-
Chương 656-660
Chương 656: Chưa gặp người đàn ông nào thẳng thắn như vậy
Cuối cùng Chu Trần Thị cũng cảm thấy yên tâm khi biết Kim Phi đã có một kế hoạch hoàn chỉnh.
Đã đến giờ cơm, Kim Phi giữ hai mẹ con họ lại cùng ăn tối ở thương hội Kim Xuyên.
Trong lúc đó, Chu Trần Thị lại nhắc bổ sung vài chi tiết, Kim Phi đều ghi nhớ.
Trước đó Kim Phi khá xem trọng Chu Linh Lung, chuẩn bị cho cô ấy hai nhân viên hộ tống nữ, phụ trách công việc bảo vệ.
Qua cuộc nói chuyện hôm nay, Kim Phi cũng nhận ra tầm quan trọng của Chu Trần Thị.
Vì sự an toàn của hai mẹ con, Kim Phi lại cử một nhóm nhân viên hộ tống bảo vệ cả nhà họ.
Điều này khiến Chu Trần Thị vô cùng biết ơn, dẫn Chu Linh Lung cảm kích rời đi.
Tiễn hai mẹ con đi, Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, tài liệu Nguyễn Đồng Khiết để lại cho y còn nhiều hơn làng Tây Hà, hơn nữa chuyện cứu trợ thiên tai cũng phức tạp, Kim Phi bận rộn đến tận nửa đêm mới xong.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mở, y lại dẫn theo người ra khỏi thành.
Chu Du Đạt vẫn đang giúp Kim Phi xây dựng nhà máy, nhưng dạo gần đây do những khó khăn mà thái giám và các quyền quý lực gây ra, các công trường đều đình công, Kim Phi cần phải đưa ra quyết định trong rất nhiều việc.
Kim Phi vừa rời khỏi căn cứ thương hội Kim Xuyên không lâu, Khánh Mộ Lam dẫn người tìm đến.
Tiếc là lúc đó Kim Phi đã ra khỏi thành, cô ấy lại đến muộn một bước.
Kim Phi bận việc ở ngoài thành đến lúc cửa thành sắp đóng mới trở về.
“Tiên sinh, sáng nay Khánh cô nương đến tìm ngài”.
Nguyễn Đồng Khiết nói: “Khánh cô nương nói, điện hạ bị bệnh rồi”.
“Bị bệnh?”, Kim Phi nhíu mày: “Có nặng không?”
“Hình như rất nặng, Khánh cô nương hôn mê đến nửa đêm mới tỉnh”.
“Hôn mê?”, Kim Phi sửng sốt: “Đại Lưu, chuẩn bị ngựa”.
Thật ra hôm qua lúc Cửu công chúa rời khỏi tiểu viện, Kim Phi đã cảm thấy vẻ mặt cô ấy hơi lạ.
Nhưng lúc đó cứ tưởng cô ấy đi đường dài nên mệt mỏi, không để ý quá nhiều, càng không ngờ lại hôn mê nghiêm trọng đến thế.
Không kịp vào nhà, đợi Đại Lưu dẫn ngựa đến, y lập tức cưỡi ngựa chạy đến Khánh phủ.
Người gác cổng Khánh phủ biết Kim Phi, vừa bảo người đi báo, vừa dẫn Kim Phi vào phòng khách.
“Lão nô đã cho người đi báo cho lão gia rồi, Kim tiên sinh đợi một lát”.
Hậu viện Khánh phủ không chỉ có Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa, mà còn có con cái và vợ của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi cũng không tiện xông vào, chỉ đành kiên nhẫn đợi.
Cũng may không để y đợi lâu, Khánh Hâm Nghiêu đã đến.
“Khánh đại nhân, điện hạ bị bệnh ư?”
“Ừ, Mộ Lam nói hôm qua điện hạ đi khỏi viện thì hôn mê, mãi đến nửa đêm mới tỉnh”.
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nhưng tiên sinh đừng lo lắng, ta đã tìm đại phu giỏi nhất Tây Xuyên đến khám rồi, điện hạ không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian là ổn”.
“Có tiện dẫn ta đi thăm không?”, Kim Phi hỏi.
Lúc này trời đã tối, một người đàn ông xa lạ như y cũng không tiện vào nội viện Khánh phủ.
Nhưng lúc này Kim Phi không nghĩ nhiều như thế.
Không chỉ vì tầm quan trọng của Cửu công chúa mà còn vì Cửu công chúa có vị trí hơi khác thường trong lòng y.
“Mời tiên sinh”, Khánh Hâm Nghiêu ngẫm nghĩ, sau đó làm động tác mời.
“Mặc dù bài thơ này tuy không có vần điệu nhưng lại dễ hiểu, ngắn gọn và đáng suy ngẫm, có thể gọi là kiệt tác, là phong cách nhất quán của tiên sinh…”
Trong phòng, Cửu công chúa đang tựa vào gối đầu, thảo luận về bài thơ mà Kim Phi sáng tác tại sơn trang Lục Thủy với Khánh Mộ Lam”.
Thấy Kim Phi bước vào, cô ấy bất lực liếc nhìn Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam tỷ, chẳng phải đã không cho tỷ nói với tiên sinh rồi sao?”
“Muội bị bệnh, lẽ nào không nên nói cho tiên sinh biết à?”
Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi: “Vũ Dương đã bệnh hơn một ngày rồi, sao giờ ngài mới đến?”
Mặc dù đã qua hơn một ngày, cô ấy đã không còn tức giận thế nữa, nhưng vẫn oán trách Kim Phi.
Thấm Nhi cũng tỏ thái độ với Kim Phi.
“Hôm nay ta ra ngoài, lúc về mới biết”.
Tâm tư của Kim Phi đều tập trung vào Cửu công chúa, lười để tâm đến Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, y đi đến cạnh giường hỏi: “Điện hạ thấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi”, Cửu công chúa lắc đầu: “Vốn dĩ cũng không có gì lớn, nhưng Mộ Lam tỷ lo lắng quá, hại tiên sinh muộn vậy rồi mà còn chạy đến”.
“Đã lúc nào rồi, đừng nói mấy lời khách sáo thế chứ”.
Kim Phi nói: “Đại phu có nói tại sao bị bệnh không?”
“Đại phu nói Vũ Dương mệt mỏi nhiều ngày, dạo này lại suy nghĩ nhiều nên ngất xỉu”.
Khánh Mộ Lam buồn bực nói: “Ngài cũng không để người ta bớt lo”.
“Khánh Mộ Lam, lúc nãy cô nói lời giễu cợt, ta không nói gì rồi, còn được đằng chân lân đằng đầu à?”
Hôm nay Kim Phi đã mệt cả một ngày, lúc về lại biết Cửu công chúa bị bệnh, tâm trạng vốn đã cáu kỉnh, Khánh Mộ Lam lại nói mấy lời kỳ quái nên Kim Phi cũng lười nương theo cô ấy.
“Có gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo”.
“Ngài… ngài còn mắng ta”.
Khánh Mộ Lam tức giận muốn nổ phổi, nhưng thấy xung quanh có nhiều người như vậy, cô ấy đành nhẫn nhịn, đẩy Khánh Hâm Nghiêu ra: “Ca ca, huynh tránh đi một chút”.
Nghe thế Khánh Hâm Nghiêu híp mắt.
Bây giờ Kim Phi, Cửu công chúa và nhà họ Khánh có thể nói là liên minh gắn kết, Khánh Mộ Lam bảo anh ta tránh đi, chắc chắn không phải vì chuyện công, mà là chuyện riêng.
Với trí thông minh của Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam nói thế tức là đã nói cho anh ta biết, đây là chuyện riêng giữa Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu lại không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi dẫn quản gia rời đi.
Khánh Mộ Lam lại đuổi đám người hầu đi, cuối cùng còn bảo Thấm Nhi, Châu Nhi canh cửa, A Mai lên nóc nhà canh phòng có người đến gần.
Cửu công chúa vừa nhìn đã biết Khánh Mộ Lam muốn nói gì.
Khánh Mộ Lam còn chưa kịp lên tiếng, Cửu công chúa đã chủ động nói: “Mộ Lam, ta biết tỷ muốn nói gì, ta có thể nói rõ cho tỷ biết, ta và tiên sinh trong sạch”.
“Trong… trong sạch?”
Khánh Mộ Lam bị đánh cho trở tay không kịp: “Vậy Thấm Nhi nói với ta, hai người ở trong rừng cây gần một canh giờ, hai người ở trong đó làm gì?”
“Thời tiết bây giờ tệ quá, đầu ngón tay sắp tê cóng rồi, ta và tiên sinh còn có thể làm gì nữa đây?”
Cửu công chúa bất lực thở dài: “Bọn ta ở trong rừng cây bàn bạc chiến lược”.
“Bàn chiến lược?”, Khánh Mộ Lam nghi hoặc nhìn Cửu công chúa, sau đó lại nhìn Kim Phi: “Ngài là đàn ông, nói cho ta biết, có phải hai người trong sạch không?”
“Bọn ta chắc là trong sạch… nhỉ?”
Kim Phi không chắc chắn lắm, liếc nhìn Cửu công chúa.
“Trời ạ!”
Cửu công chúa bất lực kéo chăn lên che mặt.
Cô ấy nghĩ không ra, Kim Phi có thể nói là thông minh hơn người trong những việc khác, chỉ có chuyện tình cảm là khờ khạo.
Cửu công chúa chưa từng gặp người đàn ông nào thẳng thắn như vậy.
Rõ ràng là cô ấy đang che giấu cho Kim Phi, hơn nữa Khánh Mộ Lam sắp tin rồi, kết quả Kim Phi nói thế làm hỏng chuyện.
Quả nhiên Khánh Mộ Lam lập tức nổi đóa.
Cô ấy kéo chăn của Cửu công chúa ra: “Vũ Dương, đầu muội bị lừa đá rồi sao, ta đang ra mặt giúp muội, muội còn giúp ngài ấy nói dối! Ta… Nếu không phải ta thấy muội bị bệnh thì ta đã đánh muội một trận rồi”.
Mắng xong, cô ấy không hề cho Cửu công chúa cơ hội lên tiếng, lại quay đầu trợn mắt nhìn Km Phi: “Ngài nói xem, hai người đã đến bước nào rồi?”
“Đến bước nào thì có liên quan gì tới cô?”
Kim Phi cũng cảm thấy cạn lời.
Chương 657: Thôi xong, lại một người nữa rơi vào bẫy rồi
“Vũ Dương là em họ của ta, muội ấy bị ngài lợi dụng chiếm hời, sao lại không liên quan gì đến ta được chứ?”
Khánh Mộ Lam chống nạnh, tức giận nói.
Kim Phi nhất thời không nói được gì.
“Mộ Lam tỷ, bọn ta trong sạch thật…”
Cửu công chúa còn muốn phản kháng lần cuối, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang.
“Cô nam quả nữ ở trong rừng cây gần một canh giờ, ngài nói hai người trong sạch, ai mà tin?”
“Trong sạch, lúc đi ra, quần áo thắt lưng đều không giống trước nữa?”
“Trong sạch, sao lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy lại nói thế với muội?”
Khánh Mộ Lam càng nói càng tức: “Họ Kim kia, trước đây ta còn nghĩ ngài là một người tốt, không ngờ ngài cũng chẳng khác gì đám đàn ông khác, trước kia chưa có được thì dỗ dành Vũ Dương, có được rồi lại bắt đầu chẳng coi ra gì.
Ngài nghĩ đám quyền quý đó nói bắt là bắt, nói giết là có thể giết sao?
Ngài có biết Vũ Dương vì ngài mà phải chịu áp lực lớn thế nào không?
Ngài có biết triều đường đấu nhau nguy hiểm thế nào không?
Làm không thỏa đáng thì muội ấy sẽ chết.
Ngài còn nói muội ấy như thế!”
Khánh Mộ Lam tức đến mức bật khóc, còn xông đến đấm Kim Phi mấy cái.
Kim Phi không tránh đi, cũng không nổi nóng, đợi Khánh Mộ Lam đánh xong mới nói: “Mộ Lam, những cái khác ta không dám nói nhưng ta có thể đảm bảo với cô, chỉ cần ta vẫn còn sống thì sẽ bảo vệ Vũ Dương chu toàn”.
Qua thời gian dài tiếp xúc, Kim Phi đã công nhận con người Cửu công chúa.
Cho dù cô ấy có mục đích gì chăng nữa, ít nhất cô ấy là một công chúa sẵn sàng làm việc thực tế.
Vì vậy y không tiếc đắc tội với các quyền quý trong triều, thậm chí không sợ đắc tội với hoàng đế.
Cho dù không có chuyện ở rừng cây, Kim Phi vẫn sẵn lòng bảo vệ cô ấy.
“Ngài có biết thế lực đám quyền quý kia cộng lại đáng sợ thế nào không?”
Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi: “Bảo vệ muội ấy chu toàn, ngài lấy cái gì để bảo vệ?”
“Lấy hàng ngàn nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn của ta, lấy năm ngàn của quân Trấn Viễn, lấy bản lĩnh của ta, mạng của ta ra bảo vệ”.
Giọng Kim Phi cũng cao hơn: “Đủ chưa?”
