-
Chương 701-705
Chương 701: Điện hạ đừng làm loạn nữa!
Vốn dĩ Liêu Ấn đang tập hợp quân giáp đỏ, bị Cửu công chúa làm ầm ĩ như vậy, lực chú ý của quá nửa quân giáp đỏ cũng bị Cửu công chúa thu hút.
Ngay lúc Liêu Ấn do dự có đoạt cung nỏ của Cửu công chúa hay không, sân bên cạnh đột nhiên có một tiếng hô truyền tới: “Đứng lại!”
Ngay sau đó là tiếng đánh nhau truyền tới.
Liêu Ấn cũng không quan tâm tới Cửu công chúa nữa, quay người chạy tới.
Sân bên cạnh, Tần Minh dẫn đội thị vệ của Cửu công chúa, đã đánh nhau với quân giáp đỏ rồi.
Khi Liêu Ấn đến, đúng lúc thấy Thấm Nhi nhảy qua tường rào.
“Điện hạ, người…”
Dù Liêu Ấn có ngốc nghếch cũng đoán ra dự tính của Cửu công chúa, mở miệng hô: “Tần Minh, nhanh dừng tay cho ông đây! Nếu không ông đây đánh ngươi tàn phế luôn đấy!”
Nhưng Tần Minh dường như không nghe thấy, vẫn dẫn dắt đội thị vệ như cũ, cứng rắn ngăn cản quân giáp đỏ.
“Tiểu tử hay lắm, đợi ông đây truy tìm được Thấm Nhi về, sẽ tính sổ ngươi cho hẳn hoi!”
Liêu Ấn chỉ vào Tần Minh, nhảy lên bay vút đi, muốn đuổi kịp Thấm Nhi.
Nhưng vừa vút qua tường rào, đã bị Châu Nhi ngăn cản.
“Tránh ra! Nếu không đừng trách ta vô tình!” Liêu Ấn hét.
Liên tục bị coi thường, hắn đã sắp mất kiểm soát luôn rồi.
Châu Nhi không đáp, mà vung tay bày ra vẻ phòng ngự.
“Điện hạ, là người ép ta!”
Liêu Ấn quay đầu nhìn Cửu công chúa, cổ tay di chuyển một cái, tấn công về phía Châu Nhi!
Trước đó Châu Nhi và Liêu Ấn đã từng đọ sức, hiểu rõ bản lĩnh lợi hại của đối phương, cho nên vừa bắt đầu đã sử dụng toàn lực.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng dù bản thân không được coi là đối thủ của Liêu Ấn, nhưng cản trở hắn một lúc, câu giờ cho Thấm Nhi tranh thủ bỏ chạy, vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng lúc thật sự đánh nhau mới biết, cô ấy đã coi thường Liêu Ấn.
Trong trận đọ sức lúc trước, Liêu Ấn còn băn khoăn về thân phận của Châu Nhi và Thấm Nhi, nên không sử dụng toàn lực.
Lúc này hắn thật sự sốt sắng, vừa bắt đầu đã sử dụng toàn lực.
Ngay cả ba chiêu mà Châu Nhi cũng không vượt qua được, đã bị một chân của Liêu n đạp vào bụng, bay ngược ra ngoài, đụng vào tới tường mới dừng lại.
Một đạp này của Liêu Ấn còn xả cả sự giận dữ ra ngoài, Châu Nhi ôm bụng, đứng lên cũng không nổi.
“Đại Thành, đánh đến chết cho ta!”
Liêu Ấn vừa quay đầu dặn dò một tiếng, đang chuẩn bị đuổi theo Thấm Nhi, đã thấy một người trung niên từ ngoài tường nhảy vào.
Trong tay còn xách một người.
Không phải Thấm Nhi thì ai?
Chỉ có điều Thấm Nhi bình thường luôn lạnh lùng oai phong, bây giờ tay chân đều bị trói lại, trong miệng còn nhét một miếng giẻ, trông cực kì thảm hại.
“Tần Trấn?” Liêu Ấn hỏi: “Sao ngươi tới đây?”
“Đại ca?” Tần Minh đang ngăn cản quân giáp đỏ cũng sững sờ.
Người tới đúng là Tần Trấn, đại ca của Tần Minh.
“Nếu ta không tới, nha đầu này đã chạy mất rồi?”
Tần Trấn vứt Thấm Nhi xuống đất, quay đầu hô với Tần Minh: “Dám ra tay với quân giáp đỏ? Bản thân đệ chán sống thì tìm vải trắng treo mình lên là được, chẳng lẽ còn muốn kéo cả nhà cùng chết à? Còn không dừng tay!”
Huynh trưởng như cha, Tần Minh được đại ca nuôi lớn từ nhỏ, thấy Tần Trấn còn sợ hãi hơn cả thấy cha mình.
Nghe Tần Trấn trách mắng, theo bản năng muốn dừng tay, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Cửu công chúa, lại xóa bỏ ý nghĩ này.
“Đội trưởng Tần, dừng tay đi!”
Cửu công chúa vội vã chạy theo sau đành phải ra lệnh.
Thấm Nhi cũng bị bắt rồi, Tần Minh có đánh nữa cũng không còn ý nghĩ gì.
Cửu công chúa lên tiếng, lúc này Tần Minh mới kéo đám thị vệ dừng tay.
“Tiểu tử nhà ngươi phản rồi!”
Tần Trấn đi lên đạp cho Tần Minh một phát, thu cả gươm đeo bên hông của anh ta lại.
Các thị vệ khác cũng bị quân giáp đỏ đánh ngã xuống đất, thu gươm đeo bên hông lại.
Cửu công chúa than thở một tiếng, đi tới kéo Châu Nhi dậy: “Bị thương ở đâu rồi?”
“Ta không sao, điện hạ mau xem Thấm Nhi đi!”
Châu Nhi vịn vào tường đứng dậy.
Nói cho cùng, Liêu Ấn cũng không ra tay giết người, nếu không một đạp vừa nãy đã có thể đạp đứt ruột của Châu Nhi rồi.
Cửu công chúa xác nhận Châu Nhi không sao, đi tới bên người Thấm Nhi, vứt miếng giẻ trong miệng cô ấy ra.
“Điện hạ, nô tỳ vô dụng…”
Thấm Nhi đỏ mặt nói.
“Không phải lỗi của ngươi, Tần Trấn chặn bên ngoài, ngươi có thể chạy tới đâu được chứ?”
Cửu công chúa đành chịu nói.
Cô ấy cũng không ngờ, Hoàng đế không chỉ phái Liêu Ấn, còn điều cả Tần Trấn tới.
Từ lúc Hoàng đế bắt đầu sáng lập nên nước Đại Khang, nhà họ Tần đã là phái bảo vệ Hoàng đế kiên định nhất, cho dù lúc nào, đều đứng về phía Hoàng đế không lay động.
Cho nên đến bây giờ, nhà họ Tần đều là tâm phúc của Hoàng đế.
Cha của Tần Minh là đại thống lĩnh của Ngự Lâm Quân, Tần Trấn là đô thống của tiểu đoàn 1 quân giáp đỏ, nhị ca của Tần Minh là tổng chỉ huy quân đoàn sáu ở Đông Cung.
Tần Minh kém nhất, cũng là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.
Từ điểm này có thể nhìn ra địa vị nhà họ Tần trong suy nghĩ của Hoàng đế.
Mặc dù chức quan của bốn cha con không phải rất cao, nhưng vị trí của mỗi người đều cực kì quan trọng.
Cha Tần Bành và con trai cả Tần Trấn bảo vệ Hoàng đế, con trai thứ hai Tần Chung bảo vệ cho Hoàng đế tương lai, thằng ba Tần minh bảo vệ cho vị công chúa mà Hoàng đế yêu thương nhất.
Có thể nói mạng sống của các thành viên quan trọng trong hoàng thất, đều nằm trong tay nhà họ Tần.
“Điện hạ, chắc người cũng biết, bây giờ toàn kinh thành không biết có bao nhiêu người muốn làm hại người, bệ hạ cũng vì muốn tốt cho điện hạ thôi.”
Tần Trấn vừa bị đá Tần Minh hai phát, ngẩng lên nhìn Cửu công chúa nói: “Điện hạ việc gì phải thế này?”
Cửu công chúa không giải thích, mà dứt khoát hỏi thẳng: “Tần Trấn, có phải quân Đông Man đã tới Đan Châu rồi không?”
Tần Trấn quay đầu nhìn Liêu Ấn một cái, gật đầu, coi như trả lời.
“Vậy bổn cung hỏi ngươi, Kim tiên sinh của Kim Xuyên có phải là người tốt nhất để chọn đi đối đầu với Đông Man không?” Cửu công chúa lại hỏi.
Mặc dù Kim Phi chưa bao giờ tới kinh thành, nhưng dưới sự tuyên truyền của người kể chuyện, nhà nhà trong kinh thành đều thành tích chiến đấu của y từ lâu rồi.
Tần Trấn là tâm phúc của Hoàng đế, biết nhiều tin tức hơn cả người dân nữa.
Cho dù trong lòng không chịu phục, anh ta vẫn gật đầu lần nữa: “Đúng vậy, trí tuệ và lòng dũng cảm của Kim tiên sinh có một không hai, thật sự là người phù hợp nhất để đi đối đầu với Đông Man!”
“Vậy ngươi còn ngăn bổn cung làm gì?"
Cửu công chúa nói: “Người Đông Man đã tới Đan Châu rồi, Kim tiên sinh vẫn ở Xuyên Thục, nếu còn không thông báo thì ngài ấy sẽ không tới kịp nữa!”
“Điện hạ nói có lí.” Tần Trấn gật đầu tán thành, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng quân giáp đỏ chúng ta không quản những chuyện này, bệ hạ yêu cầu chúng ta phải trông chừng điện hạ, chúng ta cứ hoàn thành lời dặn dò của bệ hạ là được.”
“Tên nào cũng là kẻ cứng đầu hết!”
Cửu công chúa nghe xong, giận tới mức nghiến răng nhưng cũng không biết phải làm sao.
Đây chính là nguyên nhân cha con nhà họ Tần và quân giáp đỏ được Hoàng đế tin tưởng.
Cho dù Hoàng đế đưa ra quyết định gì, cha con nhà họ Tần đều sẽ ủng hộ không hề do dự.
Nhìn từ góc độ của người đứng bên cạnh quan sát, đấy chính là hành động trung thành cực kì ngu ngốc.
Nhưng có một người cấp trên nào không thích dạng người trung thành ngu ngốc này đâu?
“Liêu Ấn, nhốt đám người Tần Minh lại cho ta, Thấm Nhi, Châu Nhi còn làm bừa theo điện hạ, cũng nhốt lại!”
Tần Trấn thấy Cửu công chúa không nói nữa, thì sắp xếp cho Liêu Ấn dọn dẹp chiến trường.
“Ôi…”
Cửu công chúa than thở một tiếng, lại lấy cung nỏ ra.
“Điện hạ, đừng làm loạn nữa!”
Tần Trần cười đi về hướng Cửu công chúa.
Liêu Ấn không dám đoạt cung nỏ của Cửu công chúa, nhưng anh ta dám.
Tuy nhiên không đợi anh ta tới gần, đã thấy Cửu công chúa giơ cung nỏ lên, kéo lẫy cò lên không trung.
Vút!
Những mũi tên tạo ra âm thanh gào thét sắc bén, bay vào không trung.
Sau đó ‘bùm’ một tiếng nổ tung ra, trên bầu trời có một đám khói màu đen bay lơ lửng, mãi không tan đi.
Chương 702: Con rể
“Chết tiệt”.
Tần Trấn nãy giờ còn cà lơ phất phơ bỗng biến sắc.
Anh ta lớn hơn Cửu công chúa rất nhiều, cũng xem như là chứng kiến quá trình trưởng thành của Cửu công chúa, với sự hiểu biết của anh ta về Cửu công chúa, anh ta biết Cửu công chúa không thể bắn vào anh ta.
Thật ra cho dù có bắn thì anh ta cũng không sợ.
Với bản lĩnh của anh ta, lại nhìn cung nỏ của Cửu công chúa thì hoàn toàn có thể tránh được.
Nhưng anh ta không ngờ trong nỏ của Cửu công chúa lại là mũi tên lệnh.
Hơn nữa là mũi tên lệnh loại mới Kim Phi vừa làm được.
Mũi tên lệnh loại mới chia làm hai loại trắng đen, không chỉ bay đi xa hơn mà còn sẽ nổ tung.
Ban ngày nổ thì sẽ có khói đen, trong đêm thì là pháo hoa.
Quân giáp đỏ cố gắng giấu Cửu công chúa ở đây, có việc gì ra ngoài thì không dám đi cửa lớn mà trèo tường rời đi vào ban đêm vì sợ bị phát hiện.
Lúc này thì hay rồi, mọi cố gắng trước đó đều tốn công vô ích.
Làn khói bay trong không trung, cách đó mười mấy dặm còn có thể nhìn thấy.
Mũi tên lệnh và thuốc nổ là đặc sản của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù đám quyền quý có ngốc đi chăng nữa cũng có thể đoán được Cửu công chúa ở đây.
“Điện hạ, người có biết bệ hạ tốn bao nhiêu tâm sức để giấu người ở đây không?”
Tần Trấn nói: “Người làm thế có thấy đáng với bệ hạ không?”
“Bổn cung biết có lỗi với phụ hoàng, xin lỗi mọi người, nhưng bổn cung còn có cách gì nữa nào?”
