-
Chương 666-670
Chương 666: Lợi nước lợi dân
Dù sao cũng xuất thân từ thế gia võ tướng, bây giờ Khánh Mộ Lam đã nhận ra ưu thế về mặt quân sự của khinh khí cầu.
Cho dù dùng để tấn công phòng thủ, khinh khí cầu kết hợp với lựu đạn đều là vũ khí gây sát thương lớn.
Tệ lắm thì cũng có thể làm đài quan sát, quan sát từng cử động của địch.
Thảo nào Kim Phi nhiều lần nhấn mạnh bảo cô ấy giữ bí mật lúc ở ngoài thành.
Vũ khí gây sát thương lớn như vậy quả thật cần phải được giữ bí mật.
“Không phải lần đầu Lão Ưng làm chuyện này, biết người nào có thể trọng dụng, người nào không thể”.
Kim Phi nói: “Ngược lại là cô, cả ngày chẳng để ý để tâm gì, đừng tiết lộ ra ngoài”.
“Tiên sinh yên tâm, có đánh chết ta cũng sẽ không nói”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta và Ngụy đại nhân không nói, thợ săn cũng sẽ không nói, nhưng một cái túi lớn đang lơ lửng trên bầu trời như vậy, cách xa mười mấy dặm cũng có thể nhìn thấy, ngộ nhỡ bị lộ ra ngoài thì ngài đừng trách ta”.
“Cô cũng nhắc nhở ta đấy…”
Nghe thế Kim Phi cũng nhíu mày.
Bình thường Lão Ưng huấn luyện bay khinh khí cầu bay đều tìm nơi người khó tiếp cận.
Vì xung quanh núi Ngọc Lũy lũ lụt liên tục nên cũng không có ai cả.
Nhưng sau này, những nơi mà họ muốn đến khảo sát như vậy không còn nhiều nữa.
Kim Phi cũng không có cách nào tốt hơn.
“Thôi vậy, sau này cố gắng thăm dò lúc bình minh, nếu quả thật không được thì lên núi quan sát”.
Khinh khí cầu là một trong những vũ khí bí mật lớn nhất của Kim Phi, không thể để bị lộ dễ dàng.
Hơn nữa vùng chủ yếu trong công trình lần này là xung quanh đập Đô Giang, bây giờ đã quan trắc rõ ràng cả rồi, những nơi khác cứ thăm dò theo cách cũ là được.
Mấy ngày tiếp theo, đám người lại đi thăm dò ở các nơi khác xung quanh, sau đó mới quay về Tây Xuyên.
“Sao lại về sớm thế, khảo sát thế nào?”
Mặc dù Cửu công chúa chưa từng tiếp xúc với thủy lợi, nhưng biết đây là một công trình lớn, còn nghĩ hai người phải khảo sát rất lâu.
Kết quả mới mấy ngày đã về, khiến Cửu công chúa nghi ngờ Ngụy Đại Đồng có nghiêm túc khảo sát không.
“Kết quả khảo sát đều nằm ở đây”.
Ngụy Đại Đồng lấy một xếp giấy dày từ trong túi ra rồi đặt lên bàn.
Một bản đồ địa hình chi tiết được vẽ trên giấy cỏ, những nơi nào cần đào hào, nơi nào cần xây đập đều được đánh dấu rõ ràng.
Cửu công chúa xem kỹ bản đồ địa hình, nói: “Khảo sát rất kỹ mà, chỉ có mấy ngày mà sao các ngươi làm được thế?”
“Tất nhiên là ta có cách”, Kim Phi cười nói: “Còn là cách gì thì người đừng hỏi, ta cam đoan những tấm bản đồ này là thật, đã được ta và Ngụy đại nhân vẽ từng nét một sau khi khảo sát thực địa”.
“Ta có thể làm chứng”, Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày nay bọn ta mệt muốn chết”.
“Vất vả rồi”.
Cửu công chúa không hỏi Kim Phi dùng cách cụ thể gì, mà chỉ mỉm cười nhìn Ngụy Đại Đồng.
“Không vất vả, không vất vả”.
Ngụy Đại Đồng vội xua tay: “Chỉ cần có thể tìm con đường sống cho người dân, cho dù hạ quan có mệt chết cũng được”.
“Vậy Ngụy đại nhân nghĩ kết quả khảo sát thế nào, cách mà tiên sinh nói có ổn không?”
“Ổn thì ổn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là công trình này quả thật quá lớn, còn lớn hơn ta nghĩ rất nhiều”.
Ngụy Đại Đồng lấy bản đồ lại, chỉ vào hướng núi Ngọc Lũy nói: “Kim tiên sinh không chỉ muốn khoan xuyên núi Ngọc Lũy, xây dựng một cửa… cửa cống, tiên sinh, gọi như vậy đúng chứ?”
“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu: “Ta định gọi tổng thể công trình này là đập Đô Giang, ngoài cửa cống, còn có đập Phi Sa, cống phân luồng nước”.
Nói rồi y lấy bút ra viết mấy chữ đập Phi Sa, cống phân luồng nước lên bản đồ.
“Điện hạ, Kim tiên sinh không chỉ muốn xây dựng đập Đô Giang mà còn xây mương nhân tạo ở phía đông núi Ngọc Lũy để dẫn dòng nước sông chảy qua cửa cống đến phía đông núi Ngọc Lũy đến sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều và sông Thanh Bạch”.
Ngụy Đại Đồng chỉ vào bản đồ, tìm vị trí của mấy dòng sông, chỉ cho Cửu công chúa nhìn.
"Sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều đều dễ, cách núi Ngọc Lũy không xa, nhưng sông Thanh Bạch lại rất xa, e là phải xây dựng con mương mấy chục dặm mới được, cần rất nhiều nhân lực”.
Ngụy Đại Đồng nhíu mày nói.
“Ngụy đại nhân, ngài nói sai rồi, ta không chỉ muốn xây dựng xung quanh đập Đô Giang mà còn các nơi khác nữa”.
Kim Phi lấy một tấm bản đồ mới trên giá sách: “Những nơi được đánh dấu bằng màu đỏ này đều cần xây dựng”.
“Đây… đây…”
Ngụy Đại Đồng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, khó tin nói: “Tiên sinh, nếu ngài xây nhiều kênh như vậy cùng một lúc, e là sẽ phải điều động gần hết Thục Xuyên mới được”.
Những con kênh Kim Phi đánh dấu gần như bao phủ hơn nửa vùng Tây Xuyên, cộng lại còn lớn hơn công trình khu vực đập Đô Giang.
“Ngụy đại nhân, với tình hình năm nay, không để người dân làm thì mùa đông họ ăn cái gì?”
Cửu công chúa nói: “Vẫn là câu nói đó, ngài chỉ cần xem thử kế hoạch của tiên sinh có ổn không, còn tiền bạc và lương thực, bổn cung và tiên sinh sẽ nghĩ cách”.
Lần này diện tích bị tai họa quá lớn, gần như cả Xuyên Thục đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng.
Khu vực núi phía Bắc thì còn khá ổn, địa hình khá cao, nước mưa thoát về phía Đông Nam rất nhanh.
Hơn nữa trong núi có con mồi và các loại nấm, nếu quả thật không được thì có thể gặm cành cây cũng đỡ hơn một chút.
Nghiêm trọng nhất vẫn là vùng phía Nam trong Xuyên Thục, người dân gần như đều sống chủ yếu dựa vào trồng trọt lương thực, không có lương thực thì chỉ có thể bị đói.
Mùa đông mới đi qua được một nửa, nếu không có tiếp tế, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết vì đói.
Không chỉ cần xây mương, Kim Phi còn muốn xây đường ở khu vực núi phía Bắc.
Tóm lại, có thể điều động được bao nhiêu người thì điều động bấy nhiêu.
“Hạ quan xem thử”.
Nghe thế Ngụy Đại Đồng cầm bản đồ mới lên.
Các điểm được đánh dấu trên bản đồ mới đều là các kênh đào được xây dựng trên các khu vực bằng phẳng, chức năng chính là xuyên qua liên kết các mạch nước ở nhiều nơi, chỉ là khối lượng xây dựng tương đối lớn, không có khó khăn hay rào cản gì khi xây dựng.
Chẳng mấy chốc Ngụy Đại Đồng đã xem xong, khẽ gật đầu nói: “Được”.
“Vậy thì triển khai”.
Cửu công chúa đập bàn đưa ra quyết định.
Việc xây dựng các công trình thủy lợi có rất nhiều lợi ích, nó có thể xả lũ, ngăn lũ khi gặp lũ lụt, bình thường cũng có thể trữ nước, gặp hạn hán, có thể dùng nước sông tích lũy để tưới ruộng.
Thật ra trước đó cô ấy và Kim Phi đã thảo luận về kế hoạch này, tìm Ngụy Đại Đồng đến chẳng qua là muốn chắc chắn lại thôi.
Trong lúc Kim Phi và Ngụy Đại Đồng khảo sát thủy vực đập Đô Giang, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng không nhàn rỗi.
Lúc này toàn bộ lương thực của đám quyền quý đều đã vào tay Cửu công chúa, mấy ngày nay lương thực đã được vận chuyển đi các nơi xung quanh Tây Xuyên.
Nhân viên hộ tống đi theo, thương hội và nhân viên tiền trang cũng đều đã chuẩn bị xong, nhận được lệnh của Cửu công chúa là lập tức hành động.
Khu vực xung quanh Tây Xuyên từng bị nạn đói tàn phá trước đó bỗng trở nên tràn đầy sức sống chỉ sau vài ngày.
Có thể nhìn thấy các công trình ở khắp nơi.
Có người xây lò gạch cho Kim Phi, có người xây cầu đường, cũng có người xây kênh mương.
Người dân Xuyên Thục là những người chăm chỉ nhất, họ không sợ bẩn hay mệt nhọc, chỉ sợ không đủ ăn.
Không cần các nhân viên hộ tống giám sát, người dân đều vô cùng tự giác, sợ các nhân viên hộ tống chê họ lén lười biếng, đuổi họ đi.
Họ cũng rất biết ơn Kim Phi - người sẵn sàng cho họ vay nợ lương thực, chỉ tính lãi suất rất thấp.
Chương 667: Tiễn bọn họ lên đường đi
Cứu trợ thiên tai không phải là việc ai muốn làm là có thể làm, nếu là bình thường, cho dù Kim Phi có muốn cứu trợ thiên tai thì quan chức địa phương cũng sẽ gây khó dễ, muốn nghĩ cách lấy lương thực cứu trợ đó về tay mình, trước tiên sẽ lấy ít nhất một nửa số tiền đó, sau đó phân phát cho người dân gặp nạn.
Kim Phi từng gặp chuyện này ở kiếp trước, huống gì là Đại Khang chính trị đã mục nát như vậy rồi.
Nhưng lần này đi đến quận trưởng khắp nơi, xuống đến huyện lệnh các nơi, đều không ai dám gây khó dễ cho thương hội Kim Xuyên.
Còn các quan chức thôn trấn ở cấp bậc thấp dám nhe răng cãi lại thì sẽ bị nhân viên hộ tống đánh một trận.
Nhiều quan chức nhỏ bị đánh vẫn chưa chịu phục nên chạy đến huyện phủ tìm người làm chỗ dựa để khiếu nại, kết quả lại bị những người đó trừng phạt nặng nề.
Không phải các quận trưởng và huyện lệnh ở các nơi đã thay đổi tính tình, mà là tin tức của họ nhanh hơn các quan chức nhỏ trong thôn trấn, biết được chuyện đã xảy ra ở Tây Xuyên vài ngày trước, cũng biết lần này Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu rất nghiêm khắc.
Đám quyền quý đều bị bắt, trong đó có một người bị chặt đầu, sau đó thi thể bị treo ngoài thành. Liệu Cửu công chúa sẽ nương tay khi chặt đầu những thành phần như họ ư?
Với các biện pháp đe dọa nặng tay của Cửu công chúa, công việc cứu trợ được tiến hành rất thuận lợi.
Khoảng thời gian sau đó, phạm vi cứu trợ lấy Tây Xuyên làm trung tâm lan rộng ra ba hướng nam, đông, bắc.
Ngày nào cũng có rất nhiều người dân vay mượn lương thực từ tiền trang Kim Xuyên, sau đó ngày hôm sau đi vào các công trường.
Nhận được tin như thế, mấy người Kim Phi, Cửu công chúa cũng yên tâm.
“Vũ Dương, mấy người Từ mập phải xử lý thế nào đây? Cũng không thể cứ nhốt trong tù mãi được”.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống hỏi.
Mấy ngày nay đã có vài người đến tìm anh ta rồi.
Mấy người này đều là người có tài ăn nói mà các gia tộc tìm đến, có người thầm nhắc nhở, cũng có người tỏ ý đe dọa.
Khiến Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy phiền.
Nghe thế Cửu công chúa vô thức nhìn Kim Phi.
Nhưng Kim Phi chỉ cúi đầu thổi tách trà, như thể không nghe thấy Khánh Hâm Nghiêu nói gì.
Cửu công chúa lập tức hiểu ý của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải trước đó đã nói rồi sao? Chọn ngày chém đầu trước công chúng”.
“Vũ Dương, ta đã phái người đi xác nhận, trong tay đám người Từ mập không có lương thực gì, hay là thả chúng đi nhé?”
