kiếp này!”

Mấy ngày trước Nguyễn Đồng Khiết có việc phải ra khỏi thành, cũng chứng kiến tình trạng bi thảm ngoài thành, cô ấy cũng rất khinh thường việc quyền quý âm thầm nâng cao giá lương thực.

“Thế lực sau lưng đám người này không nhỏ, Cửu công chúa bắt bọn chúng, cũng chưa chắc lấy được lương thực.”

Chu Trần Thị không lạc quan như Nguyễn Đồng Khiết.

Bà ấy đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện hơn, chín chắn hơn, biết rõ thế lực sau lưng đám quyền quý đại diện cho điều gì.

“Nương nương, có thể bà chưa biết, có một thi thể của tên quyền quý bị treo ở cửa thành Bắc.” Kim Phi nói.

“Lần này Công chúa điện hạ thật tàn nhẫn, dám trở mặt với đám quyền quý luôn ư?”

Hai mắt Chu Trần Thị mở to.

“Bây giờ đã thế này, không trở mặt cũng không được nữa, nếu cứ tiếp tục, không biết Xuyên Thục phải chết bao nhiêu người nữa!”

“Cửu công chúa làm như vậy, sẽ đắc tội với nhiều quyền quý, cô ấy chịu được áp lực từ kinh thành sao?”

“Tạm thời bỏ qua chuyện kinh thành, cứu trợ thiên tai trước rồi nói sau.”

Mặc dù Kim Phi không hiểu chuyện triều đình, nhưng y biết giết nhiều quyền quý như vậy, cướp luôn lương thực của bọn chúng thì có ý nghĩa gì.

Nhưng y không thể quan tâm được nhiều như vậy.

Bằng không, chờ đến khi Cửu công chúa tranh luận với đám quyền quý xong, mọi người đã chết đói hết rồi.

Cục diện bây giờ, phải giải quyết nhanh chóng.

Đám tay sai của bọn quyền quý và thủ hạ khống chế lương thực đều rơi vào tay Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi tin Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu có thể lấy được hết lương thực trong tay bọn chúng, không dư lại chút nào.

Mà những lương thực này sau khi giao cho Kim Phi, y sẽ phân chia để cứu trợ thiên tai.

“Tiên sinh, ngài và công chúa điện hạ thật là... thật là...”

Chu Trần Thị không biết nên nói Kim Phi và Cửu công chúa như thế nào.

Cách làm của hai người quá táo bạo, hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc ngầm của đám quyền quý.

Sau việc này, họ chắc chắn sẽ bị toàn bộ đám quyền quý loại trừ.

“Mạo hiểm lớn như vậy, còn muốn mang toàn bộ tài sản của mình vào đó, đến lúc đó người dân không trả lương thực cho ngài, đừng nói là kiếm tiền, đến cả vốn cũng không thu hồi được”.

Nguyễn Đồng Khiết khôi phục tinh thần, cảm thấy không đáng thay Kim Phi: “Ngài có ý đồ gì?”

“Ý đồ là để yên lòng.” Kim Phi nói: “Tiền không còn, chúng ta còn có thể kiếm, nhưng người không còn, thì hối hận cũng đã muộn.”

“Tiên sinh, đôi khi ngài không thể nghĩ quá tốt về người khác, ngài tốt bụng, không có nghĩa là mọi người đều tốt bụng.”

Chu Trần Thị nhắc nhở: “Trên thế gian này, thứ khó dò xét nhất chính là lòng người, ngài và công chúa điện hạ thương xót bách tính, sẵn sàng cho họ vay tiền và lương thực, nhưng một khi khoản vay có lãi được mở, thì không chỉ một, hai nhà mượn lương thực của ngài, mà cả hàng chục triệu người.

Đến lúc đó, nếu có người đi đầu không chịu trả, thì sẽ có nhiều người noi theo, chẳng lẽ ngài đến từng nhà để đòi sao?”

“Lo lắng của nương nương rất có lý, chuyện này ta nghĩ thế này.”