Giọng Cửu công chúa cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Người Đông Man đã đến Thiền Châu rồi. Chúng đều là những con sói tham lam, có lần nào đến Đại Khang mà không đốt phá cướp bóc không? Các ngươi đi ra ngoài nhìn thử xem sao chưa, các ngươi có biết bây giờ người dân sống thế nào không? Người dân không còn chịu đựng được sự bóc lột của chúng nữa, Đại Khang cũng không chịu được cảnh bị chúng nhiễu sách nữa rồi”.
Nghe thế Tần Trấn và Liêu Ấn đều im lặng không nói.
Đây là nỗi bi thương của Đại Khang, cũng là sự sỉ nhục của quân nhân Đại Khang.
“Tần tướng quân, đây là thư bổn cung viết cho tiên sinh, nếu bốn cung có mệnh hệ gì, mong rằng cho dù thế nào ngươi cũng đưa được nó cho tiên sinh”.
Cửu công chúa lấy một bức thư từ chỗ Thấm Nhi ra, đưa cho Tần Trấn.
Tần Trấn sầm mặt, không nhận thư.
“Tần tướng quân, ngươi muốn bổn cung cầu xin ngươi sao?”
Cửu công chúa ngẩng đầu lên hỏi.
Thấy Tần Trấn vẫn không nhận thư, Cửu công chúa khẽ cười định hành lễ với Tần Trấn.
“Ôi trời, điện hạ làm gì thế?”
Tần Trấn vội nhảy sang một bên.
Quả thật anh ta được Hoàng đế trọng dụng, nếu cần thiết, cho dù anh ta đánh Cửu công chúa một trận, có khả năng Hoàng đế cũng sẽ không nói gì.
Nhưng cấp trên và cấp dưới có sự khác biệt, nếu anh ta nhận cái hành lễ này của Cửu công chúa, trở về không cần người trong gia tộc tra hỏi, cha anh ta cũng có thể đánh gãy chân anh ta.
Thấy thế Cửu công chúa lại đưa bức thư cho anh ta, đồng thời lại làm dáng vẻ định hành lễ.
Cô ấy đang chơi xấu.
“Được rồi”.
Tần Trấn bất đắc dĩ nhận lấy thư: “Nơi này đã bị lộ, không thích hợp ở lâu, điện hạ nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta phải lập tức sơ tán”.
Nói rồi anh ta cũng không đợi Cửu công chúa đáp lời, cáu kỉnh xua tay xoay người rời đi.
Cửu Công chúa không để tâm, lấy quân đao mang theo bên người kiếm cắt sợi dây trói Thấm Nhi và nói: “Thấm Nhi, Châu Nhi, hai ngươi lập tức đi thu dọn đồ đạc, chúng ta nên đi rồi”.
…
“Tần tướng quân, ngài nói luôn với điện hạ Kim tiên sinh sắp đến kinh thành rồi, thế chẳng phải không còn nhiều chuyện thế nữa sao?”
Ở ngoài sân, Liêu Ấn đi theo phía sau Tần Trấn nói.
“Vậy sao ngài không nói?”
Tần Trấn buồn bực liếc nhìn Liêu Ấn.
Liêu Ấn mỉm cười, không đáp lời.
Lúc đầu Thổ Phiên từ chối hòa hiếu kết giao, một lý do trong đó là Cửu công chúa không giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, dây dưa không rõ với Kim Phi trước khi thành hôn.
Mặc dù Trần Cát biết đây là cái cớ của Thổ Phiên nhưng vẫn sai người đi nghe ngóng.
Trước đó Kim Phi và Cửu công chúa là trong sạch nhưng sau đó lại không như thế.
Hơn nữa Kim Phi chưa từng nghĩ sẽ giấu nên không ít lần làm cử chỉ thân mật không hợp quy tắc với Cửu công chúa.
Chuyện của hai người gần như công khai một nửa ở làng Tây Hà, dĩ nhiên Trần Cát cũng biết tin.
Đường đường là công chúa, còn là công chúa mà mình yêu thương nhất, lại dây dưa với một Nam tước ở vùng nông thôn. Khi vừa nhận được tin, Trần Cát suýt nữa tức nổ phổi.
Giam lỏng Cửu công chúa ở trang viên, thật ra cũng có ý trừng phạt.
Mẹ của Cửu công chúa – Khánh phi cũng bị liên lụy, dạo này bị Hoàng đế mắng nhiều lần.
Khánh phi ngẫm nghĩ một lúc, lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện, bèn tìm người đi hỏi Khánh Quốc công.
Sau đó Khánh phi cũng biết chuyện của Cửu công chúa và Kim Phi.
Ngược lại với Trần Cát, Khánh phi cực kỳ hài lòng với chuyện này, sau đó còn tìm cơ hội khuyên Trần Cát.
“Bệ hạ, mặc dù Kim Phi chỉ là một Nam tước, nhưng tài năng của y không thua kém bất kỳ Quốc công nào, hơn nữa lại giỏi dẫn quân đánh trận, chắc chắn văn võ song toàn, gả Văn Nhi cho y cũng không phải là bẽ mặt. Chẳng phải bệ hạ trước giờ vẫn luôn thích thơ ca của y đó sao?”
“Nhưng y đã thành hôn rồi”.
“Thành hôn thì có làm sao, bệ hạ hạ chỉ bảo y ly hôn với vợ cũ, cưới Văn Nhi, vậy chẳng phải được rồi sao?”
“Đây cũng là một cách…”
Kim Phi và Cửu công chúa vốn dĩ ván đã đóng thuyền, trừ khi Trần Cát phạt Cửu công chúa bỏ vào lồng lợn, nếu không chỉ có thể chấp nhận.
Có lẽ lời khuyên của Khánh phi có tác dụng, Trần Cát cũng bắt đầu khuyên nhủ mình chấp nhận đứa con rể Kim Phi này.
Nhưng không đợi đến lúc ông ta đưa ra quyết định ban hôn thì người Khiết Đan đã tấn công vào.
Đối mặt với nguy hiểm, Trần Cát lập tức nghĩ đến Kim Phi và Khánh Hoài.
Khánh Hoài đang đề phòng người Đảng Hạng ở thành Vị Châu, không thể đến tiếp viện, thế là Trần Cát lập tức cử người tìm đến Lạc Lan, nhờ cô ấy gửi thư cho Kim Phi, bảo Kim Phi dẫn quân Trấn Viễn về kinh thành tận trung.
Sau khi tận trung xong, ông ta cũng có thể gặp Kim Phi, tiện thể quyết định chuyện hôn sự của Cửu công chúa.
Hoàng đế chắc chắn không yên tâm khi giao việc lớn như vậy cho Lạc Lan, thế nên sau khi triệu hồi Lạc Lan, Trần Cát lại phái người đưa thư bằng chim bồ câu thông báo cho Khánh Hâm Nghiêu.
Ngoài ra còn sai người đưa thánh chỉ đến Kim Xuyên truyền chỉ.
Nhưng người truyền chỉ mới rời khỏi kinh thành không lâu, Khánh Quốc công đã đến chỗ Hoàng đế.
Các quyền quý khác không biết Kim Phi muốn đến kinh thành, nhưng Khánh Quốc công đã biết được tin này từ Khánh Hâm Nghiêu.
Khánh Quốc công cũng giải thích cho Hoàng đế hệt như các nhân viên hộ tống, đều là vì Kim Phi muốn đến để quảng bá vải Thục quanh kinh thành.
Mặc dù tính cách Hoàng đế có chỗ thiếu sót, mềm lòng nhưng cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại ông ta là đế vương từng được hoàng gia huấn luyện, chỉ số thông minh chắc chắn cao hơn mức tiêu chuẩn, nếu không thì cũng sẽ không có thành tích cao trong thư họa như vậy.
Lúc đó Trần Cát đoán Kim Phi đến kinh thành chắc chắn là để tìm Cửu công chúa, quảng bá vải Thục chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.
Biết được tin này, Trần Cát cảm thấy khá vui.
Kim Phi không có quan hệ gì ở kinh thành, ngược lại còn có một đám kẻ thù lớn mạnh.
Trần Cát nghĩ Kim Phi đến kinh thành là hành vi cực kỳ mạo hiểm.
Trần Cát vốn dĩ là người cảm tính, trong lòng cũng đã có chút gì đó công nhận Kim Phi.
Ông ta cảm thấy Kim Phi đến kinh thành là đang mặc kệ tất cả đến đây vì tình yêu, giống như trong sách thường nói.
Trần Cát đã đưa ra quyết định, chỉ cần Kim Phi có thể đánh bại người Khiết Đan, cho dù ông ta có trở mặt với đám quyền quý thì cũng phải bảo vệ Kim Phi.
Chương 703: Lạc Lan đến
Cách kinh thành khoảng một trăm dặm, một đội thương nhân của thương hội Kim Xuyên tiến về phía trước.
Kim Phi mặc bộ đồ nhân viên hộ tống, cũng cưỡi ngựa chiến giống các nhân viên hộ tống khác, đi theo phía sau đội thương nhân.
Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu đi hai bên y.
Mặc dù lúc đầu đám quyền quý đó là do Cửu công chúa giết nhưng người thông minh đều biết Kim Phi cũng có phần.
Để giảm bớt rắc rối, cũng để an toàn, Kim Phi ăn mặc thành nhân viên hộ tống, ẩn mình trong đoàn thương hội.
Mặc dù cách này rất vụng về, nhưng lúc này không có Internet, ra khỏi Kim Xuyên thì cũng không có nhiều người biết đến Kim Phi, suốt chặng đường từ Thục Xuyên đến Trung Nguyên cũng không ai nhận ra y.
Mặc dù có mấy lần gặp thổ phỉ nhưng cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù tình hình này an toàn nhưng khuyết điểm là tốc độ lại quá chậm.
Nếu tăng tốc độ đi nhanh, e là Kim Phi đã đến kinh thành từ lâu.
Nhưng như thế lại rêu rao quá, e là chưa đến kinh thành, sát thủ của đám quyền quý đã xếp hàng đợi y rồi.
Quy mô của đội thương nhân này khá lớn, các nhân viên hộ tống thật đi theo và các nhân viên hộ tống cải trang cộng lại cũng lên đến hàng trăm người.
Trên chiếc xe không chỉ có vải Thục mà còn kéo theo rất nhiều cung nỏ hạng nặng, lựu đạn, áo giáp đen và khinh khí cầu.
Có thể nói, đoàn thương nhân này là đội tài năng nhất của Kim Phi, được trang bị những trang bị tinh xảo nhất, cho dù gặp phải quân Thiết Lâm của Khánh Hoài, Kim Phi cũng dám khiêu chiến với anh ta.
Nhưng lần này đến kinh thành không phải là đấu tay đôi với đám quyền quý, mà là dẫn Cửu công chúa đi.
Kim Phi cân nhắc nhiều lần vẫn quyết định khiêm tốn một chút.
Trước khi rời đi, Kim Phi đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng đến lúc đi thật vẫn khiến y không thích nghi được.
Mọi người đi cực kỳ chậm.
Xuất phát từ Xuyên Thục, đi qua Kim Ngưu Cổ Đạo đến đồng bằng Quan Trung, rồi lại đi về phía đông, lặn lội gần hai tháng vẫn chưa đến được kinh thành.
“Còn bao xa nữa mới đến kinh thành?”
Kim Phi quay đầu lại nhìn Bắc Thiên Tầm.
Năm đó nhà chủ nhân của cô ấy bị tịch thu tài sản, Bắc Thiên Tầm từng làm cướp quanh kinh thành một thời gian nên rất quen thuộc với địa hình gần đây.
“Còn hơn một trăm dặm nữa là đến”.
Bắc Thiên Tầm lạnh lùng trả lời.
Sau Tết, cô ấy yêu cầu Kim Phi đến Giang Nam thực hiện lời hứa, tiêu diệt tên thổ phỉ đó giúp cô ấy.
Lúc đó Kim Phi vội đi Tây Xuyên, nói muộn mấy ngày nữa, để giám sát xong công trình đập Đô Giang thì sẽ lên thuyền đến Giang Nam từ sông Kim Mã, báo thù giúp cô ấy.
Kết quả lại xảy ra chuyện của Cửu công chúa, Kim Phi lại quyết định đến kinh thành.
Thế nên Bắc Thiên Tầm cực kỳ tức giận, mấy ngày nay chẳng thèm quan tâm đến Kim Phi.
Nhưng cũng không hề rời đi nửa bước.
Mấy tháng ở làng Tây Hà này, cô ấy đã thích ngôi làng núi nhỏ đó rồi.
Kim Phi chưa từng xem cô ấy là người làm hay nhân viên bảo vệ, mà xem cô ấy là bạn của mình.
Ở làng Tây Hà hoàn toàn không có quy tắc của gia tộc lớn, mọi người đều rất tùy ý, rất chân thành khiến Bắc Thiên Tầm cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bây giờ cô bé mà cô ấy dẫn theo đang học cùng với Tiểu Nga, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.
Sau khi nghe nói Tiểu Nga muốn có nha hoàn, Kim Phi đánh cô bé một trận để dạy dỗ.
Không những không sắp xếp cho cô bé một người hầu, ngược lại còn yêu cầu A Bội sắp xếp một nhân viên hộ tống nữ, mỗi buổi sáng trước khi trời sáng thì phải gọi Tiểu Nga dậy, để cô bé chạy bộ với các nhân viên hộ tống nữ.
Trong thời gian đón Tết, y còn bảo Bắc Thiên Tầm dạy hai tỷ muội một bộ quyền pháp, để Quan Hạ Nhi giám sát họ luyện tập ít nhất nửa giờ mỗi ngày.