“Ngài…”
Khánh Mộ Lam bị nói đến mức cứng họng.
Cô ấy từng sống ở làng Tây Hà, có thể nói từng bước chứng kiến sự trưởng thành của tiêu cục Trấn Viễn, hiểu rõ sự lớn mạnh của nó.
Điều này cũng được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Hơn nữa Khánh Mộ Lam có thể cảm nhận được Kim Phi còn có rất nhiều thứ chưa thể hiện ra.
Thế nên cô ấy biết Kim Phi không nói khoác. Ở biên giới Xuyên Thục, Đại Khang không có quân đội nào là đối thủ tiêu cục Trấn Viễn.
Bao gồm cả quân Uy Thắng, tiểu đoàn Thiết Hổ của ca ca cô ấy, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài.
Đều không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng là một người cứng đầu, sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua như vậy?
Thấy mình nói không lại Kim Phi, cô ấy bèn nói: “Ta hỏi ngài và Vũ Dương đã đến bước nào, ngài đừng hòng chuyển chủ đề, nói thật đi”.
Lúc này Kim Phi bị Khánh Mộ Lam kích động cũng hơi đau đầu, đi đến ôm lấy mặt Cửu công chúa.
Cửu công chúa lập tức đoán được Kim Hi muốn làm gì, vô thức cúi đầu xuống.
“Đừng động đậy”.
Kim Phi nhẹ nhàng kéo cô ấy đến, hôn thật mạnh vào môi cô ấy.
Sau đó y khiêu khích nhìn Khánh Mộ Lam đang tròn xoe mắt: “Đã đến bước này rồi”.
“Các… các người…”
Khánh Mộ Lam chỉ vào Kim Phi, rồi lại chỉ vào Cửu công chúa, miệng há ra có thể nhét được một quả trứng.
“Sau này Vũ Dương là người của ta rồi, cô có thể chuyển lời về kinh thành, cứ nói với đám quyền quý đó là do ta chém, họ muốn báo thù thì đến Xuyên Thục tìm ta, ông đây tiếp hết”.
Nói rồi Kim Phi ôm lấy bả vai Cửu công chúa, ôm cô ấy vào lòng: “Cô còn có gì muốn hỏi không?”
“Tiên sinh…”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, ánh mắt long lanh.
Kim Phi là người thiết thực, không đến lúc bất đắc dĩ thì y đều rất khiêm tốn.
Từ nhỏ đến lớn, môi trường sống của Cửu công chúa cũng rất ít người nói với cô ấy những lời thế này.
Mọi người khi gặp cô ấy đều cung kính, nịnh nọt.
Có lẽ thiếu thứ gì thì sẽ thích thứ đó.
Trong mắt Cửu công chúa, lúc này Kim Phi có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Cũng lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cái ôm của một người đàn ông lại khiến mình cảm thấy thấy bình yên như thế.
Khánh Mộ Lam vốn còn muốn hỏi Kim Phi định làm thế nào, lúc nào thì thành hôn với Cửu công chúa.
Nhưng Cửu công chúa không cho cô ấy có cơ hội hỏi: “Tiên sinh, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?”
“Cũng có thể nói là suôn sẻ, Chu tiên sinh đã tập hợp mấy ngàn người dân, có thể đi làm bất cứ lúc nào”.
“Linh Lung cô nương thì sao?”, Cửu công chúa lại hỏi.
“Linh Lung cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ cần lương thực đến, có thể phái người đi bất cứ lúc nào”.
...
Khánh Mộ Lam thấy hai người bắt đầu nói đến chính sự, mình không thể xen lời vào được, đứng đây cũng gượng, chỉ đành nhón chân đi ra ngoài.
“Tiên sinh, Mộ Lam tỷ đi rồi…”
Cửu công chúa đẩy Kim Phi tỏ ý y có thể buông ra rồi.
“Đi rồi thì càng tốt”.
Kim Phi không những không buông ra mà ngược lại cởi giày ra, chui vào trong chăn, ôm cả người Cửu công chúa vào lòng: “Người nói tiếp đi”.
“Háo sắc!”
Cửu công chúa buồn bực mắng Kim Phi, nhưng không vùng ra, còn chui đầu vào ngực y.
Hai người nói chính sự một lúc, lúc thì nói mấy câu tình cảm, mãi đến khi Thấm Nhi ho một tiếng nhắc nhở Kim Phi, Kim Phi mới buông Cửu công chúa ra.
“Hai người tình tứ đủ chưa vậy?”, Khánh Mộ Lam bưng đĩa bước vào: “Sắp nửa đêm rồi, tiên sinh nên về rồi nhỉ?”
“Vậy được, ta về trước đây, người dưỡng bệnh cho khỏe, đừng lo lắng, bên ngoài đã có ta”.
Dù sao Khánh Mộ Lam đã biết rồi, Kim Phi cũng không che giấu gì nữa, cúi đầu hôn lên mặt Cửu công chúa.
“Tiên sinh, ta và Thấm Nhi đều đang nhìn này, ngài có thể tém tém lại được không?”
Khánh Mộ Lam tức đến mức siết chặt nắm đấm.
Sắc mặt Thấm Nhi đứng bên cửa cũng khá khó coi.
“Ta hôn vợ ta thì cần kiêng dè gì chứ?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, cúi đầu xuống lại hôn một cái.
“Ngài mau đi đi”.
Cửu công chúa cười khổ đẩy Kim Phi ra.
Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa, lúc này mới rời đi.
Lúc đi ngang qua cửa, y còn nhướng mày với Thấm Nhi như khiêu khích.
Thấm Nhi và Cửu công chúa cùng một tính cách, bình thường cực kỳ kiêu ngạo, thi thoảng còn muốn đâm chọc.
Kim Phi đã muốn chỉnh đốn cô ấy từ lâu rồi nhưng tiếc là không đánh lại.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cách rồi.
Cửu công chúa nhìn bóng lưng Kim Phi, mỉm cười.
Cô ấy chưa từng thấy mặt trẻ con như vậy của Kim Phi.
Vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
“Đừng nhìn nữa, mau ăn đi”.
Khánh Mộ Lam đứng chắn tầm nhìn của Cửu công chúa.
“Tiên sinh vừa về đến nhà đã chạy vội đến đây, cũng không biết đã ăn chưa”.
Cửu công chúa vỗ trán: “Vừa rồi quên hỏi ngài ấy rồi”.
“Thôi xong, lại một người nữa rơi vào bẫy rồi…”
Khánh Mộ Lam đỡ trán, mặt đầy vẻ cạn lời.
Chương 658: Phát động
Vốn dĩ Khánh Mộ Lam muốn hỏi chút chuyện của Cửu công chúa và Kim Phi, nhưng Cửu công chúa hoặc là đổi chủ đề hoặc đơn giản là từ chối trả lời, rồi cúi đầu ăn cơm.
Khiến Khánh Mộ Lam tức giận đến mức giậm chân, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Khánh Mộ Lam, Cửu công chúa buông đũa xuống lại khẽ thở dài.
Cô ấy biết Khánh Mộ Lam muốn hỏi gì.
Chắc chắn muốn hỏi khi nào cô ấy và Kim Phi sẽ thành hôn, vậy còn Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc thì thế nào.
Dựa vào sự hiểu biết của Cửu công chúa về Kim Phi, Kim Phi không thể nào bỏ rơi Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Lần thăm dò lúc ăn sáng ở làng Tây Hà cũng đã chứng minh chuyện này.
Cho nên Cửu công chúa căn bản chưa từng đề cập chuyện này với Kim Phi.
Vì cô ấy đã biết câu trả lời rồi.
Còn tránh né câu hỏi của Khánh Mộ Lam chỉ vì cô ấy không muốn phá đi sự ngầm hiểu trước mắt thôi.
Trở lại thương hội Kim Xuyên, Nguyễn Đồng Khiết vẫn đang đợi ở cửa.
Nhìn thấy Kim Phi trở lại, cô ấy nhanh chóng tới chào hỏi.
“Tiên sinh, tình trạng của điện hạ thế nào rồi?”
“Đại phu nói vấn đề không nghiêm trọng.”
Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, đưa dây cương cho Đại Lưu: “Tìm người làm đồ ăn cho chúng ta đi, sắp chết đói rồi."
Chạy cả một ngày, mà chỉ ăn mỗi tô mì ở chỗ Chu Du Đạt.
Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu cũng vậy, bụng họ đã bắt đầu réo lên từ lâu.
“Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ta sẽ bảo người mang tới ngay.”
Nguyễn Đồng Khiết vội vàng nói.
"Được." Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Bắc Thiên Tầm, Đại Lưu đi vào nhà ăn.
Một nhóm người không phân biệt chủ tớ, quây quanh một chiếc bàn tròn lớn, trên đó có một nồi mì ở giữa, ăn uống đến mức húp sột soạt.
Bắc Thiên Tầm còn đạp một chân lên ghế.
Bị đại gia tộc huấn luyện nhiều năm, cô ấy đã quen với việc đợi chủ nhân ăn xong rồi lặng lẽ tìm một góc ngồi xổm xuống ăn.
Lần đầu tiên đi theo Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã mời Bắc Thiên Tầm cùng nhau ăn cơm, cô ấy còn hơi e ngại, chỉ cảm thấy Kim Phi đang muốn lấy lòng mọi người.
Sau này lại phát hiện ra Kim Phi hoàn toàn khác biệt với những quý tộc khác.
Nhiều quý tộc đều rất coi trọng chuyện ăn mặc, ngay cả khi ra ngoài cũng phải tỉ mỉ trong mọi việc.
Mà Kim Phi lại không hề quan tâm đến điều này.
Trên đường từ Đông Hải trở về, đồ ăn và chỗ ở của Kim Phi cũng giống hệt như nhân viên hộ tống.
Đói bụng, y lấy một tô mì trong cái nồi lớn, rồi lấy hai tép tỏi ngồi xổm bên đường ăn ngấu nghiến.
Cho dù thỉnh thoảng y và Đường Tiểu Bắc có cùng nhau ăn cơm trong lều, nhưng cũng không lén lút ăn thứ khác mà vẫn ăn như mọi người.
Cứ tưởng rằng Kim Phi chỉ như vậy trên đường đi, nhưng khi đến làng Tây Hà, cô ấy mới phát hiện ra Kim Phi ở nhà cũng thế, ăn uống rất bình thường, không có lễ nghi phiền phức như những gia đình giàu có khác.
Dần dà, Bắc Thiên Tầm cũng đã quen, lại còn yêu thích không khí ăn uống sôi động này.
Tiểu cô nương mà cô ấy mang theo giờ cũng đã được phân vào trường học ở làng Tây Hà, mỗi ngày đều cùng nhau ăn uống học tập với Tiểu Nga, mà Bắc Thiên Tầm cũng dần bắt đầu chấp nhận và tin tưởng Kim Phi từ tận đáy lòng.
Ăn xong một chén mì, Kim Phi múc thêm một bát nữa, thấy Nguyễn Đồng Khiết vẫn đứng ở bên cạnh nên hỏi: "Còn việc gì sao?"
"Hôm nay quan phủ đã cử người đến thông báo cho chúng ta rằng những thương buôn lương thực đã bỏ vu cáo thương hội. Ngày mai chúng ta có thể mở kho lương thực."
Nguyễn Đồng Khiết vừa nói vừa đưa ra một xấp công văn.
"Khánh đại nhân làm việc cũng nhanh đó, hôm qua bắt được người, hôm nay đã rút đơn vu cáo rồi."
Kim Phi gật đầu: "Tìm cách thông báo ra ngoài thành, tối nay gửi một mẻ lương thực đến nhà họ Chu, cũng thông báo cho Linh Lung cô nương, để người của cô ấy chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm mai theo ta ra khỏi thành."
Có lương thực, cuộc cứu trợ thiên tai có thể chính thức bắt đầu.
Mà nhà họ Chu là nơi thí điểm đầu tiên của Kim Phi.
Khoản vay có lãi này có thành công hay không còn tùy thuộc vào nhà họ Chu.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi đưa Linh Lung và hàng chục nhân viên rời Tây Xuyên qua cửa thành Tây.
Khi họ đến nhà họ Chu, Chu Du Đạt đã tập hợp người dân ở bãi đất trống.
Ngoài ra còn có một dãy lều dựng tạm ở bên rìa khu đất trống.
Phía sau lều là những xe chở lương thực.
"Mọi người, Kim tiên sinh đã trở lại. Từ hôm nay trở đi, mọi người có thể tiếp tục làm việc!"
Chu Du Đạt đứng trên đài cao cầm loa sắt hô lớn.
Kim Phi cũng mỉm cười đi lên đài cao vẫy tay chào người dân.
"Kim tiên sinh đã trở lại, thật tốt quá!"
Những người dân dưới khán đài phần lớn đều là nạn nhân bị Đan Châu bắt giữ, từ lâu họ đã không còn xa lạ gì với Kim Phi.
Nghe nói trước đó Kim Phi bị người dẫn dụ đến khu Đông Hải, người dân đều vô cùng lo lắng, sợ Kim Phi gặp nguy hiểm.