Kim Phi nói: “Đầu tiên, lương thực mà ta đưa cho dân chúng, đa số sẽ tính vào tiền công, chẳng qua là ứng trước cho họ mà thôi, mỗi lần cho sẽ không cho nhiều, dù có người ôm lương thực bỏ chạy, tổn thất cũng không lớn.

Hơn nữa, nếu bây giờ họ chạy, thì có thể chạy đi đâu được chứ?”

“Đây cũng là một cách, nếu có thể kiếm sống bằng cách làm việc, ta tin rằng không ai vì một ít lương thực, mà kéo cả nhà đi tha hương biệt xứ.”

Chu Trần Thị gật đầu: “Chỉ là nhìn từ góc độ kinh doanh, ta vẫn cảm thấy tiên sinh làm như vậy là quá bốc đồng, không kiếm được tiền...”

Nói đến đây, bà ấy đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi tiên sinh, bà lão này không nên nghi ngờ quyết định của ngài, chẳng qua là thói quen làm ăn, ý nghĩ tầm thường, ngài đừng giận.”

“Nương nương, bà đang suy nghĩ cho ta, sao ta có thể giận chứ? Không chỉ không giận, mà còn thấy vô cùng may mắn vì đã đưa bà trở về từ Giang Nam!”

Kim Phi chân thành nói: “Trong nhà có người già, như có báu vật! Bà nói đúng, làm ăn mà không có lãi thì sẽ không tồn tại được lâu! Ta là người lý tưởng hóa, không biết nhiều về làm ăn, nếu sau này bà cảm thấy ta làm gì sai, cứ nói thẳng cho ta biết, ta nhất định sẽ cân nhắc ý kiến của bà một cách nghiêm túc!”

Nói xong y còn quay sang dặn dò Đại Lưu: “Từ giờ trở đi, nếu nương nương đến tìm ta, không được ngăn cản.”

Kim Phi không phải đang ra vẻ, mà là muốn chiêu mộ Chu Trần Thị từ tận đáy lòng.

Y là chàng trai học khoa học và kỹ thuật, có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào công nghệ, tạo ra những sản phẩm đi trước thời đại.

Khi y xuất hiện đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, ngành công nghiệp của Đại Khang chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng, ưu thế của y sẽ ngày càng nhỏ đi.

Tuy Đường Tiểu Bắc kinh doanh giỏi hơn y, nhưng vẫn còn quá trẻ, thường suy nghĩ không thấu đáo.

Mà Chu Trần Thị vừa vặn bổ sung cho khuyết điểm này.

Bà ấy có kinh nghiệm phong phú, lại rất bình tĩnh, hơn nữa còn có khát khao chứng minh năng lực, gặp phải vấn đề sẽ đứng lên nói, chứ không mù quáng lấy lòng.

Tuy ngoài miệng bà ấy nói mình già nhưng kỳ thực tuổi tác cũng không già lắm, đang ở độ tuổi sung sức nhất của cuộc đời.

Xét về mọi mặt, đây là một nhân tài đáng được chiêu mộ.

Để mời chào một người không thể chỉ hô mỗi khẩu hiệu, mà còn phải có lợi ích thật.

Dặn dò Đại Lưu xong, Kim Phi quay sang nhìn Nguyễn Đồng Khiết.

“Quay về hỏi thăm tin tức, xem ai đang sở hữu nhà cũ của nhà họ Chu, tìm cách mua nó, trả lại cho nương nương.”

“Nhà cũ nhà họ Chu ở trong tay nhà họ Mạc, ta sẽ tìm người đến nhà họ Mạc để thương lượng.”

Nguyễn Đồng Khiết vội gật đầu.

“Cảm ơn tiên sinh!”

Chu Trần Thị nghe vậy, hai mắt chợt đỏ hoe, vừa nói vừa kéo Chu Linh Lung quỳ xuống trước mặt Kim Phi, nhưng đã bị Kim Phi giữ lại.

Quả thật Chu Trần Thị là một người phụ nữ dám nghĩ dám làm, hơn nữa còn có năng lực.