Lúc đầu Tiểu Nga cực kỳ chống đối, nhưng nhận ra mình đấu không lại nên chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận.
Qua chuyện này, Kim Phi nhận ra trẻ con đang ở giai đoạn quan trọng trong việc hình thành quan điểm sống, trường học không chỉ dạy trẻ đọc viết, đếm số học mà còn phải tăng cường giáo dục tư tưởng.
Vì thế Kim Phi mất hơn nửa tháng biên soạn một cuốn sách về tư tưởng và đạo đức với vài giáo viên nữ của trường, yêu cầu các giáo viên trong trường mỗi ngày dạy cho bọn trẻ một bài về tư tưởng và đạo đức để giúp đám trẻ hình thành lối sống đúng đắn.
Kim Phi không chỉ biên soạn lớp học về tư tưởng và đạo đức, mà còn nhờ người đến Quảng Nguyên và Tây Xuyên tìm sách lịch sử và các học giả nhà Nho, định đợi qua hai năm nữa, bọn trẻ lên lớp cao hơn thì sẽ thêm tiết lịch sử vào.
Ngoài ra Kim Phi còn bắt đầu biên soạn những căn bản của vật lý, hóa học và sinh vật.
Thậm chí y còn suy xét đến viện xây dựng một học viện ở Kim Xuyên.
Nhưng xây dựng học viện không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa các học giả ở Đại Khang chỉ đọc sách của các nhà hiền triết, rất ít học toán chứ chưa nói đến các môn như vật lý, hóa học, sinh học.
Kim Phi mở học viện, đầu tiên là phải phổ cập nền tảng cơ bản của các môn khoa học này, đây cũng là việc cực kỳ tốn sức lực.
Ngựa chiến giẫm phải một cái hố nhỏ, lập tức lảo đảo, nếu Kim Phi không quen với ngựa chiến thì có lẽ đã bị ngã xuống đất rồi.
“Muốn làm giàu thì phải làm đường, quả nhiên có đạo lý”.
Kim Phi ngồi thẳng người lại cảm khái nói.
Đường Xuyên Thục khó đi, khó hơn lên trời.
Kiếp trước y từng đến Xuyên Thục nhiều lần, đi tàu cao tốc từ Trung Nguyên chỉ mất một buổi sáng.
Nhưng bây giờ chỉ trên đường núi của Kim Ngưu Cổ Đạo mà đã mất hơn một tháng.
Lúc đi khỏi Xuyên Thục vẫn còn là tháng chạp lạnh giá, bây giờ cỏ cây đã đâm chồi, gió xuân hòa quyện, họ vẫn còn cách kinh thành hơn một trăm dặm.
Cũng may sau khi vào Trung Nguyên, đường chính trở nên thông suốt và rộng rãi, lại lặn lội ba ngày đường, mấy người Kim Phi chỉ còn cách kinh đô ba mươi dặm.
Người trên đường chính nhiều hơn bình thường.
Buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi ở bãi đất trống cạnh đường chính.
“Tiên sinh, ăn cơm thôi”.
Đại Lưu bưng đĩa đến đưa cơm cho Kim Phi.
Kim Phi còn chưa kịp cầm đũa lên thì Bắc Thiên Tầm bên cạnh đã gắp một miếng xương trong đĩa đi.
Kim Phi cũng đã quen với chuyện này nên không để tâm, cầm đũa lên định ăn cơm thì đằng xa vang lên tiếng vó ngựa.
Bắc Thiên Tầm tai thính mắt tinh, sau khi nhận thấy sự bất thường, cô ấy một tay cầm xương, tay còn lại lấy một chiếc trống nhỏ từ trong ngực ra, đặt xuống đất và áp tai vào đó.
“Là ngựa chiến, có không ít người”.
Bắc Thiên Tầm ném xương đi, trở tay rút bội đao ra đứng phía trước Kim Phi.
“Mọi người đề cao cảnh giác”.
Đại Lưu cũng ném cái bánh bao vừa mới cắn một miếng đi, chỉ huy nhân viên hộ tống dàn trận phòng vệ.
Các nhân viên hộ tống cải trang cũng đều vây quanh bên cạnh xe gỗ.
Bụp bụp bụp!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, cũng ngày càng vang.
Kim Phi lấy kính viễn vọng ra nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa.
Lập tức nhìn thấy cờ đen của tiêu cục, sau đó nhìn thấy Lạc Lan ở trong đoàn người.
“Sao cô ấy lại đến đây?”
Kim Phi không khỏi vui mừng.
Lạc Lan là người phụ trách thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, sau khi mấy người Hàn Phong, Thiết Chùy rời khỏi kinh thành, trạm kinh thành tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh cũng tạm thời do cô ấy chỉ huy.
Lúc này Lạc Lan ra khỏi thành chắc chắn là có chuyện lớn.
Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu Kim Phi, là cô ấy tìm được Cửu công chúa rồi.
“Mọi người đừng lo lắng, là Lạc Lan đến”.
Kim Phi ra hiệu cho mấy người Đại Lưu bỏ vũ khí xuống, mình cũng đi đến bên căn cứ đợi.
Bắc Thiên Tầm không dám sơ suất, vẫn đi theo bên cạnh Kim Phi.
Lạc Lan cưỡi ngựa chiến dừng trước mặt Kim Phi.
“Chào tiên sinh”.
“Có phải có tin tức của Vũ Dương rồi không?”, Kim Phi hỏi.
Chương 704: Ta đã làm sai gì sao?
Lâu như vậy rồi, Lạc Lan vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì của Cửu công chúa.
Một đoàn người sống sờ sờ mà như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Đây là vấn đề Kim Phi lo lắng nhất.
Lạc Lan biết Kim Phi sốt ruột, cũng không hành lễ mà gật đầu nói: “Có rồi! Ta vừa nhận được tin, đã tìm thấy điện hạ rồi!”
“Cô ấy ở đâu? Tại sao trước đó không tìm thấy cô ấy?” Kim Phi hỏi.
“Điện hạ bị bệ hạ giấu đi mất!” Lạc Lan đáp: “Hôm qua bọn ta nhận được tin, có người phát hiện mũi tên lệnh của thương hội Kim Xuyên chúng ta ở nhà họ Tiết phía Tây Nam kinh thành.
Ta đã điều tra, mũi tên lệnh của tất cả nhân viên hộ tống đều còn khớp, vậy nên có lẽ đó là do điện hạ bắn, nhưng khi ta sai người đi thăm dò thì căn nhà đó đã trống không, có lẽ điện hạ lại bị quân giáp đỏ chuyển đến nơi khác rồi.
“Vũ Dương bắn mũi tên lệnh ư?” Trong lòng Kim Phi bỗng nặng trĩu: “Cô ấy gặp nguy hiểm gì sao?”
“Có lẽ là không,” Lạc Dương lắc đầu: “Ta đoán điện hạ bắn mũi tên lệnh có lẽ do biết Đông Man đến xâm lược, muốn dùng cách này thông báo cho tiên sinh…”
“Đợi đã, Đông Man xâm lược là sao?”
Kim Phi cắt ngang Lạc Lan.
Nhận được tin người Khiết Đan đánh tới, mấy ngày trước Hoàng đế đã sai người thông báo cho Lạc Lan, nhưng đội buôn luôn phải đi đường, không thể nhận được tin bồ câu, Lạc Lan chỉ có thể sai người đến truyền lời.
Bắc Thiên Tầm quen thuộc xung quanh kinh thành, biết một con đường tắt nên dẫn Kim Phi đi, lại lỡ mất người mà Lạc Lan sai đến, hôm nay mới quay lại đường chính.
Lạc Lan ở kinh thành chờ mãi không thấy trả lời, đoán ra có lẽ đã lỡ tin rồi, hôm nay không đợi nổi nữa nên đích thân ra khỏi thành đón Kim Phi.
Cô ấy cũng may mắn, đúng lúc gặp được Kim Phi.
Kim Phi nghe Lạc Lan kể lại, sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Một khi nổ ra chiến tranh, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.
Việc đưa Cửu công chúa đi vốn đã khó, bây giờ lại xảy ra biến số, y phải suy tính lại đối sách rồi.
Người Đông Man hung hăng hơn người Đảng Hạng, năm ngoái lại phải chịu giá rét, lần này đến Đại Khang chắc chắn có ý đồ không nhỏ.
“Bây giờ người Đông Man đến đâu rồi?”
Kim Phi ép bản thân bình tĩnh lại hỏi.
“Ta cũng không biết, chắc là không còn xa.” Lạc Lan đáp.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là một chưởng quầy của thương hội, biết được người Đông Man sắp đến là do Hoàng đế nói cho cô ấy, còn tình hình cụ thể thì không rõ.
Kim Phi đang chuẩn bị nói, Bắc Thiên Tầm bỗng kéo lấy cánh tay y: “Tiên sinh, lại có người tới rồi!”
“Bao nhiêu người?” Kim Phi hỏi.
Bắc Thiên Tầm lại lấy chiếc trống bẫy kia ra, ép xuống mặt đất nghe rồi nói: “Số lượng không nhiều, chắc chỉ có hai ba con ngựa, nhưng tốc độ chạy rất nhanh.”
“Có lẽ chỉ là người đưa thư đi ngang qua thôi.” Đại Lưu nói.
“Đây rõ ràng là tiếng vó của ngựa chiến, người đưa thư không có ngựa tốt như vậy!” Bắc Thiên Tầm lắc đầu nói.
Nếu là bình thường, hai ba con ngựa chiến mà thôi, dù là ai thì Kim Phi cũng không quá để tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Người Đông Man đến rồi.
Ai mà biết kẻ đang đến có phải trinh thám của người Đông Man không?
Kim Phi nhìn Đại Lưu một cái, Đại Lưu lập tức vẫy tay: “Lão Ngũ, nếu là trinh thám của người Đông Man thì lập tức ra tay!”
“Vâng!”
Nhân viên hộ tống đứng sau xe đẩy gật đầu đồng ý.
Bên dưới xe đầy có một chiếc cung nỏ hạng nặng đã lên dây, nếu phát hiện quân địch thì có thể tấn công ngay.
Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, ba con ngựa chiến men theo đoạn đường phi đến như bay.
Nhìn thấy đám người Kim Phi, người trên ngựa bắt đầu giảm tốc độ.
“Sao anh ta lại đến đây?” Lạc Lan hơi chau mày.
“Cô quen anh ta à?” Kim Phi hỏi.
“Anh ta tên là Tần Trấn, là đại công tử nhà họ Tần, ta từng gặp anh ta ở buổi đấu giá hai lần.”
Lạc Lan giải thích nói: “Ở kinh thành, nhà họ Tần cũng không coi là rất có tiếng nhưng lại nhận được sự tin tưởng của bệ hạ, phải rồi, đội trưởng đội hộ vệ của Cửu công chúa Tần Minh chính là tam công tử nhà họ Tần, tam đệ của Tần Trấn.”
“Đại ca của Tần Minh?”
Kim Phi nghĩ một hồi: “Ta nhớ Tần Minh từng nói, đại ca anh ta là đô thống của quân giáp đỏ, không phải người Đông Man đến rồi sao, anh ta không ở kinh thành bảo vệ hoàng cung, sao lại đến đây?”
“Ta cũng đang thắc mắc vấn đề này.” Lạc Lan lắc đầu: “Họ dừng lại rồi, lẽ nào là tới tìm tiên sinh?”
“Sao họ biết ta đến?”
Đến giờ, Kim Phi vẫn tưởng bản thân tới kinh thành, người không biết, quỷ không hay.
“Tiên sinh, Lạc Lan bảo đảm không có ai tiết lộ tin tức của ngài!”
Lạc Lan còn tưởng Kim Phi đang nghi ngờ cô ấy, vội vàng giơ tay thề thốt.
“Ta không nói cô,” Kim Phi lắc đầu nói.
Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
Kim Phi vô cùng tin tưởng Lạc Lan.
Nếu cô ấy phản bội bản thân thì sẽ không hành động rõ ràng như vậy.
Tần Minh xuống ngựa chiến, dẫn theo hai thuộc hạ bước tới.
“Vị nào là Kim tiên sinh của Kim Xuyên?”
“Tiểu sinh là Kim Phi, kính chào Tần đô thống!”
Kim Phi hành lễ với Tần Trấn.
Nếu đối phương đã tìm tới, còn thẳng thắn gọi tên tìm y, trốn tránh tiếp đồng nghĩa với hèn nhát.
“Ngài biết ta à?”
Tần Trấn lặng người, sau đó nhìn thấy Lạc Lan đứng bên cạnh: “Ồ, thì ra Lạc Lan cô nương cũng ở đây, chẳng trách.”
“Không biết Tần đô thống đi đường xa tới đây có chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Lạc Lan cô nương cũng ở đây, vậy chắc Kim tiên sinh cũng biết rồi chứ, người Đông Man đến rồi!”
Tần Trấn lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra: “Ta phụng lệnh bệ hạ, đến mời Kim tiên sinh vào thành gặp Hoàng đế, đưa ra đối sách chống giặc!”
Kim Phi nghe vậy, mắt hơi nheo lại.
Thấy Tần Trấn, y đã đoán được Hoàng đế biết hành tung của y rồi.
Nhưng y không ngờ Hoàng đế lại truyền y vào cung.
Từ trước đến nay, Kim Phi không muốn đến kinh thành là vì không muốn gặp Hoàng đế.
Thời phong kiến, Hoàng đế là lớn nhất, dù ngươi là dòng dõi quý tộc, gặp Hoàng đế cũng phải dập đầu.
Đây là điều Kim Phi không thể chấp nhận.