Bây giờ thấy Kim Phi bình yên trở lại, tất cả đều vẫy tay xem như đáp lại lời chào của Kim Phi.
Chu Du Đạt sai người đánh chiêng mấy lần, cuối cùng mới áp được tiếng ồn của người dân.
"Chắc là nhà của mọi người cũng sắp ăn hết lương thực rồi, đúng không?"
Chu Du Đạt dùng loa phóng thanh hét lên: "Kho lương thực của thương hội Kim Xuyên đã được mở niêm phong, tiên sinh lo lắng mọi người bị đói, nên đêm qua đã sai người, gửi một mẻ lương thực tới nhà họ Chu cho chúng ta!"
"Kim tiên sinh đúng là một Bồ Tát sống mà!"
"Đúng vậy, nhà ta gần đây chỉ ăn một bữa một ngày, qua mấy ngày nữa là đã cạn lương thực rồi!"
"Nhà ta hôm qua đã cạn lương thực rồi!"
"Xem như chúng ta may mắn, trước đây làm việc ở nhà xưởng của Kim tiên sinh, ta đã để dành được một ít lương thực, còn cha vợ ta bên kia đã chết đói từ lâu, thậm chí có tiền cũng không mua được lương thực!"
"Đúng vậy, may mà có Kim tiên sinh!"
"Kim tiên sinh về là tốt, nhưng dù hôm nay chúng ta bắt đầu làm việc, thì tháng sau mới được phát tiền công, mà lương thực nhà ta chỉ còn đủ ăn được hai bữa nữa, làm sao có thể sống sót đến tháng sau đây?"
"Tin tưởng Kim tiên sinh, ngài ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách!"
Các người dân trước đó từng làm việc ở công trường của Kim Phi, nên trong nhà ít nhiều vẫn còn chút lương thực.
Mà công trường đã dừng hoạt động cách đây một thời gian, họ phải dựa vào chút lương thực đó để tồn tại qua thời gian này.
Đang lúc lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo thì Kim Phi đã quay lại.
Điều này đã mang lại cho họ hy vọng một lần nữa.
Quả nhiên, sau đó đã nghe thấy Chu Du Đạt cầm loa phóng thanh hét lớn: “Mọi người, tiên sinh biết trong nhà mọi người không còn nhiều lương thực nên mọi người có thể cầm sổ tiết kiệm đến tiền trang Kim Xuyên ứng trước lương thực làm tiền công!"
Ngay khi lời nói vừa dứt, khu đất trống đã sôi sục.
Tình hình hiện tại ở Xuyên Thục, dù có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực.
Kim Phi không chỉ trả trước tiền công mà còn giải quyết bằng miếng ăn, có thể nói y đã cứu sống rất nhiều nạn nhân, già trẻ trong một nhà.
Lúc ấy nhiều người dân đã khóc lóc, quỳ lạy Kim Phi.
Có người dẫn đầu thì sẽ có người theo sau.
Chẳng mấy chốc, khu đất trống đã có đầy người quỳ lạy.
"Chu tiên sinh, ta chưa có sổ tiết kiệm của tiền trang Kim Xuyên thì phải làm sao bây giờ?"
Có người lo lắng hô lên.
"Người của tiền trang đã đến rồi, nếu không có sổ tiết kiệm thì lát nữa có thể làm”.
Chu Du Đạt hô lên: "Nhưng ta phải nói trước, lương thực mọi người nhận hôm nay là tiên sinh cho mọi người mượn, chứ không phải tặng cho mọi người, mọi người phải làm việc để trả lại, cũng không được cầm lương thực chạy trốn!"
"Bây giờ Kim tiên sinh bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực, nghĩa là đã cứu sống cả nhà chúng ta, nếu chúng ta cầm lương thực chạy trốn thì còn đáng mặt làm người không?"
"Chu tiên sinh, yên tâm đi, bây giờ có thể chạy đi đâu để kiếm ăn được chứ? Cho dù ngài có đánh chết ta, ta cũng không chạy đi đâu được!"
Người dân sôi nổi vỗ ngực hứa hẹn.
Chương 659: Thí điểm
"Mọi người qua bên kia xếp hàng, làm thủ tục nhận lương thực đi."
Chu Du Đạt chỉ tay về phía túp lều đằng xa.
Người dân lập tức lao tới.
"Mọi người đều xếp hàng cả rồi, ai dám chen hàng thì đi trở về xếp lại từ đầu, ai gây chuyện sẽ bị hủy bỏ tư cách ngay hôm nay!"
Nhân viên hộ tống duy trì trật tự, cầm loa hét lớn.
Người dân vốn đang lộn xộn một đống lập tức bắt đầu ngoan ngoãn xếp hàng.
Trong lều, Chu Linh Lung và nhân viên của tiền trang đã chuẩn bị kỹ càng.
Người dân nào có sổ tiết kiệm thì đóng dấu lên luôn, những nhân viên hộ tống ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong, bèn múc lương thực ra từ trong túi lương thực.
Đại Khang không có túi nilon, người dân lần lượt cởi áo khoác xuống, lấy áo để đựng.
Mỗi người dân có thể mượn bao nhiêu lương thực, đều đã được quy định rõ ràng, có nhân viên hộ tống chuyên phụ trách cân đo đong đếm.
Sau khi nhân viên tiền trang trải qua đợt huấn luyện của Chu Linh Lung có thể làm mấy việc đơn giản thế này với tốc độ rất nhanh, mấy chục giây đã làm xong một lượt.
Mấy chục nhân viên làm việc cùng lúc, chỉ nửa buổi sáng, tất cả người dân gặp nạn ở nhà họ Chu đều đã được nhận lương thực.
Đồng thời, tin tức Kim tiên sinh sẵn lòng cho mượn lương thực cũng được truyền ra ngoài.
Người dân ở khắp nơi đua nhau đến, bị các nhân viên hộ tống chặn lại ở bên ngoài nhà họ Chu.
"Kim tiên sinh, ngài cũng cho ta mượn một ít lương thực với, con cái nhà ta đã ba ngày chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi!"
"Kim tiên sinh, cho ta mượn một ít lương thực đi, ta sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho ngài!"
"Kim tiên sinh, ta sẵn sàng làm công cho ngài, không cần tiền công, chỉ cần cho ta ăn miếng cơm là được!"
Vô số người dân đang cầu xin ở bên ngoài nhà họ Chu.
"Đại Lưu, đi ra ngoài nói rõ ràng với họ về điều kiện mượn lương thực và lãi suất, sau đó cho bọn họ vào."
Kim Phi đứng ở trên đài cao, nhìn người dân ngơ ngác ngoài thôn, trong lòng cũng cảm thấy chua xót: "Cho bọn họ vào theo từng nhóm, giữ gìn trật tự cho tốt, cẩn thận xảy ra tình huống giẫm đạp."
Lúc này người dân ai cũng đói chịu không nổi, phải dựa vào một chút sức lực còn sót lại mới đứng được, lỡ như có người bị ngã, lại bị đạp mấy đạp, nói không chừng sẽ chết.
"Vâng!" Đại Lưu gật đầu, chạy đi sắp xếp.
Đói đã đáng sợ rồi, đáng sợ hơn nữa là nhìn cha mẹ con cái đang sống sờ sờ chết đói ngay trước mặt mình.
Chưa nói đến việc Kim Phi không gài bẫy trong lãi suất cho vay của người dân, cho dù là có, người dân cũng không quan tâm đến.
Sắp chết đói rồi, cho dù là một cái bẫy, bọn họ cũng sẵn sàng nhảy vào.
Đây cũng là nguyên nhân cho việc rất nhiều tá điền biết rõ địa chủ đang gài bẫy bọn họ, cũng không thể không chấp nhận.
Tình hình đúng như Kim Phi dự đoán, Đại Lưu nói xong chính sách mượn lương thực, người dân lập tức chen lấn nhau vào thôn.
Cũng may Đại Lưu đã có chuẩn bị trước, cùng nhân viên hộ tống duy trì trật tự.
Bên trong thành Tây Xuyên, Cửu công chúa cũng không dám nghỉ ngơi nhiều, giống như Kim Phi, trời vừa mới sáng cô ấy đã thức dậy.
Khánh Mộ Lam sợ quấy rầy Cửu công chúa, nên đến giữa buổi sáng mới tới thăm.
Kết quả là vừa vào nhà đã phát hiện trên giường không có người.
"Vũ Dương, đại phu bảo muội nằm yên trên giường nghỉ ngơi nửa tháng, sao muội lại đi ra?"
Khánh Mộ Lam tìm được Cửu công chúa ở thư phòng, không nói lời nào đã kéo cô ấy ra ngoài: "Mau cùng ta đi về nghỉ ngơi."
"Tỷ tỷ, bây giờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người dân chết đói chết rét, sao mà ta nằm nổi?"
Cửu công chúa thoát khỏi sự lôi kéo của Khánh Mộ Lam, tiếp tục cúi đầu đọc văn thư trên bàn.
"Tiên sinh đã nói hết rồi, cứu trợ thiên tai đã có y, không cần muội quan tâm!"
"Bên ngoài thì có y, ở dưới địa lao vẫn còn đám khốn kiếp kia phải để ta xử lý."
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói.
"Xử lý bọn chúng có gì khó đâu?"
Khánh Mộ Lam nói: "Đó chỉ là một lũ hèn nhát, lát nữa ta đi đến đó, sử dụng hình phạt, bảo đảm bọn chúng sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngay!"
"Nếu như tỷ có thể ra tay, ta còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Cửu công chúa nói: "Càng ít dính dáng đến bọn chúng càng tốt, xử lý bọn chúng, phải để bổn cung tự mình đi, tỷ và Hâm Nghiêu ca ca ra tay, đều sẽ lộ ra sơ hở."
"Ờ... cũng đúng."
Khánh Mộ Lam nghe vậy, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Những thế lực quyền quý này có hậu thuẫn rất to lớn, nhà họ Khánh không thể nào đối phó nổi.
Cửu công chúa là con gái hoàng đế, mới có thể trấn áp bọn họ.
"Muội muốn xử lý chúng thì tới địa lao chứ, tới thư phòng làm gì?"
Khánh Mộ Lam lại hỏi.
"Tỷ tỷ, lúc tiên sinh giảng giải binh pháp cho tỷ có lẽ đã từng nói rồi chứ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đánh giặc hay thời bình cũng vậy."
Cửu công chúa vừa tiếp tục đọc văn thư, vừa nói: "Ta xử lý bọn Từ mập là vì lương thực, cho nên trước khi đi, nhất định phải biết trước trong tay mỗi người bọn chúng có bao nhiêu lương thực mới được chứ? Bằng không bị bọn chúng lừa thì sao?"
Văn thư bây giờ cô ấy đang đọc, chính là tình báo từ khắp các nơi do mạng lưới của Khánh Hâm Nghiêu sưu tập được, ghi chép tình hình tích trữ lương thực của thổ phỉ ở nhiều nơi.
Cửu công chúa đọc hết sức nghiêm túc, mãi đến trưa mới đọc xong.
Ăn cơm trưa xong, Cửu công chúa dẫn theo Thấm Nhi đi đến địa lao.
Cô ấy ở trong địa lao chừng nửa tiếng rồi đi ra, còn cầm trong tay một xấp văn thư dính máu.
Trong nửa tiếng đó, tiếng kêu thảm thiết trong địa lao chưa từng dừng lại.
Đám quyền quý vốn không chịu nổi thủ đoạn của Thấm Nhi, tất cả đều chịu khai ra, hỏi gì nói nấy.
Tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể biết hết mọi thứ.
Số lương thực Cửu công chúa hỏi ra, nhiều hơn so với dự tính.
Trải qua một ngày quan sát, Kim Phi đã xác nhận, nhân viên tiền trang do Chu Linh Lung đào tạo, ai cũng có năng lực làm việc độc lập.
Biết được bên phía Cửu công chúa đã thu được lương thực của bọn quyền quý, Kim Phi quyết định lập tức cứu trợ thiên tai.
Vào ban đêm cùng ngày, cửa thành Tây Xuyên phá lệ không đóng lại.
Một đội ngũ rời khỏi thành Tây Xuyên, chạy đến các huyện phủ xung quanh.
Đội ngũ do nhân viên hộ tống, nhân viên tiền trang, nhân viên thương hội tạo thành.
Bọn họ đều mang văn thư do đích thân Cửu công chúa đóng mộc, đến nơi nào, quan lại địa phương cũng phải phối hợp với bọn họ.
Cùng lúc đó, đội vận chuyển lương thực do người dân tạo thành, cũng thức trắng đêm không ngủ, vận chuyển lương thực từ nhiều nơi gần đó đến địa điểm chỉ định.
...
Cách thành Tây Xuyên ba mươi hai dặm về phía Bắc, có trấn Trúc Liêm sản xuất rất nhiều rèm tre, là trấn lớn nhất trong mười dặm xung quanh.
Lúc trước kỵ binh Đan Châu đi cướp bóc, phạm vi ba mươi dặm, nhưng vì trấn Trúc Liêm quá nổi tiếng nên cũng bị cướp bóc.