Khánh Hâm Nghiêu thử hỏi.
Quan hệ giữa đám quyền thế rắc rối phức tạp, lần này Cửu công chúa bắt giữ quá nhiều người, gần một nửa triều đình đều có liên quan trong đó.
Giết đám người Từ mập, triều đường sẽ chấn động.
“Thả?”, Cửu công chúa đặt chén trà xuống, nói: “Không thể”.
“Nhưng Vũ Dương à, thế lực ở đằng sau đám người này quá lớn, một khi tin tức truyền đến kinh đô, bệ hạ sẽ lâm vào thế khó”.
Khánh Hâm Nghiêu tiếp tục khuyên bảo: “Làm gì cũng phải giữ một đường lui để sau này gặp nhau cũng cảm thấy không quá gượng gạo, lương thực chúng ta muốn đã có rồi, vậy tại sao lại giết hết chúng?”
Sao Cửu công chúa lại không hiểu đạo lý mà Khánh Hâm Nghiêu nói chứ.
Thế nên cô ấy lại quay đầu nhìn Kim Phi.
Nhưng Kim Phi vẫn nhìn chằm chằm chén trà, hoàn toàn không có ý đáp lời.
Cửu công chúa thầm thở dài nói: “Hâm Nghiêu ca, thật ra bắt được chúng và chém chúng đều có ý nghĩa như nhau cả, đều là trở mặt với gia tộc đằng sau chúng”.
“Vũ Dương, điện hạ đã nghĩ kỹ rồi à?”, Khánh Hâm Nghiêu hỏi: “Nếu chém nhát đao này thì không thu lại được đâu”.
“Nghĩ kỹ rồi”.
Cửu công chúa cũng là người quyết đoán, sau khi xác nhận Kim Phi đã quyết, giọng điệu trở nên kiên định: “Đã đến lúc để đám gia tộc đó thấy rốt cuộc thiên hạ này là của ai rồi”.
Thấy thế, sắc mặt Khánh Hâm Nghiêu cũng trở nên thận trọng hơn: “Vậy công chúa định khi nào thì hành hình?”
“Hâm Nghiêu ca, vừa rồi huynh đã nhắc ta rồi, phải mau chóng giết đám người này, nếu không đợi thánh chỉ ban xuống, e là không giết được”.
Cửu công chúa quay đầu nhìn bóng mặt trời trong sân: “Thấm Nhi, ngươi đi bảo địa lao chuẩn bị, giờ Ngọ đưa chúng đi”.
“Giờ Ngọ hôm nay sao?”
Khánh Hâm Nghiêu giật mình đứng dậy.
Kim Phi cũng ngẩng đầu lên.
Lúc này đã là giờ Tị, chưa đến một canh giờ nữa là đến giờ Ngọ.
“Nếu Hâm Nghiêu ca có cách khác, huynh cứ theo đó sắp xếp cũng được”.
Giọng điệu Cửu công chúa trở nên lạnh nhạt như thường.
Sắc mặt cũng bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết của đám quyền quý, mà giống như đang nói xem trưa nay ăn gì.
“Ta…”
Khánh Hâm Nghiêu mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.
Bây giờ nhà họ Khánh đang chịu áp lực rất lớn, nếu anh ta lại can thiệp vào quyết định xử tử những kẻ quyền thế này, đám người có thế lực đó sẽ xé xác nhà họ Khánh.
Thế nên sau khi ngồi xuống, Khánh Hâm Nghiêu cũng bắt đầu cúi đầu nhìn chén trà, để mặc Cửu công chúa sắp xếp bảo Thấm Nhi rời đi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bức bối, bỗng nhớ đến lời nhắc nhở của Kim Phi ở núi Ngọc Lũy, bèn nói: “À phải rồi tiên sinh, chẳng phải ngài đã nhờ ta nhắc về chuyện bông vải sao?”
“Bông vải?”
Cửu công chúa cũng nương theo hỏi: “Tiên sinh, bông vải là gì?”
“Bông vải là…”
Kim Phi lại nói lại chuyện bông vải cho Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu nghe.
“Nếu Đại Khang ta có được thần vật này, chắc chắn có thể tạo phúc cho rất nhiều người dân”.
Nghe xong, Cửu công chúa mừng rỡ đến mức mặt đỏ ửng: “Tiên sinh, ngài nghĩ mấy lời cao nhân nói có đáng tin không?”
Lúc trước ở làng Tây Hà, Kim Phi từng kể cho cô ấy nghe về khoai tây và ngô, lúc đó Cửu công chúa rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại thì cảm thấy không thể tin được.
Vì theo như Kim Phi nói thì mấy thứ đó đều đến từ một cao nhân phiêu du.
Nếu cao nhân đã từng đi đến lục địa cách đây mấy vạn dặm, từng nhìn thấy khoai tây và ngô, tại sao không đưa ít hạt giống về?
Thế nên sau đó Cửu công chúa xem như đó là một câu chuyện thần thoại.
Kết quả Kim Phi lại nói cách Đảng Hạng và phía tây Thổ Phiên vạn dặm có một thứ gọi là bông vải.
Cách xa hàng vạn dặm ngoài biển thì không với tới, nhưng có thể thử ở phía Tây Đảng Hạng và Thổ Phiên mà.
Điều này khiến Cửu công chúa vô cùng động lòng, đồng thời lại không chắc là thật hay giả.
“Tuyệt đối đáng tin, không có cao nhân chỉ dạy thì không có Kim Phi ta bây giờ”.
Kim Phi dứt khoát nói: “Hơn nữa dù điện hạ có tin hay không thì ta cũng sẽ làm. Khi tìm thấy bông vải đưa về thì điện hạ sẽ biết”.
“Tiên sinh, phía tây Đảng Hạng và Thổ Phiên còn có đất nước khác thật sao?”
Khánh Hâm Nghiêu nghi ngờ nói.
“Đương nhiên là có! Lần này đến Đông Hải, ta nghe người trong thủy quân Đông Hải nói những năm gần đây có rất nhiều cướp biển châu Âu xuất hiện thường xuyên, nếu Khánh đại nhân không tin thì cứ về gặp Ngụy đại nhân, hỏi thử là biết”.
“Bổn cung từng nhìn thấy người châu Âu mà tiên sinh nói trong tấu chương”, Cửu công chúa nói: “Trong tấu chương nói họ đều có tóc vàng và mắt xanh, thật vậy sao?”
“Đúng thế”, Kim Phi: “Cao nhân gọi vùng đất của chúng ta là lục địa Á-Âu, chúng ta ở phía đông của lục địa, người châu Âu ở phía tây của lục địa. Cao nhân nói ở đó cũng có giao tranh liên tục, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào”.
Quá trình lịch sử của Đại Khang hoàn toàn khác với kiếp trước, Kim Phi không rõ tình hình hiện tại ở châu Âu như thế nào.
“Vậy ngoài Á Âu, còn có… lục địa và quốc gia nào khác không?”
Khánh Hâm Nghiêu lại hỏi.
Chương 668: Thế giới rất lớn
"Đương nhiên có rồi."
Kim Phi nói: "Thế giới rất rộng lớn, Đại Khang chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó mà thôi."
"Đại Khang chỉ chiếm một góc thôi hả?"
Cửu công chúa hơi cau mày.
Khánh Lâm Nghiêu cũng vội vàng ra hiệu cho hộ vệ đóng cửa lại.
Mặc dù Đại Khang không có câu nói khắp trời đất đều thuộc về vua, nhưng vẫn có tư tưởng thiên triều thượng quốc.
Trong suy nghĩ của những người thống trị kế tiếp của Đại Khang, họ đều là người có thẩm quyền nhất thiên hạ.
Dĩ nhiên, lúc này các nhà cầm quyền châu Âu có thể cũng đã nghĩ như vậy.
Dẫu sao, bọn họ biết thế giới có hạn, có lẽ chỉ có đất nước của chính bọn họ và những khu vực xung quanh.
Kim Phi nói Đại Khang chỉ chiếm một góc thế giới, nếu bị ai đó giải thích một cách ác ý, có lẽ sẽ mắng y có ý đồ xấu.
Thân là một thành viên của hoàng thất, Cửu công chúa cũng không thích giọng điệu khinh thường hoàng thất này của Kim Phi.
Nhưng sau đó cô ấy kìm nén sự bất mãn này lại, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh không thể nói như vậy được, ngoài Đại Khang và Châu Âu ngài vừa mới nói ra, trên thế giới này còn có những quốc gia nào khác nữa?"
"Đại Lưu, ngươi quay về thương hội, mang cái hộp đen trên giá sách của ta tới đây!"
Kim Phi hét lớn ra bên ngoài.
"Vâng!"
Đại Lưu đang canh trong sân nhanh chóng trả lời, xoay người chạy đi.
"Mọi người hãy chờ một chút, đợi Đại Lưu mang đồ tới đây, thì nói chuyện sẽ đơn giản hơn."
Thương hội Kim Phi cách Khánh phủ không xa, Đại Lưu lại cưỡi ngựa, rất nhanh sau đó đã mang theo một cái hộp đen quay lại.
Cùng vào nhà với Đại Lưu còn có Ngụy Đại Đồng và Thấm Nhi nữa.
"Hạ quan bái kiến điện hạ, bái kiến Khánh phu nhân, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Khánh tiểu thư."
Ngụy Đại Đồng hành lễ với người trong phòng, kể cả Khánh Mộ Lam.
"Ngụy đại nhân, tại sao ngươi lại về vào lúc này?" Cửu công chúa hỏi.
"Hạ quan muốn đến tìm Kim tiên sinh mượn ống nhòm để dùng chút."
Ngụy Đại Đồng quay người hành lễ với Kim Phi: "Hy vọng tiên sinh sẽ đồng ý."
Xung quanh núi Ngọc Lũy có một số con kênh đang được xây dựng cùng lúc, ông ta thực sự không thể chạy qua lại được, cho nên muốn xây dựng một trạm canh gác ở trên núi Ngọc Lũy, dùng ống nhòm để điều khiển chỉ huy từ xa.
"Không thành vấn đề."
Kim Phi lấy ống nhòm từ trong túi ngực ra và đưa cho Ngụy Đại Đồng.
"Cám ơn tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ sử dụng cẩn thận, không làm hỏng hay làm bẩn nó đâu."
Ngụy Đại Đồng cẩn thận dùng hai tay nhận lấy, như thể thứ Kim Phi đưa cho ông ta chính là bảo bối vô song vậy.
Trên thực tế, ống nhòm cũng được coi là một báu vật ở Đại Khang.
Chưa kể đến những thứ khác, gương lồi lõm được làm bằng kính đánh bóng khá có giá trị trên thị trường Đại Khang hiện tại.
Khánh Mộ Lam nhìn Ngụy Đại Đồng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.
Cô ấy đã nịnh nọt Kim Phi mấy lần, Kim Phi cũng chưa bao giờ đưa ống nhòm cho cô ấy mượn sử dụng trong thời gian dài, nhiều nhất cũng chỉ tạm thời cho cô ấy mượn chơi chút thôi.
Kim Phi cũng không còn cách nào khác, thủy tinh đối với y không phải là một vật hiếm, nhưng việc mài thấu kính tốn quá nhiều thời gian.
Mặc dù y đã chế tạo ra một chiếc máy tiện, nhưng độ chính xác cần thiết để mài một thấu kính quá cao, và chiếc máy tiện của y thực sự không đáp ứng được.
Gần đây y vẫn luôn chạy đi chạy lại, thực sự không có thời gian cải tiến máy tiện, nên chỉ có thể áp dụng phương pháp mài thủ công ban đầu.
Cho nên, số lượng ống nhòm làm ra rất ít, mỗi một chiếc đều có công dụng rất lớn, căn bản không thừa để đưa cho Khánh Mộ Lam chơi đùa.
"Điện hạ, tất cả tù nhân trong đại lao đều đã xử tử hết rồi, nô tỳ đã xác nhận qua, không thiếu một ai."
Thấm Nhi thấy Ngụy Đại Đồng và Kim Phi đã nói xong, tiến lên báo cáo nói.
Ngụy Đại Đồng nghe vậy, suýt chút nữa đánh rơi chiếc ống nhòm trong tay.
Pháp trường Tây Xuyên nằm ở phía thanh nam, ông ta đi từ cửa thành phía tây vào, không đi qua cổng chợ bán thức ăn nên không biết chuyện này.
Nhưng ông ta vẫn nghe hiểu Thấm Nhi đang nói điều gì.
Ngụy Đại Đồng cũng có ý nghĩ giống như Khánh Hâm Nghiêu, cho rằng sau khi Cửu công chúa ép hỏi ra lương thực từ những kẻ quyền quý thì nhóm người Tử mập nhất định sẽ được thả.
Không ngờ rằng cô ấy lại chém đầu chúng, không tha cho ai cả!
"Chỉ sợ sau này Xuyên Thục sẽ náo nhiệt…"
Ngụy Đại Đồng âm thầm thở dài trong lòng.
Cùng lúc chém chết nhiều đại diện quyền quý như vậy, nhóm quyền quý nhất định sẽ trả thù.
Không chỉ trả thù Cửu công chúa và Kim Phi, mà còn báo thù cả Khánh Hâm Nghiêu, báo thù Tây Xuyên, thậm chí báo thù cả Xuyên Thục nữa.