Tiếp nữa, căn cơ của y ở kinh thành còn ít, mà kinh thành là trung tâm quyền lợi của Đại Khang, nơi đây nước quá sâu, cũng không phải là sông Trường Giang, thật sự y không thể khống chế được.
Vậy nên, Kim Phi vốn muốn vào kinh thành âm thầm tìm Cửu công chúa sau đó đưa người chạy đi.
Hoàn toàn không dự định ở lại lâu, cũng không định gặp Hoàng đế.
Ai ngờ Hoàng đế lại sai người đến tìm y.
Trốn cũng không trốn được.
Khụ khụ!
Tần Trấn thấy Kim Phi nghe xong lời của anh ta thì cứ sững người, không nhịn được mà ho hai tiếng nhắc nhở.
“Tiên sinh, phải tiếp chỉ rồi.”
Lạc Lan đứng sau Kim Phi, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ồ ồ!”
Lúc này Kim Phi mới phản ứng lại, chắp tay với Tần Trấn rồi đưa tay cầm lệnh bài trên tay Tần Trấn.
“To gan, dám cướp lệnh bài Hoàng đế ban!”
Hai thuộc hạ phía sau Tần Trấn lập tước rút gươm.
Bắc Thiên Tầm kéo Kim Phi về phía sau mình.
Soạt!
Đại Lưu và cận vệ cũng rút cung nỏ ra nhắm về phía đám người Tần Trấn.
Cách đó hơi xa, đám người Lão Ngũ bỏ tấm vải đen ra để lộ ra cung nỏ hạng nặng dữ tợn!
Nếu người bình thường đối mặt với nhiều cung nỏ như vậy, e rằng đã bị dọa sợ rồi, nhưng Tần Trấn lại cười lớn nói: “Sớm đã nghe nói tiêu cục Trấn Viễn thiện chiến, hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi, đúng là lợi hại!”
“Lạc Lan, ban nãy ta làm sai gì sao?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, sao ngài lại lấy kim bài?” mặt Lạc Lan đầy vẻ kỳ lạ hỏi lại.
“Không phải cô bảo ta tiếp chỉ sao?” Kim Phi nói: “Tay anh ta cầm thánh chỉ, ta tiếp cái gì? Chẳng lẽ không phải nên cầm lệnh bài sao?”
“Tiên sinh, ngài thật là…”
Lạc Lan dở khóc dở cười giải thích: “Đây là khẩu dụ của bệ hạ nên ngài đáp “Thần tiếp chỉ” là được rồi, không thể cầm kim bài được…”
Chương 705: Ngư Long Phù
“Không có kiến thức nên chịu thiệt thòi đây mà!”
Kim Phi nghe xong lời giải thích của Lạc Lan, sắc mặt u ám.
“Ha ha, trước đây ta chưa từng nhận thánh chỉ, khiến Trần đô thống chê cười rồi.”
Kim Phi cười tự giễu, chắp tay với Tần Trấn, thản nhiên nói: “Thần tiếp chỉ!”
“Tiếp chỉ phải quỳ xuống!”
Quân giáp đỏ sau lưng Tần Trấn lạnh giọng quát mắng.
“Không cần đâu, bệ hạ quý trọng khí phách của tiên sinh, cố ý cho phép tiên sinh không cần hành lễ cúi lạy.”
Tần Trấn mỉm cười lấy ra một miếng ngọc bội trong ngực đưa cho Kim Phi: “Đây là ngọc phù bệ hạ ban tặng, tiên sinh mang theo bên người, dù gặp thánh thượng cũng được miễn hành lễ cúi lạy.”
“Tạ bệ hạ! Cũng cảm ơn Tần đô thống!”
Kim Phi nghe xong, nhanh chóng nhận ngọc phù.
Đồ tốt đấy.
Gặp Hoàng đế cũng không cần quỳ, càng không cần nói tới các quyền quý khác.
“Tiên sinh không cần cảm ơn ta, đấy là điện hạ cầu xin giúp tiên sinh.”
Tần Trấn cười nói.
Kim Phi nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.
Lúc đầu Cửu công chúa nhắc tới chuyện cho Kim Phi vào triều làm quan, sau khi Kim Phi từ chối, Cửu công chúa đã truy hỏi nguyên nhân tới cùng.
Kim Phi nói một vài nguyên nhân khách quan, sau đó trêu chọc nói quy củ của kinh thành rườm rà, gặp ai cũng phải hành lễ quỳ lạy, y không chấp nhận được.
Lúc đó chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ Cửu công chúa lại ghi trong lòng, còn giúp y xin một cái ngọc phù.
“Bây giờ Vũ Dương vẫn ổn chứ?” Kim Phi hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là biết người Đông Man tới xâm lực, điện hạ hơi sốt ruột, bảo ta gửi thư giúp, ta không đồng ý nên điện hạ bắn mũi tên lệnh, điểm dừng mà chúng ta điều hành nhiều năm, đã bị điện hạ để lộ như vậy.”
Tần Trấn lắc đầu, lấy một bức thư trong ngực ra: “Đây là thư điện hạ bảo ta đưa cho tiên sinh.”
Lúc này Lạc Lan đứng một bên mới biết mũi tên lệnh kia là thế nào.
Kim Phi nhận thư, nhìn nút xi một cái, xác nhận là con dấu của Cửu công chúa, sau đó mới xé mở.
Xem thư xong, Kim Phi im lặng rất lâu.
Từ trước tới nay, Cửu công chúa đều rất kiêu ngạo.
Cho dù là lúc thân mật, trong hầu hết thời gian Cửu công chúa đều là bên chủ động.
Nhưng lúc này, thái độ ở trong thư của Cửu công chúa lại hạ xuống cực kì thấp, gần như dùng giọng điệu khẩn cầu, cầu Kim Phi nể mặt người dân, tạm thời buông bỏ sự không hài lòng với Đại Khang, nhất định phải tới kinh thành giúp Hoàng đế đẩy lùi Đông Man.
“Bây giờ người Đông Man tới đâu rồi?”
Kim Phi thu thư lại, nhìn Tần Trấn.
Tần Trấn nghe xong, trong lòng không khỏi vui sướng.
Là một người trung thành tuyệt đối với Hoàng đế, anh ta không chỉ là đô thống của tiểu đoàn 1 quân giáp đỏ, mà còn là Tam đương gia của Cục tình báo Đại Khang.
Lúc đầu sau khi Kim Phi đẩy lùi người Đảng Hạng ở thành Vị Châu, Cục tình báo đã từng thăm dò thông tin của Kim Phi.
Tần Trấn cực kì hiểu Kim Phi.
Nếu như người khác bị Hoàng đế hẹn gặp, để cùng bàn kế đẩy lùi quân địch, sợ là đã sớm phủi mông chạy mất rồi.
Nhưng Kim Phi có đồng ý hay không, trước khi tới đây Tần Trần không chắc chắn tí nào.
Từ cách làm thơ và hành vi của Kim Phi, không khó để đoán, y là một người không thích phiền phức, cũng không hứng thú gì với chuyện làm quan.
Bây giờ Kim Phi chủ động hỏi về tình hình người Đông Man, rõ ràng là đồng ý rồi.
Cục đá trong lòng Tần Trấn rơi xuống đất, nhưng trên mặt không để lộ ra, đáp lại: “Đội kị binh tiên phong của người Đông Man, sáng nay đã tới bờ bắc sông Hoàng Hà, quân đội chủ lực đang cách mấy chục dặm, ước tính chắc là chiều và đêm nay tất cả sẽ tới nơi.”
“Thuyền bè ở ven bờ và cầu phao trên sông Hoàng Hà đã xử lí hết chưa?” Kim Phi lại hỏi lần nữa.
“Tất cả cầu phao đã bị phá bỏ, thuyền bè ở hàng trăm dặm ven bờ, cho dù là thuyền buôn hay thuyền cá, tất cả đều bị đưa tới trấn Đẩu Môn cách đó trăm dặm.
Sau khi Tần Trấn trả lời xong, hỏi: “Tiên sinh, ngài chắc chắn muốn chống lại Đông Man ư?”
Mặc dù anh ta nhìn ra thái độ của Kim Phi, nhưng chuyện này cực kì quan trọng, anh ta cần phải có được câu trả lời chuẩn xác của Kim Phi.
“Chắc chắn thì sao? Không chắc chắn thì thế nào?”
Kim Phi không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại.
Tần Trấn nghe xong, cẩn thận móc một cái hộp nhỏ trong ngực ra, lại lấy từ trong đó ra một miếng ngọc bội.
“Tiên sinh, này là Ngư Long Phù!”
Tần Trấn nâng miếng ngọc bội nói: “Bệ hạ có lệnh, nếu tiên sinh bằng lòng giúp đỡ chống lại Đông Man, sẽ ban thưởng Ngư Long Phù, nhờ vào thứ này, tiên sinh có thể điều khiển tất cả quân đội trong thiên hạ!”
Kim Phi vẫn chưa tỏ thái độ , Lạc Lan và Đại Lưu ở bên cạnh đều đã thở dồn dập rồi.
“Bệ hạ đúng là tin tưởng ta.”
Kim Phi mỉm cười nhìn Ngư Long Phù, xua tay nói: “Đa tạ bệ hạ, nhưng không cần đâu.”
Danh tiếng của Ngư Long Phù nghe có vẻ dọa người, nhưng Kim Phi thấy, cực kì ăn hại.
Quyền lực hoàng thất của Đại Khang sớm đã suy tàn, quân đội quanh kinh thành, gần như đều là binh lính ẻo lả của các công tử quần là áo lượt, nếu bọn họ có thể ngoan ngoãn nghe điều khiển mới là lạ.
Nếu như là thời bình, Kim Phi tháo ngọn cờ của Hoàng đế xuống, có khả năng còn có hy vọng chỉnh đốn một phen, nhưng bây giờ người Đông Man đã bao vây bốn mặt, còn đâu thời gian mà đi chỉnh đốn kỉ luật quân đội?
Tạm bỏ qua chuyện có chỉnh đốn tốt được không qua một bên, cho dù y có thể chỉnh đốn hẳn hon, kẻ địch cũng đã sớm đập nát kinh thành rồi.
“Tiên sinh đang từ chối à?” Tần Trấn khẽ cau mày.
“Ta sẽ đi đánh người Đông Man, nhưng không cần tới Ngư Long Phù này.” Kim Phi nói.
Thật ra cho dù Cửu công chúa không viết thư, gặp phải chuyện người Đông Man xâm lược, Kim Phi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vì mục tiêu của người Đông Man rất rõ ràng, bọn chúng chịu thảm họa thiên tai nặng nề nên tới Đại Khang cướp bóc, thuận tiện tống tiền triều đình.
Các quyền quý trong triều vì sự an toàn của mình, khả năng cao sẽ đồng ý với điều kiện của người Đông Man.
Tiền bạc lương thực mà các quyền quý đồng ý, chắc chắn bọn họ sẽ không gánh vác, cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu người dân.
Đại Khang bây giờ đã tới bên bờ bấp bênh không ổn định, người dân đã tới bờ vực tử vong rồi.
Lúc này nếu triều đình ban bố chính sách có lợi cho dân, may ra còn có thể kéo dài mạng sống, nếu còn tiếp tục tăng thuế má, Đại Khang ắt sẽ có giặc cướp khắp nơi, khói lửa liên miên.
Hưng thịnh thì người dân khổ, chết chóc cũng là người dân khổ.
Đến lúc đó vẫn là người dân chịu tội.
Trong lịch sử đời trước, con cháu Viêm Hoàng đã gánh vác quá nhiều chiến tranh và đau khổ.
Một khi chiến tranh bùng nổ, với sức ảnh hưởng bây giờ của Kim Phi, chắc chắn không thể đứng ngoài cuộc.
Khó khăn lắm mới phát triển thương hội Kim Xuyên lên được, tiêu cục Trấn Viễn và tiền trang Kim Xuyên cũng sẽ gặp đả kích to lớn.
Về công về tư, Kim Phi đều không muốn nhìn Đại Khang đi tới bước này.
“Lạc Lan, Lương ca tới đâu rồi?” Kim Phi hỏi.
Lần này tới kinh thành, vì tránh cảnh bị tóm cổ cả bọn, Kim Phi và Trương Lương đã tách ra đi riêng.
“Hôm qua Lương ca gửi thư tới, đã đến sườn núi Thố Nhi rồi, chắc là ngày mai có thể chạy tới kinh thành.” Lạc Lan đáp.
“Bây giờ gần kinh thành có tổng cộng bao nhiêu nhân viên hộ tống?” Kim Phi lại hỏi.
“Cộng cả những người vốn đã ở kinh thành, thì tổng cộng là 1935 người!”
Trước khi tới Lạc Lan đã đoán được Kim Phi sẽ hỏi vấn đề này, cho nên đã chuẩn bị bài vở hẳn hoi, lập tức báo ra con số chuẩn xác.
“1935 người…”
Tần Trấn nghe vậy, khóe mắt không khỏi giật lên một cái.
Là Tam đương gia của Cục tình báo, thật ra hơn một tháng trước, Tần Trấn đã biết thương hội Kim Xuyên lấy cớ khai phá thị trường quanh kinh thành, để phái không ít người tới kinh thành.
Có điều sau đó đúng là thương hội Kim Xuyên đã quảng bá mạnh mẽ cho vải Thục, không có bất kì hành động khác thường nào, số lượng các nhân viên hộ tống áp tải hàng hóa cũng bình thường, nên Cục tình báo không để ý lắm.
Ai ngờ thế mà Kim Phi lại cho nhiều nhân viên hộ tống tới đây như vậy?