Còn may là vì cách Tây Xuyên khá xa, các kỵ binh cùng lắm chỉ cướp bóc lương thực, tiền tài, giết vài người để ra oai rồi đi, chúng không bắt người dân làm tù binh để đến dốc Đại Mãng làm lá chắn thịt.
Mặc dù giữ được một mạng dưới vó ngựa của kị binh, nhưng người dân lại không thể tránh được những cơn mưa liên miên của mùa thu.
Người dân chắt chiu được một chút lương thực, dùng làm hạt giống trồng xuống đất, tất cả đều bị úng chết.
Lại thêm cả luồng khí lạnh ập tới, trấn Trúc Liêm mỗi ngày phải chết đói chết rét đến mấy người.
Có thể nói nhà nhà đều treo cờ tang trước cửa, người người đều cất tiếng khóc.
Tiết trời giá rét, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, cũng cố gắng ở nhà không ra khỏi cửa, giảm bớt tiêu hao.
Nhưng buổi sáng nay, lại nghe được tiếng gõ thanh la ngoài cửa truyền đến.
"Làng xóm ơi, tất cả mau ra ngoài đi, thương hội Kim Xuyên của Kim tiên sinh mang lương thực tới rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Trưởng trấn gõ chiêng, chạy khắp các đường lớn hẻm nhỏ và hô lớn.
"Thương hội Kim Xuyên mang lương thực tới ư? Chắc chắn là muốn phát cháo, cha sắp nhỏ ơi, mau dẫn bọn nhỏ đi xếp hàng, đến chậm có thể hết đó!"
"Thằng nhóc ngốc nghếch này, đừng gặm chân bàn nữa, gãy răng cũng không gặm nổi đâu, mau đi ăn cháo với mẹ nào!"
"Trân nương, thương hội Kim Xuyên tới phát cháo rồi, mau cõng mẹ chồng đến xếp hàng đi!"
Chương 660: Kim bồ tát cứu khổ cứu nạn
Trong trấn Trúc Liêm có một khoảng đất trống, trước kia lúc thái bình, người dân đều ra phơi mành tre ở khoảng đất trống này.
Bởi vì cách tòa thành Tây Xuyên gần, gặp phải năm thiên tai, thỉnh thoảng sẽ có mấy nhà giàu có đến trấn Trúc Liêm nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Mảnh đất trống này luôn được chọn để nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Người dân cho rằng thương hội Kim Xuyên cũng đến phát cháo, rối rít kéo cả gia đình, ùa ra bãi đất trống.
Rất nhiều người đi chân trần xông tới, dưới cánh tay nhiều người dân còn kẹp theo con nhỏ.
Rất nhiều người nhà giàu đến phát cháo cho dân tị nạn, đều chỉ làm màu, gắn cái mác từ thiện mà thôi, thường phát số lượng không nhiều.
Đến sớm còn giành giật được một chén, đến trễ cháo cũng không có mà húp.
Nhưng hôm nay lúc người dân đến mảnh đất trống, lại không hề thấy nồi lớn nấu cháo.
Chỉ thấy một cái lều vải dựng tạm.
Lều vải bên trái cắm cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, bên phải cắm cờ vàng của thương hội Kim Xuyên.
Phía sau đậu mấy chiếc xe đẩy tay, năm sáu nhân viên hộ tống mặc đồ đen tay cầm trường đao, đứng xung quanh xe đẩy tay.
"Không phải nói là nấu phát cháo cho dân tị nạn sao, cháo đâu?"
"Đúng vậy, trời lạnh như vậy, không nấu phát cháo cho dân tị nạn đi la lối lộn xộn cái gì, lỡ như trẻ con lạnh cóng phải làm sao?"
"Đừng nói là trẻ con, chúng ta bị cóng cũng chỉ có thể chờ chết!"
"Đi đi đi, về đi, trời lạnh vậy, thương hội Kim Xuyên còn kiếm chuyện gì nữa vậy chứ?"
...
Người dân vừa nhìn thấy không phát cháo, ủ rũ trở về, đúng lúc gặp được trưởng trấn trở lại.
Thời tiết giá rét, rất nhiều người bị rét cóng không nhẹ, mỗi người đều ném hết bực dọc lên đầu trưởng trấn.
"Ai nói với mấy người là thương hội Kim Xuyên sẽ phát cháo?"
Trưởng trấn trợn mắt hỏi: "Ta bảo như vậy à?"
"Không phát cháo, vậy kêu bọn ta làm gì?"
Người dân rối rít chất vấn.
"Thương hội Kim Xuyên đến là muốn cho các người mượn lương thực!" trưởng trấn giải thích: "Cái này không tốt hơn phát cháo à?"
"Cho bọn ta mượn lương thực ư? Tại sao?"
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu người dân là thương hội Kim Xuyên muốn lừa họ.
Nhưng xung quanh trấn Trúc Liêm đều là đồi núi trập trùng, vốn không có đất canh tác, nhà nhà đều sống bằng nghề đan mành tre, thương hội Kim Xuyên có thể lừa họ cái gì?
Lừa cây trúc trên núi à?
Cây trúc lại không tốn tiền, ai chặt được là của người đó, còn cần phải lừa sao?
"Các người đừng nghĩ lung tung, Kim tiên sinh người ta gia tài bạc triệu, không có ý đồ gì với mấy người số khổ các ngươi đâu, ngài ấy chỉ thấy chúng ta đáng thương, không muốn nhìn thấy người chết đói, cho nên bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực."
Trưởng trấn sống nửa đời người, lập tức đoán ra được người dân đang lo lắng điều gì: "Kim tiên sinh không chỉ bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực, còn đồng ý cho chúng ta đi làm công, lương thực mượn lần này là tiền công trả trước."
"Kim tiên sinh bằng lòng cho bọn ta đi làm công ư?"
Nhiều người dân trợn to mắt, nhìn trưởng trấn một cách đầy mong đợi.
"Đúng, Kim tiên sinh bằng lòng cho chúng ta đi làm công!"
Trưởng trấn gật đầu.
"Tốt quá rồi, cuối cùng Kim tiên sinh cũng bằng lòng thu nhận chúng ta!"
Nhiều người dân khóc vì vui sướng.
Trước kia Chu Du Đạt tuyển công nhân, đều sẽ ưu tiên nhận nạn dân có dấu ấn trên mặt.
Người dân trấn Trúc Liêm chỉ biết ngưỡng mộ, chứ không có cách nào khác.
Vì Chu Du Đạt không dùng hết số nạn dân có dấu ấn trên mặt nên hoàn toàn không xem xét đến bọn họ.
Làm công ở công trường của Kim Phi, không chỉ đảm bảo cơm nước, còn có tiền công.
Chỉ cần một người trong nhà đi, người nhà đều có thể chống đỡ qua mùa đông này.
Nếu nhà ai có hai ba nhân công thì cuộc sống trong nhà sẽ dễ dàng hơn.
"Đi, đi đăng ký nhanh!"
Người dân lại lần nữa quay đầu lại, lao về bãi đất trống.
Sợ đi trễ, suất tuyển công nhân sẽ đầy.
"Đừng sốt ruột, người thương hội Kim Xuyên nói, chỉ cần tuổi tác phù hợp, bằng lòng chịu khổ, có bao nhiêu người sẽ lấy bấy nhiêu người! Người già con nít không nhận, mấy người cõng đi chịu rét vô ích."
Trưởng trấn ở sau hô lớn: "Lão Tam, ngươi mau dẫn con về đi, đứa bé vẫn đi chân trần, đừng để rét cóng! Lão Lưu, ngươi cũng dẫn mẹ về đi, vốn dĩ đã yếu ớt lắm rồi, ngươi lại khiến bà ấy mệt chết đấy!"
Nghe trưởng trấn nói như vậy, người dân mới yên tâm, rối rít đưa người già trẻ nhỏ trở về, sau khi bản thân cũng mặc ấm rồi lại mới trở lại.
Cũng có một số người dân chuẩn bị chu đáo đã bắt đầu làm thủ tục.
Nhân viên tiền trang phụ trách làm thủ tục cho vay, nhân viên thương hội phụ trách phát lương thực, nhân viên hộ tống phụ trách giữ trật tự.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Tình hình như vậy, xảy ra ở rất nhiều nơi xung quanh thành Tây Xuyên.
Chỉ riêng ngày này, hai kho lương thực của Kim Phi ở xung quanh thành Tây Xuyên đã trống không.
Cũng vào ngày này, tình trạng người chết đói xung quanh thành Tây Xuyên cuối cùng đã ngừng lại.
Đồng thời cũng vào ngày này, không biết lại có bao nhiêu nhà người dân đã lập bài vị trường sinh cho Kim Phi.
Rất nhiều người dân nói đến y, đều không gọi Kim tiên sinh, mà gọi y là Kim bồ tát cứu khổ cứu nạn.
...
Bên ngoài thành Tây Xuyên, Kim Phi nhìn khói bếp lượn lờ từ trong thôn ở phía xa, cuối cùng trên mặt lộ ra vui vẻ an tâm.
Mặc dù lần này cứu trợ thiên tai rất mệt mỏi, cũng mạo hiểm đặc tội rất nhiều quyền quý, nhưng y không hối hận.
Nếu được làm lại, Kim Phi vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Đối với y và Cửu công chúa mà nói, đây chỉ là mạo hiểm mà thôi.
Cùng lắm thì Cửu công chúa sẽ bị hoàng đế mắng một trận, y bị quyền quý nhắm vào.
Nhưng đối với những người dân bị nạn, là mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà.
Đáng!
Dù sao y cũng không muốn làm bạn với đám quyền quý, bị nhắm vào thì bị nhắm vào thôi.
Nếu như có thể để người dân không chết rét chết đói nữa, đừng nói là bị quyền quý nhắm vào, dù có bị triều đình truy nã, Kim Phi cũng nhận.
Còn về chuyện Cửu công chúa, y cũng từng suy nghĩ rồi.
Đợi đợt cứu trợ thiên tai kết thúc, y sẽ bàn bạc lại với Cửu công chúa.
Nếu Cửu công chúa bằng lòng ở lại làng Tây Hà, không trở về kinh thành nữa, vậy thì tất cả đều dễ nói.
Đương nhiên Kim Phi sẽ thực hiện cam kết với Khánh Mộ Lam, có chết cũng phải bảo vệ an toàn cho cửu công chúa.
Nếu Cửu công chúa muốn trở về kinh thanh, y cũng sẽ nghĩ cách gây áp lực cho triều đình, để hoàng đế và mấy kẻ quyền quý không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Còn về việc gây áp lực như thế nào, tạm thời Kim Phi vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng y cũng không sốt ruột, chuyện cứu trợ thiên tai đủ khiến y và Cửu công chúa bận rộn trong mấy tháng, thời gian vẫn còn dài.
Lúc Kim Phi đang ngẫm nghĩ, một đội kỵ binh từ đằng xa xuyên qua gió rét, chạy như bay đến.
Dẫn đầu là Hầu Tử.
Người đi chậm hơn Hầu Tử một bước là người trước đó Kim Phi và Cửu công chúa từng gặp ở sông Kim Mã, Ngụy Đại Đồng - quản lý cục vận tải.
Ngụy Đại Đồng mặc áo khoác đen, thấy Kim Phi đứng ngoài cửa thành, ông ta vội nhảy xuống khỏi ngựa chiến.
Quan vận tải ở Cục vận tải là mệnh quan triều đình chân chính, mà Kim Phi chỉ là một Nam tước ngay cả thái ấp cũng chẳng có, theo lễ nghi, Ngụy Đại Đồng không cần phải chủ động hành lễ với Kim Phi.
Nhưng Ngụy Đại Đồng lại nghiêm túc hành đại lễ với Kim Phi.
"Ngụy Đại Đồng kính chào Kim tiên sinh!"
Ban đầu ở sông Kim Mã, Ngụy Đại Đồng tiếp xúc với Kim Phi, mục đích là để tiếp cận Cửu công chúa thông qua y.
Nhưng lúc này ông ta hành lễ với Kim Phi, không phải vì điều đó, mà ông ta thật lòng cảm kích chuyện Kim Phi làm cho người dân Xuyên Thục.
"Ngụy đại nhân, đã lâu không gặp!"
Kim Phi tiến lên hai bước, đưa tay đỡ Ngụy Đại Đồng dậy: "Ngụy đại nhân dọc đường bôn ba, mau vào thành, sưởi ấm chút đi."
"Tiên sinh, ngài đến đón ta ư?"
Ngụy Đại Đồng hơi sững sờ.
Ông ta nghĩ rằng bắt gặp Kim Phi ở cổng thành, chỉ là vừa khéo đúng lúc.
Bây giờ Kim Phi muốn vào thành cùng ông ta, Ngụy Đại Đồng mới ý thức được, có lẽ Kim Phi đang cố ý đến đón ông ta.
"Tiên sinh, ngài đang bận như vậy, toàn bộ người dân Xuyên Thục đều mong chờ ngài đến cứu nạn, sao có thể vì một người nhàn rỗi như ta làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài chứ?"
"Ngụy đại nhân, sắp tới không rảnh rỗi được rồi."
Kim Phi cười nói: "Đợt cứu nạn Xuyên Thục có thành công hay không, còn phải xem Ngụy đại nhân nữa đấy!"