Nhưng vẻ mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh: "Một đám sâu bọ ức hiếp dân chúng, chém thì chém thôi, bổn cung nói lời giữ lời, nếu bọn họ thành thật giao lương thực ra thì thông báo cho gia nô của bọn họ đến nhặt xác về đi."
"Vâng!"
Thấm Nhi trả lời, lại lần nữa ra ngoài sắp xếp.
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi gật đầu, coi như đồng ý.
Y đã sớm nhận được tin tức của làng Tây Hà rằng, huyện lệnh mới của Kim Xuyên - Thái Lưu Dương và quận trưởng quận Quảng Nguyên - Tạ Hỉ Quang đã bị người do Cửu công chúa để lại bí mật giết chết vào ngày các quyền quý bị bắt.
Bây giờ tất cả các quyền quý đều bị chém đầu, Cửu công chúa cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa trong khu rừng.
Kim Phi tin Cửu công chúa sẽ không lừa y, cũng không cần thiết phải lừa y.
Chuyện giết chết nhiều quyền quý như vậy, không cần y phải dặn dò, đội Chung Minh ở Tây Xuyên nhất định sẽ để mắt tới.
Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
So với sự trả thù của đám quyền quý, cô ấy càng lo lắng về chuyện Kim Phi sẽ tạo phản hơn.
Sau khi xác nhận Kim Phi hài lòng, trên mặt Cửu công chúa cuối cùng cũng nở nụ cười: "Đừng nói đến đám người khiến người ta bực mình này nữa, tiên sinh, đồ đã lấy đến rồi, ngài vẫn nên nói về những quốc gia khác ngoài Đại Khang đi."
"Được!"
Kim Phi mở chiếc hộp đen, lấy từ bên trong ra một quả cầu cỡ bằng một quả dừa.
Lại lấy ra một xấp các bản vẽ, tìm ra một tấm bản đồ thế giới mà tự tay y vẽ.
"Thứ này gọi là quả địa cầu, ta làm theo mô tả của cao nhân."
Kim Phi giơ quả cầu lên cho mọi người nhìn.
"Tiên sinh tại sao lại ngài lại khắc bản đồ lên một quả cầu vậy?"
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
"Bởi vì đấy chính là dáng vẻ vốn có của thế giới."
"Dáng vẻ vốn có của thế giới? Có ý gì vậy?" Khánh Mộ Lam càng mơ hồ hơn.
"Có nghĩa là chúng ta đang sống ở trên một quả cầu như thế này." Kim Phi giải thích.
"Phụt!"
Khánh Mộ Lam đột nhiên phun trà trong miệng ra.
Cửu công chúa cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt kỳ quái.
Ngay cả Đại Lưu người luôn mù quáng tôn sùng Kim Phi cũng đang cảm thấy rằng y đang nói hươu nói vượn.
"Tiên sinh, các bậc hiền triết từ lâu đã nói rằng, bầu trời hình tròn trái đất hình vuông, tại sao có thể sống trên quả địa cầu được chứ?"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: "Ngài đừng đùa nữa, nhanh nói chuyện chính đi!"
"Người có học không nên quá ràng buộc, thứ tiên hiền nói, cũng chưa chắc đã chính xác."
"Tiên hiền nói chưa chắc đúng, ngài làm sao xác nhận được vị cao nhân đó nhất định là đúng chứ?"
Khánh Mộ Lam hỏi: "Nếu chúng ta sống trên một quả cầu, tại sao trời đất lại bằng phẳng chứ?"
"Ai nói là đất bằng phẳng?"
Kim Phi nhìn về phía Ngụy Đại Đồng: "Ngụy đại nhân, ngài đã từng đi đến Đông Hải chưa?"
"Đã từng đi rồi." Ngụy Đại Đồng gật đầu: "Một hai năm sẽ đi một lần."
"Vậy ngài đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của một chiếc thuyền buồm từ biển khơi trở về chưa?"
"Đã từng thấy rồi."
"Vậy có phải ngài đã từng nhìn thấy cánh buồm rồi sau đó mới nhìn thấy thân thuyền đúng không?"
"Tiên sinh không nói ta cũng không chú ý nữa, bây giờ nghĩ lại, dường như đúng là như vậy." Ngụy Đại Nhân gật đầu.
"Trái đất không bằng phẳng, biển khơi cũng không bằng phẳng, chỉ là chúng ta sống trên một quả cầu rất lớn, chúng ta không cảm nhận được mà thôi." Kim Phi giải thích.
Chương 669: Nhất định phải lấy về
Thế giới có hình cầu ư?
Lý thuyết này đã hoàn toàn khiến thế giới quan của Cửu công chúa bị điên đảo hoàn toàn, bọn họ không thể nào tin rằng bản thân đang sinh sống trên một quả cầu.
Thật ra Kim Phi biết rất nhiều luận điểm có thể chứng minh trái đất hình cầu.
Ví dụ như khi có nguyệt thực, hình chiếu của trái đất là hình tròn.
Ví dụ như thí nghiệm con lắc Foucault.
Vậy nhưng trước giờ nhóm người Cửu công chúa chưa được học bất cứ kiến thức vật lý nào, bất kể là luận điểm nào thì Kim Phi cũng phải phổ cập một lượng kiến thức vật lý thường thức khổng lồ, bọn họ mới có thể hiểu được.
Quá trình này quá tốn thời gian, hoàn toàn không phải dăm ba câu là rõ ràng được.
Hơn nữa cho dù Kim Phi có nói, bọn họ cũng chưa chắc đã tin.
Cuối cùng Kim Phi chỉ đành chỉ vào mô hình địa cầu: “Ta có mời người xây dựng một bến tàu ở Đông Hải, đến khi có thể đóng được con thuyền biển có thể đi xa thì ta sẽ tổ chức hai đội tàu, một đội đi thẳng về hướng tây, một đội đi thẳng về hướng đông.
Ta dám khẳng định, đội tàu đi về hướng đông cuối cùng sẽ trở về từ phía tây, mà đội tàu đi về hướng tây sẽ trở về từ phía đông, khi đó các ngươi sẽ hiểu."
“Ca, đại phu trong phủ có ai giỏi trị trúng tà không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Ta nghĩ tiên sinh bị ma ám rồi.”
“Cô mới bị ma ám đấy!”
Kim Phi đánh Khánh Mộ Lam một cái, cảm thấy bất lực vô cùng.
Y nhớ đến chuyện kiếp trước và kỳ nghỉ hè nọ, y về nhà phát hiện mẹ bị đám bán thực phẩm chức năng lừa, bỏ cả đống tiền đã vất vả tích góp được bấy lâu để mua một đống thực phẩm chức năng.
Đống thực phẩm chức năng này có bao bì rất đẹp mắt, đóng hộp, giấy hướng dẫn sử dụng và tem nhãn toàn là tiếng Anh, trông qua có vẻ rất chất lượng.
Nhưng Kim Phi nhìn lướt qua là phát hiện ra ngay, thành phần chủ yếu tất cả đều là tinh bột, ngoài cái mã ra thì không có tác dụng gì hết.
Đương nhiên là ăn vào cũng không chết được.
Dù sao thì thành phần chủ yếu là tinh bột thôi mà.
Xưởng sản xuất cũng không phải công ty nước ngoài lớn gì, ở ngay trong một huyện nhỏ của tỉnh, tên đường cũng là ghép vần lại.
Nhưng bất kể Kim Phi khuyên như thế nào, thậm chí chỉ vào bảng thành phần nói cho mẹ nghe những chữ tiếng Anh đó có nghĩa là gì thì mẹ y vẫn không chịu tin tưởng.
Ngược lại còn cho rằng Kim Phi thiếu kiến thức, không biết hiệu quả thần kỳ của thực phẩm chức năng.
Nói nhiều lại cáu, mắng Kim Phi không hiếu thảo, bà vất vả chu cấp cho y đi học thế mà y lại không cho bà mua thuốc uống.
Lúc ấy Kim Phi thực sự tức đến đấm tường mà cũng không có cách nào khác.
Giờ đứng trước nhóm người Cửu công chúa, Kim Phi lại có cảm giác bất lực y hệt lúc ấy.
Rõ ràng mình biết sự thật nhưng lại không có cách nào để giải thích rõ ràng cho người ta hiểu.
Không chỉ có thế, người ta còn nhìn y bằng ánh mắt tên này bị bệnh.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta cứ nói tiếp tục về Độ Quốc có cây bông vải đi.”
Kim Phi biết tranh luận tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa, dứt khoát đặt mô hình địa cầu xuống, trải bản đồ thế giới lên trên bàn.
Đây là y tranh thủ vẽ ở làng Tây Hà, tuy rằng không tiêu chuẩn, nhưng hình dáng các lục địa và đại dương cũng vẽ được đại khái.
"Đại Khang chúng ta ở đây, Tây Bắc là Đảng Hạng, Đông Bắc là Khiết Đan, từ Khiết Đan xuyên qua sông Áp Lục chính là nước Y, mấy hòn đảo nhỏ ngay cạnh nước Y chính là nước X.”
Kim Phi chỉ vào bản đồ, thuyết minh cho mọi người nghe các quốc gia xung quanh Đại Khang.
“Trước kia ta từng nghe người ta kể, giặc X ở bên Đông Hải quấy phá rất dữ, bọn chúng đến từ nơi nhỏ bé như thế sao?” Khánh Mộ Lam chỉ vào bản đồ nói.
“Nước X chẳng những có diện tích nhỏ, hơn nữa thường xuyên xảy ra thảm họa tự nhiên, như động đất do núi lửa, vv… Cho nên bọn chúng luôn luôn dòm ngó đất Trung Nguyên phì nhiêu ổn định, bất kể lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác với bọn chúng.”
Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa, nhắc nhở rằng: “Còn nước Y, ngày thường trông có vẻ khiêm tốn kính cẩn nghe theo, cũng là một đám không biết xấu hổ, cũng cần phải đề phòng.”
“Nước Y và nước X trước nay luôn là chốn Đại Khang cho lưu đày tội phạm, vốn dĩ là dòng giống thấp hèn, làm gì cũng thấp kém hung dữ.”
Cửu công chúa nói: “Nếu không phải mấy năm nay Đảng Hạng, Khiết Đan, Thổ Phiên thường xuyên tập kích quấy rối, Hoàng gia đã thâu tóm bọn chúng rồi, chứ sẽ không để chúng còn được hống hách ở Đông Hải nữa đâu.”
“Thì chẳng phải là vẫn chưa làm gì à?” Kim Phi nói: “Dù sao người cũng nên nói với Phụ hoàng của người, tốt nhất cần đề phòng bọn chúng.”
“Đã hiểu.” Cửu công chúa gật đầu.
“Đảng Hạng và Khiết Đan ở hướng bắc thì là một đám chiến sĩ cuồng nhiệt. Giữa chúng với Đại Khang còn có Khiết Đan ngăn cách, hiện tại không cần khiêu khích bọn chúng, chúng ta xem xuống phía nam.”
Kim Phi chỉ về phía nam Đại Khang: “Đây là Thổ Phiên, phía nam Thổ Phiên là Đại Triệu, là nội dung quan trọng ta cần bàn đến tiếp theo.”
“Tiên sinh định ra tay với Đại Triệu ư?” Cửu công chúa nhíu mày.
Đại Triệu nằm ở phía tây nam của Đại Khang, giao nhau với Xuyên Thục, chiếm một bộ phận phía bắc của khu vực Vân Quý, nước M, nước N và nước D.
Bao đời quốc chủ Đại Triệu đều thờ phụng Phật giáo, tương đối hòa bình, có quan hệ khá tốt với Đại Khang, có thể coi là quốc gia duy nhất kề bên mà không hề có thù địch gì với Đại Khang.
Hiện giờ xung quanh Đại Khang toàn các thế lực như hổ báo, hiển nhiên cũng sẽ không chủ động dây vào Đại Triệu.
Quan hệ đôi bên khá là yên ổn.
Nếu Kim Phi muốn ra tay với Đại Triệu thì Cửu công chúa dù có coi trọng y đến thế nào, cũng không thể đồng ý.
“Đại Triệu luôn thành thật niệm kinh lễ Phật, ta đi đánh bọn họ làm gì?”
Kim Phi xua tay nói: “Ta muốn cho người tìm kiếm hạt giống cây bông vải ở Đại Triệu trước, nếu Đại Triệu không có thì lại từ Đại Triệu đi Thiên Trúc tìm tiếp.”
“Cách này được, tuy rằng phải đi vòng một chút nhưng an toàn hơn.” Cửu công chúa gật gù liên tục: “Chúng ta mới tiêu diệt Đan Châu, phái người đi Thổ Phiên chính là chịu chết, đi đường vòng từ Đại Triệu là tốt nhất.”
“Đi Đại Triệu không chỉ là đường vòng,” Kim Phi chỉ vào bản đồ: “Ở phía nam Đại Triệu, có một quốc gia tên là nước K, điện hạ biết không?”
“Biết, trước kia là nước phụ thuộc của Đại Khang, hàng năm đều tiến cống lên kinh thành, mấy năm nay tình hình nội địa Đại Khang không an ổn, thổ phỉ hoành hành, sứ giả nước nước K tiến cống hai lần đều bị thổ phỉ cướp đoạt, nên không tới nữa.”