Vốn dĩ Liêu Ấn đang tập hợp quân giáp đỏ, bị Cửu công chúa làm ầm ĩ như vậy, lực chú ý của quá nửa quân giáp đỏ cũng bị Cửu công chúa thu hút.
Ngay lúc Liêu Ấn do dự có đoạt cung nỏ của Cửu công chúa hay không, sân bên cạnh đột nhiên có một tiếng hô truyền tới: “Đứng lại!”
Ngay sau đó là tiếng đánh nhau truyền tới.
Liêu Ấn cũng không quan tâm tới Cửu công chúa nữa, quay người chạy tới.
Sân bên cạnh, Tần Minh dẫn đội thị vệ của Cửu công chúa, đã đánh nhau với quân giáp đỏ rồi.
Khi Liêu Ấn đến, đúng lúc thấy Thấm Nhi nhảy qua tường rào.
“Điện hạ, người…”
Dù Liêu Ấn có ngốc nghếch cũng đoán ra dự tính của Cửu công chúa, mở miệng hô: “Tần Minh, nhanh dừng tay cho ông đây! Nếu không ông đây đánh ngươi tàn phế luôn đấy!”
Nhưng Tần Minh dường như không nghe thấy, vẫn dẫn dắt đội thị vệ như cũ, cứng rắn ngăn cản quân giáp đỏ.
“Tiểu tử hay lắm, đợi ông đây truy tìm được Thấm Nhi về, sẽ tính sổ ngươi cho hẳn hoi!”
Liêu Ấn chỉ vào Tần Minh, nhảy lên bay vút đi, muốn đuổi kịp Thấm Nhi.
Nhưng vừa vút qua tường rào, đã bị Châu Nhi ngăn cản.
“Tránh ra! Nếu không đừng trách ta vô tình!” Liêu Ấn hét.
Liên tục bị coi thường, hắn đã sắp mất kiểm soát luôn rồi.
Châu Nhi không đáp, mà vung tay bày ra vẻ phòng ngự.
“Điện hạ, là người ép ta!”
Liêu Ấn quay đầu nhìn Cửu công chúa, cổ tay di chuyển một cái, tấn công về phía Châu Nhi!
Trước đó Châu Nhi và Liêu Ấn đã từng đọ sức, hiểu rõ bản lĩnh lợi hại của đối phương, cho nên vừa bắt đầu đã sử dụng toàn lực.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng dù bản thân không được coi là đối thủ của Liêu Ấn, nhưng cản trở hắn một lúc, câu giờ cho Thấm Nhi tranh thủ bỏ chạy, vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng lúc thật sự đánh nhau mới biết, cô ấy đã coi thường Liêu Ấn.
Trong trận đọ sức lúc trước, Liêu Ấn còn băn khoăn về thân phận của Châu Nhi và Thấm Nhi, nên không sử dụng toàn lực.
Lúc này hắn thật sự sốt sắng, vừa bắt đầu đã sử dụng toàn lực.
Ngay cả ba chiêu mà Châu Nhi cũng không vượt qua được, đã bị một chân của Liêu n đạp vào bụng, bay ngược ra ngoài, đụng vào tới tường mới dừng lại.
Một đạp này của Liêu Ấn còn xả cả sự giận dữ ra ngoài, Châu Nhi ôm bụng, đứng lên cũng không nổi.
“Đại Thành, đánh đến chết cho ta!”
Liêu Ấn vừa quay đầu dặn dò một tiếng, đang chuẩn bị đuổi theo Thấm Nhi, đã thấy một người trung niên từ ngoài tường nhảy vào.
Trong tay còn xách một người.
Không phải Thấm Nhi thì ai?
Chỉ có điều Thấm Nhi bình thường luôn lạnh lùng oai phong, bây giờ tay chân đều bị trói lại, trong miệng còn nhét một miếng giẻ, trông cực kì thảm hại.
“Tần Trấn?” Liêu Ấn hỏi: “Sao ngươi tới đây?”
“Đại ca?” Tần Minh đang ngăn cản quân giáp đỏ cũng sững sờ.
Người tới đúng là Tần Trấn, đại ca của Tần Minh.
“Nếu ta không tới, nha đầu này đã chạy mất rồi?”
Tần Trấn vứt Thấm Nhi xuống đất, quay đầu hô với Tần Minh: “Dám ra tay với quân giáp đỏ? Bản thân đệ chán sống thì tìm vải trắng treo mình lên là được, chẳng lẽ còn muốn kéo cả nhà cùng chết à? Còn không dừng tay!”
Huynh trưởng như cha, Tần Minh được đại ca nuôi lớn từ nhỏ, thấy Tần Trấn còn sợ hãi hơn cả thấy cha mình.
Nghe Tần Trấn trách mắng, theo bản năng muốn dừng tay, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Cửu công chúa, lại xóa bỏ ý nghĩ này.
“Đội trưởng Tần, dừng tay đi!”
Cửu công chúa vội vã chạy theo sau đành phải ra lệnh.
Thấm Nhi cũng bị bắt rồi, Tần Minh có đánh nữa cũng không còn ý nghĩ gì.
Cửu công chúa lên tiếng, lúc này Tần Minh mới kéo đám thị vệ dừng tay.
“Tiểu tử nhà ngươi phản rồi!”
Tần Trấn đi lên đạp cho Tần Minh một phát, thu cả gươm đeo bên hông của anh ta lại.
Các thị vệ khác cũng bị quân giáp đỏ đánh ngã xuống đất, thu gươm đeo bên hông lại.
Cửu công chúa than thở một tiếng, đi tới kéo Châu Nhi dậy: “Bị thương ở đâu rồi?”
“Ta không sao, điện hạ mau xem Thấm Nhi đi!”
Châu Nhi vịn vào tường đứng dậy.
Nói cho cùng, Liêu Ấn cũng không ra tay giết người, nếu không một đạp vừa nãy đã có thể đạp đứt ruột của Châu Nhi rồi.
Cửu công chúa xác nhận Châu Nhi không sao, đi tới bên người Thấm Nhi, vứt miếng giẻ trong miệng cô ấy ra.
“Điện hạ, nô tỳ vô dụng…”
Thấm Nhi đỏ mặt nói.
“Không phải lỗi của ngươi, Tần Trấn chặn bên ngoài, ngươi có thể chạy tới đâu được chứ?”
Cửu công chúa đành chịu nói.
Cô ấy cũng không ngờ, Hoàng đế không chỉ phái Liêu Ấn, còn điều cả Tần Trấn tới.
Từ lúc Hoàng đế bắt đầu sáng lập nên nước Đại Khang, nhà họ Tần đã là phái bảo vệ Hoàng đế kiên định nhất, cho dù lúc nào, đều đứng về phía Hoàng đế không lay động.
Cho nên đến bây giờ, nhà họ Tần đều là tâm phúc của Hoàng đế.
Cha của Tần Minh là đại thống lĩnh của Ngự Lâm Quân, Tần Trấn là đô thống của tiểu đoàn 1 quân giáp đỏ, nhị ca của Tần Minh là tổng chỉ huy quân đoàn sáu ở Đông Cung.
Tần Minh kém nhất, cũng là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.
Từ điểm này có thể nhìn ra địa vị nhà họ Tần trong suy nghĩ của Hoàng đế.
Mặc dù chức quan của bốn cha con không phải rất cao, nhưng vị trí của mỗi người đều cực kì quan trọng.
Cha Tần Bành và con trai cả Tần Trấn bảo vệ Hoàng đế, con trai thứ hai Tần Chung bảo vệ cho Hoàng đế tương lai, thằng ba Tần minh bảo vệ cho vị công chúa mà Hoàng đế yêu thương nhất.
Có thể nói mạng sống của các thành viên quan trọng trong hoàng thất, đều nằm trong tay nhà họ Tần.
“Điện hạ, chắc người cũng biết, bây giờ toàn kinh thành không biết có bao nhiêu người muốn làm hại người, bệ hạ cũng vì muốn tốt cho điện hạ thôi.”
Tần Trấn vừa bị đá Tần Minh hai phát, ngẩng lên nhìn Cửu công chúa nói: “Điện hạ việc gì phải thế này?”
Cửu công chúa không giải thích, mà dứt khoát hỏi thẳng: “Tần Trấn, có phải quân Đông Man đã tới Đan Châu rồi không?”
Tần Trấn quay đầu nhìn Liêu Ấn một cái, gật đầu, coi như trả lời.
“Vậy bổn cung hỏi ngươi, Kim tiên sinh của Kim Xuyên có phải là người tốt nhất để chọn đi đối đầu với Đông Man không?” Cửu công chúa lại hỏi.
Mặc dù Kim Phi chưa bao giờ tới kinh thành, nhưng dưới sự tuyên truyền của người kể chuyện, nhà nhà trong kinh thành đều thành tích chiến đấu của y từ lâu rồi.
Tần Trấn là tâm phúc của Hoàng đế, biết nhiều tin tức hơn cả người dân nữa.
Cho dù trong lòng không chịu phục, anh ta vẫn gật đầu lần nữa: “Đúng vậy, trí tuệ và lòng dũng cảm của Kim tiên sinh có một không hai, thật sự là người phù hợp nhất để đi đối đầu với Đông Man!”
“Vậy ngươi còn ngăn bổn cung làm gì?"
Cửu công chúa nói: “Người Đông Man đã tới Đan Châu rồi, Kim tiên sinh vẫn ở Xuyên Thục, nếu còn không thông báo thì ngài ấy sẽ không tới kịp nữa!”
“Điện hạ nói có lí.” Tần Trấn gật đầu tán thành, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng quân giáp đỏ chúng ta không quản những chuyện này, bệ hạ yêu cầu chúng ta phải trông chừng điện hạ, chúng ta cứ hoàn thành lời dặn dò của bệ hạ là được.”
“Tên nào cũng là kẻ cứng đầu hết!”
Cửu công chúa nghe xong, giận tới mức nghiến răng nhưng cũng không biết phải làm sao.
Đây chính là nguyên nhân cha con nhà họ Tần và quân giáp đỏ được Hoàng đế tin tưởng.
Cho dù Hoàng đế đưa ra quyết định gì, cha con nhà họ Tần đều sẽ ủng hộ không hề do dự.
Nhìn từ góc độ của người đứng bên cạnh quan sát, đấy chính là hành động trung thành cực kì ngu ngốc.
Nhưng có một người cấp trên nào không thích dạng người trung thành ngu ngốc này đâu?
“Liêu Ấn, nhốt đám người Tần Minh lại cho ta, Thấm Nhi, Châu Nhi còn làm bừa theo điện hạ, cũng nhốt lại!”
Tần Trấn thấy Cửu công chúa không nói nữa, thì sắp xếp cho Liêu Ấn dọn dẹp chiến trường.
“Ôi…”
Cửu công chúa than thở một tiếng, lại lấy cung nỏ ra.
“Điện hạ, đừng làm loạn nữa!”
Tần Trần cười đi về hướng Cửu công chúa.
Liêu Ấn không dám đoạt cung nỏ của Cửu công chúa, nhưng anh ta dám.
Tuy nhiên không đợi anh ta tới gần, đã thấy Cửu công chúa giơ cung nỏ lên, kéo lẫy cò lên không trung.
Vút!
Những mũi tên tạo ra âm thanh gào thét sắc bén, bay vào không trung.
Sau đó ‘bùm’ một tiếng nổ tung ra, trên bầu trời có một đám khói màu đen bay lơ lửng, mãi không tan đi.
Chương 702: Con rể
“Chết tiệt”.
Tần Trấn nãy giờ còn cà lơ phất phơ bỗng biến sắc.
Anh ta lớn hơn Cửu công chúa rất nhiều, cũng xem như là chứng kiến quá trình trưởng thành của Cửu công chúa, với sự hiểu biết của anh ta về Cửu công chúa, anh ta biết Cửu công chúa không thể bắn vào anh ta.
Thật ra cho dù có bắn thì anh ta cũng không sợ.
Với bản lĩnh của anh ta, lại nhìn cung nỏ của Cửu công chúa thì hoàn toàn có thể tránh được.
Nhưng anh ta không ngờ trong nỏ của Cửu công chúa lại là mũi tên lệnh.
Hơn nữa là mũi tên lệnh loại mới Kim Phi vừa làm được.
Mũi tên lệnh loại mới chia làm hai loại trắng đen, không chỉ bay đi xa hơn mà còn sẽ nổ tung.
Ban ngày nổ thì sẽ có khói đen, trong đêm thì là pháo hoa.
Quân giáp đỏ cố gắng giấu Cửu công chúa ở đây, có việc gì ra ngoài thì không dám đi cửa lớn mà trèo tường rời đi vào ban đêm vì sợ bị phát hiện.
Lúc này thì hay rồi, mọi cố gắng trước đó đều tốn công vô ích.
Làn khói bay trong không trung, cách đó mười mấy dặm còn có thể nhìn thấy.
Mũi tên lệnh và thuốc nổ là đặc sản của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù đám quyền quý có ngốc đi chăng nữa cũng có thể đoán được Cửu công chúa ở đây.
“Điện hạ, người có biết bệ hạ tốn bao nhiêu tâm sức để giấu người ở đây không?”
Tần Trấn nói: “Người làm thế có thấy đáng với bệ hạ không?”
“Bổn cung biết có lỗi với phụ hoàng, xin lỗi mọi người, nhưng bổn cung còn có cách gì nữa nào?”