Cuối cùng Chu Trần Thị cũng cảm thấy yên tâm khi biết Kim Phi đã có một kế hoạch hoàn chỉnh.
Đã đến giờ cơm, Kim Phi giữ hai mẹ con họ lại cùng ăn tối ở thương hội Kim Xuyên.
Trong lúc đó, Chu Trần Thị lại nhắc bổ sung vài chi tiết, Kim Phi đều ghi nhớ.
Trước đó Kim Phi khá xem trọng Chu Linh Lung, chuẩn bị cho cô ấy hai nhân viên hộ tống nữ, phụ trách công việc bảo vệ.
Qua cuộc nói chuyện hôm nay, Kim Phi cũng nhận ra tầm quan trọng của Chu Trần Thị.
Vì sự an toàn của hai mẹ con, Kim Phi lại cử một nhóm nhân viên hộ tống bảo vệ cả nhà họ.
Điều này khiến Chu Trần Thị vô cùng biết ơn, dẫn Chu Linh Lung cảm kích rời đi.
Tiễn hai mẹ con đi, Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, tài liệu Nguyễn Đồng Khiết để lại cho y còn nhiều hơn làng Tây Hà, hơn nữa chuyện cứu trợ thiên tai cũng phức tạp, Kim Phi bận rộn đến tận nửa đêm mới xong.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mở, y lại dẫn theo người ra khỏi thành.
Chu Du Đạt vẫn đang giúp Kim Phi xây dựng nhà máy, nhưng dạo gần đây do những khó khăn mà thái giám và các quyền quý lực gây ra, các công trường đều đình công, Kim Phi cần phải đưa ra quyết định trong rất nhiều việc.
Kim Phi vừa rời khỏi căn cứ thương hội Kim Xuyên không lâu, Khánh Mộ Lam dẫn người tìm đến.
Tiếc là lúc đó Kim Phi đã ra khỏi thành, cô ấy lại đến muộn một bước.
Kim Phi bận việc ở ngoài thành đến lúc cửa thành sắp đóng mới trở về.
“Tiên sinh, sáng nay Khánh cô nương đến tìm ngài”.
Nguyễn Đồng Khiết nói: “Khánh cô nương nói, điện hạ bị bệnh rồi”.
“Bị bệnh?”, Kim Phi nhíu mày: “Có nặng không?”
“Hình như rất nặng, Khánh cô nương hôn mê đến nửa đêm mới tỉnh”.
“Hôn mê?”, Kim Phi sửng sốt: “Đại Lưu, chuẩn bị ngựa”.
Thật ra hôm qua lúc Cửu công chúa rời khỏi tiểu viện, Kim Phi đã cảm thấy vẻ mặt cô ấy hơi lạ.
Nhưng lúc đó cứ tưởng cô ấy đi đường dài nên mệt mỏi, không để ý quá nhiều, càng không ngờ lại hôn mê nghiêm trọng đến thế.
Không kịp vào nhà, đợi Đại Lưu dẫn ngựa đến, y lập tức cưỡi ngựa chạy đến Khánh phủ.
Người gác cổng Khánh phủ biết Kim Phi, vừa bảo người đi báo, vừa dẫn Kim Phi vào phòng khách.
“Lão nô đã cho người đi báo cho lão gia rồi, Kim tiên sinh đợi một lát”.
Hậu viện Khánh phủ không chỉ có Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa, mà còn có con cái và vợ của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi cũng không tiện xông vào, chỉ đành kiên nhẫn đợi.
Cũng may không để y đợi lâu, Khánh Hâm Nghiêu đã đến.
“Khánh đại nhân, điện hạ bị bệnh ư?”
“Ừ, Mộ Lam nói hôm qua điện hạ đi khỏi viện thì hôn mê, mãi đến nửa đêm mới tỉnh”.
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nhưng tiên sinh đừng lo lắng, ta đã tìm đại phu giỏi nhất Tây Xuyên đến khám rồi, điện hạ không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian là ổn”.
“Có tiện dẫn ta đi thăm không?”, Kim Phi hỏi.
Lúc này trời đã tối, một người đàn ông xa lạ như y cũng không tiện vào nội viện Khánh phủ.
Nhưng lúc này Kim Phi không nghĩ nhiều như thế.
Không chỉ vì tầm quan trọng của Cửu công chúa mà còn vì Cửu công chúa có vị trí hơi khác thường trong lòng y.
“Mời tiên sinh”, Khánh Hâm Nghiêu ngẫm nghĩ, sau đó làm động tác mời.
“Mặc dù bài thơ này tuy không có vần điệu nhưng lại dễ hiểu, ngắn gọn và đáng suy ngẫm, có thể gọi là kiệt tác, là phong cách nhất quán của tiên sinh…”
Trong phòng, Cửu công chúa đang tựa vào gối đầu, thảo luận về bài thơ mà Kim Phi sáng tác tại sơn trang Lục Thủy với Khánh Mộ Lam”.
Thấy Kim Phi bước vào, cô ấy bất lực liếc nhìn Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam tỷ, chẳng phải đã không cho tỷ nói với tiên sinh rồi sao?”
“Muội bị bệnh, lẽ nào không nên nói cho tiên sinh biết à?”
Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi: “Vũ Dương đã bệnh hơn một ngày rồi, sao giờ ngài mới đến?”
Mặc dù đã qua hơn một ngày, cô ấy đã không còn tức giận thế nữa, nhưng vẫn oán trách Kim Phi.
Thấm Nhi cũng tỏ thái độ với Kim Phi.
“Hôm nay ta ra ngoài, lúc về mới biết”.
Tâm tư của Kim Phi đều tập trung vào Cửu công chúa, lười để tâm đến Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, y đi đến cạnh giường hỏi: “Điện hạ thấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi”, Cửu công chúa lắc đầu: “Vốn dĩ cũng không có gì lớn, nhưng Mộ Lam tỷ lo lắng quá, hại tiên sinh muộn vậy rồi mà còn chạy đến”.
“Đã lúc nào rồi, đừng nói mấy lời khách sáo thế chứ”.
Kim Phi nói: “Đại phu có nói tại sao bị bệnh không?”
“Đại phu nói Vũ Dương mệt mỏi nhiều ngày, dạo này lại suy nghĩ nhiều nên ngất xỉu”.
Khánh Mộ Lam buồn bực nói: “Ngài cũng không để người ta bớt lo”.
“Khánh Mộ Lam, lúc nãy cô nói lời giễu cợt, ta không nói gì rồi, còn được đằng chân lân đằng đầu à?”
Hôm nay Kim Phi đã mệt cả một ngày, lúc về lại biết Cửu công chúa bị bệnh, tâm trạng vốn đã cáu kỉnh, Khánh Mộ Lam lại nói mấy lời kỳ quái nên Kim Phi cũng lười nương theo cô ấy.
“Có gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo”.
“Ngài… ngài còn mắng ta”.
Khánh Mộ Lam tức giận muốn nổ phổi, nhưng thấy xung quanh có nhiều người như vậy, cô ấy đành nhẫn nhịn, đẩy Khánh Hâm Nghiêu ra: “Ca ca, huynh tránh đi một chút”.
Nghe thế Khánh Hâm Nghiêu híp mắt.
Bây giờ Kim Phi, Cửu công chúa và nhà họ Khánh có thể nói là liên minh gắn kết, Khánh Mộ Lam bảo anh ta tránh đi, chắc chắn không phải vì chuyện công, mà là chuyện riêng.
Với trí thông minh của Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam nói thế tức là đã nói cho anh ta biết, đây là chuyện riêng giữa Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu lại không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi dẫn quản gia rời đi.
Khánh Mộ Lam lại đuổi đám người hầu đi, cuối cùng còn bảo Thấm Nhi, Châu Nhi canh cửa, A Mai lên nóc nhà canh phòng có người đến gần.
Cửu công chúa vừa nhìn đã biết Khánh Mộ Lam muốn nói gì.
Khánh Mộ Lam còn chưa kịp lên tiếng, Cửu công chúa đã chủ động nói: “Mộ Lam, ta biết tỷ muốn nói gì, ta có thể nói rõ cho tỷ biết, ta và tiên sinh trong sạch”.
“Trong… trong sạch?”
Khánh Mộ Lam bị đánh cho trở tay không kịp: “Vậy Thấm Nhi nói với ta, hai người ở trong rừng cây gần một canh giờ, hai người ở trong đó làm gì?”
“Thời tiết bây giờ tệ quá, đầu ngón tay sắp tê cóng rồi, ta và tiên sinh còn có thể làm gì nữa đây?”
Cửu công chúa bất lực thở dài: “Bọn ta ở trong rừng cây bàn bạc chiến lược”.
“Bàn chiến lược?”, Khánh Mộ Lam nghi hoặc nhìn Cửu công chúa, sau đó lại nhìn Kim Phi: “Ngài là đàn ông, nói cho ta biết, có phải hai người trong sạch không?”
“Bọn ta chắc là trong sạch… nhỉ?”
Kim Phi không chắc chắn lắm, liếc nhìn Cửu công chúa.
“Trời ạ!”
Cửu công chúa bất lực kéo chăn lên che mặt.
Cô ấy nghĩ không ra, Kim Phi có thể nói là thông minh hơn người trong những việc khác, chỉ có chuyện tình cảm là khờ khạo.
Cửu công chúa chưa từng gặp người đàn ông nào thẳng thắn như vậy.
Rõ ràng là cô ấy đang che giấu cho Kim Phi, hơn nữa Khánh Mộ Lam sắp tin rồi, kết quả Kim Phi nói thế làm hỏng chuyện.
Quả nhiên Khánh Mộ Lam lập tức nổi đóa.
Cô ấy kéo chăn của Cửu công chúa ra: “Vũ Dương, đầu muội bị lừa đá rồi sao, ta đang ra mặt giúp muội, muội còn giúp ngài ấy nói dối! Ta… Nếu không phải ta thấy muội bị bệnh thì ta đã đánh muội một trận rồi”.
Mắng xong, cô ấy không hề cho Cửu công chúa cơ hội lên tiếng, lại quay đầu trợn mắt nhìn Km Phi: “Ngài nói xem, hai người đã đến bước nào rồi?”
“Đến bước nào thì có liên quan gì tới cô?”
Kim Phi cũng cảm thấy cạn lời.
Chương 657: Thôi xong, lại một người nữa rơi vào bẫy rồi
“Vũ Dương là em họ của ta, muội ấy bị ngài lợi dụng chiếm hời, sao lại không liên quan gì đến ta được chứ?”
Khánh Mộ Lam chống nạnh, tức giận nói.
Kim Phi nhất thời không nói được gì.
“Mộ Lam tỷ, bọn ta trong sạch thật…”
Cửu công chúa còn muốn phản kháng lần cuối, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang.
“Cô nam quả nữ ở trong rừng cây gần một canh giờ, ngài nói hai người trong sạch, ai mà tin?”
“Trong sạch, lúc đi ra, quần áo thắt lưng đều không giống trước nữa?”
“Trong sạch, sao lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy lại nói thế với muội?”
Khánh Mộ Lam càng nói càng tức: “Họ Kim kia, trước đây ta còn nghĩ ngài là một người tốt, không ngờ ngài cũng chẳng khác gì đám đàn ông khác, trước kia chưa có được thì dỗ dành Vũ Dương, có được rồi lại bắt đầu chẳng coi ra gì.
Ngài nghĩ đám quyền quý đó nói bắt là bắt, nói giết là có thể giết sao?
Ngài có biết Vũ Dương vì ngài mà phải chịu áp lực lớn thế nào không?
Ngài có biết triều đường đấu nhau nguy hiểm thế nào không?
Làm không thỏa đáng thì muội ấy sẽ chết.
Ngài còn nói muội ấy như thế!”
Khánh Mộ Lam tức đến mức bật khóc, còn xông đến đấm Kim Phi mấy cái.
Kim Phi không tránh đi, cũng không nổi nóng, đợi Khánh Mộ Lam đánh xong mới nói: “Mộ Lam, những cái khác ta không dám nói nhưng ta có thể đảm bảo với cô, chỉ cần ta vẫn còn sống thì sẽ bảo vệ Vũ Dương chu toàn”.
Qua thời gian dài tiếp xúc, Kim Phi đã công nhận con người Cửu công chúa.
Cho dù cô ấy có mục đích gì chăng nữa, ít nhất cô ấy là một công chúa sẵn sàng làm việc thực tế.
Vì vậy y không tiếc đắc tội với các quyền quý trong triều, thậm chí không sợ đắc tội với hoàng đế.
Cho dù không có chuyện ở rừng cây, Kim Phi vẫn sẵn lòng bảo vệ cô ấy.
“Ngài có biết thế lực đám quyền quý kia cộng lại đáng sợ thế nào không?”
Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi: “Bảo vệ muội ấy chu toàn, ngài lấy cái gì để bảo vệ?”
“Lấy hàng ngàn nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn của ta, lấy năm ngàn của quân Trấn Viễn, lấy bản lĩnh của ta, mạng của ta ra bảo vệ”.
Giọng Kim Phi cũng cao hơn: “Đủ chưa?”