Mới đầu, nhà họ Chu buôn bán mở quán rượu, về cơ bản đều là bà ấy đứng phía sau xử lý.

Chỉ là sinh nhầm thời, sinh ở nơi trọng nam khinh nữ này, nên bà ấy chỉ có thể đứng phía sau, có đôi lúc sẽ bị chồng bác bỏ ý kiến.

Mãi cho đến khi gặp Kim Phi, Kim Phi bảo bà ấy phụ trách xây quán trà, bà ấy mới cảm thấy cuối cùng đã tìm được nơi thể hiện bản lĩnh của mình.
Chương 655: Hiểu ra

Đêm lần trước, sau khi gặp Kim Phi về, Chu Trần Thị bị kích động nửa đêm không ngủ được.

Trong đầu tính toán làm sao để quán trà hoạt động tốt hơn, chứng minh năng lực của mình ở trước mặt Kim Phi.

Chu Linh Lung đã lấy được sự tín nhiệm của Kim Phi, nếu như bà ấy cũng nhận được sự tín nhiệm của Kim Phi thì bọn họ sẽ có cơ hội lấy lại nhà cũ của nhà họ Chu.

Đáng tiếc quán trà còn chưa kịp mở lại, Kim Phi đã đi rồi.

Chu Trần Thị vì thế mà đau lòng không nguôi, thậm chí còn cho rằng Kim Phi bảo bà ấy mở lại quán trà cũng chỉ là nói qua loa mà thôi.

Nhưng bây giờ, thái độ của Kim Phi khiến cho bà ấy lấy lại được hy vọng lần nữa.

“Nếu tiên sinh tín nhiệm ta, thì ta xin phép nói thẳng.”

Chu Trần Thị nói: “Ta vẫn cảm thấy, xây dựng cầu đường, trùng tu thuỷ lợi là bất khả thi, đầu tư lớn, rủi ro cao, lợi nhuận lại quá ít, thật sự không có lợi.”

“Ta cũng thấy là không có lợi.” Nguyễn Đồng Khiết cũng nói phụ hoạ theo.

“Về điểm này, ta và Cửu công chúa cũng đã cân nhắc rồi, ở làng Tây Hà chúng ta đã đạt được thoả thuận.”

Kim Phi nói: “Tiền để trùng tu thuỷ lợi sẽ do Cửu công chúa kiếm được từ những quý tộc mua lương thực, còn ta phụ trách tiền vốn mở công xưởng và xây dựng cầu đường.

Những cầu đường do thương hội Kim Xuyên tu sửa sẽ cho thu lệ phí trong 50 năm, dùng để lấy lại vốn và phí bảo trì hằng ngày.

À, nói đến việc này, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với nương nương, cứ cách mười dặm, ta chuẩn bị xây dựng một quán trọ ở hai bên đường, sử dụng cho việc nghỉ ngơi của các thương nhân, lữ khách, cũng là đồn trú của nhân viên hộ tống, phụ trách sự an toàn trong bán kính mười dặm.

Nương nương có kinh nghiệm quản lý quán rượu, chuyện này e là phải phiền bà để tâm hơn”.

“Xây quán trọ, thu lộ phí để lấy lại vốn? Tiên sinh, ngài để cho ta suy nghĩ một lát.”

Những lời này của Kim Phi chứa lượng thông tin quá lớn, trong lúc nhất thời Chu Trần Thị không tiếp thu được.

Trước giờ những người thu lộ phí ở Đại Khang, chỉ có thổ phỉ.

Bây giờ Kim Phi không những muốn tu sửa cầu đường mà còn muốn thu lộ phí, xây quán trọ để thu hồi vốn.

Việc này trước giờ chưa từng xuất hiện ở Đại Khang.

Kim Phi cũng không hối thúc, tự tay rót cho Chu Trần Thị một ly trà, để cho bà ấy từ từ suy nghĩ.

Ở bên cạnh, Nguyễn Đồng Khiết và Chu Linh Lung cũng khẽ nhíu mày.