Giọng Cửu công chúa cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Người Đông Man đã đến Thiền Châu rồi. Chúng đều là những con sói tham lam, có lần nào đến Đại Khang mà không đốt phá cướp bóc không? Các ngươi đi ra ngoài nhìn thử xem sao chưa, các ngươi có biết bây giờ người dân sống thế nào không? Người dân không còn chịu đựng được sự bóc lột của chúng nữa, Đại Khang cũng không chịu được cảnh bị chúng nhiễu sách nữa rồi”.
Nghe thế Tần Trấn và Liêu Ấn đều im lặng không nói.
Đây là nỗi bi thương của Đại Khang, cũng là sự sỉ nhục của quân nhân Đại Khang.
“Tần tướng quân, đây là thư bổn cung viết cho tiên sinh, nếu bốn cung có mệnh hệ gì, mong rằng cho dù thế nào ngươi cũng đưa được nó cho tiên sinh”.
Cửu công chúa lấy một bức thư từ chỗ Thấm Nhi ra, đưa cho Tần Trấn.
Tần Trấn sầm mặt, không nhận thư.
“Tần tướng quân, ngươi muốn bổn cung cầu xin ngươi sao?”
Cửu công chúa ngẩng đầu lên hỏi.
Thấy Tần Trấn vẫn không nhận thư, Cửu công chúa khẽ cười định hành lễ với Tần Trấn.
“Ôi trời, điện hạ làm gì thế?”
Tần Trấn vội nhảy sang một bên.
Quả thật anh ta được Hoàng đế trọng dụng, nếu cần thiết, cho dù anh ta đánh Cửu công chúa một trận, có khả năng Hoàng đế cũng sẽ không nói gì.
Nhưng cấp trên và cấp dưới có sự khác biệt, nếu anh ta nhận cái hành lễ này của Cửu công chúa, trở về không cần người trong gia tộc tra hỏi, cha anh ta cũng có thể đánh gãy chân anh ta.
Thấy thế Cửu công chúa lại đưa bức thư cho anh ta, đồng thời lại làm dáng vẻ định hành lễ.
Cô ấy đang chơi xấu.
“Được rồi”.
Tần Trấn bất đắc dĩ nhận lấy thư: “Nơi này đã bị lộ, không thích hợp ở lâu, điện hạ nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta phải lập tức sơ tán”.
Nói rồi anh ta cũng không đợi Cửu công chúa đáp lời, cáu kỉnh xua tay xoay người rời đi.
Cửu Công chúa không để tâm, lấy quân đao mang theo bên người kiếm cắt sợi dây trói Thấm Nhi và nói: “Thấm Nhi, Châu Nhi, hai ngươi lập tức đi thu dọn đồ đạc, chúng ta nên đi rồi”.
…
“Tần tướng quân, ngài nói luôn với điện hạ Kim tiên sinh sắp đến kinh thành rồi, thế chẳng phải không còn nhiều chuyện thế nữa sao?”
Ở ngoài sân, Liêu Ấn đi theo phía sau Tần Trấn nói.
“Vậy sao ngài không nói?”
Tần Trấn buồn bực liếc nhìn Liêu Ấn.
Liêu Ấn mỉm cười, không đáp lời.
Lúc đầu Thổ Phiên từ chối hòa hiếu kết giao, một lý do trong đó là Cửu công chúa không giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, dây dưa không rõ với Kim Phi trước khi thành hôn.
Mặc dù Trần Cát biết đây là cái cớ của Thổ Phiên nhưng vẫn sai người đi nghe ngóng.
Trước đó Kim Phi và Cửu công chúa là trong sạch nhưng sau đó lại không như thế.
Hơn nữa Kim Phi chưa từng nghĩ sẽ giấu nên không ít lần làm cử chỉ thân mật không hợp quy tắc với Cửu công chúa.
Chuyện của hai người gần như công khai một nửa ở làng Tây Hà, dĩ nhiên Trần Cát cũng biết tin.
Đường đường là công chúa, còn là công chúa mà mình yêu thương nhất, lại dây dưa với một Nam tước ở vùng nông thôn. Khi vừa nhận được tin, Trần Cát suýt nữa tức nổ phổi.
Giam lỏng Cửu công chúa ở trang viên, thật ra cũng có ý trừng phạt.
Mẹ của Cửu công chúa – Khánh phi cũng bị liên lụy, dạo này bị Hoàng đế mắng nhiều lần.
Khánh phi ngẫm nghĩ một lúc, lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện, bèn tìm người đi hỏi Khánh Quốc công.
Sau đó Khánh phi cũng biết chuyện của Cửu công chúa và Kim Phi.
Ngược lại với Trần Cát, Khánh phi cực kỳ hài lòng với chuyện này, sau đó còn tìm cơ hội khuyên Trần Cát.
“Bệ hạ, mặc dù Kim Phi chỉ là một Nam tước, nhưng tài năng của y không thua kém bất kỳ Quốc công nào, hơn nữa lại giỏi dẫn quân đánh trận, chắc chắn văn võ song toàn, gả Văn Nhi cho y cũng không phải là bẽ mặt. Chẳng phải bệ hạ trước giờ vẫn luôn thích thơ ca của y đó sao?”
“Nhưng y đã thành hôn rồi”.
“Thành hôn thì có làm sao, bệ hạ hạ chỉ bảo y ly hôn với vợ cũ, cưới Văn Nhi, vậy chẳng phải được rồi sao?”
“Đây cũng là một cách…”
Kim Phi và Cửu công chúa vốn dĩ ván đã đóng thuyền, trừ khi Trần Cát phạt Cửu công chúa bỏ vào lồng lợn, nếu không chỉ có thể chấp nhận.
Có lẽ lời khuyên của Khánh phi có tác dụng, Trần Cát cũng bắt đầu khuyên nhủ mình chấp nhận đứa con rể Kim Phi này.
Nhưng không đợi đến lúc ông ta đưa ra quyết định ban hôn thì người Khiết Đan đã tấn công vào.
Đối mặt với nguy hiểm, Trần Cát lập tức nghĩ đến Kim Phi và Khánh Hoài.
Khánh Hoài đang đề phòng người Đảng Hạng ở thành Vị Châu, không thể đến tiếp viện, thế là Trần Cát lập tức cử người tìm đến Lạc Lan, nhờ cô ấy gửi thư cho Kim Phi, bảo Kim Phi dẫn quân Trấn Viễn về kinh thành tận trung.
Sau khi tận trung xong, ông ta cũng có thể gặp Kim Phi, tiện thể quyết định chuyện hôn sự của Cửu công chúa.
Hoàng đế chắc chắn không yên tâm khi giao việc lớn như vậy cho Lạc Lan, thế nên sau khi triệu hồi Lạc Lan, Trần Cát lại phái người đưa thư bằng chim bồ câu thông báo cho Khánh Hâm Nghiêu.
Ngoài ra còn sai người đưa thánh chỉ đến Kim Xuyên truyền chỉ.
Nhưng người truyền chỉ mới rời khỏi kinh thành không lâu, Khánh Quốc công đã đến chỗ Hoàng đế.
Các quyền quý khác không biết Kim Phi muốn đến kinh thành, nhưng Khánh Quốc công đã biết được tin này từ Khánh Hâm Nghiêu.
Khánh Quốc công cũng giải thích cho Hoàng đế hệt như các nhân viên hộ tống, đều là vì Kim Phi muốn đến để quảng bá vải Thục quanh kinh thành.
Mặc dù tính cách Hoàng đế có chỗ thiếu sót, mềm lòng nhưng cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại ông ta là đế vương từng được hoàng gia huấn luyện, chỉ số thông minh chắc chắn cao hơn mức tiêu chuẩn, nếu không thì cũng sẽ không có thành tích cao trong thư họa như vậy.
Lúc đó Trần Cát đoán Kim Phi đến kinh thành chắc chắn là để tìm Cửu công chúa, quảng bá vải Thục chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.
Biết được tin này, Trần Cát cảm thấy khá vui.
Kim Phi không có quan hệ gì ở kinh thành, ngược lại còn có một đám kẻ thù lớn mạnh.
Trần Cát nghĩ Kim Phi đến kinh thành là hành vi cực kỳ mạo hiểm.
Trần Cát vốn dĩ là người cảm tính, trong lòng cũng đã có chút gì đó công nhận Kim Phi.
Ông ta cảm thấy Kim Phi đến kinh thành là đang mặc kệ tất cả đến đây vì tình yêu, giống như trong sách thường nói.
Trần Cát đã đưa ra quyết định, chỉ cần Kim Phi có thể đánh bại người Khiết Đan, cho dù ông ta có trở mặt với đám quyền quý thì cũng phải bảo vệ Kim Phi.
Chương 703: Lạc Lan đến
Cách kinh thành khoảng một trăm dặm, một đội thương nhân của thương hội Kim Xuyên tiến về phía trước.
Kim Phi mặc bộ đồ nhân viên hộ tống, cũng cưỡi ngựa chiến giống các nhân viên hộ tống khác, đi theo phía sau đội thương nhân.
Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu đi hai bên y.
Mặc dù lúc đầu đám quyền quý đó là do Cửu công chúa giết nhưng người thông minh đều biết Kim Phi cũng có phần.
Để giảm bớt rắc rối, cũng để an toàn, Kim Phi ăn mặc thành nhân viên hộ tống, ẩn mình trong đoàn thương hội.
Mặc dù cách này rất vụng về, nhưng lúc này không có Internet, ra khỏi Kim Xuyên thì cũng không có nhiều người biết đến Kim Phi, suốt chặng đường từ Thục Xuyên đến Trung Nguyên cũng không ai nhận ra y.
Mặc dù có mấy lần gặp thổ phỉ nhưng cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù tình hình này an toàn nhưng khuyết điểm là tốc độ lại quá chậm.
Nếu tăng tốc độ đi nhanh, e là Kim Phi đã đến kinh thành từ lâu.
Nhưng như thế lại rêu rao quá, e là chưa đến kinh thành, sát thủ của đám quyền quý đã xếp hàng đợi y rồi.
Quy mô của đội thương nhân này khá lớn, các nhân viên hộ tống thật đi theo và các nhân viên hộ tống cải trang cộng lại cũng lên đến hàng trăm người.
Trên chiếc xe không chỉ có vải Thục mà còn kéo theo rất nhiều cung nỏ hạng nặng, lựu đạn, áo giáp đen và khinh khí cầu.
Có thể nói, đoàn thương nhân này là đội tài năng nhất của Kim Phi, được trang bị những trang bị tinh xảo nhất, cho dù gặp phải quân Thiết Lâm của Khánh Hoài, Kim Phi cũng dám khiêu chiến với anh ta.
Nhưng lần này đến kinh thành không phải là đấu tay đôi với đám quyền quý, mà là dẫn Cửu công chúa đi.
Kim Phi cân nhắc nhiều lần vẫn quyết định khiêm tốn một chút.
Trước khi rời đi, Kim Phi đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng đến lúc đi thật vẫn khiến y không thích nghi được.
Mọi người đi cực kỳ chậm.
Xuất phát từ Xuyên Thục, đi qua Kim Ngưu Cổ Đạo đến đồng bằng Quan Trung, rồi lại đi về phía đông, lặn lội gần hai tháng vẫn chưa đến được kinh thành.
“Còn bao xa nữa mới đến kinh thành?”
Kim Phi quay đầu lại nhìn Bắc Thiên Tầm.
Năm đó nhà chủ nhân của cô ấy bị tịch thu tài sản, Bắc Thiên Tầm từng làm cướp quanh kinh thành một thời gian nên rất quen thuộc với địa hình gần đây.
“Còn hơn một trăm dặm nữa là đến”.
Bắc Thiên Tầm lạnh lùng trả lời.
Sau Tết, cô ấy yêu cầu Kim Phi đến Giang Nam thực hiện lời hứa, tiêu diệt tên thổ phỉ đó giúp cô ấy.
Lúc đó Kim Phi vội đi Tây Xuyên, nói muộn mấy ngày nữa, để giám sát xong công trình đập Đô Giang thì sẽ lên thuyền đến Giang Nam từ sông Kim Mã, báo thù giúp cô ấy.
Kết quả lại xảy ra chuyện của Cửu công chúa, Kim Phi lại quyết định đến kinh thành.
Thế nên Bắc Thiên Tầm cực kỳ tức giận, mấy ngày nay chẳng thèm quan tâm đến Kim Phi.
Nhưng cũng không hề rời đi nửa bước.
Mấy tháng ở làng Tây Hà này, cô ấy đã thích ngôi làng núi nhỏ đó rồi.
Kim Phi chưa từng xem cô ấy là người làm hay nhân viên bảo vệ, mà xem cô ấy là bạn của mình.
Ở làng Tây Hà hoàn toàn không có quy tắc của gia tộc lớn, mọi người đều rất tùy ý, rất chân thành khiến Bắc Thiên Tầm cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bây giờ cô bé mà cô ấy dẫn theo đang học cùng với Tiểu Nga, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.
Sau khi nghe nói Tiểu Nga muốn có nha hoàn, Kim Phi đánh cô bé một trận để dạy dỗ.
Không những không sắp xếp cho cô bé một người hầu, ngược lại còn yêu cầu A Bội sắp xếp một nhân viên hộ tống nữ, mỗi buổi sáng trước khi trời sáng thì phải gọi Tiểu Nga dậy, để cô bé chạy bộ với các nhân viên hộ tống nữ.
Trong thời gian đón Tết, y còn bảo Bắc Thiên Tầm dạy hai tỷ muội một bộ quyền pháp, để Quan Hạ Nhi giám sát họ luyện tập ít nhất nửa giờ mỗi ngày.
Lúc đầu Tiểu Nga cực kỳ chống đối, nhưng nhận ra mình đấu không lại nên chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận.