Cửu công chúa thở dài, hỏi: “Vì sao Tiên sinh nhắc đến nước nước K?”
“Vùng trung nam bộ nước nước K, có một quốc gia nhỏ tên là nước L, ở đó có một loại lúa nước tên là lúa nước L.” Kim Phi nói: “Ta muốn phái người đi lấy một chút mang về.”
“Đại Khang chúng ta cũng có hạt thóc, vì sao phải ngàn dặm xa xôi, chạy đến nước K mang về?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Khả năng chống chịu của lúa nước L rất mạnh, cực kỳ phù hợp gieo trồng ở địa hình đồi núi Giang Nam, hơn nữa sản lượng cao, chu kỳ sinh trưởng ngắn, từ lúc trồng đến khi thu hoạch chỉ cần 50 ngày, thóc của Đại Khang có thể được như thế không?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam một cái.
“Từ lúc trồng đến khi thu hoạch chỉ cần 50 ngày?” Cửu công chúa giật mình: “Tiên sinh nói thật ư?”
“Đương nhiên là thật!”
“Tiên sinh, làm ơn ngài nhất định phải tìm được lúa nước L!”
Đôi mắt Cửu công chúa thoáng bừng sáng.
Tuy rằng thổ địa Giang Nam phì nhiêu, nhưng sản lương cũng có giới hạn, mùa thu Kim Phi và các quyền quý đã mang về không ít, hiện giờ lương thực ở Giang Nam cũng không nhiều lắm.
Lần này Kim Phi có thể mang lương thực về, nhưng lần tới thì sao?
Năm nay Xuyên Thục nhiều chỗ thất thu, dù là vụ xuân năm sau thì cũng phải chờ mấy tháng mới có thể thu hoạch, chắc chắn không kịp.
Nếu lúa nước L mà Kim Phi nói thật sự có thể thu hoạch trong vòng 50 ngày thì đúng lúc có thể giải quyết được mối lo này.
“Điện hạ yên tâm, ta nhất định mang lúa nước L trở về.”
Kim Phi hứa hẹn chắc chắn trước, sau đó lại hắt cho Cửu công chúa một gáo nước lạnh: “Nhưng mà ta khuyên điện hạ đừng nên kỳ vọng quá cao, ít nhất là không phải sang năm.”
Chương 670: Hóa ra thế giới rộng như vậy
“Vì sao?”
Cửu công chúa nhíu mày hỏi.
“Điện hạ, muốn ươm giống phải cần thời gian!”
Kim Phi nói: “Với cả nước L cách Đại Khang quá xa, cho dù ta phái đi thành công kiếm được giống lúa nước L, nếu mỗi người kiếm được năm mươi cân giống lúa nước L trở về, ta phái đi 100 người cũng chỉ mang về được năm trăm cân mà thôi, dùng để làm giống đến năm sau cũng không đủ.”
“Đúng rồi, còn phải ươm giống nữa.”
Cửu công chúa dẫu sao cũng không phải là nông dân, vô tình quên mất chuyện này cũng bình thường.
“Tiên sinh, nước L ở chỗ này sao? Nhìn cũng không xa lắm.”
Khánh Mộ Lam cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ nói.
“Bản đồ sao giống với thực tế được?” Kim Phi nói: “Tỷ lệ chênh lệch rất lớn, một địa phương bằng cái móng tay cái, chính là khoảng 100 dặm, cô dùng móng tay cái ước lượng xem nước L cách bao xa?”
“Một cái móng tay cái bằng một trăm dặm ư?”
Khánh Mộ Lam thật sự dùng móng tay cái để đo.
“Không cần đo đâu, Đại Triệu và nước K đều là núi cao rừng rậm, có rất nhiều khu rừng sâu trong núi hằng năm không một bóng người, lớp lá rụng có thể cao đến thắt lưng, di chuyển ở nhưng nơi như vậy hết sức nguy hiểm, khoảng cách ước lượng theo đường thẳng này không có bất cứ giá trị tham khảo nào.”
Kim Phi hậm hực liếc Khánh Mộ Lam: “Ta chuẩn bị phái hai trung đội nhân viên hộ tống đến Đại Triệu trước, khi nào trở về và trở về được bao nhiêu người cũng chưa biết.”
“Tiên sinh nếu như thiếu nhân lực, ta có thể phái một ít nhân lực đến.”
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, chủ động xin đi.
“Bổn cung cũng có thể phái một ít người.”
Cửu công chúa cũng phụ hoạ theo.
“Điện hạ và Khánh đại nhân nếu như bằng lòng hỗ trợ vậy thì quá tốt.”
Kim Phi vội vàng gật đầu: “Càng nhiều người thì càng mạnh, càng nhiều người thì hạt giống mang về cũng càng nhiều, chúng ta có thể phổ biến giống lúa nước L sớm hơn.”
“Xem ra bổn cung còn phải nghĩ ra biện pháp trữ lương thực nữa!”
Cửu công chúa thấp giọng than thở.
Kim Phi lấy được lương thực ở chỗ bọn quyền quý không ít, nhưng vẫn chưa đủ để toàn bộ dân chúng Xuyên Thục chống chịu được đến mùa thu hoạch sang năm.
“Ta sẽ bảo Tiểu Bắc và thương hội phối hợp với điện hạ, nếu điện hạ không đủ tiền dùng thì chỉ việc nói một câu.”
Kim Phi nói: “Những cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng nếu như điện hạ cần châu Thuỷ Ngọc, ta sẽ toàn lực ủng hộ.”
Không chỉ Cửu công chúa quan tâm đến vấn đề ấm no của dân chúng Xuyên Thục mà Kim Phi cũng vậy.
Nếu không y cũng sẽ không tốn công mang lương thực từ Giang Nam về, còn đắc tội với đám quyền quý.
Cửu công chúa biết mục đích của mình và Kim Phi giống nhau, cũng biết trong tay Kim Phi có bao nhiêu châu Thuỷ Ngọc, mỉm cười gật đầu.
“Nếu cần, Vũ Dương cũng sẽ không khách khí với tiên sinh.”
Khánh Mộ Lam thấy hai người đã nói xong về vấn đề cây bông vải và cây lúa nước L, bèn nói xen vào: “Tiên sinh, loại lương thực có năng suất một mẫu năm trăm cân mà ngài nói, nằm ở đâu? ”
“Chỗ này!”
Kim Phi chỉ vào vị trí của Nam Mỹ.
“Để ta xem xem có xa lắm không?”
Khánh Mộ Lam theo bản năng muốn lấy móng tay cái ra đo.
“Không cần thử, ít nhất cũng mấy chục ngàn dặm.” Kim Phi nói: “Hơn nữa còn nguy hiểm hơn so với đi nước L.”
“Đúng vậy, trước đây sứ giả nước K mỗi năm sẽ đến Đại Khang hai lần, nhưng bổn cung chưa từng nghe nói mấy chục ngàn dặm bên ngoài Đông Hải, còn có một hòn đảo to lớn như vậy!” Cửu công chúa nói.
“Điện hạ, đây không phải là đảo, mà là hai mảng lục địa lớn, cao nhân gọi là châu Bắc Mỹ và châu Nam Mỹ.”
Kim Phi nói: “Bất kì lục địa nào cũng lớn hơn Đại Khang hiện tại gấp mấy lần!”
Đại Khang nói là thiên triều thượng quốc, nhưng thật ra bản đồ còn không bằng một phần tư đất nước của Kim Phi ở kiếp trước.
“Hoá ra thế giới lại lớn như vậy!”
Cửu công chúa nhìn vào bản đồ thế giới, cuối cùng cũng biết vì sao Kim Phi luôn coi thường vương quyền.
Bởi vì y hiểu biết về thế giới rộng lớn hơn, có lẽ ở trong suy nghĩ của y, Đại Khang, Đại Triệu và nước K cũng chẳng khác nhau là bao.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại không nghĩ như vậy.
Theo góc độ của cô ấy thì Đại Khang đã rất rộng lớn rồi.
“Vũ Dương, muội đừng bị ngài ấy doạ!”
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, không phải ngài cố ý vẽ Đại Khang nhỏ như vậy chứ?”
“Không phải ta vẽ Đại Khang nhỏ, mà là so với thế giới này, Đại Khang thật sự rất nhỏ.”
Kim Phi nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, thế giới rộng lớn vô tận, vượt qua cả trí tưởng tượng của cô.”
“Tỷ, tiên sinh sẽ không nói dối về vấn đề này đâu.”
Cửu công chúa nói: “Ta ở trong cung đã từng xem tranh phong thuỷ xung quanh Đại Khang, không khác biệt lắm so với bản đồ mà tiên sinh vẽ. Thật ra địa bàn mà người Khiết Đan và Thổ Phiên chiếm giữ cũng lớn hơn so với chúng ta, địa bàn của người Đảng Hạng ở Mạc Bắc cũng không nhỏ.”
“Điện hạ cũng không cần tự xem nhẹ mình vậy đâu.” Kim Phi cười nói: “Địa bàn của người Khiết Đan và người Đảng Hạng mặc dù lớn, nhưng hầu hết là khí hậu giá rét, mỗi năm có khoảng một nửa thời gian là phải mặc áo lông thường xuyên, mỗi năm chỉ có thể trồng một mùa vụ, ở Đại Khang vẫn tốt hơn nhiều.
Ở Thổ Phiên cũng khắc nghiệt như vậy, lãnh thổ có lớn hơn nữa thì cũng không nuôi được bao nhiêu người, nên bọn họ mới quyết tâm chinh phạt Đại Khang, bởi vì bọn họ cũng muốn sống ở một nơi ấm áp.”
“Tiên sinh nói cũng có lý."
Khoé miệng Cửu công chúa lại nhếch lên.
“Haizz…”
Khánh Mộ Lam thấy vậy cũng không nói gì chỉ lấy tay che trán.
Cửu công chúa từ trước đến giờ đều đoan trang cao quý, mỗi cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng đều có ý riêng.
Nhưng từ khi ở cùng với Kim Phi, mọi thứ đều thay đổi.
Cô ấy sẽ thường xuyên bởi vì một ánh mặt của Kim Phi mà thay đổi sắc mặt, cũng sẽ vì một câu nói của Kim Phi mà nở nụ cười.
“Tiên sinh, đây là Thái Bình Dương mà ngài nói sao?”
Ánh mắt của Cửu công chúa bị thu hút bởi một khoảng trống rộng lớn nằm giữa lục địa Á Âu và lục địa Nam Mỹ.
“Đúng rồi, chỉ cần xuyên qua vùng biển này, là có thể đến Nam Mỹ, mang theo khoai tây, ngô, khoai lang, bí đỏ, ớt… trở về!”
Trong mắt Kim Phi loé lên một tia hào quang: “Đến lúc đó cuộc sống của dân chúng ở Đại Khang chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều!”
“Tiên sinh, cần phải mất bao lâu mới làm ra con thuyền có thể đi xa?”
“Ta cũng không biết, lúc rời khỏi Đông Hải, bến thuyền còn chưa xây xong nữa.”
Kim Phi nói: “Nhưng gần đây ta đã gửi mấy phong thư thúc giục tiến độ thi công ở bên đó, cũng gửi không ít vật liệu qua, Hồng Đào Bình xuất thân từ gia đình có truyền thống đóng thuyền, có lẽ là không bao lâu nữa đâu!"
“Vậy bổn cung mong chờ tiên sinh giương buồm trở về, giải quyết vĩnh viễn vấn đề ấm no của Đại Khang ta!”
“Ta cũng mong chờ ngày đó!”
Kim Phi cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Hiện tại cục diện ở Đại Khang là một đống hỗn loạn, Kim Phi cũng lo lắng bản thân sẽ có chuyện không may xảy ra.
Xế chiều ngày hôm đó, y lại đến tìm Cửu công chúa để giải thích cho cô ấy về Châu Phi, Châu Đại Dương và Châu Nam Cực, còn giảng giải ngoài Thái Bình Dương ra còn ba đại dương khác nữa.
Kim Phi giải thích vô cùng cặn kẽ, Cửu công chúa cũng lắng nghe hết sức nghiêm túc.
Cuối cùng Kim Phi còn vẽ ra đường đi ở trên bản đồ, ngay cả bản đồ với quả địa cầu cũng đều đưa cho Cửu công chúa.
“Tiên sinh, ngài đang chuẩn bị làm gì sao?”
Cửu công chúa nhận lấy quả địa cầu, khẽ cau mày.
Biểu hiện của Kim Phi ngày hôm nay, khiến cho cô ấy cảm thấy giống như đang dặn dò hậu sự…
“Người nghĩ gì vậy?”
Kim Phi kéo Cửu công chúa vào trong ngực: “Đây là sính lễ của ta, nhận sính lễ của ta, sau này sẽ là người của ta.”
Thật ra y không chỉ vẽ một tấm bản đồ thế giới, trong tay Đường Tiểu Bắc cũng có một tấm, nhà kho sau núi ở làng Tây Hà, cũng có vài cuốn sách mà y biên soạn.
Những thứ mà hôm nay nói với Cửu công chúa, y cũng đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Như vậy lỡ như y có chuyện ngoài ý muốn, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc cũng không đến nỗi không có chỗ nương tựa.
Bây giờ lại có thêm một Cửu công chúa cứng rắn và chu đáo, y càng không cần phải lo lắng.