Nguyễn Đồng Khiết đang suy nghĩ chuyện này có thực hiện được hay không còn Chu Linh Lung đã lấy giấy bút ra bắt đầu tính toán.

Một lúc sau, Chu Trần Thị một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.

“Tiên sinh, biện pháp mà ngài nói, chưa từng có trong lịch sử, ta thật sự không nắm chắc.”

Chu Trần Thị hỏi: “Ngài nói thật với ta, ngài đã nắm chắc phần lớn rồi sao?”

“Chắc là khoảng chừng… năm mươi phần trăm.”

Kim Phi nói: “Nếu muốn làm giàu, trước tiên phải sửa đường, sửa đường không chỉ có thể thu lộ phí, mà còn có thể kích thích việc buôn bán phát triển ở Xuyên Thục, đối với thương hội Kim Xuyên chúng ta cũng là việc tốt.”

“Kích thích buôn bán phát triển?”

Chu Trần Thị lại nghe được một từ ngữ hoàn toàn xa lạ.

Nhưng bà ấy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà khiêm tốn hỏi: “Có nghĩa là gì? Xin tiên sinh chỉ bảo.”

“Nói thế này đi, tiền công mà người dân kiếm được từ việc sửa đường, nếu có thể thỏa mãn đủ nhu cầu ấm no thì có phải bọn họ sẽ mua những đồ dùng hằng ngày khác, ví dụ như dao phay, lưỡi liềm, cán cuốc các loại không?” Kim Phi hỏi.

“Vật dụng bằng sắt có thể là đồ vật gia truyền, hơn nữa còn thường xuyên dùng đến, quả thật nếu như dân chúng có tiền họ sẽ mua vật dụng bằng sắt đầu tiên.”

Chu Trần Thị gật đầu, hơn nữa bà ấy còn hiểu được ý của Kim Phi, nói tiếp: “Vật dụng bằng sắt của thương hội Kim Xuyên chúng ta vừa tốt vừa rẻ, dân chúng rất có thể sẽ chọn vật dụng bằng sắt của nhà chúng ta.”

“Không chỉ vật dụng bằng sắt, chờ khi xử lý xong nạn thiên tai, ta sẽ trở về nghiên cứu thêm nhiều công cụ cùng với những loại hàng hoá khác, phấn đấu để mỗi quán trọ đều trở thành một tiệm tạp hoá kim khí, để dân chúng không cần đến huyện phủ vẫn có thể mua được muối ăn, lương thực và những thứ khác mà mọi người cần trong cuộc sống.”

Kim Phi nói: “Như vậy tiền mà thương hội chúng ta kiếm được, không phải có thể thuê được nhiều dân chúng đi tu sửa đường hơn sao? Xây được nhiều công xưởng, thuê được nhiều công nhân hơn sao?

Dân chúng kiếm được tiền, sẽ không chỉ mua vật dụng bằng sắt mà còn mua những thứ khác nữa. Dân chúng mua thịt, bán thịt có phải cũng kiếm được tiền không? Bán thịt kiếm tiền xong có thể mua được trang sức cho vợ đúng không? Bán trang sức kiếm tiền xong còn có thể mua mấy thước vải bố để may quần áo cho con cái đúng không?

Dân chúng có tiền trong tay, thì thị trường mới có thể đi lên, chúng ta mới kiếm được càng nhiều tiền.

Cho nên việc sửa đường không chỉ thương hội Kim Xuyên chúng ta được lợi, những thương nhân khác cũng sẽ được lợi, Xuyên Thục sẽ nhanh chóng trở thành một vùng kinh tế thuận lợi, đây chính là kích thích buôn bán phát triển.”

“Thì ra là vậy!”

Chu Trần Thị bừng tỉnh, sau đó khâm phục nói: “Chẳng trách điện hạ lại coi trọng tiên sinh như vậy, tiên sinh rất có tài trị quốc, ở Tây Xuyên thật quá lãng phí tài năng.”

“Nương nương quá khen rồi.” Kim Phi khoát tay.