Qua chuyện này, Kim Phi nhận ra trẻ con đang ở giai đoạn quan trọng trong việc hình thành quan điểm sống, trường học không chỉ dạy trẻ đọc viết, đếm số học mà còn phải tăng cường giáo dục tư tưởng.
Vì thế Kim Phi mất hơn nửa tháng biên soạn một cuốn sách về tư tưởng và đạo đức với vài giáo viên nữ của trường, yêu cầu các giáo viên trong trường mỗi ngày dạy cho bọn trẻ một bài về tư tưởng và đạo đức để giúp đám trẻ hình thành lối sống đúng đắn.
Kim Phi không chỉ biên soạn lớp học về tư tưởng và đạo đức, mà còn nhờ người đến Quảng Nguyên và Tây Xuyên tìm sách lịch sử và các học giả nhà Nho, định đợi qua hai năm nữa, bọn trẻ lên lớp cao hơn thì sẽ thêm tiết lịch sử vào.
Ngoài ra Kim Phi còn bắt đầu biên soạn những căn bản của vật lý, hóa học và sinh vật.
Thậm chí y còn suy xét đến viện xây dựng một học viện ở Kim Xuyên.
Nhưng xây dựng học viện không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa các học giả ở Đại Khang chỉ đọc sách của các nhà hiền triết, rất ít học toán chứ chưa nói đến các môn như vật lý, hóa học, sinh học.
Kim Phi mở học viện, đầu tiên là phải phổ cập nền tảng cơ bản của các môn khoa học này, đây cũng là việc cực kỳ tốn sức lực.
Ngựa chiến giẫm phải một cái hố nhỏ, lập tức lảo đảo, nếu Kim Phi không quen với ngựa chiến thì có lẽ đã bị ngã xuống đất rồi.
“Muốn làm giàu thì phải làm đường, quả nhiên có đạo lý”.
Kim Phi ngồi thẳng người lại cảm khái nói.
Đường Xuyên Thục khó đi, khó hơn lên trời.
Kiếp trước y từng đến Xuyên Thục nhiều lần, đi tàu cao tốc từ Trung Nguyên chỉ mất một buổi sáng.
Nhưng bây giờ chỉ trên đường núi của Kim Ngưu Cổ Đạo mà đã mất hơn một tháng.
Lúc đi khỏi Xuyên Thục vẫn còn là tháng chạp lạnh giá, bây giờ cỏ cây đã đâm chồi, gió xuân hòa quyện, họ vẫn còn cách kinh thành hơn một trăm dặm.
Cũng may sau khi vào Trung Nguyên, đường chính trở nên thông suốt và rộng rãi, lại lặn lội ba ngày đường, mấy người Kim Phi chỉ còn cách kinh đô ba mươi dặm.
Người trên đường chính nhiều hơn bình thường.
Buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi ở bãi đất trống cạnh đường chính.
“Tiên sinh, ăn cơm thôi”.
Đại Lưu bưng đĩa đến đưa cơm cho Kim Phi.
Kim Phi còn chưa kịp cầm đũa lên thì Bắc Thiên Tầm bên cạnh đã gắp một miếng xương trong đĩa đi.
Kim Phi cũng đã quen với chuyện này nên không để tâm, cầm đũa lên định ăn cơm thì đằng xa vang lên tiếng vó ngựa.
Bắc Thiên Tầm tai thính mắt tinh, sau khi nhận thấy sự bất thường, cô ấy một tay cầm xương, tay còn lại lấy một chiếc trống nhỏ từ trong ngực ra, đặt xuống đất và áp tai vào đó.
“Là ngựa chiến, có không ít người”.
Bắc Thiên Tầm ném xương đi, trở tay rút bội đao ra đứng phía trước Kim Phi.
“Mọi người đề cao cảnh giác”.
Đại Lưu cũng ném cái bánh bao vừa mới cắn một miếng đi, chỉ huy nhân viên hộ tống dàn trận phòng vệ.
Các nhân viên hộ tống cải trang cũng đều vây quanh bên cạnh xe gỗ.
Bụp bụp bụp!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, cũng ngày càng vang.
Kim Phi lấy kính viễn vọng ra nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa.
Lập tức nhìn thấy cờ đen của tiêu cục, sau đó nhìn thấy Lạc Lan ở trong đoàn người.
“Sao cô ấy lại đến đây?”
Kim Phi không khỏi vui mừng.
Lạc Lan là người phụ trách thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, sau khi mấy người Hàn Phong, Thiết Chùy rời khỏi kinh thành, trạm kinh thành tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh cũng tạm thời do cô ấy chỉ huy.
Lúc này Lạc Lan ra khỏi thành chắc chắn là có chuyện lớn.
Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu Kim Phi, là cô ấy tìm được Cửu công chúa rồi.
“Mọi người đừng lo lắng, là Lạc Lan đến”.
Kim Phi ra hiệu cho mấy người Đại Lưu bỏ vũ khí xuống, mình cũng đi đến bên căn cứ đợi.
Bắc Thiên Tầm không dám sơ suất, vẫn đi theo bên cạnh Kim Phi.
Lạc Lan cưỡi ngựa chiến dừng trước mặt Kim Phi.
“Chào tiên sinh”.
“Có phải có tin tức của Vũ Dương rồi không?”, Kim Phi hỏi.
Chương 704: Ta đã làm sai gì sao?
Lâu như vậy rồi, Lạc Lan vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì của Cửu công chúa.
Một đoàn người sống sờ sờ mà như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Đây là vấn đề Kim Phi lo lắng nhất.
Lạc Lan biết Kim Phi sốt ruột, cũng không hành lễ mà gật đầu nói: “Có rồi! Ta vừa nhận được tin, đã tìm thấy điện hạ rồi!”
“Cô ấy ở đâu? Tại sao trước đó không tìm thấy cô ấy?” Kim Phi hỏi.
“Điện hạ bị bệ hạ giấu đi mất!” Lạc Lan đáp: “Hôm qua bọn ta nhận được tin, có người phát hiện mũi tên lệnh của thương hội Kim Xuyên chúng ta ở nhà họ Tiết phía Tây Nam kinh thành.
Ta đã điều tra, mũi tên lệnh của tất cả nhân viên hộ tống đều còn khớp, vậy nên có lẽ đó là do điện hạ bắn, nhưng khi ta sai người đi thăm dò thì căn nhà đó đã trống không, có lẽ điện hạ lại bị quân giáp đỏ chuyển đến nơi khác rồi.
“Vũ Dương bắn mũi tên lệnh ư?” Trong lòng Kim Phi bỗng nặng trĩu: “Cô ấy gặp nguy hiểm gì sao?”
“Có lẽ là không,” Lạc Dương lắc đầu: “Ta đoán điện hạ bắn mũi tên lệnh có lẽ do biết Đông Man đến xâm lược, muốn dùng cách này thông báo cho tiên sinh…”
“Đợi đã, Đông Man xâm lược là sao?”
Kim Phi cắt ngang Lạc Lan.
Nhận được tin người Khiết Đan đánh tới, mấy ngày trước Hoàng đế đã sai người thông báo cho Lạc Lan, nhưng đội buôn luôn phải đi đường, không thể nhận được tin bồ câu, Lạc Lan chỉ có thể sai người đến truyền lời.
Bắc Thiên Tầm quen thuộc xung quanh kinh thành, biết một con đường tắt nên dẫn Kim Phi đi, lại lỡ mất người mà Lạc Lan sai đến, hôm nay mới quay lại đường chính.
Lạc Lan ở kinh thành chờ mãi không thấy trả lời, đoán ra có lẽ đã lỡ tin rồi, hôm nay không đợi nổi nữa nên đích thân ra khỏi thành đón Kim Phi.
Cô ấy cũng may mắn, đúng lúc gặp được Kim Phi.
Kim Phi nghe Lạc Lan kể lại, sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Một khi nổ ra chiến tranh, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.
Việc đưa Cửu công chúa đi vốn đã khó, bây giờ lại xảy ra biến số, y phải suy tính lại đối sách rồi.
Người Đông Man hung hăng hơn người Đảng Hạng, năm ngoái lại phải chịu giá rét, lần này đến Đại Khang chắc chắn có ý đồ không nhỏ.
“Bây giờ người Đông Man đến đâu rồi?”
Kim Phi ép bản thân bình tĩnh lại hỏi.
“Ta cũng không biết, chắc là không còn xa.” Lạc Lan đáp.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là một chưởng quầy của thương hội, biết được người Đông Man sắp đến là do Hoàng đế nói cho cô ấy, còn tình hình cụ thể thì không rõ.
Kim Phi đang chuẩn bị nói, Bắc Thiên Tầm bỗng kéo lấy cánh tay y: “Tiên sinh, lại có người tới rồi!”
“Bao nhiêu người?” Kim Phi hỏi.
Bắc Thiên Tầm lại lấy chiếc trống bẫy kia ra, ép xuống mặt đất nghe rồi nói: “Số lượng không nhiều, chắc chỉ có hai ba con ngựa, nhưng tốc độ chạy rất nhanh.”
“Có lẽ chỉ là người đưa thư đi ngang qua thôi.” Đại Lưu nói.
“Đây rõ ràng là tiếng vó của ngựa chiến, người đưa thư không có ngựa tốt như vậy!” Bắc Thiên Tầm lắc đầu nói.
Nếu là bình thường, hai ba con ngựa chiến mà thôi, dù là ai thì Kim Phi cũng không quá để tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Người Đông Man đến rồi.
Ai mà biết kẻ đang đến có phải trinh thám của người Đông Man không?
Kim Phi nhìn Đại Lưu một cái, Đại Lưu lập tức vẫy tay: “Lão Ngũ, nếu là trinh thám của người Đông Man thì lập tức ra tay!”
“Vâng!”
Nhân viên hộ tống đứng sau xe đẩy gật đầu đồng ý.
Bên dưới xe đầy có một chiếc cung nỏ hạng nặng đã lên dây, nếu phát hiện quân địch thì có thể tấn công ngay.
Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, ba con ngựa chiến men theo đoạn đường phi đến như bay.
Nhìn thấy đám người Kim Phi, người trên ngựa bắt đầu giảm tốc độ.
“Sao anh ta lại đến đây?” Lạc Lan hơi chau mày.
“Cô quen anh ta à?” Kim Phi hỏi.
“Anh ta tên là Tần Trấn, là đại công tử nhà họ Tần, ta từng gặp anh ta ở buổi đấu giá hai lần.”
Lạc Lan giải thích nói: “Ở kinh thành, nhà họ Tần cũng không coi là rất có tiếng nhưng lại nhận được sự tin tưởng của bệ hạ, phải rồi, đội trưởng đội hộ vệ của Cửu công chúa Tần Minh chính là tam công tử nhà họ Tần, tam đệ của Tần Trấn.”
“Đại ca của Tần Minh?”
Kim Phi nghĩ một hồi: “Ta nhớ Tần Minh từng nói, đại ca anh ta là đô thống của quân giáp đỏ, không phải người Đông Man đến rồi sao, anh ta không ở kinh thành bảo vệ hoàng cung, sao lại đến đây?”
“Ta cũng đang thắc mắc vấn đề này.” Lạc Lan lắc đầu: “Họ dừng lại rồi, lẽ nào là tới tìm tiên sinh?”
“Sao họ biết ta đến?”
Đến giờ, Kim Phi vẫn tưởng bản thân tới kinh thành, người không biết, quỷ không hay.
“Tiên sinh, Lạc Lan bảo đảm không có ai tiết lộ tin tức của ngài!”
Lạc Lan còn tưởng Kim Phi đang nghi ngờ cô ấy, vội vàng giơ tay thề thốt.
“Ta không nói cô,” Kim Phi lắc đầu nói.
Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
Kim Phi vô cùng tin tưởng Lạc Lan.
Nếu cô ấy phản bội bản thân thì sẽ không hành động rõ ràng như vậy.
Tần Minh xuống ngựa chiến, dẫn theo hai thuộc hạ bước tới.
“Vị nào là Kim tiên sinh của Kim Xuyên?”
“Tiểu sinh là Kim Phi, kính chào Tần đô thống!”
Kim Phi hành lễ với Tần Trấn.
Nếu đối phương đã tìm tới, còn thẳng thắn gọi tên tìm y, trốn tránh tiếp đồng nghĩa với hèn nhát.
“Ngài biết ta à?”
Tần Trấn lặng người, sau đó nhìn thấy Lạc Lan đứng bên cạnh: “Ồ, thì ra Lạc Lan cô nương cũng ở đây, chẳng trách.”
“Không biết Tần đô thống đi đường xa tới đây có chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Lạc Lan cô nương cũng ở đây, vậy chắc Kim tiên sinh cũng biết rồi chứ, người Đông Man đến rồi!”
Tần Trấn lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra: “Ta phụng lệnh bệ hạ, đến mời Kim tiên sinh vào thành gặp Hoàng đế, đưa ra đối sách chống giặc!”
Kim Phi nghe vậy, mắt hơi nheo lại.
Thấy Tần Trấn, y đã đoán được Hoàng đế biết hành tung của y rồi.
Nhưng y không ngờ Hoàng đế lại truyền y vào cung.
Từ trước đến nay, Kim Phi không muốn đến kinh thành là vì không muốn gặp Hoàng đế.
Thời phong kiến, Hoàng đế là lớn nhất, dù ngươi là dòng dõi quý tộc, gặp Hoàng đế cũng phải dập đầu.
Đây là điều Kim Phi không thể chấp nhận.
Tiếp nữa, căn cơ của y ở kinh thành còn ít, mà kinh thành là trung tâm quyền lợi của Đại Khang, nơi đây nước quá sâu, cũng không phải là sông Trường Giang, thật sự y không thể khống chế được.
Vậy nên, Kim Phi vốn muốn vào kinh thành âm thầm tìm Cửu công chúa sau đó đưa người chạy đi.
Hoàn toàn không dự định ở lại lâu, cũng không định gặp Hoàng đế.
Ai ngờ Hoàng đế lại sai người đến tìm y.
Trốn cũng không trốn được.
Khụ khụ!
Tần Trấn thấy Kim Phi nghe xong lời của anh ta thì cứ sững người, không nhịn được mà ho hai tiếng nhắc nhở.
“Tiên sinh, phải tiếp chỉ rồi.”
Lạc Lan đứng sau Kim Phi, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ồ ồ!”
Lúc này Kim Phi mới phản ứng lại, chắp tay với Tần Trấn rồi đưa tay cầm lệnh bài trên tay Tần Trấn.
“To gan, dám cướp lệnh bài Hoàng đế ban!”
Hai thuộc hạ phía sau Tần Trấn lập tước rút gươm.
Bắc Thiên Tầm kéo Kim Phi về phía sau mình.
Soạt!
Đại Lưu và cận vệ cũng rút cung nỏ ra nhắm về phía đám người Tần Trấn.
Cách đó hơi xa, đám người Lão Ngũ bỏ tấm vải đen ra để lộ ra cung nỏ hạng nặng dữ tợn!
Nếu người bình thường đối mặt với nhiều cung nỏ như vậy, e rằng đã bị dọa sợ rồi, nhưng Tần Trấn lại cười lớn nói: “Sớm đã nghe nói tiêu cục Trấn Viễn thiện chiến, hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi, đúng là lợi hại!”
“Lạc Lan, ban nãy ta làm sai gì sao?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, sao ngài lại lấy kim bài?” mặt Lạc Lan đầy vẻ kỳ lạ hỏi lại.
“Không phải cô bảo ta tiếp chỉ sao?” Kim Phi nói: “Tay anh ta cầm thánh chỉ, ta tiếp cái gì? Chẳng lẽ không phải nên cầm lệnh bài sao?”
“Tiên sinh, ngài thật là…”
Lạc Lan dở khóc dở cười giải thích: “Đây là khẩu dụ của bệ hạ nên ngài đáp “Thần tiếp chỉ” là được rồi, không thể cầm kim bài được…”
Chương 705: Ngư Long Phù
“Không có kiến thức nên chịu thiệt thòi đây mà!”
Kim Phi nghe xong lời giải thích của Lạc Lan, sắc mặt u ám.
“Ha ha, trước đây ta chưa từng nhận thánh chỉ, khiến Trần đô thống chê cười rồi.”
Kim Phi cười tự giễu, chắp tay với Tần Trấn, thản nhiên nói: “Thần tiếp chỉ!”
“Tiếp chỉ phải quỳ xuống!”
Quân giáp đỏ sau lưng Tần Trấn lạnh giọng quát mắng.
“Không cần đâu, bệ hạ quý trọng khí phách của tiên sinh, cố ý cho phép tiên sinh không cần hành lễ cúi lạy.”
Tần Trấn mỉm cười lấy ra một miếng ngọc bội trong ngực đưa cho Kim Phi: “Đây là ngọc phù bệ hạ ban tặng, tiên sinh mang theo bên người, dù gặp thánh thượng cũng được miễn hành lễ cúi lạy.”
“Tạ bệ hạ! Cũng cảm ơn Tần đô thống!”
Kim Phi nghe xong, nhanh chóng nhận ngọc phù.
Đồ tốt đấy.
Gặp Hoàng đế cũng không cần quỳ, càng không cần nói tới các quyền quý khác.
“Tiên sinh không cần cảm ơn ta, đấy là điện hạ cầu xin giúp tiên sinh.”
Tần Trấn cười nói.
Kim Phi nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.
Lúc đầu Cửu công chúa nhắc tới chuyện cho Kim Phi vào triều làm quan, sau khi Kim Phi từ chối, Cửu công chúa đã truy hỏi nguyên nhân tới cùng.
Kim Phi nói một vài nguyên nhân khách quan, sau đó trêu chọc nói quy củ của kinh thành rườm rà, gặp ai cũng phải hành lễ quỳ lạy, y không chấp nhận được.
Lúc đó chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ Cửu công chúa lại ghi trong lòng, còn giúp y xin một cái ngọc phù.
“Bây giờ Vũ Dương vẫn ổn chứ?” Kim Phi hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là biết người Đông Man tới xâm lực, điện hạ hơi sốt ruột, bảo ta gửi thư giúp, ta không đồng ý nên điện hạ bắn mũi tên lệnh, điểm dừng mà chúng ta điều hành nhiều năm, đã bị điện hạ để lộ như vậy.”
Tần Trấn lắc đầu, lấy một bức thư trong ngực ra: “Đây là thư điện hạ bảo ta đưa cho tiên sinh.”
Lúc này Lạc Lan đứng một bên mới biết mũi tên lệnh kia là thế nào.
Kim Phi nhận thư, nhìn nút xi một cái, xác nhận là con dấu của Cửu công chúa, sau đó mới xé mở.
Xem thư xong, Kim Phi im lặng rất lâu.
Từ trước tới nay, Cửu công chúa đều rất kiêu ngạo.
Cho dù là lúc thân mật, trong hầu hết thời gian Cửu công chúa đều là bên chủ động.
Nhưng lúc này, thái độ ở trong thư của Cửu công chúa lại hạ xuống cực kì thấp, gần như dùng giọng điệu khẩn cầu, cầu Kim Phi nể mặt người dân, tạm thời buông bỏ sự không hài lòng với Đại Khang, nhất định phải tới kinh thành giúp Hoàng đế đẩy lùi Đông Man.
“Bây giờ người Đông Man tới đâu rồi?”
Kim Phi thu thư lại, nhìn Tần Trấn.
Tần Trấn nghe xong, trong lòng không khỏi vui sướng.
Là một người trung thành tuyệt đối với Hoàng đế, anh ta không chỉ là đô thống của tiểu đoàn 1 quân giáp đỏ, mà còn là Tam đương gia của Cục tình báo Đại Khang.
Lúc đầu sau khi Kim Phi đẩy lùi người Đảng Hạng ở thành Vị Châu, Cục tình báo đã từng thăm dò thông tin của Kim Phi.
Tần Trấn cực kì hiểu Kim Phi.
Nếu như người khác bị Hoàng đế hẹn gặp, để cùng bàn kế đẩy lùi quân địch, sợ là đã sớm phủi mông chạy mất rồi.
Nhưng Kim Phi có đồng ý hay không, trước khi tới đây Tần Trần không chắc chắn tí nào.
Từ cách làm thơ và hành vi của Kim Phi, không khó để đoán, y là một người không thích phiền phức, cũng không hứng thú gì với chuyện làm quan.
Bây giờ Kim Phi chủ động hỏi về tình hình người Đông Man, rõ ràng là đồng ý rồi.
Cục đá trong lòng Tần Trấn rơi xuống đất, nhưng trên mặt không để lộ ra, đáp lại: “Đội kị binh tiên phong của người Đông Man, sáng nay đã tới bờ bắc sông Hoàng Hà, quân đội chủ lực đang cách mấy chục dặm, ước tính chắc là chiều và đêm nay tất cả sẽ tới nơi.”
“Thuyền bè ở ven bờ và cầu phao trên sông Hoàng Hà đã xử lí hết chưa?” Kim Phi lại hỏi lần nữa.
“Tất cả cầu phao đã bị phá bỏ, thuyền bè ở hàng trăm dặm ven bờ, cho dù là thuyền buôn hay thuyền cá, tất cả đều bị đưa tới trấn Đẩu Môn cách đó trăm dặm.
Sau khi Tần Trấn trả lời xong, hỏi: “Tiên sinh, ngài chắc chắn muốn chống lại Đông Man ư?”
Mặc dù anh ta nhìn ra thái độ của Kim Phi, nhưng chuyện này cực kì quan trọng, anh ta cần phải có được câu trả lời chuẩn xác của Kim Phi.
“Chắc chắn thì sao? Không chắc chắn thì thế nào?”
Kim Phi không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại.
Tần Trấn nghe xong, cẩn thận móc một cái hộp nhỏ trong ngực ra, lại lấy từ trong đó ra một miếng ngọc bội.
“Tiên sinh, này là Ngư Long Phù!”
Tần Trấn nâng miếng ngọc bội nói: “Bệ hạ có lệnh, nếu tiên sinh bằng lòng giúp đỡ chống lại Đông Man, sẽ ban thưởng Ngư Long Phù, nhờ vào thứ này, tiên sinh có thể điều khiển tất cả quân đội trong thiên hạ!”
Kim Phi vẫn chưa tỏ thái độ , Lạc Lan và Đại Lưu ở bên cạnh đều đã thở dồn dập rồi.
“Bệ hạ đúng là tin tưởng ta.”
Kim Phi mỉm cười nhìn Ngư Long Phù, xua tay nói: “Đa tạ bệ hạ, nhưng không cần đâu.”
Danh tiếng của Ngư Long Phù nghe có vẻ dọa người, nhưng Kim Phi thấy, cực kì ăn hại.
Quyền lực hoàng thất của Đại Khang sớm đã suy tàn, quân đội quanh kinh thành, gần như đều là binh lính ẻo lả của các công tử quần là áo lượt, nếu bọn họ có thể ngoan ngoãn nghe điều khiển mới là lạ.
Nếu như là thời bình, Kim Phi tháo ngọn cờ của Hoàng đế xuống, có khả năng còn có hy vọng chỉnh đốn một phen, nhưng bây giờ người Đông Man đã bao vây bốn mặt, còn đâu thời gian mà đi chỉnh đốn kỉ luật quân đội?
Tạm bỏ qua chuyện có chỉnh đốn tốt được không qua một bên, cho dù y có thể chỉnh đốn hẳn hon, kẻ địch cũng đã sớm đập nát kinh thành rồi.
“Tiên sinh đang từ chối à?” Tần Trấn khẽ cau mày.
“Ta sẽ đi đánh người Đông Man, nhưng không cần tới Ngư Long Phù này.” Kim Phi nói.
Thật ra cho dù Cửu công chúa không viết thư, gặp phải chuyện người Đông Man xâm lược, Kim Phi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vì mục tiêu của người Đông Man rất rõ ràng, bọn chúng chịu thảm họa thiên tai nặng nề nên tới Đại Khang cướp bóc, thuận tiện tống tiền triều đình.
Các quyền quý trong triều vì sự an toàn của mình, khả năng cao sẽ đồng ý với điều kiện của người Đông Man.
Tiền bạc lương thực mà các quyền quý đồng ý, chắc chắn bọn họ sẽ không gánh vác, cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu người dân.
Đại Khang bây giờ đã tới bên bờ bấp bênh không ổn định, người dân đã tới bờ vực tử vong rồi.
Lúc này nếu triều đình ban bố chính sách có lợi cho dân, may ra còn có thể kéo dài mạng sống, nếu còn tiếp tục tăng thuế má, Đại Khang ắt sẽ có giặc cướp khắp nơi, khói lửa liên miên.
Hưng thịnh thì người dân khổ, chết chóc cũng là người dân khổ.
Đến lúc đó vẫn là người dân chịu tội.
Trong lịch sử đời trước, con cháu Viêm Hoàng đã gánh vác quá nhiều chiến tranh và đau khổ.
Một khi chiến tranh bùng nổ, với sức ảnh hưởng bây giờ của Kim Phi, chắc chắn không thể đứng ngoài cuộc.
Khó khăn lắm mới phát triển thương hội Kim Xuyên lên được, tiêu cục Trấn Viễn và tiền trang Kim Xuyên cũng sẽ gặp đả kích to lớn.
Về công về tư, Kim Phi đều không muốn nhìn Đại Khang đi tới bước này.
“Lạc Lan, Lương ca tới đâu rồi?” Kim Phi hỏi.
Lần này tới kinh thành, vì tránh cảnh bị tóm cổ cả bọn, Kim Phi và Trương Lương đã tách ra đi riêng.
“Hôm qua Lương ca gửi thư tới, đã đến sườn núi Thố Nhi rồi, chắc là ngày mai có thể chạy tới kinh thành.” Lạc Lan đáp.
“Bây giờ gần kinh thành có tổng cộng bao nhiêu nhân viên hộ tống?” Kim Phi lại hỏi.
“Cộng cả những người vốn đã ở kinh thành, thì tổng cộng là 1935 người!”
Trước khi tới Lạc Lan đã đoán được Kim Phi sẽ hỏi vấn đề này, cho nên đã chuẩn bị bài vở hẳn hoi, lập tức báo ra con số chuẩn xác.
“1935 người…”
Tần Trấn nghe vậy, khóe mắt không khỏi giật lên một cái.
Là Tam đương gia của Cục tình báo, thật ra hơn một tháng trước, Tần Trấn đã biết thương hội Kim Xuyên lấy cớ khai phá thị trường quanh kinh thành, để phái không ít người tới kinh thành.
Có điều sau đó đúng là thương hội Kim Xuyên đã quảng bá mạnh mẽ cho vải Thục, không có bất kì hành động khác thường nào, số lượng các nhân viên hộ tống áp tải hàng hóa cũng bình thường, nên Cục tình báo không để ý lắm.
Ai ngờ thế mà Kim Phi lại cho nhiều nhân viên hộ tống tới đây như vậy?
Bình luận facebook