Dù sao cũng xuất thân từ thế gia võ tướng, bây giờ Khánh Mộ Lam đã nhận ra ưu thế về mặt quân sự của khinh khí cầu.
Cho dù dùng để tấn công phòng thủ, khinh khí cầu kết hợp với lựu đạn đều là vũ khí gây sát thương lớn.
Tệ lắm thì cũng có thể làm đài quan sát, quan sát từng cử động của địch.
Thảo nào Kim Phi nhiều lần nhấn mạnh bảo cô ấy giữ bí mật lúc ở ngoài thành.
Vũ khí gây sát thương lớn như vậy quả thật cần phải được giữ bí mật.
“Không phải lần đầu Lão Ưng làm chuyện này, biết người nào có thể trọng dụng, người nào không thể”.
Kim Phi nói: “Ngược lại là cô, cả ngày chẳng để ý để tâm gì, đừng tiết lộ ra ngoài”.
“Tiên sinh yên tâm, có đánh chết ta cũng sẽ không nói”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta và Ngụy đại nhân không nói, thợ săn cũng sẽ không nói, nhưng một cái túi lớn đang lơ lửng trên bầu trời như vậy, cách xa mười mấy dặm cũng có thể nhìn thấy, ngộ nhỡ bị lộ ra ngoài thì ngài đừng trách ta”.
“Cô cũng nhắc nhở ta đấy…”
Nghe thế Kim Phi cũng nhíu mày.
Bình thường Lão Ưng huấn luyện bay khinh khí cầu bay đều tìm nơi người khó tiếp cận.
Vì xung quanh núi Ngọc Lũy lũ lụt liên tục nên cũng không có ai cả.
Nhưng sau này, những nơi mà họ muốn đến khảo sát như vậy không còn nhiều nữa.
Kim Phi cũng không có cách nào tốt hơn.
“Thôi vậy, sau này cố gắng thăm dò lúc bình minh, nếu quả thật không được thì lên núi quan sát”.
Khinh khí cầu là một trong những vũ khí bí mật lớn nhất của Kim Phi, không thể để bị lộ dễ dàng.
Hơn nữa vùng chủ yếu trong công trình lần này là xung quanh đập Đô Giang, bây giờ đã quan trắc rõ ràng cả rồi, những nơi khác cứ thăm dò theo cách cũ là được.
Mấy ngày tiếp theo, đám người lại đi thăm dò ở các nơi khác xung quanh, sau đó mới quay về Tây Xuyên.
“Sao lại về sớm thế, khảo sát thế nào?”
Mặc dù Cửu công chúa chưa từng tiếp xúc với thủy lợi, nhưng biết đây là một công trình lớn, còn nghĩ hai người phải khảo sát rất lâu.
Kết quả mới mấy ngày đã về, khiến Cửu công chúa nghi ngờ Ngụy Đại Đồng có nghiêm túc khảo sát không.
“Kết quả khảo sát đều nằm ở đây”.
Ngụy Đại Đồng lấy một xếp giấy dày từ trong túi ra rồi đặt lên bàn.
Một bản đồ địa hình chi tiết được vẽ trên giấy cỏ, những nơi nào cần đào hào, nơi nào cần xây đập đều được đánh dấu rõ ràng.
Cửu công chúa xem kỹ bản đồ địa hình, nói: “Khảo sát rất kỹ mà, chỉ có mấy ngày mà sao các ngươi làm được thế?”
“Tất nhiên là ta có cách”, Kim Phi cười nói: “Còn là cách gì thì người đừng hỏi, ta cam đoan những tấm bản đồ này là thật, đã được ta và Ngụy đại nhân vẽ từng nét một sau khi khảo sát thực địa”.
“Ta có thể làm chứng”, Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày nay bọn ta mệt muốn chết”.
“Vất vả rồi”.
Cửu công chúa không hỏi Kim Phi dùng cách cụ thể gì, mà chỉ mỉm cười nhìn Ngụy Đại Đồng.
“Không vất vả, không vất vả”.
Ngụy Đại Đồng vội xua tay: “Chỉ cần có thể tìm con đường sống cho người dân, cho dù hạ quan có mệt chết cũng được”.
“Vậy Ngụy đại nhân nghĩ kết quả khảo sát thế nào, cách mà tiên sinh nói có ổn không?”
“Ổn thì ổn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là công trình này quả thật quá lớn, còn lớn hơn ta nghĩ rất nhiều”.
Ngụy Đại Đồng lấy bản đồ lại, chỉ vào hướng núi Ngọc Lũy nói: “Kim tiên sinh không chỉ muốn khoan xuyên núi Ngọc Lũy, xây dựng một cửa… cửa cống, tiên sinh, gọi như vậy đúng chứ?”
“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu: “Ta định gọi tổng thể công trình này là đập Đô Giang, ngoài cửa cống, còn có đập Phi Sa, cống phân luồng nước”.
Nói rồi y lấy bút ra viết mấy chữ đập Phi Sa, cống phân luồng nước lên bản đồ.
“Điện hạ, Kim tiên sinh không chỉ muốn xây dựng đập Đô Giang mà còn xây mương nhân tạo ở phía đông núi Ngọc Lũy để dẫn dòng nước sông chảy qua cửa cống đến phía đông núi Ngọc Lũy đến sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều và sông Thanh Bạch”.
Ngụy Đại Đồng chỉ vào bản đồ, tìm vị trí của mấy dòng sông, chỉ cho Cửu công chúa nhìn.
"Sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều đều dễ, cách núi Ngọc Lũy không xa, nhưng sông Thanh Bạch lại rất xa, e là phải xây dựng con mương mấy chục dặm mới được, cần rất nhiều nhân lực”.
Ngụy Đại Đồng nhíu mày nói.
“Ngụy đại nhân, ngài nói sai rồi, ta không chỉ muốn xây dựng xung quanh đập Đô Giang mà còn các nơi khác nữa”.
Kim Phi lấy một tấm bản đồ mới trên giá sách: “Những nơi được đánh dấu bằng màu đỏ này đều cần xây dựng”.
“Đây… đây…”
Ngụy Đại Đồng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, khó tin nói: “Tiên sinh, nếu ngài xây nhiều kênh như vậy cùng một lúc, e là sẽ phải điều động gần hết Thục Xuyên mới được”.
Những con kênh Kim Phi đánh dấu gần như bao phủ hơn nửa vùng Tây Xuyên, cộng lại còn lớn hơn công trình khu vực đập Đô Giang.
“Ngụy đại nhân, với tình hình năm nay, không để người dân làm thì mùa đông họ ăn cái gì?”
Cửu công chúa nói: “Vẫn là câu nói đó, ngài chỉ cần xem thử kế hoạch của tiên sinh có ổn không, còn tiền bạc và lương thực, bổn cung và tiên sinh sẽ nghĩ cách”.
Lần này diện tích bị tai họa quá lớn, gần như cả Xuyên Thục đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng.
Khu vực núi phía Bắc thì còn khá ổn, địa hình khá cao, nước mưa thoát về phía Đông Nam rất nhanh.
Hơn nữa trong núi có con mồi và các loại nấm, nếu quả thật không được thì có thể gặm cành cây cũng đỡ hơn một chút.
Nghiêm trọng nhất vẫn là vùng phía Nam trong Xuyên Thục, người dân gần như đều sống chủ yếu dựa vào trồng trọt lương thực, không có lương thực thì chỉ có thể bị đói.
Mùa đông mới đi qua được một nửa, nếu không có tiếp tế, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết vì đói.
Không chỉ cần xây mương, Kim Phi còn muốn xây đường ở khu vực núi phía Bắc.
Tóm lại, có thể điều động được bao nhiêu người thì điều động bấy nhiêu.
“Hạ quan xem thử”.
Nghe thế Ngụy Đại Đồng cầm bản đồ mới lên.
Các điểm được đánh dấu trên bản đồ mới đều là các kênh đào được xây dựng trên các khu vực bằng phẳng, chức năng chính là xuyên qua liên kết các mạch nước ở nhiều nơi, chỉ là khối lượng xây dựng tương đối lớn, không có khó khăn hay rào cản gì khi xây dựng.
Chẳng mấy chốc Ngụy Đại Đồng đã xem xong, khẽ gật đầu nói: “Được”.
“Vậy thì triển khai”.
Cửu công chúa đập bàn đưa ra quyết định.
Việc xây dựng các công trình thủy lợi có rất nhiều lợi ích, nó có thể xả lũ, ngăn lũ khi gặp lũ lụt, bình thường cũng có thể trữ nước, gặp hạn hán, có thể dùng nước sông tích lũy để tưới ruộng.
Thật ra trước đó cô ấy và Kim Phi đã thảo luận về kế hoạch này, tìm Ngụy Đại Đồng đến chẳng qua là muốn chắc chắn lại thôi.
Trong lúc Kim Phi và Ngụy Đại Đồng khảo sát thủy vực đập Đô Giang, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng không nhàn rỗi.
Lúc này toàn bộ lương thực của đám quyền quý đều đã vào tay Cửu công chúa, mấy ngày nay lương thực đã được vận chuyển đi các nơi xung quanh Tây Xuyên.
Nhân viên hộ tống đi theo, thương hội và nhân viên tiền trang cũng đều đã chuẩn bị xong, nhận được lệnh của Cửu công chúa là lập tức hành động.
Khu vực xung quanh Tây Xuyên từng bị nạn đói tàn phá trước đó bỗng trở nên tràn đầy sức sống chỉ sau vài ngày.
Có thể nhìn thấy các công trình ở khắp nơi.
Có người xây lò gạch cho Kim Phi, có người xây cầu đường, cũng có người xây kênh mương.
Người dân Xuyên Thục là những người chăm chỉ nhất, họ không sợ bẩn hay mệt nhọc, chỉ sợ không đủ ăn.
Không cần các nhân viên hộ tống giám sát, người dân đều vô cùng tự giác, sợ các nhân viên hộ tống chê họ lén lười biếng, đuổi họ đi.
Họ cũng rất biết ơn Kim Phi - người sẵn sàng cho họ vay nợ lương thực, chỉ tính lãi suất rất thấp.
Chương 667: Tiễn bọn họ lên đường đi
Cứu trợ thiên tai không phải là việc ai muốn làm là có thể làm, nếu là bình thường, cho dù Kim Phi có muốn cứu trợ thiên tai thì quan chức địa phương cũng sẽ gây khó dễ, muốn nghĩ cách lấy lương thực cứu trợ đó về tay mình, trước tiên sẽ lấy ít nhất một nửa số tiền đó, sau đó phân phát cho người dân gặp nạn.
Kim Phi từng gặp chuyện này ở kiếp trước, huống gì là Đại Khang chính trị đã mục nát như vậy rồi.
Nhưng lần này đi đến quận trưởng khắp nơi, xuống đến huyện lệnh các nơi, đều không ai dám gây khó dễ cho thương hội Kim Xuyên.
Còn các quan chức thôn trấn ở cấp bậc thấp dám nhe răng cãi lại thì sẽ bị nhân viên hộ tống đánh một trận.
Nhiều quan chức nhỏ bị đánh vẫn chưa chịu phục nên chạy đến huyện phủ tìm người làm chỗ dựa để khiếu nại, kết quả lại bị những người đó trừng phạt nặng nề.
Không phải các quận trưởng và huyện lệnh ở các nơi đã thay đổi tính tình, mà là tin tức của họ nhanh hơn các quan chức nhỏ trong thôn trấn, biết được chuyện đã xảy ra ở Tây Xuyên vài ngày trước, cũng biết lần này Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu rất nghiêm khắc.
Đám quyền quý đều bị bắt, trong đó có một người bị chặt đầu, sau đó thi thể bị treo ngoài thành. Liệu Cửu công chúa sẽ nương tay khi chặt đầu những thành phần như họ ư?
Với các biện pháp đe dọa nặng tay của Cửu công chúa, công việc cứu trợ được tiến hành rất thuận lợi.
Khoảng thời gian sau đó, phạm vi cứu trợ lấy Tây Xuyên làm trung tâm lan rộng ra ba hướng nam, đông, bắc.
Ngày nào cũng có rất nhiều người dân vay mượn lương thực từ tiền trang Kim Xuyên, sau đó ngày hôm sau đi vào các công trường.
Nhận được tin như thế, mấy người Kim Phi, Cửu công chúa cũng yên tâm.
“Vũ Dương, mấy người Từ mập phải xử lý thế nào đây? Cũng không thể cứ nhốt trong tù mãi được”.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống hỏi.
Mấy ngày nay đã có vài người đến tìm anh ta rồi.
Mấy người này đều là người có tài ăn nói mà các gia tộc tìm đến, có người thầm nhắc nhở, cũng có người tỏ ý đe dọa.
Khiến Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy phiền.
Nghe thế Cửu công chúa vô thức nhìn Kim Phi.
Nhưng Kim Phi chỉ cúi đầu thổi tách trà, như thể không nghe thấy Khánh Hâm Nghiêu nói gì.
Cửu công chúa lập tức hiểu ý của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải trước đó đã nói rồi sao? Chọn ngày chém đầu trước công chúng”.
“Vũ Dương, ta đã phái người đi xác nhận, trong tay đám người Từ mập không có lương thực gì, hay là thả chúng đi nhé?”