Những đạo lý mà y nói, bất kỳ một học sinh trung học nào ở kiếp trước đều hiểu.

Chẳng quá là y may mắn, quen biết được với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nên mới có cơ hội để thực hiện.

“Là tiên sinh quá khiêm tốn.”

Chu Trần Thị thấy vậy càng khâm phục: “Ta bây giờ mới biết khoảng cách giữa ta với tiên sinh như thế nào, ta chỉ thấy mỗi ba tấc đất trước mặt, còn tiên sinh lại suy tính đến cả thiên hạ, chẳng trách tiên sinh lại có thể làm ăn lớn như vậy!”

“Nương nương bà tung hô thêm mấy câu nữa thì ta sẽ bay lên tận trời đấy.”

Kim Phi được khen cũng hơi đỏ mặt.

“Không phải nịnh hót tiên sinh, ta thật sự thấy bội phục.”

Chu Trần Thị nói: “Trước đây ta còn không nghĩ ra, nhưng vừa rồi nghe tiên sinh giải thích, ta đã hiểu.

Hiện tại khắp nơi đều có trộm cướp hoành hành, đường núi cũng rất khó đi, nếu như tiên sinh sửa đường xong, còn cứ cách mười dặm xây một quán trọ, phái nhân viên hộ tống bảo vệ an toàn, con đường kinh doanh này khẳng định sẽ hồi sinh, việc làm ăn của quán trọ cũng sẽ tốt hơn.

À, tiên sinh, trên con đường kinh doanh này chỉ có chúng ta mới có thể xây quán trọ, hay là tất cả mọi người đều có thể xây?”

“Chúng ta là người sửa đường, dĩ nhiên là chỉ có chúng ta mới có thể xây.” Kim Phi nói: “Người khác muốn xây cũng phải đưa tiền cho chúng ta!”

Thật ra Kim Phi nói những điều này, đều là tham khảo từ các tuyến đường và trạm dừng phục vụ ở kiếp trước.

Trạm dừng phục vụ ở trên đường, ai muốn làm cũng làm được sao?

Kim Phi quyết tâm cố gắng thúc đẩy cứu giúp thiên tai, không chỉ là vì không thể đứng nhìn dân chúng gặp nạn, mà cũng là suy nghĩ cho mình.

Nếu là bình thường, việc xây đường kinh doanh, xây quán trọ, thậm chí xây dựng nhà xưởng ở khắp nơi đều sẽ phải chịu áp lực đến từ mọi mặt.

Nếu như y tìm Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đến giúp đỡ cũng sẽ nợ ân tình của họ.

Nhưng bây giờ làm như vậy, để cứu giúp nạn thiên tai, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng sẽ chủ động giúp Kim Phi giải quyết hết tất cả phiền toái, ngược lại còn nợ ân tình của y.

Còn về những dự án thuỷ lợi tốn kém nhất, mất nhiều thời gian nhất, lại ít lợi nhuận nhất, Kim Phi đều không phụ trách một dự án nào, tất cả đều giao cho Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.

Với sự thông minh của Cửu công chúa, đương nhiên sẽ hiểu được ý định của Kim Phi.

Nhưng việc trùng tu thuỷ lợi thuộc về công trình dân sinh, vốn là chuyện của quan phủ, Cửu công chúa cũng đành chịu.

Kim Phi sẵn sàng khởi xướng việc cho vay có lãi, xây dựng công xưởng, bắc cầu sửa đường, cũng coi như là đã cố hết sức rồi.

“Chỉ có chúng ta mới có thể kinh doanh mở quán trọ ở bên đường, đây chính là kinh doanh độc quyền, đừng nói là chất lượng cao giá thành rẻ, nếu giá có đắt hơn những chỗ khác một tí thì việc kinh doanh chắc chắn sẽ không lỗ! Còn có thể thu lộ phí 50 năm…”

Chu Trần Thị càng nói càng phấn khích: “Tiên sinh, bây giờ ta mới hiểu ra, ngài thật sự quá cao tay!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom