-
Chương 711-715
Chương 711: Cách vào thành
"Không thể nóng vội, không thể nóng vội!"
Kim Phi biết lúc này mình càng không thể sốt ruột, y hít sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại, hỏi: "Đối phương là ai?"
“Không biết, tin tức Cục tình báo nói bọn họ đều che mặt, mặc đồ đen, cho nên nhìn không biết ai là ai." Tần Trấn lắc đầu.
"Bây giờ tình hình bên Vũ Dương thế nào rồi?" Kim Phi hỏi lại lần nữa: "Bọn họ có bao nhiêu người? Có bao nhiêu người đang bảo vệ Vũ Dương?"
“Vì để bảo vệ hoàng cung, sau khi đưa điện hạ về đến kinh thành, ta đã điều đi một nửa nhân số rồi, chỉ để lại 40 người bảo vệ, hiển nhiên bên kia cũng có chuẩn bị mới đến, chừng mấy trăm người mà còn có không ít cao thủ!"
"Đều là cao thủ sao?" Kim Phi giật mình, vô thức nhìn qua Bắc Thiên Tầm: "Mấy trăm cao thủ giống như cô ấy sao?"
"Đương nhiên là không phải, mà là sức chiến đấu không hề kém gì quân tinh nhuệ của quân giáp đỏ." Tần Trấn giải thích.
Kim Phi nghe anh ta nói vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có mấy trăm cao thủ như Bắc Thiên Tầm ra tay thì y cũng không cần phải phí công làm gì nữa, vì không chừng lúc này thi thể của Cửu công chúa cũng đã lạnh rồi.
"Tần đô thống, ngài có thể đưa người vào thành được không?" Kim Phi hỏi.
"Không thể, nếu không thì ta đã vào thành từ lâu rồi?"
"Các ngài không thể đặt giỏ treo xuống dưới kéo người vào sao?"
Kim Phi hỏi: "Ông cụ nhà ngài là thống lĩnh của cấm quân, còn ngài là chỉ huy của quân giáp đỏ, không lẽ trong cấm quân không có thân tín nào sao? Người của Phùng Liên Siêu gác cửa thành này, thì chúng ta đổi cửa thành khác!”
“Buổi chiều, ta đã cưỡi ngựa dạo một vòng qua mấy cái cửa thành, tất cả thủ thành đều đã đổi thành người của gia tộc khác.” Tần Trấn bất lực nói.
"Ta..." Kim Phi cũng không biết nên nói gì.
Nhân viên hộ tống đang trên đường mang theo chiếc nỏ hạng nặng và những đồ vật linh tinh, nhưng ba người Tần Trấn lại không mang theo thứ gì, mà tới giữa trưa mới đến cửa thành.
Kim Phi còn tưởng là bọn họ cứ ở gần đó để chờ mở cửa, hóa ra họ đã dạo quanh một vòng từ lâu rồi.
“Vậy làm sao truyền ra tin tức Cục tình báo?” Kim Phi hỏi.
“Ta đã sắp xếp người trong đội khác, rồi bọn họ nhân lúc không có ai để ý đã dùng đá ném tin tức xuống.”
Tần Trấn giải thích: “Nhưng nếu để giỏ treo sẽ quá ồn ào, không thể làm được.”
“Ta cũng phục thật đấy." Kim Phi không nhịn được mà phỉ nhổ, nhưng sau đó y liền ý thức được có gì đó không ổn: "Ông cụ nhà ngài là thống lĩnh cấm quân, nhưng bây giờ ngay cả tường thành cũng đã rơi vào tay người khác, hay là đã bị mất quyền lực rồi?"
"Buổi chiều ta cũng lo lắng chuyện này, nhưng lúc đó ta còn nghĩ ngày mai trở lại thành thì sẽ biết, ai ngờ ban đêm vậy mà lại có người dám bao vây phủ điện hạ ở kinh thành!”
Tần Trấn nói: "Nhất định trong kinh thành đã xảy ra chuyện, nên ta đến gặp tiên sinh, chỉ để hỏi xem ngài có cách nào để gửi tin tức vào thành không!"
Khi Kim Phi nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y là "Tên này có đến để lừa mình không, làm vậy để thăm dò tin tức của tiêu cục Trấn Viễn sao?"
Song suy nghĩ này ngay lập tức đã bị đè xuống.
Chuyện này có liên quan đến sự an toàn của Cửu công chúa, nên dù lời nói của Tần Trấn có phải là sự thật hay không, hay anh ta đến đây thăm dò tình báo, thì Kim Phi cũng không thể đặt cược được.
Nếu xong việc chứng minh rõ Tần Trấn lừa mình, thì y lại nghĩ cách chỉnh đốn anh ta là được.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu lại hô: “Đại Lưu, đi gọi Lạc Lan cô nương tới!”
“Ta tới đây!”
Lạc Lan vừa chạy vừa buộc tóc vừa chạy tới.
Cô ấy cũng tỉnh dậy khi có tiếng vó ngựa xuất hiện, nhưng nữ giới thì luôn mặc đồ chậm hơn nam giới.
Khi chạy tới, cô ấy đã tình cờ nghe thấy Kim Phi bảo Đại Lưu đi kêu mình.
"Lạc Lan, trong thành có người bao vây điện hạ. Bên cô có cách nào đưa tin tức vào trong thành không?" Kim Phi hỏi.
“Công chúa bị bao vây ở kinh thành ư?”
Lạc Lan cũng bị tin tức này làm cho chấn động, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu nói: “Ban ngày có thể thả bồ câu đưa tin, nhưng ban đêm thì không được, bởi vì ban đêm bồ câu không bay được.”
Chim bồ câu có bệnh quáng gà, tức là đêm đến thì không còn thấy gì, nên không thể bay vào ban đêm.
Thậm chí ban đêm bắt bồ câu cũng không cần dùng lưới, chỉ cần cẩn thận bước tới và đè chúng lại.
“Ngoại trừ bồ câu đưa thư, thì còn có cách nào khác không?” Kim Phi hỏi.
"Không có," Lạc Lan lắc đầu rồi hỏi: "Đúng rồi, tiên sinh, không phải điện hạ mang theo mũi tên lệnh sao? Đường Trung Long cũng không xa tiêu cục chúng ta bao nhiêu, chỉ cần cô ấy phóng mũi tên lệnh, chắc chắn các huynh đệ trong tiêu cục sẽ nghe thấy!"
"Đúng rồi, mũi tên lệnh!" Cuối cùng Kim Phi cũng nhớ tới thứ này.
"Khụ khụ!" Tần Trấn ho khan một chút, vẻ mặt lúng túng nói: "Trước đó điện hạ dùng mũi tên lệnh làm lộ vị trí, nên ta đã thu hết mũi tên lệnh của cô ấy rồi..."
"Ngài cũng thật là!”
Kim Phi tức giận đến nỗi muốn mắng người.
Cố nén sự lo lắng trong lòng, Kim Phi quay người lại hét lớn: “Đại Lưu, Lão Ưng tới chưa?”
“Dạ đã tới!”
Đại Lưu dẫn Lão Ưng chạy tới.
“Lão Ưng, chuẩn bị khinh khí cầu, chúng ta vào thành!” Kim Phi vội vàng nói: “Đại Lưu, ngươi sắp xếp hai trung đội, mang theo một đơn vị lựu đạn, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra!”
“Dạ!”
Đại Lưu và Lão Ưng xoay người chạy đi.
"Tiên sinh, ngài có cách vào thành sao?" Tần Trấn tò mò hỏi: "Khinh khí cầu là cái gì?"
Kim Phi liếc xéo anh ta, cũng không trả lời.
Tần Trấn cũng nhận ra mình có phần đường đột, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Có thể dẫn ta đi cùng được không? Ta trở về có thể nhờ phụ thân ta điều động Ngự Lâm Quân đến hỗ trợ các ngài, ta cũng có thể chỉ huy Cục tình báo điều tra xem chuyện gì đã xảy ra."
Kim Phi im lặng một lúc, gật đầu nói: "Có thể dẫn ngài đi, nhưng Tần đô thống phải thề với tổ tiên nhà họ Tần, bất kể hôm nay nhìn thấy gì thì cũng không bao giờ nói cho ai biết nếu không có sự cho phép của ta, kể cả cha ngài hay bệ hạ cũng không được nói một lời, Tần đô thống có thể làm được không?”
Tần Trấn nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn giơ tay phải lên: “Ta Tần Trấn nhân danh tổ tiên nhà họ Tần thề, đêm nay dù có nhìn thấy cái gì thì ta cũng sẽ không tiết lộ một lời với bất kỳ ai!”
Lúc này Kim Phi mới yên tâm.
Đối với một gia tộc cổ xưa quyền quý như nhà họ Tần mà nói, cái quan trọng nhất chính là danh tiếng, nếu đã lấy danh nghĩa tổ tiên ra thề thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Thật ra cho dù Tần Trấn biết chuyện khinh khí cầu thì Kim Phi cũng chịu.
Bây giờ y muốn vào thành thì phải đi khinh khí cầu.
Ở ngoài thành còn có thể tránh sự chú ý của người khác nhưng khi vào thành rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người để ý tới.
Bắt Tần Trấn thề chỉ là để trong lòng Kim Phi còn ôm tia hy vọng thôi.
Nhỡ đâu khi vào thành người khác không nhìn thấy thì sao?
"Lạc Lan, cô ở lại đây chờ tin tức," Kim Phi dặn dò: "Thiên Tầm, cô ở lại đây bảo vệ Lạc Lan cô nương."
“Rõ!” Lạc Lan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Bắc Thiên Tầm lại lắc đầu nói: “Ta muốn vào thành với ngài.”
“Cô có chắc không?”
Trong kinh thành ngọa hổ tàng long, mà thật ra Kim Phi cũng muốn cho Bắc Thiên Tầm vào thành với mình.
Nhưng nhớ đến Bắc Thiên Tầm đi khinh khí cầu, bắp đùi của Kim Phi lại cảm thấy đau âm ỉ.
Lần trước ở núi Ngọc Lũy, suýt chút nữa Bắc Thiên Tầm đã bẻ gãy chân y.
"Chắc!" Bắc Thiên Tầm liếc mắt nhìn Kim Phi một cái: "Yên tâm, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì, ta sẽ coi nó như một chiếc xe ngựa, như thế thì sẽ không có chuyện gì.”
"Được rồi.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
"Tiên sinh, Lão Ưng nói ở đây nhiều người quá, không thích hợp để thả khinh khí cầu, nên bảo ta nói với ngài đi ra nơi nào xa hơn một chút.”
Đại Lưu chạy tới nói.
Không chỉ riêng họ ở ngoài thành mà còn có không ít người dân.
Người dân sợ gặp phải thổ phỉ, nên ban đêm đều tụ tập quanh doanh trại của Kim Phi.
Nếu thắp một khinh khí cầu ở đây thì sẽ bị lộ hết.
"Đi, nghe theo Lão Ưng."
Chương 712: Khỉ mọc răng?
Trên đường lớn ở kinh thành, trong một căn nhà phía sau cửa hàng của nhà họ Lưu, tiếng chém giết vang rung trời, ánh lửa bùng lên bốn phía!
Thấm Nhi và Châu Nhi mỗi người cầm một thanh hắc đao, đứng ở cửa chính của gian nhà dàn trận chờ đợi.
Cửu công chúa ngồi trên ghế đẩu trong gian nhà chính, tay cầm nỏ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Lúc còn ở Xuyên Thục, Cửu công chúa cũng biết giết nhiều quyền quý như vậy, khi trở lại chắc chắn sẽ không được yên thân.
Nhưng cô ấy có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ đối phương lại dám ra tay trong kinh thành.
Từ nãy đến giờ, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân vẫn không xuất hiện, nghĩa là cấm quân chắc chắn đã bị chặn lại.
"Chẳng lẽ người Đông Man bắt đầu tấn công thành rồi?"
Cửu công chúa lặng lẽ suy đoán.
Trừ nguyên nhân này ra, cô ấy quả thật không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Ầm!
Cửu công chúa đang phân tích tình hình, đột nhiên nghe thấy trong sân truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Cô ấy quay đầu nhìn sang, phát hiện bên kia có một vách tường đã bị sập.
Một đám người mặc đồ đen đeo mặt nạ tràn vào qua cái lỗ.
"Mau, chặn lại!"
Liêu Ấn dẫn năm người lính giáp đỏ lao tới.
Hôm nay anh ta vốn dĩ phải đi trấn thủ hoàng cung, nhưng trước khi Tần Trấn ra khỏi thành sợ Cửu công chúa xảy ra chuyện, nên để anh ta ở lại, dẫn nửa số người kia đi.
Lúc ấy trong lòng Liêu Ấn còn cảm thấy Tần Trấn chuyện bé xé ra to, ai ngờ buổi tối thật sự có người dám tới vây đánh.
Cho dù là trang bị hay tuyển chọn binh lính có nghiêm khắc tới mức nào, quân giáp đỏ bảo vệ hoàng thành đều có thể coi là tinh nhuệ.
Bản lĩnh Liêu Ấn lợi hại như vậy, trong quân giáp đỏ cũng chỉ có thể làm một giáo úy.
Nhưng quân giáp đỏ cũng có nhược điểm là kinh nghiệm thực chiến quá ít.
Dẫu sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ hoàng thành, cần bọn họ ra tay, vậy thì chứng tỏ địch nhân đã công phá kinh thành, bao vây hoàng cung.
Nếu thật sự đến mức đó, sự diệt vong của Đại Khang về cơ bản đã không còn xa.
Thế nên đội quân giáp đỏ từ khi thành lập tới nay, gần như không có cơ hội ra tay.
Thường ngày khi huấn luyện, năng lực cá nhân của binh lính quân giáp đỏ thực sự mạnh hơn hẳn những binh lính quân đội khác, nhưng khi gặp phải những người mặc đồ đen vừa ra trận đã liều mạng, quân giáp đỏ rõ ràng hơi luống cuống tay chân.
Hơn nữa từ cái lỗ có hơn hai mươi người mặc đồ đen tràn vào, mà Liêu Ấn chỉ dẫn theo năm binh lính của quân giáp đỏ chặn lại, số lượng hai bên chênh lệch gấp mấy lần, nếu như không phải nhờ Liêu Ấn liều mạng, e là đã không ngăn được.
Nhưng Liêu Ấn dù sao chỉ có một mình, anh ta có thể ngăn bao lâu?
Thấy người mặc đồ đen tràn vào qua cái lỗ càng lúc càng nhiều, một người trong quân giáp đỏ của Liêu Ấn cũng đã chết trận, Cửu công chúa hét về phía cửa: "Thấm Nhi, Châu Nhi, các ngươi đi giúp Liêu Ấn đi!"
"Ta đi giúp Liêu Ấn là đủ rồi, Châu Nhi, ngươi ở lại bảo vệ điện hạ!"
Thấm Nhi nói một câu, rồi xách hắc đao chạy ra ngoài.
Lúc này năm người lính quân giáp đỏ bên cạnh Liêu Ấn đã có hai người chết trận, ba người còn lại cũng tự lo thân mình còn không xong, lúc nào cũng có thể bị loạn đao chém chết.
Mặc dù Liêu Ấn võ nghệ cao cường, nhưng hai tay không thể đánh lại bốn tay, vừa mới đánh lui hai người mặc đồ đen phía trước, hai bên trái phải và sau lưng lại tới thêm một đám nữa.
Thanh đao trong tay Liêu Ấn được vung ra với một lực cực lớn, đẩy người mặc đồ đen hai bên trái phải ra, nhưng sau lưng đã không còn kịp nữa.
Thật may có Thấm Nhi kịp thời chạy tới, giúp anh ta đánh lui kẻ địch sau lưng.
Thân thủ của Thấm Nhi mặc dù không bằng Liêu Ấn và Tần Trấn, nhưng vẫn mạnh hơn hẳn quân giáp đỏ bình thường và người mặc đồ đen.
Cộng thêm sự trợ giúp của ba người quân giáp đỏ, năm người cuối cùng cũng miễn cưỡng chặn được lỗ hổng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, biện pháp này không có tác dụng lâu dài.
Ngoài vách tường, nhóm người mặc đồ đen đang khiêng những cây gỗ đập vào những nơi khác.
Tường của căn nhà này chỉ là tường bình thường, vốn không ngăn được người mặc đồ đen đánh sập.
"Nếu mũi tên lệnh vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy!"
Cửu công chúa không biết làm sao đành than thở.
Tiêu cục Trấn Viễn chỉ cách đây hai con phố, nếu như bắn tên lệnh lên, nhóm nhân viên hộ tống nhất định sẽ tới tiếp viện.
Đáng tiếc tên lệnh của cô ấy đều bị Tần Trấn mang đi rồi.
Cho dù những nhân viên hộ tống phát hiện nơi này đang đánh nhau, cũng không biết cô ấy ở chỗ này, đương nhiên sẽ không đến hỗ trợ.
Ầm!
Lại một vách tường bị đánh sập.
Tần Minh đang ở gần lập tức dẫn vài thị vệ đến chặn lại.
Bọn họ vốn đang bị Liêu Ấn trói lại, nhưng bây giờ có người tấn công vào phủ, Liêu Ấn thả bọn họ ra trước để kề vai tác chiến.
Đáng tiếc Tần Minh không có thân thủ tốt như Liêu Ấn hay Thấm Nhi, số lượng thị vệ cũng không nhiều bằng đám người mặc đồ đen, rất nhanh đã bị những người mặc đồ đen áp chế gắt gao.
"Châu Nhi, ngươi đi giúp Tần Minh đi!" Cửu công chúa nói.
"Điện hạ, ta đi giúp Tần đội trưởng thì người phải làm sao?" Châu Nhi hỏi.
"Để bọn chúng xông vào được thì chúng ta đều sẽ chết!" Cửu công chúa lạnh giọng nói: "Đi mau!"
Châu Nhi nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng bối rối.
Cô ấy biết, Cửu công chúa nói đúng, nếu để cho người mặc đồ đen xông vào, tất cả mọi người đều phải chết.
Nhưng nếu cô ấy đi, Cửu công chúa sẽ không có ai bảo vệ.
Cô ấy còn chưa nghĩ ra nên quyết định thế nào, bên trái lại có một vách tường bị đánh sập.
Hơn nữa lần này chỗ bị sập còn rộng hơn một trượng!
"Tất cả rút lui, phòng thủ gian nhà chính!"
Liêu Ấn thấy thật sự không trấn giữ được, giận dữ quát to.
Quân giáp đỏ và đội thị vệ do Tần Minh lãnh đạo rút lui cùng một lúc, tập hợp lại xung quanh gian nhà chính nơi Cửu công chúa đang ở.
Hàng trăm người mặc đồ đen tràn vào sân nhỏ từ nhiều lỗ hổng khác nhau, vây xung quanh quân giáp đỏ và đội thị vệ.
"Thật to gan, dám ra tay với quân giáp đỏ ở kinh thành!"
Liêu Ấn gằn giọng hét lên: "Bây giờ rút lui, không chừng còn giữ được một mạng, nếu vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, đợi đến khi cấm quân đến, chắc chắn sẽ giết hết chín dòng tộc nhà các ngươi!"
Nhưng người mặc đồ đen giống như bị điếc vậy, không có một người nào nhúc nhích.
"Họ Liêu kia, ngươi mới nên tỉnh lại đi, chúng ta dám đến thì đã không sợ bị giết chín đời!"
Một trong số những người mặc đồ đen hét lên: "Họ Liêu kia, nếu ngươi muốn sống thì mau giao Trần Văn Nhi ra rồi cút đi, ông đây không làm khó ngươi! Nếu không, các ngươi đều phải chôn cùng cô ta!"
"Ngươi biết điện hạ, cũng biết ta ư?" Sắc mặt của Liêu Ấn lập tức trở nên vô cùng khó coi: "Ngươi là ai?"
Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi nhìn Liêu Ấn thật kỹ.
Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là tới để ám sát Cửu công chúa, Liêu Ấn không thể nào không nhìn ra.
Nhưng anh ta còn hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian, hy vọng có thể kéo dài cho tới lúc cấm quân đến cứu viện.
Đáng tiếc là không chỉ Cửu công chúa nhìn thấu ý định của Liêu Ấn, thủ lĩnh của người mặc đồ đen cũng nhìn ra.
Hắn cười khẩy nói: "Họ Liêu kia, ngươi đừng nghĩ kéo dài được thời gian, cho dù ta đứng với ngươi tới khi trời sáng, cấm quân cũng sẽ không tới! Nghĩ xong chưa? Muốn chết hay sống?"
"Liêu giáo úy, đừng nghe hắn, cho dù ngài giao điện hạ ra, hắn cũng sẽ không tha cho ngài!"
Thấm Nhi sợ Liêu Ấn thật sự giao Cửu công chúa ra, vội vàng nói.
"Thấm Nhi, ngươi thật sự coi ta là đồ ngu sao?"
Liêu Ấn tức giận nói: "Đánh một trận với bọn chúng, cùng lắm thì chết thôi, còn giao điện hạ ra, cả nhà ta đều phải chết, bên nào nặng bên nào nhẹ, ta vẫn biết rõ!"
"Họ Liêu kia, cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không biết quý trọng!"
Thủ lĩnh của người mặc đồ đen cười nhếch mép nói: "Ra tay đi, bắt sống Trần Văn Nhi, những kẻ khác giết chết hết!"
"Các huynh đệ, liều mạng với chúng!"
Liêu Ấn vẫy giọt máu trên thanh đao, cắn răng gầm thét!
"Liều mạng!"
Quân giáp đỏ và đội thị vệ tất cả đều đã chuẩn bị tử chiến.
Cửu công chúa cũng nắm chặt nỏ.
Người mặc đồ đen đông quá, Cửu công chúa biết, hôm nay cô ấy khó mà thoát nạn.
"Giết!"
Theo tiếng ra lệnh của thủ lĩnh, mấy trăm người mặc đồ đen lập tức chạy về phía gian nhà chính.
Nhưng vào lúc này, trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng quát chói tai:
"Fireinthehole!"
Ngay sau đó là một loạt tiếng xé gió vang lên.
"Khỉ mọc răng hả?"
Liêu Ấn mang vẻ mặt đầy nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nhưng trên khuôn mặt của nhóm người Cửu công chúa, Thấm Nhi, Tần Minh lại lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, lập tức nâng cánh tay lên che mắt lại!
Chương 713: Từ trên trời giáng xuống
Đời trước khi Kim Phi còn đi học hai trò game CS và CF đang thịnh hành.
Mặc dù ngoài thời gian đi học y đều tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian để chơi, nhưng vì ở trong kí túc xá y vẫn vô cùng quen thuộc với hai trò này.
“Fireinthehole!” Là tiếng nhắc nhở của nhân vật khi ném lựu đạn, khi bạn cùng phòng chơi trò chơi, Kim Phi đã phải nghe không biết bao nhiêu lần.
Lúc ở làng Tây Hà, khi Kim Phi dạy Cửu công chúa và Thấm Nhi sử dụng lựu đạn và bom chớp sáng khi cao hứng Kim Phi cũng sẽ hô những lời này.
Sau trận đánh ở dốc Đại Mãng, lựu đạn và bom chớp sáng đã không còn là bí mật.
Nếu như hét lên: “Cẩn thận bom chớp sáng” những người áo đen cũng sẽ biết phải che mắt.
Cho nên khi Kim Phi ném bom chớp sáng đã hét lên như vậy để tránh bị những người áo đen phát hiện.
Biện pháp này quả nhiên hiệu quả, không chỉ những người áo đen mà cả quân giáp đỏ cũng trúng chiêu.
Nghe thấy tiếng động từ trên trời, trừ mấy người Cửu công chúa tất cả mọi người trong sân đều theo bản năng ngẩng đầu lên trời nhìn.
Sau đó một ánh sáng trắng loé lên, khiến mọi người không thấy được gì nữa.
“Nhanh nhanh nhanh!”
Lão Ưng ném một sợi dây xuống.
Cửu công chúa mở mắt ra, thấy nhân viên hộ tống kéo sợi dây từ trên trời xuống.
Nhìn theo sợi dây, hô hấp của Cửu công chúa đột nhiên chậm lại, hai mắt mở tròn xoe.
Trong sân có mấy chỗ đang cháy, ánh lửa chiếu rọi, Cửu công chúa thấy một “Căn nhà” khổng lồ bay trên không trung.
Không biết “Căn nhà” này lớn như thế nào, nhưng những phần nhìn thấy được đã đủ làm Cửu công chúa kinh ngạc không thôi!
Quá lớn!
Bên dưới “Nhà” là một giỏ treo, Kim Phi bám vào giỏ treo, vẫy tay về phía cô ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kim Phi hai mắt Cửu công chúa bỗng nhoè đi.
Những kẻ áo đen được yêu cầu phải bắt sống cô ấy, nhưng cô ấy không hề thấy vui, bởi vì cô ấy biết rõ, đối phương đã mạo hiểm phạm vào tội chu di cửu tộc để bắt cô ấy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Nếu bị bắt sống kết cục có khi còn thê thảm hơn so với bị giết.
Cho nên khi nãy Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lý để tự vẫn.
Nếu những kẻ áo đen xông lên, cô ấy sẽ giữ mũi tên cuối cùng trong cung nỏ cho mình.
Nhưng khi thấy Kim Phi lòng cô ấy bỗng thấy thả lỏng.
Cô ấy biết, cô ấy sẽ không chết!
“Thấm Nhi, Châu Nhi, đội trưởng Tần, đừng ngẩn người nữa, mau tấn công đi!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Giữ lại mấy tên cầm đầu, còn lại giết hết!”
Thấm Nhi, Châu Nhi, Tần Minh đều đang bị khinh khí cầu làm cho ngơ ngác, nghe mệnh lệnh của Cửu công chúa mới tỉnh táo lại, cầm hắc đao xông vào đám người áo đen.
Chờ Lão Ưng hạ khinh khí cầu xuống cách mặt đất chừng một trượng, Kim Phi mới nhảy xuống.
Cửu công chúa xách váy đi vòng qua chiến trường, chạy đến trước mặt Kim Phi.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên hộ tống và thị vệ, Cửu công chúa cố gắng kiềm chế để không nhào vào ngực Kim Phi, rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ: “Tiên sinh…”
“Có sao không?”
Kim Phi nắm vai Cửu công chúa, xoay cô ấy một vòng.
Sau khi xác nhận Cửu công chúa không bị thương, y vỗ đầu cô ấy một cái: “Về kinh thành cũng không nói với ta một tiếng, chờ xong chuyện này ta sẽ tính sổ với người!”
Cửu công chúa luôn luôn trầm ổn, lúc này lại như một tiểu cô nương rụt cổ, chột dạ lè lưỡi một cái.
Sau đó cô ấy đổi chủ đề hỏi: “Tiên sinh ngôi nhà bay kia là cái gì vậy?”
“Đấy không phải là nhà, nó là khinh khí cầu, bên trong trống không, đốt hơi nóng là có thể bay lên!”
Kim Phi giải thích.
“Có thể bay lên…”
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu, hô hấp trở nên nặng nề.
Trong chớp mắt, cô ấy hiểu ra rất nhiều chuyện.
Ban đầu khi Kim Phi đi Đông Hải, Cửu công chúa vô cùng lo lắng, một mực phái người đi hỏi thăm tin tức ở Đông Hải.
Trong đó có mấy tình báo nói, khi Kim Phi tiêu diệt thuỷ tặc ở Đông Hải đã sử dụng “Thiên hàng thần lôi”, chặn mọi đường rút lui của thuỷ tạc.
Lúc ấy Cửu công chúa không hiểu thiên hàng thần lôi nghĩa là gì.
Bây giờ cô ấy đã hiểu rõ.
Cũng biết tại sao Kim Phi và Nguỵ Đại Đồng lại có thể thăm dò địa hình ở đập Đô Giang nhanh như vậy.
Có thể bay trên trời, còn có ống nhòm, sao có thể không nhanh được?
Hơn nữa Cửu công chúa không chỉ nghĩ đến những việc này.
Trước đây khi biết Đông Man xâm lược, Cửu công chúa lo lắng không thôi.
Nhưng nhìn thấy chiến thuật vừa rồi của Kim Phi, mọi lo lắng trong lòng Cửu công chúa đều tan thành mây khói!
Sau khi Kim Phi xuống, Lão Ưng điều khiển khinh khí cầu bay lên cao.
Sau đó lại có một khinh khí cầu khác bay tới, Tần Trấn dẫn hai thủ hạ bắt chước những nhân viên hộ tống kéo sợi dây thừng xuống..
Nhìn thi thể của những kẻ áo đen nằm trên mặt đất cùng với dáng vẻ dửng dưng như thường của Kim Phi, trong lòng Tần Trấn như nổi lên một cơn sóng thần.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Kim Phi không coi bọn Đông Man ra gì.
Các nhân viên hộ tống ngồi trên nhà bay, từ trên trời ném lựu đạn và bom chớp sáng xuống, ai có thể chống đỡ được?
Kỵ binh dù hung hãn như thế nào cũng không biết bay, đến lúc đó chỉ có thể bị đánh bại!
Tần Trấn vốn định vào cung để bẩm báo Hoàng thượng nhưng giờ anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Có khinh khí cầu, đừng nói là ba mươi ngàn kỵ binh của Đông Man, cho dù thêm ba mươi ngàn quân nữa bọn họ cũng không sợ!
Không chỉ Tần Trấn mà cả Liêu Ấn và quân giáp đỏ bị làm chói mắt trước đó cũng khiếp sợ.
Sau khi bọn họ bị làm chói mắt, những tiếng kêu thảm thiết xung quanh vẫn không dừng lại.
Những kẻ áo đen chiếm ưu thế tuyệt đối, quân giáp đỏ đều cho rằng đó là tiếng kêu của người bên mình, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị giết.
Nhưng bọn họ không bị giết, đến khi bọn họ khôi phục thị lực, phát hiện xung quanh đều là thi thể của những kẻ áo đen, những kẻ còn sống đều đã bị thị vệ của Cửu công chúa trói lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liêu Ấn cảm thấy hình như đầu óc mình có vấn đề.
Vừa rồi anh ta chỉ không nhìn thấy gì trong một lát chứ đâu phải hôn mê bất tỉnh, thời gian anh ta bị lóa mắt còn không đủ để pha một ấm trà.
Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn Thấm Nhi đã giết hết mấy trăm người áo đen ư?
“Đô thống không phải ngài đã ra ngoài thành rồi sao? Ngài đến đây lúc nào vậy?”
Liêu Ấn thấy Tần Trấn vội chạy đến hỏi: “Những nhiên viên hộ tống này là ngài dẫn theo sao?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Tần Trấn đã thề, lại còn ở trước mặt Kim Phi anh ta không thể nói bất cứ điều gì.
Sau khi mắng Liêu Ấn, anh ta hỏi: “Những kẻ áo đen này có lai lịch thế nào?”
“Ta cũng không biết”, Liêu Ấn lắc đầu: “Không phải có kẻ bị bắt sống sao, để ta đi hỏi hắn!”
Nói xong anh ta giận giữ đi về phía mấy kẻ áo đen đã bị bắt.
Nhưng chưa kịp đến gần, đã thấy tên áo đen ngã xuống đất.
“Không ổn, trong miệng bọn chúng có ngậm sẵn thuốc độc!”
Liêu Ấn xông tới giữ được một tên áo đen chưa ngã xuống, dùng sức giữ cằm đối phương.
Nhưng vẫn chậm một bước, thuốc độc đã được nuốt xuống, tên áo đen trừng hai mắt giãy giụa hai giây rồi chết.
“Tại sao sau khi bắt được không kiểm tra luôn!”
Tần Trấn giơ chân đạp Tần Minh.
Tần Minh biết mình sai, cúi đầu không lên tiếng.
“Những kẻ này là tử sĩ, cho dù bắt được cũng chưa chắc có thể hỏi được gì.”
Trong lòng Cửu công chúa đã có suy đoán, khoát tay nói: “Hơn nữa tiên sinh đã từng nói, chim nhạn bay qua để lại tiếng, người đi qua lưu lại tên, bọn chúng không thể tự nhiên xuất hiện được, ngày mai đưa xác bọn chúng đến cổng chợ để người dân nhận dạng, bổn cung không tin không có ai nhận ra bọn chúng!”
Tần Trấn nghe vậy nhìn chằm chằm Cửu công chúa rồi quay đầu nhìn Kim Phi.
Anh ta biết trong thời gian tới kinh thành chắc chắn sẽ không được yên bình.
Chương 714: Biến cố ở kinh thành
“Vũ Dương, tiếp theo phải làm thế nào?” Kim Phi hỏi: “Ở lại đây hay tới tiêu cục?”
“Không tới tiêu cục, cũng không thể ở lại đây, tới hoàng cung!”
Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Ta phải vào cung hỏi cho rõ!”
“Người muốn làm gì?”
Kim Phi kéo Cửu công chúa sang một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng đế không phái người tới tiếp viện người, là do ông ấy không đúng, nhưng dù sao cũng là cha của người, bình tĩnh một chút, không cần phải đánh tới cửa.
Hơn nữa, cứ cho là phải đánh, người của chúng ta cũng không đủ, đợi ta xử lý người Đông Man xong rồi nói tiếp được không?”
Ở thời đại phong kiến, vị trí Hoàng đế rất quan trọng.
Mặc dù Kim Phi cảm thấy Trần Cát là hôn quân, nhưng nếu như ông ta đột nhiên chết đi, Đại Khang nhất định sẽ hỗn loạn.
“Tiên sinh, ngài nghĩ cái gì vậy?”
Công chúa lén nhéo Kim Phi một cái: “Nếu phụ hoàng muốn gây bất lợi cho ta thì sẽ không phái quân giáp đỏ tới bảo vệ ta, chẳng qua ta chỉ cảm thấy chuyện hôm nay không đúng, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân lại không hề tới tiếp viện, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!”
“Người cảm thấy cha của người...” Kim Phi phát hiện tay của Cửu công chúa lại duỗi tới bên hông mình, vội vàng sửa lời: “Người cảm thấy bệ hạ đã mất quyền kiểm soát cấm quân sao?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu.
“Nhắc tới chuyện này, ta có chuyện phải nói với người, ban ngày cổng thành đóng chặt, cấm quân gác cổng cũng đổi thành lính không phải người nhà họ Tần, lúc chiều Tần Trấn chạy một vòng ngoài thành cũng không vào được.”
“Tại sao lại như vậy?” Cửu công chúa nghe vậy, sắc mặt thay đổi, quay đầu hô: “Tần Trấn!”
“Có!”
Tần Trấn nhanh chóng chạy tới.
“Lập tức liên lạc với Cục tình báo, ta muốn biết kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Nói tới chính sự, thái độ của Cửu công chúa lập tức thay đổi.
“Rõ!”
Tần Trấn trả lời một tiếng, dẫn hai thuộc hạ chạy ra ngoài.
“Tiên sinh, ta muốn mượn nhân viên hộ tống ở kinh thành dùng một chút...”
Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi.
Xảy ra chuyện như tối hôm nay, cô ấy phát hiện rằng người mình có thể tin tưởng nhất chỉ có thể là Kim Phi và nhân viên hộ tống dưới trướng y.
“Đại Lưu, sai người tới tiêu cục, bảo tất cả mọi người tới đây!”
Kim Phi quay đầu căn dặn Đại Lưu.
“Đây là lệnh bài của ta, các ngươi cầm lấy, nếu trên đường có người cản trở, giết không luận tội!”
Cửu công chúa lấy một miếng ngọc đưa cho Đại Lưu.
“Rõ!” Đại Lưu nhận lấy lệnh bài rồi rời đi.
“Tiên sinh, vào nhà chờ đi.”
Cửu công chúa lại khôi phục lại nụ cười thường ngày: “Mấy ngày trước Liêu Ấn đưa cho ta một ít trà mới, tiên sinh nếm thử xem.”
“Chuyện tới nước này rồi, người còn có tâm trạng uống trà sao?”
Kim Phi kinh ngạc nhìn Cửu công chúa.
“Những việc nên giao phó đã giao xong rồi, nhân viên hộ tống chưa tới cũng không thể tới hoàng cung, chúng ta chỉ có thể chờ, có sốt ruột cũng vô ích, không bằng ngồi xuống uống trà.”
“Được thôi.”
Kim Phi gật đầu, theo Cửu công chúa vào nhà chính.
Ở trên bàn trong gian nhà chính có một lò đất nung màu đỏ, Cửu công chúa không nhờ Thấm Nhi và Châu Nhi hỗ trợ mà tự mình đặt ấm trà lên lò, cầm hộp sắt và kẹp gỗ nhỏ bên cạnh thành thục hâm nóng tách trà và rót trà vào.
“Trước đây chưa từng nghe nói người còn biết pha trà đấy?”
Kim Phi không biết pha trà, nhưng động tác uyển chuyển của Cửu công chúa khiến y cảm thấy rất quyến rũ.
“Đây là lễ nghi trong cung đình mà tất cả các công chúa đều phải học.”
Cửu công chúa rót một tách trà đưa cho Kim Phi: “Đây là trà mới ra năm nay của Thân Châu, mời tiên sinh nếm thử.”
Thân Châu ở bờ nam sông Hoài, từ xa xưa đã sản xuất ra nhiều trà ngon, kiếp trước Kim Phi cũng từng uống mấy lần.
Nhưng lần này nâng tách trà lên lại phát hiện ra điểm khác biệt.
Kim Phi không hiểu về màu sắc, nhưng mùi hương tỏa ra lại thoang thoảng lạ thường.
“Vũ Dương, trà này của người rất ngon, trước đây ta đã uống vài lần rồi, nhưng đây là loại thơm nhất.”
Kim Phi cầm tách trà đưa lên mũi.
“Đó là điều đương nhiên, đây chính là cống phẩm Thân Châu đưa tới, người bình thường muốn uống cũng không được.”
Cửu công chúa cười nói.
Thân Châu cách kinh thành không quá xa, trà mới hằng năm lúc nào cũng sẽ tiến cống cho hoàng thất.
Lá trà được tiến công được nhiên là tinh phẩm trong số các tinh phẩm, hoàng tử, công chúa và các đại thần trong triều đình cũng rất vinh dự khi có được trà làm cống phẩm.
“Thảo nào lại ngon như vậy, thì ra là cống phẩm.”
Kim Phi bừng tỉnh: “Trên đường tới đây ta còn lo người ở kinh thành sống không được tốt đấy, kết quả ngay cả cống phẩm mà người cũng được uống.”
“Không hề, sống không hề tốt chút nào.” Cửu công chúa đột nhiên nắm tay Kim Phi, đôi mắt long lanh chớp chớp, nũng nịu nói: “Vũ Dương ngày đêm nhớ nhung tiên sinh...”
“Khụ khụ!”
Kim Phi bị sự thay đổi của Cửu công chúa đánh cho trở tay không kịp.
Vừa nãy cô ấy còn đang nghiêm túc, nói trở mặt là trở mặt ngay được sao?
Cửu công chúa nhìn bộ dạng ấm ức của Kim Phi, che miệng cười.
Coi như là cô ấy đã nắm trúng điểm yếu của Kim Phi rồi.
Đang định nhân dịp trêu đùa Kim Phi vài câu thì lại thấy Tần Trấn dẫn người lao vào sân.
Cửu công chúa buông tay Kim Phi ra, đứng dậy ra khỏi gian nhà chính.
Kim Phi ở phía sau nghiến răng, rồi cũng theo ra ngoài.
“Tần đô thống, có tin gì không?” Cửu công chúa hỏi.
“Điện hạ, Kim tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sắc mặt Tần Trấn tái mét: “Cha ta bị người ta ám sát, hôn mê bất tỉnh, cấm quân bị Trần Tân Bình và Phùng Tứ Thành khống chế rồi, bọn họ không chỉ canh giữ cổng thành, mà còn phong tỏa cả hoàng cung!”
“Cái gì?”
Dù Cửu công chúa đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị tin này làm cho kinh hãi.
Cấm quân chưa được điều động, cô ấy cũng biết trong thành đã xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cả hoàng cung đã bị người ta phong tỏa!
“Có tin gì của phụ hoàng không? Phụ hoàng thế nào rồi?”
Cửu công chúa vội vàng hỏi.
“Không biết, hoàng thành đã bị người của Trần Tân Bình và Phùng Tứ Thành bao vây, Cục tình báo cũng không hỏi được tin gì.”
Tấn Trần nói: “Nhưng trước khi phong tỏa hoàng thành có người đã thấy Thái tử dẫn người của sáu đội quân Đông Cung vào hoàng thành.”
“Sáu đội quân Đông Cung không phải nằm trong tay Tần Chung sao, ngươi phái người đi hỏi hắn xem!” Cửu công chúa nói.
“Nhị đệ... Nhị đệ đã chết rồi...” Tần Trấn nghiến răng nói: “Cục tình báo nói, nhị đệ bị treo ở cột ngoài Đông Cung.”
“Trần Trạch Hựu đang muốn tạo phản sao?”
Ngay cả người kiên định như Cửu công chúa, lúc này cũng không khỏi run lên.
Không biết là đang tức hay sợ nữa.
Hoàng đế sắp xếp nhị ca của Tần Minh là Tần Chung tới đảm nhiệm sáu đội quân Đông Cung, cũng là để giám sát Thái tử ở một mức độ nhất định.
Thái tử cũng đã biết điều này, cho nên lúc Tần Chung vừa mới tới Đông Cung thường xuyên bị Thái tử gây khó dễ.
Cũng may Tần Chung linh hoạt hơn đại ca và tam đệ nhiều, làm cho Thái tử vui vẻ, từ đây hai người có thể nói là như hình với bóng.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, sau khi Thái tử kế vị, Tần Chung nhất định sẽ được trọng dụng.
Ai ngờ, giờ lại bị treo cổ chết...
Tần Bành bị ám sát, Tần Chung bị giết hại.
Hai trong tứ trụ của nhà họ Tần trong chốc lát đã ngã xuống.
Dù Tần Trấn vẫn còn sống, nhưng anh ta lại không liên lạc được với quân giáp đỏ, có thể nói là tướng không binh.
Thuộc hạ của Tần Minh chỉ còn lại mấy thị vệ, càng không thể nào trông cậy được.
“Phụ hoàng nhất định không thể xảy ra chuyện!” Cửu công chúa kéo Kim Phi lại, cầu khẩn nói: “Tiên sinh, giúp ta một tay, ta muốn vào cung!”
“Đừng sốt ruột!” Kim Phi cũng nhận thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, an ủi Cửu công chúa một tiếng, nghiêng đầu hô: “Đại Lưu, bắn pháo hiệu số ba, gọi Lão Ưng tới đây!”
Chương 715: Oan gia ngõ hẹp
Khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn có màu đen tuyền, bếp lò cũng được che bằng rèm nên ban đêm rất khó phát hiện.
Đến hiện tại, người biết đến khinh khí cầu vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát được.
Nhưng nếu sử dụng khinh khí cầu đi vào hoàng cung, rất có khả năng khinh khí cầu sẽ bị lộ.
Nhưng Kim Phi vẫn không do dự.
Cửu công chúa nói không sai, Hoàng đế không thể có chuyện gì được, nếu không Đại Khang sẽ loạn mất.
Kim Phi nghĩ hậu quả này còn nghiêm trọng hơn khinh khí cầu bị lộ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn việc đối phó với Đông Man.
Người Đông Man đến thì đánh đi là được, nhưng cả Đại Khang là loạn lạc thì lúc đó chắc chắn dân chúng sẽ lầm than.
Hoàng cung đã bị cấm quân và người của Thái tử bao vây, muốn vào hoàng cung, cách tốt nhất là đi khinh khí cầu.
Vụt!
Pháo hoa màu trắng tỏa ra trong không trung.
Ngoài thành, Lão Ưng vừa bước xuống từ khinh khí cầu.
Nhìn thấy pháo hoa, anh ta vội nói: “Lão Tam, ngươi mau thu dọn, Lão Lưu, chúng ta về phía nam”.
Khinh khí cầu vốn dĩ không có động lực, chỉ có bay theo gió.
Hôm nay là gió nam, mấy người Lão Ưng bay từ nam thành, chỉ có thể đáp xuống từ phía bắc.
Nếu muốn vào thành nữa thì chỉ có thể quay lại phía nam của thành lần nữa.
Căn cứ tiêu cục Trấn Viễn ở ngoài hai con đường trong thành, các nhân viên hộ tống đã tập hợp xong.
Kinh thành là một trong các điểm quan trọng của tiêu cục, bình thường nhân viên hộ tống ở đây cũng nhiều, sau khi Thiết Chùy đi, anh ta cũng dẫn theo một tiểu đoàn trưởng tên Tào Đông.
Sau khi Kim Phi chế tạo pháo hoa, cũng chưa từng đốt pháo hoa ở kinh thành, tiểu đoàn trưởng không biết pháo hoa là gì nên vội vàng gọi các nhân viên hộ tống Đại Lưu cử đến để truyền tin đến.
“Lão An, đây là gì thế?”, tiểu đội trưởng chỉ lên trời hỏi.
“Ta cũng không biết nữa”.
Pháo hoa này là tín hiệu mà Kim Phi và Lão Ưng đã quy ước, các nhân viên hộ tống truyền tin cũng mặt đầy vẻ hoang mang.
“Có phải tiên sinh đang ở chỗ đó không?”, tiểu đội trưởng lại hỏi.
“Đúng thế”, các nhân viên hộ tống truyền tin vội gật đầu.
“Vậy được, cho dù là gì, trước tiên cứ tập hợp với tiên sinh, đảm bảo an toàn cho tiên sinh mới là quan trọng nhất”.
Tiểu đội trưởng nói: “Hàng một ở lại canh gác, những người khác lập tức đi theo ta”.
Kinh thành được kiểm soát rất nghiêm ngặt, hắc đao mang vào thành chỉ được bán đấu giá, mỗi thanh đao đều phải đăng ký, nhân viên hộ tống không được phép đeo khi ra đường.
Nhưng lúc này tiểu đội trưởng đã không còn quan tâm đến quy định nữa, ra lệnh chia tất cả hắc đao trong kho xuống.
Thật ra khi Thiết Chùy còn ở kinh thành, cũng đã từng suy xét đến vấn đề này, thế nên ngoài hắc đao ra, trong tiêu cục còn chuẩn bị rất nhiều nắp nồi và cọc tre.
Áo giáp binh khí không cho đem vào thành, nắp nồi và cọc tre đều là các vật phẩm thiết yếu, đem vào thành rất tiện.
Lúc này các nhân viên hộ tống không được chia hắc đao đều cầm nắp nồi và cọc tre.
Nắp nồi của thương hội Kim Xuyên đều được làm bằng gỗ dày chắc chắn, to bằng một người, cầm lên có thể dùng làm tấm khiên.
Còn cọc tre khi mài sắc sẽ trở thành thanh giáo dài, các nhân viên hộ tống đều đã quá quen thuộc với nó.
Được tiểu đội trưởng dẫn dắt, hàng trăm nhân viên hộ tống lao ra khỏi tiêu cục.
Kết quả vừa đi được hơn một trăm mét đã gặp phải một đội cấm quân trên con phố dài.
“Đứng lại”.
Đội trưởng cấm quân lạnh lùng nói: “Lúc này là giới nghiêm vào ban đêm, quay về cho ta”.
“Quân gia, Cửu công chúa điện hạ gặp thích khách, ra lệnh cho bọn ta đến hộ giá, đây là lệnh bài của điện hạ”.
Nhân viên hộ tống đưa tin vội lấy lệnh bài của Cửu công chúa ra đưa cho đối phương xem.
Nhưng đội trưởng đội cấm quân hoàn toàn không để ý: “Công chúa điện hạ gặp thích khách là chuyện của cấm quân ta, không liên quan đến tiêu cục các ngươi. Hơn nữa, công chúa điện hạ không có quyền vi phạm giờ giới nghiêm, tụ tập gây rối vào đêm khuya. Ta nói lại lần nữa, mau về đi, nếu không ta có thể chém các ngươi theo luật đấy”.
“Quân gia, điện hạ không có quyền vi phạm giờ giới nghiêm, vậy người này thì sao?”
Nhân viên hộ tống đưa tin lại lấy một lệnh bài từ trong ngực ra: “Nhìn rõ rồi chứ, đây là Ngư Long Phù mà bệ hạ ban cho”.
“Ngư Long Phù?”
Thấy thế đồng tử đội trưởng đội cấm quân co rụt lại.
Hắn là đội trưởng đội cấm quân, sao có thể không nhận ra Ngư Long Phù được?
Chỉ là hắn không nghĩ ra sao trong tay nhân viên hộ tống lại có Ngư Long Phù.
Xét về mức độ nào đó, Ngư Long Phù có tính đại diện cho Hoàng đế hơn cả kim bài được ban.
Dù sao kim bài cũng không thể điều động quân đội, nhưng Ngư Long Phù thì có thể.
Thời đại phong kiến, quyền uy của hoàng thất đã ăn sâu vào lòng dân, càng đừng nói đến việc cấm quân luôn thấm nhuần tư tưởng trung quân.
Nhìn thấy Ngư Long Phù, đội trưởng đội cấm quân lập tức có ý nghĩ muốn nhường đường.
Nhưng ngay sau đó hắn lại đánh tan suy nghĩ này.
Vì trước khi xuất phát, cấp trên đã dặn đi dặn lại, nhiệm vụ tối nay của hắn là canh chừng tiêu cục Trấn Viễn, cho dù thế nào cũng không thể để tiêu cục rời khỏi cứ điểm.
Để khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, cấp trên còn bảo tiểu thiếp trong nhà đưa tiểu thiếp cả nhà hắn đi.
Gọi một cách hoa mỹ là đi ngắm hoa nhưng đội trưởng đội cấm quân biết đó là bắt người nhà của hắn để đe dọa hắn.
Nếu hôm nay hắn không hoàn thành nhiệm vụ, kết cục của người nhà chắc chắn rất thê thảm.
Nghĩ đến đây, đội trưởng đội cấm quân nói: “Nói lung tung gì đó, Ngư Long Phù là vật mang theo bên người của bệ hạ, ta chưa từng nghe nói bệ hạ ban tặng cho ai cả, miếng này của ngươi chắc chắn là giả”.
“Thật hay giả? Ngươi vào cung hỏi thử xem chẳng phải là biết được rồi sao?”
Nhân viên hộ tống nói.
“Các ngươi đợi ở đây, bây giờ ta sẽ phái người đi xác minh. Trước khi có kết quả xác minh, các ngươi phải quay về tiêu cục Trấn Viễn”.
Sự xuất hiện của Ngư Long Phù là điều mà đội trưởng đội cấm quân và cấp trên của hắn không ngờ tới, vì kế hoạch hiện tại, hắn chỉ có thể dùng chiêu kéo dài thời gian, tạm thời kéo nhân viên hộ tống ở đây, sau đó phái người đi hỏi cấp trên để xin chỉ thị.
Nhưng nhân viên hộ tống lo lắng cho Kim Phi, nào chịu ngoan ngoãn đợi ở đây?
“To gan, Ngư Long Phù đại diện cho bệ hạ, ai dám ngăn cản bọn ta thì là làm phản”.
Nhân viên hộ tống chụp mũ cho tên đội trưởng đội cấm quân: “Mau tránh đường cho ta, nếu không sẽ giết không cần luận tội”.
“Giết không cần luận tội!”
Hàng trăm nhân viên hộ tống ở phía sau anh ta đồng thanh hô.
Đội trưởng đội cấm quân ở đối diện giật mình.
Nhưng nghĩ đến người nhà mình còn trong tay cấp trên, chỉ đành miễn cưỡng tiếp tục: “Không được, phải đợi bọn ta xác minh xong mới có thể cho các ngươi đi”.
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu”.
Tiểu đoàn trưởng Tào Đông biết đội trưởng đội cấm quân muốn kéo dài thời gian thì càng thêm bất an, bèn ra lệnh.
Soạt!
Tất cả nhân viên hộ tống cùng tấm khiên và vũ khí trong tay lên muốn tấn công.
“Ta cảnh cáo các ngươi lần cuối, quay về cho ta”.
Đội trưởng đội cấm quân nghiêm giọng nói.
Nhưng tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống mặc kệ hắn, ra lệnh: “Tấn công, kẻ nào ngăn cản, giết không tha”.
Soạt soạt soạt!
Các nhân viên hộ tống giơ khiên ở trước, đao ở giữa, giáo dài ở phía sau, sải bước đi về phía cấm quân.
Tiếng bước chân chỉnh tề mà trầm thấp, như thể đang đạp vào tim cấm quân, không ít cấm quân đều bị khí thế của các nhân viên hộ tống làm cho hoảng sợ.
Nghĩ đến chiến tích ở dốc Đại Mãng của nhân viên hộ tống, rất nhiều cấm quân nhìn đội trưởng bằng ánh mắt cầu xin, mong đội trưởng có thể ra lệnh rút lui.
Nhưng trái ngược lại, đội trưởng đội cấm quân cắn răng rút đao ra, lạnh lùng nói: “Đánh”.
Dù sao cấm quân cũng là quân đội tinh nhuệ nhất ở Đại Khang, mặc dù có ít kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng kỷ luật quân tốt hơn binh lính ẻo lả dưới quyền các tướng lĩnh cậu ấm.
Nghe đội trưởng ra lệnh, họ lập tức rút vũ khí ra.
Hai bên đường đều là nhà, người dân trong nhà đều trốn phía sau cửa sổ lén nhìn ra ngoài.
Hai đội quân lao vào đánh nhau quyết liệt dưới ánh nhìn chăm chú của người dân.
"Không thể nóng vội, không thể nóng vội!"
Kim Phi biết lúc này mình càng không thể sốt ruột, y hít sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại, hỏi: "Đối phương là ai?"
“Không biết, tin tức Cục tình báo nói bọn họ đều che mặt, mặc đồ đen, cho nên nhìn không biết ai là ai." Tần Trấn lắc đầu.
"Bây giờ tình hình bên Vũ Dương thế nào rồi?" Kim Phi hỏi lại lần nữa: "Bọn họ có bao nhiêu người? Có bao nhiêu người đang bảo vệ Vũ Dương?"
“Vì để bảo vệ hoàng cung, sau khi đưa điện hạ về đến kinh thành, ta đã điều đi một nửa nhân số rồi, chỉ để lại 40 người bảo vệ, hiển nhiên bên kia cũng có chuẩn bị mới đến, chừng mấy trăm người mà còn có không ít cao thủ!"
"Đều là cao thủ sao?" Kim Phi giật mình, vô thức nhìn qua Bắc Thiên Tầm: "Mấy trăm cao thủ giống như cô ấy sao?"
"Đương nhiên là không phải, mà là sức chiến đấu không hề kém gì quân tinh nhuệ của quân giáp đỏ." Tần Trấn giải thích.
Kim Phi nghe anh ta nói vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có mấy trăm cao thủ như Bắc Thiên Tầm ra tay thì y cũng không cần phải phí công làm gì nữa, vì không chừng lúc này thi thể của Cửu công chúa cũng đã lạnh rồi.
"Tần đô thống, ngài có thể đưa người vào thành được không?" Kim Phi hỏi.
"Không thể, nếu không thì ta đã vào thành từ lâu rồi?"
"Các ngài không thể đặt giỏ treo xuống dưới kéo người vào sao?"
Kim Phi hỏi: "Ông cụ nhà ngài là thống lĩnh của cấm quân, còn ngài là chỉ huy của quân giáp đỏ, không lẽ trong cấm quân không có thân tín nào sao? Người của Phùng Liên Siêu gác cửa thành này, thì chúng ta đổi cửa thành khác!”
“Buổi chiều, ta đã cưỡi ngựa dạo một vòng qua mấy cái cửa thành, tất cả thủ thành đều đã đổi thành người của gia tộc khác.” Tần Trấn bất lực nói.
"Ta..." Kim Phi cũng không biết nên nói gì.
Nhân viên hộ tống đang trên đường mang theo chiếc nỏ hạng nặng và những đồ vật linh tinh, nhưng ba người Tần Trấn lại không mang theo thứ gì, mà tới giữa trưa mới đến cửa thành.
Kim Phi còn tưởng là bọn họ cứ ở gần đó để chờ mở cửa, hóa ra họ đã dạo quanh một vòng từ lâu rồi.
“Vậy làm sao truyền ra tin tức Cục tình báo?” Kim Phi hỏi.
“Ta đã sắp xếp người trong đội khác, rồi bọn họ nhân lúc không có ai để ý đã dùng đá ném tin tức xuống.”
Tần Trấn giải thích: “Nhưng nếu để giỏ treo sẽ quá ồn ào, không thể làm được.”
“Ta cũng phục thật đấy." Kim Phi không nhịn được mà phỉ nhổ, nhưng sau đó y liền ý thức được có gì đó không ổn: "Ông cụ nhà ngài là thống lĩnh cấm quân, nhưng bây giờ ngay cả tường thành cũng đã rơi vào tay người khác, hay là đã bị mất quyền lực rồi?"
"Buổi chiều ta cũng lo lắng chuyện này, nhưng lúc đó ta còn nghĩ ngày mai trở lại thành thì sẽ biết, ai ngờ ban đêm vậy mà lại có người dám bao vây phủ điện hạ ở kinh thành!”
Tần Trấn nói: "Nhất định trong kinh thành đã xảy ra chuyện, nên ta đến gặp tiên sinh, chỉ để hỏi xem ngài có cách nào để gửi tin tức vào thành không!"
Khi Kim Phi nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y là "Tên này có đến để lừa mình không, làm vậy để thăm dò tin tức của tiêu cục Trấn Viễn sao?"
Song suy nghĩ này ngay lập tức đã bị đè xuống.
Chuyện này có liên quan đến sự an toàn của Cửu công chúa, nên dù lời nói của Tần Trấn có phải là sự thật hay không, hay anh ta đến đây thăm dò tình báo, thì Kim Phi cũng không thể đặt cược được.
Nếu xong việc chứng minh rõ Tần Trấn lừa mình, thì y lại nghĩ cách chỉnh đốn anh ta là được.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu lại hô: “Đại Lưu, đi gọi Lạc Lan cô nương tới!”
“Ta tới đây!”
Lạc Lan vừa chạy vừa buộc tóc vừa chạy tới.
Cô ấy cũng tỉnh dậy khi có tiếng vó ngựa xuất hiện, nhưng nữ giới thì luôn mặc đồ chậm hơn nam giới.
Khi chạy tới, cô ấy đã tình cờ nghe thấy Kim Phi bảo Đại Lưu đi kêu mình.
"Lạc Lan, trong thành có người bao vây điện hạ. Bên cô có cách nào đưa tin tức vào trong thành không?" Kim Phi hỏi.
“Công chúa bị bao vây ở kinh thành ư?”
Lạc Lan cũng bị tin tức này làm cho chấn động, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu nói: “Ban ngày có thể thả bồ câu đưa tin, nhưng ban đêm thì không được, bởi vì ban đêm bồ câu không bay được.”
Chim bồ câu có bệnh quáng gà, tức là đêm đến thì không còn thấy gì, nên không thể bay vào ban đêm.
Thậm chí ban đêm bắt bồ câu cũng không cần dùng lưới, chỉ cần cẩn thận bước tới và đè chúng lại.
“Ngoại trừ bồ câu đưa thư, thì còn có cách nào khác không?” Kim Phi hỏi.
"Không có," Lạc Lan lắc đầu rồi hỏi: "Đúng rồi, tiên sinh, không phải điện hạ mang theo mũi tên lệnh sao? Đường Trung Long cũng không xa tiêu cục chúng ta bao nhiêu, chỉ cần cô ấy phóng mũi tên lệnh, chắc chắn các huynh đệ trong tiêu cục sẽ nghe thấy!"
"Đúng rồi, mũi tên lệnh!" Cuối cùng Kim Phi cũng nhớ tới thứ này.
"Khụ khụ!" Tần Trấn ho khan một chút, vẻ mặt lúng túng nói: "Trước đó điện hạ dùng mũi tên lệnh làm lộ vị trí, nên ta đã thu hết mũi tên lệnh của cô ấy rồi..."
"Ngài cũng thật là!”
Kim Phi tức giận đến nỗi muốn mắng người.
Cố nén sự lo lắng trong lòng, Kim Phi quay người lại hét lớn: “Đại Lưu, Lão Ưng tới chưa?”
“Dạ đã tới!”
Đại Lưu dẫn Lão Ưng chạy tới.
“Lão Ưng, chuẩn bị khinh khí cầu, chúng ta vào thành!” Kim Phi vội vàng nói: “Đại Lưu, ngươi sắp xếp hai trung đội, mang theo một đơn vị lựu đạn, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra!”
“Dạ!”
Đại Lưu và Lão Ưng xoay người chạy đi.
"Tiên sinh, ngài có cách vào thành sao?" Tần Trấn tò mò hỏi: "Khinh khí cầu là cái gì?"
Kim Phi liếc xéo anh ta, cũng không trả lời.
Tần Trấn cũng nhận ra mình có phần đường đột, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Có thể dẫn ta đi cùng được không? Ta trở về có thể nhờ phụ thân ta điều động Ngự Lâm Quân đến hỗ trợ các ngài, ta cũng có thể chỉ huy Cục tình báo điều tra xem chuyện gì đã xảy ra."
Kim Phi im lặng một lúc, gật đầu nói: "Có thể dẫn ngài đi, nhưng Tần đô thống phải thề với tổ tiên nhà họ Tần, bất kể hôm nay nhìn thấy gì thì cũng không bao giờ nói cho ai biết nếu không có sự cho phép của ta, kể cả cha ngài hay bệ hạ cũng không được nói một lời, Tần đô thống có thể làm được không?”
Tần Trấn nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn giơ tay phải lên: “Ta Tần Trấn nhân danh tổ tiên nhà họ Tần thề, đêm nay dù có nhìn thấy cái gì thì ta cũng sẽ không tiết lộ một lời với bất kỳ ai!”
Lúc này Kim Phi mới yên tâm.
Đối với một gia tộc cổ xưa quyền quý như nhà họ Tần mà nói, cái quan trọng nhất chính là danh tiếng, nếu đã lấy danh nghĩa tổ tiên ra thề thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Thật ra cho dù Tần Trấn biết chuyện khinh khí cầu thì Kim Phi cũng chịu.
Bây giờ y muốn vào thành thì phải đi khinh khí cầu.
Ở ngoài thành còn có thể tránh sự chú ý của người khác nhưng khi vào thành rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người để ý tới.
Bắt Tần Trấn thề chỉ là để trong lòng Kim Phi còn ôm tia hy vọng thôi.
Nhỡ đâu khi vào thành người khác không nhìn thấy thì sao?
"Lạc Lan, cô ở lại đây chờ tin tức," Kim Phi dặn dò: "Thiên Tầm, cô ở lại đây bảo vệ Lạc Lan cô nương."
“Rõ!” Lạc Lan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Bắc Thiên Tầm lại lắc đầu nói: “Ta muốn vào thành với ngài.”
“Cô có chắc không?”
Trong kinh thành ngọa hổ tàng long, mà thật ra Kim Phi cũng muốn cho Bắc Thiên Tầm vào thành với mình.
Nhưng nhớ đến Bắc Thiên Tầm đi khinh khí cầu, bắp đùi của Kim Phi lại cảm thấy đau âm ỉ.
Lần trước ở núi Ngọc Lũy, suýt chút nữa Bắc Thiên Tầm đã bẻ gãy chân y.
"Chắc!" Bắc Thiên Tầm liếc mắt nhìn Kim Phi một cái: "Yên tâm, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì, ta sẽ coi nó như một chiếc xe ngựa, như thế thì sẽ không có chuyện gì.”
"Được rồi.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
"Tiên sinh, Lão Ưng nói ở đây nhiều người quá, không thích hợp để thả khinh khí cầu, nên bảo ta nói với ngài đi ra nơi nào xa hơn một chút.”
Đại Lưu chạy tới nói.
Không chỉ riêng họ ở ngoài thành mà còn có không ít người dân.
Người dân sợ gặp phải thổ phỉ, nên ban đêm đều tụ tập quanh doanh trại của Kim Phi.
Nếu thắp một khinh khí cầu ở đây thì sẽ bị lộ hết.
"Đi, nghe theo Lão Ưng."
Chương 712: Khỉ mọc răng?
Trên đường lớn ở kinh thành, trong một căn nhà phía sau cửa hàng của nhà họ Lưu, tiếng chém giết vang rung trời, ánh lửa bùng lên bốn phía!
Thấm Nhi và Châu Nhi mỗi người cầm một thanh hắc đao, đứng ở cửa chính của gian nhà dàn trận chờ đợi.
Cửu công chúa ngồi trên ghế đẩu trong gian nhà chính, tay cầm nỏ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Lúc còn ở Xuyên Thục, Cửu công chúa cũng biết giết nhiều quyền quý như vậy, khi trở lại chắc chắn sẽ không được yên thân.
Nhưng cô ấy có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ đối phương lại dám ra tay trong kinh thành.
Từ nãy đến giờ, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân vẫn không xuất hiện, nghĩa là cấm quân chắc chắn đã bị chặn lại.
"Chẳng lẽ người Đông Man bắt đầu tấn công thành rồi?"
Cửu công chúa lặng lẽ suy đoán.
Trừ nguyên nhân này ra, cô ấy quả thật không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Ầm!
Cửu công chúa đang phân tích tình hình, đột nhiên nghe thấy trong sân truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Cô ấy quay đầu nhìn sang, phát hiện bên kia có một vách tường đã bị sập.
Một đám người mặc đồ đen đeo mặt nạ tràn vào qua cái lỗ.
"Mau, chặn lại!"
Liêu Ấn dẫn năm người lính giáp đỏ lao tới.
Hôm nay anh ta vốn dĩ phải đi trấn thủ hoàng cung, nhưng trước khi Tần Trấn ra khỏi thành sợ Cửu công chúa xảy ra chuyện, nên để anh ta ở lại, dẫn nửa số người kia đi.
Lúc ấy trong lòng Liêu Ấn còn cảm thấy Tần Trấn chuyện bé xé ra to, ai ngờ buổi tối thật sự có người dám tới vây đánh.
Cho dù là trang bị hay tuyển chọn binh lính có nghiêm khắc tới mức nào, quân giáp đỏ bảo vệ hoàng thành đều có thể coi là tinh nhuệ.
Bản lĩnh Liêu Ấn lợi hại như vậy, trong quân giáp đỏ cũng chỉ có thể làm một giáo úy.
Nhưng quân giáp đỏ cũng có nhược điểm là kinh nghiệm thực chiến quá ít.
Dẫu sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ hoàng thành, cần bọn họ ra tay, vậy thì chứng tỏ địch nhân đã công phá kinh thành, bao vây hoàng cung.
Nếu thật sự đến mức đó, sự diệt vong của Đại Khang về cơ bản đã không còn xa.
Thế nên đội quân giáp đỏ từ khi thành lập tới nay, gần như không có cơ hội ra tay.
Thường ngày khi huấn luyện, năng lực cá nhân của binh lính quân giáp đỏ thực sự mạnh hơn hẳn những binh lính quân đội khác, nhưng khi gặp phải những người mặc đồ đen vừa ra trận đã liều mạng, quân giáp đỏ rõ ràng hơi luống cuống tay chân.
Hơn nữa từ cái lỗ có hơn hai mươi người mặc đồ đen tràn vào, mà Liêu Ấn chỉ dẫn theo năm binh lính của quân giáp đỏ chặn lại, số lượng hai bên chênh lệch gấp mấy lần, nếu như không phải nhờ Liêu Ấn liều mạng, e là đã không ngăn được.
Nhưng Liêu Ấn dù sao chỉ có một mình, anh ta có thể ngăn bao lâu?
Thấy người mặc đồ đen tràn vào qua cái lỗ càng lúc càng nhiều, một người trong quân giáp đỏ của Liêu Ấn cũng đã chết trận, Cửu công chúa hét về phía cửa: "Thấm Nhi, Châu Nhi, các ngươi đi giúp Liêu Ấn đi!"
"Ta đi giúp Liêu Ấn là đủ rồi, Châu Nhi, ngươi ở lại bảo vệ điện hạ!"
Thấm Nhi nói một câu, rồi xách hắc đao chạy ra ngoài.
Lúc này năm người lính quân giáp đỏ bên cạnh Liêu Ấn đã có hai người chết trận, ba người còn lại cũng tự lo thân mình còn không xong, lúc nào cũng có thể bị loạn đao chém chết.
Mặc dù Liêu Ấn võ nghệ cao cường, nhưng hai tay không thể đánh lại bốn tay, vừa mới đánh lui hai người mặc đồ đen phía trước, hai bên trái phải và sau lưng lại tới thêm một đám nữa.
Thanh đao trong tay Liêu Ấn được vung ra với một lực cực lớn, đẩy người mặc đồ đen hai bên trái phải ra, nhưng sau lưng đã không còn kịp nữa.
Thật may có Thấm Nhi kịp thời chạy tới, giúp anh ta đánh lui kẻ địch sau lưng.
Thân thủ của Thấm Nhi mặc dù không bằng Liêu Ấn và Tần Trấn, nhưng vẫn mạnh hơn hẳn quân giáp đỏ bình thường và người mặc đồ đen.
Cộng thêm sự trợ giúp của ba người quân giáp đỏ, năm người cuối cùng cũng miễn cưỡng chặn được lỗ hổng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, biện pháp này không có tác dụng lâu dài.
Ngoài vách tường, nhóm người mặc đồ đen đang khiêng những cây gỗ đập vào những nơi khác.
Tường của căn nhà này chỉ là tường bình thường, vốn không ngăn được người mặc đồ đen đánh sập.
"Nếu mũi tên lệnh vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy!"
Cửu công chúa không biết làm sao đành than thở.
Tiêu cục Trấn Viễn chỉ cách đây hai con phố, nếu như bắn tên lệnh lên, nhóm nhân viên hộ tống nhất định sẽ tới tiếp viện.
Đáng tiếc tên lệnh của cô ấy đều bị Tần Trấn mang đi rồi.
Cho dù những nhân viên hộ tống phát hiện nơi này đang đánh nhau, cũng không biết cô ấy ở chỗ này, đương nhiên sẽ không đến hỗ trợ.
Ầm!
Lại một vách tường bị đánh sập.
Tần Minh đang ở gần lập tức dẫn vài thị vệ đến chặn lại.
Bọn họ vốn đang bị Liêu Ấn trói lại, nhưng bây giờ có người tấn công vào phủ, Liêu Ấn thả bọn họ ra trước để kề vai tác chiến.
Đáng tiếc Tần Minh không có thân thủ tốt như Liêu Ấn hay Thấm Nhi, số lượng thị vệ cũng không nhiều bằng đám người mặc đồ đen, rất nhanh đã bị những người mặc đồ đen áp chế gắt gao.
"Châu Nhi, ngươi đi giúp Tần Minh đi!" Cửu công chúa nói.
"Điện hạ, ta đi giúp Tần đội trưởng thì người phải làm sao?" Châu Nhi hỏi.
"Để bọn chúng xông vào được thì chúng ta đều sẽ chết!" Cửu công chúa lạnh giọng nói: "Đi mau!"
Châu Nhi nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng bối rối.
Cô ấy biết, Cửu công chúa nói đúng, nếu để cho người mặc đồ đen xông vào, tất cả mọi người đều phải chết.
Nhưng nếu cô ấy đi, Cửu công chúa sẽ không có ai bảo vệ.
Cô ấy còn chưa nghĩ ra nên quyết định thế nào, bên trái lại có một vách tường bị đánh sập.
Hơn nữa lần này chỗ bị sập còn rộng hơn một trượng!
"Tất cả rút lui, phòng thủ gian nhà chính!"
Liêu Ấn thấy thật sự không trấn giữ được, giận dữ quát to.
Quân giáp đỏ và đội thị vệ do Tần Minh lãnh đạo rút lui cùng một lúc, tập hợp lại xung quanh gian nhà chính nơi Cửu công chúa đang ở.
Hàng trăm người mặc đồ đen tràn vào sân nhỏ từ nhiều lỗ hổng khác nhau, vây xung quanh quân giáp đỏ và đội thị vệ.
"Thật to gan, dám ra tay với quân giáp đỏ ở kinh thành!"
Liêu Ấn gằn giọng hét lên: "Bây giờ rút lui, không chừng còn giữ được một mạng, nếu vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, đợi đến khi cấm quân đến, chắc chắn sẽ giết hết chín dòng tộc nhà các ngươi!"
Nhưng người mặc đồ đen giống như bị điếc vậy, không có một người nào nhúc nhích.
"Họ Liêu kia, ngươi mới nên tỉnh lại đi, chúng ta dám đến thì đã không sợ bị giết chín đời!"
Một trong số những người mặc đồ đen hét lên: "Họ Liêu kia, nếu ngươi muốn sống thì mau giao Trần Văn Nhi ra rồi cút đi, ông đây không làm khó ngươi! Nếu không, các ngươi đều phải chôn cùng cô ta!"
"Ngươi biết điện hạ, cũng biết ta ư?" Sắc mặt của Liêu Ấn lập tức trở nên vô cùng khó coi: "Ngươi là ai?"
Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi nhìn Liêu Ấn thật kỹ.
Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là tới để ám sát Cửu công chúa, Liêu Ấn không thể nào không nhìn ra.
Nhưng anh ta còn hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian, hy vọng có thể kéo dài cho tới lúc cấm quân đến cứu viện.
Đáng tiếc là không chỉ Cửu công chúa nhìn thấu ý định của Liêu Ấn, thủ lĩnh của người mặc đồ đen cũng nhìn ra.
Hắn cười khẩy nói: "Họ Liêu kia, ngươi đừng nghĩ kéo dài được thời gian, cho dù ta đứng với ngươi tới khi trời sáng, cấm quân cũng sẽ không tới! Nghĩ xong chưa? Muốn chết hay sống?"
"Liêu giáo úy, đừng nghe hắn, cho dù ngài giao điện hạ ra, hắn cũng sẽ không tha cho ngài!"
Thấm Nhi sợ Liêu Ấn thật sự giao Cửu công chúa ra, vội vàng nói.
"Thấm Nhi, ngươi thật sự coi ta là đồ ngu sao?"
Liêu Ấn tức giận nói: "Đánh một trận với bọn chúng, cùng lắm thì chết thôi, còn giao điện hạ ra, cả nhà ta đều phải chết, bên nào nặng bên nào nhẹ, ta vẫn biết rõ!"
"Họ Liêu kia, cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không biết quý trọng!"
Thủ lĩnh của người mặc đồ đen cười nhếch mép nói: "Ra tay đi, bắt sống Trần Văn Nhi, những kẻ khác giết chết hết!"
"Các huynh đệ, liều mạng với chúng!"
Liêu Ấn vẫy giọt máu trên thanh đao, cắn răng gầm thét!
"Liều mạng!"
Quân giáp đỏ và đội thị vệ tất cả đều đã chuẩn bị tử chiến.
Cửu công chúa cũng nắm chặt nỏ.
Người mặc đồ đen đông quá, Cửu công chúa biết, hôm nay cô ấy khó mà thoát nạn.
"Giết!"
Theo tiếng ra lệnh của thủ lĩnh, mấy trăm người mặc đồ đen lập tức chạy về phía gian nhà chính.
Nhưng vào lúc này, trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng quát chói tai:
"Fireinthehole!"
Ngay sau đó là một loạt tiếng xé gió vang lên.
"Khỉ mọc răng hả?"
Liêu Ấn mang vẻ mặt đầy nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nhưng trên khuôn mặt của nhóm người Cửu công chúa, Thấm Nhi, Tần Minh lại lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, lập tức nâng cánh tay lên che mắt lại!
Chương 713: Từ trên trời giáng xuống
Đời trước khi Kim Phi còn đi học hai trò game CS và CF đang thịnh hành.
Mặc dù ngoài thời gian đi học y đều tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian để chơi, nhưng vì ở trong kí túc xá y vẫn vô cùng quen thuộc với hai trò này.
“Fireinthehole!” Là tiếng nhắc nhở của nhân vật khi ném lựu đạn, khi bạn cùng phòng chơi trò chơi, Kim Phi đã phải nghe không biết bao nhiêu lần.
Lúc ở làng Tây Hà, khi Kim Phi dạy Cửu công chúa và Thấm Nhi sử dụng lựu đạn và bom chớp sáng khi cao hứng Kim Phi cũng sẽ hô những lời này.
Sau trận đánh ở dốc Đại Mãng, lựu đạn và bom chớp sáng đã không còn là bí mật.
Nếu như hét lên: “Cẩn thận bom chớp sáng” những người áo đen cũng sẽ biết phải che mắt.
Cho nên khi Kim Phi ném bom chớp sáng đã hét lên như vậy để tránh bị những người áo đen phát hiện.
Biện pháp này quả nhiên hiệu quả, không chỉ những người áo đen mà cả quân giáp đỏ cũng trúng chiêu.
Nghe thấy tiếng động từ trên trời, trừ mấy người Cửu công chúa tất cả mọi người trong sân đều theo bản năng ngẩng đầu lên trời nhìn.
Sau đó một ánh sáng trắng loé lên, khiến mọi người không thấy được gì nữa.
“Nhanh nhanh nhanh!”
Lão Ưng ném một sợi dây xuống.
Cửu công chúa mở mắt ra, thấy nhân viên hộ tống kéo sợi dây từ trên trời xuống.
Nhìn theo sợi dây, hô hấp của Cửu công chúa đột nhiên chậm lại, hai mắt mở tròn xoe.
Trong sân có mấy chỗ đang cháy, ánh lửa chiếu rọi, Cửu công chúa thấy một “Căn nhà” khổng lồ bay trên không trung.
Không biết “Căn nhà” này lớn như thế nào, nhưng những phần nhìn thấy được đã đủ làm Cửu công chúa kinh ngạc không thôi!
Quá lớn!
Bên dưới “Nhà” là một giỏ treo, Kim Phi bám vào giỏ treo, vẫy tay về phía cô ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kim Phi hai mắt Cửu công chúa bỗng nhoè đi.
Những kẻ áo đen được yêu cầu phải bắt sống cô ấy, nhưng cô ấy không hề thấy vui, bởi vì cô ấy biết rõ, đối phương đã mạo hiểm phạm vào tội chu di cửu tộc để bắt cô ấy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Nếu bị bắt sống kết cục có khi còn thê thảm hơn so với bị giết.
Cho nên khi nãy Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lý để tự vẫn.
Nếu những kẻ áo đen xông lên, cô ấy sẽ giữ mũi tên cuối cùng trong cung nỏ cho mình.
Nhưng khi thấy Kim Phi lòng cô ấy bỗng thấy thả lỏng.
Cô ấy biết, cô ấy sẽ không chết!
“Thấm Nhi, Châu Nhi, đội trưởng Tần, đừng ngẩn người nữa, mau tấn công đi!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Giữ lại mấy tên cầm đầu, còn lại giết hết!”
Thấm Nhi, Châu Nhi, Tần Minh đều đang bị khinh khí cầu làm cho ngơ ngác, nghe mệnh lệnh của Cửu công chúa mới tỉnh táo lại, cầm hắc đao xông vào đám người áo đen.
Chờ Lão Ưng hạ khinh khí cầu xuống cách mặt đất chừng một trượng, Kim Phi mới nhảy xuống.
Cửu công chúa xách váy đi vòng qua chiến trường, chạy đến trước mặt Kim Phi.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên hộ tống và thị vệ, Cửu công chúa cố gắng kiềm chế để không nhào vào ngực Kim Phi, rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ: “Tiên sinh…”
“Có sao không?”
Kim Phi nắm vai Cửu công chúa, xoay cô ấy một vòng.
Sau khi xác nhận Cửu công chúa không bị thương, y vỗ đầu cô ấy một cái: “Về kinh thành cũng không nói với ta một tiếng, chờ xong chuyện này ta sẽ tính sổ với người!”
Cửu công chúa luôn luôn trầm ổn, lúc này lại như một tiểu cô nương rụt cổ, chột dạ lè lưỡi một cái.
Sau đó cô ấy đổi chủ đề hỏi: “Tiên sinh ngôi nhà bay kia là cái gì vậy?”
“Đấy không phải là nhà, nó là khinh khí cầu, bên trong trống không, đốt hơi nóng là có thể bay lên!”
Kim Phi giải thích.
“Có thể bay lên…”
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu, hô hấp trở nên nặng nề.
Trong chớp mắt, cô ấy hiểu ra rất nhiều chuyện.
Ban đầu khi Kim Phi đi Đông Hải, Cửu công chúa vô cùng lo lắng, một mực phái người đi hỏi thăm tin tức ở Đông Hải.
Trong đó có mấy tình báo nói, khi Kim Phi tiêu diệt thuỷ tặc ở Đông Hải đã sử dụng “Thiên hàng thần lôi”, chặn mọi đường rút lui của thuỷ tạc.
Lúc ấy Cửu công chúa không hiểu thiên hàng thần lôi nghĩa là gì.
Bây giờ cô ấy đã hiểu rõ.
Cũng biết tại sao Kim Phi và Nguỵ Đại Đồng lại có thể thăm dò địa hình ở đập Đô Giang nhanh như vậy.
Có thể bay trên trời, còn có ống nhòm, sao có thể không nhanh được?
Hơn nữa Cửu công chúa không chỉ nghĩ đến những việc này.
Trước đây khi biết Đông Man xâm lược, Cửu công chúa lo lắng không thôi.
Nhưng nhìn thấy chiến thuật vừa rồi của Kim Phi, mọi lo lắng trong lòng Cửu công chúa đều tan thành mây khói!
Sau khi Kim Phi xuống, Lão Ưng điều khiển khinh khí cầu bay lên cao.
Sau đó lại có một khinh khí cầu khác bay tới, Tần Trấn dẫn hai thủ hạ bắt chước những nhân viên hộ tống kéo sợi dây thừng xuống..
Nhìn thi thể của những kẻ áo đen nằm trên mặt đất cùng với dáng vẻ dửng dưng như thường của Kim Phi, trong lòng Tần Trấn như nổi lên một cơn sóng thần.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Kim Phi không coi bọn Đông Man ra gì.
Các nhân viên hộ tống ngồi trên nhà bay, từ trên trời ném lựu đạn và bom chớp sáng xuống, ai có thể chống đỡ được?
Kỵ binh dù hung hãn như thế nào cũng không biết bay, đến lúc đó chỉ có thể bị đánh bại!
Tần Trấn vốn định vào cung để bẩm báo Hoàng thượng nhưng giờ anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Có khinh khí cầu, đừng nói là ba mươi ngàn kỵ binh của Đông Man, cho dù thêm ba mươi ngàn quân nữa bọn họ cũng không sợ!
Không chỉ Tần Trấn mà cả Liêu Ấn và quân giáp đỏ bị làm chói mắt trước đó cũng khiếp sợ.
Sau khi bọn họ bị làm chói mắt, những tiếng kêu thảm thiết xung quanh vẫn không dừng lại.
Những kẻ áo đen chiếm ưu thế tuyệt đối, quân giáp đỏ đều cho rằng đó là tiếng kêu của người bên mình, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị giết.
Nhưng bọn họ không bị giết, đến khi bọn họ khôi phục thị lực, phát hiện xung quanh đều là thi thể của những kẻ áo đen, những kẻ còn sống đều đã bị thị vệ của Cửu công chúa trói lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liêu Ấn cảm thấy hình như đầu óc mình có vấn đề.
Vừa rồi anh ta chỉ không nhìn thấy gì trong một lát chứ đâu phải hôn mê bất tỉnh, thời gian anh ta bị lóa mắt còn không đủ để pha một ấm trà.
Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn Thấm Nhi đã giết hết mấy trăm người áo đen ư?
“Đô thống không phải ngài đã ra ngoài thành rồi sao? Ngài đến đây lúc nào vậy?”
Liêu Ấn thấy Tần Trấn vội chạy đến hỏi: “Những nhiên viên hộ tống này là ngài dẫn theo sao?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Tần Trấn đã thề, lại còn ở trước mặt Kim Phi anh ta không thể nói bất cứ điều gì.
Sau khi mắng Liêu Ấn, anh ta hỏi: “Những kẻ áo đen này có lai lịch thế nào?”
“Ta cũng không biết”, Liêu Ấn lắc đầu: “Không phải có kẻ bị bắt sống sao, để ta đi hỏi hắn!”
Nói xong anh ta giận giữ đi về phía mấy kẻ áo đen đã bị bắt.
Nhưng chưa kịp đến gần, đã thấy tên áo đen ngã xuống đất.
“Không ổn, trong miệng bọn chúng có ngậm sẵn thuốc độc!”
Liêu Ấn xông tới giữ được một tên áo đen chưa ngã xuống, dùng sức giữ cằm đối phương.
Nhưng vẫn chậm một bước, thuốc độc đã được nuốt xuống, tên áo đen trừng hai mắt giãy giụa hai giây rồi chết.
“Tại sao sau khi bắt được không kiểm tra luôn!”
Tần Trấn giơ chân đạp Tần Minh.
Tần Minh biết mình sai, cúi đầu không lên tiếng.
“Những kẻ này là tử sĩ, cho dù bắt được cũng chưa chắc có thể hỏi được gì.”
Trong lòng Cửu công chúa đã có suy đoán, khoát tay nói: “Hơn nữa tiên sinh đã từng nói, chim nhạn bay qua để lại tiếng, người đi qua lưu lại tên, bọn chúng không thể tự nhiên xuất hiện được, ngày mai đưa xác bọn chúng đến cổng chợ để người dân nhận dạng, bổn cung không tin không có ai nhận ra bọn chúng!”
Tần Trấn nghe vậy nhìn chằm chằm Cửu công chúa rồi quay đầu nhìn Kim Phi.
Anh ta biết trong thời gian tới kinh thành chắc chắn sẽ không được yên bình.
Chương 714: Biến cố ở kinh thành
“Vũ Dương, tiếp theo phải làm thế nào?” Kim Phi hỏi: “Ở lại đây hay tới tiêu cục?”
“Không tới tiêu cục, cũng không thể ở lại đây, tới hoàng cung!”
Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Ta phải vào cung hỏi cho rõ!”
“Người muốn làm gì?”
Kim Phi kéo Cửu công chúa sang một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng đế không phái người tới tiếp viện người, là do ông ấy không đúng, nhưng dù sao cũng là cha của người, bình tĩnh một chút, không cần phải đánh tới cửa.
Hơn nữa, cứ cho là phải đánh, người của chúng ta cũng không đủ, đợi ta xử lý người Đông Man xong rồi nói tiếp được không?”
Ở thời đại phong kiến, vị trí Hoàng đế rất quan trọng.
Mặc dù Kim Phi cảm thấy Trần Cát là hôn quân, nhưng nếu như ông ta đột nhiên chết đi, Đại Khang nhất định sẽ hỗn loạn.
“Tiên sinh, ngài nghĩ cái gì vậy?”
Công chúa lén nhéo Kim Phi một cái: “Nếu phụ hoàng muốn gây bất lợi cho ta thì sẽ không phái quân giáp đỏ tới bảo vệ ta, chẳng qua ta chỉ cảm thấy chuyện hôm nay không đúng, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân lại không hề tới tiếp viện, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!”
“Người cảm thấy cha của người...” Kim Phi phát hiện tay của Cửu công chúa lại duỗi tới bên hông mình, vội vàng sửa lời: “Người cảm thấy bệ hạ đã mất quyền kiểm soát cấm quân sao?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu.
“Nhắc tới chuyện này, ta có chuyện phải nói với người, ban ngày cổng thành đóng chặt, cấm quân gác cổng cũng đổi thành lính không phải người nhà họ Tần, lúc chiều Tần Trấn chạy một vòng ngoài thành cũng không vào được.”
“Tại sao lại như vậy?” Cửu công chúa nghe vậy, sắc mặt thay đổi, quay đầu hô: “Tần Trấn!”
“Có!”
Tần Trấn nhanh chóng chạy tới.
“Lập tức liên lạc với Cục tình báo, ta muốn biết kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Nói tới chính sự, thái độ của Cửu công chúa lập tức thay đổi.
“Rõ!”
Tần Trấn trả lời một tiếng, dẫn hai thuộc hạ chạy ra ngoài.
“Tiên sinh, ta muốn mượn nhân viên hộ tống ở kinh thành dùng một chút...”
Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi.
Xảy ra chuyện như tối hôm nay, cô ấy phát hiện rằng người mình có thể tin tưởng nhất chỉ có thể là Kim Phi và nhân viên hộ tống dưới trướng y.
“Đại Lưu, sai người tới tiêu cục, bảo tất cả mọi người tới đây!”
Kim Phi quay đầu căn dặn Đại Lưu.
“Đây là lệnh bài của ta, các ngươi cầm lấy, nếu trên đường có người cản trở, giết không luận tội!”
Cửu công chúa lấy một miếng ngọc đưa cho Đại Lưu.
“Rõ!” Đại Lưu nhận lấy lệnh bài rồi rời đi.
“Tiên sinh, vào nhà chờ đi.”
Cửu công chúa lại khôi phục lại nụ cười thường ngày: “Mấy ngày trước Liêu Ấn đưa cho ta một ít trà mới, tiên sinh nếm thử xem.”
“Chuyện tới nước này rồi, người còn có tâm trạng uống trà sao?”
Kim Phi kinh ngạc nhìn Cửu công chúa.
“Những việc nên giao phó đã giao xong rồi, nhân viên hộ tống chưa tới cũng không thể tới hoàng cung, chúng ta chỉ có thể chờ, có sốt ruột cũng vô ích, không bằng ngồi xuống uống trà.”
“Được thôi.”
Kim Phi gật đầu, theo Cửu công chúa vào nhà chính.
Ở trên bàn trong gian nhà chính có một lò đất nung màu đỏ, Cửu công chúa không nhờ Thấm Nhi và Châu Nhi hỗ trợ mà tự mình đặt ấm trà lên lò, cầm hộp sắt và kẹp gỗ nhỏ bên cạnh thành thục hâm nóng tách trà và rót trà vào.
“Trước đây chưa từng nghe nói người còn biết pha trà đấy?”
Kim Phi không biết pha trà, nhưng động tác uyển chuyển của Cửu công chúa khiến y cảm thấy rất quyến rũ.
“Đây là lễ nghi trong cung đình mà tất cả các công chúa đều phải học.”
Cửu công chúa rót một tách trà đưa cho Kim Phi: “Đây là trà mới ra năm nay của Thân Châu, mời tiên sinh nếm thử.”
Thân Châu ở bờ nam sông Hoài, từ xa xưa đã sản xuất ra nhiều trà ngon, kiếp trước Kim Phi cũng từng uống mấy lần.
Nhưng lần này nâng tách trà lên lại phát hiện ra điểm khác biệt.
Kim Phi không hiểu về màu sắc, nhưng mùi hương tỏa ra lại thoang thoảng lạ thường.
“Vũ Dương, trà này của người rất ngon, trước đây ta đã uống vài lần rồi, nhưng đây là loại thơm nhất.”
Kim Phi cầm tách trà đưa lên mũi.
“Đó là điều đương nhiên, đây chính là cống phẩm Thân Châu đưa tới, người bình thường muốn uống cũng không được.”
Cửu công chúa cười nói.
Thân Châu cách kinh thành không quá xa, trà mới hằng năm lúc nào cũng sẽ tiến cống cho hoàng thất.
Lá trà được tiến công được nhiên là tinh phẩm trong số các tinh phẩm, hoàng tử, công chúa và các đại thần trong triều đình cũng rất vinh dự khi có được trà làm cống phẩm.
“Thảo nào lại ngon như vậy, thì ra là cống phẩm.”
Kim Phi bừng tỉnh: “Trên đường tới đây ta còn lo người ở kinh thành sống không được tốt đấy, kết quả ngay cả cống phẩm mà người cũng được uống.”
“Không hề, sống không hề tốt chút nào.” Cửu công chúa đột nhiên nắm tay Kim Phi, đôi mắt long lanh chớp chớp, nũng nịu nói: “Vũ Dương ngày đêm nhớ nhung tiên sinh...”
“Khụ khụ!”
Kim Phi bị sự thay đổi của Cửu công chúa đánh cho trở tay không kịp.
Vừa nãy cô ấy còn đang nghiêm túc, nói trở mặt là trở mặt ngay được sao?
Cửu công chúa nhìn bộ dạng ấm ức của Kim Phi, che miệng cười.
Coi như là cô ấy đã nắm trúng điểm yếu của Kim Phi rồi.
Đang định nhân dịp trêu đùa Kim Phi vài câu thì lại thấy Tần Trấn dẫn người lao vào sân.
Cửu công chúa buông tay Kim Phi ra, đứng dậy ra khỏi gian nhà chính.
Kim Phi ở phía sau nghiến răng, rồi cũng theo ra ngoài.
“Tần đô thống, có tin gì không?” Cửu công chúa hỏi.
“Điện hạ, Kim tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sắc mặt Tần Trấn tái mét: “Cha ta bị người ta ám sát, hôn mê bất tỉnh, cấm quân bị Trần Tân Bình và Phùng Tứ Thành khống chế rồi, bọn họ không chỉ canh giữ cổng thành, mà còn phong tỏa cả hoàng cung!”
“Cái gì?”
Dù Cửu công chúa đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị tin này làm cho kinh hãi.
Cấm quân chưa được điều động, cô ấy cũng biết trong thành đã xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cả hoàng cung đã bị người ta phong tỏa!
“Có tin gì của phụ hoàng không? Phụ hoàng thế nào rồi?”
Cửu công chúa vội vàng hỏi.
“Không biết, hoàng thành đã bị người của Trần Tân Bình và Phùng Tứ Thành bao vây, Cục tình báo cũng không hỏi được tin gì.”
Tấn Trần nói: “Nhưng trước khi phong tỏa hoàng thành có người đã thấy Thái tử dẫn người của sáu đội quân Đông Cung vào hoàng thành.”
“Sáu đội quân Đông Cung không phải nằm trong tay Tần Chung sao, ngươi phái người đi hỏi hắn xem!” Cửu công chúa nói.
“Nhị đệ... Nhị đệ đã chết rồi...” Tần Trấn nghiến răng nói: “Cục tình báo nói, nhị đệ bị treo ở cột ngoài Đông Cung.”
“Trần Trạch Hựu đang muốn tạo phản sao?”
Ngay cả người kiên định như Cửu công chúa, lúc này cũng không khỏi run lên.
Không biết là đang tức hay sợ nữa.
Hoàng đế sắp xếp nhị ca của Tần Minh là Tần Chung tới đảm nhiệm sáu đội quân Đông Cung, cũng là để giám sát Thái tử ở một mức độ nhất định.
Thái tử cũng đã biết điều này, cho nên lúc Tần Chung vừa mới tới Đông Cung thường xuyên bị Thái tử gây khó dễ.
Cũng may Tần Chung linh hoạt hơn đại ca và tam đệ nhiều, làm cho Thái tử vui vẻ, từ đây hai người có thể nói là như hình với bóng.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, sau khi Thái tử kế vị, Tần Chung nhất định sẽ được trọng dụng.
Ai ngờ, giờ lại bị treo cổ chết...
Tần Bành bị ám sát, Tần Chung bị giết hại.
Hai trong tứ trụ của nhà họ Tần trong chốc lát đã ngã xuống.
Dù Tần Trấn vẫn còn sống, nhưng anh ta lại không liên lạc được với quân giáp đỏ, có thể nói là tướng không binh.
Thuộc hạ của Tần Minh chỉ còn lại mấy thị vệ, càng không thể nào trông cậy được.
“Phụ hoàng nhất định không thể xảy ra chuyện!” Cửu công chúa kéo Kim Phi lại, cầu khẩn nói: “Tiên sinh, giúp ta một tay, ta muốn vào cung!”
“Đừng sốt ruột!” Kim Phi cũng nhận thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, an ủi Cửu công chúa một tiếng, nghiêng đầu hô: “Đại Lưu, bắn pháo hiệu số ba, gọi Lão Ưng tới đây!”
Chương 715: Oan gia ngõ hẹp
Khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn có màu đen tuyền, bếp lò cũng được che bằng rèm nên ban đêm rất khó phát hiện.
Đến hiện tại, người biết đến khinh khí cầu vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát được.
Nhưng nếu sử dụng khinh khí cầu đi vào hoàng cung, rất có khả năng khinh khí cầu sẽ bị lộ.
Nhưng Kim Phi vẫn không do dự.
Cửu công chúa nói không sai, Hoàng đế không thể có chuyện gì được, nếu không Đại Khang sẽ loạn mất.
Kim Phi nghĩ hậu quả này còn nghiêm trọng hơn khinh khí cầu bị lộ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn việc đối phó với Đông Man.
Người Đông Man đến thì đánh đi là được, nhưng cả Đại Khang là loạn lạc thì lúc đó chắc chắn dân chúng sẽ lầm than.
Hoàng cung đã bị cấm quân và người của Thái tử bao vây, muốn vào hoàng cung, cách tốt nhất là đi khinh khí cầu.
Vụt!
Pháo hoa màu trắng tỏa ra trong không trung.
Ngoài thành, Lão Ưng vừa bước xuống từ khinh khí cầu.
Nhìn thấy pháo hoa, anh ta vội nói: “Lão Tam, ngươi mau thu dọn, Lão Lưu, chúng ta về phía nam”.
Khinh khí cầu vốn dĩ không có động lực, chỉ có bay theo gió.
Hôm nay là gió nam, mấy người Lão Ưng bay từ nam thành, chỉ có thể đáp xuống từ phía bắc.
Nếu muốn vào thành nữa thì chỉ có thể quay lại phía nam của thành lần nữa.
Căn cứ tiêu cục Trấn Viễn ở ngoài hai con đường trong thành, các nhân viên hộ tống đã tập hợp xong.
Kinh thành là một trong các điểm quan trọng của tiêu cục, bình thường nhân viên hộ tống ở đây cũng nhiều, sau khi Thiết Chùy đi, anh ta cũng dẫn theo một tiểu đoàn trưởng tên Tào Đông.
Sau khi Kim Phi chế tạo pháo hoa, cũng chưa từng đốt pháo hoa ở kinh thành, tiểu đoàn trưởng không biết pháo hoa là gì nên vội vàng gọi các nhân viên hộ tống Đại Lưu cử đến để truyền tin đến.
“Lão An, đây là gì thế?”, tiểu đội trưởng chỉ lên trời hỏi.
“Ta cũng không biết nữa”.
Pháo hoa này là tín hiệu mà Kim Phi và Lão Ưng đã quy ước, các nhân viên hộ tống truyền tin cũng mặt đầy vẻ hoang mang.
“Có phải tiên sinh đang ở chỗ đó không?”, tiểu đội trưởng lại hỏi.
“Đúng thế”, các nhân viên hộ tống truyền tin vội gật đầu.
“Vậy được, cho dù là gì, trước tiên cứ tập hợp với tiên sinh, đảm bảo an toàn cho tiên sinh mới là quan trọng nhất”.
Tiểu đội trưởng nói: “Hàng một ở lại canh gác, những người khác lập tức đi theo ta”.
Kinh thành được kiểm soát rất nghiêm ngặt, hắc đao mang vào thành chỉ được bán đấu giá, mỗi thanh đao đều phải đăng ký, nhân viên hộ tống không được phép đeo khi ra đường.
Nhưng lúc này tiểu đội trưởng đã không còn quan tâm đến quy định nữa, ra lệnh chia tất cả hắc đao trong kho xuống.
Thật ra khi Thiết Chùy còn ở kinh thành, cũng đã từng suy xét đến vấn đề này, thế nên ngoài hắc đao ra, trong tiêu cục còn chuẩn bị rất nhiều nắp nồi và cọc tre.
Áo giáp binh khí không cho đem vào thành, nắp nồi và cọc tre đều là các vật phẩm thiết yếu, đem vào thành rất tiện.
Lúc này các nhân viên hộ tống không được chia hắc đao đều cầm nắp nồi và cọc tre.
Nắp nồi của thương hội Kim Xuyên đều được làm bằng gỗ dày chắc chắn, to bằng một người, cầm lên có thể dùng làm tấm khiên.
Còn cọc tre khi mài sắc sẽ trở thành thanh giáo dài, các nhân viên hộ tống đều đã quá quen thuộc với nó.
Được tiểu đội trưởng dẫn dắt, hàng trăm nhân viên hộ tống lao ra khỏi tiêu cục.
Kết quả vừa đi được hơn một trăm mét đã gặp phải một đội cấm quân trên con phố dài.
“Đứng lại”.
Đội trưởng cấm quân lạnh lùng nói: “Lúc này là giới nghiêm vào ban đêm, quay về cho ta”.
“Quân gia, Cửu công chúa điện hạ gặp thích khách, ra lệnh cho bọn ta đến hộ giá, đây là lệnh bài của điện hạ”.
Nhân viên hộ tống đưa tin vội lấy lệnh bài của Cửu công chúa ra đưa cho đối phương xem.
Nhưng đội trưởng đội cấm quân hoàn toàn không để ý: “Công chúa điện hạ gặp thích khách là chuyện của cấm quân ta, không liên quan đến tiêu cục các ngươi. Hơn nữa, công chúa điện hạ không có quyền vi phạm giờ giới nghiêm, tụ tập gây rối vào đêm khuya. Ta nói lại lần nữa, mau về đi, nếu không ta có thể chém các ngươi theo luật đấy”.
“Quân gia, điện hạ không có quyền vi phạm giờ giới nghiêm, vậy người này thì sao?”
Nhân viên hộ tống đưa tin lại lấy một lệnh bài từ trong ngực ra: “Nhìn rõ rồi chứ, đây là Ngư Long Phù mà bệ hạ ban cho”.
“Ngư Long Phù?”
Thấy thế đồng tử đội trưởng đội cấm quân co rụt lại.
Hắn là đội trưởng đội cấm quân, sao có thể không nhận ra Ngư Long Phù được?
Chỉ là hắn không nghĩ ra sao trong tay nhân viên hộ tống lại có Ngư Long Phù.
Xét về mức độ nào đó, Ngư Long Phù có tính đại diện cho Hoàng đế hơn cả kim bài được ban.
Dù sao kim bài cũng không thể điều động quân đội, nhưng Ngư Long Phù thì có thể.
Thời đại phong kiến, quyền uy của hoàng thất đã ăn sâu vào lòng dân, càng đừng nói đến việc cấm quân luôn thấm nhuần tư tưởng trung quân.
Nhìn thấy Ngư Long Phù, đội trưởng đội cấm quân lập tức có ý nghĩ muốn nhường đường.
Nhưng ngay sau đó hắn lại đánh tan suy nghĩ này.
Vì trước khi xuất phát, cấp trên đã dặn đi dặn lại, nhiệm vụ tối nay của hắn là canh chừng tiêu cục Trấn Viễn, cho dù thế nào cũng không thể để tiêu cục rời khỏi cứ điểm.
Để khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, cấp trên còn bảo tiểu thiếp trong nhà đưa tiểu thiếp cả nhà hắn đi.
Gọi một cách hoa mỹ là đi ngắm hoa nhưng đội trưởng đội cấm quân biết đó là bắt người nhà của hắn để đe dọa hắn.
Nếu hôm nay hắn không hoàn thành nhiệm vụ, kết cục của người nhà chắc chắn rất thê thảm.
Nghĩ đến đây, đội trưởng đội cấm quân nói: “Nói lung tung gì đó, Ngư Long Phù là vật mang theo bên người của bệ hạ, ta chưa từng nghe nói bệ hạ ban tặng cho ai cả, miếng này của ngươi chắc chắn là giả”.
“Thật hay giả? Ngươi vào cung hỏi thử xem chẳng phải là biết được rồi sao?”
Nhân viên hộ tống nói.
“Các ngươi đợi ở đây, bây giờ ta sẽ phái người đi xác minh. Trước khi có kết quả xác minh, các ngươi phải quay về tiêu cục Trấn Viễn”.
Sự xuất hiện của Ngư Long Phù là điều mà đội trưởng đội cấm quân và cấp trên của hắn không ngờ tới, vì kế hoạch hiện tại, hắn chỉ có thể dùng chiêu kéo dài thời gian, tạm thời kéo nhân viên hộ tống ở đây, sau đó phái người đi hỏi cấp trên để xin chỉ thị.
Nhưng nhân viên hộ tống lo lắng cho Kim Phi, nào chịu ngoan ngoãn đợi ở đây?
“To gan, Ngư Long Phù đại diện cho bệ hạ, ai dám ngăn cản bọn ta thì là làm phản”.
Nhân viên hộ tống chụp mũ cho tên đội trưởng đội cấm quân: “Mau tránh đường cho ta, nếu không sẽ giết không cần luận tội”.
“Giết không cần luận tội!”
Hàng trăm nhân viên hộ tống ở phía sau anh ta đồng thanh hô.
Đội trưởng đội cấm quân ở đối diện giật mình.
Nhưng nghĩ đến người nhà mình còn trong tay cấp trên, chỉ đành miễn cưỡng tiếp tục: “Không được, phải đợi bọn ta xác minh xong mới có thể cho các ngươi đi”.
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu”.
Tiểu đoàn trưởng Tào Đông biết đội trưởng đội cấm quân muốn kéo dài thời gian thì càng thêm bất an, bèn ra lệnh.
Soạt!
Tất cả nhân viên hộ tống cùng tấm khiên và vũ khí trong tay lên muốn tấn công.
“Ta cảnh cáo các ngươi lần cuối, quay về cho ta”.
Đội trưởng đội cấm quân nghiêm giọng nói.
Nhưng tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống mặc kệ hắn, ra lệnh: “Tấn công, kẻ nào ngăn cản, giết không tha”.
Soạt soạt soạt!
Các nhân viên hộ tống giơ khiên ở trước, đao ở giữa, giáo dài ở phía sau, sải bước đi về phía cấm quân.
Tiếng bước chân chỉnh tề mà trầm thấp, như thể đang đạp vào tim cấm quân, không ít cấm quân đều bị khí thế của các nhân viên hộ tống làm cho hoảng sợ.
Nghĩ đến chiến tích ở dốc Đại Mãng của nhân viên hộ tống, rất nhiều cấm quân nhìn đội trưởng bằng ánh mắt cầu xin, mong đội trưởng có thể ra lệnh rút lui.
Nhưng trái ngược lại, đội trưởng đội cấm quân cắn răng rút đao ra, lạnh lùng nói: “Đánh”.
Dù sao cấm quân cũng là quân đội tinh nhuệ nhất ở Đại Khang, mặc dù có ít kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng kỷ luật quân tốt hơn binh lính ẻo lả dưới quyền các tướng lĩnh cậu ấm.
Nghe đội trưởng ra lệnh, họ lập tức rút vũ khí ra.
Hai bên đường đều là nhà, người dân trong nhà đều trốn phía sau cửa sổ lén nhìn ra ngoài.
Hai đội quân lao vào đánh nhau quyết liệt dưới ánh nhìn chăm chú của người dân.
Bình luận facebook