Khánh Hâm Nghiêu thử hỏi.
Quan hệ giữa đám quyền thế rắc rối phức tạp, lần này Cửu công chúa bắt giữ quá nhiều người, gần một nửa triều đình đều có liên quan trong đó.
Giết đám người Từ mập, triều đường sẽ chấn động.
“Thả?”, Cửu công chúa đặt chén trà xuống, nói: “Không thể”.
“Nhưng Vũ Dương à, thế lực ở đằng sau đám người này quá lớn, một khi tin tức truyền đến kinh đô, bệ hạ sẽ lâm vào thế khó”.
Khánh Hâm Nghiêu tiếp tục khuyên bảo: “Làm gì cũng phải giữ một đường lui để sau này gặp nhau cũng cảm thấy không quá gượng gạo, lương thực chúng ta muốn đã có rồi, vậy tại sao lại giết hết chúng?”
Sao Cửu công chúa lại không hiểu đạo lý mà Khánh Hâm Nghiêu nói chứ.
Thế nên cô ấy lại quay đầu nhìn Kim Phi.
Nhưng Kim Phi vẫn nhìn chằm chằm chén trà, hoàn toàn không có ý đáp lời.
Cửu công chúa thầm thở dài nói: “Hâm Nghiêu ca, thật ra bắt được chúng và chém chúng đều có ý nghĩa như nhau cả, đều là trở mặt với gia tộc đằng sau chúng”.
“Vũ Dương, điện hạ đã nghĩ kỹ rồi à?”, Khánh Hâm Nghiêu hỏi: “Nếu chém nhát đao này thì không thu lại được đâu”.
“Nghĩ kỹ rồi”.
Cửu công chúa cũng là người quyết đoán, sau khi xác nhận Kim Phi đã quyết, giọng điệu trở nên kiên định: “Đã đến lúc để đám gia tộc đó thấy rốt cuộc thiên hạ này là của ai rồi”.
Thấy thế, sắc mặt Khánh Hâm Nghiêu cũng trở nên thận trọng hơn: “Vậy công chúa định khi nào thì hành hình?”
“Hâm Nghiêu ca, vừa rồi huynh đã nhắc ta rồi, phải mau chóng giết đám người này, nếu không đợi thánh chỉ ban xuống, e là không giết được”.
Cửu công chúa quay đầu nhìn bóng mặt trời trong sân: “Thấm Nhi, ngươi đi bảo địa lao chuẩn bị, giờ Ngọ đưa chúng đi”.
“Giờ Ngọ hôm nay sao?”
Khánh Hâm Nghiêu giật mình đứng dậy.
Kim Phi cũng ngẩng đầu lên.
Lúc này đã là giờ Tị, chưa đến một canh giờ nữa là đến giờ Ngọ.
“Nếu Hâm Nghiêu ca có cách khác, huynh cứ theo đó sắp xếp cũng được”.
Giọng điệu Cửu công chúa trở nên lạnh nhạt như thường.
Sắc mặt cũng bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết của đám quyền quý, mà giống như đang nói xem trưa nay ăn gì.
“Ta…”
Khánh Hâm Nghiêu mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.
Bây giờ nhà họ Khánh đang chịu áp lực rất lớn, nếu anh ta lại can thiệp vào quyết định xử tử những kẻ quyền thế này, đám người có thế lực đó sẽ xé xác nhà họ Khánh.
Thế nên sau khi ngồi xuống, Khánh Hâm Nghiêu cũng bắt đầu cúi đầu nhìn chén trà, để mặc Cửu công chúa sắp xếp bảo Thấm Nhi rời đi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bức bối, bỗng nhớ đến lời nhắc nhở của Kim Phi ở núi Ngọc Lũy, bèn nói: “À phải rồi tiên sinh, chẳng phải ngài đã nhờ ta nhắc về chuyện bông vải sao?”
“Bông vải?”
Cửu công chúa cũng nương theo hỏi: “Tiên sinh, bông vải là gì?”
“Bông vải là…”
Kim Phi lại nói lại chuyện bông vải cho Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu nghe.
“Nếu Đại Khang ta có được thần vật này, chắc chắn có thể tạo phúc cho rất nhiều người dân”.
Nghe xong, Cửu công chúa mừng rỡ đến mức mặt đỏ ửng: “Tiên sinh, ngài nghĩ mấy lời cao nhân nói có đáng tin không?”
Lúc trước ở làng Tây Hà, Kim Phi từng kể cho cô ấy nghe về khoai tây và ngô, lúc đó Cửu công chúa rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại thì cảm thấy không thể tin được.
Vì theo như Kim Phi nói thì mấy thứ đó đều đến từ một cao nhân phiêu du.
Nếu cao nhân đã từng đi đến lục địa cách đây mấy vạn dặm, từng nhìn thấy khoai tây và ngô, tại sao không đưa ít hạt giống về?
Thế nên sau đó Cửu công chúa xem như đó là một câu chuyện thần thoại.
Kết quả Kim Phi lại nói cách Đảng Hạng và phía tây Thổ Phiên vạn dặm có một thứ gọi là bông vải.
Cách xa hàng vạn dặm ngoài biển thì không với tới, nhưng có thể thử ở phía Tây Đảng Hạng và Thổ Phiên mà.
Điều này khiến Cửu công chúa vô cùng động lòng, đồng thời lại không chắc là thật hay giả.
“Tuyệt đối đáng tin, không có cao nhân chỉ dạy thì không có Kim Phi ta bây giờ”.
Kim Phi dứt khoát nói: “Hơn nữa dù điện hạ có tin hay không thì ta cũng sẽ làm. Khi tìm thấy bông vải đưa về thì điện hạ sẽ biết”.
“Tiên sinh, phía tây Đảng Hạng và Thổ Phiên còn có đất nước khác thật sao?”
Khánh Hâm Nghiêu nghi ngờ nói.
“Đương nhiên là có! Lần này đến Đông Hải, ta nghe người trong thủy quân Đông Hải nói những năm gần đây có rất nhiều cướp biển châu Âu xuất hiện thường xuyên, nếu Khánh đại nhân không tin thì cứ về gặp Ngụy đại nhân, hỏi thử là biết”.
“Bổn cung từng nhìn thấy người châu Âu mà tiên sinh nói trong tấu chương”, Cửu công chúa nói: “Trong tấu chương nói họ đều có tóc vàng và mắt xanh, thật vậy sao?”
“Đúng thế”, Kim Phi: “Cao nhân gọi vùng đất của chúng ta là lục địa Á-Âu, chúng ta ở phía đông của lục địa, người châu Âu ở phía tây của lục địa. Cao nhân nói ở đó cũng có giao tranh liên tục, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào”.
Quá trình lịch sử của Đại Khang hoàn toàn khác với kiếp trước, Kim Phi không rõ tình hình hiện tại ở châu Âu như thế nào.
“Vậy ngoài Á Âu, còn có… lục địa và quốc gia nào khác không?”
Khánh Hâm Nghiêu lại hỏi.
Chương 668: Thế giới rất lớn
"Đương nhiên có rồi."
Kim Phi nói: "Thế giới rất rộng lớn, Đại Khang chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó mà thôi."
"Đại Khang chỉ chiếm một góc thôi hả?"
Cửu công chúa hơi cau mày.
Khánh Lâm Nghiêu cũng vội vàng ra hiệu cho hộ vệ đóng cửa lại.
Mặc dù Đại Khang không có câu nói khắp trời đất đều thuộc về vua, nhưng vẫn có tư tưởng thiên triều thượng quốc.
Trong suy nghĩ của những người thống trị kế tiếp của Đại Khang, họ đều là người có thẩm quyền nhất thiên hạ.
Dĩ nhiên, lúc này các nhà cầm quyền châu Âu có thể cũng đã nghĩ như vậy.
Dẫu sao, bọn họ biết thế giới có hạn, có lẽ chỉ có đất nước của chính bọn họ và những khu vực xung quanh.
Kim Phi nói Đại Khang chỉ chiếm một góc thế giới, nếu bị ai đó giải thích một cách ác ý, có lẽ sẽ mắng y có ý đồ xấu.
Thân là một thành viên của hoàng thất, Cửu công chúa cũng không thích giọng điệu khinh thường hoàng thất này của Kim Phi.
Nhưng sau đó cô ấy kìm nén sự bất mãn này lại, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh không thể nói như vậy được, ngoài Đại Khang và Châu Âu ngài vừa mới nói ra, trên thế giới này còn có những quốc gia nào khác nữa?"
"Đại Lưu, ngươi quay về thương hội, mang cái hộp đen trên giá sách của ta tới đây!"
Kim Phi hét lớn ra bên ngoài.
"Vâng!"
Đại Lưu đang canh trong sân nhanh chóng trả lời, xoay người chạy đi.
"Mọi người hãy chờ một chút, đợi Đại Lưu mang đồ tới đây, thì nói chuyện sẽ đơn giản hơn."
Thương hội Kim Phi cách Khánh phủ không xa, Đại Lưu lại cưỡi ngựa, rất nhanh sau đó đã mang theo một cái hộp đen quay lại.
Cùng vào nhà với Đại Lưu còn có Ngụy Đại Đồng và Thấm Nhi nữa.
"Hạ quan bái kiến điện hạ, bái kiến Khánh phu nhân, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Khánh tiểu thư."
Ngụy Đại Đồng hành lễ với người trong phòng, kể cả Khánh Mộ Lam.
"Ngụy đại nhân, tại sao ngươi lại về vào lúc này?" Cửu công chúa hỏi.
"Hạ quan muốn đến tìm Kim tiên sinh mượn ống nhòm để dùng chút."
Ngụy Đại Đồng quay người hành lễ với Kim Phi: "Hy vọng tiên sinh sẽ đồng ý."
Xung quanh núi Ngọc Lũy có một số con kênh đang được xây dựng cùng lúc, ông ta thực sự không thể chạy qua lại được, cho nên muốn xây dựng một trạm canh gác ở trên núi Ngọc Lũy, dùng ống nhòm để điều khiển chỉ huy từ xa.
"Không thành vấn đề."
Kim Phi lấy ống nhòm từ trong túi ngực ra và đưa cho Ngụy Đại Đồng.
"Cám ơn tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ sử dụng cẩn thận, không làm hỏng hay làm bẩn nó đâu."
Ngụy Đại Đồng cẩn thận dùng hai tay nhận lấy, như thể thứ Kim Phi đưa cho ông ta chính là bảo bối vô song vậy.
Trên thực tế, ống nhòm cũng được coi là một báu vật ở Đại Khang.
Chưa kể đến những thứ khác, gương lồi lõm được làm bằng kính đánh bóng khá có giá trị trên thị trường Đại Khang hiện tại.
Khánh Mộ Lam nhìn Ngụy Đại Đồng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.
Cô ấy đã nịnh nọt Kim Phi mấy lần, Kim Phi cũng chưa bao giờ đưa ống nhòm cho cô ấy mượn sử dụng trong thời gian dài, nhiều nhất cũng chỉ tạm thời cho cô ấy mượn chơi chút thôi.
Kim Phi cũng không còn cách nào khác, thủy tinh đối với y không phải là một vật hiếm, nhưng việc mài thấu kính tốn quá nhiều thời gian.
Mặc dù y đã chế tạo ra một chiếc máy tiện, nhưng độ chính xác cần thiết để mài một thấu kính quá cao, và chiếc máy tiện của y thực sự không đáp ứng được.
Gần đây y vẫn luôn chạy đi chạy lại, thực sự không có thời gian cải tiến máy tiện, nên chỉ có thể áp dụng phương pháp mài thủ công ban đầu.
Cho nên, số lượng ống nhòm làm ra rất ít, mỗi một chiếc đều có công dụng rất lớn, căn bản không thừa để đưa cho Khánh Mộ Lam chơi đùa.
"Điện hạ, tất cả tù nhân trong đại lao đều đã xử tử hết rồi, nô tỳ đã xác nhận qua, không thiếu một ai."
Thấm Nhi thấy Ngụy Đại Đồng và Kim Phi đã nói xong, tiến lên báo cáo nói.
Ngụy Đại Đồng nghe vậy, suýt chút nữa đánh rơi chiếc ống nhòm trong tay.
Pháp trường Tây Xuyên nằm ở phía thanh nam, ông ta đi từ cửa thành phía tây vào, không đi qua cổng chợ bán thức ăn nên không biết chuyện này.
Nhưng ông ta vẫn nghe hiểu Thấm Nhi đang nói điều gì.
Ngụy Đại Đồng cũng có ý nghĩ giống như Khánh Hâm Nghiêu, cho rằng sau khi Cửu công chúa ép hỏi ra lương thực từ những kẻ quyền quý thì nhóm người Tử mập nhất định sẽ được thả.
Không ngờ rằng cô ấy lại chém đầu chúng, không tha cho ai cả!
"Chỉ sợ sau này Xuyên Thục sẽ náo nhiệt…"
Ngụy Đại Đồng âm thầm thở dài trong lòng.
Cùng lúc chém chết nhiều đại diện quyền quý như vậy, nhóm quyền quý nhất định sẽ trả thù.
Không chỉ trả thù Cửu công chúa và Kim Phi, mà còn báo thù cả Khánh Hâm Nghiêu, báo thù Tây Xuyên, thậm chí báo thù cả Xuyên Thục nữa.
Nhưng vẻ mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh: "Một đám sâu bọ ức hiếp dân chúng, chém thì chém thôi, bổn cung nói lời giữ lời, nếu bọn họ thành thật giao lương thực ra thì thông báo cho gia nô của bọn họ đến nhặt xác về đi."
"Vâng!"
Thấm Nhi trả lời, lại lần nữa ra ngoài sắp xếp.
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi gật đầu, coi như đồng ý.
Y đã sớm nhận được tin tức của làng Tây Hà rằng, huyện lệnh mới của Kim Xuyên - Thái Lưu Dương và quận trưởng quận Quảng Nguyên - Tạ Hỉ Quang đã bị người do Cửu công chúa để lại bí mật giết chết vào ngày các quyền quý bị bắt.
Bây giờ tất cả các quyền quý đều bị chém đầu, Cửu công chúa cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa trong khu rừng.
Kim Phi tin Cửu công chúa sẽ không lừa y, cũng không cần thiết phải lừa y.
Chuyện giết chết nhiều quyền quý như vậy, không cần y phải dặn dò, đội Chung Minh ở Tây Xuyên nhất định sẽ để mắt tới.
Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
So với sự trả thù của đám quyền quý, cô ấy càng lo lắng về chuyện Kim Phi sẽ tạo phản hơn.
Sau khi xác nhận Kim Phi hài lòng, trên mặt Cửu công chúa cuối cùng cũng nở nụ cười: "Đừng nói đến đám người khiến người ta bực mình này nữa, tiên sinh, đồ đã lấy đến rồi, ngài vẫn nên nói về những quốc gia khác ngoài Đại Khang đi."
"Được!"
Kim Phi mở chiếc hộp đen, lấy từ bên trong ra một quả cầu cỡ bằng một quả dừa.
Lại lấy ra một xấp các bản vẽ, tìm ra một tấm bản đồ thế giới mà tự tay y vẽ.
"Thứ này gọi là quả địa cầu, ta làm theo mô tả của cao nhân."
Kim Phi giơ quả cầu lên cho mọi người nhìn.
"Tiên sinh tại sao lại ngài lại khắc bản đồ lên một quả cầu vậy?"
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
"Bởi vì đấy chính là dáng vẻ vốn có của thế giới."
"Dáng vẻ vốn có của thế giới? Có ý gì vậy?" Khánh Mộ Lam càng mơ hồ hơn.
"Có nghĩa là chúng ta đang sống ở trên một quả cầu như thế này." Kim Phi giải thích.
"Phụt!"
Khánh Mộ Lam đột nhiên phun trà trong miệng ra.
Cửu công chúa cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt kỳ quái.
Ngay cả Đại Lưu người luôn mù quáng tôn sùng Kim Phi cũng đang cảm thấy rằng y đang nói hươu nói vượn.
"Tiên sinh, các bậc hiền triết từ lâu đã nói rằng, bầu trời hình tròn trái đất hình vuông, tại sao có thể sống trên quả địa cầu được chứ?"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: "Ngài đừng đùa nữa, nhanh nói chuyện chính đi!"
"Người có học không nên quá ràng buộc, thứ tiên hiền nói, cũng chưa chắc đã chính xác."
"Tiên hiền nói chưa chắc đúng, ngài làm sao xác nhận được vị cao nhân đó nhất định là đúng chứ?"
Khánh Mộ Lam hỏi: "Nếu chúng ta sống trên một quả cầu, tại sao trời đất lại bằng phẳng chứ?"
"Ai nói là đất bằng phẳng?"
Kim Phi nhìn về phía Ngụy Đại Đồng: "Ngụy đại nhân, ngài đã từng đi đến Đông Hải chưa?"
"Đã từng đi rồi." Ngụy Đại Đồng gật đầu: "Một hai năm sẽ đi một lần."
"Vậy ngài đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của một chiếc thuyền buồm từ biển khơi trở về chưa?"
"Đã từng thấy rồi."
"Vậy có phải ngài đã từng nhìn thấy cánh buồm rồi sau đó mới nhìn thấy thân thuyền đúng không?"
"Tiên sinh không nói ta cũng không chú ý nữa, bây giờ nghĩ lại, dường như đúng là như vậy." Ngụy Đại Nhân gật đầu.
"Trái đất không bằng phẳng, biển khơi cũng không bằng phẳng, chỉ là chúng ta sống trên một quả cầu rất lớn, chúng ta không cảm nhận được mà thôi." Kim Phi giải thích.
Chương 669: Nhất định phải lấy về
Thế giới có hình cầu ư?
Lý thuyết này đã hoàn toàn khiến thế giới quan của Cửu công chúa bị điên đảo hoàn toàn, bọn họ không thể nào tin rằng bản thân đang sinh sống trên một quả cầu.
Thật ra Kim Phi biết rất nhiều luận điểm có thể chứng minh trái đất hình cầu.
Ví dụ như khi có nguyệt thực, hình chiếu của trái đất là hình tròn.
Ví dụ như thí nghiệm con lắc Foucault.
Vậy nhưng trước giờ nhóm người Cửu công chúa chưa được học bất cứ kiến thức vật lý nào, bất kể là luận điểm nào thì Kim Phi cũng phải phổ cập một lượng kiến thức vật lý thường thức khổng lồ, bọn họ mới có thể hiểu được.
Quá trình này quá tốn thời gian, hoàn toàn không phải dăm ba câu là rõ ràng được.
Hơn nữa cho dù Kim Phi có nói, bọn họ cũng chưa chắc đã tin.
Cuối cùng Kim Phi chỉ đành chỉ vào mô hình địa cầu: “Ta có mời người xây dựng một bến tàu ở Đông Hải, đến khi có thể đóng được con thuyền biển có thể đi xa thì ta sẽ tổ chức hai đội tàu, một đội đi thẳng về hướng tây, một đội đi thẳng về hướng đông.
Ta dám khẳng định, đội tàu đi về hướng đông cuối cùng sẽ trở về từ phía tây, mà đội tàu đi về hướng tây sẽ trở về từ phía đông, khi đó các ngươi sẽ hiểu."
“Ca, đại phu trong phủ có ai giỏi trị trúng tà không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Ta nghĩ tiên sinh bị ma ám rồi.”
“Cô mới bị ma ám đấy!”
Kim Phi đánh Khánh Mộ Lam một cái, cảm thấy bất lực vô cùng.
Y nhớ đến chuyện kiếp trước và kỳ nghỉ hè nọ, y về nhà phát hiện mẹ bị đám bán thực phẩm chức năng lừa, bỏ cả đống tiền đã vất vả tích góp được bấy lâu để mua một đống thực phẩm chức năng.
Đống thực phẩm chức năng này có bao bì rất đẹp mắt, đóng hộp, giấy hướng dẫn sử dụng và tem nhãn toàn là tiếng Anh, trông qua có vẻ rất chất lượng.
Nhưng Kim Phi nhìn lướt qua là phát hiện ra ngay, thành phần chủ yếu tất cả đều là tinh bột, ngoài cái mã ra thì không có tác dụng gì hết.
Đương nhiên là ăn vào cũng không chết được.
Dù sao thì thành phần chủ yếu là tinh bột thôi mà.
Xưởng sản xuất cũng không phải công ty nước ngoài lớn gì, ở ngay trong một huyện nhỏ của tỉnh, tên đường cũng là ghép vần lại.
Nhưng bất kể Kim Phi khuyên như thế nào, thậm chí chỉ vào bảng thành phần nói cho mẹ nghe những chữ tiếng Anh đó có nghĩa là gì thì mẹ y vẫn không chịu tin tưởng.
Ngược lại còn cho rằng Kim Phi thiếu kiến thức, không biết hiệu quả thần kỳ của thực phẩm chức năng.
Nói nhiều lại cáu, mắng Kim Phi không hiếu thảo, bà vất vả chu cấp cho y đi học thế mà y lại không cho bà mua thuốc uống.
Lúc ấy Kim Phi thực sự tức đến đấm tường mà cũng không có cách nào khác.
Giờ đứng trước nhóm người Cửu công chúa, Kim Phi lại có cảm giác bất lực y hệt lúc ấy.
Rõ ràng mình biết sự thật nhưng lại không có cách nào để giải thích rõ ràng cho người ta hiểu.
Không chỉ có thế, người ta còn nhìn y bằng ánh mắt tên này bị bệnh.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta cứ nói tiếp tục về Độ Quốc có cây bông vải đi.”
Kim Phi biết tranh luận tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa, dứt khoát đặt mô hình địa cầu xuống, trải bản đồ thế giới lên trên bàn.
Đây là y tranh thủ vẽ ở làng Tây Hà, tuy rằng không tiêu chuẩn, nhưng hình dáng các lục địa và đại dương cũng vẽ được đại khái.
"Đại Khang chúng ta ở đây, Tây Bắc là Đảng Hạng, Đông Bắc là Khiết Đan, từ Khiết Đan xuyên qua sông Áp Lục chính là nước Y, mấy hòn đảo nhỏ ngay cạnh nước Y chính là nước X.”
Kim Phi chỉ vào bản đồ, thuyết minh cho mọi người nghe các quốc gia xung quanh Đại Khang.
“Trước kia ta từng nghe người ta kể, giặc X ở bên Đông Hải quấy phá rất dữ, bọn chúng đến từ nơi nhỏ bé như thế sao?” Khánh Mộ Lam chỉ vào bản đồ nói.
“Nước X chẳng những có diện tích nhỏ, hơn nữa thường xuyên xảy ra thảm họa tự nhiên, như động đất do núi lửa, vv… Cho nên bọn chúng luôn luôn dòm ngó đất Trung Nguyên phì nhiêu ổn định, bất kể lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác với bọn chúng.”
Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa, nhắc nhở rằng: “Còn nước Y, ngày thường trông có vẻ khiêm tốn kính cẩn nghe theo, cũng là một đám không biết xấu hổ, cũng cần phải đề phòng.”
“Nước Y và nước X trước nay luôn là chốn Đại Khang cho lưu đày tội phạm, vốn dĩ là dòng giống thấp hèn, làm gì cũng thấp kém hung dữ.”
Cửu công chúa nói: “Nếu không phải mấy năm nay Đảng Hạng, Khiết Đan, Thổ Phiên thường xuyên tập kích quấy rối, Hoàng gia đã thâu tóm bọn chúng rồi, chứ sẽ không để chúng còn được hống hách ở Đông Hải nữa đâu.”
“Thì chẳng phải là vẫn chưa làm gì à?” Kim Phi nói: “Dù sao người cũng nên nói với Phụ hoàng của người, tốt nhất cần đề phòng bọn chúng.”
“Đã hiểu.” Cửu công chúa gật đầu.
“Đảng Hạng và Khiết Đan ở hướng bắc thì là một đám chiến sĩ cuồng nhiệt. Giữa chúng với Đại Khang còn có Khiết Đan ngăn cách, hiện tại không cần khiêu khích bọn chúng, chúng ta xem xuống phía nam.”
Kim Phi chỉ về phía nam Đại Khang: “Đây là Thổ Phiên, phía nam Thổ Phiên là Đại Triệu, là nội dung quan trọng ta cần bàn đến tiếp theo.”
“Tiên sinh định ra tay với Đại Triệu ư?” Cửu công chúa nhíu mày.
Đại Triệu nằm ở phía tây nam của Đại Khang, giao nhau với Xuyên Thục, chiếm một bộ phận phía bắc của khu vực Vân Quý, nước M, nước N và nước D.
Bao đời quốc chủ Đại Triệu đều thờ phụng Phật giáo, tương đối hòa bình, có quan hệ khá tốt với Đại Khang, có thể coi là quốc gia duy nhất kề bên mà không hề có thù địch gì với Đại Khang.
Hiện giờ xung quanh Đại Khang toàn các thế lực như hổ báo, hiển nhiên cũng sẽ không chủ động dây vào Đại Triệu.
Quan hệ đôi bên khá là yên ổn.
Nếu Kim Phi muốn ra tay với Đại Triệu thì Cửu công chúa dù có coi trọng y đến thế nào, cũng không thể đồng ý.
“Đại Triệu luôn thành thật niệm kinh lễ Phật, ta đi đánh bọn họ làm gì?”
Kim Phi xua tay nói: “Ta muốn cho người tìm kiếm hạt giống cây bông vải ở Đại Triệu trước, nếu Đại Triệu không có thì lại từ Đại Triệu đi Thiên Trúc tìm tiếp.”
“Cách này được, tuy rằng phải đi vòng một chút nhưng an toàn hơn.” Cửu công chúa gật gù liên tục: “Chúng ta mới tiêu diệt Đan Châu, phái người đi Thổ Phiên chính là chịu chết, đi đường vòng từ Đại Triệu là tốt nhất.”
“Đi Đại Triệu không chỉ là đường vòng,” Kim Phi chỉ vào bản đồ: “Ở phía nam Đại Triệu, có một quốc gia tên là nước K, điện hạ biết không?”
“Biết, trước kia là nước phụ thuộc của Đại Khang, hàng năm đều tiến cống lên kinh thành, mấy năm nay tình hình nội địa Đại Khang không an ổn, thổ phỉ hoành hành, sứ giả nước nước K tiến cống hai lần đều bị thổ phỉ cướp đoạt, nên không tới nữa.”