“Ngài…”
Khánh Mộ Lam bị nói đến mức cứng họng.
Cô ấy từng sống ở làng Tây Hà, có thể nói từng bước chứng kiến sự trưởng thành của tiêu cục Trấn Viễn, hiểu rõ sự lớn mạnh của nó.
Điều này cũng được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Hơn nữa Khánh Mộ Lam có thể cảm nhận được Kim Phi còn có rất nhiều thứ chưa thể hiện ra.
Thế nên cô ấy biết Kim Phi không nói khoác. Ở biên giới Xuyên Thục, Đại Khang không có quân đội nào là đối thủ tiêu cục Trấn Viễn.
Bao gồm cả quân Uy Thắng, tiểu đoàn Thiết Hổ của ca ca cô ấy, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài.
Đều không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng là một người cứng đầu, sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua như vậy?
Thấy mình nói không lại Kim Phi, cô ấy bèn nói: “Ta hỏi ngài và Vũ Dương đã đến bước nào, ngài đừng hòng chuyển chủ đề, nói thật đi”.
Lúc này Kim Phi bị Khánh Mộ Lam kích động cũng hơi đau đầu, đi đến ôm lấy mặt Cửu công chúa.
Cửu công chúa lập tức đoán được Kim Hi muốn làm gì, vô thức cúi đầu xuống.
“Đừng động đậy”.
Kim Phi nhẹ nhàng kéo cô ấy đến, hôn thật mạnh vào môi cô ấy.
Sau đó y khiêu khích nhìn Khánh Mộ Lam đang tròn xoe mắt: “Đã đến bước này rồi”.
“Các… các người…”
Khánh Mộ Lam chỉ vào Kim Phi, rồi lại chỉ vào Cửu công chúa, miệng há ra có thể nhét được một quả trứng.
“Sau này Vũ Dương là người của ta rồi, cô có thể chuyển lời về kinh thành, cứ nói với đám quyền quý đó là do ta chém, họ muốn báo thù thì đến Xuyên Thục tìm ta, ông đây tiếp hết”.
Nói rồi Kim Phi ôm lấy bả vai Cửu công chúa, ôm cô ấy vào lòng: “Cô còn có gì muốn hỏi không?”
“Tiên sinh…”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, ánh mắt long lanh.
Kim Phi là người thiết thực, không đến lúc bất đắc dĩ thì y đều rất khiêm tốn.
Từ nhỏ đến lớn, môi trường sống của Cửu công chúa cũng rất ít người nói với cô ấy những lời thế này.
Mọi người khi gặp cô ấy đều cung kính, nịnh nọt.
Có lẽ thiếu thứ gì thì sẽ thích thứ đó.
Trong mắt Cửu công chúa, lúc này Kim Phi có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Cũng lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cái ôm của một người đàn ông lại khiến mình cảm thấy thấy bình yên như thế.
Khánh Mộ Lam vốn còn muốn hỏi Kim Phi định làm thế nào, lúc nào thì thành hôn với Cửu công chúa.
Nhưng Cửu công chúa không cho cô ấy có cơ hội hỏi: “Tiên sinh, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?”
“Cũng có thể nói là suôn sẻ, Chu tiên sinh đã tập hợp mấy ngàn người dân, có thể đi làm bất cứ lúc nào”.
“Linh Lung cô nương thì sao?”, Cửu công chúa lại hỏi.
“Linh Lung cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ cần lương thực đến, có thể phái người đi bất cứ lúc nào”.
...
Khánh Mộ Lam thấy hai người bắt đầu nói đến chính sự, mình không thể xen lời vào được, đứng đây cũng gượng, chỉ đành nhón chân đi ra ngoài.
“Tiên sinh, Mộ Lam tỷ đi rồi…”
Cửu công chúa đẩy Kim Phi tỏ ý y có thể buông ra rồi.
“Đi rồi thì càng tốt”.
Kim Phi không những không buông ra mà ngược lại cởi giày ra, chui vào trong chăn, ôm cả người Cửu công chúa vào lòng: “Người nói tiếp đi”.
“Háo sắc!”
Cửu công chúa buồn bực mắng Kim Phi, nhưng không vùng ra, còn chui đầu vào ngực y.
Hai người nói chính sự một lúc, lúc thì nói mấy câu tình cảm, mãi đến khi Thấm Nhi ho một tiếng nhắc nhở Kim Phi, Kim Phi mới buông Cửu công chúa ra.
“Hai người tình tứ đủ chưa vậy?”, Khánh Mộ Lam bưng đĩa bước vào: “Sắp nửa đêm rồi, tiên sinh nên về rồi nhỉ?”
“Vậy được, ta về trước đây, người dưỡng bệnh cho khỏe, đừng lo lắng, bên ngoài đã có ta”.
Dù sao Khánh Mộ Lam đã biết rồi, Kim Phi cũng không che giấu gì nữa, cúi đầu hôn lên mặt Cửu công chúa.
“Tiên sinh, ta và Thấm Nhi đều đang nhìn này, ngài có thể tém tém lại được không?”
Khánh Mộ Lam tức đến mức siết chặt nắm đấm.
Sắc mặt Thấm Nhi đứng bên cửa cũng khá khó coi.
“Ta hôn vợ ta thì cần kiêng dè gì chứ?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, cúi đầu xuống lại hôn một cái.
“Ngài mau đi đi”.
Cửu công chúa cười khổ đẩy Kim Phi ra.
Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa, lúc này mới rời đi.
Lúc đi ngang qua cửa, y còn nhướng mày với Thấm Nhi như khiêu khích.
Thấm Nhi và Cửu công chúa cùng một tính cách, bình thường cực kỳ kiêu ngạo, thi thoảng còn muốn đâm chọc.
Kim Phi đã muốn chỉnh đốn cô ấy từ lâu rồi nhưng tiếc là không đánh lại.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cách rồi.
Cửu công chúa nhìn bóng lưng Kim Phi, mỉm cười.
Cô ấy chưa từng thấy mặt trẻ con như vậy của Kim Phi.
Vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
“Đừng nhìn nữa, mau ăn đi”.
Khánh Mộ Lam đứng chắn tầm nhìn của Cửu công chúa.
“Tiên sinh vừa về đến nhà đã chạy vội đến đây, cũng không biết đã ăn chưa”.
Cửu công chúa vỗ trán: “Vừa rồi quên hỏi ngài ấy rồi”.
“Thôi xong, lại một người nữa rơi vào bẫy rồi…”
Khánh Mộ Lam đỡ trán, mặt đầy vẻ cạn lời.
Chương 658: Phát động
Vốn dĩ Khánh Mộ Lam muốn hỏi chút chuyện của Cửu công chúa và Kim Phi, nhưng Cửu công chúa hoặc là đổi chủ đề hoặc đơn giản là từ chối trả lời, rồi cúi đầu ăn cơm.
Khiến Khánh Mộ Lam tức giận đến mức giậm chân, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Khánh Mộ Lam, Cửu công chúa buông đũa xuống lại khẽ thở dài.
Cô ấy biết Khánh Mộ Lam muốn hỏi gì.
Chắc chắn muốn hỏi khi nào cô ấy và Kim Phi sẽ thành hôn, vậy còn Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc thì thế nào.
Dựa vào sự hiểu biết của Cửu công chúa về Kim Phi, Kim Phi không thể nào bỏ rơi Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Lần thăm dò lúc ăn sáng ở làng Tây Hà cũng đã chứng minh chuyện này.
Cho nên Cửu công chúa căn bản chưa từng đề cập chuyện này với Kim Phi.
Vì cô ấy đã biết câu trả lời rồi.
Còn tránh né câu hỏi của Khánh Mộ Lam chỉ vì cô ấy không muốn phá đi sự ngầm hiểu trước mắt thôi.
Trở lại thương hội Kim Xuyên, Nguyễn Đồng Khiết vẫn đang đợi ở cửa.
Nhìn thấy Kim Phi trở lại, cô ấy nhanh chóng tới chào hỏi.
“Tiên sinh, tình trạng của điện hạ thế nào rồi?”
“Đại phu nói vấn đề không nghiêm trọng.”
Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, đưa dây cương cho Đại Lưu: “Tìm người làm đồ ăn cho chúng ta đi, sắp chết đói rồi."
Chạy cả một ngày, mà chỉ ăn mỗi tô mì ở chỗ Chu Du Đạt.
Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu cũng vậy, bụng họ đã bắt đầu réo lên từ lâu.
“Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ta sẽ bảo người mang tới ngay.”
Nguyễn Đồng Khiết vội vàng nói.
"Được." Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Bắc Thiên Tầm, Đại Lưu đi vào nhà ăn.
Một nhóm người không phân biệt chủ tớ, quây quanh một chiếc bàn tròn lớn, trên đó có một nồi mì ở giữa, ăn uống đến mức húp sột soạt.
Bắc Thiên Tầm còn đạp một chân lên ghế.
Bị đại gia tộc huấn luyện nhiều năm, cô ấy đã quen với việc đợi chủ nhân ăn xong rồi lặng lẽ tìm một góc ngồi xổm xuống ăn.
Lần đầu tiên đi theo Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã mời Bắc Thiên Tầm cùng nhau ăn cơm, cô ấy còn hơi e ngại, chỉ cảm thấy Kim Phi đang muốn lấy lòng mọi người.
Sau này lại phát hiện ra Kim Phi hoàn toàn khác biệt với những quý tộc khác.
Nhiều quý tộc đều rất coi trọng chuyện ăn mặc, ngay cả khi ra ngoài cũng phải tỉ mỉ trong mọi việc.
Mà Kim Phi lại không hề quan tâm đến điều này.
Trên đường từ Đông Hải trở về, đồ ăn và chỗ ở của Kim Phi cũng giống hệt như nhân viên hộ tống.
Đói bụng, y lấy một tô mì trong cái nồi lớn, rồi lấy hai tép tỏi ngồi xổm bên đường ăn ngấu nghiến.
Cho dù thỉnh thoảng y và Đường Tiểu Bắc có cùng nhau ăn cơm trong lều, nhưng cũng không lén lút ăn thứ khác mà vẫn ăn như mọi người.
Cứ tưởng rằng Kim Phi chỉ như vậy trên đường đi, nhưng khi đến làng Tây Hà, cô ấy mới phát hiện ra Kim Phi ở nhà cũng thế, ăn uống rất bình thường, không có lễ nghi phiền phức như những gia đình giàu có khác.
Dần dà, Bắc Thiên Tầm cũng đã quen, lại còn yêu thích không khí ăn uống sôi động này.
Tiểu cô nương mà cô ấy mang theo giờ cũng đã được phân vào trường học ở làng Tây Hà, mỗi ngày đều cùng nhau ăn uống học tập với Tiểu Nga, mà Bắc Thiên Tầm cũng dần bắt đầu chấp nhận và tin tưởng Kim Phi từ tận đáy lòng.
Ăn xong một chén mì, Kim Phi múc thêm một bát nữa, thấy Nguyễn Đồng Khiết vẫn đứng ở bên cạnh nên hỏi: "Còn việc gì sao?"
"Hôm nay quan phủ đã cử người đến thông báo cho chúng ta rằng những thương buôn lương thực đã bỏ vu cáo thương hội. Ngày mai chúng ta có thể mở kho lương thực."
Nguyễn Đồng Khiết vừa nói vừa đưa ra một xấp công văn.
"Khánh đại nhân làm việc cũng nhanh đó, hôm qua bắt được người, hôm nay đã rút đơn vu cáo rồi."
Kim Phi gật đầu: "Tìm cách thông báo ra ngoài thành, tối nay gửi một mẻ lương thực đến nhà họ Chu, cũng thông báo cho Linh Lung cô nương, để người của cô ấy chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm mai theo ta ra khỏi thành."
Có lương thực, cuộc cứu trợ thiên tai có thể chính thức bắt đầu.
Mà nhà họ Chu là nơi thí điểm đầu tiên của Kim Phi.
Khoản vay có lãi này có thành công hay không còn tùy thuộc vào nhà họ Chu.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi đưa Linh Lung và hàng chục nhân viên rời Tây Xuyên qua cửa thành Tây.
Khi họ đến nhà họ Chu, Chu Du Đạt đã tập hợp người dân ở bãi đất trống.
Ngoài ra còn có một dãy lều dựng tạm ở bên rìa khu đất trống.
Phía sau lều là những xe chở lương thực.
"Mọi người, Kim tiên sinh đã trở lại. Từ hôm nay trở đi, mọi người có thể tiếp tục làm việc!"
Chu Du Đạt đứng trên đài cao cầm loa sắt hô lớn.
Kim Phi cũng mỉm cười đi lên đài cao vẫy tay chào người dân.
"Kim tiên sinh đã trở lại, thật tốt quá!"
Những người dân dưới khán đài phần lớn đều là nạn nhân bị Đan Châu bắt giữ, từ lâu họ đã không còn xa lạ gì với Kim Phi.
Nghe nói trước đó Kim Phi bị người dẫn dụ đến khu Đông Hải, người dân đều vô cùng lo lắng, sợ Kim Phi gặp nguy hiểm.
Bây giờ thấy Kim Phi bình yên trở lại, tất cả đều vẫy tay xem như đáp lại lời chào của Kim Phi.
Chu Du Đạt sai người đánh chiêng mấy lần, cuối cùng mới áp được tiếng ồn của người dân.
"Chắc là nhà của mọi người cũng sắp ăn hết lương thực rồi, đúng không?"
Chu Du Đạt dùng loa phóng thanh hét lên: "Kho lương thực của thương hội Kim Xuyên đã được mở niêm phong, tiên sinh lo lắng mọi người bị đói, nên đêm qua đã sai người, gửi một mẻ lương thực tới nhà họ Chu cho chúng ta!"
"Kim tiên sinh đúng là một Bồ Tát sống mà!"
"Đúng vậy, nhà ta gần đây chỉ ăn một bữa một ngày, qua mấy ngày nữa là đã cạn lương thực rồi!"
"Nhà ta hôm qua đã cạn lương thực rồi!"
"Xem như chúng ta may mắn, trước đây làm việc ở nhà xưởng của Kim tiên sinh, ta đã để dành được một ít lương thực, còn cha vợ ta bên kia đã chết đói từ lâu, thậm chí có tiền cũng không mua được lương thực!"
"Đúng vậy, may mà có Kim tiên sinh!"
"Kim tiên sinh về là tốt, nhưng dù hôm nay chúng ta bắt đầu làm việc, thì tháng sau mới được phát tiền công, mà lương thực nhà ta chỉ còn đủ ăn được hai bữa nữa, làm sao có thể sống sót đến tháng sau đây?"
"Tin tưởng Kim tiên sinh, ngài ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách!"
Các người dân trước đó từng làm việc ở công trường của Kim Phi, nên trong nhà ít nhiều vẫn còn chút lương thực.
Mà công trường đã dừng hoạt động cách đây một thời gian, họ phải dựa vào chút lương thực đó để tồn tại qua thời gian này.
Đang lúc lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo thì Kim Phi đã quay lại.
Điều này đã mang lại cho họ hy vọng một lần nữa.
Quả nhiên, sau đó đã nghe thấy Chu Du Đạt cầm loa phóng thanh hét lớn: “Mọi người, tiên sinh biết trong nhà mọi người không còn nhiều lương thực nên mọi người có thể cầm sổ tiết kiệm đến tiền trang Kim Xuyên ứng trước lương thực làm tiền công!"
Ngay khi lời nói vừa dứt, khu đất trống đã sôi sục.
Tình hình hiện tại ở Xuyên Thục, dù có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực.
Kim Phi không chỉ trả trước tiền công mà còn giải quyết bằng miếng ăn, có thể nói y đã cứu sống rất nhiều nạn nhân, già trẻ trong một nhà.
Lúc ấy nhiều người dân đã khóc lóc, quỳ lạy Kim Phi.
Có người dẫn đầu thì sẽ có người theo sau.
Chẳng mấy chốc, khu đất trống đã có đầy người quỳ lạy.
"Chu tiên sinh, ta chưa có sổ tiết kiệm của tiền trang Kim Xuyên thì phải làm sao bây giờ?"
Có người lo lắng hô lên.
"Người của tiền trang đã đến rồi, nếu không có sổ tiết kiệm thì lát nữa có thể làm”.
Chu Du Đạt hô lên: "Nhưng ta phải nói trước, lương thực mọi người nhận hôm nay là tiên sinh cho mọi người mượn, chứ không phải tặng cho mọi người, mọi người phải làm việc để trả lại, cũng không được cầm lương thực chạy trốn!"
"Bây giờ Kim tiên sinh bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực, nghĩa là đã cứu sống cả nhà chúng ta, nếu chúng ta cầm lương thực chạy trốn thì còn đáng mặt làm người không?"
"Chu tiên sinh, yên tâm đi, bây giờ có thể chạy đi đâu để kiếm ăn được chứ? Cho dù ngài có đánh chết ta, ta cũng không chạy đi đâu được!"
Người dân sôi nổi vỗ ngực hứa hẹn.
Chương 659: Thí điểm
"Mọi người qua bên kia xếp hàng, làm thủ tục nhận lương thực đi."
Chu Du Đạt chỉ tay về phía túp lều đằng xa.
Người dân lập tức lao tới.
"Mọi người đều xếp hàng cả rồi, ai dám chen hàng thì đi trở về xếp lại từ đầu, ai gây chuyện sẽ bị hủy bỏ tư cách ngay hôm nay!"
Nhân viên hộ tống duy trì trật tự, cầm loa hét lớn.
Người dân vốn đang lộn xộn một đống lập tức bắt đầu ngoan ngoãn xếp hàng.
Trong lều, Chu Linh Lung và nhân viên của tiền trang đã chuẩn bị kỹ càng.
Người dân nào có sổ tiết kiệm thì đóng dấu lên luôn, những nhân viên hộ tống ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong, bèn múc lương thực ra từ trong túi lương thực.
Đại Khang không có túi nilon, người dân lần lượt cởi áo khoác xuống, lấy áo để đựng.
Mỗi người dân có thể mượn bao nhiêu lương thực, đều đã được quy định rõ ràng, có nhân viên hộ tống chuyên phụ trách cân đo đong đếm.
Sau khi nhân viên tiền trang trải qua đợt huấn luyện của Chu Linh Lung có thể làm mấy việc đơn giản thế này với tốc độ rất nhanh, mấy chục giây đã làm xong một lượt.
Mấy chục nhân viên làm việc cùng lúc, chỉ nửa buổi sáng, tất cả người dân gặp nạn ở nhà họ Chu đều đã được nhận lương thực.
Đồng thời, tin tức Kim tiên sinh sẵn lòng cho mượn lương thực cũng được truyền ra ngoài.
Người dân ở khắp nơi đua nhau đến, bị các nhân viên hộ tống chặn lại ở bên ngoài nhà họ Chu.
"Kim tiên sinh, ngài cũng cho ta mượn một ít lương thực với, con cái nhà ta đã ba ngày chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi!"
"Kim tiên sinh, cho ta mượn một ít lương thực đi, ta sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho ngài!"
"Kim tiên sinh, ta sẵn sàng làm công cho ngài, không cần tiền công, chỉ cần cho ta ăn miếng cơm là được!"
Vô số người dân đang cầu xin ở bên ngoài nhà họ Chu.
"Đại Lưu, đi ra ngoài nói rõ ràng với họ về điều kiện mượn lương thực và lãi suất, sau đó cho bọn họ vào."
Kim Phi đứng ở trên đài cao, nhìn người dân ngơ ngác ngoài thôn, trong lòng cũng cảm thấy chua xót: "Cho bọn họ vào theo từng nhóm, giữ gìn trật tự cho tốt, cẩn thận xảy ra tình huống giẫm đạp."
Lúc này người dân ai cũng đói chịu không nổi, phải dựa vào một chút sức lực còn sót lại mới đứng được, lỡ như có người bị ngã, lại bị đạp mấy đạp, nói không chừng sẽ chết.
"Vâng!" Đại Lưu gật đầu, chạy đi sắp xếp.
Đói đã đáng sợ rồi, đáng sợ hơn nữa là nhìn cha mẹ con cái đang sống sờ sờ chết đói ngay trước mặt mình.
Chưa nói đến việc Kim Phi không gài bẫy trong lãi suất cho vay của người dân, cho dù là có, người dân cũng không quan tâm đến.
Sắp chết đói rồi, cho dù là một cái bẫy, bọn họ cũng sẵn sàng nhảy vào.
Đây cũng là nguyên nhân cho việc rất nhiều tá điền biết rõ địa chủ đang gài bẫy bọn họ, cũng không thể không chấp nhận.
Tình hình đúng như Kim Phi dự đoán, Đại Lưu nói xong chính sách mượn lương thực, người dân lập tức chen lấn nhau vào thôn.
Cũng may Đại Lưu đã có chuẩn bị trước, cùng nhân viên hộ tống duy trì trật tự.
Bên trong thành Tây Xuyên, Cửu công chúa cũng không dám nghỉ ngơi nhiều, giống như Kim Phi, trời vừa mới sáng cô ấy đã thức dậy.
Khánh Mộ Lam sợ quấy rầy Cửu công chúa, nên đến giữa buổi sáng mới tới thăm.
Kết quả là vừa vào nhà đã phát hiện trên giường không có người.
"Vũ Dương, đại phu bảo muội nằm yên trên giường nghỉ ngơi nửa tháng, sao muội lại đi ra?"
Khánh Mộ Lam tìm được Cửu công chúa ở thư phòng, không nói lời nào đã kéo cô ấy ra ngoài: "Mau cùng ta đi về nghỉ ngơi."
"Tỷ tỷ, bây giờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người dân chết đói chết rét, sao mà ta nằm nổi?"
Cửu công chúa thoát khỏi sự lôi kéo của Khánh Mộ Lam, tiếp tục cúi đầu đọc văn thư trên bàn.
"Tiên sinh đã nói hết rồi, cứu trợ thiên tai đã có y, không cần muội quan tâm!"
"Bên ngoài thì có y, ở dưới địa lao vẫn còn đám khốn kiếp kia phải để ta xử lý."
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói.
"Xử lý bọn chúng có gì khó đâu?"
Khánh Mộ Lam nói: "Đó chỉ là một lũ hèn nhát, lát nữa ta đi đến đó, sử dụng hình phạt, bảo đảm bọn chúng sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngay!"
"Nếu như tỷ có thể ra tay, ta còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Cửu công chúa nói: "Càng ít dính dáng đến bọn chúng càng tốt, xử lý bọn chúng, phải để bổn cung tự mình đi, tỷ và Hâm Nghiêu ca ca ra tay, đều sẽ lộ ra sơ hở."
"Ờ... cũng đúng."
Khánh Mộ Lam nghe vậy, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Những thế lực quyền quý này có hậu thuẫn rất to lớn, nhà họ Khánh không thể nào đối phó nổi.
Cửu công chúa là con gái hoàng đế, mới có thể trấn áp bọn họ.
"Muội muốn xử lý chúng thì tới địa lao chứ, tới thư phòng làm gì?"
Khánh Mộ Lam lại hỏi.
"Tỷ tỷ, lúc tiên sinh giảng giải binh pháp cho tỷ có lẽ đã từng nói rồi chứ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đánh giặc hay thời bình cũng vậy."
Cửu công chúa vừa tiếp tục đọc văn thư, vừa nói: "Ta xử lý bọn Từ mập là vì lương thực, cho nên trước khi đi, nhất định phải biết trước trong tay mỗi người bọn chúng có bao nhiêu lương thực mới được chứ? Bằng không bị bọn chúng lừa thì sao?"
Văn thư bây giờ cô ấy đang đọc, chính là tình báo từ khắp các nơi do mạng lưới của Khánh Hâm Nghiêu sưu tập được, ghi chép tình hình tích trữ lương thực của thổ phỉ ở nhiều nơi.
Cửu công chúa đọc hết sức nghiêm túc, mãi đến trưa mới đọc xong.
Ăn cơm trưa xong, Cửu công chúa dẫn theo Thấm Nhi đi đến địa lao.
Cô ấy ở trong địa lao chừng nửa tiếng rồi đi ra, còn cầm trong tay một xấp văn thư dính máu.
Trong nửa tiếng đó, tiếng kêu thảm thiết trong địa lao chưa từng dừng lại.
Đám quyền quý vốn không chịu nổi thủ đoạn của Thấm Nhi, tất cả đều chịu khai ra, hỏi gì nói nấy.
Tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể biết hết mọi thứ.
Số lương thực Cửu công chúa hỏi ra, nhiều hơn so với dự tính.
Trải qua một ngày quan sát, Kim Phi đã xác nhận, nhân viên tiền trang do Chu Linh Lung đào tạo, ai cũng có năng lực làm việc độc lập.
Biết được bên phía Cửu công chúa đã thu được lương thực của bọn quyền quý, Kim Phi quyết định lập tức cứu trợ thiên tai.
Vào ban đêm cùng ngày, cửa thành Tây Xuyên phá lệ không đóng lại.
Một đội ngũ rời khỏi thành Tây Xuyên, chạy đến các huyện phủ xung quanh.
Đội ngũ do nhân viên hộ tống, nhân viên tiền trang, nhân viên thương hội tạo thành.
Bọn họ đều mang văn thư do đích thân Cửu công chúa đóng mộc, đến nơi nào, quan lại địa phương cũng phải phối hợp với bọn họ.
Cùng lúc đó, đội vận chuyển lương thực do người dân tạo thành, cũng thức trắng đêm không ngủ, vận chuyển lương thực từ nhiều nơi gần đó đến địa điểm chỉ định.
...
Cách thành Tây Xuyên ba mươi hai dặm về phía Bắc, có trấn Trúc Liêm sản xuất rất nhiều rèm tre, là trấn lớn nhất trong mười dặm xung quanh.
Lúc trước kỵ binh Đan Châu đi cướp bóc, phạm vi ba mươi dặm, nhưng vì trấn Trúc Liêm quá nổi tiếng nên cũng bị cướp bóc.
Còn may là vì cách Tây Xuyên khá xa, các kỵ binh cùng lắm chỉ cướp bóc lương thực, tiền tài, giết vài người để ra oai rồi đi, chúng không bắt người dân làm tù binh để đến dốc Đại Mãng làm lá chắn thịt.
Mặc dù giữ được một mạng dưới vó ngựa của kị binh, nhưng người dân lại không thể tránh được những cơn mưa liên miên của mùa thu.
Người dân chắt chiu được một chút lương thực, dùng làm hạt giống trồng xuống đất, tất cả đều bị úng chết.
Lại thêm cả luồng khí lạnh ập tới, trấn Trúc Liêm mỗi ngày phải chết đói chết rét đến mấy người.
Có thể nói nhà nhà đều treo cờ tang trước cửa, người người đều cất tiếng khóc.
Tiết trời giá rét, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, cũng cố gắng ở nhà không ra khỏi cửa, giảm bớt tiêu hao.
Nhưng buổi sáng nay, lại nghe được tiếng gõ thanh la ngoài cửa truyền đến.
"Làng xóm ơi, tất cả mau ra ngoài đi, thương hội Kim Xuyên của Kim tiên sinh mang lương thực tới rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Trưởng trấn gõ chiêng, chạy khắp các đường lớn hẻm nhỏ và hô lớn.
"Thương hội Kim Xuyên mang lương thực tới ư? Chắc chắn là muốn phát cháo, cha sắp nhỏ ơi, mau dẫn bọn nhỏ đi xếp hàng, đến chậm có thể hết đó!"
"Thằng nhóc ngốc nghếch này, đừng gặm chân bàn nữa, gãy răng cũng không gặm nổi đâu, mau đi ăn cháo với mẹ nào!"
"Trân nương, thương hội Kim Xuyên tới phát cháo rồi, mau cõng mẹ chồng đến xếp hàng đi!"
Chương 660: Kim bồ tát cứu khổ cứu nạn
Trong trấn Trúc Liêm có một khoảng đất trống, trước kia lúc thái bình, người dân đều ra phơi mành tre ở khoảng đất trống này.
Bởi vì cách tòa thành Tây Xuyên gần, gặp phải năm thiên tai, thỉnh thoảng sẽ có mấy nhà giàu có đến trấn Trúc Liêm nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Mảnh đất trống này luôn được chọn để nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Người dân cho rằng thương hội Kim Xuyên cũng đến phát cháo, rối rít kéo cả gia đình, ùa ra bãi đất trống.
Rất nhiều người đi chân trần xông tới, dưới cánh tay nhiều người dân còn kẹp theo con nhỏ.
Rất nhiều người nhà giàu đến phát cháo cho dân tị nạn, đều chỉ làm màu, gắn cái mác từ thiện mà thôi, thường phát số lượng không nhiều.
Đến sớm còn giành giật được một chén, đến trễ cháo cũng không có mà húp.
Nhưng hôm nay lúc người dân đến mảnh đất trống, lại không hề thấy nồi lớn nấu cháo.
Chỉ thấy một cái lều vải dựng tạm.
Lều vải bên trái cắm cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, bên phải cắm cờ vàng của thương hội Kim Xuyên.
Phía sau đậu mấy chiếc xe đẩy tay, năm sáu nhân viên hộ tống mặc đồ đen tay cầm trường đao, đứng xung quanh xe đẩy tay.
"Không phải nói là nấu phát cháo cho dân tị nạn sao, cháo đâu?"
"Đúng vậy, trời lạnh như vậy, không nấu phát cháo cho dân tị nạn đi la lối lộn xộn cái gì, lỡ như trẻ con lạnh cóng phải làm sao?"
"Đừng nói là trẻ con, chúng ta bị cóng cũng chỉ có thể chờ chết!"
"Đi đi đi, về đi, trời lạnh vậy, thương hội Kim Xuyên còn kiếm chuyện gì nữa vậy chứ?"
...
Người dân vừa nhìn thấy không phát cháo, ủ rũ trở về, đúng lúc gặp được trưởng trấn trở lại.
Thời tiết giá rét, rất nhiều người bị rét cóng không nhẹ, mỗi người đều ném hết bực dọc lên đầu trưởng trấn.
"Ai nói với mấy người là thương hội Kim Xuyên sẽ phát cháo?"
Trưởng trấn trợn mắt hỏi: "Ta bảo như vậy à?"
"Không phát cháo, vậy kêu bọn ta làm gì?"
Người dân rối rít chất vấn.
"Thương hội Kim Xuyên đến là muốn cho các người mượn lương thực!" trưởng trấn giải thích: "Cái này không tốt hơn phát cháo à?"
"Cho bọn ta mượn lương thực ư? Tại sao?"
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu người dân là thương hội Kim Xuyên muốn lừa họ.
Nhưng xung quanh trấn Trúc Liêm đều là đồi núi trập trùng, vốn không có đất canh tác, nhà nhà đều sống bằng nghề đan mành tre, thương hội Kim Xuyên có thể lừa họ cái gì?
Lừa cây trúc trên núi à?
Cây trúc lại không tốn tiền, ai chặt được là của người đó, còn cần phải lừa sao?
"Các người đừng nghĩ lung tung, Kim tiên sinh người ta gia tài bạc triệu, không có ý đồ gì với mấy người số khổ các ngươi đâu, ngài ấy chỉ thấy chúng ta đáng thương, không muốn nhìn thấy người chết đói, cho nên bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực."
Trưởng trấn sống nửa đời người, lập tức đoán ra được người dân đang lo lắng điều gì: "Kim tiên sinh không chỉ bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực, còn đồng ý cho chúng ta đi làm công, lương thực mượn lần này là tiền công trả trước."
"Kim tiên sinh bằng lòng cho bọn ta đi làm công ư?"
Nhiều người dân trợn to mắt, nhìn trưởng trấn một cách đầy mong đợi.
"Đúng, Kim tiên sinh bằng lòng cho chúng ta đi làm công!"
Trưởng trấn gật đầu.
"Tốt quá rồi, cuối cùng Kim tiên sinh cũng bằng lòng thu nhận chúng ta!"
Nhiều người dân khóc vì vui sướng.
Trước kia Chu Du Đạt tuyển công nhân, đều sẽ ưu tiên nhận nạn dân có dấu ấn trên mặt.
Người dân trấn Trúc Liêm chỉ biết ngưỡng mộ, chứ không có cách nào khác.
Vì Chu Du Đạt không dùng hết số nạn dân có dấu ấn trên mặt nên hoàn toàn không xem xét đến bọn họ.
Làm công ở công trường của Kim Phi, không chỉ đảm bảo cơm nước, còn có tiền công.
Chỉ cần một người trong nhà đi, người nhà đều có thể chống đỡ qua mùa đông này.
Nếu nhà ai có hai ba nhân công thì cuộc sống trong nhà sẽ dễ dàng hơn.
"Đi, đi đăng ký nhanh!"
Người dân lại lần nữa quay đầu lại, lao về bãi đất trống.
Sợ đi trễ, suất tuyển công nhân sẽ đầy.
"Đừng sốt ruột, người thương hội Kim Xuyên nói, chỉ cần tuổi tác phù hợp, bằng lòng chịu khổ, có bao nhiêu người sẽ lấy bấy nhiêu người! Người già con nít không nhận, mấy người cõng đi chịu rét vô ích."
Trưởng trấn ở sau hô lớn: "Lão Tam, ngươi mau dẫn con về đi, đứa bé vẫn đi chân trần, đừng để rét cóng! Lão Lưu, ngươi cũng dẫn mẹ về đi, vốn dĩ đã yếu ớt lắm rồi, ngươi lại khiến bà ấy mệt chết đấy!"
Nghe trưởng trấn nói như vậy, người dân mới yên tâm, rối rít đưa người già trẻ nhỏ trở về, sau khi bản thân cũng mặc ấm rồi lại mới trở lại.
Cũng có một số người dân chuẩn bị chu đáo đã bắt đầu làm thủ tục.
Nhân viên tiền trang phụ trách làm thủ tục cho vay, nhân viên thương hội phụ trách phát lương thực, nhân viên hộ tống phụ trách giữ trật tự.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Tình hình như vậy, xảy ra ở rất nhiều nơi xung quanh thành Tây Xuyên.
Chỉ riêng ngày này, hai kho lương thực của Kim Phi ở xung quanh thành Tây Xuyên đã trống không.
Cũng vào ngày này, tình trạng người chết đói xung quanh thành Tây Xuyên cuối cùng đã ngừng lại.
Đồng thời cũng vào ngày này, không biết lại có bao nhiêu nhà người dân đã lập bài vị trường sinh cho Kim Phi.
Rất nhiều người dân nói đến y, đều không gọi Kim tiên sinh, mà gọi y là Kim bồ tát cứu khổ cứu nạn.
...
Bên ngoài thành Tây Xuyên, Kim Phi nhìn khói bếp lượn lờ từ trong thôn ở phía xa, cuối cùng trên mặt lộ ra vui vẻ an tâm.
Mặc dù lần này cứu trợ thiên tai rất mệt mỏi, cũng mạo hiểm đặc tội rất nhiều quyền quý, nhưng y không hối hận.
Nếu được làm lại, Kim Phi vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Đối với y và Cửu công chúa mà nói, đây chỉ là mạo hiểm mà thôi.
Cùng lắm thì Cửu công chúa sẽ bị hoàng đế mắng một trận, y bị quyền quý nhắm vào.
Nhưng đối với những người dân bị nạn, là mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà.
Đáng!
Dù sao y cũng không muốn làm bạn với đám quyền quý, bị nhắm vào thì bị nhắm vào thôi.
Nếu như có thể để người dân không chết rét chết đói nữa, đừng nói là bị quyền quý nhắm vào, dù có bị triều đình truy nã, Kim Phi cũng nhận.
Còn về chuyện Cửu công chúa, y cũng từng suy nghĩ rồi.
Đợi đợt cứu trợ thiên tai kết thúc, y sẽ bàn bạc lại với Cửu công chúa.
Nếu Cửu công chúa bằng lòng ở lại làng Tây Hà, không trở về kinh thành nữa, vậy thì tất cả đều dễ nói.
Đương nhiên Kim Phi sẽ thực hiện cam kết với Khánh Mộ Lam, có chết cũng phải bảo vệ an toàn cho cửu công chúa.
Nếu Cửu công chúa muốn trở về kinh thanh, y cũng sẽ nghĩ cách gây áp lực cho triều đình, để hoàng đế và mấy kẻ quyền quý không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Còn về việc gây áp lực như thế nào, tạm thời Kim Phi vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng y cũng không sốt ruột, chuyện cứu trợ thiên tai đủ khiến y và Cửu công chúa bận rộn trong mấy tháng, thời gian vẫn còn dài.
Lúc Kim Phi đang ngẫm nghĩ, một đội kỵ binh từ đằng xa xuyên qua gió rét, chạy như bay đến.
Dẫn đầu là Hầu Tử.
Người đi chậm hơn Hầu Tử một bước là người trước đó Kim Phi và Cửu công chúa từng gặp ở sông Kim Mã, Ngụy Đại Đồng - quản lý cục vận tải.
Ngụy Đại Đồng mặc áo khoác đen, thấy Kim Phi đứng ngoài cửa thành, ông ta vội nhảy xuống khỏi ngựa chiến.
Quan vận tải ở Cục vận tải là mệnh quan triều đình chân chính, mà Kim Phi chỉ là một Nam tước ngay cả thái ấp cũng chẳng có, theo lễ nghi, Ngụy Đại Đồng không cần phải chủ động hành lễ với Kim Phi.
Nhưng Ngụy Đại Đồng lại nghiêm túc hành đại lễ với Kim Phi.
"Ngụy Đại Đồng kính chào Kim tiên sinh!"
Ban đầu ở sông Kim Mã, Ngụy Đại Đồng tiếp xúc với Kim Phi, mục đích là để tiếp cận Cửu công chúa thông qua y.
Nhưng lúc này ông ta hành lễ với Kim Phi, không phải vì điều đó, mà ông ta thật lòng cảm kích chuyện Kim Phi làm cho người dân Xuyên Thục.
"Ngụy đại nhân, đã lâu không gặp!"
Kim Phi tiến lên hai bước, đưa tay đỡ Ngụy Đại Đồng dậy: "Ngụy đại nhân dọc đường bôn ba, mau vào thành, sưởi ấm chút đi."
"Tiên sinh, ngài đến đón ta ư?"
Ngụy Đại Đồng hơi sững sờ.
Ông ta nghĩ rằng bắt gặp Kim Phi ở cổng thành, chỉ là vừa khéo đúng lúc.
Bây giờ Kim Phi muốn vào thành cùng ông ta, Ngụy Đại Đồng mới ý thức được, có lẽ Kim Phi đang cố ý đến đón ông ta.
"Tiên sinh, ngài đang bận như vậy, toàn bộ người dân Xuyên Thục đều mong chờ ngài đến cứu nạn, sao có thể vì một người nhàn rỗi như ta làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài chứ?"
"Ngụy đại nhân, sắp tới không rảnh rỗi được rồi."
Kim Phi cười nói: "Đợt cứu nạn Xuyên Thục có thành công hay không, còn phải xem Ngụy đại nhân nữa đấy!"
Bình luận facebook