Cửu công chúa thở dài, hỏi: “Vì sao Tiên sinh nhắc đến nước nước K?”
“Vùng trung nam bộ nước nước K, có một quốc gia nhỏ tên là nước L, ở đó có một loại lúa nước tên là lúa nước L.” Kim Phi nói: “Ta muốn phái người đi lấy một chút mang về.”
“Đại Khang chúng ta cũng có hạt thóc, vì sao phải ngàn dặm xa xôi, chạy đến nước K mang về?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Khả năng chống chịu của lúa nước L rất mạnh, cực kỳ phù hợp gieo trồng ở địa hình đồi núi Giang Nam, hơn nữa sản lượng cao, chu kỳ sinh trưởng ngắn, từ lúc trồng đến khi thu hoạch chỉ cần 50 ngày, thóc của Đại Khang có thể được như thế không?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam một cái.
“Từ lúc trồng đến khi thu hoạch chỉ cần 50 ngày?” Cửu công chúa giật mình: “Tiên sinh nói thật ư?”
“Đương nhiên là thật!”
“Tiên sinh, làm ơn ngài nhất định phải tìm được lúa nước L!”
Đôi mắt Cửu công chúa thoáng bừng sáng.
Tuy rằng thổ địa Giang Nam phì nhiêu, nhưng sản lương cũng có giới hạn, mùa thu Kim Phi và các quyền quý đã mang về không ít, hiện giờ lương thực ở Giang Nam cũng không nhiều lắm.
Lần này Kim Phi có thể mang lương thực về, nhưng lần tới thì sao?
Năm nay Xuyên Thục nhiều chỗ thất thu, dù là vụ xuân năm sau thì cũng phải chờ mấy tháng mới có thể thu hoạch, chắc chắn không kịp.
Nếu lúa nước L mà Kim Phi nói thật sự có thể thu hoạch trong vòng 50 ngày thì đúng lúc có thể giải quyết được mối lo này.
“Điện hạ yên tâm, ta nhất định mang lúa nước L trở về.”
Kim Phi hứa hẹn chắc chắn trước, sau đó lại hắt cho Cửu công chúa một gáo nước lạnh: “Nhưng mà ta khuyên điện hạ đừng nên kỳ vọng quá cao, ít nhất là không phải sang năm.”
Chương 670: Hóa ra thế giới rộng như vậy
“Vì sao?”
Cửu công chúa nhíu mày hỏi.
“Điện hạ, muốn ươm giống phải cần thời gian!”
Kim Phi nói: “Với cả nước L cách Đại Khang quá xa, cho dù ta phái đi thành công kiếm được giống lúa nước L, nếu mỗi người kiếm được năm mươi cân giống lúa nước L trở về, ta phái đi 100 người cũng chỉ mang về được năm trăm cân mà thôi, dùng để làm giống đến năm sau cũng không đủ.”
“Đúng rồi, còn phải ươm giống nữa.”
Cửu công chúa dẫu sao cũng không phải là nông dân, vô tình quên mất chuyện này cũng bình thường.
“Tiên sinh, nước L ở chỗ này sao? Nhìn cũng không xa lắm.”
Khánh Mộ Lam cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ nói.
“Bản đồ sao giống với thực tế được?” Kim Phi nói: “Tỷ lệ chênh lệch rất lớn, một địa phương bằng cái móng tay cái, chính là khoảng 100 dặm, cô dùng móng tay cái ước lượng xem nước L cách bao xa?”
“Một cái móng tay cái bằng một trăm dặm ư?”
Khánh Mộ Lam thật sự dùng móng tay cái để đo.
“Không cần đo đâu, Đại Triệu và nước K đều là núi cao rừng rậm, có rất nhiều khu rừng sâu trong núi hằng năm không một bóng người, lớp lá rụng có thể cao đến thắt lưng, di chuyển ở nhưng nơi như vậy hết sức nguy hiểm, khoảng cách ước lượng theo đường thẳng này không có bất cứ giá trị tham khảo nào.”
Kim Phi hậm hực liếc Khánh Mộ Lam: “Ta chuẩn bị phái hai trung đội nhân viên hộ tống đến Đại Triệu trước, khi nào trở về và trở về được bao nhiêu người cũng chưa biết.”
“Tiên sinh nếu như thiếu nhân lực, ta có thể phái một ít nhân lực đến.”
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, chủ động xin đi.
“Bổn cung cũng có thể phái một ít người.”
Cửu công chúa cũng phụ hoạ theo.
“Điện hạ và Khánh đại nhân nếu như bằng lòng hỗ trợ vậy thì quá tốt.”
Kim Phi vội vàng gật đầu: “Càng nhiều người thì càng mạnh, càng nhiều người thì hạt giống mang về cũng càng nhiều, chúng ta có thể phổ biến giống lúa nước L sớm hơn.”
“Xem ra bổn cung còn phải nghĩ ra biện pháp trữ lương thực nữa!”
Cửu công chúa thấp giọng than thở.
Kim Phi lấy được lương thực ở chỗ bọn quyền quý không ít, nhưng vẫn chưa đủ để toàn bộ dân chúng Xuyên Thục chống chịu được đến mùa thu hoạch sang năm.
“Ta sẽ bảo Tiểu Bắc và thương hội phối hợp với điện hạ, nếu điện hạ không đủ tiền dùng thì chỉ việc nói một câu.”
Kim Phi nói: “Những cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng nếu như điện hạ cần châu Thuỷ Ngọc, ta sẽ toàn lực ủng hộ.”
Không chỉ Cửu công chúa quan tâm đến vấn đề ấm no của dân chúng Xuyên Thục mà Kim Phi cũng vậy.
Nếu không y cũng sẽ không tốn công mang lương thực từ Giang Nam về, còn đắc tội với đám quyền quý.
Cửu công chúa biết mục đích của mình và Kim Phi giống nhau, cũng biết trong tay Kim Phi có bao nhiêu châu Thuỷ Ngọc, mỉm cười gật đầu.
“Nếu cần, Vũ Dương cũng sẽ không khách khí với tiên sinh.”
Khánh Mộ Lam thấy hai người đã nói xong về vấn đề cây bông vải và cây lúa nước L, bèn nói xen vào: “Tiên sinh, loại lương thực có năng suất một mẫu năm trăm cân mà ngài nói, nằm ở đâu? ”
“Chỗ này!”
Kim Phi chỉ vào vị trí của Nam Mỹ.
“Để ta xem xem có xa lắm không?”
Khánh Mộ Lam theo bản năng muốn lấy móng tay cái ra đo.
“Không cần thử, ít nhất cũng mấy chục ngàn dặm.” Kim Phi nói: “Hơn nữa còn nguy hiểm hơn so với đi nước L.”
“Đúng vậy, trước đây sứ giả nước K mỗi năm sẽ đến Đại Khang hai lần, nhưng bổn cung chưa từng nghe nói mấy chục ngàn dặm bên ngoài Đông Hải, còn có một hòn đảo to lớn như vậy!” Cửu công chúa nói.
“Điện hạ, đây không phải là đảo, mà là hai mảng lục địa lớn, cao nhân gọi là châu Bắc Mỹ và châu Nam Mỹ.”
Kim Phi nói: “Bất kì lục địa nào cũng lớn hơn Đại Khang hiện tại gấp mấy lần!”
Đại Khang nói là thiên triều thượng quốc, nhưng thật ra bản đồ còn không bằng một phần tư đất nước của Kim Phi ở kiếp trước.
“Hoá ra thế giới lại lớn như vậy!”
Cửu công chúa nhìn vào bản đồ thế giới, cuối cùng cũng biết vì sao Kim Phi luôn coi thường vương quyền.
Bởi vì y hiểu biết về thế giới rộng lớn hơn, có lẽ ở trong suy nghĩ của y, Đại Khang, Đại Triệu và nước K cũng chẳng khác nhau là bao.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại không nghĩ như vậy.
Theo góc độ của cô ấy thì Đại Khang đã rất rộng lớn rồi.
“Vũ Dương, muội đừng bị ngài ấy doạ!”
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, không phải ngài cố ý vẽ Đại Khang nhỏ như vậy chứ?”
“Không phải ta vẽ Đại Khang nhỏ, mà là so với thế giới này, Đại Khang thật sự rất nhỏ.”
Kim Phi nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, thế giới rộng lớn vô tận, vượt qua cả trí tưởng tượng của cô.”
“Tỷ, tiên sinh sẽ không nói dối về vấn đề này đâu.”
Cửu công chúa nói: “Ta ở trong cung đã từng xem tranh phong thuỷ xung quanh Đại Khang, không khác biệt lắm so với bản đồ mà tiên sinh vẽ. Thật ra địa bàn mà người Khiết Đan và Thổ Phiên chiếm giữ cũng lớn hơn so với chúng ta, địa bàn của người Đảng Hạng ở Mạc Bắc cũng không nhỏ.”
“Điện hạ cũng không cần tự xem nhẹ mình vậy đâu.” Kim Phi cười nói: “Địa bàn của người Khiết Đan và người Đảng Hạng mặc dù lớn, nhưng hầu hết là khí hậu giá rét, mỗi năm có khoảng một nửa thời gian là phải mặc áo lông thường xuyên, mỗi năm chỉ có thể trồng một mùa vụ, ở Đại Khang vẫn tốt hơn nhiều.
Ở Thổ Phiên cũng khắc nghiệt như vậy, lãnh thổ có lớn hơn nữa thì cũng không nuôi được bao nhiêu người, nên bọn họ mới quyết tâm chinh phạt Đại Khang, bởi vì bọn họ cũng muốn sống ở một nơi ấm áp.”
“Tiên sinh nói cũng có lý."
Khoé miệng Cửu công chúa lại nhếch lên.
“Haizz…”
Khánh Mộ Lam thấy vậy cũng không nói gì chỉ lấy tay che trán.
Cửu công chúa từ trước đến giờ đều đoan trang cao quý, mỗi cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng đều có ý riêng.
Nhưng từ khi ở cùng với Kim Phi, mọi thứ đều thay đổi.
Cô ấy sẽ thường xuyên bởi vì một ánh mặt của Kim Phi mà thay đổi sắc mặt, cũng sẽ vì một câu nói của Kim Phi mà nở nụ cười.
“Tiên sinh, đây là Thái Bình Dương mà ngài nói sao?”
Ánh mắt của Cửu công chúa bị thu hút bởi một khoảng trống rộng lớn nằm giữa lục địa Á Âu và lục địa Nam Mỹ.
“Đúng rồi, chỉ cần xuyên qua vùng biển này, là có thể đến Nam Mỹ, mang theo khoai tây, ngô, khoai lang, bí đỏ, ớt… trở về!”
Trong mắt Kim Phi loé lên một tia hào quang: “Đến lúc đó cuộc sống của dân chúng ở Đại Khang chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều!”
“Tiên sinh, cần phải mất bao lâu mới làm ra con thuyền có thể đi xa?”
“Ta cũng không biết, lúc rời khỏi Đông Hải, bến thuyền còn chưa xây xong nữa.”
Kim Phi nói: “Nhưng gần đây ta đã gửi mấy phong thư thúc giục tiến độ thi công ở bên đó, cũng gửi không ít vật liệu qua, Hồng Đào Bình xuất thân từ gia đình có truyền thống đóng thuyền, có lẽ là không bao lâu nữa đâu!"
“Vậy bổn cung mong chờ tiên sinh giương buồm trở về, giải quyết vĩnh viễn vấn đề ấm no của Đại Khang ta!”
“Ta cũng mong chờ ngày đó!”
Kim Phi cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Hiện tại cục diện ở Đại Khang là một đống hỗn loạn, Kim Phi cũng lo lắng bản thân sẽ có chuyện không may xảy ra.
Xế chiều ngày hôm đó, y lại đến tìm Cửu công chúa để giải thích cho cô ấy về Châu Phi, Châu Đại Dương và Châu Nam Cực, còn giảng giải ngoài Thái Bình Dương ra còn ba đại dương khác nữa.
Kim Phi giải thích vô cùng cặn kẽ, Cửu công chúa cũng lắng nghe hết sức nghiêm túc.
Cuối cùng Kim Phi còn vẽ ra đường đi ở trên bản đồ, ngay cả bản đồ với quả địa cầu cũng đều đưa cho Cửu công chúa.
“Tiên sinh, ngài đang chuẩn bị làm gì sao?”
Cửu công chúa nhận lấy quả địa cầu, khẽ cau mày.
Biểu hiện của Kim Phi ngày hôm nay, khiến cho cô ấy cảm thấy giống như đang dặn dò hậu sự…
“Người nghĩ gì vậy?”
Kim Phi kéo Cửu công chúa vào trong ngực: “Đây là sính lễ của ta, nhận sính lễ của ta, sau này sẽ là người của ta.”
Thật ra y không chỉ vẽ một tấm bản đồ thế giới, trong tay Đường Tiểu Bắc cũng có một tấm, nhà kho sau núi ở làng Tây Hà, cũng có vài cuốn sách mà y biên soạn.
Những thứ mà hôm nay nói với Cửu công chúa, y cũng đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Như vậy lỡ như y có chuyện ngoài ý muốn, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc cũng không đến nỗi không có chỗ nương tựa.
Bây giờ lại có thêm một Cửu công chúa cứng rắn và chu đáo, y càng không cần phải lo lắng.
Bình luận facebook